Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến khi Thoại Mỹ không còn nhớ cậu Long nữa là vào một ngày mùa đông, mùa đông miền Bắc lạnh buốt đến lạ lùng, lại còn thêm cái nắng hanh hao làm con người ta nứt nẻ, ngứa ngáy. Lạnh như thế mà gà mới gáy Thoại Mỹ đã phải dậy, đi bộ hơn cây số để lên trông quán vải cho mẹ Hằng về nhà.

Lúc gần đến chợ, mấy bà bánh đúc, bánh giò, bánh trôi đã bày hàng từ bao giờ, Thoại Mỹ nhìn mà bụng sôi sùng sục.

Ừ thì bánh dày cũng ngon nhưng ăn mắc nghẹn quá, hay tí nữa làm cái bánh giò, nhưng mà hơi ngấy, khó nghĩ thế nhỉ.

Thoại Mỹ cứ cúi đầu khoanh tay vào cho ấm, mùa đông trời vừa lạnh lại còn vừa tối, chả thấy rõ dưới chân gì cả.

Đi một lúc tự nhiên Thoại Mỹ thấy đường sáng lên, ánh đèn pha soi rõ từng viên đá sắc nhọn dưới lòng đường. Có tiếng còi xe ô tô nhắc nhở mọi người nép vào cho xe đi qua. Thoại Mỹ cũng đi gọn gọn vào lề, ôi ai kia, chẳng phải cậu ba Long đấy sao, cậu đã đi du học về rồi à, cũng lâu lắm rồi đấy nhỉ. Cậu ngồi trên xe đi lướt qua Thoại Mỹ, ngày cậu đi cô vẫn còn nhỏ, bây giờ đến tuổi lấy chồng rồi cậu mới về.

Hình như cậu còn đưa cả cô nào về nữa, chắc là con dâu tương lai nhà cụ Tổng rồi, Thoại Mỹ không nhìn rõ mặt cô ta nhưng mà nom cũng xinh lắm, ăn đứt bất kì cô gái nào ở cái làng này, âu cũng là xứng đôi phải lứa với cậu.

Thoại Mỹ chép chép cái miệng đảo nhanh bước chân để kịp ra trông quán cho mẹ. Đầu cô cứ nghĩ vơ vẩn lung tung, Thoại Mỹ nghĩ về cậu Long, lại nghĩ về chồng tương lai của mình, tự hỏi không biết có đẹp trai được như cậu ấy không nhỉ.

__________________________

Thế mà Thoại Mỹ quên mất hôm nay là cuối tuần, lúc thằng Trung đi học từ tỉnh về ghé qua quán Thoại Mỹ mới ngớ người ra:

- Chị Mỹ ơi mẹ đâu rồi?

- Sao, trông thấy chị mày không thích à mà phải hỏi mẹ, tao còn chưa tính sổ tuần trước mày ăn hết 3 lá bánh trôi của chị mày đâu, cứ liệu hồn.

- Ôi dào ơi, chuyện của thế kỷ trước rồi mà bà còn nhắc, keo kiệt như bà bảo sao ế chồng.

Thoại Mỹ đang định đấm cho thằng vớ vẩn kia mấy nhát thì có người đến quán, ai thế nhỉ, úi hình như là cậu Long, đúng cậu Long rồi, cậu không ở nhà với vợ tương lai mà còn ra đây làm gì thế nhở.

- Chào cậu ạ, mời cậu vào xem...

- Tôi đến gặp Thoại Mỹ

Sao mà thời gian trôi đi nhanh thế, mới ngày nào người trước mắt Thoại Mỹ còn mang đậm cái dáng vẻ của một cậu thanh niên điển trai nhất làng, mà giờ lại thêm nhiều phần chín chắn, nghiêm nghị, mấy đứa bạn Thoại Mỹ hay gọi là gì nhỉ....à..à quyến rũ. Cậu đi Tây về có khác, quyến rũ thế không biết.

- Cậu tìm tôi có việc gì ạ?

- Em biết tôi là ai à?

Cậu Long nhìn Thoại Mỹ mỉm cười, ánh mắt cậu hơi hơi cong và sáng như vầng trăng non, cậu nhìn cô chăm chú, cái tình từ mắt cậu toả ra dịu dàng và êm ái.

- Cậu là cậu ba Long ạ, tôi vẫn còn nhớ cậu.

Cậu Long như thoả mãn với câu trả lời của Thoại Mỹ, cậu bắt lấy tay cô, cậu dùng cả hai tay để nắm, hơi ấm từ cậu toả ra làm Thoại Mỹ hốt hoảng. Ô cái cậu này lạ nhỉ, tự nhiên đi cầm tay con gái nhà người ta, có vợ chưa cưới đàng hoàng rồi mà còn đi trêu gái.

- Ừ, anh chỉ sợ Thoại Mỹ quên anh.

Cô giật mình trợn tròn mắt lên nhìn cậu, cô cố dứt cho được cái tay mà cậu đang cầm ra, nhưng ôi thôi cậu nắm chặt quá:

- Cậu Long... cậu bỏ tay tôi ra.

- Thoại Mỹ sợ à, anh xin lỗi.

Cậu Long nhẹ nhàng thả tay Thoại Mỹ ra, ánh mắt cậu vẫn cứ nhìn nhìn đăm đăm vào mặt cô, cậu cư xử cứ như là người yêu lâu lắm không được gặp nhau ấy.

Tự nhiên Thoại Mỹ đâm ra sờ sợ, cậu Long đi Tây học gì không học lại đi học cái thói lăng nhăng, gái gú. Thoại Mỹ chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, quay lưng chạy biến vào nhà, trên đời này Thoại Mỹ ghét nhất là người không chung thuỷ, làm khổ con gái nhà người ta.

- Thoại Mỹ..đừng chạy...ngã bây giờ.

Thoại Mỹ trở vào quán thì thấy thằng Trung đang ngồi vắt vẻo trên cái ghế gỗ cũ mèm, tay lật tập san mà khó khăn lắm cô mới tranh mua được ở hiệu sách "Phong hoá".

- Lật nhẹ thôi không rách sách của chị bây giờ.

- Cậu Long bảo gì bà đấy, sao mặt bà đỏ bừng thế kia?

- Mày ra đây tao nói thầm cái này, nhanh lên, cậu Long vừa cầm tay tao mày ạ, tao sợ quá, chạy vọt vào đây.

Thằng Trung tròn mắt nhìn như không tin:

- Có mà bà tưởng tượng ra à, cậu Long là người thế nào tôi còn không biết chắc, thôi không mơ được làm dâu nhà giàu đâu.

Nói xong thằng Trung búng vào tai Thoại Mỹ, mẹ cha cái thằng này, chỉ có ngứa đòn là giỏi. Trong quán bán vải nho nhỏ, hai chị em thằng Trung cái Thoại Mỹ rượt nhau chạy vòng vòng, hôm nay cô phải dần thằng này ra bã, trả cả thù mới lẫn cũ luôn.

Phía xa xa, cậu Long vẫn lặng lẽ nhìn vào quán vải nhỏ, ánh mắt trầm tĩnh mà kín đáo, cậu quay lưng trở vào làng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy