Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tốt nhất anh nên bỏ bàn tay bẩn thỉu của mình ra.

Bắc thấy toàn thân người đàn ông kia toát lên vẻ sang trọng và cao quý. Bắc cũng sợ, nhưng cố chống chế:

- Vợ chồng tôi cãi nhau thì liên quan gì đến anh?

- Vợ chồng...Thế à?

Lúc này, chú lái xe đi cùng với mấy người nữa xem ra là "pháo lậu" chạy nhanh qua:

- Bắt hết mấy người này lại, tôi sẽ giải quyết sau.

- Sao lại bắt tôi, vợ chồng tôi cãi nhau thì liên quan gì đến mấy người, bỏ ngay ra....

Kim Tử Long bế cô Thoại Mỹ cả người đang mềm nhũn như con chi chi lên xe, người cô cứ hừng hực hừng hực như có ngọn lửa cháy ở trong bụng, cô bứt rứt cào cấu quần áo trên người:

- Rốt cuộc là em đã ăn cái gì thế Mỹ?

Cậu Long nhìn cô bất lực, cậu cố giữ cho bằng được bàn tay đang làm tổn thương mình của cô, cậu cụng trán cậu vào cô:

- Chú...mau, đi nhanh về nhà cho tôi.

Chú lái xe chạy vùn vụt về phía biệt phủ của cậu, đến nơi cậu bế ngay cái cô nào đó đang làm tình làm tội cậu ra, Thoại Mỹ rúc vào cổ Kim Tử Long, cọ cọ vào làn da của cậu cho đỡ nóng, Thoại Mỹ thì thầm:

- Cậu Long ơi tôi sắp chết rồi hả, tôi chết rồi cậu bảo với mẹ Hằng tiền tôi giấu trong tủ quần áo ấy cậu nhé.

- Không chết được.

Kim Tử Long tức ơi là tức bế Thoại Mỹ và phòng mình, lại gọi chú lái xe kêu mời bác sĩ đến:

- Cậu ạ, tôi nói thật, cô Mỹ ăn phải mấy thứ mà người ta hay dùng trong nhà săm rồi, bác sĩ cũng không chữa được đâu, cậu xem thế nào chứ,...

- Được rồi, chú ra ngoài đi.

Kim Tử Long xoa xoa cái trán, cậu vừa quay vào đã thấy Thoại Mỹ lăn lộn trên giường, cúc áo bung hết ra từ bao giờ, chiếc yếm màu trắng ngà cứ lồ lộ ra. Thoại Mỹ thấy toàn thân bốc hơi như siêu nước đang đun trên bếp lửa, ngực vừa trướng lại vừa ngứa, khó chịu quá đi mất.

Thoại Mỹ thấy cậu Long ngồi ở trên giường, cô chồm sang dạng chân ôm chặt lấy cậu. Thoại Mỹ chẳng biết làm thế nào, cô chỉ biết chạm vào cậu là thoải mái nhất. Trái ngược với sự sung sướng của cô nào đó, cậu chỉ biết nắm chặt tay chịu đựng, rồi như không thể kiềm chế nổi nữa cậu ấn cô xuống giường:

- Mỹ...anh xin lỗi.

Màn giường màu trắng trong suốt chẳng biết rơi xuống từ lúc nào, ở bên dưới có hai bóng dáng đang đan chặt lấy nhau.

Cậu Long nhìn Thoại Mỹ đang nhắm hờ mắt, nũng na nũng nịu, cái tay vòng qua cổ cậu thật chặt chưa buông xuống giây nào. Môi cô đỏ bừng như thoa son làm cậu không chịu nổi. Mới đầu cậu còn hôn nhẹ nhẹ cô, không chạm thì không sao, nhưng vừa chạm một cái là cậu như chiếc xe đạp mất phanh, từ hôn nhẹ chuyển sang hôn sâu, Thoại Mỹ  thì có biết gì đâu, cứ bạ chỗ nào hôn chỗ đó, chẳng có quy luật gì.

Nhưng cô cứ như thế cậu Long càng lúc càng mất kiểm soát, cậu thở từng hơi nặng nhọc. Bàn tay cậu bị cô nào đó kéo để lên ngực, xúc cảm từ bầu ngực con gái mềm nhũn khiến cậu giật mình vội bỏ ra. Cậu Long hôn từng cái một lên má lên mi rồi lên trán Thoại Mỹ , trước khi mọi thứ đi quá xa, cậu phải dùng sức chín trâu hai hổ mới đứng dậy được.

Cậu bế vội cô nào đó vào nhà tắm, không có chủ đích nên vẫn chưa chuẩn bị được nước nóng, cậu đành phải vốc nước lạnh xối lên người cô:

- Mỹ ngoan nào... hết nóng chưa em?

- Cậu ơi tôi lạnh quá.

Lúc này cậu mới bế cô Thoại Mỹ ra ngoài, lại gọi người vào thay quần áo cẩn thận cho cô. Khi tất cả xong xuôi, cậu bước vào. Kim Tử Long xưa nay hành động chưa bao giờ có ngoại lệ, người không cần cậu, cậu cũng chẳng cố gắng mà mưu cầu làm gì. Riêng chỉ có người nằm yên trên giường kia là làm cậu thổn thức đêm ngày, là niềm khao khát mà cậu chẳng thể có được.

Cậu Long đã định buông bỏ ngay khi Thoại Mỹ nói ghét cậu, thứ gì cô không thích, cậu cũng chẳng nỡ mà bắt ép. Nhưng cô lại lần nữa cố tình cho cậu hi vọng, lần này dù bằng cách nào, cậu Long cũng sẽ rước cô về làm vợ.

__________________________________

Trời nhá nhem tối, lúc Thoại Mỹ tỉnh dậy thì đã ở nhà, bên cạnh là mẹ Hằng đang ngồi bưng tô cháo hành thổi thổi cho nguội bớt:

- Mỹ dậy ăn cháo con.

- Mẹ ơi sao con lại ở nhà, con nhớ là đang đi lên tỉnh với cái Hồng cơ mà.

- Lên tỉnh đâu mà lên tỉnh, cô hâm à, cô phải gió nên mê sảng đấy chứ.

- Lạ nhỉ...con còn mơ thấy cả cậu Long cơ mẹ ạ.

- Thôi ngồi dậy ăn cháo. Đưa trán đây tôi sờ xem hết nóng chưa.

Mẹ Hằng ngập ngừng như có gì đó muốn giấu, thi thoảng bà cứ nhìn nhìn Thoại Mỹ muốn nói nhưng lại kiềm nén được.

Thoại Mỹ đã nghĩ: hoá ra tất cả chỉ là giấc mơ thôi à, sao cô cứ thấy dường như cô đã quên mất điều gì quan trọng lắn, lúc tỉnh lại sau cơn mê Thoại Mỹ buồn nhiều, và hơn cả là sự thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy