PN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1: Lời tỏ tình của Tô Tinh Thần

Trước kỳ nghỉ đông năm nay là lần cuối Tô Tinh Thần đi học.

Cậu ngồi tựa nửa người lên cửa sổ, thoáng nhìn một anh chàng đẹp trai ngồi ngoài ban công híp mắt cười với cậu.

Đó là Du Phong Hành đến chờ Tô Tinh Thần tan học.

Phát hiện rốt cuộc Tô Tinh Thần cũng chịu nhìn hắn, hắn nhanh chóng dùng khẩu hình nói: "Cục —— cưng."

Tô Tinh Thần: ...

Tô Tinh Thần yên lặng quay đầu, dựng một quyển sách lên che khuất gò má của mình, bởi vì cậu quá mất mặt!

Từ sau khi cậu và Du Phong Hành chọc thủng lớp cửa sổ cuối cùng, người đàn ông này chỉ hận không thể để người trên toàn thế giới biết bọn họ là một đôi.

Thường ngày vừa rảnh tay liền đến chờ cậu tan học thì thôi đi, còn dám trắng trợn gọi cậu là cục cưng.

Khiến cho Tô Tinh Thần bị không ít bạn học tò mò.

Bọn họ đã hẹn hò với nhau được bốn tháng rồi, từ đó đến nay chưa từng xảy ra cãi vã.

Vì Du Phong Hành không phải là loại người thích giấu chuyện trong lòng, nếu giận dỗi hắn sẽ xả luôn tại chỗ.

Tô Tinh Thần sợ nhất khi hắn nổi nóng.

Ví dụ như lần trước bọn họ đi xem phim, gặp phải một tên côn đồ láo toét lớn tiếng đòi đổi chỗ cho hắn.

Du Phong Hành suýt chút nữa đã đánh nhau với tên côn đồ kia ngay tại rạp chiếu phim.

Sau khi tan lớp, Tô Tinh Thần dọn dẹp xong đồ đạc, vừa đi ra cửa đã thấy một đợt gió lạnh ập vào mặt.

Thế nhưng một bóng người cao to nhanh chóng ôm lấy cậu.

Cậu đứng trong lồng ngực của đối phương, ủ rũ nói: "Trời lạnh thế này, sao anh lại đến nữa?"

"Bởi vì nhớ em." Du Phong Hành cởi khăn quàng cổ lông dê xuống, bọc lấy cổ Tô Tinh Thần: "Sao thế, thấy tôi nên không vui à?"

Tô Tinh Thần cuống lên, ngẩng đầu thì thấy Du Phong Hành vẫn đang cười: "Anh đúng là..."

Sau đó cậu cũng cười, vói bàn tay vào trong chiếc túi lông nhung ấm áp của bạn trai, cảm thấy như vậy thật là tốt.

Hai người kề cận vừa đi vừa nói cười, trở lại phòng ngủ có máy sưởi, Tô Tinh Thần lập tức cởi đi một lớp quần áo.

"Bên ngoài lạnh quá, lười ra ngoài ăn cơm, cứ tự nấu là ổn rồi."

Những ngày gần đây dù việc học khá căng thẳng, nhưng Tô Tinh Thần vẫn kiên trì tự mình nấu cơm.

Du Phong Hành thích ăn nhất là món cậu nấu, có lý nào lại không ủng hộ, hắn chỉ sợ cậu vất vả quá thôi.

"Chờ em thi xong chúng ta sẽ về Thượng Hải, tham gia cuộc họp thường niên cuối năm của công ty, sau đó mang đưa em về quê, em cảm thấy được không?" Du Phong Hành ở cùng Tô Tinh Thần đã được bốn tháng, ngày nào cũng phụ giúp cậu làm cơm, tay nghề trở nên điêu luyện hơn không ít.

"Em thấy được." Tô Tinh Thần nghiêng người hôn lên hai má nam nhân.

Sau đó nhận lấy đồ đối phương vừa mới rửa sạch, đặt lên thớt gỗ thái cành cạch, vô cùng có khí thế của bếp trưởng.

Du Phong Hành nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.

Điều Du Phong Hành thích chính là khí tức khói lửa của cuộc sống phát ra từ trên người Tô Tinh Thần, rất hấp dẫn.

Còn hấp dẫn hơn cả cuộc sống viên mãn ngày bé hắn thường tưởng tượng.

Sau khi Tô Tinh Thần thi xong, cậu lại bị Du Phong Hành tàn nhẫn dằn vặt hết một buổi tối, dù sao trước đó hắn sợ cậu thi không được nên không dám quấy nhiễu.

Ngày hôm sau dùng áo nhung bọc một lớp thật dày cho thanh niên đang ủ rũ, đóng gói mang về Thượng Hải.

Tô Tinh Thần ngủ suốt một ngày, tinh thần vừa mới khôi phục được tàm tạm đã nhanh chóng mặc bộ âu phục bạn trai chuẩn bị cho, lao tới nơi tổ chức họp thường niên cuối năm.

Mùa đông năm nay cậu đã thành thục hơn không ít so với hè năm ngoái.

Vóc người cao lên, cơ thịt phát triển, chủ yếu là đã cắt lại kiểu tóc.

Cho nên người của công ty Phong Hành nhìn thấy cậu, nhất thời đều không nhận ra cậu chàng đẹp trai đi vào cũng boss là ai.

Sau đó anh chàng đẹp trai nở nụ cười, để lộ nụ cười quen thuộc, cũng từ từ khiến người ta nhớ lại, đây không phải là em trai trong scandal với sếp vào kỳ nghỉ hè năm ngoái sao?

Mấy tháng không gặp mà đã cao hơn hẳn!

Còn đẹp trai nữa!

Quan trọng nhất là, mối quan hệ giữa cậu với sếp nhà bọn họ càng phức tạp thêm rồi!

Nhìn đi, đi chung với nhau, sếp còn ôm lấy vai cậu ấy!

Tô Tinh Thần vẫn còn hơi kiêng dè bèn lấy tay Du Phong Hành xuống: "Chú ý chút đi, anh muốn công khai luôn à?"

"Tôi muốn thế, nhưng mà em không cho."

"Em còn đang đi học."

Hơn nữa sẽ gây ảnh hưởng lớn tới công ty.

"Nghe em cả, ông chủ Tô." Du Phong Hành cà lơ phất phơ đùa giỡn cậu, thỉnh thoảng nhìn về phía mấy cái camera đang chụp hắn và Tô Tinh Thần nở nụ cười tươi rói, khiến cho nhóm thợ chụp ảnh năm nào cũng đến sợ ngây người.

Phải biết rằng vào buổi họp năm ngoái, sếp tổng nhà này tiếc cười như tiếc vàng.

"Chà, đi trên thảm đỏ như lên lễ đường kết hôn vậy." Một chàng trai ăn mặc thời thượng, khuôn mặt yêu nghiệt bưng một ly champagne cùng một ly nước trái cây đưa qua cho Du Phong Hành và Tô Tinh Thần.

Tô Tinh Thần nhìn thấy chất lỏng màu đỏ tím, hơi khựng lại một chút.

"Là nước ép việt quất, không phải rượu." Diệp Tiếu Hàn u oán nói: "Lần trước uống hơi nhiều đi rót cho cậu một chén, bạn trai cậu lập tức hành hạ anh đúng bốn tháng, anh nào dám rót rượu cho cậu nữa?"

"Cảm ơn." Tô Tinh Thần lúng túng nhận lấy, chuyện lần trước cậu đã quên sạch rồi.

Ơ, bạn trai?

Có lẽ là do biểu cảm trên mặt Tô Tinh Thần quá rõ ràng, Diệp Tiếu Hàn cười nhạo nói: "Lẽ nào cậu cho rằng đây là bí mật à? Thư ký Bùi đã thay các cậu phát kẹo cưới luôn rồi, chỉ có đám quần chúng ăn dưa mới nghe loáng thoáng thôi."

Bọn họ đều là bạn cũ của Du Phong Hành, biết cũng là điều đương nhiên.

"Kẹo cưới?" Tô Tinh Thần ngẩng đầu nhìn Du Phong Hành.

Tên đàn ông kia mặt mũi hớn hở uống champagne: "Sao, cho em phát điểm tâm mà không cho tôi phát kẹo cưới à?"

Tô Tinh Thần bị chọc trúng tim đen, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Diệp Tiếu Hàn thấy thế cũng không nói gì, bưng rượu lên nâng chén với bọn họ: "Chúc mừng các cậu."

"Chờ đã, còn tôi nữa!" Thư ký Bùi mặc một bộ âu phục màu xám vọt ra khỏi đám người.

Cuộc họp thường niên năm nay vô cùng náo nhiệt.

Có lẽ là cuộc họp vui vẻ nhất mà nhân viên công ty Phong Hành đã từng trải qua.

Bởi vì màn bốc thăm trúng thưởng quá high!

Trừ phần thưởng công ty chuẩn bị, đến gần cuối chương trình, đầu tiên là sếp lấy danh nghĩa cá nhân rút thăm trúng thưởng mười chiếc laptop cấu hình cao cho mọi người!

Sau đó các cổ đông trong công ty cũng bỏ tiền túi, phát thưởng tiền mặt!

Cuối cùng sếp tuyên bố: "Xét thấy năng suất của mọi người tăng vọt, hơn nữa vẫn còn muốn được thưởng thêm, cho nên tôi dùng danh nghĩa của mình, tặng ba chiếc chìa khóa ô tô con..."

"A a a a a ——"

Hắn còn chưa nói hết, người bên dưới đã sôi trào.

Ba chiếc ô tô con!

Tô Tinh Thần kích động tới mức nhấc tay: "Sư huynh, loto cho em! Loto cho em với!"

Mọi người thấy hắn đang đứng trên sân khấu, cũng không khó nhìn ra được toàn thân hắn phát ra hơi thở của hạnh phúc, nói tiếp: "Xin mấy người muốn được loto tự trọng."

Người biết chuyện đều cười nghiêng ngả.

Tô Tinh Thần bị chỉ mặt nhắc tên quả thật rất lúng túng, thế nhưng mặt mũi là cái gì so với ô tô con: "Hừ, lát nữa em lấy một chiếc cho mà xem!"

Cậu còn đang cầm trên tay đống số trao thưởng chưa được mở đây này!

Mười phút sau, ba chiếc xe con dần được trao đi.

Không một chiếc nào trong đó thuộc về Tô Tinh Thần.

Màn thưởng xe dĩ nhiên trở thành phần cao trào nhất đêm nay, cao trào qua đi có người vui có người buồn.

"Đêm nay vẫn còn một giải đặc biệt nữa." Ngay khi mọi người cho rằng đã tàn tiệc, âm thanh khiêu gợi của sếp lớn lại vang vọng bên tai.

Đám người thất vọng buồn bã lập tức lên tinh thần!

Kết quả sếp nói: "Người nào đặc biệt may mắn sẽ được anh đẹp trai tôi đây hôn một cái an ủi, đền bù vì đêm nay không được gì."

Lời còn chưa nói hết, đám người bên dưới đã xôn xao hẳn lên.

Tô Tinh Thần cũng vì thế mà chịu ánh nhìn đến từ bốn phương tám hướng.

Cậu đỏ mặt nghĩ, nếu như bây giờ trên đất mà có một cái lỗ, cậu chắc chắn sẽ nhảy xuống không hề do dự.

"..." Sư huynh đúng là!

Vừa ranh ma vừa vênh váo.

"Mời bạn có số ba mươi hai trong tay lên sân khấu." Du Phong Hành nói.

Tô Tinh Thần: Bạn cái đầu anh!

"Mau đến nhận phần thưởng của mình đi." Du Phong Hành giục: "Nếu em không đến, tôi sẽ trao thưởng cho người tiếp theo."

Đồ sư huynh đê tiện, dám uy hiếp cậu.

"..."

Cuối cùng Tô Tinh Thần cắn răng, đỏ mặt đi tới, vai rộng eo hẹp, chân dài mét tám, giữa khí chất thành thục vẫn còn chút ngây ngô, mê người không thôi.

Nghe người bên dưới xôn xao là biết mị lực của cậu không kém gì sếp lớn đẹp trai lắm tiền.

Ngay cả sếp nhà mình mà cũng nhìn đến mê mẩn.

"Hóa ra là một anh chàng đẹp trai, xem ra tôi mới là người may mắn." Đây là câu nói cuối cùng của Du Phong Hành đêm nay.

Bởi vì có rất nhiều chuyện không cần nói cũng biết.

Hắn biết, Tô Tinh Thần biết, mọi người cũng đều biết.

Khi Du Phong Hành đứng trên sân khấu trân trọng nâng mặt bạn trai lên, dùng biểu cảm thành kính đặt xuống một nụ hôn, trần nhà cao cao trên đỉnh đầu bọn họ rơi xuống một đống pháo giấy nhiều màu mộng ảo như có phép thuật.

Toàn bộ khán phòng sôi trào lên, tiếng huýt sáo cùng tiếng vỗ tay vang lên liên tục.

Thì ra thưởng xe ô tô không phải cao trào, tận mắt nhìn thấy hai tên con trai hôn nhau mới là cao trào!

Nụ hôn này kéo dài khoảng chừng mười giây!

"Nói đi, xe con tốt hơn hay ông xã em tốt hơn?" Du Phong Hành ôm chặt chiếc eo nhỏ thon mà mọi nữ sinh đều ao ước của Tô Tinh Thần.

"Đương nhiên là xe con tốt hơn rồi." Tô Tinh Thần thở hổn hển, trả lời không chút nghĩ ngợi.

"..."

Dù sao ô tô khó tìm, còn nụ hôn của sư huynh dễ có.

Hơn nữa còn không cần tiền.

Qua cuộc họp thường niên cuối năm, Du Phong Hành cùng Tô Tinh Thần bọc lớn bọc nhỏ quay về núi mấy ngày.

Chủ yếu là thăm chú Ngưu, mang ít quà tết cho ông.

Gà chú Ngưu nuôi đã lớn lắm rồi, chúng cơ hồ đã thay đổi hoàn toàn, không còn là những cục lông vàng đáng yêu năm đó nữa.

Cho nên Tô Tinh Thần ăn mất cũng không đau lòng.

Nhưng mà bọn họ không ở được lâu đã phải quay về ăn tết.

Khi bọn họ sắp quay về Thượng Hải thì gặp được cháu trai chú Ngưu lái xe tới đón ông vào thành phố ăn tết.

Điều này khiến Tô Tinh Thần cảm thấy vừa mừng vừa lo. Nếu đã như vậy, bọn họ sẽ phải mang hai chú chó về Thượng Hải, gà chưa ăn hết cũng mang về nốt.

Trên đường trở về, Tô Tinh Thần sụt sùi nói với Du Phong Hành: "Nhất định là chú Ngưu thấy em không dễ chịu nên mới gọi cho cháu ông ấy, thật ra chú Ngưu rất hiếu thắng, là người không thích phiền phức."

Du Phong Hành xoa đầu Tô Tinh Thần: "Nhưng ông ấy lớn tuổi rồi, nói chung vẫn phải có người chăm sóc."

Về phần đứa cháu đã lâu không liên lạc của chú Ngưu, hắn cố gắng không đề cập đến.

"Ừm." Tô Tinh Thần biết, cho nên mới vui mừng: "Có vẻ anh Ngưu là người tốt đó."

Tuy rằng tính cách hơi thiếu linh hoạt, nhưng chắc chắn không phải người xấu.

"Đúng thế." Du Phong Hành an ủi cậu, thấy cậu nở nụ cười cũng cười theo.

Tô Tiểu Thần luôn thích suy nghĩ thay người khác, thật ra là một người theo chủ nghĩa lý tưởng cực đoan.

Toàn tâm toàn ý hi vọng những người xung quanh mình đều có thể sống tốt.

Du Phong Hành nhếch khóe miệng đầy tự tin, hắn nghĩ, nếu đã bầu bạn bên cạnh cậu, hắn sẽ không để Tô Tiểu Thần phạm vào lý tưởng của mình.

Tô Tiểu Thần mỗi ngày đều sẽ vui vẻ lớn lên trong lòng hắn.

"Sư huynh ơi." Lúc Tô Tiểu Thần sắp ngủ, đột nhiên nghiêm túc kéo kéo ống tay áo Du Phong Hành: "Buổi họp thường niên hôm kia em lừa anh đó, thật ra ô tô chẳng đáng là gì so với nụ hôn của anh cả."

Lời tỏ tình của bé Tô thật dễ nghe!

Sếp Du high lắm!

Phiên ngoại 2: Nỗi sầu nghịch chó

Tô Tinh Thần vốn thích nựng chó, lần này đưa được hai chú chó đã xa cách bốn tháng về Thượng Hải, trong lòng vui vẻ không thôi.

Vì bây giờ đã hơi muộn nên chưa thể mang chúng đi tiêm phòng được.

"Sư huynh, em đi tắm cho bọn nó đây." Tô Tinh Thần nói.

Sau đó xắn tay áo lên, lùa hai con chó vào phòng tắm tắm cho chúng.

Du Phong Hành nhìn nhìn, im lặng không nói gì, chỉ thầm nghĩ: Phát sầu vì nghịch chó.

Đúng vậy.

Tô Tinh Thần đã tốn hai tiếng đồng hồ xoay quanh hai con chó rồi.

"Này." Du Phong Hành rất ngứa mắt, đứng trước phòng tắm khoanh tay nhìn cậu.

"Hả? Em sắp xong rồi." Hai con chó ngoan ngoãn ngồi trước mặt cậu, để cậu dùng lược chải lông cho mình.

Du Phong Hành đói bụng lắm, nhưng hắn không hi vọng Tô Tinh Thần có thể đi nấu cơm, không thể làm gì khác hơn là há miệng, xoay người đi đặt vài món về ăn.

"Sư huynh, anh đặt đồ ăn ngoài à?" Tô Tinh Thần ló đầu ra nhìn Du Phong Hành: "Đừng quên đặt nhiều chút nhé, chó cũng phải ăn cơm."

Du Phong Hành buồn bực, rốt cuộc cái thằng nhóc này cũng chịu nhìn hắn, nhưng vẫn là vì chó mà thôi.

"Đúng rồi." Lát sau Tô Tinh Thần còn nói thêm: "Thượng Hải có chỗ nào bán đồ ăn cho gà không?"

Du Phong Hành: ...

Mới về quê một chuyến mà bọn họ đang mang theo thứ kỳ quái gì về thế này?

Hai con chó được Tô Tinh Thần tắm rửa sạch sẽ thoạt trông cũng không tồi, rất cường tráng.

Tô Tinh Thần ăn cơm tối xong thì dùng cơm thừa làm đồ ăn cho gà, sau đó đi tắm trước.

Tắm xong, cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng lông, chơi với hai con chó trong phòng khách.

Mãi đến khi thấy Du Phong Hành cả người đầy nước đứng trước cửa phòng ngủ, ngoắc ngoắc tay với cậu: "Qua đây."

Tô Tinh Thần sợ hãi, cẩn thận nhớ lại xem hôm nay mình có làm gì sai không.

"Sao vậy?" Cậu đi tới trước mặt Du Phong Hành.

Du Phong Hành nhìn cậu một lát, nâng cằm cậu lên, hôn một cái đầy u oán.

Nụ hôn này mạnh tới mức lưỡi Tô Tinh Thần phát đau, cậu không khỏi cau mày.

Thế nhưng không nói gì.

Chờ Du Phong Hành hôn xong, tâm trạng hơi tốt hơn mới thả cậu ra, dùng ngón tay xoa xoa khóe miệng sưng đỏ.

"Chơi chó vui hơn hay chơi tôi vui hơn?"

Tô Tinh Thần: "..."

"Vào phòng đi, tôi sấy khô tóc rồi sẽ vào với em." Du Phong Hành cũng không muốn nghe đáp án của cậu, nói xong liền xoay người đi vào phòng tắm.

Tô Tinh Thần dừng một chút, bám theo sau hắn: "Để em sấy giúp anh."

Trong lòng Du Phong Hành vui lắm, nhưng nghĩ đến hình ảnh ban nãy Tô Tinh Thần sấy lông giúp mấy con chó, sắc mặt lại trở nên khó coi: "Không cần, tôi tự sấy được."

Hắn đang ghen với mấy con chó.

Tô Tinh Thần lại cho là hắn không thích mấy chú chó mình mang về, trong lòng buồn phiền không thôi.

Nhưng còn cách nào đây, cũng không thể vứt hai chúng nó ở nông thôn không ai chăm sóc được?

Vài tháng nay tâm trạng Tô Tinh Thần không nổi sóng lớn, hôm nay là vì liên quan tới chó mới bắt đầu sinh ra ý hối hận.

Cậu nghĩ, nếu lúc trước không về đi học, cậu ở lại nông thôn nuôi chó chăm gà là tốt rồi.

Lúc này Du Phong Hành đi ra, mái tóc vẫn còn chút ẩm ướt, hiển nhiên không sấy khô hết.

"Trời lạnh như vậy, sao không thổi cho khô tóc đi?" Tô Tinh Thần nhíu mày, ném suy nghĩ ban nãy ra khỏi đầu.

Du Phong Hành không muốn nói, hắn sợ Tô Tinh Thần chờ lâu mất kiên nhẫn lại ra ngoài nghịch chó tiếp.

"Thật là..." Tô Tinh Thần lẩm bẩm một câu, sau đó đi vào lấy máy sấy tóc ra cắm vào ổ điện đầu giường, sấy tóc giúp Du Phong Hành.

Bởi vì nguyên nhân chênh lệch chiều cao, cho nên bọn họ chỉ có thể một người đứng một người ngồi.

"Anh mà cứ không biết yêu quý sức khỏe của mình, cẩn thận về già rước bệnh vào thân đấy." Tô Tinh Thần vừa sấy tóc cho hắn vừa nhỏ giọng trách móc.

Khiến cho Du Phong Hành lập tức nhớ ra Tô Tinh Thần kém mình những tám tuổi.

Nhất thời trong lòng trở nên khó chịu.

Cho dù hắn biết điều mà cai thuốc kiêng rượu, giảm bớt số lần thức đêm, nhưng chênh lệch tuổi tác vẫn ở đó, không phải thứ mà hắn để ý chút là có thể san bằng.

Tô Tinh Thần không biết Du Phong Hành đang nghĩ gì, chẳng qua chỉ cảm thấy tính khí tên này hôm nay cứ dở dở ương ương làm người ta đoán không ra.

"Có phải anh không muốn em nuôi chó không?" Cậu hỏi.

Kết quả Du Phong Hành lại ngơ ngác: "Cái gì?" Điều hắn nghĩ không phải là chuyện nuôi chó, phải biết việc nuôi chó là do hắn đề ra: "Không đâu, ngày mai đưa em tới cửa hàng thú cưng tiêm cho bọn nó, nhân tiện mua thức ăn cho chó."

"Ồ." Tô Tinh Thần nhẹ nhõm không thôi.

Cậu cau mày, nếu không phải là lý do nuôi chó thì người này đang nghĩ gì?

"Trước đây tôi say rượu, hút thuốc, thức đêm rất nhiều." Du Phong Hành nắm chặt bàn tay tinh xảo đang sấy tóc giúp hắn, tắt công tắc máy sấy đi.

Tô Tinh Thần cảm thấy như vậy hẳn đã được rồi, thuận tay cất đi.

Còn nói với Du Phong Hành: "Anh biết là tốt rồi, về sau phải chú ý vào."

"Em có sợ tôi chưa già đã mất sớm, để lại em thủ tiết lúc còn trẻ không?" Du Phong Hành không đứng đắn hỏi.

Tô Tinh Thần đảo mắt nhìn hắn, lười trả lời.

Thế nhưng người đàn ông kia cố ý xoay mặt cậu qua, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này Tô Tinh Thần mới nhận ra, có lẽ tên này không phải đang giỡn, mà đang nghiêm túc hỏi cậu: Nếu tôi chết rồi, em phải làm sao bây giờ?

"Nếu anh chưa già đã chết trẻ, em sẽ lập tức thay bạn trai." Tô Tinh Thần nghiêm túc nhìn Du Phong Hành: "Nghe chưa? Cho nên anh phải sống lâu chút, đừng chết sớm như vậy. Bằng không sẽ có một tên đàn ông khác ngủ với người yêu của anh... Ư..."

"Đừng đùa." Cánh tay dài của Du Phong Hành duỗi ra ôm chặt bạn trai vào trong ngực, lửa nóng tăng vọt chặn miệng đối phương, không cho cái miệng này nói ra những lời làm hắn tức giận.

Chỉ tám tuổi thôi mà, có gì đâu ghê gớm, hắn cố gắng mấy năm vẫn sẽ ở bên Tô Tinh Thần được tới già.

"Anh... Hôm nay anh uống thuốc kích dục à?" Tô Tinh Thần cảm thấy hôm nay hơi quá tải.

Dựa theo thói quen của đối phương, hắn sẽ ưu tiên xem xét tình trạng của cậu.

Hôm nay lại như tận lực phân cao thấp, làm tới mức cậu chịu không nổi.

Đây cũng là điều khiến Tô Tinh Thần bội phục Du Phong Hành, rõ ràng lúc trước uống rượu hút thuốc rất nhiều còn hay thức đêm, thế mà tinh lực vẫn dồi dào, nào có dáng vẻ của một tên chưa già đã chết sớm.

Còn Tô Tinh Thần thì sao, tuổi thì đang vào thời trổ mã, ăn bao nhiêu cơm cũng như cái động không đáy, nhưng trên người không có nổi hai lạng thịt.

Quả thật không thể bì nổi với Du Phong Hành.

"Hiếm lắm mới được nghỉ đông, em không cố gắng khao tôi giờ thì định lúc nào mới thỏa mãn tôi?" Du Phong Hành bất mãn nói.

Hắn thẳng thắn vậy đấy.

Ở trường học bận hết cái này tới cái kia, rất khó để tận hứng.

Tô Tinh Thần biết hắn nói rất có lý.

Làm tình trong trường học phải kiềm chế lắm, sợ nhất là bị phòng bên nghe lén.

"... Thế thì tùy anh." Cậu từ bỏ phản kháng rồi.

Du Phong Hành hài lòng hôn cậu một cái, động tác lại không dịu dàng bằng một phần mười nụ hôn.

Tô Tinh Thần khổ không thể tả, mơ hồ mong đợi kỳ nghỉ đông nhanh kết thúc.

Sáng hôm sau mặt trời lên cao, hai con chó đói bụng đứng trước cửa phòng sủa inh ỏi.

Tô Tinh Thần đánh thức Du Phong Hành: "Anh đi xem chó với đám gà đi được không?"

Du Phong Hành: "..."

Mặc quần áo lên, hắn cảm thấy trên lưng có chút khác thường, quay người nhìn vai của mình, phát hiện trên đó có vài vết khả nghi khá rõ.

Nhưng hắn không quan tâm, mặc một chiếc quần dài rồi ra ngoài.

Dùng lò vi sóng hâm nóng cơm thừa đêm qua, cho hai con chó ngu ngốc ăn no.

Du Phong Hành chợt nhớ ra còn chưa cho gà ăn.

Một kẻ làm game như hắn sao biết Thượng Hải có chỗ nào bán đồ ăn cho gà hay không.

"Này lão Bùi, gần đây có chỗ nào bán đồ ăn cho gà không?"

Não Bùi Văn hóa thành một bãi nước, cái gì?

Lúc này Du Phong Hành mới kể chuyện hôm qua hắn từ nông thôn quay về với anh.

Bùi Văn nói: "Cái này phải hỏi bà nội tôi đã."

Cúp điện thoại chưa được bao lâu, anh đã gọi lại nói cho Du Phong Hành.

Mấy bà lão Thượng Hải đúng là cái túi thần kỳ, Du Phong Hành thầm nghĩ.

Tô Tinh Thần ngủ thẳng tới giữa trưa, lúc chuẩn bị xong để đưa hai con chó đi thì đã quá giờ cơm.

Một nhà bốn miệng tìm bừa một quán ăn cho phép mang thú cưng vào, ăn một bữa xế chiều.

Thanh niên khóe mắt rũ xuống cả ngày nay cứ mang dáng vẻ bị dằn vặt thảm hại.

Làm cho người đàn ông ngồi đối diện nhìn tới phát ngứa.

Nhưng hắn biết Tô Tinh Thần không chịu nổi, tối nay không thể làm tiếp nữa.

Lát sau mang chó tới cửa hàng thú cưng, Tô Tinh Thần để nhân viên cắt móng vuốt chúng cho gọn gàng.

Hôm qua cậu không cắt vì trong nhà không có công cụ thích hợp.

Vừa hay lần này có thể mua một cái trong tiệm thú cưng.

"Em cũng nên cắt móng tay đi." Du Phong Hành liếc nhìn bàn tay của Tô Tinh Thần.

"Vậy à?" Tô Tinh Thần nhớ lại mình mới cắt móng chưa được bao lâu, móng tay vẫn còn khá ngắn.

"Ừ, cào người ta đau." Sếp Du nói.

Tô Tinh Thần ngây thơ thế mới biết hắn đang nói gì, nhất thời khuôn mặt đỏ lên, trầm mặc thả tay xuống.

Vì để giảm bớt bầu không khí quỷ dị này, cậu làm như không có gì hỏi: "Trước đây anh ăn tết thế nào?"

Du Phong Hành biết cậu trước nay hay xấu hổ nên không miễn cưỡng nữa, nhưng khi nói về đề tài ăn tết, hắn lại đáp không nổi.

Bởi vì trước đây hắn vốn không có khái niệm ăn tết, ngày thường sống thế nào thì ngày tết sống thế ấy.

"Sao vậy? Không muốn nói à?" Tô Tinh Thần tò mò truy hỏi.

Qua một lúc sau, Du Phong Hành nói: "Trước đây anh ăn tết thế nào à? Chắc là chờ em tới ăn cùng thôi."

Tô Tinh Thần sững sờ, suy nghĩ mấy lần mới hiểu ý của hắn.

Trong lòng không rõ đó là cảm giác gì.

Cậu bèn cầm lấy tay Du Phong Hành, mười ngón kết hợp chặt chẽ.

Dù ánh mắt dò xét họ không ít, nhưng cậu cảm thấy, so với ánh mắt của người khác, cậu càng quan tâm cảm nhận của Du Phong Hành hơn.

"Em dễ cảm động thật đấy." Du Phong Hành cười nói, liếc mắt nhìn bàn tay bị Tô Tinh Thần nắm chặt, dừng một chút rồi nâng mặt cậu lên hôn.

Nói chung, chỉ cần Tô Tinh Thần đã dám bước lại gần hắn, thì những chuyện còn lại đều do hắn lo.

Người này chỉ cần được hắn thương yêu là tốt rồi.

Tô Tinh Thần mím môi, nhỏ giọng nói: "Anh có gặp ai vì cảm động mà sống chung với người ta không hả?"

Bên cạnh không lên tiếng, lại tiếp tục nói: "Vì yêu đó có được không?"

"Em còn đáng yêu như vậy nữa, tôi sẽ hôn em cho xem." Du Phong Hành ra vẻ đang rất nhẫn nại, khuôn mặt thoạt trông hơi đáng sợ.

Tô Tinh Thần nghe vậy, lập tức nghiêm túc lại.

"Đệt..." Du Phong Hành dời mắt, nghĩ thầm, Tô Tiểu Thần của hắn, dù có trợn trắng mắt vẫn đáng yêu.

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro