7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 07: Tiệc sinh nhật 7

Được ngài thích là phước đức lớn biết bao!

Ôm nỗi căm thù, cô bé chết đi và hóa thành oán quỷ.

Nhưng cô bé quá yếu, còn chẳng mạnh bằng đầu bếp nên không trả thù được, chỉ có thể quanh quân chỗ phòng trưng bày ảnh.

Cô bé từng gặp lệ quỷ giả làm Phương Tế.

Khi còn sống "cô ta" là một cô gái trẻ tuổi, biết rất nhiều chuyện của khu nghỉ dưỡng, là trợ lý đắc lực của "hắn", có sự sùng bái và si mê quái lạ đối với "hắn", đây có lẽ là lòng ái mộ.

Cũng chính vì thế nên "cô ta" cực kỳ thù ghét Thư Niên, ai bảo cậu là người trong lòng của "hắn" chứ.

Bức tranh bị đốt thành tro, Thư Niên bừng tỉnh khỏi ký ức, cậu hơi chóng mặt, bèn lấy một viên kẹo dẻo ra cho vào miệng, dùng chất đường để hòa hoãn cảm giác này.

Phương Tế có thắc mắc, thấy cậu xử lý xong di vật thì hỏi: "Nó nói chuyện với cậu à? Các cậu quen nhau sao?" Vả lại trông có vẻ rất tin tưởng Thư Niên, còn cho cậu biết nơi cất giấu di vật của mình.

Thư Niên nuốt kẹo với vẻ mặt thỏa mãn, trả lời: "Ban nãy kể với cậu đó, tôi gặp hai con ma trong phòng trưng bày ảnh, một trong số đó là nó, nó là con gái út của chủ nhân đời cuối khu nghỉ dưỡng; còn một con ma giả làm cậu đến tìm tôi, bị tôi vạch trần."

"Giả làm tôi? Biết biến thành người sống sao, giỏi thật."

Phương Tế cảm thán xong hỏi luôn: "Cậu diệt nó chưa?" Cậu ta rất tin Thư Niên.

"Chưa, "cô ta" bỏ chạy, bị lệ quỷ đuổi theo tôi dọa chạy." Thư Niên nói, "Nhưng tôi đã đoán được đại khái thân phận của "cô ta"."

Cậu lấy điện thoại mở một tấm ảnh đã được chụp trước đó. Người bên trong là chủ nhân đời hai của khu nghỉ dưỡng, họ Tôn, là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Cô Tôn là cháu gái của trùm bất động sản, sau khi đính hôn với chồng chưa cưới thì ông nội đã mua khu nghỉ dưỡng này tặng cô làm của hồi môn, nhưng từ khi vào ở, tính cách cô Tôn trở nên ngày càng quái gở, tinh thần luôn trong trạng thái hoảng hốt, nóng nảy hơn, còn thường xuyên hoang tưởng, chẳng bao lâu thì hủy hôn ước với chồng chưa cưới, khoảng một năm sau, cô chết trong phòng ngủ của mình.

Trạng thái chết của cô thê thảm nhất trong số họ, xương cốt toàn thân gãy vụn, máu thịt nát nhừ, da bị rọc tách hẳn khỏi cơ thể như một quả bóng chứa đầy nước bị nổ tung khi đang vận chuyển, máu thịt văng tung tóe vương vãi hơn nửa căn phòng.

Dù ảnh chụp hiện trường đã được làm mờ, nhưng màu máu đỏ cũng đủ khiến người nhìn tưởng tượng ra hiện trạng khủng bố và buồn nôn khi ấy.

Cô Tôn là cô gái trẻ tuổi duy nhất đã chết, nhưng trông vóc dáng của "cô ta" thì thật sự không tài nào đoán được khi còn sống "cô ta" là một phụ nữ.

Cuối cùng Thư Niên đã hiểu vì sao sau khi lộ nguyên hình "cô ta" lại chỉ có thể dùng tư thế bò trườn để tiếp cận cậu, bởi xương bên trong đã nát bấy, không chống được cơ thể.

Tới mức vậy rồi còn rắp tâm hại người, Thư Niên xúc động: "Đúng là khiếm khuyết nhưng giàu nghị lực."

Phương Tế: "..."

Thư Niên nói: "Hình như tôi từng gặp "cô ta"."

Trước đây không mấy chú ý, nhưng được cô bé nhắc rồi xem lại mấy tấm ảnh của cô Tôn thuở sinh thời, cậu sực nhớ trước đây mình từng gặp "cô ta", khi ấy "cô ta" còn là người sống.

Đại khái khoảng chưa đầy hai năm trước, Thư Niên vừa lên đại học năm nhất, hôm nọ cậu nhận được điện thoại từ sư phụ báo có công việc mới. Sau khi ra khỏi trường, cậu phát hiện có người theo dõi mình, kỹ thuật theo dõi của người nọ không thành thạo nên khi rẽ sang một con đường khác đã bị Thư Niên bắt quả tang, và cậu rất bất ngờ khi biết đó là một cô gái xinh đẹp.

Giờ ngẫm lại, chẳng phải cô Tôn đó sao?

Thư Niên còn nhớ như in ánh nhìn đầy thù hận của cô, cứ như chỉ muốn róc hết thịt trên người cậu xuống.

Thấy cô là con gái lại không bị ma ám, Thư Niên bèn để cô đi, sau đó cậu không còn trông thấy cô nữa. Dần dà cũng quên béng chuyện này, nào ngờ hôm nay họ gặp lại trong căn nhà ma.

"Cô ta" ghét cậu từ khi còn sống là vì có liên quan đến "hắn" sao?

Thư Niên đoán thế, cậu nói với mọi người: "Tôi muốn tìm cô Tôn. Cô bé nói với tôi "cô ta" biết khá nhiều chuyện, tôi phải hỏi "cô ta"."

"Tìm như thế nào?" Phương Tế hỏi, "Chiêu hồn?"

"Có thể thử xem."

Thư Niên gật đầu, nhưng dù họ không làm gì, có lẽ "cô ta" cũng sẽ chủ động tìm đến thôi, cũng hết cách, cậu là mục tiêu thù hận của "cô ta" cơ mà.

Cậu đang định lấy vài thứ trong cặp thì chợt nhận ra bị thiếu nhân số: "Lưu Hân đâu?"

Lưu Hân là tên của nữ nhân viên văn phòng.

"Ban nãy cô ấy còn ở đây."

Kế hoạch Hà lo chăm sóc anh chàng nhân viên văn phòng bị ngất, bấy giờ cũng mới nhận ra cô đã biến mất, chợt thấy lạnh sống lưng: "Chẳng lẽ bị ma bắt rồi?!"

"Không đâu, không có ma ở gần đây."

Thư Niên cần đặt sự chú ý của mình lên chỗ cô bé, nhưng đồng thời cậu cũng luôn để ý sự lưu động của âm khí, không thấy có gì khác thường: "Do cô ấy tự rời đi."

Chuyện này rất thường thấy, các khách mời trong livestream hoạt động tự do, có thể cùng đi với nhau, tất nhiên cũng được phép tách riêng. Nhưng nữ nhân viên văn phòng là người thường, cô bỏ đi không nói tiếng nào thì lạ thật.

Đúng lúc này, điện thoại của bốn người Thư Niên cùng nhận được tin nhắn trong nhóm năm người của họ.

"Cứu tôi, tôi ở phòng trang sức!"

Tin nhắn cầu cứu của nữ nhân viên văn phòng hiện lên.

...

Không lâu trước, nữ nhân viên văn phòng tự tách khỏi nhóm Thư Niên, lén lút vòng ngược về phòng trang sức mà họ từng đi ngang.

Nguyên nhân bởi vì cô đã thấy một chiếc vòng cổ đặt trong góc tủ kính.

Đó là chiếc vòng kim cương được chế tác tinh xảo, dù xung quanh rất tối nhưng những hạt kim cương vẫn tỏa ánh sáng dịu, nhìn biết ngay rất đắt giá.

Người khác không chú ý, nhưng cô nhìn thấy nó.

Dù biết rằng có lẽ chuyện không đơn giản, nhưng nữ nhân viên văn phòng chẳng tài nào cưỡng lại được sức cám dỗ của nó.

Đêm trong nhà ma quy định, nếu tiền bạc trang sức mà khách quý lấy được trong nhà ma là vật vô chủ, không có tranh chấp xảy ra trước khi họ rời nhà ma thì có thể trực tiếp mang đi.

Nữ nhân viên văn phòng mắc phải căn bệnh hiếm gặp, cần phẫu thuật để giữ mạng, tiền thưởng của chương trình chưa đủ chi trả toàn bộ phí phẫu thuật, cô phải mượn thêm một số tiền lớn, nếu có chiếc vòng cổ đó, cô sẽ chẳng cần rầu rĩ về số tiền còn lại và cả chi phí điều trị sau phẫu thuật.

Họ không phát hiện...

Nữ nhân viên văn phòng nảy ý muốn lấy nó, cô không đánh tiếng với những người khác, chỉ lén lút chạy về tìm.

Cô không định độc chiếm một mình mà sẽ chia đều với Thư Niên và Phương Tế sau khi rời khỏi nhà ma, dù sao thì nếu không có họ cô đã chết từ lâu, cô muốn cảm ơn họ, còn những người khác thì không cần.

Cô hối hả chạy vào phòng trang sức, và ngạc nhiên khi thấy chiếc vòng đã không cánh mà bay.

Ai đã lấy nó? Cô sốt ruột muốn tìm ra.

Không phải ai trong số họ, cô có thể khẳng định điều này. Tổng chín khách mời, ngoài ông chủ Trương đã chết, còn ba người chưa biết tung tích: đại sư La và đôi tình nhân ngoại cảm đã tách nhóm với họ.

Bấy giờ nữ nhân viên văn phòng chợt nghe tiếng bước chân dồn dập không biết của ai, cô vội trốn đi, không bao lâu sau thì hai tiếng người vang lên.

Giọng nữ hỏi: "Anh yêu, chiếc vòng cổ em đeo có đẹp không?"

Giọng nam cười đáp: "Đẹp, rất hợp với em. Em đẹp lắm."

Bị đôi tình nhân ngoại cảm lấy mất rồi!

Nữ nhân viên văn phòng cắn môi đầy chán nản. Cô biết mình không có được chiếc vòng cổ, nhưng quá lưu luyến nó nên dè dặt ló đầu quan sát đôi tình nhân.

Bất ngờ thay, rõ ràng cô nghe thấy giọng hai người, nhưng khi nhìn từ xa thì chỉ còn mỗi anh chàng ngoại cảm, chẳng thấy bóng dáng bạn gái anh ta đâu.

"Ai ở đó?"

Dường như đã phát hiện ra cô, chàng trai lấy dao găm, đanh giọng quát: "Ra đây, đừng để tôi nói lần hai."

Nữ nhân viên văn phòng thấy tình hình xấu đi, bèn gõ trước một dòng chữ vào khung tin nhắn đảm bảo cô sẽ có thể dễ dàng gửi đi bất cứ lúc nào, sau đó mới cầm chặt điện thoại, giơ hai tay bước chậm ra.

"Đừng, tôi cũng là khách mời đêm nay, không phải ma."

"Là cô à." Chàng trai quan sát từ trên xuống dưới, đoạn cất dao găm đi.

Anh ta không có ý hãm hại nhưng nữ nhân viên văn phòng vẫn chưa thể thả lỏng, ngược lại còn căng thẳng hơn. Bởi anh ta đã bước vào phòng trang sức, còn tiện tay đóng cửa.

Đồng thời có tiếng cười khẽ của nữ ngoại cảm vang lên trong phòng, vấn đề là cô ta không xuất hiện, cũng không vào phòng.

Tiếng của cô ta vọng tới từ bên cạnh nam ngoại cảm.

Quái dị cực kỳ. Nữ nhân viên văn phòng toát mồ hôi lạnh, run rẩy giấu tay ra sau lưng, bấm gửi tin nhắn cầu cứu.

Chàng trai chú ý thấy động tác của cô, cười trêu: "Làm gì đó?"

"... Không." Nữ nhân viên văn phòng hít sâu, cười gượng kéo dài thời gian, "Vòng cổ đẹp lắm."

"Đúng chứ? Tôi cũng thấy vậy." Giọng nữ ngọt ngào lần nữa vang lên bên cạnh chàng trai, "Cô thấy nó hợp với tôi không?"

Giọng nữ nhân viên văn phòng phát run: "Hợp... rất hợp với cô."

"Nhưng tôi thấy nó hợp với cô hơn." Giọng nữ bảo, "Cô đeo đi."

Chàng trai chợt há mồm.

Đồng tử của nữ nhân viên văn phòng co lại, cô nhìn thấy chàng trai có hai hàm răng, hai cái miệng. Đôi môi lồng trong miệng anh ta thoa son đỏ tươi, chúng đang khép mở nói: "Tới đây."

Chàng trai giơ tay kéo phần da dưới cằm, lột cả bộ da mặt của anh ta ra sau, máu tươi chảy ròng để lộ khuôn mặt một cô gái, chính là nữ ngoại cảm.

Đầu của chàng trai bổ đôi treo lủng lẳng sau cổ cô gái, cô gái chỉ có đầu, phần cơ thể còn lại đều là của anh bạn trai, cứ như con rối đồ chơi khoác vỏ bọc dị hợm, máu đỏ chảy thành dòng bốc mùi tanh sặc sụa.

"Á!!!"

Tiếng hét thảm thiết của nữ nhân viên văn phòng vang lên, cô nhũn chân ngồi khuỵu xuống đất, cô gái thấy dáng vẻ bàng hoàng của cô thì cười khằng khặc, bước từng bước tới gần.

"Đừng qua đây, đừng qua đây!" Nữ nhân viên văn phòng sợ hãi nhích ra sau.

Cô gái đến gần vươn tay nâng cằm cô lên, mỉm cười đánh giá khuôn mặt cô: "Đẹp thật. Cô mạnh hơn hai người này nhiều, vẫn là cô tốt hơn, cũng xứng với chiếc vòng cổ này hơn."

Ngón trỏ của cô ta ngày càng dài và nhọn, trở nên như một con dao nhỏ sượt nhẹ trên đầu nữ nhân viên văn phòng, muốn bổ đầu cô ra.

Máu nóng túa ra khắp mặt trộn lẫn với nước mắt của nữ nhân viên văn phòng. Khoảnh khắc cô tuyệt vọng cho rằng mình đã cận kề cái chết thì chợt có người mở cửa phòng trang sức.

Cô gái quay phắt đầu lại, thấy Thư Niên đứng bên ngoài thì vẻ mặt thoắt chốc thay đổi, lộ ra sự thù hận rợn người.

Lớp da mà cô ta đang khoác bên ngoài bấy giờ bê bết thịt máu, khiến những người ngoài cửa sợ điếng hồn, cả Thư Niên cũng nhíu mày.

Cậu biết nữ ngoại cảm đã không còn là chính mình nữa, đó chỉ là lớp da người, đôi tình nhân bị hại chết rồi, thứ đang ở trước mặt họ lúc này là "cô ta", lệ quỷ mà cô Tôn hóa thành.

Thư Niên xoa lòng bàn tay sền sệt, trên tay cậu có một lớp dịch được điều chế đặc biệt, trộn giữa máu gà trống, tro bát hương, bột nếp v.v..., có tác dụng xua đuổi âm khí rất mạnh.

Sau khi nhận được tin nhắn từ nữ nhân viên văn phòng, bọn Thư Niên tức tốc chạy tới phòng trang sức tìm cô, nhưng tìm cả hai phòng vẫn chẳng thấy bóng người đâu.

Thư Niên ngửi được mùi máu tanh lạnh lẽo giống hệt trên người cô Tôn, cậu biết chắc hẳn cô Tôn đã mang nữ nhân viên văn phòng đi, vả lại còn sử dụng năng lực ngăn cách không gian của "cô ta", cậu bèn thoa một ít chất dịch đó lên tay, mở cửa phòng hết lần này đến lần khác hòng tìm ra không gian mà cô ta đang ở.

Có điều cậu xui xẻo quá, mở hơn hai mươi lần vẫn chưa ra, cuối cùng Phương Tế bất lực bèn thoa lên tay mình mở cửa, dù cậu ta không giỏi như Thư Niên nhưng tỷ lệ thành công tăng đáng kể, chỉ mở hai lần đã gặp.

Thư Niên vừa đến, ma nữ ngay lập tức nhìn chòng chọc vào cậu. Dù cách hai lớp da người cũng chẳng thể phớt lờ luồng hơi buốt người đó.

Ánh mắt "cô ta" đầy oán thù, nói bằng giọng ma: "Cậu may mắn đấy, tới được đây cơ à."

Thư Niên: "..."

Ma nữ: "Không đúng, không phải cậu, là người khác mở cửa. Trước đây tôi từng theo dõi cậu, cậu là kẻ xui xẻo không ai bằng, sao lại may mắn như vậy được?"

Thư Niên: "..."

Ma nữ: "Nhưng cậu có tướng mặt của người may mắn, chắc may mắn cả đời của cậu đều dùng để đổi lấy "ngài" rồi. Đúng, phải phước đức nhường nào mới được "ngài" yêu thích?"

Thư Niên: "..."

Càng nói "cô ta" càng căm hận. Ngũ quan trở nên vặn vẹo dữ tợn, da nứt toác vỡ vụn, máu tuôn như suối, lộ ra nguyên hình.

Dù có hai lớp da người tàn tạ cũng không che giấu nổi sự khát máu của mình, "cô ta" nhảy xổ về phía Thư Niên!

"Cẩn thận!"

Phương Tế kêu lên thất thanh, con ma nữ sắp bám lên người Thư Niên muốn xé xác cậu, bấy giờ Thư Niên bỗng nâng tay tát ma nữ một bạt tai.

"Chát!"

Cậu ra sức rất mạnh, ma nữ bị cậu tát xoay hẳn một trăm tám mươi độ, ngã xuống lăn vài vòng dưới đất rồi va mạnh vào tủ kính, da nứt nhiều hơn, máu đọng thành vũng.

"Cô ta" bị tát ngu người, vẫn giữ nguyên tư thế cong vẹo sững sờ nhìn Thư Niên, cả những nguời khác cũng ngơ ngác dõi theo họ.

Kẻ bị "bạo hành" là ma nữ, ấy vậy mà trông Thư Niên còn ấm ức hơn, cậu chỉ thẳng vào con ma nữ lên án đầy đau đớn.

"Cô độc mồm quá đấy."

"..."

.

Group chat chồng chưa cưới 7

[Thành viên Số 4, Số 7 đã được quản lý bỏ cấm chat.]

Số 6: Đừng bỏ cấm Số 7.

Số 2 (quản lý): ?

Số 3: Xuất hiện rồi, quản lý thật đây rồi! (meme bé mèo kinh ngạc)

Số 6: Chẳng lẽ cậu không biết cậu ta sẽ nói gì à?

Số 7: Thư Niên đánh ác thật.

Số 7: Thích quá.

Số 7: Muốn bị em ấy...

[Thành viên Số 7 đã bị quản lý cấm chat.]

Số 4: Đừng cấm chat.

Số 2 (quản lý): ?

Số 4: Nghe thứ kia nói được thằng ngu thích là may mắn lớn nhất của Thư Niên thì tôi nôn phân nửa, nghe tên Số 7 nói xong để tôi nôn luôn phần còn lại.

Số 2 (quản lý): ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei