Chap 8 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Sorry vì để mọi người đợi lâu, hôm nay nhân dịp quốc tế thiếu nhi mà cả ngày chúng ta đã dành cho thiếu nhi hết rồi, nên bây giờ là thời gian của chúng ta vì thế mình quyết định hoàn thành bộ này luôn. Xin cám ơn mọi người đã không bỏ rơi Fic và cám ơn vì đã đón đọc.

Nửa năm sau.

"Fany, cậu biết không? MinHy đúng là cùng chủ nhiệm có tư tình, vợ của chủ nhiệm đến bệnh viện làm loạn lên, nghe nói bọn họ đã qua lại hai năm rồi."

"Thật sao? Hoàn toàn không nhìn ra , rồi sao nữa?"

"Vợ của chủ nhiệm ở văn phòng náo loạn một hồi, sau đó MinHy tạm thời nghỉ việc, chủ nhiệm thì bị viện trưởng gọi đi, xem chừng chức chủ nhiệm này khó giữ đây."

"Thật sao? Quả thật con người chủ nhiệm cũng không tệ lắm."

"Đấy không phải vấn đề, vấn đề là ông ấy có vợ mà vẫn yêu đương vụng trộm, cho nên phải trả giá là xứng đáng."

Tiffany nghe bạn thân qua điện thoại khái quát lại mọi chuyện.

Nửa năm trước cô và Taeyeon chia tay, cô nhờ Sica giúp cô chuyển đồ, đêm đó cô rời khỏi nhà Taeyeon, vừa lúc người thân của Sica có phòng muốn cho thuê, cô liền chuyển qua, sau đó tự nguyện xin đến chi nhánh ở miền nam làm việc, một tháng sau cô chuyển đến miền nam.

Sau khi rời đi, cô có trở về Kim gia để nói chuyện với cha về việc cô muốn giải trừ hôn ước, nhờ ông giải thích với mọi người, kết quả cha không trách cô, cô đúng là không biết phải làm thế nào.

"Vấn đề ở bản thân Taeyeon sao?" Ông Kim hỏi

Cô không biết phải trả lời cha như thế nào "Có thể vấn đề là ở cô... cô đã làm hỏng hết tất cả".

"Fany, cậu ở bên ấy có quen không?"

"Có." Cô cười. Cũng đã nửa năm, đã quen từ lâu rồi.

"Thật hi vọng đợt tình nguyện nhanh chóng kết thúc, như vậy cậu có thể trở về trụ sở chính."

Cô từ chối cho ý kiến " Jessi, mình nghĩ dù đợt tình nguyện kết thúc mình cũng sẽ ở lại đây làm việc."

"Vì sao? Vì Kim Taeyeon sao?"

"Một nửa thôi." Cô không phủ nhận "Quả thật mình cảm thấy ở đây cũng không sao, mọi người rất thân thiết. Cậu biết không, tiền nhà ở đây cũng không cao, chủ nhà thường làm cho mình rất nhiều đồ ăn ngon, lần sau cậu đến mình sẽ cho cậu nếm thử . Hương vị đặc biệt mới lạ nha ."

"Đừng nói là cậu vĩnh viễn muốn ẩn cư ở đây nhé, thất tình thì có là gì, mình không phải cũng vài lần rồi sao, cậu mới lần đầu tiên cho nên đừng nghĩ nhiều, vẫn nên trở về Seoul thôi."

"Nói sau đi, đúng rồi, kỳ thi của cậu thế nào?"

"Cũng tốt, có điều muốn qua còn cần cố gắng nhiều hơn."

"Chúng ta cùng nhau cố gắng." Tiffany cười cổ vũ bạn tốt.

Sau khi cúp máy, cô đi đến bên cửa sổ, căn phòng hiện tại cô thuê ở một nơi khá yên tĩnh, không khí buổi sáng cũng rất trong lành, cô cảm thấy sống ở đây đúng là không tệ.

Tuy rằng thỉnh thoảng cô cũng gọi điện cho cha, tuy muốn sửa lại xưng hô nhưng ông lại không đồng ý, giải trừ hôn ước đã khiến ông rất đau lòng, vì không muốn làm ông đau lòng nên cô vẫn chiều theo ý ông vẫn tiếp tục gọi ông là cha.

Về phần Taeyeon, từ khi cô rời đi bọn họ cũng chưa từng gặp lại, cô ấy cũng không hề tới tìm cô.

Nhớ đến chuyện hôm đó cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Cô ấy còn giận sao?

Chắc thế, bởi vì đêm đó Taeyeon đã rất tức giận. Vốn đã bị chán ghét, chuyện ấy lại càng khiến Taeyeon không thể tha thứ cho cô, đây đều là lỗi của cô.

Tuy rằng cô rất muốn làm cô ấy hạnh phúc, rất muốn cuộc sống của bọn họ càng lúc càng hoà hợp, thậm chí còn làm người khác thấy ngọt ngào, nhưng cô đã quên đi thân phận của mình, cô vẫn là người được cha mang từ bên ngoài về, chuyện này là không thể thay đổi, cô sao có thể làm Taeyeon hạnh phúc đây?

Thật may, giờ đã có người có thể khiến cô ấy hạnh phúc.

Qua tạp chí cô biết Taeyeon đã có bạn gái mới , cô ấy tên Lee Sunny, hình như là con gái của Chủ tịch công ty giải trí hàng đầu Hàn Quốc, kể cả là diện mạo hay gia thế đều xứng với Taeyeon, nghe nói chuyện tốt của họ cũng sắp diễn ra, cô chân thành hi vọng Taeyeon hạnh phúc, như vậy dù cô có đau lòng đến đâu cũng sẽ cười chúc phúc cho Taeyeon.

Tại quán bar, Taeyeon và Sunny cùng nhau uống rượu, bên cạnh Taeyeon có một người tự xưng là người hầu tên Choi Sooyoung. Tóc ngắn, đẹp trai, cá tính hoạt bát, Sunny nhìn Sooyoung, ngữ khí có phần bất mãn "Vì sao tôi đi hẹn hò với cục bột , ở giữa lại có một chướng ngại vật lớn thế này?"

Sooyoung cười khổ, "Làm ơn, tiểu thư, Tôi hình như là đến trước mà, hơn nữa vẫn là Taeyeon nói tôi ngồi lại đây."

"Cậu ấy gọi cô lại đây cô liền lại thật sao? Thật đúng là nghe lời, không hổ là người hầu."

Trước cô đại tiểu thư bốc đồng Sooyoung không có cách nào đáp lại, nếu cô ta không phải còn chút đáng yêu thì cô đã không để ý đến cô ta , nói cho cùng, nếu nói cô là người hầu vậy Lee đại tiểu thư cô ta cũng là người hầu thứ hai.

Tuy rằng mọi người đều nói Taeyeon và Sunny đang hẹn hò, hai người cũng thường xuất hiện, nhưng theo cô thấy, chỉ là Sunny bám lấy Taeyeon mà thôi.

Bởi vì trước hômTaeyeon thông báo tin có bạn gái, cũng tại nơi này đã diễn ra một cuộc đối thoại kinh điển...

"Tôi là Lee Sunny, tôi biết cô là Kim Taeyeon, tôi cảm thấy cô vừa lạnh lùng lại đẹp trai, hiện tại tôi không có người iu, có muốn làm người iu của tôi không?"

"Được."

Câu trả lời của Taeyeon lúc ấy khiến cho rượu trong miệng cô phun hết ra, cứ như vậy hai người bọn họ hẹn hò nhau, thật buồn cười.

Sunny đột nhiên ghé đến gần Sooyoung, tinh tế nhìn , sau đó ái muội hỏi "Thành thật khai ra, có phải cô cũng yêu cục bột cho nên mới bám theo cô ấy."

Lần này Choi Sooyoung không phải phun rượu mà chính là muốn hộc máu "Cho xin đi, trăm ngàn lần đừng có nói lung tung, cẩn thận lại hại tôi về sau không lấy vợ được đấy."

Thế là cô đem thiên tình sử kể ra, hù chết Sunny.

"Vậy sao cô còn bám lấy cục bột không buông?"

"Tôi không phải đã nói với cô rồi sao là Taeyeon gọi tôi tới." Thật là, rõ ràng đáng yêu như vậy sao nói chuyện lại chẳng có tí đáng yêu nào.

Hai người đấu võ mồm ầm ĩ hình như cũng không ảnh hưởng gì đến một người ngồi bên cạnh, Kim Taeyeon tay cầm ly rươu, chậm rãi uống.

"Cục bột , có thể đừng gọi cô ta ngồi chung bàn được không?" Ầm ĩ một lúc cuối cùng Sunny quay đầu hỏi Taeyeon.

"Chuyện gì?"

"Cuối cùng có nghe em nói chuyện không?"

Taeyeon buông ly rượu, nhìn cô "Em nói đi, tôi đang nghe."

"Em cảm thấy mỗi lần ở cùng Taeyeon , người đến nhưng tâm không biết bay đi đâu, luôn trầm mặc không nói gì, như vậy là người yêu sao?"

"Xin lỗi."

Cho dù nói xin lỗi nhưng Sunny vẫn không cảm nhận được chân thành, bởi vì ngữ khí nói vô cùng lãnh đạm.

"Tuy rằng từ đầu em đã nói Taeyeon thật lạnh lùng và đẹp trai, nhưng hiện tại em cảm thấy chúng ta không hợp, kỳ thật không phải không hợp, căn bản là Taeyeon không phải đang hẹn hò với em." Hơn một tháng nay hai người gặp không quá vài lần, luôn là cô gọi trước , sau đó là hẹn gặp, điều này làm cho cô cực kỳ nhàm chán.

Taeyeon nhìn cô, biểu tình vẫn rất bình tĩnh.

"Cho nên em quyết định chúng ta chia tay đi !" Sunny thẳng thắn nói, thậm chí còn hơi mỉm cười "Nếu Tae không có ý kiến gì thì em với Tae coi như đã chia tay, vậy em có thể đi tìm người mới, tạm biệt."

Nhìn cô rời đi, Sooyoung chỉ biết há hốc mồm . Nhưng giai nhân không thèm để ý đến , liếc mắt liền đi đến quầy bar.

Hai người này đúng thật kỳ lạ? Nói hẹn hò vì lạnh lùng, ngay cả chia tay cũng vì lạnh lùng sao.

"Taeyeon, cậu thật sự chia tay với Sunny sao? Quả thật cô ấy có bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại ngay thẳng." Vì sao phải nhắc đến những thứ này chứ? Vì cô hoài nghi người bạn tốt của mình căn bản không biết gì về Sunny.

Ngay cả Sunny cũng nhìn ra được Taeyeon không để tâm đến mình, điều đó là đương nhiên, nửa năm trước sau Taeyeon và Tiffany tuyên bố huỷ hôn, bộ dạng của Taeyeon còn lạnh lùng hơn trước, mọi chuyện xung quanh gần như không thèm để ý.

Bởi thế, ngày đó Sunny nói muốn hẹn hò cùng Taeyeon , cậu ta mới có thể gật đầu đồng ý.

"Nếu cô ấy đã muốn chia tay thì cứ để thế đi."

"Tôi biết cậu dành trái tim cho cô gái khác, có muốn tìm cô ấy trở về không?"

Vừa nghe thấy lời Sooyoung nói , khuôn mặt Taeyeon đột nhiên biến hoá, liền chau mày.

"Giống như chia tay với Sunny , tôi cùng cô ấy đã huỷ hôn ước, không có gì để nói."

"Nhưng mà......"

"Tôi về trước." Nói xong lập tức đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi quán Bar. Choi Sooyoung tuy muốn đuổi theo nhưng thấy bên quầy Bar có một người đàn ông đang tán tỉnh Lee Sunny, cô nhìn cửa, lại nhìn quầy Bar, nội tâm giãy dụa.

Được rồi, cô thừa nhận mình trọng sắc khinh bạn, lần sau sẽ khuyên Taeyeon vậy.

Cô lập tức đi đến quầy bar, muốn tìm tình mới phải không? Tôi miễn cưỡng làm tình mới của cô vậy, thuận tiện nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không phải iu Taeyeon .

Bật đèn, căn phòng đang tối bỗng sáng trưng.

Tuỳ tiện buông cặp tài liệu xuống, mệt mỏi ngồi ở sô pha.

Nghĩ đến lúc mình đứng trước cửa nhà, vẫn không tự giác nhớ đến có một cô gái có nụ cười xinh đẹp dịu dàng chạy ra đón khiến bản thân không khỏi nở nụ cười tự giễu.

Thật buồn cười, cũng đã nửa năm, còn không quen sao .

Sớm nên quên đi, đem cô gái kia quên đi, đem những ngày tháng ấy quên đi.

Tuy rằng Sooyoung có nói, Tiffany nói nhưng lời ấy là cố ý muốn cậu điên lên, không phải thật lòng, nhưng ai biết đâu được? Cô cũng nghĩ mình hiểu được cô gái này, nhưng thật ra cô không hiểu gì về cô ấy hết.

Lần trước khi về nhà gặp cha, cha kể cô nghe những chuyện trong quá khứ, trước khi rời đi, dì Lee chạy đến tìm cô, nước mắt nước mũi tèm lem hỏi vì sao giải trừ hôn ước, rõ ràng Fany là cô gái tốt, rõ ràng tình cảm hai người đang tốt, vì sao đột ngột chia tay? Bà thậm chí còn nhắc đến chuyện hôn lễ và sinh con.

Cô không biết cô ấy nhắc đến chuyện hôn lễ là có ý gì, là thật tâm muốn gả cho mình hay là thay mẹ hoàn thành tâm nguyện tiến vào Kim gia?

Khi cô mệt mỏi cô ấy giúp cô mát xa, tay cô ấy nhỏ nhưng mềm mại, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về khiến cô nổi lên dục vọng, giống như hiện tại, nội tâm đang như có lửa bốc lên ngùn ngụt.

Nửa đêm trằn trọc miên man, không biết đã bao đêm mất ngủ, có điều cùng sống chung bốn tháng bản thân không ngờ mình đã quen với việc ôm lấy cô đi vào giấc ngủ, thiếu thân hình mềm mại kia chỉ có thể mất ngủ mà thôi.

Hôm đó sau khi trở về nhà , trong phòng một mảng im lặng tĩnh mịch, trên bàn cũng không có bữa sáng đầy hứa hẹn chuẩn bị vì cô làm cho cô hiểu được cô ấy đã ngoan ngoãn nghe lời , trước khi cô trở về đã bỏ đi.

Lúc ấy trái tim như bị ai đó đâm nát, rõ ràng là muốn cô rời khỏi, nhưng lại cảm thấy thống khổ, thậm chí còn nghĩ nếu cô đợi mình về, mình nên nói gì với cô?Thật sự muốn đuổi cô đi sao?

Trằn trọc suốt đêm khiến bản thân phẫn nộ cũng cảm thấy đau lòng, rất rõ ràng, đau lòng vì mình thật sự yêu cô ấy.

Rõ ràng không muốn yêu, rõ ràng muốn trốn tránh cô ấy , nhưng cô ấy lại ngước đôi mắt to nhìn cô , dùng nụ cười dịu dàng của mình từng bước đi vào trái tim của cô.

Biết mình là cố ý lạnh lùng, là vì không muốn mê muội hơn vì cô ấy, nhưng có lẽ bản thân đối với cô ấy chính là nhất kiến chung tình.

Nhưng, cô ấy thật lòng sao? Hay là vẫn vì tâm nguyện tiến vào Kim gia mà lấy lòng mình?

Kích tình hoan ái cùng giọng nói mềm mại cũng là giả sao?

Cô hiện tại đang làm gì?

Trong khi mình đang chịu sự tra tấn này vậy cô ở đâu? Có thật sự cảm thấy ăn năn vì sai lầm của mình không?

Một tuần sau, Taeyeon đến chi nhánh ở phía nam thị sát, cùng viện trưởng nói một chút chuyện về các vấn đề của chi nhánh trong nửa năm qua.

Đây là bản đánh giá đầu tiên từ khi khai trương bệnh viện, kỳ thật cô cũng muốn tự mình tới đây vì dù sao ở Seoul công việc đã hoàn thành, cũng nên xuống miền Nam xem thế nào, cũng coi như là đi nhìn một chút.

"Khoa phục hồi chức năng ở nơi nào?" Cô đột nhiên hỏi.

Viện trưởng gần sáu mươi sửng sốt.

Bởi vì ông nghe nói Tiffany cùng tổng tài đã huỷ hôn ước, sợ tổng tài mất hứng nên ông đã không nói đến khoa phục hồi chức năng, nhưng thế nào mà tổng tài lại chủ động nói đến, không lẽ tim tức của ông không chính xác?

"Khoa phục hồi chức năng ở tầng tiếp theo."

Không biết rõ ý của tổng tài, vì thế viện trưởng đành cẩn thận đi cùng cô đến từng tầng một, thao thao bất tuyệt giải thích cho cô, nhưng ánh mắt Taeyeon thì không ngừng quan sát bốn phía.

Nhân viên của khoa phục hồi chức năng gần như có đủ cả, hộ lý nhân viên nhìn thấy tổng tài và viện trưởng, ai cũng nhanh chóng chào hỏi.

Nhưng cô vẫn không phát hiện ra cô gái kia. Có khi nào cô ấy biết mình đến nên cố ý trốn đi sao?

"Tiffany Hwang đâu?"

Đứng ở trước bàn tiếp tân, Taeyeon cuối cùng không còn nhẫn nại, lạnh lùng hỏi làm cho nhân viên đứng trong quầy lo lắng.

"Tiffany ở khu bên kia, có cần gọi cô ấy qua không ạ?"

"Không cần." Nhìn theo hướng hộ lý chỉ, Taeyeon liền tự mình bước đi.

Đi đến phòng phục hồi, cách một lớp cửa thủy tinh, nhìn thấy người cần tìm , cô ấy đang cùng một cậu bé ngồi xe lăn nói chuyện.

Cô vẫn như trước, vẫn buộc tóc đuôi ngựa, vẫn luôn mỉm cười dịu dàng.

Khuôn mặt kia vẫn đẹp như trong trí nhớ , sắc mặt cũng khá tốt...

Cô gái này hình như sống rất tốt? Không khỏi hơi nhếch môi.

Rời khỏi tôi đối với em không ảnh hưởng chút nào sao, cuộc sống vẫn vui vẻ thế sao?

Nhớ đến bản thân trằn trọc miên man, biểu tình của Taeyeon càng thêm âm trầm.

"Tiểu Min , em dũng cảm lên, đừng sợ đau, đứng lên, như vậy mới có thể tự mình đi, còn phải trở lại trường học." Tiffany cười cổ vũ bệnh nhân mười tuổi của mình.

"Không, đau lắm, không đâu."

"Tiểu Min, không nên như vậy." Mẹ Tiểu Min cảm thấy ngượng ngùng vì thái độ của con.

Tiểu Min nhìn chị gái xinh đẹp đột nhiên nói "Được thôi, em có thể đứng lên, nhưng em muốn chị hôn em, như vậy em mới đứng."

Nghe yêu cầu tuỳ hứng của cậu nhóc kia, tay Taeyeon không tự giác nắm chặt.

"Chị biết rồi." Tiffany cười ngọt ngào, đem nụ hôn cổ vũ in lên má cậu bé.

Cô dám ngoan ngoãn hôn! Taeyeon nhìn sự việc trước mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Được chị gái mình thích hôn, Tiểu Min nở nụ cười, khoé mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài "Bên ngoài có chị đáng sợ đang trừng mắt nhìn em."

Tiffany nghi hoặc xoay người, khi nhìn rõ người đó cô không khỏi giật mình.

"Taeyeon?"

Cô ấy làm sao có thể ở nơi này?

Phát hiện viện trưởng đang đứng cạnh , cô lập tức hiểu được, chắc là tới họp hoặc đi thị sát? Có điều nhìn đôi mắt ngập lửa kia khiến lòng cô lập tức co rút, cảm thấy thống khổ.

Tiểu Min nói sai rồi, chị kia không phải trừng với em, mà là chị.

Nửa năm đã qua rồi vẫn còn tức giận sao?

Taeyeon nói không muốn gặp lại cô, giờ gặp lại khó trách lại giận như vậy, cô không biết Taeyeon hôm nay sẽ đến, nếu biết cô đã xin nghỉ, không để Taeyeon nhìn thấy mình.

Cô lập tức nói chuyện gì đó với mẹ của Tiểu Min, cúi đầu, nhanh chóng theo cửa khác rời đi.

Cô ấy muốn đi đâu?

Sao lại thế, cô ấy không muốn gặp mình sao?

Đáng chết, đã có thời gian sống cùng nhau, thế mà giờ còn dám trốn mình sao ?

Nhìn thấy Tiffany sắp biến mất ở cửa, ngực căng thẳng, Taeyeon đột nhiên hô to " Tiffany , em đứng lại cho tôi!"

Tiếng hét này khiến mọi người ngây người, viện trưởng hoảng sợ, nhất thời quên nhắc nhở tổng tài, trong bệnh viện không thể làm ồn.

Nghe được tiếng hét của Taeyeon, Tiffany cảm thấy càng sợ hơn, càng chạy nhanh hơn.

Chạy cái gì mà chạy "Không phải bảo em đứng lại sao?"

Tiffany không chạy vào bệnh viện mà chạy vào cầu thang thoát hiểm, đi thẳng xuống bãi đỗ xe, Taeyeon đuổi theo sát nút.

"Đừng chạy, đứng lại cho tôi!"

Vì sao cô ấy muốn đuổi theo mình? Cô càng lúc càng sợ hãi, chỉ có thể liều mạng chạy, chạy khỏi bệnh viện, tiếp tục chạy đến một con đường nhỏ.

Taeyeon không biết vì sao muốn đuổi theo Tiffany, nhưng cô rất nhanh thuyết phục được mình, ít nhất cô ấy còn thiếu cô một lời giải thích.

Chạy vòng vo một lúc, Tiffany thật sự không chạy nổi nữa, cô vẫn là người không có thể lực tốt, chạy như điên mấy trăm mét làm cô không thở nổi.

Vừa quay đầu lại gặp Taeyeon đuổi gần đến nơi, cô lại càng không biết nói gì.

"Không phải bảo em đừng chạy sao?" Taeyeon chậm rãi đi về phía cô, thuận tiện điều chỉnh hơi thở.

"Tae..." cô đã muốn tự mình biến mất, Taeyeon sao còn muốn đuổi theo?

Thật không thở nổi, Tiffany dựa vào một tấm ván gỗ, không nghĩ bên trên có kê một đống gỗ lớn, cô mới dựa vào liền khiến nó rơi xuống.

"Nguy hiểm!"

Kim taeyeon một bước dài xông lên, ôm cô vào trong lòng che chở, đống gỗ nhất thời đổ lên người Taeyeon.

Trong phòng bệnh riêng của bệnh viện, bao gồm viện trưởng, phó viện trưởng cùng với các chủ nhiệm khoa đều có mặt, bởi vì tổng tài đến thị sát lại bị thương khiến mọi người không khỏi lo lắng.

Buổi chiều, chuyện tổng tài đuổi theo vị hôn thê cũ rất nhanh bị truyền ra ngoài, dù sao cũng có rất nhiều người chứng kiến.

Lúc Tiffany đến chi nhánh, lại có tin cô và tổng tài huỷ hôn, ai cũng nói cô bị đuổi đến đây, không nghĩ lúc này tổng tài lại đuổi theo cô, mà đuổi theo cô nhất định không phải vì tiền, xem ra cô rất nhanh sẽ quay về trụ sở chính.

"Tôi không sao, mọi người đi làm việc đi."

Taeyeon đuổi mọi người ra ngoài, cuối cùng vẫn thấy cô đứng ở cuối giường, vẫn bộ dạng như làm sai việc gì đó, hốc mắt hồng hồng.

"Lại đây."

Tiffany do dự một chút nhưng vẫn tiến lại gần, nhìn đến bả vai và cánh tay bị rách sâu phải khâu đến mấy mũi , trên trán cũng phải khâu vài mũi, Fany liền khổ sở khóc.

"Em xin lỗi." Đều là cô hại nên Taeyeon mới bị thương.

"Cho nên lần sau tôi bảo em đứng lại thì đừng có chạy." Ngoài miệng thì có vẻ oán trách nhưng trên mặt lại không hề tức giận, cô còn thấy may mắn vì mình đã bảo vệ được Tiffany.

"Em sẽ gọi điện cho cha..."

"Không cần, chỉ là bị thương nhẹ thôi."

"Thế này sao gọi là nhẹ? Tay Tae ít nhất một tuần mới đỡ, hơn nữa những vết khâu không biết có để lại sẹo không..." Cô càng nói càng khổ sở "Em xin lỗi..."

"Tóm lại, trước hết không cần gọi về , miễn cho người lớn lo lắng."

"Em biết rồi." Cô lần sau sẽ giải thích với cha "Vậy Tae có muốn nhắn cho..."

"Nhắn cho ai?"

"Tae có muốn nhắn cho bạn gái Tae, nói Tae bị thương, em nghĩ cô ấy sẽ rất lo lắng." Nhìn thấy Taeyeon nhìn chằm chằm vào mình , cô vội vàng hối lỗi

"Em xin lỗi, em không phải muốn xen vào chuyện riêng của Tae , là em xem tạp chí thấy nói Tae có bạn gái nên mới hỏi có muốn gọi cho cô ấy không..."

"Tuần trước đã chia tay, không cần thông báo."

Cái gì, đã chia tay? Ngữ khí sao lại lãnh đạm như vậy, một chút khổ sở cũng không có?

"Tôi hỏi em, tôi gọi em đừng chạy, sao em lại chạy?"

"Bởi vì em không biết vì sao Tae đuổi theo em, cho nên em chỉ có thể chạy." Cô chính là muốn rời đi, nếu không phải Taeyeon tức giận hô lên cô sẽ không sợ đến mức bỏ chạy như điên. "Tae vì sao đuổi theo em?"

Cô đã rất muốn hỏi vấn đề này, nếu không muốn nhìn thấy cô, sao còn đuổi theo cô?

Hơn nữa Taeyeon không phải rất ghét cô sao, vì sao còn lao lên cứu cô?

Vì sao muốn đuổi theo cô? Nói thật ra chính bản thân mình cũng không hiểu, muốn cô trả lời thế nào đây?

Nhìn bộ mặt nhỏ bé mong chờ đáp án của cô Taeyeon không tự nhiên lảng sang chuyện khác "Giúp tôi thu xếp một chút."

"Taeyeon muốn xuất viện?" Tiffany kinh ngạc "Không được, Tae vừa rồi không nghe sao, chủ nhiệm Park nói Tae bị đụng vào đầu, tốt nhất nên ở lại một đêm để quan sát.?

"Em cũng nói, tốt nhất là nằm lại một đêm nhưng không nhất định phải nằm viện."

"Nhưng bộ dạng hiện tại của Tae không thể về Seoul ." Tae lại mới bị thương, muốn ngồi xe về thì sẽ rất mệt.

"Ai nói tôi muốn về."

"Vậy Tae còn muốn thu xếp này nọ..."

"Tôi không muốn nằm viện, về nhà em đi." Cô cảm thấy hơi mệt, rất muốn tìm chỗ nào đó ngủ thoải mái, cũng muốn cô cùng mình ngủ.

"Nhà em?"

"Không được sao?" Mắt Taeyeon trầm xuống "Hay là có người nào khác?"

"Em chỉ ở một mình." Cô làm gì có người nào khác?

"Vậy sao tôi không thể đến?"

"Vì nhà em rất nhỏ, em sợ Tae không quen, nếu Tae không muốn nằm viện vậy em giúp Tae đặt phòng khách sạn." Nhà cô là một phòng trọ bé tí, tuy nói là nhà trọ nhưng cũng chỉ như cái phòng lớn "Hơn nữa..."

"Hơn nữa gì?" Vấn đề gì mà nhiều như vậy?"

Cô liếc mặt nhìn Taeyeon , ánh mắt khổ sở, ngữ khí buồn bã "Không phải Tae rất ghét em, rất giận em, không muốn gặp lại em sao?"

Xem bộ dang uỷ khuất của cô Taeyeon không khỏi bực mình, vừa rồi không phải bởi vì cô ấy không muốn nhìn thấy mình nên mới chạy sao? Sao giờ lại thành lỗi của mình ?

Không biết vì sao, vừa nhìn thấy cô bản thân đã không thể kìm chế được cảm xúc cũng như dục vọng.

Taeyeon đứng dậy, giận dỗi gật đầu "Đúng vậy, tôi đúng là không muốn nhìn thấy em, nhưng làm sao đây, là em hại tôi bị thương, em phải chịu trách nhiệm chăm sóc tôi , đi, về nhà em."

"Nhưng mà..."

Tiffany muốn nói cô không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, cô sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc , nhưng Taeyeon đã không còn kiên nhẫn, chủ động tiêu sái rời đi.

Thấy thế cô đành phải nhờ viện trưởng sắp xếp với thư ký, sau đó chạy theo Taeyeon.

"Sao nhỏ như vậy mà em cũng ở được?"

Taeyeon nhìn căn phòng của cô không khỏi nhăn mặt, một bên có một khu để dụng cụ làm bếp, đó là nhà bếp sao? Tầm mắt quét qua một chỗ khác, nhìn thấy một chiếc giường nhỏ, một cái bàn, cô sao có thể chịu đựng được ở nơi này?

"Có cần em giúp Tae đặt phòng khách sạn không?"

Tiffany biết Taeyeon ở không quen, cô ở nhà lớn quen rồi, mà Kim gia lại càng không phải nói, chỉ nguyên sân vườn cũng đến ba trăm mét.

"Không cần." Taeyeon liếc mắt nhìn cô, ngồi lên giường.

Taeyeon nhìn 1 lượt căn phòng, phòng rất nhỏ, rất nhỏ, cô nghĩ chỉ cần duỗi chân ra cũng có thể chạm vào nhiều thứ, nhưng phòng rất sạch sẽ, trên giường có một cái đệm đáng yêu, hơn nữa khi vừa tiến vào liền có một mùi hương, đó là hương vị của Fany , mùi vị này khiến bản thân cô thoải mái vô cùng.

"Tae đói không? Muốn em làm gì cho Tae ăn không?"

"Tôi muốn ngủ một chút, em có thể lấy cho tôi cái áo sơ mi mới không?"

"Được." Cô lấy trong túi ra một chiếc áo sơ mi mới, đem đưa đến tay Taeyeon , vừa ngẩng đầu Tiffany liền thấy Taeyeon muốn dùng một tay cởi cúc áo "Em giúp Tae."

Nửa quỳ nửa ngồi trên giường cô giúp Taeyeon cởi cúc áo. Nếu không phải vì cô Taeyeon chắc hẳn không bị thương.

Nhìn đến cô gái nhỏ động tác mềm mại, biểu tình dịu dàng, Kim Taeyeon cảm thấy khúc mắc nhiều năm trong lòng giống như từ từ được tháo bỏ, hoài nghi bất an lúc này cũng không quan trọng, chỉ nhớ là cảm giác có cô bên cạnh thật an lành.

Tiffany cẩn thận cởi áo sơ mi, lúc nhìn thấy vết thương trên vai Taeyeon cô không khỏi cảm thấy đau lòng.

Khẽ vuốt vai đang sưng đỏ, cô nói "Chỗ này chắc là rất đau?"

Bị bàn tay non mịn kia động vào, thân thể Kim Taeyeon liền có phản ứng, cảm thấy áp lực dục vọng rục rịch trong cơ thế.

Tiffany không nghe tiếng trả lời, kì quái nhìn Taeyeon mới phát hiện không biết từ khi nào Taeyeon đã chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia nóng bỏng lạ thường, cô vội cúi đầu, tim đập nhanh hơn "Em xin lỗi, em lấy áo sơ mi cho Tae ."

Đợi cô mang áo sơ mi mới đến Taeyeon vẫn không hề động đậy, ngược lại nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt cô.

"Em sống tốt không?"

"Có ạ."

"Phải không?" Taeyeon bình tĩnh nhìn cô, giây tiếp theo không chịu nổi thốt lên "Em có nhớ đến tôi không?"

Tiffany giật mình, không hiểu vì sao Taeyeon lại hỏi chuyện này.

Nhìn Taeyeon bây giờ thật yếu ớt khiến lòng cô đau đớn "có" Làm sao có thể không nhớ?

"Lúc nào?"

"Taeyeon, Tae... Tae muốn làm gì?" Thật sự muốn nghe cô nói nhưng điều này sao?

"Nói cho tôi biết."

Thật sự muốn biết? "Buổi sáng khi làm đồ ăn sáng, em nhớ đến Tae , không biết Tae có ăn không, buổi tối về nhà, em nhớ đến Tae, không biết Tae mấy giờ mới đi làm về, vì em biết công việc của Tae rất nhiều, đêm đến em lại nhớ đến Tae, nên thường xuyên mất ngủ."

"Thì ra là giống nhau." Taeyeon nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Cái gì giống nhau? Tiffany nghe không hiểu, có điều cô cảm thấy kinh ngạc khi nghe Taeyeon nói nhưng lời này, Taeyeon không giận sao "Taeyeon , Tae không giận sao?"

"Sao phải giận?"

"Không phải là rất ghét em sao, sao nghe những lời này..."

"Tôi chưa từng nói chán ghét em." Taeyeon lạnh lùng với cô nhưng cũng chưa từng nói ghét cô.

"Tae không chán ghét em?" Cô khiếp sợ không thôi "Nhưng đêm đó..."

"Tôi thừa nhận đêm đó khi nghe em nói tôi đã tức giận, tức đến phát điên." Đêm đó tôi không khống chế được cảm xúc "Nhưng em có biết được vì sao tôi giận không?"

"Vì sao?" Nếu không phải vì chán ghét cô, vậy vì sao?

Bàn tay không bị thương khẽ vuốt hai má non mịn, lần đầu tiên đem ấm áp và khát vọng trong lòng nói ra miệng "Bởi vì thời điểm ấy trong lòng tôi không hề muốn cùng bất kì cô gái nào gắn bó cả đời, nhưng cuối cùng lại muốn có được một gia đình chân chính của riêng Kim Taeyeon."

Hai mắt Tiffany nhất thời ướt đẫm. Taeyeon là người ghét "gia đình", vậy mà lại muốn cùng cô làm nên một gia đình, mà cô lại nói những lời ấy, mặc dù là vô tâm hay không vẫn là cô làm Taeyeon tổn thương.

"Taeyeon, em xin lỗi." Cô nghẹn ngào giải thích "Thật sự hãy tin em, những lời ấy không phải thật lòng, em thật sự yêu Tae."

Khuôn mặt anh tuấn tiến lại, Taeyeon hôn khẽ lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô "Tae tin em. Nếu không tin em tôi sẽ không ở đây, cũng sẽ không nhẫn nhịn, không bao giờ quan tâm em đã nói gì, mới có thể đến nơi đây tìm em , mà khi thấy em tôi mới biết mình đã nhớ em thế nào, muốn em trở về bên tôi , trở lại nơi tôi có thể nhìn thấy em, không cần lại mất ngủ hàng đêm. "

"Taeyeon......"

"Nếu em nói em thật lòng, vậy Tae tin em..."

"Em yêu Tae , em thật lòng yêu Tae."

Taeyeon hôn lên môi cô, nuốt lấy những lời ngọt ngào của cô, dùng nụ hôn nồng nhiệt thay thế câu trả lời của mình.

Tae cũng yêu em , thật lòng yêu em.

Đã lâu không hôn làm khát vọng càng bùng cháy, triền miên trao đổi, làm cho hai người càng hôn càng tình nồng ý mật, lửa tình bốc lên tứ phía.

Một tay Taeyeon kéo cô lại gần, hôn cô thật sâu, thẳng đến khi người cô không cẩn thận đụng phải vết thương của Taeyeon làm nụ hôn bị gián đoạn.

Tiffany lo lắng không thôi. "Taeyeon , em xin lỗi, để em xem Tae có sao không?" Cô vội vàng kiểm tra vết thương , âm thầm ảo não. Cô sao có thể quên Tae đang bị thương chứ?

Nhưng Taeyeon lại không để ý, lại tiếp tục hôn cô.

"Tae đang bị thương, chúng ta không nên..."

Taeyeon không để ý đến lời của cô, đem cô áp xuống giường, dùng tay trái không bị thương chống đỡ cơ thế, tiếp tục kịch liệt hôn cô.

"Taeyeon, chúng ta thật sự không thể......"

"Cởi giùm Tae ." Tae hơi động người, khàn khàn ra lệnh.

Đôi mắt đen bị lửa tình thiêu đốt, thiêu cháy toàn thân Tiffany , Taeyeon cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của Fanny , tham luyến sự ngọt ngào này ,bây giờ cô chỉ muốn mình và Tiffany hòa làm một thể ,dùng bàn tay đang bị thương vuốt ve khắp thân thể Tifany , lại dời đến thắt lưng của cô muốn kéo nó xuống , lại bị Fany ngăn lại.

"......" cô hai mắt mê ly ,gương mặt ửng hồng ,lông mi khẽ run nhẹ ngượng ngùng nhìn Taeyeon , Taeyeon mỉm cười hôn lên trán cô, cúi người xuống nói nhỏ bên tai .

"Em không thích chúng ta thân mật sao ?"

Fany nghe vậy gương mặt càng đỏ hơn, tay nắm chặt lấy cổ áo của Taeyeon ,cô cũng không biết mình muốn gì, cảm giác nóng bức này khiến thân thể khó chịu, hô hấp trở nên gấp gáp hơn.

"Không cần phải sợ,Tae sẽ rất nhẹ nhàng"

Tiffany đòi tắt đèn mới chịu thỏa hiệp, Taeyeon yêu khoảnh khắc nhìn thấy cô hấp dẫn đầy mị lực này, làm sao có thể thỏa hiệp đây, Taeyeon cúi người xuống hôn lên mặt, tay kéo đi thắt lưng của cô, luồng tay vào bên trong lớp áo kia, vuốt ve nơi nhạy cảm bên ngoài chiếc áo lót thêu hoa, Fany rên nhẹ một tiếng, cả người căng thẳng ôm chặt lấy cổ Taeyeon, ánh mắt đóng chặt đôi môi khẽ nhếch lên, Taeyeon cúi người hôn lên đôi môi của cô, bắp đùi nhẹ nhàng duy chuyển ma sát ở giữa hai chân của Fany.

Choàng tay ra phía sau cỡi đi chiếc áo lót của cô, hai con tiểu bạch thỏ được giải thoát đứng kiêu ngạo ở trước mắt Taeyeon, mỹ cảnh xinh đẹp lộ ra trước mắt, để cho mình không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào hai con tiểu bạch thỏ ửng hồng, đầy đặn mà căng tròn kia, Tiffany hô hấp càng trở nên khó khăn, lấy hai tay che ngực của mình, lại bị Taeyeon ngăn lại , liền cúi người xuống hôn lên con tiểu bạch thỏ trắng như tuyết kia, dùng lưỡi trêu đùa nơi nhạy cảm trên ngực của cô , Fany ưỡn người lên , rên nhẹ một tiếng.

"Ahh ...đừng..."

Taeyeon khó khăn cỡi đi chiếc quần lót mỏng của Fany , ngắm nhìn nơi ửng hồng đã sớm ướt át ở giữa hai chân của cô , nơi vườn hoa bí ẩn của một nữ nhân bị nhìn chằm chằm như vậy khiến cho Fany ngượng ngùng kẹp chân lại, hai tay che mặt của mình lại vì xấu hổ, Taeyeon bật cười nhìn động tác khả ái của cô, kéo chân của Fany sang một bên, hôn lên cánh hoa ướt át kia, dùng lưỡi vuốt ve nó, Fany bật người dậy lấy hai tay che đi nơi đó, mặt ủy khuất nhìn Taeyeon.

"Đừng chạm nơi đó..." Taeyeon nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn , lấy tay vuốt ve cánh hoa kia , mặt tà cười nhìn Fany.

"Cũng đã ướt thành như vậy còn không muốn ?"

"Tae..."

Còn chưa kịp trách mắng đã bị Taeyeon bá đạo cưỡng hôn, hai tay nắm chặt ra giường, cảm nhận được bàn tay hư hỏng kia đang vuốt ve bên dưới của mình, khiến cho hô hấp càng gấp gáp hơn,Taeyeon vuốt ve nơi ướt át này một lát liền tiến vào huyệt động, bên trong mềm mại trơn trượt mà ấm áp, nhưng rất chặt khiến cho cô vất vả nữa ngày, đầu đầy mồ hôi cũng chỉ đi được nữa đường, Taeyeon biết cô căng thẳng cho nên liền hôn nhẹ khắp thân thể của Fany một lúc , sau đó tay lại thì tiếp tục thăm dò bên trong, Fany không kềm nén được rên nhẹ một tiếng, lấy tay đặt lên khóe miệng cắn chặt ngón trỏ của mình lại, không muốn phát ra thanh âm xấu hổ này, Taeyeon cúi người xuống hôn lên nơi ửng hồng nhạy cảm trước ngực của Fany , thỉnh thoảng cắn nhẹ một cái, động tác bên dưới càng trở nên nhanh hơn, khiến cho Fany khó nhịn rên rỉ thành tiếng, cả người căng thẳng không ngừng thở gấp.

"Ahhhh...ahh...đừng...không cần ...không cần nhanh như vậy...ah... coi chừng .... Ah ...... động đến vết thương .... um .... bị đứt chỉ"

Tifany cảm nhận được thân thể của mình không chịu nghe theo sự khống chế của bản thân, loại cảm giác này để cho cô không thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy thích nó, khiến cho cô cảm thấy xấu hổ hai mắt ươn ướt sắp khóc, cũng không hiểu tại sao mình có thể phóng túng như vậy.

"

Fany ngoan, không cần căng thẳng, tôi sẽ làm cho em thoải mái"

Nhìn đến người bên dưới phong tình vạn chủng, ánh mắt mê ly, hai má ửng hồng xinh đẹp mê người , khiến cho Taeyeon càng mê luyến giờ phút này, Tifany ôm chặt lấy Taeyeon , cả người vặn vẹo khó nhịn, cô giơ hai chân lên câu chặt lấy eo của Taeyeon ,Taeyeon cảm nhận được thân thể của Fany càng lúc càng căng thẳng hơn, liền không ngừng ma sát, vuốt ve bên trong huyệt động, lại bị Fany cắn mạnh vào vai của mình, cho đến khi cô nghe cô ấy kêu "A" một tiếng cả người vô lực nằm bên dưới, Taeyeon mới cảm nhận được dịch thủy ấm áp từ trong huyệt động chảy ra,mỉm cười nằm ở trên người của Fany ,xem ra lúc bị thương làm còn mệt hơn lúc trước.

"

Quá trình hoan ái, những tiếng kêu trong đêm càng lúc càng nhiều, bởi vì quá nửa là do cô không cẩn thận đụng phải vết thương ở tay của Taeyeon , cũng bởi vì cô lo lắng mà hô lên.

Nhưng dù thế nào, hai thân hình nóng như lửa vẫn kề sát quấn quýt lấy nhau...

Sau cuộc vui, hai người nằm ngửa trên giường nghỉ ngơi.

Fany , em có thoải mái không ?" mỉm cười nhìn Tiffany lại bị cô ấy dùng ngón tay che miệng của mình lại.

"Đứa ngốc..."

Làm sao em có thế nói đây , làm người ta thành ra như vậy, còn hỏi có thoải mái không, tất nhiên sẽ ngượng quá thành giận không muốn trả lời ,Tiffany liền kéo Taeyeon lại nằm xuống trước ngực của mình, ôn nhu vuốt ve gương mặt của Taeyeon ,Taeyeon thật thích người mình yêu ôn nhu với mình như vậy, cho nên tìm một vị trí thoải mái tính nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Thời khắc này Tiffany cảm thấy rất hạnh phúc , trong lòng ấm áp nhìn Taeyeon như một đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng của mình , càng hạnh phúc cô lại càng không muốn mất đi, cô biết bản thân mình rất ích kỷ chỉ muốn Taeyeon thuộc về bản thân mình, không muốn Taeyeon nằm trong lòng bất cứ nữ nhân nào khác ngoài mình , cô cũng muốn Taeyeon cũng sẽ cảm nhận được hạnh phúc như mình.

Được một lúc Taeyeon liền nói "Ngày mai em theo Tae về Seoul."

"Không được."

Taeyeon nhíu mày "Vì sao không được?"

"Cho dù em muốn về cũng phải đợi trụ sở chính thiếu người, hơn nữa công việc của em ở đây không thể cứ thế mà bỏ lại được."

"Tae nói cho em biết, em bị đuổi việc, cho nên mai lập tức theo Tae về ."

"Taeyeon!"

Vừa rồi còn dịu dàng như vậy, chưa gì đã khôi phục bản tính bá đạo.

"Tóm lại em đã bị đuổi việc."

"Đừng như thế..."

"Không phải muốn sinh con cho Tae sao?"

"Cái gì? Em..." Cô nhất thời không biết nói gì, khuôn mặt hồng nhuận, là dì Lee nói với Tae sao?

"Hơn nữa còn nói sẽ sinh thật nhiều con?" Taeyeon nghiêng thân, nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của cô, trêu cô thật thích "Thật nhiều là bao nhiêu đây?"

"Em em em..." Cô xấu hổ không nói nên lời.

"Mới trước đây nghe bà ngoại nói, mẹ khi sinh Tae rất khó, hình như còn suýt mất mạng, sợ đến mức mẹ không dám sinh thêm lần nữa, đồng thời cũng ghét Tae vì đã khiến mẹ suýt mất mạng, trong trí nhớ của Tae , mẹ chưa từng ôm Tae."

"Tae......" Tiffany kinh ngạc không thôi, mẹ Tae sao có thể đối với Tae như vậy? Chỉ mới nghĩ đến tuổi thơ cô đơn của Taeyeon cô liền cảm thấy khổ sở.

"Em a, làm tình hai lần đã không chịu được, hôn nhiều một chút cũng không được, không biết bơi, buổi chiều cùng lắm mới chạy vài trăm mét đã thở không ra hơi."

"Sao Tae lại nói...."

"Nếu muốn sinh con cho Tae, Tae hi vọng cơ thể em khoẻ mạnh, không cần mệt nhọc, đừng làm Tae lo lắng, thậm chí là sợ hãi, sợ mất đi em, được không?"

Nghe thấy yêu cầu thâm tình của Taeyeon , Tiffany cảm động đưa tay ôm lấy Taeyeon "Được, em hứa với Tae."

Thì ra muốn cô từ chức, không phải vì bá đạo, mà là sợ mất cô... "Tae yên tâm, em sẽ thật khoẻ mạnh để sinh con của chúng ta."

Càng hiểu người con gái này cô càng không thể khống chế tình yêu của mình với cô ấy .

"Cho nên, ngày mai cùng nhau về Seoul."

Sao lại nữa? "Ngày mai không được, dù em đưa đơn từ chức cũng phải một tháng sau mới nghỉ được, đây là quy định, bệnh viện cũng cần thời gian để tìm người, em cũng phải bàn giao công việc."

Cô nhìn thái độ không nói gì của Taeyeon... "Tae, Tae muốn làm gì?"

"Sáng mai Tae gọi điện cho viện trưởng, để ông ta điều người đến nhận công việc của em, như vậy chiều mai em có thể theo Tae về Seoul."

Cô chỉ biết! Đại tổng tài cũng không hiểu được khó xử của nhân viên nhỏ "Nửa tháng, cho em nửa tháng, Tae cũng không muốn em làm việc không có trách nhiệm chứ ?" Nhìn Taeyeon cau mày cô đành phải tự động giam bớt thời gian.

"Mười ngày, mười ngày là giới hạn."

"Được, mười ngày." Taeyeon cuối cùng gật đầu.

"Cảm ơn Tae."

Sáng hôm sau, đợi Taeyeon vệ sinh cá nhân xong, đến khi mặc sáo sơ mi mới phát hiện cánh tay bị thương khiến mình hoạt động khó khăn, rất khó có thể tự mặc áo sơ mi.

Tiffany sau khi chuẩn bị xong bữa sáng liền chạy đến giúp Taeyeon mặc áo, sửa lại trang phục.

"Cảm ơn em." Taeyeon hôn lên trán cô.

Cô nhẹ nhàng ôm cánh tay không bị thương của Taeyeon "Em nghĩ em sẽ cố làm xong sớm nhất để có thể về cùng Tae." Tae như vậy không thể tự lo cho mình, cô thật lo lắng.

Taeyeon mừng rỡ "Thật không?"

"Vâng." Nếu không có cô bên cạnh, một mình Tae mặc quần áo sẽ rất lâu, hơn nữa tay lại đang bị thương, tắm rửa cũng không tiện.

Nhớ đến hôm qua vì bị thương nên cô giúp Taeyeon tắm, kết quả có người không an phận, bọn họ lại trong phòng tắm... khuôn mặt của cô nhanh chóng đỏ bừng.

"Em thật dễ dàng đỏ mặt." Nâng mặt cô lên, Taeyeon hôn lên môi cô.

"Bởi vì..."

"Vì sao?" Cô thẹn thùng cúi đầu rúc vào người Taeyeon "Không biết vì sao, từ trước đến nay, chỉ cần nhìn thấy Tae là tim em sẽ đập nhanh, sau đó đỏ mặt." Cô chắc hẳn là quá yêu Tae rồi.

Có thể trở lại bên Tae , cho đến giờ cô vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.

"Fany?"

"Vâng?"

"Tae muốn em giúp Tae cởi quần áo."

"Sao vậy, không hợp sao..." Cô vừa ngẩng đầu Taeyeon liền hôn trụ môi cô, kéo lưỡi cô ra cùng nhau dây dưa.

"Taeyeon , Tae ..."

"Tae cũng vậy." Nhìn thấy em cũng có cảm giác rung động, hơn nữa nghe được lời em nói, thanh âm mềm mại ngọt ngào của em lại làm lòng tê dại, xúc động tăng lên.

Cũng cái gì? Taeyeon cũng đỏ mặt tim đập nhanh sao? Fany khó hiểu hết ý trong lời Taeyeon nói, chưa kịp hỏi đã bị làm Taeyeon cho không thể hỏi gì được nữa.

Thật là, cũng không nghĩ lại chính mình đang bị thương , còn không biết an phận...

Ngoài cửa sổ, thời tiết thật đẹp, sáng trong không mây, mà bầu không khí trong phòng chỉ có thể dùng hai từ "kích tình" để miêu tả.

The End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny