Chương 2 : Đêm trước đính hôn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Biệt thự Lương Gia-

Lúc này vì nghe nhạc du dương,  nên tâm tình của Lương Tâm Kỳ hôm nay cực kì vui vẻ , cô đàn dương cầm ,ngồi bên bàn ,ngón tay sinh động xao gõ .

  Một bài nhạc ngọt ngào du dương như nước chảy ra từ trong dòng suối , nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào , soi sáng cả người cô , giờ khắc này cô chẳng khác gì tiên nữ.

Màu vàng của nắng chiếu quanh làm người cô toả ra một tầng kim , lông mi thật dài ở sắc mặt chiếu ra hình trăng khuyết , mũi chao thẳng , cái miệng no đủ .

  Một thân váy trắng trên người cô , như là công chúa bước ra từ trong đồng thoại , cao quý mà ưu nhã , mỹ lệ mà thanh thuần .

Lương Tâm Kỳ một bên đàn dương cầm , một bên nghĩ ngày hôm qua An Gia đã tuyên bố lễ đính hôn trên giới truyền thông , sắc mặt lại càng tươi , điều này có thể làm cô không hài lòng sao?

Một người cô yêu mấy năm trời nghĩ sẽ thuộc về mình , tuy rằng đây chỉ là đính hôn thế nhưng với cô mà nói cũng đã thoả mãn rồi.

Còn nhớ rõ mấy năm trước , là lần đầu tiên cô thấy anh , là ở lễ kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng An Thế , lần đầu tiên thấy anh là tim cô đã đập mạnh liên tục , cô chưa từng yêu thương ai , cho rằng đây là bị bệnh , sau khi hỏi lại mẹ mới biết nguyên lai là thích một người

Thích đến nghĩ tới anh ngủ không yên , thích đến tất cả xung quanh đều là anh , khi có còn bị mẹ chọc nói cô là thị nữ đại bất trung lưu

Lúc đó , mặt cô đỏ như quả táo , ngượng ngùng chạy vào trong phòng ngây ngô mà cười.

Từ đó về sau , mỗi ngày cô đều đến An Gia , cũng vì quan hệ hai nhà tốt mà Mẹ An và Ba An xem cô như con dâu , lúc đó hai nhà nhận định quan hệ hai người không sai biệt lắm , chỉ không có làm rõ , bây giờ cũng đã tuyên bố đính hôn trước giới truyền thông , cô thật cao hứng , cảm giác hạnh phúc , âm nhạc cũng nhờ tâm tình mà hay lên.

-------------------------------------------------

Phòng ngoại

Lưu Quản Gia lo lắng không biết có nên hay không đi vào gọi Lương Tâm Kỳ , nghe tiểu thư đàn dương cầm biết tâm tình cô tốt , toàn nhà trên dưới đều biết Tiểu Thư rất thích An Thiếu Gia , ngày mai đã là đính hôn , nhất định sẽ cao hứng thế nhưng hôm nay cô phải đi thử lễ phục , Lưu Quản vẫn không muốn quấy rối tâm tình tốt của Lương Tâm Kỳ , trong lòng sốt ruột không thôi , cuối cùng vẫn là cắn răng gõ cửa một cái.  

  "Cộc cộc ......" Tiếng đập cửa vang lên , nhưng người bên trong dường như chìm đắm trong ý nghĩ nên không nghe tiếng gõ cửa . 

Lưu Quản ở ngoài nôn nóng , vừa rồi An Gia gọi điện thúc dục , không còn cách nào chỉ có thể mở cửa tự vào , Lưu Quản nhìn một chút Lương Tâm Kỳ đang đánh đàn, mở miệng hỏi: " Tiểu Thư , An Gia vừa gọi điện tới , nói cô đi thử lễ phục , Trương Bá đang để xe đợi cô dưới lầu."

Lương Tâm Kỳ căn bản đang nhớ chuyện của An Vĩ Thần , đột nhiên nghe Lưu Quản gọi đi thử lễ phục . Ừ , đúng nha , chuyện quan trọng vậy cô có thể nào quên , ngày hôm qua An Bá Bá và An Bá Mẫu có gọi điện nói xế chiều nay cô sẽ đi thử lễ phục , nhìn xem cô hơi quá hưng phấn , Lương Tâm Kỳ trộm nhìn , vẻ mặt cười khúc khích nói với Lưu quản: " Hắc hắc , nhìn cháu này , còn là Lưu Quản tốt với cháu , tới hôn một cái."

Vừa tiến vào , Lương Tâm Kỳ đã hôn một cái thật mạnh lên mặt Lưu Quản , lúc này mới cười hì hì đi ra ngoài , Lưu Quản nhìn theo bóng lưng cô thẳng lắc đầu , gương mặt cưng chìu .

Tiểu thư này a , không có nóng nảy , đối với người tốt , chỉ có điểm là cứng đầu , đặc biệt đối với chuyện An Thiếu Gia là chấp nhất không thôi.

Nghĩ thái độ của An Thiếu Gia đối với Tiểu Thư , Lưu Quản không khỏi lo lắng , sợ sau này , người chịu khổ sẽ là Tiểu Thư , Lưu Quản chỉ hy vọng An Thiếu Gia sẽ phát hiện ra cái tốt của Lương Tâm Kỳ.

Nghĩ vậy , Lưu Quản trong lòng âm thầm phù hộ cho An Thiếu Gia sớm phát hiện ra , bà bước đến nhìn Lương Tâm Kỳ một chút , nghe bên trong truyền đến giọng hát vui vẻ , bà cười xuống lầu .

Mấy phút sau , Lương Tâm Kỳ mặc một thân váy hồng ngồi trên xe , trong đầu , trong mắt , sắc mặt đều không che giấu được bộ dạng hạnh phúc tươi cười.

----------------------------------------------

Trong quán rượu

An Vĩ Thần nhận được điện thoại nhà gọi tới , bảo anh đi thử lễ phục , tuy rằng không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải là đáp ứng , đứng dậy cầm áo khoác trên ghế , cũng không quay đầu nói một câu :" Tôi về trước."

Nói xong mở cửa đi thẳng đến gara quanbar lấy xe về , ở trong phòng , ba người nhìn anh rời đi cũng đứng dậy đi về.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro