phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.PoV của Shirayuki:

Chúng tôi đã đi bộ được hai giờ khi tôi nhận thấy một bản cảnh báo.

"Hey mọi người , nó nói rằng 'hãy cẩn thận con thú kỳ diệu." Tôi nói với một nụ cười trên khuôn mặt của tôi.

Tôi tự hỏi loại quái vật đó là gì. Chỉ trong trường hợp tôi nới lỏng băng dính quanh mắt tôi. Vì vậy tôi có thể thấy tốt hơn nhiều mặc dù nó chỉ một chút. tôi đã thấy một ngôi nhà bên dưới gốc cây.

Khi Gon đột nhiên nói "Đừng lo lắng Yuki tớ nhất định sẽ bảo vệ bạn nếu có chuyện gì xảy ra ".

'Gon, làm thế nào bạn có thể nói thẳng thừng?' Tôi nói mặc dù trong khi mặt tôi biến thành màu đỏ và là một điều tốt khi không thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi bởi vì mũ trùm đầu của tôi.

"Tốt lắm Gon" Leorio bật ngón tay cái của mình lên với một nụ cười

Kurapika đã cắt ngang chúng tôi bằng cách nói "Có căn nhà phía trước" trong khi chỉ về phía ngôi nhà nhỏ trông giống như một cabin. Tất cả chúng tôi đều đi đến cabin (?). tôi gõ cửa.

"Xin chào " Tôi lịch sự nói.

"Chúng ta mau mở cửa đi" Leorio mở cửa. Bên trong tôi đã thấy con thú kỳ lạ với một phụ nữ trên tay. Kurapika giải thích con thú đó là kiriko. Trong khi tôi đang quan sát kiriko, nó đã phóng ra ngoài và mang theo người phụ nữ trong tay của nó , và quăng người đàn ông xuống. Tôi cảm thấy một sự hiện diện khác xung quanh.

Đây chắc là một thử nghiệm khác, tôi nghĩ thế . Kurapika và Gon đuổi theo kiriko.

Tôi ở lại với Leorio và người chồng. tôi
nói với Leorio rằng anh có thể lấy một ít nước cho ông chồng và rằng tôi sẽ bảo vệ người chồng. Tôi đã sử dụng con dao mà tôi đã dấu trong tay áo của tôi và đặt trên cổ người chồng

"Ngươi có liên quan đến kiriko kia không? Tại sao ngươi có mùi như kiriko đó? Ngươi thực sự là ai? "Người chồng thở dài và đặt tay lên lên như thể anh ta đầu hàng.

"Đây là một kỳ thi để xem liệu bạn có đủ điều kiện để vượt qua"

"Tôi đã đúng, tôi đã đi qua chưa? Tôi đã vượt qua không?" Tôi hỏi anh ấy nhảy lên và xuống vui mừng để biết câu trả lời.

"Um, vâng, bạn đã làm như thế nào Bạn biết rằng tôi đã liên quan đến kirikos? "Người chồng hỏi
bối rối.

Tất cả những gì tôi phải làm là đưa anh ta nhìn vào mắt tôi. Khi anh ta thấy đôi mắt của tôi màu tím hiểu ngay ra cả khi mắt tôi không có chuyển sang màu đỏ và xanh da trời.

"Bạn chắc biết hội trưởng Netero , và tôi là cháu ông ấy "Tôi đặt băng lên lại và che khuôn mặt của tôi Với mũ trùm đầu .

"Được rồi, các kirikos khác sẽ được thực hiện thẩm phán liệu họ có vượt qua hay không "Ông đi và đi đến phía trước của ngôi nhà. 5 phút sau Leorio, Gon, Kurapika đã ở đó ở phía trước nhà.

Người vợ và chồng thực sự là con gái và con trai của kiriko. Người duy nhất biết cái nào là chồng và vợ là Gon và tôi.

"Kurapika-san, cậu đã sử dụng manh mối để miêu tả rằng chúng ta không phải là vợ chồng. Bạn đã xác định đầu mối dấu hiệu trên cánh tay của tôi có nghĩa là một người duy nhất
trong suốt quãng đời còn lại cô đơn  "Con gái của người kiriko đặt một bàn tay lên đánh dấu chà tay vào xóa nó.

"Tôi nghĩ rằng kiến ​​thức rộng lớn của bạn là những gì sẽ xin phép bạn vượt qua kỳ thi "Gon và Kurapika thở phào

"Leorio-san, cậu không tìm ra danh tính của mình nhưng bạn làm việc nhanh hơn và thông minh hơn những bác sĩ khác. Với lại bạn còn trấn an tôi rằng vợ tôi được an toàn. Tôi nghĩ rằng lòng tốt của bạn sẽ cho phép bạn vượt qua
bài kiểm tra. "Con trai nói.

"Dừng lại, điều đó thật xấu hổ" Leorio quay đi.
Gon và Leorio thở phào

"Gon, tốc độ siêu nhiên của bạn và sự quan sát nhạy bén cho phép bạn vượt qua kỳ thi "Tất cả 3 người trong số họ là người môi giới

"Cuối cùng Yuki-san, trong cả bốn người , người đầu tiên phát hiện ra rằng đây là một kỳ thi.
Bạn chỉ có một cái nhìn nhanh chóng nhưng bạn đã biết rằng có bốn người trong chúng ta và tất cả chúng tôi đều liên quan. Quan sát và tư duy nhanh của bạn sẽ cho phép bạn vượt qua kỳ thi "Con trai nói ,đáng ngạc nhiên không chỉ các Kirikos khác mà cả phi hành đoàn cũng vậy. (Gồm-Gon, Kurapika, và Leorio)

" Làm  sao cậu có thể?" Leorio hỏi.

"Thời điểm quá hoàn hảo nên tôi biết nó đã được thiết lập lên. Tôi cảm thấy một lần nữa khi chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy họ. Tôi cũng đã nói của tôi vì lý do tại sao. "Tôi nói đơn giản vì đó là điều hiển nhiên nhất.

"Oh, bạn có thể đợi tôi , trước khi đi tôi phải làm một cái gì đó? "Tôi hỏi họ.

"Điều đó ổn thôi", ông kiriko nói

"Được rồi, tôi trở lại ngay." Tôi chạy về phía rừng cây. Khi tôi đã đủ xa tôi đã rút phần chính của
chuỗi hạt trên cổ. Khi tôi kéo nó ra khỏi cơ thể của tôi nó biến thành một cái lưỡi hái. Tôi đã cắt một khoảng trống và nó biến thành một cổng dịch chuyển. Nó dẫn tôi đến chổ ông

Phòng Netero.

"Này ông Netero!" Tôi nói nhảy vào cánh tay giống như trước đây.

"Ồ, Yuki nhóc làm gì ở đây vậy?" ông netero
lông mày nhấc lên một chút.

"Tôi muốn được phép lấy băng ra khỏimắt. Bởi vì tôi sắp đi thi thợ săn mà tôi đã cố làm hết sức mình để vượt qua "Tôi đã có quyết tâm nhìn và đôi mắt của tôi cho thấy quyết tâm của tôi.

"Rất tốt, nhóc giống như mẹ của nhóc vậy, cứng đầu, không bao giờ bỏ cuộc một khi cô ấy quyết định " Ông Netero thở dài trong thất bại.

"Được rồi, tôi cũng phải đi ,tạm biệt!" Tôi vẫy tay và chạy thông qua cổng dịch chuyển. Tôi đặt chìa khóa trở lại vào vòng cổ với vòng lặp. Tôi chạy về phía những người khác.

"Này, xin lỗi vì waaa-" Tôi vấp lại lần nữa.

"Ít nhất thì tôi đã vấp ngã trên đá thay vì không có gì"

"Bạn có ổn không?" Kurapika đưa tay tôi.

"Yup, cảm ơn Kura-chan" Kura-chan đỏ mặt.

"Tôi có thể gọi cậu được không?" Tôi đặt tiêu đề đầu của tôi trong khi hỏi.

Pov của Kurapika

"Tôi không thể nói không. Cô ấy quá dễ thương Tôi chỉ muốn - "Tôi nhìn ở môi cô. 'Không có Kurapika cô ấy  mới 12 tuổi cô ấy còn trẻ ,bạn và mọi người đang tập trung tham gia cuộc thi '

PoV của Shirayuki:

"Kura-chan" "Tôi đặt khuôn mặt của tôi gần hơn với anh ấy. Đôi mắt anh ấy cuối cùng cũng nhìn tôi (vẫn đội mũ trùm và băng)."X-xin lỗi Yuki, em  có thể gọi cho tôi là kura-chan. "Kura-chan thì thầm.Tôi lấy mũ trùm đầu ra để tóc của tôi ra khỏi áo khoác của tôi. Tôi cũng đã xóa băng.

"Kura-chan mọi người ở đâu?" Tôi nhìn quanh.
Tôi nhìn thấy họ ở xa.

"Tìm thấy rồi , đi nào Kura-chan!" Tôi nắm lấy
tay cậu ấy và chạy đến những người khác. Một khi chúng tôi đến đó tôi đã bị xử lý bởi Gon.

"Yuki, cậu đã đi đâu? Tại sao cậu không có
mũ trùm hoặc băng trên mắt và lại đi xa hơn? "Gon đi xung quanh tôi hỏi

"Tôi chỉ làm một số thứ thôi ,tôi sẽ nói với bạn sau  . Tại sao tôi không có mũ trùm tôi cũng sẽ nói với bạn sau "Tôi xoa xoa đầu Gon . Kurapika nhấc Gon lên dắt tôi đến. Leorio đưa tay tôi.

"Arigatou, Leorio-nii" Tôi vui vẻ cám ơn anh ấy.

"Chào mừng, ta đi nào" Ông vò xù tóc tôi. Chúng tôi bay vào ban đêm với các kirikos. Gon và tôi đã
giữ trên cùng một con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro