tùm lum :3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: Những ngày khởi đầu

Nhà em ở Biên Hòa, cách SG 30km thôi, nhưng hồi năm 2008 em đậu đại học thì nhà cũng cho em lên ở trọ lại thành phố học cho nó dễ đi lại. Nhà cũng không phải giàu có gì, nhưng mà ba mẹ em có mỗi mình em, với lại ba em cũng có thời gian dạy ở vài trường đại học nên ba em không thích cho em ở chung, đại loại lý do là bầy hầy, khó quản lý với muốn em tập trung cho việc học… ( nghĩ lại em thấy so với những gì em đã làm được thì em xấu hổ quá đi mất… 

). “ Tao hiểu đám sinh viên tụi bay quá còn gì…”. “Ở chung phát sinh nhiều vấn đề lắm con ạ”…

Cho nên hôm qua trường làm thủ tục xong thì em cũng hốt 1 chiếc xe ôm đi lòng vòng kiếm thử xem… cho chắc ăn với lại em chẳng quen ai ở SG, nhà em thì hôm ấy đi lên La Ngà có việc nên cho em tự xử luôn. Em vẫn nhớ đợt đó làm em nhập học tháng 10. Nhà cửa không phải là quá khan hiếm, nhưng mà lạ nước lạ cái, ngặt thêm cái nữa biết tính ba mẹ em, đã cho ở riêng 1 mình thì không nói ra nhưng em cũng biết là phải tìm cái nhà nào sạch sẽ mà đàng hoàng, an ninh một tí. Chắc không nói nhiều vì cái cảnh này chắc bác nào cũng phải trải qua nhiều lần rồi nhỉ. Em nói đến thế thôi…

Sau 2 tiếng vật vã đi từ quận 3, sang quận 1, rồi Bình Thạnh, Gò Vấp, tới Phú Nhuận, chạy vào tới đường Phan Xích Long quận Phú Nhuận thì em đuối luôn… ( em hơn 100kg cơ ạ, kêu đúng ngay cái ông chạy chiếc xe kiểu như cánh én, mà đời nó khỏe hơn thì phải, em không nhớ rõ, em ngồi thốn tới xương cụt 

). Em kêu ổng dừng lại uống nước mía rồi đi tiếp… bà bán nước mía có bán báo, em mua cái tờ Mua và bán em xem luôn, kêu là tìm được thì tới chứ lòng vòng mệt quá rồi. Xem xong thì em thấy được mấy căn, cũng không xa không gần, vừa vừa, nhưng mà nhìn được có cái giới thiệu là: “Nhà ***/** TKX,p.7,Q. PN, gần khu Phan Xích Long, lầu 2, toalet riêng, điện, nước tiện nghi…bla…bla…bla….. Em kêu ông xe ôm vào xúc luôn, khỏi mò nữa. Vào tới khu nhà ấy thì em đã thích rồi, an ninh, sạch sẽ, sáng sủa… Cà phê, khách sạn, quán ăn vi vu ( thím nào ở SG chắc biết khu Phan Xích Long chứ ạ…)

Tới nhà, 4 lầu, có sân thượng, nằm góc khuất nắng, bên cạnh có 1 lô đất trống tầm 7x30, có tường cao che, lên sân thượng nhìn xuống mới thấy bên trong chứ nhìn từ ngoài vào không thấy được gì…( Mấy con chó nhà hàng xóm vào tha thẩn ở đấy gặp chiều chiều có cái xe “tivi, đầu đĩa, đầu từ máy bơm nước…bla…bla…bla hư hỏng bán đê… đi ngang qua chúng nó ngửa cổ lên hú nghe cũng thốn a** lắm các thím ạ…) Xung quanh toàn là cũng 3-5 tầng hết... Ông chủ xuống sau khi em bấm chuông, ông tên là B. Nhà ở chung chủ. Ấn tượng đầu tiên là 4 đứa con gái ở lầu 1 mở cửa ra nhìn xem em là ai, 3 đứa lầu 3 nhìn xuống xem em là thèng nào, hí hí hố hố nhặng hết cả lên ( nhà toàn con gái ở không… ) xong dẫn em lên xem phòng trên lầu 2 thì em ok luôn, mới sơn sửa, đẹp. ( sau này em biết là mỗi lần trả phòng là ổng sơn phết đại tu lại hết), Có 1 ô cửa sổ nhỏ nhìn ra khoảng không. Sau này thì nó nhìn ra cái PN Teachcons mà dưới chân nó là cái Coopmart đấy ạ… Có WC riêng trong phòng luôn, cho nấu ăn, phòng 5x5, 10h giờ về khóa cửa

. Hồi ấy còn trẩu nên em không quan tâm vấn đề này ạ… 1 điều nữa là ổng nói với em: “Nhìn con đàng hoàng chú cho con mướn ở chứ cô chú khó lắm, chú làm việc đêm ( sau này em ở mới biết ổng xạo, 20h ngủ 4h dậy không à ), cô làm ở ủy ban ********* nên quậy quậy hay bồ bịch vô ở chung là chú không cho ở đâu, vậy nên nhà này chú cho toàn con gái nó ở không à, có mình con là con trai thôi á”. Thôi xong… đây là câu đã chốt luôn cái quyết định của em: “Dạ…chú cho con ở luôn đi chú!”

Sau khi thỏa thuận giá cả, đặt cọc 2 tháng tiền nhà và lấy chìa khóa phòng. Em chào ổng về…xuống tới tầng trệt đến lúc này em mới thấy thoáng qua vài điều bất thường ở cái nhà này và ở cả khu nhà này… nhưng thực sự chỉ là thoáng qua thôi… một thời gian sau khi em ở thì nó mới bắt đầu cảm nhận rõ những điều bất thường và nguyên nhân em cảm thấy nó bất thường như thế…

Cái nhà này không bình thường!

Chap 2: Những điều lạ tự cảm nhận…và những cảm nhận lạ từ mọi người

2.1

Hôm em đến thuê nhà là buổi trưa… hôm em chở đồ tới là lúc chiều, ba mẹ em cũng lên, gửi gắm bà P. vợ ông B. mấy câu, xong thì về, em dọn dẹp sắp xếp đồ đạc xong hết cả buổi… nằm vật ra cái nệm gấp. Tận hưởng cái cảm giác đầu tiên cảu sinh viên xa nhà… ( hơi hơi thôi ạ… nhà em gần mà, muốn là về thôi, nhưng mà cũng là bắt đầu đời sinh viên mà… hơi cảm nhận tí…) tận hưởng kiều gì em không rõ nhưng mà xong em thiu thiu ngủ luôn….

Tỉnh dậy là 6h tối… em ra ngoài ăn cơm…vừa ăn vừa nghĩ… cái phòng mình ở thì ổn mà sao cứ mỗi lần ra khỏi phòng đi xuống dưới nhà em thấy nó cứ là lạ… không diễn tả được… không tới mức âm u… lạnh lẽo… nhưng mà nó cứ sao sao… mải suy nghĩ em táng hết 2 cái đùi gà mà em không hay 

( em vẫn nhớ 1 cái ăn vừa miệng 1 cái sốt chua ngọt mà ăn ngọt điếc cả tai)… ăn xong em đi bộ lòng vòng cho mát với làm quen khu mới ( em mới lên chưa được mang xe lên ạ )… Xong tầm 8 giờ tối em về nhà…

Nhà em ở trong 1 con hẻm 2 xe máy tránh nhau được, nhưng trước đó phải vào cái đường cụt xong mới rẽ vào… Mãi 2 năm sau mới có mấy quán ốc vào đây mở nó mới đỡ, chứ bình thường đã tối, đèn đường chiếu không tới mà còn có cái cây bàng to đùng ngay cuối đường nữa…

Ngay khúc rẽ chỗ cái cây bàng ấy có 1 căn nhà rất lớn, dạng biệt thự xây đã lâu nhưng lại không có sân vườn gì cả, nằm tô hô cái cửa chính ra ngay mặt đường…nhà nào cũng sơn trắng hoặc làm cửa kính chịu lực các kiểu tự nhiên thòi ra cái nhà to đùng, sơn màu vàng đất, rêu phong thì bám đầy, em không thể nói nó là cổ kính được vì kiến trúc nó cong cong trên to dưới bé nhìn gai lắm… đèn hắt từ trong cửa sổ ra lại tím tím, cửa sổ thì khép he hé…trồng được mấy cây dừa cảnh ở cái bồn trước nhà thì mọc lòa xòa che hẳn luôn những cái khe hở mà những cái ô cửa kia có thể hé ra được… 

Nhìn vẩn nhìn vơ...xong em vừa nhìn lên trên lầu cái nhà ấy thì ôi cái đệt…. Em thề cái lúc ấy không khi nào em quên… em cảm nhận được cả cái tóc gáy nó chĩa cả ra các thím ạ… Từ lầu 2, có cái balcon, nguyên 1 cái thân hình ốm nhách… mặt hóp như chỉ có miếng da dán lên cái sọ thôi… mắt thì không trắng dã đâu…nó đục đục lờ lờ… tóc thì không có 1 cọng… má, nó đứng nó nhìn em trân trân luôn…tay thì cứ chỉ chỉ vào em…em đang đứng hình tới giây thứ 2 thì mặt nó dại đi, mắt nó trừng ra nhìn em cười: “á hả hả hả hả…”… 

kiểu cái miệng nó cũng không há ra mà cười được… Tới lúc đó thì em cũng chẳng phải chạy nữa…em cứ bước cho nhanh nhanh rồi người em cứ đơ ra đi về luôn… không dám nhìn lên hay dừng lại nữa… Nghĩ lại vẫn thấy kinh lắm các thím ạ… Dạng đang tập trung vào cái gì mà tự nhiên bất thình lình nhìn hướng khác có ai đang trân trân nhìn mình ấy ạ… Em còn đơ đơ mà về được do cũng đang có ý nghĩ đang ở thành phố chứ cái này mà ở quê ba em ngoài nông thôn miền Bắc chắc em cũng Marathon rồi… ( gốc ba em ở Hưng Yên, có thím nào giống không ạ...)

Chạy về tới nhà đang vừa hoàn hồn đang vừa nghĩ xem nó có thể là cái đệt gì…hay là nhà ấy có ai ốm… Vừa đút cái khóa vào xoay mở cổng xong mở cửa ra…

Trời đất ơi…có vô lộn không vậy… phải nhà em mới thuê không hay là cái hình ảnh hồi nãy nó ám em mà em chui lộn vô cái miếu cái điện nào vầy nè trời…

Không hề… nó là cái nhà em đã mướn phòng trọ…

Em tả cho các bác hình dung nhé…từ ngoài là cái cổng lớn, vào là chỗ để giày dép tầm 4mx1,5m. Xong tới cửa nhà, mở ra là phòng khách, tầm 4mx3,5m. Tới cầu thang, sau cầu thang là bếp ăn…cũng nhỏ thôi, vì nhà dài và hẹp…

Các thím ở nhà thờ cúng như thế nào ạ? Ông địa, thần tài, quan âm, bàn thiên, ông táo, ông bà tổ tiên…đại loại thế phải không ạ…

Giờ em mới nhìn rõ cái nhà này…sáng tới…không lên đèn. Giờ có đèn nó mới rõ ra… hèn gì em cứ thấy gai gai…

Các thím nghĩ đi…từ ngoài phòng khách vào…phật Tổ này ( em không rõ lắm đâu, nhưng là cái vị mà nhốt Tôn Ngộ Không ý, gọi Tổ vì có tới mấy vị lận, em không chắc Tổ ở đây là bả thờ vị nào ), 2 vị gì nữa ngồi 2 bên. Dọc theo bờ tường là đủ hết các ông La Hán… nghe La Hán thôi chứ nhìn tượng ông nào ông nấy dữ tợn lắm các thím ạ… cầm chùy, lông mi dài, có ông có cả răng nanh… Rồi nhìn vào nhà Bếp gần cái tủ lạnh là mấy vị Bồ Tát. Trên cầu thang thì có mấy cái khoảng mà người ta hay khoét vào để để đồ trang trí ấy, nhìn thẳng ra cửa luôn… là ông quan gì mà tới giờ em vẫn không biết, mặt nhăn lên, tay thì cầm mấy cái lệnh quan như trong Bao Công ấy ạ…. Bên cạnh thì là Quan Công. 2 cái này là em thấy lạ mà thắc mắc nhất luôn… mà thờ đàng hoàng nhé, mâm dĩa cúng bát nhang từng bàn chứ không phải tượng chưng mỹ nghệ đâu. Thêm cái khung cảnh nữa… kiểu bà chủ vừa về được một lúc…khói nhang thì nghi ngút…đèn trong nhà không bật, toàn đèn bàn thờ… bàn phật thì có cái đài sen tím tím ra thôi…La Hán, Quan Công thì đèn đỏ… nhìn sát khí kinh lắm… toàn mặt dữ… giờ em nghĩ tả lại vẫn thấy thế… Kiểu cái ông quan kia kìa, 1 tay cầm lệnh 1 tay chỉ thẳng ra…đèn thì màu xanh lá cây…gần đó lại còn thờ bố mẹ của ông B. nữa…nhìn đèn hắt lên nổi cả gai ốc...

Em đi qua nhiều lần nên giờ cái bài trí hình ảnh em nhớ vẫn rõ lắm… Vừa từ ngoài đường vào em nhìn cái cảnh thật tình lúc ấy không có bà P. ra cười cười: “Về đó hảcon...Ăn cơm chưa…bla…bla…bla… mới lên ăn quen không con… ( nhà này vợ chồng và 2 đứa con trai không bao giờ ăn cơm chung hết, cứ mỗi người 1 giờ 1 tô thôi các thím ạ )… Ừ thôi lên nghỉ đi rồi học hành nhé con…” thì em vẫn tưởng em vào nhầm cái miếu nào các bác ạ…

Lên nằm…hồi ấy em nghiền TLBB lắm, em chơi sever Thanh Long Xuất Thủy ấy… cứ nghĩ lên đây 1 mình 1 phòng 1 laptop là thoải mái TLBB với nghiên cứu hoa dambut rồi chửi đời mekiep thôi ( chắc các thím thời ấy không quên 

)… Vậy mà cuối cùng đóng cửa phòng nằm vật ra em suy nghĩ mãi… thờ Phật hay Bồ Tát thì cũng chẳng có gì… mà sao trong nhà lại thờ Quan Công với cái ông quan kia làm cái gì nhỉ… nhìn như Diêm Vương vậy ( mà có khi đúng thế thật )… Quan Công thì lại cầm đao mà không ngồi ngựa… chẳng lẽ lại cầu phúc cho 2 thằng con trai, cầu thì cầu mắc gì phải để trong nhà… gặp đèn đóm thì không biết ai desize cho nhìn phát khiếp… em là em kinh nhất cái đèn xanh lá cây đấy… nhìn ma quái lắm…em bị viêm mũi dị ứng mỗi lần mẹ em thắp nhang khấn thôi mà em phải ra ngoài, ấy thế ở cái nhà này mà em quen luôn đấy ạ…

Nằm được một lúc, bốc quyển Conan lên đọc… xong một chốc nhà em điện thoại… xong lại đọc…xong em lại thiu thiu….

BÌNH…BÌNH…BÌNH…BÌNH…..

BÌNH…BÌNH…BÌNH…BÌNH…BÌNH…BÌNH…BÌNH…

Cái vẹo gì thế này…em tỉnh giấc dậy cái thì xung quanh tối thui…đèn từ ngoài ô cửa sổ nhỏ hắt vào mờ mờ một phần cái phòng… 

Bên ngoài thì đấm cửa ầm ầm… Dạng mới tỉnh giấc đầu óc còn ngu ngu… đang hoảng hoảng… 

Trấn tĩnh lại em nghĩ chắc ông bà chủ. “Dạ….dạ…dạ…”

Lao ra mở cửa…không phải ổng bả… em nhận ra là 1 trong những đứa con gái ở chung nhà với em… “Gì đây…” “Gặp vụ gì nữa”

Tóc búi, đeo kính, răng khểnh, mét rưỡi, chống nạnh, mặc đồ bộ ở nhà.

“Wơi, làm gì ngủ tối ngày vậy, mới lên học hả, trường nào ỏ, rảnh không, lên chơi làm quen, đang uống bia ăn lẩu nè, lên nha”

Nói xong đi luôn… em chưa kịp Ừ cho nó nghe nữa…

Quay vào toalét rửa mặt… ra liếc sang đồng hồ…đã 1 giờ sáng…

P/S: Truyện này nói lần nữa là em trải nghiệm thật, nên tới đâu nói tới đó, có thể không đủ "đô" cho các thím nhưng mà em nói rồi, em không có thêm thắt gì vào hết... Còn nhiều điều uẩn khúc về nơi này và cũng có nhiều lời giải đang ở phía trước lắm... Những yếu tố tâm linh sẽ bắt đầu xuất hiện trong những phần tiếp theo... Mấy thím xem mà được thì ủng hộ em với nhé.... 

  hap 2.2

Rửa xong cái mặt thì em cũng thay luôn bộ đồ… dù gì cũng là… gái mời… không dám bèo nhèo quá… Em ở lầu 2, lầu 3 là đang ăn nhậu… Mới tới ở nên em cũng chưa leo lên tới lầu 3, lần này là lần đầu tiên. Ra là phòng cho thuê trong nhà thì cứ 1 lầu 2 phòng đối diện nhau, còn lầu 3 thì có cái sân thượng trước mặt luôn, ông chủ em trồng nhiều cây cảnh lắm… mà toàn cây có trái không à…quất, ớt cảnh, mận cảnh, cây chanh, quýt cảnh… Kết hợp trên đó là tụi phòng trên làm chỗ phơi đồ, gió trên đó mát…lạnh luôn... 

Ra khỏi phòng lại nghe cái mùi nhang đèn lại thấy hãi hãi, nhà này vừa dài vừa hẹp nên ông chủ còn cho làm cả giếng trời…có cái mái che lại bằng tấm kính chịu lực, để hở ra một khoảng cho không khí luồn vào… sau này em ở cũng quen nhưng lâu lâu nhìn lên vẫn thấy gai gai… mặc dù cái chỗ này chẳng bao giờ có chuyện gì như em nghĩ…( như là có cái mặt nhìn trân trân xuống chẳng hạn…)

Quay lại chuyện chính ạ… Vừa lên nhìn thì bọn nó Ồ lên… “Ồ hô…bạn mới…bạn mới…” Uống toàn 333, em nhìn lon thấy chắc cũng la liệt rồi…cái nồi lẩu lúc búc trên cái bếp từ cũng thấy còn toàn mấy cọng rau đã ngả sang màu nâu… Coi như uống là chính… húp xíu nước cho có thôi…

Xong rồi thì cũng là làm quen bạn mới… tên tuổi học hành ra sao… 

Phòng trên là những nhân vật có liên quan trong truyện, 3 đứa, 2 đứa bằng em và 1 đứa lớn hơn 1 tuổi, gọi đứa tại tới giờ tụi em vẫn thân, mày tao riết quen luôn rồi. 1 đứa là T., 1 đứa là Th., đứa lớn hơn là N., T và Th học Hùng Vương, còn N thì học kinh tế.

Phòng lầu 1 thì có 2 chị đại diện, ở phòng có 3 người thôi, bữa em thấy 4 người là do có bạn tới chơi… đối diện phòng em có 2 chị em ruột đã lớn và đi làm lâu rồi, 2 anh chị này giờ đã mua nhà và đang sống ở quận 7, đường Phú Mỹ thì phải. 2 anh chị này sống khép kín và rất có quy tắc, ăn uống ra vào đi làm đều đúng giờ…rất ít khi đi chơi… ( có lẽ thế nên làm 3 năm ở thành phố đã mua được nhà riêng rồi ).

Em hỏi 2 người kia chị còn lại đâu, kêu là đi làm ca đêm rồi… em cũng buột miệng em hỏi là làm gì mà ca đêm, mới biết 3 người đều cùng làm nhân viên massage tại Bình Thạnh… hồi đó em có biết massage là bao gồm thêm nhiều khoản đâu… nên cũng chẳng nói gì… thấy bình thường… sau này… biết rồi… thấy ông chủ vãi thật!... 

…“

 Nhìn con đàng hoàng chú cho con mướn ở chứ cô chú khó lắm, chú làm việc đêm, cô làm ở ủy ban ********* nên quậy quậy hay bồ bịch vô ở chung là chú không cho ở đâu, vậy nên nhà này chú cho toàn con gái nó ở không à, có mình con là con trai thôi á”

Chung quy đó là những người ở chung nhà với em… sau đây là tập hợp tất cả những chuyện xảy ra trong nhà em ở trong vòng 8 tháng sau đó… Lúc sau này thì tụi em cũng bắt đầu thân dần ( mưa lấy đồ dùm…nấu cơm ăn chung…chở đi học…nhậu nhẹt hát hò…bờ vai cho T. khóc khi cãi nhau với thằng kia 

….bla…bla…bla…)…nên hay kể chuyện…chia sẻ mấy thứ…và sau đây là mấy thứ đó…

Cuộc sống của em cứ tiếp diễn…bắt đầu quen dần với việc lên trường, học xong tán dóc, ăn uống với mấy thằng học chung xong không nhậu thì lại về ngồi ôm cái lap, không thì lên sân thượng nói chuyện với mấy đứa kia. Chủ yếu mấy đứa phòng trên thôi. Mà em nói thật…mấy cái chị làm massage không biết phải ai cũng như nhau hay không, chứ như 3 bà chỗ em, cũng 23-24 thôi à… 1 tuần giặt đồ 1 lần…vãi chưởng… mỗi lần giặt đồ mà lên sần thượng thì từ cây cảnh cho tới tay vịn cầu thang cho tới 3 cây sào phơi là hết sạch chỗ… Lên là phải vạch đồ ra mới hít được không khí… Gặp mưa bão cũng kệ luôn…sức đâu mà lấy…lấy xong chỗ đâu mà chứa…

Em thì hồi ấy vẫn chưa hiểu sao nhà ở cùng nhau mà toàn ăn cơm 1 mình, không bao giờ nhà ông bà chủ ăn chung cả… mà gặp em đi học về thì ai mà đang ăn 1 mình cũng rủ em vào ăn cơm chung hết…2 người con trai 1 người gần 30 đã có vợ con ra ở riêng, 1 người hơn em tầm 5-6 tuổi thì đi nghĩa vụ về ăn rồi độ Wave chạy chơi ngoài đường thôi, rất ít nói. Ăn cơm chung cũng rủ vậy thôi chứ ăn cũng chẳng nói năng gì nhiều…nhưng mãi cũng thành quen…sau này còn nói là tối có đói cứ xuống bếp thích ăn gì thì ăn, ngồi bếp ăn hay đem lên phòng ăn cũng được ( bà chủ hay nấu dư nhiều lắm )…em cũng chịu luôn…tối ngồi ôm lap mà có bò kho hay heo quay thì còn gì bằng…

Cho tới một hôm…

Bữa đó là đã 1h30 giờ sáng rồi… ( đi học về ngủ phát tới 11 giờ luôn… dậy mở phim coi…)

Em đang coi phim thì đói bụng ( em mà thức khuya là em đói, thêm cái từ chiều giờ chưa ăn gì )… Như 1 thói quen… em xuống cầu thang để vào bếp xem còn ăn được cái gì không… vừa đóng cửa phòng xuống cầu thang nhìn màu đèn nghe mùi nhang em đã hãi hãi rồi…ở lâu mà em vẫn không quen được… bà chủ thì toàn ngủ phòng khách ( không ngủ với chồng ), nên em xuống thì vẫn phải đi nhẹ nhàng rón rén… 

Vừa xuống tới mấy bước cuối cùng của bậc thang thì em đã hết hồn giật lùi ngược lại mấy bậc, không biết có té không mà sáng hôm sau thì thấy trẹo giò… vẫn khói hương như thế…cũng ánh đèn như thế… một bà lão đang từ từ tiến lại chỗ em đang đứng… tóc bạc mà ngắn lắm…già lắm rồi…2 má hóp trũng xuống… mắt nhìn em vô hồn cứ tiến lại dần dần…miệng thì liên tục lẩm bẩm lúc to lúc nhỏ nghe chẳng hiểu gì… nhà này làm quái gì có bà lão nào… em lại bắt đầu vào cái trạng thái cứng đơ người tóc xù lông nhím… đừng nói là cái hình ảnh hôm bữa trên cái nhà kia nó bò xuống đây nha…

Cứ dần dần tiến tới em xong lại lẩm lẩm tiếp… xong bà lão lại lắc lắc cái đầu đưa tay xoa xoa cái bụng… Hic dạ dạ…má ơi bà lão còn biết em đang đói hay sao… Em mở miệng lắp bắp được mấy câu…. “C…c…c…cô…c…c.ô..P…P….Cô P ơi… Cô P ơi cô P nhà có ai nè…. CÔ ƠI CÔ….”

Vừa tới đó thì đèn trắng bật lên ( mẹ, bật lên mà còn nhấp nháy mấy cái nữa…)…thấy bà chủ chạy lại…em nói to quá hay sao mà nghe cả giọng ông chủ nữa… “Gì đó con….sao đó sao đó… Trời… ( trời nói nhẹ chứ không phải hét ạ…)…rồi rồi rồi… để chú”

Bà P.: “Ông coi má sao mà để bả xuống đây vậy?”

Ông B.: “Rồi…rồi….rồi…”

Bà P: “Bả đã vậy ông coi vậy rồi biết làm sao…”

Ồng B. ( vừa nói vừa đỡ bà lão lên cầu thang ): “Ừ rồi…rồi… má đi cẩn thận nghen má”

Em: Im re đứng né né sang 1 bên

Bà lão: lại lẩm bẩm và đưa tay chỉ em…

Ông B.: “Dạ…dạ…má… nhà mình không hà…dạ…”

Bà P: “ Ông đưa lên coi sao đó nha…”

Ông B: “ừm rồi rồi…”

Bà P: “ Chặn cái cửa không bả lại xuống á…”

Ông B: “ TUI NÓI TUI BIẾT RỒI MÀAAAA….”

Em: hết hồn… nhìn nhìn và im re… noron bắt đầu chạy…

Bà lão: lẩm bẩm vào đi theo ông B. lên phòng… ( phòng ông B. đối diện phòng mấy chị massage…)

Bà P: [ cười cười ] “ Có sao không con…hết hồn hả… má chú B. con ơi… 1 thang ở nhà bên đây… 1 tháng bên nhà em chú… bà cũng 9 mấy rồi…bị lẫn… nên phải ở cả ngày trong nhà… bà không được đi đâu ra khỏi nhà đâu con… bà không làm gì đâu…con đừng lo…gặp cũng đừng có sợ… chú mới chở bà qua hồi chiều…bữa bà cũng có qua mà con về Biên Hòa nên con không biết đấy…haizzz…tội nó chưa…có sao không con…”

Em: “Dạ…dạ…được rồi cô…hơi hơi thơi à…”

Bà P.: “mà giờ này...A…chắc xuống ăn cơm hả…ăn gì cô lấy…còn thịt gà hồi chiều nè con…cô lấy con ăn nha…nha…”

“Dạ thôi được rồi cô…con không đói…”

Em thở dài rồi lết lên phòng…giờ mới thấy cái chân nó đau đau… đầu suy nghĩ đủ thứ chuyện…

Nhìn xuống qua cái khe cầu thang thấy bà P. lại thắp nhang khấn vái lia lịa…

Về nằm nghỉ một hồi ngủ thẳng cẳng…sáng hôm sau dậy đi học…trưa về ăn cơm với mấy đứa kể chuyện hồi tối cho tụi nó nghe nó cười hô hố vào mặt em….

Con N. mấy hôm sau đi học về buổi chiều gặp bà đứng ngay cửa lúc mở ra cũng bị hết hồn…

Xong đứa nào cũng bị bà làm cho hết hồn…lúc đầu còn đỡ…sau này bà lâu lâu bị bệnh…chuyển bà xuống phòng khách cho bà nằm giường xếp luôn…vì bà yếu quá lên xuống không tiện… thỉnh thoảng bà rên cả đêm…rồi lại lẩm bẩm…

Đối diện cái nhà mà em tả là cũ cũ rêu phong có quán bánh khọt…4 ngày sau tụi em 4 đứa ra ngồi ăn… lại chọc nhau…mấy đứa nó lại đem cái chuyện kia ra để chọc em…bà bán bánh ngồi sát bên vừa bán vừa đổ bánh cũng nghe được nên hỏi: “Ủa bà má chồng cô P. về lại rồi hả…” Em nói: “ Dạ…nghe đâu tháng về 1 lần đó cô”

“ Đâu có… nửa năm mới chuyển qua cho ông B. nuôi mà…bình thường làm gì chuyển hằng tháng…”

“ Ủa… nửa năm lận hả cô…”

“Ừ…mà giờ bả lẫn nhiều chưa?”

“Dạ…cũng nhiều…thấy không nhận ra ai…uống sữa chứ ăn cơm không có được…”

( nhắc bánh ra chén ) “Ừ…hồi xưa bả làm dữ quá mà…chắc chịu không nổi…”

( bán bánh 2 bà, bà đổ bà bưng) bà bưng nói: “ làm ác luôn chứ làm dữ gì…. Bởi vậy…”

Hai bà nói chuyện kiểu như nói với nhau nên tụi em cũng nhìn nhau ăn xong nói qua chuyện khác…không có tiện hỏi… nhưng mà thấy là chắc chắn có liên quan gì đó rồi…mà thôi…đang đi chơi nên không nghĩ nhiều ( Mịa….phải vô cái khung cảnh trong nhà kia nó mới hiện ra đủ thứ được…)

Bẵng đi cái là qua Tết… Tết em về Biên Hòa…em nghỉ lâu hơn mấy đứa lầu trên nên khi em lên lại tụi nó đã lên được mấy ngày rồi…phòng mấy chị massage thì đã chuyển đi…dạo này phòng ấy chuyển đi liên tục…1 tháng đi cũng có…nửa tháng cũng có…ở rồi đi nhanh quá nên em cũng ít quen… ai cũng nói tối nghe bà khóc quá ngủ không được… cái này tụi em ai cũng xác định là lạ lắm…bà chỉ RÊN chứ tuyệt đối không bao giờ khóc… gặp 2 chị kia học Ngoại thương ở 1 tháng, nói là tối nghe bà khóc hức hức hoài…thấy sợ với cái chính là ngủ không được… mà bản thân em có nghe bà khóc bao giờ… cứ thấy bà rên với lẩm bẩm thôi…lắm lúc cũng lẩm bẩm to… nhưng mà không có khóc… mà tối nào cũng nghe…

Hỏi được có 2 chị này…mấy người kia ở rồi đi nhanh quá không kịp hỏi…

Tiếp, hôm em lên thì gặp con T. với con Th., bà N. ăn Tết kỹ quá chưa chịu lên, T nó quê ở Phú Yên còn Th với N đều quê Gia Lai, gần nhà nhau luôn, 2 đứa nó kể với em là từ hồi Tết lên tới giờ thấy nhiều cái kì lắm…những cái nó kể sau này em có cái gặp cái không… Đại loại là cửa, cửa thì không khóa, nhưng có lúc con T. xoay cửa cỡ nào cũng không mở được, nhưng Th nó mở thì lại bình thường ngay… đèn đang sáng tự nhiên tắt 2-3s xong sáng lại ngay…

Cái này thì em có gặp luôn…2 đứa nó nói tối tối tầm 1 giờ sáng thì nghe có tiếng như ai đang rửa chén trong nhà tắm, có tiếng nước…tiếng đặt chén đũa đàng hoàng. Luc ấy em nghe em còn chọc là sướng thế có đứa rửa cho còn gì…sau này em mới biết em ngu… rồi thỉnh thoảng bên tường ngay cửa sổ bên bãi đất trống ( không có ai, tụi nó ở lầu 3 + trệt nữa là 4 ) có tiếng gõ đều đều như ai lấy vật kim loại gõ vào tường, lúc nào cũng Cạch cạch cạch 3 tiếng… rất đều nhau…không thể nào là ai gõ từ tầng khác hay ném cái gì lên được…

Có một hôm T nó về nhà bạn chơi, đi qua đêm không về, N thìđi chơi với Đoàn trường…tối về Th nó kêu em lên ở cùng với nó chứ tối nó ở 1 mình nó sợ lắm, em cũng lên… tối ngủ là cửa ra ngoài sân thượng với cửa phòng đóng hết…mặc dù có thể không thoáng nhưng mà đúng thật… em thấy mở cửa sân thượng ra gió cứ lùa hiu hiu vào xong tắt điện ngủ cũng thấy kinh bỏ mịa…đóng cửa sân thượng mà không đóng cửa phòng thì mùi nhang nó lại ùm lên…thôi, đóng hết cửa cho…chắc ăn.

2 đứa ngồi nói đủ chuyện…xong lại mở hài coi…dạng như ngủ cũng chẳng muốn ngủ, ráng cho qua đêm thôi ( tụi em bạn thân thôi…với gặp thời gian đó em đang tia con bé cùng Khoa còn Th nó cũng đang có thằng cùng Khoa để ý nên ở gần cũng chẳng có bén cm gì…)…

Tới 2 giờ sáng…đang xem Hoài Linh tới cái khúc diễn đang nhảy vực tự tử…

CẠCH…CẠCH….CẠCH….

CẠCH…CẠCH….CẠCH….

Nghe như ngay sau lưng luôn.. nhìn qua con Th thấy nó cũng kiểu mặt hãi hãi…nhưng mà quen rồi…nó nói là bữa giờ là cái tiếng này đấy… em cũng chỉ biết nói ghê vậy rồi thôi chứ làm gì nữa giờ…

CẠCH…CẠCH….CẠCH….

CẠCH…CẠCH….CẠCH….

Lại cái tiếng ấy mấy thím ạ… mà lại bực cái là đứa nào nghe cũng như sau lưng…em lấy tay đấm bình bình vào tường thì nó lại:

CẠCH…CẠCH….CẠCH….

CẠCH…CẠCH….CẠCH….

Vì đang xem phim nên chỉ để điện nhà tắm hắt ra…xong em mới bật hết 2 cái bóng điện lên…nhìn ra cửa sổ nhỏ nhỏ thấy không có cái gì… mà có chắc em chết…em đang trên lầu 3…bên cạnh là bãi đất trống mà… mà nhìn tìm kĩ thì cũng chẳng biết nguyên nhân gì tường nó cành cạch như thế được.

Mà bật lên xong thì lại hết…2 đứa để điện tới sáng luôn…cũng ngồi im coi thôi chứ không dám bàn gì… bàn đến lại hãi…

Chuyện cứ thế… cứ khói nhang…cứ thỉnh thoảng lại Cạch cạch…

Tới tháng 4… T nó cãi nhau với thằng kia 1 trận to… thằng kia thì không biết lên cơn hay bày trò gì mà 3 giờ sáng tới nhấn chuông cửa đứng khóc đòi gặp…T thì nó nhất quyết nó không xuống…thằng kia thì nhất quyết phải gặp…đập cửa ầm ầm… ông B. lên nói xuống mà gặp…thêm thằng kia cũng đang xỉn nữa… làm ầm ĩ…cả khu phố bật điện dậy hết… con T xuống xong thằng kia chở đi luôn… chắc tìm chỗ “làm hòa”… không biết 2 đứa có hòa được không nhưng mà sáng hôm sau tới ông B. lên cơn…ổng nói T nó làm ầm ĩ hết…sáng nay ra ai cũng nói…kiểu này chú không cho nó ở tiếp được…

Thế là T nó phải chuyển đi…

 mà 3 đứa nó thân nhau rồi…nên đồng loạt trả phòng luôn…sau này tụi nó qua mướn được cái nhà bên Nguyễn Văn Đậu…cũng nhỏ…nhưng giá rẻ…

Thôi thì…ta tạm biệt nhau…

Không ở chung nữa nhưng vẫn gặp mà…

Tụi nó chuyển đi…có mấy lần ba mẹ em lên chơi... sau đó thì đưa ra quyết định thế này…

Nhà phòng dưới vừa chật vừa không thoáng… nhà cũng định mang cái bếp từ lên cho em tự cải thiện… khỏi phải ra ăn ngoài…rồi tối lại xuống bếp ( mà từ cái hôm kia lá em cạch rồi ), rửa chén thì nếu ở phòng dưới phải rửa trong nhà tắm…

Thôi hay là chuyển lên lầu trên…1 mình 1 cõi… có sân thượng…tha hồ giặt giũ phơi đồ…ăn uống nấu nướng… lại…mát mẻ…

Thế nên…1 ngày đẹp trời…em đã chuyễn hết đồ lên và ở phòng trên luôn…

Và đây là lúc bắt đầu em “tận hưởng” những thứ mà cái nhà này đang có… 

Hàng về đây ạ....đúng hẹn... và gần giờ thiêng...thiêng quá hay sao mà voz báo là sau 5 phút quay lại...

Chap 3

Ở tầng trên cùng đối diện với sân thượng như thế này thì đúng là nhiều cái tiện lợi thật… dựng cái mái che lên xong là quăng hết nồi bếp xoong chảo ra ngoài đó…ăn uống xong cũng bỏ vào thau để ra ngoài… nhiều khi em lười chưa rửa chén mà gặp trời mưa là coi như trời làm xong hết…30% rồi… sướng nhất cái giặt giũ phơi đồ… ngồi giặt xong phơi luôn… mà cũng không cần phải máng tứ tung vào nhà tắm như trước nữa… Nhưng mà sướng thế này thì cuối cùng lại mang vào cũng không ít cái khổ… khổ ở đây là em phát hiện ra không phải là... em ở một mình…

Chuyện bắt đầu từ những hôm tối trời rảnh rỗi giặt đồ của em… từ hồi em mới vô ở thì ông chủ đã gắn thêm một cái cầu thang nhỏ nữa nối từ sân thượng lên trên cái mái bằng của tầng cao nhất để tận dụng làm nơi trồng cây, tức là coi như phía trên trần cái phòng của em là còn một cái sân nữa… ông chủ có trồng mấy cái cây sơ sài trên này… và anh con trai ở chung cũng để mấy quả tạ lên đây để thình thoảng lên tập….

Nói chứ em thuộc dạng sinh hoạt về đêm… đi học về ngủ thẳng cẳng tới 11 – 12h đêm mới dậy ăn uống, phim ảnh… ( cũng có học bài nữa ạ… em cũng ham chơi lắm mà có điều trường em thi cử học hành cũng làm rất gắt… nên em cũng không dám bỏ bê mấy…) song song đó tối đến là em lại ra ngoài sân thượng nấu ăn…giặt giũ… rửa chén rửa bát các thứ… cũng do hồi ở với tụi kia sinh hoạt vậy quen rồi… có cái khác là xong xuôi hết 1 giờ bọn nó thì vào ngủ em thì ôm lap thôi. 

Khoảng 2 tuần đầu em ở và sinh hoạt kiểu như thế thì không sao… nhưng bắt đầu sang tuần thứ ba…tầm giữa tháng 6… thì lại thấy rất nhiều thứ bất ổn…

Có những tối em ngồi giặt đồ…hay nấu ăn chẳng hạn… luôn luôn có cảm giác rất khó chịu… dạng như cảm tính thôi… là có người hay cái gì đó nhìn em… cảm giác thì nó rất mơ hồ… nhưng cái cảm giác đó kiểu như nó cứ làm em phải ngoái lại một cái để xem xem là ai…hoặc có ai hay không…có những lúc đang ngồi đấy mà nhạc mở bên trong phòng nó chạy hết nó tắt thì không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh… nhưng yên tĩnh theo một cách rất âm u… không hề có tiếng dế tiếng gió hay âm thanh gì trừ những tiếng động do mình tạo ra cả… những lúc ấy phản xạ luôn khiến em phải xoay đầu nhìn hết xung quanh vài lần xong mới làm tiếp việc đang làm… 

một điều nữa là cái cảm giác đó không như em nghĩ hoặc nghi ngại là cái nhìn ấy xuất phát từ cái sân trên tầng cao hay từ cái cầu thang nhỏ… mà lại từ cái cửa ra vào giữa hành lang vào phòng em với sân thượng… ( từ sân thượng vào tới cửa phòng em phải qua cái hành lang tầm 2m, sát bên hành lang là lối đi xuống cầu thang )… cứ ngồi xuống làm cái gì cái là lại có cảm giác có người đứng nhìn mình từ trong nhà ra… đi vào nhà thì lại cảm giác ai đứng từ ngoài kia nhìn vào… mặc dù ở trong nhà thì cái cảm giác ấy nó ít hơn như ở ngoài…

Cảm giác ấy cỏn mãi đến lúc em chuyển nhà đi nơi khác tức là 1 năm sau…cũng là lúc câu chuyện này tìm được nơi kết thúc.

Chính vì những cảm giác như thế mà tối mỗi khi đi ngủ em vẫn phải giữ thói quen đóng hết cả cửa sân thượng lẫn cửa phòng… mặc dù có nhiều hôm thời tiết oi bức cái phòng nó ùm bên trong nhắm mắt để đó chứ không ngủ hay làm nổi cái gì hết… em vẫn không mở cửa phòng… gió lùa từ ngoài vào thì mát thật, nhưng mà nó mát theo kiểu…lạnh xương sống kia… dạng cứ thông thống từ ngoài vào… ngủ không dám quay ra cửa mà ngủ… ôm lap tắt đèn thì nó thấy còn ghê hơn…thêm 2 cái bóng quả nhót màu đỏ ở ngoài bàn thiên hắt vào nữa…

Thôi, đóng cửa luôn cho nó lành!

Một cái nữa đó là cái hiện tượng Cạch cạch kia dạo này rất hay xuất hiện… hỏi ông bà chủ nhà hay những người ở phòng dưới ( lúc này đổi phòng rất nhiều ) thì không ai nghe gì… hình như cái tiếng đó chỉ ai ở phòng này thì mới nghe thì phải… thực tình thì không bao giờ cái tiếng ấy làm em mất ngủ hay thức giấc cả… vì em ngủ không bị cái tiếng đó làm ồn bao giờ… nhưng thình thoảng cứ 9 – 10 giờ tối thì cái tiếng ấy lại vang lên…chỉ là 2 – 3 lần trong khoảng đó thôi… mà lúc nào cũng ở cái khoảng gần gần chỗ mình đang ngồi hay là đang nằm…nhưng chỉ có ở phía mảng tường bên khu đất trống thôi. Em đã nhìn và suy nghĩ đủ hết các hướng mà vẫn không nghĩ ra được… thậm chí đến cái ý nghĩ có ai pha trà hay hút tẩu gì lấy ra đập vào tường cho nó sạch em cũng nghĩ đến luôn nhưng mà không phải…

Mãi cũng quen dần… tùy theo tình hình thời điểm hiện tại mà có thấy rợn gáy hay không…

Có thể xem đến đây mấy thím tự hỏi sao em vẫn cứ bám ở đó… thật tình ra thì em cũng sợ… cả một quãng thời gian dài em ngủ toàn bật đèn với cả bật tivi… nhưng nhà em đang ở thì lại quá tiện nghi, an ninh và sạch sẽ…. ông bà chủ nhà thì đối xử tính ra không tệ… thời gian ấy tìm cái nhà khác để ở mà vừa lòng hợp ý ba mẹ em thì chắc chắn rất cực nhưng chưa chắc kết quả đã như ý muốn…

Một phần là em cũng làm biếng tìm nhà 

 với lại tất cả những nỗi sợ hãi của em tới lúc ấy chỉ là mơ hồ…cũng chỉ là cảm nhận… với lại như em đã nói…chắc có mình em buổi tối mà đi ngủ là bật đèn sáng tưng bừng với để tivi cả đêm… đây cũng là quãng thời gian em luyện Disney Channel tới mức lỡ đang nằm chập chờn ngủ mà dậy cái nhìn phim đang chiếu với cảnh đang chiếu là em ước tính chính xác tầm mấy giờ luôn…. ( thời Hannah với Zach&Cody các kiểu ấy ạ…)

Một trong những điều mơ hồ ấy... là mấy quả tạ... không ít lần em nằm mà nghe tiếng quả tạ tay nó lăn...cái này em cũng được nghe từ hồi 3 đứa kia ở trên này... Tạ thì tạ đá...không phải tạ sắt...tạ sắt gió thổi còn lăn nhẹ nhẹ được chứ tạ đá 10kg thì thật tình em nói rất rất khó... mà cái này em nghe nó lăn rột rột rột qua lại rõ ràng lắm kia ạ...

Rồi gọi là cái gì tới nó cũng tới… từ sự mơ hồ… em đã cảm nhận được cái hiện hữu của “thứ” mà có lẽ đang tồn tại xung quanh em.

Tầm 2 tháng sau… nhà em đang thuê “có việc”… nên em phải về Biên Hòa ở tạm 1 tuần… cứ đi học xong bắt bus về thôi… việc trên nhà ông bà chủ tạm ổn thì em lên ở lại… Vừa hôm em lên lại thì ba mẹ em mua cho em cái giường… hết phải nằm đất…từ hôm “có việc” nhà chật hẳn đi… mà tự nhiên lúc đang gắn cái giường thì cái thằng thợ gắn giường nó đi đứng thế nào mà đạp vào cái thanh giường… thế là gãy đôi… gặp đang bày bừa hết ra để dọn lại phòng nữa…mà lúc ấy đã là 8 giờ tối… xong… nhà em nói thôi để mai lại mà làm…giờ đằng nào cũng phải về lấy cái thanh giường khác luôn rồi… ( sau này ba em chơi thanh thép luôn… ). Vì đang bày bừa nên ông B. nói em mang nệm xuống cái phòng lầu 1 mà ngủ tạm… Cái phòng của mấy chị massage lúc trước…hiện giờ chưa có ai thuê hết… cũng quạt điện đầy đủ… em sao cũng được… miễn cứ xách cái lap theo thôi…

Phòng trống trơn… lạnh ngắt… bóng đèn nhà tắm đã hỏng chưa được sửa chữa… vẫn còn vương mùi sơn mới chưa phai… ( ông chủ có thói quen sơn sửa lại phòng mỗi khi có khách rời đi… )… ở cũng gần khu “điện thờ” nên nghe mùi nhang cũng rõ hơn… Vì nhà “có việc” nên lúc này bà chủ đã lên phòng ông chủ ngủ luôn… anh con trai thì qua bên nhà ông anh ngủ… Em ngồi đánh DotA được một lúc tới 1 giờ thì đuối quá ngủ luôn… lát sau dậy đi tè… mở lap lên nhìn giờ đã 2 giờ rưỡi sáng… còn chán đời hơn là pin còn có 4%... cục sạc thì quăng mịa nó trên lầu trên… làm biếng lên lấy quá trời… thôi lại tắt máy cố nằm mà ngủ… nằm lăn qua lăn lại một lúc mà chưa ngủ được…

Đầu tiên em không để ý… nhưng mà càng lúc… em lại càng nghe… có cái tiếng phát ra từ toalet trong phòng… đầu tiên nó rè rè như tiếng dò radio… dạng như nhát gừng nhát gừng từng chập… nhưng mà dần dần nó trong và rõ ràng hơn… mà nghe càng rõ thì lại càng nhận ra là nó không hẳn là phát ra từ toalet… nó cứ lẩn quất ở đâu trong phòng ấy… Lúc thì ở cửa phòng… lúc thì cửa sổ… không xác định rõ chỗ nào được… surround luôn…

Hức…hức…

H…hơ…hơ….hức…hoooo…

Cứ có tiếng khóc tỉ tê như thế… mà nghe dần dần rất rõ… em không hề mơ ngủ hay chập chờn gì hết… lúc này em chỉ nằm ra trùm mền xong căng đầu ra vừa nghe vừa xác định xem nó từ góc nào mà ra…

Nó cứ âm âm vọng vọng từ cái góc nào mà tới…

Cái lúc này thì em lại nhớ tới lời mấy chị học Ngoại thương ngày trước mà đã ở đây… đúng cái tiếng này là khóc… 

Ngay lúc ấy thì coi như em quá hoảng luôn rồi…ôm cái mền trùm đầu xách cái lap chạy một mạch lên lầu trên luôn… Lúc ấy mà có thằng nào con nào phất phơ trước mặt em em cũng tông nó bay luôn…

Vì cái tiếng này là tiếng khóc… một người nữ khóc… mà không phải bà chủ nhà em…

Mà mấy chị kia tưởng là bà khóc thì mấy chị cũng đã nhầm luôn rồi…

Vì nếu sự việc này xảy ra cách đây tầm mấy ngày trước thôi thì may ra em còn nằm mà nghĩ với phỏng đoán… còn hôm nay thì hoàn toàn không…

Vì cái chuyện “có việc” mà em đang đề cập từ nãy tới giờ…

Đó là…bà mẹ ông B. đã mất ( bà yếu quá nên mất )!

Và nhà chật hơn là tại vì phải để cái bàn thờ của mẹ ông B. vào phòng khách… Em phải về nhà 1 tuần vì trên này làm đám ma...

Không phải diễn tả cho mấy thím nữa… em cũng chẵng còn suy nghĩ gì nổi… thu hết chăn đệm với các thứ bay thẳng lên phòng em… lúc bấy giờ thì với em nguyên căn nhà này chỗ nào cũng ghê rợn cả… 

nhưng phòng mình thì mình quen nó đỡ hơn một chút… Lại đèn sáng lại ti vi tưng bừng… gạt hết đồ đạc giường chiếu sang một góc… em hết quan tâm mấy cái đó rồi… nằm đó cho nó bình tĩnh thôi chứ cũng chẳng dám ngủ nữa… Biết là khó nói ( nhà em ba mẹ ít tin mấy cái này )… nhưng mà giờ thì quá rõ rồi… Em phải tìm cái nhà khác thôi…

Tối hôm ấy em thức tới sáng… 5 giờ vừa nghe tiếng ông chủ mở cửa lầu 1 đi tập thể dục là em ra theo… qua nhà thằng bạn học củng với em… nói nó cho em ngủ nhờ tới 7h đi học luôn… Em chỉ nói là nhà sửa thôi chứ không nói gì về chuyện kia cả… Đại loại trạng thái em lúc ấy rất bấn loạn.. Hôm đó em nghỉ học luôn… Chỉ có tâm trạng chuyển nhà thôi… nhưng cũng rất là rối rắm… vì nhà em lại đang chuẩn bị mua thêm đồ đạc…. rồi còn đóng giường nữa… ngay cái lúc rắc rối thế này….

Hôm ấy em nằm nhà thằng bạn hết tới chiều… em để ba mẹ em lên làm nốt cái phòng… em nói dối là đi học về trễ… thật tình em chẳng muốn quay lại chỗ đó tí nào… cứ nghĩ tới các con đường để đi vào… rồi lại đi qua cái “điện thờ” ấy… giờ đã được đặt thêm cái bàn thờ của bà và tiếng tụng kinh nữa…ông quan cầm lệnh bài và Quan công đã được dời lên cao hơn... rồi lại cắm đầu chạy lên phòng bật điện tưng bừng lên mà ngủ…

Cứ để nó trôi qua thì thôi… cứ suy nghĩ lại càng không tưởng sao mà ở được lâu đến thế cơ chứ…

Lúc đi học về… bạn em nó rủ đi nhậu… quả là không có gì hơn được nữa… cũng ra mấy thằng làm hết 2 két… chặt chém tưng bừng… 

mấy đứa nó biết em 11 giờ phải về nên nói em ở lại nhậu luôn tăng nữa rồi lại ngủ nhà thằng bạn mai về… Thật tình em không còn mong gì hơn… chuyện này em cũng không biết nói với ai… nên em đồng ý ngay… có cái phải chở em về lấy đồ thay thôi… ( sáng mai em học thực hành sớm… phải có áo blouse mặc… nhà bạn em nó gần trường… để nó chạy từ quận 5 về Phú Nhuận thì khổ nó quá… đi nhậu nó chở em đi nên xe em để nhà nó), trong 4 đứa ngồi đó có thằng L., quê nó trên Chư Sê – Gia Lai…cùng lớp em nhưng không cùng tổ… không cùng nhóm thực tập, trong lớp biết nhau qua lại thôi… được cái nhà ở Nguyễn Kiệm… cũng muốn ở lại mai đi sớm… nên sẵn nó nói nó chở em về… vừa đi thì cũng vừa nói chuyện… cũng là lần đầu 2 thằng nhậu có mặt nhau và cũng gần như là lần đầu nói chuyện nhiều… chở em tới hẻm nó vào tới nhà luôn… em chạy lên lấy đồ… vì nhậu rồi nên em cũng đỡ sợ…đỡ thôi chứ không hết đâu… vì đang vội nên cũng ngắm phòng sơ sơ… xong rồi em xuống đi luôn… thằng L. nó và đứng chỗ hiên nhà nó chờ em… xong leo lên xe chạy qua nhà nó chờ nó lấy đồ xong đi qua quận 5 luôn… tăng 2 đang được tiếp tục ở Nguyễn Kim… đối diện xéo sân Thống Nhất và bên hông Bách Khoa…

Tự nhiên nói chuyện với thằng L. thấy hợp ý đủ thứ… mấy thằng kia ( lúc này thêm 2 thằng trong lớp em tới nữa) có lúc còn nói 2 thằng kiếm góc nào ngồi với nhau mẹ đi… bàn từ chuyện học hành… tới game… tới cả…gái…

Được 1 lúc sau… như theo đà câu chuyện… em hỏi nó:

( giọng nhậu ) “Ê L…. tao biết là mày tin là có… nhưng mà mày có nghĩ ma hay vong gì gì đó nó hành mình được không mày…”

Thằng L.: ( nó nhìn em bặm môi…sau này thân em mới biết đây là thói quen của nó khi bắt đầu nghiêm túc ) “Chứ mày ở một lúc với mấy cái hồn dữ vậy mà nó không làm gì cho mày thấy à…???”

Em: “Đ*t… sao mày biết… móa…tao đâu nói gì về mấy cái này trước giờ đâu…”

Thằng L.: “Ừm thì…biết thôi…”

Em: “Kẹc… đừng nói con cha thấy nghe cha…”

Thằng L: ( bặm môi) “Ừm… Tao có thấy…”

“Tao thấy quen rồi…mày cất cái bản mặt đó đi… tao nói thật”

“Có cái… tao nghe nhiều rồi… nhưng chỉ là lần đầu tao thấy vong đang oán thôi…”

Chap 4

Tới đây thì em xin nói một chút về thằng L. bạn em… nói chung cũng là qua nhiều lý do và qua nhiều chuyện thì mới thân hơn và biết nhiều hơn về nhau… nhưng đây là tóm tắt về thằng bạn em sau khoảng thời gian chơi với nhau… nói cho các thím dễ hình dung…

Nhà thằng L. bây giờ đang ở trên Gia Lai… gốc nhà nó thì ở Tây Sơn – Bình Định… nói chung nhà nó mang rất nhiều truyền thống pháp sư và võ học từ xưa kia… từ thời ông cố ông nội nó thì đều có học qua đạo học bên Bắc tông… em biết thế thôi chứ không rõ về mấy cái mảng này lắm… đại loại cũng hiểu là Bắc tông thì nhiều cái khổ luyện rối rắm hơn với không dùng bùa ngải độc như Nam tông… Người ngoài như em thì nó nói vậy cho dễ hiểu thôi… sau nó cũng giải thích rõ cho em nhiều hơn về quan niệm thật sự của những điều này… Đại loại là pháp học đều từ 1 nguồn 1 gốc mà có... sự khác nhau chỉ là cách thức ứng dụng và phát triển theo nhánh nào đó thôi... không có sự phân biệt về Chính - tà gì cả... đôi khi chỉ là do phương pháp tu luyện mỗi nhánh không hợp lòng người...cách tu luyện quá tàn nhẫn nên bị coi là tà, là ác... nó nói chính hay tà là do người dùng thôi...

Không những về pháp học ( em xin phép tạm gọi thế vì không biết dùng từ gì ạ )… mà về võ học truyền thống nhà nó cũng gốc nguyên 1 cây luôn… (Tây Sơn thuần các thím ạ…), nó có nói ba nó đi quyền rất hay…đặc biệt là mấy cách đi cùi chỏ… chích cái là nằm…

Tuy nhiên… cũng vì điều kiện sinh sống và lập nghiệp, cộng thêm nhiền lý do khách quan nữa ( thời thế bây giờ )… ba nó dời lên Gia Lai lập nghiệp… cũng theo quan niệm gia đình nên ông cũng không theo pháp học… mà theo võ học nhiều hơn để ra ngoài thuần làm ăn buôn bán thôi… chỉ giữ lại một số thuật nhỏ để phòng thân và bảo vệ người thân nếu cần thiết… nói theo anh em ta là…đủ xài…

Cũng chính vì quan niệm như thế nên tới đời thằng L. là ba nó cho nó ăn học bình thường… không theo nghiệp pháp cũng không theo nghiệp võ… ( cái vụ võ này là hình như 1 phần cũng do nó… vì có lần nó kể với em là ba nó bắt nó đứng tấn hoài… mà lâu quá nên nó không thích nữa… nó cũng nói cũng do hồi bắt đầu được dạy cũng đang tuổi bồng bột… cũng muốn học cái là phải… “xúc” được liền… còn cái này ba nó luyện theo kiểu Giang Nam thất quái dạy Quách Tĩnh nên…chắc thôi! )

Bên võ thì thế… nhưng nếu xét về bên pháp học… em nghĩ nó mà theo được thì rất có thể nó cũng là bậc kỳ tài… bẩm sinh nó đã có năng khiếu… thêm cả nó thích nghiên cứu về kinh dịch lý số, tài liệu pháp học của nhà nó có sẵn nữa… nên nó hiểu biết không ít về những vấn đề cõi dương – cõi âm, tâm linh, cách thờ cúng các kiểu… thêm cái nữa, điều này có lẽ trừ trong gia đình và 1 vài người ngoài ra thì không ai biết…

Thằng L. có khả năng nhận thức được các vong ( hồn cũng được…ma cũng được..tùy theo các thím muốn gọi thế nào cho hợp ý mình)…

Cũng như thằng L. nó đã nói cho em nhiều nhứ… những điều này đã làm thay đổi nhận thức của em rất nhiều về thế giới tâm linh trong suy nghĩ của em…

Đầu tiên… nó nói em rằng tại sao nó lại dùng chữ nhận thức… vì bản thân nó thực sự chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng hình ảnh hay thực thể của các vong hồn là như thế nào… ai thì nó không biết...tùy tâm lực thôi...riêng với nó chỉ cảm nhận được có một khối hoặc một vùng không gian nhỏ với ảo ảnh lờ mờ đang xuất hiện tại vị trí đó… Chỉ có thể khoanh vùng tạm được khu vực chứ không thể nhìn thấy rõ là khuôn mặt hình dáng ra sao… kiểu như 1 cột khói hình chữ T thôi… Em có hỏi là vậy tại sao một số người lại nhìn thấy rõ ràng có người đứng chỗ này chỗ nọ… rồi mặt người này người kia trong gương hay trong chậu nước chẳng hạn… mà lại rõ nữa, nó nói em là phần lớn do năng lượng âm trong các vong đó đã tích lâu, cộng với nhiều người trước khi mất có tiềm thức trỗi dậy quá mạnh… thường là trong tích tắc sẽ lóe lên thôi… nhưng sẽ làm người ta mang năng lượng âm rất lớn… chính vì thế có thể gây tác động 1 phần nào đó vào tiềm thức của người đang sống… ( nói theo dân gian là đi ngang qua vùng có người chết hoặc đồn là có ma thì thấy cái cảm giác rợn tóc gáy hay lạnh xương sống đó mấy thím… ai mệt trong người hay tâm lý sợ hãi xuất hiện thì tinh thần không ổn định…dễ bị tác động vào tiềm thức ấy ạ…lúc ấy thấy cái gì bất bình thường mà chả sợ…), nên thường người trong gia đình hoặc thân quen mà mất thì hay gặp trường hợp là báo mộng hay..gặp nói chuyện là thế đấy ạ…thấy rất rõ…và rất quen… còn gặp ma ngoài đường hoặc tại nơi lạ không quen thì như các thím thấy hoặc hay được nghe kể là bay bay tóc che mặt lưỡi lè dài…v..v… em không nói là không có dạng đó đâu nhé… nhưng đó chính là 1 phần trong tiềm thức của các thím, cũng như em đã được lập trình sẵn rồi… là ma là nó phải thế…phải thế… nên khi não vừa được tác động bằng nhiều lý do là hình ảnh như vậy nó sẽ đến ngay…

Còn những trường hợp mà tác động được đồ vật hay nhập rồi sai khiến này kia thì nó nói em là nó chưa tìm hiểu sâu và chưa có kiến thức nhất định nến nó chưa giải thích cho em.

Với thằng L., nó nói từ nhỏ nó đã cảm nhận được như thế nhiều lần rồi… cũng nói nhà biết… nhưng nó thấy rõ ràng thì là chưa bao giờ… toàn mờ ảo và chủ yếu là cảm nhận được bằng cảm giác… cái này em chỉ nghĩ tới là không biết có liên quan nhiều tới việc nhà nó làm pháp sư hay không… nhưng nó nói cũng chính vì thế mà nó thấy bình thường… mãi cho đến năm nó học lớp 9 lớp 10 gì đó thì mới e ngại hơn… vì nó nói nó bắt đầu hiểu ra phần lớn những vong mà mình “thấy” được thì có rất nhiều vấn đề xảy ra với “họ”… chết oan…chết bất ngờ…chết nhưng vẫn nhớ nhung ai đó…không làm gì nhưng vì nghiệp hay sao sao đó mà không thanh thản siêu thoát được ( con nít vừa đẻ ra mà bị bỏ chết hoặc thành hình rồi mà bị phá thai ấy…tội vô cùng các bác ạ…)

, chính vì cái đó mà “trạng thái tâm lý” của “họ” bất ổn vô cùng… nói theo dân gian mình là dễ buồn, dễ giận và dễ oán vô cùng… dạng như mấy thím đang đi gặp người khó tính khó chịu ấy ạ… không biết đường nào mà lần…

Em có hỏi làm cách nào nó biết trạng thái của vong là đang thế nào… nó nói bản thân nó thì cảm giác cái vùng ấy có vong có hồn trước đã… sau đó là trạng thái khu vực đó nó ra sao… chỉ là “lững lờ nhẹ nhàng”, “đám bụi”, “đặc quánh”… còm mà đang có vấn đề và làm nó thấy bất an nhất là “dao động mạnh, lạnh lẽo”…

…còn cái hôm nó đứng ở dưới hiên nhà em thì nó “thấy” dao động cực kỳ khó chịu… gay gắt và làm nó có cảm giác bất an rất nhiều…

…đó là 1 phần cảm nhận từ năng khiếu, 1 phần phản xạ có trong người từ truyền thống làm pháp sự nhiều lần ( hay đi với ông nội hồi nhỏ ).

…và nó vừa bất ngờ vừa khó chịu nữa là nhà này thờ cúng quá lung tung và dùng cả bùa yểm… nhưng mà lại chồng chéo nhau và…vô tội vạ…

Vụ bùa yểm thì nó nói em mới biết… còn chuyện thờ cúng thì…cái này từ lúc nó nói em mới bắt đầu thấy nó hay… vì chuyện thờ cúng và bùa yểm qua tới hôm sau đi học nó mới nói em… lúc nhậu nói nhà em có vong xong thì em chỉ kể nó 1 số chuyện em gặp thôi ( chap 2 của em đấy ạ…)… chưa nói chuyện thờ cúng này kia… từ hiên nhìn vào thì cửa kính vừa là cửa chống nắng vừa có rèm che trong nhà nên nó không nhìn vào mà thấy được… nhưng nó nói vừa vào hiên là thấy khó chịu ngay rồi…

Trong 1 tuần kể từ sau bữa nhậu hôm đó… ngày nào em với nó cũng gặp nhau, không hẳn là vì vấn đề nhà em ở… mà phần nhiều là 2 thằng tìm được thằng hợp cạ… nên cứ cà phê… nhậu…DotA hoài…câu chuyện ở nhà em và 1 phần những điều em nói lúc trên là có từ những lúc nói chuyện cà phê thôi…

Cũng từ hôm mà ở nhà em ra… nó nói với em là hiện tại nó chưa rõ là nhà có “mấy” là mấy vong…nhưng mà mấy vong ở nhà em là đang có vẻ đau khổ nhiều hơn là giận dữ… có thể do chết không siêu thoát hoặc chết xong bị trấn yểm bằng đủ thứ bùa… nhưng nó nói cũng không vì thế mà loại trừ khả năng sinh ra oán hận ( theo tình hình em ở được gần 1 năm thì có lẽ chưa sinh ra oán hận các thím ạ )… rồi 10 ngày sau hôm nhậu ba mẹ nó xuống chơi… nó nói sao với ba nó đó mà xong thì chiều hôm đó nó đưa em 1 cái túi gấm màu đỏ cột chỉ vàng nhỏ bằng 2 đốt ngón tay… nó nói đây là cái bùa bình an thôi…giữ lấy…treo ở bàn vi tính hay treo đầu giường cũng được… miễn đừng treo ở trước cửa phòng thôi… 

Em hỏi nó: “ Lại bùa nữa à…?!” 

Thằng L. nó nói em : “ Đây chỉ là bùa để bình an giữ phước và xua tà thôi…không có trấn yểm gì hết… mày đừng có lo…”

Em hôm ấy cầm về đầu tiên treo ở đầu giường xong thú thật em lại thấy ghê ghê ( chả hiểu sao ) nên em lại lấy treo ở chỗ bàn học thì lại thấy ổn… tối đó em ngủ ngon thật… không biết do bùa hay do tâm lý… từ lúc em treo cái túi gấm đó thì tối ra dọn dẹp ăn uống thấy thoải mái hơn… chỉ lâu lâu mới thấy cái hiện tượng cạch cạch kia xuất hiện 1 lần… mà em cũng đỡ ngán hơn trước rồi…

Dạo đó bài vở bắt đầu nhiều lên… em lại thi trượt 2 môn nên phải cắm đít vào mà học lại… Cũng từ đó em ít ngủ ở nhà…tầm 1 – 2 bữa ngủ ở nhà 1 lần… do cũng bắt đầu có nhiều bạn bè… toàn dân cú đêm… ngồi ngoài đường mà 10 giờ lẹp xẹp lo đi về thì mấy thằng cờ hó cũng chửi um lên rồi… mà bản thâm em cũng chẳng muốn về giờ đó nữa… nên tình hình là về sớm bữa nào được thì về…không là… ngủ lang luôn…( ngủ nhà mấy thằng kia thôi…)

Bẵng đi tầm 2 tháng sau khi em thân với thằng L. thì thi kết thúc một số môn… được nghỉ đâu tầm 10 ngày… em về nhà chơi 3 ngày xong em lại lên ( lúc này em đang săn Gấu các thím ạ…)…được 3 ngày thì Gấu ( sau này là Gấu của em rồi ) nó cũng thi xong nó về… nó học cùng trường em mà khác khoa thôi… bạn bè về quê hết… thằng L. cũng về sau 1 buổi chia tay…be bét… 

Ở một mình trên này mấy ngày…lại đi lanh quanh rồi về phòng ngồi chơi game…tới lúc mắt tối sầm vào thì lại lê la ra vào…

Lê la xong lại vào chỗ bán bánh khọt hồi xưa… phải nói tứ hồi ăn với mấy con nhỏ phòng trên tới giờ em mới ghé ăn lại… vẫn 2 bà hồi xưa… mới dọn ra được 15 phút…

3 giờ chiều… quán vắng mình em…

Cũng ăn… cũng chẳng có ai…em lân la hỏi chuyện…hỏi chuyện phường…chuyện khu phố…chuyện hàng xóm…rồi…chuyện nhà em…

Vì em nhớ hồi xưa 2 bà có nói nhau là bà mẹ ông B. làm ác làm dữ gì đấy…

Quán vắng… người thì muốn nói…người thì cũng muốn nghe…

Sau khi em nghe xong chuyện… ( em cũng đã hỏi lại nhiều người để xác minh…)

Chỉ một điều…

Ngôi nhà này… và cả những người trong ngôi nhà này… Cả người đã khuất nữa…

Đều đã và phải chịu những câu chuyện quá đau khổ và tang thương…

Cũng là một trong những lý do em quyết định là em phải giúp "họ"…ít nhất..là về mặt nào mà mình có thể làm…

Hết Chap ạ!

Tháng đầu năm tương đối nhiều việc… em vẫn cố gắng viết và ra Chap…từ giờ em hứa là cứ 2 -3 ngày em ra 1 Chap nhé ạ…

Cũng có cái duyên hay sao đó… đúng hôm nay 20 tháng 2, đang suy nghĩ nhiều chi tiết thì gặp lại con T., cũng vui…và nó cũng bất ngờ khi biết em đang viết lại chuyện về nhà trọ hồi đó…ha ha… cũng nhờ đó mà em cũng nhớ và bổ sung được vài chi tiết mà em đã bỏ lỡ…

À… sẵn em cũng xin nhắc lại là truyện mà có khúc nào “lác lác” hay tào lao là chuyện nó thế nào thì em kể thế nhé… chứ mà Chém thì nhiều khi nó lại bất hợp lý và lại phải suy nghĩ tình tiết nữa mệt lắm… nên mọi người thông cảm hộ em…

Em xin chân thành cảm ơn quý vị các anh chị và các bạn ….

Chap 3 tới đây là hết…giai đoạn vừa rồi trong thời gian viết có nhiều chuyện trong công việc nên tâm trạng em không ổn định cho lắm…giọng văn em cũng không được mạch lạc… mong mọi người thông cảm… Thím nào có thắc mắc chi tiết thì nói em giải đáp nhé… Chân thành cảm ơn các thím vẫn theo dõi và động viên trong thời gian em đi chơi với Robinson…

P/S: L. sau này và tới bây giờ là bạn thân và cũng gần như là hàng xóm của em… mua nhà ở cách nhau có 10 phút đi bộ thôi… gần như với hiểu biết và truyền thống gia đình nó thì ở những Chap sau nó gần như là chìa khóa cho mọi chuyện ạ… 

Sài Gòn, đầu những năm 50…

Em định bắt đầu truyện bằng cách thay đổi nhân xưng là tôi và quý độc giả để tăng tính chuyên nghiệp và ý đồ chính là quăng mấy thím vào một cái quãng thời gian xa xăm nào đấy cho nó dễ vô nhưng mà viết được mấy câu thì thấy nó nhảm quá với cảm giác éo phải là mình nên thôi em quay lại như cũ…

Chap này chủ yếu kể chuyện cũ.. không có kinh dị ma quái gì đâu… em hy vọng không đến nỗi chán tới mức các thím đọc xong đi ra ( em đang lo thế…)

, nhưng chuyện nó xảy ra thế nào thì em vẫn phải kể ra hết thôi ạ…

Chuyện bắt đầu từ những năm 50 của thế kỉ trước…

Từ những năm ấy, thậm chí cho tới bây giờ… lúc nào Sài Gòn cũng được coi là đất chật người đông… bao nhiêu thế hệ con người đã xa xứ vào tới miền đất này… chấp nhận xa cha mẹ… xa miền đất thân quen đã nuôi nấng cả một tuổi thơ của một đời người…

Mục đích ư… học tập có…đi làm có… tha phương… lưu lạc cũng có…thậm chí đơn thuần cũng chỉ là tìm kiếm một cái gì đó mới đi, khác đi, thoát khỏi cuộc sống hiện tại khó khăn cùng cực mà mình đang phải gánh chịu. Nói cách khác, là tìm lấy một cơ hội để thay đổi…

Hai mẹ con cô X. cũng là một trong số những con người ấy…

Không biết quá khứ của họ ra sao…chỉ biết người mẹ gần bốn mươi còn người con gái tên X. tuổi tầm đôi mươi… từ Long Hồ, Vĩnh Long dắt nhau lên đây để đi ở cho một nhà bán tạp phẩm người Hoa trên đường Tổng đốc Phương khu Chợ Lớn ( nay là đường Châu Văn Liêm – quận 5 ) dưới sự giới thiệu của người cô ruột lên đây làm đã lâu… Nghề chính của nhà bán tạp phẩm này là nhập mối đồ dùng trong nhà bếp từ xưởng về để bỏ mối cho cửa hàng nhỏ. 

Bà mẹ thì phụ việc giúp gia đình người Hoa đó… tam đại đồng đường… ông nội thì hốt thuốc trên khu Chợ Lớn… có 4 người con trai và 5 cô con gái thì ông chủ tiệm tạp phẩm này là con trai thứ ba và là con thứ sáu trong nhà. Đã có 2 bà vợ và 3 đứa con gái… tất cả đều phụ giúp buôn bán và bỏ mối dắt mối cho tiệm tạp phẩm này… Cô X. thì vừa phụ việc nhà vừa phụ việc hàng, quét dọn trông coi gian thờ, bài vị và đưa người lấy hàng vào nơi trữ cho người ta xem sau đó hô mức giá cho người ta biết, sau này là nâng cấp trình độ lên mức là mặc cả.

Vì cũng biết cách nói chuyện và làm việc thực sự là có hiệu quả nên dần thì mẹ con cô X. cũng được lòng tin của nhà này… Bản thân cô X. cũng chăm chỉ cộng thêm cũng chẳng hề dính vào kịch bản quen thuộc của phim ảnh bây giờ là toòng teng với ông chủ sau đó có bầu rồi lên chức bà nhỏ này kia rồi bi kịch gia đình…bla…bla…. 

 Nên ai trong gia đình đó cũng quý mến cả. Cho tới khoảng hai năm sau, khi nhà này từ bỏ mối hàng mở rộng thêm là vừa bỏ mối vừa bán tại chỗ các mặt hàng tạp phẩm nhà bếp luôn thì cô X. được “lên nhà trước” ( trước giờ là ở nhà sau kho hàng thôi ) để phụ bà Ba ( bà Hai đứng đầu ạ ) đứng cửa hàng và buôn bán tại đây luôn… khỏi phải nói mẹ con cô X. vui mừng như thế nào… Như lúc trước, vì bao cả ăn cả ở và tiền công được trả tính theo năm, mỗi năm một lần nên gần như là chỉ làm cho chủ và không có dịp gì mà đi ra ngoài… mà ra cũng để làm gì… Giờ đây khi lên làm công việc này thì tiền công chủ trả tính là nửa tháng một lần… lại được nghỉ trong ngày trả công…nên cuộc sống tuy vẫn vất vả bộn bề nhưng không còn quá khổ sở như trước.

Một năm sau nữa… nhờ biết cách buôn bán làm ăn… cô X. đã khác trước nhiều… lanh lẹ hơn… giỏi giang hơn… xinh đẹp hơn… và cũng mang nhiều tiền hơn về cho nhà chủ… cũng vẫn giữ nề nếp…đây là điều nhà chủ hài lòng nhất ở cô X. Trong khoảng thời gian này cô cũng đã được nhà chủ cho đi học thêm tiếng Hoa và cả tiếng Pháp nữa. Cũng là để tăng khả năng giao dịch và tạo thêm nhiều mối làm ăn tốt hơn… Trong khoảng thời gian này…bà Hai gần như ở hẳn sang kho gần cuối đường Hồng Bàng…tuần về tầm 1 – 2 lần.

Cho tới cuối năm ấy thì là cả một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô X.

Bà Hai và bà Ba quyết định làm mai cho cô X.

Và người mà hai bà làm mai cho cô X. là… chồng của Hai người…

Với người Hoa thời đó, lấy được người vợ đảm đang, có trên có dưới và biết làm ăn là một điều rất quý giá. Với cô X. thì vừa được nhà chủ tin yêu, cho đi học chữ, lại sống đàng hoàng theo đúng nề nếp, làm ra tiền nữa… nên rất hợp nhãn hai bà lớn. Thêm nữa, với nhà chủ người Hoa ấy, khi hai bà không sinh được người nối dõi cho chồng thì hai bà đều tự đi tìm vợ lẽ cho chồng… không thể để sản nghiệp của cả gia môn (lúc này ngày một nhiều thêm ) khi ông và các bà mất đi không ai kế nghiệp hoặc rơi vào tay… họ hàng!

Chung quy, với nhiều lần lý lẽ và thuyết phục, cùng sự đồng thuận của cả người lớn hai bên, thêm một quẻ bói của thầy nữa… cô X. đã chính thức về làm vợ lẽ cho ông chủ tiệm mối tạp phẩm.

Cô X. vẫn quán xuyến công việc một cách nhuần nhuyễn, sống theo đúng định mức mà gia đình chồng đặt ra… Dần dà, những quy tắc nề nếp, đời sống văn hóa của gia đình nhà chồng đã thấm sâu vào tư tưởng của cô X. theo một cách không thể nào thay đổi…

Hai năm sau… cô sinh được cho ông chủ một đứa con trai…đây là niềm vui và hạnh phúc không tả xiết của gia đình nhà chồng cô. Tài nhìn người của bà Hai và bà Ba được nâng lên hàng tinh tường… tài đọc quẻ của vị thầy bói được đưa lên hàng quý nhân… Đứa bé vừa được sinh ra đã được làm không biết bao nhiêu là lễ, trừ tà, cầu phước, chúc phúc, tạ công (tạ công đức trời phật), hưởng không biết bao nhiêu là phép…

Nói chung là ai nấy đều hoan hỉ!

Cô X. đặt tên con là B., ý là quý giá. Cậu B. lớn lên trong sự chiều chuộng của cha và nghiêm khắc của mẹ. Cha chiều cậu B. bấy nhiêu thì mẹ cậu nghiêm khắc với cậu bấy nhiêu… bà X. ý thức được trọng trách con mình sẽ phải mang nên bà không muốn con mình lơ là học hành tu dưỡng…sản nghiệp lớn còn trước mắt…

Nhưng quả thật, người tính sao bằng trời định…

Tới năm 1977, vì nhiều biến cố, gia sản của nhà bà X. không giữ được nhiều, thêm việc chồng bà và bà Hai mất ( người mất vì bệnh người mất vì ngã xe đạp) , trong gia đình bắt đầu lục đục, chia năm xẻ bảy, cả những người anh em chồng bà cũng muốn có phần của mình… thân cô thế cô, suýt mất cả đứa con trai. Cuối cùng bà X. giữ lại được một căn nhà lớn nhưng không có nhiều đồ đạc, một số vàng và đứa con trai, cũng là thứ quý giá nhất…

Quá nhiều biến cố xảy ra cộng thêm việc đau khổ vì bỗng nhiên mất đi hầu như gần hết tài sản và những người trước nay đang là người thân của mình… bà X. bắt đầu mất dần niềm tin vào những người xung quanh, bà trở nên khó tính, cộc cằn hơn, hay ngồi một mình và nghĩ là đang nói chuyện với chồng. Đặc biệt hơn, bà bắt đầu tin vào những lời phán và lời nói xem quẻ. Bà tin rằng cuộc đời của bà xảy ra như thế này là do bà đã mải miết làm ăn mà ít tặng lộc cho thần thánh… rằng con bà mất đi sản nghiệp tương lai là do nhiều người dùng bùa phép ngăn trở… Cũng vì thầy nói nên bà cũng đã bán đi căn nhà mà bà có được trong cuộc tranh giành với họ hàng nhà chồng sau một buổi cúng tế linh đình.. bà mua một mảnh đất nhỏ và xây căn nhà trên Hóc Môn để muốn xa lánh cuộc sống và cần tĩnh tâm hơn, thay vì công việc buôn bán, bà làm vườn tại nhà và dùng số tiền còn lại để sinh sống… niềm an ủi nhất của bà khi này chính là cậu B., đang học để làm ngành xây dựng.

Cũng chính vì không muốn mất đi niềm vui cuối cùng này… bà X. liên tục đi chùa, đền, miếu để cúng bái và làm lễ. Cũng chính vì một quãng thời gian dài sống với gia đình chồng như vậy.. nên bà rất chú ý tới lễ nghi và việc thờ phụng trong nhà. Muốn con mình có danh và thăng tiến nên bà đã thỉnh Quan thánh về thờ trong một cái miếu nhỏ ngoài vườn. Bên cạnh đó, bà còn rước thêm nhiều vị Bồ tát, La Hán và Đức Phật, bà mong muốn con mình được phù hộ nhiều cho tai qua nạn khỏi và thành danh thật mau… Phật thì bà thỉnh từ chùa về, La Hán thì mời thầy về khai quang và Quan thánh thì rước từ của ông thầy nào đó ở dưới quận 5 gần nơi ngày xưa bà ở ( dùng đến tận bây giờ )…

Về phần cậu B., từ ngày nhà xảy ra biến cố thì vẫn cố gắng học hành…sau đó tốt nghiệp chuyên ngành xây dựng…đi làm một thời gian, sau đó cũng có sự nghiệp nhất định… từ đủ nuôi 2 mẹ con tới lúc dư dả thì cũng tích cóp đủ để mua được miếng đất sâu hơn vào trong trung tâm Sài Gòn một chút…tới giữa những năm 80 thì mua được mảnh đất trong khu Vạn Kiếp… thời ấy khu này tuy gần mặt đường nhưng dân cư hầu như còn ở rất thưa thớt… đất chủ yếu dùng để trồng rau muống, lợi dụng có khúc kênh Nhiêu Lộc chảy qua nữa… đất thì nửa khô cằn nửa sình lầy… nhưng cũng nhờ vậy mà cậu B. mới mua được với cái giá so ra hồi đó có lẽ là không đắt… theo “ông” B. kể lại thì khi đó bản thân “ông” cũng không nghĩ nó sẽ phát triển lên tới mức này… thím nào giờ qua khu Phan Xích Long thì biết rồi ha… ai mà còn nhớ cảnh trước đây tầm 15 năm thôi thì chắc giờ quay lại cỏn thấy kinh ngạc nữa…

Trong thời gian đi làm thì cậu B. cũng đã quen được một cô gái, cô này tên H., làm buôn bán nhỏ phụ nhà người cô ở Gò Vấp. Cũng yêu thương cô H. này rất nhiều, cũng muốn lấy cô này về làm vợ. Ngặt nỗi…

Ngặt nỗi cô H. tuy cỏn trẻ nhưng đã có 1 đứa con trai với một người nào đó ở quê, theo như em được nghe kể thỉ là do lỡ làng, có thai rồi bị nhà đuổi đi, tên kia cũng trở mặt, may được bà cô phía học xa biết chuyện nên mang lên đây cho ở nhờ phụ việc và sinh sống. Tới lúc quen cậu B. thì đứa nhỏ được tầm 3 tuổi..

Với cậu B. thì chấp nhận hết, đã yêu là chấp nhận, nhưng vấp phải sự phản đối kịch liệt của bà X., bà nhất quyết không cho con mình lấy một người vợ như thế. Với bà, con trai phải lấy vợ đàng hoàng, có danh giá. Không lấy theo kiểu bà nói là “đổ vỏ” như thế được. Cuối cùng, vì bà không chấp thuận, cô H. thì đã bị nhà đuổi đi…. Cậu B. cũng không cần cưới gì, cứ thế đón cô H. về nhà, xây cái nhà 2 lầu trên cái mảnh đất mới mua ( lúc này đã bán nhà vườn ở Hóc Môn và 2 mẹ con đã về khu Vạn Kiếp này ở ).

Mâu thuẫn liên tục xảy ra, cô H. cũng chịu đủ điều từ bà X., cô cũng chẳng phản kháng gì ( có lẽ hơi phiến diện vì đây là em nghe lại từ sự tường thuật của ông B. và 1 người ở từ thời trước khi ông B. dọn về đây ), chỉ biết chịu đựng. Tới khi bà X. đi xem thầy ở đâu đó về nói là không cho cô H. ở nhà này được vì theo quẻ thầy đã gieo thì cô H. thuộc cung mạng xấu, ở lâu sẽ hại chồng và gây khó khăn cho chồng…

Có lẽ gặp phải một lần biến cố với chồng trong đời như thế rồi nên bà X. không muốn điều đó xảy ra với con, một phần vì thương con nên cũng không làm gì để đuổi thẳng… mà bà gây khó dễ để ngày này qua ngày khác đẩy cô H. tới hơn mức chịu đựng…

Đỉnh điểm là tới một ngày… bà X. quyết định nếu như cô H. không đi thì bà lấy vợ hai cho cậu B.

Lý lẽ của bà là đàn ông nhiều vợ xưa nay không phải hiếm, một phần nữa từ ngày cô h. về ở với cậu B. thì chưa hề có cưới xin đám hỏi gì cả… nên đây mới là người vợ chính thức của cậu B. Bà được biết qua một bà mai bà quen được trong một lần đi xin lộc ở núi Bà.

Bà làm cái tiệc nhỏ, dựng rạp ở nhà, mời họ hàng và hàng xóm tới dự…

Bà không đuổi cô H. đi, vẫn cho cô ở chung nhà… tối bà ngủ nhà trệt… cô H. ngủ với đứa con trai ( nhờ cậu B. lo cho nên nó cũng được đi học ) ở phòng ngoài, lầu một. Đầu tiên nó chỉ là cái hiên nữa ban công, nhưng sau đó dựng thêm tấm vách và tấm màn thành cái phòng cho cô H. ngủ… tối tối…cô thương cho phận mình nên cô khóc hoài…

Cậu B. và cô P., người vợ mới, học trường sư phạm, quê An Giang, theo lệnh bà X., ngủ cũng lầu đó, nhưng mà trong phòng trong.

Tới đây em có mấy lời với mấy thím, truyện nó thế đấy…em viết văn vẻ ra thôi chứ nó không khác câu chuyện thật mấy đâu… Câu chuyện em viết nãy giờ dựa theo lời kể chắp vá của bà bán bánh khọt, 2 vợ chồng bác S. đã lớn tuổi và sống ở khu này đã lâu, ông S. là người từng đi dự cái đám cưới nhỏ của ông B. và bà P., và qua cả ông B., người là cậu B. nãy giờ trong chuyện, bà X. là bà mẹ ông B., người đã mất. Sau khi đi tìm hiểu tình hình sơ sơ và cũng qua cả vài lời động viên của thằng L., em đã chủ động mời ông B. đi cà phê với em….rồi em hỏi chuyện từ từ… ổng hồi đó bất ngờ lắm… hồi đầu cứ nghĩ em muốn chuyển nhà ngay mà vẫn muốn lấy lại tiền cọc nên cứ nói mấy cái chuyện đó….

Một phần lời giải thích của ông B. với chuyện trên…, ông cũng thương cô H. nhiều lắm.. nhưng hồi đó cứ dằn vặt chuyện mình đưa cô ấy về nhà… làm bà mẹ buồn, ông cũng sống trong một gia đình người Hoa có phần phong kiến từ bé, chuyện ông làm bản thân ông thấy cũng đã là quá lắm… nên ông vẫn cứ dằn vặt chuyện giữa hai bên… lúc có ăn hay lúc khó khăn bà X. đều chăm lo cho con, bà rước tượng rước thần về thờ, đi xin lộc rồi đi xin phép thánh phép lễ, nghe thầy bói đến mụ cả người cũng là vì lo cho con… giờ trên đời tính ra chỉ còn ông là niềm an ủi duy nhất cho bà thôi… Nên những chuyện mà bà đã làm.. Trích nguyên văn:” Nói chú nhu nhược bất tài chú cũng chịu…chú cũng không biết nói làm sao…”

Cũng vì thế mà cuối cùng mới xảy ra chuyện…

Hơn một năm sau đó, ông B. và bà P. đã có với nhau một đứa con… cô H. vẫn ở cái nhà đó, ở căn phòng đó và làm hầu hết các việc trong nhà. Đứa con nhỏ vẫn ở với cô, lúc này bà X. lại đối xử với thằng nhỏ rất bình thường… thậm chí có phần quan tâm chứ không hắt hủi như với cô H. Thậm chí bà còn đòi giữ thằng nhỏ lại bà nuôi luôn nữa…

Tới một bữa cô H. đi chợ về thì bị tai nạn xe, bị nặng. Nằm bệnh viện 1 tháng…sau đó về thì tình trạng là móp hộp sọ và liệt toàn thân…

Lúc này thì cô H. như theo em được nghe kể chỉ có thể biểu lộ cảm xúc qua đôi mắt… thỉnh thoảng thì chảy nước mắt…ăn thì há miệng rất khó khăn… còn thân thể thì hoàn toàn là bất động…sinh hoạt cá nhân cũng không được… lúc này chăm sóc cho cô chủ yếu là ông B. và đứa con trai… cô nằm ở cái phòng xưa nay cô vẫn nằm… bà X. thì cũng mặc và hay nói ra nói vào…vì giờ cô H. là một cái gì đó vướng bận trong nhà, hơn xưa nữa rồi…

Được thêm hơn một tháng sau thì không biết vì chuyện gì mà cô H. không ăn uống gì nữa…ông B. và đứa con mang sữa và nước lại thì ngậm chặt miệng không mở…nước mắt thì chảy dài… bà X. bực dọc lên mắng nhiếc thì không có gì nhưng bà cứ lại gần là cô H. lại mở to mắt, xong cứ nhìn thẳng vào bà không chớp... mãi cho đến lúc nước mắt lại chảy ra nhòe hết cả đi… ông B. phải kêu người tới truyền nước truyền đạm liên tục…nhưng cũng chỉ được 8 ngày…người cứ lịm dần đi…

8 ngày sau… cô mất… lúc mất mắt cô vẫn mở to…

Không biết lúc ấy thế nào… nhưng bà X. chỉ lập bàn thờ nhỏ ở nhà, 49 ngày sau làm lễ rồi mang ảnh thờ cùng đồ của cô lên chùa luôn, cô được mang đi thiêu tại Bình Hưng Hòa, chỉ kịp báo tin cho bà cô… lúc này cũng già quá rồi… cũng chỉ ậm ừ rồi được xe ôm chở qua trong lễ hỏa thiêu thôi chứ cũng không có con cháu gì…

49 ngày xong thì không biết những hiện tượng mà bản thân em trải qua có đến với bà X. không, vì chi tiết này em không biết được… nhưng sau đó bà mời thầy về làm lễ cúng rất lớn… nhưng mà là lễ trừ tà và rước Quan thánh về chứng. Em cũng chưa hiểu là chứng cái phần nào… 

Em nghĩ có thể bà X. có cảm nhận được cô H. vẫn lưu luyến nơi này, thêm cả có một lần có ông thầy người Hoa nào đó bà X. mời về xem nói là vong cô H. còn chưa đi…vì vẫn thương đứa con nhiều… phần không biết sống sao mà cô H. khi mất uất ức và còn mang hận nhiều lắm… Chưa biết cúng thì có siêu thoát được không nhưng cô có phần oán thán nhiều… Nên cúng và xin cô ấy rởi đi…nếu không uất hận quá nhiều sẽ dễ thành vong oán và dễ oán người trong nhà lắm…

Không hiểu sao lần nào thì cũng nghe thầy nhưng lần này bà X. lại làm ngược lại… không cúng lễ hay cầu siêu gì hết… bà bắt đầu đi nhiều nơi để xin lấy phép về nhốt vong hoặc trục vong ra ngoài… nhưng hình như có xin nhưng không có ai dám về làm phép ấy cả… cuối cùng bà tự đi xin bùa và xin lấy phép ở rất nhiều nơi… xuống rất nhiều chùa, cả của người Hoa và người Việt… ai nói yểm hay dán như thế nào bà cũng làm theo hết… 

Cuối cùng là bà qua một khu chợ của người Hoa sau đó tìm một ông thầy làm phép cho cái tượng ông Chung Quỳ… là cái tượng tay chỉ về trước tay cầm thẻ bài mà em đã đề cập… Khi thờ ông này thì nhà không để ánh sáng lọt vào nhiều và phải khói nhang thường xuyên để lúc nào ông cũng hiển linh… và thờ phải khác với khu thờ của Phật…

Có lẽ phần nào mấy thím đã hiểu tại sao có cái quang cảnh em đã gặp trong những ngày đầu tới ở…

1 năm sau ngày cô H. mất ông B. cho xây thêm 1 lầu nữa để làm phòng cho 2 người con ở và lầu trên cùng thì làm một phòng thờ nhỏ cho cô H., cũng có nơi mà hằng ngày nhang khói… ý sâu xa của ông là cũng muốn thờ xa cái khu nhà dưới.

Cho tới ngày… người con cô H. học xong 12…ra đi làm và quyết định ra ở riêng… anh nhất quyết ra vừa làm vừa mướn cái nhà khác ở trên Gò Vấp… gần ngôi chùa nơi mẹ anh được đặt cốt. Sau này anh lấy vợ sinh con luôn… người con của ông B. và bà P. thì giờ vẫn ở đó… nhưng chỉ xuống phòng khách ngủ với bà P.,bà P. cũng chỉ ngủ riêng một mình ở dưới chứ không ngủ với ông B…

Sau đó anh con trai của cô H. đến xin mang ảnh và bàn thờ nhỏ của mẹ mình về nhà để thờ… ông B. cũng chấp nhận… bà X. lúc này sau vài cơn bệnh của tuổi già cũng đã bắt đầu yếu và có phần lẫn đi… ông B. lại mang hình của cô H. xuống nhà dưới để thờ chung với ông bà trong nhà… bỏ căn phòng thờ ở phía trên đi…

Đó, là thời điểm những năm 2003 – 2004 gì đó…

Sau đó, sinh hoạt của nhà như thế… lại trống quá nhiều phòng… ông B. nghe lời mấy người làm xây dựng chung hồi xưa sửa sang lại làm nhà cho thuê…

Tới năm 2008 là em vào ở thuê…

Cho tới khi em gặp thằng L., cũng chính nhờ nó vận động mà em mới đi tìm hiểu rõ những chuyện đã từng xảy ra…

Xong sau đó…nó cũng nói em rằng:

“Mày cũng đâu muốn nhà họ đau buồn như vậy và vong hồn cô H. mãi buồn oán như vậy ha…”

… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro