vị này...công chúa đủ rồi chưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị Này…. Công Chúa, Đủ Rồi Chưa?

(Thiên Hoàng địa hậu chi nhị)

Tác giả: An Kỳ

Edit: Clair

Tình trạng bản gốc: Hoàn.

Tình trạng edit: không rõ ^^

Giới thiệu:

Đương kim Đại Lý Hoàng triều nhị Công chúa Thấm Thủy, bị chỉ hôn cấp thủ phú Đại Lý  Đường gia – Đường Quan Nghiêu.

Nàng vì nóng lòng cứu quốc, đến Đường gia tầm phu. Hắn nếu không chịu, ngũ hoa đại bảng cũng phải mang hắn bắt về cung.

Nhìn hắn vẻ mặt bạch bạch tịnh tịnh, suất khí hữu hình, cũng là mọt người trẻ tuổi, nghĩ không ra Đường Quan Nghiêu vốn là một cái vô học vô thuật đích hoàn quần đệ?!

Đùa giỡn tỳ nữ không nói, mỗi ngày đều ngủ thẳng tới khi mặt trời chiếu tới mông, càng phải nàng dùng nước tạt hắn hắn mới cam nguyện tỉnh.

Bảo hắn hảo đọc sách tố học vấn, dĩ nhiên lại xuất ra một cái hình nhân.

Đến kỹ viện uống rượu hái hoa còn bắt nàng theo hầu.

Ai ngờ khi đến kỹ viện rồi đám người trong Hoàng cung hoàn toàn vô dụng, gặp phải nguy hiểm kêu trời không ứng, gọi đất không linh, nàng không thể làm gì khác hơn là thét cầu cứu mạng.

Hắn tức giận xuất thủ làm cho nàng kinh ngạc. Hắn không phải cái vô năng đích hoa hóa sao chứ?

Hắn đến cùng là ẩn giấu bao nhiêu bí mật, tại sao lại muốn giấu nàng?

Tiết tử:

-         A…..

Thấm Thủy đang ở trên lầu hai của khách điếm, chợt mơ hồ nghe được không biết ở đâu truyền tới một tiếng thét chói tai.

-         Công chúa, thanh âm này….

Quế mà ma cùng nàng xuất cung lên tiếng, Thấm Thủy nhanh chóng giơ lên một tay, ý bảo nàng im lặng. Đợi lúc bốn phía im ắng xuống, Thấm Thủy mới nhắm mắt lắng tai nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng khóc bi ai của một nữ nhân.

-         A… không! Cứu người….

Lẽ nào là có ác đồ đang khi dễ nữ tử sao chứ?

Nàng sắc mặt đột nhiên biến đổi, căn bệnh chính nghĩa hết thuốc chữa lại vừa phát tác. Quế ma ma cũng nghe thấy thanh âm, đang muốn ngăn cản nàng xúc động mà tùy tiện hành động, nhưng không còn kịp. Thấm Thủy dĩ nộ bất khả át, đẩy ra cánh cửa đang vọng ra âm thanh kêu cứu mà xông thắng vào.

-         Ác!

Lão ma ma nghiêm mặt, âm thầm kêu khổ. Công chúa như thế nào lại nữa rồi? Nhóm hộ vệ đều đang ở dưới lầu một đợi lệnh, nếu xảy ra chuyện gì phải làm sao bây giờ?

Rõ ràng chỉ là hộ tống công chúa đi trước đến Đường phủ trong thành Đại Lý, ai biết lại gặp khánh điển, xe ngựa tiến thối không được, bất đắc dĩ đành phải ở đây tạm nghỉ dùng cơm. Vậy mà vừa rồi lại để nàng gặp sự bất bình… Ai! Không nhiều suy nghĩ nữa, mau đi ngăn chặn chủ tử quan trọng hơn.

-         Ác đố lớn mật! Mau buông… buông… tay?

Thấm Thủy hét lớn đẩy cử xông vào, trong con ngươi tràn ngập sát khí nhanh chóng nhìn bao quát trong phòng tìm á clang. Nhưng một đôi mĩ mâu vừa chuyển, như thế nào cũng không thấy ác hán khi dễ nhược nữ tử, lại chỉ thấy một đôi nam nữ dây dưa như ma hoa.

Nam tử một thân trắng noãn nho sam, tư văn tuấn mỹ, không hề nửa phần thô tục, lúc này tuấn nhan tràn đầy kinh ngạc. Hắn hai tay đang ở dưới thân nữ tử, xem giống… tao dương?!

Mà nữ tử kia quần áo thanh lương, đẹp đẽ xinh đẹp, xem giống như yên hoa nữ tử. Nàng trên mặt không có kinh sợ, chỉ vì cười to mà trướng đắc đỏ bừng. Từ trong miệng anh đào hoàn toàn không cách nào kiềm chế mà phát ra lạc lạc đích tiếng cười.

Thâm Thủy dù thế nào không biết, cũng biết rằng một nữ tử bị ác lang xâm phạm không có khă năng cười như vậy. Là nàng… hiểu lầm sao?

Ác! Nàng khẳng định tự mình vừa chuốc lấy thiên hạ đại chê cười.

Thấm Thủy nhận thấy được sai lầm của miinhf, nhất thời một mạt nhiệt lạt xông lên hai gò má, một rặng mây đỏ chậm rãi lan tràn từ bên tai.

Vì không muốn người nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, vì vậy nàng vội vàng cúi đầu, muốn rời khỏi phòng. Sau đầu lại truyền lại một đạo thanh âm nam tính vừa mềm mại lại hàm ẩn ý cười lạnh lùng:

-         Chậm đã!

Thấm Thủy đột nhiên cả người run lên, vốn còn muốn làm bộ không nghe thấy, nhưng sự tự tôn không cho phép nàng làm như vậy.

Nàng chớp chớp mắt, hạ quyết tâm, lạnh lùng xoay ngang, híp lại mĩ mâu đánh giá hắn.

-         Chuyện gì?

-         Cô nương vô lễ xông tới, quấy rầy chúng ta, nhưng một câu nói cũng không nói, lại định rời đi sao?

Nam tử trên mặt mang ý cười nhưng trong mắt lại không cười, mỗi chữ đều như gai đâm.

-         Ngươi muốn ta nói cái gì?

Thẩm Thủy nhìn hắn, có chút học hỏi.

-         Nói cái gì?! Quấy rầy người khác phải nói xin lỗi, không ai dạy cô nương sao?

Nam tử ngồi dậy,  ngón tay thon dài bạch tịnh từ trên thân hình hoàn mỹ kia hạ xuống, một đôi hắc mâu hẹp dài xinh đẹp hơi lộ ra kinh ngạc đánh giá nàng, lúc này mới phát hiện ra vẻ diễm lệ tuyệt luân của Thấm Thủy.

Thật là một khuôn mặt tuyệt diễm vô song! Một đôi hoa đào nhãn, lãnh nhược băng sương, trên thế gian này lại có người như vậy tuyệt sắc?

Bất quá nữ tử xinh đẹp hắn nhìn đủ nhiều, mỹ nữ đối với hắn mà nói cũng không hiếm lạ. Vẻ ngoài xinh đẹp chỉ có thể nhập nhãn hắn, căn bản không đả động được tâm của hắn.

Chỉ là nử tử này ngoài trừ xinh đẹp, còn có một loại ngạo khí trời sanh không thể nói lên được, bộ dáng kia trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, làm chó hắn bất đắc dĩ nhìn thấy chói mắt.

-         Đúng là không ai dạy ta – Ai dám nói đường đường Nhị Công chúa không đúng? – Cho nên ngươi là muốn ta dập đầu bồi tội?

-         Dập đầu bồi tội ta không cần, nhưng là ngươi vẫn phải xin lỗi.

Nhìn nàng một thân hoa quý xiêm ý, còn có trang phục tinh xảo, nhất định không phải xuất thân bình thường. Nhưng hắn mặc kệ nàng là thiên kim nhà giàu hay là đại quan tiểu thư, làm chuyện thất lễ nhất định phải xin lỗi.

Lão ma ma cùng đám tỳ nữ vừa đi đến, đảo mắt một cái đã kinh hãi đến quên mất nói chuyện.

Hắn có biết hắn là đang nói chuyện với ai? Chính là Thấm Thủy Công chứa a! Hắn dám bắt đường đường một Công chúa hướng hắn xin lỗi?!

Thấm Thủy rất mất hứng, nàng muốn ra lệnh cho người bắt hắn, trị hắn tội bất kính, nhưng nàng chưa quên nơi này không phải trong cung, cũng chưa quên mục đích chính của lần xuất cung này, nàng không muốn gây thêm chuyện. Hơn nữa, nói lại nàng quả thật không đúng, nàng không thể nói tự mình không hề có trách nhiệm. Hảo! Xin lỗi thì xin lỗi!

Duy trì tư thái cao ngạo, lãnh mâu trứ trứ nam tử trước mắt, nàng mở miệng xin lỗi.

-         Xin lỗi!

Cứng ngắc lời thoại nói xong, Thấm Thủy liền xoay người muốn đi, nào biết nam tử kia vẫn còn không chịu bỏ qua.

-         Một câu xin lỗi không hề có thành ý đã nghĩ là đủ? Sẽ không phải là quá tiện nghi sao chứ?

Ngữ khí của hắn mềm nhẹ đến đáng hận.

-         Vậy ngươi muốn thế nào?

Thấm Thủy cắn môi, tức giận quay lại hỏi.

Hắn đến tột cùng muốn như thế nào?

Kỳ quái! Ánh mắt hắn xem ra ôn hòa, nửa điểm sắc bén cũng không có, không biết vì sao Thám Thủy lại cảm giác sau lưng dâng lên trận trận ác hàn. Nàng chưa từng thấy qua nam tử nào mang theo khuôn mặt tươi cười nhưng lại có thể cười đên như vậy đáng ghét.

-         Ta không muốn thế nào, chỉ là thầm nghĩ có một chút thành ý xin lỗi.

Nam tử nọ giọng nói mang ý cười, làm cho Thấm Thủy đỏ mặt, quật cường cắn môi không thèm nói chuyện.

Xin lỗi có thành ý một chút? Cài gì gọi là “xin lỗi có thành ý”? Ba quỳ chín lạy? Thấm Thủy trong đầu tưởng tượng.

-         Như thế nào? Mèo ăn mất đầu lưỡi của ngươi rồi ư?

Nam tử thay đổi tư thế, nghiêng thân nằm nghiêng trên ghế la hán, lòng bàn tay chống đàu, nhàm chán nhìn nàng, nọ kia biểu hiện ra ánh mắt không kiên nhẫn như nói: Nhanh lên! Nhanh một chút khiêm nhường hướng ta xin lỗi a!

Thấm Thủy nghe thấy hắn trào phúng, nguyên vốn có áy náy tựa như hơi nước trên băng, biến mất không còn, còn lại chính là một bụng hỏa khí bắt đầu bốc lên.

-         Ngươi đừng được nước lấn tới!

Thấm Thủy tức giận trừng hắn. Nàng nói thế nào hắn cũng không vừa lòng, hắn là có chủ tâm muốn nhục nhã nàng sao?

-         Ta phải nói rõ hơn sao? – Nam tử ngáp một tiếng, cố ý cười lớn thanh – Ta chỉ là muốn cô nương thành khẩn nói tiếng xin lỗi thôi, cái này cũng là quá phận sao? Hay là cô nương lấy trà thay rượu, kính ta một chén, ta có thể vui vẻ tiếp nhận thành tâm nhận lỗi của cô nương.

Nam nhân không biết từ đau rút ra một cái chiết phiến, “Xoát” một tiếng mở ra, tiêu diêu tự tại mà nói, khiến cho người càng cảm giác được bộ dạng tuấn mỹ vô cùng của hắn.

Tiểu nhân!

Thấm Thủy tú nhan đỏ lên, nhận định hắn căn bản là cái vô lại, khoong cần lãng phí thời gian cùng hắn đôi co.

-         Nằm mơ! Ta không thể giống như hoa lâu nữ tử, cùng ngươi uống trà, uống rượu. Dù sao ngươi muốn ta xin lỗi, ta đã xin lỗi, tiệp nhận hay không tùy ngươi.

Nói xong nàng không hề để ý tới hắn, tự mình màng theo đám tỳ nữ cũng ma ma xoay  người đi.

-         Chúng ta đi!

Nào ngờ sau lưng đuổi theo một câu lạnh lẽo ý cười:

-         Úc, muốn mang theo cái đuôi chạy thoát sao?

Lửa giận thoáng chốc xuyên qua toàn thân Thấm Thủy. Nàng thực muốn quay lại hung hăng cùng hắn sảo cái thống khoái, nhưng tính tình dễ xúc động của nàng vốn đã đưa tới phiền toái này. Lần này nàng xem như bí mật xuất cung, không muốn lại mang phiền toái, cho nên đành phải cắn răng nhịn xuống.

Nàng hung hăng cho hắn một cái bạch nhãn, sau đó ngẩng đầu càng cao, mím chặt môi bước ra khỏi phòng.

Lập tức phía sau truyền đến một tiếng cười to không chút kiêng kỵ.

Thấm Thủy cước bộ nhanh hơn đi ra ngoài, tức giận đến hốc mắt đỏ lên. Ở trong cung mỗi người đều đối nàng tôn kính, chưa từng chịu qua loại này ủy khuất.

Thấm Thủy hận hận thầm nghĩ: “Cái này cuồng vọng, tự đại xú nam nhân! Nếu còn để cho nàng gặp lại, nàng tuyệt không tha cho hắn!”.

Chương 1

-         Ngươi nói cái gì?

Đường lão gia đang dùng cơm trưa, nghe được tổng quản thông báo, khiếp sợ há to miệng khiến cho đông pha nhục nhân đang ăn dở vì thế nào… rơi xuống (Ak, mất vệ sinh ==’).

Mà Đường phu nhân đang cầm đũa gắp một cái trứng muối, đôi tay trắng noãn đeo vòng phỉ thúy run mạnh, khiến quả trứng rơi xuống trên bàn đang thịnh soạn thức ắn, nhảy vài cái sau đó rớt xuống đất.

-         Ngươi… ngươi nói cái gì? Nhị Công chúa tới?! Nhanh! Mau đi ra bái kiến!

Đường lão gia vội vã nhìn phu nhân,  nhảy dựng lên, lôi kéo tay thê tử cùng đi ra tiền thính. Lão gia bình thường vốn ồn tồn chậm rãi, giờ đây đi so với gió còn nhanh.

Đường lào gia cũng phu nhân thở hồng hộc chạy đến tiền thính, chỉ thấy một giai nhân tiêm lệ đang ngồi trên cao vị, mục không tà thị, đường hoàng đĩnh đạc ngồi ngay ngắn, đạm mâu nhìn về phía trước.

Nàng hé ra tinh sảo tuyệt lệ đích dung mạo, so với mẫu đơn diễm lệ nhất trong hoa viên của Đường gia còn muốn đẹp hơn vài phần. Nàng trên người dù không mặc cung phục, nhưng y phục gấm lụa thêu hoa màu vàng vô cùng cao quý, tinh mỹ, lại phối cùng đoa hoa tai khéo léo tinh sảo, một dung mạo tuyệt mỹ, khí chất cao ngạo lạnh lùng, trừ bỏ công chúa chính tông, cón có ai có thể có được khí độ như vậy?

Đường lão gia không nói hai lời, lập tức lôi kéo thể tử quỳ xuống, hướng Thấm Thủy quỳ lạy.

-         Thảo dân Đường Hán Thiên cùng thê tử Bạch Thị tham kiến Nhị Công chúa, Công chúa phượng an!

Thấm Thủy trực tiếp đứng dậy, không nhanh không chậm từ thượng tọa bước xuống, mỗi tay một vị, tương Đường lão gia cùng Phu nhân nâng dậy.

-         Công công, bà bà mau mau đửng dậy. Sau này không cần hành đại lễ, Thấm Thủy không nhận nổi.

Thấm Thủy thản nhiên mỉm cười nói. Mặc dù buổi trưa ở khách điếm bị người làm cho tức giận, nhưng nàng rất nhanh điều hòa tâm tình, không để cho tư tâm ảnh hưởng đến người bên ngoài.

-         Công công?!

-         Bà bà?!

Phu thê Đường gia hai mặt nhìn nhau, lúc này cả hai đều thấy trong mắt đối phương hiện lên kinh hoảng. Này rốt cục là chuyện gì xảy ra?

-         Đường lão gia, Đường phu nhân, thật chúc mừng!

Nội thị quan Tấn công công vốn đi theo đến để tuyên chỉ cười nói rõ nguyên do:

-         Thánh Thượng gần đây long thể khiếm an, trong lòng vẫn còn phiền muộn bốn vị Công chúa chưa hôn phối. Vì vậy, dựa vào quẻ bát quái của Viên Phương Đại sư tuyển ra bốn vị phò mà vì Công chúa chỉ hôn. Lệnh công tử Đường Quan Nghiêu hân hoạch khâm điểm, được chỉ hôn cho Nhị Công chúa – Thấm Thủy Công chúa làm phò mã. Sau này Đường công tử chính là Nhị phò mã, mà Đường gia cũng tấn thăng vào nhóm Hoàng thân quốc thích, thật sự lad đáng mừng, đáng mừng a!

-         Phụ, phò mã?!

Đường gia nhị lão ôm ngực kinh suyễn một tiếng, sợ đến thiếu chút nữa ngừng thở. Chuyện này không phải sự thật chứ?!

Tấn công công ngó quanh một chút, không nhìn thấy Đường Quan Nghiêu, vì vậy buồn bực hỏi:

-         Xin hỏi Đường lão gia, không biết lệnh công tử giờ ở nơi nào? Nô tài còn phải tuyên đọc Thánh chỉ, thỉnh mau mời Đường công tử đi ra!

Bị Tấn công công như vậy hỏi, Đường Hán Thiên lúc này mới nhớ tới cả gnayf hôm nay không thấy bóng dáng con mình, quay đầu hỏi tổng quản:

-         Nghiêu Nhi đi đâu rồi? Ở tại phô tử lý sao? Mau đi tìm hắn trở về!

-         Này…

Lão tổng quản vẻ mặt làm khó nhìn Đường lão gia, nột nột thuyết:

-         Khải bẩm lão gia, thiếu gia không ở phô tử lý.

-         Cái gì? Hắn không đến phô tử lý?

-         Dạ…

Đại thiếu gia không phải không đến phô tử lý, mà lại “lại” không đến phô tử lý. Tổng quản không dám nói cho lão chủ tử, bảo bối của hắn đã nửa tháng không đến phô tử lý dù chỉ là một bước.

-         Vậy là hắn đi kiểm tra cửa hàng?

-         Cũng…. Cũng không phải….

-         Vậy hắn rốt cuộc là đi đâu?!

-         Hắn… hắn là tại…..

Tổng quản khó khăn cúi đầu. Ai! Điều này hắn biết nói như thế nào đây chứ? Hắn thật sựu là nói không nên lời a, bời vì THiếu gia dĩ nhiên là tại…

Lạc phách Giang Nam tái tửu hành.

Sở yêu tràng đoạn bàn tay khinh.

Thập cảm giác Dương Châu mộng.

Thắng được thanh lâu bạc hạnh danh.

Sau giờ Ngọ, đèn đuốc rực rỡ được thắp sáng đêm qua đều đã tắt, ở tầng hai của kỹ viện nổi danh nhất Trân Thúy Lâu, có một gian phòng đặc biệt hoa mỹ u tĩnh, vô luận lúc nào cũng không có tiếp khách nhân, người duy nhất có may mắn được sử dụng nó, chỉ có…

-         Mau, uống một chén hảo tưởu, là rượu bồ đào từ Tây Vực đưa tới đó nha, lại ăn một viên băng trấn bồ đào.

Một bàn tay thon thả trắng nõn tương một trái bồ đào mát lạnh lột vỏ đưa tới bạc môi hồng nhuận vừa hé ra. Người nọ đang gối đầu trên chân mỹ nhân, một thân trường sam tơ lụa hảo hạng bao lấy vóc người thon dài tuấn suất, bên hông đeo đai lưng nạm ngọc, vạt áo mở rộng, hơi lộ ra bờ ngực cường tráng. Hắn hai mắt híp lại, hưởng thụ vị ngon ngọt của bồ đào trong miệng.

Đúng vậy! Người này chính là tên con trai đọc nhất Đường lão gia đang chung quanh tìm kiếm, Đường Quan Nghiêu. Đoàn người đi tìm hắn vội vã đến sắp phát điên, , hắn thế nhưng lại tiêu dao ở nơi này hưởng thụ mỹ nhân ôn nhu.

-         Đường công tử….

Tĩnh Hinh kiều mị kề cận hắn, nhưng ngón tay thon dài sơn đó ở trên ngực hắn du di.

-         Được rồi, được rồi, ngươi đừng tiếp lại đây! Ngươi không nóng, ta cũng đã phát nhiệt rồi đây.

Đường Quan Nghiêu cười đẩy nàng ra đứng dậy, chỉnh lại quần áo. Tĩnh Hinh mím lại môi đỏ, âm thầm ảo não. Đường Quan Nghiêu mặc dù xem ra phóng túng nhưng kỳ thật lại rất lạnh lùng. Mỗi lần cảm xúc dâng lên hắn lại cố né ra, khiến cho người ta không cách nào nắm lấy.

Ai! Nàng không vọng tưởng được làm chính thê của hắn, nhưng dù là thiếp hắn cũng không chịu a.

” [trở lại] [chút/những/nhiều] bồ đào [rượu ngon] [khỏe không]?”

Nàng một lần nữa nở ra một nụ cười mê hồn, tay nâng bầu rượu, muốn vì hắn rót thêm rượu.

-         Không

Hắn đã có men say, không muốn để bản thân mất đi lý trí cùng thanh tỉnh. Lúc này đột nhiên ngoài cửa có người gọi to:

-         Công tử! Công tử!

Đường quan Nghiêu nghe ra đó là thanh âm của Đường Sanh nhà hắn, nghe thấy thanh âm của hắn rất gấp, hắn không khỏi hoài nghi có phải hay không cha hắn cho người tìm hắn về ăn mắng?

-         Công tử!

Đường Sanh vừa đẩy cửa ra liền tiến đến, nhìn thấy Đường Quan Nghiêu lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, tiếp theo hắn lo lắng hô to:

-         Công tử, thật may là ngài ở nơi này! Mau, lão gia có chuyện rất quan trọng cần ngài, ngìa mau chút trở về a!

-         Cha ta tìm ta có chuyện gì?

Khó khoong được là như hắn dự trước, cha hắn thật sự cho người tìm hắn về hung hăng mắng một trận?

-         Dạ… công “chư” tới a!

Đường Sanh khẩn trương đến nói không rõ chữ (ý là Công chúa đấy ạ ^^)

-         Cái gì? Công trư tới? cha ta mua công trư? (“trư” tức là… heo đấy ạ ==’)

Đường Quan Nghiêu vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

-         Không phải công trư, là Công chúa a!

Đường Sanh nuốt nước miếng, vội nói:

-         Nhị Công chúa tới phủ nhà ta, nói là… nói là ngài đã được chỉ định là Phò mã của Nhị Công chúa!

-         Cái gì?!

Đường Quan Nghiêu trong nháy mắt bị làm cho tỉnh lại, hắn híp mắt, hoài nghi có phải hay không bản thân nghe lầm?

-         Ngươi nói… ai bị chỉ vi Phò mã?

Hắn cẩn thận xác nhận.

-         Đúng là ngài a, Thiếu gia!

Đường Sanh lớn tiếng trả lời.

Ta?!

Lần này Đường Quan Nghiêu xác định bản thân không có nghe lầm, hắn trừng lớn mắt, không dám tin dùng ngón trỏ chỉ vào mũi mình.

Hắn bị tuyển làm Phò mã?!


-         Thiếu gia đã trở lại! Thiếu gia đã trở lại!

Trong tiếng gọi ẫm ĩ vừa vui mừng lẫn sợ hãi, Đường Quan Nghiêu bị kéo vào đại sảnh của Đường gia.

Tại Trân Thúy Lâu, Đường Quan Nghiêu cơ bản còn không kịp chỉnh lý hảo quần áo đã bị Đường Sanh một mạch tha thẳng về nhà. Hắn con ngươi đảo một vòng, nhìn thấy trong đại sảnh có thêm nhiều khuôn mặt xa lạ, ước chừng có khoảng tám người, phần lớn là tỳ nữ, hộ vệ, còn có một vị nội thị quan mặc cung trang. Ở phía sau bọn họ còn có hai kiện hành lý to, mỗi cái thùng gỗ đều cao đến nửa trượng.

Hừ! Dường nhu vị Công chúa này định mang một nửa Hoàng cung tiến đến đây chắc.

Dduongf Quan Nghiêu hừ nhẹ, đảo qua một lượt đám tùy tùng hộ vệ, ánh mắt chuyển hướng lên vị Công chúa đang ngồi trên thượng vị. Nhìn nàng vẻ mặt cao ngạo ngồi ở đó, hình như đang chờ hắn đi tham bái. Ánh mắt kiêu căng khiến người khác phản cảm… Ai! Chờ chút, như thế nào sẽ là nàng?!

Cẩn thận nhìn lên hắn mới phát hiện, vị kia cao cao tại thượng Công chúa chính là nữ tử buổi trưa xông vào khách điếm. Chỉ trong nháy mắt, Đường Quan Nghiêu muốn cất tiếng cười to, rồi lại khó nhịn khiếp sợ, thật lâu nói không ra lời.

-         Như thế nào lại là ngươi?!

Nhìn thấy vị hôn phu trong tin đồn, Thấm Thủy rung động cũng không kém. Nàng vạn vạn nghĩ cũng không nghĩ tới, Phò mã của mình lại là chính là nam nhân trong khách điếm đùa giỡn nữ tử…ách không, là cùng nữ tử vui đùa, hại nàng còn tưởng có nữ tử chịu nhục, tùy tiện xông vào cứu người, kết quả bị hắn cho ăn tức giận.

Thấm Thủy sắc mặt trắng bệch, căn bản không dám tin, vị hôn phu của mình lại là hắn.

Hắn rất anh tuấn, nói là nam tử anh tuấn nhất nàng từng thấy cũng không sai. Một đôi hoa đào nhãn hẹp dài, bạc thần hồng nhuận mỹ cảm, luôn có chút khẽ câu tự tiếu phi tiếu, làm cho người ta thản nhiên có một loại cảm giác vui vẻ. Mà mỗi khi hắn nhìn người, hàng mi thật dài che một nửa ánh mắt, lại càng mê người.

Hắn trên người vẫn mắc một kiện nho bào màu trắng như lúc mới rồi nàng gặp, thân hình cao gầy ưu nhã, một bộ trnag phục văn nhân nhã sĩ. Nhưng kiện nho sam kia vạt áo lại không buộc chặt mà mở rộng, lộ ra lồng ngực trơn nhẵn bóng loáng bên trên vẫn còn lưu lại dấu son môi, khiến cho Thấm Thủy cảm thấy phi thường chói mắt.

Nam nhân như vậy, cư nhiên là vị hôn phu tương lai của nàng?!

-         Ngươi… Chính là Thấm Thủy Công chúa?!

Như thế nào có thể? Ai ai ai…

Đường Quan Nghiêu bóp bóp đầu, bắt đầu hối hận không nên tham uống bồ đào hảo tửu của Tây Vực, bây giờ đầu óc hắn hình như có một đoàn tuyến triền cùng một chỗ, vô cùng hỗn loạn, căn bản không cách nào suy nghĩ thông suốt.

-         Ngươi uống rượu?

Thấm Thủy nhướng mày, vẻ lạnh lùng nhìn hắn. Đường Quan Nghiêu ánh mắt phủ sương mù, sắc mặt lộ ra bất thường hồng nhuận, nhìn là biết hắn đã uống nhiều rượu.

-         Bây giờ trời vẫn đang là ban ngày, ngươi cư nhiên lại say đến như vậy, còn ra thể thống gì? Một kẻ hoang đường như thế, sao có tư cách để trở thành Phò mã Đại Lý?!

Một cỗ tức giận khó tả dâng lên trong lòng Thấm Thủy. Phụ Hoàng sao có thể chỉ định một đối tượng như vậy cho nàng? Một lãng tử như hắn, không sinh sự thị phi đã là cám ơn trời đất rồi, thế nào có thể chỉnh lý triều đình?

-         Ta cũng chưa từng nói qua ta muốn làm Phò mã!

Đường Quan Nghiêu nhịn không được tỏ vẻ trào phúng nói. Nàng tưởng ngôi vị Phò mã này béo bở lắm sao? Nếu có ai muốn lấy hắn liền hai tay dâng cho.

-         Ngươi không muốn làm Phò mã?

Thấm Thủy kinh ngạc nhìn hắn. Hắn vì sao không muốn làm Phò mã? Hắn không muốn có vinh hoa phú quý sao chứ?

-         Yếu? Như thế nào lại không? Có Công chúa xinh đẹp quyến rũ như thế, lại thêm bảy, tám cái tiểu thiếp, cuộc sống này còn gì tốt đẹp bằng….

Đường Quan Nghiêu cố ý nói, lời còn chưa dứt, Đường lão gia đã nhảy ra gầm lên.

-         Hỗn trướng! Ngươi này đang nói bậy bạ cái gì đó?! Thánh Thượng ưu ái, khẩm điểm ngươi vi Phò mã, đây là bao nhiêu người cầu cũng không được, ngươi sao dám không biết tốt xấu, còn muốn thú tiểu thiếp?!

Hắn đầu như muốn nổ tung, thật muốn đánh con mình môt chưởng, xem có thể hay không mang hắn đảnh tỉnh.

-         Cha a! Thiên hạ mỹ nữ nhiều như vậy, buông tha cho không đáng tiếc sao? Muốn ta cả đời này chỉ lấy một nữ nhân, vậy thật đáng thương a, ta không thể đáp ứng.

Đường Quan Nghiêu cố ý nói.

-         Ngươi…

Đường lão gia vỗ ngực, tức đến hôn me. Đường Quan Nghiêu nhưng lại nửa điểm cũng không lùi, hắn bất kẻ có bao nhiêu người muốn nhờ Công chúa mà có quyền có thế, nhưng hắn chính là không muốn làm Phò mã.

Cũng không phải là Thấm Thủy không đẹp, nàng thật sự phi thường xinh đẹp, đẹp hơn cả tưởng tượng của hắn. Nhiều năm qua hắn xem thấy không ít hồng lâu diễm kỹ, nhưng không có ai sắc đẹp có thể so sánh với nàng. Nếu nói mấy hồng lâu diễm kỹ này là hoa, vậy Thấm hủy chính là mẫu đơn – là hoa vương. Hôm nay tại khách điếm nhìn thấy nàng, hắn đã bị vẻ đẹp kinh người của nàng rung động. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại là Công chúa… là nữ nhi của hôn quân kia, hắn không muốn cùng nàng có gì qua lại.

Nhưng cũng bởi vì nàng là Công chua, cho nên hắn không thể đắc tội. Nếu cường ngạnh tự tuyệt, chọc giận vị Công chúa cao ngạo bạt hổ này cùng với vị phụ thân – hôn quân của nàng, chỉ sợ Đường gia cả nhà đầu đều rơi xuống đất. Cho nên vân vận không thể mạnh bạo, chỉ có thể lấy hình tượng lãng tử của hắn làm thủ đoạn, khiến nàng tức giận, thất vọng mà buông tha cho.

Còn chưa lập gia đình hắn đã muốn có tâm thê tứ thiếp, không thấy hơi quá đáng sao chứ? Thấm Thủy nghe xong hắn nói, tự nhiên vạn phần tức giận, một cỗ hỏa khí bốc thẳng lên đầu. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, để cho hắn nạp tam thê tứ thiếp cũng không có cái gì không tốt. Dù sao bọn họ không có chút cảm tình nào, kết hôn chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của Phụ Hoàng lúc đang lâm trọng bệnh. Nếu hắn có tam thê tứ thiếp sẽ không đến phiền nàng, như vậy không phải nàng có thể vui vẻ thanh nhàn rồi sao? Vì vậy nàng rút lại vẻ giận dữ, lãnh nhãn bình tĩnh xem hắn.

Đường Quan Nghiêu vốn tưởng rằng Thấm Thủy nghe được hắn muốn nạp thiếp, phái làm một một tràng bạo nộ, nhưng nàng cư nhiên còn có thể ngồi ngay ngắn trên thượng vị, coi như không nghe thấy từ nào. Nàng như thế nào có thể như vậy hào phóng? Đường Quan Nghiêu kinh ngạc. Xem ra chuyện không dễ như vậy giải quyết, hắn quyết định trước phải cùng nàng nói chuyện.

Hắn trực tiếp đối Thấm Thủy đang ngồi ngay ngắn trên thượng vị nói:

-         Có thể thỉnh Công chúa cho mọi người tạm thời lui ra hay không? Tại hạ muốn cùng Công chúa nói chuyện riêng.

Đường Quan Nghiêu quyết định dùng ngôn ngữ thực tế để làm cho nàng rõ ràng, đây là hôn sự cỡ nào hoàng đường.

-         Làm càn!

Thấm Thủy chưa mở miệng, Quế ma ma đi theo đã nhảy ra mắng to:

-         Công chúa của chúng ta là thân phận gì? Đường công tử tuy được chỉ vi Phò mã, nhưng trước đại hôn có thể nào yêu cầu cùng Công chúa tư hạ sống chung? Chuyện này không hợp quy củ!

(Ta phục Quế ma ma, trí tưởng tượng vô cùng là phong phú ==’)

-         Nơi này không phải trong cung, không hợp quy củ trong cung thì phương hại gì? Ta hứa không động đến Công chúa của các ngươi dù chỉ một sợ lông, như vậy đã được chưa?

Đường Quan Nghiêu sắc bén châm chọc.

-         Ngươi….

Quế ma ma trừng lớn mắt, vừa muốn tiếp tục giáo huấn đã bị Thấm Thủy ngăn lại.

-         Được rồi, Quế ma ma. Các ngươi tất cả đều lui ra ngoài, để ta cùng Phò mã tư hạ nói chuyện.

Thấm Thủy ngữ khí kiên định hạ lệnh, Quế ma ma không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ra hiệu cho tùy tùng trước lui ra.

Nhìn thấy đám nhân mã của Thấm Thủy lui ra ngoài, Đường gia nhị lạo cũng mang theo gia nhân đồng dạng rời đi, nhường chỗ lại cho hai người “bồi dưỡng cảm tình”. Nói không chừng, giờ này sang năm bọn họ có thể có cháu bế. Aaaaaaaaaaaaaaaaa…………. Hai người cười đến liệt miệng, hướng phật đường muốn di dâng hương tế cáo tổ tiên.

(Ta cũng phục trí tưởng tượng phong phú của Đường gia nhị lão luôn =”=)

Sau khi người bên cạnh đồng loạt lui ra, Thấm Thủy cùng Đường Quan Nghiêu chỉ là trầm mặc nhìn đối phương, ai cũng không biết nên làm thế nào mở miệng. Dù sao hôm qua bọn họ vẫn là những người xa lạ, mà hôm nay đột nhiên vì một đạo Thánh chỉ, bọn họ lại trở thành vị hôn phu hôn thê. Cho dù đã gặp qua bộ dáng lẫn nhau, nhưng vẫn giống như chưa từng gặp đối phương, tinh tế đánh giá lẫn nhau.

Nàng thật sự rất đẹp, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung. Cái gì đẹp như ánh dương chói lọi, mỹ như tiên tử đều không thể miêu tả được của nàng xinh đẹp. Cho dù khuôn mặt trong trẻo kia mang theo lạnh lùng, cao ngạo cũng không tổn hại chút nào vẻ đẹp của nàng… Đường Quan Nghiêu âm thầm than thở.

Bỏ qua tính cách lãng tử, tùy tiện của Đường Quan Nghiêu, hắn thật sự là một hảo nam nhân. Bề ngoài phóng đãng chỉ làm cho hắn tăng thêm vào phần nguy hiểm, vẫn là vô cùng tuấn mỹ….

Ý nghĩ này vừa mới vang lên trong đầu Thấm Thủy đã lập tức bị nàng cấp tốc xóa đi. Một nam nhân chỉ có vẻ ngoài thì có ích lợi gì?! Nàng ngụy trang tâm trạng của chính mình, con ngươi xinh đẹp có chút nheo lại, lạnh lùng hỏi:

-         Phò mã nói có chuyện riêng muốn cùng ta nói, không biết là cái gì? Hiện đã không có người ngoài ở đây, ngươi có thể nói rồi.

Đường Quan Nghiêu thanh âm có chút trầm xuống nói:

-         Tại hạ không có vấn đề, chỉ muốn biết tại sao tuyển ta vi Phò mã?

Muốn giết người cũng phải nói rõ lý do, vô cớ điểm hắn vi Phò mã, cũng phải cho hắn một cái lý do. Đường Quan Nghiêu khẳng định trong đó tất có duyên cớ, nhưng hắn lại không biết bọn họ có ý đồ gì.

Thấm Thủy không nghĩ tới hắn lại hỏi vấn đề này, thần sắc quái dị, nhìn hắn một hồi mới lãnh đạm trả lời:

-         Ta không biết!

Không phải nàng cố ý tỏ ra cao ngạo không chịu nói mà thật sự là không hiểu được. Thấm Thủy thản nhiên nói:

-         Phong người làm Phò mã là vì Phụ Hoàng ta nghe theo đề nghị của Viên Phương Đại sư ra lệnh, ta chỉ là tuân theo ý chỉ của Phụ Hoàng mà thôi.

-         Viên Phương Đại sư?

Đường Quan Nghiêu đã nghe qua danh của người này, hắn là hòa thượng tới từ Quải Đan, người này hai mươi năm qua nhìn như không hề làm sự tình gì, lại khiến kẻ kahcs cảm giác y cao thâm khó lường. Đưa ra cho Hoàng Đế đề nghị như vậy, Viên Phương Đại sưu đến tột cùng có cái gì chủ ý? Mang đường đường Nhị Công chúa chỉ phối cho hắn, mục đích của bệnh Hoàng Đế kia là gì? Do hắn có vẻ ngoài dễ nhìn? Không! Hoàng Đế là nam nhân, đương nhiên không có khả năng vì diện mạo của hắn.

Vậy ý đồ của bọn họ là tài sản của Đường gia?

Hắn còn tưởng rằng trải qua nhiều năm “cố gắng” như vậy, tài sản cùng danh tiếng của Đường gia đã sớm bị hắn cấp “bại” không sai biệt lắm, không nghĩ tới vẫn còn có thể khiến người mơ ước. Bất quá, bệnh Hoàng Đế kia nếu là tham tài sản của Đường gia, chỉ cần viện chút lý do bắt Đường gia quyên tiền là được rồi, việc gì phải lấy nữ nhi “Quyên khu” chứ? Đường Quan Nghiêu vẫn là nghĩ không ra.

-         Đường mỗ vẫn là không rõ, Hoàng Thượng vì sao chỉ định ta làm Phò mã? Đương mỗ cùng không có cái gì phong công vĩ nghiệp hơn người…

-         Quả đúng vậy!

Thấm Thủy một câu tán thưởng, khiến Đường Quan Nghiêu thiếu chút bị nước miếng của mình làm sặc. Cho dù là sự thật nàng cũng không cần phải trả lời một câu có lực đã thương mạnh như vậy đi?

-         Trong triều đình có vài vị quan viên trẻ tuổi, ngươi còn không bằng họ. Bất quá ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không khí hôn, tuân theo ý chỉ của Phụ Hoàng, cùng ngươi thanh hôn!

Thấm Thủy duy trì thần thái cao ngạo, một hơi lời thoại nói xong, hoàn toàn không nhìn thấy Đường Quan Nghiêu hai gò má có chút trừu động .

-         Vậy thật đa tạ Công chúa đã ưu ái, chỉ sợ Đường mỗ không nhận nổi.

Đường Quan Nghiêu ngữ khí tràn đầy châm chọc. Có muốn hay không hắn quỳ xuống dập đầu tạ ơn? Cảm tạ nàng dù hắn “không có tài” nhưng nàng vẫn nguyện ý gả cho hắn?!

Thấm Thủy hơi nhíu đôi mi thanh tú, nàng như thế nào lại không biết hắn là đang trào phúng nàng? Nàng rất kỳ quái, hắn thật sự không muốn cùng nàng lập gia đình sao chứ? Không phải nàng hậu nhan tự luyến, cho nằng mỗi nam tử trên đời này đều muốn thú nàng, mà bởi vì nàng là Nhị Công chúa. Chỉ cần cùng Hoàng tộc kết hôn, từ nay về sau có thể một bước lên mây, vinh hoa phú quý hưởng cả đời, hắn… không muốn sao chứ?

Đường Quan Nghiêu bất kể Hoàng Đế lão gia kia an cái gì tâm, nhưng muốn hắn thú Công chúa? Không có cửa!


-         Công chúa! Được Thánh THượng cùng Công chúa yêu mến, để mắt đến Đường mỗ, tại hạ thật sự thụ sủng nhược kinh. Nhưng Đường mỗ biết rõ bản thân tư chất kém, cá tính lãng đãng khinh phù, cũng không có thiên phú, cưới Công chúa sẽ là ủy khuất cho Công chúa. Mặc dù có muốn tiếp nhận chỉ hôn, nhưng lương tri bạc nhược của tại hạ cũng không cho phép, không bằng Công chúa hồi cung, thỉnh Thánh Thượng thu hồi chỉ hôn, như thế nào?

Đường Quan Nghiêu lộ ra giả dối tươi cười, thật không thành khẩn mà đề nghị. Hắn bề ngoài ôn nhu cười, nói mỗi lời đều hết sức dễ nghe, nhưng Thấm Thủy chỉ chú ý đến câu nói cuối cùng của hăn –“thỉnh Thánh THượng thu hồi chỉ hôn”.

-         Ngươi muốn cự tuyệt hôn sự này?!

Hắn như thế nào có thể?

-         Tại hạ lãng đãng thô bỉ, thật sự không hợp với Công chua, không đành lòng dối gạt Công chúa, tin tưởng Công chúa cũng vạn lần không muốn gả cho tại hạ, loại này vô đức vô năng nam nhân chứ?

Đường Quan Nghiêu không ngại tự bêu xấu mình, chỉ cần nàng thuyết phục Hoàng Đế lão cha thối hôn, muốn hắn thừa nhận bản thân là đầu heo hắn cũng đều nguyện ý.

-         Ta đã nói rồi, ta không ngại! Đây là ý chỉ của Phụ hoàng, ta phải tuân theo, cho nên chúng ta nhất định phải thành hôn.

Thấm Thủy chủ ý đã quyết, cô luận như thế nào cũng đều phải thực hiện hôn ước. Nàng từng trước giường bệnh của Phụ hoàng chính miệng hạ hứa hẹn, sẽ đưa về Phò mã, hoàn thành tâm nguyện của Phụ hoàng. Cho nên Đường Quan Nghiêu là quân tử cũng tốt, là vô lại cũng được, theo như chiếu chỉ của Phụ hoàng, nàng cũng chỉ có thể phụng chỉ thành hôn.

Nhưng ta ngại a! Đường Quan Nghiêu nhìn trời không nói gì thở dài. Chẳng lẽ hắn đến quyền lợi nói “Không!” cũng không có sao?

-         Công chúa, chẳng lẽ thật sự không ngại cũng những người đàn bà khác chung hưởng trượng phu hay sao?

Đường Quan Nghiêu cố ý nhắc tới mới rồi hắn đã nói muốn nạp bát phòng tiểu thiếp.

-         Tại hạ không hề nói đùa. Ta có thể không ngại nói cho Công chúa, ta cuộc đời này không có khả năng chỉ có một người đàn bà. Mặc dù kết hôn với Công chúa, ta vẫn định lấy thêm vài cái lão bà, hàng đêm ôn tồn triền miên. Dù vậy Công chúa vẫn chịu gả cho ta sao chứ?

Đàn bà không người nào không có đố kỵ, hăn tin tưởng chỉ cần nói như vậy, Thấm Thủy tuyệt đối không cách nào chịu được, sẽ thốt nhiên giận dữ, sau đó khí trùng trùng mà rời đi, Hoàng Thượng sẽ thu hồi thánh mệnh… Hắc hắc.

Nhưng ai ngờ, nàng không như hắn nghĩ!

Thấm Thủy không hề tâm tình lãnh mâu liếc hắn, sau đó môi đỏ mọng khẽ mân, cười lạnh nói:

-         Không! Hôn nhân này không thể bỏ. Nếu ngươi muốn tam thê tứ thiếp, ta sẽ không tham dự, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải cùng ta thành hôn mới được.

-         Cái gì?!

Nàng thực không sao cả?!

Đường Quan Nghiêu cảm giác xong. Nàng thực không giống mặt ngoài không thèm để ý, nàng tại sao còn không muốn thối hôn? Chẳng lẽ nàng thật sự nguyện ý cùng đám đàn bà kia chia xẻ trượng phu?

Nhiều lần thất bại, Đượng Quan Nghiêu ão não đưa giáo đầu hàng. Phản ứng của nũ nhân này có thể hay không hơi để hắn đoán được chút chút? Nàng cứ nhất định phải như vậy đặc biệt?

-         Công chúa, cần gì mang hạnh phúc cả đời uổng phí trên người một tên bại đức hạ lưu lãng đãng tử như ta chư?

Đường Quan Nghiêu chỉ có thể lại “hảo ngôn tương khuyến”.

-         Bên ngoài còn có nhiều vị thanh niên hữ hảo, vô luận là ai làm Phò mã so với ta cũng đều xứng hơn, Công chúa cần gì cứ nhất định phải là ta?

Đường Quan Nghiêu khóe miệng cứng nhắc, còn thiếu chút khóc đi ra.

-         Ta nói rồi, vô phương. Nếu chiếu chỉ phong ngươi Phò mã, ta liền nhận định ngươi là Phò mã.

Thấm Thủy ngữ khí kiên định, mang theo quyết tâm nói.

-         Không biết công chúa vì sao nói như vậy?

Trực giác cho Đường Quan Nghiêu biết trong lời nói này ẩn chứa huyền cơ. Thấm Thủy không hề trả lời, chỉ nhẹ nhếch môi, tạo ra một nụ cười thần bí, quỷ dị. Như vậy tươi cười khiến Đường Quan Nghiêu bất chợt sợ hãi, một luồng hơi lạnh thẳng tiến vào tim.

Nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?

Bởi vì Thấm Thủy cự tuyệt thối hôn, cho nên bất kể Đường Quan Nghiêu có bao nhiêu mất hứng, bào nhiêu không muốn, hắn đều phải trái lại tiếp chỉ, trở thành Nhị Phò mã của Đại Lý quốc.

Chỉ bất quá Thánh chỉ hắn là không tình nguyện tiếp, nhưng cũng thế tuyệt sẽ khong buông tha cơ hội thoát khỏi địa vị Phò mã. Đừng nói hắn không muốn kết hôn, cho dù kết hôn, cũng không muốn kết hôn với một vị Công chúa kiêu căng, ngạo mạn! Hắn cũng không tưởng liền ban đêm muốn kề cận nương tử đều phải trước xin phép, được ân chuẩn mới có thể. Cho nên tại trước lúc thành thân, hắn sẽ nghĩ biện pháp làm cho nàng chủ động thối hôn.

Tiếp được Thánh chỉ, Đường gia nhị lão lập tức cung kính mang đến từ đường, cung phụng trước bào vị của lão tổ tông, đối lão tổ tông đáp tạ, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân nhanh nhanh quét dọn nơi Thấm Thủy sắp ở.

Đường gia phủ đệ phi thường lớn, cả tòa nhà chia làm ba đại viện là Tùng, Trúc, Mai Viện. Đường gia nhị lão ở tại Tùng viện, Đường Quan Nghiêu ở tại Trúc viện, mà Thấm Thủy được coi như là khách an bài tại Mai viện. Đường gia nhị lão tự mình tuyển ra một cái “tốt” phòng, cho người quét dọn sạch sẽ, mới để tùy tùng đi theo Thấm Thủy tiến vào mang hành lý sắp xếp.

Nàng tuy ngày thường mỹ, nhưng cũng không hư vinh xa hoa, bình thường quần áo trang phục đều do nhóm tỳ nữ tùy ý thế nàng trang điểm. Nàng tự mình cho đến bây giờ không có quá để ý tới, mà bên trong rương hành lý đều là những bộ sách mà nàng yêu thích. Nhưng Đường Quan Nghiêu không biết điều này, nghĩ nàng mang tới tất cả đều là quần áo, tâm lý hừ lạnh: “Hừ! Lão Hoàng Đế kia tám phần là nhìn đến Đường gia tài lực hùng hậu, có thể cung phụng cho nữ nhi của hắn xa hoa vô độ, chỉ tiếc cho không may bị chỉ vi Phò mã”.

-         Mọi thứ đều đã an bài tốt chứ?

Thấm Thủy đi vào khuôn viên nơi mình sắp ở lại, đôi mắt đẹp quan sát mọi nơi, tinh tế đánh giá căn phòng trang nhã trước mắt. Đường gia không hổ là thủ phú của Đại Lý, gia cụ, bình hoa, tự họa, cổ ngoạn bài biện trong phòng so với Hoàng cung cũng không thua kém.

Nàng tiến đến bên một thứ gia cụ làm bằng gỗ tử đàn thượng đẳng khảm bối tinh sảo, cẩn thận vuốt lên bề mặt bóng loáng nhẵn nhụi, ôn nhuận như ngọc, trong lòng thầm than nó quá xinh đẹp.

Nhưng Quế ma ma còn không hài lòng, nhìn nhìn xung quanh trước sau, hạ một câu phê bình:

-         Căn phòng này vừa nhỏ vừa đơn sơ, thật sự là ủy khuất Công chúa rồi.

-         Vừa nhỏ vừa đơn sơ?

Thấm Thủy không khỏi cười ra đến. Muốn nói lớn nhỏ, phòng này quả thật so ra kém với căn phòng rộng lớn, tinh sảo trong cung của nàng. Nhưng dùng ánh mắt của người khác đánh giá, căn phòng này thật không kém. Nàng xem như là người được gả tốt nhất trong số bốn tỷ muội Hoàng tộc. Đại tỷ của nàng chính là bị cấp thủ lĩnh thổ phỉ làm vợ đây.

Nàng cơ hồ không dám tưởng tượng hiện giờ đại tỷ của mình đang trải qua cái dạng gì đáng sợ cuộc sống. Nghĩ đến nhóm tỷ muội ly tán của mình, tâm tình nàng đột nhiên trầm xuống, thiên sầu vạn tự nảy lên trong lòng, vội vàng xoay người đi đến trước cửa sổ, đẩy ra hai cảnh cửa thưởng thức phong cảnh bên ngoài, dời đi tâm tình bi thương.

Ngoài cửa sổ là một tòa hoa viên, chính giữa có một tiểu ao sen, bên trên chỉ có vài bông lẻ loi. Gió hè nhè nhẹ thổi qua, đóa sen lớn đón gió chập chờn, lá sen đã khô héo hơn phân nửa lặng lờ trôi trên mặt nước, đảo cũng có vài phần hoang vu, khiến nàng nhìn xong trong lòng có chút phiền muộn.

(Cái đoạn này là một đoạn tả cảnh mà ta đọc… chẳng hiểu gì, quá nhiều từ Hán tra không có trong từ điển, nên một nửa là dịch, một nửa là bịa ^^).

Đột nhiên nghe y nha một tiếng, nàng phát hiện một cánh cửa sổ ở sân đối diện mở ra, ngẩng đầu nhìn thấy đối phương đột nhiên sửng sốt. Mà người vừa mở cửa cũng đồng thời phát hiện ra nàng:

-         Công chúa?!

Thật là gặp quỷ mà. Đường Quan Nghiên đôi mắt mở to, ngạc nhiên. Phòng của nàng cư nhiên ở ngay đối diện tẩm phòng của hắn! Phòng của hai người chỉ cách một tòa hoa viên cùng một ao sen nhỏ, chỉ cần mở cửa sổ là có thể xa xa tương vọng.

Hắn định đợi lắt nữa lập tức đi gặp cha mẹ tính sổ. Hắn dám đánh cuộc hai lão nhân gia giảo hoạt kia tuyệt đối là có xuẩn ý niêm cố ý để cho bọn họ bồi dưỡng cảm tình trong đầu.

-         Phò mã!

Thấm Thủy có chút không được tự nhiên chớp mắt, thiếu chút nữa không kìm được đóng cửa mà bỏ chạy. Cửa sổ phòng nàng như thế nào vừa vặn đối diện phòng của hắn đây?

Thái độ không được tự nhiên của nàng khiến Đường Quan Nghiêu tưởng rằng căn bệnh “trong mắt không người” của nàng lại phát tác, lập tức không khỏi khinh miệt cười lạnh.

-         Buổi trưa tại khách điếm, thứ lỗi tại hạ không biết là Công chúa cho nên cùng Công chúa nổi lên tranh chấp….

Đường Quan Nghiêu vận dụng mặt ngoài công phu, liệt nhếch miệng, không quá lớn thành ý nói lời xin lỗi, bất quá Thấm Thủy cũng không so đo.

-         Không sao, không biết không có tội.

Hơn nữa nàng cũng không phải hoàn toàn không có lỗi. Ưu điểm lớn nhất của Thấm Thủy chính là biết tự cảnh tỉnh mình (không hiểu lắm), nếu không y tính tình của nàng, chỉ sợ đã trở thành một vị Công chúa  bá đạo kiều man.

-         Công chúa không trách tội là tốt rồi.

Nàng thật sự có thể chịu đắc hạ này khẩu khí? Đường Quan Nghiêu có chút kinh ngạc nhìn nàng, nhưng nàng tựa hồ thật sự không để bụng, khiến ấn tượng của hắn đối với nàng trong thoáng chốc có chút tốt lên. Bất quá cũng chỉ có một chút mà thôi, hắn vẫn như cũ không muốn cùng nàng thành thân.

Hắn lấy tư thế gia chủ khách sáo giả dối hỏi:

-         Hảo! Công chúa trong phòng đã sắp xếp ổn cả? Có cần phái người qua hỗ trợ hay không? Dù sao Công chúa mang đến quần áo, vật dụng cũng không ít, có cần những người này giúp sửa sang lại phòng ốc chút không?

Hắn cố ý dừng lại, vẻ mặt có nét châm chọc.

-         Quần áo vật dụng?

Thấm Thủy khẽ nhướng đôi mi thanh tú, không nhớ tự mình có mang nhiều như vậy quần áo vật dụng, bất quá vẫn là lễ phép nói tạ:

-         Cám ơn Phò mã, đại khái cũng đều đã an bài tốt lắm, không cần thêm người lại đây.

-         Có đúng không? Vậy phòng có thoải mái? Nếu là Công chúa cảm thấy phòng không thoải mái có thể có muốn hay không trước hổi cung một thời gian?

Tốt nhất là một đi đừng trở lại nữa! – Đường Quan Nghiêu trong tâm lý yên lặng bổ sung.

-         Không cần, ta cảm giác căn phòng này tương đương hảo, hẳn là có thể ở lại rất thoải mái.

Thấm Thủy quả thật cho là như vậy.

-         Có đúng không? Nọ… Vậy tốt lắm.

Đường Quan Nghiêu khóe miệng có chút động, trên mặt không có nửa phần vui sướng, chỉ có thật sâu tiếc nuối. Ai! Nàng có thể hay không hơi không vừa lòng một chút, làm cho hắn có cơ hội “thỉnh” nàng hồi cung?

-         Công chúa thật sự không muốn hồi cung? Được rồi! Hoàng thượng long thể không phải khiếm an sao chứ? Công chúa có phải hay không nên trở về xem lão nhân gia hắn?

Đường Quan Nghiêu giả dối cười. Vốn hắn đối Hoàng Đế ngu ngốc kia rất không thích, đột nhiên lại vạn phần quan tâm đến long thể khang thái của vị “nhạc phụ tương lai” này.

-         … Phò mã vì sao lại khuyên ta hồi cung? Ta hôm nay vừa mới xuất cung nha! Hơn nữa, ta đáp ứng Phụ Hoàng nhất định phải mang Phò mã hồi cung. Cho nên trừ phi ngươi theo ta đồng thời trở về, nếu không ta sẽ không hồi cung.

Thấm Thủy có chút bi thương nhìn hắn, ánh mắt khó hiểu. Nàng như thế nào lại có cảm giác hắn vẫn muốn chạy trốn khỏi hôn ước này?

-         …. Ai!

Đường Quan Nghiêu thở dài. Nàng không chịu hồi cung, liền dễ cái gì cũng chưa từng đắc đàm.

Hai người không hề nói chuyện, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, đều là im lặng. Thấm Thủy không khỏi cảm than: chẳng lẽ đây sẽ là cuộc sống hôn nhân tương lai của họ?

Cuối cùng Đường Quan Nghiêu cũng chấm dứt cuộc đối thị trầm mặc này, gượng cười nói:

-         Nếu đã an bài tốt rồi, vậy mời Công chúa hảo hảo nghỉ ngơi.

-         Ân, Phò mã cũng vậy.

Vừa y nha một tiếng, hai cánh cửa đồng thời khép lại.

Thấm Thủy đứng bên trong cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt phía đối diện, khẽ cắn môi, tâm lý có một loại bất an khó nói thành lời. Hắn tựa hộ một mực ám chỉ, thúc giục nàng hồi cung, hắn không hy vọng nàng lưu lại hay sao? Hắn đối với hôn sự không nhiieetj tình, khiến nàng tâm lý không khỏi cảm thấy khó chịu.

Hình như ngay từ đầu hắn đã không cảm thấy hôn ước này là một chuyện vui. Phản ứng của hắn làm cho nàng cảm giác được mình giống cái đàn bà không biết tu sĩ, cường ngạnh hắn cưới nàng. Nhưng nàng có biện pháp khác sao chứ?

Không! Nàng không có.

Phụ Hoàng bệnh tình ngày càng nguy kịch, chỉ sợ sẽ rời đi một ngày không xa. Nàng tuyệt không thể làm cho Phụ Hoàng ưu tâm Đại Lý, mang theo gánh nặng rời đi. Vô luận như thế nào, nàng cũng đều muốn đem Đường Quan Nghiêu hồi cung!

Chương 2

Bữa cơm tối, Đường gia nhị lão đặc biệt phân phó đầu bếp làm ra một bàn ăn thịnh soạn, hoan nghênh Công chúa lần đầu nhập phủ.

Đường Quan Nghiêu vốn giả đau đầu trống trong phòng không muốn ra dùng bữa, nhưng bị Đường lão gia tự mình từ trong phòng hắn lôi đi ra.

Hôm nay hắn chính là mang vẻ ngoài cười, trong không cười, cứng nhắc ngồi bên bàn ăn làm bạn với kiều khách.

Trải qua một hồi an bài “hữu ý”, chỗ ngồi bên cạnh hắn chính là Thấm Thủy, đối diện với nàng là Đường phu nhân, mà bên cạnh Đường phu nhân còn có Đường lão gia.

Vài tên sai vặt của Đường gia đứng một bên chờ hầu, mà bên Thấm Thủy cũng không kém, vài tên thủ vệ đứng ở xa hơn một chút đề phòng, ngay cả một con ruồi cũng không cách nào bay qua, bốn tỳ nữ cùng Quế ma ma đứng ở xung quanh phía sau chủ nhân đợi mệnh, nhân mã hai nhà như phân thành hai chiến tuyến, mỗi bên đứng một phương.

Một tràng bực này kinh người, nếu người không biết tình hình nhìn thấy, còn tưởng đây là Hông Môn Yến! Đường Quan Nghiêu tâm lý hừ lạnh.

-         Nào, nào, con dâu– ách không, Công chúa, mời dùng bữa!

Đường lão gia nhiệt tình bắt chuyện, còn nhiệt tình giúp con dâu tương lai gắp thức ăn, lúc này Quế ma ma đột nhiên nhảy ra, lớn tiếng ngăn cản:

-         Chờ chút!

-         A?

Đường lão gia giật mình hoảng sợ, thiếu chút nữa đem đôi đủa phỉ thúy cấp rớt.

Quế ma ma hướng một bên tỳ nữ liếc mắt, một tỳ nữ lanh lợi lập tức từ trong tay áo lấy ra một cây ngân châm, nhất nhất tại mỗi đĩa thức ăn trên bàn kiểm tra, xem trong thức ăn có độc hay không.

Đường gia nhị lão từ trước chưa từng thấy qua loại chuyện này, bị hù cho ngây người, ánh mắt mờ mịt, không biết làm sao, mà Đường Quan Nghiêu còn lại là đầy mình hỏa, khí vô cùng.

Các nàng ở trước mặt người của Đường gia hành động như vậy, biểu thị là đang e người của Đường gia trong thức ăn hạ độc?

-         Ta không đợi được nữa, sắp đói chết rồi!

Đường Quan Nghiêu cố ý hét lớn, không để ý đến tỳ nữ kia chưa đem toàn bộ thức ăn kiểm tra xong, liền tự mình gắp lấy món ăn trước mặt, thô lỗ đưa vào trong miệng, nhai ngồm ngoàm.

Do hắn đích thân kiểm tra so với dùng ngân châm kiểm tra chuẩn xác hơn nhiều, không phải sao?

-         Ngươi……

Quế ma ma bị hắn làm cho hãi hùng, như thế nào còn chưa kiểm tra xem có độc hay không đã vội ăn, có loại Đại thiếu gia như hắn sao chứ?

-         Công chúa?

Nàng kinh hoàng nhìn về phía Thấm Thủy, nàng cũng đang bắt đầu ăn, này rốt cục là có nên tiếp tục thử độc hay là không a?

Đường Quan Nghiêu hành động lỗ mãng cũng làm Thấm Thủy kinh ngạc vạn phần, nhưng nàng nhìn ra hắn không phải đói bụng, mà là cố ý bày ra như vậy. Hắn tâm lý có cái gì không hài lòng sao chứ? Thấm thủy không hiểu.

Nàng liếc vẻ mặt tựa hồ như thờ ở của Đường Quan Nghiêu, trầm giọng nói:”

-         Không sao! Thu Cúc, không cần thử nữa, lui ra đi!

Nếu hắn ăn xong vẫn bình an, chứng tỏ trong thức ăn không có độc, không cần thiết phải thử nữa.

-         Dạ!

Nghe vậy, Thu Cúc cùng Quế ma ma tạm thời lui sang một bên, cuối cùng cũng có thể chính thức dùng cơm.

-         Được được, mau ăn đi! Nào, Công chúa, người nếm thử món này–

Đường lão gia giơ đũa lên trước mặt, lại muốn giúp Thấm Thủy gắp thức ăn thì… một tỳ nữ vốn đứng ở một bên Thấm Thủy đột nhiên tiến lên trước, nhanh nhẹn gắp món ăn hắn định gắp để vào trong bát.

-         A? Này……

Đường lão gia choáng váng.

Không chỉ Đường lão gia, Đường phu nhân cùng Đường Quan Nghiêu cũng đồng dạng như vậy, bất kể bọn họ muốn gắp món gì, tỳ nữ phía sau nhất định động tác càng nhanh gắp thức ăn bỏ vào trong bát họ, bọn họ cơ hồ chỉ cần phụ trách ăn là được, căn bản không cần tự mình động thủ gắp thức ăn.

Này là chuyện gì xảy ra?

Đường gia ba người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ đây là trạng huống gì. Quay đầu nhìn phía Thấm Thủy, chỉ thấy nàng vẫn như cũ đĩnh đạc ngồi ngay ngắn, ánh mắt thủy chung kiêu ngạo caao quý, nửa điểm cũng không thấy kinh hoảng, nàng muốn ăn món gì, chỉ cần hất đầu, hoặc là dùng ánh mắt ám chỉ, tỳ nữ hầu hạ sẽ lập tức thay nàng gắp thức ăn vào bát, nàng chỉ việc dùng.

Chẳng những như thế, tỳ nữ thậm chí còn giúp nàng lựa xương cá, bóc vỏ tôm, gỡ xương khỏi thịt, khiến nàng hầu như không cần phải động thủ, chỉ việc làm một vị bồ tát ngồi há mồm.

Đường Quan Nghiêu rốt cục cũng rõ ràng, nguyên lai đây là thói quen dùng cơm trong cung của người Hoàng tộc. Trong cung, Vương công, Quý tộc ăn cơm, đều không cần tự mình động thủ!

Nhưng nàng tựa hồ đã quên, nơi này là Đường phủ, không phải là Hoàng cung, những quy củ trong cung không cần phải mang đến Đường phủ.

Đường Quan Nghiêu chú ý tới phụ mẫu đối với loại quy củ này ngàn vạn không có thói quen, bọn họ đều là người tốt, không có thói quen để cho người ta như vậy hậu hạ, tỳ nữ mỗi lần thế bọn họ gắp thức ăn, bọn họ đều đường hoàng gật đầu nói tạ, chỉ sợ cứ tiếp tục thế này đi xuống, bọn họ một thân già cả, đầu khớp xương cũng không cách nào chịu được.

Hơn nữa, bởi vì sợ hãi bất an, hai vị lão nhân gia cơ hồ chưa hề ăn cái gì, thật là làm hắn đau lòng.

Trước đây trong cung Thấm Thủy như thế nào dùng cơm hắn bất kể, nhưng đã đến Đường phủ thì phải theo phương thức của bọn họ.

Suy tư một hồi, hắn lộ ra một nụ cười thâm trầm, giả ý muốn múc canh, quả nhiên tỳ nữ phụ trách hầu hạ hắn liền tiến lên phía trước, tỏ ý muốn giúp hắn múc canh. Hắn cố ý đụng tay nàng, khiến cho bát canh trên tay nàng rơi xuống.

-         A!

Tỳ nữ không nghĩ tới bát canh lại bị đụng đổ, nhất thời thất kinh.

-         Nha! Thực xin lỗi! Có nóng lắm không? Không bị bỏng chứ?

Đường Quan Nghiêu cầm tay tỳ nữ, giả vờ quan tâm kiểm tra.

-         Không, xin đừng bận tâm…

Tỳ nữ vốn dĩ không bị bỏng, thế nhưng sắc mặt lại phiếm hồng, còn hồng hơn cả yên chi (Clair: son phấn)

Tỳ nữ trong cung phần lớn đều là tiến cung từ nhỏ, cuộc sống đơn thuần, đừng nói không thường cùng nam nhân tiếp xúc, cho dù có, cũng không từng gặp qua nam tử giống Đường Quan Nghiêu như vậy tuấn mỹ, có mị lực. Nữ tỳ lập tức cả người đều tê tê, thiếu chút nữa ngay cả hồn phách cũng cấp bay.

-         Thực xin lỗi, là ta nhất thời không cẩn thận, bởi vì ta không quen có người thế ta gắp thức ăn, múc canh…

Đường Quan Nghiêu thanh âm mềm mại tự nhận lỗi, mở ra bạc môi đối với nàng triển khai một nụ cười vô cùng ưu nhã.

-         Không không, không quan hệ……

Tỳ nữ quay lại đối diện với Đường Quan Nghiêu thẹn thùng cười, hồn vía thực sụ đã bay tới tận thiên đàng.

Thấm Thủy mím đôi môi đỏ mọng, trầm hạ mi mắt, bởi vì một màn trước mắt này thực khiến người khác ngại nhãn.

Không pahir nàng đố kỵ, không nhìn được hắn cùng người đàn bà khác thân cận, mà là vì xung quanh còn có người bên ngoài, Đường Quan Nghiêu không để ý ánh mắt người khác, tự mình trêu chọc tỳ nữ, không phát giác bản thân quá mức làm càn ssao chứ?

Phò mã đùa giỡn cung nữ, có loại chuyện này sao chứ?

Bất quá Đường gia nhị lão ở đây, Thấm Thủy nể mặt bọn hộ cũng không đương tràng phát tác, chỉ ẩn nhẫn nói:

-         Phò mã! Chàng đừng lôi kéo tay Xuân Lan nữa! Thỉnh Phỏ mã buông tay để Xuân Lan lui xuống, có được hay không?

-         Ách, thực xin lỗi, ta thiếu chút đã quên, bất quá tay của Xuân Lan cô nương thật là mềm mại….

Đường Quan Nghiêu cố ý trương ra vẻ mặt vô sỉ.

Đường gia lưỡng lão nghe nhi tử không biết xấu hổ đùa giỡn, thiếu chút nữa phun ra thức ăn trong miệng, những người khác đều hương về phía Thấm Thủy, nhìn lén phản ứng của nàng.

Thấm Thủy đương nhiên rất tức giận, liền sắc mặt cũng hóa xanh, nhưng vẫn là nhịn xuống tức giận, chỉ dùng ánh mắt bảo Quế ma ma sắp xếp Xuân Lan đi xuống.

Xuân Lan bởi vì nghe xong ĐƯơng Quan Nghiêu ca ngợi, trong lòng vừa vui mừng lẫn sợ hãi, thậm chí đã quên phải lui ra, cứ như vậy ngây ngốc cười, thẳng đến Quế ma ma tức giận mắng:

-         Còn không mau lui ra?!

Nàng mới giựt mình tỉnh lại, vội vàng cúi thấp người lui ra.

-         Xuân Lan không ở đây, cảm phiền Phò mã tự mình động thủ gắp thức ăn!

Thấm Thủy âm thầm cười lạnh nói.

Ai bảo hắn thích ăn đậu hủ của cung nữ, lần này coi ai thế hắn gắp thức ăn!

-         Úc! Không sao!

Đường Quan Nghiêu phải cố găng phi thường mới nhẫn được ben mép nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Thế này hắn có thể hảo hảo mà ăn rồi!

Bất quá hắn cũng sẽ không chỉ lo cho mình dễ dàng, vẫn chưa quên phụ mẫu còn đang ngâm trong “lửa nóng Thấm Thủy”, vì vậy ninh mi, cố ý chỉ vào phụ mẫu ngồi ở đối diện nói:

-         Chính là Công chúa, nàng nhìn đại gia đều có tỳ nữ hầu hạ, chỉ có ta không có, này tựa hồ quá không công bình, cứ như vậy mà ăn, nói ta như thế nào có thể cam tâm? Không bằng nàng lệnh cho đám tỳ nữ tất cả đều lui ra, ai cũng không cho tỳ nữ hầu hạ, lúc này mới công bình!

Hắn giọng điệu làm cho người bên ngoài đều tưởng hắn nhỏ mọn, thích so đo, lập tức đều âm thầm lộ ra thần sắc bỉ di (Clair: khinh bỉ?). Háo sắc lại nhỏ mọn, Nhị Phò mã như thế nào lại như vậy?

Đường gia lưỡng lão nghi hoặc nhìn nhi tử, tâm lý buồn bực:

Quái! Nhi tử trước giờ vốn không câu nệ tiểu tiết, nói chuyện nho nhã, từ khi nào lại trở nên thích so đo như vậy?

-         Quế ma ma, lệnh cho đám Thu Cúc các nàng cũng lui ra!

Thấm Thủy không cũng hắn so đo, chỉ quay đầu lạnh nhạt ra lệnh.

Vốn dĩ chỉ là thiếu đi một cái tỳ nữ, từ Đường phủ chọn ra một người bổ sung là được, không cần đem nhóm tỳ nữ toàn bộ rút lui, nhưng Thấm Thủy vì phát sinh chuyện Phò mã đùa giỡn cung nữ mới rồi nên thuận ý để cho nhóm tỳ nữ toàn bộ lui ra.

Nàng từ nhỏ chưa từng tự mình gắp thức ăn, tỳ nữ rút lui xuống, nàng liền như thế nào vươn đũa gắp thức ăn cũng đều không hiểu, bất quá chuyện đó cũng không phương hại gì, bởi vì trải qua việc mới vừa rồi, nàng cũng khí đến no, đã không còn hứng thú tiếp tục dùng cơm.

Ngược lại, Đường gia ba người thở dài một hơi, vô cùng cao hứng, tự tại, cùng dáng vẻ cứng nhắc, không được tự nhiên lúc nãy hoàn toàn khác biệt.

2.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro