Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng thượng, đã canh ba rồi, ngài nên đi nghỉ thôi.." Cao Vũ chậm rãi lại gần, khẽ cúi người nói nhỏ.

Nam nhân mặc long bào vẫn chỉ ngừng lại một chút, rồi tiếp tục phê duyệt tấu chương, "Lui ra đi."

"Hoàng thượng.."

"Lui ra." Giọng hắn ẩn ẩn vài phần không vui.

"Nô tài tuân chỉ." Cao Vũ thở dài, cúi người rồi lui ra.

Đợi đến khi Cao Vũ đi khỏi, Trọng Khê Ngọ bỏ bút xuống, trầm giọng nói: "Ra đi."

Từ phía sau bình phong, một bóng đen chậm rãi đi ra, tiến gần đến long án.

"Hoa Nhung Châu." Trọng Khê Ngọ đứng dậy, nhìn chằm chằm người trước mặt, "Sao ngươi lại đến đây?"

Người này thật đúng là Hoa Nhung Châu, hắn im lặng, mãi một lúc sau mới lên tiếng.

''Nàng..sắp không được rồi."

Trọng Khê Ngọ nhíu mày, "Ngươi đang nói gì thế?"
Hoa Nhung Châu nắm chặt tay, khàn giọng nói, "Ta nói, nàng sắp không được rồi."

Trọng Khê Ngọ sững sờ, giống như không tin vào tai mình, theo bản năng hỏi lại: "Ngươi nói a..?" Rồi hắn đột nhiên im bặt, nhanh chóng tiến đến nắm cổ áo Hoa Nhung Châu, gằn giọng hỏi, "Nàng làm sao? Nàng gặp chuyện gì rồi?"

Hoa Nhung Châu hít sâu, gạt tay hắn ra, chậm rãi kể lại.

.

Ba năm trước, Hoa Nhung Châu đến trấn nhỏ kia tìm được Hoa Thiển, sau đó hai người bọn họ liền định cư ở đó.

Năm đầu tiên mọi chuyện đều rất tốt, người trong trấn đều rất lương thiện, luôn quan tâm chiếu cố bọn họ. Nàng cũng trở nên vui vẻ và hoạt bát hơn nhiều. Thỉnh thoảng hắn sẽ cùng mọi người trong trấn đi săn, mang về vài con thú nhỏ cho nàng, nàng cũng dần xem hắn là người thân, đôi lúc còn trêu trọc hắn. Chỉ là không biết từ khi nào, sức khỏe của nàng dần kém đi.

Ban đầu Hoa Nhung Châu không hề hay biết, ban ngày hắn vẫn đến võ quán dạy đám trẻ con trong trấn luyện võ, Hoa Thiển cũng cố tình giấu hắn, cũng lệnh cho người làm giữ im lặng. Mãi đến một hôm, hắn vô tình nhìn thấy nàng ho ra máu, hắn mới phát hiện. Hoa Thiển trông thấy hắn đứng ở cửa, nàng chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, càng làm sắc đỏ trên môi nàng trở nên chói mắt.

Lúc này hắn mới biết, đây không phải lần đầu nàng bị như thế. Từ nửa năm trước, nàng đã bắt đầu cảm thấy không khỏe, cũng bắt đầu ho ra máu, có đôi khi còn ngất xỉu. Ban đầu chỉ là một hai lần một tháng, rồi dần dần ngày một nặng thêm, hiện tại, mỗi ngày nàng đều phát bệnh vài ba lần.

Hoa Nhung Châu cảm thấy hoảng loạn cùng sợ hãi, thậm chí còn sợ hãi hơn cả lần hắn không tìm được nàng vào mấy năm trước. Hắn lập tức quay người đi tìm đại phu, nhưng Hoa Thiển gọi hắn lại. Nàng nói, nàng đã từng mời đại phu đến, nhưng không có cách nào cả, thậm chí ngay cả nàng mắc bệnh gì cũng không tìm được. Lúc nàng nói, nàng vẫn luôn mỉm cười, hai mắt hơi cong lên, nhìn vô cùng dịu dàng, nhưng hắn lại chỉ thấy càng thêm sợ hãi.

Hoa Nhung Châu không tin, vẫn bướng bỉnh đi lên huyện mời đại phu đến. Đại phu tỉ mỉ khám cho nàng, sau đó nhíu mày nói với hắn, cơ thể vị cô nương này vẫn rất khỏe, chỉ là không biết vì sao hơi thở lại yếu như thế. Hoa Nhung Châu không tin, tiếp tục lặn lội khăp nơi tìm danh y về cho Hoa Thiển, nhưng ai cũng đều có chung một câu trả lời, bọn họ không khám ra bệnh của nàng.

Sức khỏe của Hoa Thiển ngày một yếu, mỗi ngày nàng cũng chỉ tỉnh lại vài canh giờ, còn lại đều mê man. Hoa Nhung Châu không còn cách nào khác, đành phải đi tìm Trọng Khê Ngọ. �
Dù sao.. Trọng Khê Ngọ cũng là hoàng đế, có lẽ hắn sẽ tìm được cách.

.

Hoa Nhung Châu nói xong, lẳng lặng nhìn Trọng Khê Ngọ, "Ta không còn cách nào khác mới đến tìm ngươi."

Mặt đột nhiên đau nhói, cả người Hoa Nhung Châu đột ngột ngã ra phía sau. Hắn khẽ lau tia máu trán ra khóe môi, quay đầu liền trông thấy gương mặt tràn ngập tức giận của Trọng Khê Ngọ. Trọng Khê Ngọ tiến đến nắm cổ áo của Hoa Nhung Châu một cách thô bạo, "Trẫm giao nàng cho ngươi, trẫm từ bỏ nàng, để nàng đến bên ngươi, vậy mà hiện tại ngươi nói với trẫm, nàng sắp chết?! Hoa Nhung Châu, ngươi biết tội khi quân phải chịu tội gì không? Lập tức nói rõ cho trẫm!"

"Ngươi cho rằng ta lừa ngươi? Cho dù ta muốn lừa ngươi, cũng sẽ không lấy tính mạng của nàng ra để đàu cợt!"

Hoa Nhung Châu đẩy Trọng Khê Ngọ ra, khẽ chỉnh lại vạt áo, lạnh lùng nói, "Ta đến tìm ngươi không phải để cãi vã, thái y trong cung đều là người có y thuật đứng đầu, ta cần dùng bọn họ."

Hắn hơi ngừng lại, giọng nhỏ dần, "Nàng cần bọn họ."

Trọng Khê Ngọ nắm chặt tay, im lặng một lúc rồi nói: "Được, trẫm cùng ngươi đến xem nàng." Hoa Nhung Châu, trẫm hy vọng đây chỉ là trò đùa của ngươi, trẫm có thể tha cho ngươi tội khi quân. Nếu nàng thật sự có chuyện..

.

Đoàn người ra roi thúc ngựa lên đường, sáng hôm sau mới đến nơi.

Trọng Khê Ngọ tiến vào phòng, lập tức cảm thấy hơi nóng phả vào mặt. Hiện tại đã là tháng 2, tuy rằng thời tiết vẫn còn hơi lạnh, nhưng cũng không đến mức cần dùng lò sưởi như thế này. Hắn trông thấy người nằm trên giường, đắp vài tầng chăn dày, vậy mà gương mặt lộ ra vẫn tái nhợt, đôi môi cũng hơi tím tái, không chút huyết sắc.

Hoa Nhung Châu tiến vào, nhìn Hoa Thiển nằm trên giường, nhỏ giọng nói, "Nàng nói nàng luôn cảm thấy lạnh."

Trọng Khê Ngọ mím môi, lệnh cho các thái y lại gần xem bệnh. Nhóm thái y cẩn thận tỉ mỉ thay phiên nhau bắt mạch cho Hoa Thiển, lại nhỏ giọng trao đổi với nhau, trong mắt ai cũng toát lên vẻ khó hiểu. Vị cô nương này, cơ thể nàng rõ ràng không có vấn đề gì, nhiệt độ cơ thể cũng rất bình thường, nhưng sao da dẻ lại tái xanh, môi cũng tím tái như vậy? Hơi thở tuy rằng rất mỏng manh, mạch đập lại rất rõ ràng. Bọn họ chưa từng gặp chứng bệnh nào như vậy, đây cũng không giống dấu hiệu của việc trúng độc. Nhóm thái y bàn luận với nhau, sau đó nói lại tình hình cho Trọng Khê Ngọ.

Ánh mắt Hoa Nhung Châu chợt ảm đạm. Chẳng lẽ thật sự không có cách nào khác sao?

Trọng Khê Ngọ rũ mắt, lạnh lùng nói: "Trẫm không cần biết các ngươi dùng cách gì, cũng phải làm nàng khỏe lên cho trẫm. Không làm được, vậy thì tự lấy thứ trên cổ mình xuống đi."

.

Lúc Hoa Thiển tỉnh lại, trời đã gần tối. Nàng mờ mịt nhìn lên trần nhà. Thật ra nàng tự biết rõ sức khỏe mình ngày một kém, có lẽ cũng không gắng gượng được bao lâu nữa..

Kì thật nàng cũng đoán được vài phần lý do tại sao nàng lại như vậy. Không sinh bệnh, cũng không trúng độc, hẳn là do.. linh hồn của nàng. Nàng cảm thấy ngày càng khó điều khiển cơ thể này, có đôi khi nàng chỉ có thể nằm im một chỗ, không thể động đậy. Thỉnh thoảng lại có cảm giác như hồn nàng sắp thoát ra ngoài, cũng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, cả người đều choáng váng. Có lẽ là do linh hồn của nàng không thể dung hợp được với cơ thể này chăng? Nhưng Hoa Thiển cũng không hiểu, nếu đã như thế, vậy tại sao nàng lại xuyên vào đây? Tại sao thời gian nàng mới xuyên đến đều không sao? Tại sao đến tận bây giờ mới có vấn đề?

Hoa Thiển bị tiếng mở cửa làm cho hoàn hồn, hơi nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, khóe môi đang mỉm cười chợt cứng đờ, "Hoa Nh.."

Trọng Khê Ngọ bê khay cháo cùng bát thuốc đặt lên bàn rồi ngồi vào ngồi bên mép giường, rũ mắt nhìn Hoa Thiển, mỉm cười, "Nhìn thấy trẫm bất ngờ vậy sao?"
Hoa Thiển khó tin nhìn người trước mắt, cánh môi hơi mấp máy, "Trọng Khê Ngọ..?"

"Nàng là người duy nhất dám gọi thẳng tục danh trẫm." Trọng Khê Ngọ, cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, lại tỉ mỉ kê gối sau lưng rồi kéo chăn cho nàng, "Dậy uống thuốc đã."

Thái y viện không rõ bệnh của Hoa Thiển, cũng không dám kê thuốc linh tinh, chỉ dám kê cho nàng chút thuốc bổ kiện cường thân thể.

Trọng Khê Ngọ cẩn thận từng li từng tí múc một muỗng chão, thổi nguội rồi mới đưa đến sát miệng Hoa Thiển, thấy nàng vẫn ngẩn ngơ, liền dịu dàng nói: "Ngoan, thân thể nàng không tốt, ăn chút gì trước đã, rồi phải uống thuốc nữa, ta đã thử rồi, không đắng đâu." Hoa Thiển theo bản năng hé miệng, Trọng Khê Ngọ liền đút cho nàng ăn hết nửa bát cháo nhỏ, sau đấy lại tiếp tục cho nàng uống hết bát thuốc, xong còn nhanh chóng nhét cho nàng một viên mứt.

Hoa Thiển rũ mắt, nhỏ giọng hỏi, "Sao hoàng thượng lại đến đây?"

Trọng Khê Ngọ để lại bát vào khay, rồi quay người ngồi lại mép giường, dém lại chăn cho Hoa Thiển, "Nghe nói nàng bị bệnh nên trẫm đến thăm nàng." Hắn hơi ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Nàng không thích trẫm tới?"

Hoa Thiển hơi lắc đầu, "Không.. không phải.. nhưng nước không thể một ngày không vua, hoàng thượng không nên tới đây.."

Trọng Khê Ngọ chợt bật cười, hài hước nói: "Lần trước gặp mặt, nàng cũng nói thế." Ánh mắt hắn càng thêm dịu dàng, "Lần đó nàng còn nấu mì cho trẫm nữa. Đó là bát mì ngon nhất trẫm từng được ăn."

Hoa Thiển nhìn nụ cười của hắn mà ngơ ngẩn, sau lại bối rối nhìn ra ngoài, "Hoàng thượng nói đùa rồi, ngài từng nếm không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, sao một bát mì tầm thường lại có thể lọt vào mắt ngài được chứ."

Trọng Khê Ngọ thản nhiên: "Thiển Thiển, nàng không nên nghi ngờ điều này." Không nên nghi ngờ chính mình.

Là do trong thuốc có thêm đường, hay là do miếng mứt ở trong miệng, mà nàng lại thấy lòng mình ngọt đến như vậy?

Hai người câu có câu không trò chuyện một lúc, Trọng Khê Ngọ thấy nàng có vẻ mệt liền đỡ nàng nằm xuống, lại cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi đi ra.

Trọng Khê Ngọ khép cửa lại đi ra khỏi phòng, khóe mắt trông thầy một bóng dáng, nghiêng đầu nhìn sang liền thấy Hoa Nhung Châu đang đứng đó, im lặng nhìn cảnh sân phía trước.

"Nàng sao rồi." Hoa Nhung Châu cũng không nhìn sang, chỉ hỏi một cách thờ ơ.

Trọng Khê Ngọ đi tới đứng cạnh hắn, giọng điệu cũng lạnh nhạt không kém: "Uống thuốc xong ngủ rồi." Hắn hơi nhíu mày, "Bọn họ vẫn chưa tìm được thêm gì sao?"
Hoa Nhung Châu không đáp, Trọng Khê Ngọ cũng hiểu rõ mình quá nôn nóng, dù sao cũng mới qua vài canh giờ, sao có thể nhanh như thế chứ? Nếu đơn giản như vậy thì hắn ta cũng không cần đến tìm hắn. Chỉ là.. sao hắn có thể không nôn nóng được?
Hai người đều im lặng, đưa mắt nhìn cảnh vật trong sân.

.

Cứ như thế, bọn họ đã đến đây gần 1 tháng. Trong 1 tháng này, sức khỏe của Hoa Thiển cũng không có dấu hiệu cải thiện, vẫn tiếp tục trở nên nặng hơn. Mọi người dù lo lắng nhưng cũng chẳng thể làm được. Nhóm thái y ngày đêm nghiên cứu tra tìm cũng không tìm ra được căn bệnh mà Hoa Thiển mắc phải.

Hoa Nhung Châu nhìn nam nhân đứng im dưới trời tuyết, ánh mắt phức tạp. Một lúc sau, hắn mới lại gần Trọng Khê Ngọ, "Nghe đồn ở phương Bắc có một vị thần y, ngay cả người chết cũng cứu sống lại được. Ta muốn đi tìm ông ấy. Nàng.. giao lại cho ngươi."
Trọng Khê Ngọ hơi ngẩn người, quay sang nhìn Hoa Nhung Châu, khó hiểu hỏi, "Ngươi có ý gì?"

Hoa Nhung Châu thản nhiên vươn tay bắt lấy một bông tuyết, "Ta có thể có ý gì chứ? Chỉ là không yên tâm để nàng một mình, muốn nhờ ngươi chăm sóc thôi."
Ánh mắt Trọng Khê Ngọ hơi ảm đạm: "Nàng không muốn gặp trẫm. Ngươi ở lại chăm sóc nàng, trẫm đi tìm người kia."

Hoa Nhung Châu lắc đầu, giọng nói kiên quyết: "Ngươi không biết đường, địa hình nơi đó phức tạp lại nhiều hiểm nguy, ta đã từng đi qua đó, tìm người sẽ dễ dàng hơn. Ngươi chỉ cần chăm sóc nàng thật tốt là được." Hoa Nhung Châu đột nhiên bật cười, nhỏ giọng lầm bầm: "Nàng không muốn gặp ngươi sao.."

Trọng Khê Ngọ nghe không rõ hắn nói gì, đang định hỏi lại thì Hoa Nhung Châu đã xoay người rời đi.

.

Lúc Hoa Thiển tỉnh lại đã là gần trưa, nàng vừa mở mắt đã thấy bóng dáng người ngồi cuối giường. Hắn ngồi tựa vào thành giường, một tay cầm sách đọc chăm chú, một tay chui vào chăn nắm lấy bàn chân nàng, giúp nàng truyền nội lực để sưởi ấm, hơi ấm từ bàn chân chạy thẳng lên mặt, khiến gương mặt nàng vốn tái nhợt có thêm chút huyết sắc. Hoa Thiển mới chỉ khẽ rụt chân lại, Trọng Khê Ngọ đã phát hiện, có chút bối rối rút tay ra khỏi chăn: "Nàng tỉnh rồi? Ta.. ta thấy chân nàng lạnh nên mới.. ta không cố ý.. Nàng.."

Lần đầu tiên Hoa Thiển thấy hắn lúng túng như vậy, không nhìn được liền bật cười, sau lại nhanh chóng nhịn lại, chỉ là cặp mắt cong cong đã bán đứng nàng.

Trọng Khê Ngọ ngơ ngẩn nhìn nàng. Đã bao lâu rồi, hắn mới thấy nàng cười vui vẻ thoải mái như vậy?

Trọng Khê Ngọ chỉnh lại chăn cho nàng, bất đắc dĩ nói: "Muốn cười liền cười đi, không cần nhịn. Ta kêu người xuống bếp lấy đồ ăn cho nàng."

Hoa Thiển cười cười hỏi hắn: "Sao ngài vẫn ở đây?"
Trọng Khê Ngọ không vui nhìn nàng: "Thiển Thiển, không cần gọi ta như vậy, nàng có thể gọi tên ta."

Đỡ nàng dậy, hắn khẽ vén một lọn tóc của nàng ra sau tai, dịu dàng nói: "Trẫm cho phép nàng gọi tên trẫm."

Hoa Thiển không trả lời, chỉ lảng tránh nhìn ra ngoài, đổi đề tài: "Đồ ăn của ta đâu? Ta đói rồi."

Ánh mắt Trọng Khê Ngọ hơi ảm đạm, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười giúp nàng chỉnh lại chăn.
Ăn xong, Hoa Thiển giống như lơ đễnh hỏi hắn: "Hoàng thượng ở đây thì chính sự ai sẽ lo liệu? Ngài vẫn nên.."

Không đợi nàng nói hết câu hắn đã ngắt lời nàng: "Trong triều đã có hoàng huynh cùng tể tướng chống đỡ, nàng không cần để ý, chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh thật tốt là được. Nếu nàng muốn ta nhanh chóng trở về, vậy thì nàng phải mau khỏi bệnh. Chỉ cần nàng khỏi bệnh, ta sẽ lập tức trở về."

Hoa Thiển không biết phải trả lời hắn thế nào. Căn bệnh này của nàng, có lẽ không ai có thể trị được. Nhìn ánh mắt ảm đạm của hắn, Hoa Thiển lại thấy trong ngực hơi nhói lên. Nàng không biết nói gì khác, chỉ đành đáp: "Ta sẽ cố gắng."

Trọng Khê Ngọ đứng im nhìn nàng, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Hoa Thiển dần thấy khẩn trương. Bất chợt, hắn tiến sát lại gần nàng, mặt hắn cũng kề sát mặt nàng, nàng nghe thấy hắn nhỏ giọng hỏi: "Thiển Thiển, nàng không chán ghét ta đến vậy, đúng chứ?"
Hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt nàng, khiến mặt nàng dần đỏ lên. Hoa Thiển bối rối muốn lùi ra phía sau, nhưng phía sau nàng là thành giường, không còn chỗ trống. Thấy hắn càng lúc càng tiến sát, Hoa Thiển lúng túng muốn đẩy hắn ra, nhưng bình thường nàng đã không thể làm gì được hắn, huống chi là lúc đang bệnh như bây giờ?

Trọng Khê Ngọ nắm lấy vai Hoa Thiển, chậm rãi áp sát, dịu dàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Hắn cũng không tiến sâu, chỉ nhẹ nhàng chà sát hai cánh môi với nhau. Hoa Thiển chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, nàng không biết phải làm gì, chỉ có thể mặc kệ hắn làm bừa.

Trọng Khê Ngọ hơi lùi ra sau một chút, trông thấy gương mặt của nàng đỏ bừng, ngay cả vành tay củng đỏ ửng, liền cảm thấy vui mừng. Khẽ hôn lên mặt nàng một cái rồi nói: "Thiển Thiển, trong lòng nàng cũng có ta, phải không?"

Chưa bao giờ Hoa Thiển cảm thấy xấu hổ như bây giờ, nàng cúi thấp đầu xuống, ấp úng nói: "Ngươi..lưu manh.." Đáp lại nàng chỉ có tiếng cười vui sướng của ai đó.

.

Hoa Nhung Châu đứng bên ngoài phòng, lẳng lặng nhìn tuyết rơi. Đáy lòng hắn vừa chua xót vừa nhẹ nhõm.

Kì thật hắn biết rõ, Hoa Thiển chỉ coi hắn như người thân.

Hắn đã từng không nhịn được hỏi nàng, vì sao không thể chấp nhận hắn. Khi ấy nàng chỉ ngẩn ngơ nhìn trời, hắn liền hiểu. Nàng có người trong lòng.

Hắn cũng biết rõ, người trong lòng nàng là ai. Ngoại trừ người đó ra, còn có thể là ai chứ? Nếu không phải hắn, thì cớ gì hàng năm vào ngày mười lăm tháng chạp, nàng đều sẽ nấu mì, hơn nữa cũng sẽ luôn nấu thừa ra một bát.

Hiện tại, người nàng thích ở bên cạnh nàng, hắn cũng có thể an tâm lên đường.

Đối với hắn, chỉ cần nàng sống thật vui vẻ bình an, đã là quá đủ rồi.

Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với hắn, là giúp nàng khỏi bệnh.

Là nàng cho hắn cuộc sống mới, hắn không thể quá tham lam.

.

Lúc Trọng Khê Ngọ đi ra liền thấy Hoa Nhung Châu đứng ở bậc thềm, nhìn dáng vẻ giống như chuẩn bị lên đường. Hắn lại gần, hỏi: "Ngươi chuẩn bị lên đường?"

Hoa Nhung Châu gật đầu: "Chút nữa sẽ lên đường."

Hắn quay lại nhìn Trọng Khê Ngọ: “Nàng giao lại cho ngươi, chăm sóc nàng thật tốt. Nếu nàng có mệnh hệ gì, cho dù ngươi là hoàng đế, ta cũng sẽ tìm cách giết ngươi."

Trọng Khê Ngọ không để ý: "Không cần ngươi lo lắng, ta chắc chắn sẽ chăm sóc nàng."

Hoa Nhung Châu không nói nữa, quay đầu đi xuống, mới đi được vài bước, hắn lại dừng lại, thấp giọng nói: "Thật ra nàng vẫn luôn xem ta là người thân."

Hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở ra: "Nàng chưa từng thích ta. Bấy lâu nay, nàng cũng chỉ thích ngươi." Nói xong liền đi khỏi.

Trọng Khê Ngọ hơi sững sờ, nhìn bóng dáng hắn biến mất sau cánh cửa.

.

Thời tiết ngày một lạnh, tình trạng của Hoa Thiển cũng ngày càng tệ đi. Hiện tại mỗi ngày nàng cũng chỉ tỉnh được một lúc, sau đó lại tiếp tục ngủ mê, cơ thể cùng ngày càng gầy yếu. Trọng Khê Ngọ cũng ngày một sợ hãi cùng nóng nảy. Hắn im lặng ngồi cạnh giường, nhìn nữ tử yếu ớt nằm đó, chỉ cảm thấy đáy lòng như có một con mãnh thú đang gào thét.

"Hoàng thượng." Bên ngoài cửa, Cao Vũ khẽ gọi: "Hoàng thượng, Dương đại nhân có việc cầu kiến. Ngài ấy nói có người muốn gặp Hoàng thượng."

Trọng Khê Ngọ khẽ đặt lên trán Hoa Thiển một nụ hôn rồi đi ra, nhìn người đứng trong sân, hắn hơi bất ngờ.
Trong sân, có một vị cao tăng đang đứng, bên ngoài mặc áo cà sao, một tay cầm quải chượng, một tay cầm chuỗi tràng hạt. Nước nào cũng sẽ có một người như thế, vị này chính là quốc sư.

Quốc sư mỉm cười: "Hoàng thượng."

Trọng Khê Ngọ nhíu mày, hắn không quá tin thần phật, nên cũng không hay trò chuyện với vị quốc sư này lắm, "Quốc sư tới gặp trẫm là có chuyện gì?"

Quốc sư trả lời: "Lão nạp tới đúng là có chuyện để bẩm báo với hoàng thượng. Là về.. cô nương ở trong kia."

.

Trong đình ở ngoài vườn, có hai người đang ngồi đối diện nhau. Trọng Khê Ngọ nhìn vị quốc sư đang thản nhiên thưởng trà trước mặt, hỏi: "Quốc sư có gì cần nói?"

Quốc sư đặt tách trà xuống bàn, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng lâu la không chịu trở về cung, lão nạp đành lén xem quẻ cho hoàng thượng, biết được hoàng thượng sắp trải qua kiếp nạn. Kiếp nạn của người, có liên quan đến vị cô nương nằm trong phòng kia."

Quốc sư nổi tiếng với việc biết trước tương lai, xem quẻ xem bói rất chuẩn, mặc dù không tin mấy chuyện tâm linh nhưng Trọng Khê Ngọ không thể không thừa nhận, những chuyện ông ấy bói ra đều rất chính xác. Trọng Khê Ngọ nhíu mày, hỏi lại: "Kiếp nạn?"

Quốc sư gật đầu, chậm rãi nói: "Đúng, là kiếp nạn. Vị cô nương kia vốn không thuộc về nơi đây, đến nơi này để hoàn thành một chuyện, nay đã làm xong, nàng ấy phải trở về, nhưng hoàng thượng cố chấp muốn giữ nàng ấy lại, không tiếc thảm sát người vô tội, không chỉ chống lại ý trời, còn gây ra đại họa, bánh tích rơi vào lầm than.. Ai.. Nam mô a di đà phật." Nói tới đây, quốc sư nhớ lại cảnh ông nhìn thấy, không nhịn được thở dài. Cảnh kia, đều bị bao phủ bởi màu đỏ của máu..

Giọng Trọng Khê Ngọ lạnh lẽo nói: "Không thuộc về nơi đây? Vớ vẩn! Nàng là con gái của Hoa Tương, Hoa gia nhiều đời đều sống ở đây, sao nàng có thể không phải người ở đây? Quốc sư, trẫm tôn trọng ông đã đóng góp nhiều công lao cho đất nước, nhưng có một số chuyện, không thể nói mò."

Quốc sư cũng không sợ hãi, vẫn bình thản trả lời: "Nếu hoàng thượng không tin, có thể hỏi thẳng vị cô nương đó. Lão nạp cũng không cần thiết phải lừa ngài."

Trọng Khê Ngọ thờ ơ: "Quốc sư vẫn là nên sớm trở về thôi." Nói xong liền đứng dậy bỏ đi. Ở nơi người khác không nhìn thấy, tay hắn đã nắm chặt lại thành quyền.

.

Lúc Hoa Thiển tỉnh lại đã trông thấy Trọng Khê Ngọ đang ngồi ở ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước.

Nàng chợt cảm thấy lo lắng, lên tiếng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Trọng Khê Ngọ nghe thấy tiếng nàng liền hoàn hồn, nhanh chóng tiến lại gần nàng: "Nàng tỉnh rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Hoa Thiển lắc đầu, nhỏ giọng hỏi lại: "Người làm sao vậy?"

Trọng Khê Ngọ rũ mi nhìn nàng, không đáp.

Hắn vốn không tin lời quốc sư nói, nhưng.. hắn chợt nhớ lại rất nhiều chuyện. Chuyện nàng đột nhiên thay đổi tính tình, đột nhiên không còn thích hoàng huynh nữa, đột nhiên thay đổi cách hành xử,.. Cũng lại đột nhiên đổ bệnh, một căn bệnh chưa ai từng gặp qua, không có dấu hiệu, không có triệu chứng. Nàng như thế, hắn lại không thể không suy nghĩ lại lời quốc sư nói.

Nếu như, đó là thật thì sao?

Nếu như, nàng thật sự phải rời đi, hắn có thể giữ nàng lại sao?

Hai người đều im lặng, rất lâu sau, Trọng Khê Ngọ mới lên tiếng: "Thiển Thiển, ta hỏi nàng một chuyện được không?"

Hoa Thiển không rõ có chuyện gì, theo bản năng gật đầu.

Trọng Khê Ngọ khẽ hít một hơi, chậm rãi hỏi: "Thiển Thiển, rốt cuộc, nàng là ai?"

Hoa Thiển sững sờ, ánh mắt chợt hiện lên sự sợ hãi, nhưng nàng nhanh chóng giấu đi, mỉm cười hỏi lại hắn: "Hoàng thượng đang nói gì thế?"

Nhưng Trọng Khê Ngọ nhìn thấy được. Hắn nở nụ cười bi ai. Là thật.. nàng..

"Thiển Thiển, nàng là ai?"

Nàng sẽ rời khỏi ta sao?

.

Buổi đêm, Trọng Khê Ngọ đơn độc đi đến một căn nhà, dường như người trong nhà cũng biết hắn sẽ tới, nên vẫn để cửa cho hắn. Trọng Khê Ngọ đi vào phòng khách, nhìn người đang ngồi trên ghế chậm rãi đứng dậy.

"Quốc sư đã có thể bói ra chuyện nàng ấy rời đi, vậy cũng có cách thay đổi điều đó, phải không?"
Quốc sư thở dài, lắc đầu: "Hoàng thượng, đây là thiên mệnh an bài, phàm nhân như chúng ta không thể chống lại ý trời được."

Trọng Khê Ngọ cười lạnh: "Trẫm không tin. Ngươi chỉ cần trả lời cho trẫm biết, ngươi có cách nào thay đổi chuyện này hay không?"

Quốc sư nhìn ra ngoài cửa: "Hoàng thượng, ý trời đã định, khó có thể thay đổi, cho dù có, cũng phải trả một cái giá rất đắt."

Trọng Khê Ngọ đột nhiên quỳ xuống. Quốc sư sững sờ. Trong trí nhớ của ông, từ khi còn bé hoàng thượng đã kiêu ngạo hơn người, tuy rằng bên ngoài ngài không thể hiện ra, nhưng ông có thể cảm nhận được, hoàng thượng tuyệt đối kiêu ngạo hơn bất cứ ai. Vậy mà hiện tại, hoàn thượng lại vì một nữ tử, mà quỳ xuống.

Quốc sư lại thở dài: "Hoàng thượng, ngài làm gì vậy? Lão nạp không nhận được lễ này đâu, hoàng thượng nên trở về thôi."

Trọng Khê Ngọ không đáp lại, chỉ im lặng quỳ ở đó, sống lưng kiên cường thẳng táp.

.

Đã vài ngày Hoa Thiển không gặp được Trọng Khê Ngọ, hỏi ai cũng đều trả lời không thấy hắn đi đâu. Hoa Thiển cảm thấy bồn chồn, nhưng cũng tự phỉ nhổ chính mình. Hai người cũng chả có quan hệ gì, sao nàng lại phải quan tâm hắn đi đâu làm gì chứ? Gần đây sức khỏe của nàng đột nhiên tốt hơn rất nhiều, có thể xuống giường đi lại. Hôm nay trời khá ấm áp, Hoa Thiển định sẽ ra ngoài hít thở không khí. Cứ tiếp tục ở trong phòng như vậy nàng sẽ sớm mốc meo lên mất.

Bảo tiểu nha hoàn trở lại để nàng đi một mình, Hoa Thiển thả chậm bước chân, chậm rãi tận hưởng không khí trong lành. Chợt, nàng thấy ở đỉnh nghỉ chân có một bóng người, hình như là một vị cao tăng?

Ông ấy nhìn thấy nàng, liền đứng dậy mỉm cười: "Hoa cô nương, không biết lão nạp có thể nói chuyện với ngài một chút được không?"

Hoa Thiển nhận ra ông ấy, khi nàng vào cung gặp thái hậu từng nhìn thấy, đây là quốc sư? Nhưng sao quốc sư lại ở đây?

Dường như quốc sư nhìn ra được sự chần chờ của nàng, bèn cười giải thích: "Hoa cô nương không cần lo lắng, lão nạp chỉ là muốn trò chuyện vài câu thôi."

Hoa Thiển gật đầu, đi đến ngồi xuống một bên ghế, mỉm cười hỏi: "Không biết quốc sư có vì muốn muốn nói với tiểu nữ?"

Quốc sư nhìn nàng, nói: "Hoa cô nương, chắc hẳn chính cô nương cũng biết rõ mình bị làm sao, đúng chứ? Thời gian cô nương ở nơi đây cùng không còn nhiều, cô nương sắp phải trở về nơi cô nương thuộc về rồi."

Người Hoa Thiển cứng đờ, khó tin nhìn ông, cười gượng: "Quốc sư, ngài nói gì vậy? Ta có thể trở về đâu được chứ?"

Quốc sư hiền lành nhìn nàng: "Hoa cô nương, lão nạp tuy rằng không phải thần tiên gì, nhưng cũng có vài phần bản lĩnh. Trước mặt lão nạp, cô nương không cần phòng bị như thế. Huống hồ, lão nạp đến đây là vì muốn nhờ cô nương một chuyện."

Hoa Thiển gật đầu tỏ vẻ lắng nghe.

"Lão nạp từng bói một quẻ cho hoàng thượng. Quẻ thiên sát, máu chảy thành sông, người người lầm than. Hoàng thượng vì chống lại ý trời, mà làm thiên hạ đại loạn."

Quốc sư thở dài, "Cô nương biết lý do hoàng thượng làm thế là gì không?"

Hoa Thiển chợt có suy nghĩ thoáng qua, chẳng lẽ..
"Là vì cô nương."

Lời nói của quốc sư làm Hoa Thiển thấy kinh hãi. Quốc sư nhìn nàng, tiếp tục nói: " Hoàng thượng vì muốn cố chấp giữ cô nương ở lại, nên mới làm ra chuyện chống lại ý trời. Hoa cô nương, chỉ có cô nương mới có thể thay đổi được kết cục tang thương kia mà thôi."

Hoa Thiển rũ mắt nhìn tay áo, một lúc sau mới hỏi lại: "Ta không thể ở lại đây sao?"

Quốc sư không nghĩ đến nàng sẽ hỏi điều này, ông hơi sửng sốt, sau đó thở dài: "Không thể, cho dù có làm gì đi chăng nữa, cô nương cũng sẽ phải trở về. Cô nương, đây là ý trời."

"Quốc sư muốn ta làm gì?"

Quốc sư nhìn ra ngoài: "Nếu như lão nạp tính không sai, thời gian cô nương ở lại đây cũng chỉ còn trên dưới mười ngày mà thôi. Lão nạp cầu xin cô nương, xin cô nương hãy khuyên nhủ hoàng thượng, đừng để hoàng thượng đi sai đường."

.

Lúc Hoa Thiển đi vào căn nhà quốc sư đang ở tạm liền nhìn thấy một bóng dáng đang quỳ trong sân, trên người hắn vẫn mặc bộ y phục của mấy ngày trước. Nàng chậm rãi lại gần, khoác lên người hắn tấm áo choàng, rồi ngồi xuống trước mặt hắn.

Trọng Khê Ngọ sững sờ, giọng khàn khàn hỏi: "Thiển Thiển? Sao nàng lại ra đây? Trời vẫn còn hơi lạnh, nàng đừng ngồi xuống.." Hắn chợt cảm nhận được trên mặt có một bàn tay ấm áp đang áp lên, theo bản năng lùi ra sau "Đừng, người ta rất lạnh.."

Hoa Thiển nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, ta mệt quá, ngài đưa ta về được không?"
Trọng Khê Ngọ vừa nghe nàng gọi hắn dịu dàng như vậy đã cảm thấy ngẩn ngơ, cả người đều choáng váng, giọng nói cũng hơi run run: "Thiển Thiển?"

Đến khi hắn hiểu được nàng vừa nói gì lập tức vội vã đứng dậy muốn bế nàng, nhưng hắn đã quỳ ở đây mấy ngày, thân thể đứng không vững có hơi lảo đảo, Cao Vũ vốn đứng ở ngoài lập tức chạy vào đỡ hắn. Trọng Khê Ngọ khoát tay bảo Cao Vũ lui ra, mình thì nắm chặt lấy tay Hoa Thiển, tập tễnh đỡ nàng trở về.

Về đến nhà Hoa Thiển cũng không về phòng mình mà kéo Trọng Khê Ngọ về phòng hắn, giọng nói cũng nghiêm túc hơn không ít: "Thỉnh hoảng thượng thay y phục rồi nghỉ ngơi!" Nói xong nàng liền ấn hắn ngồi xuống giường, quay người bảo người chuẩn bị nước cho hắn, cũng chuẩn bị cho hắn ít đồ lót dạ, rồi lại rót cho hắn tách trà ấm, nhét vào tay hắn, "Hoàng thượng nghỉ ngơi trước đi, ta có chuyện muốn nói với ngài." Trong lúc Trọng Khê Ngọ vẫn còn sững sờ, nàng đã quay người rời đi.

.

Tối đến.

Hoa Thiển nhìn Trọng Khê Ngọ nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, bàn tay dưới ống tay áo hơi siết chặt vào nhau.

"Hoàng thượng, chắc ngài cũng đã biết, ta không phải người ở nơi này."

Trọng Khê Ngọ chợt cứng đờ, không thể tin mà quay đầu nhìn nàng, "Thiển Thiển?!!"

Hoa Thiển không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Ta vốn sống ở một nơi cách đây rất rất xa, ta cũng tên là Hoa Thiển, nhưng năm nay ta đã hai mươi ba tuổi, bỗng nhiên một ngày tỉnh lại liền phát hiện bản thân đã trở thành Hoa Thiển này. Ta không biết vì sao ta lại tới đây, cũng không hề muốn phải tới đây! Ta cố gắng thay đổi, cố gắng nhẫn nhịn để bảo toàn tính mạng, cũng không muốn ảnh hưởng đến ai, nhưng ta lại liên lụy đến gia đình của 'nàng'! Hiện tại ta đã có thể trở về nhà.."

Nàng hơi ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Hoàng thượng, ta muốn trở về." Cho nên ngài không cần vì ta mà làm những chuyện đó..

Tay Trọng Khê Ngọ nắm chặt thành quyền: "Là quốc sư bảo nàng đến nói với trẫm những điều này?"

Hoa Thiển lắc đầu: "Ngài biết rõ những gì ta nói đều là thật."

"Hoa Thiển! Trẫm nói nàng bịa chuyện chính là nàng bịa chuyện! Trẫm tha cho nàng tội khi quân, hiện tại lập tức về phòng nàng đi." Kể từ khi gặp mặt đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn to tiếng với nàng.

Hoa Thiển không để ý, lại gần ngồi bên mép giường hắn. "Hoàng thượng, ta chỉ còn nửa tháng."

Trọng Khê Ngọ lập tức lạnh lùng nói: "Hoa Thiển!"

Hoa Thiển càng không sợ hắn, trực tiếp nắm lấy tay hắn "Hoàng thượng, ngài là cửu ngũ chí tôn, ngài nên đặt tâm mình vào thiên hạ, chứ không phải một nữ tử nhỏ bé sắp biến mất như ta."

Trọng Khê Ngọ ôm nàng vào lòng, cằm hắn đặt lên đầu nàng, nhỏ giọng nói: "Nhưng thiên hạ của trẫm lại là nàng.."

.

Sau đêm đó, Trọng Khê Ngọ liền trở nên ít nói hơn nhiều, cả người luôn lạnh lùng trầm lặng, đôi lúc Hoa Thiển còn tưởng hắn bị Trọng Dạ Lan nhập vào.
Nhìn người đối diện im lặng chậm rãi dùng bữa, Hoa Thiển thấy hơi bất đắc dĩ, lơ đễnh nói: "Trời dần ấm lên rồi, Hoàng thượng có muốn đi du ngoạn không? Gần đây có một ngọn núi không tệ, có thể đến đó chơi vài hôm, bảo phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn đi kém, có thể đến đó dựng trại nướng thịt cũng được, còn có thể.."

"Nàng muốn làm gì?" Trọng Khê Ngọ ngắt lời nàng.

Vẻ mặt Hoa Thiển thản nhiên: "Muốn hẹn hò với hoàng thượng."

Trọng Khê Ngọ không nghĩ đến nàng sẽ nói như thế, sau cùng chỉ có thể thỏa hiệp với nàng, kẽ gật đầu xem như đáp ứng, trong lòng dần cảm thấy chua chát.
Bởi vì đột ngột lên kế hoạch, nên đồ cần chuẩn bị cũng rất nhiều, phải đến ngày thứ ba mới có thể lên đường. Lần này đi cũng chỉ có Hoa Thiển, Trọng Khê Ngọ, một tiểu nha hoàn luôn chăm sóc Hoa Thiển, Cao Vũ cùng hai người thị vệ. Ngọn núi Hoa Thiển nhắc đến tương đối gần, chỉ cách tiểu trấn hai giờ di chuyển. Khi đến nơi trời cũng đã gần chiều muộn, Trọng Khê Ngọ cùng Hoa Thiển đi chậm rãi đi dạo xung quanh, những người còn lại bắt tay vào dựng trại.

Hoa Thiển hít sâu một hơi, cảm thấy cực kì sảng khoái. Trọng Khê Ngọ vẫn lạnh lùng đi bên cạnh nàng, không tỏ thái độ gì. Mải ngắm cảnh xung quanh, Hoa Thiển không để ý vấp vào một viên đá, người lảo đảo ngã xuống, sau đó nàng liền cảm nhận được một vòng ôm ấm áp, Hoa Thiển theo bản năng ôm lấy eo người đó. Trọng Khê Ngọ nhìn người trong ngực đã đứng vững nhưng không có ý định đi ra liền mặc kệ, tiếp tục ôm nàng. Hai người cứ như thế lẳng lặng ôm nhau, ánh chiều ta hắt lên người họ, càng khiến khung cảnh trở nên ấm áp.

"Hoàng thượng.."

"Thiển Thiển.."

Hai người đồng thời lên tiếng, rồi lại cùng im lặng. Hoa Thiển lên tiếng trước: "Hoàng thượng đã từng đi du ngoạn thế này chưa?"

Trọng Khê Ngọ gật đầu: "Đã từng."

Hoa Thiển không nghĩ hắn lại từng đi rồi, không phải bình thường người trong hoàng gia đều không thể đi đây đi đó sao? Nàng tò mò: "Hoàng thượng thật sự đã từng đi rồi sao? Với ai vậy?"

Trọng Khê Ngọ nhìn nàng không nói, Hoa Thiển chợt nghĩ đến điều gì, giọng điệu kì quặc hỏi: "Không phải là ngài đi cùng vị tiểu thư nào đấy chứ?" Hoặc là vốn đi một mình nhưng lại gặp phải một tiểu cô nương vùng sơn cước xinh xắn, hai người cứ như thế mà..

Thấy biểu cảm của nàng liền biết nàng nghĩ đến chuyện gì, hắn không vui trừng nàng: "Trẫm đi với hoàng huynh!" Khi đó bọn họ còn nhỏ, thường xuyên lén trốn khỏi cung đi chơi. Trọng Khê Ngọ nhớ lại những kỷ niệm cũ, thấp giọng kể lại, Hoa Thiển an tĩnh tựa vào ngực hắn lắng nghe.

.

Lúc hai người họ trở về, trại đã được dựng xong, nguyên liệu nướng thịt cũng đã được dọn sẵn. Trọng Khê Ngọ dắt Hoa Thiển lại gần đống lửa, tự tay chọn một miếng thịt rồi bắt đầu nướng. Hoa Thiển lập tức kinh ngạc: "Hoàng thượng biết làm sao?"

Trọng Khê Ngọ không vui, giọng điệu của nàng thế này là làm sao hả? Cao Vũ thấy thế liền nói nhỏ: "Hoa tiểu thư có điều chưa biết, hoàng thượng nướng thịt rất tuyệt, lúc ra ngoài cắm trại đều là ngài ấy nướng thịt cho bọn thuộc hạ ăn."

Trọng Khê Ngọ trong ấn tượng của Hoa Thiển chính là kẻ mười ngón tay không dính nước xuân, hiện tại biết được hắn không chỉ biết nấu nướng, hơn nữa còn nướng rất ngon, nàng chỉ càm thấy trời đất đảo lộn. Nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ cười cười nói với hắn: "Vậy hôm nay nhờ hoàng thượng mà tiểu nữ có lộc ăn rồi."

Sao Trọng Khê Ngọ không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng chỉ nhìn nàng rồi quay đi, cả người đều dán lên bốn chữ "Nàng sẽ hối hận!"

Đến khi Hoa Thiển nếm thử một miếng thịt từ chỗ Trọng Khê Ngọ, nàng lập tức vứt hết cốt khí lên chín tầng mây, ăn đến vui vẻ quên trời quên đất. Ánh mắt Trọng Khê Ngọ vô cùng dịu dàng, thỉnh thoảng sẽ giúp nàng lau sạch vết bẩn trên mặt, còn tỉ mỉ lấy nước ấm cho nàng.

Hoa Thiển ăn no đến không thở được, Trọng Khê Ngọ hết cách, chỉ có thể đỡ nàng chạm rãi tản bộ tiêu thực. Hai người đi đến gần một vách núi liền dừng lại.
Phóng tầm mắt ra xa là bầu trời đêm bao la rộng lớn, cùng hàng ngàn hàng vạn vì sao điểm xuyết trên đó.
Trọng Khê Ngọ khép áo choàng của Hoa Thiển lại một chút, ban đêm gió lớn, nàng dễ nhiễm bệnh.

"Hoàng thượng, nếu như ta đi rồi, ngài có thể hứa với ta ba điều được không?"

Cánh tay Trọng Khê Ngọ căng chặt lại, không trả lời nàng.

"Hoàng thượng."

"Hoàng thượng."

"Hoàng thượng?"

"..."

"Trọng Khê Ngọ."

"Chàng bị điếc sao?"

"Trọng Khê N.."

Giọng nói của nàng chợt biến mất. Trọng Khê Ngọ ôm mặt nàng, chậm rãi tỉ mỉ thưởng thức đôi môi mà hắn ngày nhớ đêm mong. Đến khi nàng không thở được nữa, hắn mới buông nàng ra, thì thào nói: "Thiển Thiển, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Nếu không ta chỉ sợ ta sẽ không kiềm chế được.." Giam nàng lại.

"Trọng Khê Ngọ.." Hoa Thiển rời khỏi vòng ôm của hắn, mặt nàng dần nghiêm túc: "Trọng Khê Ngọ, chàng thích ta sao?"

Trọng Khê Ngọ gật đầu, không chút do dự.

"Ta cũng thích chàng." Nàng dịu dàng nói. "Nhưng mà, giữa chúng ta có quá nhiều chuyện. Thân phận của ta, Hoa gia, thân phận của chàng,.. A Ngọ, chúng ta không thể ở bên nhau."

"Chỉ cần ta muốn là có thể. Nàng đừng quên, ta chính là hoàng đế. Chỉ cần ta muốn, kẻ nào dám phản đối?"

"Thật sao?" Hoa Thiển mỉm cười "Nhưng mà, người ta thích, không phải như vậy, Người mà ta thích, là một vị hoàng đế tốt. Hắn rất lạnh lùng, cũng rất kiêu ngạo, tuy rằng luôn ngụy trang thành dáng vẻ ôn hòa nho nhã, nhưng ta biết hắn thật ra cũng là một người là một người rất dịu dàng. Hắn có thể không từ thù đoạn, nhưng lại cố gắng không làm hại đến người vô tội. Ban đầu hắn luôn nghi ngờ ta, thường xuyên quanh co lòng vòng dò xét ta, nhưng sau đấy lại đối xử với ta rất tốt, luôn cố gắng hết sức bảo vệ ta. A Ngọ, đấy mới là người mà ta thích. Chàng muốn làm người đó biến mất ư?"

Trọng Khê Ngọ không thể cất thành lời. Đột nhiên hắn thấy từ khóe miệng Hoa Thiển trào ra tia máu, người nàng cũng lung lay sắp đổ, hắn hoảng hốt ôm nàng vào ngực, sợ hãi gọi: "Thiển Thiển? Nàng làm sao vậy? Đừng sợ, chúng ta lập tức trở về, ta cho người đi gọi thái y, nàng sẽ không có chuyện gì.."

Hoa Thiển nắm lấy tay hắn lắc đầu: "Chàng biết rõ ngay cả thần y cũng không thể làm được gì mà."

Hoa Thiển lau đi vết máu bên môi, kéo Trọng Khê Ngọ ngồi xuống một khối đá ngay đó, nàng ngồi tựa vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn lên trời. "A Ngọ, chàng hứa với ta ba điều được không?"

Trọng Khê Ngọ ôm nàng vào ngực, hắn ôm rất chặt, giống như muốn khảm nàng vào trong ngực. Giọng hắn hơi khàn khàn: "Được."

Hoa Thiển cười dịu dàng: "Chàng phải sống thật tốt, không được làm tổn thương chính mình, cũng không được làm tổn thương đến người khác."

Trọng Khê Ngọ khẽ hôn lên tóc nàng: "Ta đồng ý với nàng."

Hai mắt Hoa Thiển cong lên, vui vẻ cười ra tiếng.
Trọng Khê Ngọ dần cảm nhận được người trong lòng mình lạnh dần, cơ thể cũng mềm nhũn tựa vào người hắn.

Hắn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng, ngẩng đầu ngắm sao.

Chỉ là, vì sao, bầu trời không còn sáng như lúc nãy nữa?
.

Xuống hoàng tuyền, uống một ngụm canh Mạnh Bà, quên đi mọi lưu luyến ở trần thế, đi qua cầu Nại Hà, buông bỏ mọi chấp niệm, đến một thế giới khác..

"Uống bát canh này, ngươi sẽ quên hết mọi ký ức, quên hết hỷ nộ ái ố trong trần thế, rồi đi đầu thai kiếp khác."
Trọng Khê Ngọ bình tĩnh nhìn bát canh trước mặt. Hắn nhìn bà bà trước mặt, hỏi: ''Ta có thể không uống không?"

Mạnh Bà cũng không ngạc nhiên: "Ngươi vẫn còn lưu luyến điều gì ư?"

Trọng Khê Ngọ mỉm cười gật đầu. Mạnh Bà thở dài: "Không uống canh vong xuyên, sẽ không thể luân hồi."

Bà bà nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, nhưng đầu tóc lại điểm vài sợi bạc. Hẳn là liên quan đến một chữ tình..

"Nhưng ta không muốn quên nàng." Nàng ấy vô tâm như thế, nếu như hắn không chủ động đi tìm nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không bao giờ đến gặp hắn, dù chỉ một lần. Nếu như hắn quên nàng, vậy làm sao hắn có thể tìm được nàng?

Mạnh Bà thấp giọng nói: "Có thể không uống canh Vong Xuyên, nhưng ngươi phải đợi dưới chân cầu Nại Hà một vạn năm, nếu như đến lúc đó linh hồn ngươi vẫn còn, liền có thể đi chuyển kiếp. Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, có hàng vạn vạn kẻ cũng giống như ngươi, cho rằng mình có thể chịu đựng được, nhưng nỗi đau đớn khi bị nước sông Hoàng Tuyền chạm phải, khó có ai có thể chịu được quá trăm năm. Có người dù trụ được hơn nghìn năm, nhưng lại thấy được người mình chờ đợi sắp sửa chuyển thế với một kẻ khác. Ta đã nhìn thấy không ít những người thất bại, kẻ thành công lại có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, cho dù có chịu đựng được một vạn năm thì thế nào? Chưa chắc ngươi đã có thể được chuyển thế đến cùng kiếp với người ngươi lưu luyến. Vậy nên, bà bà khuyên ngươi, vẫn nên uống canh rồi qua cầu chuyển kiếp đi thôi."

Trọng Khê Ngọ lắc đầu, chậm rãi đi xuống nước.

Nước sông Hoàng Tuyền, khi thì nóng như dung nham, khi lại lạnh như băng tuyết.
.

Ta không nhớ mình đã ở đây bao lâu, ta cũng không nhớ mình tên là gì, tại sao lại ở đây..

Hình như xung quanh ta đã từng có rất nhiều người, nhưng họ dần biến mất, rồi những gương mặt xa lạ lại xuất hiện, rồi lại biến mất, hiện tại ta không quen ai đứng xung quanh cả.

Ta đã quên rất nhiều điều, nhưng vừa hay ta lại nhớ được nàng.

Ta vẫn nhớ nụ cười của nàng dành cho ta, vẫn nhớ ánh mắt dịu dàng của nàng, nhớ giọng nói của nàng khi nàng nói nàng thích ta, cũng vẫn nhớ bát mì nhỏ bé nàng nấu cho ta.

Thiển Thiển, ta nhớ nàng.

Liệu.. nàng có nhớ ta không?

Thiển Thiển...
.

Mạnh Bà nhìn người đang trầm lặng đứng giữa sông, có chút khó tin, thở dài nói với hắn: "Ngươi đã ở đây đủ một vạn năm, hiện tại có thể chuyển thế. Hy vọng, ngươi sẽ tìm được người ngươi lưu luyến ở kiếp này."
.

"A Thiển, cuối tuần này cậu rảnh không? Chúng mình đi ngắm hoa nhé. Cậu xuất viện đã gần một tuần rồi mà chả đi đâu cả. Cả ngày chỉ ru rú trong nhà thôi, như thế không tốt đâu A Thiển.."

Hoa Thiển hơi hoảng hốt, nàng thật sự trở lại rồi. Nửa tháng trước, nàng mở mắt ra liền thấy mình đang ở trong bệnh viện. Bác sĩ nói rằng nàng làm viêc quá sức nên ngất xỉu, là đồng nghiệp đưa nàng đi cấp cứu.
Nàng không rõ, kia là mộng, hay nàng đã từng thật sự xuyên đến đó..

Thấy nàng không để ý đến mình, cô gái kia liền mặc kệ, quyết định nói: "Cứ như vậy đi, ở nhà mãi cũng không tốt cho sức khỏe. Cậu phải đi cho mình!"

Hoa Thiển ngẫm nghĩ rồi đồng ý, nàng cũng muốn thả lỏng tâm tình một chút.
.

Tháng ba, là mùa hoa cỏ nở rộ rực rỡ nhất. Vườn hoa ở ngoại thành cũng trở nên vô cùng đông đúc, người tới kẻ đi qua lại tấp nập.

Hoa Thiển đi cùng các bạn, nhìn bọn họ vui vẻ ríu rít cười đùa, nàng dần thả chậm bước chân, chậm rãi đi dạo ngắm cảnh. Dần dần, người xung quanh vắng dần, Hoa Thiển cũng không để ý, mãi đến khi nàng đi lạc vào một rừng hoa xuyến chi, xung quanh không có ai, nàng mới hoàn hồn. Bất đắc dĩ day day trán, nàng cố gắng tìm đường rời khỏi đây.

Chợt có cơn gió thổi qua, khiến những cánh hoa trắng mỏng manh bay lả tả xung quanh, dường như, ở giữa cánh rừng, có một bóng dáng đang đứng.

Hoa Thiển nhíu mày, cảm thấy người đó có chút quen thuộc, liền đi lại gần. Nàng vừa bước một bước, bóng dáng đó cũng liền tiến lại phía nàng.

Hai người ngày càng lại gần nhau, tầm mắt Hoa Thiển dần mơ hồ.

Là chàng..

Hai người dừng lại cách nhau một đoạn.

Hoa Thiển ngơ ngẩn nhìn người trước mặt.

Hắn cũng đang nhìn nàng, gương mặt lạnh lùng thờ ơ, chợt hắn mỉm cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

"Thiển Thiển."
.

Ông trời đưa nàng đến cạnh ta, rồi cũng cướp đi nàng khỏi ta.

Giữa chúng ta..
Là duyên hay là nghiệt..
Là hỉ, hay là bi...

Mười năm cô độc ở kiếp trước
Vạn năm chờ đợi dưới hoàng tuyền
Hai mươi sáu năm tìm kiếm trong vô vọng ở kiếp này
Tất cả, đều không quan trọng
Bởi vì, vào ngày hoa nở, ta sẽ tìm được nàng.

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro