Vị ngọt của Xoài xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị ngọt của Xoài xanh - Kì 1: Kí ức mang tên “Xoài chua"

14:01:02 20/06/2010

Phong Linh - Theo PLXH

 Vị ngọt của Xoài Xanh - Kì 3 - "Đau dạ dày"

Ấn tượng đầu, vô cùng xấu! Ấn tượng hai, ăn mặc không khác gì một đứa con trai thích nghịch ngợm, quậy phá, và ấn tượng ba, phải nói là ngang như cua… Ấy là lần đầu tiên Hiểu Anh gặp Xoài...

1, Xoài’s Diaries và lần chạm mặt đầu tiên

A…! Cái quái gì thế?” – Tôi ngồi xụp xuống và ôm lấy cái bụng. Chết tiệt, đau quá!! Sao tháng nào cũng vậy?? Aaaa…

·                Đưa vé xe của cậu đây!

“A, đôi Converse. Huhu, đúng đôi mà tôi thích điên đảo luôn, mà lại không có size vừa!” – Tôi thầm rên xiết trong đầu. 

·                Tôi nói cậu không nghe thấy gì à?  Đưa vé xe của cậu  đây xem nào. – Chủ nhân đôi Converse xanh tỏ rõ thái độ khó chịu. Lúc bấy giờ tôi mới chịu ngẩng mặt nhìn lên.

Quần bò dài xanh sẫm. Áo sơ mi trắng, và cha mẹ  ơi, có cả phù hiệu trường. Tay áo xắn lên đến ngang khủy tay. Đầu tóc chải gọn gàng. Không vòng vèo, không nhẫn, không khuyên. Cặp sách đeo chéo bên hông.

Khỉ  thật! Tôi có quen một thằng nhạt nhẽo chuẩn mực học sinh ngoan hiền như thế này bao giờ à? Sao nó không mặc cả quần vải để tôi kiến nghị lên nhà trường lập tượng đài học sinh gương mẫu cho nó luôn nhỉ?

À, nhân tiện giới thiệu luôn, trường tôi là trường tư thực, tuy có đồng phục, nhưng không coi quá chặt chẽ hay chấm điểm kỉ luật vấn đề này, miễn là tụi dở hơi đừng có lố lăng hay hở hang + rườm rà trơ trẽn thì đều có thể bước qua cổng. Vì thế, việc gặp một đứa nào, mà nhất là con trai, lại mặc áo đồng phục thì quả rất, rất đáng chú ý!

·                Tôi nói lần này lần thứ sáu rồi đấy! Cậu đưa vé xe cho tôi. Tai cậu là tai lừa à?

·                Cái gì? – Tôi hỏi bật lại. Ơ, nãy giờ tôi có để ý nghe xem nó nói gì đâu chứ? Haizz…

·                Cái gì là cái gì chứ? – Cái miệng trên khuôn mặt hiền lành ấy nói như vả vào mặt tôi.

·                Cậu nhắc lại câu ban nãy tôi xem nào. – Tôi tức khí.

Nó  lặp lại rành rọt không thiếu một từ với nét mặt thản nhiên không đỡ được, như thể nó  đang giảng bài cho em gái nó, chứ không phải là  đang quát tôi như quát một con gà trụi lông nhảy ra khỏi tủ lạnh vậy!

Mà  nó là ai chứ? Xồng xộc ở đâu ra rồi nói như cầm theo cả xô nước đá mà hất thẳng vào mặt tôi vậy! A, cái mặt cũng quen quen, nhưng chịu thôi! Cái bộ não đáng thương của tôi không cho phép tôi ghi nhớ cái khuôn mặt này, nhất là khi nó còn đang nhìn tôi với vẻ khinh khỉnh đáng ghét!

 Tôi chống tay lên đầu gối, định đứng thẳng lên cho bằng mặt bằng người thì… Á!! Đau!!... Sao tôi lại quên mất “nó” nhỉ?! Sao lúc nào “nó” cũng hành hạ tôi vậy? Vừa nhổm dậy được một chút lại ngồi xụp xuống ôm bụng. Khốn nạn! Chắc trông tôi giống một con chó nhỏ muốn sủa nhưng lại phát hiện ra mình bị… mất giọng lắm!

 Nó, học sinh gương mẫu ấy, thấy vậy nên cũng ngồi xuống:

·                Cậu bị đau bụng làm sao?

·                Tôi bị làm sao thì liên quan gì đến cậu?

·                Cậu không thể nói chuyện bình thường với tôi được à?

·                Sao tôi phải nói chuyện bình thường với cậu chứ? – Tôi hậm hực. Đâu ra thằng dở hơi này không biết?

·                Thôi tôi không đôi co với cậu nữa. Đưa vé xe cho tôi.- Nó tiến lại gần hơn.

·                Cậu là ai mà tôi lại phải đưa vé xe tôi cho cậu chứ?

·                Cậu không biết hay giả ngu thế?

·                Sao tôi lại phải giả ngu với cậu chứ? – Khó chịu quá. Nó cứ làm như nó là siêu sao không bằng. Mà dù nó có là siêu sao đi chăng nữa thì chắc gì tôi đã biết?

·                Tôi không đôi co với cậu nữa. Cậu nhìn rõ mặt tôi nhé! Nguyễn Ngọc Hiểu Anh, lớp 11G. Vậy là rõ ràng rồi chứ? Giờ thì đưa vé xe cho tôi.

·                Ờ. – Tôi “ù ù cạc cạc”. Cái đầu gà của tôi còn đang mải sắp xếp lại mọi việc, nhưng cũng thuận tay lấy vé xe từ trong cặp đưa nó. Trời đất, nó cùng lớp tôi, mà sao tôi không có lấy một tí tẹo ấn tượng nào nhỉ? Cái tên đúng là quen kinh khủng, nhưng hình như trước giờ tôi vẫn tưởng… đấy là con gái! Ôiii… Tôi biết mình nhớ tên kém rồi, không nghĩ là ngay nhớ mặt lại cũng vậy!

Lúc ngẩng đầu lên, đã thấy nó dắt xe tôi đi được một  đoạn vế phía nhà gửi xe! Tôi giật mình gọi với theo:

·                A, cậu làm cái quái gì vậy?

·                Cậu ở yên đấy và im lặng dùm tôi một chút đi!

[…] 

·                Tôi cất xe vào lại cho cậu rồi đấy.

   Tôi nhìn lại nó với ánh mắt đương-nhiên-là-mắt-tôi-hoàn-toàn-bình-thường và cậu-có-bị-ấm-đầu-không-vậy.

   Nó  bơ cái nhìn của tôi và tiếp tục lải nhải:

·                Lên xe tôi đi. Tôi đưa cậu về.

·                Tôi có chân. Tôi đi được.

·                Cậu trông lại bộ dạng bản thân đi. Tôi thấy cậu đứng dậy còn chả nổi đấy!

·                Tôi… chỉ bị đau dạ dày thôi! – Tôi nhắm mắt nói bừa. Khuôn mặt đáng ghét kia cười nhẹ như hiện lên năm chữ “tôi-biết-cậu-nói-dối”… Cái quái gì vậy nhỉ?!!

·                Cậu muốn tiếp tục ở đây ăn vạ hay lên xe theo tôi về nào?

Cái bụng của tôi lại réo rắt biểu tình rồi! Trời đất!! Ừ thì  về! Về là được chứ gì? Tôi hậm hực, hai tay chống gối định đứng dậy thì nó  đưa tay ra để tôi vịn nhờ. Tôi nhìn nó chằm chằm. Nó ngượng, toan rút tay về, nhưng nghĩ thế nào rồi lại đưa ra. “Một thằng con trai… cũng không đến nỗi nào!” – Tôi nghĩ thầm trong bụng.

-----------------------

- Sao cậu không hỏi nhà tôi ở đâu? – Ngồi sau xe nó, tôi thắc mắc.

·                Cậu nghĩ tôi có nên hỏi một điều mình đã biết chắc rồi không?

·                Sao cậu biết nhà tôi chứ?

·                Thế cậu dùng danh sách lớp để nháp à? – Nó vặn vẹo câu hỏi của tôi.

·                Không lẽ cậu học thuộc địa chỉ cả lớp? – Tôi nhìn nó hỏi với vẻ thiếu tin tưởng.

·                Thế điện thoại của cậu để làm gì? – Nó tỉnh bơ.

·                Tôi chưa bao giờ thử lưu địa chỉ vào danh bạ cả.

·                .

[…]

·                Đến nhà tôi rồi, cảm ơn cậu.

·                Ờ. Nhớ là xe cậu đang ở nhà gửi xe của trường đấy! Trường không cho gửi qua đêm đâu. – Nó nói rồi phóng vút đi. Tôi thở dài rồi lê lết cái thân xác ốm yếu vào nhà.

Trời có cần phải nắng thế  không hả trời?

-----------------------

Buổi tối.

Xoài: Bí Ngô, tao bảo :D

Bí Ngô: Tao không đi ăn kem đâu đấy! Đừng có rủ rê lôi kéo con nhà lành.

Xoài: Xùy xùy. Đừng có nói vớ vẩn nữa. Tao hỏi cái.

Bí Ngô: Ừ.

Xoài: Lớp mình có  đứa nào tên là Hiểu Anh không?

Bí Ngô: Này mày  đừng đùa nữa!

Xoài: Hở? Không có  à? (Thằng khỉ ấy dám bịp tôi. Hừ…)

Bí Ngô: Trời  ạ! Hiểu Anh là phó bí thư lớp mình năm nay mà!!!

Xoài: Thế à? (Cái này  tôi đúng là không biết thật, tại giờ sinh hoạt nào tôi cũng ngủ khì khì cả.)

Bí Ngô: Mày  đừng có nói với tao cả bí thư lớp mình mày cũng không biết đấy nhé!

Xoài: Hehe. Tao biết mà. Là Bí Ngô xinh xắn tốt bụng! (Tôi cười nịnh.)

Bí Ngô: Sao tự  nhiên lại hỏi thăm Hiểu Anh nhà tao thế này?

Xoài: Ờ, không có  gì. Ban nãy nó chở tao về! (Tôi lơ đãng nói.)

Bí Ngô: Cái gì? Hiểu Anh á?

Xoài: Ờ. Sao thế?

Bí Ngô: À  à… không có!

[…]

----------------------- 

2, Quân sư  tọc mạch chọc gẫy bánh xe Bí  Ngô xuất hiện.

Bí Ngô: Buzz!

Hiểu Anh: ?

Bí Ngô: Mày bắt đầu tấn công Xoài nhà tao đấy à? Ghê nhỉ! Không thèm thông qua tao câu nào!!!

Hiểu Anh: Mày bắt  được con vịt ở đâu mà để nó tung tin linh tinh vậy?

Bí Ngô: Trưa nay mày chở Xoài về phải không?

Hiểu Anh: Ừ.

Bí Ngô: Bị  cáo còn gì để biện hộ không?

Hiểu Anh: Vớ vẩn, thế thì liên quan gì?

Bí Ngô: Bạn Hiểu Anh, tôi nói lại cho bạn rõ là tôi với bạn chơi với nhau từ hồi còn ăn chung lớp cơm nát  ở trường mẫu giáo nhé! Bạn định qua mặt tôi  á? Mơ đi!

Hiểu Anh: Nói lung tung gì vậy? Mấy hôm nay mày chót thu nạp thêm quá nhiều bí ngô cho cái dạ dày quá hay sao mà cả cái đầu cũng dở chứng vậy?

Bí Ngô: Tao không ăn bí ngô.

Hiểu Anh: Thế  ăn bí đao à? (Nó vẫn cố đùa dai.)

Bí Ngô: Ngô  với đao cái gì chứ? Mày muốn thành thật khai báo luôn hay là để mai tao đến lớp tung tin “Phó bí thư Hiểu Anh đang theo đuổi Xoài” đây?

Hiểu Anh: Cái gì  đấy? Mày đừng có mà lèm bèm nha!

Bí Ngô: Thôi  đừng câu giờ nữa! Tao cho mày cơ hội cuối  để thương lượng đấy!

Bí Ngô: 1…

Bí Ngô: 2..

Hiểu Anh: Thôi  được rồi đấy, mày muốn hỏi chuyện gì nào?

Bí Ngô: Một  đứa chưa từng có hứng thú với con gái đến độ bọn cùng lớp còn tưởng là gay như mày, sao tự nhiên lại để ý đến Xoài nhà  tao vậy?

Hiểu Anh: Tao không giải thích được.

Bí Ngô: Haiz, báo cho mày một tin buồn là nó vô cùng khó  cưa đổ đấy!

Hiểu Anh: Tao chưa có ý định gì đâu! Mày đừng có mà cầm đèn chạy trước phi công đấy!!

Bí Ngô: Không sao, tao sẽ giúp mày!! (Nó vờ như không để ý dòng chat của Hiểu Anh.)

Bí Ngô: Thế  nhé, tao out đây!!

Hiểu Anh: Aa…  Khoan đã nào… 

[Bí Ngô is now offline]

----------------------- 

3, Hiểu Anh và  một đêm mất ngủ.

Tôi thẫn thờ ngồi nhìn màn hình laptop.

Thôi chết tôi rồi, con nhỏ Bí Ngô không biết sẽ bày trò gì đây! Aaa… Đúng là khôn ba năm dại một tích tắc. Tôi mà cứ cãi xằng cãi xiên thì liệu nó làm được gì tôi chứ!!! Ngu quá là ngu!

Một lúc rồi đành Shut down máy tính và lên giường nằm… ăn vạ một mình. Giờ thì còn tâm trí nào mà học hành nữa! Mai đến lớp tôi phải gọi riêng nó ra mà “cảnh cáo” mới  được.

Ngồi thẫn thờ một lúc, tôi lại nhớ lại chuyện ban sáng.

Lần đầu tiếp cận, coi như đi tong rồi! Đến tên mình nhỏ còn chả biết nữa là! Không biết cô nhóc này trong lớp làm cái quái gì nữa? Thôi thì điều an ủi lớn nhất là ít ra tôi đã bắt đầu “Available” trong mắt nó!

-----------------------

Nó  là một đứa con gái… giống con trai nhất mà tôi từng gặp!! Tóc ngắn, cặp kính đen to oành. Áo phông, cũng đen nốt, rộng thùng thình, hình đầu lâu. Trời ạ, tôi nghi ngờ nó phải có cả lố áo đầu lâu mất, vì tôi để ý cứ mỗi ngày đầu lâu lại… một màu khác nhau. Và quần lửng rằn ri, y chang cái quần đùi của con trai vậy! Chưa kể quả ba lô xanh chóe lọe bự chạng sau lưng… Và chết mất, dù vậy… Sao tôi vẫn cứ thấy nó dễ thương kinh khủng nhỉ!! Đúng là đầu tôi bị nhúng nước rồi!

Nhưng phải công nhận là nó có đôi mắt một mí  to và ngây thơ như trẻ con vậy, lại thêm đôi môi cứ hồng rực như thoa son, thật muốn lại gần và… cắn nhẹ một cái! Chưa kể đôi chân nó thì trắng, mịn và thon dài như người mẫu vậy…

 Aaaa…  Hiểu Anh, mày nghĩ cái quái gì vậy!! Đàu óc của mình đúng là có vấn đề mà! Đi ngủ,  đi ngủ ngay, không thì ngày mai mày sẽ không dám nhìn mặt nó nữa!

-----------------------

4, Kí ức mang tên “Xoài chua” của Hiểu Anh.

 “Vậy là trong tháng tới này, trường chúng ta sẽ tổ chức quyên góp…” – Hiểu Anh thao thao bất tuyệt trên bục giảng nhưng vẫn không thể tránh cái “Hừ” nhẹ khi trông thấy gương mặt hồng hào đáng yêu đang gối đầu lên bàn ngủ hết sức ngon lành. “Sao con nhỏ này giờ sinh hoạt nào cũng ngủ gà ngủ gật vậy?” – Hiểu Anh thầm nghĩ. 

Ấn tượng đầu, vô cùng xấu! Ấn tượng hai, ăn mặc không khác gì một đứa con trai thích nghịch ngợm, quậy phá, và ấn tượng ba, phải nói là ngang như cua…

-----------------------

Trích ngang kí ức hãi hùng của Bí Ngô, 

[Tua lại… Roẹt roẹt…]

·                Con thưa cô, con thấy câu nói này không đúng! – Cả lớp đang im lặng, có cánh tay giơ lên xin phát biểu. Mọi ánh mặt đều đổ dồn vào con bé, trong đó co Hiểu Anh. “Nó lại bày  trò gì vậy?” – Hiểu Anh khẽ nhíu mày. Chả là cả lớp nó vừa được ra đề văn nghị luận: “Tình bạn, tình yêu là những tình cảm thiêng liêng của tuổi trẻ.”.

·                Không đúng ở điểm nào? – Cô giáo nhìn nó kiên nhẫn.

·                Sao tình bạn, tình yêu lại là những tình cảm thiêng liêng của tuổi trẻ ạ?

·                Con có thắc mắc gì sao?

·                Tình bạn, tình yêu không chỉ là những tình cảm thiêng liêng của tuổi trẻ mà là của mọi lứa tuổi. Thêm nữa, tuổi trẻ không phải chỉ có mỗi tình bạn và tình yêu mới là những tình cảm thiêng liêng. Tình cảm gia đình, tình yêu quê hương, đất nước… được xếp đi đâu rồi ạ? – Bên cạnh nó, Bí Ngô mặt mũi méo xẹo, đang cấu nhẹ vào tay nó, ngụ ý bảo nó dừng lại, nhưng con nhỏ cũng ngang, vờ không nghe thấy mà tiếp tục “phát loa”. – Vì đề ra không chặt chẽ, con đề nghị đổi đề ạ!

·                Thế con muốn đổi sang đề gì? – Cô giáo nhìn nó, giọng vẫn dịu dàng, nhưng khuôn mặt đã hơi đanh lại, và đôi mắt thì sắp tóe lửa đến nơi. “Hic, con nhỏ này lại bướng rồi! Bà văn này nổi tiếng hắc xì dầu mà!” – Bí Ngô lẩm bẩm nhỏ, khuôn mặt méo mó, đến là đáng thương.

·                Con nghĩ có thể chuyển sang những chủ đề thực tế và có ý nghĩ hơn là kiểu mô-típ đề cũ mèm làm từ cấp 1 đến cấp 3 như thế này! – Con bé phát ngôn với vẻ thản nhiên vô tội. (“Ôi chết rồi!” – Cả lớp nó lầm nhầm trong miệng, nhưng cấm có dám để lọt ra một tiếng nào).

“Trời ạ, ai đó can con bé lại đi!” – Bí Ngô thì thầm rồi nhìn nó với ánh mắt “Mày-giết-tao-đi!”.

·                À thế à! (“Trời đất, sao cái giọng nói dịu dàng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy! Huhu”.) – Thế cả lớp mình có ai cũng muốn đổi đề tài thì giơ tay cô xem nào?

Tất cả mọi người đều dán chặt mắt vào bàn như thể trên đó cùng ghi chữ “Không.” Vậy!

·                À, mọi người đều không muốn đổi đề con ạ. Vậy thôi con đành ngồi xuống và chịu khó làm tạm đề này vậy! – Giọng cô lại ngọt ngào hơn chứ.

Trời  ơi! Nổi da gà! Đúng là đáng sợ mà!

Hiểu Anh nhăn mặt, nghĩ thầm: “Đang yên đang lành, tự nhiên ôm theo một bao đá mà chạy làm chi không biết?”.

[Cut]

-----------------------

Ấn tượng thứ 4,

 “Phụt…” – Hiểu Anh sặc nước. Suýt chút thì phun ra tất cả những gì nó vừa nạp vào miệng. Nó gặp Bí Ngô ở căng tin, tiện tay níu lại hỏi tên con nhỏ.

·                Vương Thu Hoài? – Hiểu Anh lặp lại cái tên với ánh mắt nghi ngờ toàn tập. – Mày có chắc không Bí Ngô?

·                Nhỏ cái miệng thôi. Chắc chắn mà! Mày không thấy lớp mình gọi nó là… Xoài à?

·                Thì liên quan gì?

·                Bọn tao học tiếng Nga mà. Tên nó trong tiếng Nga đọc là Xoài.

·                Ơ, tao cứ tưởng nó thích ăn Xoài.

·                Ờ thôi tránh ra tao còn mua đồ ăn sáng nào! – Bí Ngô cụt lủn.

[…] 

 “Vương Thu Hoài? Cô gái họ Vương nhớ mùa thu? Bố mẹ nó nghĩ gì mà đặt cho nó cái tên… nữ tính vậy?” – Hiểu Anh nghĩ.

Không có gì lạ cả! Đấy là suy nghĩ  thông thường của bất cứ ai lần đầu nghe tên nó! 

 [Tua lại… Roẹt roẹt…]

Hồi Bí  Ngô mới quen Xoài,

·                Sao bố mẹ mày lại đặt cho mày cái tên nữ tính vậy? – Bí Ngô tròn xoe mắt nhìn nhãn vở của Xoài.

·                Sao ai cũng hỏi vậy nhỉ? Từ bé đến giờ tao chỉ mơ ước được đổi giới tính cho thằng anh tao thôi. Thế mà bố mẹ độc ác quá, tao mới được 1, 2 tháng đã vội vàng đặt cho tao cái tên sến chảy nước rồi. Lạy chúa, bố mẹ tao chỉ tha thiết có được một đứa con gái dịu dàng, thục nữ thôi! – Xoài thở dài thượt.

Bí Ngô nghe xong, lau mồ hôi trên trán. 

Hình như có ai từng phán một câu xanh rờn rằng:

“Chanh ăn mãi rồi cũng thấy vị ngọt” nhỉ? 

-----------------------

“Haiz… Không biết nó có nhớ ra cái xe đạp khốn khổ ở trường không?”– Hiểu Anh thở dài rồi tự an ủi. –  “Chắc đầu óc nó cũng không đến nỗi nào đâu!”.

Lúc  ấy là 11h đêm.

-----------------------

   “Aaaa… Chết rồi! Cái xe đạp!! ” – Xoài kêu lên rầu rĩ.

   Lúc ấy là 2h sáng. 

Vị ngọt của Xoài Xanh - Kì 2: Xoài Xanh ăn mãi có ngọt không nhỉ?

14:00:24 22/06/2010

Phong Linh - Theo PLXH

 Vị ngọt của Xoài Xanh - Kì 3 - "Đau dạ dày"

Sau lời thú nhận bất ngờ ngày hôm ấy, mọi thứ dường như vẫn chẳng có gì thay đổi. Xoài vẫn ngủ đều đặn trong giờ sinh hoạt. Nó với Hiểu Anh nói chuyện vẫn theo cái kiểu “tưng tửng” như cũ...

5. 6h sáng và điệp vụ vừa nấp vừa rình của Bí  Ngô.

Đống sổ Đoàn khỉ gió làm tôi mới sáng ra 6h đã phải lọ mọ đến trường để làm rồi!

Phù, may quá, xong rồi!

“Con heo Hiểu Anh chết tiệt! Tao đã nhắc đi nhắc lại là 6h sáng nay đến làm sổ Đoàn cùng tao rồi mà giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu!” – Nuốt cục tức xuống họng để lát còn xả khói vào mặt nó cho bõ, chứ giờ làm nhảm một mình chỉ tổ hao calo, tôi xếp gọn đồ đạc lại, khóa cửa phòng học rồi bò xuống căng tin.

Cha mẹ quỷ thần ơi! Tôi tròn mắt nhìn về  phía nhà xe. Nam mô a di đà phật! Không ngờ cũng có ngày Xoài nó đến trường trước giờ đánh trống lần 1. Thiện tai, thiện tai! Tôi chớp mắt mấy lần, toan mở miệng gọi thì…

A! Con heo Hiểu Anh giờ mới vác xác đến! Mày giỏi lắm! Tôi mà không kéo ngược tai nó lên thì  thật không phải với bản thân! Đang định hùng hùng hổ hổ đi lại gần thì thấy tiếng hai đứa nói chuyện với nhau. Tôi quyết định đánh bài nấp:

·                Cậu đến trường sớm vậy làm gì? Mặt Trời hôm nay mọc hướng Nam hay hướng Bắc vậy? – Hiểu Anh châm chọc.

·                Con quạ đen nhà cậu! Tránh ra cho tôi nhờ! Mới sáng ra đã gặp. Thật là xui xẻo. – Xoài quạc lại.

·                Ai là quạ chứ? Sao mới sang ra cậu đã muốn gây sự với tôi vậy? – Hiểu Anh cau có. “Thằng ngu này! Con gái nhà người ta mới nói vài câu mà đã như khỉ phải ớt rồi!” – Tôi than thầm.

·                Tôi không gây sự với cậu! Cậu tránh ra cho tôi nhờ! – Xoài khó chịu.

·                Cậu rơi đồ gì trong nhà xe à? Để tôi tìm phụ cho.

·                Tôi chả rơi gì! Tôi tìm xe tôi.

·                Cái gì? Hôm qua cậu quên không lấy xe về à? Đầu óc cậu để đi đâu vậy? – Hiểu Anh rên lên. “ Thằng ngu hết thuốc chữa này!” – Tôi ngao ngán nghĩ. Cưa cẩm con gái nhà người ta với cái tốc độ sên bò còn nhanh hơn thế này thì chắc phải đến lúc tôi có cháu nội rồi mất!

·                Bây giờ cậu rõ rồi thì đi chỗ khác dùm tôi. – Xoài mặt ửng hồng vì nãy giờ phải chạy mấy vòng quanh nhà xe, lại thêm một cái đuôi cứ lảm nhảm sau lưng, thì thật không hết hơi mới lạ. – Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có đi theo tôi nữa!

·                Tôi chỉ có ý tốt muốn tìm giúp cậu mà. – Hiểu Anh nói, vẻ đáng thương. Haiz, tôi thật không ngờ Hiểu Anh mà tôi quen mười mấy năm mà cũng có lúc biết hạ mình vì con gái cơ đấy!

-----------------------

   [Tua lại…  Roẹt roẹt…]

   Lớp mẫu giáo 5 tuổi,

·                Hiểu Anh, cái phiếu bé ngoan này cô đưa cho tớ trước mà! – Một đứa con gái bé xíu, mặt mũi tèm lem nước mắt chạy đến níu tay Hiểu Anh.

·                Của cậu kia cơ mà. – Hiểu Anh chỉ ra cái phiếu khác ở trên mặt bàn.

·                Nhưng tớ thích hoa hồng cơ. Huhu. – Con bé khóc òa ra.

·                Uyên còi, để tớ đổi cho. – Bí Ngô chạy lại và đổi cho con bé cái phiếu hoa hồng của mình. Nó nín khóc liền.

·                Hiểu Anh, cậu không thể nhường cho con gái được à? – Bí Ngô nạt Hiểu Anh.

·                Sao cứ là con trai lại phải nhường cho con gái chứ? – Hiểu Anh quặc lại.

[Cut]

-----------------------

      Sau một lúc tranh cãi chán, Xoài để mặc Hiểu Anh bám theo sau lưng mình.

·                Cậu đi quanh cái nhà xe này 10 vòng rồi đấy! – Hiểu Anh than thở.

·                Cậu lên lớp đi, sắp trống vào giờ rồi đấy. – Xoài vừa đi vừa nói.

·                Cậu lên thì tôi lên.

“A, Hiểu Anh, hay lắm!” – Tôi thầm tán thưởng thằng bạn.

·                Vậy thì tôi mặc kệ cậu!

Lúc cả hai đứa đang hướng về phía phòng bảo vệ để hỏi thăm thêm, thì trống đánh.

“Á chết rồi!”, ban nãy đi tôi khóa cửa lớp. Thế là vội vội vàng vàng ba chân bốn chẳng chạy về và… đón nhận hàng trăm ánh mắt hình viên đạn. Huhu. Tôi đâu có muốn thế!

[…]

      Tiết 2 tôi mới thấy hai đứa lên lớp. Tôi lại gần chỗ  Hiểu Anh trêu:

·                Hai cô cậu giỏi lắm, dám rủ nhau cùng bỏ tiết!

·                Tao biết mày sẽ nghĩ cách giúp bọn tao xoay xở mà!

·                Tao không từ bi đức độ vậy đâu!

·                Mày bảo cô chủ nhiệm thế nào? – Haiz, con heo này, chưa gì đã lật bể mánh tôi rồi!

·                Tao bảo cô là… nhờ 2 đứa chúng mày làm hộ sổ Đoàn. – Grừ, vẫn “cú vọ” vụ ban sáng!

·                Cảm ơn mày. Nợ mày một chầu kem là được chứ gì?

·                A, không được đầu độc tao, tao sợ béo lắm! Hehe! Thế tìm được xe cho Xoài chưa?

·                Sao mày biết?

·                Vớ vẩn, tao quen mày bao nhiêu năm rồi? – Quên mất, lại để nói hớ nên tôi vờ đánh trống lảng.

·                Chả liên quan. Tìm thấy rồi. Bác bảo vệ dắt hộ về nhà bác để tạm. Thế là bọn tao đa tạ “công ơn Trời biển” của bác bằng cách… quét nhà xe hai tuần.

·                Mày tấn công con bé ác liệt thế!

·                Nói linh tinh. – Hiểu Anh đỏ mặt.

·                 

Thằng bé trông thế mà ngây thơ lắm!

6. Cuối cùng thì  bà mối Bí Ngô vẫn phải ra tay và lời thú nhận bất ngờ.

·                Hộc… hộc… - Xoài vừa chạy vừa thét lên. – Bí Ngô, mày mà để tao bắt được mày xem, tao sẽ băm mày nấu chè bí ngô cho coi!!

·                Im lặng đi, hay mày muốn thành salat xoài đây? – Bí Ngô kéo tay Xoài lôi xềnh xệch trên cầu thang.

·                Bí Ngô chết giẫm! Bỏ tay tao ra và nói rõ xem là đang đi đâu đây?

·                Cứ đi rồi sẽ biết!

-----------------------

Haiz, Bí Ngô thở dài, cuối cùng thì nó  vẫn phải ra tay giúp hai cái người này. Kế hoạch hai tuần trực nhật của Hiểu Anh thất bại hoàn toàn.

Ngày thứ nhất: 7h kém 15 Xoài mới đến. Hiểu Anh đến sớm, nhưng lần lỡ chờ Xoài đến để “vừa làm vừa nói chuyện cho vui”. Kết quả muộn giờ, hai đứa không kịp làm, đành phải vác cái mặt mo ra xin lỗi bác bảo vệ, hứa hẹn đủ điều. Xoài lườm nó cháy mặt:

“ Cậu đến sớm thì làm luôn chứng còn chờ đợi gì?”.

Ngày thứ hai: Trời mưa. Bác bảo vệ nhìn hai chúng nó, hiền từ nói: “Trời mưa thì khỏi  phải lau dọn đâu hai con. Quét rồi một lát chúng nó đi xe ướt vào thì lại bẩn ngay ấy mà!”.

Ngày thứ ba: Hôm qua Hiểu Anh xem bóng đá. Sáng sớm mở mắt đã là 6h30, nó vắt chân lên cổ mà chạy. Đến thì Xoài làm xong xuôi hết rồi, nhìn nó thẫn thờ, chỉ vào xô rác và ngao ngán: “Việc của cậu đấy!”.

      […]

Nói chung là dù có ngày nào hai đứa may mắn làm cùng, Xoài cũng nhanh tay nhanh chân làm cho xong, Hiểu Anh vừa  định mở miệng gợi chuyện đã bị: “Cậu tập trung làm giùm tôi cái!

-----------------------

·                Đến rồi. – Bí Ngô thở phào.

·                Rốt cục là cái gì thế?- Xoài bực bội.

·                Vào đi.

Trong phòng Đoàn có  Uyên còi, Hiểu Anh và một vài người nữa đang ngồi quây quanh bàn hai cái bàn.

Sân trường gió mát lồng lộng, nhưng trong phòng họp,

Bất chấp cái điều hòa khốn khổ  đang hoạt động hết công suất,

Có  một cái đầu vẫn đang ở trạng thái bừng bừng như  lửa đốt.

·                Mày nói cái quái gì vậy Bí Ngô? – Xoài bất ngờ đứng dậy, tiếng ghế đổ cọ sát với sàn đá nghe chói cả óc. – Nhảy nhót gì chứ? Tao cảnh báo lại với mày là tao không có dance sport gì đâu!

·                Khoan nào! Đứa nào đã đồng ý với tôi là sẽ tham gia cùng tiết mục nhảy của tao? – Bí Ngô bình tĩnh.

·                Tao tưởng là poppin’. Mày biết tính tao mà, đánh chết tao cũng không tham gia khiêu vũ đâu!

·                Nhảy cái gì mà chả là nhảy! Sao mày cứ quát tướng lên thế?

·                Tao nhắc lại với mày là tao không tham gia cái này đâu! Tao đi đây! – Xoài đứng lên. Nó đi ra gần đến cửa thì nghe thấy tiếng Bí Ngô hét lên:

·                Mày mà đi ra khỏi cửa, từ giờ phút này mày không phải bạn tao nữa!

Cả phòng im lặng nhìn hai đứa chúng nó. 

1…

Hiểu Anh nãy giờ  tim đập thình thịch!

2…

“Má ơi, không phải con nhỏ Bí Ngô định tiền trảm hậu tấu mà quyết tâm ghép bằng được nó với Xoài thành một đôi luôn ấy chứ?” – Hiểu Anh chột dạ.

3…

“Trời ạ, đau tim…!”

4…

5…

Đến giây thứ 6, Xoài quay trở lại chỗ cũ. Ok, Bí Ngô đã thắng khi đánh thẳng vào điểm yếu của nó. Trước giờ nó luôn là đứa trọng tình nghĩa.

Kì thực, Bí Ngô trong một khắc cuống quá hóa liều. Nó nói xong mới thấy hoảng. Lỡ mà “con giun xéo lắm cũng quằn”, Xoài bỏ đi thật thì đúng là gậy ông đập lưng ông! Nó tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ đùa với lửa nữa!

   “Bây giờ thì chúng ta bắt đầu nhé!” – Giọng Bí Ngô xóa tan bầu không khí căng thẳng. – “Đây có thể coi là lễ hội lớn nhất của trường ta trong năm nay, không chỉ thu hút học sinh trong trường mà là cả các trường khác…

   “Tiết mục của chúng ta sẽ là mở màn cho hôm festival Ngoại ngữ…

   “Và nhóm chúng ta sẽ gồm 3 đôi: …, Hiểu Anh và Xoài.”, nghe đến đây, Xoài giật mình, nhìn chằm chằm vào Hiểu Anh, đúng lúc bắt gặp cái lườm của Bí Ngô, cũng đành im thin thít, nhưng chợt nhớ ra:

·                Thế còn mày đâu hả Bí Ngô?

·                Chưa nói hết, tao sẽ solo một đoạn múa ngắn. – Bí Ngô đỏ mặt.

·                 

Không hẹn mà gặp, cả Hiểu Anh và Xoài cùng nhìn Bí Ngô với con mắt “không-thể-tin-được”.

   […]

Họp hành chia việc xong, Xoài ra khỏi phòng Đoàn đầu tiên. Hiểu Anh cũng đứng lên gần như ngay tức khắc.

Duyên còi nhìn Bí Ngô, trong một thoáng, nó hiểu ra sự  tình. Bí Ngô nhìn nó, gật đầu nhẹ.

-----------------------

·                Tôi thề là tôi không biết gì về chuyện này. – Hiểu Anh đuổi theo Xoài.

·                Ờ, tôi biết là do Bí Ngô, nhưng sao cứ phải là tôi chứ? Tôi không nghĩ là trong cái lớp ban D như thế này lại thiếu con gái xinh đâu!!

·                Cậu ghét dance sport thế cơ à? – Hiểu Anh hỏi.

·                Không.

·                Thế là vì sao?

·                Tôi ghét váy vóc và mấy thứ đồ phiền hà của tụi con gái.

·                Thế cậu có ghét tôi không? – Hiểu Anh đột ngột đổi chủ đề.

·                Không. – Nó dừng lại một chút, rồi lại bước tiếp.

·                Thế mà tôi cứ sợ cậu ghét tôi.

·                Sao tôi phải ghét cậu chứ? – Nó vừa đi vừa nói.

·                Tôi không biết. Nhưng…

·                Chuyện gì?

Hiểu Anh bước nhanh để vòng lên phía trước, quay lại nhìn thẳng vào mắt nó và nói:

·                Tôi luôn thích cậu và tôi muốn cậu biết điều này! – Nói rồi Hiểu Anh đi trước. Xoài sững ra một lúc lâu, rồi nói với theo:

·                Cảm ơn cậu.

Tuổi trẻ là mấy mà  cứ đợi cứ chờ?

-----------------------

Sau lời thú nhận bất ngờ ngày hôm ấy, mọi thứ  dường như vẫn chẳng có gì thay đổi. Xoài vẫn ngủ đều đặn trong giờ sinh hoạt. Nó  với Hiểu Anh nói chuyện vẫn theo cái kiểu “tưng tửng” như cũ, và đương nhiên, nó vẫn phũ phàng từ chối sự quan tâm của Hiểu Anh dưới một cách… hình thức. Nhưng, nó cũng ngầm chấp nhận sự xuất hiện của Hiểu Anh với tần suất dày đặc hơn trong cuộc sống của nó.

Hiểu Anh ở bên và nhắc nhở nó dịu dàng như gà mẹ chăm sóc gà con vậy. Cả cái trường này, có ai là không biết chuyện Hiểu Anh theo đuổi Xoài, được mấy đứa con gái là chỉ đơn thuần ngưỡng mộ nó, thay vì ngấm ngầm ghen tị, nói xấu nó sau lưng?

Nó  hiểu, và nó cảm động trước tấm lòng của Hiểu Anh. Chỉ là…

-----------------------

·                Sao mày lại chọn cái môn mà Xoài thì quá chuyên nghiệp, còn tao thì ngù ngờ như một thằng ngu vậy? – Hiểu Anh ủ rũ than phiền với Bí Ngô.

·                Tao không hề biết là nó học dance sport cả mấy năm trời rồi, còn mày thì chẳng có một tẹo năng khiếu nào như vậy.- Bí Ngô thở dài. Nó không ngờ sự tình lại thành ra vậy. – Nếu không muốn bị khớp, tao nghĩ mày nên về tự luyện tập một mình đi.

·                Đành vậy! – Nó khuấy loạn cốc sữa đậu nành và than vãn!

   [Tua lại…  Roẹt roẹt…]

Ngày đầu tiên tập luyện, cả nhóm được một phen tròn mắt, khi mà người hướng dẫn vừa bước thử một vài bước cơ bản, Xoài lặp lại y chang, và cực kì uyển chuyển.

Ngược lại, Hiểu Anh thì lóng nga lóng ngóng và lập bà lập bập  như con vịt bị què một chân vậy.

Nhớ lại, thật là hãi hùng…

[Cut]

·                Mày với Xoài vẫn thế à?

·                Ờ.

·                Không có tiến triển gì à?

·                Ước gì tao có thể nói với mày là có.

·                Vạn sự khởi đầu nan mà! Cố lên! – Bí Ngô đập vai nó và nói.

·                Ờ, câu này cho cả vụ nhảy nhót kia nữa! – Nó thẫn thờ.

-----------------------

Phòng tập buổi chiều,

·                Sao cậu đến sớm thế? – Xoài bỏ cặp xuống, quăng nhẹ xuống ghế. Nó thấy Hiểu Anh đang tập lại khúc hôm qua.

·                Thế còn cậu?

·                Tôi vừa đi học về. – Nó cầm chai Coca tu. – Chiều nay nóng dễ sợ.

Hiểu Anh tắt nhạc rồi lại gần chỗ Xoài.

·                Lúc khát nước đừng uống đồ ngọt, cậu sẽ càng thấy khát mãi mà không hết đấy. – Nó nói rồi đưa chai Lavie của nó cho Xoài. Con bé nhận lấy, nói đơn giản:

·                Cảm ơn cậu.

·                Cậu nhảy đẹp thật! – Hiểu Anh ngồi xuống bên cạnh nó.

·                Thể chất của tôi yếu hơn người bình thường. Từ nhỏ mẹ tôi đã cho tôi học ty tỷ thứ múa may, nhảy nhót, thể dục nhịp điệu,… của tụi con  gái để rèn sức khỏe rồi. Thứ gì tôi cũng biết một chút, nhưng giỏi thì không. Cơ bản là tôi chẳng có tí hứng thú nào với nó. – Nó kể. – Còn bố mẹ tôi thì mở miệng ca cẩm về tủ quần áo của tôi bất cứ lúc nào có thể. Không chỉ quần áo mà hầu như mọi thứ: tóc tai, giầy dép, dáng đi,…

·                Bố mẹ cậu muốn cậu giống một đứa con gái bình thường. – Hiểu Anh nói.

·                Sao tôi lại không biết chứ! – Nó thở dài. – Ngày bé, mẹ tôi thay váy viếc cho tôi suốt ngày, y như một con búp bê.

·                Đáng yêu. – Hiểu Anh xen vào.

·                A, tôi ghét nhất bị khen là dễ thương hay đáng yêu gì đấy!! – Xoài cau có.

Hiểu Anh cười thầm nghĩ: “Dù sao thì cậu vẫn là con gái thôi, vẫn mắc bệnh để ý những cái nhỏ  nhặt không cần thiết của tụi con gái!”

7.Ai bảo không có  tiến triển chứ?

Buổi tối,

Tôi mở tủ lạnh, vớ bừa chai nước táo cầm theo lên phòng rồi nằm dài ra giường.

 Càng ngày Hiểu Anh càng bộc lộ tình cảm với tôi một cách chẳng ngần ngại. Hôm nay, chai nước tôi uống xong vừa đặt xuống bàn, nó liền cầm lên uống tiếp, tự nhiên không thể tả, khiến cả nhóm mắt tròn mắt dẹt.

Sự  xuất hiện của Hiểu Anh trong cuộc sống của tôi đường đột, nhưng nhẹ nhàng và vô cùng ân cần. Tôi dám cá rằng bất kì đứa con gái nào mà trong hoàn cảnh này thì không đổ mới lạ.

Hiểu Anh quá tốt, quá chu đáo! Nhưng chính vì vậy mà tôi càng phải thận trọng với bản thân. Một lần với Gia Vũ là quá đủ!

Trời  ạ, nhức đầu thật! Thề có Phật tổ  làm chứng là tôi chưa bao giờ có ý định làm tổn thương Gia Vũ như thế!

 [Tua lại…  Roẹt roẹt…]

Đó là một đứa con trai… rất xinh. Da trắng, giọng cười cực kì đáng yêu. Thật sự không phải là nói quá tí nào, nhưng bọn con gái trường tôi, 10 đứa thì cá là ít ra cũng phải 7 đứa đổ vì Gia Vũ.

Đánh chết cái bản tính hiếu thắng của tôi đi, khi Gia Vũ nói thích tôi, tôi đã không ngần ngại nhận lời cặp với nó. Quả thực là tôi rất quý nó, nhưng trời ạ, chỉ như một đứa em trai thôi. Tôi đã không nhận ra điều ấy sớm hơn, và đến khi đã quá muộn, tôi nói điều đó với Gia Vũ và đề nghị chia tay.

Cặp mắt vo tròn của nó lộ vẻ đau đớn và đề phòng như  một con chuột nhỏ. Và tôi nhớ câu cuối cùng nó nói với tôi: “Cậu thật  lạnh lùng!”.

[Cut]

Khỉ  thật, tôi không muốn lặp lại sai phạm cũ ấy!

Vị ngọt của Xoài Xanh - Kì 3 - "Đau dạ dày"

14:35:51 24/06/2010

Phong Linh - Theo PLXH

 Vị ngọt của Xoài Xanh - Kì 2: Xoài Xanh ăn mãi có ngọt không nhỉ?

 Vị ngọt của Xoài xanh - Kì 1: Kí ức mang tên “Xoài chua"

“Trời ạ! Đau quá! Khỉ thật! Sao lại nhằm đúng lúc quan trọng này nhỉ?” – Xoài mặt mũi tái mét nhưng vẫn cố ngồi thẳng. Nó không muốn làm Hiểu Anh lo.

Sự thực thì, trái tim nó thật thà bằng cả vạn lần trí óc nó. Trái tim nó rung động trước những quan tâm nho nhỏ của Hiểu Anh. Trái tim nó đập thình thịch trước những cử chỉ thân mật hết sức tự nhiên của Hiểu Anh.

   Và  ngực nó thắt nhẹ mỗi khi Hiểu Anh nhắn tin nhắc nó đi ngủ sớm mặc dù nó không bao giờ nhắn lại. Trời ạ, may mà không có Hiểu Anh ở đây những lúc ấy, không thì sẽ thấy khuôn mặt nó hồng rực lên đến cỡ nào!

-----------------------

   Hôm tổng duyệt toàn chương trình,

   Xoài nhìn chằm chằm đống trang phục diễn trong phòng hóa trang, đờ người ra một lúc lâu rồi hùng hổ bước ra ngoài, không quên buông lại một câu:

·                Duyên còi, nhắn lại với Bí Ngô giùm tao là với váy vóc kiểu này thù tao không lên sân khấu đâu.

Duyên còi ngán ngẩm quay sang nhìn Bí Ngô. Đương nhiên, lúc ấy Bí Ngô cũng đang ở trong phòng.

·                Bí Ngô, mày nghe rõ những lời của Xoài chưa, hay là tao cần truyền đạt lại?

[…]

Hiểu Anh đuổi theo, kéo nhẹ tay Xoài:

·                Khoan đã nào, hôm nay tổng duyệt chính thức đấy!

·                Tôi không thể chường mặt ra mà múa may nhảy nhót trước hàng nghìn người với cái bộ đồ ấy được. – Xoài vẫn đi tiếp.

·                Thế không chường mặt ra là được chứ gì? Cậu quay lại phòng hóa trang đợi tôi một chút.

Xoài quay lại, nhìn nó một lúc lâu rồi ngoan ngoãn trở về. Một lúc sau, Hiểu Anh quay lại với 7 cái mặt nạ nửa mặt trên tay, cười nói: “Cậu có thể yên tâm được rồi chứ?”.

Suốt một tiếng hồ  sau đó, tụi con gái chiếm giữ phòng hóa trang làm  đủ trò. Trước đó, Bí Ngô cười tươi nhìn ba thằng con trai đáng thương, dúi cho bọn nó bộ  đồ diễn mà nói: “Các ông cầm đồ ra nhà vệ sinh mà thay đi!”. Haiz, lady first.

Hiểu Anh thay xong đồ rồi, đứng ngoài cửa  phòng mà càu nhàu với hai thằng con trai còn lại:

·                Bọn con gái thật rắc rối. Có mỗi cái váy mà sao thay cả tiếng không xong.

·                Trông mày như chàng hoàng tử đang chờ để đón nàng công chúa từ cung điện bước ra vậy! – Hai đứa kia xúm vào trêu Hiểu Anh, nhưng nó không còn tâm trí đâu mà bật lại.

Nó còn đang mải nhớ vể… bộ đồ ban nãy của Hiểu Anh. Trời đất, nó nhìn mà còn thấy ngượng, thử  hỏi làm sao “con bé nhà nó” không quàng quạc lên mới lạ. Váy dạ hội màu hồng nhạt, quây ngang ngực, khóet sâu phía sau lưng. Ngang eo thắt một cái nơ to. Phía bên dưới váy phồng tay, dài đến trên đầu gối một chút.

Đang mải nghĩ ngợi lung tung, có tiếng Bí Ngô gọi vọng ra:

·                Xong rồi nè, các ông vào đi!

   “Thình thịch…”, Hiểu Anh tim đập liên hồi.

   Bí  Ngô nhìn thành quả của mình với đôi mắt hoàn toàn mãn nguyện:

·                Con nhỏ này dáng đẹp dễ sợ. Cao, lại gầy, khuôn mặt dễ thương, mắt to, mũi cao, da trắng. Thế mà cứ ăn mặc như con trai ấy. Lãng phí cả tài nguyên!... Hiểu Anh nào, ngắm nãy giờ, nhận xét cho tao một câu xem, tác phẩm của tao không đến nỗi nào chứ?

·                Ờ! – Hiểu Anh lỡ đãng. Trời ạ, phải gọi là quá đẹp luôn ấy chứ! Tim Hiểu Anh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. “Con bé nhà nó” nhìn như một công chúa nhỏ trong Disney land vậy. Nhìn là chỉ muốn chạy lại ôm, nhưng lại sợ bị kêu là… dê^^!

·                Ờ gì chứ cái thằng ngốc này! – Duyên còi trêu. – Bỏ kính ra con nhỏ này xinh thêm bao nhiêu. Bọn tao không ngờ Xoài mặc đồ con gái lại hợp đến vậy. Thế này thì bọn con trai trường mình sẽ chết vì mày hết mất Xoài ơi!!!... À mà Bí Ngô nè, nãy giờ tao cứ thấy có chỗ không đúng lắm, hóa ra là mái tóc!

Bí Ngô nhìn nó gật gù:

·                Ừ nhỉ, tóc tai gì mà lờm xờm có tí tẹo. Thôi để hôm chính thức tao vù sang bên tổ kịch mượn bộ tóc giả… À mà không khéo đánh mắt màu hồng nhạt đẹp hơn đấy mày… À mà…

Hai “bà cô” vẫn đang tiếp tục thảo luận loạn xạ. Xoài thì ngượng quá, cứ xùy xùy bảo mấy con nhỏ thôi đi. Hiểu Anh thì hồn xiêu phách lạc, mãi vẫn không trở lại bình thường.

-----------------------

Trước giờ lên sân khấu, Hiểu Anh cạu cọ với Bí Ngô:

·                Ngô ngô, tao bảo. Mày kiếm cho Xoài đôi dép nào thấp hơn được không? Nó vốn đã cao rồi, lại còn đi giày cao vậy, tao bị khớp khi nhìn mặt con nhỏ… gần kề ngay vậy! – Hiểu Anh đỏ mặt.

·                Thằng ngu này, đừng nói luyên thuyên nữa. Sắp đến giờ lên diễn rồi, tập trung đi!

“Và bây giờ, để mở đầu cho buổi diễn tập của chúng ta hôm nay là…”.

·                Đến lượt mình rồi kìa. Tao lên trước. Chúng mày chú ý mà vào nhạc nhé! – Bí Ngô nhắc nhở khẽ.

    Mở đầu tiết mục là màn xuất hiện quay tròn và xoay gót khá đỉnh của Bí Ngô. Hiểu Anh và Xoài là đôi đầu tiên ra, và liền kề, hai đôi còn lại cũng lần lượt bước ra. Màn tổng duyệt có thể coi là cực kì tốt đẹp, nếu không nảy sinh tình huống ngoài ý muốn! Hiểu Anh luống cuống thế nào mà đá vào gót giày Xoài khiến nó thiếu chút nữa thì…thân mật với sàn. Nhận ra vấn đề, Hiểu Anh vội vàng đưa tay đỡ ngang eo Xoài, nhưng tình cờ, tay nó chạm hẳn vào lưng Xoài. Sự tiếp xúc gần gũi ngoài dự tính khiến Hiểu Anh giật mình buông tay. Kết quả là do bị thả ra bất ngờ, Xoài loạng choạng một lúc mới lấy được thăng bằng.

      Từ  khúc ấy trở đi, hai đứa chúng nó bị  lạc nhịp, lạc điệu, cứ loạn xạ cả  lên, báo hại hai đôi còn lại dở khóc dở cười, mắm môi mắm lợi nhảy bừa theo tụi nó cho xong. Kết thúc màn biểu diễn đáng thương, Hiểu Anh ngượng đỏ bừng cả mặt đi xuống cánh gà.

      Bí  Ngô mặt mũi méo xẹo như vừa ăn vài viên gạch, quát ẩm ĩ lên:

·                Hai đứa chúng mày làm trò gì vậy? Lúc bình thường tập tành uyển chuyển là thế, bây giờ diễn chính thức, tao chỉ cần chúng mày áp dụng được một nửa để lên sân khấu thôi mà cũng khó khăn thế à?

·                Tao xin lỗi! – Hiểu Anh ủ rũ.

·                Thôi thôi! Mày về luyện tập thêm cho tử tế đi, đến hôm chính thức mà cũng vậy thì tao trụy tim mất. Cô Hà Đoàn ban nãy đã gọi tao ra tổng sỉ vả một trận, bảo là nếu chúng mày không tập tử tế thì sẽ cắt luôn tiết mục này đi, còn hơn là để đấy và trường mình phải ê mặt với hàng nghìn khách khứa. – Bí Ngô nói rồi bỏ đi.

Trời ạ! Sao mà  xui xẻo thế không biết!

Mọi người lần lượt thay đồ rồi ra về. Hiểu Anh thay cuối, lúc ra thì  thấy Xoài đang đợi nó ở trước cửa phòng.

·                Cậu chưa về à? – Hiểu Anh hỏi.

·                Bí Ngô bảo tôi ở lại về cùng cậu. Ban nãy nó hơi quá lời.

·                Cậu có thể bỏ vế “Bí Ngô bảo” đi. Như thế, tôi sẽ cảm động gấp trăm lần ấy!

·                Tôi biết là nếu tôi có nói thế thì cậu cũng không tin, thì cớ gì tôi phải lươn lẹo chứ! – Xoài cười nói.

·                Chuyện ban nãy, xin lỗi cậu! – Hiểu Anh cười buồn. – Để cậu phải liên lụy rồi…

·                Tôi không để ý đâu. – Xoài cắt lời. – Vả lại, đó là chuyện ngoài ý.

·                Lần đầu cậu nói với tôi được một câu nhẹ nhàng đấy! – Hiểu Anh đùa.

·                Thế à? – Xoài cười khúc khích. Sợi tóc đen lòa xòa trong gió.

-----------------------

8, Ngày diễn chính thức.

      Bí  Ngô kiếm được đâu bộ tóc giả màu hạt dẻ, xoăn lọn ở đuôi, dài đến ngang mông cho Xoài. Hiểu Anh nhìn tụi con gái xúm vào chải chuốt với vẻ thích thú như trang điểm cho búp bê, mà toát mồ hôi hột.

   Bây giờ thì nó đã hiểu vì sao mẹ Xoài  lại hứng thú với việc trưng diện cho “con bé nhà nó” như vậy. Quả thực, Xoài sau khi thay váy, trang điểm, tóc giả, giày vải (Chú thích một chút, sợ rằng lịch sử tái diễn, Bí Ngô đã vội vàng mang cho Xoài mượn đôi giày búp bê đế bệt của nó), đeo mặt nạ, trông cứ như một người hoàn toàn khác vậy! Thật không nhận ra được cô nhóc “búp bê con trai” vừa bước vào phòng Hoá trang ban nãy!

[…]

      Mọi người kéo ra ngoài xem các tiết mục khác hết. Chỉ  còn Xoài ở trong Hoá trang. Nó lấy lý  do “ngại”. Hiểu Anh cũng ở lại.

      “Trời ạ! Đau quá! Khỉ thật! Sao lại nhằm đúng lúc quan trọng này nhỉ?” – Xoài mặt mũi tái mét nhưng vẫn cố ngồi thẳng. Nó không muốn làm Hiểu Anh lo lắng. Hiểu Anh vừa chạy ra ngoài, nó liền ôm lấy bụng, gục mặt xuống bàn trang điểm. “Đau phát khóc lên được!!”, nhưng nó không muốn nước mắt chảy. Khuôn mặt nó là tác phẩm suốt một giờ đồng hồ của ba cô nàng bạn nó.

      Lúc Hiểu Anh quay lại, nhìn mặt mũi Xoài tái đi, nó thật không đành lòng nổi.

·                Này, cậu uống cái này sẽ đỡ hơn đấy! – Hiểu Anh đưa Xoài cốc ca cao nóng trong tay.

Ban nãy Hiểu Anh nhận thấy biểu hiện khó hiểu của nó, đoán ngay ra, bèn chạy qua căng tin mua sữa nóng. Khổ nỗi, thời tiết như đổ lửa thế này, căng tin không bán đồ uống nóng. Nó lại phải mượn cốc mấy cô ở căng tin và mua gói cacao riêng, rồi chạy ngược lên phòng bảo vệ xin nước nóng. May là mấy bác bảo vệ hay uống nước chè tươi, thành ra mới có phích nước dự trữ. Xong rồi, nó lại chạy một mạch về đây, mồ hôi mồ kê ướt đẫm trán.

      Xoài nhìn nó, cảm động, toan nói điều gì đó thì Hiểu Anh cười bảo:

·                Thôi đừng có nói với tôi là đau dạ dày nữa!

·                Cậu biết từ đầu rồi à? – Nó hớp một ngụm.

·                Nhà tôi có mẹ già đau dạ dày cả chục năm trời, và một con em kém tôi ba tuổi suốt ngày than phiền về vấn đề đau bụng của nó, theo cậu thì tôi có biết không?

Xoài vẫn đang uống tiếp để tránh cái vấn đề ngượng ngùng này! Nước nóng xuống đến bụng khiến nó dễ chịu hẳn! Nó vẫn hay làm vậy để áp chế cơn đau bụng.

·                Đau lắm không? – Hiểu Anh hỏi.

·                Dễ chịu nhiều rồi! Cám ơn cậu! – Nó đặt cái cốc rỗng xuống bàn.

·                Cậu có chắc là vẫn muốn nhảy tiếp không đấy?

·                Chắc chứ! Tôi không muốn công sức của mọi người, trong đó có cả tôi đổ xuống sông xuống biển hết.

·                Vậy lúc nào thấy khó chịu thì cứ dựa vào tôi nhé!

·                Tôi sẽ xem xét đề nghị của cậu. – Xoài cười khúc khích.Tiếng cười của nó khiến Hiểu Anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

[…]

“Để bắt đầu chương trình buổi tối ngày hôm nay…”

·                Đến lượt mình rồi kìa. – Hiểu Anh nói rồi cầm tay Xoài chuẩn bị lên sân khấu.

    Bấy giờ, Xoài mới để ý tay Hiểu Anh ướt đẫm. Nó run! Trời ạ, diễn trước bao nhiêu người thế  này, lại còn bị áp lực từ vụ tổng duyệt, thử hỏi làm sao nó bình tĩnh được. Xoài xiết nhẹ tay nó, thì thầm nhỏ: “Sẽ ổn cả thôi!”. Câu này cho Hiểu Anh, và cho cả nó! Sự thực là bụng nó lại đang đau rồi!

   Hiểu Anh cố gắng giữ bình tĩnh. Vả lại, nó  thấy môi Xoài hơi mím nhẹ lại vẻ chịu đứng rồi. Đến nó mà còn không vững tâm, thì ai sẽ làm chỗ dựa cho Xoài đây?

   Sức chịu đựng của Xoài khá tốt, đôi chân nó  vẫn hết sức uyển chuyển, nhưng phần phía trên thì  nặng trĩu, nó buộc phải tì vào Hiểu Anh. May là Hiểu Anh hôm nay biểu diễn có hồn hơn hẳn, chắc nó đãphải luyện tập nhiều trong tuần vừa rồi!

   Thôi chết rồi!! Bây giờ nó mới nhớ ra, ở giữa bài có một đoạn con trai sẽ phải lui về phía sau và nhường cho một màn Girls’ show ngắn.

   Rời khỏi tay Hiểu Anh, nó hơi khuỵu xuống nhưng vẫn gắng gượng. “Mình có thể làm tốt!!!” – Nó tự khích lệ bản thân – “Chỉ còn một chút nữa thôi!” – Trời ạ, nó như sắp ngã trên đôi chân vậy! Khỉ thật!

   Đột nhiên Hiểu Anh ở phía sau lại gần ôm eo và… nhảy cùng như thật! Hiểu Anh như thể biết được sự chịu đựng của Xoài đã đến mức giới hạn,và nó liều mình lên, bất chấp ánh mắt của mấy đứa khác trong nhóm đang ở mức báo động đỏ “thằng-này-điên-nặng-rồi”. Bất ngờ vì màn tự biên tự diễn của Hiểu Anh, mấy đứa con gái vẫn cố gắng giữ bản lĩnh, bình tĩnh và hoàn thành nốt phần Girls’ show.

   May thay, đoạn sau chúng nó nhảy khá tốt và không bị  lạc nhịp. Bí Ngô bấy giờ mới thở phào  được, và thầm cầu mong là sẽ không còn chuyện quái đản nào xảy ra nữa!

   Màn biểu diễn của chúng nó kết thúc hoàn hảo trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người. Không ai mảy may nghi ngờ về màn cứu nguy bất ngờ của Hiểu Anh, và cứ cho đó là … tình huống có trong kịch bản. Kết thúc, chúng nó cầm tay nhau dàn hàng ngang và cúi đầu chào. Xoài xúc động ghì nhẹ tay Hiểu Anh như thay cho lời cảm ơn. Bất ngờ, Hiểu Anh quay sang và hôn nhẹ lên má Xoài!! ^^

Tuổi trẻ là mấy chứ?

-----------------------

9, Yêu cũng cần phải cam đảm!

10h tối cùng ngày

“I really like you a lot! Will u be my girlfriend?”

Tôi suy nghĩ kĩ  rồi ấn send tin nhắn.

-----------------------

0h đêm ngày hôm sau

“From today”.

Tôi suy nghĩ kĩ  rồi ấn send tin nhắn.

“Messages received successfully.”

Hết.

-----------------------

Ai dám nói cà phê  luôn đắng chứ? 

Ai đảm bảo cứ  đường thì sẽ ngọt?

Tôi nay đi tìm vị ngọt trong trái Xoài xanh :).

10, Ngoại truyện: “Quả Xoài xanh mãi không chịu chín”.

Quả  Xoài xanh 1: Chuyện xưng hô.

Mãi thì chẳng sao, tự nhiên một hôm Hiểu Anh lại cảm thấy cách xưng hô của hai đứa nó có gì chưa đúng lắm. Có vẻ vẫn còn lạnh lùng quá! Nó bèn tìm cơ hội đề cập với Xoài.

Giờ học Hoá của Chung cô cô, giờ mà Xoài ngán ngẩm nhất, Hiểu Anh nịnh ngon ngọt Bí Ngô đổi chỗ cho mình.

Xoài nhìn khuôn mặt  đắc ý của Hiểu Anh, tự nhiên lại hình thành tâm lý đề phòng.

·                Cậu Hiểu Anh, cậu có ý đồ gì thế? – Xoài nheo mắt nhìn Hiểu Anh.

·                Sao lại gọi là ý đồ chứ?

·                Thế sao cậu lại cười gian tà thế kia?

·                Ngày mai sinh nhật tôi rồi kìa!

·                Tôi nhớ cậu nhắc tôi điều này hàng ngày từ cách đây 2 tháng rồi! – Xoài vẫn ghi chép bài, nói nho nhỏ.

·                Vậy là tôi sắp hơn tuổi cậu rồi. Gọi tôi là anh đi mà!! – Hiểu Anh nhõng nhẽo.

·                Tôi nhớ tôi gọi tên cậu hàng ngày mà! (Tên Hiểu Anh có chữ “anh” :D).

·                Nhưng xưng hô thế này chẳng tình cảm gì cả. – Hiểu Anh nói, mặt ỉu xìu. Nó nhớ lại cặp Duyên còi với người yêu nó, lúc nào cũng anh - em ngọt xớt, mà buồn lòng.

·                Tình cảm hay không là do mình chứ! – Xoài với qua chỗ Hiểu Anh lấy máy tính, tiện thể nói nhỏ. Nó biết Hiểu Anh lại “lên cơn” ghen tị rồi. Chắc hôm qua đi sinh nhật Duyên còi lại nhìn thấy cái không nên nhìn!

·                Đổi cách xưng hô đi maaaaaaaaaaaaaà… - Hiểu Anh dài giọng ra, níu lấy tay Xoài.

·                Phiền phức quá, bỏ tay cậu ra khỏi tay tôi, kẻo người ta lại tưởng tôi bắt nạt gì cậu. – Nó nhìn sang. Hiểu Anh đang ngày càng sáp gần vào chỗ nó. Nó nhìn lên bảng. Trời ạ, Chung cô cô đang nhìn nó. Cha mẹ ơi, nó chưa ra đáp án bài này!

Nào Hoài nào! Câu 15 chọn đáp án gì?

“HCHO” – Hiểu Anh thì thầm nhỏ.

Xoài nghi ngờ nhìn lại Hiểu Anh. Nãy giờ nó cứ ngồi lèo nhà  lèo nhèo bên tai nó, thời gian đâu mà làm Hoá chứ?  Nó mắm môi mắm lợi trả lời bừa theo Hiểu Anh,  Hiểu Anh nhà mi, nếu dám nhắc bừa ta, lát ta véo tai cho chết!

Dạ là HCHO ạ!

Ừ đúng rồi! Ngồi xuống đi. Lần sau chú ý nhé.” – Chung cô cô phẩy tay cho nó ngồi.

·                Sao cậu biết? – Xoài tròn mắt nhìn Hiểu Anh.

·                Dạng bài này lần nào mà chả là đáp án đấy! – Hiểu Anh nói với vẻ hiển nhiên.

Phù…hoá ra là  mèo mù vớ cá rán.

·                Xém tí thì chết! Tiết sau về vị trí cho tôi nhờ nha. Tôi nhất quyết không thay đổi cách xưng hô đâu! – Xoài cười gian.

Aaaa… Lần thương thuyết thất bại thứ n+1.

Quả  xoài xanh 2: Bí Đao.

·                Nguyễn Ngọc Hiểu Anh.

·                Nam mô a di đà phật, thí chủ đừng gọi cả họ cả tên bần tăng. Bần tăng thần kinh yếu! Lỡ chẳng may có mệnh hệ gì thì... chúng ta sẽ cùng đi gặp Quan Âm Bồ Tát mất. – Hiểu Anh đang lai Xoài về.

   Từ  ngày hai đứa bắt đầu public tình cảm, Hiểu Anh đòi nằng nặc được “kề vai sát cánh” với Xoài trên con đường đi học. Nó vẽ ra viễn cảnh lãng mạn và tuyệt vời như phim. Rằng thì là Xoài sẽ gối đầu lên lưng nó, và hai đứa chúng nó vừa đi vừa cười nói vui vẻ như một cặp đôi đẹp nhất trần gian… Haiz, nhưng sự thật như thế nào… Thôi, thật chả muốn nhắc đến nữa!

·                Tên cậu vừa dài, lại lên lên xuống xuống, chưa kể lại còn giống tên con gái. Đã thế lại còn…

·                Cậu phán đủ chưa? – Hiểu Anh cắt ngang lời Xoài, càu nhàu.

·                Tôi đặt biệt danh cho cậu nhé! – Xoài lúc lắc cánh tay Hiểu Anh, giọng mềm mại. Hiểu Anh rùng mình. Nó thừa hiểu mỗi lúc giọng Xoài…đặc biệt thế này, tức là trong đầu “con bé nhà nó” đang có một cái ý tưởng gì đó vô cùng “…”.

·                Đừng làm tôi sợ! – Hiểu Anh đùa.

·                Này nhé, con bé Linh Bí thư thì là Bí Ngô. Cậu là Phó Bí thư thì thì hay tôi gọi cậu là Bí Đao nhé ^^!

Amen, nó biết ngay là chuyện chẳng tốt đẹp gì mà.Hiểu Anh giãy nảy lên:

·                Không!!!!! Từ bé tôi đã ghét ăn bí đao rồi!

·                Thống nhất rồi! Quốc hội đã thông qua! Để tôi nhắn tin cho Duyên còi với Bí Ngô. Từ bây giờ cậu sẽ là Bí Đao! – Nó cười gian xảo.

·                Aaaaaaaaaaaaa………..!!!!!!!!!!

Quả  Xoài xanh 3: First kiss.

·                Tôi mượn ví cậu. – Xoài lay lay Hiểu Anh. Nó đang chán đến mức sắp phát khùng rồi.

·                Ờ. – Hiểu Anh rút ví, lơ đãng đưa cho nó.

·                Cậu thích sưu tập tiền su các nước… châu Phi à?

·                Ờ, mỗi lần bố tôi đi về thì lại tha cho tôi một xấp! Aa, cái ngăn đấy không được xem! –Hiểu Anh giật nhanh lại ví.

·                Để cái gì trong đấy mà không dám cho tôi xem hử!! – Xoài trừng mắt trêu. – Hay lại để ảnh mấy cô áo tắm để thỉng thoảng lôi ra xem?

·                Cậu phải hứa với tôi là: 1. Không đòi tịch thu, 2. Không quát ầm ĩ lên, thì tôi mới dám cho xem! – Hiểu Anh mặc cả.

·                Rồi rồi. Hàng hiếm à? – Nó nói rồi rút cái ảnh từ ngăn ấy ra. Nó sững lại một lúc rồi đấm thùm thụp vào lưng Hiểu Anh. – Tôi đánh chết cậu giờ! Dám giữ cái ảnh này! Tôi tuyên bố tịch thu! 

·                Trả lại cho tôi. Cậu không giữ lời kìa!!!

   Trong ảnh là gương mặt đỏ mặt dễ thương của Xoài khi Hiểu Anh bất chợt hôn lên má nó hôm Festival Ngoại ngữ! Không biết bạn Phó nháy “đáng yêu” nào đã tình cờ chộp được khoảnh khắc xấu hổ này, và chỉ ngay thứ 2 tuần sau đó, cái ảnh thú vị ấy đã được tung lên trang bìa báo trường, báo hại Xoài không biết trốn vào xó nào mà tránh ánh mắt mọi người!!! Xì con heo Hiểu Anh, cậu giỏi lắm!!!

·                Cậu xem nó trên bìa báo trường chưa chán à!! –Xoài nhặng xị lên, túm chặt tấm ảnh.

·                Tôi muốn giữ lại làm kỉ niệm mà! Dù sao thì cũng là… first kiss! – Hiểu Anh đáng thương nhoài theo Xoài để đòi tấm ảnh.

Hai đứa nó giằng co một lúc, cuối cùng thế nào mà khuôn mặt cả  hai lại ngay sát nhau. Hiểu Anh rướn người lên phiá trước, đánh bạo… hôn nó lên môi Xoài. Nhưng chỉ dám một xíu thôi là Hiểu Anh vội vàng tách ra ngay, trước khi răng nó có khả năng sẽ bay cả hàm. Haiz, “con bé nhà nó” bạo lực lắm!! Vậy là cuối cùng cũng có một nụ hôn thật sự rồi!

·                Đừng giận nha, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện vừa rồi! – Hiểu Anh ríu rít phân bua.

Nhưng trong lúc  đó, Xoài vẫn còn đang đơ ra vì mọi giác quan đều chưa trở lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro