vi ngot tinh yeu-(ban full)-cuc hay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị ngọt của tình yêu

Tác giả: heoconxin "đây là lần đầu mình post truyện lên mạng nên có gì sai sót các bạn hãy góp ý để mình hoàn thiện bài viết hơn nha. Cám ơn mọi người"

Tình trạng: đang viết

Giới thiệu nhân vật:

Thiên Minh:(25 tuổi) là con nhà rất giàu có, đẹp trai nhưng rất lạnh lùng có cha làm chủ tịch tập đoàn địa ốc nổi tiếng trong và ngoài nước. Nhưng Minh thích sống tự lập từ nhỏ và đeo đuổi mơ ước trở thành ca sĩ nổi tiếng. Hiện anh đang là ca sĩ cho công ty giải trí X.

Trúc Mai: (20 tuổi) là con nhà khá giả có một cuộc sống rất bình thường hiện đang là sinh viên năm 2. Và quan trọng là Mai rất thần tượng Thiên Minh, rất thích giọng hát của Thiên Minh

Nguyên Bảo: (21 tuổi) là con của một gia đình giàu có cũng rất đẹp trai là hotboy của trường tuy lớn hơn Mai 1 tuổi nhưng học chung lớp với Mai.

Thiên Nhi: (27 tuổi) chị gái của Thiên Minh, rất thương Minh là chổ dựa tinh thần mỗi khi Minh buồn.

Và còn một số nhân vật khác sẽ giới thiệu sau...

------------oOo------------

Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh.

Một buổi chiều lất phất mưa tại băng ghế đá của công viên Mai đang ngồi với những giọt nước mắt lăng dài trên má. Mai đang rất buồn nổi cô đơn khó tả. Nhìn ai ai ở công viên cũng có đôi có cặp Mai càng cảm thấy tuổi thân cho một tinh yêu quá mù quán. Không biết từ lúc nào trong tim Mai hình ảnh Thiên Minh ngày một lớn. Mai đau khổ khi biết mình ngày một thích Minh. Nhưng biết làm gì hơn Minh là ca sĩ nổi tiếng xung quanh có biết bao nhiêu người hâm mộ nồng nhiệt. Minh đâu biết được có 1 người đang ngồi đây nhớ đến mình. Mai sống hơi nội tâm và không muốn ai biết được Mai thích Minh. Mai rất sợ, sợ mọi người biết được sẽ khinh Mai. Mai rất đau khổ không biết phải làm như thế nào mới đúng khi nổi mặc cảm quá lớn. Đang suy nghĩ mong lung trong nổi đau khổ của mình thì bất ngờ có một chàng trai từ đâu chạy đến với tốc độ khá nhanh. Trời mưa lớn hơn nên Mai đứng dây định chạy vào mái hiên của công viên để trú mưa thì bất ngờ va vào chàng trai kia khá mạnh nên cả hai cùng bị té vì mất đà. Sau cú té ngoạn mục Mai mở mắt ra thì thấy một đoàn người như loạn chạy qua thật nhanh như đang tìm kiếm ai đó. Khi bọn họ đã chạy xa rồi thì Mai mới chợt nhớ ra mình đang nằm trên người ai đó rất mềm mại và ấm áp cảm giác này chưa bao giờ mai có được. Mai quay lại nhìn xem người đó là ai thì bắt gặp ánh mắt quen thuộc đến trong mơ Mai cũng muốn gặp. Thật không ngờ người đó là Thiên Minh thần tượng của Mai. Sau một hồi lâu nhìn Mai không chớp mắt Thiên Minh bổng nhiên lên tiếng : " Cô còn không mau ngồi dậy có biết là cô nặng lắm không hả?" Mai mới giật mình ngồi dậy chỉnh lại áo quần với cảm giác thẹn thùng, mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh còn động lại đó những giọt nước mắt chưa kịp chảy hết trông thật là đẹp. Thiên Minh cũng đứng dậy và cảm thấy hơi ngượng khi va vào Mai mạnh đến như vậy.

Minh tế nhị hỏi: Cô có sao không? Tôi ... tôi xin lỗi. Vì bọn người hồi nãy đuổi theo tui ghê quá nên không thấy cô và va vào cô thật là ngại quá.

Mai nói:Tui không sao đâu nhưng mặt Mai lại đỏ bừng vì những lời nới của Minh quá ngọt ngào.

Trong tivi Minh đã đẹp trai như thế mà ở ngoài còn đẹp trai hơn nữa còn nói chuyện rất ngọt ngào nữa chứ phải làm sao bây giờ. Tuy Mai nói là không sao chứ thật sự chân của Mai sau cú ngã đó đã bị bong gân rồi.

Minh thấy Mai đứng không vững nữa nên hỏi lại: cô thật sự không sao chứ?

Mai chối nhanh: không sao thật mà. Định bước thêm vài bước cho Minh tin thì cái chân không nghe lời làm Mai suýt ngã thêm lần nữa nhưng Minh đã kịp đỡ Mai. Một cảm giác lân lân như người đang say, Mai không còn suy nghĩ gì được nữa cứ mãi đấm chìm trong vòng tay ấm của Minh. Đang mơn mang cảm xúc thì câu nói của Minh kéo Mai quay về thực tại. Một nụ cười duyên trên môi, Minh hỏi: cô tên gì vậy có thể cho tôi biết được không?

Mai không thể ngờ được Minh đã hỏi tên mình. Anh ấy hỏi tên mình kìa làm sao đây, phải làm sao đây. Mặt Mai đỏ bừng hơi thoáng chút bối rối và run bắn cả lên Mai đáp: tui tên Nguyễn Trúc Mai

Tên hay đấy- mặt thản nhiên Minh đáp. Minh nhìn thấy gương mặt Mai đỏ bừng e thẹn đôi mắt long lanh trong rất xinh với làn da trắng thật đẹp. Một cảm giác lạ trong lòng làm Minh tự nhiên hơi đỏ mặt và tò mò muốn biết nhiều hơn về cô bé này. Minh hỏi tiếp thế cô bao nhiêu tuổi rồi sao lại ngồi khóc một mình ở đây?

Mai thật bất ngờ với câu hỏi của Minh: tui ... tui 20 tuổi đang là sinh viên. Còn vì sao tui khóc thì ... thì ...thì biết trả lời sao đây. Tại tui đang rất buồn thôi. Ngại quá không biết trả lời như vậy anh ấy có nghi ngờ gì hong nữa.

Oh 20 tuổi ah, vậy nhỏ hơn tui rồi. tôi tên Lâm Thiên Minh 25 tuổi. hihi cái này tui biết rồi anh là ca sĩ nổi tiếng mà. Tui đã thấy anh rất nhiều lần trên tivi rồi, tui... tui rất thích nghe anh hát nữa đó. Ủa mà sao lúc nãy anh chạy nhanh dữ vậy? ah lúc nãy tui bị fan hâm mộ rượt tui chạy quá trời. tui chỉ muốn đi tản bộ chút thui vậy mà họ nhân ra tui vây kín đến nổi tui không thở được trong lúc không có quản lý đi theo nên tui đành bỏ chạy là tốt nhất ai ngờ vô tình va vào người cô. Thật xin lổi.

Thôi không có gì đâu mà. Nhưng nhìn lại cái chân thì nó đã sưng lên rồi làm sao mình về KTX bây giờ. Chán thật !!!.

Minh thấy vẻ mặt hơi nhăn nhó của Mai nên cảm thấy có lổi. Minh nói bằng giọng ngọt ngào và thông cảm nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mai trên môi không quên nở một nụ cười mê hồn: Cô có đau lắm không nhà cô ở đâu để tui đưa cô về cho, xe tui ở đằng kia kìa. Tuy đau thật nhưng mai vẫn cố gắng nói cứng: tui về được mà tui không sao đâu. Mai nói mà như cố né tránh ánh mắt của Minh cô sợ không đủ can đảm mà kêu Minh đưa về luôn thì khổ.

Thấy Mai nói như vậy nên Minh hết cách. Nếu cô không sao thì tui về đây. Hẹn gặp cô lần sau nha. Minh vừa bước đi được mấy bước thì nghe có tiếng rên rĩ của mai nên dừng lại nghe thử. Ui da ... ui da ...đau quá, như thế này thì làm sao mà mình bắt xe buýt về KTX được bây giờ. Ui da... ui da... Minh cảm thấy không đành lòng nên quay lại bế thốc Mai đi thật nhanh đồng thời kéo mũ của mình thấp xuống vì sợ mọi người nhìn thấy. Mai sau mấy phút thất thần vì quá bất ngờ mới cất giọng nói: anh đang làm gì vậy? thả tui xuống coi tui còn phải về nhà nữa, anh bế tui đi đâu thế? Mặc dù nói vậy thôi chứ trong lòng Mai dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả vòng tay của Minh thật ấm áp bờ ngực rắn chắc đầy nam tính. Nước da anh ấy cũng trắng nữa nhưng hihi thua mình chút xíu. Mai chưa bao giờ cảm thấy mình hạnh phúc như lúc này. Đang mơ mộng thì tiếng nói của Minh vang lên kéo Mai về thực tại. Cô như vậy mà bảo là không sao. Thôi để tui đưa cô về dù sao tui cũng đang rãnh. Ah mà nhà cô ở đâu thế? Minh bế Mai nhẹ nhàng đặt vào trong xe rồi nhanh chóng lái xe đi.

Chiếc xe thật đẹp màu đen huyền sang trọng. hình như là dòng xe của quý tộc. Đây là xe của anh ấy sao? Mình đang ngồi trên xe của anh ấy sao? Anh ấy đang chở mình về nhà sao? Thật quá bất ngờ cả mơ mình cũng chưa từng thấy nữa là. Một câu nói quen thuộc: nhà cô ở đâu? Cô có nghe tui nói gì không?- Minh hơi bực mình. Ah nhà tui ở KTX X đường .... Quận Gò Vấp đó anh biết không? Tui cũng không rõ lắm tui ít đi ngang đó cô chỉ đường đi. Mai nở nụ cười tươi khuôn mặt vui vẽ không còn buồn như lúc đầu nữa Mai nói để tui chỉ cho: anh quẹo qua bên này nè.... Rẽ qua bên kia kìa ... vòng qua vòng lại một hồi Mai hét to lên:anh Minh ơi mình lạt đường rồi.

Minh tỏ vẻ bực bội nên cũng hét lên: đường về nhà mà cô cũng không biết là sao vậy sao cô đến được đây. Mai lí nhí trả lời tui đi xe buýt nên đâu để ý đường. Mà thành phố nhiều cua quẹo quá nên tui hong biết đường. Tui xin lổi anh nha, thôi anh để tui xuống xe đi tui bắt xe buýt về cũng được mà Mai nói mà nước mắt cứ rưng rưng tròng. Minh thấy minh hơi có lổi nên nhẹ giọng lại: thui được rồi cô đừng có khóc tui sợ thấy con gái khóc lắm, cô nói nhà cô ở gần đường nào lớn xem rồi tui chở cô về, chắc lần này không lạc nữa đâu.

Mất cả một buổi sáng mới đưa được Mai về nhà. Sực nhớ đến giờ luyện thanh nên Minh chạy nhanh hơn. Mai rất muốn xin số điện thoại của Minh nhưng không dám nói cứ ấp a ấp úng không nói được lời nào. Đành im lặng, Minh chở Mai đến cổng KTX thì mở cửa cho Mai xuống xe chứ không dám bước ra ngoài. Mai hiểu nên xuống xe rất nhanh nhưng cái chân không nghe lời chi lắm nên rất khó khăn. Trước khi đóng cửa xe lại Minh đã nở một nụ cười làm tan chảy cả trái tim của Mai: chúng ta sẽ còn gặp lại nhau nhớ nhé đây là số điện thoại của tui 09xxxxxxx có việc gì cứ gọi cho tui nhé. Tui có việc rồi tui về đây. Bye!!!

Minh đã về rồi mà Mai vẫn chết trân không nhút nhích được dường như mất luôn cả thăng bằng chóng cái chân đau xuống đất nên mới chợt tỉnh lấy điện ra lưu lại số của Minh một cách gấp gáp. Mai vui mừng đến mức quên cả chân mình đang bị đau. Lê lếch lên phòng với cái chân đau. Khi đã ngồi yên trên giường Mai mới cố xoa dầu vào chân và băng lại nhưng không sao quên được những chuyện vừa xãy ra nó quá bất ngờ. Đến giờ Mai vẩn còn tưởng mình đang nằm mơ

Linh bạn cùng phòng nãy giờ quan sát Mai thật kỉ lên tiếng: nhỏ Mai hôm nay về không nói câu nào miệng cười suốt như người mất hồn hay là bị anh lấy mất trái tim rồi khai mau. Mai chợt tỉnh lập tức chối nhanh: làm gì có tao bình thường mà mày đa nghi quá thôi. Tại tao sơ ý bị té ở công viên. Thấy tao bị đau chân không giúp mà còn nói vậy. phải không đó tao nghi mày quá hà?- Linh nói với ánh mắt dò xét. Hong có mà mau lại đây giúp tao nè hong có chuyện gì đâu mày đừng có đa nghi quá. Nghe con bạn nói thế nên nhỏ Linh không nghi ngờ thêm gì nữa. Lúc đó Mai mới cảm thấy nhẹ nhõm. Đêm ấy Mai ngủ mang theo một cảm giác rất hạnh phúc. Miệng luôn cười thật tươi.

--------------oOo------------------

Chương 2: Sự nhớ nhung biến thành sức mạnh

Một tuần trôi qua từ ngày Trúc Mai gặp Thiên Minh.

Mai không thể nào quên được ánh mắt lẫn nụ cười của Minh. Nhưng biết gặp anh ở đâu được đây làm thế nào để gặp lại anh ấy bây giờ. Ông trời ông thương con đã nghe thấy lời nguyện cầu của con đã cho con gặp anh ấy sao còn để anh ấy ra đi. Ông làm như vậy thật quá tàn nhẩn. Con đau khổ lắm ông biết không. Nổi nhớ về anh ấy ngày một nhiều con sắp điên lên vì nhớ anh ấy con phải làm sao bây giờ

Nói về Thiên Minh từ hôm gặp Mai anh cảm thấy rất vui có một cảm giác gì đó rất lạ mà trước tới giờ chưa hề có cô gái nào khiến anh ấy có cảm giác lạ như thế đôi lúc nhớ về cô ấy anh lại cười. Chẳng lẽ anh đã thích mai hay sao? Chắc không phải vậy đâu chắc đó chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Rồi vì do công việc thu âm và lịch diễn quá dày đặt nên Minh không có nhiều thời gian nhớ tới Mai nữa

Và rồi 1 tuần sau đó Mai đi sinh nhật một người bạn do buồn quá nên mai đã uống bia. Lần đầu tiên trong cuộc đời Mai uống bia. Ôi sao mà nó đắng thế này Mai chỉ mới uống có một cốc mà sắp say rồi. Mặt mai đỏ bừng và hơi ngà ngà thay không ổn lắm nên mai đòi về: thôi mọi người ở lại vui vẽ nha mình không được khoẻ lắm mình về trước nha. Thật xin lổi mọi người!!! Thấy vậy nên Nguyên Bảo lên tiếng: thôi để mình đưa Mai về trời tối rồi về một mình không tốt đâu. Bảo và Mai chơi với nhau rất thân từ hồi năm nhất mặc dù Bảo rất thích Mai nhưng không dám nói ra sợ Mai không đồng ý. Mọi người thấy vậy nên để Bảo đưa Mai về. Trên chiếc Dylan Mai cứ ngồi lắc qua lắc lại mấy lần xém té làm Bảo rất lo nhưng cuối cùng cũng đưa được Mai về nhà an toàn. Lúc này Mai chưa say lắm nên vẫn còn ý thức được Mai nói: Bảo về đi Mai vào KTX nha, Cám ơn Bảo nhiều nha. Bảo cười thật tươi: không có gì đâu Mai vào đi Bảo về đây mai gặp lại.

Mai bước lên cầu thang mà lòng nặng trĩu chợt con tim cảm thấy đau nhói ước gì Bảo là anh ấy thì hay biết mấy nhỉ. Mai lại khóc Mai nhớ Minh quá trong cơn say Mai đã làm một việc Mai không ngờ tới là nhắn tin cho Minh một việc mà Mai không bao giờ dám làm. Minh đang nằm nghỉ ở nhà vì hôm nay không có show diễn, thì bổng có tin nhắn từ một số máy lạ Minh định không xem nhưng tự nhiên Minh nhớ đến hôm gặp Mai và Minh đã xem tin nhắn đó:

" Anh Minh anh có khoẻ không hôm nay anh có đi diễn không? Anh còn nhớ Mai không? Chắc là anh đã quên rồi"

Minh không thể ngờ được đó là tin nhắn của Mai, Minh hơi bị bất ngờ nhưng Minh đã nhanh chóng ấn nút reply trên màng hình cảm ứng và 5p sau Mai đã nhận được tin nhắn trả lời. Mai cũng không ngờ được là Minh sẽ trả lời Mai vui mừng biết bao:

" Hôm nay tui rãnh, không có đi diễn, đang ở nhà nè. Tui làm sao mà quên cô cho được. Hôm nào cô rãnh mình đi uống nước nói chuyện nhe"

Mai nhéo mình một cái mới biết là mình không nằm mơ anh ... Minh ... anh ... ấy ... trả lời ... mình ... rồi. Ôi vui quá đi mất yeah, sao mà em thấy thích anh nhiều đến thế

"Thứ 2 này Mai được nghỉ cả ngày. Anh có bận không? Mai nhắn tin như vậy có làm phiền anh nghĩ ngơi không?"

Minh cũng không sao hiểu được mình lại hẹn Mai đi chơi nữa cô ấy không đẹp bằng những cô ca sĩ người mẩu khác nhưng khi nhìn vào ánh mắt cô ấy long lanh rất đẹp nó chứa đựng một nổi buồn sâu xa và nổi cô đơn trống vắng làm cho người khác khi nhìn thấy rất muốn dang rộng vòng tay để che chở và bảo vệ cô ấy. Ôi càng nghĩ mình càng nhớ đến cô ấy mình sao vậy nè chẳng điều mình nghĩ là đúng mình thích cô ấy rồi sao không thể nào không thể nào đâu. Đang suy nghĩ mơn man thì tin nhắn đến Minh vội trả lời ngay:

"Thứ 2 tui rãnh vậy 7 giờ tui qua đón cô há cô vẫn ở kTX chứ?"

Mai vui sướng không thể tả được: mình sắp gặp được anh ấy rồi mình vui đến chết mất thôi:

"Ok tui vẫn ở chổ củ, tui sẽ chờ anh, cảm ơn anh vì lần trước đã đưa tui về nhà"

Đang lân lân vui sướng thì Mai nhận được tin nhắn :

"Bye bye chúc cô ngủ ngon, thứ 2 gặp"

Mai như đang bước vào thiên đàn trái tim nhỏ bé của Mai từ nay sẽ không bao giờ cô đơn và đau buồn như trước kia nữa. Mai ngủ quên lúc nào không hay vì Mai đang say mà.

-----------------oOo------------------

Chương 3: Tình yêu đến bất ngờ

Rồi thứ 2 cũng đến Mai lựa đi lựa lại rất nhiều lần và quyết định mặc quần jean lững và chiếc áo thun trắng dễ thương bó sát người nhìn Mai năng động và rất dễ thương Mai cài lên tóc chiếc cài xinh xinh có nơ màu hồng thật đẹp. Mai quyết định thả tóc chứ không buộc lại tóc Mai dài và rất đen làm tăng thêm vẻ nữ tính. Bây giờ nhìn Mai không chê chổ nào được. Thấy Mai điệu đà làm mọi người trong phòng la ùm lên. Mai đi với trai phải không, Bảo chở Mai đi chơi ah- nhỏ Linh hỏi. Mày nói tùm lum quá hà tao đi với bạn tao thôi làm gì la lên dữ vậy không phải Bảo đâu. Đừng nói tầm bậy biết chưa. Vậy là ai khai mau dạo này mày rất lạ lắm- nhỏ Lam hét lên. Tao nói rồi hong có mà. Thôi cho tao đi đi sắp trể rồi tao không muốn người ta chờ đâu, bye nha!!!. Thôi được rồi mày đi đi tụi này tha cho mày đó. Tụi bây nó đi rồi kìa ra ban công xem thử coi anh chàng nào có phước thế không biết- nhỏ Linh la lên như hét. Cả đám nhốn nháo vì đang ở lầu 2 khá xa nên cũng không nhìn rõ lắm. Minh đến rất đúng hẹn hôm nay trông Minh thật năng động trong chiếc quần jean đen chiếc áo thun thời trang và phối với đôi giày thể thao đúng điệu trong anh còn phản phất mùi nước hoa pháp nồng nàng quyến rũ. Minh không đi xe hơi vì rất dễ gây sự chú ý và rất bất tiện nữa. Tuy vậy vẫn không quên nguỵ trang thật kỹ kính râm thật to trong đêm khó ai nhận ra. Từ trên cao nhìn xuống tụi bạn của Mai là hét om xòm trùi ui anh ấy nhìn xa đã thấy đẹp trai rồi Linh anh tao đoán anh ấy cao chắc trên 1m80 đó nhỏ Mai chọn mà đâu có vừa nó cao 1m65 rồi mang giày nữa là xứng quá còn gì ngưỡng mộ thật. Êh... êh Lam anh ấy đi SH nữa kìa chắc là giàu lắm đây. Nhỏ Mai tốt phước thật nhìn anh ấy phong độ phải nói luôn. Ah mà sao tao thấy cái dáng này quen quen hình như tao gặp ở đâu rồi mày ơi, mày đừng có mơ nữa bạn của Mai mày đi đâu mà gặp thôi người ta đi rồi vào phòng thôi.

Nói về Mai, vừa thấy Minh đến là chạy ra ngay. Minh nở một nụ cười thật tươi đẹp mê hồn khi nhìn thấy Mai, Minh nhìn Mai một hồi khá lâu không chớp mắt đến nổi vô tình buộc miệng khen một câu " Mai đẹp quá" Minh không ngờ cô bé mình va vào hôm trước nay lại xinh như thế làm anh ngớ ngẩn hết mấy giây. Mai khi nghe Minh khen lại đỏ mặt ngượn ngùng

Minh nhanh nhẹn đưa nón bảo hiểm cho Mai rồi cả hai đến một nhà hàng rất to và đẹp. Mai ngồi trên xe mà hạnh phúc đến không thể tả anh ấy chở mình anh ấy đang hẹn hò với mình hôm nay anh ấy đẹp trai thật không thể nào tin được vào mắt mình nữa rồi. Đến cửa nhà hàng Minh chạy xe bãi đỗ rồi đưa Mai vào trong nhà hàng. Nơi đây thật sang trọng và rất lãng mạng rất thích hợp cho các đôi tình nhân hẹn hò vì nó khá yên tỉnh. Minh đã chọn một chổ ngồi gần cửa sổ nơi có thể ngắm mọi người qua lại. Hai người vừa mới ngồi xuống thì có một người khách trong nhà hàng lớn tiếng: kia có phải là ca sĩ Thiên Minh không anh ấy đẹp trai quá. Minh giật mình quay lại thì mọi người đã chạy lại tới tấp khách và cả nhân viên của nhà hàng nữa: anh Minh anh cho em xin chữ ký đi, chụp với em tấm hình làm kỉ niệm đi, trời ơi ngoài đời anh đẹp trai quá ah. Mai chưa kịp nói câu nào thì Mai đã bị đẩy té xuống đất vất vả lắm Mai mới thể thoát ra khỏi cái nơi đó, vừa buồn vừa tuổi thất thỉu bước ra cổng nhà hàng, những giọt nước mắt cô đơn lăn dài trên má cảm giác bị bỏ rơi thật là đau khổ.

Sau một hồi lâu Minh mới thoát được đám đông và chạy đi tìm Mai khắp nơi với một tâm trạng vừa lo vừa sợ: cô ấy có quen biết ai đâu thì đi đâu được cơ chứ tìm mãi cũng không thấy mà gọi điện thoại Mai không bắt máy Minh lại lo lắng hơn nữa khi Minh bước ra tới cổng nhà hàng thì thấy Mai, Mai đang khóc thật tội nghiệp cho Mai. Minh nói bằng giọng thật ngọt ngào: anh ... anh xin lổi Mai đừng buồn anh nha. Mình đi nới khác đi. Câu nói của Minh đã làm cho Mai không kìm được sự nhớ nhung và nổi cô đơn trống vắng Mai ôm lấy Minh khóc nức nở. Minh hơi bất ngờ nhưng cũng đã ôm chặt lấy Mai. Minh nói khẽ: em bị sao vậy sao em lại khóc anh xin lổi rồi mà. Vòng tay của Minh thật ấm áp làm sao. Ước gì mình được ở trong vòng tay này mãi mãi. Mai lí nhí trả đáp: em ... em rất sợ sợ cảm giác cô đơn và bị bỏ rơi. Thôi không sao là tốt rồi em nín đi đừng khóc nữa anh sẽ chở em đến nơi này. Nói rồi Minh chở Mai đến công viên mà hai người gặp nhau lần đầu tiên. Hai người bước đến băng ghế đá hôm nào trong lòng ai cũng có cảm giác ngại ngùng khó tả. Minh phá vở cảm giác đó bằng câu nói: chân của em đã khỏi hẳn chưa. Em không sao đâu em hết đau lâu rồi- Mai đáp e thẹn. Rồi bổng nhiên 2 người thấy cặp tình nhân đối diện đang hôn nhau say đắm. Mặt Mai đỏ bừng vì ngài ngùng còn Minh như không kìm chế được mình tim của anh bổng nhiên đập nhanh muốn nhãy ra ngoài khi bắt gặp ánh mắt thẹn thùng và khuôn mặt đỏ ửng của Mai ôi đôi môi xinh xinh đỏ hồng căng mọng thật là đẹp. Hơi thở của hai người toả ra gần đến nổi đối phương có thể cảm nhận được. Rồi như không còn kịp được nữa Minh nhẹ nhàng nâng cằm của Mai lên đặt một nụ hôn thật ngọt ngào và quyến rũ Mai quá bất ngờ trước cử chỉ ngọt ngào của Minh nên hơi và đẩy Minh ra, nhưng không đủ sức vì Minh quá mạnh và Mai đang bị nụ hôn của minh làm cho ngất ngay, tim Mai đập nhanh đến mức không thở được Mai chỉ còn biết vòng tay ôm lấy Minh và xung quanh chỉ toàn màu hồng. Ôi đôi môi của Mai thật mềm và ngọt ngào như không kìm được Minh siết chặc Mai hơn và hôn Mai một cách tham lam. Minh thủ thỉ em chưa biết hôn ah, Mai chỉ cụp mi xuống vì Mai có hôn ai bao giờ đâu đây là nụ hôn đầu của Mai mà, em thật ngây thơ cô bé ạ. Thời gian như dừng lại trong thế giới của hai người. Mai cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này. Minh từ từ buông Mai ra và nhẹ nhàng ôm Mai vào lòng như có giác ai đó giành lấy Mai đi mất. Minh khẽ nói từ khi gặp em tim anh bổng có một cảm giác thật lạ 2 tuần nay thời gian rãnh anh đều nghỉ đến em, nhớ đến ánh mắt mang nổi cô đơn của em và hôm nay anh biết được một điều anh không muốn xa em, em có tin anh không?

Chưa có cô gái nào anh có cảm giác như vậy. Anh nói có thật không? Em quan trọng với anh đến vậy sao? Xung quanh anh có biết bao nhiêu người đẹp em làm sao mà bằng họ cho được. Minh lấy tay để chặn những câu nói của Mai. Mai em phải tin anh em là người con gái đầu tiên anh có cảm giác buồn khi phải rời xa em và có cảm giác đau khổ khi em biến mất em có biết không Mai ? Anh ... anh ... yêu ... em. Em hãy làm bạn gái của anh nhé. Mai không còn tin vào tai của mình nữa đầu óc cô trở nên tê cứng không suy nghĩ được gì nữa những gì mà cô nghe là từ miệng Minh nói sao không thể tưởng tượng đều đó là sự thật. Đột nhiên Mai nghe ai đó kêu mình: Mai... Mai em sao vậy trả lời anh đi chứ. Mai đỏ bừng mặt thẹn thùng muốn hét lên rằng em yêu anh yêu anh biết chừng nào nhưng một giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Minh nhìn Mai không nói lời nào con tim anh khẽ đau nhói rồi như không kìm được anh khẽ hôn lên mắt và lau nước mắt cho Mai. Minh nhìn Mai bằng ánh mắt đầy thương yêu: sao không trả lời anh đi chứ?

Anh có yêu em thật không? Nhưng em thật sự không xứng với anh đâu. Anh là con nhà giàu có còn là một ca sĩ nổi tiếng em không là gì cả thế giới của anh quá xa vời em không thể nào vươn tới được, em biết phải làm sao đây?- Mai nói mà nước mắt rưng tròng. Minh nghe Mai nói mà lòng đau như cắt không ngờ Mai lại suy nghĩ được đến như vậy. Minh vội ôm Mai vào lòng khẻ nói: em phải tin anh, em đừng suy nghĩ lung tung từ khi lần đầu gặp em là anh đã có cảm tình với em rồi và nó càng ngày càng lớn anh thật sự yêu em Mai ah, em đừng lo lắng gì hết mọi chuyện cứ để anh giải quyết, hãy để anh được che chở và bảo vệ em được không Mai ? Mai không còn biết nói gì tình yêu đã làm đầu óc của mai tê liệt chỉ biết lẳng lặng gật đầu. Minh vui sướng biết bao ôm chặt Mai vào lòng khẽ đặt một nụ hôn lên môi Mai, Mai hơi bở ngở nhưng cũng đã tiếp nhận nhưng còn hơi trẻ con vì Mai chưa biết hôn. Minh khẽ hỏi: em yêu anh từ lúc nào thế Mai? Em yêu anh rất lâu rồi từ 2 năm trước cơ. Anh có biết em đau khổ thế nào khi yêu anh đơn phương không, từ lúc em thấy anh đứng hát trên tivi lần đầu tiên là em đã thích anh rồi anh biết không? Em thích anh lâu đến vậy sao? Vậy mà lúc anh tỏ tình anh phải năng nĩ đến mỏi cả miệng em mới nhận lời, bắt đền em đó. Minh lại hôn Mai một cách tham lam nhưng cuồng nhiệt hôn trước, sau một hồi lâu Mai như không thể thở được nữa mới đẩy Minh ra. Anh làm gì mà hôn em dữ vậy - thì em đền cho anh mà- Minh trả lời với nét mặt hớn hở. Anh biết hơi của anh dài lắm không em làm sao mà chịu nổi. Nhìn nét mặt phụng phịu của Mai làm Minh cảm thấy đáng yêu vô cùng: anh xin lổi thôi mà đừng giận anh nữa mà anh biết lổi rồi. Mai chợt nhìn vào đồng hồ đã 10 giờ Mai tặc lưỡi: thôi chết rồi KTX sắp đóng cửa rồi mình về đi anh. Ừ để anh chở em về- Minh đáp với vẽ mặt tươi tỉnh.

Trên xe: Mai đang ôm Minh mà cứ ngở như đang trong mơ. Chợt Mai cảm nhận được hơi ấm và mùi nước hoa Pháp đang toả ra từ người Minh Mai mới tin đây là sự thật. Mai dịu dàng nói: anh Minh ah, anh dừng lừa em nhe và đừng bỏ rơi em nữa nha anh. Em phải tin anh chứ, anh chỉ sợ em bỏ rơi anh thôi. Em có biết khắp người em toả ra một mùi thơm cỏ dại rất đặc biệt không? Anh rất thích mùi hương đó, tóc của em thật thơm và còn một điều nữa là môi em rất mềm mại đó em biết không?- Minh đáp nhưng vẫn nhìn thẳng về phía trước trên môi luôn nở một nụ cười vì đang lái xe mà. Mai cười nũng nịu: anh chọc em hoài, thấy ghét quá đi. Cuối cùng rồi Minh cũng đưa Mai về tới KTX Mai xuống thật nhanh để Minh về và không muốn mọi người chú ý nên Mai lên phòng rất nhanh. Rất may mắn là mọi người không để ý và trời cũng khuya rồi nên ít người qua lại. Ở đằng xa một mình Minh lặng lẽ quay về. to be cotinued...

"Mình post tiếp truyện vị ngọt tình yêu nè"

Chương 4: Hạnh phúc trong tình yêu

Quên giới thiệu mọi người trong phòng của Mai có 6 người nhưng Mai chỉ chơi thân với Linh và Lam mà thôi, Mai với Linh học chung lớp còn nhỏ Lam học khác lớp nhưng rất thân với nhau, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe hết, gia cảnh nhà của 3 đứa cũng ngang nhau nên nói chuyện hay đi chơi đều rất hợp tính và 3 đứa đều từ miền Tây lên mà.

Mai bước lên phòng với nụ cười tươi như hoa, chợt khựng lại khi thấu mọi người đang nhìn như muốn tra hỏi. Bất thình lình, nhỏ Linh hét lên: mày đi đâu mà giờ này mới về, khai mau mày vừa đi với anh nào về, tao thấy anh ấy đẹp trai đó kể tụi tao nghe đi. Mày làm gì mà la lên dữ vậy người ta nghe người ta cười tao chết mất, tao đi với bạn thôi hong có gì đâu mà, anh đó là bạn cũ của tao hồi cấp 3 lúc ở dưới quê đó mà, tại lâu quá không gặp nên tụi tao đi uống nước nói chuyện hơi lâu bởi vậy mới về trể nè- Mai đáp mà cố không nhìn vào ánh mắt của Linh và nói một cách thật bình thường để nhỏ Linh không nghi ngờ. Mai không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của Minh nên đành nói dối, vì sợ mọi người biết sẽ đồn ầm lên lúc mọi chuyện không biết sẽ ra sao, nên thà dấu được lúc nào thì dấu. Mọi người nghe Mai nói vậy nên không bàn tán xôn xao nữa vì toàn con gái nên hay tò mò với lại Mai suốt ngày ngoài đến trường ra Mai ít đi đâu chơi lắm, mấy lần Bảo rủ Mai mà Mai không chịu đi, nên lần này Mai đi chơi lâu mọi người thấy lạ nên muốn nghe Mai kể thôi, lúc này Nhỏ Lam lên tiếng nói bằng giọng quan tâm: mày làm tao cứ mày đang yêu đấy chứ dạo này tao thấy mày vui lên lạ thường không còn buồn rầu nữa, xem ra chắc là tao đa nghi quá thôi, mày đi tắm đi còn đi ngủ nữa mai đi học sớm đó không khéo dậy muộn lại đến trể cho mà coi. Ừ tao biết rồi, thôi ngủ đi 2 cô nương sáng Mai chở tao đi học với, nhớ kêu tui dây với nha, tui sợ ông thầy đẹp trai đó lắm- Mai đáp mà trên môi nở nụ cười thật tươi.

Nét mặt vui vẻ rạng rỡ khi vừa mới tắm xong, tâm hồn Mai bây giờ thật thanh thản, lòng thầm cảm ơn ông trời: cám ơn ông đã đem anh ấy đến bên cạnh con. Bổng điện thoại của Mai có tin nhắn:

"Em yêu ngủ chưa anh mới về tới nhà nè, vừa xa em có 1 lúc mà anh đã nhớ em rồi"

"Em vẫn chưa ngủ đâu, em ở KTX mà em ngủ muộn lắm, anh xạo quá hà mới gặp em mà nhớ"

"Thì anh nhớ em thiệt mà, em không tin anh sao, trưa Mai anh qua trường chở em đi ăn nha"

"Em biết rồi em cũng nhớ anh lắm, anh đừng giận mà. Vậy Mai mình gặp nhau ở cổng trường của em há, anh phải cẩn thận đó nhà, kẻo người ta nhận ra anh đó"

"Thật là khổ cho em, càng ngày anh càng yêu em hơn anh làm sao đây. Thôi em ngủ sớm đi, bà xã ngủ ngon và mơ về ông xã nha, bye bà xã!!!"

"Ông xã cũng ngủ ngon nha và không được nghĩ đến cô gái nào khác ngoài bà xã đó, không thôi là sẽ gặp ác mộng đó, hihi"

Con sẽ làm cho người con yêu được hạnh phúc, cô ấy sẽ không còn đau khổ nữa con sẽ luôn che chở và bảo vệ cô ấy đến suốt cuộc đời, cô ấy tuy không phải mối tình đầu của con nhưng đó là người con gái con nguyện yêu đến suốt cuộc đời này, Mai ơi anh yêu em biết chừng nào, xin em đừng bao giờ rời xa anh nha-Minh đang nằm trên chiếc giường của mình và thầm cầu nguyện.

Mai thật không ngờ Thiên Minh bây giờ lại là người yêu của mình, lúc trước chỉ muốn gặp anh ấy ngoài đời thôi cũng đã là quá khó, khoảng thời gian đó mình đau khổ biết bao. Còn bây giờ ôi sao như một giấc mơ vậy, cuối cùng thì ông trời cũng nghe thấy lời nguyện cầu của con, con thật sự rất hạnh phúc. Hi vọng điều ước của những người khác cũng sẽ thành hiện thực giống như con. Con không còn cảm thấy cô đơn nữa rồi, từ nay con sẽ có anh ấy bên cạnh, cuộc đời này thật là đẹp.

Đang ngủ ngon thì tiếng gọi ơi ới của ai làm Mai tỉnh giấc: Mai... Mai ơi trể học rồi kìa mày đang mơ mộng dậy đi không thôi là tao bỏ mày ở nhà ah nha- nhỏ Linh nói. Thật ra là vì nhỏ Linh có xe máy đi nhờ cho nó khoẻ, đi xe buýt vừa lâu vừa mệt, lâu lâu làm biếng chút xíu. Ờ... ờ tao nghe rồi 5 phút nữa có mặt, sếp đừng la nữa mà- Mai nói với giọng còn ngáy ngủ.

Xong rồi lên đường thôi mày thấy tao có nhanh không? nếu không vì ông thầy khó tính bắt phải mặt váy (đồng phục của trường) thì tao còn nhanh hơn nữa đấy, hihi. Thôi tụi mình đi nhỏ Lam đi học trước rồi hôm nay nó thực hành.

Tại trường đại học của Mai:

Êh tụi bây tao nói cho mà nghe nè: ít hôm nữa trường mình có tổ chức văn nghệ đó.

Vậy cũng nói trường mình tổ chức hoài có gì lạ đâu

Để tao nói tiếp cho mà nghe: tao nghe nói có mời ca sĩ Thiên Minh nữa đó, trời ơi anh ấy vừa đẹp trai lại còn hát hay nữa, lần này tao phải chuẩn bị thật kỹ để gặp chàng mới được, tao mê chàng từ lâu lắm rồi.

Ủa vậy hả? Ca sĩ Thiên Minh về trường mình hả? thích quá đi, tao biết về anh ấy còn nhiều hơn mày nữa, tao nghe đâu anh ấy là con trai của tập đoàn địa ốc gì đó lớn lắm.

Vậy thì tụi mình phải cố gắng để lấy được trái tim chàng thôi, tao còn nghe nói chàng chưa có người yêu. Lên kế hoạch đi bây...

Mai vừa bước vào trường đã nghe lời bàn tán xôn xao, lòng bồn chồn lo lắng: sao có nhiều người thích anh Minh quá vậy, mình phải làm sao đây, anh làm người nổi tiếng làm gì? Thật là khổ cho em quá đi, chán thật, mất cả hứng để học.

Lẹ lên Mai ơi sắp trể rồi thôi leo bộ đi xếp hàng thang máy là trể học đó-Linh la lên

Hôm nay thật xui xẻo còn phải leo đến lầu 9 luôn chắc xỉu mất thôi-Mai nói giọng chán nản

Tại lớp Mai :

Mấy em lại đến trể hôm nào tui đến lớp cũng trước 2 em hết, học hành gì mà kỳ cục vậy?- giọng ông thầy giáo đẹp trai mà khó tính.

Dạ em biết lổi rồi thầy ơi, tại đường kẹt xe quá nên em đến trể thầy thông cảm bỏ qua cho tụi em không có lần sao đâu-Linh nhanh nhẹn trả lời mà vẫn không nhìn thẳng vào mặt thầy

Định đứng đó luôn hả, thôi vào lớp đi, kẹt xe gì mà buổi nào tui dạy cũng kẹt xe hết hà-Ông thầy cằn nhằn, nét mặt xa sầm pha chút giận dữ.

Dạ, em cảm ơn thầy- 2 đứa cùng đồng thanh.

Tao nói mày rồi mà mày không nghe, lề mề hoài giờ nghe chửi đã chưa chắc kiểu này tao với mày chắc không qua nổi môn của ông thầy này quá, mình có làm gì đâu mà ổng ghét thế không biết nữa.-Linh cằn nhằn than thở.

Thôi học đi cằn nhằn hoài, hôm nay đúng là xui xẻo mà, mà tao thấy ổng thầy hay nhìn tụi mình trong lúc dạy lắm, hay là ổng để ý mày rồi Linh-Mai nói giọng chăm chọc.

Thôi mày cho tao xin đi, đầu óc toàn suy nghĩ gì đâu không hà, chàng Bảo của mày kêu kìa- Linh đáp.

Êh Mai trưa rãnh không đi ăn trưa với Bảo nha-Bảo nói với một nụ cười thật tươi.

Mai xin lổi nha, trưa nay Mai bận rồi, Bảo đi ăn trưa với Linh đi nha, hôm khác Mai sẽ đi ăn với Bảo

Thôi Mai không đi được thì Bảo đi với Linh cũng được, hong có gì đâu-Bảo đáp giọng ỉu xìu.

Ngồi thất thần chóng chọi với cơn buồn một hồi thì chuông trường cũng vang lên, ai cũng vui vì được nghỉ trưa rồi, nguyên một buổi sáng mệt mỏi, ngày nào cũng học ông thầy này chắc điên mất-Mai lẩm bẩm.

Tại cổng trường:

Trời nắng quá nên hôm nay Minh đi xe hơi, sợ mọi người để ý nên Minh đậu ở xa cổng trường một chút, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Mai. Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Mai bắt máy ngay, một giọng nói quen thuộc và ngọt ngào: anh đến rồi nè, anh đi xe hơi nên đậu xa trường, em tan học chưa. Em tan học rồi, anh chờ chút em ra tới liền- Mai đáp mà miệng luôn cười thật tươi.

Anh mới luyện thanh xong nè, tối nay anh còn phải đi diễn nữa chỉ được gặp em lúc trưa thôi hà, em học có mệt không, ah mà hôm nay em mặt váy dễ thương quá hà, mình đi ăn nha, nói rồi Minh lái xe đến nhà hàng thật lớn.

Hôm nay em thật là xui xẻo còn bì ông thầy khó tính cằn nhằn đau hết cả đầu nè-Mai đáp giọng nũng nịu.

Thôi đừng buồn nữa mà, đến nhà hàng rồi nè, anh đặt phòng riêng rồi kỳ này hong ai phá nửa đâu, thôi mình vào trong đi em yêu

Cô cậu dùng gì, em gọi món đi, người ta chờ kìa-Minh hối thúc.

Em biết rồi, lấy cho tôi món này ..., món này ..., ...

Nơi đây đẹp quá anh há, hôm nay anh đi hát ở đâu, có hát chung với cô nào không?-Mai nói với giọng dò xét.

Anh hát chung với Tam Thanh, em thần tường anh lâu đến vậy không biết sao còn hỏi, đừng đa nghi mà, anh chỉ yêu mình em thôi-Minh đáp.

Anh Minh em nghỉ anh nên mua thêm khẩu trang đó, chứ nguỵ trang gì thì mọi người cũng có thể nhận ra thôi, hay để em mua cho nha, 2 ngày nữa là anh xuống trường em hát phải không, mấy đứa bạn ở trường em ai cũng thích anh hết hà, chán ghê, ...- Mai nói giọng ỉu xìu.

Em mua tặng anh đi, phải đẹp đó nha, em đừng có lo mà, lại ghen nữa rồi, ngốc quá hà, họ chỉ thần tượng anh thôi fan hâm mộ mà nói rồi Minh cốc yêu lên đầu Mai một cái, em ghen quá anh sợ em luôn-Minh nói bằng giọng thật ngào.

-----------------oOo------------------

Chương 5: Làm diễn viên bất đắc dĩ.

Sau chuyến lưu diễn khá dài ở Mỹ, Thiên Nhi trở về nước. chị hai chị về rồi à, em nhớ chị quá-Minh làm nũng. Chị có quà cho em nè, về nhà chị lấy ra cho mà xem, không ai thiếu quà hết. Em biết lúc nào chị cũng thương em mà, thôi mình về đi ba má mong chị lắm đó.( nhà kinh doanh địa ốc mà 2 đưa con toàn mê nghệ thuật hết hà).

Mai à chị hai anh về rồi anh vui quá. Hôm nào anh dẩn em về gặp chị hai của anh nha, nhớ em quá hà mà mấy bữa nay anh bận quá không gặp em được-Minh đang gọi điện thoại cho Mai

Anh ở nhà chơi với chị hai đi, chị hai anh mới về đừng làm chị buồn. Em đang học em cúp máy nha-Mai đáp.

Thế rồi ngày Minh diễn tại trường Mai cũng đến

Tại trường Mai:

Mai đi cùng nhỏ Linh nên có mặt tại trường cũng khá sớm nhỏ Linh cũng hâm mộ Thiên Minh, Mai thật gọn vớ quần jean lửng áo thun đen, vì Mai không được vui nên mặc áo đen (vì Mai thích Minh từ lâu nên cũng thay đổi sở thích theo Minh, Minh rất thích màu trắng và đen, nên không biết từ lúc nào Mai cũng thích hai màu đó luôn).Mai ngước lên nhìn xung quanh mọi người ai cũng ăn mặc lộng lẫy reo hò cổ vũ, hoa hồng thơm nức, Mai tức không chịu được, nhưng chẳng dám nói lời nào. Thì chợt nghe một đứa trong đám fan hâm mộ nói: tụi bây lát nữa tui bây coi tao hôn anh Minh nè. Thấy tao nghĩ ra sáng kiến hay không, để lấy lòng chàng kêu tao làm gì cũng được.Một đứa khác nói vào: mày nghĩ chiêu độc thật, tao cũng bắt chước mới được, nhìn mặt anh Minh baby tao đáng yêu dễ sợ, ai thấy mà hong muốn hôn.

Mai nghe mà lòng chợt đau nhói, lúc trước cũng có người hôn anh Minh trên sân khấu nhưng mình không buồn bao nhiêu mà bây giờ lòng mình đau không thể tả, anh nổi tiếng để làm gì? Thật là khổ cho em-Mai nói mà rưng rưng nước mắt.

Một lát sau một đoàn người la lên vổ tay hâm mộ nồng nhiệt, Thiên Minh bước lên sân khấu đầy hào hoa lịch lảm sang trọng trong bộ vest phá cách màu trắng áo sơ mi đen để hở 2 nút trên cùng trong thật nam tính kết hợp với chiếc khăn quàng cổ sọc ca rô trắng đen trông thật đẹp. Anh Minh lên kìa tụi bây trời ơi anh ấy hôm nay đẹp trai quá chừng, tao đau tim mất thôi, anh Minh ơi I LOVE YOU, ... đám đông la hét cổ vũ thật nồng nhiệt. Mai chỉ biết đứng lặng từ phía xa ngắm người yêu hôm nay anh ấy đẹp trai thật, anh ấy là người của công chúng, mình yêu anh ấy thì mình phải chấp nhận điều này-Mai nói để trấn an mình.

Giọng hát trong trẻo thân quen cất lên, chao ôi giọng anh ấy thật trong thật ấm và thật ngọt ngào, mình yêu anh ấy cũng vì điều này mà-Mai thầm nghĩ.

Mọi người hò hét cổ vũ đến giữa bản nhạc thì dưới sân khấu 1 cô gái chạy lên trong tay cầm một bó hoa hồng thật to Minh vừa nhận bó hoa của cô gái chưa kịp nói cảm ơn thì một nụ hôn trên má, sư việc quá bất ngờ Minh chẳng biết làm gì chỉ đỏ mặt nói cảm ơn. Cô gái vừa xuống thì có rất nhiều người lên tặng hoa và ôm hôn Minh tới tấp Minh chưa bao giờ bị hôn nhiều vậy nên sợ quá chạy sát vào trong khán đài. Vậy mà fan vẫn cứ ào lên, Minh chẳng biết làm sao đành đứng im chịu trận trong tâm trạng hơi lo sợ.

Minh đâu biết đằng phía xa có một lặng lẽ những giọt nước mắt tuông rơi, Mai dù cố gắng trấn an lòng mình tự bảo là không được khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi. Lòng Mai thầm tức: sao anh để yên cho người ta hôn thế, sao không chạy gì hết hà, anh thích người ta hôn lắm hả, hức ... hức...

Minh sợ quá không kịp chào khán giả luôn, lật đật chạy vào trong, trên gương mặt baby còn đọng lại rất nhiều vết son, quản lý Lâm ngồi nhìn Minh mà cười suốt.(Lâm là bạn thân từ nhỏ của Minh cũng rất đẹp trai và nhà cũng rất giàu vì giúp đở Minh nên mới làm quản lý cho Minh thôi) Minh đang bực bội nên hét lên: làm gì mà mày cười hoài vậy hả, thấy bạn mày như vậy mày thích lắm phải không, tao thể thảm như vậy chưa đủ sao, lấy đồ khác cho tao thay còn 1 show nữa đó, bực bội hết sức, chẳng biết giải thích sao với Mai nè, hồi nãy chắc cổ thấy hết rồi, chán thật.

Thôi đồ nè thay đồ đi tao không chọc mày nữa đâu, chắc Mai hiểu mà hong giận mày đâu có gì tao năng nỉ phụ cho, lẹ lên đi sắp trể rồi-Lâm nói giọng an ủi.

Tối hôm sau:

Minh gọi điện cho Mai năng nĩ:

Mai ah đừng giận anh mà anh quá bất ngờ nên không thể làm gì được, 30 phút nữa anh qua đón em nha, nhớ em quá hà

Em đâu có giận anh, em biết giận gì bây giờ, anh là người của công chúng mà, em yêu anh đành chịu thôi, anh qua đi, lát gặp, bye anh.Mai tắt máy thật nhanh không cho Minh nói thêm lời nào, sợ mình không kịp được sẽ khóc mất thôi.

Mai xúng xính trong chiếc vấy trắng dễ thương, lại tiếp tục nói dối cả phòng là đi gặp bạn cũ. Mai vừa bước xuống đã thấy chiếc xe hơi của Minh đậu trước cổng từ lâu, vừa bước vào Minh đã hôn một nụ hôn nhẹ lên môi Mai, Mai nở nụ cười thật tươi, đừng giận anh nha, anh buồn lắm đó, lòng Mai đang nhói đau nhưng khi gặp Minh thì những câu nói ấy làm Mai chẳng còn biết buồn gì nữa( tình yêu thật kỳ lạ) để anh chở em đến nơi này.

Tại quán café Thiên Minh:

Quán này đẹp quá anh há, cách bày trí rất đặc biệt, em có thích không, em thích lắm

Quán này là của anh mở đó, khỏi phải sợ nữa há, em đi theo anh đến chổ này nè.

Chào cậu chủ lâu quá không gặp, hôm nay cậu đi cùng ai vậy-một người làm trong quán hỏi.

Ah mấy hôm nay tôi bận nên không đến đây được quán có tình hình gì mới không anh Tuấn. Tôi đi chung với bạn tui thôi-Minh đáp.

Dạ. Không có gì mới hết cậu chủ ah, mọi việc trong quán vẫn bình thường, lâu lâu có người hỏi sao tên quán trùng với tên của ca sĩ Thiên Minh thế, tôi chỉ trả lời là chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi không có gì- Tuấn (quản lý quán café) đáp.

Thôi không có gì cậu đi ra ngoài làm việc đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi-Minh đáp

Em thấy vị trí này được không, có đẹp không?, ngồi xuống đây đi há. Dạ thưa cậu chủ tôi không dám ngồi đâu ạ, cậu chủ muốn dùng gì thì gọi đi ạ, không có việc gì nữa thì tôi đi nhá, cô đưa menu cho tôi xem thử coi: cho tôi ly ..., ... dạ cám ơn cậu chủ ạ.

Lát nữa sẽ có ngay cậu chủ vui lòng đợi một lát nhe, xin cảm ơn.

Thôi không có việc gì nữa rồi cô đi đi có gì tôi sẽ gọi chào cô.

Ha... ha... anh diễn hay ghê nhập vai quá hà. Có cơ chất của diễn viên đấy- Mai cười thật tươi.

Em cũng đâu kém tự nhiên đóng kịch hà, xém chút là anh không nhận ra luôn rồi-Minh cười

Tại lúc nãy có nhiều người đi ngang quá nên em đóng kích chút để người ta đừng để ý thôi mà, em diễn có hay không?- Mai nói lém lỉnh

Em diễn hay quá, anh nghĩ em học nhằm trường rồi đó, lẽ ra em nên học trường sân khấu điện ảnh thì đúng hơn-Minh cười nghịch ngợm.

Hai người đang nói chuyện say sưa đâu hay ở gần đó không xa chỉ khuất sau bụi tre có một người đang quan sát và nghe toàn bộ câu chuyện của họ, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ và rồi từ từ bước đến bàn của họ.

Chào 2 người, tôi có thể ngồi ở đây một chút được không đừng sợ tôi không có ác ý gì đâu. Minh với Mai trố mắt ngạc nhiên, sao ông ấy lại xin ngồi chung với mình-cả 2 đồng thanh.

Tôi thấy 2 người rất có tư chất của một diễn viên, tôi tên là Trung đạo diễn của một bộ phim truyền hình hiện đang trong giai đoạn thử vai đây là 2 vé mời thử vai trong phim, tôi hy vọng 2 người sẽ đến, 2 người rất hợp với vai diễn trong phim của tôi. Tôi rất mong 2 người sẽ đến, nhớ đó cơ hội chỉ có một lần thôi đó. Ngày mai 9h tôi chờ 2 người ở tại phim trường nha, đừng làm tôi thất vọng. Ông đạo diễn nói xong bỏ đi ngay trước con mắt quá đổi ngạc nhiên của Minh và Mai, trước mặt họ là 2 tấm vé mời, thật bàn hoàn Mai cầm tấm vé lên xem thử ôi không thể tin được: anh Minh xem nè ông ấy bảo mình thử vai chính trong phim đó, mình có khả năng đó sao? Ngày mai mình có nên đi thử vai không?

Anh cũng không biết nữa anh thấy việc này cũng thú vị anh chưa thử sức ở lĩnh vực này bao giờ, hay ngày mai mình đi thử đi không được thì thôi xem như nó 1 kỉ niệm là được rồi, sáng mai anh cũng rảnh mà ngày em cũng được nghỉ buổi sáng mà đúng không?

Anh nói cũng có lý vậy thì mai mình đi thử vai. Thôi giờ mình về đi anh há- Mai đáp.

Vừa bước ra cổng thì có khoảng 5 - 6 người thấy Thiên Minh liền hét lên ca sĩ Thiên Minh kìa tụi bây. Minh sợ quá liền kéo tay Mai chạy một mạch rồi rẽ qua một con hẻm nhỏ mới không bị đuỗi theo nữa, dường như Mai ở bên Minh đã quen với việc này rồi nên không còn cảm thấy khó chịu nữa. Chạy được một lúc Minh ngừng lại và hỏi: em có sao không? Thấy mấy cô gái đó anh sợ quá hà. Em không sao đâu nãy giờ nói chuyện với anh mà em quên mất, em tặng anh nè, hôm qua em đi học về chung với nhỏ Linh em mua đó, có đẹp không-Mai nói mà miệng cười thật tươi. Anh đeo thử coi "trời ơi đẹp quá hà em lựa mà" trên khẩu trang có hình con chó con xinh chưa kìa-Mai nũng nịu.

Con chó con xinh giống em đó, ngốc ạ, anh thích lắm, cái gì em tặng anh cũng thích hết-Minh nói với giọng thật ngọt ngào. Thôi mình về đi em, trể rồi đó.

Tại phòng trọ của Mai:

Nhỏ Linh hỏi: Mai mày đi với ai vậy tao thấy mày bước vào 1xe hơi rất sang trọng nữa, có chuyện gì dấu tụi tao phải không, nói tụi tao nghe đi.

Mày thấy hết rồi hả, thôi được tao sẽ kể nhưng mày phải tuyệt đối dữ bí mật chỉ có tụi bây biết thôi đó nha, nếu mày kể cho ai nghe thì đừng bao giờ nói chuyện với tao nữa. Chuyện là vậy nè... xong rồi ... sau đó và kết quả là bây giờ tao đang quen với anh Minh đó. Hèn gì mà hôm đó tao thấy mày khóc khi có nhiều người hôn anh Minh đến như vậy. thật quá bất ngờ mày giỏi thật đó có người yêu đẹp trai tài năng con nhà giàu nữa chứ- Linh chọc ghẹo.

Đừng đùa nữa mà tao khổ tâm lắm đó ước gì anh ấy là một người bình thường thì hay biết mấy-Mai nói.

Thôi ngủ đi khuya rồi nếu anh Minh không nổi tiếng thì mày có yêu ấy không? Có gặp nhau không? Bằng lòng với số phận đi Mai ah-Nhỏ Lam xen vào.

Ừ tao biết rồi, cảm ơn mày đã nhắc nhỏ tao, thôi tao ngủ nha, mai tao còn phải đi công chuyện nữa nếu được tao về sẽ kể cho tụi mày nghe.

Tại phim trường:

Minh và Mai bước đến trong trang phục lịch sự nhã nhặn. Chào đạo diễn Trung-cả 2 đồng thanh. Hai người đến rồi đó hả, thật là đúng hẹn, tôi thật sự rất vui-ông đạo diễn nói với vẻ mặt hớn hở. Mời 2 người ngồi: đây là đoạn kịch bản thử vai 2 người xem trước đi, tôi có việc tôi đi trước nha, chúc 2 người thành công.

Hai người đọc kịch bản xong cảm thấy rất hợp tính của mình và cũng gần giống với hoàn cảnh của mình ngoài đời. Minh trong vai một công tử giàu có ham chơi thích đàn ca hát xướng, còn Mai trong vai cô sinh viên nghèo chăm chỉ. Cả hai nhìn nhau cười thật tươi và tập dợt thử. Không ngờ 2 người có năng khiếu diễn thật chỉ mới tập 2 lần là được. Đến giờ thử vai Mai cảm thấy hơi rung nhưng Minh đã cố gắng trấn an: em đừng lo lắng gì hết cứ diễn hết mình đi không được thì thôi, có gì đâu mà em phải sợ tất cả đã có anh đây không sao đâu.

1...2...3...action Mai lo lắng cứ nhìn mãi vào ánh mắt của Minh mà không làm được gì hết nên Minh kéo Mai lại gần nói khẽ: em diễn đi không lo gì hết cứ xem anh như thường ngày đi bình tỉnh nào anh tin em làm được mà cố lên. Đừng làm anh thất vọng nha!

Sau câu nói của Minh, Mai đã lấy được bình tỉnh và bắt đầu nhập vai. Cả Minh và Mai diễn rất nhập vai, Mai khóc y như thật làm đạo diễn bất ngờ chỉ còn biết vổ tay khen tấm tắc. Đúng là tôi đã không nhìn nhầm hai người. Diễn rất hay không chê vào đâu được. Chúng ta lập tức kí hợp đồng nha 2 tuần nữa phim sẽ bắt đầu bấm máy. Mọi việc diễn ra quá nhanh chợt Mai la lên: em làm sao đi quay được em còn phải học mà. Một tháng nữa là cô nghĩ hè rồi đoàn phim sẽ điều chỉnh lịch quay cho phù hợp để Mai tiện cho việc học hành và Minh tiện cho việc đi hát. Cứ quyết định vậy đi, nào bây giờ Ok không, chúng ta đi kí hợp đồng đi. Mai nghĩ thầm: mình làm diễn viên sao, mình có thể hoàn thành tốt được vai nữ chính trong một bộ phim không?

Đang lẩn quẩn trong suy nghĩ của mình thì Minh cất tiếng gọi: đi thôi em, người ta chờ mình kìa, ở đó mà mơ mộng hoài ngốc ah, chưa nói hết câu thì Minh đã cốc yêu vào trán của Mai. Em biết rồi, mà sao anh thích cốc vào đầu của em quá vậy, đỏ lên hết rồi nè. Nhìn vẻ mặt nũng nịu đáng yêu của Mai làm Minh không nhịn được cười. Mai ký hợp đồng trước đi còn Minh tôi sẽ bàn trực tiếp với công ty giải trí của Minh và chính thức ký hợp đồng sau.(nói vậy thôi chứ công ty giải trí kia cũng chịu quyền quản lý của cha Minh nên không cần bận tâm, đây là thủ tục cần có)

Và thế là tự nhiên Mai và Minh trở thành diễn viên bất đắc dĩ. Con đường này còn lắm chông gai liệu tình yêu của họ có đủ lớn để vượt qua được tất cả không...

-----------------oOo----------------

Chương 6: Những biến cố tình yêu ở phim trường.

Sau một tuần Mai vất vả với kỳ thi cuối kỳ còn Minh thì gấp rút thu âm cho album mới chuẩn bị vài tháng nữa phát hành. Đến hôm nay thì mọi việc gần như đã xong. Họ cùng bắt tay vào kịch bản phim với lịch quay khá dầy đặc. Vì đây là 2 tháng hè của Mai nên đoàn làm phim đã cố gắng sắp xếp không ảnh hưởng nhiều đến việc học của Mai, để phối nên Minh cũng đã cắt bớt các show diễn trong 2 tháng này.

Lúc này trong phòng Mai ai cũng đã về quê hết rồi nên vắng vẽ yên tỉnh lạ thường. Mai ngồi trong phòng học kịch bản mà nổi nhớ nhà khôn nguôi. Nhớ lại hôm Mai thông báo cho mẹ biết mình phải ở lại quay phim và kể rõ mọi chuyện mẹ Mai đã không cầm được nước mắt vì thương và nhớ con (Mai là con một trong gia đình nên cha mẹ đều rất thương Mai. Khi biết Mai không về quê nghỉ hè được mẹ Mai rất buồn nhưng im lặng, cha Mai không nói một lời nào hết.)

Nhớ đến cha mẹ làm lòng Mai quặng thắc. Mai đã gọi điện cho Minh

Anh Minh ơi em nhớ nhà quá hà ở đây buồn quá mấy đứa bạn em về quê hết rồi. Em đừng buồn nữa anh sẽ qua đón em về nhà anh chơi nha, chịu hong? Đừng buồn nữa mà. Nhưng em sợ gặp ba anh quá, em đừng lo anh đưa em về nhà riêng của anh mà. Anh thích tự lập nên từ nhỏ đã không sống chung với ba má. Lâu lâu anh lại về thăm ba má thôi. Bây giờ anh qua đón em há.

Tại biệt thự nhà Minh:

Anh Minh ah nhà anh đẹp quá, thật gọn gàng ngăn nấp, anh là con trai mà sống gọn gàng vậy là hiếm thấy lắm đó. Em đừng khen anh quá, anh sắp bể lỗ mũi rồi nè. Anh ở với vú từ nhỏ nhà anh gọn gàng như vậy là vú sắp xếp đó.

Vú ơi hôm nay con dẫn bạn gái về ra mắt vú nè. Đây là Trúc Mai bạn gái của con- Minh nở nụ cười thật tươi.

Chà bạn gái của con bé dễ thương quá. Con thật có phước ráng mà gìn giữ cận thận nha con-vú đáp bằng giọng hiền hậu.

Dạ con chào vú-Mai lễ phép.

Em theo anh lên phòng nè. Đây là phòng của anh nè. Em ngồi chơi đi anh đi lấy nước cho em uống luôn tiện kêu vú làm một ít thức ăn đãi em-Minh nháy mắt tinh nghịch

À quên nói cho em nghe một tin mừng trong phim này chị hai của anh có nhận một vai đó. Từ bữa anh nói với chị anh là dẫn bạn gái về ra mắt mà không có thời gian lần này thì thuận lợi rồi, chị anh nhận vào vai chị gái của em đó. Thôi anh để anh đi lấy nước cho em.

Dáng vẽ bề ngoại lạnh lùng của một chàng sĩ hoàn toàn biến mất. Đây mới thật sự là con người thật của anh, anh thật vui tươi và dễ gần, anh luôn phải che đậy vì trong giới giải trí xa hoa đó con người anh buộc phải thay đổi để thích ứng, nhưng em có thể cảm nhận được anh hát cho mọi người nghe bằng tất niềm đam mê nghệ thuật chứ không phải vì mục đích nào khác, em thật sự rất yêu anh.

Chợt Mai nhìn thấy nhìn thấy xấp giấy trên sofa: "Vị ngọt tình yêu" là bài hát ah, anh Minh sáng tác sao, anh ấy học sáng tác từ lúc nào thế. Em làm gì thế Mai-Minh gọi.

Anh sáng tác bài hát này từ lúc nào thế? Anh mới vừa hoàn thành xong thì em gọi đó. Anh sáng tác bài này để dành tặng cho em đó, em có thích không? Anh hát cho em nghe nha. Minh vừa hát vừa đàn ghita.

"Em như ánh sao băng lung linh trong sáng, em nhẹ nhàng đến bên anh, mang yêu thương ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh giá, anh cần có em đi suốt cuộc đời, không có em bên cạnh con tim sẽ rất cô đơn. Đừng bao giờ rời xa anh em nhé"

"Thượng đế như hoá phép mầu nhiệm để anh có thể tìm thấy em, ban cho anh đôi cành thiên thần để bảo vệ và chở che cho em đến hết cuộc đời"

"Ngày mai khi tia nắng đầu tiên xuất hiện là lúc anh được ở bên em, dù cho có bảo tố phong ba anh vẫn mãi yêu em, only ... you"

Anh chỉ sáng tác để hát riêng cho em mà thôi anh không hát cho mọi người nghe đâu đây món quà đầu tiên anh dành tặng cho em đó. Minh khẻ hôn lên môi Mai một nụ hôn thật ngọt ngào, Mai à sao này đi quay nếu có cảnh em phải hôn người khác thì anh làm sao hả Mai, em có biết môi của em mềm mại và quyến rũ lắm không Mai, lúc đó anh phát điên khi người khác hôn em mất thôi. Đó chỉ là đóng phim thôi mà không có gì đâu, nhưng mà anh sợ ... sợ người đó sẽ thích em mất-Minh thủ thỉ. Người ta thích đó là của người ta, em chỉ yêu một mình anh mà thôi, nói rồi Mai hôn lên môi Minh thật nhẹ nhàng Minh đáp lại với một nụ cười thật hạnh phúc.

Và rồi ngày phim bắt đầu bấm máy cũng đến

Tại phim trường:

Ca sĩ Tam Thanh : hát chung với Minh từ 1 năm trước để ý Minh từ lâu nhưng không dám nói ra.nhận vai nữ thứ chính trong phim là bạn học của Mai

Hoàng: vai nam phản diện trong phim. Hoàng là một diễn viên thực thụ đẹp trai và rất phong độ

---------------------

Mai rất hồi hợp nên đến khá sớm, mặc đã thuộc hết lời thoại như vẫn rất lo lắng: không biết mình có diễn được không nữa. Hoàng lên tiếng: làm gì mà cô lo dữ vậy không có gì đâu lần đầu đóng phim ai cũng như vậy thôi, rồi từ sẽ quen thôi. Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng.

À mà cô là gì của Minh thế sao thấy hai người có vẻ thân-Hoàng hỏi như dò xét.

Tôi là bạn của Minh lúc trước có ở gần nhà nên chơi với nhau cũng khá thân-mà anh hỏi để làm gì vậy. À không, tui chỉ tiện hỏi cho vui vậy thôi, không có gì đâu-Hoàng chối nhanh.

Mai lo lắng thế thôi, khi đạo diễn vừa hô diễn là nhập vai liền hà, vì vai này rất phù hợp với cá tính của mai. Minh với Mai diễn với nhau thật là ăn ý. Làm người khác ngở hai người họ là diễn viên chuyên nghiệp từ lâu, tiếng anh trợ lý: anh Trung anh tinh mắt thiệt, tìm được họ ở đâu, thảo nào mà người ta khen anh là một đạo diển giỏi.

Ngày đầu tiên quay phim thuận lợi, Mai mệt mõi cả người trở về thay trang phục thì gặp Thanh. Cô và Minh có quan hệ gì nói mau-Thanh nói với giọng giận dữ.

Thì chỉ là bạn bè của nhau thôi, tại tiện đường về nhà nên Minh chở em về thôi, mà chị hỏi có chuyện gì không, quái lạ thật hết Hoàng rồi lại đến Thanh hỏi về mối quan hệ giữa mình và Minh

Chỉ thế thôi sao, vậy mà tôi tưởng, chắc tại tôi đa nghi quá. Thôi cô làm việc của cô đi tui về.

Con nhỏ này chẳng có gì hay ho, cũng chẳng đẹp mà sao đạo diển lại cho nó đóng vai chính cơ chứ, còn anh Minh nữa làm gì mà quan tâm nó dữ vậy. Mình nhất quyết không bỏ qua chuyện này, Mai hãy đợi đấy, tui sẽ cho cô thấy cô hơn tui không dễ dàng như vậy đâu-Thanh nghĩ thầm.

(còn tiếp)...

"Mình cảm ơn các bạn đã ủng hộ"

"Mình post tiếp chương 6 truyện vị ngọt tình yêu nè"

Anh Minh à, mình về thôi 10 giờ rồi.

Trên đường về:

Hôm nay mọi người có hỏi anh về mối quan hệ của tụi mình không?-Mai hỏi

Sao tự nhiên em lại hỏi vậy, đâu có ai hỏi anh điều gì đâu-Minh đáp mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước(vì đang lái xe mà)

Vậy mà có mấy người hỏi em về mối quan hệ của 2 chúng ta, em chỉ đáp là bạn bè lúc trước ở gần nhà nên chơi hơi thân vậy thôi, em sợ ảnh hưởng đến anh nên em không nói gì hết, mấy người đó nghe em nói vậy nên họ không hỏi thêm gì nữa-Mai nói bằng giọng thật buồn

Thật là khổ cho em quá. Anh sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty và cả đoàn làm phim nên anh không dám công khai mối quan hệ của chúng ta, em cũng biết làng giải trí vô cùng phức tạp có tin gì mới họ làm ầm lên, người phải chịu thiệt luôn là chúng ta, lúc đó anh không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu nữa, anh xin lổi em, tạm thời anh chưa thể công bố chuyện của chúng ta, em hãy chờ anh thêm một thời gian nữa nhe em-Minh nói giọng thông cảm, ánh mắt chứa đựng nổi buồn xâu xa.

Bổng Minh có điện thoại, là chị hai của anh gọi:

"Alo... chị gọi em có chuyện gì không?"

"Ngày đâu tiên phim bấm máy có tốt đẹp không, em đang ở đâu vậy?"

"Em đang đi trên đường lát nữa em sẽ về nhà, ngày đầu làm phim rất tốt, em diễn mà chị, hihi"

"Vậy em lái xe cẩn thận nha lát nữa gặp chị cúp máy nha"

"Dạ em chào chị"

Chị hai của anh thương anh quá, anh sướng thật, em ước gì được có chị, từ nhỏ em đã sống một mình rồi, em không có anh chị em gì hết, cha mẹ chỉ có một mình em là con, nên rất yêu thương em, dần dần rồi em cũng quen và không buồn nữa-Mai tâm sự.

Bây giờ thì em đã anh bên cạnh rồi nè, em đừng buồn nữa anh sẽ luôn ở bên cạnh em, những lúc anh đi diễn xa em có thể tìm chị anh để tâm sự, chị hai của anh rất vui tính và dễ gần-Minh nói.

Tại biệt thự nhà ba Minh:

Trước căn biệt thư lộng lẫy nguy nga tráng lệ, bà quản gia khẽ gật đầu chào

Cậu chủ cậu về rồi à, mấy hôm nay ông chủ mong cậu về lắm đó, cậu vào nhà đi để tôi đi gọi ông chủ-tiếng bà quản gia.

bà đừng kêu ba con, hãy để ông ngủ đi, tối nay tôi sẽ ngủ ở đây, mai con sẽ nói chuyện với ba con sau, con hơi mệt con lên phòng trước nha-Minh đáp.

Chị hai à, em về rồi nè chị qua phòng em đi em có rất nhiều chuyện muốn nói với chị đó-Minh gọi.

Ừ, em chờ chị một lát chị qua liền-Nhi đáp

Tiếng gõ cửa cộc... cộc ...cộc

Chị vào đi, chờ em chút em đang tắm, em không khoá cửa-Minh trả lời vọng ra.

Xong rồi thật thoải mái, hôm nay em quay cả ngày với cường độ làm việc cao nên em mệt quá, chị chờ em có lâu không?

Em vẫn trẻ con như ngày nào, sao kêu chị qua đây có gì không, dạo này chị thấy em vui vẻ hơn trước, em có chuyện gì vui phải không Minh?-Nhi nói

Chị thật là tin mắt, dạo này tuy là lịch diễn, lịch quay dầy đặc nhưng em không cảm thấy mệt mà em còn cảm thấy rất vui, chị đoán thử xem điều gì có thể giúp em trai chị vui được như vậy-Minh nói giọng trẻ con.

Chắc là phải có sức mạnh nào đó ghê gớm lắm mới ảnh hưởng lớn đến em như thế, để chị đoán thử coi: hơi khó đấy à mà chẳng lẽ... chẳng lẽ... em trai của chị đang yêu à

Sao mà chị hiểu thế, chị giỏi thật đó, em chẳng có gì là dấu được chị hết hà-Minh nói

Trời ơi cô nào mà giỏi dữ vậy ta, có thể làm tan chảy cả lớp băng hà ngàn năm trong trái tim em luôn, hôm nào dẫn cô ấy về cho chị gặp mặt mới được, chắc là xinh lắm đây, ba má biết được chắc sẽ vui lắm đây

Chị làm như em là sắt đá không bằng, chị mà gặp cô ấy rồi chị sẽ thích ngay, cô ấy rất đẹp và còn một điều quan trọng là cô ấy là nữ diễn viên chính trong phim mà em đang quay đó-Minh cười thật tươi.

Ồ vậy à, trùng hợp dữ vậy em, chị cũng có nhận một vai trong phim à là vai chị gái đó, thật không thể ngờ được, bây giờ thì chị có thể hiểu được tại sao em lại nhận lời đóng phim nhanh đến vậy trong khi lịch diễn của em đang dầy đặc, lúc trước có rất nhiều đoàn làm phim mời mà em có chịu nhận lời đâu, đúng là sức mạnh tình yêu-Linh nói mà ánh mắt cứ nhìn Minh chằm chằm như dò xét.

Chị này, chọc em hoài, chỉ là tình cờ đạo diễn mời em vàTrúc Mai thử vai, lúc đầu tụi em định thử chơi cho vui thôi ai ngờ hợp vai quá trời nên nhận lời đóng thử xem sao chứ em có tính toán gì đâu-Minh nhẹ giọng miệng luôn cười thật tươi.

Chị không chọc em nữa, được chưa? Thì ra cô ấy tên Trúc Mai, cái tên dễ thương quá, để ngày mai chị đi gặp mặt em dâu tương lai của chị mới được. Thôi khuya rồi em ngủ đi, mai còn đi quay sớm đó, chị về phòng nha-Nhi trầm giọng.

Vậy chị ngủ đi, mai chị cũng có cảnh quay mà, chị ngủ ngon nha-Minh nói giọng quan tâm.

Tại cổng KTX:

Mai ... Mai không về quê sao? Mai ở đây làm gì thế?-Bảo hỏi

Mai ở lại đây làm thêm, Mai không về quê mà Bảo đến đây làm gì?-Mai đáp

Tự nhiên Bảo thấy buồn nên lấy xe chạy không biết lúc nào lại chạy đến đây, mình ra quán café uống nước nói chuyện một chút nha Mai-Bảo phân trần ánh mắt mong lung

Thôi khuya rồi KTX sắp đóng cửa rồi Bảo về đi hôm khác mình nói chuyện, Mai mệt rồi, Mai lên phòng nha-Mai trả lời dứt khoác không chút do dự

Sao Mai cứ né tránh Bảo hoài vậy, em thật sự không hiểu hả Mai, sao em lạnh nhạt với anh vậy, em đừng như vậy nữa có được không-Bảo nói giọng đau khổ.

Mai không hiểu Bảo nói gì hết, Bảo về đi, Mai mệt rồi, Mai lên phòng đây-Mai gằn giọng bỏ đi không quay đầu lại.

Tại sao vậy Mai, Mai có biết Bảo yêu Mai nhiều lắm không, chẳng lẽ lòng Bảo vậy mà Mai không hiểu sao, hay là Mai đã có người yêu rồi, Bảo nhất định sẽ chinh phục Mai, bất cứ ai cũng ngăn cản Bảo được đâu Mai, Mai hãy chờ đó...-Bảo nghĩ thầm, ánh mắt đau khổ lặng lẽ nhìn Mai đi khuất dần vào KTX.

Tại phim trường:

Mai ơi, hôm nay chị anh đến quay đó, lát nữa gặp chị anh, em cứ bình tỉnh coi chừng mọi người sinh nghi nha em, chị anh hiền lắm, dừng có sợ gì hết-Minh nói giọng quan tâm với ánh nhìn trìu mến.

Em biết rồi, em sẽ cố gắng không để mọi người nghi đâu, anh đừng xem em là trẻ con thế chứ, em đã thấy chị anh nhiều lần trên tivi rồi mà-Mai cười thật tươi đáp lại

Chuẩn bị...máy quay...ánh sáng..., ... diễn. Ê ... ê tui hong quen ông à nha, đừng đi theo tui hoài à, cô tưởng đường này có mình cô đi hả, bổn thiếu gia này đâu rãnh mà đi theo cô chứ ... cắt cắt.

Làm tốt lắm Mai, cả Minh nữa hai người phối hợp thật ăn ý-tiếng vổ tay cùng những lời khen thưởng của đạo diễn Trung.

Thiên Nhi đến rồi kìa, mau hoá trang lại và chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo đi-đạo diển Trung giục

Chị hai bọn em ở đây nè, mau lại đây đi-Minh bằng giọng hớn hở vui mừng

Chị hai, mới tới hả, sao chị đi trể thế?-Minh nói mà ánh mắt quan sát mọi người xung quanh.

Em chào chị, lâu quá không gặp, chị vẫn khoẻ hả?-Mai nói nhỏ nhẹ giả vờ như quen biết.

Trúc Mai, là em hả, lâu quá không gặp chị vẫn khoẻ, thôi chúng ta vào trong kia nói chuyện một lát-Nhi nói.

Chị hai, ngồi đi, đây là Mai bạn gái của em đó-Minh vui vẻ giới thiệu.

Ừ chị biết rồi, Mai à em nói cho chị nghe thử em có cách gì mà làm cho thằng Minh luôn miệng khen em, làm gì cũng nhắc đến em hết, đến nổi chị phải ghen tị luôn đó-Nhi nói giọng đùa nghịch, ánh mắt khẽ nhìn Mai.

Trời ơi, chị làm em ngại quá, em có làm gì anh Minh đâu, toàn là anh Minh ăn hiếp em không hà, vừa nói Mai vừa bẹo vào lưng Minh một cái thiệt đau-Mai nhí nhãnh đáp.

Em vu oan cho anh không hà, anh có làm gì đâu, chị hai chị phải tin em đó-Minh lên tiếng giải thích.

Chị tin Mai hà, em mà làm khổ Mai là em không xong với chị đâu, nhớ cho kỹ nha-Nhi nói giọng răng đe, chọc ghẹo.

Thật là oan cho em, không nói chuyện với hai người nữa, em đi thay phục trang thôi sắp diễn tiếp cảnh sau rồi-Minh nói nhanh rồi quay mặt đi về phòng phục trang.

Dần dần rồi Mai cũng quen khi đứng trước ống kính máy quay phim, Mai không còn cảm thấy sợ nữa, càng ngày khả năng diễn xuất của Mai càng khá hơn. Mối quan hệ giữa Mai và Hoàng ngày một tốt hơn, Hoàng giúp Mai rất nhiều về khả năng diễn xuất và rất quan tâm đến Mai làm Minh rất bực bội khó chịu mà không làm gì được, ngược lại Thanh suốt ngày cứ quấn quýt lấy Minh làm cho Minh không thể thở nổi, những cử chỉ của Thanh làm cho Mai rất đau lòng, cả Minh và Mai đành im lặng chứ không biết giải quyết như thế nào.

Một tháng sau ...

Và rồi sự việc cũng xảy ra, hôm nay Mai sẽ quay cảnh hôn nhau với Hoàng, nhưng chỉ là gốc máy quay thôi không hôn thật. Hoàng để ý Mai từ lâu nhưng không dám nói ra cứ vờ thâm dò tình ý của Mai mà Mai ngây thơ quá không hiểu được.

Hoàng nghĩ thầm: trong Mai thật đáng yêu, tính tình dịu dàng, hoà đồng và rất vui vẻ, được ở bên cạnh Mai thật là thích, hôm nay nhân cơ hội này mình sẽ thử một lần và tỏ tình với nàng mới được, để lâu không tốt thằng Minh nhìn có vẻ rất thích Mai mình không thể chậm hơn một bước được.

Hoàng và Mai chuẩn bị nha, vai nữ chính bị ép hôn thôi nên diễn cho giống một chút nha-tiếng của đạo diễn Trung.

1...2...3... action. Em làm gì mà yêu thằng đó mù oán như thế, nó chẳng tốt đẹp gì, anh không được nói anh ấy như vậy anh cứ mặc tôi. Em biết tôi yêu từ lần gặp đầu tiên không, em có biết tôi đau như thế nào khi thấy em đi cùng với thằng đó không, em hãy nhìn tôi nè tôi thật sự rất yêu em, nói rồi Hoàng nâng cầm của Mai lên đặt lên môi Mai một nụ hôn thật sự.

Lúc môi Hoàng chạm vào môi Mai thật sự rất bất ngờ, Mai cố gắng vùng vẫy nhưng Hoàng thật sự quá mạnh, Hoàng hôn Mai rất bạo lực, Mai khẽ rơi giọt nước mắt đau khổ. Minh đứng đằng xa không khỏi bàn hoàn, thật không ngờ hắn giám làm điều đó với Mai-ánh mắt của Minh đanh lại, ngọn lửa câm hờn trong lòng chỉ chờ lúc bộc phát.

Tiếng vổ tay của đạo diễn vang lên phá tan bầu không ngượng ngập, thật không ngờ hai người diễn nhập vai y như thật không cần đến ống kính máy quay luôn, hai người làm tốt lắm-tiếng khen của ông đạo diễn.

Phía sau hậu trường ở một gốc khuất ít người qua lại:Hoàng làm gì thế hả, sao tự nhiên lại hôn Mai, bốp...một cái tát vào mặt Hoàng-Mai nói mà nước mắt tuông

Mai không hiểu hay cố tình không hiểu, chẳng lẽ Mai không biết Hoàng rất thích Mai sao. Đã từ lâu rồi Mai biết không? Hoàng thật sự đã yêu Mai mất rồi, làm bạn gái của Hoàng nhe-Hoàng nói bằng giọng rất ngọt ngào, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Mai.

Đằng xa có một người lòng đau như cắt, tận mắt nhìn người khác hôn người yêu mình, giờ lại còn tỏ tình mà mình không làm gì được, tại sao ông trời lại đùa với con như thế, tại sao tại sao chứ?-Minh tự trách ánh mắt đau khổ tột cùng môi mím chặt lại.

Thật sự Mai chỉ xem Hoàng như một người anh trai mà thôi, Mai thật sự không có yêu Hoàng, Mai xin lổi, vừa nói xong Mai đã bỏ đi, để lại Hoàng với trái tim tan nát, Mai không yêu mình vậy thì Mai yêu ai, chẳng lẽ... Mai yêu Minh sao, không không thể nào có chuyện đó dược, mình nhất định không bỏ qua, mình nhất định phải có được Mai.

Anh Trung ơi, cho em xin lổi em không được khoẻ, em cảm thấy rất đau đầu, còn một cảnh quay cuối ngày mai quay tiếp được không anh, em muốn về nhà nghỉ-Mai nói.

Thôi được. Em không khoẻ thì về nghỉ đi, mai chúng ta sẽ quay tiếp, không sao đâu, nhưng mai khoẻ rồi là phải quay bù cho anh đó nha-Trung nói giọng cảm thông.

Thôi để em đưa Mai về, em cũng hết cảnh quay rồi, tối rồi Mai về một mình nguy hiểm lắm để anh đưa về cho, dù sao anh cũng rãnh-Minh nói mà nét mặt trầm xuống cổ họng mặn đắng.

Có phiền anh không, để tự em về cũng được-Mai nói giọng khách sáo.

Cô ấy tự về được mà, làm gì mà anh lo dữ vậy-Thanh liếc Mai một cái sắc lẽm.

Thôi Mai ra đây đưa về cho, không nhưng nhị gì hết-Minh kéo tay Mai đi một hơi

Để lại ánh mắt Thanh sững sờ nhìn Minh và Mai bước đi, vẻ mặt khó chịu, miệng nở một nụ cười nham hiểm.

Trên xe Minh:

Một sự im lặng đến đáng sợ, giữa hai người chưa bao giờ có một sự im lặng như vậy, rồi như không thể chịu đựng nữa, Mai khẽ lên tiếng: anh giận em à, sao không nói gì hết vậy.

Minh không nói gì lập tức thắng xe tấp vào lề. Ánh mắt Minh nhìn Mai vẻ giận dữ, môi mím chặt một hồi lâu rồi như không kịp được nữa, Minh choàng tay qua ôm chặt Mai hôn tới tấp lên mặt lên môi của Mai một cách cuồng nhiệt, Mai hơi bất ngờ nhưng cũng đã đáp lại Minh rất nồng nhiệt. Hai người đấm chìm sâu trong nụ hôn dài tưởng chừng như đã xa cách nhau lâu lắm rồi nay mới được gặp lại.

Một hồi lâu, Mai khẽ rên: anh buông em ra đi em sắp tắt thở rồi nè. Bây giờ Minh mới chịu buông Mai ra, em có biết anh đau khổ lắm không? Tận mắt nhìn người khác hôn em anh không chịu được, khó khăn lắm anh mới không chạy lại kéo em ra khỏi nơi đó, em biết không?. Anh rất sợ... sợ ai đó cướp mất em, anh mệt mỏi thật sự rồi, hay mình công khai mối quan hệ của anh và em đi-Minh nói giọng bất lực, ánh mắt u sầu cỏi lòng nặng trĩu.

Anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công ty, đoàn làm phim và cảsự nghiệp ca hát của anh nữa đó, người hâm mộ của anh sẽ như thế nào khi biết anh đã có người yêu và người đó lại là em, anh có hiểu không? Từ lâu họ cứ ngỡ rằng anh với chị Thanh mới là cặp đôi hoàn hảo, hơn ai hết em hiểu được cảm giác của anh, nhưng em biết làm gì được, em không thể vươn mắt nhìn ước mơ của anh sụp đổ trong tay em, em không làm được, thật sự em không làm được-Mai nói giọng cảm thông, mà nước mắt cứ trào ra bất lực, đôi vai nhỏ bé của Mai khẽ rung rung yếu ớt trước nghịch cảnh của cuộc đời.

Minh nhìn người yêu mà khoé mắt cay xè, anh quá đau lòng khi cảm nhận được sự hy sinh quá lớn của Mai. Minh nói giọng an ủi và rất ngọt ngào rồi kéo Mai vào lòng ôm thật chặt: anh không cần gì cả, chỉ cần em thôi em có tin anh không, sau khi quay xong bộ phim này anh sẽ công khai mối quan hệ của hai chúng ta, cho dù anh phải rời xa làng giải trí anh cũng không sợ, chỉ cần được ở bên cạnh em, anh sẽ quay về giúp ba anh quản lý công ty, ba anh già cần được nghỉ ngơi. Ước mơ lớn nhất trong đời anh không còn trở thành ca sĩ nổi tiếng nữa, mà là được cùng em đi hết cuộc đời này, em phải tin anh và lo lắng gì nữa hết tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.

Em thấy gì không? Đây là chìa khoá nhà riêng của anh nè, tặng em đó, bất cứ lúc nào em đến nhà anh cũng hoan nghênh hết, có thích hong nè-Minh cười thật tươi.

Em không dám nhận đâu, em ... em, em cứ nhận đi, nói rồi Minh dúi vào tay Mai chùm chìa khoá với cái móc khoá hình trái tim rất ngộ nghĩnh.

Mình về thôi. Giờ trể rồi, chắc KTX đóng cửa rồi thôi về nhà anh ngủ đi rồi mai anh chở em đến phim trường luôn, ngày mai quay sớm lắm đó.

Mai chỉ khẽ nở nụ cười hạnh phúc. Em sẽ chờ anh, có bao lâu em cũng chờ, cho dù anh có bỏ rơi em, em vẫn sẽ chờ anh, chờ anh mãi...

---------------oOo----------------

Chương 7: Có lẽ... chúng ta nên chia tay đi.

Hai tuần nữa chúng ta sẽ xuống Tiền Giang. Chúng ta sẽ quay ở đó 10 ngày rồi về. Minh, Mai, Thanh cố gắng thu xếp nha, đừng để ảnh hưởng đến tiến độ của phim nha, chúng ta không còn thời gian nhiều đâu-Trung nhắc nhở.

Chúng tôi sẽ cố gắng chắc không ảnh hưởng gì đâu có 10 ngày thôi mà-cả 3 đồng thanh.

Hai tuần sau, tại Tiền Giang:

Mọi người vào trong đặt phòng khách sạn đi mai chúng ta sẽ bắt đầu quay, hôm nay xả hơi-tiếng đạo diễn Trung.

Xin lổi quý khách nhưng khách sạn chúng tôi hiện tại không đủ phòng, chị ơi còn thiếu mấy phòng vậy-Mai nói

Dạ còn thiếu hai phòng ạ-cô tiếp tân.

Vậy mọi người ở đây đi cũng mệt rồi, em và anh Minh sẽ đi thuê khách sạn khác, dù sao em cũng ở đây nên em rất rành không có gì đâu, anh Minh mình đi thôi-Mai nói.

Ủa vậy ra cô quê ở đây à, mà hai người đi vậy đâu có được, hai người là diễn viên chính mà, làm vậy đâu có được-Thanh lên tiếng.

Em rành đường ở đây mà không sao đâu, ở đâu cũng là ở thôi, mọi người không rành đường ở đây bằng em đâu, thôi em đi nha, chúc 1 ngày du lịch vui vẻ, mai gặp-Mai đáp.

Mai nói cũng phải đó, thôi mình lên nghĩ đi, hai người đi chơi vui vẻ nha-Trung lên tiếng.

Chiếc xe hơi của Minh đang bon bon trên đường thì Mai nói: Em sẽ dẫn anh đến một nơi này đặc biệt lắm đó, chuẩn bị tâm lý cho tốt nha, em sẽ chỉ đường cho anh đi. Em làm gì bí mật dữ vậy, được anh sẽ theo em-Minh nở nụ cười vui vẻ

Chợt Mai có điện thoại. MAI nói khẽ: "con nghe nè mẹ. Bạn của con đến chưa, sao lâu vậy con, đi đường cận thận nha, mẹ yên tâm, 5 phút nữa có mặt, chào mẹ" Mai cúp máy thật nhanh sợ Minh nghi ngờ.

Ai gọi cho em vậy, bạn em gọi không có gì đâu. Mà em chỉ đi đâu vậy, càng ngày càng sâu vào vùng nông thôn làm sao mà mình thuê khách sạn được, anh cứ đi đi mà miển sao có chổ ở thôi.

Dừng xe lại tới rồi kìa. Anh mau xuống xe đi, còn chờ gì nữa. Nhưng mà... đây là đâu, em dẫn anh đi đâu thế?-Minh ngơ ngác

Con về tới rồi à, lâu lắm rồi con không về mẹ nhớ con quá, con nói con về với bạn mà, bạn con đâu-bà Hạnh vui mừng lên tiếng.

Anh ấy ở trong xe để con kêu anh ấy ra chào mẹ, mẹ không thương con sao, chưa gì đã hỏi thăm đến người khác rồi hà-Mai nủng nịu.

Sao em không nói là về gặp cha mẹ em để anh còn chuẩn bị tâm lý, giờ đi tay không như vậy anh ngại quá, em thiệt là...Minh đỏ mặt: dạ con chào bác ạ.

Mẹ à đây là Thiên Minh bạn trai của con, còn đây là mẹ của em-Mai nói.

Thôi hai con vào đi cha con chờ ở trong kìa, mấy bửa nay ông nhắc con hoài hà-Bà Hạnh nhẹ giọng.

Con chào cha/ con chào bác-cả hai đồng thanh

Hai con về rồi à, ngồi xuống đi có gì đâu mà con khách sáo-ông Mạnh nói bằng giọng hiền từ.

Đây là cha em, còn đây là Thiên Minh bạn trai của con-Mai toan giới thiệu.

Trong cậu quen quá hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi, chẳng lẽ... cậu là ca sĩ Thiên Minh à, lúc trước tôi thấy Mai hay mua đĩa của ca sĩ Thiên Minh, cậu thật rất giống-ông Mạnh hỏi.

Dạ con chính là ca sĩ Thiên Minh đó bác. Bác cứ xem con là bạn trai của Mai là được rồi-Minh nói giọng e ngại.

Ồ thật à, con gái của bác may mắn thế à, bác mới nhìn là thích con rồi đó, thôi hai đứa về phòng tắm rửa đi cho khoẻ rồi ra đây dùng cơm-Ông Mạnh nói bằng giọng tin tưởng.

Cha này, chưa gì là khen người ta rồi hà, con gái của cha bị người ta ăn hiếp hoài mà cha chưa gì hết đã thích người ta rồi hà-Mai nhõng nhẻo với ông Mạnh.

Dạ oan cho con, bác à con thật không có làm gì Mai hết đó-Minh lên tiếng biện hộ.

Bác biết mà con vào tắm đi, con gái của bác nuông chiều từ nhỏ nên nó hay nhỏng nhẻo đó mà-ông Mạnh nhìn Minh với ánh mắt đầy tin tưởng.

Hai con xong chưa mau ra đây ăn nè, lẹ lên đi cơm canh nguội hết rồi nè-Bà Hạnh giục con.

Con xong rồi nè, mẹ nấu món gì mà ngon thế? Thơm quá, con đói bụng quá rồi-Mai tinh nghịch trẻ con

Con xin lổi đã để hai bác chờ lâu, thật là ngại quá để hai bác chờ cơm thế này-Minh nói giọng khách sáo.

Minh này, con là bạn của Mai cũng như là con cháu trong nhà không hà, con đừng khách sáo như thế bác buồn lắm đó-bà Hạnh lên tiếng.

Dạ con biết rồi, hai bác thật tốt với con. Bác Hạnh bác nấu món gì mà ngon thế?-Minh đáp giọng gần gủi.

Hôm nay bác đãi con món canh chua cá hú, ... con có thích không?-bà Hạnh nói

Dạ con thích lắm ạ, con mới hai bác dùng cơm-Minh lể phép.

Tại phòng khách:

Sao hai con quen biết nhau được, theo bác biết thì con là ca sĩ thì lúc nào cũng có trợ lý đi theo mà-ông Mạnh thắc mắc.

Dạ cũng rất tình cờ thôi, khi nào có thời gian con sẽ kể rõ ràng cho bác nghe chuyện này dài dòng lắm. Hiện tay con và Mai đang đóng phim chung với nhau đó bác, lần này đoàn phim về đây quay 10 ngày luôn-Minh đáp.

Con sẽ được ở lại đây 10 ngày đó cha có thích không, anh cũng sẽ ở lại đây cha há-Mai nhoẻn miệng cười.

Tất nhiên rồi, nhà mình còn một phòng trống mà, mẹ con đã dọn dẹp sạch rồi, hồi nảy con vào rồi, con thấy được không? Nhà đơn chỉ có hai bác nên không được tiện nghi lắm. Minh con phải ở đây chơi với bác đó nha-ông Mạnh cười hiền.

Dạ được vậy là tốt lắm ạ, phòng của con rất đẹp con rất thích, con chỉ sợ con ở đây rồi con không muốn về nữa thì khổ-Minh nhí nhãnh đáp.

Vậy thôi hai con ngồi nói chuyện nha, hai bác về phòng nhe-bà Hạnh nói.

Anh thấy cha mẹ em thế nào? Anh sống ở đây được không? ở đây không nào bằng nhà anh đâu đó-Mai hỏi.

Trên cả tuyệt vời, cha mẹ em thật là tốt với anh, em rất may mắn được làm con của cha mẹ em đó, em biết không? Anh rất thích ở đây, nơi này thật là yên tỉnh ở đây rất thoải mái không phải lo lắng gì cả, anh cảm thấy lúc này thật hạnh phúc.Ước gì thời gian đừng trôi nữa, anh thấy tâm hồn mình rất thanh thản em à-Minh tâm sự.

Em không biết mọi chuyện rồi sẽ như thế nào nhưng chỉ cần có anh ở bên thì em không còn sợ nữa. Mai ngã đầu lòng Minh cảm nhận sự ấm áp của tình yêu. Anh yêu em Mai à.

Hai người ở đâu thế, làm gì mà đến trể dữ vậy-Thanh cằn nhằn.

Trể có 5 phút mà chị Thanh, em và anh Minh ở gần đây thôi-Mai đáp.

Thôi bây giờ chúng ta bắt đầu quay đi, mọi chuẩn bị đi nào-tiếng đạo diễn Trung cắt ngang cuộc nói chuyện.

Ê mọi người xem kìa đằng kia có phải là ca sĩ Thiên Minh không? Có cả ca sĩ Tam Thanh nữa kìa, hình như họ đang quay phim, lại đó xem sao?-một đứa trong nhóm la lên.

Anh Thiên Minh sao anh lại ở đây tụi em là fan hâm mộ nhiệt tình của anh đó, không ngờ anh ở ngoài đời còn đẹp trai hơn nữa, anh đừng nói với nó nữa anh cho em xin chữ ký đi, anh Thiên Minh chụp chung với em một tấm hình nha. Đám đông ùa tới làm Minh hết hồn, bọn họ vây chặc Minh luôn la lên không ngớt.

Đạo diễn quá bất ngờ nên cho ngừng quay phim một lát. Mai đã quen với những chuyện này nên không thấy lạ gì hết.

Một hồi lâu lấy lại được bình tỉnh Minh trả lời với thái độ cao ngạo giọng lạnh như băng: tôi đang quay phim ở đây, các cô từ từ đã nào, đừng vây chặt tôi như thế tôi không thở được. Vật vã một hồi lâu vì bảo vệ tiến độ của phim nên đạo diễn đã cho người giải tán đám đông đó. Minh mới thở phào nhẹ nhởm, ánh mắt Minh luôn nhìn về phía Mai.

Thanh thấy Minh luôn nhìn về Mai nên sinh nghi, Thanh nghĩ thầm: chẳng lẽ anh Minh yêu con nhỏ đó, không thể nào... mình phải ngăn chặn việc này mới được, anh Minh phải là của mình.

Thấm thoát đã 10 ngày đoàn phim trở về thành phố. Mọi người vất vả rồi hôm nay tôi cho mọi người xả hơi một ngày, ngày mai quay tiếp. Chắc khoảng một tháng nữa là xong thôi-Trung nói.

Hôm nay là ngày sinh nhật của Minh, Mai muốn giành cho Minh bất ngờ nên giả vờ: em hơi mệt, em về trước nha, nói rồi Mai quay bắt taxi về nhà bỏ Minh với đôi mắt ngơ ngác.

Hôm nay là sinh nhật mình mà chẳng lẽ Mai hong nhớ, chán thật, tự nhiên về một hơi hà-Minh buồn thiêu chán nãn lấy xe về một mình.

Thanh biết hôm sinh nhật Minh nên mặc một chiếc đầm đỏ thật gợi cảm khoe gần hết cả bờ ngực và đôi chân thon thả của mình. Tay ôm bó hoa hồng trong tay. Thanh tự tin bấm chuông cửa nhà Minh-Thanh khẻ nhếch miệng đắc chí.

Minh nghe tiếng chuông cửa tưởng Mai qua gặp mình, lòng ngập tràn vui sướng, liền chạy ra mở cửa.

Mặt Minh đột nhiên biến sắc: là cô à, cô đến đây làm gì, chẳng phải mới gặp lúc nãy sao?

Thanh giơ bó hoa hồng lên hớn hở đáp: chúc anh sinh nhật vui vẻ, không mời em vào nhà sao?

Cảm ơn cô quan tâm. Cô vào nhà đi-Minh nói không chút biểu cảm lòng nghĩ thầm: phải chi Thanh là Mai thì hay biết mấy.

Anh chờ ai à, sao nhìn ra cửa hoài vậy, có phải anh chờ Mai không?-Thanh hỏi.

Tôi có chờ ai đâu, cô còn việc nữa không? Tôi mệt rồi tôi muốn được nghĩ ngơi-Minh đáp.

Anh Minh à, anh thật sự quá tàn nhẫn. Tình cảm bao lâu nay em dành cho anh mà anh không một chút đọng lòng sao. Anh không biết là em rất yêu anh sao, em yêu anh từ lần đầu hát chung với anh trên sân khấu, anh biết không? Nhưng anh luôn lạnh nhạt thậm chí không muốn nhìn thấy em, anh yêu Mai phải không?

Sao em lại nghĩ vậy, trong mắt anh, anh chỉ xem em là một người bạn diễn chứ không hề có tình yêu gì ở đây. Anh có bao giờ tạo cho em hy vọng chưa, đừng trách anh Thanh à, cho anh xin lổi em vì tất cả, thôi em về đi-Minh nhẹ giọng, ánh mắt trong đợi một ai đó.

Anh không đối xử với em như vậy được, ánh mắt của Thanh đanh lại giọng giận dữ: em yêu anh, em thật sự rất yêu anh, anh không thể bỏ em. Thanh bước tới ôm chầm lấy Minh rồi đặt lên môi Minh một nụ hôn cuồng nhiệt nhưng Minh không hề đáp lại miệng vẫn mím chặt.

Mai hớn hở nhìn chiếc bánh kem chocolate hình trái tim trên tay phải mất 30 phút mới chọn được. Mai nghĩ thầm: chắc là anh Minh sẽ bất ngờ lắm đây, lúc đó nét mặt anh ấy sẽ như thế nào nhĩ. Mai định bấm chuông nhưng lại nghĩ hay mình mang lên phòng cho Anh Minh luôn, chắc anh ấy sẽ cảm động lắm đây, ôi mình thật thông minh. Nghĩ là làm Mai nhẹ nhàng mở cửa cổng rồi đi vào trong.

Cảnh tượng trước mắt Mai thật là khủng khiếp, trời đất như xụp đổ: là anh Minh sao, sao anh ấy lại hôn Thanh tại nhà riêng của mình, thật không thể ngờ được, tay chân Mai cứng đờ đầu óc quay cuồng, chiếc bánh kem trên tay rơi xuống đất khẽ kêu tiếng động. Mai chạy thật nhanh ra cổng nước mắt rơi dài trên má. Thế là hết, hết thật rồi, tình yêu là vậy sao, sao anh lại lừa em, em phải làm sao đây.

Minh nghe tiếng vội đẩy Thanh ra thì thấy Mai chạy ra phía cổng, Minh đau khổ nhìn chiếc bánh kem dập nát khẽ rơi một giọt nước mắt. Minh quát to: cô đi ra khỏi nhà tôi ngay tôi không muốn thấy mặt cô, cô mau đi đi.

Minh chạy đi tìm Mai khắp nơi nhưng không gặp. Thì trời bổng đổ cơn mưa to. Minh điên cuồng gào thét trong mưa: Mai ơi , em ở đâu trả lời anh đi, em đừng làm anh sợ mà Mai, Mai ơi ,Mai ơi ...Mai. Đằng xa xa bóng dáng người con gái nhỏ bé thấp thoáng ánh mắt vô hồn đang đi trong mưa.

Minh vội chạy lại ôm chặt lấy Mai: em đừng làm anh sợ, anh lo cho em quá Mai ơi, em hãy nghe anh giải thích nha Mai. Mình... chia... tay đi anh, em quá mệt mỏi rồi em không còn đủ sức để chịu thêm một áp lực nào nữa, anh hãy buông tha cho em đi-Mai nói giọng khô khốc nước mắt nghẹn ngào. Nói rồi Mai đẩy Minh ra bỏ chạy thật nhanh mặc cho kêu khan cả cổ họng.

Minh bất lực khuỵ xuống, nước mắt khẽ rơi, hoà vào nước mưa tan biến: thế là hết, hết thật rồi, cô ấy đã chia tay với mình, ông trời ơi sao nhẫn tâm với con quá vậy con có làm gì sai đâu, Mai à, tình yêu anh dành cho em, mãi mãi không bao giờ phai nhạt.

Minh ngồi đó đến hết cơn mưa lặng lẽ quay trở về nhà.

Tại biệt thự nhà ba Minh:

Cậu chủ cậu đi đâu mà ướt nhem hết vậy nè, cậu mau vào nhà thay đồ nhanh đi kẻo cảm lạnh, tui đi nấu một ít nước gừng cho cậu giải cảm-bà quản gia.

Có chị hai con ở nhà không bà?-Minh hỏi.

Dạ có thưa cậu chủ, cô hai đang ở trên phòng-bà quản gia đáp.

Minh chạy nhanh lên phòng, chị hai ơi em vào được không?-Minh hỏi.

Minh đó hả em, em vào đi cửa không khoá-Nhi đáp.

Trời ơi sao em lại ra nông nổi này, em có chuyện gì nói cho chị nghe nào-Nhi nói với giọng lo lắng ánh mắt quan tâm.

Hết ... hết rồi chị ơi, Mai đã chia tay với em rồi-Minh nói với vẻ mặt đau khổ ánh mắt sâu thẩm.

Sao vậy Minh, em đã làm gì, chị thấy Mai yêu em lắm mà-Nhi hỏi.

Chuyện là như vầy... thế là... bây giờ không còn cứu vản được gì nữa rồi-Minh kể lể.

Em đừng buồn nữa chờ Mai bình tâm lại, rồi em giải thích cho Mai hiểu, Mai yêu em lắm, không sao đâu em đừng lo, em mau vào phòng thay đồ đi kẻo cảm lạnh bây giờ-Nhi khuyên nhủ

Mai sẽ nghe em giải thích sao chị, cô ấy có bỏ em không chị, em sợ lắm-Minh nói giọng trẻ con.

Em lúc nào cũng vậy, em nghe lời chị đi không có gì đâu rồi Mai sẽ hiểu, chị biết Mai rất quan trọng trong lòng em, mới có thể làm em ra nông nổi này. Đường đường là một ca sĩ nổi tiếng thế mà thất tình lại thê thảm như vậy, xém chút chị hong nhìn ra em luôn-Nhi trêu Minh.

Chị giờ này rồi mà còn chọc em, chị không biết lo thế nào đâu. Mà giờ không biết Mai ở đâu nữa có về nhà chưa em lo quá-Minh lo lắng

Bổng điện thoại của Minh vang lên, số điện thoại của Mai. Mai gọi cho em nè chị ơi em mừng quá, chị nói em rồi Mai sẽ hiểu mà. " Alo, anh nghe nè. Cậu là gì của cô Mai, tôi là bạn trai của cô ấy, cô ấy ngất xỉu ở ngoài đường, chúng tôi thấy tội nghiệp nên đưa cô ấy vào bệnh viện nè, cậu mau đến bệnh viện X lẹ đi nha".

Minh vừa nghe xong, đôi chân anh rung rung khuỵ xuống, đôi mắt ngấn lệ. Minh à, có chuyện gì vậy em, em sao vậy, đừng làm chị sợ. Mai ... Mai đang nằm ở bệnh viện đó chị, em phải đến đó ngay, nhưng ...nhưng mà chuyện gì?

Minh hốt hoảng lái xe như bay đến bệnh viện. Mai à, em được có chuyện gì đâu đó, em mà xảy ra chuyện gì chắc anh chết mất-vẻ mặt đau khổ ánh mắt thần, Minh không nghĩ được gì nữa.

Tại bệnh viện:

Tuy đầu óc đang rối bời nhưng anh vẩn biết nơi đây rất nhiều qua lại nên Minh đã đeo khẩu trang lại(khẩu trang mà Mai tặng, Minh luôn mang theo trong người) rồi chạy nhanh về phía phòng của Mai.)

Bác sĩ vừa bước ra Minh toan hỏi: cô ấy có sao không bác sĩ? Cậu yên tâm cô ấy bị kiệt sức và cảm lạnh thôi, cậu đừng đánh thức cô ấy, cứ để cô ấy ngủ một chút sẽ khoẻ lại ngay thôi mà-ông bác sĩ căn dặn.

Cảm ơn bác sĩ nhiều. Tôi có thể vào thăm cô ấy được không?-Minh lể phép.

Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi mà, cậu cứ tự nhiên nhưng đừng làm cô ấy thức-ông bác sĩ khuyên bảo.

Minh nhẹ tay hé mở cánh cửa phòng bệnh: ánh mắt dịu dàng tinh nghịch giờ lại khép chặt, đôi môi đỏ hồng giờ lại tái nhợt và khô khốc, hàng mi lâu lâu khẽ rung nhẹ, trong Mai bây giờ thật là tội nghiệp, mình đã làm cô ấy ra nông nổi này mình thật đáng trách. Mai ơi em mau tỉnh lại đi, em muốn đánh anh , chửi mắn anh, thậm chí đuổi anh đi cũng được.

Em đừng giận anh nữa nhe Mai, cho anh một cơ hội giải thích được không Mai, mình đừng chia tay nữa nhe Mai, anh thật sự không có hôn Thanh là cô ấy tự hôn anh vô tình em đến ngay lúc đó và nhìn thấy tất cả. Anh biết trong chuyện này anh cũng có lổi nhưng em phải tin anh, giữa anh và cô ấy thật sự không có chuyện gì hết, anh chỉ xem cô ấy là bạn diễn mà thôi. Anh xin lổi em mà, em tha thứ cho anh một lần này có được không?-Minh nhẹ nhàng nắm chặc lấy tay Mai nhẹ giọng năng nỉ.

Từ khoé mắt của Mai khẻ rơi một giọt nước mắt, đôi hàng mi rung rung, Mai khẽ mở mắt. Mai... em tỉnh lại rồi sao? Em đở chút nào chưa? Còn thấy mệt trong người không anh đi gọi bác sĩ nha-Minh nói giọng đầy quan tâm.

Anh đừng đi, hãy ở lại đây với em, em sợ phải ở một mình trong bệnh viện lắm-Mai nói giọng yếu, nắm chặt lấy tay Minh

Có thật là như thế không anh? giữa anh và Tam Thanh chỉ là bạn thôi phải không? Anh có bỏ rơi em nữa không? Em sợ... em sợ lắm anh biết không?-Mai nói mà hai hàng nước mắt lả chả rơi.

Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, sao khi em khoẻ anh sẽ dẫn em về ra mắt ba má anh được không Mai, em đừng bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh nữa nha Mai-Minh nói giọng ngọt ngào.

Em có thể tin anh nữa không? Em thật sự rất mệt mỏi anh biết không? Có quá nhiều áp lực đè nặng, em sợ em không vượt qua nổi nữa-Mai tâm sự

Em hãy tin anh đi mà, em đừng suy nghĩ gì nữa tất cả đã có anh, tin anh đi Mai-Minh nói giọng quả quyết.

Mai đuối lý hết cách cứ im lặng nhìn Minh lâu lâu lại chớp mắt

Minh khẽ cốc yêu vào trán của Mai, em này cứng đầu quá hà, không được hở một cái là đòi chia tay nghe chưa, không được lấy chuyện đó ra đùa nữa nghe chưa, em có biết làm như vậy anh sợ lắm không? Thôi em nghỉ đi anh đi mua chút gì cho em ăn lại sức nha-Minh nói giọng ngọt ngào.

Chị Nhi kìa anh, sao chị Nhi biết em ở đây mà đến thăm thế anh-Mai hỏi

À lúc nãy anh nghe điện thoại, chị hai nghe anh nói chuyện nên biết em ở đây, hồi nãy anh ở nhà mà, thôi chị hai đến rồi, em ở chơi với chị hai anh đi mua chút gì cho em ăn để lấy lại sức-Minh giải thích.

Anh nhớ đeo khẩu trang của em mua đó, không đeo là có chuyện đó, anh nhìn anh kìa, xơ xác quá hà, hết đẹp trai rồi, tút lại đi, hong thôi xấu là em bỏ đó, ha...ha-Mai trêu chọc ánh mắt lém lĩnh.

Anh biết rồi, anh cũng không dám lộ diện với tư thế như này đâu, nhưng người yêu của em dù có thế nào đi nữa vẫn đẹp trai như thường, bỏ anh à, suy nghĩ lại đi em, lúc đó người khác cướp mất anh rồi ở đó mà ngồi khóc nha-Minh không vừa trêu lại Mai.

Thôi hai người đừng đóng phim nữa, chị xem chán rồi, ở phim trường đóng chưa chán sao giờ còn muốn đóng nữa, hoà nhau rồi sao, không cãi nữa à, sợ mấy người luôn, thôi em đi mua cháo cho Mai đi, ở đây có chị rồi-Nhi lên mặt

Hồi nãy nó về như một cái xác không hồn quần áo ướt sũng làm chị sợ xanh mặt không biết có chuyện gì chị lo quá trời, hoá ra cô cậu cãi nhau, anh chàng thật tình đi dầm mưa chơi, cô nàng lang thang giờ vào bệnh viện nè-Nhi nói giọng châm chọc.

Em biết lổi rồi mà, chị đừng chọc tụi em nữa-Mai đỏ mặt ấp úng.

Em làm như vậy vài lần là thằng Minh nó điên theo em luôn, nói thật lúc nãy nó làm chị giật cả mình-Nhi thách thức.

Thôi mà chị, chị tưởng em là sư tử hong bằng, à quên hôm nay là sinh nhật anh Minh mà-Mai nhắc nhở.

Em khỏi nói, ở nhà quà của fan hâm mộ gửi tặng Minh để bít cả cổng, nào là hoa hồng, gấu bông, tùm lum hết, fan còn làm sinh nhật cho nó nữa mà nghe tin em nhập viện nó từ chối hết-Nhi kể lể.

Cũng tại em hết, em làm anh ấy khó xử nữa rồi, tất cả cũng tại em-Mai cảm thấy có lổi tự trách bản thân.

Thôi em đừng nghĩ vậy, nó thật sự rất yêu em, chị chưa thấy nó quan tâm với ai như em đâu, em mà chia tay nó thật chắc nó không sống nổi đâu Mai à, chị biết em cũng rất yêu Minh. Em hãy cho nó thêm thời gian nhất định nó không làm em thất vọng đâu-Nhi phân trần, ánh mắt pha chút cảm thông.

Anh ấy về rồi kìa, em rất yêu Minh, chị yên tâm dù có bao lâu em cũng chờ được mà-Mai nói giọng quả quyết.

Trời ơi may quá, chị hai ơi xém chút em bị bà chủ quán nhận ra rồi, thật là mai em nhanh chân chạy kịp, anh mua cháo cho em rồi nè ăn đi rồi còn uống thuốc, lát anh xin cho em xuất viện, em ở đây lâu chắc nhà báo tới quá-Minh nói giọng lo lắng.

Anh Minh ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ nha, rất tiếc bánh kem em mua bị hư rồi không ăn được nữa-Mai e thẹn.

Chỉ cần câu nói này của em là đủ, anh không cần gì cả, em ăn lẹ đi rồi về, lát ghé nhà anh nha, để anh tiện chăm sóc cho em, em ở KTX không có ai lo anh không yên tâm-Minh nói giọng quan tâm và hết sức ngọt ngào, ánh mắt không dấu nổi vui mừng.

Em sẽ nghe lời anh, anh muốn sao cũng được-Mai lí nhí đáp.

Hai người coi tôi là cục thịt thừa à, lát chị sẽ về nhà Minh chăm sóc cho em, Minh nó mệt rồi để nó nghĩ ngơi. Nhưng mà em... không nhưng nhị hết phải nghe lời chị nha Minh.

Thôi chúng ta về mai còn đi quay nữa đó ngày mai hai đứa quay cực lắm đó ráng mà nghĩ dưỡng sức, ngày mai chị có hai phân đoạn thôi để chị chăm sóc cho Mai, hai đứa phải bình thường đừng để mọi người nghi ngờ đó.

Rồi mọi chuyện sẽ qua, sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng biết Thanh là người có dã tâm nhất định không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu, hai đứa phải cẩn thận nghe chưa-Nhi lên giọng dặn dò.

Dưới sự giúp đở của Nhi cả Minh và Mai đều lại phim trường rất bình thường không chút sơ hở còn ngược lại, Thanh mang trong lòng sự thù hận ngày một lớn, liệu Mai sẽ ra sao khi lòng dạ của Nhi quá đen tối.(còn tiếp).

Chương 8: Dục vọng, lòng tham, thủ đoạn ...tất cả chỉ vì một chữ tình.

Thế rồi hè Mai trở lại trường với lịch làm việc dầy đặc, những giờ không có lịch học Mai đều phải đến phim trường để kịp tiến độ cho đoàn làm phim, Minh cũng bận rộn với lịch diễn dầy đặc vì phải tạm ngưng một tháng vừa qua. Bạn bè Mai đều trở lại KTX, mùa học bắt đầu nên KTX nhộn nhịp lên hẳn.

Wow, Linh mày lên rồi hả? tao nhớ mày quá hà, về quê vui hong? Ê nhỏ có mang quà gì lên không mày? Không có giấy thông hành là tao không cho qua đâu đó-Mai trêu bạn.

Này nhỏ mày bị ảo tưởng phim ảnh từ lúc nào thế, tao mới lên mết lắm, để tao vào nha, chiều tao khoẻ tao sẽ xử mày sao-Linh đáp.

Thôi không ghẹo mày nữa vào phòng đi, à mà nhỏ Lam ngày mai mới lên hả?-Mai hỏi.

Ừ, mày làm gì ở đây mà không về quê chơi cho khoẻ, ở đây buồn thấy mồ hà-Linh nói chăm chọc.

Tao có việc, tao ở lại đi làm thêm kiếm tiền vào năm học xài chơi, về nhà cũng đâu làm gì, thôi mày nghĩ đi, tao có việc tao đi nha tối tao mới về đừng chờ cơm tao-Mai dặn dò.

Mai à hồi nãy anh mới nhận được điện thoại của đạo diễn là tối nay quay đêm luôn đó, hôm nay chắc mệt lắm đây, xong phim này chắc anh không nhận lời đóng phim nữa đâu, làm việc kiểu này chắc bị stress mất quá em ơi, hôm qua anh đi diễn ở Phan Thiết đến 2 giờ sáng mới về đền nhà, hôm nay lại quay đêm, không biết anh còn có thể chịu nổi với áp lực làm việc như thế này không nữa-Minh than thở với người yêu.

Thôi anh lo chăm chú mà lái xe đi kìa, coi chừng đó, em biết anh mấy bữa nay lao lực vì sắp ra album mới, em thấy anh làm việc vất vả như thế mà không giúp được cho anh hết hà, tội nghiệp anh quá đi, nói rồi Mai đỏ mặt chòm người qua thơm lên má Minh một cái, đền cho anh đó-Mai cười thật tươi.

Anh hết mệt rồi, hi...hi yêu em quá hà, em thật đáng yêu, em muốn giúp anh không? Nhận lời làm người mẫu quay hoạt cảnh cho album mới của anh nha-Minh nói giọng ngọt ngào

Anh này, được rồi khi nào anh quay album mới em sẽ giúp anh, là anh em mới giúp đó nha, em mệt mỏi về làng giải trí này lắm rồi, em không hợp với nó, quay xong phim này em sẽ đóng phim nữa đâu, em muốn có cuộc sống bình yên bên cạnh anh-Mai tâm sự

Vâng ông xã biết rồi thưa bà xã-Minh đáp.

Tại trường quay:

Mai à tôi có chuyện muốn nói với em, anh và em ra đây nói chuyện một chút nha-Hoàng nói.

Anh muốn hỏi tui chuyện gì anh cứ nói đi, tôi đang nghe đây-Mai đáp.

Mai à chuyện hôm đó anh hơi quá đáng cho anh xin lổi nha, nhưng mà việc anh thích em thì hoàn toàn là sự thật, em hãy hiểu cho anh vì quá yêu em nên anh đã không kìm được bản thân em cho anh xin lổi nha-Hoàng nói giọng năng nỉ.

Chuyện đó tôi quên rồi, đã qua rồi thì hãy cho qua đi, tôi xin lổi nhưng thật sự tôi không yêu anh , trong long tôi chỉ xem anh như anh trai của mình mà thôi-Mai đáp.

Anh có gì không bằng thằng Minh chứ, em yêu Minh phải không? Em không cho anh thêm một cơ hội nào sao Mai, anh thật sự rất yêu em Mai à, thằng Minh nó có gì hơn anh kia chứ-Hoàng nói giọng bực tức, ánh mắt sắt lại nhìn Mai đâm đâm.

Em yêu ai không quan trọng, anh nói đúng anh Minh không có gì hơn anh, em chưa bao giờ so sánh anh với anh ấy cả, anh hãy quên em đi, anh tốt như vậy, lại đẹp trai hào hoa phong độ có biết bao nhiêu cô gái nguyện được theo anh, rồi anh sẽ tìm được người anh thật sự yêu thương và còn tốt hơn em nhiều, chúc anh may mắn, tới giờ em quay rồi, em chào anh-Mai phân trần giọng an ũi.

Tại phòng phục trang:

Anh Minh em có chuyện muốn nói với anh, anh có thể ngồi ở đây một chút được không?-Thanh hỏi.

Em có chuyện gì nữ, giữa anh và em đâu có chuyện để nói với nhau, anh bận lắm, anh đi trước nha-Minh đáp gỏn lọn

Anh bận gì chứ, anh đang chờ cảnh quay mà, phân đoạn của anh chưa tới, anh đứng lại đó, anh và Mai đang yêu nhau phải không?-Thanh hét lên, giọng giận dữ ánh mắt tức tối.

Em làm gì mà la to, người ta nghe hiểu lầm tùm lum thì sao, lở để nhà báo nghe được thì ngày mai anh lên trang bìa đó, em muốn nghĩ sao thì tuỳ em, anh không cần phải giải thích với em-Minh nhắc khẻ

Thì đúng quá rồi anh còn gì để giải thích nữa, ánh mắt Thanh đanh lại giọng nói rung rung vì tức giận: bạn bè thân gì mà hôm nào cũng đưa đón đi chung với nhau nói cười hớn hở, nhà riêng của anh không cần ai mở cửa cũng vào được, nếu chỉ là bạn bè sao lúc em hôn anh con nhỏ đó phản ứng mạnh dữ vậy, bạn bè gì mà lạ vậy, anh tưởng em là con ngốc à.

Cô nghĩ vậy thì cho là vậy đi, tôi không có thời gian để giải thích với cô, cô cũng biết tất cả mọi người đều nghĩ tôi và cô là cặp đôi khá hoàn hảo, nếu cô tung tin tôi và Mai đang quen nhau thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào về cô đây, tôi có việc tôi đi đây-Minh tỉnh bơ đáp không chút do dự.

Thật là tức mà, anh thật quá đáng, tôi sẽ cho anh thấy thế nào khi chơi tôi, tôi nhất định phải giành được anh, còn nhỏ Mai mày hãy xem tao xử mày như thế nào?-Thanh gằn giọng ánh mắt như có lửa.

Khuya rồi em không mệt sao ngồi đây, vào nghĩ chút đi còn 2 cảnh nữa mới đến chúng ta quay mà, anh thấy em mệt mỏi lắm rồi đó-Minh nói giọng quan tâm.

Em muốn ngắm sao, trời đêm hôm nay thật đẹp, đã lâu lắm rồi em không có ngắm sao.

Em còn nhớ ngày trước em thường nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời và nghĩ anh là ngôi sao sáng nhất, rồi em ước lúc nào đó sẽ được gặp anh được nói chuyện với anh, em rất đau khổ mù oán vì tình yêu đơn phương không có thực của mình, em chẳng dám tâm sự với ai vì sợ người ta người ta khinh, em mặc cảm và rất đau khổ. Hôm em khóc ở công viên là hôm em quyết định sẽ quên anh và sống thực với chính bản thân mình nào ngờ lại gặp được anh-Mai tâm sự nổi lòng với bao cảm xúc.

Em là người con gái rất đặc biệt khi mới vừa gặp em là anh đã thấy tâm hồn mình thật sự rung động, anh không ngờ em có thể yêu anh đơn phương lâu đến thế, anh thật cám ơn em đã đợi được đến lúc anh gặp em, anh chân thành cảm ơn em đã yêu anh bằng tình yêu cao thượng như thế, anh thật sự rất yêu em, mình sẽ cùng cố gắng vượt qua mọi khó khăn em nhé-Minh nói mà cảm xúc dân tràn.

Mai ngã đầu vào ngực Minh thủ thỉ: cho dù có anh không còn yêu em thì vẫn sẽ yêu mãi mình anh.

"Em như ánh sao băng lung linh trong sáng, em nhẹ nhàng đến bên anh, mang yêu thương ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh giá, anh cần có em đi suốt cuộc đời, không có em bên cạnh con tim sẽ rất cô đơn. Đừng bao giờ rời xa anh em nhé"

"Thượng đế như hoá phép mầu nhiệm để anh có thể tìm thấy em, ban cho anh đôi cành thiên thần để bảo vệ và chở che cho em đến hết cuộc đời"

"Ngày mai khi tia nắng đầu tiên xuất hiện là lúc anh được ở bên em, dù cho có bảo tố phong ba anh vẫn mãi yêu em, only ... you"

Em còn nhớ bài hát này không? Minh cười tươi: anh hát có hay hong nè?

Em làm sao quên được đó là bài hát anh sáng tác dành tặng cho em mà. Đó là bài "vị ngọt tình yêu" em sẽ luôn ghi nhớ từng câu từng chữ không bao giờ quên-Mai đáp.

Tại trường đại học:

Ê ... ê Mai, hôm qua tao đợi mày đến khuya, tao gọi mày khoá máy mất tiêu, mày đi đâu thế, mày biết tao lo lắm không nhỏ? Mày ngủ ở đâu vậy?-Linh thắc mắc, giọng lo lắng.

Mày làm gì hỏi tao ghê thế, hôm qua tao không có ngủ , máy của tao hết pin nên không báo cho mày biết được, xin lổi mày nha, báo hại mày lo cho tao, tại đêm qua tao làm ca đêm, tao bây giờ buồn ngủ quá trời nè, mệt quá mày ơi- Mai than thở.

Trời đất mày làm gì mà phải làm ca đêm thế, mà mày làm việc gì? Tao thấy mấy bữa nay mày có vẻ mệt mỏi lắm đó, bớt làm lại đi nếu không sẽ đổ bệnh đấy-Linh quan tâm.

Tạm thời tao chưa kể cho mày nghe được mày thông cảm cho tao nhe, khi nào mọi việc xong xuôi lúc đó tự khắc tao sẽ kể cho mày nghe, có lẽ hai tháng nữa là xong rồi, khoảng thời gian này chắc tao ít về nhà lắm, mày thông cảm nha-Mai phân trần.

Mai ơi, lâu lắm rồi Bảo không gặp Mai, nhớ Mai quá trời luôn, nghỉ hè vui không nè-Bảo hỏi.

Ừ tụi mình cũng lâu lắm rồi không gặp, dạo này Bảo sao rồi có người yêu chưa-Mai đáp

Bảo vẫn đang chờ người đó, mà người đó thì quá dững dưng vô tình-Bảo nhẹ giọng

Thôi không nói chuyện này nữa vào học rồi kìa, thầy sắp vào lớp rồi đó-Mai đánh trống lãng cho qua chuyện.

Mai à chiều nay Mai có rãnh không, mình đi ăn tối nhé, đã lâu rồi không gặp nhau Bảo đi ăn với Mai.

Mai xin lổi, Mai có việc bận rồi, khi khác Mai sẽ đi ăn với Bảo nha-Mai nhẹ giọng đáp.

Sao lần nào Bảo rũ Mai, Mai đều có việc bận hết vậy, làm gì mà trùng hợp dữ vậy, chuyện Mai không về quê nghỉ hè Mai không nói Bảo cũng không hỏi, nhưng chuyện này thì Mai phải nói rõ lý do chính đáng hơn được không? Mai đừng né tránh Bảo nữa mà-Bảo lớn giọng

Mai có việc bận thật đó, nhưng bây giờ Mai không thể nói cho Bảo biết được, Bảo đừng giận, Mai có né tránh Bảo gì đâu, thôi tan học rồi Mai đi nha, xin lổi Bảo, hôm khác Mai sẽ mời bảo-Mai nói nhanh.

Bảo nghĩ thầm:Mai đi đâu được, lần trước mình đến KTX mình thấy Mai bước xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng, Mai đi đâu thế nhỉ, không được mình phải điều mới được.

Nói rồi Bảo nhanh chân âm thầm đuổi theo Mai ra đến cổng trường, Bảo lại thấy Mai bước lên chiếc xe hơi màu đen sang trọng đó, miệng còn cười rất tươi, rồi chiếc xe đó đi nhanh

Bảo không kịp được tò mò bắt một chiếc taxi bám sát theo hai người họ

Và thật không ngờ Bảo choáng váng khi trong thấy người bước xuống xe đi bên cạnh Mai lại là ca sĩ Thiên Minh một người mà anh cũng đã từng thần tượng. Điều bất ngờ hơn là Bảo biết được Mai và Minh đi đến phim để đóng phim mà họ còn là vai chính. Bao nhiêu hy vọng của Bảo vở tan, quá đổi ngờ ngàng Bảo quay về nhà mà trong đầu luôn nhớ về hình ảnh Thiên Minh nắm tay Mai bước vào phim trường.

Thì ra bấy lâu nay Mai luôn tránh né không chấp nhận mình là vì Mai đang yêu Thiên Minh, anh ấy quá tài giỏi đẹp trai và gia cảnh còn giàu hơn cả nhà mình, mình thật sự không bằng Thiên Minh. Bảo vật vã trong men rượu, nước mặt chợt tuông: mình không thể mất Mai, mình phải giành Mai từ tay Minh, nhưng mà làm cách gì bây giờ, trong đầu Bảo chợt giấy lên một ý tưởng vô cùng đen tối là phải có được Mai.

Buổi sáng hôm sau, Bảo lái xe hơi đến cổng KTX rũ Mai đi uống nước, vùng vằn rất lâu và thế rồi Mai cũng chịu đi.

Tại café Thiên Minh:

Bảo muốn nói chuyện gì thì nói đi, Mai chỉ rãnh có 1 tiếng thôi đó-Mai cằn nhằn.

Ừ Mai ngồi xuống uống nước đi, khung cảnh ở đây đẹp quá Mai há, Bảo thường đến đây uống café lắm-Bảo nhẹ giọng.

Đằng xa hôm nay ngọn gió nào thổi đưa cậu chủ tới đây vậy, dạo này cậu chủ có bận lắm không mà sao rất ít ghé quán-giọng anh quản lý.

Ừ hôm nay tôi tình cờ đi ngang qua đây, lâu rồi không ghé quán nên tôi vào xem mọi người dạo này thế nào rồi-Minh đáp.

Quán vẫn bình thường ạ, mời cậu chủ vào trong-anh quản lý đáp.

Ừ được rồi để tôi đi dạo quán một vòng cái đã lâu quá rồi không đến-Minh nói.

Mai à, em nhìn dằng kia kìa, bụi trúc xanh em ả kết hợp mấy loại dây leo trong thật đẹp-Bảo khẽ nhếch mép đầy nham hiểm.

Ừ ở đây rất đẹp tôi đã từng đến đây một lần-Mai đáp.

Thôi em uống nước đi nước đá tan hết rồi kìa, uống lẹ đi mình còn về nữa chẳng phải em nói em còn có việc sao-Bảo giục nhanh.

Ừ để Mai uống, nước ép ở đây làm thật là ngon Bảo há, uống xong rồi, thôi mình về-Mai nói.

Thôi mình về, ơ sao Mai cảm thấy hơi đau đầu thôi mình về lẹ đi, chắc dạo này làm việc quá sức nên hơi mệt-Mai nhăn nhó.

Ê kia không phải là Mai sao, sao Mai lại đến quán của mình mà sao lại không rũ mình kìa, Mai... ơ...i ... ủa Mai đi chung với ai vậy, mình phải đi theo mới được-Minh nghĩ.

Mai vật vả trên xe của Bảo cơ thể ngày càng nóng bừng, như có lửa đang thiêu đốt, Mai thất thần la lên: Bảo chở Mai đi thế, Mai muốn về nhà, nói rồi Mai như mê dại không còn biết gì nữa.

Bảo nói khẽ: xin lổi Mai, Mai đừng Bảo nha, Bảo thật sự không muốn mất Mai đâu.

Minh lo lắng đuổi theo sau mà lòng như lửa đốt, có một linh cảm gì đó chẳng lành khi Minh thấy một người lạ mặt dìu Mai lên xe, trời chiếc xe đang chạy về hướng một khách sạn kia mà không thể nào, Mai ơi hãy nói cho anh biết chuyện gì đang xãy ra vậy.

Minh ầm thầm chạy lên phòng thì thấy Mai vật vả mồ hôi không biết gì nữa.

Mày là ai, tại sao mày lại đưa Mai đến đây, mày muốn làm gì cô ấy, nói mau không thôi đừng trách tao-Minh hét lớn.

Nóng nóng quá hãy cho tôi, hãy cho tôi-Mai khẽ rên mắt vẫn nhắm nghiền.

Nói mau mày đã làm gì cô ấy vậy, bốp một cú đấm mạnh vào mặt Bảo-Minh hét to ánh mắt như có lửa.

Tiếp theo đó là những cú đấm đá túi bụi, Bảo nằm lăn trên sàn nhà(vì Minh là con trai duy nhất nên từ nhỏ vì lo sợ cho con nên ba Minh bắt Minh học võ từ nhỏ để phòng thân, cơn giận quá độ nên Minh đã đánh Bảo hơi nặng tay)

Mai à, em bị gì thế, em đừng có chuyện gì nha, Minh nhanh chóng bế Mai và bước ra khỏi khách sạn những vẫn không quên đeo khẩu trang vào.

Nóng nóng quá, tôi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi xin hãy cho tôi-Mai rên rĩ.

Minh vừa đặt Mai vào xe, Mai đã xé rách tay áo của mình, miệng không ngừng nói xin hãy cho tôi. Minh thoáng giật mình, thật không ngờ hắn ta dám cho Mai uống thuốc, tại sao lại có thể đối xử với một người con gái yếu đuối như vậy đúng là hạ lưu. Minh tức tốc lái xe về nhà và bế Mai lên phòng.

Mai em tỉnh lại đi đừng mê sản nữa Mai à-Minh khẽ gọi.

Bất ngờ Mai đè lên Minh hôn một cách cuồng nhiệt, Minh quá bất ngờ không biết giải quyết sao trước sự cám dỗ quá lớn, Mai quá cuồng nhiệt quá hấp dẫn, dù sao Minh vẫn là một thằng đàn ông trước tình huống như thế thật khó xử, Mai sắp cởi hết áo của Mai ra rồi mình phải làm sao đây.

Ý chí mạnh mẽ trong Minh trổi dậy, không ... không mình không thể cưỡng đoạt người con gái mà mình yêu thương, mình không được phép làm như vậy Mai ơi anh phải làm cho em tỉnh dậy.

Nói rồi chạy ngay vào phòng tắm, xối nước thật mạnh vào đầu để lấy lại bình tỉnh.

Minh đi ra phòng tắm với một ca nước trên tay, Minh nhanh tay tạt mạnh vào mặt Mai. Minh hét lên: Mai ơi em tỉnh dậy mau đừng mê sản nữa Mai, em mau tỉnh lại đi Mai.

Ánh mắt Mai hé mở, chiếc trên người Mai đã bị Mai xé rách gần hết để lộ bờ vai và bờ ngực trắng nõn. Minh vô tình nhìn thấy thoáng đỏ mặt chợt quay lưng lại gọi to: vú ơi.. vú lên đây con nhờ chút, vú mau thay áo cho Mai dùm con.

Mai khẽ đưa mắt nhìn lại mình, Mai kéo tấm ra che lại và hoảng hốt la lên: tại sao em lại ở đây anh đã làm gì em, tại sao lại như vậy.

Em hong nhớ gì hết sao Mai, chính Bảo đã cho em uống thuốc và đưa vào khách sạn, anh đã cứu em và đưa em về đây, anh vất vả lắm mới làm em tỉnh lại được đó, em có biết là em đã xé rách áo của mình khi mê sản không Mai.

Anh nói sao, Bảo đã đối xử với em như vậy sao, người bạn học tốt của em mà giờ lại muốn chiếm đoạt em sao? Em còn mặt mũi nào nhìn mặt anh nữa. Hai hàng nước mắt tuông trào Mai nói trong nghẹn ngào: em thật không xứng đáng với anh, em không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa rồi.

Em đừng như thế mà Mai, em là người bị hại, em vô tội, em không có lổi đừng tự trách mình nữa mà em. Nghe lời anh thay đồ mau rồi còn đến phim nữa đó, em không muốn làm cho mọi người nghi ngờ thì mau thay đồ và bình tỉnh trở lại cứ xem như chuyện lúc nãy là một giấc mơ mà thôi.

Em rất sợ, em sợ lắm anh ơi, hôm nay em không đến phim trường được đâu. Em không thể nào bình tỉnh trong lúc này cho được anh à-Mai khẻ nói.

Minh lấy điện thoại cho đạo diễn Trung:

"giờ này mà cậu và Mai còn chưa đến sao? Trể 15 phút rồi"

"tôi xin lổi lúc này qua đón Mai thấy Mai bị sốt cao mà không ai giúp nên tôi ở lại chăm sóc. Mai bệnh khá nặng nên hôm nay không quay được rồi"

"Mai bệnh nặng như vậy thôi nghĩ ở đi, cậu cố gắng chăm sóc Mai, ngày mai mình quay bù vậy"

"Dạ cảm ơn anh Trung, em sẽ nói lại với Mai, anh yên tâm, ngày mai tụi em nhất định sẽ quay bù"

Minh thở phào nhẹ nhỏm. Được rồi, em thay đồ rồi nằm nghĩ đi anh về phòng có chuyện em cứ gọi anh nha-Minh dặn dò.

Em biết rồi, em cảm ơn anh nhiều lắm-Mai nói giọng bẻn lẻn.

Anh thật cao thượng, anh yêu em một tình yêu cao thượng biết bao, anh không vì lúc đó mà cưỡng đoạt em, anh Minh à, em yêu anh biết chừng nào, cho dù anh có ra sao đi nữa em cũng không bao giờ hết yêu anh-Mai thầm nghĩ.

Mai thật trong trắng trinh nguyên xém chút nữa là mình đã lấy đời con gái của Mai rồi, ông trời ạ, ông đã ngăn con kịp lúc nếu không con sẽ hối hận và tự trách mình cả đời mất thôi. Mai à, anh yêu em, anh muốn em sẽ là người vợ hạnh phúc nhất trên thế gian này-Minh nằm trên chiếc giường của mình mà thầm nghĩ.

Tại khách sạn:

Mình quá điên rồ đã đánh mất luôn cả tình bạn trong sáng Mai dành cho mình, giờ mình làm gì khi đối mặt với Mai đây, mình quá vô liêm sĩ, mình đã dùng thủ đoạn hèn hẹ với người con gái mà mình yêu, Mai à thật lòng Bảo mong Mai có thể tha thứ cho Bảo, chỉ vì quá yêu Mai và sợ mất Mai mà Bảo đã làm chuyện không thể cứu vãn được nữa. Bảo chân thành xin lổi Mai. Bảo sẽ ra đi, sẽ lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời Mai, chúc Mai sẽ hạnh phúc bên cạnh Thiên Minh-Bảo tự trách trong đau khổ.

------------------oOo--------------------

Chương 9: Thượng đế ơi... xin người hãy cho con một điều ước.

Thế là chỉ còn vài ngày nữa là phim chính thức đóng máy, mọi người đang gấp rút quay những phân đoạn cuối cùng.

Đã hai ngày rồi Mai không ngủ vì phải quay gấp những cảnh cuối để phim kịp công chiếu vào dịp lễ giáng sinh và bận rộn với việc học ở trường nên áp lực đè lên Mai khá lớn. Minh cũng không hơn gì Mai cả tuần nay anh không được nghỉ ngơi vì gấp rút chuẩn bị quay album mới để kịp ra vào dịp tết nguyên đáng này, bên công ty giải trí không ngừng hối thúc Minh đi quay hoạt cảnh mà Minh đâu có thời gian, anh đang rối tung lên hết.

Chỉ còn vài ngày nữa là phim đóng máy mình sẽ không có cơ hội để gặp anh Minh nữa rồi, chắc là nhỏ Mai mừng lắm, mình không để nó đạt mục đích dễ dàng như vậy đâu, nhưng mình phải làm gì bây giờ, thời gian càng ngày càng ngắn mình phải làm sao để anh Minh không yêu con nhỏ đó nữa-Thanh nghĩ.

Trên xe Minh:

Anh Minh ơi, dạo này em thấy anh tiều tuỵ lắm, anh có sao không, công việc có nhiều lắm không anh?-Mai hỏi.

Dạo này áp lực công việc quá nặng nề anh cảm thấy rất mệt mỏi Mai à, đã mấy đêm rồi anh không có thời gian để ngủ, mong cho phim mau chóng hoàn thành, anh thật sự quá mệt mỏi chuyện gì cũng gấp hết hà-Minh than thở.

Em cũng không hơn gì anh, dạo này bài vở quá nhiều, em lại đi quay liên tục, không có thời gian để nghỉ ngơi luôn, nhưng anh phải ráng nhín chút thời gian mà nghỉ ngơi nếu không sẽ đổ bệnh đó, em rất lo cho anh, làm việc quá sức không tốt cho sức khoẻ đâu-Mai nhẹ giọng an ủi.

Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng, mấy hôm nữa anh và em bay qua singapore quay hoạt cảnh album mới đó, em ráng thu xếp nha em, tại thời gian cũng gấp rút quá nên quay xong phim này là mình bay ngay, thật vất vả cho em-Minh nhắc nhở.

Dạ chuyện này em có nghe quản lý của anh thông báo rồi, anh yên tâm em thu xếp đâu vào đó rồi, em nhờ nhỏ bạn cùng phòng đi học thế em một tuần là ok. Nhưng chiều nay có một phân đoạn anh phải đứng ngoài mưa 2 tiếng để năng nỉ người yêu, em sợ lâu quá anh sẽ chịu không nổi, em rất lo cho anh vì mấy bữa nay em thấy sức khoẻ của anh kém quá-Mai lo lắng giọng nói đầy quan tâm.

Anh biết rồi, anh chịu được mà không sao đâu em yên tâm đi người yêu của em không dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu, ha...ha-Minh nói trấn an bật cười to ánh mắt vẫn không dấu sự lo lắng.

Tại phim trường:

Mọi người chuẩn bị xong chưa, hôm nay phải tạo mưa nhân tạo, xe cung cấp nước đã tới chưa, phải cố gắng tập trung để quay một lần là thành công vì cảnh quay nay rất mệt cho diễn viên-tiếng ông đạo diễn la to.

Tất cả mọi thứ đã sẳn sàn chỉ chờ quay thôi, đạo diễn cứ yên tâm-anh trợ lý đáp.

1...2...3...action... Thuỷ Tiên ơi em đừng giận nữa mà, anh biết lổi của anh rồi, tại anh hết em hãy mở cửa cho anh vào đi ở ngoài này trời mưa lạnh lắm. Em mà không mở cửa cho anh, anh sẽ ở ngoài đây chờ đến khi nào em hết giận mới thôi. Thuỷ Tiên ơi, anh thật sự rất yêu em.(môi Minh tái lại, đôi vai rung lên vì lạnh ánh mắt đở đẫn vô cùng tội nghiệp)

Thuỷ Tiên xuất hiện trên tay cằm một cây dù che mưa:Anh không về đi, ở đây làm gì, trời mưa to lắm, anh về đi, tôi không có chuyện gì để nói với anh hết.(Mai nói mà ánh mắt lo lắng vì cảm nhận được Minh đang rung vì lạnh).

Tiên à, em chịu ra gặp anh rồi sau, anh mua hoa hồng đến tặng em nè, hãy tha thứ cho anh một lần này được không em, anh sẽ không bao giờ làm em phải buồn nữa, hãy cho anh một cơ hội để bù đắp lại cho em, anh yêu em mà Tiên

Anh...anh v...ề (Minh nhanh cóng kéo Mai lại gần, vòng tay qua ôm chặt lấy Mai một cách yếu ớt) anh yêu em Thuỷ Tiên, (đôi môi nhợt nhạt tái đi vì lạnh khẽ đặt lên môi Mai một nụ hôn ngọt ngào, hai người như đấm chìm trong cảm giác hạnh phúc)...cắt...cắt... ok tuyệt vời chúng ta thu xếp về nhà nghỉ thôi mệt quá rồi-Đạo diễn vui mừng lên tiếng.

Bất chợt bó hoa hồng trên tay Minh rơi xuống, Minh khẽ buông Mai ra nhẹ nhàng khuỵ xuống đường rồi sau đó ngất đi. Mai hốt hoảng hét to lên trong nước mắt: anh Minh anh sao thế tỉnh lại đi anh, đừng làm em sợ. Mai lay mạnh tay Minh hai hàng nước mắt cứ mãi tuông ra.

Mau đưa Minh vào bệnh viện nhanh lên, lẹ lên đi nào, mọi người vào giúp một tay-ông đạo diển hét to lên.

Đằng kia đám nhà báo vây lại chụp hình xối xả, miệng la to, ca sĩ Thiên Minh ngất xỉu rồi, ngất xỉu rồi...

Trong bệnh viện:

Mai ngồi tiu nghỉu bên cạnh giường bệnh của Thiên Minh nghĩ đến lời bác sĩ vừa dặn dò khi nãy: cậu ấy làm việc quá độ đã mất sức rồi còn phải dầm mưa suốt 2 tiếng đồng hồ nên đã kiệt sức và ngã quỵ. Rất may là đưa cậu ấy bệnh viện kịp thời cậu ấy chỉ bị cảm nặng ăn uống tịnh dưỡng vài ngày là khoẻ, mấy ngày này đừng cậu ấy lao lực nữa.

Anh biết là em lo lắng lắm không, anh đừng như vậy nữa nha, làm việc gì cũng đừng quá sức phải lo cho bản thân mình chứ, lở anh có chuyện gì em biết phải làm sao đây, em sợ lắm anh có biết không?-Mai nhăn nhó.

Minh đáp bằng giọng yếu ớt: tuân lệnh bà xã, ông xã sẽ ngoan, bà xã phải ở đây chăm sóc ông xã đó nha, ở đây một mình ông xã sẽ buồn lắm đó, bây giờ đoàn phim sẽ như nào, rồi bên quản lý Lâm có nói gì với ông xã không?

Anh cứ lo công việc hoài hà, để đầu óc nghỉ ngơi một chút đi mà, đạo diễn dời ngày quay rồi 3 ngày sau mới quay tiếp, bên công ty giải trí vẩn ổn, anh lo mà dưỡng sức đi không được lao lực nữa, anh mà lao tâm lao lực nhiều quá anh già là em bỏ anh đó, biết chưa. Em chỉ thích ai đẹp trai thôi, xấu là em bỏ đó-Mai chăm chọc, anh mắt nồng nàng nhìn Minh.

Ông xã sợ bà xã rồi, không làm nữa, sẽ không làm nữa, bà xã không được bỏ ông xã đâu đó-Minh nói giọng trẻ con.

Sáng hôm sau, tin Minh ngất xỉu tại phim trường được đăng trên trang bìa các mặt báo, fan từ khắp nơi vô cùng đau xót kéo đến vây chặt bệnh viện đòi vào thăm Minh cho bằng được: anh Minh ơi anh khoẻ chưa tội nghiệp anh quá, tụi em muốn được anh, anh Minh ơi cố lên cố lên, anh Minh bọn em mong anh mau chóng khoẻ lại-tiếng la hét thất thanh của fan hâm mộ.

Chết rồi anh Minh ơi mình mau chóng chạy từ cửa sau ra khỏi đây mau lên, anh mới vừa khoẻ lại anh tiếp họ chắc bệnh nặng hơn quá-Mai lo lắng.

Ừ thôi mình về đi, anh thấy bọn họ la hét quá anh cũng sợ, hôm nào khoẻ anh mở cuộc họp báo cảm ơn bọn họ sau, đi lẹ thôi em anh sợ quá-Minh giục nhanh ánh mắt đầy lo lắng.

Từ khi xuất viện về nhà dưới sự chăm sóc chu đáo của Mai và Thiên Nhi nên Minh nhanh chóng bình phục và tiếp tục trở lại toàn phim.

Em à, sao trên trời hôm nay đẹp quá em nhìn kìa 2 ngôi sao kia sáng nhất đó chắc là ngôi sao của anh và em phải không? ôm người người yêu vào lòng Minh khẽ nói:Mình quen nhau cũng đã gần một năm rồi phải không em? Quay xong phim này mình đính hôn nha Mai, anh muốn được mình được mãi bên cạnh nhau không bao giờ lìa xa.

Minh khẽ buông Mai ra, gặp người quỳ xuống bằng một chân lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu đỏ xinh xinh, Minh lấy tay mở nhẹ chiếc họp bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, chiếu ánh sáng lấp lánh Minh nói giọng nghiêm túc nụ cười nở trên môi, ánh mắt khẽ nhìn Mai: hãy đồng ý làm vợ của anh em nhé! Ánh mắt Mai thoáng xúc động miệng cứng đờ không nói được lời nào, Minh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào tay Mai rồi hôn nhẹ lên tay Mai, động tác của Minh nhanh đến nổi Mai chỉ kịp chớp mắt và như không chờ đời lâu hơn nữa Minh kéo nhanh Mai vào lòng nhẹ đặt lên môi Mai một nụ hôn ngọt ngào, Mai quá bất ngờ trước hành động của Minh nên chỉ biết nhẹ nhàng đón nhận.

Nụ hôn của Minh thật tham lam đôi môi Minh nhẹ lướt nhanh quanh cổ Mai rồi dần xuống ngực, Mai rung rẩy thoáng chút bối rối vì Minh chưa bao giờ hôn cô như thế đôi vai của Mai khẽ rung bất giác Mai đẩy mạnh Minh ra ngoài, nhưng Minh quá mạnh cứ ôm chặc lấy với một cảm xúc nồng nàng

Minh khẽ cắn yêu vào tai Mai hỏi nhỏ: sao em không trả lời anh? Mai bối rối mặt đỏ bừng tim như muốn nhãy ra khỏi lòng ngực, mặc dù Minh đã hôn Mai rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ Mai lại có cảm giác Minh muốn chiếm hửu mình như lúc này ánh mắt Mai lo lắng nhìn Minh trân trân. Em không muốn trả anh sao? Anh chờ câu trả lời của em lâu lắm rồi đó. Đôi môi Minh quấn lấy đôi môi Mai thật nhẹ thật nồng ấm và thật ngọt ngào, Mai chỉ còn biết hoà mình vào những cảm xúc đê mê chìm vào trong thế giới của hai người. Mai khẽ nói: em... em đồng ý làm vợ anh.

Minh vui mừng hớn hở miệng cười thật tươi một nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Minh nhẹ nhàng bế Mai vào phòng, cánh cữa phòng mở ra Minh nhẹ nhàng đặt Mai lên giường dùng tay khoá trái cữa. Mai thoáng chút lo sợ: anh Minh anh làm gì thế? Đừng mà anh em sợ, nhưng dường như Minh không nghe thấy gì cả Minh hôn Mai một cách cuồng nhiệt ngón tay luồn vào ngực Mai nhẹ cởi từng nút áo và rồi nút áo cuối cùng cũng đã được cởi bỏ, Mai lo sợ đẩy mạnh Minh ra: anh Minh anh đừng làm vậy mà anh, đừng làm như thế, em sợ lắm anh Minh.

Mai à đừng sợ anh yêu em, anh thật sự rất yêu em, hãy làm vợ anh đêm nay em nhé-Minh khẽ rên ánh mắt nhìn Mai đầy thiết tha. Anh xin lổi anh không thể dừng lại đươc nữa. Minh ôm chằm lấy Mai trong nụ hôn bất tận và hai người đã hoà vào nhau làm một.

Sáng hôm sau: Minh lặng lẽ ngắm nhìn người yêu bé nhỏ đang nép vào ngực mình ngủ say, trông Mai ngủ thật đáng yêu làm sao đôi hàng mi cụp xuống khép nhẹ, đôi môi bé xinh như nở một nụ cười, Mai ơi anh yêu em biết chừng nào. Mai chợt tỉnh giấc đấm mạnh vào người Minh: anh thật xấu xa, anh là đồ dê xồm, em ghét anh, đồ đáng ghét, đáng ghét, đánh anh nè, đánh anh nè.

Thôi mà anh biết tội của anh rồi mà em đừng đánh nữa, anh đau lắm đó, anh mà chết là em thành quả phụ đó nha, tội mưu xát chồng không nhẹ đâu đó-Minh lém lỉnh trêu chọc Mai.

Cho anh chết luôn, ai mà thèm thương, tại anh hết đó, anh làm em ra nông nổi này rồi nè hôm nay làm sao mà em đi quay cho nổi đây, tại anh hết đó, mau đở em dậy coi, nằm đó hoài, sắp trể rồi kìa-Mai cằn nhằn.

Tuân lệnh bà xã, có cần anh bế em vào phòng tắm luôn không? Mai thoáng đỏ mặt, ánh mắt e thẹn: đồ dê xồm em không cần đâu, anh thật đáng ghét mà.Nhìn mặt em phụng phịu làm anh yêu chết đi được ai biểu em đáng yêu quá làm chi coi chừng anh ăn thịt em nữa đó- Minh nói giọng trẻ con.

Hôm nay mọi người cố gắng quay xong hết các phân đoạn còn lại luôn nha. Thời gian gấp quá mọi người cố gắng nha. Xong hôm nay là khoẻ rồi ngày mai chúng ta sẽ ăn mừng phim đóng máy thành công tốt đẹp.

Quay xong cảnh cuối, mọi người vổ tay hoan hô: thành công rồi mệt quá đã 2 giờ sáng rồi về nhà ngủ thôi.

Minh không thể để nhỏ Mai về như thế được không thể như thế được, một ý nghĩ tâm tối léo sáng lên trong đầu Thanh-Thanh nghĩ thầm.

Mai à tôi muốn nói chuyện với cô, cô lên đây một chút được không dù sao phim cũng đóng máy rồi, tôi có vài lời này muốn nói cô-Thanh nói.

Thôi được tôi lên rồi nè, chị có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi, tôi đang nghe nè-Mai nói quả quyết.

Cô quen anh Minh với mục đích gì? Cô tưởng tui không biết gì sao? Thanh hỏi mà không ngừng đẩy Mai về phía cầu thang(ở đây là lầu 2), cô và anh Minh quen nhau đúng không? Mai bối rối lùi dần về phía sau giọng rung rung Mai đáp: cô nói gì lạ vậy tôi không hiểu, tôi và Minh chỉ là bạn bè thôi. Cô còn dám xảo biện, bạn bè gì mà thân hơn cả anh em ruột, lúc nào cũng đi chung anh anh em em nói cười vui vẻ cô tưởng tui mù à, Thanh nói mà không ngừng đi tới phía trước theo phản xạ Mai hốt hoảng lùi về phía sau. Tôi sẽ nói chuyện này với nhà báo, ngày mai hai người sẽ được lên trang bìa, cô đừng mà, tui xin cô đấy.

Minh hét to: Mai à coi chừng. nhưng không còn kịp nữa Mai đã bước hụt chân và Á... Á....Á. đừng bao giờ làm như thế anh Minh... cứu ngả va đập khá mạnh, đầu Mai đập mạnh vào cầu thang máu chảy ra rất nhiều khiến Mai hôn mê bất tỉnh. Minh vội chạy lại ôm lấy Mai: Mai ơi em có sao không, đừng làm anh sợ, nghe anh nói gì không Mai, nước mắt Minh khẽ rơi nước mắt khi nhìn thấy máu chảy ra ngày càng nhiều, Minh hốt hoảng gọi xe cấp cứu. Minh hét lớn trong giận dữ: Mai mà có chuyện gì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, cô liệu hồn đó.

Mặt Thanh tái xanh lại, ánh mắt lo lắng Thanh nghĩ thầm: mình chỉ muốn cho cô ấy một bài học chứ đâu ngờ cô ấy té nặng đến như vậy. Cô ấy mà có chuyện gì thì mình ở tù mất thôi.

Tại bệnh viện:

Minh lo lắng nao núng đứng ngồi không yên vì bác sĩ đã cấp cứu 2 tiếng rồi mà vẫn chưa thấy trở ra. Minh lo lắng đầu óc rổng toác không suy nghĩ được gì, nước mắt cứ khẽ rơi.

Em đừng lo nữa Mai sẽ không sao đâu, em ngôi xuống đây đi đừng đi đi lại lại nữa mọi người chú ý thì không hay đâu Minh à-Nhi an ủi.

Chợt anh mắt Minh đanh lại con tim khẽ đau nhói: chị hai liệu Mai có bỏ em mà đi không chị hai, hix... hix. Em nói tầm bậy không hà, bác sĩ đang cấp cứu cho Mai, Mai sẽ không sao đâu, em đừng suy nghĩ lung tung-Nhi mắng yêu, ánh mắt pha chút lo lắng.

Một hồi sau phòng cấp cứu mở cửa:

Bác sĩ à cô ấy có sao không bác sĩ, cô ấy bị làm sao vậy bác sĩ-Minh hỏi trong lo lắng.

Cô ấy bị chấn thương vùng đầu khá nặng tạm thời đã qua con nguy hiểm nhưng do mất máu quá nhiều cộng thêm một phần máu bầm bị tụ lại ở nảo, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng cô ấy có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ông nói như thế có nghĩa là sao, Minh tức giận nắm cổ áo bác sĩ lên quát lớn: không tỉnh lại là sao? Ông có biết trị bệnh không vậy, tôi không cần biết ông làm như thế nào, ông nhất định phải làm cho cô ấy tỉnh lại.

Kìa em, em làm gì thế buông bác sĩ ra mau, bác sĩ chỉ nói có lẽ thôi chứ đâu chắc điều gì đâu, em đừng quá lo lắng, ngày mai Mai sẽ tỉnh lại, mọi chuyện không có gì đâu, em cần phải bình tỉnh lại Mai cần có em chăm sóc mà Minh-Nhi cố gắng trấn an Minh

Đúng chị nói đúng em phải bình tỉnh, em sẽ không khóc hức... hức, Mai không sao hết ngày mai Mai sẽ tỉnh lại, em sẽ chăm sóc cô ấy. Em sẽ nghe lời chị-Minh nói như một đứa trẻ.

Chúng tôi có thể vào gặp Mai được không bác sĩ?-Nhi hỏi

Cô ấy còn yếu lắm, mọi người phải giữ im lặng đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi-bác sĩ đáp

Minh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Mai lặng lẽ nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt, trên quấn băng trắng toát, Mai nằm bất động không nhút nhích. Minh khẽ nắm lấy tay Mai nói nhỏ: Mai ơi em có nghe anh nói gì không? Em hãy mau tỉnh lại đi đừng ngủ mãi như thế, em đã ngủ 10 tiếng rồi Mai, trời sắp sáng rồi, em mau tỉnh dậy đi Mai, đôi mắt Minh đỏ hoe vì đã khóc rất nhiều, Mai ơi anh phải làm sao thì em mới tỉnh lại đây Mai. Anh xin em, anh xin em Mai à, em đừng ngủ Mai ơi, em mà ngủ như vậy hoài sẽ không tỉnh dậy được đó Mai, hix... hix, anh năng nĩ em mà Mai ....

Minh mệt mỏi ngủ thiếp đi vì mệt.

Sáng hôm sau:

Chị nói dối... chị lừa em, hức... hức cô ấy vẫn không tỉnh lại em phải làm sao đây, em chết mất-Minh hét lớn.

(còn tiếp)...

"Mình post tiếp truyện vị ngọt tình yêu nè"

"Các bạn đọc có gì đóng góp ý kiến để mình hoàn thiện câu chuyện hơn các bạn nhé. Chân thành cảm ơn"

...Tiếp chương 9...

Em bình tỉnh lại đi Minh, rồi đây Mai sẽ tỉnh lại, Mai chỉ ngủ thôi Minh à, vì Mai mệt nên Mai ngủ thôi, em đừng làm ồn, Mai sẽ bị em đánh thức đấy em ngoan nào, nghe lời chị nào, em đừng suy nghĩ lung tung, em cần phải bình tỉnh, em còn là chổ dựa vững chắc cho Mai em biết không? Em biết số điện thoại của cha mẹ Mai không, mau báo với họ là Mai đang nằm viện đi em, cha mẹ Mai cần phải biết-Nhi nói.

Em biết rồi, em sẽ không điên nữa em sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Mai, cảm ơn chị, chị luôn là người chị tốt của em, em sẽ gọi điện cho mẹ Mai, chị yên tâm em sẽ không khóc nữa-Minh nói quả quyết.

" Alo... ai vậy? sao không nói gì cả, tôi cúp máy à. Con là Minh nè bác, có gì không con, con không nói gì làm bác tưởng người nào phá bác định cúp máy đó"

"À mà sao hôm qua Mai không gọi về, bác gọi thì báo là không liên lạc được vậy con, Mai nó có chuyện gì sao"

"Bác phải bình tỉnh mà nghe con nói, bác hứa với con nha bác, có chuyện gì vậy con, bác hứa. Mai đang nằm ở bệnh viện X giờ chưa tỉnh lại, khi nào bác lên con sẽ kể đầu đuôi cho bác nghe sau."

"Trời ơi, con nói gì vậy Minh, con đừng làm bác sợ, Mai nó bị sao vậy con"

"Con xin lổi đó là sự thật, Mai bị chấn thương ở đầu vẩn chưa tỉnh lại, bác đừng lo lắng không sao đâu, Mai sắp tỉnh lại rồi, không còn nguy hiểm đến tính mạng"

"Bác biết rồi, bác cảm ơn con, thôi bác cúp máy nha con, dạ con chào bác".

Ông ơi mình mau đến bệnh viện thôi, con Mai đang nằm bệnh viện đó, đến giờ vẫn còn hôn mê, lúc nãy thằng Minh gọi điện thoại báo, tôi lo quá ông ơi, không biết con Mai có sao không nữa, nó mà có bề gì tôi chết mất ông ơi. Bà nói gì thế con Mai nằm bệnh viện sao, sao lại như vậy, mình đi liền, đi nhanh bà ơi-ông Mạnh đáp giọng lo lắng.

Tại bệnh viện X:

Minh ơi con Mai nó sao rồi, bác lo quá, đây là ai vậy con-Bà Hạnh hỏi.

Dạ đây là Thiên Nhi chị hai của con, Mai đã hôn mê gần hai ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh lại, con cũng đang rất lo cho Mai-Minh lể phép trả lời.

À chào cháu, cháu cũng ở đây chăm sóc Mai à, bác cảm ơn cháu nhiều nha-bà Hạnh đáp.

Dạ không có gì đâu bác cháu coi Mai như em gái của mình, Mai như vậy cháu cũng lo lắm, hai hôm nay thằng Minh cứ khóc suốt, nó làm loạn cả lên, con lo quá bác à-Nhi đáp với giọng lo lắng.

Minh à con mệt lắm rồi con về nghỉ đi để bác ở đây lo cho Mai được rồi, bác thấy con tiều tuỵ lắm rồi, bác sợ con sẽ không chịu nổi đó Minh-bà Hạnh quan tâm.

Bác gái nói phải đó con, con về nghỉ đi, ở đây đã có bác và bác gái lo là được rồi, Nhi con đưa Minh về đi con-Ông Mạnh khuyên.

Con không đi đâu hết mọi người cứ mặc con, chừng nào Mai chưa tỉnh lại con sẽ không đi đâu hết, con sợ lắm, con sợ Mai không tỉnh lại nữa, con phải làm sao, Minh khẽ rơi một giọt nước mắt đau khổ-Minh nói giọng quả quyết.

Bà Hạnh nhìn con không dấu nổi xót xa, nước mắt lăng dài: con à, mau tỉnh lại đi con,mẹ lên thăm con nè, con ngồi dậy cười với mẹ đi con, con đừng làm mẹ sợ, mẹ chỉ có mình con thôi đó, con mà có mệnh hề gì, mẹ chết mất con biết không?

Bà đừng như vậy nữa mà, con Mai nó mà thấy nó sẽ đau lòng đó bà, bà phải bình tỉnh để con đủ sức chăm sóc con nữa chứ-ông Mạnh lên tiếng an ủi vợ.

Hai bác vừa ở dưới quê lên chắc mệt lắm, chị Nhi mau đưa hai bác về nhà em nghỉ đi để em ở lại với Mai được rồi-Minh nói.

Minh nói phải đó, hai bác về nhà Minh nghỉ đi chiều rồi ra thăm Mai, ở đây có Minh là được rồi-Nhi nói theo.

Được rồi hai bác về, bác gái không được khoẻ lắm, tối bác sẽ ra thay Minh, mình về đi bà, tối mình ra, bà yếu lắm về nghỉ một chút đi-ông Mạnh nhẹ giọng.

Mai nó tỉnh lại chưa Minh, mọi người trong đoàn ai cũng lo lắng cho Mai, ai cũng đòi đến thăm nhưng ta không cho, sợ đánh động đến nhà báo nên ta đi thăm một mình-Trung nhẹ nhàng hỏi.

Vẩn chưa tỉnh anh ơi, em rất lo lắng hy vọng Mai sẽ tỉnh lại, có tình hình gì mới em sẽ báo cho anh sao-Minh đáp trong đau khổ.

Ai chăm sóc cho Mai vậy em, cha mẹ Mai có biết chưa?- Trung hỏi tiếp.

Dạ cha mẹ Mai biết rồi, cha mẹ Mai ở đây mới về đó, có em và chị Nhi chăm sóc nữa anh cứ yên tâm-Minh đáp.

Một ngày nữa trôi qua, đã 3 ngày rồi mà Mai không tỉnh lại, mọi người đều túc trục quanh phòng bệnh, cũng đã 3 ngày Minh không ăn không ngủ, ngồi cạnh Mai không rời một bước, gần như hoàn toàn kiệt sức.

Chợt Nhi la to: mọi nhìn kìa nhịp tim của Mai đang giảm dần, càng ngày càng giảm, không xong rồi, để con đi gọi bác sĩ.

Mai ơi em sao thế, em đừng làm anh sợ, anh không chịu nổi nữa đâu Mai, em muốn anh làm gì cũng được chỉ cần em tỉnh lại Mai à, đừng bỏ anh mà Mai-Minh khẽ rên tay vẫn nắm chặt lấy tay Mai.

Ông ơi làm sao đây, tít... tít... tít tít tim ngừng đập rồi ông ơi làm sao đây, ông ơi, Mai ơi Mai quá xúc đông bà Hạnh đã ngất xỉu.

Ông Minh bồn chồn lo lắng nhìn Minh. Minh như không còn sức sống, không chút cử động tay siết chặc lấy tay Mai, nước mắt cứ tuông dài không nói một lời nào.

Mọi người mau ra, để chúng tôi cấp cứu cho cô ấy-tiếng ông bác sĩ la to.

1 giờ trôi qua, Minh như ngồi trên đống lửa không một cử động, ánh mắt nặng trỉu như người mất hồn, ông Mạnh đang chăm sóc cho bà Hạnh nên không có mặt ở đó.

Lát sau bác sĩ bước ra, ánh mắt thoáng buồn.

Bác sĩ cô ấy sao rồi-cả Minh và Nhi đồng thanh.

Xin lổi chúng tôi đã cố gắng hết sức, cơ thể cô ấy đã suy nhược cơ thể do lao lực, cộng thêm hôn mê mấy ngày liền đã làm sức khoẻ giảm xúc nghiêm trọng có chiều hướng biến chứng xấu đi. Trong 48 giờ nữa nếu cô ấy không tỉnh lại, tôi e...rằng có thể cô ấy sẽ ra đi mãi mãi, mọi người xin hãy chuẩn bị tâm lý.

Minh nghe như sét đánh ngang tai, tim như ngừng đập, mặt tối sầm lại ngả khuỵ xuống đất.

Tại nhà Minh:

Mai ơi... Mai ơi... đừng bỏ anh, đừng bỏ anh, anh sợ lắm, đừng bỏ anh mà Mai, Mai em đừng đi, Mai ơi em đừng đi, Mai ơi. Minh chợt giậc Mình tỉnh giấc, nhìn xung quanh đây là phòng của mình mà. Minh vội la lên: Mai đâu, Mai đâu mình phải đi tìm Mai

Mày tỉnh rồi à, Mày hôn mê 5 tiếng rồi đó, Nhi lo cho mày nên gọi tao qua chăm sóc mày đó-quản lý Lâm nói.

Tao phải đến với Mai, tao không thể bỏ Mai được, cô ấy sẽ buồn đó Lâm, tao hôn mê 5 tiếng rồi sao, sẽ ... sẽ muộn mất, Lâm mau đưa tao đến bệnh viện nhanh lên-Minh nói mà mắt ngấn lệ.

Mày còn yếu lắm không đi nổi đâu Minh, mày nghe lời tao ở nhà cho khoẻ một chút đi, rồi tao sẽ đưa mày đến gặp Mai mà-Lâm an ủi.

Mai không chờ được, Mai sắp bỏ tao mà đi rồi mày biết không? Hix...hix bác sĩ nói trong vòng 48 giờ nữa nếu Mai không tỉnh lại Mai sẽ bỏ tao đi mãi mãi, tao không thể mất Mai, tao sợ lắm Lâm ơi-Minh rung rẩy nước tuông trào.

Ừ tao sẽ đưa mày đến bệnh viện ngay, thật là tội cho Mai-Lâm nói giọng quan tâm.

Chiếc nhẫn cầu hôn, chiếc nhẫn của Mai đây mà, hôm đó vì bận đi quay phim nên Mai đã tháo nó ra, rồi bây giờ ...định bỏ tao mà đi luôn rồi, hix...hix-Minh nói trong nước mắt.

Tại bệnh viện X:

Ông ơi tôi chết mất, tôi chết mất thôi ông ơi, con Mai nó vẫn không tỉnh lại, làm sao đây-bà Hạnh khóc hết nước mắt vì thương con. Bà đừng quá lo lắng tôi tin Mai sẽ tỉnh lại nó không bỏ chúng ta mà đi đâu bà-Ông Mạnh ngân ngấn nước mắt, ánh mắt u buồn lặng lẽ nhìn con, Mai à con nở nhẫn tâm nhìn kẽ đầu bạc tiển kẽ đầu xanh sao con.

Mọi người ra ngoài một chút có được không? Con có chuyện muốn nói với Mai-Minh nói.

Em còn chưa khoẻ ra đây làm gì về nghĩ đi em, em mà cứ như vậy hoài Mai tỉnh dậy thấy em tiều tuỵ như vậy Mai sẽ buồn lắm đó-Nhi quan tâm giọng nói đầy lo lắng.

Chị mặc kệ em, em không đi đâu hết, có chết em cũng không đi, xin mọi người đó, con có chuyện muốn nói với Mai thiệt mà-Minh đau khổ van xin.

Thôi mình ra đi hai bác, để Minh nó nói chuyện với Mai một chút-Nhi lên tiếng giúp Minh.

Giờ đây trong phòng chỉ có Minh và Mai đang nằm bất động.

Mai à, em có nghe anh nói gì không? Anh nhớ em nhiều lắm đó, 4 ngày rồi anh không được thấy nụ cười của em, anh chưa bao giờ xa em lâu đến thế, em tỉnh lại đi Mai, hix. Em còn nhớ bài hát mà anh từng viết riêng để tặng em đó, anh hát cho em nghe nha Mai

"Em như ánh sao băng lung linh trong sáng, em nhẹ nhàng đến bên anh, mang yêu thương ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh giá, anh cần có em đi suốt cuộc đời, không có em bên cạnh con tim sẽ rất cô đơn. Đừng bao giờ rời xa anh em nhé"

"Thượng đế như hoá phép mầu nhiệm để anh có thể tìm thấy em, ban cho anh đôi cành thiên thần để bảo vệ và chở che cho em đến hết cuộc đời"

"Ngày mai khi tia nắng đầu tiên xuất hiện là lúc anh được ở bên em, dù cho có bảo tố phong ba anh vẫn mãi yêu em, only ... you"

Giọng hát của Minh vừa thanh vừa ấm kèm theo những tiếng nấc nhẹ vang xa, đến cả cha mẹ Mai và Nhi ở ngoài cũng có thể nghe được. Ông à, thằng Minh nó hát đó hả ông, nó hát hay quá, bài hát thật là hay và có ý nghĩa, con gái mình thật may mắn khi có được người yêu là Thiên Minh, tôi nhìn dáng vẽ đau khổ của Minh mà lòng cảm thấy xót xa-bà Hạnh thủ thỉ với ông Mạnh.

Em có nghe anh hát gì không Mai, anh cần có em Mai à, không có em cuộc đời này đâu còn ý nghĩa, anh bằng lòng bỏ tất cả mọi thứ chỉ cần được có, em tỉnh dậy đi Mai hix...hix, nước mắt của Minh tuông rơi mà ước cả gối của Mai. Mai ơi Mai Mai, em không nghe thấy anh gọi gì sao Mai, Minh lắc mạnh tay Mai trong vô thức, nhưng hàng mi kia chỉ khẻ rung rung rồi im bặt có một giọt nước nước chảy ra từ khoé mắt của Mai rồi nhẹ lăng xuống má, bờ môi tái dần như không còn sức sống, khuôn mặt xinh xinh trắng hồng giờ tái nhợt.

Mai em thấy gì không Mai, đây là chiếc nhẫn mà anh đã đeo vào khi cầu hôn em đó Mai, Anh đeo vào cho em nha Mai, ôi nó thật là đẹp trên tay em, em phải tỉnh lại để còn làm cô dâu xinh đẹp của anh nữa, em chưa mặc áo cưới mà Mai, tỉnh dậy đi Mai, anh năng nỉ em đó Mai-Minh tha thiết gọi.

Bất chợt ngón tay Mai khẽ rung rung động đậy nhẹ, đôi mắt rung rung chớp chớp như muốn mở ra. Minh vui mừng la to: Mai... Mai tỉnh rồi mọi người ơi, mau ... mau đi gọi bác sĩ nhanh lên.

Một lát sau ông bác sĩ trở ra với nụ cười trên môi: chúc mừng mọi người, đây đúng là kỳ tích, cố ấy đã tỉnh lại và máu bầm trong nảo cũng đã tan hết, chỉ cần cố gắng tịnh dưỡng, cố ấy còn rất yếu chưa hoàn toàn tỉnh lại chỉ cần chăm sóc tốt là cô ấy sẽ mau khoẻ lại thôi, không nay thì mai cô ấy sẽ tỉnh lại.

Em mừng quá chị hai ơi, con mừng quá hai bác ơi, Mai tỉnh lại rồi, Mai sẽ lại như ngày nào-Minh cười thật to, ánh mắt vui mừng hiện rõ.

Ông ơi con gái chúng ta tỉnh rồi, tôi mừng quá ông ơi, mấy bữa nay tôi rất sợ, nhưng bây giờ nó tỉnh lại rồi tôi vui mừng quá-bà Hạnh vui mừng reo lên.

Chị biết là em mừng lắm, Mai sắp tỉnh rồi, để chị chăm sóc cho em về nhà nghĩ một chút đi, Mai tỉnh dậy mà thấy em như vậy Mai buồn đó, về tút lại vẻ đẹp trai đi, bây giờ trông em xấu quá hà hai bác cũng về nghĩ đi thức suốt cả đêm rồi còn gì-Nhi quan tâm.

Con cũng đâu hơn gì hai bác-ông Mạnh đáp. Con có thể chịu được, con ở đây được mà, lát chiều Minh ra thay cho con, nó không bỏ người yêu nó một mình đâu-Nhi trấn an, mặt dù đã khá mệt nhưng vì lo cho Minh nên đành cố gắng.

Tuân lệnh chị hai, chiều nay em sẽ ra thay cho chị, Mình về đi hai bác-Minh ngoan ngoãn.

Nhi mệt quá nên ngủ thiếp đi, đằng xa có một người tay ôm bó hoa tiếng lại gần miệng lẩm bẩm: sao không có ai hết, sao ở đây vắng thế, ơ...ơ Nhi đây mà, trong cô ấy ngủ dể thương làm sao đôi môi đỏ xinh chúm chím, đôi hàng mi đen láy cong vút thật đẹp, tự dưng mặt Lâm đỏ bừng. Nhi bổng dưng tỉnh lại: Lâm làm gì ở đây thế làm gì mà nhìn tôi chằm chằm thế, thằng Minh nóm mệt nó về nghỉ rồi.

Tôi ... tôi đi thăm Mai, nghe Minh nói Mai bị tai nạn nặng lắm đã qua cơn nguy hiểm chưa-Lâm hỏi lãng đi

Ừ, Mai qua cơn nguy hiểm rồi vài ngày nữa là khoẻ lại, có vậy nên thằng Minh nó mới chịu về nghỉ đó-Nhi đáp cộc lốc.

Nhi...Nhi ơi, Lâm ...Lâm có chuyện này muốn nói với Nhi, mình ra ngoài kia nói chuyện một chút có được không?-Lâm nói giọng ấp úng khuôn mặt đỏ bừng ánh mắt len lén không dám nhìn thẳng vào Nhi.

Ừ mình ra ngoài kia nói chuyện cho tiện để Mai nằm nghỉ ở đây cho yên tỉnh-Nhi đáp.

Nhi không mệt sao, thấy Nhi tiều tuỵ quá(tuy là bạn thân của Minh nhưng Lâm lớn hơn Minh một tuổi), Lâm...Lâm để ý Nhi từ lâu lắm rồi, từ lúc Nhi đi lưu diển ở nước ngoài về, Lâm ...Lâm...yêu ...Nhi, Nhi hãy làm bạn gái của Lâm nhé!-Lâm ấp úng nét mặt đỏ bừng, tim đập nhanh đến nổi muốn nhãy ra khỏi lòng ngực.

Lâm đang nói gì thế? Nhi... Nhi không hiểu, Lâm yêu Nhi thật sao?-Nhi đáp, có chút bối rối trên khuôn mặt xinh xinh, đôi má ửng hồng trong đáng yêu làm sao.

Lâm nói thật mà Nhi, Lâm yêu Nhi từ lâu lắm rồi, Lâm không dám nói ra, sợ Nhi sẽ từ chối, vậy thì cả làm bạn Lâm cũng không được, Lâm đã lấy hết can đảm mới nói ra được, không sao đâu Nhi, Lâm biết mà, Nhi không yêu Lâm, Lâm về đây, xin lổi đã làm phiền Nhi, cảm ơn Nhi đã lắng nghe nổi lòng của Lâm-Lâm nói giọng đầy đau khổ.

Lâm ... Lâm khoan đã, Lâm về thật sao, không muốn nghe trả lời của Nhi sao? Tỏ tình người ta chưa kịp trả lời đã vội bỏ đi rồi hà-Nhi nhỏ nhẹ hỏi.

Lâm sợ Nhi từ chối lắm, thà là Nhi đừng nói ra thì hơn không sao Lâm mau hết buồn lắm Nhi đừng lo-Lâm lặng lẽ đáp, giọng nghèn nghẹn khó nói thành lời, ánh mắt u buồn hướng về phía xa.

Thế Lâm chỉ yêu Nhi được đến mức đó thôi sao, nếu nhát như vậy tỏ tình với Nhi làm gì? Lâm về đi, Nhi không muốn thấy mặt Lâm-Nhi cảm thấy tức không chịu được con tim khẽ đau nhói.

Lâm nghĩ thầm: mình không thể về, mình không thể hèn nhát như thế, nghĩ là làm, Lâm kéo mạnh Nhi vào lòng khẽ nói: Lâm không thể về, cho dù Nhi nói như thế nào đi nữa, Lâm hứa sẽ mang đến hạnh phúc cho Nhi sẽ yêu Nhi mãi mãi, Lâm nhẹ nhàng đặt lên môi Nhi một nụ hôn ngọt ngào nụ hôn của bao ngày nhung nhớ.

Nhi cảm thấy khá bất ngờ trước nụ hôn của Lâm định đẩy Lâm ra nhưng Lâm lại ôm Nhi chặt hơn và hôn một cách khát khao hơn, Nhi cảm nhận được nhịp tim của Lâm ngày một nhanh hơn, tim Nhi tự nhiên không còn nghe lời của Nhi nữa nó cũng hoà mình vào nhịp tim của Lâm, Nhi khẽ nhấm mắt đón nhận nụ hôn ấm áp của Lâm.

Bất chợt Lâm dừng lại đẩy Nhi ra khẽ hỏi: đồng ý làm bạn gái của anh em nhé!

Đôi môi Nhi nở một nụ cười hạnh phúc Nhi không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Lâm vui mừng khôn xiết ôm Nhi vào lòng thủ thỉ: giờ em chỉ là của anh thôi nhé, không được cười với những người con trai khác đâu đó, anh sẽ ghen đấy. Thấy ghét ai là của anh cơ chứ, em cười với ai mặc kệ, cho anh ghen chết luôn-Nhi nủng nịu.

Anh chết rồi ai sẽ yêu em, em nủng nịu đáng yêu quá hà coi chừng anh hôn nữa bây giờ-Lâm trêu chọc

Thôi mà anh không đùa nữa ở đây là bệnh viện đó biết chưa-Nhi nhắc nhở.

Bốp...bốp...bốp, tình chàng ý thiếp mặn nồng quá, còn hơn trong phim nhiều, ê mày chưa hỏi qua ý kiến của tao đã muốn làm anh rể của tao là sao, Minh thục mạnh vào vai Lâm.

Cần gì phải hỏi mày chứ Nhi đồng ý là được, giờ chuẩn kêu tao bằng anh rể đi là vừa, ha...ha, ê hết chết rồi hả mày, à quên nàng của mày tỉnh rồi hôm nay tút lại khá bãnh trai đấy -Lâm đáp

Mày còn dám chọc tao à, muốn chết phải không, quên là tao có võ à, ê hôm nay thấy tao đẹp trai không, chắc Mai sắp tỉnh lại rồi-Minh nhí nhãnh.

Lâm lấy tay chóng cầm ngấm nghía: ừ trông được đó tone cũ xì, áo sơ mi đen, quần tây trắng nhưng trong khá lịch lãm, mày đẹp trai sẳn rồi con hỏi gì nữa thằng quỷ tuy hơi tiều tuỵ một chút nhưng vẫn đẹp trai được chưa, có cần tao kiểm chứng không, tao la lên một cái là biết liền hà.

Thôi thôi cho tao xin đùa một chút mà mày làm ầm lên làm sao Mai nghỉ hả thằng quỷ-Minh đáp.

Mày hở một chút là Mai, hở một chút là Mai tao thấy trong đầu mày không còn gì khác nữa-Lâm cằn nhằn.

Thôi không nói chuyện nữa tao vô thăm Mai đây hai người tiếp tục đi, chị tao mệt rồi mày đưa chị tao về đi-Minh nói.

Mai em tỉnh rồi sao, em tỉnh từ lúc nào vậy, sao không kêu anh, biết mấy ngày qua anh lo cho em lắm không-Minh hỏi nhanh.

Em vừa mới tỉnh là anh vào đó, sao anh ốm đi nhiều vậy, ốm quá hết đẹp trai rồi, sao anh không ăn uống gì để ốm như, công việc ở đoàn phim sao rồi anh, còn album mới của anh nữa-Mai lo lắng.

Em như vậy sao mà anh ăn nổi, em biết anh phải giành giậc với tử thần khóc hết nước mắt thần chết mới không mang em đi đó, em có biết là anh sợ lắm không, anh không biết sẽ sống như thế nào khi không có em, em tỉnh vậy lại hỏi công việc, bỏ qua hết đi khi nào khoẻ lại rồi tính tiếp-Minh than thở với người yêu.

Em biết rồi, em xin lổi, lổi tại em hết, em hứa sẽ không bao giờ rời xa anh, mãi mãi ở bên anh, chịu chưa, đừng buồn nữa chẳng phải em tỉnh rồi sao, em đói quá hà, anh không mua gì cho em sao?-Mai an ủi.

Anh mang cháo của mẹ em nấu đến nè, em mau ăn đi để nguội, để anh đúc cho em há-Minh nói.

Cha mẹ em lên đây sao, họ đang ở đâu em nhớ cha mẹ quá hà lâu lắm rồi em không về quê-Mai hỏi vẻ mặt vui mừng hiện lên khá rõ.

Em ăn đi nè ngon lắm đó, cha mẹ chắc lát nữa vào tới, tại anh không yên tâm nên vào trước lát em sẽ được gặp cha mẹ thôi, ngoan nào ăn đi cho lại sức nè-Minh dổ dành âu yếm.

Con gái con tỉnh rồi à, mẹ lo cho con quá, mấy bữa nay tội nghiệp thằng Minh không ăn không uống ngồi lì bên cạnh con khóc suốt nó như sắp phát mổi khi bệnh tình con một xấu đi đó con biết không?-bà Hạnh than thở.

Con biết rồi, con mới tỉnh lại mẹ không lo cho con mà toàn khen anh Minh thôi mà, bộ mẹ không thương con sao, mẹ biết con gái nhớ mẹ lắm không?-Mai trách móc.

Mẹ biết rồi, con là con gái của mẹ chẳng lẽ mẹ không thương sao, con đừng đóng phim nữa con ơi mẹ lo lắm mẹ chỉ có một mình con là con thôi đó, con mà có mệnh hệ gì chắc mẹ chết mất-Bà Hạnh than thở.

Mẹ con nói phải đó, mấy bữa nay mẹ con ngất lên ngất xuống, cha phải chăm sóc dữ lắm mẹ con mới khoẻ lại đó, con nghe lời đi con, đừng đóng phim nữa nơi đó lộn xộn dành dực lắm không phù hợp với con gái của cha đâu-Ông Mạnh nhẹ nhàng khuyên con.

Sau 2 tuần Mai cũng xuất viện, mọi người vui vẻ quay quần bên nhau tại nhà riêng của Minh, không khí hạnh phúc đầm ấm bao trùm căn biệt thự.

Không biết hạnh phúc đó duy trì được bao lâu, liệu Mai và Minh có thể đến được với nhau không? Hạnh phúc như bong bóng xà phòng dễ tụ lại nhưng dễ tan biến có thể nắm giữ được hạnh phúc hay không là do bàn tay con người, niềm tin vào hạnh phúc ở ngày mai là hành trang giúp Minh và Mai vượt qua tất cả.

-----------------oOo------------------

Chương 10: Anh sẽ...sẽ rời khỏi làng giải trí.

Sau khi Mai bình phục có quá nhiều công việc để làm đã một tháng cô không về KTX lâu lâu chỉ gọi điện báo bình an với mọi người hôm nay Mai trở về KTX tâm trạng thật vui cộng với đạo diễn thông báo tuần sau phim của cô chính thức công chiếu.

Linh, Lam ơi tao về rồi nè!-Mai nói với nụ cười hớn hở, ôi thôi mày thật tàn nhẫn tụi tao nhớ mày quá biết không nhỏ, hay tin mày bị tai nạn tụi tao lo lắm nhưng không vào thăm được vì mày nằm ở khu đặc biệt không cho người lạ vào, tao biết điều đó vì mày sợ nhà báo biết sẽ làm phiền-Linh nói giọng quan tâm

Mày về rồi tao mừng lắm, tụi tao rất lo cho mày, tụi tao có nhờ người đi học giúp cho mày vì thế mà mày không bị cấm thi đâu đừng quá lo lắng-Lam nhẹ giọng quan tâm.

Tao cảm ơn tụi mày nhiều nha, tụi bây đúng là bạn tốt của tao, thương tụi bây nhất trên đời-Mai nói.

À còn chuyện này mày với Bảo có chuyện gì mà Bảo chuyển trường luôn rồi, tụi tao thấy Bảo lạ lắm-Linh hỏi

Mày đừng nhắc Bảo nữa tao không muốn nghe, Bảo chuyển trường càng tốt, tao không muốn thấy mặt Bảo-Mai nói mà như hét.

Chuyện gì xãy ra vậy Mai giữa mày và Bảo có chuyện gì dấu tụi này phải không-Lam thắt mắc ánh mắt dò xét một điều gì đó.

Tao không có gì là dấu tụi bây được, ngồi xuống đây tao kể cho nghe, nhưng bao giờ nói chuyện này với ai nha, mọi người biết được chắc tao chết mất-Mai nói trong lo sợ, nổi sợ bao lâu quay trở về

Bảo yêu một cách điên cuồng mù oán muốn chiếm đoạt tao, thật đau khổ tao không hề biết nên đã sụp bẫy mà Bảo dăng ra để hại đời tao, Bảo đã lén bỏ thuốc vào ly nước của tao, làm tao mất hết lý trí và sẳn sàng trao thân cho Bảo, cũng may là Minh đã kịp thời cứu tao, và làm tao tỉnh lại, chút nữa là tao đã lọt vào tay Bảo rồi, tao thật không ngờ bề ngoài Bảo hiền lạnh tốt với mọi người như vậy mà lại làm chuyện khốn nạn với tao như vậy-Mai nói mà nước rưng rưng có một chút nhói đau khi tình bạn bấy lâu phút chốc tan vở.

Tụi tao không thể ngờ mày có thể ôm lấy một bí mật lớn như thế này mà âm thầm chịu đựng, tao thật sự rất tội nghiệp cho mày Bảo đúng là một thằng đốn mạt-Linh bức xục tội nghiệp cho bạn mình.

Thôi mọi chuyện đã qua rồi, mày hãy vui lên đi, mày đã tìm được người yêu lý tưởng rồi, hãy tận hưởng hạnh phúc mà mày có đi-Lam nhẹ giọng an ủi ánh mắt cảm thông nhìn bạn mình.

Thôi tụi bây tha cho tao đi, để tao chuẩn bị tinh thần chiều nay anh Minh qua đón tao về nhà gặp ba mẹ anh Minh rồi tao lo lắm.-Mai nói thật lòng.

Ê Mai tao không cố tình nghe lén mày nói người yêu của mày tên Minh à-nhỏ Hà gặng hỏi.

Ừ, mày hỏi có gì không, hay là tò mò muốn biết mặt anh ấy, tao xin lổi nhưng giờ tao chưa thể giới thiệu với cả phòng được-Mai nói e thẹn, ánh mắt ngường ngùng.

Vậy à, không có gì chỉ tao chỉ tò mò chút thôi, tại tao thấy mày kén ghê quá không biết ai có được diểm phúc đây nữa-Hà nói nhanh nhưng ánh mắt không chút thiện cảm Hà nghĩ thầm: mình thấy dáng người hôm trước rất giống ca sĩ Thiên Minh, với lại thái độ của nhỏ Mai úp úp mở mở rất đáng nghi một lát mình phải nhìn thử mới được

Mai xúng xính trong chiếc váy trắng xinh xinh có điểm xuyến vài hoạ tiết đơn giản, kết hợp với chiếc cài hồng có chiếc nơ xinh xinh, vì Minh quá cao nên Mai hơn vất vả với đôi giày cao gót màu trắng, Mai để tóc buông thả trong gió, trong thật thướt tha và rất đẹp cái đẹp thánh thiện giản đơn nụ cười nhẹ trên môi Mai khẻ hỏi: tụi bây thấy tao có đẹp không như vậy được chưa?

Tuyệt vời, Minh mà thấy chắc không kìm được mà chạy lại hôn mày ngay quá-Linh buộc miệng khen nức nở.

Mày làm tao nở lổ mũi rồi nè, thôi tao đi đây chắc là anh Minh chờ ở dưới rồi, tối nay tao về, bye tụi bây-Mai nói nhanh.

Mai bước nhanh xuống cổng KTX làm lay động biết bao con tim khi nhìn thấy Mai, Mai nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy Minh đang tựa vào cữa xe, mặt vẫn đeo khẩu trang ánh mặt Minh nhìn Mai đầy quyến rũ.

Minh thật lĩnh lảm phong độ trong chiếc áo sơ mi trắng cách điệu với chiếc áo con choàng phía ngoài Minh cố tình không cài hai nút trên cùng để lộ bờ ngực rắng chắc đầy nam tính, phối hợp với chiếc quần tây trắng và đôi giày trắng sang trọng, tóc vuốt keo thẳng đứng, phong thái ung dung ra vẻ một chàng công tử chính hiệu. Minh nháy mắt một tay đưa ra sau lưng một tay đưa ra phía trước gập người khẽ nói: mời tiểu thư lên xe, hôm nay tiểu thư đẹp quá.

Mai nở một nụ cười thật tươi làm Minh bị đơ hết mấy giây rồi bước lên xe, Minh nhẹ nhàng khép cửa lại rồi nhanh chóng ngồi xe, tháo nhanh khẩu trang và lái xe đi. Đâu hay ở đằng kia có một người đã thấy tất cả, đã chụp hình những lại những cạnh hai người thân mật với một nụ cười nham hiểm. Hà nghĩ thầm: Mai ơi quả nhiên tao đoán không sai đúng là Thiên Minh tại sao mày lại có phước như vậy, tao sẽ cho mày thấy hơn tao không dễ dàng như vậy đâu.

Xe chạy được một quảng Minh dừng xe lại và tấp vào lề. Sao vậy anh Minh, xe bị gì à?-Mai hỏi tỉnh.

Anh không thể chạy tiếp được nữa, tại lúc nãy ở cổng KTX, anh đã cố gắng bình tỉnh lắm mới không ôm em vào lòng, giờ thì không có ngăn được anh nữa-Minh cười thật tươi.

Mai e thẹn đôi má ửng hồng trông thật đáng yêu, Minh đã không kìm được nhanh chóng đặt lên môi Mai một nụ hôn cháy bỏng, nụ hôn với khát khao yêu thương cuồng nhiệt Minh vòng tay qua ôm chặt lấy Mai như sợ Mai sẽ biến mất, Môi Minh vẩn mãi miết trên môi Mai không muốn rời luyến tiết mãi, Mai gần như cạn hơi vội đẩy Minh ra, anh muốn giết em hay sao vậy? anh biết hơi của anh dài lắm không sao mà em chịu nổi, đôi má Mai ửng hồng gương mặt phụng phịu.

Anh xin lổi, tại môi em mềm mại quá á, mấy qua biết anh nhớ đôi môi của em biết chừng nào không, anh nhớ cả mùi hương cỏ dại toát ra từ người em nữa, anh nhớ chết đi đươc hà. Đã vậy hôm nay em lại xinh như thế vừa mới bước ra là đã thấy biết bao nhiêu cặp mắt nhìn em như muốn ăn thịt em vậy đó, anh thấy thật khó chịu-Minh than thở với người ánh mắt nhìn Mai trìu mến thương yêu.

Hôm nay anh cũng đẹp trai lắm đó, nhưng đừng thấy em khen là làm tới nha, nhưng trong anh hôm nay lạnh lùng quá hà-Mai nói.

Anh biết anh đẹp trai rồi, em khỏi khen, ha...ha lạnh lùng vậy mới cá tính chứ, nhưng trước mặt em anh lại hoàn toàn bại trận, anh thua em rồi, lúc nào nhìn thấy em anh cũng muốn hôn em hết hà, chẳng làm dáng được gì hết-Minh nói giọng ngọt ngào.

Biết vậy thì tốt, bớt lạnh lùng một chút người ta mới thương được chứ, nhưng... anh mà có cảm giác như vậy với cô gái nào khác là anh chết với em-Mai gằn giọng.

Tuân lệnh bà xã, ông xã nào dám nghĩ tới ai đâu, mỗi ngày nghĩ đến bà xã thôi cũng hết thời gian rồi, thôi không còn sớm nữa mình về gặp ba đi em-Minh giục nhanh.

Tại biệt thư Lâm gia:

Ông Thiên Phúc đang ngồi ở phòng khách nhăm nhi tách trà khuôn mặt khá nghiêm nghị, sang trong trong bộ vest đen, mắt nhìn ra phía cửa, bà Lan sang trọng trong chiếc váy dài vui vẻ nhìn ông Thiên Phúc , ông thoáng nở một nụ cười: hai con về rồi à.

Đây là ba anh, đây là mẹ anh, còn đây là bạn gái của con Trúc Mai-Minh toan giới thiệu.

Dạ con chào bác trai, chào bác gái ạ-Mai lể phép, ánh mắt bồn chồn lo lắng

Con dễ thương quá thằng Minh thật khéo chọn, con đừng lo lắng không có gì phải sợ cả-bà Lan nhẹ giọng tỏ ý hài lòng.

Bác gái nói phải ta xem con như con cái trong nhà, con ở lại dùng cơm với hai bác nha-ông Phúc nói với nét mặt hiền từ

Dạ, con cảm ơn hai bác, bác gái có việc gì cần con phụ giúp không ạ-Mai ngoan ngoãn đáp.

Tất cả đã có người làm em, không cần phải lo đâu Mai-Minh lên tiếng bên vực.

Bác rất tin tưởng ở Minh người mà thằng Minh chọn bác không có ý kiến, con cứ tự nhiên như ở nhà con đừng quá lo lắng-ông Phúc quan tâm.

Mai, em mới đến à, chắc phải đổi cách xưng hô thôi, em dâu tương lai phải không Minh-Nhi nhí nhảnh lên tiếng.

Dạ em chào chị, em vừa mới tới-Mai đáp.

Chị cứ chọc em hoài, nhưng câu này em chấp nhận đó-Minh cười thật tươi.

Các con quen biết nhau hết rồi à, thằng Minh dấu thiệt là kỹ, mẹ với ba con mong cháu từ lâu lắm rồi, Nhi con cũng phải nhanh lên đó, song hỹ lâm môn con nhé-bà Lan vui vẻ nở nụ cười nhân hậu.

Thôi con dẫn Mai lên phòng chơi chút, ba có việc muốn nói riêng với Minh-ông Phúc nhẹ nhàng bảo.

Dạ con biết rồi-Nhi đáp rồi nhanh nhẹn dẫn Mai lên phòng.

Minh à, ba già rồi, ba muốn con thay ba quản lý cái cơ nghiệp này, ba không muốn nó rơi vào tay người khác, con chơi đủ chưa Minh, bây giờ con có bạn gái rồi mau cưới vợ đi còn thay ba quản lý công ty nữa chứ-ông Phúc tâm sự

Dạ con biết ba cũng đã lớn tuổi, con biết tháng ngày qua con rong chơi làm ba phải buồn lòng nhưng đó cũng là ước mơ từ thuở nhỏ của con, con xin lổi đã để ba lao tâm lao lực vì con, lẽ ra con phải thay ba quản lý công ty sớm hơn. Ba hãy cho con 3 tháng để thu xếp thời gian được không ba-Minh nói thấu tình đạt lý làm ông phúc rất hài lòng.

Ba sẽ tin con, ba sẽ chờ con đừng làm ba thất vọng là được rồi, cơ nghiệp này do tổ tông nhiều đời tạo dựng giá nào cũng không được rơi vào tay người khác, còn một việc quan trọng là con mau cho ba sớm uống trà con dâu đó nha. Ba mới nhìn Mai là ba đã thấy thích con bé đó rồi, nó rất hiền và nhân hậu, con phải cố gắng giữ gìn đó, đừng làm khổ con bé nha con-ông Phúc mỉm cười hài lòng.

Dạ con biết rồi, ba đừng quá lo lắng sẽ mau uống trà con dâu thôi, chờ con 3 tháng nha ba-Minh nở nụ cười thật tươi, lòng thoáng chút buồn anh sắp phải từ bỏ mơ ước của mình rồi, vì chữ hiếu nên Minh đành dẹp bỏ ước mơ của mình.

Mọi người quay quần trong bữa cơm gia đình đầm ấm hạnh phúc. Tiếng cười đùa văng vẳng làm cho ngôi biệt biệt thự từ lâu lạnh lẽo cô đơn nay ấm dần lên tràn đầy sức sống.

Trên đường về:

Anh Minh em thấy anh không được vui, ba mẹ anh không chấp nhận em à, anh đừng quá lo lắng mình còn thời gian để thuyết phục ba mẹ mà anh-Mai hỏi

Không phải đâu ba mẹ rất thích em, đã đến lúc anh phải từ bỏ mơ ước để đáp đền chử hiếu, ba anh già rồi ông ấy cần anh thay ông ấy quản lý công ty Mai à. Anh không thể phụ lòng ba, không thể vươn mắt nhìn công ty rơi vào tay người khác nó là tâm huyết cả đời của ba, Mai ơi anh buồn lắm Mai ơi -Minh than thở

Anh đừng buồn anh về quản lý công ty nhưng lâu lâu buồn anh cũng có thể đi hát, anh hãy hát cho em nghe, em luôn là fan trung thành của anh bất kỳ lúc nào-Mai nhẹ giọng an ủi, ánh mắt nhìn Minh đầy quan tâm.

Từ nhỏ anh đã được học các kỹ năng trong kinh doanh, bí hiểm của thương trường ba đã dạy anh tất cả, anh cũng đã qua Mỹ tu nghiệp một năm về ngành quản trị kinh doanh, nhưng anh rất sợ, anh rất lo lắng, anh sợ anh sẽ không đảm đương nổi Mai ơi, anh sợ sẽ làm ba anh thất vọng, anh sợ anh sẽ làm công ty sụp đổ, anh sợ lắm Mai ơi-Minh nói mà như sắp khóc.

Mai nhẹ nhàng ôm Minh an ủi: anh còn có em mà, anh quên em cũng quản trị kinh doanh sao, em sẽ ở bên cạnh ủng hộ anh, anh không phải sợ, em rất tin anh, anh là người có tài năng thật sự mà Minh, anh phải kiên cường, anh phải cho ba anh thực lực của anh

Cám ơn em, em luôn là điểm tựa khi anh khó khăn nhất, anh còn 3 tháng để thực hiện ước mơ, em sẽ giúp anh chứ, album này anh muốn để lại trong lòng khán giả kỷ niệm khó phai, tuần sau mình đi singapore quay hoạt cảnh em nhé!-Minh tựa cầm lên vai Mai nói thật ngọt ngào.

Em nhất định sẽ giúp anh thực hiện mơ ước của mình, sẽ luôn luôn bên cạnh anh, em yêu anh-Mai thủ thỉ bên tai người yêu.

Sáng hôm sau trên trang bìa các mặt báo đồng loạt đăng tin: ngôi sao ca sĩ kim diên viên điện ảnh Thiên Minh phim giả tình thật với diên viên Trúc Mai. Có cả ảnh Minh dìu Mai vào xe, cảnh Minh ôm Mai, tuy đeo khẩu trang nhưng biển số xe và dáng người thì không thể nào sai lầm được.

Công ty quản lý của Minh gọi anh lên làm việc từ sớm, còn tại cổng KTX của Mai nhà báo vây kín chán cả lối đi.

Tại công ty giải trí:

Cậu làm gì thế Minh không cẩn thận gì hết kỳ này gây scandal lớn rồi, biết ăn nói làm sao với fan hâm mộ đây sáng giờ tên của cậu làm cháy cả mạng luôn, còn phim mới của cậu nữa làm sao giải quyết bên đoàn phim đây họ sẽ kiện mình mất thôi-Lâm nói với vẻ mặt lo lắng.

Tôi đã có cách giải quyết rồi cậu cứ yên tâm, mọi chuyện tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm, cậu mau giúp tôi triệu tập một cuộc hợp báo đi-Minh trả lời một cách dứt khoác.

Bổng Minh có điện thoại màn hình cảm ứng hiện lên chữ bà xã yêu, Minh vội bắt máy:

"Anh nghe nè, có chuyện gì vậy em? Anh ơi nhà báo đã vây kín KTX của em từ sáng đến giờ, miệng cứ luôn đòi gặp em, em lo lắng quá hà, em phải làm sao đây, em sợ lắm, bên anh có chuyện gì không em lo quá-Mai nói giọng lo lắng"

"Em đừng quá lo lắng mọi chuyện cứ để anh giải quyết, em đừng bao giờ ra gặp mặt nhà báo nha, cứ bình tỉnh để anh giải quyết cho"

"Nhưng anh sẽ làm sao, còn bên đoàn phim nữa họ có kiện mình không anh, mà sao họ lại có ảnh của anh và em, làm gì nhà báo nào biết, chẳng lẽ có người phá chúng ta"

"Anh cũng nghĩ vậy, không biết ai đã làm chuyện này nhất định phải điều tra cho ra lẽ mới được, thôi anh có việc rồi, anh tắt máy nha, em nhớ không được ra ngoài đó nha"

"Dạ em biết rồi, bye anh"

Tại phòng Mai:

Linh nè, tao thấy trong chuyện này có ai phá tao hay sao, chứ làm sao nhà báo chụp được hình của tao và anh Minh, đâu ai biết chuyện này, anh Minh còn bịch khẩu trang nữa ít ai nghi lắm, sao mọi chuyện lại như thế này-Mai lo lắng ánh mắt đâm chiêu nhìn bạn.

Ừ tao cũng nghĩ như mày, mà ai phá mày mới được, chỉ có tụi tao biết mày quen với Thiên Minh hà, có ai biết nữa đâu tụi tao làm gì lại phải hại mày, nếu muốn hại mày tao với con Lam đã hại từ lâu chứ chờ làm gì-Linh phân trần.

Tao tin tụi bây không bán đứng tao đâu vậy ai đã làm tao nhất định không bỏ qua chuyện này-Mai quả quyết.

Tao nghi lắm tụi bây, hôm bữa mày nhớ nhỏ Hà không, nó hình như nghe được cuộc nói chuyện của mấy tụi mình đó, mày nhớ không Mai, nó còn hỏi lại mày nữa đó-Lam nói khẽ ánh mắt đanh lại.

Ừ tao nhớ rồi, nhưng chẳng lẽ lại là nó lại làm chuyện đó, tao đâu có làm gì cho nó ghét mà nó hại tao-Mai hỏi dò xét.

Mày không biết đó thôi, con Hà nó thần tượng Thiên Minh lắm, nó mê ổng chết đi được, biết mày là bồ ổng biểu nó không điên lên sao được, nó phá mày hoàn toàn có lý, tao nhớ hôm bữa mày xuống gặp ổng nó đâu có ở trên phòng-Linh phân tích, ánh mắt suy tư.

Vậy là đúng nó rồi, tao nghĩ chắc không sai đâu-Lam lên tiếng

Ở bên giường bên kia Hà đang vui vẻ thích thú với việc mình đã làm và thầm nghĩ: ha... ha...ha thế nào anh Minh cũng chia tay nó thôi, chuyện vở lẽ ra rồi, nhỏ đó chắc quen qua đường chứ gì, giờ lo giải quyết chuyện nhà báo đi con, xấu mà chảnh hả mày, tao không có được Thiên Minh mày cũng đừng hòng.

Hà tối hôm qua Hà đi đâu vậy, có phải đến toà soạn không-Mai hỏi ánh nhìn cay nghiệt giọng giận dữ.

Tao... tao đi đâu mặc tao, mày quản được sao, làm tao gì cũng phải hỏi mày sao, con nhỏ kia mày tưởng mày là ai thế-Hà hất mặt quát lại.

Chứ cái này là cái gì? Mày nhìn đi chẳng phải hình của nhỏ Mai với Thiên Minh sao-Linh giậc điện thoại của Hà mặt trợn lên giận dữ.

Tại sao mày hại tao, mày biết làm vậy ảnh hưởng tới rất nhiều người không hả, tao làm gì đắt tội với mày chứ-Mai hét lên giận dữ.

Tao làm vậy thì sao nào? Ha...ha...ha lo giải quyết tàn cuộc đi cưng, mày làm gì được cơ chứ, tao ghét mày, tại sao anh Minh lại thích mày cơ chứ, giờ chắc xong rồi, ha...ha...ha-nhỏ Hà cười to kiểu gian xảo.

Mày câm mồm lại, bốp... một cái tát nãy lửa vào mặt Hà, mày làm vậy anh Minh sẽ làm sao đây, mày ác lắm, chỉ còn 3 tháng nữa thôi, chỉ 3 tháng nữa thôi cũng không yên, tao không sợ gì cả chỉ lo cho anh Minh-Mai hét lên mắt sa sầm môi mím chặt.

Mày nói sao, 3 tháng là thế nào anh bị gì vậy, nói mau...-Hà quát

Anh Minh sẽ rút khỏi làng giải trí trong 3 tháng nữa, vậy mà cũng không yên với mày, mày ác lắm, tao lo lắm mày biết không-Mai nói mà rưng rưng nước mắt.

Mày nói gì, sao có chuyện đó được, tao không tin mày lừa tao đúng không, tao hại anh Minh sao, không thể nào-Hà hét lên như muốn chối bỏ sự thật.

Mày không tin thì thôi, tuỳ mày tao không có thời gian với mày nữa-Mai xuống giọng một nổi lo lắng ùa về

Không biết anh Minh sẽ giải quyết sao đây, tao lo quá tụi bây ơi, còn bên đoàn phim nữa tao sợ họ kiện tao với Minh quá hà-Mai trầm tư lo lắng.

Cũng không biết sao nữa, tội mày quá hà, sóng gió ập tới hoài, để tao lên mạng coi sao-Lam an ủi.

Trời ơi, tụi bây lại coi nà, " ngôi sao ca sĩ Thiên Minh quyết định mở cuộc họp báo vào 5 giờ chiều nay để giải thích về việc này, liệu anh sẽ giải quyết sao với cô diển viên trẻ mới vào nghề kia" làm sao đây tụi bây, anh Minh mở cuộc họp báo rồi, anh ấy sẽ nói gì với báo chí, tao lo quá biết làm sao đây, lo quá hà-Mai sốt sắng gương mặt lo lắng hiện rõ.

Mày đừng lo quá, hay gọi điện cho Thiên Minh thử xem-Nhỏ Linh bày kế.

Ừ hay đó, để tao gọi: "số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sao". Anh Minh tắt máy rồi, tao phải làm sao đây, mắt ngấn lệ nhìn hai đứa bạn.

Tao nghĩ phải tìm cách ra khỏi đây mau, mày đi gặp anh Minh đi, tao với Lam sẽ giúp mày ra ngoài đó-Lam phân bua.

Tụi bây làm theo tao nè: này nhá, mày mày mặc đồ bình thường thôi, kín đáo một chút đeo khẩu trang vào, tao sẽ gọi taxi chờ dưới cổng, tụi tao sẽ yểm trợ giúp mày lên taxi an toàn, ok hong?-Lam hiến kế

Ok, đồng ý hai tay, làm liền đi tụi bây tao lo quá-Mai nhất trí, gương mặt tươi tắn lên một chút.

Tại biệt thự nhà Minh:

Tao đau quá, bực bội chết được fan hâm mộ gọi làm phiền liên tục tao tắt máy luôn rồi, chẳng ai giúp hết chị hai lại đi châu âu giúp ba rồi-Minh than thở.

Trời mày điên sao tắt máy rồi, Mai gọi không được nó lo cho mày thì sao, mày không biết suy nghĩ gì hết Minh à. Nhi đi rồi còn tao nè, tao nhất định giúp mày, mày đừng quá lo lắng-Lâm nói.

Chết, tao không nghĩ tới sao giờ, tao mở nguồn lại rồi nè, chán quá không biết Mai như thế nào nữa, để tao gọi cho Mai mới được-Minh lo lắng.

Tiếng chuông quen thuộc vang lên: "ông xã gọi kìa, ông xã gọi kìa, nghe điện thoại đi Mai" anh Minh gọi có chuyện gì ta-Mai lắc đầu khó hỉu, taxi đến nhà Minh rồi, thôi tắt máy đi, vào nhà rồi nói chuyện luôn, ở đây nói cũng không tiện. nghĩ là làm Mai tắt máy.

Lâm ơi Mai tắt máy của tao rồi, sao Mai không nghe máy, không biết có sao không nữa, tao lo quá-Minh lo lắng

Mày đừng quá lo, không sao đâu, chắc đi đâu đó không mang điện thoại thôi-Lâm phân bua

Trời sao em đến được đây làm anh lo muốn chết hà, anh gọi sao không bắt máy-Minh trách yêu

Anh làm em lo thì có tự nhiên tắt máy, không biết có chuyện gì, vất vả lắm em mới trốn được nhà báo vào đây nè-Mai than thở.

Trời sao em vào đây hay vậy anh nhớ anh khoá cửa rồi mà-Lâm ngạc nhiên

Em có chìa khoá mừ, em sợ anh Minh không có nhà nên định vào ngồi chờ-Mai đáp

Hai người ghê nha tặng nàng chìa khoá nhà riêng luôn, thằng bạn mày bao năm nay còn không có phúc phần đó nữa-Lâm chăm chọc

Giờ này mà còn tâm hồn để chọc tao, mày muốn tao đánh mày phải không thằng quỷ-Minh bực bội

Mày dám anh rể của mày sao, liều hả mày-Lâm chọc tức.

Thôi hai người cho em xin đi, em lo lắm, sao anh lại triệu tập cuộc họp báo vậy-Mai giản hoà.

Anh phải giải thích với mọi người thôi, đến nước này rồi anh không dấu nữa, anh sẽ công khai mối quan hệ của tụi mình thôi-Minh giải thích.

Anh làm vậy có ổn không, công ty giải trí có kiện anh không, em sợ lắm, anh đừng làm vậy-Mai quan tâm

Minh cốc yêu vào trán Mai nhẹ giọng: em ngốc quá hà, công ty đó chịu sự quản lý của ba anh mà sao dám kiện anh hả em, anh muốn khẳng định mối quan hệ của hai chúng ta, anh muốn đường đường chính chính đi bên cạnh em cơ

Nhưng em vẩn lo lắm, lở có chuyện gì thì sao, còn bên đoàn phim nữa, nếu biết em và anh quen nhau đóng phim chung với nhau nữa thì sẽ ảnh hưởng đến chất lượng phim đó-Mai tâm sự

Anh biết nhưng anh tin anh sẽ thuyết phục được họ mà, em cứ yên tâm không lo lắng gì nữa-Minh trấn an.

Tao sẽ giúp mày, yên tâm đi, mọi chuyện sẽ êm xui thôi, tao về đây trả lại không gian cho người đó hong làm kỳ đà cản muỗi nữa-Lâm cất tiếng.

Cảm ơn mày nha, anh rể tương lai-Minh chăm chọc.

Minh nhẹ vòng tay qua ôm lấy eo Mai thủ thỉ: ông xã nhớ bà xã nhiều lắm đó, tội cho bà xã quá hà, bà xã làm sao đến được đây thế

Bà xã nhờ bạn bà xã hiến kế khó khăn lắm mới được đây đó, à mà bà xã biết thủ phạm rồi, là nhỏ cùng phòng vì ghen tị với bà xã nên đã hại ông xã đó-Mai nũng nịu

Thôi cũng lở rồi, ông xã cũng muốn công khai mọi chuyện xem như đây là một cơ hội, chiều nay bà xã đi cùng ông xã đến buổi họp nha-Minh nói ngọt ngào.

Như vậy có được không bà xã sợ lắm, có ảnh hưởng gì tới ông xã không?-Mai lo lắng

Bà xã cứ đi không sợ gì cả, có ông xã ở bên cạnh nè, bà xã ơi, bà xã không trang điểm gì hết cũng dễ thương quá hà, ông xã yêu bà xã chết đi được-Minh ngọt ngào

Đôi má của Mai đỏ ửng đôi hàng mi rung rung khẽ chớp, Minh nhìn Mai một cách say đắm, nhẹ nâng cầm của Mai lên đặt lên môi Mai một nụ hôn thật nồng ấm, Minh như tham lam hơn hôn lên mắt lên má lên cổ Mai thật nhẹ nhàng thật ấm, Mai choàng tay qua cổ Minh nhắm mắt cảm nhận hạnh phúc đang trào dâng.

Chợt Minh bế nhẹ Mai lên đi thẳng vào phòng rồi nhẹ nhàng đặt Mai xuống giường. Mai chợt tỉnh đẩy Minh ra khẽ lên tiếng: anh Minh anh định làm gì thế? Đừng mà anh Minh. Minh đang lân lân trong cảm xúc nghe tiếng Mai nên mới bừng tỉnh: anh xin lổi, anh sai rồi, đừng giận anh nha, đứng trước mặt em có lúc anh không thể kìm chế được mình, đừng giận ông xã nha bà xã.

Mai nhẹ nhàng ôm Minh thủ thỉ: em... hơi...sợ. Anh xin lổi anh sẽ tôn trọng em-Minh nói bằng giọng tha thiết.

Tình yêu nào cũng đến hồi kết, một tình yêu tuyệt đẹp sẽ có một kết thúc mĩ mãn. Niềm tin vào tương lai tươi sáng và hạnh phúc ở ngày mai đang chờ họ bước tiếp. Liệu Mai và Minh sẽ ra sau, hãy chờ xem chương kết nhé.

"Cảm ơn các bạn ủng hộ, mình post tiếp chương kết nè hấp dẫn lắm đó"

Chương kết: vị ngọt của tình yêu

Tại cuộc họp báo:

Minh xuất hiện trong buổi hợp báo với bộ vest đen áo sơ mi trắng cách điệu sang trọng phối hợp với chiếc nơ đỏ làm nổi bậc vẻ nam tính lãng tử của Minh tay trong tay sánh bước với người yêu không ai khác đó là Mai. Mai xuất hiện như một công chúa cổ tích với chiếc váy trắng dài đến đầu gối bên chiếc nơ hồng to buộc ngang eo, tóc thả tự nhiên với chiếc vươn miệng nhỏ lấp lánh vô cùng xứng đôi

Nhà báo ùa đến tách...tách...tách chụp hình họ tới tắp, làm nóng cả khánh phòng

Minh lên tiếng phá vở không khí lúc này: xin mọi người im lặng, tôi có chuyện muốn nói, tôi tin tôi sẽ làm cho mọi người hài lòng và không thắc mắc về chuyện này nữa.

Thiên Minh có phải mối quan hệ giữa cậu và cô Trúc Mai là thật không?-một tên nhà báo hỏi

Vậy tin đồn này có thật à, cậu có thể giải thích rõ hơn về vấn đề này không?-một nhà báo khác.

Tôi hơi tò mò cô Trúc Mai đeo nhẫn ở ngón tay áp út, có phải là nhẫn cầu hôn của cậu không?-một nhà báo khác.

.......

Minh nói bằng giọng cực kỳ truyền cảm và rung động lòng người: Đúng vậy, tất cả đều là sự thật, tôi và Mai quen nhau đã một năm rồi, chúng tôi yêu nhau trước khi nhận lời đóng phim. Tôi rất buồn rất đau khổ khi thấy Mai vì tôi mà phải chịu đựng tất cả, Mai không muốn tôi vì Mai mà chịu bất cứ dư luận nào, càng không muốn tôi công khai chuyện này vì sợ tất cả mọi người không chấp nhận và sẽ ảnh hưởng đến con đường ca hát của tôi, Mai âm thầm giúp tôi giấu kín mọi chuyện kể cả việc tặng tôi cái khẩu trang này để mọi người không nhận ra lúc tôi và Mai đi chơi.

Hôm nay tôi rất thanh thãn khi công bố chuyện này với mọi người (Minh nói mà mắt như ngấn lệ) Mai vì tôi mà chịu quá nhiều tổn thương rồi tôi sẽ không cho phép ai làm tổn thương tới Mai nữa. Chính xác chiếc nhẫn Mai đang đeo trên tay chính là nhẫn cầu hôn của tôi. Chúng tôi sắp cưới nhau (Mai nhìn Minh khẻ gọi: anh Minh đừng...), hy vọng mọi người sẽ hiểu và thông cảm cho chúng tôi. Xin hãy cho chúng tôi được bình yên-Minh đứng dậy kính cẩn gật đầu chào: cảm ơn tất cả đã ủng hộ tôi trong thời gian qua xin chân thành xin lổi mọi người.

Bốp...bốp...bốp chúng tôi sẽ ủng hộ hai người, hai người là một đôi đẹp nhất, và là đôi kim đồng ngọc nữ trong giới điện ảnh-tiếng của các nhà báo đầy xúc động.

Còn một chuyện rất quan trong tôi muốn nói luôn là 3 tháng nữa tôi sẽ chính thức rút khỏi làng giải trí, tôi xin lổi mọi người và các fan hâm mộ của tôi, vì lý do đặc biệt tôi không tiện đề cập-Minh rơi nước mắt, tim khẻ nhói đau

Tại sao???-tất cả mọi người đồng thanh.

Mọi người đã chấp nhận hai người tại sao anh lại muốn rút khỏi làng giải trí, fan hâm mộ sẽ rất đau lòng khi anh rời khỏi làng giải trí-một nhà báo lên tiếng.

Tôi thật xin lổi tôi cũng không muốn nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi sẽ phát hành album tiếp theo xem như lời tạm biệt của tôi với tất cả fan hâm mộ, chân thành cảm ơn mọi người-Minh rơi nước mắt đau khổ.

Xin lổi mọi người ca sĩ Thiên Minh không thể tiếp tục trò chuyện cùng mọi người nữa, những gì cần nói anh ấy đã nói hết, xin lổi buổi họp báo đến đây kết thúc, cảm ơn mọi người đã nhiệt tình tham gia, chào tất cả-Lâm đở lời cho Minh

Minh đau lòng khẽ nói: Minh đi thôi em, anh đã đặt bàn tiệc tại nhà hàng rồi, mình đến đó đi.

Fan hâm mộ khắp nơi qua màng ảnh nhỏ bật khóc: anh Minh nghĩ hát rồi, tụi mình sao đây, hu...hu...hu...dù ra tụi em vẫn sẽ ủng hộ anh. Anh Minh cố lên, tụi em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, ...

Tại nhà hàng:

Anh gọi những món mà em thích rồi, mình ăn tối thôi, mọi chuyện đã qua rồi, nhưng 3 ngày nữa phải cùng anh đi quay đó nha. Được ở cạnh em, dù có như thế nào anh cũng sẽ không bao giờ buồn.-Minh nhẹ giọng

Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, sẽ làm chổ dựa tinh thần cho anh, Mai chồm quá hôn lên má Minh thật nhẹ nhàng.

Cảm ơn em, Minh nhẹ hôn lên tóc Mai nở một nụ cười thật tươi, anh rất hạnh phúc khi có em, bà xã yêu của anh. Thôi mình dùng cơm rồi anh đưa em về kẻo trể.

Em ăn đi bít tết ở đây ngon lắm đó-Minh nói.

Uạ...ụa... em muốn ói quá, em vào nhà vệ sinh một chút nha-Mai nói nhanh

Em sao thế? Em không khoẻ ở chổ nào có cần anh đưa em đi bác sĩ không?-Minh quan tâm

Mai nghĩ thầm tâm trạng lo lắng: chẳng lẽ... chẳng lẽ có một lần thôi mà, sao có thể được, chắc là bao tử của mình không tốt.

Em thấy thế nào, đở chút nào chưa em-Minh quan tâm.

Em ăn không nổi nữa, Mai nói chưa dứt câu thì đã ngã quỵ xuống, Minh toan đở Mai, tâm trạng bồn chồn lo lắng.

Tại bệnh viện:

Bác sĩ vui vẻ mỉm cười với Minh, cô ấy có sao không bác sĩ-Minh lo lắng, không có gì đâu chỉ là mất sức quá thôi, cô ấy yếu lắm cần phải tẩm bổ thật nhiều nha. Thật may mắn, Mai không sao là mừng rồi-Minh nở nụ cười.

Cậu không biết gì sao? Vợ cậu có thai được hơn một tháng rồi, chúc mừng cậu nha-Ông bác sĩ cười thật tươi, rồi bước nhanh đi.

Trời... Mai có thai sao...? Mình sắp làm cha rồi, vui quá...nhưng còn nhiều việc phải làm quá, phải làm sao đây?-Minh suy nghĩ.

Em khoẻ rồi à, anh mừng quá, em không sao là tốt rồi.-Minh quan tâm.

Anh ...anh Minh em...em có thai rồi làm sao đây, em sợ quá, em biết ăn nói sao với mọi người, cha mẹ em nữa-Mai nói mà hai hàng nước mắt lã chã rơi.

Em yên tâm mình sẽ xin ba mẹ cưới nhau thế là xong không gì phải lo hết, chẳng phải hai bên đã chấp nhận rồi còn gì?, em đừng lo gì cả, cứ để anh sắp xếp-Minh trấn an.

Nhưng còn việc quay album mới của anh thì sao, còn việc học ở trường của em nữa-Mai lo lắng.

Thì mình cứ đi quay một tuần là xong, em cứ bảo lưu việc học một năm sinh con xong rồi học tiếp, thôi chuẩn bị tinh thần làm cô dâu của anh đi là vừa-Minh cười tươi.

Có được không anh, em lo lắm-Mai hỏi

Em yên tâm, ba mẹ em cứ để ba mẹ anh lo là xong, họ không để mất con dâu như em đâu, yên tâm đi mà, lo mà dưỡng thai cho tốt đi-Minh an ủi.

Em biết rồi em sẽ cố gắng, cũng tại anh hết đó, bắt đền anh đó, giờ em làm sao mà bỏ anh được đây, ghét anh quá-Mai nủng nịu.

Thôi mình về, để anh bế em ra xe nhe bà xã, hihi-Minh nghịch ngợm.

Buông em xuống, anh này, người ta nhìn kìa, mắc cở quá đi-Mai đánh yêu vào ngực Minh.

Hong buông, mắc cở gì, em là vợ của anh mà, anh bế vợ mình cũng phạm pháp sao? Em mà không ngoan là anh ăn thịt em đó-Minh đe doạ

Mai im lặng nép vào ngực Minh thủ thỉ: vợ anh hồi nào, ai nói em sẽ lấy anh

Không lấy anh thì lấy ai hả bà xã, em đeo nhẫn của anh chi vậy, thôi ngoan ngoãn làm bà xã của anh đi-Minh đặt nhẹ Mai vào xe.

Anh chở em về đâu thế? Đường về KTX đâu phải đường này?-Mai la lên

Về nhà ông xã chứ đi đâu, bà xã phải ngoan không ở KTX nữa, để ông xã chăm sóc bà xã và con-Minh cười tự tin.

Tại biệt thự nhà Minh:

Bỏ em xuống mà, anh Minh anh bế em đi đâu vậy-Mai cằn nhằn.

Ông xã bế bà xã lên phòng, ngoan nào, yêu bà xã nhất đó-Minh hí hửng.

Em sắp là vợ anh rồi bây giờ không còn phải sợ gì hết, em biết em đáng yêu lắm không, hôm nay em đẹp quá hà, mà sao bà xã của anh đã làm mẹ rồi mà quyến rũ quá chết ông xã mất thôi. Ba bắt đền con đó, Minh cuối xuống hôn Mai một cách cuồng nhiệt.

Ông xã này, định làm gì thế? Con sợ đó biết không?-Mai trách yêu.

Hong chịu, bà xã thiên vị, baba ghét con, chưa gì mà mama con đã thương con hơn baba rồi, bắt đền bà xã đó, Minh hôn tới tắp tay luồn xuống chiếc nơ hồng nhẹ nhàng kéo chiếc váy của Mai xuống, Mai rẽ rung, tim đập thình thịch nhưng Minh quá ngọt ngào và nụ hôn đầy quyến rũ Mai chỉ còn biết lặng lẽ đón nhận, thế giới ngọt ngào đầy vị ngọt của tình yêu.(Minh chỉ nhàng thôi vì Mai đang mang thai mà)

Minh siết chặc Mai vào lòng thủ thỉ: yêu bà xã nhất, đôi má của bà xã ửng hồng trong đáng yêu chết đi được, ông xã muốn hôn bà xã hoài biết làm sao đây.

Ông xã à, bà xã yêu ông xã lắm lắm đó, mãi mãi yêu mình ông xã thôi, Mai rướn lên đặt lên môi Minh một nụ hôn ngọt ngào

Ôm bà xã như thế này hạnh phúc quá, từ nay bà xã đừng bỏ ông xã ngủ một mình nha, ông xã hong chịu nổi đâu, hơi ấm của bà xã cứ lang toả khắp căn phòng này. Nếu vào phòng ngủ mà không có bà xã ông xã cô đơn lắm đó-Minh khẻ nói.

Bà xã hứa vậy chịu chưa, Mai co lại nép vào ngực Minh ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau, tại biệt thự Lâm gia:

Ba ơi con muốn cưới Mai. Ba đồng ý nha ba, con muốn cưới Mai càng sớm càng tốt-Minh nói quả quyết.

Ông ơi tôi mừng quá thằng Minh chịu lấy vợ rồi, vậy là chúng ta sắp có cháu bồng rồi, trong chờ bao lâu nay chỉ chờ câu đó-bà Lan.

Sao con quyết định gắp vậy, con nói để từ từ mà, có chuyện gì vậy con-ông Phúc dò xét.

Dạ con muốn cưới Mai sớm để yên tâm quản lý công ty cho tốt, Minh nhí nhãnh: con sợ con lo làm việc người ta cưới mất thì sao, ba mẹ không sợ mất con dâu sao?

Ồ vậy sao, con trai ba đẹp trai như vậy cũng sợ mất vợ sao, nhưng ba mẹ nôn cháu còn hơn con nôn vợ nữa, ngày mai ba mẹ sẽ về gặp ba mẹ Mai chịu chưa-ông Phúc vui vẻ.

Con yên tâm đi cứ giao cho ba mẹ, con sắp đi singapore rồi phải không? Con về là chuẩn bị làm chú rể là vừa-bà Lan quả quyết.

Được như vậy con yên tâm rồi, cảm ơn ba mẹ, tuần sau con về, con chờ tin vui của ba mẹ đó nha-Minh nhẹ giọng

Tại singapore:

Em khoẻ không? Anh lo cho em quá, em đừng quá sức ráng dữ gìn sức khoẻ nha em-Minh quan tâm

Em không sao, em chịu được mà, còn 2 ngày nữa mình về rồi, không sao đâu mà-Mai trấn an.

Bổng điện thoại Minh vang lên: "con nghe nè ba, có chuyện gì không ba. Tất cả mọi chuyện đã xong, con trai ba lo chuẩn bị làm chú rể là vừa nha, ba mẹ đã chọn được ngày tốt rồi cuối tháng sau sẽ làm lể cưới cho hai con đó. Ba mẹ muôn năm, cảm ơn ba mẹ nha"

Bà xã ơi, ba mẹ đã đồng ý hết rồi, tháng sau mình sẽ làm lể cưới đó, anh vui quá-Minh choàng tay qua ôm chặt Mai

Mình sắp cưới nhau rồi sao, anh nói với ba mẹ hồi nào vậy, họ không la gì sao?-Mai thắc mắc.

Anh mà, em cứ yên tâm họ không biết gì chuyện gì đâu, em cứ vui vẽ làm cô dâu của anh là vừa-Minh trấn an.

Một tháng sau...

Minh tung ra album mới chào tạm biệt tất cả fan hâm mộ và rút chân khỏi làng giải trí sớm hơn dự định một tháng(bận làm chú rể rồi).

Tại nhà hàng năm sao XX:

Ông Mạnh cằm tay con gái từ từ tiến về sân khấu, Mai xinh đẹp như một nàng công chúa thướt tha trong bộ váy cưới đầy quyến rũ để hở cả bờ vai trắng nõn, tóc đính gọn với chiếc vươn miệng xinh xắn. Minh lịch lắm trong bộ vest trắng thời trang, kết hợp chiếc áo sơ mị trắng càng lắm thêm vẻ lãng tử đầy nam tính của Minh.

Ông Mạnh bước đến trao tay cho Minh: ba trao con gái mà ba yêu thương nhất cho con, con phải luôn nâng niu và bảo vệ, không được làm nó buồn nó mà có chuyện gì ba hỏi tội con đó nha.

Con cảm ơn ba, con cảm ơn thượng đế đã ban tặng Mai cho con, con hứa sẽ không bao giờ làm Mai phải buồn, luôn luôn che chở bảo vệ Mai đến suốt cuộc đời này-Minh nghiêm túc đáp.

Giọng Lâm cất lên: mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau từ nay vĩnh kết đồng tâm mãi mãi bên nhau

Tiếng vổ tay nồng nhiệt ào...ào...cô dâu chú rể hôn nhau đi, hôn đi... hôn đi.

Minh khẽ nâng cằm của Mai lên khẻ nói: anh yêu em, rồi đặt lên môi Mai một nụ hôn ngọt ngào.

Tại phòng tân hôn:

Cuối cùng bao bảo tố bao khó khăn chúng ta đã vượt qua, anh và em đã có thể ở bên nhau mãi mãi. Bà xã ơi, anh yêu em biết chừng nào, con của chúng ta sẽ tiếp những ước mơ mà ba nó chưa đạt được em nhé!

Em sẽ mãi ủng hộ anh, do dù như thế nào đi nữa, ước của anh hãy để con chúng ta thực hiện, em nghĩ nó sẽ còn hơn cả anh nữa đó, ông xã em yêu anh!

Đêm tân hôn ngọt ngào minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu, mãi mãi bền lâu. Hạnh phúc đang chờ họ ở phía trước.

2 năm sau:

Minh từ sau lễ cưới Minh chính thứ tiếp quản công ty, lúc này công ty đã đi vào quỹ đạo và không ngừng phát triển nhanh, Minh rất nổi tiếng được xem là nhà doanh nhân trẻ đầy tài năng.

Mai sau khi sinh bé Thiên Anh đã quay trở lại trường tiếp tục học vừa tốt nghiệp xong là quay về công ty phụ giúp Minh quản lý. Tình yêu của họ còn sâu đậm hơn trước khi cưới, bên cạnh tình yêu còn có cả tình thương yêu con.

Ông bà nội và ông bà ngoại vô cùng yêu quý bé Thiên Anh, cả gia đình quay quần bên nhau hạnh phúc chỉ có thế. Thiên Anh rất thông minh luôn làm mọi người vui vẻ. cả nhà ngập tràn trong tiếng cười trẻ thơ

Thiên Anh hôm nay con có ngoan không nè, lại đây ba hôn cái coi nè, nhớ con quá hà, mẹ đâu rồi dẫn ba đi gặp mẹ coi. M..ẹ... ở ...s...a...u ...b...ế...p ...đ...ó-Thiên Anh bập bẹ

Con ngoan quá, ba thương... thương nè-Minh âu yếm.

Anh đi công tác mới về à, có mệt không anh? Lên phòng nghỉ đi ngồi máy bay suốt chắc mệt lắm-Mai quan tâm.

Nhớ em muốn chết, hong nhớ anh sao mà đuổi anh nhanh vậy bà xã, Minh bế nhanh Mai lên phòng, bỏ bé Thiên Anh đứng ngơ ngác.

Anh này, sao lại bế em lên đây Thiên Anh thì sao? Chưa nói dứt câu, môi của Mai bị khoá chặt bởi nụ hôn của Minh, một nụ hôn của bao ngày nhung nhớ da diết... nhớ em lắm biết không, ở bên em anh không mệt gì hết

Anh này, hôm nay vợ chồng chị hai về đó, buông em ra đi để em làm vài món đãi hai anh chị kìa, ngoan đi mà-Mai khẽ nói.

Không... không nghe...em không được đi đâu hết, mặc kệ anh không biết, gọi nhà hàng manh tới, anh không cho em đi đâu hết-Minh trẻ con

Anh bướng quá...anh buồn ngủ quá hà, anh mất ngủ mấy bửa nay rồi em ru anh ngủ đi-Minh nói mà ôm chặt Mai vào lòng.

Được rồi em sẽ hát cho anh nghe, ông xã bướng bỉnh quá...Mai nhẹ giọng.

"anh như ánh sao băng lung linh trong sáng, anh nhẹ nhàng đến bên em, mang yêu thương ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh giá, em cần có anh đi suốt cuộc đời, không có anh bên cạnh con tim sẽ rất cô đơn. Đừng bao giờ rời xa em anh nhé"

"Thượng đế như hoá phép mầu nhiệm để em có thể tìm thấy anh, ban cho anh đôi cành thiên thần để bảo vệ và chở che cho em đến hết cuộc đời"

"Ngày mai khi tia nắng đầu tiên xuất hiện là lúc em được ở bên anh, dù cho có bảo tố phong ba em vẫn mãi yêu anh, only ... you"

Em còn nhớ bài hát này sao?-Minh hỏi

Em làm sao quên được, đây là bài hát anh dành tặng em mà-Mai đáp.

Ta sẽ mãi mãi bên nhau, vị ngọt nào bằng vị ngọt của tình yêu.

Hạnh phúc sẽ đến với ai biết trân trọng và nâng niu những gì mình đang có, chúc mọi người sẽ tìm thấy được một nữa của mình, tạm biệt hẹn gặp lại ở truyện tiếp theo: truyện " nước mắt sao băng"

-------THE END--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#heoconxin