Âm Mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giá như chưa từng thuộc về nhau, giá như chưa bao giờ gặp nhau, giá như... Mọi cái giá như chỉ là giá như trên cơ sở giá như... Hoàn toàn không có giá trị hiện thực ? Vậy, tại sao con người ta vẫn đặt ra hai chữ "giá như" ?

"Đúng là vô cùng nghiệt ngã khi phải làm điều trái với con tim" - một người bạn thân của Khải Anh đã nói với hắn như vậy. Lúc đó hắn vẫn chưa hiểu cảm giác khi mà lý trí bất lực trước những ham muốn khó tả của bản thân là như thế nào. Hắn vẫn chưa trải nghiệm được cảm giác yêu mà mọi người luôn muốn đánh đổi mọi thứ để có được. Từ khi Hoàng Phi ném cho hắn hai chữ "cút đi" rồi quay lưng bỏ lại hắn đứng sau chiếc xe khuất dần trong đêm tối, con tim đó đã trở nên băng lãnh hơn bao giờ hết ! Nó đóng chặt lại, không ai có thể làm tan đi băng giá trong nó và cũng không thứ gì có thể sưởi ấm nó thêm một lần nữa. Kể cả máu mủ ruột thịt. Không thể gọi đó là ngu muội vì yêu, bởi vì bản thân hắn chỉ tỏ ra lạnh lẽo với người khác, chứ tuyệt nhiên không lấy cái khổ sở đó ra mà hành hạ bản thân. Bố mẹ hắn cũng không thể làm gì vì ngay bây giờ con trai của họ đã đáp ứng hết mọi kỳ vọng của họ. Tuy nhiên, vẫn là Hoàng phu nhân cảm thấy tội lỗi vì đã đây con trai vào cùng cực của sự đau khổ, kết quả là dẫn đến sự lạnh lùng như sỏi đá của hắn. Đến Khải Duy, Khải Minh cũng không tiếp cận được với anh hai. Ngay bây giờ, Hoàng Khải Anh đã là một dã thú máu lạnh, mọi thứ xung quanh hắn chỉ còn đo được ở mức : chấp nhận và không chấp nhận. Hắn điên cuồng làm việc, hay nói đúng hơn là làm việc đến điên cuồng. Đến thư ký của hắn cũng khó tiếp cận hắn, chỉ nhận lệnh qua cánh cửa phòng giám đốc. Mọi việc họp mặt hắn đều tự sắp xếp, và khoản cách nơi hắn ngồi đến chỗ ngồi của nhân viên dù chỉ hai mét nhưng dường như là xa nửa vòng trái đất.

• Khải Anh... mẹ có chuyện... muốn...

• Không cần ! Phu nhân có gì cứ nói với thư ký, cô ta sẽ báo lại !

• Khải Anh... ta là mẹ con !

• Không quan trọng ! - tiếng cúp máy

"Điều gì thế này ? Ta đã làm điều gì thế này ? NÓ.... nó là con trai của ta mà ???" - nàng đau đớn quỵ gối khóc, nước mắt hai hàng đã minh chứng rõ nét cho sự đau khổ tột cùng của người phụ nữ này. Bà suýt chút nữa gào thét lên.  Khải Duy vừa bước tới, thấy mẹ hai hàng nước mắt trải dài, kinh hãi mà ôm bà lên, hỏi cuống cuồng

• Mẹ, mẹ bị gì vậy ? Tại sao lại quỵ gối ngồi khóc ở đây ? Ai đã làm gì mẹ?

• Ta... ta không xứng đáng làm mẹ sao ? Khải Duy.. con nói xem.... ? Tại sao anh hai con đối xử với ta như vậy ? - tiếng khóc nức nở chan hòa với niềm thống khổ dị thường. Bà từ trước tới nay vẫn chưa bao giờ bị Khải Anh ghẻ lạnh như bây giờ !

Có chút ủy khuất, Khải Duy mắt cũng bắt đầu đỏ lên

• Con người đó đã không còn là anh hai nữa rồi ! Khi người ta đau đớn quá, cũng chính là lúc người ta đánh mất chính bản thân mình, không tìm lại được đâu mẹ ơi !

• Ta... ta phải làm sao ? ... Hoàng..Hoàng Phi !! Giám Đốc Dương... cậu ta... có lẽ nào cậu ta có thể ?

• Anh Phi đã không còn ở đây nữa rồi! Tháng trước anh ấy đã qua đời vì căn bệnh hiểm ác... Khối tử cung giả trong bụng bỗng chuyển ác tính.... rồi.. chính vì thế mà anh hai....

• Ta... ta đã làm gì thế này ? Ta... ta chỉ bảo cậu ấy cho Khải Anh một thời gian... hãy tìm cách tránh xa nó.. Ta không muốn thấy cậu ấy mãi mãi vì ta mà đánh mất cả cuộc đời thế này !!!!! Không... Duy à, mẹ.... mẹ là kẻ giết người... không chỉ lấy đi sinh mạng của người khác... mẹ còn giết chết trái tim con trai của chính mình !!! Con nói đi... mẹ... mẹ phải làm gì đây ? Làm sao...làm sao mới tốt ?

Hoàng phu nhân không còn bình tĩnh để giữ phong thái đệ nhất phu nhân nữa. Nàng gào lên trong ủy khuất. Chính vì nàng đã chia rẽ hai đứa nó mà giờ một âm một dương cách biệt.... chính vì nàng mà không ai còn có thể thấy nụ cười trên môi Khải Anh lần nào nữa ! Phút đau đớn tột cùng, nàng ngất đi. Khải Duy cả kinh vội lay mẹ kịch liệt... Khải Minh cũng nghe tiếng ồn ào dưới lầu, xuống thấy mẹ ngất đi thì vội cùng Duy đưa mẹ vào bệnh viện... Chủ tịch Hoàng bận công tác ở Mỹ, nghe con gọi phu nhân nhập viện vì quá đau buồn nên đã khẩn trương sắp xếp lịch, về ngay trong ngày.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hay tin mẹ vào bệnh viện, thần thái của Khải Anh khẽ biến động, cậu nắm chặt bàn tay uất ức. Nhưng rồi lại im lặng mà tiếp tục công việc, trách nỗi hờn vẫn còn mãi trong cậu, kể từ khi hay tin người yêu thương đã ra đi vĩnh viễn... Cậu cảm thấy mẹ cậu vẫn còn nợ em một lời xin lỗi

..... 20:30 Bệnh viện đa khoa Alytics

• Anh...anh hai đã tới rồi... ?

Khải Anh khoát tay ra hiệu im lặng.

• Mẹ sao rồi ? Tại sao phải nhập viện ? - Câu hỏi duy nhất sau ba tháng không nói chuyện

• Mẹ... mẹ vì quá đau buồn, sức lực lại suy yếu nên... - Khải Minh trả lời

• Nhưng giờ mẹ đã khỏe... - Khải Duy tiếp lời

• Khỏe thì tốt ! Đem cho mẹ, có việc phải đi trước ! - Đưa cho Khải Duy một cái gàu đựng thức ăn, Khải Anh nhanh chóng rời bệnh viện, quay về nhà chuẩn bị công việc...
Trên đường lái xe về, hắn bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.... Nhưng lại là đang trong tay một người con trai khác... hướng ngược xe hắn mà tản bộ. Hắn cho xe tấp vào, mở cửa và chạy ngay đến gần...

• Xin lỗi cho tôi hỏi đường - Hắn viện cớ để cho người đó quay lưng lại....- .... !

Vẫn là khuôn mặt đó, nụ cười đó, ánh mắt đó, đôi môi đó... làn da trắng dù ở bất cứ đâu.... Lòng hắn chợt trụy xuống, mọi giác quan như tạm dừng trong một khắc...

• Anh... định hỏi gì ? - Người con trai đi kế bên mở lời !

• ... Ơ... ừ... tôi định hỏi gần đây...có công ty nào tên DuN Company không ?

• Chưa nghe qua ! - Người con trai đó vẫn trả lời rồi họ nắm tay nhau đi tiếp...

Không thể ? Hắn... hắn là rõ ràng nhìn thấy Hoàng Phi đứng sờ sờ trước mặt mình... Nhắc lại hắn mới nhớ... Lúc hắn nghe tin Phi tử vong, vẫn chưa nhìn thấy thân xác.... kể cả tổ chức đám tang cùng một chục thứ khác vẫn không nghe gì cả, chỉ là DuN Company đã tuyên bố phá sản và quy về thành chi nhánh của Hwang Corporation.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ khi gặp người con trai đó... hắn vẫn luôn mơ về cậu. Hình hài, cử chỉ, mọi thứ đều xồng xộc đổ vào mỗi giấc mơ của hắn... Bất giác hắn chảy nước mắt... lại cảm giác có một đôi bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đó, hắn vô thức ôm chặt đôi bàn tay người đó, òa khóc như một đứa trẻ

• Kẻ xấu xa nhất trần đời này là em ! Dương Nguyễn Hoàng Phi ! Em đến... em mang cho anh một cuộc sống hạnh phúc, rồi lại tàn nhẫn đẩy anh vào vực thẳm mà ra đi... Em cho anh cuộc sống tuyệt vời cũng lấy đi được nó và biến mỗi ngày của anh thành những chuỗi ác mộng... Hãy tha thứ cho anh... quay về đây... chí ít để anh biết được, ngày mai anh sống, chỉ là để thấy em mà thôi !

• Không phải là anh Phi ! - giọng nói trầm ấm cất lên... Khải Anh trong làn nước mắt ngẩng mặt lên- Là tôi, Khải Minh !

• Cậu vào đây làm gì ? - lau nước mắt, Khải Anh vẫn trưng bày ra bộ mặt lạnh như băng của mình

• Để nói cho anh lý do vì sao ngày mai anh sống !

• ...

• Anh Phi vẫn chưa chết !

• Tại.... tại sao ?

• Tất cả đều là kịch bản của bố ! Bố đã lừa mẹ, để mẹ nói với anh Phi là : hãy rời xa anh một thời gian, phải nói thật tàn nhẫn cho anh suy nghĩ lại, để xem anh có thật lòng hay không, rồi khi đó nếu anh vẫn còn yêu thì sẽ quay về với anh ấy ! Nhưng sau đó bố đã gặp riêng anh Phi và bảo anh thu xếp hành lý mà rời khỏi nơi này mãi mãi ! Bố sẽ chu cấp cho anh ấy một số tiền để tiêu xài suốt đời. Nhưng anh ấy không vì tiền bạc mà làm vậy.. rốt cuộc... đã bị bố ép bức đến tâm thần bất ổn, bố đã nhờ họ hàng của anh ấy đón anh ấy về... chu cấp cho họ hơn mười tỷ, đổi tên Dương Nguyễn Hoàng Phi thành Nguyễn Hoàng Phi, đồng thời trục bỏ công ty DuN comp. Anh Phi mất trí nhớ đến nay vẫn chưa hồi phục, bố đã đút lót tiền cho viên chức và cán bộ y tế để họ làm giấy báo tử, vậy là bằng tài sản khổng lồ của mình... bố đã giết chết anh Phi.... trên danh nghĩa.

• Ai nói cho cậu nghe những chuyện này ? - Khải Anh từ ngạc nhiên... đến giật mình rồi chuyển qua phẫn nộ.

• Vì sợ mẹ có chuyện, nên bố đã đem chuyện này kể lại cho mẹ nghe... Mẹ đang cực kỳ phẫn nộ. Và ông nội cũng đã về nước...

• Cậu theo tôi đến chỗ bố.

Khải Minh bước vào xe, đóng cửa lại. Khải Anh phóng thật nhanh về nhà chính. Ở nhà mọi người đã tề tựu đông đủ. Còn có cả ông nội của hắn. Ông năm nay đã năm mươi lăm tuổi nhưng vẫn còn giữ nét thanh niên cường tráng. Họ Hoàng có một bí kíp giúp giữ gìn nhan sắc theo thời gian... Ông nội của hắn đến nay nhìn qua thì cứ ngỡ trai tráng hàng ba mươi...

• Khải Anh! Cháu đã về rồi !

• Cháu chào ông ! Chào mẹ... Chào ngài chủ tịch.

• Mày ? Một tiếng cha khó vậy sao Khải Anh ?

• Vậy mày có coi nó là con không ? - Ông nội quát. - Con trai của mày, nó có như thế nào thì vẫn là con trai của mày. Vì củng cố sự nghiệp mà mày đem hạnh phúc nó ra chà đạp, lại còn áp bức người khác thì còn ra thể thống gì ?

• Em... em không nghĩ anh lại đem em ra để làm công cụ phục vụ cho suy nghĩ cổ hủ của anh...

• Các người điên hết rồi à? Làm sao hai thằng con trai có thể ? Không phải là vì thằng kia lợi dụng cái sự bệnh hoạn của thằng Khải Anh mà kiếm chác đi ?

"Chát"

Ông nội vung tay đánh bố, lần đầu tiên hắn và Minh thấy ông giận dữ đến thế...

• Giỏi cho Hoàng Dinh! Mày coi con mày là thằng bệnh hoạn ?

 • Ông  nội, mẹ.. ngài chủ tịch ! - Khải Anh lên tiếng - Mọi việc ở đây con không cần biết... mọi người muốn làm gì thì làm ! Con sẽ tìm cách đưa Hoàng Phi về, lấy lại mọi thứ vốn thuộc về em ấy ! Nếu không được, bản thân con sẽ tự động tìm cách mà sống.... sống như cách sống "không bệnh hoạn" mà ngài chủ tịch vạch ra ! - cố ý nhận mạnh ba chữ "không bệnh hoạn", Khải Anh ném cái nhìn câm hờn về phía bố mình, bỏ đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro