Em Anh và Cô Ấy (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày Khải Anh đi công tác về, hắn nói không cần chờ, cứ đi ngủ trước. Nhưng thú thật là đến giờ này cậu ấy vẫn chưa ngủ được. Thôi thì sẽ thức trắng để chờ hắn về, sẵn tiện làm cho hắn một bữa ăn ngon, một bữa ăn mà hắn cả tuần qua vẫn chưa nếm được. Cậu bày thức ăn ra, rồi ngồi chờ, chờ, chờ mãi. Đồng hồ vẫn tí tách từng giây, từng giây trôi qua... Mệt quá, cậu thiếp đi lúc nào không hay. Khải Anh về, hắn mở cửa, bước vào, thấy đèn nhà bếp sáng, hắn đặt chiếc cặp xuống rồi chạy ngay vào. Nhìn thấy Hoàng Phi nằm gục bên bàn ăn, hắn nở một nụ cười ấm áp..

• Là bữa ăn chào đón anh sao ! Phải thưởng thức ngay mới được...

Hắn ngồi vào bàn, chậm rãi ăn thử từng món ăn, đối với hắn, dù ăn thức ăn ở đâu cũng không ngon bằng bữa ăn do chính Hoàng Phi làm... chắc món ăn có hương vị yêu thương bên trong sẽ dễ dàng kích thích vị giác hơn. Hắn ăn hết. Rồi vào nhà tắm. Tắm rửa xong thì hắn đi ra ẵm Hoàng Phi lên, ôm cậu lên phòng ngủ, nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng rồi...

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.

Sáng hôm sau...

• Oa!!!! Sáng rồi sao ? - cậu vươn vai thức dậy, nhìn sang bên cạnh, Khải Anh đang nằm ngủ say sưa.- Về rồi à? Chắc đêm qua về khuya lắm. Để cho anh ngủ đấy, tôi đi rửa mặt.

Tiếng chuông cửa bên ngoài. Hoàng Phi bước ra mở cửa.... Là chị gái hôm bữa gặp cậu ở bên ngoài?

• Chào...đây có phả.... là cậu sao ??

• Chị ? Chị đến đây ?

• À tôi hỏi đây có phải nhà của Khải Anh không ?

• Đúng ạ...

• Vậy cậu là ?

• Là... là em họ của anh ấy, mời chị vào nhà?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

• Chị.. chị dùng nước ?

• Cảm ơn cậu, Khải Anh có nhà không ?

• Có ạ, để em lên gọi anh ấy.

....................................................

• Anh ấy bảo sẽ xuống ngay ? Chị Linh Lan nhỉ? Chị với Khải Anh có quan hệ gì vậy ?

• Chị ? Chị là bạn gái của anh ấy !

"Ầm" một tiếng nói như cơn sét giáng xuống đầu Hoàng Phi, thì ra con người bao lâu nay ở bên mình, nói yêu thương rốt cuộc cũng chỉ xem mình như một trò chơi ?

• Thật...thật ạ?

• Ừm ! Là thật !

• Ai thế Phi ? - giọng Khải Anh, hắn bước từ dưới nhà lên phòng khách , nhìn thấy Linh Lan, ánh mắt không vui, hắn bước tới ngồi cạnh Hoàng Phi - là cô à? Cô tới đây làm gì ?

• Xin phép chị, em có việc phải đi trước ! - Hoàng Phi gạt cánh tay hắn choàng qua người mình, đứng lên ra ngoài dắt xe đi. Khải Anh chạy theo

• Mới sáng sớm em đã đi đâu thế ?

• Không liên quan đến anh !!

• PHI ? - mặc cho hắn gọi, cậu đã rồ ga chạy đi. Khải Anh cảm thấy bực bội trong lòng- Cô đã nói gì với cậu ấy?
• Không phải anh và cậu ấy là anh em sao?
• Anh em cái mông! Ai nói cô như thế?
• Chính cậu ấy!
• Dẹp đi, cô về cho.
• Anh chưa giải thích, anh và cậu ấy...
• Cậu ấy là người yêu của tôi, cô vừa lòng chưa?
• Anh...anh....
• Cô về cho !
Sau khi Linh Lan quay đi, Khải Anh tức tốc lấy xe đuổi theo Hoàng Phi, là cậu ấy đang ngồi trong công viên sau nhà. Chạy đến ôm chầm cậu
• Thật ngốc! Sao lại nghi oan anh như thế? Ở với anh bao lâu, em không rõ anh yêu em thế nào sao?
• Buông tôi ra!
• Em hãy nghe anh giải thích!
• Đâu cần nhiều lời với một món đồ chơi?
• Cô ấy là bạn gái cũ, đã chia tay từ rất lâu, hoàn toàn không còn quan hệ!
• Nguỵ biện!... Ưm....
Câu nói bị đứt quãng, hai chiếc môi đã gần kề, là công viên, là chốn đông người? Hoàng Phi hốt hoảng đẩy tay Khải Anh ra.
• Buông ra, đây là chỗ tuỳ tiện muốn hôn thì hôn sao?
• Nếu không làm vậy cái miệng nhỏ này không chịu hiểu cho anh! Khải Anh này muốn là có, việc gì phải khó khăn đi giấu diếm em chứ? Chỉ là tôi yêu em, tôi cũng sẽ yêu mỗi em thôi, đa nghi buồn phiền, chính là làm khổ em, còn làm khổ tôi nữa!
------------------------------
"Tôi thật không muốn buồn phiền làm gì, chỉ là... chỉ là cô gái đó với anh ân tình sâu nặng, tôi là người đến sau, đối với anh cũng là con trai, bản thân càng phiền muộn! Tin tưởng anh cũng được, nhưng tôi lại oán trách bản thân, tôi cảm thấy mình không xứng với anh! Cô ấy, cô ấy chắc sẽ làm cho anh hạnh phúc, còn tôi, liệu mai sau này có tìm được người khác thật lòng với tôi như anh không thì không đảm bảo" - chấm bút ghi chữ cuối cùng, Hoàng Phi ứa nước mắt. Chị ấy là ân nhân của mình, mình lại vì ích kỷ cá nhân mà đi giành giật người yêu với chị ấy? Quyết định đưa ra tuy khó khăn nhưng không thể không thực hiện. Cậu đặt lá thư dưới bàn, rồi xách va li đồ ra taxi. Cho xe chạy, Hoàng Phi ngoái nhìn ngôi nhà mà thời gian qua đã có biết bao nhiêu hạnh phúc...

- Tạm biệt...

Bánh xe lăn dài trên đường, qua những con phố thân thương, nơi cậu và Khải Anh vẫn thường lui tới. Xe bóp kèn inh ỏi, tài xế thắng gấp, lao vào một chiếc xe chạy sai làn đường. "Ầm"
Mọi thứ trở nên trắng xoá...

------------------------------------------------
• Bác sỹ Trương... Hoàng... Hoàng Phi cậu ấy sao rồi?
• Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng não bộ tổn thương, chắc việc tỉnh dậy sẽ mất thời gian! Chưa kể trí nhớ đã khó khôi phục nay lại có nguy cơ quên nhiều thêm!
• Trời!!!

"Cạch". Mở cửa bước vào, Khải Anh đến gần Hoàng Phi.
• Phi này! Sự tồn tại của anh là trở ngại cho cuộc sống của em, đúng không? Từ khi có anh, em luôn chịu nhiều thiệt thòi, tưởng rằng sẽ bù đắp được cho em, nào ngờ em lại vì anh mà thành ra như thế này, anh quả thật bất tài, vô dụng!!!! Em mau tỉnh dậy mà đánh anh đi!!! Không! Anh quyết định rồi, anh sẽ đưa em về với gia đình, lặng lẽ chu toàn cuộc sống cho em... Anh yêu em nhiều lắm, nhưng để tốt cho em... anh chỉ có cách này!
.
.
.
.
• Điều thứ 7, không được rời xa tôi!

Tiếng nói mở ra, gương mặt rạng rỡ, Khải Anh ôm chầm, hôn lấy Hoàng Phi...

............ Hết....
À không, còn một chút! Bất cứ lúc nào, khi ta chấp nhận cho đi, ta đều có cơ hội nhận lại! Phía sau ánh nắng luôn là cơn mưa.. Nhưng kho cơn mưa qua đi rồi, cầu vồng luôn luôn rực sánggggg!!!!!!!!!

Hết truyện.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro