Chương 27: Anh không muốn em sao? (Cao H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Nhiên đang cố gắng kiềm chế, nghe cô nói anh không cứng được liền không nhịn nổi nữa.

Anh trầm mặt xuống, bàn tay miết cằm của cô, gằn từng chữ nói: "Em nói cái gì?"

Vân Thư, à không đúng, là Vân Thư say rượu hoàn toàn không sợ anh, hoàn toàn mất đi tất cả trực giác của động vật nhỏ: "Nói anh không cứng nổi!"

Phó Nhiên hiện tại chỉ cảm thấy may mắn vì bọn họ đã về đến nhà, ở trong nhà chỉ có hai người thuận tiện cho anh thu thập Vân Thư.

"Thư Thư."

Phó Nhiên đen mặt kéo Vân Thư còn đang nói không ngừng lên giường, nhìn chằm chằm cô cười lạnh một tiếng, anh thổi một hơi vào tai Vân Thư, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấn vào giữa hai chân anh.

"Không phải em nói anh không cứng nổi sao? Anh hiện tại cho em xem, anh rốt cuộc có cứng nổi không? Hử?"

Lúc ở trên xe cô cọ lung tung vào anh, anh cũng đã cương lên, hiện tại lại càng khó chịu.

Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nhớ rõ từng lời nói của cô, trên tay dùng sức đem bàn tay nhỏ của Vân Thư đè lên bộ phận giữa hai chân, nhất định phải làm cho cô cảm nhận rõ ràng anh có "cứng" được không.

Nhưng anh lại quên mất, Vân Thư giờ phút này đang trong trạng thái say, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường mà lý luận.

Vì thế --
"Oa, chỗ này của anh thật cứng nha ~"

Phó Nhiên mạnh mẽ hít sâu một hơi, anh đứng thẳng dậy, cởi áo khoác tây trang, kéo cà vạt xuống, ngón tay nhanh chóng cởi áo sơ mi.

"A--" Vân Thư che mắt lại, chỉ là cô để hở những kẽ ngón tay, nhìn xuyên qua những kẽ ngón tay có thể thấy đôi mắt xinh đẹp của cô: "Lưu manh!"

Phó Nhiên bật cười, cài lại cúc áo: "Anh không cởi nữa."

Vân Thư chớp chớp mắt, rất thất vọng "A" một tiếng, âm cuối kéo thật dài, cuối cùng còn liếc mắt nhìn Phó Nhiên một cái.

Phó Nhiên đè lên Vân Thư, hôn cái miệng nhỏ của cô: "Anh thấy em rất thiếu dạy dỗ."

Đây không phải lần đầu tiên Phó Nhiên hôn Vân Thư, nhưng chưa lần nào tim anh đập nhanh như lần này, giống như học sinh tiểu học lần đầu yêu đương. Cũng không hẳn vậy mà là anh quá kích động như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Vân Thư ngửa mặt ngoan ngoãn chiều theo ý người đàn ông, hai tay vòng qua cổ anh, thỉnh thoảng phát những tiếng rên nhẹ nhàng, ngọt ngào. Những tiếng rên rỉ như có như không ấy chỉ khiến người đàn ông càng thêm không biết điểm dừng.

Ánh đèn mờ ảo, không khí ái muội, hai người hôn nhau đắm đuối dần dần cả hai không thể khống chế được chính mình... Phó Nhiên vốn chỉ muốn dạy dỗ Vẫn Thư một chút nhưng bây giờ anh không thể kiềm chế được nữa.

Không biết từ khi nào, bàn tay của anh luồn vào trong áo cô, sờ lên làn da mềm mại nhẵn nhụi. Bàn tay dần dần tiến lên trên đẩy chiếc áo ngực lên cao khiến hai bầu ngực nặng trĩu bị trượt ra ngoài. Anh đem hai bầu ngực mềm mại, trắng hồng xoa nắn trong tay khiến hai viên trân châu trên ngực ngày càng dựng cao. Bàn tay anh mang theo những vết chai mỏng bóp chặt, ngón tay xoa xoa, vân vê, thỉnh thoảng lại kéo ra.... Làm đi làm lại không biết chán.

"Ừm a... Phó, Phó Nhiên... Đừng... Ha..."

Đây là lần đầu tiên Vân Thư bị đối xử như thế, làm sao mà chịu được. Cô khóc và cố gắng muốn thoát ra, vừa vặn vẹo vừa cọ cọ trong vòng tay của người đàn ông, thành công khơi dậy dục vọng nguyên thủy của anh, ngay cả vẻ ngoài đáng thương với khóe mắt ửng đỏ của cô cũng không thể làm anh tha cho cô.
Phó Nhiên dứt khoát vén áo cô lên cao, vội vàng dùng miệng ngậm lấy viên trân châu liếm láp, cắn mút. Cảm giác ẩm ướt, nóng bỏng mà miệng anh mang lại hoàn toàn khác khi anh chỉ dùng tay vân vê. Vân Thư nhịn không được liền hét lên, tiếng khóc đứt quãng vang lên trong bầu không khí nóng bỏng.

"Đừng... Á... Thật kỳ lạ... Phó Nhiên... Đừng mà... Không cần..."

Phó Nhiên thổi một hơi về phía hạt trân châu vừa bị anh làm ẩm ướt khiến nó hơi sưng hồng, vừa đáng thương vừa run rẩy.

"Thư Thư, em thật ngọt."

Người đàn ông rõ ràng không muốn buông cô ra, không thuận theo ý cô mà tiếp tục liếm láp viên trân châu còn lại, cuối cùng vì muốn thưởng thức cả hai nên anh đã ép hai bầu ngực của cô lại để thoải mái cắn mút hai viên trân châu.

"A... Đau... Phó Nhiên... Đau quá..."

Vân Thư nũng nịu kêu lên, khóc lóc, nhưng cô không biết là những tiếng ấy không hề có chút tác dụng, ngược lại càng khiến anh bộc phát tính thú.

"A--"

Quả nhiên, người đàn ông trên người cô càng hăng hái, anh xé áo ngoài của cô, đem chiếc áo ngực vướng víu cởi ra vứt bừa bãi trên nền nhà, sau đó tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

Đợi đến khi Vân Thư bị anh lột sạch chỉ còn quần lót che chắn vùng tam giác bí ẩn kia, Phó Nhiên đột nhiên dừng lại. Anh thở hổn hển, khuôn mặt dữ tợn không biết đang rối rắm cái gì.

Vân Thư đợi một hồi không đợi được hành động kế tiếp của anh, vừa mê mang vừa khổ sở, khi anh làm chuyện đó với cô, cô muốn anh dừng lại, nhưng khi anh thật sự dừng, cô lại muốn anh tiếp tục... Cô nâng tay lên ôm lấy cổ Phó Nhiên, nũng nịu gọi anh.

"Phó Nhiên... Đừng dừng lại... Tại sao anh lại dừng..."

Nhìn đôi mắt ngập nước của cô, Phó Nhiên khó khăn nói: "Anh không muốn em phải hối hận..."

Vân Thư nghi hoặc: "Hối hận cái gì?"

Phó Nhiên không nói lời nào, chỉ chôn đầu bên cổ cô thở dốc.

Vân Thư lần thứ hai dụ dỗ anh, cô đưa tay sờ lên người anh, lôi kéo áo sơ mi của anh, cởi mấy cúc áo sau đó theo độ mở của cổ áo mà luồn tay vào trong, quang minh chính đại mà xoa xoa, bóp bóp, mỗi lần di chuyển lại khiến hơi thở của anh trở nên gấp gáp.

Phó Nhiên ấn tay cô lại, nhíu mày nói: " Đừng quậy nữa."

Vân Thư lại nói: "Phó Nhiên, em đã nói với anh chưa?"

"Nói gì?"

Vân Thư ngẩng đầu cắn một ngụm vào xương quai xanh của anh, lực cắn rất nhẹ không khiến anh đau nhưng cô vẫn dùng lưỡi nhỏ liếm vết mình vừa cắn để trấn an anh... Ừm, cái này gọi là đã sai còn sai thêm. Cô nói: "Thật ra, lần đầu tiên khi nhìn thấy anh em đã luôn muốn cơ thể của anh rồi... Anh nói đi, tại sao anh không chạm vào em, anh không có cảm giác gì với em sao?"

Nói xong, tiểu ma men ủy khuất đến độ muốn khóc.

"Phó Nhiên, anh thật sự không muốn thân thể của em sao?"

Vân Thư giống như gấu koala treo trên người anh, còn ở bên tai anh không ngừng gọi tên anh, điều này làm cho Phó Nhiên làm sao chịu được, anh nhéo cằm Vân Thư hung hăng hôn lên môi cô.

"Vậy về sau em đừng hối hận."

......

Quần áo của hai người lần lượt được cởi ra ném lộn xộn dưới nền nhà, trên giường lớn mềm mại hai cơ thể trần trụi dây dưa cùng một chỗ.

"Ưm a--"

Phó Nhiên cầm lấy côn thịt thô dài đưa gần vào miệng hoa huyệt bé nhỏ của cô, Vân Thư hét lên một tiếng nho nhỏ, vòng eo mảnh khảnh cong lên, tạo ra một đường cong xinh đẹp.

"Thư Thư." Người đàn ông nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Anh muốn đi vào..."

Vừa dứt lời, anh lấp kín miệng cô, dùng sức cắm vào hoa huyệt.

"A--"

"Ưm--"

Phó Nhiên cảm giác tiểu hoa huyệt của cô đang gắt gao cắn hút côn thịt của anh, bên trong cô ẩm ướt kẹp chặt, trên vách thịt giống như có vô số cái miệng nhỏ mút lấy dương vật của anh khiến anh thiếu chút nữa đã bắn ra. Anh nhìn chằm chằm cô, chầm chậm hạ thấp eo xuống dùng lực cắm vào chỗ sâu nhất của cô.

Vân Thư cả người căng chặt, hoàn toàn nói không nên lời, chỉ nghẹn ngào rên rỉ, khóe mắt chảy ra một giọt nước trong suốt, nhẹ nhàng run rẩy rơi xuống trên gối, choáng váng vì đau.

Lời của tác giả: Hôm nay lại thay ca làm việc, vì vậy ...

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro