Chương 32: Chúng ta yêu nhau đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Nhiên dời tầm mắt ra chỗ khác, giọng điệu có chút chột dạ: "Tôi không phải không muốn gặp cô ấy."

"Ồ, phải không?" Từ Hạo cố ý hỏi anh: "Vậy tại sao trong khoảng thời gian này cậu không đi tìm cô ấy?"

Phó Nhiên mím môi, vẻ mặt rối rắm, không nói lời nào.

Dù sao cũng là bạn bè, Từ Hạo thấy thế cũng có chút không đành lòng, xử nam lớn tuổi này lần đầu yêu đương nhanh như vậy liền thất bại thì không biết cậu ta có dám yêu ai nữa không.

Từ Hạo liền thể hiện mình là một người từng trải: "Cậu nghĩ gì thì nên nói cho Vân tiểu thư biết, không phải trốn tránh. Cậu trốn tránh như vậy, cậu có biết hành vi này của cậu được gọi là gì không?"

Phó Nhiên nói trọng điểm: "Tôi chưa từng nói lời yêu ai cả, Vân Thư cũng thế."

Từ Hạo: "...???"

-- Cái này có cái gì để khoe khoang, chỉ có thể nói là hai người các người là đồ chậm tiêu.

Từ Hạo nói: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là hành vi như vậy của cậu là cái gì."

"Hành vi gì?"

"Xử lý tình cảm quá lạnh lùng. Cậu sẽ không chủ động liên hệ với đối phương khiến cô ấy hết hi vọng sau đó dẫn đến chia tay."

Phó Nhiên: "!!!"

Anh vội vàng giải thích: "Tôi không có! Tôi không muốn vậy!"

Anh giống như nhớ tới điều gì đó, nói: "Thư Thư không nhất định biết điều này."

Từ Hạo bỗng bật cười hai tiếng nói: "Vân tiểu thư là diễn viên, đều nói nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, cậu cảm thấy cô ấy đã xem qua nhiều kịch bản như vậy thì có biết điều này không? Hơn nữa, cách hành xử của cậu hiện giờ rất khó để làm cho người khác không nghĩ như vậy."

Phó Nhiên lần này hoàn toàn hoảng hốt.

Rõ ràng anh và Vân Thư cũng không phải là người yêu, nhưng anh vừa nghe đến hai chữ chia tay thì lại hoảng hốt, càng không cần nói đến cô còn bảo người đại diện của mình liên hệ với thư ký của anh, loanh quanh lòng vòng để hỏi chuyện về anh mà không phải trực tiếp gọi điện cho anh.

Phó Nhiên ảo não vô cùng: "Tôi chính là... Chính là... Tôi không biết chuyện này sẽ xảy ra."

Từ Hạo nhướng mày, chậm rãi nói: "Cho nên, tìm một thời gian, hãy nói rõ ràng với người ta."

Phó Nhiên không nói gì, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Từ Hạo thấy thế, cũng nuốt những lời còn lại vào bụng.

-- Ai, vốn muốn dạy cậu ta làm thế nào để dỗ dành người khác, xem ra phỏng chừng là không cần.

-- Phó Nhiên nói chuyện làm ăn lợi hại như vậy, dỗ dành người yêu hẳn là chuyện nhỏ đối với cậu chứ?

Từ Hạo nghĩ như vậy, hoàn toàn quên mất không lâu trước đó mới nói Phó Nhiên là đồ chậm tiêu.

Phó Nhiên hôm đó tan làm liền chạy đi tìm Vân Thư, dùng hành động thực tế vả mặt Từ Hạo khi cậu ta nói anh "bận".

Phó Nhiên có chìa khóa căn hộ của Vân Thư, nhưng lúc lấy chìa khóa ra anh hơi do dự một chút rồi quyết định bấm chuông cửa, cửa mở ra từ bên trong, sau đó anh nhìn thấy Vân Thư, Phó Nhiên nghẹn lời nói: "Thư Thư."

Vân Thư bình tĩnh nhìn Phó Nhiên, quả nhiên tức giận như Từ Hạo dự liệu, cô bày ra nụ cười chuyên nghiệp: "Phó tổng, buổi tối tốt lành."

Phó Nhiên là người chậm chạp trong chuyện tình cảm cũng biết Vân Thư đang tức giận.

Phó Nhiên rất hoảng hốt, vì thế chen vào cửa rồi ôm lấy Vân Thư, mở miệng chính là lời tỏ tình: "Thư Thư, chúng ta yêu nhau đi!"

"...... Hả?" Vân Thư sửng sốt, chợt hoàn hồn, tức giận nói: "Phó tổng, tôi nghĩ anh nên bình tĩnh một chút, giữa chúng ta không phải chỉ đơn thuần là quan hệ bao dưỡng sao? Chẳng lẽ anh quên chi phiếu lúc trước sao?"

Phó Nhiên nghẹn lại, lại có chút tức giận, anh nói: "Không phải, chúng ta không phải đơn thuần là quan hệ bao dưỡng."

Vân Thư rất muốn trợn trắng mắt: "Quan hệ bao dưỡng còn có thể không đơn thuần như thế nào?"

Phó Nhiên hít thở một hơi thật sâu, đặt Vân Thư lên ván gỗ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một nụ hôn không chứa tình dục chỉ có tình yêu say đắm dừng trên khóe môi cô.

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai cô: "Thư Thư, anh nhớ em."

Vân Thư, phòng tuyến của cô đã vỡ thành nhiều mảnh.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro