Chương 34: Người đàn ông cao quý quỳ gối trước cô (Cao H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ nào có thể chống đỡ được tổng tài bá đạo trẻ tuổi, giàu có lại đẹp trai, khuôn mặt thì rất nghiêm túc mà lại rất biết cách làm nũng không?

Không---

Vân Thư cũng vậy.

Vì thế kế tiếp hai người lại hôn nhau chính là chuyện quá hợp lý.

......

Bầu không khí ám muội, nụ hôn nóng rực, hai thân thể quấn lấy nhau... Cách đây không lâu hai người mới trải qua một đêm quá kích thích hoàn toàn không chịu nổi khiêu khích, chỉ là củi khô gặp lửa, một chút là sẽ bùng cháy, còn càng cháy càng nhanh, càng cháy càng lợi hại.

"Thư Thư, Thư Thư..."

"Ừm..."

Ở cửa chỗ huyền quan, Vân Thư bị Phó Nhiên đè lên cánh cửa, hai lớp áo đều bị Phó Nhiên thô bạo lột ra, hai bầu ngực trắng mịn, non mềm cứ như thế bị bại lộ trước mặt anh, chúng khẽ đung đưa lên xuống như mời chào anh vậy. Hình ảnh này quá kích thích, nó khiến cho Phó Nhiên không thể nào dời mắt khỏi cô.

Yết hầu của anh khẽ di chuyển, lập tức cúi đầu cắn một viên trân châu, vừa cắn vừa mút. Ở bên còn lại cũng được anh tận tình chăm sóc, bàn tay của anh vừa bóp vừa xoa khiến bầu ngực thay đổi thành nhiều hình dạng khác nhau.

"Phó Nhiên..."

Vân Thư ngẩng đầu lên phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều, mềm mại như cào nhẹ vào tim anh.

Đôi tay của cô thì vô thức ôm lấy đầu anh, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mượt, vặn vẹo vòng eo thon nhỏ tinh tế.

Hành động vặn vẹo của Vân Thư rất dễ làm cho người khác cảm thấy khó hiểu, không biết có phải cô đang muốn đẩy anh ra vì khó chịu hay muốn hướng về anh cầu xin nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Nhưng Phó Nhiên biết đây làm ám hiệu cô đang động tình, cô đang muốn nhiều hơn nữa, vì vậy mà anh đã dùng hết sức lực của mình để thoả mãn cô.

Vân Thư cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhưng cũng cực kỳ khổ sở, vì thân thể đã được thoải mái nên cô ham muốn càng nhiều, nhưng ham muốn không được thoả mãn khiến cô trở nên khổ sở, trống rỗng. Hai loại mâu thuẫn này cơ hồ muốn đem cô bức điên. Vì vậy giọng nói rên rỉ gọi tên Phó Nhiên mong được anh thoả mãn càng trở nên gợi tình hơn nữa

Phó Nhiên nghe được giọng rên rỉ ấy của Vân Thư thì động tình không thôi.

Môi lưỡi nóng bỏng mềm mại từ bầu ngực hướng lên xương quai xanh, anh dừng lại liếm láp, cắn mút lưu lại trên đấy những dấu răng mờ mờ, nhạt nhạt. Sau đó lại hôn lên trên cổ mềm mại.... Hơi thở nóng rực phả lên cần cổ mẫm cảm, thon thả của cô. Giọng nói Phó Nhiên trở nên khàn khàn trầm thấp: "Thư Thư, anh thực sự nhớ em..."

Hai tiếng "Nhớ em" này hoàn toàn trái ngược với ý tứ chứa đựng trong hai tiếng "nhớ em" lúc trước, hai tiếng lúc trước tràn ngập nỗi nhớ và tình yêu, mà hai tiếng này chỉ còn lại những ham muốn tình dục nguyên thuỷ nhất, lời anh nói ra còn khàn khàn vì động tình, Vân Thư vừa nghe liền mặt đỏ tai hồng.

Như vậy thì cô làm sao không thèm muốn cơ chứ?

Vân Thư cảm giác được nơi giữa hai chân trở nên ẩm ướt khó chịu, khổ sở rên rỉ tên anh.

Thân thể hai người gần như vậy, động tác cũng không thể gạt được đối phương, Phó Nhiên chỉ cần nhìn thoáng cái đã hiểu, anh lách chân mình vào giữa hai chân cô, sau đó từ từ nâng chân lên, đầu gối ấn mạnh vào cô bé khiến nó càng trở nên nhạy cảm.

"Ah --""

Vân Thư nhỏ bé hét lên một tiếng chói tai, đôi mắt trợn tròn ngập nước, khiến người ta vô cùng thương xót.

Phó Nhiên cúi đầu cười, di chuyển đầu gối, quả nhiên cô không chịu nổi lại rên lên một tiếng. Phó Nhiên bóp eo của Vân Thư dùng đầu gối của mình cọ sát âm đạo làm cho nó càng chảy ra nhiều nước.

Lý trí còn sót lại của Vân Thư nói cho cô biết giờ phút này bọn họ đang ở huyền quan, động tĩnh quá lớn có thể bên ngoài sẽ nghe thấy... Vả người cô còn chảy đầy mồ hôi, cô cắn ngón tay của mình để không phát ra những tiếng hét vì bị kích thích.

Không lâu sau, cơ thể cô run rẩy kịch liệt vài cái, đạt tới cao trào, không còn sức lực mà tựa vào người Phó Nhiên-- Anh chỉ cần dùng đầu gối cũng khiến cô lên đỉnh được.

Đuôi mắt ửng hồng ngập nước, Vân Thư dựa vào vai anh phát ra tiếng nức nở đáng thương, cô đây là đang bị anh khi dễ.

Lúc này người đàn ông chưa thỏa mãn thu chân của mình lại, ánh mắt nặng nề nhìn đầu gối của mình, yết hầu lăn qua lăn lại: "Thư Thư, em làm quần anh ướt rồi, em ra thật nhiều nước..."

"A..." Vân Thư che mặt, ý đồ "bịt tai trộm chuông"*

"Đừng, đừng nói..."

*Thành ngữ "Yểm nhĩ đạo chung" bị nói lái thành "Yễm nhi đạo linh" (Bịt tai trộm chuông), dùng để chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình.(Google)

"Vì sao không cho anh nói?" Phó Nhiên duỗi tay đem quần ngủ của cô kéo xuống, mặc cho nó tự rơi xuống đất, theo sau là chiếc quần lót cũng bị kéo xuống. Lần này cả cơ thể Vân Thư cứ như thế bị bại lộ trong không khí.

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve từ đùi của cô rồi chầm chậm hướng lên trên, vuốt ve nơi thần bí giữa hai chân cô, mới sờ vào đã thấy tay ẩm ướt nóng nóng: "Đấy là sự thật không phải sao? Em chảy nhiều nước quá, chảy cả ra ngoài..."

Phó Nhiên đột nhiên nhớ tới một đoạn trong bộ phim mà anh xem mấy ngày trước... Trong mắt anh một mảng sắc tình, dán vào tai Vân Thư nói một câu: "Anh khát nước."

Vân Thư có chút mờ mịt, khát thì đi uống nước đi, nói với cô làm gì?

Phó Nhiên nhẹ nhàng cười, liếm môi khiến đôi môi trở nên ướt át, cùng lúc đó ngón tay vẫn không ngừng vuốt ve nơi bí ẩn kia.

Vân Thư trừng mắt, cô phản ứng lại, lập tức khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng, cô quay đầu đi chỗ khác, hô hấp trở nên dồn dập.

"Thư Thư, được không?" Phó Nhiên đương nhiên sẽ không để cô trốn thoát, môi anh dán lên môi cô, khi nói chuyện đầu lưỡi cố ý vô tình đảo qua cánh môi cô.

Vân Thư nhắm mắt lại, trong lòng đấu tranh giữa khát vọng và xấu hổ, cuối cùng sau một hồi tranh đấu quyết liệt thì dục vọng đã chiến thắng nhưng cô vẫn còn sót lại một chút lý trí: "Đừng, đừng ở chỗ này..."

Phó Nhiên cúi đầu đáp một tiếng: "Thư Thư ngoan, anh sẽ làm cho em thoải mái..."

......

"A--"

Thân thể mềm mại của Vân Thư chìm trong sofa, hai bàn tay dùng sức bám chặt vào thành sofa, mười đầu ngón tay gắt gao nắm chặt mặt sofa. Đi xuống chút nữa là đôi chân dài bị mở rộng ra, một chân giẫm lên trên đệm sofa, chân còn lại treo lơ lửng trên thành ghế.

Khác với Vân Thư cả người trần trụi, quần áo của Phó Nhiên vẫn rất chỉnh tề, bộ âu phục đắt tiền chỉ xuất hiện một vết bẩn nhỏ trên đầu gối. Nhưng ở giữa hai chân anh côn thịt đã cương cứng làm đũng quần bị phồng to lên...Bình thường Phó Nhiên là một tổng giám đốc cao ngạo, đẹp trai, vạn người mê. Còn bây giờ thì anh lại đang quỳ gối xuống trước cơ thể trần như nhộng của Vân Thư, vùi mặt vào hai chân cô.

Trong lòng Vân Thư sinh ra một chút khoái cảm sau khi chinh phục Phó Nhiên, nhưng chờ sau khi những ngón tay thon dài của anh vỗ về, chơi đùa với hoa huyệt bé nhỏ của mình thì cô không còn có thời gian để tưởng tượng được nhiều như vậy nữa. Đại não bị cảm giác kích thích cùng vui sướng xâm chiếm không còn suy nghĩ được gì nữa.

"Phó Nhiên. A... Đừng... Đừng nhìn..."

Lần đầu tiên hai người có chút bối rối, Phó Nhiên hầu như chưa nhìn rõ thân thể Vân Thư, bởi vậy lúc này anh đang chiêm ngưỡng và đánh giá rất nghiêm túc, cũng là lúc này anh mới biết được lý do vì sao thân thể của cô lại xinh đẹp như vậy.

Phía trên hoa huyệt phủ một lớp lông mềm mại, thưa thớt, nhưng đi xuống dưới thì lại nhẵn nhụi, hai mảnh thịt trắng hồng khép chặt như muốn che giấu cảnh đẹp bên trong âm đạo, chỉ có tiểu âm đế nghịch ngợm bị lộ ra ngoài một chút

Yết hầu cuồn cuộn, Phó Nhiên vươn tay đẩy ra hai phiếm thịt đầy đặn, lộ ra một mảng thịt đỏ hồng xinh đẹp được ẩn giấu bên trong. Bên trong ẩn nấp một cái miệng nhỏ giống như một đóa hoa kiều diễm chưa nở rộ hoàn toàn. Có lẽ đột nhiên bị lộ ra nên miệng nhỏ run rẩy kịch liệt... Đây chính là cái miệng nhỏ lần trước đã ăn dương vật thô dài của anh, kẹp chặt khiến anh sướng muốn chết.

"Thư Thư, em thật xinh đẹp. Chỗ này của em thật sự là quá đẹp..."

"Ô--"

Lời khen ngợi của Phó Nhiên chỉ khiến Vân Thư càng thêm xấu hổ, cô nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không dám nhìn xuống.

Ánh mắt Phó Nhiên sáng rực nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ kia, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của anh nên cái miệng nhỏ kia co rút càng kịch liệt, sau đó nhẹ nhàng co rụt lại trước mặt Phó Nhiên, phun ra những dịch thể trong suốt ..."

Phó Nhiên đột nhiên cúi xuống, môi dán lên hoa huyệt của cô, dùng sức cắn mút, dâm dịch chảy ra bao nhiêu cũng đều bị anh mút lấy nuốt hết vào trong bụng.

Hoa huyệt của Vân Thư không những xinh đẹp mà hương vị còn rất ngọt. Phó Nhiên ăn một lần liền không muốn dừng lại, anh vươn đầu lưỡi kích thích âm đế đang bị lộ ra ngoài, đôi môi mỏng mút vào hai cánh môi âm hộ, đầu lưỡi chen vào giữa cái lỗ hẹp từng chút ra vào làm cho dâm dịch chảy ra nhiều hơn.

Trên mặt sofa đắt tiền xuất hiện nhiều dấu vết móng tay nông sâu khác nhau, cơ thể Vân Thư càng trở nên khẩn trương, bụng nhỏ kịch liệt phập phồng, cái miệng nhỏ nhắn chỉ biết nức nở rên rỉ, đuôi mắt phiếm hồng, những giọt nước mắt rơi xuống càng nhiều.

Dây thần kinh căng chặt, cho đến khi vượt quá giới hạn chịu đựng --

"A--"

Một tiếng thét chói tai, Vân Thư như chết đi một lần nữa.

Hai lần cao trào khiến cô mồ hôi đầm đìa, thân thể trắng nõn mềm mại ửng hồng xinh đẹp, Vân Thư hiện tại cả người mệt mỏi, cánh tay vô lực rũ xuống hai bên thân, đôi chân nhỏ bé cũng không giẫm được lên đệm sofa mà trượt xuống dưới, nhìn vô cùng đáng thương nhưng lại dị thường ngọt ngào ngon miệng.

Phó Nhiên từ giữa hai chân cô ngẩng đầu lên nhìn, Vân Thư vừa nhìn liền biết anh muốn làm cái gì, cô khóc lóc cầu xin tha thứ: "Không làm nữa... Phó Nhiên... Tha em... Ô... Em không còn sức nữa... Không làm nữa được không..."

Phó Nhiên không nói gì, chỉ hôn lên trên thăm dò, giữa môi và răng tất cả đều là hương vị của Vân Thư, khiến cô liên tục nhích người về sau như muốn chạy trốn, nhưng cơ thể nhỏ bé này làm sao trốn thoát được, cô lại bị anh đè xuống làm một trận.

Phó Nhiên ái muội vuốt ve đùi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông vang lên: "Vừa rồi... em có thoải mái không?"

Vân Thư chớp chớp mắt mờ mịt, ấp úng không trả lời anh.

Không sao, Phó Nhiên đã đoán ra đáp án của cô từ những phản ứng trước đó, anh nhẹ nhàng cười, cánh môi cọ cọ môi cô: "Vậy, bây giờ làm cho em càng thoải mái hơn được không?"

Vân Thư kinh hãi, sau đó cô còn chưa kịp phản kháng đã bị anh đè xuống, hai chân bị anh nâng lên vòng qua eo, sau đó côn thịt thô cứng to dài để trước cửa động nhỏ, chậm rãi từng chút một xâm nhập vào trong khe hở nhỏ hẹp.

"A--"

Vào được một nửa, Phó Nhiên bị tiểu huyệt kẹp chặt, cắn hút khiến anh mất đi lý trí. Anh dùng sức đẩy mạnh vào trong, xương hông va chạm vào nhau tạo nên những âm thanh vang dội. Cả căn phòng yên ắng ngay sau đó phát ra những âm thanh 'bạch... bạch... bạch' vô cùng dâm mỹ.

Vân Thư lần này không cảm thấy đau, có lẽ là bởi vì hai lần cao trào hoa huyệt đã đủ ẩm ướt, nhưng cô vẫn còn hai cảm giác mâu thuẫn với nhau - vừa sướng vừa khó chịu, nhất là mỗi khi anh cắm cả dương vật vào sâu trong âm đạo, đấy như một kiểu tra tấn trong sung sướng khi được anh lấp đầy.

Vân Thư gian nan tìm lại một tia lý trí, ngón tay chỉ vào ngăn tủ: "Bao... ba... a... bao... Ô... Anh lại..."

Phó Nhiên một chút cũng không muốn chậm trễ, không muốn thoát khỏi nơi thiên đường này, mặc dù tủ ở sau lưng cách đó không xa.

Anh hôn Vân Thư, côn thịt sưng to tùy ý ra vào làm cho cô rên rỉ vì sung sướng khiến tia lý trí còn sót lại hoàn toàn biến mất: "Ngoan, tin anh....Lần này anh sẽ không bắn vào trong..."

Vân Thư mới không tin lời anh, khóc nói: "Anh, anh... Ô, ô... Phó Nhiên, tên khốn kiếp này... Ô ô... Anh chỉ biết bắt nạt em..."

Phó Nhiên cũng không phản bác, còn khẳng định nói: "Đúng, chính là muốn bắt nạt em....Anh chỉ bắt nạt mỗi em thôi, Thư Thư."

Cả người Vân Thư chấn động, run rẩy kịch liệt --

Lần thứ ba... Lần thứ ba cô đạt đến cao trào, cùng lúc đó Phó Nhiên bị cô kẹp chặt đến không thể kiềm chế mà cũng bắn ra.

......

Tinh dịch trắng đục từ hoa huyệt nhỏ chảy ra ngoài.

Vân Thư khóc lẩm bẩm một câu: "Lừa đảo, anh là kẻ lừa đảo..."

Cũng không biết cô đã nói bao nhiêu lần.

Lời của tác giả: Hôm nay bản cập nhật cùng được phát hành, trí óc của tôi đang rỗng tuếch.

Có thể có nhiều bản cập nhật hơn, một số sẽ bị trễ hoặc có thể không có bản cập nhật.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro