chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"N'Tine! N'Tine ~"

Bặp bặp.

Mặt tôi bị vỗ nhẹ mấy cái để lay tỉnh lại. Song trước khi kéo được bản thân khỏi trạng thái choáng váng đầu óc thì cũng đã làm một số người trợn tròn mắt vì bất ngờ. Nếu được hỏi ngã xuống đất khi nào, chưa chắc tôi đã biết. Mở được mắt khi nào cũng chưa chắc đã biết. Nhưng khi nào chết thì tôi biết.

Chính là lúc này đây!!

"Anh chỉ đùa thôi mà. Không cần shock kiểu nghiêm túc vậy đâu." Thằng cha đàn anh gây chuyện đứng khoanh tay nhìn vẻ điềm tĩnh, chẳng có chút gì lo lắng cho sự đắng cay nơi trái tim của đàn em năm 1 là tôi đây.

"Tine, ok không?" May là có những anh chị khóa trên khác hỏi han trước khi tôi được đỡ ngồi dậy kiểu thất thần.

"Ưu..."

"Hình như Tine vẫn còn choáng."

"Hư...Hức..."

Sống trên đời bao nhiêu năm, mấy vụ chạm môi đẩy lưỡi là việc gì đó hết sức bình thường. Những cô bạn gái của tôi, cô nào cũng đã từng làm qua. Nhưng mà hồi nãy đối tượng có phải bọn con gái mặt trắng, môi đỏ, ngực bự như trước giờ đâu chứ. Nó là cái thằng to con, tính tình cục súc. Cho dù đối phương có không hôn, không đẩy lưỡi đi chăng nữa thì hành động của nó cũng quá đúng ý tụi bê đê bóng gió.

"Em...Hới, em. Nghe chị nói gì không?"

Nghe thì nghe rồi đó, cơ mà tao không đáp được! Mint ball đầy một miệng đây này. Muốn phỉ nhổ vào cái tụi trong phòng thấy mẹ.

"N'Tine, ok không em? Mọi người đừng bu vào. Mau đưa em ấy qua bên kia." Một đàn chị ra lệnh. Người tôi được khiêng qua một góc phòng giữa tràng cười ngặt nghẽo của đàn anh nào đó.

Đểu không gì so sánh được. Đểu không cách gì tả nổi. Trêu tao chưa đủ còn không biết hối lỗi. Không biết tao nghĩ đúng hay nghĩ sai khi tham gia cái câu lạc bộ này nữa. Nếu ngay từ đầu đăng ký vào câu lạc bộ làm đồ ăn Issan thì cuộc đời có thảm hại thế này không nhỉ...Tim tôi.

"Ai cũng được, mau lấy cây hít mũi cho em ấy đi."

Cho tao cái xô. Tao muốn nônnnnnnnnnnnnnn. Không biết nên ngất trước hay ói trước nữa.

"Nào, nôn đi." Và rồi thánh thần đã giúp tôi bằng việc cử thằng Sara-đểu, đầu têu của mọi chuyện đến cứu tôi thoát khỏi bãi chiến trường 4 cục kẹo. Khốn nạn! Thằng Sarawat chìa miếng giấy trước khi tôi nhanh chóng nôn thốc nôn tháo mấy cục kẹo trong miệng ra.

"Mẹ nó, trêu tao." Miệng rảnh rỗi rồi tôi liền quay sang chửi người trước mặt.

"Tao không có trêu."

"Thế thì trâu ở đâu nhét kẹo vào miệng tao?"

"Đàn anh ra lệnh."

"Vậy nếu người ta ra lệnh cho mày đi chết, mày có đi không?"

"Để suy nghĩ."

"Tao đang nói mỉa. Có hiểu là tao đang nói mỉa không!"

"Nói mỉa tao hả? Tại thấy làm mặt nghiêm túc quá."

"Ngưng ghẹo gan tao được rồi đấy. Đi đâu thì đi đi. Tao không thở được." Còn có mặt mũi thở phì phò vào mặt tao nữa. Tôi liền đẩy mạnh đối phương ra. Thân hình cao cao cuối cùng cũng chịu đứng dậy rồi đi về góc phòng nhập hội với đám bạn. Không lâu sau một đàn anh khác đem cây hít mũi tới. Tôi ngồi yên một lúc để giảm bớt sự chóng mặt, mặc kệ đàn anh khóa trên thao thao bất tuyệt giữa phòng.

"Các em có mặt ở đây tổng cộng là 15 người. Tất cả đều là những người có ý định chơi guitar. Dù là chơi để khoe mẽ với các bạn gái, chơi vì cho rằng nó ngầu hay vì gì đó đi chăng nữa thì đều là có ý định. Cho nên trước mắt anh sẽ phân nhóm. Người nào biết chơi guitar hoặc có nền tảng thì giơ tay lên."

Vụt!

Một vài cánh tay giơ lên. Đếm bằng mắt thì thấy có cả thảy 7 người.

"Vậy tức là có tổng cộng 8 người không biết chơi guitar, bao gồm cả N'Tine." Chẳng nói chẳng rằng mọi người đồng loạt nhìn về chỗ tôi đang ngồi nhét cây hít vào mũi ở một góc phòng.

"Hôm nay hoạt động đầu tiên của các bạn sẽ là chọn guitar và chỉnh được chord cơ bản. Ở góc phòng có để sẵn guitar cho mọi người. Mau ra lấy đi." Ngay khi đàn anh vừa dứt lời, tất cả vội vàng lao tới giành giật guitar không khác gì quần lót sale 80% vậy.

"Nhanh nhanh nào."

"Ơ, N'Tine. Có sức chưa em?" Đàn anh khi nãy quay qua hỏi.

"Rồi ạ."

"Vậy thì mau lên. Hậu môn bị liệt rồi hả? "Nói như vậy thì chửi thẳng mặt nhau luôn đi. Tao chấp nhận được, thằng khốn!

Với tướng đi rề rà, chậm chạp và có phần vất vưởng như chó hoang vì say 4 cục kẹo mint ball của tôi, cuối cùng tôi cũng có được cây guitar cho riêng mình và là cái không ai thèm lấy.

"Có guitar rồi thì phân ra nhé. Ai biết chơi thì ra chỗ đàn anh phía sau phòng. Ai chưa biết chơi thì ngồi lại đây." Mấy cái vụ phân chia giai cấp bắt đầu diễn ra. Tôi ngồi cùng 7 người bạn khác. Đa số là con gái. Đẹp trai lãng tử cũng chỉ có mình tôi thôi vì 2 thằng con trai còn lại đúng kém sắc luôn.

Hiện tại vẫn chưa thấy tiết mục làm quen. Tôi nghĩ có lẽ phải đợi đàn anh bắt đầu hướng dẫn đã mới từ từ tìm cơ hội giới thiệu bản thân. Đặc biệt là cô bạn khoa Y mặt mũi đúng xinh xắn đáng yêu luôn. Tiếc một điều là cô nàng chỉ chăm chăm nhìn mỗi thằng Sarawat mà chẳng thèm để mắt đến trai đẹp là tôi đây.

Phải rồi!! Người ở gần bao giờ cũng bị nhìn lướt qua hết.

"Trước hết anh xin tự giới thiệu nhé. Anh là Mick, người kế bên lúc nào cũng cố gắng ra vẻ xinh đẹp này là Air. Hai người tụi anh sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn các em cách chơi guitar. Đầu tiên chúng ta sẽ tập cách cầm guitar." Mọi người ngồi dưới đất chú tâm tìm cách đặt guitar trên đùi sao cho thoải mái nhất. Phải nói là vô cùng tập trung. Ban đầu còn định chỉ đi một buổi rồi cúp, giờ thì đổi ý cái rụp vì muốn chơi guitar đi tán gái. Aiya!

"Ngồi thoải mái vào, không cần co cứng. N'Nok ngồi về phía sau một chút. Ngồi vậy sẽ không cầm guitar đúng cách được đâu." P'Air lên tiếng.

"Vâng."

Hai anh chị cực kỳ tốt bụng. May là tôi không xui xẻo đến mức bị đàn anh xấu miệng kia hướng dẫn cho, không thì chắc bị đem ra làm trò hề hoài mất.

"Tiếp theo thử chạm vào cả 6 dây đàn đi. Thử bấm theo anh nhé." Mắt chăm chú nhìn, tay di chuyển theo. Thế mà đến khi bấm thử, ô hồ! Đau thấu trời xanh. Thật muốn hỏi lại rằng đây là dây đàn guitar chứ không phải dao Spata hả. Cứa vào làn da mềm mại của tao mạnh quá.

"N'Tine, được không?"

"Đ...được ạ. Nhưng mà anh ơi, sao dây đàn nó cứng quá à." Hay là người nào mới bắt đầu chơi cũng cảm giác như vậy nhỉ. Quay sang nhìn chúng bạn xung quanh, sao tụi nó cầm trông có vẻ chill quá vậy. Không biết sinh là người hay lai trâu bò nữa.

"À, dây đàn của cây guitar này cứng. Không phù hợp cho người mới tập chơi lắm. Nhưng mà nó là cái còn lại duy nhất."

Hẻoooooooooooo, tại sao xui xẻo lại rơi vào người tao.

Rồi kiểu như là...nếu tôi không mua guitar hoặc đàn anh không chịu thay dây đàn mới, sau này tôi sẽ phải chịu đựng dùng nó tiếp đúng không. Khỉ thật. Từ việc muốn chơi guitar đi tán gái, giờ thì động lực trôi tuột hết không còn gì cả.

"Vậy là em sẽ phải dùng tiếp cái này ạ?"

"Để mốt anh mua dây mới cho. Còn hôm nay thì chịu khó dùng tạm nhé. Mới bắt đầu nên có lẽ hơi khó một chút. Cố gắng lên nhé, N'Tine." Thế đã hỏi là tao có muốn cố gắng với mấy người các anh chưa.

"Có hãng nào anh muốn giới thiệu không ạ? Để em tự đi mua rồi đổi luôn."

"Nếu Tine thích tiếng thanh một chút thì dùng của elixir. Còn nếu thích tiếng trầm thì dùng của hiệu này, d'addario."

"Cái gì cơ ạ? Anh nhắc lại giùm em với."

"d'addario."

"Ok." Tôi nghĩ là nên quên luôn vừa hỏi được cái gì đi.

"Tine thích tiếng thanh hay tiếng trầm?"

"Ờ...tiếng trầm ạ. Nghe có vẻ đẹp trai."

"Vậy thì d'addario đi."

Đủ rồi!! Nếu anh còn nhắc cái hiệu này một lần nữa, tôi sẽ đập cây guitar này xuống đất ngay. Không có hù đâu nhé, làm thật đấy.

"Được rồi. Anh bắt đầu dạy major chord trước nhé. Có tổng cổng 5 chord là C E D G và A. Bắt đầu từ chord C nhé." Tôi cứ ù ù cạc cạc, bấm lung tung làm nhói đến tận tim. Mẹ nó, ngón tay ú nu còn hơn trái me. Giơ chạm chord một cái tay tao đã che hết cả cái cán đàn guitar.

Căm ghét bản thân. Đẻ ra mặt mũi sáng láng, lọt đâu ra bàn tay bự tổ chảng. Tim tôi...

Hỏi rằng tôi có vấn đề gì với cụm từ "tim tôi" thì nói luôn là rất nhiều. Đó là câu cửa miệng của tôi mỗi khi cuộc sống lâm vào bế tắc không có lối thoát. Và hiện tại tôi đang ở trong hoàn cảnh đó. Tim tôi. Tim tôi. Tim tôi. Thằng khốn, tim tôi!!!!!!

"N'Tine, được không?"

"A...à, em sẽ cố gắng." Tim tôi...

"Được chord C rồi, giờ thử các chord khác nhé. Nhìn tay P'Mick này." Tôi còn đang vật lộn với chord C mà, anh có nhanh quá không vậy. Tập chơi guitar chứ không phải đua thuyền mà chèo sống chèo chết để qua bờ bên kia đâu ha. Từ từ thôi chứ.

Rủa thầm trong bụng thế thôi chứ thật ra nào dám ý kiến. Vậy là đành nhẫn nhịn bấm dây đàn cứng ngắc một cách khó khăn thêm vài chord nữa. Mãi cho đến khi người nào đó khều nhẹ để tôi quay sang.

"Thử chơi của mình không? Chắc là đỡ hơn đó."

Là cô nàng xinh xắn đeo huy hiệu của khoa Y ban nãy. Cô nàng tên Fah, cơ mà rõ ràng là thiên thần*.

(*) thiên thần = nangfah

"Hới, không sao. Nếu cho mình thì tay Fah sẽ đau đó. Một mình mình đau thì hơn." Nói thôi chưa đủ, phải phụ họa thêm bằng việc giơ tay ra khẽ chạm vào đối phương trước khi rụt tay về đưa lên mũi ngửi. Thơm chết đi được. Đây là người hay thiên thần Victoria Secret vậy chứ.

"Vậy thì lấy của tao." Một lát sau giọng trâu bò ở đâu vang lên. Là thằng con trai da ngăm đen, một trong hai người cũng nằm trong nhóm đó.

"Không cần! Tay không đau đến mức đó." Từ nhỏ tao đã là người lúc này lúc kia vậy rồi. Chỉ hòa nhã với các quý cô xinh đẹp thôi. Cơ mà trong bụng vẫn gào thét với thằng con trai kế bên là cho tao đi. Hỏi tao một lần nữa đi. Nói không sao, mày sẵn sàng chịu đau. Thế nhưng...

"Ok. Tùy mày thôi." Hẻo luôn chứ còn hỏi!

Tại sao lại là người thiếu tính kiên trì như vậy. Cương quyết hơn một chút đi chứ. Tao sắp đồng ý rồi mà.

Nhưng cơ hội không đến lần thứ 2 nên tôi đành ngồi mò mẫm chord guitar như thế thêm gần 20 phút nữa. Cả 10 ngón tay sưng vù, gần như cứ mỗi 5 giây là phải nghỉ. Nhưng với spirit của Tine ngầu lòi và trái tim quyết không bỏ cuộc dù đầu ngón tay sắp liệt hơn phân nửa, tôi vẫn cố chơi tiếp cho đến khi đàn anh thông báo nghỉ giải lao 10 phút bèn ba chân bốn cẳng lao vào nhà vệ sinh với sự vội vã.

Lúc trở lại tôi trông thấy tụi biết chơi guitar vẫn đang chăm chỉ tập luyện. Nghe nói tụi nó chơi vì một lý do duy nhất: thành lập nhóm nhạc cho sự kiện Music festival năm nay. Không giống tôi, tập vì gái.

"Tạm thời thế đã. Ngày mai gặp nhau ở câu lạc bộ lúc 6 giờ chiều nhé."

"Vâng ạ."

Ơ, nghỉ rồi á!

Tụi này sướng ghê. Mang theo guitar của mình, chơi xong liền cất vào túi rồi vui vẻ xách về nhà. Đâu phải như bọn hạng 2 như tao phải cầu cạnh người khác không khác gì ăn xin vậy.

"Các em sẵn sàng chưa? Chúng ta tập tiếp nhé."

"Ch...chưa nghỉ nữa ạ?"

"Hôm nay anh xin tập cho xong 8 chord cơ bản đã nhé."

Đệttttttttttttt. Trước khi xong liệu ngón tay tao có gãy luôn không đây. Hưuuuuu, muốn khóc quá. Nhưng rồi cũng chỉ biết cặm cụi tập tiếp thôi.

"Tine, A minor đầu ngón tay phải để ở dây thứ 4, bar thứ 2."

"Vâng." Đúng là nghiệp của tao khi có ngón tay ngắn ngủn như thằng Sarawat nói. Với không tới. Nghiệp chướng gì của tao đây chứ.

"Gảy thử xem."

"Làm liền đây ạ."

Tưng!

"Tối quá."

"Vâng."

Nhiều người sẽ thắc mắc "tối" là cái gì, cái gì là "tối". Nó có giống trạng thái không nhìn thấy gì hay không. Câu trả lời là không giống chút nào. "Tối" đối với người chơi guitar chính là âm thanh khi gảy mà dây đàn guitar không vang đủ độ. Với người mới tập chơi thì đó thật sự là vấn đề lớn và ai cũng sẽ mắc phải.

"Thử lại xem, Tine. Cố gắng lên." Kêu tao cố gắng nữa hả. Ghét thật.

Sau đó tôi lại tập trung. Bắt đầu từ bước chạm chord rồi gảy. Nhưng lần nào cũng như lần nào, gảy cách mấy cũng không ra. Đến nỗi đàn anh phải thở dài thườn thượt.

Muốn về nhà rồi, không muốn chơi guitar nữa đâu.

"Cầm như thế kiểu gì cũng tối. Bấm vào dây đàn đi chứ. Làm cứ như không có sức ấy." Giọng nói trầm thấp vừa vang lên đó không phải của ai khác mà là của thằng Sarawat. Có điều nó vẫn chưa về, không những vậy còn ở lại quan sát tôi cách đó không xa.

"Thì làm gì có sức. Đau buốt hết cả." Tôi vừa nói vừa cau mày. Một lát sau guitar trong tay tôi bị giành mất một cách trắng trợn rồi bị thay thế bằng một cây guitar mới có khắc tên của thằng Sarawat trên đó.

"Gì đây?"

"Guitar của tao. Thử bấm xem."

"Không cần."

"Mày thử đi. Chơi mấy dây mỏng mỏng đi cho có sức."

"Tay liệt hết rồi, sức ở đâu ra mà lấy."

"Thử đi đã, cái thằng gây phiền nhiễu."

"Bộ khoái cái từ đó lắm hả?"

"Thử chord đầu tiên xem. Chord C."

Ok. Chord C bắt đầu bằng tay để ở dây thứ 2, bar thứ 1. Ngón tay...ngón tay gì nữa nhỉ. Mẹ nó, quên mất rồi. Thế là đành ngồi hồi tưởng lại quá khứ vừa diễn ra cách đây chưa được mấy tiếng đồng hồ trước khi bất lực một chỗ. Thằng Sarawat chắc là thấy phiền phức lắm nên mới kéo ngón giữa và ngón áp út của tôi đặt lên dây đàn guitar.

"Bấm thử xem." Nó nói. Tôi liền làm theo.

"..."

"Đau không?"

"Không đau." Thật sự. Bây giờ thì tôi đã hiểu guitar đắt tiền xịn thật.

"Thử gảy xem." Sau đó thân hình cao cao lui về chỗ ngồi, để tôi gảy tới gõ lui chord trong 10 phút. Đến khi đàn anh hướng dẫn những người khác gấp sách lại chuẩn bị đi về mà tôi vẫn chưa thể ra về như người ta vì ông nội Sarawat chết tiệt còn đang ngồi trông chừng.

"Gảy đi." Nó nói, giọng ôn tồn.

"Tay liệt hết rồi này."

"Gảy đi."

"Muốn đổi chord."

"Gảy đi."

"Ốiiiiiiiiiiiiiiiiii!!" Càm ràm thế thôi nhưng tay vẫn di chuyển không ngừng.

"N'Tine, N'Sarawat, tụi anh về trước nha. Khi nào hai đứa tập xong thì khóa cửa phòng luôn nhé." Tôi và nó gật đầu trước khi dành sự tập trung cho việc luyện tập những ngón tay còn hơn cả nghệ sĩ chuyên nghiệp chỉ với một chord duy nhất.

"Đổi chord sang chord E đi."

"Xíu đi."

"Chord E."

"Rồi mà. Đợi tao nhớ lại đã, không được hả?

"Mày đúng là não cá vàng. Có cái đầu chỉ để gắn cái tai vào thôi hả?"

"Đầu không để gắn tai chứ mày kêu tao gắn cái gì? Gắn eo mày hả, thằng trâu?"

"Ăn đòn bây giờ." Chúng tôi làm bộ chuẩn bị xông vào tẩn nhau đến nơi một lúc, sau đó quay lại tập trung với việc đổi chord một cách say sưa.

"Đúng không?"

"Đó là E minor. Mày bấm cái gì đấy?" Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ trong cổ họng đối phương. Chắc là nhịn hết nổi rồi nên mới tiến lại gần, sau đó kéo từng ngón tay tôi đặt lên dây đàn với vẻ cực kỳ kiềm chế.

"Chord E cầm như thế này này."

"A."

"Gảy đi."

"-_-"

Tiếp theo đó tôi ở cùng câu "gảy đi", "gảy đi", "gảy đi" thêm nửa tiếng đồng hồ nữa. Xương tay rã rời về mặt cảm xúc. Đau không tả nổi. Cánh tay mỏi, bàn tay mỏi, đến cả hơi thở của tao cũng mệt mỏi theo.

"Tạm thời vậy đã." Ngưuuuuuu. Âm thanh của thiên đường. Ngay khi thằng Sarawat vừa nói câu này, nước mắt tôi chảy từng dòng.

"Tao về được rồi đúng không? Này, trả guitar cho mày."

"Khoan!!"

"Gì nữa?"

"Dọn dẹp guitar của bạn mày vào góc phòng đi đã. Để cho gọn gàng. Vất như vậy cong cổ đàn hết. Hư đồ."

"Tại sao tao phải dẹp? Tao có làm đâu."

"Thế bữa sau mày có chơi nữa không? Đi dọn dẹp đi. Tao sẽ dẹp mấy dụng cụ khác cho." Dẹp cái khỉ mốc gì chứ. Tôi thấy nó ngồi làm mặt khốn nạn thì có. Ngồi một chỗ nhìn tôi lê lết tấm thân tàn và bàn tay rệu rã sắp xếp từng cây guitar một cách nâng niu.

Ôi...Nhạc cụ hay trẻ sơ sinh đây chứ. Ghét ghê.

"Xong rồi."

"Này, cầm đi." Thằng Sarawat dúi cái hộp gì đó cho tôi.

"Gì thế?"

"Băng cá nhân."

"Chảnh chọe cho cố vô."

"Lúc nào cũng làm bể chuyện."

"Mày nói ai?"

"..." Một màn im lặng như trêu ngươi. Ai nói nó là người hay mắc cỡ và mặt nghiêm chứ. Tôi thấy nó cãi chày cãi cối cho bằng được thì có. Chưa kể còn ghẹo gan từ đầu xuống tới chân.

"Về được chưa đây?" Vì không muốn đôi co với nó lâu thêm nữa nên tôi hỏi lại.

"Ừm, về đi."

"Thế mày chưa về à?"

"Chưa. Ở lại chơi nhạc."

"Nhạc gì?" Vừa nói vừa rướn người nhìn vào cuốn sổ mỏng lét đặt gần chỗ thằng Sarawat.

"Mày không biết đâu."

"Mày xem thường tao quá rồi đó. Tao là thần trong chuyện nhạc nhẽo đấy. Nhóm nào cũng biết hết."

"Desktop error." Câm nín...Ờ, không biết thật.

Rốt cuộc là không về. Mẹ nó, chẳng những thế còn ngồi lại nói chuyện với nó để tọc mạch nữa. Thật ra tôi chỉ muốn biết người khiến cho con gái cả trường phát cuồng mấy ngày nay đang làm gì mà thôi.

"Tao...hình như chưa nghe tới nhóm này. Nhưng mà..."

"Harmonica sunrise."

"..."

"DCNXTR."

"..."

"Moving and cut."

"Nhóm này thì tao từng nghe. Có nghĩ là cắt đứt và đi tiếp. Haha."

"Ghẹo gan. Tập nghe nhạc Thái đi."

"Ờ, để nghe. Cơ mà sợ bị điên giống mày." Chúng tôi im lặng trong một khoảnh khắc, chỉ còn lại tiếng guitar nho nhỏ vang lên không dứt. Đó là âm thanh chậm rãi, êm ả tựa như làn gió mát làm tôi thiu thiu chỉ trực chờ một giấc ngủ.

"Mày thích âm nhạc như vậy, sao không học Nghệ thuật Âm nhạc?" Thật sự là không thể kiềm chế nổi sự tò mò. Từ lúc đi theo nó đến giờ, chưa bao giờ thấy nó nhắc đến môn học của khoa một lần nào. Dù là lần đầu tiên gặp gỡ hay hiện tại, tôi đều thấy nó bên cạnh cây đàn guitar.

"Vì thích nên mới không học." Chủ nhân làn da ngăm ngẩng đầu lên nhìn.

"Mày rất là mâu thuẫn với bản thân đó, có biết không hả?"

"Mâu thuẫn chỗ nào? Tao chỉ không muốn biến cái mà tao thích trở thành thứ mà tao ghét. Mang danh học âm nhạc dù sao cũng áp lực hơn chơi âm nhạc. Tao không muốn ngồi học về lịch sử cái quần què gì đó cho nặng đầu đâu. Tao chỉ muốn chơi lúc nào tao muốn chơi và dừng khi nào tao muốn dừng mà không bị ai ép buộc. Không cần bị giới hạn thời gian vào việc thi cử. Mày hiểu mà đúng không?"

"Ờ, khùng điên nữa rồi."

"Thế còn mày? Tại sao lại học luật? Thích lắm hả?"

"Không. Cái gì tao cũng giỏi ngoại trừ luật pháp."

"Vậy thì cũng giống tao thôi."

"Mày đang chơi bài quỷ quái gì đấy?"

"Sleep tight (03:00 A.M.) của nhóm Solitude is bliss."

"Lại mụ mị người nữa rồi."

"Là nhóm sáng tác bài hát theo phong cách triết lý. Không có bài hát về tình yêu nào trong album luôn. Mày nghe thử bài này trên Youtube đi. Có khi mày sẽ nhìn thấy ma ngay đầu giường mày vào lúc 3 giờ sáng cũng nên đó."

"Khốn nạn! Thằng đểu."

"Sợ ma hả?"

"Mày nhìn miệng tao cho kĩ nhé."

"Rồi, nói đi."

"Thứ kém sang."

"Chỉ chửi được như vậy thôi à?"

"Bình thường người tốt tính như tao chửi ai cũng văn minh lịch sự như vậy. Đây là thiếu gia Teepakorn của khoa Luật đó, người đẹp cả về ngoại hình lẫn tâm hồn."

"Bị cái quần què gì đấy?"

-_- Mất cả hứng. Làm văn vẻ nãy giờ.

"Thằng Sarawat."

"Gì?"

"Tao nghiêm túc đây."

"Ừm..." Song nó vẫn không ngẩng đầu lên chạm mắt ngoài việc viết cái khỉ mốc gì đó trên giấy. Thế nên tôi im lặng không nói thêm gì nữa cho đến khi nó ngước mặt lên nhìn tôi một cách chờ đợi.

"Tóm lại là có gì?"

"Tán tỉnh tao đi mà."

"...!!"

"Tán kiểu giả vờ thôi. Nha...Giúp tao đi mà. Tao không muốn bị thằng Green hà hiếp đâu. Mày cũng biết tao tham gia vào đây cũng vì mày là lý do duy nhất có thể giúp được tao."

"Không."

"Thằng Sa-ra-wat, giúp tao đi."

"Buộc được thì phải tháo được."

"Tao có buộc đâu. Tự nhiên định mệnh buộc tao vào đấy chứ. Xui xẻo chết đi được."

"Thế thì nói thẳng với người ta đi."

"Nói rồi mà nó không nghe."

"Đó là chuyện của mày."

"Vậy tao chuyển giao thằng Green cho mày. Tao sẽ kêu nó theo đuổi mày."

"Mày nghĩ hài hước lắm hả?"

"Tao sẽ nói với nó là mày thích nó."

"Muốn ăn đòn đúng không?"

"Ờ, tưởng tao sợ mày chắc?" Dọa xong tôi liền đứng dậy rồi lùi từng bước về phía sau như ăn trộm.

Bụp!

Song còn chưa kịp bước qua cửa, hai chân đã dừng lại vì túi đồ nào đó được máng vào nắm cửa đã rơi xuống đổ đầy đồ ra đất dưới lực đẩy của tôi.

"Chết tiệt. Lại là fanclub của mày." Tôi chửi thề ngay khi nhìn thấy túi đồ ăn vặt rớt lộn xộn dưới đất. Túi nào cũng có tên của thằng Sarawat trên đó cùng với tên người gửi. Chỉ có...

🖤 Tine
Đừng quên ăn bánh nhé

Mặp!

"Hới, cái đó là của tao." Tôi vùng vằng khi bàn tay dày cướp lấy túi giấy màu ngọt ngào ngay trước mắt trong khi tôi còn chưa kịp đọc tên người gửi bánh.

"Thì sao?"

"Của mày chất đầy dưới đất sao không cầm. Đụng đồ của tao làm gì?"

Thằng Sarawat không đáp mà chỉ rút bút chì ra viết gì đó trên miếng giấy post-it nhỏ nhỏ làm tôi không thể đọc ra chữ viết của người đã viết trước đó. Sau đó nó thảy lại cho tôi trong tình trạng nhăn nhúm không khác gì miếng giấy chùi đít.

"Ờ."

"Ờ cái đệt gì?"

"Thì là ờ."

"Rồi mày ờ cái quần què gì?"

"Ờ, tán thì tán."

"...!!"

"Quyết định như vậy nhé." Quyết định cái gì chứ. Bộ trước đó chúng tôi có nói chuyện gì à, sao tôi chẳng nhớ gì cả. Mẹ nó, đầu óc trống rỗng hết cả. Bởi lẽ dòng chữ nó hồi đáp lại cộng với câu nói vừa rồi làm tôi đứng ngây ra như trời trồng.

🖤 Tine
Đừng quên ăn bánh nhé : Preem* 
Có người tán rồi : Sarawat

(*) Sarawat gạch ngang lời nhắn của Preem luôn, tuy nhiên trong Wattpad ko có định dạng đó :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove