Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi ngồi bất động nhìn màn hình điện thoại đang mở Instagram. Cố nhìn đi nhìn lại những ký tự trước mặt với hi vọng mắt tôi đã nhìn lầm. Nhưng không. Cho dù nhìn bao nhiêu lần thì kết quả vẫn như cũ.

Bạn thằng Sarawat chơi tao một vố nặnggggggggggggggg.

Nii1987 Sarawat theo đuổi Tine thật hả? Khônggggggggggggggg.

Ngay khi comment đầu tiên vừa nhảy ra, tao đã chuẩn bị sẵn tư thế quơ chìa khóa xe rồi phóng ra ngoài mua Betadine ngay lập tức. Vụ này tôi sẽ bị tụi vợ khắp cả trường của thằng Sarawat giẫm bẹp dí cho mà coi. Giẫm hết sức luôn, tuyệt nhiên không có sự nương tay.

Làm thế nào đây. Làm sao giờ. Quăng điện thoại trốn tránh vấn đề luôn được không. Ờ được!

Cạch! Sau khi quyết định nhanh gọn lẹ là sẽ ném điện thoại đi, cửa phòng chợt bật mở, kèm theo đó là luồng ánh sáng chói mắt do con người bà tám đẳng cấp thánh thần là thằng Ohm mang đến. Hòa quang tỏa sáng tựa như cầu vòng 7 màu luôn. Khốn kiếp. Đứa nào kêu nó lựa cái quần này mặc vậy. Bộ dạng đúng tội nghiệp mắt luôn. Quất nguyên cây đến cùng cái sớ dài 8 vạn triệu.

Thật ra nó chả có năng lực đặc biệt để có thể mở khóa cửa gì đâu. Tôi ném chìa khóa dự phòng cho nó để nó đem bài tập về nhà cho mượn chép từ đầu ngày tới trả. Ngay cả sự ghét bỏ cũng có trọng điểm của chính mình và hiện tại nó đã trở thành luồng suy nghĩ duy nhất còn lại của tôi.

"Đứng đực ra đó làm gì. Bộ mày tính nhảy bài Raptor hả?" Đó là câu chào hỏi đầu tiên của nó sau khi mở cửa rầm rầm một cách ghẹo gan vang tới tận phòng dưới lầu. Kí túc xá chứ không phải chung cư nha. Mày hoang tưởng thành tiểu thuyết khác rồi hả.

"Tâm trạng tao đang không tốt. Đừng có đổ thêm dầu vào lửa."

"Thế bị cái quần gì? Chai Streebenlo* hết rồi nên mặt mày mới khó ở như người không có kinh nguyệt chứ gì?"

(*) thuốc điều hòa kinh nguyệt

"Celeb như mày mà không biết hả? Giờ vận xui is following tới IG rồi, thằng quần."

"Chuyện thằng Sarawat ấy hả? Nghĩ nhiều làm cái gì." Dứt lời nó liền liệng cuốn sách trúng ngay chính giữa đầu tôi trước khi cái thân đúng colorful của nó nằm dài trên giường một cách thoải mái. Thằng mất nết.

Ting!

"Tiếng IG mày kêu kìa. Mau trả lời đi." Thằng Ohm hất đầu nói với tôi dù tay vẫn điên cuồng chọt chọt touch screen.

"Lười. Không muốn đọc."

"Vậy thì chép bài tập về nhà đi."

Ting...Ting...Ting (x n lần)

"Ối, chết tiệt! Tao sắp chịu hết nổi rồi đấy nhé." Cuối cùng tâm trạng cũng bùng nổ không thể nào kiềm chế được đến mức ném bút xuống đất rồi bật ra câu chửi thề một cách đầy nộ khí.

"Đưa điện thoại mày đây, tao giải quyết cho." Từ Ohm biến thành Pope ngay tức khắc. Tốt bụng hệt chó Phú Quốc.

"Ờ, cầm đi." Tôi ném điện thoại ra phía đầu giường mà chẳng buồn nhìn, song khóe mắt vẫn thấy thằng bạn thân, một phần của nhóm nam chính chụp lấy rồi gõ bình luận một cách tích cực. Còn tôi quay lại tập trung với việc chép bài tập cho đến 10 phút sau.

"Xong xuôi." Thằng Ohm trông có vẻ rất hài lòng, duỗi thẳng người ra nằm rồi ném điện thoại tôi vào góc giường một cách vô cảm. Cái đó là của ai vậy chứ.

"Cảm ơn mày nhiều lắm, Pope."

"Nằm một đống bên kia kìa."

"Rốt cuộc tình hình sao rồi?"

"Không có vấn đề gì. Ngày mai mày có thể hiên ngang đến trường mà không phải sợ gì hết."

"Hư, cảm động ghê. Thật lòng cảm ơn nha." Nói rồi vội bò lên giường cầm điện thoại yêu dấu lên check tình hình biến động. Thấy thằng Ohm bảo tình hình đã dịu đi tôi cũng nhẹ nhõm phần nào. Nhưng khi bấm vào...

Rrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr

Tiếng không có thật, cơ mà độ rung của chiếc điện thoại trong tay cùng một tần số với trận động đất trong series Descentdants of the Sun luôn. Chết tiệt. Rung đến nỗi nhà nứt, mặt lắc lư và không có dấu hiệu dừng lại.

Cái bình luận thanh minh đâu nào. Sao bảo tất cả đã ok rồi mà...

Boss-pol @Tine_chic Không có. Nó bảo tạo để tán mày.

Tine_chic @Boss-pol Mắc cỡ >///< 52

Hả! Mắc cỡ cái khỉ mốc gì chứ. À...Nhưng có thể là không phải. Có thể là mắc cỡ theo nghĩa khác. Kéo xuống đọc thêm bình luận xem sao.

Tine_chic @Boss-pol Nó còn nói gì không?

Boss-pol @Tine_chic Nó hỏi follow IG mày như thế nào?

Mô Phật. Rồi mày tò mò làm cái gì, thằng quần Ohmmmmmmmm. Hỏi trước mặt toàn dân thiên hạ thì nên chỗ nào. Còn thằng bạn thằng Sarawat cũng khua chiêng múa trống theo nữa. Đó không phải là tao đâu. Đó chỉ là hiện thân tái sinh bị đày xuống trong phút chốc thôi. Tại sao tao lại bỏ lỡ chuyện ngu ngục như thế này chứ. Thằng mất dạyyyyyyyyyyyyy.

Tine_chic @ Sarawatlism Ngắn gọn thôi. Follow qua lại không ngoại tình.

A mô a di đà Phật. Cái sự mất nết của thằng Ohm...

CheryCheerup Thế này là thế nào? Này là nghiêm túc hay giỡn vậy? Không hiểu gì hết trơn.

Chaemfriendzone Nhìn từ nãy giờ thì hình như là giỡn thôi đúng không? Tine hài hước ghê. 55555555

Love-Sarawat Thì chung câu lạc bộ đó. Íiiiiii. Jin quá à. Nhưng đừng là thật nha. Dù thế nào chị cũng muốn 2 đứa quen con gái cơ.

Ủa!! Tình hình bắt đầu thay đổi rồi. Thay vì bị người ta lao vào chửi bới, tôi chỉ toàn nhìn thấy những ký tự 5555. Có người bảo là mắc cười, có người lại bảo do tôi thân với nhóm của thằng Sarawat đến mức trêu chọc nhau. Ờ...Thật sự thì tao có làm gì đâu. Tao còn đang ngồi ngu ngốc ở đây như chú thỏ nhỏ lạc giữa bầy trâu mộng đây này.

Tine_chic Cậu ta yêu tôi. I i.

Momomoko Thế ý Sarawat sao đây? 5555555555 @Sarawatlism

Tim tôi...Cầu xin phúc đức, cầu xin Phật Tổ phù hộ. Mẹ nó, bị chơi khăm đến mức không còn lại gì luôn. Muốn chửi thằng Ohm một trận mà chửi không nên lời. Không biết thằng Sarawat ra sao rồi. Tao đã hô hấp khó khăn rồi, thật là lo lắng cho cảm xúc của nó. Các bạn có hiểu được người vốn đóng kín mình bỗng nhiên một ngày thử mở rộng cửa tiếp xúc với thế giới, thế mà lại gặp phải những chuyện như thế này. Quả thật nó cũng rất đáng thương...

Ting! Thấy chưa. Sự thương cảm của tôi đã gửi được tới đối phương rồi. + Sarawatlism Có thời gian không?

Hới, thằng Sarawat, mày bị làm sao thế. Tôi chỉ nghĩ trong bụng chứ không trả lời lại đâu. Toàn là bình luận của team vợ nó nhảy ra liên tục. 5 phút sau, tất cả dần được sáng tỏ.

Sarawatlism Giới thiệu web mua bán xổ số online số 1 hiện nay. Đăng ký thành viên miễn phí. 3 vé 830 baht. 2 vé 93 baht. Giao dịch xổ số cả ngày. Nhận giao dịch online 24/24. Nhanh chóng, thuận tiện, an toàn 100%.

Ốiiiiiiiiiiiiiii, làm tao mất công lo lắng nãy giờ, hóa ra là đăng quảng cáo. Tim tôi...

"Hồ, dạo này nổi quá nha."

"Cái gì của mày thế, thằng Peuk?"

"Phong trào Wat-Tine chứ gì. Tụi con gái cả trường cười ngất lúc mày chơi trò tán tỉnh đấy."

"Tao hồi nào? Đó là thằng Ohm, thằng trâu mộng!"

Đối với sự Sarawatlism và Tine ngầu lòi, quả thật là đã tạo thành phong trào. Là như vầy, sau khi thằng Ohm ra mặt giải thích cho tôi, tất cả liền thay đổi từ con cá thòi lòi biến thành con cá hề ngây lập tức. Toàn bộ đám vợ hờ của thằng Sarawat hiểu ra rằng tôi và nó chỉ là bạn rất thân mà thôi.

Thế nhưng vẫn cố sống cố chết chơi trội bằng cách tạo thành phong trào, đa phần cũng ủng hộ. Nhào vô like, comment kêu tao chơi nữa đi, tạo hint với nhau nữa đi. Hừm...Vui lắm chứ gì. Đặc biệt là một nửa tụi con gái trong trường thở phào nhẹ nhõm vì biết tôi và thằng Sara-đểu không thể nào spark với nhau thật. Không những vậy còn nuôi hi vọng sẽ nắm bắt được cơ hội premier, cơ hội exclusive như mong đợi.

Còn cái thằng gây chuyện, chàng trai hot còn hơn Song Joong Ki thì khỏi phải nhắc tới. Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa hỏi nó được là tại sao lại nhờ bạn tạo IG cho với lý do như vậy. Mày không cần tốn công sức như vậy đâu. Chỉ cần cáp đôi với tao trước mặt thằng Green là được rồi, không cần trước mặt cả trường như thế. Mẹ nó, làm người ta suýt nữa thì hội đồng tao. Tai họa nhất là có lẽ sẽ không tán được gái nữa rồi.

Thằng đểu. Thằng điên! Tao sẽ méc P'Bitoey RSiam cho mày biết mùi.

"Thế chiều nay mày có đi chơi nhạc không?" Thằng Fong cắt ngang. Mặt nó trông hóng hớt cái gì đó. Sao hả. Lâu rồi không được ăn rong rêu nên giờ bị kiết lỵ à.

"Đi một lát thôi. Hôm nay đàn anh cổ động gọi đi tập. Tới trễ bị đứng trong zone nữa."

"Mẹ nó, tiếc ghê. Tao định dẫn mày đi ăn quán của thằng Peuk từ page "không ngon nhưng phải ăn vì nó rẻ". Giờ đang có promotion khai trương. Thịt bò, thịt heo, thêm cả thịt chó. Dắt koojin của mày đi theo cũng được."

"Chó ở đâu ra?" + "Chó ở kế bên trường. Thúi! Sao tao biết được?"

"Tao tưởng người ta đem 3 đứa tụi mày ra làm thịt chứ."

"Tụi tao có the face angel như vậy, không thể nào so sánh với khuôn mặt gợi đòn như mày được. Đó là 2 đẳng cấp khác nhau."

"Còn nói nữa tao sẽ nguyền rủa cho 2 năm nữa mày sẽ được làm binh nhất."

"Đùa vụ này chứ. Tao làm phép lên người mày thật bây giờ. Cơ mà mày chắc không bị gọi đâu. Mới bụp vào đời mà đã bị thằng Green bám đuôi cũng xem như là nghiệp nặng lắm rồi. Haha." Phi cho nó một cước vào miệng có được không. Châm chích bạn bè thấy mẹ. Nhắc tới thằng bê đê dâm dê đó liền cảm giác hơi bất an. Hai ngày nay nó bặt vô âm tín, không biết bị tụi nam chính khích đểu ra sao rồi.

Nhưng sợ ơi là sợ. Sợ aftershock ấy. Im ắng như vậy, tao sợ tsunami ập tới thật sự.

Tôi dành cả ngày ở cùng với cái tụi nam chính càn rỡ. Lâu lâu sẽ có fanclub thằng Sarawat tạt qua gửi đồ ăn vặt cho tôi và nhờ gửi gắm một cách chính thức. Thì nghĩ thử xem, mới một ngày mà lượng follow Instagram của người ngầu lòi đã tăng vọt lên cả ngàn. Đây rõ ràng là sức ảnh hưởng tầm cỡ boss Song Joong Ki mà.

Buổi chiều, trước khi bắt đầu lớp guitar 15 phút, tôi vào phòng câu lạc bộ ngồi đợi một cách thư thái. Một tay ôm Takamine của thằng Sarawat, tay còn lại cầm điện thoại tì lên guitar rồi lướt IG một cách vui vẻ.

Đàn anh vẫn đang đăng clip 15s của đàn em đều đều, bao gồm cả clip của tôi vì nó cũng được nhắc tới khá nhiều. Bởi lẽ địa điểm quay chính là căn phòng tối tăm như nhà ma của hot boy, chẳng ai thèm quan tâm chuyện của tao. Có cần phải index để người ta làm phòng build-in giống thằng Sarawat cho khỏi phải bàn tán nữa không.

Nói thẳng ra là vô cùng tội nghiệp. Không nói về tôi một câu nào luôn, nghĩ tới là phát điên.

Nghĩ tới đây, tay liền bấm vào xem IG mới cóng nóng bỏng tay của thằng Sarawat vừa tạo tối qua. Nó không để chế độ Private, song ai cũng biết là do nó không biết làm. Haha. Con số nhỏ nhỏ phía trên hiện thị số lượng người đang theo dõi. Nó vẫn là số 0. Thế nhưng khi nhích về bên tay trái một chút, tôi chợt sững sờ ngay với con số.

Một đêm thôi, cả chục ngàn follow! Dù chưa đăng một tấm hình nào hếttttttttttttt.

Trời đất. Mày mua follow hả. Trả lời mau!! Ghét nhất là phần bio viết ở bên trên ấy. Chữ nào cũng gõ đúng chính tả. Không còn nghi ngờ gì nữa, lại để bạn nó gõ cho như thường lệ.

"Bạn tạo cho. Không bật chế độ riêng tư vì không biết đăng hình."

Cạch!!

Tiếng đẩy cửa vang lên một lần nữa sau một hồi yên ắng vì chỉ có mình tôi cố tình đến sớm, học sớm, tập cổ động sớm vì sự kiện của trường cũng gần đến ngày rồi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới. Khi nhận ra thân hình cao cao của người của công chúng, tôi tự động bĩu môi. Thấy nó mặc áo đá bóng của FC khoa Khoa học Chính trị liền không nén nổi tò mò rằng người như thằng Sarawat cũng biết đá bóng với người ta cơ đấy. Mọi khi toàn thấy mặc đồng phục sinh viên nghiêm chỉnh tới câu lạc bộ.

"Hôm nay trông lạ thế." Tôi là người bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Lạ gì? Bộ bình thường tao cưỡi thảm tới hay sao mà mày không quen?"

"Ọe! Tao đúng chán cái tính gợi đòn của mày luôn." Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ trước khi tất cả được thay thế bởi tiếng sột soạt của rất nhiều túi giấy và túi plastic.

"À, có người gửi cho mày." Đối phương giơ túi đồ trong tay trước mặt tôi.

"Ai cơ?"

"Chắc là fanclub mày?" Nghe thôi cũng đã phấn khích rồi. Vội vàng xòe tay ra nhận đồ từ trong tay đối phương. Mở ra xem thì thấy là bánh kẹo và một số đồ linh tinh khác. Nhưng mà...sẽ tốt hơn nếu nó chỉ có tên tôi, không kèm theo tên của thằng Sarawat.

Wat-Tine là cái gì?

Thật sự thì tôi là người có lòng tự trọng rất cao. Chưa bao giờ nghĩ sẽ ăn đồ của người khác mà người đó không hề có ý định chỉ tặng riêng cho mình. Nhưng với cặp mắt diều hâu đã bị đồ ăn làm mờ mắt, bao nhiêu tội lỗi cũng đều tan biến.

"Ô hồ, sandwich cá mú." Cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ thấy.

"Ừm."

"Nhìn ngon ghê. Nhưng người ta viết tên của tao với mày." Dứt câu vội hướng mắt lên nhìn người đứng phía trên lúc này đang tỏ vẻ siêu chán đời. Trong tay thằng Sarawat vẫn cầm rất nhiều túi. Đảm bảo ăn từ kiếp này sang kiếp sau mới hết.

"Thì sao?"

"Nhưng mà tao biết mày không thích. Vậy để tao ăn nha." Giả vờ giả vịt rờ rẫm cánh tay trái rồi kéo từ trong tay nó xuống thêm một túi nữa. Ôi...Chocolate đó nha.

"..."

"Cái này chắc cũng không thích." Chọt chọt túi thứ. Xong với tao luôn.

"..."

"Cái này nữa." Túi thứ 4.

"Nói đến cỡ đó, lấy cả người tao luôn không? Tao cho luôn đó. Mau hốt luôn đi." Vội vàng thả ra. Tay liền cuộn thành nắm đấm, định bụng thụi một cú cho nó bớt cau có đi. Tâm tình đang tốt, ăn nói khó nghe. Tao đấm cho vỡ mồm bây giờ.

"Muốn ăn đòn hả? Bình thường mày cũng có ăn đồ fanclub cho đâu. Giờ lại làm như tiếc của lắm."

"Tao nói bao giờ?" Thân hình cao cao hạ người ngồi xuống cạnh tôi như mọi lần đợi đàn anh vào lớp. Còn Tine ngầu lòi ấy hả...Chả làm gì hết ngoài việc bóc sandwich ra ăn.

Đệt...Đúng là lừa người. Mẹ nó, rõ ràng là tuna (cá ngừ) mà.

"À mày, hôm qua mới tạo IG hả?" Tôi vừa ăn vừa hỏi.

"Ừm."

"Ai tạo cho đấy?"

"Thằng Boss. Nhưng nó không chịu chỉnh chế độ private. Làm kiểu gì đấy?"

"Tao không can thiệp đâu. Giờ này có chỉnh cũng chẳng kịp. Tội nghiệp người follow mày. Mà bạn mày cũng lắm trò cơ. Gây chuyện tùm lum. Đợi đến khi tao nhờ được bạn vào đính chính cũng phiền chết đi được."

"Xin lỗi." Giọng nói trầm thấp vang lên.

"Cơ mà mày nói với thằng Boss là sẽ tán tao hả nên nó mới dám gõ như vậy?"

"Không." Nói dài quá ha. Thằng Sarawat đáp cụt ngủn. Ờ, tao không hỏi cũng được. Vậy nên đành đổi qua lục lọi túi đồ ăn vặt kế bên rồi quay sang tập chơi chord trong lúc đợi đàn anh và tụi bạn. Hôm nay chắc chỉ ở lại được không tới một tiếng vì phải tập cổ động. Thằng Sarawat hôm nay cũng chẳng mang theo guitar. Đi người không rồi nằm gác chân lên trán trong phòng thế thôi.

"Mày nghĩ người chưa bao giờ biết yêu có sáng tác được tình ca không?" Đột nhiên người bên cạnh kiểu không kèn không trống. Tôi quay qua nhìn góc nghiêng thần thánh của đối phương một lúc trước khi thở dài.

"Không được đâu. Có viết cũng không cảm được." Từ kinh nghiệm mà tôi đã từng có. Con người nếu không cảm được thứ gì đó hoặc chưa bao giờ gặp phải tình huống nào đó thì sẽ không thể truyền tải tốt được nó. Tôi tin là như vậy.

"Vậy à?"

"Dạo này sáng tác nhạc hả?"

"Ừm."

"Như mày phải sáng tác nhạc về cuộc sống, thằng khỉ. Cuộc sống thoát khỏi tất cả các bà vợ của mày."

"Sao lại mỉa mai tao?" Đối phương chen ngang với tông giọng trầm thấp, chưa kể còn lườm tao sắc lẹm.

"Tình ca hả?"

"Không hẳn. Nhưng...nói như vậy cũng được."

"Tập viết tình ca nên mới thử tán tao chứ gì." Tôi bắt đầu đề cập đến chuyện của mình. Chả trách thằng Sarawat lại đồng ý giúp tôi dễ dàng.

"Đại loại vậy."

"Theo đuổi tao đặc biệt một chút đấy. Kiểu bình thường không bỏ trứng đâu. Tao là full option, vừa có trứng vừa có chuối đó nha." Ơ, thì tao là con trai. Tinh lực dồi dào như xô nước thế kia, không có dễ thương xinh xắn như tụi con gái trong trường đâu.

"Thì tại không bình thường nên mới tán."

"Mày viết nhạc kiểu tình yêu không phân biệt giới tính luôn hả? Nói xong là nổi da gà. Đừng có mà thích tao thật nha. Tao là rare item đó."

Một màn im lặng lại xuất hiện. Tôi chỉ biết cầu nguyện cho ai đó bước vào phòng nhưng hoàn toàn vô ích. Thế nên Tine ngầu lòi cứ gảy đi gảy lại chord C mà không hề thấy chán trong vòng 5 phút. Đến giây cuối cùng, tôi quyết định cất giọng hát theo bài nhạc tôi đang thích nhất dạo gần đây.

"Và điều em nhìn thấy chỉ là bụi bay vào mắt, anh nào có khóc đâu~ Đừng quay đầu nhìn lại, đừng lo rằng anh sẽ đau lòng"

"Mày đang hát đó hả? Tao tưởng đâu đang đọc kinh."

"Liên quan gì đến bạn hả, bạn Sarawat? Tao thích vậy đấy. Sao hả?"

"Đưa guitar đây. Tao chơi cho nghe."

"Thế cái của mày đâu rồi không biết?"

"Không mang theo. Hôm nay tao có buổi tuyển chọn thành viên đội bóng cho khoa." Đúng là sinh viên khoái hoạt động. Cái gì cũng giỏi chỉ trừ chuyện học. Đối với người như nó, chưa bao giờ thấy nhắc tới môn học mà nó lên lớp một lần nào.

"Tao cũng tập cổ động."

"Để lát ghé qua chọc."

Áaaaaaaaaaaaaaa. Ý là khinh bỉ giọng điệu và ánh mắt của nó ghê. Làm tim tao mềm nhũn mất 0.25 giây mà không rõ lý do nên bị bàn tay dày của nó giành lấy guitar ngay trước mắt.

Thằng Sarawat chơi bài gì tôi cũng chẳng biết. Mẹ nó, chẳng có lời, toàn là nhạc điệu. Nghe tới nghe lui liền lim dim mơ màng. Nghe nó ngọt ngào tựa syrup Hale's Blue Boy vậy. Nghĩ tới là liếm miệng thòm thèm mãi cho đến khi bài hát kết thúc thì tôi mới bừng tỉnh.

"Hay không?" Người đối diện hỏi.

"Bài hát khỉ gì chứ? Nghe chẳng hiểu gì."

"Âm nhạc là ngôn ngữ duy nhất trên thế giới mà ai cũng có thể hiểu được. Dù không hiểu ý nghĩa thì ít nhất cũng hiểu được cảm xúc."

"Cảm xúc gì của mày nữa không biết."

"Lúc nghe bài này, mày có cảm xúc gì?"

"Đói."

"-_-"

"Ok, không đùa nữa."

"..."

"Rồi, giúp phụ hoạ theo cũng được. Rốt cuộc bài này nghe xong phải có cảm xúc gì?" Thì chỉ có 2 đứa, không giúp nó thì ai giúp đây. Bày trò ra thì phải có người hưởng ứng chứ.

"Nghe xong phải cảm nhận được tình yêu. Nó là tình ca cơ mà."

Bùm! Dọn cơm dọn đồ ra chỗ khác ngồi chơi liền. Thảo nào nghe xong chẳng cảm nhận được gì cả. Chắc là do không có tình yêu. Thế tại sao tay lại run, tại sao tim lại đập thình thịch. Hay là hơi sốc văn hoá với trò này nên không kiểm soát được cảm xúc. Tim tôi...

3 phút sau bắt đầu có người đến, lần lượt cho đến khi đông đủ cả phòng. Tôi với thằng Sarawat ngồi mỗi đứa một góc vì khác người dạy. Vậy đó quý vị khán giả, mẹ nó, có chơi với người ta đâu vì nó đã nói trước là phải đi tuyển chọn cầu thủ đá bóng. Thế nên các anh chị cho phép cả hai chúng tôi về sớm hơn mọi người.

Song chưa kịp thu dọn đồ đạc chuồn đi, cửa phòng đã bị đẩy ra bởi đàn anh miệng chó. Mẹ nó, thằng cha Disathat xuất hiện kiểu không kèn không trống. Đến một mình chưa đủ, hắn còn kéo theo vật thể sống uốn éo tới cùng. Và...

Đệtttttttttttttttt, thằng Green!

"Đây là thành viên mới của chúng ta. Kể từ bây giờ sẽ tập guitar cùng tất cả mọi người. Làm quen đi. Và đừng gây sự với nhau đấy." Nói xong hắn đẩy cửa bỏ đi ngay, để lại những vật thể sống sắp trở thành một trong những thành viên mới của câu lạc bộ chúng tôi. Sao các anh bảo là không nhận thêm người nữa cơ màaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Đồ lật lọng.

"Các em giới thiệu mình đi." Air noona lên tiếng với nụ cười hòa nhã.

Tôi quay qua mếu máo chuẩn bị khóc ròng với thằng Sarawat như muốn tìm sự cảm thông.

"Xin chào, mình tên Green ở khoa Nhân học. Xin mọi người giúp đỡ nhaaaaaaaaaaa." Trông nice quá trời. Vừa lively vừa friendly. Tự nhiên thấy sởn gai ốc ghê. Đặc biệt là ánh mắt thằng bê đê chúa này lúc nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vào bụng.

"Xin chào. Mình tên là Prae, học khoa Y. Xin giúp đỡ nhé."

Hưuuuuuuuuuu haaaaaaaaaaaa.

Tiếng xôn xao chợt xuất hiện ngay khi màn giới thiệu kết thúc. Tôi nhìn chăm chú cô gái đối diện không rời mắt. Cô nàng đeo huy hiệu của khoa Y. Gương mặt đáng yêu, có nụ cười hòa nhã. Quan trọng là trắng đến mức tao phải kêu trời kêu đất. Pleaseeeeeeeeeee.

Cảm giác rơi vào lưới tình của cô nàng này mất rồi.

"Xin chào. Tên Earn, học khoa Kiến trúc." Giới thiệu xong thì xách cây guitar đi tới chỗ ngồi với điệu bộ đúng chất chơi. Cô nàng mặc áo đồng phục phối với quần jeans rách gối, hoàn toàn khác biệt với những người khác khiến bọn con trai huýt sáo trêu chọc vì gặp được đồng bọn, chưa kể mặt mũi còn xinh.

"Được rồi các em. Dù gì câu lạc bộ chúng ta cũng có thêm thành viên mới, đừng quên thân thiết với nhau nhé." Một đàn anh nói. Vật thể sống là thằng Green liền tiến tới ngồi sát rạt với tôi như thể kẹo kéo.

Người hay cá ép vậy chứ. Cứ âm thầm len lỏi vô cuộc đời tao. Chết tiệt.

"Không gặp 2 ngày, nhớ lắm luôn á." Thằng Green là người lên tiếng trước. Tao tưởng đâu nó rút lui rồi chứ. Ai ngờ đâu trở lại mạnh mẽ còn hơn trước.

Này là mặt mày hay vật liệu công trình kiến trúc vậy. Bê tông còn phải gọi bằng anh đấy.

"Nhưng tao chưa bao giờ nhớ mày. Tới làm gì?"

"Muốn chơi guitar." Thằng xạo sự.

"Muốn chơi thì tránh xa tao ra mà chơi."

"Tine...Tine có biết 1 + 1 bằng mấy không?" Nãy giờ nói gì không thèm để vào tai đấy nhỉ.

"Mày qua kia mà chơi." Vừa nói vừa chỉ tay về phía góc phòng với vẻ mặt vô cùng chán đời.

"Ôi...1 + 1 = 2 chứ còn gì nữa. Thế thì Tine + Green sẽ ra cái gì nào? Có phải tình yêu không ta? Íiiiiiiiiii." Tine + Green sẽ được 2 cái chân tao này, đúng chưa. Nhưng vì không muốn dài dòng đôi co nữa nên đành quay đầu bỏ đi trước khi va phải người nào đó. Là cô nàng khoa Y tên Prae. Cô nàng cười dễ thương với tôi. Mẹ nó, chỉ thế thôi mà tan chảy như kem Glico rồi.

"Mình tên Tine nhé. Học khoa Luật." Tôi giới thiệu mình.

"Ừm, mình tên Prae. Rất vui được quen biết cậu."

"Vậy đây..." Còn chưa kịp đặt câu hỏi, cổ tay tôi đã được đỡ đứng dậy giữa ánh nhìn của con dân câu lạc bộ.

"Tới giờ tập cổ động rồi. Mau đi thôi. Đàn anh cho phép rồi." Thằng Sarawat hùng hổ kéo tôi ra khỏi phòng một cách khó hiểu. Ngay cả thằng Green cũng chẳng kịp nói năng gì luôn.

"Mày bị cái quần gì thế?"

"Mau đi tập cổ động đi." Lưng tôi bị đẩy bởi bàn tay dày của người cao hơn. Sau đó chúng tôi tách ra ở ngã 3 rượu say như chó giữa khoa Luật, khoa Khoa học Chính trị và khoa Khoa học Xã hội.

Buổi tập cổ động của khoa bắt đầu sau đó không lâu. Đàn anh cho sinh viên năm 1 dựng bảng nửa tiếng. Đứng đến mỏi háng, mồ hôi chảy ròng ròng như nước tiểu ướt đẫm quần mới cho nghỉ ăn cơm hộp rồi tập tiếp. Tao cũng sắp lăn lê bò lết luôn rồi.

Tôi ngồi xúc cơm hộp bỏ vào miệng để nạp energy được một lúc thì tiếng hò reo của các đàn chị và đám bạn cổ động vang lên không ngớt. Tôi nhìn về hướng phát ra tiếng động trước khi bắt gặp thân hình cao cao của người nào đó đang đi tới với vẻ siêu chán đời.

Thằng Sarawat.

"N'Sarawat tới đây làm gì ở khoa Luật thế?" Đàn chị mà tôi không quen lắm ngúng nguẩy còn hơn bọ chét.

"Đến tìm thằng Tine ạ."

"Ư hư, đến tìm koojin đây mà. Haha." Thằng Sarawat quăng người ngồi xuống hàng ghế đối diện rồi chăm chú nhìn, hết nhìn hộp cơm đến nhìn mặt tôi.

"Nhìn cái gì?" Tôi hỏi.

"Không."

"Thế đến làm gì?"

"Đã bảo là sẽ ghé qua chọc mà."

"Tuyển chọn cầu thủ đá bóng xong rồi hả?"

"Ừm."

"Không được chọn hả?"

"Nhìn mặt tao trước khi nói kiểu coi thường nhé."

"Vậy thì chúc team mày thua." Chả hiểu sao nhìn mặt nó là muốn chọc. Ban đầu lúc mới đi tìm thằng Sarawat, tôi nhớ mình đúng nhõng nhẽo, năn nỉ ỉ ôi nhờ nó giúp kiểu nào cũng có. Bây giờ thì chỉ hận không thể đuổi đi được. Nếu như thằng Green không phải sợi mì dai nhách bám đến tận câu lạc bộ, tôi đã tống tiễn thằng Sarawat đi từ lâu rồi.

"N'Tine, lại đây một xíu. Bọn chị có cái này cần nhờ giúp." Đàn chị khóa trên vẫy tay gọi tôi. Sau đó tôi liền đứng dậy rồi đi lại chỗ đối phương đang ngồi cùng một nhóm bạn lớn. Họ đưa một danh sách giấy còn dài hơn cả hóa đơn shopping của mẹ tao nữa.

"Cái gì đây ạ?"

"Có từng xem Diary Tootsie chưa? Bạn chị muốn làm quen với Sarawat, bạn của em đó. Thế nên là muốn Tine cầm tờ giấy này đi hỏi Sarawat một chút." Tôi cúi đầu đọc lướt tờ giấy trong tay. Thấy chữ viết giun giun dế dế như lông mu gấu trắng thì biết ngay là viết vội vàng lắm.

"Kêu em đi hỏi ạ?"

"Đúng. Rồi qua nói với tụi chị. Chị muốn tìm hiểu N'Sarawat."

Đệtttttttttttttttttttt. Có phải không chứ!

"Hỏi ngay bây giờ luôn ạ?"

"Làm luôn đi , N'Tine. Giúp chị đi mà." Muốn nổi điên nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy sự mong chờ của đàn chị bê đê đang đứng đằng sau lưng, tim tôi mềm nhũn rồi quay đầu đi về chỗ ngồi một cách gượng gạo. Vì tất cả tụi mày đều nhìn chằm chằm tao đấy.

"Mày, tao có chuyện muốn hỏi."

"Ăn cơm đi." Thằng Sarawat nói với giọng thờ ơ.

"Vậy vừa ăn vừa hỏi."

"Ăn đi đã, mắc nghẹn bây giờ." Chỉ có đồ ghẹo gan nhà ngươi mới làm ta tiến không được mà lùi cũng không xong như bây giờ. Trông có vẻ cũng hơi bài xích nên cũng sợ nó không hợp tác. Thế nên đành ăn cho xong hộp cơm trước rồi mới lôi danh sách ra hỏi.

"Đàn chị nhờ hỏi mày."

"Nói đi."

"Nếu có 2 điều cho mày lựa chọn, mày sẽ chọn cái gì? Nào, bắt đầu nhé. Louis hay Gucci?"

"Là cái gì?"

"-_-" Mới câu đầu tiên tao đã muốn đập đầu chết cho rồi. Câu hỏi khó lắm đúng không. Làm mặt khó hiểu giống như chó buồn ị như thế này. Phải hiểu rằng nó là thằng con trai đúng chất con trai luôn. Chơi nhạc, đá bóng, không màng social, nói ít, ghẹo gan. Thằng Sarawat chắc chắn đang ở trung tâm của sự khó hiểu luôn.

"Vậy hỏi cái khác. Adidas hay Nike?"

"Onitsuka."

"Tao kêu chọn 1 trong 2, thằng trâu."

"Thì không thích."

"Ờ ờ." Mời mày Indie tự nhiên. Mấy bà chị chắc là mừng lắm. Hỏi một đường trả lời một nẻo. Giống như hỏi hôm nay ăn gì, mày trả lời đi chơi thác nước vui lắm. Kiểu vậy đó.

"Iphone hay Samsung?"

"Samsung."

"Nhưng mày xài Iphone cơ mà."

"Tao xài Samsung." Sau đó nó lôi chiếc Samsung Hero mà tôi mua với giá 500 baht ra khoe. Ô hồ, nước mắt tao chảy thành thác Erawan luôn này. Tôi còn tưởng nó vất vào thùng rác rồi chứ. Quẹt nước mắt hỏi tiếp câu thứ 4.

"One Piece hay Dragon ball?"

"Thích bằng nhau."

"Tao kêu chọn. Mày phải chọn!"

"Dragon ball."

"Waltz hay Post-Rock?"

"Waltz."

"Guitar hay trống?"

"Trống."

"Series hay điện ảnh?"

"Series. Đặc biệt là series sướt mướt." Sau đó cảm giác câu trả lời có vẻ lạ lùng sao đó, tôi liền tự thêm câu hỏi để check mực độ tin cậy thêm một chút.

"Âm nhạc hay vẽ tranh?"

"Vẽ tranh."

"Biết ngay mà. Mày trả lời không thật." Tôi mắng ngay lập tức. Định chơi trò lừa đảo với tôi, đợi kiếp sau đi nha.

"Tao trả lời những gì tao ghét." Nhưng tao kêu mày chọn cái mày thích cơ mà. Với việc muốn biết nó ghét gì hơn, suy nghĩ đổi ý chợt xẹt ngang. Nhịn không nổi mà hỏi ra ngay.

"Vậy giữa tao và series Hàn Quốc đúng sướt mướt, mày chọn ai?"

"Mày."

"Ờ, ghét tao. Thằng quần."

"Không. Đang trả lời điều tao thích."

"...!!"

"Hỏi xong chưa, thằng gây phiền nhiễu? Đói rồi, định đi kiếm gì ăn."

"Ơ...ờ...đi đi." Song trước khi đi, thằng Sarawat vẫn mặt dày quay lại ném câu hỏi khiến tôi càng cứng họng so với câu "điều tao thích" vạn lần.

"Còn mày? Đẹp trai hay không đẹp trai?"

"Gì chứ? Tao hả? Tao chọn đẹp trai." Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào mình.

"Ok."

"Ok cái gì chứ?"

"Tóm lại là mày chọn tao. Vì tao đẹp trai."

Rồi nó bỏ đi. Cái đầu mày ấy! Làm người ta thổn thức rồi đủng đỉnh bỏ đi. Bọn đàn chị cũng nhìn tôi với vẻ háo hức xem nhiệm vụ thế nào rồi. Nói thẳng luôn là đổ bể sạch sành sanh. Lấy đi, tao không còn phân biệt được phải trái nữa đây. Tim tôi...

Tôi về đến phòng lúc 8 giờ vì đàn chị cho về trễ. Thật ra không phải tập nặng gì đâu, toàn là tra hỏi chuyện của người của công chúng Song Joong Ki thôi. Mấy bà chị bê đê hú hét đến mức thiếu điều mua Onitsuka cho nó luôn. Vô cùng tệ hại.

Vì đã mệt mỏi cả một ngày nên tôi nằm trên giường lướt điện thoại đến khi ngủ quên luôn. Tỉnh lại thì đã gần 11 giờ. Hoạt động thường ngày sau khi tỉnh dậy giữa đêm không phải đi rửa mặt hay tắm rửa mà là lướt mạng xã hội để check tin tức.

Và newsfeed của Instagram đã tạo nên sự ngạc nhiên vô cùng lớn đối với tôi. Vì một tiếng trước, thằng Sarawat đã tạo nên sự vụ bùng nổ đúng nghĩa bằng việc post hình có dòng chữ ngắn gọn cùng caption.

Chọn 1 hay 2?

Sarawatlism Sửa hoai. Gõ sei nữa rồi. Phiền phức.

Lúc đẹp trai mà mày cũng gõ sai chính tả cho được, thằng nghiệp chướng.

Momomoko Chọn 2 nha.

Prem_Kanin Có game gì vậy, Sarawat?

Apple09me 1 nè. Đối với Sarawat, lúc nào cũng số 1 hết. >///< +

Và bình luận đó đã nhận được câu trả lời từ thằng Sarawat 1 tiếng trước...

Sarawatlism 1 là private. 2 là mở acc.

FC-Sarawatlism @Sarawatlism Ayyyyyyyyyyy. Sarawat, đừng đùa như vậy chứ!

Tôi chỉ biết cười lớn. Thấy đám vợ của nó lo sốt vó lên mắc cười chết đi được. Cái thằng gây rắc rối đúng ghẹo gan luôn. Tâm tình nào mà đăng bài hỏi mở acc hay để private. Lượng like một tấm còn bằng tất cả bài viết trên IG của tôi cộng lại trong 2 năm. Fuck!

Rrrrrrrrrrrrrrrrr

Đang trong chế độ hóng hớt chưa được bao lâu thì tiếng chuông từ điện thoại vang lên. Là số lạ mà tôi không hề quen biết. Với sự tò mò nên nhanh chóng nghe máy rồi lên tiếng.

"Alo."

Đầu dây bên kia không nói gì, chỉ nghe tiếng lạch cạch của cái gì đó. Sao chứ. Mày đập đầu trong nhà vệ sinh hả.

"Alo." Tôi nhắc lại một lần nữa. Không nói tao cúp máy rồi block số mày chắc luôn.

[Thằng Tine...] Câu đầu tiên vừa cất lên, tôi đã nhận ra là giọng của ai. Song Joong Ki đây mà.

"Làm sao có số của tao?"

[Điện thoại mày từng ở chỗ tao. Đây là số mới.]

"Mỗi ngày mày lại đổi một số, tao biết mà. Rồi gì đây? Hôm trước còn chảnh chó không chịu cho tao số cơ mà."

[Gọi để tập trước cho ngày mai. Nghe nói mày muốn tao và mày đuổi người nào đó tên Green đúng không?] Gọi tập lúc này ấy hả. Có phải giờ không chứ, thằng quần. Phải không chứ!

Nhưng rồi cũng không thoát được việc nói chuyện với nó suốt 2 tiếng đồng hồ đến mức mí mắt sắp sụp xuống. Không tắm nữa đâu. Ngày mai rồi tính. Bây giờ buồn ngủ đến mức không có sức mở miệng nữa rồi đây.

"Moày...tao buồn ngủ rồi." Tôi ngáp ngắn ngáp dài nói với nó.

[Thì ngủ đi.]

"Mày cúp máy đi."

[1 hay 2?]

"Cái gì?"

[Chọn đi.]

"Trời...Dạo này cũng chơi trò trên IG nữa ha. Tao chọn số 2. Mở acc đi. Phiền phức, mày ấy."

[2 phạm trù khác nhau.]

"Rồi. Thế số 1 là cái gì?"

[1 là tao.]

"Vậy thì đổi qua chọn số 2."

[2 cũng là tao.]

"Cái nào không có mày chứ?"

[Với mày, cái nào cũng là tao hết. Ngủ ngon.]

Nhà chế Tun, cựu sinh viên khoa Kiến trúc năm 8, là địa điểm quen thuộc của tụi nam chính chúng tôi. Vào những ngày trong tuần như thế này, không có gì hạnh phúc hơn việc thầy cho nghỉ lớp buổi sáng. Cuộc đời thật tươi đẹp. Thời gian này nói luôn là chúng tôi đã quen thói cúp học đến nỗi mặt dày luôn rồi nên đành kéo nhau ra ngồi thư thái ở tiệm cafe trước cửa khoa Nông nghiệp.

Chúng tôi thích thay đổi không khí thật đấy, nhưng nhiều khi ghiền tiệm nào là sẽ chết dí ở đó cho đến ngày tiệm đóng cửa luôn. Nơi đây cũng vậy. Không dữ dằn không vào được đâu. Bởi vì chúng tôi sẽ trông thấy rất nhiều vai u bắp thịt mặc đồng phục kỹ thuật ngồi đầy trong này. Có mấy bàn nhìn cũng phát ớn nhưng nhóm nam chính chúng tôi không sợ đâu. Vì khoa Luật không có đồng phục nên tụi Nông nghiệp and Kỹ thuật chẳng thèm để ý đến tụi con trai hạng bét trong tiệm như chúng tôi.

"Uống gì?" Thằng Peuk lúc này đang ngồi dính vào sofa lên tiếng, song con mắt lại nhìn chằm chằm bàn đối diện không rời. Mẹ nó, nếu mắt mà có chân, không chừng nó tót qua bàn bên kia kiếm gái rồi cũng nên.

"Gì cũng được." Tôi đáp.

"Gì cũng được." Thằng Ohm nói.

"Gì cũng được." Thằng Fong cũng lên tiếng. Cái tụi không có chính kiến là như vậy đấy.

"Vậy anh ơi, cho 4 ly cái gì cũng được!!" Giọng nói trâu bò gào lên trước khi tất cả mọi người trong tiệm đồng loạt quay lại nhìn chúng tôi. Tim tôi...Ghét moment thế này ghê.

"Ok, đợi một chút nhé." Nhưng khốn nạn hơn thế là nhân viên còn đáp lại với vẻ mặt tủm tỉm đúng kiểu hiểu ý. Ở đây không có baristong barista gì cả, chỉ có nhân viên kiêm luôn chức vụ ông chủ thôi. Chưa kể mấy thằng mặc đồ sinh viên quấn tạp dề lượn qua lượn lại cũng chính là đám đàn anh đàn em chung trường đại học đến phụ việc.

Nơi đây là một cửa tiệm lớn và đúng ấm áp, cơ mà người phụ việc thì ít quá đáng. Còn tưởng đâu gọi xong phải 2 giờ chiều mới có. Thử làm không ngon đi thì biết mùi.

Tôi và the gang ngồi tán phét một lúc, nào là thả thính mấy đứa con gái, nào là chòng ghẹo vợ thiên hạ. Buồn tay nên lôi điện thoại ra scratch một cách vui vẻ. Cho đến khi thông báo mới bất thình lình rung lên. Có người add friend tôi trên Facebook. Đây vốn là chuyện bình thường, song điều bất bình thường là ở hình profile của người nào đó. Bởi tôi có cảm giác trông rất quen mắt.

"Ồ..." Tôi kêu lên kiểu không kèn không trống. Trong lòng mừng thầm, tay mau chóng bấm đồng ý lời mời kết bạn.

Mỹ nhân kế là vậy đấy. Không chống đỡ được. Mặt không mắc cỡ nhưng chết khối người chính là tao.

"Kêu cái gì đấy mày?" Thằng Peuk lập tức cắt ngang.

Xin đừng hiếu kỳ. Người add tôi không phải ai xa lạ mà là thành viên câu lạc bộ âm nhạc quốc tế mới tham gia ngày hôm qua. Và chúng tôi cũng đã giới thiệu mình với nhau. Cô nàng tên Prae, học khoa Y, mục tiêu mới trong tầm ngắm của tôi.

Người mà tôi không muốn chơi đùa, muốn nghiêm túc. Và cũng không muốn cho thằng Green biết.

"Không có gì. Gái add thôi. Không biết làm cách gì mà tìm được Facebook của tao."

"Chắc là tìm không ra đâu ha, thằng trâu. Mày chơi trò promote mình trong nhóm kín Freshy năm 1 như vậy cơ mà."

"Mất cả hứng. Chán!"

"Rồi người ta là ai? Úp mở thế này rồi, đừng để tao nhiều chuyện nha." Chẳng nói chẳng rằng, thằng Ohm nhanh chóng nghiêng người qua nhìn sự biến động trên timeline điện thoại của tôi.

"Bạn mới ở câu lạc bộ."

"Thằng Green ấy hả?"

"Mất dạy. Không phải. Người ta là gái khoa Y. Đúng đáng yêu luôn."

"Thế còn thằng Sarawat? Mày thả dính nó rồi giờ chạy đi kiếm vợ bé hả?" Đệttttttt. Nói tới làm đời tôi trông phóng đãng quá chừng. Thằng Sarawat thì có liên quan gì chứ. Nó chỉ là vật phòng thân mỗi khi thằng Green sắp sửa lao bổ vào tôi thôi, chẳng có ích lợi gì hết.

"Chuyện này, thằng đó không liên quan."

"Ờ, tao sẽ chống mắt lên xem nó có liên quan không." Tôi chỉ biết trợn mắt với 3 thằng chó nhiều chuyện này trước khi chuyển sự chú ý sang việc bắt đầu cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi. Không biết nên mở lời thế nào đây. Mỗi lần tán gái là như vậy đấy. Gan thỏ đế liền.

Bắt đầu bằng "xin chào, mình là Tine đây" có được không nhỉ.

Nghĩ tới đó liền gõ ngay. But now, khi 5 phút đã trôi qua...

Cạch!

"Hưuuuuu, N'Sarawattttttttt." Tiếng reo khe khẽ từ người trong cửa tiệm khiến đám nam chính thường dân chúng tôi lập tức hướng sự tập trung về phía cửa vào. Giây phút ấy tôi chợt nhận ra cái người nói chuyện điện thoại đến nỗi ngủ quên tối qua.

Hot boy của cả trường.

Đi diễu hành parade cùng với dàn trống giao hưởng và drum major, áo người nào người nấy bỏ ngoài quần hết. Mọi khi tôi chưa bao giờ thấy thằng Sara-đểu ăn mặc như vậy. Cà vạt thì không thắt, tóc tai thì rũ rượi, thật nhịn không nổi mà thắc mắc là "tụi mày đi làm cái quần què gì về thế?".

Khoa Khoa học Chính trị mở lớp đào đất cho sinh viên à?

"Mày né ra. Dọn bàn đi. Chỗ này còn trống nè!" Tôi đúng sợ tụi con gái luôn. Bởi chỉ trong chưa đầy 3 giây, bàn bên cạnh mới nãy còn có 2 người ngồi giờ đã bị lấy lại để nhường chỗ cho người mới đến.

Thằng Sarawat quay qua nhìn một cách khinh bỉ, song không nói gì mà chỉ đi luồn bằng lối khác trong tiệm như thể tai bị điếc bẩm sinh. Hơn thế biểu cảm còn gợi đòn, trưng ra bộ mặt lạnh lùng với thiên hạ.

Nhưng mọi người đều biết nên chẳng bao giờ có ai giận nó. Quan trọng là còn thích nó nhiều hơn.

"Sarawat hấp dẫn ghê." Èo...

Có gì mà hấp dẫn chứ. Thử nhìn kỹ mà coi, cái gì cũng giống tôi thôi.

"Mày kìa." Thằng Fong hấp háy mắt trêu ngươi.

"Cái gì?"

"Bồ mày kìa. Thằng Sarawat ấy. Không qua chào hỏi tí nào à?"

"Tại sao phải chào hỏi? Thằng Green có ở đây đâu."

"Lát nó tới bây giờ."

"Đừng nói! Tao đấm vỡ miệng bây giờ. Mẹ nó, hễ nhắc tới là nó xuất hiện liền." Thằng Green y hệt thầy bói, cái gì cũng biết cứ như ngồi một chỗ tính ra. Đến giờ tôi vẫn chưa biết liệu nó có tin tôi và thằng Sarawat đang tán tỉnh nhau không nữa.

"Americano đá ạ." Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên nhưng không một ai trong tiệm rời mắt khỏi thân hình cao cao đang đứng trước quầy thu ngân.

"Sarawat uống Americano. Ghi lại để sau này mua tặng." Tiếng từ bàn bên cạnh đấy. Có vẻ vô cùng õng ẹo.

"Thật ra thích ăn Pork Chop nữa cơ. Hôm bữa thấy em ấy gọi món đó."

"Hình như em ấy cũng thích Blue Hawaii. Bữa gặp ở căn tin trung tâm, thấy vừa đi vừa uống trông hạnh phúc lắmmmmmm." Cái đó của Tine mà. Thật sự thì đó không phải món thằng Sarawat thích đâu.

"Tai đỏ bừng luôn...Ghen vì nó hả?" Thằng Ohm nói khẽ, tuy nhiên tôi biết giọng điệu và ánh mắt của nó ghẹo gan cỡ nào.

"Mày với tao làm bạn chưa được bao lâu nhỉ. Cắt đứt tình bạn chắc cũng không ảnh hưởng gì lắm đến cảm xúc của tao đâu ha."

"Hồ, tao mới chọc nhiêu đó thôi mà. Làm gì mà căng vậy?"

"Mày ở yên đi."

"Món cái gì cũng được có rồi đây!!" Thấp thoáng đằng sau thằng Sarawat, đàn anh trong tiệm kêu lên để chúng tôi đến nhận order bằng giọng không to cho lắm. Cơ mà...cũng đủ để mọi người đều nghe thấy.

"Của James Ji, sữa dâu xịt sốt cà chua từ sao Hỏa. Của Pope là trà Nhật Bản gửi trực tiếp từ núi Phú Sĩ. Còn Mario, ờ...đợi một chút." Dứt lời liền vội vàng quay đi chỗ khác, bỏ lại mấy món nước shock cinema trước mặt.

Tao đúng ghét tụi đàn anh làm phục vụ trong tiệm này luôn. Tụi nó đều có sẵn máu ghẹo gan trong người. Lần nào cũng chơi lớn, làm quá. Mấy cái món này đố kiếm được trên đời luôn. Trí tưởng tưởng đúng là không có tí gì thực tế.

"Yeh yeh, của tao ra rồi. Sốt cà chua từ sao Hỏa." Cái tụi này lớn lên từ xó xỉnh nào đây, lướt như một cơn gió tới quầy thu ngân để lấy đồ uống.

Tiệm cafe này có cơ chế hoạt động riêng của nó. Tự ra gọi rồi tự ra lấy. Và quan trọng là tiền trao cháo múc.

Cũng có lần hỏi chế Tun, đàn chị năm 8 tại sao phải làm vậy. Mãi sau này mới có câu trả lời là vì có một số đứa hay đến uống nước cho đã rồi trốn luôn, không trả một baht nào. Giờ thì trường hợp uống xong đánh bài chuồn không còn nữa, chỉ còn lại trường hợp thu ngân viết nợ đối với những đứa ngân sách eo hẹp mà thôi.

Tôi nghĩ bây giờ chắc sổ nợ phải dày cỡ kinh Tam Tạng rồi cũng nên.

3 phút sau...

"Mario! Bingsu xoài Columbia, món đắt nhất tiệm ra rồi đây." Quay đầu lại trông thấy thằng Fong mếu máo là lại buồn cười. Tội nghiệp nó phải đi tới quầy thu ngân rồi nói thì thầm không thành tiếng "cho em nợ nhé".

"Được thôi. Chế!! N'Fong năm 1 khoa Khoa học Chính trị lại nợ một bingsu." Khốn nạn...

Thế là đành thất thểu quay về, cố hết sức nén nước mắt, trong tay là món đắt nhất của tiệm. Bingsu cái đệt gì chứ. Đây rõ ràng là tô nước đá giá 10 baht mà. Mày bị "luộc" sạch rồi, thằng trâu. Cơ mà tao sẽ không nói ra đâu. Tao thương bạn, không muốn bạn trông ngu ngốc trong mắt bất kỳ ai.

Tiệm làm món của tao cũng lâu quá cơ. Ngồi móc mỏ nãy giờ rồi đây.

"Americano."

Bụp! Tôi vội nhỏm dậy ngay khi nhân viên của chế Tun gọi. Chắc chắn đó là của tao. Song lúc tới được quầy thu ngân, cả người tôi suýt bị đẩy ngã bởi thân hình to ngồng của thằng Sarawat đứng chắn ngang một cách ngứa mắt. Nhưng với tinh thần không chịu khuất phục, tôi liều chen hàng một lần nữa.

"50 baht phải không anh?" Miệng hỏi song tay đã rút tiền từ trong túi quần ra rồi cắm ống hút ở bên cạnh vào hút lấy hút để.

Ẹ! Đắng. Tôi không thích uống cái gì đắng đắng cho lắm.

"N'Tine, cái đó không phải của em."

"...?" What! Phải gọi là cứng miệng luôn. Nhục mặt thật sự.

"Cái này là của Sarawat. Của N'Tine đây cơ mà." Icecream vị dâu đang ở trong tay chế Tun, người lúc này đang sững sờ vì ly Americano trên tay tôi, sau đó hết nhìn tôi lại nhìn sang người bên cạnh.

"Thế em phải làm thế nào đây?"

"Để chế làm ly mới. Sarawat đợi một lát nhé." Tao nhìn ra sự cưng chiều trong ánh mắt của cựu đàn chị năm 8 xấu xa dành cho chàng ngốc năm 1 nào đó.

"Không sao đâu ạ. Em uống được." Dứt lời, bàn tay dày cầm ly Americano trước mặt lên, không những thế còn nhướng mày nhấp một ngụm lớn cafe.

2 lần rồi nhé! Mày làm như vậy 2 lần rồi đấy nhé.

"Vậy thì 50 baht."

"Người này trả tiền ạ." Rồi chỉ vào tao.

"Cái gì của mày thế?"

"Mày uống rồi."

"Tao uống có chút xíu. Này, tao trả lại 2 baht." Tôi vội lục tìm đồng 2 baht rồi nhét vào tay đối phương.

"Chưa đủ."

"Sao lại chưa đủ? Uống chưa tới 2 hớp nữa là."

"Chưa đủ tiền điện thoại tối qua."

"Thế ai bắt mày gọi không biết."

"Chả ai bắt cả, chỉ là không thích."

"Không thích cái quần què gì chứ?"

"Không thích mày nói chuyện với người khác...lúc đêm khuya. Mất thời gian ngủ nghỉ của người ta."

"Ừ. Lúc mày gọi cho tao, mẹ nó không mất thời gian ngủ nghỉ của tao đâu ha." Thành ra ngủ khuya lắc khuya lơ luôn. Tỉnh dậy thì trời đã sáng mất rồi. Nói những gì cũng không nhớ nữa.

"Tóm lại là người này trả ạ." Không để cho cuộc cãi cọ kéo dài thêm, chỉ chỏ xong nó liền không thèm nói năng gì với tôi nữa mà đi một mạch về lại bàn với đám bạn, buộc tao phải móc tiền ra trả vì không còn lựa chọn nào khác. Biết sao được, nó đi mất xác rồi còn đâu.

Thế là tôi đành bưng cốc kem về lại chỗ ngồi với con tim vụn vỡ. Ngồi ăn được một lúc thì thằng bạn trong nhóm khều tay rồi chìa điện thoại của nó cho tôi xem.

"Cái gì thế, thằng Ohm?"

"Bố mày ra tay rồi."

Mới đầu cũng hơi khó hiểu, song khi nhìn vào màn hình điện thoại đang mở giao diện của Instagram, tôi hiểu ngay rằng thằng Sarawat đã khơi mào cuộc chiến cân não với tôi xong xuôi.

Sarawatlism Free.

Đó là tấm hình ly Americano oan nghiệt ban nãy. Và hiện tại nó đã trở thành đề tài trên IG của đám fanclub chỉ vài giây trước thôi. Tôi không đáp trả gì hết, mặc kệ nó khai chiến một mình. Nhưng thay vì đám fanclub của nó nhảy cẫng lên như trong dự tính, những gì tôi nhìn thấy lại là tên IG của tụi bạn thằng Sarawat cộng với tiếng ô hồ sỗ sàng vang lên từ góc tiệm mà chắc như đinh đóng cột là phát ra từ bàn của nó.

Boss-pol Chắc là mày thích uống Americano lắm nhỉ.

Bigger330 Tao biết của ai rồi nha.

KittiTee Bàn bên kia dễ thương quá đi. ^^

Man_maman @Sarawatlism Cho tao tag không?

Tôi quay trái quay phải quan sát xung quanh. Nó nói tới bàn nào nhỉ. Con gái trong tiệm đông lắm và ai cũng trong tâm thái muốn ăn tươi nuốt sống thằng Sarawat. Quan trọng hơn thế là anh nhân viên đang thi hành sứ mệnh trọng đại đi một mạch tới bàn của thằng Sarawat rồi bày đồ uống la liệt.

"Có người gọi Americano cho N'Sarawat."

"Hả!"

Cái sự hot đó...

Đếm bằng mắt thì có những 56 ly. Giờ mà uống hết chắc thức tới kiếp sau. Cái sự fanclub đúng là đáng sợ. Bạn bè nó cũng thi nhau mắt tròn mắt dẹt.

Tôi thấy đối phương nói gì đó với anh nhân viên một lúc. Chắc là hỏi thăm xem những ai đã gọi. Riêng tôi trả điện thoại lại cho chủ nhân của nó trước khi quay sang nghịch điện thoại của mình. Thì...không có ghen tỵ đâu, chỉ là hơi có cảm giác nếu như fanclub của tôi cũng mua đồ như vậy thì tốt quá. Chuyển cảnh sang thằng Green một lát.

Đến tận ngày hôm nay...hộp cookies Arsenal đó vẫn còn. -_-

"Bồ mày hot không ngừng nghỉ luôn đó." Một thằng trong nhóm lại bắt đầu gợi chuyện để nói. Chắc nó sợ buồn miệng.

"Hot thì cũng vậy thôi. Đẹp trai có ăn được đâu." Tôi nói. Thật sự thì đẹp trai ăn được chứ. Đó giờ tôi vẫn tỏ vẻ mình đẹp trai đấy thôi. Chỉ là không muốn khen thằng khỉ kia nhiều quá nên phải giả bộ đạo mạo thế thôi.

"Thế hả? Để đợi xem mày có ăn được thứ đồ đẹp trai không nha."

"Nổi da gà thấy mẹ."

"Vậy thằng Green sao rồi? Thấy mày bảo nó theo tới tận câu lạc bộ cơ mà."

"Còn sao nữa. May là có thằng Sarawat đỡ cho. Nhưng mà cũng chẳng biết được mấy bận. Nó bám tao còn hơn nữ chính series Hàn Quốc nữa. Mẹ nó, chả biết làm sao luôn."

"Trong có rủi sẽ có cái may. Rồi mày sẽ vượt qua được thôi."

"Cake vanilla với cake cam đây." Còn chưa kịp chốt hạ thì câu chuyện đã tạm dừng khi anh nhân viên của tiệm đặt đĩa bánh ngay giữa bàn một cách khó hiểu.

"Anh ơi...em không có gọi."

"Có người gọi cho. Trả tiền luôn rồi."

"Ai thế ạ? Mà gọi cho ai cơ?"

"Người đó nói là gọi cho Tine. Đừng hỏi nhiều, tao lỡ miệng bây giờ." Thế rồi bỏ đi luôn, để cho tôi nhìn quanh quất xem ai là chủ nhân miếng bánh. Song chẳng ai có vẻ gì là khả nghi hết.

"Phải Prae không ta?" Tôi lẩm bẩm một mình.

"Prae nào?" Chuyên gia tọc mạch phải là thằng Ohm. Chưa kể tai còn thính nữa.

"Thì nhỏ học khoa Y tao kể đó."

"Tiến triển đến mức lén lút mua bánh cho nhau luôn à?"

"Hay là fanclub tao ta?" Bắt đầu nghĩ xa xôi. Đẳng cấp đội cổ động khoa Luật như tôi đâu phải hạng xoàng xĩnh. Có khi là thầm cảm mến nhưng không dám nói.

Giây phút này chia thành rất nhiều giả thuyết. Nào là fanclub, rồi mấy đứa con gái đang thả thính, ngay cả thằng Green cũng liệt vào luôn. Nhưng chắc không phải nó đâu. Với thằng Green, mỗi khi làm gì đều sẽ công khai. Tôi biết tính nó mà.

"Lắm chuyện quá, thằng Tine. Là ai thì cũng kệ đi. Mau ăn đi, tao muốn thử."

"Khoan! Chưa được nếm."

"Cái đệt gì thế mày?"

"Phải chụp hình đã." Cảm giác như mình bắt đầu lây cái tính giống cô nàng bạn gái cũ hóa rồ vì máy ảnh rồi. Ai mua cũng kệ đi, tôi chỉ muốn cảm ơn bằng cách đăng hình lên IG cùng với dòng trạng thái mới nghĩ xong tức thì.

Tine_chic Không biết là ai. Bữa nay mua tặng, bữa sau để mời lại nhé 🙂

Tụi bạn tôi vào chọc như thường lệ. Nặng nhất là thằng Fong với mớ lý thuyết phân tích những khả năng có thể xảy ra gì đó của nó. Gõ qua gõ lại một lúc, comment của ai đó xuất hiện khiến tôi phải nheo mắt đọc đi đọc lại dòng bình luận trước mắt.

Man_maman Có bữa sau luôn kìa. Aiya!

Boss-pol @Tine_chic Đáng yêu. Bạn mình bảo là đáng yêu.

Ai đó hãy trả lời tao đi là không phải bạn thằng Sarawat đúng không. Cố gắng nghĩ thành hướng khác, cơ mà...

Thetheme11 Bánh ngon không?

Tôi đành đáp lại rằng...

Tine_chic @Thetheme11 Ừm.

"Iyaaaaaaaaaaaa~" Một lát sau tôi nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ bàn của thằng Sarawat. Lúc bấy giờ tôi hiểu ngay là chắc chắn bạn nó vào IG để phá đám cho vui đây mà. Còn cái thằng Theteam này là ai chứ. Đúng tọc mạch chuyện của tao luôn. Hay chính nó là đứa đã mua bánh ta. Vì không muốn phải nghi ngờ lâu thêm, tôi không chần chừ mà đứng dậy đi sang bàn đám bạn của thằng Sarawat ngay.

Đám nhóc Bạch Hổ ngẩng đầu lên nhìn tôi trước khi ai đó lên tiếng với vẻ mặt lạnh lùng.

"Có chuyện gì?"

"Tụi mày có vấn đề gì với tao không vậy? Tao biết tụi mày đang chơi khăm tao." Tôi nói thẳng, song thay vì căng thẳng thì tụi nó lại cười rúc rích làm tôi chỉ muốn đập nát sọ từng đứa.

"Không có gì. Chỉ là muốn thân thiết với mày thôi."

"Thân thiết với tao làm gì?"

"Thì mày là bạn thằng Wat. Hay là mày chảnh, không muốn làm bạn với tụi tao?"

"Muốn làm bạn thì đi qua chào hỏi, không phải phá IG tao như thế này. Mày cũng thế, nói gì đi chứ." Dứt câu tôi liền quay sang trách móc ngọn nguồn của mọi rắc rối. Thằng Sarawat lại ngẩng đầu lên nhìn tôi một lần nữa.

"Muốn nói cái gì?"

"Nói cái khỉ mốc gì thì cũng nói đi chứ."

"Đáng yêu."

"..."

"Xong chưa? Về lại bàn ngồi được rồi đó. Keke." Thế là tôi vò đầu bứt tóc trở về bàn trong trạng thái hoang mang, không biết phải sắp xếp cái nào trong đầu trước. Tụi nam chính đổ xô vào gặng hỏi về vụ đi giải quyết, song thật tình là không tóm tắt được mà. Nhớ được mỗi từ "đáng yêu" thôi.

Thật đúng là chết đứng như Từ Hải, chết kiểu không có cơ hội biết đến từ "sinh ra" luôn.

Tim tôi...Mẹ nó, lại Rilakkuma nữa rồi.

Tôi ngồi bẹp dí ở nhà chế Tun hàng tiếng đồng hồ cho tới tận trưa mới ra ngoài kiếm gì ăn rồi vào ca học chiều. Thằng Fong, thằng Peuk thu dọn bài tập bỏ vào balo, thằng Ohm dẹp điện thoại, riêng tôi thì tách ra vào nhà vệ sinh vì đột nhiên mắc ỉa. Ngồi được một lúc thì tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đi tới.

Tôi cố gắng xì hơi thật khẽ và ỉa thật tinh tế để không phải làm phiền người khác, thế mà cái thằng ở bên ngoài kia lại làm phiền đến thời gian riêng tư của tao quá nhiều. Tiếng guitar bỗng văng vẳng bên tai. Tôi cố nhịn không hét ầm lên với toàn bộ sức bình sinh, mau chóng hành sự xong trước khi ra ngoài xả hết cơn phẫn nộ.

Và đúng là xả được cơn phẫn nộ thật bởi cái người ngồi ngay bồn rửa tay kia chính là chàng hot boy của con gái cả trường, người mà ai ai cũng tôn thờ là hoàn hảo.

"Hóa ra là mày, thằng Sara-đểu! Sao lại chơi guitar ở đây chứ? Tao phiền phức."

"Chuyện của tao. Tao chơi guitar ở đâu mà chẳng được."

"Ờ." Cãi không lại nên đành giậm chân thình thịch đi tới bồn rửa tay. Chỉ trong một khắc tôi đã nhận ra một tay của nó bị thương và chảy máu.

"Mày đi đâu, làm gì về?" Thắc mắc cũng được một lúc rồi rằng dáng vẻ của nó và bạn không hề giống người đi học tí nào.

"Đi tập nhạc."

"Tập đến nỗi tay què quặt vậy luôn hả?"

"Băng bó vết thương cho đi."

"Không. Tao thấy máu là sẽ ngất, thấy ngực đi rồi tính." Thật ra giúp được đó nhưng không muốn giúp. Fanclub nó đông biết bao nhiêu, bạn bè thì cả đống. Nhờ ai băng bó cho cũng được hết mà.

"Vậy thì vạch ngực ra khoe. Đổi lại với việc băng bó." Tôi vội quay ngoắt sang nhìn đối phương.

"Có ai nói với mày là mày đúng ghẹo gan chưa?"

"Chưa bao giờ. Chỉ toàn là người khen tao đẹp trai. Lúc nghe cũng thấy hơi ngại, cơ mà đó là sự thật."

"..." Đúng là lố bịch. Mặt mày mà cũng biết ngại ấy hả. Mẹ nó, đúng là rare item mà. Quen biết nhau cũng một thời gian rồi, chưa bao giờ cảm nhận được sự ngại ngùng trên gương mặt chán đời của mày dù chỉ một lần, thằng quần!

"Sắp sơn phòng." Đột nhiên thằng Sarawat gợi chủ đề nói chuyện mới, chẳng thèm hỏi thăm tình hình của tao một câu. Mày qua được bài kiểm tra GAT* với số điểm 150 có đúng không vậy.

(*) GAT: General Aptitude Test (Bài kiểm tra đánh giá năng lực ở Thái, 150 điểm gần như tuyệt đối)

"Nói với tao làm gì?"

"Phụ sơn đi."

"Sao mày không làm đi?"

"Màu gì bây giờ?" Miệng nói nhưng tay vẫn bận rộn ngồi gảy đàn guitar một cách vui vẻ, chẳng hề quan tâm đến việc hiện tại mày có ở trong phòng nhạc đâu, mày đang ngồi ở bồn rửa tay trong nhà vệ sinh đấy, thằng trâu.

"Tao có nói là sẽ giúp mày sao?" Tôi lập tức phản đối.

"Màu xám cũng được. Hay là mày thích màu trắng?"

"Khoan đã, Sarawat. Mày có nghe tao nói không vậy?"

"Đang nghe đây. Tóm lại mày thấy màu nào được?"

"Tao không phải mày, làm sao tao biết được?"

"Vậy 5 giờ gặp ở phòng tao."

"..."

"Nếu mày đến đúng giờ, tao sẽ cho sờ ngực free."

Tao có nói là tao thích ngực, cơ mà không có nghĩa là bộ ngực phẳng lì của mày đâu, thằng chết tiệt. Thằng mặt đơ, mỗi lần nói chuyện với nó là tao mệt não thấy mẹ.

Hôm nay đủ thứ chuyện phiền não trong đầu, nào là học nặng, bị bạn thằng Sarawat chơi khăm, mà quan trọng là phải đứng tập cổ động cho khoa nữa. Thế cho nên tôi để tụi nam chính lôi đi xin đàn anh cho nghỉ một ngày. May mắn một xíu là không có thằng Green tới làm trời làm bể cho nhức đầu, vậy nên cũng an tâm được một lúc.

Nhưng chỉ được một lúc thôi. Chưa đầy mấy ngày nữa là tới sự kiện Alter-đến-tán rồi. Sự kiện này tôi và thằng Green phải đi cùng nhau.

Cơ mà thôi kệ. Hiện tại quan trọng hơn. Sau khi học xong ở khoa Khoa học Xã hội, tôi quay ngược trở về khoa để đợi đàn chị tập cổ động như thường lệ. Trong lúc đó vẫn không quên chat với mấy cô nàng khoa Y để nạp năng lượng cho trái tim. Bỗng các đàn chị khóa trên nối đuôi nhau 2 người một tiến tới, tôi đành chắp tay lại chào theo phép lịch sự của đàn em.

"N'Tine, hôm nay N'Sarawat có đến không?" Còn nhớ cái nhóm bảo rằng sẽ mua giày tặng thằng Sarawat không. Ờ! Chính là nhóm này đấy.

"Không đến ạ. Nó đến làm gì chứ?"

"Ơ! Chị tưởng cậu ấy theo đuổi em." Sao lúc nói câu này chị phải nghiến răng.

"Theo đuổi gì chứ chị. Em là bạn nó."

"Chị thấy bạn Sarawat chọc em trên IG." Đệtttttttttttttttttttt.

"Chọc theo kiểu bạn bè thôi chị. Không có gì đâu."

"Ồ, thế Sarawat có đang nói chuyện qua lại với ai không?"

"Không biết ạ."

"Nhờ hỏi giùm nhé."

"Vâng, hehe." Đành gật đầu để đàn chị bắt đầu luyện tập đi. Chiều tối rồi, đẹp trai cũng biết đói nha. Muốn tập lẹ để về ngủ banh càng trong phòng, không muốn ở khoa đâu. Muỗi thì lắm, chưa kể còn nóng đến nỗi gan sắp chảy luôn.

Kỹ thuật tay đối với việc tập cổ động không có bao nhiêu tư thế cả, chỉ là bài hát thì có cả trăm. Quẫy muốn liệt nách trong suốt 2 tiếng mà vẫn chưa xong. Thế nên buổi tập luyện khắc nghiệt có thể sẽ ngốn thời gian tới tận tối mịt may ra mới kịp cho sự kiện của trường.

Sau 2 tiếng đồng hồ ròng rã và hiện đã bước sang tiếng đồng hồ thứ 3, tia nắng từ vầng thái dương bị thay thế bởi ánh sáng từ đèn điện trên trần nhà, bao tử cũng từ từ bị thay thế bởi 2 chữ "đói bụng" khiến ruột rà sắp quặn lại đến nơi. Vậy mà đàn chị không chịu cho nghỉ giải lao. Tội nghiệp tụi con gái thôi, tập đến mức mồ hôi đầm đìa, chỉ có nước suối mới cứu vớt nổi cuộc đời.

"N'Tine, quẫy mạnh tay lên. Quẫy cứ như không có sức ấy!" Thì em làm gì có sức chị ơi, đào đâu ra sức mà quẫy.

"N'Golf, quỳ xuống theo mấy bạn gái làm gì?"

Ơ! Tao quỳ...tao bắt chước y chang tướng của thằng Golf luôn.

"Tập trung chút đi."

Đói ~ Trong đầu chỉ tồn tại mỗi từ này thôi.

Rrrrrrrrrrrrrrr

Cho đến khi điện thoại của thằng trâu nào đó rung lên, chúng tôi mới được nghỉ.

"N'Tine, điện thoại." Ơ, của tao à.

"Vâng."

"Sara-đểu gọi đến." Đàn chị rướn mắt ngó nghiêng số điện thoại đang gọi tới. Lúc đó tôi bèn chạy thật nhanh đến chụp lấy chiếc điện thoại. Đã hứa với thằng khốn Wat rồi là sẽ không tiết lộ số điện thoại của nó cho ai biết. Bằng không người chết sẽ là tao.

[Đang làm gì? Tao hẹn mấy giờ?] Vừa nghe máy, chưa kịp chào hỏi đầu dây bên kia đã cắt ngang.

"Tập cổ động. Mày sơn phòng thì sơn đi, sai gì tao nữa. Tao đói sắp chết rồiiiiiiiiiiiiii."

[Ở đâu?]

"Khoa."

[Muốn ăn gì?]

"Nói cứ như sẽ đến ấy."

[Muốn ăn gì?]

"Gì cũng được miễn no bụng. Nếu mày đến thì nhớ mua nhiều nhiều nhé. Mấy đứa tập cổ động cũng đói."

[Tao có nói sẽ đến hả?]

"..." Giống như đang hồi hộp chờ mong nhận giải Oscar, cuối cùng lại nghe MC công bố sai. Không còn gì đau hơn thế nữa.

[Khóc rồi hả?]

"Ghét mày."

[Tùy mày.]

"Nếu mày đến, tao sẽ cho sờ ngực."

[Ok, 5 phút nữa gặp!] Sau đó đối phương vội cúp máy. Đệt, thằng quầnnnnnnnnnnn. Mày không có dâm dê đâu ha. Nếu fanclub nghe được thì sẽ sao nhỉ. Chết tiệt! Rồi tại sao tao lại vẽ đường cho hươu chạy chứ. Trả lời đi!

Chưa đầy 5 phút sau, thân hình cao cao của người vừa nói chuyện ban nãy xuất hiện giữa một loạt tiếng hú hét của đám bạn và đàn chị khóa trên. Vụ này đúng là phá hỏng sự tập trung. Không còn ai chìm đắm trong việc tập cổ động nữa. Giờ phút này thiếu điều chỉ mong lao bổ vào người thằng Sarawat đã là thắng lợi lắm rồi.

"N'Sarawat dễ thương ghê. Mua đồ ăn cho nữa."

"Thằng Tine nhờ mua ạ. Còn của mày đây." Bàn tay dày đặt túi plastic xuống bàn trước khi bỏ ra chỗ xa xa rồi ngồi xuống. Nó là như vậy đó. Chẳng quan tâm bất cứ thứ gì. Như thế nào thì vẫn sẽ như vậy.

"Ghi điểm nữa rồi nhé." Tôi đi theo chọc ghẹo, đồng thời ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với thân hình cao cao.

"Ăn cơm đi." Hộp cơm trong tay được giơ ra trước mặt kèm theo nước uống.

"Mày tốt bụng lắm. Tao xin lỗi đã từng nói mày ghẹo gan."

"Cho tao sờ ngực được chưa đây?"

"Thằng nghiệp chướng, tao nói đùa thôi." Còn chưa nói hết câu, cái sự ghẹo gan đã return rồi. Thằng Sarawat không thích ai đến làm phiền thật đấy, không thích nhiều lời với người khác, không thích là tâm điểm chú ý, nhưng với những người đã thân rồi thì đúng là một trời một vực. Nó vừa nói nhiều, vừa ghẹo gan, chưa kể còn tưng tửng nữa chứ.

"Tao nghĩ nghiêm túc."

"Thằng khốn, tao sợ..."

"Bao giờ mới xong?" Miệng hỏi nhưng mắt lại nhìn tôi ăn cơm một chăm chú như thể sắp nuốt luôn đầu tao vậy.

"Không biết. Cơ mà hôm nay mày có đến câu lạc bộ không?"

"Không, tay đau." Tôi cúi đầu quan sát ngón tay đối phương, nhìn thấy dán băng cá nhân thì liền an tâm hơn.

"Lần sau đừng chỉ chăm chăm làm màu nữa. Nghỉ ngơi đi. Cuộc đời con người lúc nào cũng phải biết refresh chứ. Ngay cả cái đồng hồ đến 12 giờ cũng biết chỉnh lại về 00.00 kia kìa."

"Hồi nào? Bình thường của tao là 24.00 nha."

"Mày không chống đối tao một chuyện là mày sẽ chết hay sao hả? Rồi có lành kịp không? Mấy ngày nữa là đến sự kiện âm nhạc rồi."

"Lo hả?"

"Nực cười. Không liên quan đến mày. Tao focus chuyện của câu lạc bộ."

Chúng tôi im lặng một hồi lâu. Thằng Sarawat để tôi vui vẻ ăn cơm trong khi nó bận rộn với việc xử lý tiếng thông báo cứ vang lên không dứt. Lượng tăng follow Instagram của nó rất rất nhanh. Và tôi tin chắc cái thứ âm thanh vừa vang lên kia là do các đàn chị khóa trên và đám bạn cổ động của tôi thi nhau...

"Sarawat, tag IG rồi đó. Like nha." Trọng điểm nằm ở chỗ đó.

"Like đi." Tôi nói với nó.

"Lười."

"Để bấm cho. Đưa điện thoại đây." Một tay cầm thìa, tay còn lại xòe ra ngoắc ngoắc làm đối phương mềm lòng giao nộp chiếc điện thoại quý giá cho tôi. Hôm nay không xài Samsung Hero nữa ta.

"Hồ..." Tôi cảm thán ngay khi nhìn thấy tấm hình mà rất nhiều người tag thằng Sarawat vào. Không chỉ là hình đồ ăn của hôm nay mà còn có hình chụp lén nó ở mọi góc độ. Vừa tag vừa suy diễn kiểu vô cùng đáng sợ. Quan trọng là mục chat trong IG tồn đọng cả đống nhưng đối phương chưa bao giờ trả lời. Tôi thật sự chịu thua nó luôn.

"Người ta nhắn tin cho mày cả kiếp rồi, sao không trả lời?"

"Ai nhắn tin?"

"Fanclub mày chứ ai. Đây này!" Tôi chìa khung cửa sổ chat cho người đối diện nhìn.

"Không biết dùng."

Ừa, tao xin lỗi. Là tao sai. Quên mất đây là Sarawat, người không biết cái gì về mạng xã hội hết. Tạo IG chỉ với một mục đích duy nhất, đó chính là theo đuổi người ngầu lòi là tao đây trước mặt thằng Green. Cơ mà thằng Green có bao giờ nhận ra đâu.

"Cần tao trả lời giùm không?" Tôi đưa ra đề nghị. Muốn nó xóa mù công nghệ thật mà.

"Không cần. Cứ để đó đi." Thế là tôi đành trả lại điện thoại về chỗ cũ.

"Ờ, mày. Đàn chị nhờ hỏi." Ngồi tới ngồi lui chợt nhớ ra nên khơi chủ đề mới theo đúng phong cách Sarawat luôn.

"Cái gì?"

"Mày chưa có bạn gái đúng không?"

"Nhiều chuyện."

"Đấm cho chảy máu miệng bây giờ. Tao nghiêm túc nha."

"Tao đã nói sẽ tán mày mà, còn muốn tao dây dưa với ai nữa?"

"Đâu có liên quan gì với chuyện giả vờ tán đâu. Ý là mày có đang thích ai không?"

"Bấm như vậy đúng không?" Không thèm nghe tao luônnnnnnnnn. Muốn chết hàng ngàn lần khi phải nói chuyện với người như nó. Thấy cứ cúi cúi ngẩng ngẩng quần què gì đó nên tôi đành mặc kệ luôn.

Ting!

Điện thoại của tôi rung lên...Vậy nên toàn bộ sự chú ý đều hướng về chiếc máy có chức năng liên lạc ở gần kia.

Sarawatlism started following you

Tôi vội ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Thân hình cao cao vẫn cặm cụi vào màn hình điện thoại, sau đó thì phát ra âm thanh trầm thấp nhưng rõ ràng từng câu từng chữ với tôi.

"Ừm..."

"..."

"Theo dõi ai thì thích người đó."

Và tài khoản Instagram của tôi dường như là tài khoản duy nhất mà thằng Sarawat theo dõi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro