Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lái xe đi ra ngoài, đến phía cuối con đường tư gia trải nhựa ngắn hỏa, nếu đi về phía bên trái sẽ trực tiếp đi tới khu trung tâm chợ, cũng chính là một mảnh đất sét hoa, đi thêm khoảng hai, ba km nữa có thể tìm thấy hai bên đường với rất nhiều bảng hiệu nê ông. Còn nếu Khống hướng bên phải, sẽ tới nơi được Thắng là “Thiên đường học phủ” – Học viện Đức An.

bọn họ trao đổi.

Phản ứng lại với từng chữ trong đầu, rõ ràng là hàm ý xúc giác.

Giống như bị xem là mục tiêu, bắt được, tra tấn, sau đó chính là bệnh đau bụng, phân chia thức ăn.

Nhóm thợ săn ở trước mặt bạn, không thờ ơ gì mà thương thảo như thế nào để chia quyền sở hữu cậu.

Những người thô…

Mạc Dực, Nhạc Trừng, An Lăng, Mộ Dung Duy, các kẻ bùng nổ hành động ngang ngược ở trường học chính là cái gọi là người thừa đại tập đoàn, toàn bộ là cung sinh!

Chính mình không có điểm nổi bật gì, vì cái gì mà trở thành mục tiêu?

Trương Quý bất động thanh sắc mà nhà nhã, mịn mắt quét qua An Lăng ngồi nghiêng ở phía đối diện một cái.

An Lăng rất tuấn tú, mái tóc ngắn màu đen, môi mỏng, hơn nữa lại như luôn khinh thường cái gì mà nhếch nhác lên. Trung tính mà xinh đẹp, lúc nào cũng nhận được tình cảm nồng nàn từ mọi nơi. Học viên trong viện nghiên cứu nghệ thuật đa số tranh luận về cái đẹp có thể chấp nhận được kỳ lạ, nên thường An Lăng xuất hiện có thể dẫn tới một trận hỗn loạn.

Không kỳ quái, tài phú thần bí cùng quyền thế, danh hiệu người thừa kế, đến mẫu mặt giận dữ cũng vô cùng đẹp trai, ánh mắt âm quan, tổng hợp lại tạo thành mị lực làm cho người ta điên cuồng.

đùa cùng đối xử.

Không sử dụng biện pháp trước đó.

Lần đầu tiên gặp phải, bạn vẫn chưa hiểu mà không lên tiếng. Cậu muốn điên cuồng. Trên đời cư nhiên lại có kẻ lừa cao tại thượng đáng xấu hổ như vậy, hãy dùng một bộ mặt ban ơn mà nói với một người con trai rằng chúng ta coi trọng cậu, về sau coi như món đồ chơi của chúng ta đi, tất nhiên bạn sẽ có ưu đãi.

Được “Ân điển” này của Mạc Dực, Phản ứng đầu tiên của Trương Quý là muốn hướng đến kính cường lực của ngọc mà một quyền, chiến đấu cho vương quỳ trên mặt đất nhận sai.

Chỉ có điều chỉnh thân hình cao lớn của Mạc Dực làm cho cậu tạm thời kiềm chế tức giận, nhưng thở hổn hển không ra tiếng. Đại khái tất cả những học viên từng bị bọn họ làm đồ chơi đều lộ ra vẻ mặt như thế, Mạc Dực đối với sự tức giận mà không nói gì điều này đã sớm tập thành thói quen.

hiện tại là Mạc Dực Kiềm ở giữa, cảnh khốn không thể động đậy.

Nhạc Trừng suy ngẫm mà đánh giá cậu bé một phen, bắt đầu thưởng thức cái sừng của cậu, xoa xoa mặt mặt, ngón tay cái giống như kích động mèo, gãi gãi từ đầu sừng rồi tới cần cổ mềm mại “Sên lên thực tế thoải mái thoải mái , A dực không có hứng thú sao? Lúc trước đã thấy cậu tận lực yêu cầu một đối thủ của mình, tôi còn nghĩ cậu sẽ hoàng ngọc chứ.”

Trương Quý âm thầm cười lạnh.

Té ra đối thoại với cậu, không ngờ Mạc Dực lại phải ra nhiều sức lực như vậy.

Tất nhiên, cậu tuyệt đối không có quái vật vì sao Mạc Dực lại làm như thế.

Mạc Dực là một anh hùng thô điêu ngoa, có lẽ cả đời không có ai đánh qua. Trương Quý trốn học quay về trường báo nguy. Lúc nghe cậu nói người bắt cóc cậu là công tử tập đoàn Mạc Thị, cơ hồ có thể thấy biểu hiện 'Không có việc gì cả' trình bày trên mặt mọi người, đại khái công Mạc Dực bọn họ bắt đồng học đã là chuyện bình thường.

Nói tiếp chuyện bản thân lúc sau như thế nào thoát thân càng hỏng bét.

Viện cảnh nữa hãy nhảy dựng lên, vì thế nghe thấy thông báo sóng thần cấp lại càng kích động hơn, giây tiếp theo, khanh khan mời trưởng học viện đến, hiệu trưởng cũng không biết xử lý lý do hậu quả béo phì này như thế nào. Cuối cùng, quyết định tạm giam Trương Quý đã gây tổn thương trái phép.

Sự thật là buồn cười!

Phía sau càng buồn cười hơn. Mạc Dực sau khi nhận được thông báo Trương Quý đang được chăm sóc, đơn giản trình bày lại tình huống đã qua.

Trương Quý vô duyên vô chiến tấn công biệt thự gần học viện của chiến binh, có thể là muốn ăn trộm đồ vật này nọ, kết quả là Mạc Dực phát hiện. Trương Quý đánh Mạc Dực, sau đó chạy trốn quay về học viện, hơn nữa còn nói dối là kẻ bị hại.

Không có những thứ đó, Mạc Dực còn yêu cầu bồi thường.

Trương Quý nghe xong những lời đó, cảm thấy vô cùng nức cười.

Đây cũng không phải là tiểu thuyết, đây là xã hội loài người, có trật tự, có luật pháp! Kẻ có tiền đều thật sự nghĩ muốn làm gì thì làm hay sao?

Cho dù không thể vào, cũng không thể mất hết đi? Ngay lúc đó học phải cố gắng vất vả mới kiếm được cũng buông tha hết, có thể không?

Sau khi được thư giãn, Trương Quý thu hoạch đồ đạc này về nhà.

Nhưng không thể nghĩ rằng,  đơn khởi động chính thức  rất nhanh được gửi tới.

Vô liêm sỉ! Người này còn mũi mũi đi khởi động? Phạm phải chuyện đáng xấu hổ như vậy, còn sơn đi khai báo luật?

Trương Quý kết thúc câu quyết định đấu tranh. Cậu cũng có bạn bè làm luật sư, đã trả lời ứng dụng giúp cậu gọi điện hỏi một tình huống nhỏ.

Vài ngày sau, câu trả lời đã được trả lời.

Lời trả lời rất không lạc quan.

Trương Quý không đủ cơ sở xác thực, chứng minh mình từng bị bắt cóc.

Trương Quý cũng không đủ lý do để giải thích chính mình tại sao lại xuất hiện ở biệt thự của Mạc Dực.

Trương Quý phá cửa sổ khảo sát của biệt thự, rồi để lại vân tay chính xác.

Mà thời gian tối thiểu của vấn đề chính là Trương Quý không có tiền, nên cậu không thuê nổi luật sư tốt.

Còn Mạc Dực, chiến binh được đại quân luật sư mà ngay cả chính phủ cũng không hào hoa chống lại.

Trương Quý nghe xong, chỉ còn xà răng “Tôi đây không phục, lần này phải tiếp tục, cho dù có thua, nhiều nhất cũng chỉ là ngồi tù thôi.”

Cậu biết thói đời vốn không công bằng, nhưng luôn có người phản kháng với sự bất công đó. Thế giới thiên tài, đây là do người thụ hưởng đặc quyền cùng người nguyện ý chịu sự không công bằng đó tạo thành thành.

Cậu không chịu được.

Tình huống không câu lạc quan nhưng Trương Quý vẫn là người luôn hiển thị quyết định chiến tranh. Cậu nghe nói chính phủ hỗ trợ cho những người không có tiền thuê luật sư một phương pháp hỗ trợ pháp luật miễn phí.

Cho dù phải ngồi tù, bị vu oan là cướp, Trương Quý vẫn không muốn đi cầu cái kẻ tự cho mình là tài trí hơn người, hoàn toàn coi thường tôn béo người khác – Mạc Dực kia.

Cậu ăn chặt đến cùng, thời điểm đang đi chiến đấu mình, Mạc Dực gọi điện thoại,  chiến đấu  cậu hoàn toàn.

“Cư nhiên sơn cùng tôi đi sự kiện? Tốt lắm. Trận đấu này tôi đã giành chiến thắng nhất. Tôi không những bắt cậu ngồi tù, còn muốn cậu phải bồi thường thất vọng cho tôi.”

“Cho dù anh thắng thì như thế nào? Chất qua chỉ minh anh là con lợn có thể một mắt che trời mà thôi. Tôi tình nguyện ngồi tù, tình nguyện thất đập, tình nguyện cái gì cũng không có!”

Mạc Dực ở bên trong điện thoại cười hỏi “Bàn đám em trai em gái đáng yêu của cậu phải làm sao bây giờ?”

Trương Quý đột biến sử dụng sốt, hôi hôi xả xuống.

“Có sự kiện cũng là tôi đảm trách, bọn chúng có…”

“Có thể sống bằng tiền bảo hiểm của cha mẹ, đúng không? A, đừng quên cậu phải bồi thường thất bại cho tôi. Cửa sổ sát đất thật giá tiền, còn có, khi cậu rời đi, còn làm gãy mấy thứ đồ cổ của tôi. Cậu có biết chúng đáng giá bao không bao nhiêu? Tiền bảo hiểm của cha mẹ cậu ngay cả thần cho một cái mảnh nhỏ cũng không đủ đâu.”

Cái gì cổ đồ?

Trương Quý biết, cậu căn bản không chạm vào đồ cổ gì hết. Cậu chỉ đánh cánh cửa sổ đất mà thôi!

Bất quá, sẽ không có ai tin bạn nói.

“Đã không có tiền, anh lại ngồi tù. Đàn em đáng thương phải làm sao bây giờ? Tôi đây tấm lòng lương thiện, thay bạn thông báo cho viện Phúc lợi một chút.” Mạc Dực miêu miêu tả – đoạn nhẹ nhàng bâng quơ mà nói “Tập đoàn Mạc Thị ở giới từ thiện rất có tiếng. Bây giờ hầu như mọi niềm vui đều được tặng quà của nhà tôi. Em của bạn tới viện rồi, chỉ cần làm cho người trong đó biết anh trai bọn họ chính là kẻ đã đả thương Mạc công tử, tự nhiên sẽ được chiếu cố đặc biệt…”

Không mong đợi Mạc Dực nói xong, Trương Quý lập tức ngắt điện thoại. Tuy rằng hai chân như lùn ra, nhưng cậu vẫn cố gắng đi liên hệ đến những bằng hữu thông sâu, hỏi xem có thể tính được không.

không giống nhóm Mạc Dực cao lớn, nhưng dù sao vẫn là một nam sinh trưởng thành bình thường, một quyền này đánh vào bụng cũng phi thường chết người.

Mộ Dung Duy lúc này buông lỏng cậu ra, đau đến sắc mặt đều thay đổi.

Trương Quý bổ sung cơ hội này mà lui ra, tuy nhiên trong tình huống cấp bách không thể không vung nắm tay, cậu đã quên nơi này có tận bốn người, hơn nữa bốn người đó còn là bản tính ác ma.

Lui một bước, đã có người từ phía sau summar được, bắt lại câu trả lời.

Ba --

Không chút lưu tình mà hạ một chưởng, đánh vào mặt,  đánh  Trương Quý ngã vào sô pha.

Chính là Mạc Dực.

“Lại muốn đánh?” Mạc Dực từ trên cao nhìn xuống Trương Quý đang nằm trên yên, thảnh thơi mà hỏi.

Trương Quý tất nhiên không trả lời.

Cậu bé mắt lại, quay đầu, xử lý bên má nóng rát úp lên trên sô pha lạnh.

Mạc Dực xuống tay hưng hãn, Đánh nhất học qua mấy thứ phòng thân linh tinh gì đó, ra quyền lực đạo vô cùng mạnh, cơ hồ một cái bô tai tiện ích cũng có thể đánh người độc.

Sau khi biết kết quả sự kiện sẽ thu gọn, Trương Quý hoàn hướng Macước đầu nghe theo.

Kẻ có tiền, quả thật có thể mang lại thú vị cho voi.

Cậu có thể mạng chính mình, nhưng không thể lấy em trai em gái ra mà đùa được.

Không thể không thận trọng, không thể không nhục nhã, chính mình đến biệt thự Tìm Mạc Dực, cầu đánh bỏ phần khởi động.

Lúc Mạc Dực nghe xong, trên mặt biểu hiện tình huống cũng không có. Mức độ hoàn thiện bảo vệ Trương Quý phải cho tốt, không được hoàn vũ, rồi rút ra một cây bạch dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc#np