Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tiểu Hổ vừa mở mắt ra, nhìn thấy một thành phố nhuốm đầy máu. Xung quanh có rất nhiều người cũng giống như Vương Tiểu Hổ, vừa mở mắt ra đã thấy mình đã ở nơi xa lạ này. Vương Tiểu Hổ nhớ lại sáng hôm qua một vệt lưu tinh màu đỏ rơi xuống, sau đó hắn liền mất đi ý thức, tỉnh lại đã ở chỗ này.
- Chào mừng mọi người đến với tận thế của ta. Đừng hỏi ta là ai vì nó không hề quan trọng. Các ngươi chỉ cần rõ một điều là tiếp sau đây các ngươi sẽ phải ở vị thế cầu sinh đấu tranh với thây ma,thú biến dị. Giọng nam nhân vang lên mọi người đều nghe được rất rõ nhưng không ai có thể tìm thấy vị trí của người đó là phát ra từ đâu, giống như phát ra từ trên không trung vậy. Vương Tiểu Hổ cũng như những người khác đều là vẻ mặt không thể tin nổi, tất cả mọi người xuyên tới tận thế? Đùa gì vậy? Chương trình thực tế? Tóm lại không ai tin là họ đã xuyên việt. Nhưng đúng lúc này, lũ thây ma dày đặc, từ khoảng cách mấy chục mét gầm lên những tiếng động kỳ quái, mặt mày nhăn nhó, từ từ đi tới! ừm ...người có thị lực kém sẽ nghĩ họ là diễn viên hoá trang thành, người có thị lực tốt thì chắc chắn tám mươi phần trăm họ là thây ma thật! Có thây ma trên ngực cắm xuyên thanh thép, có thây mà trên đầu cắm dao thái rau, còn có thây ma hai mắt trống rỗng thậm chí là không có đầu.
Khi mọi người nhìn thấy những thây ma này, một số người có phản ứng sinh lý, nôn mửa, thậm chí có người còn tè ra quần. Tất nhiên, cũng có nhiều người, chỉ khẽ thay đổi sắc mặt không có phản ứng quá rõ ràng, Vương Tiểu Hổ là một trong số đó. Hắn không những không sợ, thậm chí còn có chút phấn khích. Thây ma! tiêu diệt thây ma có trở thành hiện thực, điều này thú vị hơn nhiều so với trò chơi và phim! Nhưng mà mọi người đừng quá bi quan, chỗ này mặc dù gần giống với trái đất nhưng mức độ ô nhiễm nghiêm trọng hơn, các thế lực đối địch nhiều, đây không hẳn là điều xấu. Mọi người chỉ cần thích nghi với điều kiện khắc nghiệt này , thậm chí có thể hoàn toàn quá trình tái tiến hoá của loài người, đạt được những khả năng như của siêu anh hùng lúc đó đối phó với thây ma sẽ dễ dàng hơn. Nói nhảm tới đây thôi, bây giờ việc đầu tiên mọi người cần làm là phải sống sót cho dù dùng mọi thủ đoạn". Âm thanh kết thúc, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc, họ nhất thời không tiêu hoá kịp cái sự việc li kì này. Bọn họ đều trưởng thành trong hoà bình, đến đánh trận đều chưa trải qua càng đừng nói tới thây ma bạo phát. Việc này đả kích tinh thần rất là lớn. " Đừng ngây người nữa, thây ma sắp tới rồi mau chạy tới những kiến trúc gần đó đi". Không biết là ai hét lên câu này, mọi người vội vàng hành động. Vương Tiểu Hổ cũng chạy cùng đám người, cho dù muốn đánh chết thây ma, hắn cũng sẽ không đi tìm cái chết bây giờ ... ít nhất là phải đợi khi thây ma chỉ có một mình. Nhiều người đã an toàn chạy vào trung tâm mua sắm, siêu thị, cửa hàng quần áo, nhà hàng và các tòa nhà khác. nhưng cũng có người vì bị doạ sợ hãi chân mềm nhũn, bị thây ma vồ tới, cắn xé điên cuồng. Mọi người trong tòa nhà nhìn thấy những người xung quanh trước đây đều biến thành những thây ma gớm ghiếc đẫm máu, họ đều rất buồn. Tâm trạng thấp thỏm trong lòng bao vây lấy mọi người. Vương Tiểu Hổ và một số người trốn trong trung tâm thương mại, mặc dù tổng cộng chỉ có hai tầng nhưng nó có thể chứa một nghìn người. Một nửa số người đến nơi an toàn, họ ngồi bệt xuống đất và bắt đầu bàng hoàng, rơi vào tình trạng sợ hãi sâu sắc. Nửa còn lại giống như Vương Tiểu Hổ đang tìm kiếm nguồn cung cấp trong trung tâm thương mại. Vương Tiểu Hổ dường như trở lại thời điểm tết nguyên đán trước đây, mọi người chen chúc trong thang máy. Tới tầng hai trong nháy mắt cửa hàng đồ ăn đều bị cướp sạch, dường như ai cũng biết được đồ ăn là quan trọng nhất. Vương Tiểu Hổ giành không được đồ ăn nên trực tiếp từ bỏ, từ thang máy trở xuống tầng một, tìm thấy một cây gậy bóng chày chất lượng tốt trong một cửa hàng thể thao. Sau đó sử dụng đồ bảo hộ để trang bị đầy đủ cho mình. Đối với vị thế thì lương thực là quan trọng, nhưng vũ khí có khả năng chống lại thây ma còn quan trọng hơn. Hiển nhiên mọi người không hề nhận ra điểm này ngay từ đầu, gặp được thây ma liền sợ hãi chỉ muốn chạy trốn. Nhưng thực tế thì không cần thiết, lũ thây ma hiện tại rất chậm chạp, ngoài vẻ ngoài đáng sợ và sức sống ngoan cường thì chúng chẳng thấy sức mạnh gì nhiều. Chỉ cần Vương Tiểu Hổ có thể đánh bại thây ma, tin chắc rằng  người có đồ ăn sẽ chủ động chia cho hắn và yêu cầu hắn bảo vệ họ. Vì vậy, không có thức ăn thì không có thôi. Đầu tiên tìm cơ hội xử thây ma là sẽ có bánh mì thôi. Vừa nghĩ như vậy thì trước cửa kính bỗng có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mắt ướt đẫm gõ vào kính. Nhìn kỹ sẽ phát hiện sau lưng cô ta là một nữ thây ma. Vương Tiểu Hổ bước tới, cửa kính dày nhưng không cách âm nên khi tới gần có thể nghe thấy tiếng cô gái la hét. “Tôi bị trẹo mắt cá chân, nên tôi không vào kịp… làm ơn, mọi người ai có thể mở cửa… cứu tôi với.” Cô gái khóc rất cảm động. nhưng mọi người trước mặt đều thờ ơ, còn có một người mặc vest thẳng thừng nói: "đùa gì vậy, mở cửa đi, thây ma tiến vào, không phải ai cũng phải chết sao? sao lại ích kỷ như vậy?" Cô gái khóc vô cùng cảm động. Nhưng tất cả mọi người đều thờ ơ, có một người đàn ông mặc vest còn nói: " Đùa gì vậy, mở cửa rồi thây ma tiến vào không phải mọi người đều phải chết sao? Sao cô ích kỷ như vậy? Trên thực tế thì họ mở cửa, chỉ cần đóng lại kịp lúc, thây ma sẽ không thể đuổi kịp. Nhưng lúc này rất nhiều người đồng ý với người đàn ông đó. " Đúng đó, không thể chỉ vì cô mà không quan tâm đến tính mạng của mọi người được"." Đúng thế, hay là cô đi chỗ khác đi". " Ồn chết đi được, mau cút đi". Ở tận thế, lòng người là thứ không thể thử nghiệm được. Cô gái không còn sức lực từ sớm cùng với những lời bàn tán của mọi người, cô bỏ cuộc vùng vẫy và ngồi sụp xuống đất, chờ đợi lũ thây ma đến. Cô gái tự lẩm bẩm khi lũ thây ma đang tiến gần hơn :“Tôi… tôi sắp chết sao?”.  Đúng lúc này, một bóng người đứng trước mặt cô: “Cô chết? tôi không đồng ý đâu, cô cứ yên tâm, việc còn lại cứ giao cho tôi!” Đúng vậy, người này là Vương Tiểu Hổ! Một mặt, hắn định đánh cương thi, vừa hay đây lạc đàn. Một mặt, những người khác như thế nào hắn không quan tâm nhưng bảo hắn thấy chết không cứu thì hắn làm không được. Cô gái mũi chua xót, cảm động đến nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời nào...Người đàn ông mặc vest đáp lại Vương Tiểu Hổ, người đang ở bên ngoài cùng với cô gái: "Muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tôi thấy ngay giây tiếp theo liền bị thây ma giết đi. Mọi người đừng mềm lòng, hắn nếu đã ra ngoài, đừng cho hắn vào! ". "Ừm, đừng thả hắn vào". Xem quá nhiều phim rồi đi, thật nghĩ rằng con người có thể đánh lại thây ma chắc, thây ma dễ đánh lắm không bằng. Lời nói của mọi người làm cô gái bất an, Vương Tiểu Hổ tiếp tục nói:" Cô không cần sợ, lời của người khác không quyết được sự thật gì, tất cả sự thực đều do bản thân tạo nên. Cô gái nghe xong tâm trạng lo lắng cũng dần dần thả lỏng. Vương Tiểu Hổ không nói nhiều cũng không bị những lời chất vấn ảnh hưởng tới, mạnh mẽ vung gậy bóng chày đập thẳng vào người nữ thây ma"bang" một tiếng. Nữ thây ma bị đập trúng lại không có bất kỳ phản ứng đau đớn nào mà há miệng hướng Vương Tiểu Hổ. Đệch! Sức chiến đấu của nữ thây ma này sao mạnh vậy, thây ma trong phim ảnh quả nhiên là lừa gạt. Vương Tiểu Hổ sửng sốt, dùng gậy bóng chạy kịp thời chặn phía trước, nữ thây ma cắn lên gậy bóng chày một nhát, lực đạo lớn tới nỗi đẩy Vương Tiểu Hổ vào góc chết của bức tường." Haha, tôi đã nói rồi mà, cái tên ngốc này còn định thật sự đi đánh thây ma, anh hùng cứu mỹ nhân, bây giờ thì hay rồi, tặng không đầu người cho nó. " Chúng ta là đúng, nếu muốn sống tiếp thì không được bốc đồng". Người trong trung tâm mua sắm vui mừng khi thấy kẻ khác gặp hoạ, chỉ có cô gái chịu đựng sợ hãi, xoay người đập vào phía sau đầu nữ thây ma, cô không thể để Vương Tiểu Hổ vì cô mà chết. Tuy nhiên, nữ thây ma chỉ cần vung khuỷu tay đẩy một cái, cô gái liền yếu ớt ngã xuống đất. Vương Tiểu Hổ khó khăn chống lại nữ thây ma, hắn biết mình sẽ chết nhưng hắn không hối hận. Dù được chọn lại lần nữa hắn cũng sẽ thấy chết mà không cứu. Bởi vì hắn có thể sống hơn hai mươi năm cũng đều là nhờ những người lạ đối đãi với hắn không một chút do dự. Khí huyết trào dâng, hai mắt co rút lại, sau lần vật lộn cuối cùng, đầu óc Vương Tiểu Hổ chợt nghe thấy một âm thanh máy móc. "Hệ thống tán tỉnh mạnh nhất, trói buộc ký chủ!". "Ừm? Hệ....hệ thống tán tỉnh?" Có nhầm không vậy, hắn bây giờ sắp chết rồi đưa cho hắn hệ thống tán tỉnh có tác dụng gì? Đưa cho hắn cái gì đó có thể đánh bay thây ma còn được. " Không...từ từ, hệ thống tán tỉnh. Thây ma cũng là người, có phải có thể thử một chút? Vương Tiểu Hổ cẩn thận nhìn lướt qua nữ thây ma trước mặt ... tuy rằng có chút gớm ghiếc, nhưng từ góc độ ngũ quan có thể thấy được tám mươi phần trăm trước đây là một mỹ nữ. Lui lại một bước, cho dù là như thế này, dù chút kỳ quái, nhưng cũng không phải đặc biệt xấu. Hiểu rồi, bất cứ giá nào, thả thính xong cô ả, mong rằng cái hệ thống tán tỉnh này thật sự có thể có sức mạnh thần kỳ. Không khí như đóng băng vào lúc này....Đệch! Anh bạn, cậu đây là động tác gì? Hôn thây ma? Khẩu vị nặng vậy. Nữ thây ma lần đâu bị cưỡng hôn, phản ứng bản năng không phải là cắn xuống biến Vương Tiểu Hổ thành thây ma mà là đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng ngại ngùng. "Này là...thây ma gặp lưu manh à, thây ma thẹn thùng?? Trâu bò! Nhưng mà, đợi khi thây ma phản ứng kịp nó vẫn sẽ cắn cậu thôi. Đừng tưởng rằng hôn một cái là nó sẽ không tấn công cậu nữa nhé? Quả nhiên nữ thây ma đã phản ứng lại, nhe hàm răng sắc nhọn của mình cắn về phía Vương Tiểu Hổ! "ding!"  Hôm nay tán tỉnh một nữ binh đặc nhiệm thây ma một lần nhận được phần thưởng buff ngẫu nhiên. "Mê hoặc bạo kích 10 lần
Cây gậy bóng chày trong tay đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng, Vương Tiểu Hổ sững sờ, không chút do dự dùng cây gậy bóng chày đập nát "bùm". Một cú đánh này tư thế rất tiêu chuẩn, đánh nữ thây ma bay xa hơn mười mét. Tất cả mọi người đều nhìn tới ngốc... Một gậy này của cậu nó cũng quá ly kỳ đi. Đây là đánh ra bạo kích rồi? Vương Tiểu Hổ thở ra một ngụm khí, biết rằng có liên quan tới hệ thống nhưng bây giờ chưa phải là lúc vui mừng, đành phải giả bộ hù dọa đám người trong trung tâm thương mại. Vương Tiểu Hổ để gậy bóng chày xuống, đỡ cô gái lên, giả bộ nói: " Ngốc quá, đã nói rồi. Chỉ cần có tôi không ai có thể tổn thương cô". Vương Tiểu Hổ vừa ngưng lại nói:" Bây giờ chúng ta trở lại trung tâm thương mại xem ai còn dám cản" Vương Tiểu Hổ nói xong, ánh mắt đỏ rực quét thẳng về phía mọi người đang ở phía sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro