Chap 16: Lời hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả tuần nay em chẳng thèm để availble cho dù có online, tôi biết chứ vì tôi dùng phần mêm để detect mà [hồi đó cái phần mềm này chính xác ra phết]. Đó là dấu hiệu “chưa sẵn sàng để nói chuyện” của em. Tôn trọng quyết định của em, tôi không dám mở lời. Tôi chỉ biết chờ và chờ, thế thôi. Cũng khó chịu muốn chết nhưng lỗi của tôi thì tôi phải chịu chứ biết sao bây giờ.

Đang ngồi tụng bài, thấy một cái nick quen thuộc online, tôi mừng húm.

Nàng is online

Tôi: khụ khụ khụ :ho:

Nàng: anh là ai

Tôi: anh là người em thích

Nàng: tôi không quen anh

Tôi: nhưng anh quen em

Nàng: sao tôi vừa online mà anh đã nhảy vào là thế nào

Tôi: vì friend list của anh có mỗi mình em sáng. Sợ em buồn nên anh nhảy vào nói chuyện cho bớt boring

Nàng: tôi đang vui, không cần anh làm cho bớt chán

Tôi: nhưng anh đang chán. Em làm gì cho anh vui đi

Nàng: tôi chẳng biết làm gì cả. Nói chuyện với anh chán chết

Tôi: nhưng nói chuyện với em vui lắm

Nàng: không phải nịnh đầm

Tôi: không tin … cười thử xem

Nàng: đừng có chọc. Đây không dễ cười đâu. Dù nói câu đó, tôi biết thừa là em đang cười.

Tôi: ôi thế à. Khó tính thế. Cười cái mà cũng khó khăn 

Nàng: khó khăn chứ. Tôi xinh tôi có quyền

Tôi: haha. Nay lại có kiểu tự lăng xê bản thân nữa cơ đấy

Nàng: ai cũng bảo, nên chẳng dại gì không tin

Tôi: người ta nói vậy cho em vui lòng thôi

Nàng: kệ, miễn khen là thích rồi

Tôi: em xinh quá

Nàng: trừ anh ra >:p

Tôi: mâu thuẫn quá. Vừa bảo một đằng giờ làm một nẻo

Nàng: thích

Tôi: thích cái phích

Nàng: :cười lăn lộn:

Tôi: …

Nàng: …

Tôi: giận anh à?

Nàng: vâng

Tôi: anh xin lỗi, anh không cố tình đâu

Nàng: …

Tôi: anh nghĩ một đằng nhưng từ anh dùng không đúng trong trường hợp này

Nàng: …

Tôi: anh xin lỗi, thật lòng đấy

Nàng: …

Tôi: hết giận anh chưa?

Nàng: sắp

Tôi: xin lỗi mà

Nàng: chút nữa

Tôi: năn nỉ

Nàng: không chân thành

Tôi: :mặt khóc: xin lỗi. Tôi xin đảm bảo đây là lời xin lỗi chân thành nhất

Nàng: thiếu gì đấy

Tôi: thiếu gì :mặt đau khổ:

Nàng: không biết thì cứ giận

Tôi: không biết thật mà. Nói vậy nhưng tôi biết thừa cái em muốn là cái gì.

Nàng: :quay mặt đi lắc đầu:

Tôi: chụt choẹt

Nàng: kinh quá

Tôi: không phải ấy muốn vậy còn gì

Nàng: nhưng như vậy thì mãnh liệt quá, nhẹ nhàng thôi

Tôi: thích

Nàng: thích cái phích

Cả tôi và em đều lăn lộn cười.

Tôi: em có khỏe hơn không?

Nàng: có anh ạ. Nói chuyện với anh lúc nào cũng vậy, luôn làm em cười. Cảm ơn anh

Tôi: ấm đầu à?

Nàng: cảm ơn mà không thèm nhận nhe

Tôi: không, thèm nhưng không lấy

Nàng: kiêu quá

Tôi: kiêu thật mà

Nàng: nghe phát ghét

Tôi: ghét thật không?

Nàng: ghét từ đầu rồi

Tôi: vậy sao nói chuyện

Nàng: vì sợ anh buồn thôi

Tôi: tốt thế. Yêu thế :mắt chớp chớp:

 

Nói chuyện với em cả ngày tôi không biết chán. Vì em rất biết cách nói chuyện và có rất nhiều chủ đề tôi và em cùng thích. Em nói chuyện đúng mực, nhưng cũng biết cách pha trò. Nói chung đó là một cô gái rất thú vị và tương đối hoàn hảo, theo quan điểm của tôi. Không phải vì là mối tình đầu nên tôi khen đâu. Thử hỏi con gái bây giờ, chưa quan tâm đến vẻ bề ngoài vội nhé, có bao nhiêu người có tính cách dễ thương, nhưng lại rất đàng hoàng và biết nghĩ cho người khác như em. Chắc do tư tưởng “ngày trước mình khổ, giờ con cái phải sướng”, công thêm cách giáo dục không nghiêm khắc vô tình khiến cho nhiều “teen thơ thẩn, ộp pa ộp má” bây giờ coi trời bằng vung. Chẳng có bố mẹ nào không thương con cả, nhưng tôi nghĩ “thà bây giờ mình dạy con cái mình trước, còn hơn là để cuộc đời làm thay”. Tôi tin học phí từ những bài học mà cuộc đời mang lại cho con cái tôi sẽ khủng khiếp và tàn nhẫn hơn rất nhiều so với thứ đòn roi, nghiêm khắc tôi răn đe chúng. Chỉ là ý kiến hơi chủ quan thôi ạ, tôi ảnh hưởng nhiều bởi mẹ tôi, một cô giáo.

Quay lại chủ đề tôi yêu em cái, không lại “thơ thẩn” xa quá rồi. Thời gian đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi. Tinh thần thoải mái nên việc học của tôi cũng nhàn hơn. Nhờ em cả. Về phần em, sức khỏe đã khá hơn rất nhiều, do vậy em không phải thở bằng máy nữa. Từ 30% thành công, bác sĩ đã báo tin vui cho gia đình em, tỉ lệ bây giờ là 70%. Tình yêu mang đến một phép lạ. Ngày em báo tin, tôi đã nhảy chân sáo quanh nhà mấy vòng. Hạnh phúc thật dâng trào, khó tả.

Trước hôm em mổ một ngày, chúng tôi nói chuyện.

 

Nàng: ngày mai em sẽ không online được đâu

Tôi: vì sao?

Nàng: bác sĩ bảo em ngày mai cần nghỉ ngơi ở phòng đặc biệt

Tôi: vậy à

Im lặng …

Nàng: anh nói gì đi

Tôi: những gì cần nói anh đã nói hết rồi. Chỉ cần em hiểu là lúc nào anh cũng bên cạnh em

Nàng: em cần một lời chúc

Tôi: chúc cho em sớm gặp được anh :nháy mắt:

Nàng: chắc chắn rồi. Bây giờ em khỏe hơn bao giờ hết

Tôi: hihi

Nàng: chờ em, anh nhé …

Đã 10 tháng kể từ ngày chúng tôi bắt đầu nói chuyện. 5 tháng để tôi và em hiểu rõ tình cảm của mình, thêm 5 tháng để chúng tôi củng cố thêm cái thứ gọi là cảm giác và cảm xúc. Thời gian đủ dài để nuôi nấng cho một mối tình. Khó khăn có, hạnh phúc có, thử thách cũng có, nhưng điều quan trọng là sau bao nhiêu chông gai, cuối cùng chúng tôi đã thực sự hiểu nhau. Chờ em ư!? Tôi muốn chờ bằng cả cuộc đời mình. Liệu có bao giờ em tự hỏi tình yêu tôi dành cho em nồng nàn và sâu đậm như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro