Ngoại truyện: Tình yêu bóng đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nhỏ, được đi đá bóng vào mỗi buổi chiều cùng đám bạn trong xóm là cả một phần thưởng hấp dẫn mẹ dành cho, mỗi khi tôi hoàn thành bài tập cho ngày mai. Vì phần thưởng đó mà có nhiều hôm tôi trốn bố mẹ không ngủ trưa chỉ để mau chóng làm cho xong. Nghĩ đến đám bán láu nháu, hả hê cười tranh nhau quả bóng là động lực làm bài trong tôi được đẩy lên ầm ầm. Lần đầu tôi trốn, dậy quờ quờ cái tay không thấy tôi đâu bố tôi bật dậy hoảng hốt. Tôi dám cá lúc đó ông suy diễn đến chuyện tôi bị bắt cóc cũng nên. Tôi nghe tiếng thất thanh:

- Thằng M đâu ?

Bằng âm lượng của còi một chiếc ô tô, ông làm tôi giật mình. May mà lúc đó lúc đó tôi nhanh trí cộng thêm việc ông chưa thấy, tôi mếu máo giọng buồn như Bác mất:

- Con mới đi giải quyết nỗi buồn mà.

Có ai đời đi trách một người vì đi giải quyết nỗi buồn mà không ngủ trưa bao giờ. Bố tôi tin là điều dễ hiểu thôi. Nhớ lại chuyện đi giải quyết, có lần tôi lớp 1, vì nghe lời mẹ “làm gì cũng phải xin phép mới được làm” . Trưa đó, tôi buồn quá mà mẹ thì đang ngủ say, tôi chẳng biết làm gì cả. Đến lúc không chịu được nữa, tôi mới lay mẹ dậy:

- Mẹ cho con đi …

- Đi đâu vào giờ này ?

- Đi ấy ấy.

Ngó tôi cùng điệu bộ nhăn nhó, bà giục trong hốt hoảng:

- Nhanh lên ! Đi vệ sinh mà cũng phải xin phép là sao? Giọng mẹ tôi hờn trách ghê lắm chắc tôi vừa phá giấc ngủ của bà với một lí do hết sứcTại mẹ dặn tôi phải xin phép chứ bộ. Có phải lỗi của tôi đâu. Sau lần ấy tôi rút ra được bài học xương máu “Dù đang làm gì, nếu mà buồn là cứ thoải mái, không cần phải chờ đợi làm gì cho nó khổ người ra”.

Quay lại vấn đề đá bóng . Hồi ấy, đối với tụi tôi là cả một kỉ niệm thật đẹp. Tôi yêu bóng đá vì nó là một môn thể thao lành mạnh, giúp tôi khỏe khoắn. Hơn hết bóng đá là cả một khoảng thơ ấu đầy màu sắc. Vui khi thắng. Buồn khi thua nhưng sau đó lại toe toét ngay. Và cả đánh nhau khi bên kia chơi xấu nữa. Sẹo tay chân tôi do ngã xe thì ít mà do bóng đá thì nhiều. 

Thích đá bóng nên tôi thích lây sang xem bóng đá. Tôi yêu Brazil vì vũ điệu Samba trên sân cỏ. Yêu Manchester United vì mùa giải năm 1998-1999 với cú ăn ba lịch sử. Nhưng hồi đó, tôi có một tình yêu lớn hơn cả thảy. Tôi yêu đội tuyển Việt Nam bằng phần lớn trong trái tim, phần còn lại tôi dành cho hai đội bóng kia, gia đình, và một xíu cho cô bạn nhỏ xinh xinh hồi cấp 1. 

Để tôi nói về Brazil và MU của tôi trước đã…

Tôi yêu Brazil vì …Tôi yêu Brazil vì lối đá hoa mĩ làm mê hồn người hâm mộ. Tôi yêu Brazil vì phòng thủ là một từ không bao giờ có trong từ điển của họ.Tôi yêu Brazil vì mỗi cầu thủ của họ đều là một nghệ sĩ thực thụ trên sân cỏ. Tôi yêu Brazil vì Rô béo, vì cái cách anh tả xung hữu đột xuyên nát cả hàng phòng thủ của đối phương rồi ghi một bàn thắng dễ dàng đến thế nào. Nhìn ánh mắt bất lực của hậu vệ lúc ấy, tôi sung sướng vô cùng. Tôi yêu Brazil vì Rivaldo với những cú lật bàn đèn siêu hạng - sau này chúng tôi hay gọi đùa là “lật bàn thờ” . Tôi yêu Brazil vì Denilson, vì mỗi khi anh có bóng là hậu vệ đối phương phải quay cuồng vì anh. Tôi yêu Brazil ở bất cứ thời điểm nào họ cũng đều có tài năng kiệt xuất cả.Tôi còn yêu Brazil bởi vì nữ cổ động viên bốc lửa của họ - đùa thôi.Nhưng tôi cực ghét Kaka, vì tụi con gái thích ổng chỉ vì ổng đẹp trai – đá bóng thì cần gì đẹp trai, rất vô duyên.

Tôi yêu Quỷ Đỏ bởi vì …Tôi yêu MU vì người thuyền trưởng vĩ đại. Thử hỏi rằng có huấn luyện viên nào giàu tài năng, giàu đam mê và nhiệt huyết như ông ?Tôi yêu MU vì lứa tài năng của Ryan Giggs, Paul Scholes, Beckham, Nicky Butt và anh em nhà Neville. Một thế hệ vàng mang đến biết bao nhiêu danh hiệu cùng với nỗi khiếp sợ mang tên Quỷ Đỏ thời kì ấy.Tôi thêm yêu Quỷ Đỏ vì cá tính của Roy Keane và Rooney. Cả hai cùng có chung một bầu nhiệt huyết vô tận và một cái đầu bốc lửa trên sân. Không bao giờ chấp nhận thất bại. Không bao giờ ngừng chiến đấu. Không bao giờ ngừng hy vọng. Họ luôn chiến đấu với tất cả khả năng. Nhưng nhìn họ chạy và thi đấu, tôi biết họ con mang trên lưng niềm tin của cả đội và cả những người yêu Quỷ Đỏ nữa. Tôi còn yêu MU bởi vì tinh thần chiến đấu của toàn đội cùng với lối phối hợp đa dạng đẹp mắt.Nhưng, tôi lại ghét Beckham cùng với lí do của Kaka. Cứ đẹp trai mà đá bóng là tôi ghét hết. Đẹp trai thì về làm tài tử chứ đi đá bóng chi. Sự căm ghét càng có cơ sở khi một lần xem MU đá ở quán café. Lúc tranh bóng ổng ngã. Tôi nghe một nhỏ xuýt xoa “Anh ơi ! Anh có làm sao thì chết em.”. Tôi quở “Dở người à! Nó ngã thì chết vợ nó chứ mắc mớ gì đến bà”. Nhưng tôi chỉ dám quở thầm thôi, vì nhỏ đi cùng với một đám nữ mà. Tôi mà tăng âm lượng một chút tôi không chắc mặt tôi có khác gì con mèo không. Nói gì thì nói, tôi thích con gái yêu bóng đá. Sau này tìm vợ, thích bóng đá là một điểm cộng to đùng dành cho người yêu tôi. Quan trọng hơn cả thảy, tôi yêu Quỷ Đỏ vì màu áo đỏ cũng là màu áo của đội tuyển Việt Nam chúng tôi.

Tôi đã và sẽ yêu đội tuyển VN nhiều hơn cả MU và Brazil cộng lại …Tôi bắt đầu xem Việt Nam đá từ thế hệ vàng. Tôi nhớ, thời đó VN với Lê Huỳnh Đức, Nguyễn Hồng Sơn, Đỗ Khải, Võ Hoàng Bửu … thật sự là một tập thể rất đáng gờm. Chỉ không may thời đó, Thái Lan với Natapong và Kiatisak quá đỗi xuất sắc nên chưa một lần Việt Nam vô địch. Cái dớp cộng thêm cái bóng qúa lớn của Thái Lan làm lu mờ tất cả những đội bóng trong khu vực. Nhưng tôi yêu bóng đá Việt Nam lúc ấy. 

Tôi nhớ, năm lớp 3 buổi tối tôi phải đi học thêm Toán. Đúng tối đó lại là trận Việt Nam gặp Thái Lan ở vòng loại. Năm đó tin tưởng lắm vì VN lúc đó đang rất mạnh thêm vào Thái Lan năm đó yếu đi nhiều. Nhà nhà đều tin tưởng vào chiến thắng của Việt Nam. Tôi ngồi học mà cứ như có ổ kiến ở dưới ghế. Thầy tôi dễ ghét lắm, ông cho tụi tôi 10 bài thay vì 5 bài như thường lệ. Ông thủng thẳng “Các con ráng nhé ! Khi nào xong thì gọi thầy. Thầy vào trong nhà có khách chút.” Tôi thừa biết “khách” của ổng là cái tivi với trận cầu nảy lửa đang diễn ra. Chẳng để tôi chờ lâu, tôi nghe ổng hét “Về nhà mà mặc váy đi. Thế mà chuyền cũng hỏng được”. Ổng chửi nghe đanh đá dễ sợ. Nhưng tôi tin chắc là lúc đó hai cầu thủ mà bị ổng chửi đứng ở hai đầu sân cũng nên, vì rất nhiều lần xem bóng đá với bố tôi, tôi nghe bố tôi la “Chuyền ! Chuyền ! Chuyền đi chứ” mặc dầu tôi thấy trong tình huống đó chuyền được cũng là cả một vấn đề to như cái đình. Tôi đá bóng tôi biết mà… 

Rồi, tôi cũng là người làm nhanh nhất, tôi đường hoàng bước vào chỗ ổng đang ngồi tiếp khách khoe

-“Thầy! Con làm xong rồi! Thầy xem dùm con đi”. Ông xem qua đáp số tôi làm bằng tốc độ của ánh sáng, ổng đáp gỏn lọn:

- Đúng hết rồi đó con! Chút thầy cho 10 sau. Ra ngoài kia chơi đi con!.

- Thầy! Con muốn tiếp khách cùng thầy. Bằng một giọng không thể to hơn.

Mắt đưa tay lên miệng suỵt suỵt:

-Nói khẽ thôi con! Không các bạn biết. 

hưa bao giờ tôi thấy ổng dễ thương vậy mặc dù ổng nổi tiếng là hắc ám. Hai thầy trò ngồi xem nhiệt tình, bình luận rôm rả. Tôi yêu bóng đá cũng vì vậy. Bóng đá kéo hai con người tưởng chừng như xa lạ lại gần nhau hơn, đặc biệt khi hai người đó thích chung một đội. Khi đi du học, tôi ghét cay ghét đắng tụi Ấn Độ ở chung kí túc xá, tôi cũng biết là tụi nó ghét VN bọn tôi lắm. Nhưng khi MU vô địch sau khi hạ Chelsea trên chấm phạt đền chung kết C1 năm 2008, cả hai bên nhảy cẫng lên ăn mừng, ôm nhau thắm thiết. Tụi tôi cười, bắt đầu nói chuyện với nhau sau hôm định mệnh ấy. Chiến thắng của Quỷ Đỏ còn làm tôi cười cả tuần sau đó. Nhiều người nhìn tôi cứ nghĩ rằng thằng này có vấn đề, tôi mặc kệ. Tôi điên thật mà, nhưng mà điên vì hạnh phúc. Bóng đá thật kì diệu, phải không ? 

Tụi nhóc bạn một lúc sau cũng thấy lục đục kéo ra, tụi nó nhìn tôi và thầy bằng ánh mắt hình viên đạn.

Thầy phân trần:

- Thầy đang ngồi phân tích cho bạn M về vấn đề toán học hóc búa này. 

Thấy mặt tụi nhỏ vẫn còn hằm hằm, ổng tiếp:

 - Thôi! Cả lớp vào đây xem. Chịu không ? 

- Dạ chịuuuuuuuuuu. 

Tôi chưa bao giờ nghe từ chịu được đồng thanh mà kéo dài như vậy. Thầy lấy bánh kẹo cho tụi con nít chúng tôi ăn, lấy nước cho tụi tôi uống. Chưa bao giờ tôi thấy ông cười nhiều như vậy. Lúc sau, có một vài bác đi đón con thấy tiếng reo hò cổ vũ cũng nhảy vào xem chung luôn. Trận đó, VN thắng 3-0. Một tỉ số như mơ cho buổi tối đẹp trời. Tôi vui cả buổi tối đó. Hình như, bóng đá với đại đa số người dân VN chúng tôi là một tôn giáo thì phải. Và tôi là một con chiên ngoan đạo.

Tôi rấm rứt như đứa trẻ bị giành đồ chơi khi Brazil của tôi trượt ngã trước Pháp tại France 98. Trận đó, “người ngoài hành tinh” chấn thương không thể có mặt nhưng những người hâm mộ Brazil lúc ấy vẫn đặt trọn niềm tin, vì tất cả ngôi sao còn lại đều có mặt. Brazil thua vì sự tỏa sáng bằng hai bàn thắng sớm của Zidane. Sau đó, Petit đã đập nát hy vọng nhỏ nhoi còn lại của người Brazil bằng nhát dao định mệnh ở phút cuối cùng của trận đấu. Tôi thương Brazil vì vũ điệu Samba mê hồn không chứng minh được một chân lí mà tất cả những người hâm mộ túc cầu chúng tôi hướng đến “Bóng đá đẹp luôn chiến thắng”. May thay, Pháp không phải là đội chơi tử thủ trong trận đấu đó. Có điều lối đá của họ không đẹp bằng Brazil của tôi thôi. Tôi tự an ủi mình bằng một lí do rất đỗi trẻ con như thế. 

Sau này tôi còn thất thần mấy ngày khi MU của tôi hai lần thua ở chung kết C1 trước người khổng lồ đến từ Catalan, Barcelona. Đứa bạn thân là con gái của tôi lúc đó không biết chọc chọc gì đó, đang có lửa trong người tôi sạc cho nó một trận. Nhỏ im re, sợ hãi. Mấy hôm sau, thấy ân hận tôi lại lục đục chạy đi xin lỗi. Tôi có cảm tình với con gái thích và biết bóng đá là do thế. Vì lẽ nếu người ta biết, tôi sẽ được thông cảm khi tâm lí đang bất bình thường sau mỗi trận đội bóng tôi thích bị thua. Biết đâu người ta buồn dùm tôi luôn thì sao. Người ta ơi, em ở đâu? Mà chưa thích thì cũng chẳng sao, về tôi dạy cho thích sau. 

Tôi cá mình chỉ là một trong số rất rất nhiều người yêu bóng đá ở VN. Việt Nam của chúng tôi là như vậy đấy. Yêu đội tuyển đến cháy lòng. Như đất nước Brazil xa xôi kia, bóng đá là một chất gây nghiện len lỏi đến từng ngóc ngách của cuộc sống. Ở đâu tôi cũng thấy người ta xôn xao về một trận bóng mới diễn ra. Tôi dám chắc chắn không đâu yêu bóng đá như đất nước của chúng tôi. Không đâu người hâm mộ lại dành tình cảm nhiều đến như vậy cho đội tuyển con cưng của mình. Họ mở hội khi VN chiến thắng. Họ trách móc và nức nở khi đứa con cưng của mình chẳng may trượt ngã. Nhưng, tôi tin chỉ với một tình yêu mãnh liệt thì người ta mới thất vọng như vậy. Thật buồn cười, cứ mỗi giải VN đá không như mong đợi, bác tôi lại bảo với tôi rằng :"Xem hết giải này thôi. Đá đấm thế thì làm cổ vũ làm gì cho mệt". Thế rồi những giải sau đó, tôi vẫn thấy bác len lén sát cánh cùng đội tuyển. Lạ thật! Câu nói của bác tôi chỉ là một câu trách hờn như đám nít nhỏ tụi tôi ngày xưa hay ba ba bắt xít nhau nghỉ chơi. Nhưng một lúc sau lại thấy rối rít tít mù như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì còn yêu tức là còn tin, phải không Việt Nam ?

Tình cảm của người hâm mộ dành cho đội tuyển Việt Nam nhiều như vậy đấy. Một thứ tình cảm khiến con người ta nao lòng, để rồi dòng dòng người đổ xô xuống đường hòa chung niềm vui với mỗi khi Việt Nam chiến thắng. Tôi yêu cái cách bày tỏ tình cảm của người hâm mộ với đội tuyển nước nhà. Yêu cái cách họ thất vọng, hồi hộp và hạnh phúc. Yêu cái tình yêu họ dành cho bóng đá, sao mà nồng nàn và sâu sắc đến thế. Và yêu cả cái cách họ bày tỏ nỗi đau, sự tê tái của mình. Tôi tự định nghĩa với mình rằng tình yêu của chúng tôi dành cho đội tuyển cũng chính là tình yêu quê hương và dân tộc. Yêu lắm đất nước này!

Tôi chẳng bao giờ quên được hình ảnh các cầu thủ VN trong trận chung kết Sea Games 25 khi Việt Nam đang bị dẫn một bàn. Tôi thương nỗ lực của các cầu thủ. Thương sự quyết tâm trong bất lực và những giọt nước mắt của Thành Lương. Tôi xót xa khi thấy hình ảnh Vũ Phong khẩn trương kéo Phước Tứ, lúc anh đang bị thương, ra ngoài sân để tiếp tục niềm hy vọng. Tôi thương hình ảnh Vũ Phong trượt chân ngã đau khi cố gắng cứu một đường bóng ra biên. Tôi hiểu sự cố gắng trong bất lực của họ vì đội bóng của tôi đã từng trải qua những giây phút đó. 

Nhưng bây giờ, ngay tại thời điểm này tôi biết tình yêu mình dành cho tuyển đã sứt một miếng không nhỏ sau vụ bán độ của Văn Quyến, Quốc Vượng tại Sea Games 23. Các anh không biết rằng mình đã bán luôn đi tình yêu và niềm tin của rất nhiều những cổ động viên VN luôn sẵn sàng sát cánh cùng các anh trên con đường vinh quang. Tiền quan trọng thật đấy. Nhưng tiền có quan trọng bằng niềm tự hào dân tộc và tình cảm của những người hâm mộ chúng tôi hay không? Lúc đó, tôi nói riêng và người hâm mộ nói chung thất vọng thật sự, vì niềm tin của chúng tôi bị chà đạp một cách không thương tiếc. Ngày hôm ấy, nỗi đau bị phản bội đã vượt ra khỏi giới hạn chịu đựng, nó đã chạm vào cực hạn dành cho một tình yêu, một niềm đam mê.

Dành tình yêu cho bóng đá cũng giống như dành tình yêu cho một đứa con tinh thần vậy. Sẽ có lúc tình yêu ấy làm cho người ta thăng hoa, nhưng cũng có lúc tình yêu ấy lại làm cho con người ta cảm thấy trống trải và chán chường. Hãy vun đắp lại niềm tin nơi chúng tôi nhé, bóng đá Việt Nam. Chúng tôi sẵn sàng tha thứ, nhưng chỉ một lần và chắc chắn rằng một lần cũng là quá đủ đối với các anh rồi, phải không !?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro