chap 73-98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 73:

Tôi lấy một ngón tay hất mạnh lọn tóc của QC ra đằng sau

-         “Này! Muốn gây sự phải không?”, tôi hếch mặt

-         “Ai làm gì mà muốn gây sự?”, em tỉnh queo.

-         “Thế ai vừa gọi anh là ngốc nghếch?”

-         “Đấy là em hỏi chung chung thế, chứ có nói anh đâu nè”, cô bé làm cái mặt thộn như thể tôi đang ăn dưa bở trái mùa.

-         “Ngon lắm…”

-         “Mà em nói em về đây vì anh khi nào?”

-         “Vậy em về đây vì ai?”, tôi rung đùi khoái chí với câu trả lời hóc búa của mình.

-         “Vì ai cũng được, nhưng không phải vì anh”

QC nhún vai. Em lững thững đi ra khỏi chỗ ngồi đến bàn hai nhỏ bạn thân của tôi…

*

**

***

[Đây là chuyên mục “bạn trai chúng mình”. Đề nghị các bạn gái bỏ qua phần này. Ai đọc sốc thuốc ráng chịu].

Hôm nay tôi xin liều mạng đại diện cho anh em nói xấu con gái…ái…ái…ái!!!

Con gái đa số là phiền phức và đôi khi rất khó hiểu…

Có ông kia tán em họ tôi. Nhưng nó cứ làm mình làm mẩy, làm khổ ông ấy. Nhìn ông ấy, tôi lại nhớ đến hai câu thơ.

Lòng em như chiếc lá khoai

Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu.

Tội nghiệp Nguyễn Bính. Có lẽ, ông bày tỏ tình cảm cũng nhiều và bị tạch, hay nói một cách văn vẻ và đỡ đau hơn là từ chối, cũng nhiều. Bị từ chối nhiều quá sinh uất hận, nên ông mới sáng tác ra được áng thơ bất hủ như vậy. Đọc hai câu thơ này, đa số gã trai thất tình sẽ vỗ đùi đét đét mà thốt lên “Trời! Hai câu thơ này sinh ra như để dành cho mình vậy”. Những người cùng cảnh ngộ thường dễ đồng cảm cho nhau là thế. Nhưng, “lòng em như chiếc lá khoai” với mấy anh em không thích thôi, chứ gặp anh nào mà mấy em thích là lòng em lại “như chiếc máy bơm” ngay, phải không?

Tôi biết thừa là đứa em họ tôi thích ông đó. Vì khi tôi hỏi.

-         “Mày có thích nó không? Mà sao cứ đỏng đà đỏng đảnh hoài vậy?”

Nó xụi lơ.

-         “Thích sao không. Nhưng, em phải làm cao chút thì mới có giá chứ. Đâu ra tự nhiên đồng ý cái rụp dễ dàng vậy”

Mà quả thật, nó vờn cho ông kia muốn khóc một thời gian mới đồng ý. Nhưng tôi biết, nó không phải là đứa con gái này nọ. Nó đàng hoàng và tính tình rất dễ thương. Ông kia mê nó cũng phải thôi.

Qua đứa em họ tôi biết, nhiều người con gái thích làm mèo. Làm mèo để vờn lũ chuột đáng thương dễ hơn ấy mà. Thế mà cũng lắm đứa con trai sẵn sàng làm chú chuột đáng thương nọ bất chấp lời cảnh báo “Chị là mèo đấy nhé! Thích chị là chị vờn cho mà xem”. Tôi thấy tụi nó khoanh tay lễ phép “Không sao đâu chị, em bị vờn… quen rồi”. Phần nhỏ trong số đó là chuột thành tinh ngoài mặt trả lời vậy thôi, nhưng trong bụng thì cười “bé vờn anh đi. Xong chuyện anh biến thành cáo anh vờn lại”. Nhưng đó là số rất ít, còn tuyệt đại đa số vào vai chú chuột nhỏ tội nghiệp. Nhiều lúc ngồi một mình, tôi thấy con trai thật đáng thương!

Trường hợp của ông mà tán em họ tôi là trường hợp may mắn khi mà đứa em của tôi nó cũng có có cảm tình với ổng, chứ có nhiều trường hợp không có cảm tình là tụi con gái sẽ xuống nước.

Nhà em cách bốn quả đồi

Cách ba ngọn suối, cách đôi cánh rừng

Nhà em xa cách quá chừng

Em van anh đấy, anh đừng yêu em

Cao thủ thật. Từ chối một cách cực kì khéo léo. Lí do không phải là em không thích anh, mà vì nhà anh xa quá em sợ anh đi anh mệt. Anh em ơi! Đừng tuyệt vọng. Lúc mà bị em ấy “quan tâm” như thế thì hãy đối rằng.

Nhà em cách bốn quả đồi

Cách ba ngọn suối, cách đôi cánh rừng

Nhà em xa cách quá chừng

Thương em anh lấy máy bày (bay) anh sang

Đảm bảo chị em cứ gọi là xúc hết cả động lên ngay. Xúc động vì tình cảm dạt dào thì ít mà vì nhà anh có máy bay thì nhiều.

Có trường hợp, mèo gặp cáo ngay từ đầu. Và mèo bị vờn ngay từ giây phút đầu tiên của trận đấu. Nhưng tình huống này rất hiếm xảy ra, hoặc có mà tôi không biết. Chứ trong đám bạn của tôi không ai có bản lĩnh như vậy cả. Hầu hết đều đóng vai thiện, vai nữ phản diện thì do bên kia thủ vai. Tôi toàn thấy tụi nó gọi bạn gái bằng biệt danh “má trẻ/nhỏ”. Nghe hợp đừng hỏi.

Tí nữa thì quên, con gái còn có cái kiểu nói một đằng nhưng bắt con người ta hiểu một nẻo nữa chứ. Em đang buồn, đang khóc, anh chạy đến dỗ dành. Em bảo anh đi đi, em không sao đâu. Nhưng anh mà đi là em cho đi luôn. Bó tay…

“Nói xấu” cho vui vậy thôi chứ, để hiểu con gái vừa khó lại vừa dễ. Điều quan trọng là anh-em mình có thật lòng hay không. Chân thành mà người ta không đón nhận tình cảm của mình thì cũng đừng buồn… Bởi vì “One of the greatest gifts we have of being alive is the ability to give, receive, and even lose love… What a waste if we don’t strive to love in our lives… Why waste this life not loving?” (Tạm dịch: Một trong những món quà lớn nhất của cuộc sống này là khả năng yêu, được yêu hay thậm chí cả đánh mất tình yêu… Thật đáng tiếc khi ta chưa từng yêu và được yêu một lần trong đời. Tại sao lại lãng phí cuộc sống này - khi không yêu ai đó) – The last.

Nhưng nếu không phức tạp, đôi khi không khó hiểu thì chẳng còn là con gái, anh em ạ… Đâu có ai muốn yêu một cô gái không thú vị, đúng không?

*

**

***

QC là một cô gái thú vị… Có lẽ tôi sẽ liêu xiêu nếu em không phải là em họ của HN. Tôi không muốn phủ nhận điều này. Nhưng tiếc thay… Tôi tự không cho phép mình làm điều gì có lỗi với cô bé và cả chị của em bằng cách không bao giờ quên câu nói “QC là em gái của tôi”. Vậy nhưng, tôi lại mâu thuẫn với chính mình những lúc hí hửng khi cô bé đi cạnh tôi trong không ít ánh mắt ghen tức của rất nhiều người hoặc lúc khó chịu khi cô bé ngồi sau xe thằng Khánh. Tôi không muốn dành tình cảm cho em, nhưng tôi lại không muốn em dành tình cảm cho ai khác. Tôi tự thấy mình rất ích kỉ…

Và sự ích kỉ đấy chuẩn bị được thử thách bằng những giông tố sắp đến…

-         “M! Thằng Dũng “bột” muốn gặp mày?”, thằng Tùng vỗ vai tôi.

-         “Nó gặp tao làm đ gì?”

Tôi bày tỏ thái độ vì tôi rất ghét thằng này. Nó chuyên Toán, tôi chuyên Lý. Cả hai cùng có mẹ dạy trong trường. Trong khi mẹ tôi dạy Văn thì mẹ nó dạy Hóa. Nó học không thua tôi là mấy, tôi có giải quốc gia vượt cấp, nó cũng chẳng kém cạnh gì. Tôi nhìn ổn còn nó thuộc dạng đẹp trai. Nhưng cái lí do nó đẹp trai hơn tôi không phải là nguyên nhân chính dẫn đến chuyện tôi ghét cay ghét đắng nó. Mà lí do chính là nó rất đểu với con gái. Nó thuộc dạng con trai mà tôi ghét nhất…

-         “Kệ m nó đi, tao không ra đâu”, tôi nói với thằng Tùng rồi quay sang tiếp tục bàn tán với đám chiến hữu về mấy trận C1 đêm qua.

Quay sang nói chuyện với tụi bạn chưa được bao lâu, tôi nghe tiếng ngón tay gõ vào bàn cạch cạch từ phía sau. Quay đầu lại, tôi thấy thằng Dũng “bột” đang đứng ngay sau lưng tôi, mặt nó lạnh tanh.

-         “Có chuyện gì?”, tôi hất mặt hỏi nó.

-         “Ra ngoài lớp đi, trong này đông quá, không tiện”, dứt lời nó quay phắt đi mà không chờ sự đồng ý.

Rất buồn nhưng tôi phải công nhận một điều thằng Dũng “bột” có vẻ bề ngoài rất nam tính. Con gái thích nó không ít. Ít khi nào nó tỏ tình mà không nhận được sự đồng ý. Chỉ có một trường hợp ngoại lệ, đó là Hoài Anh. Dũng “bột” vẫn còn cay tôi vụ nó tỏ tình với Hoài Anh mà bị từ chối. Khi nó hỏi tại sao thì Hoài Anh lấy tôi ra làm bình phong mặc dù lúc đó tôi và em chẳng có gì. Qua lời bạn bè em tôi mới biết chứ tôi cũng không để ý đến chuyện đó lắm. Biết là tránh Dũng “bột” không xong, tôi theo chân nó ra ngoài.

-         “Có chuyện gì?”, tôi khoanh tay trước ngực.

-         “Tao chỉ muốn thông báo cho mày là tao sắp tán con em họ của mày”, nó nhếch mép cười.

-         “Vậy thôi à? Còn gì nữa?”, tôi nhún vai.

-         “Mày muốn hơn nữa à?”

-         “Nói xong chưa?”

Thằng Dũng “bột” đứng im. Tôi quay lưng đi thẳng vào lớp. Lúc đi ngang qua bàn hai nhỏ bạn thân, tôi nghe thấy tiếng cười trong vắt của QC. Cảm giác xao xuyến trào dâng…

Bỗng dưng tôi nghĩ đến lời nói của thằng Dũng “bột” về QC. Trong lòng nỗi bất an bắt đầu xâm tỏa. Dũng “bột” nó dám nói là dám làm. Tôi chưa nghe nó nói chuyện với con gái như thế nào, nhưng nghe người khác kể thì miệng nó ngọt lắm. Tôi và nó là hai hình mẫu đối ngược hoàn toàn. Trong khi tôi là good guy thì nó là bad guy. Ngặt một điều “all girls want bad guys”. Lần này nó có vẻ không may.

Tôi nhìn QC, lòng thầm nói “đừng lo, có anh bảo vệ rồi…”

*

**

***

-         “Làm sao mà mặt tâm trạng vậy anh?”, QC ân cần.

-         “Không có gì đâu”

Tôi né câu hỏi của em, rồi đưa tay xua xua như thể em đang làm phiền mình. Thật sự, tôi không cố ý vì lúc đó tôi đang mải suy nghĩ xem thằng Dũng “bột” sẽ dở trò gì.

-         “… ừm… anh không muốn trả lời thì thôi”, cô bé ngúng nguẩy ngồi vào chỗ của mình.

Lúc này, tôi mời nhận ra ý nghĩa hành động vừa rồi của mình.

-         “QC này”, tôi gõ ngón tay xuống bàn, phía trước mặt em.

Cô bé quay sang nhìn tôi, rồi lại quay về vị trí cũ, không thèm trả lời…

Tôi cười hắt…

QC lại quay sang nhìn, rồi lại quay đầu về vị trí cũ…

Tôi đưa hai ngón tay từ từ đến trước mặt em rồi búng tay cái tách…

Lần này, em quay sang nhìn chằm chằm tôi, các ngón tay lần lượt gõ xuống bàn thật nhịp nhàng. Tôi là người mở lời trước.

-         “Em thấy thằng lúc nãy vào gặp anh như thế nào?”

QC không trả lời. Em khoanh tay trước ngực, gật gù cái đầu ra vẻ rất tâm đắc. Tôi tự biết là mình không bô trai bằng cái thằng trời đánh kia, nhưng nhìn thái độ của QC, tôi không chịu được.

-         “Em… em… khoái nó rồi hả?”, tôi nói với giọng nhỏ nhất có thể pha chút tức tối.

Cô bé lại lặp lại hành động gật gù lúc nãy. Lần này, tôi điên thật. Bao nhiêu công sức tôi bỏ ra suy nghĩ để tìm cách bảo vệ em bị em dập tắt không thương tiếc. Tôi đứng phắt dậy định bỏ ra ngoài, thì một cánh tay rất nhanh kéo tôi lại.

-         “Anh nghĩ em về đây gặp anh làm gì, hả ngốc…”

Chap 74:

Cô bé lại lặp lại hành động gật gù lúc nãy. Lần này, tôi điên thật. Bao nhiêu công sức tôi bỏ ra suy nghĩ để tìm cách bảo vệ em bị em dập tắt không thương tiếc. Tôi đứng phắt dậy định bỏ ra ngoài, thì một cánh tay rất nhanh kéo tôi ngồi xuống.

-         “Anh nghĩ em về đây gặp anh làm gì, hả ngốc…”

Tôi không biết phải đáp như thế nào, vì câu trả lời của QC hàm chứa rất nhiều ý nghĩa. Vừa là sự khẳng định tình cảm mặn mà em dành cho tôi, vừa là sự đảm bảo sẽ không có một chàng trai may mắn nào lọt vào mắt xanh của em chí ít cho đến khi em ngừng thích tôi. Tôi tỏ rõ sự hài lòng của mình bên trong, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh.

-         “Em tránh xa nó ra, nó không phải loại tốt đẹp gì đâu”

-         “Người ta định làm gì em mà anh bảo phải tránh xa?”, QC nhíu mày, thắc mắc.

-         “Anh nhắc để biết đường mà đề phòng, chứ em đần lắm, toàn bị lừa thôi”, tôi tỏ ra hiểu biết.

-         “Anh nói anh hay em?”, cô bé bụm miệng cười.

-         “Anh nói em đấy, đồ khìn”

Tôi đưa tay cốc nhẹ vào cái trán bướng bỉnh của QC rồi rất nhanh né người sang một bên để tranh cú phản đòn của em. Nhưng trái với những gì tôi dự đoán, cô bé không trả đủa mà chỉ dương đôi mắt nhìn tôi long lanh. Em nhoẻn miệng cười, rồi khẽ lắc đầu. QC chẳng nói chẳng rằng, em ngồi ngay ngắn lại, hai tay khoanh để trên bàn, đầu quay sang phía cửa sổ và nhìn cái gì đó thật tập trung.

Tôi hơi bất ngờ trước hành động kì lạ đó của em, nhưng chỉ ngồi im mà không lên tiếng. Tôi biết QC đang rong ruổi theo những suy nghĩ vẩn vơ mà chủ đề chính rất có thể là tôi hoặc cũng có thể không phải. Con gái chợt buồn, chợt vui và thi thoảng lại có những suy nghĩ trên trời dưới đất là điều không khó hiểu.

Tôi cũng bắt chước QC đưa ánh mắt của mình ra hướng cửa sổ. Một cơn gió đi qua vô tình khiến tôi cảm nhận được hương thơm ngào ngạt từ mái tóc cô bé. Là mùi bồ kết mà chị Hà nấu nước tối qua. Wow, còn gì nữ tính và duyên dáng hơn một  cô gái Việt Nam trong tà áo dài thướt tha với mái tóc đậm hương bồ kết thế này. Tôi thích con gái mặc áo dài, chẳng hiểu tại sao…

Đôi mắt nhắm nghiền, tôi đưa mũi hít một hơi thật dài như muốn nuốt trọn vẹn hương thơm từ mái tóc của QC. Tôi tìm thấy mình qua câu thơ của Xuân Diệu.

Tôi muốn tắt nắng đi  Cho màu đừng nhạt mất;  Tôi muốn buộc gió lại  Cho hương đừng bay đi. 

-         “Anh ăn nhầm cái gì mà tự nhiên hôm nay ngồi sát em vậy?”

Tôi choàng tỉnh trước câu hỏi của QC. Cô bé không dám nhìn tôi, mặt đang đỏ lựng. Thật ra tôi không ngồi sát lắm, mà do cái đầu tôi cứ rướn rướn lại gần mái tóc cô bé.

-         “Mùi bồ kết thơm quá! Từ giờ trở đi anh sẽ nhờ chị Hà tối nào cũng nấu nước bồ kết cho em. Nhiệm vụ của em là mỗi ngày phải đưa tóc cho anh ngửi một lần, nhớ không”, tôi cười khì.

-         “Hứ, vô duyên…”, QC phụng phịu.

*

**

***

Hết tiết 3 đến giờ ra chơi, nhỏ Phương phụ trách văn thể mĩ yêu cầu cả lớp ngồi lại để bàn về buổi tập văn nghệ tối nay.

Chuyện là dịp QC đến là đợt gần Tết, cũng là dịp trường tôi tổ chức văn nghệ mừng Đảng mừng Xuân. Mỗi lớp bắt buộc phải có 3 tiết mục. Vì năm nay là năm cuối cấp, nên cô chủ nhiệm yêu cầu cả lớp tôi tham gia với mong muốn giúp chúng tôi lưu lại những kỉ niệm thật đẹp bên nhau trước khi rời xa mái trường. Cả lớp tôi ai ai cũng đồng ý với ý kiến này của cô. Hai tiết mục đầu, một dành cho tiết mục rap của thằng Duy, một dành cho tiết mục múa của nhỏ Phương. Cả hai đứa đấy đều là con nhà nòi, nên khi tụi nó xin mỗi đứa một tiết mục, lớp tôi không ai phản đối. Chỉ còn tiết mục cuối cùng là cả lớp tôi sẽ tham gia. Sau một hồi thảo luận cả lớp đồng ý chọn tiết mục đồng ca “Dòng máu Lạc Hồng” và có múa phụ họa kèm theo. Vì là năm cuối cấp nên cô chủ nhiệm đã bàn bạc với chi hội phụ huynh quyết tâm hoành tráng tiết mục bằng cách thuê thầy giáo biên đạo về.

Tối nay là buổi tập đầu tiên, nên nhỏ Phương dặn dò có vẻ kĩ lưỡng. Tôi thuộc đội múa, vì theo lời của nhỏ Phương thì là “hát chưa hay và nhìn cũng ngon trai”. Lí do đầu nghe còn có vẻ hợp lí chứ thứ hai thì có vẻ như nó đang muốn an ủi tôi hơn. Từ trong sâu thẳm của trái tim, tôi lại nghĩ mình hát hay, nhưng vì lí do nào đấy nhỏ Phương không thể cảm thụ hết được. Văn vẻ mà nói giống như “đàn gảy tai trâu” ấy. Đàn là giọng hát trầm ấm, ngọt ngào của tôi, còn tai trâu chính là tai nhỏ Phương.

Giật mình, tôi nghĩ lại. Có khi nào giọng hát của tôi giống như giọng hát của nhân vật anh thanh niên trong mẩu truyện cười mà tôi sắp kể hay không… [truyện hơi hơi tục, nên ai không thích thì có thể bỏ qua nhé.]

Truyện kể có anh thanh niên nọ có khả năng kì diệu. Đó là cứ mỗi lần anh cất tiếng hát là khiến cho đàn ông phải “chào cờ”. Anh thanh niên rất ngỡ ngàng trước khả năng của mình. Anh nghĩ đó là món quà trời cho.

Rồi một ngày anh thanh niên gặp Bụt. Bụt nghe rất nhiều người kể về anh, nên Bụt đã yêu cầu anh hát cho Bụt nghe một bài. Anh thanh niên không dám cãi lời. Anh bắt đầu cất tiếng hát “trời phú” của mình lên.

Khi anh hát xong, anh thấy Bụt đang nhìn anh thẫn thờ. Anh lên tiếng.

-         Thưa Bụt! Bụt có hiểu tại sao mỗi khi con hát đàn ông lại “chào cờ” không?

-         Vì mày hát như l*n ấy!

Nhưng thôi bỏ qua chuyện này! Chỉ cần tập văn nghệ chung với lớp là tôi vui rồi. Không biết mọi người thế nào chứ thời đi học mỗi lần tập văn nghệ là lớp tôi như mở hội ấy. Tuy mệt nhưng lại cực kì vui.

*

**

***

Sau khi nghe nhỏ Phương dặn dò xong, tôi chạy ù xuống canteen mua một túi xoài xanh đã cắt sẵn cộng thêm một bịch snack cua đỏ, món ruột của tôi, để chuẩn bị nạp năng lượng cho hai tiết cuối.

Thấy tôi mua về, không ăn ngay mà lại cất trong hộc bàn, QC thắc mắc.

-         “Anh không ăn luôn đi, để làm gì?”

-         “Để chút vào tiết ăn vụng chứ làm gì”, tôi nhướn mày và không quên khuyến mãi cho em nụ cười tươi rói.

-         “Trời ơi! Anh lắm trò thật đấy. Học hành kiểu gì mà ăn vụng là sao?”

Tôi nhún vai rồi chỉ cho em thấy dưới hộc bàn những đứa còn lại, đứa nào cũng đã chuẩn bị sẵn lương thực. Nào là me, xoài, cóc, ổi, sờ nách, sờ niếc, ôi thôi đủ thứ trên đời. Nhưng dù ngoan mấy thì ngoan tôi cũng phải công nhận ngồi trong tiết ăn vụng sướng quên sầu. Tất nhiên rồi, cái gì vụng mà chẳng thích hơn bình thường…

-         “Lát nữa đừng có xin đấy”, tôi cười ranh mãnh, đôi mắt tràn đầy vẻ tự tin.

-         “Thèm vào! Xí”

Tôi không biết “xí” có nghĩa gì, nhưng tôi đặc biệt thích nghe con gái nói từ đó với từ “hứ”. Nghe có vẻ làm nũng, dễ thương cực…

Hai tiết cuối là tiết Toán của thầy Viên. Thầy Viên là một trong 3 người tôi yêu quý nhất thời cắp sách đến trường. Hai người còn lại là thầy Khánh và cô Tâm. Cô Tâm là người giúp tôi yêu môn Toán, còn thầy Khánh là sư phụ ruột môn Lý của tôi. Tất cả những thành tích tôi đạt được công lớn là nhờ 3 người này.

Thầy Viên là thầy giáo kì lạ nhất mà tôi từng được học. Thầy cực kì thông minh, nhưng cách dạy của thầy hơi tài tử cho nên chỉ hợp với học sinh giỏi. Hồi chưa lấy vợ, thầy dạy mấy anh chị luyện thi quốc gia mà không đòi hỏi công xá gì. Đến mức mà mấy anh chị phải giấu cặp thầy, lúc thầy ra ngoài, rồi nhét phong bì vào thầy mới chịu nhận. Thầy đàn giỏi, vẽ đẹp, nhưng lúc nào cũng cực kì khiêm tốn…

Thầy Viên hiền khô. Thầy biết học sinh ăn vụng, nhưng chẳng bao giờ nói gì. Cái thầy quan tâm chỉ là lớp im lặng và lắng nghe lời thầy giảng. Mà cũng chỉ tiết thầy lớp tôi mới có thói quen ăn vụng chứ mấy tiết khác thì đừng mơ…

Khi thầy giảng được 15 phút, tôi từ từ lôi trong hộc bàn bịch xoài xanh đã được rắc muối ớt để lên trên mặt bàn. Tôi để tràn sang phía QC như muốn trêu ngươi em. Tôi xoa xoa hai tay vào nhau, miệng không ngừng xuýt xoa.

-         “Có khi nào ngon quá mà chết không nhỉ?”, tôi tự nói với mình, nhưng cố ý tăng âm lượng để cô bé nghe thấy.

QC liếc xéo tôi một cái, rồi lại khoanh tay, chăm chú nhìn lên bảng, điệu bộ rất dửng dưng.

Tôi cười thầm, tự nghĩ “chưa xong đâu cưng”. Tôi nhẹ nhàng lôi từ trong bịch ra một lát xoài vàng ruộm đã được rải muối ớt đầy đủ rồi cố tình đưa nó lượn lờ trước mặt QC 2-3 vòng trước khi bỏ vào miệng mình.

-         “Ùmmmmmmm……”

Xoài chua có thêm vị mặn của muối và cay của ớt rất đậm đà. Tôi cố tình nhai thật giòn để em nghe thấy. Không phụ công sức bỏ ra, tôi đã nghe thấy tiếng ai đấy nuốt nước bọt. Thật chứ! Món này nhìn người khác ăn mà không nuốt nước bọt thì là thánh chứ không phải là người. Nhưng QC gan lì hơn tôi tưởng, cô bé vẫn khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt vẫn không rời bảng.

Không bỏ cuộc, tôi lôi miếng thứ hai ra và lại để nó lượn lờ trước mặt em. Tôi như một họa sĩ tài hoa đang chăm chỉ hoàn thành tác phẩm của mình với bút vẽ là miếng xoài xanh thơm lừng, còn bức tranh là không gian ở phía trước mặt QC. Nếu tôi là em chắc tôi đã chụp ngay cái “bút vẽ” để nhai ngấu nghiến cho bõ ghét, nhưng rất tiếc…

Tôi nhẹ nhàng bỏ vào miệng và “ùmmmmmmmm” phát nữa. Lần này tôi cố tình rùng mình một cái thật mạnh để QC hiểu là xoài xanh nó chua thế nào. Một lần nữa tôi nghe tiếng nuốt nước bọt vang lên. Cố gắng tỏ ra lạnh lùng làm gì không biết, chấp nhận thua rồi ăn chung có phải sung sướng hơn không!?

Khi tôi đang thò tay vào túi định lấy miếng thứ 3 thì có một bàn tay ghì tay tôi xuống… Tôi mím môi cố hỏi.

-         “Ăn không?”

QC lắc đầu.

-         “Thật không?”

Em lại lắc đầu. Suýt nữa thì tôi phì cười.

-         “Là sao? Là có hay không?”

-         “Là có! Anh ăn vậy ai mà chịu được. Hứ”

Có lẽ đó là lần đầu tiên QC ăn vụng trong lớp. Tôi đang từng ngày từng giờ đào tạo em trở thành một nữ sinh Việt Nam thứ thiệt, biết quay bài, biết ăn vụng trong lớp. Tội lỗi thật. Chẳng biết sau này về Pháp em có nhớ đến những kỉ niệm tuyệt đẹp này không…

Đi làm rồi mới nhận ra thời học sinh đáng yêu cỡ nào. Nhớ thật…

Chap 75:

Tôi thấy mình quá là sai lầm khi để túi xoài xanh trước mặt QC. Đúng là tôi đã đánh giá quá thấp khả năng ăn vặt của em. Tôi không biết khả năng này đã có từ lâu hay khi gặp tôi nó mới trỗi dậy. Túi xoài có tổng cộng 10 miếng. Trừ 2 miếng tôi làm mẫu cho em là còn 8. 8 chia đôi, vị chi mỗi người còn 4. Thế mà ăn hết miếng thứ 2, định cho tay vào lấy ra thêm miếng nữa thì cái túi đã trống trơn. Như không tin vào tay mình, tôi quay đầu xuống để nhìn cho rõ thì đúng thật không còn miếng nào. Tôi quay sang chờ xem “thủ phạm” sẽ phản ứng thế nào…

QC đỏ bừng mặt, không dám nhìn tôi, giọng lí nhí.

-         “Ngon quá à! Để hết tiết em xuống mua thêm 1 bịch nữa”

-         “Anh tưởng có người chê cơ”, tôi cố nén cười, buông lời trêu em.

-         “Thôi đừng có trêu em mà”, cô bé xuống giọng nài nỉ.

Hết xoài xanh tôi chuyển sang món snack cua. Lần này rút kinh nghiệm, tôi để bịch snack ngay cạnh tay để đề phòng trường hợp bất trắc. Tôi nhướn mày.

-         “Ăn không?”

QC gật đầu như cái máy.

-         “Ăn từ từ thôi để còn cảm nhận…”, tôi nhắc khéo.

-         “Biết rồi mà. Bóc ra liền đi. Đói quá!”, em hối.

-         “Cứ từ từ rồi bé nào cũng có

Đừng có la ó, bé có bé không”

Nói điều tôi đặt 2 ngón tay vào chỗ “Open here” rồi rất từ từ xé nhẹ dọc theo chiều dài của bịch. Tôi cố gắng làm thật chậm như thể một đoạn phim đã được đặt ở tốc độ chậm nhất. Nhìn thấy, em sốt ruột ngay.

-         “Đưa đây! Em xé cho! Làm gì mà chậm thế không biết”

Dứt lời, cô bé giựt ngay bịch snack trên tay tôi rồi đưa tay xé cái roẹt. Mọi việc diễn ra trong chưa đầy một cái chớp mắt. Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Tôi cảm tưởng nếu hành động của tôi là một thước phim quay chậm thì của em không thể nhanh hơn. Thật không còn lời nào diễn tả… Tôi chỉ biết lắc đầu, cười trừ.

QC đặt bịch snack trước mặt hai đứa rồi nhanh như sóc bốc miếng đầu tiên bỏ vào miệng…

-         “Ngon quá đi!”, em tấm tắc khen.

Không biết cô bé khen thật hay đùa, vì tôi nghĩ đơn giản thứ này bên kia thiếu gì. Có khi nào vì được ăn vụng trong sự khuyến khích của tôi, nên em thấy cái gì cũng ngon???

Tôi cũng đưa tay bốc những miếng đầu tiên bỏ vào mồm nhai rào rạo. Hai đứa thi nhau bốc, chẳng mấy chốc gói snack đã vơi quá nửa. Vài lần do không để ý, tay tôi vô tình chạm vào tay em hoặc ngược lại. Những lúc như thế tôi luôn là người chủ động rụt tay lại. Không biết có phải cố tình hay không, càng lúc số lần tôi chạm tay em càng nhiều. Đến lần thứ 3 tôi quyết định nhìn xuống, thì ra QC cố tình để lì tay ở đó. Khi tôi quay sang, em đã lè lưỡi từ khi nào… Tôi bảo QC ghê gớm đâu có sai…

*

**

***

Trống đánh hết tiết 4 vừa dứt, QC cầm ví đứng phắt dậy.

-         “Đi đâu đấy?”, tôi hỏi với theo.

-         “Xuống canteen mua xoài trả anh!!!”

Không chờ tôi đáp, QC đã vụt chạy đi.

Khi cô bé đi chưa đầy 1 phút, từ ngoài cửa lớp thằng Long hớt ha hớt hải chạy đến chỗ tôi ngồi.

-         “M! Mày xuống tầng 2 ngay đi. QC, em họ của mày đang nói chuyện với đám con gái lớp 11 Anh có em Loan “công chúa” kìa”

Nghe đến chữ Loan “công chúa”, tôi vội chạy đi ngay mà không kịp nghĩ ngợi. Vừa chạy trong đầu tôi vừa xuất hiện cả đống câu hỏi “Chắc chắn Loan chặn QC vì tôi, em Loan đã làm gì QC chưa?”, “QC sẽ phản ứng như thế nào? Liệu em có sợ hãi hay không?”, “QC có bị gì hay không?”… Nếu vì tôi mà QC sứt mẻ gì thì quả thật tôi sẽ ân hận lắm…

Xuống đến nơi, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi đó là QC đứng một bên, nhóm của em Loan “công chúa”, khoảng 3-4 người, đứng một bên. Trong đám, em Loan vạm vỡ nhất. Nếu em Loan to gấp đôi tôi, tôi to gấp rưỡi 3 em còn lại, suy ra em Loan sẽ to gấp 3 lần đám bạn của mình. Một tỉ lệ tương đối lí tưởng với biệt danh “chú voi con” mà tôi dành cho em Loan. Trái với điều tôi lo lắng, QC không hoảng sợ, em đứng nói chuyện với em Loan “công chúa” mà mặt tỉnh rụi.

Tôi không vào can thiệp mà quyết định đứng đằng xa, sau một cái cột, để tiện theo dõi, vì đơn giản tôi nghĩ em Loan nhìn hổ báo vậy chứ thật ra chỉ được cái mồm, một điều khác tôi cũng tò mò muốn biết xem QC sẽ xử lí tình huống này thế nào…

Đứng từ đằng xa , mặc dù không thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa QC và em Loan, nhưng nhìn thái độ và cách mấp máy môi thì tôi cũng loáng thoáng đoán được hai người nói gì. Đại loại như.

-         “Bạn tránh xa M của mình ra được không?”, em Loan cất lời.

QC lắc đầu thay cho câu trả lời.

-         “Mày mà không tránh ra, đừng trách bà ác”, em Loan khua tay múa chân như một tên đồ tể chuẩn bị làm thịt con mồi.

QC chỉ nhún vai, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.

Nếu tôi là em Loan, chắc chắn tôi sẽ tức điên với thái độ dửng dưng của QC. Tôi là con trai mà cũng phải nể phục với cái đầu lạnh của em. Không khác với những gì tôi tưởng tượng, em Loan bắt đầu to tiếng. Người xem mỗi lúc một đông. Dù vậy, tôi vẫn cảm nhận được sự bình tĩnh trên gương mặt QC.

Bất ngờ em Loan không giữ được bình tĩnh và giang tay tát thẳng vào mặt QC. Tôi đứng như trời trồng vì không ngờ em Loan dám làm điều đấy. QC cũng bất ngờ không kém, em chỉ kịp đưa hai tay lên ôm mặt. Lòng tôi quặn thắt vì nhận ra “rõ ràng mình có thể ngăn chặn điều này để bảo vệ em, nhưng lại không làm”. Tôi nhắm chặt mắt lại trong niềm day dứt vô bờ…

Khi mở mắt ra, tôi sững sờ khi thấy một cánh tay đã kịp chặn cái tát của em Loan. Là… thằng Dũng “bột”. Gương mặt nó lạnh tanh, đôi mắt rực lửa như muốn thiêu rụi mọi thứ xung quanh. Nó hất mạnh tay em Loan xuống. Nhìn đôi mắt của nó, mặt em Loan tái mét. Không nói thêm lời nào nó cầm tay QC kéo đi… Nhưng chỉ đi được tầm một vài bước, QC đã vùng tay thằng Dũng “bột” ra, em lườm nó và bỏ đi trước. Thằng Dũng “bột” hơi bất ngờ trước hành động của QC, nhưng hình như nó ngợ ra điều gì đấy, nó chỉ nhoẻn miện cười và khẽ lắc đầu. Nó vẫn bám theo cô bé…

QC bước đi với gương mặt đầy tâm trạng. Tôi rời khỏi chỗ đang đứng và từ từ tiến về phía em. Thấy tôi trước mặt, cô bé không nói câu nào, em tránh ánh mắt của tôi và lách người sang một bên đi về phía cầu thang. Giờ chỉ còn lại tôi và thằng Dũng “bột”.

-         “Cảm ơn mày đã giúp em tao. Nhưng mày hết việc rồi. Đừng đi theo cô bé ấy nữa”, tôi khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm và ra lệnh cho nó.

-         “Mọi việc mới chỉ bắt đầu thôi M ạ”

Nó hạ giọng cho mình tôi nghe và đưa tay vỗ bộp bộp vào vai khi đi ngang qua chỗ tôi đứng. Tôi quay người lại, gằn giọng.

-         “Mày đánh giá mày cao quá rồi đấy”

Nó quay đầu lại lắc đầu khinh khỉnh.

-         “Thời gian sẽ cho mày biết…”

Mặc dù rất mạnh miệng lên tiếng cảnh báo thằng Dũng “bột”, nhưng trong lòng nỗi lo vẫn mơ hồ hiện hữu. Thằng Dũng nói không phải không có cơ sở. Về tất cả mọi mặt, nó không hề thua kém tôi, nếu không muốn nói là có phần nhỉnh hơn ở vẻ bề ngoài. Nhưng đàn ông cần tài năng hơn là vẻ bề ngoài, cho nên dễ dàng chứng minh được tôi và nó ngang cơ nhau. [Nói vậy để tự an ủi thôi, chứ ai chẳng biết đẹp trai vẫn thích hơn zZz]. Nhưng, cái nhưng này quan trọng nhất, QC thích tôi. Và không dễ dàng gì để em thay đổi tình cảm của mình, tôi tin vậy…

*

**

***

Tôi lặng lẽ đi theo QC lên lớp. Đến khi còn khoảng chục bậc nữa, cô bé đứng dừng hẳn lại. Hiểu ý, tôi bước từ đằng sau lên cạnh em.

-         “Em mà trúng cái tát lúc nãy chắc em bay dính tường luôn đấy”

-         “Anh còn vậy huống chi em. Tay công chúa to thế kia cơ mà”

Cả tôi và em cùng bật cười.

-         “Cũng may là có anh hùng giải cứu mỹ nhân”, tôi mỉa mai.

-         “Anh hùng thôi, chứ mỹ nhân thì em không dám nhận…”

-         “Cẩn thận! Thằng đó sát gái có tiếng đấy”, tôi dặn dò.

-         “Bằng anh không?”, QC nháy mắt.

-         “Nó là lâm tặc cầm cưa máy đi đốn rừng, còn anh không biết làm mấy thứ đấy”

-         “Vậy sao người ta thích anh?”

-         “Có lẽ ngưỡng mộ là nhiều chứ tính anh chán òm”, tôi cười cười.

-         “Bởi vì người ta chưa tiếp xúc nhiều với anh thôi”, QC khẽ đỏ mặt.

-         “Mà sao anh không can thiệp sớm hơn?”, QC lườm tôi.

-         “Vì… vì… lúc anh xuống mọi chuyện đã xảy ra rồi mà”, tôi không thừa nhận sai lầm của mình.

-         “Em tưởng anh thấy anh để im chứ. Nếu đúng vậy em sẽ giết anh ngay lập tức”, cô bé dứ dứ nắm đấm về phía tôi.

-         “Không có đâu mà”, tôi đổ mồ hôi hột.

-         “Trong tất cả, em chỉ sợ một người…”, QC bâng quơ.

-         “Em nói gì cơ?”

-         “Em nói là chỉ có một người khiến em sợ thôi”

-         “Là sao?”

-         “Tự hiểu đi! Anh thông minh lắm mà”

Dứt lời, QC ngúng nguẩy đi thẳng vào lớp. Mặt tôi nghệt ra khi vẫn chưa hiểu ý em là gì…

Tại sao có một cái câu đơn giản mà con gái phải dùng đủ mọi biện pháp nghệ thuật trong văn học như là ẩn dụ, hoán dụ, hỏa mù dụ hay rối bời dụ nhỉ!? Không chịu nói “anh ơi! Em thích đôi giày này” đâu mà phải bắt đầu “anh ơi! Giày em hỏng rồi” để câu chuyện nó trở thành…

-         “Giày hỏng hả? Để anh mang đi sửa cho”, anh thanh niên Hô-xê trả lời.

-         “Nhưng anh ơi! Đôi này sửa mất công lắm”, cô gái đáp.

-         “Không sao đâu, vì em nhảy vào lửa anh cũng làm chứ công xá đã là cái gì”, anh thanh niên Hô-xê thật thà.

-         “Nhưng anh ơi! Em không nỡ vì em mà anh phải khổ, phải mệt”, cô gái thương cảm.

Blah blah rồi dẫn đến kết thúc.

-         “Mệt quá! Giày em không bị rách gì cả. Đôi giày kia đẹp, anh mua tặng em”, cô gái phũ.

-         “Nói từ đầu cho rồi”, anh Hô-xê thở dài.

Ví dụ ở trên là về một cô gái thích vòi vĩnh. Tôi không thích loại con gái thế này. Vật chất quá. Tôi thích bất cứ món quà gì cũng phải xuất phát từ tấm lòng, như vậy sẽ ý nghĩa hơn và tình cảm mới bền được.

Nói cho vui vậy thôi chứ con gái mà không ẩn dụ hay hoán dụ thì sẽ chẳng là con gái nữa rồi. Những lúc có chuyện buồn, họ cần một người có thể đọc suy nghĩ của mình, hiểu được những gì mình đang đợi, đang chờ hoặc chí ít là đồng cảm với nỗi đau họ đang gánh chịu. Nếu tìm được một người như vậy họ sẽ đáp lại gấp chục, gấp trăm lần. Bởi vì con gái không yêu thì thôi mà đã yêu là yêu cháy mình, đúng không?

Chap 76:

Chiều hôm nay tôi được nghỉ, còn mẹ tôi phải lên trường dạy đội tuyển. Năm tôi, giải quốc gia được tuyển thẳng đại học, cho nên tôi đã bớt đi được một gánh nặng. Tôi thực thi ước mơ du học của mình bằng tập trung thi tốt nghiệp để làm đẹp hồ sơ và luyện thi tiếng Anh. Hàng tuần, tôi dành hẳn 2 buổi chiều để cày Anh văn…

Trước khi đi, mẹ sang phòng tôi.

-         “Mẹ lên trường đây. Con ở nhà nhé”

-         “Dạ vâng”

-         “Nhà chỉ có con và QC. Mẹ biết là mẹ có thể tin tưởng con…”, mẹ tôi bóng gió.

-         “Tin tưởng gì hả mẹ?”, tôi [cố tình] ngây thơ.

Mẹ tôi không đáp mà chỉ nhoẻn miệng cười.

-         “Mẹ đi đây…”

-         “Vâng. Để con dắt xe cho ạ…”

Tôi hồi đó còn ngây thơ trong sáng, nói chuyện với con gái mà còn run lên run xuống thì không cần mẹ nhắc tôi vẫn giữ được mình. Huống hồ tôi vẫn luôn xem QC là em gái. Giờ ngon đặt một em xinh tươi trước mặt xem tôi có dám mần gì không???

Khi mẹ vừa phóng xe đi, tôi đóng cổng lại rồi vào bếp. Tôi mở tủ lạnh lấy ra 2 quả táo, một cho QC, một cho tôi. Đoán là QC vẫn đang ngủ, tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng. “Con gái ngủ kiểu gì mà tục thấy ớn”, tôi lầm bầm khi thấy em một nơi, chăn một nơi. Tôi nhón chân đi lại phía đầu giường, đặt quả táo lên bàn trang điểm rồi quay lại định kéo chăn cho em…

Gương mặt của QC thật gần. Da cô bé trắng hồng cùng đôi môi mọng nước. Gương mặt của QC không toát lên vẻ sắc sảo mà đơn giản chỉ là một sự thanh tú. Tôi tự thưởng cho mình 500đ hương bồ kết từ mái tóc QC. Thơm thật chứ không phải thơm đùa. Hít đã đời, tôi nhẹ nhàng kéo chăn lên cho em rồi quay trở lại phòng…

*

**

***

Tôi học anh văn thuộc loại ổn chứ không thuộc loại giỏi hay xuất sắc gì cả bởi vì nói thật là tôi không có khiếu học ngoại ngữ. Hơn thế nữa phương pháp học tiếng anh của tôi không có nên trình độ chỉ dừng ở một mức nhất định chỉ không thể tiến xa hơn. Nhưng QC là người giúp tôi thoát khỏi tình trạng đấy…

-         “Cốc cốc cốc!”, là giọng QC vang lên chứ không phải tiếng gõ cửa. Đúng là lắm trò.

-         “Không mặc gì đâu, đừng có vào”, tôi nói vọng ra.

-         “Thế thì càng phải vào”

Chưa dứt lời, tôi đã nghe tiếng cửa mở và bước chân em đi vào.

-         “Phòng hơi bị bừa đấy”, em khẽ nhướn mày.

-         “Hehe. Con trai không bừa mới lạ. Anh thuộc dạng hơi bị ngăn nắp rồi đấy”

-         “Thấy bừa em không chịu được”, miệng nói tay làm, QC bắt tay vào dọn dẹp cho tôi.

-         “Thôi thôi! Không khiến. Anh để đồ đạc vậy chứ anh nhớ hết vị trí mà”, tôi xua tay trước mặt.

QC không chịu nghe lời tôi, em cứ theo ý mình làm. Tôi không thèm nói tiếp mà quay ngược ghế lại, chống cằm lên thành ghế để nhìn xem em để đồ đạc của tôi ở vị trí nào để sau này biết đường mà tìm… Thấy QC tất tả dọn dẹp phòng, tôi bất giác mỉm cười. Nhìn em chẳng khác cô em gái bé nhỏ của tôi là mấy.

-         “Tai nghe này em để trong ngăn kéo đầu giường nhé”

Tôi gật đầu. Bất chợt, tôi nhớ ra điều gì liền hét về phía em.

-         “Đừng mở…”

Nhưng tất cả đã là quá muộn. Tấm hình của HN đã ở trước mặt cô bé. QC từ từ cầm tấm hình của chị mình lên ngắm nghía. Đôi mắt của em thoáng buồn. Tôi cũng im lặng không biết nói gì tiếp…

-         “Chị em xinh ghê anh nhỉ?”

-         “Hmm”

-         “Sáng hôm nay, em nói với anh: có một người duy nhất khiến em phải lo sợ. Người đó là HN…”

-         “…”

-         “Em không tự mãn vể bản thân, nhưng em tự biết giá trị của mình…”

-         “…”

-         “Em tin nếu anh gặp em trước anh sẽ khác…”

QC nhìn xoáy vào mắt tôi, đôi mắt cô bé long lanh, chứa chan niềm tâm sự. Tôi hiểu rằng em đang dành cho tôi những suy nghĩ xuất phát từ trái tim. Tôi không giỏi ăn nói, càng không giỏi suy đoán những cô gái đang ẩn giấu điều gì đằng sau đôi mắt. Tôi không hiểu tại sao QC lại dành cho tôi những tình cảm mặn mà nhường vậy…

-         “Sao hôm nay tự nhiên nói nhiều vậy? Bình thường em lạnh lùng lắm cơ mà”, tôi pha trò.

-         “Vì em là con gái… chưa từng ngỏ lời cùng ai…”, QC nghêu ngao hát.

Tôi lắc đầu, mỉm cười vì lời bài hát. Cả HN và QC đều là những cô gái thông minh luôn biết tìm cách khiến tôi phải mỉm cười. Tôi cảm thấy mình quá may mắn khi có được tình cảm của cả 2…

-         “Mà này”

-         “Sao?”

-         “Anh học giỏi lắm hả?”

-         “Sao lại hỏi anh thế?”

-         “Em nghe chị HN kể anh có giải quốc gia vượt cấp. Mà nghe bảo giải đó không dễ ăn lắm”

-         “Anh may thôi”, tôi khiêm tốn cùng với cái mũi bắt đầu nở to dần.

-         “Công nhận con trai giỏi dễ làm con gái ngưỡng mộ…”

-         “Rồi sao?”

-         “Từ ngưỡng mộ đến thích chỉ là một bước chân nếu như tính cách hay ho một chút”

-         “Vậy à?”, tôi thắc mắc.

-         “Nếu anh không giỏi còn lâu chị em mới thích anh”

-         “Anh không tự mãn, nhưng anh tự biết giá trị của mình”, tôi nhại lại câu nói của QC.

Em bật cười trước câu nói của tôi.

-         “Anh chỉ trêu em là giỏi… Mà anh ôn anh văn thi IELTS đến đâu rồi?”

-         “Anh muốn học từ mới mà không biết sao anh học tuần trước, tuần sau đã quên rồi…”

-         “Anh học không có phương pháp đấy. Để em chỉ cho”

Dứt lời QC đi lại gần rồi ngồi xuống cạnh tôi. Không biết em tắm bằng cái quái gì mà người thơm lừng à. Ngồi cạnh kiểu này chắc máu không lên được não mất. Tôi đề nghị.

-         “Học hành thế này nguy hiểm lắm, xuống vườn đi. Để có chuyện gì anh còn lăng ba vi bộ được”, mặt tôi nhìn rất nghiêm trọng.

-         “Có chuyện gì là có chuyện gì? Anh nhát như thỏ đế ấy mà dám làm gì”, em cười như nắc nẻ.

-         “Đừng có đùa. Chết người đấy chứ chả chơi đâu… Thôi xuống đi…”

Dứt lời, tôi gom đống tài liệu xuống vườn mà không chờ em đồng ý.

Phía sau nhà tôi có một cái vườn, cây cối tương đối sum suê. Buổi chiều nếu muốn thay đổi không khí tôi thường ôm sách vở xuống bộ bàn ghế đá trong vườn để học. Bóng mát của cây cộng thêm gió biển mát lộng khiến tôi luôn có cảm giác dễ chịu khi học ở nơi này.

Tôi ngồi xuống được tầm một phút mới thấy QC lò dò đi xuống với con Miu trong lòng.

-         “Nó đang ngủ, em bế nó xuống đây làm gì?”

-         “Đâu có đâu. Lúc em định xuống cầu thang, con Miu nó khều em bế nó đấy chứ”

-         “Điêu!”

-         “Thật mà… có phải em khều chị rồi bắt chị bế xuống đây không?”

QC nhìn vào mặt con Miu rồi lấy ngón tay ấn nhẹ vào đầu nó ra phía trước thay cho cái gật đầu.

-         “Đúng là lắm trò…”

-         “Hihi”, cô bé cười tươi rói.

Tôi ngồi một bên, QC ngồi một bên, đối diện với nhau. Tôi cố tình xuống vườn ngồi là vì vậy chứ học ở trong phòng nhiều khi không tiết chế được cảm xúc dễ xảy ra án mạng lắm. Tôi là người chứ không phải là thánh. QC vạm vỡ như em Loan “xe lu” thì còn dễ tụt cảm xúc chứ đằng này em cứ tràn trề nhựa sống thế kia. Thôi! Phòng bệnh hơn chữa bệnh! Tội gì…

-         “Anh học từ mới như thế nào, anh nói em nghe”, QC vừa nhìn tôi, vừa đưa tay gãi cổ con Miu.

-         “Anh đọc một đoạn văn rồi ghi ra những từ mới vào trong một cuốn sổ”

-         “Anh đưa cuốn sổ em xem”, QC chìa tay ra phía trước mặt tôi.

Lật qua lật lại một hồi, QC bắt đầu nhăn mặt. Tự nhiên, tôi đâm lo…

-         “Anh học từ vựng mà không theo văn cảnh nên sẽ khó vào lắm. Với lại anh ghi giải thích sơ sài thế này thì làm sao mà dùng cho văn cảnh khác được”

Vừa nói em vừa chạy vào trong bếp lấy một con dao ra rồi rọc tờ giấy A4 làm 8 phần bằng nhau.

-         “Nhìn này”, QC nạt khi thấy tôi không tập trung, đưa tay gãi bụng con Miu.

-         “Cứ nói đi, anh vẫn đang nghe mà”, tôi chống chế.

-         “Anh làm theo em. Một mặt anh ghi từ mới. Mặt còn lại anh ghi định nghĩa, ví dụ, đồng nghĩa, trái nghĩa và gốc của từ nếu có”

-         “Ờ”

-         “Không được ờ. Em đang là cô giáo của anh đấy”

-         “À há”

-         “Grừ!!! Đây! Em ví dụ từ abhor”

-         “Cứ nói”

-         “Anh ghi từ đó vào 1 mặt. Mặt còn lại anh ghi định nghĩa… Rồi abhor nghĩa là gì?”

-         “Ai biết! Tự nhiên lấy 1 từ trên trời rồi đố người ta”, tôi nhăn mặt.

-         “Đồ chicken! Abhor nghĩa là hate somebody or something very much. Anh ghi vào…”

Tôi ghi vào tờ giấy theo lời QC. Thấy tôi ghi xong, QC tiếp.

-         “Anh tự lấy ví dụ đi”

-         “Ờ ờ…”

-         “Anh lấy ví dụ gì? Đưa em xem… I abhor you? I là ai mà you là ai, hở?”, em nheo mắt nhìn tôi.

-         “Anh lấy vu vơ vậy thôi. Trúng ai thì trúng”

-         “Cẩn thận đấy!”, em lăm lăm nắm đấm trước mặt tôi. “Đồng nghĩa với trái nghĩa thì anh phải tìm trong từ điển…”

Tôi lật đật lật từ điển ra tìm từ abhor. Đồng nghĩa là detest với loathe. Còn trái nghĩa là… trong này nó không có ghi. Ghi đại “not abhor” vậy. Thấy tôi ghi “not abhor”, QC đưa ngón tay cốc vào trán tôi.

-         “Thích tài lanh không, hả? Ghi đàng hoàng. Antonyms của abhor là like hoặc love”

Tôi đưa tay xoa trán, mặt hậm hực.

-         “Nhớ đấy, có cơ hội thì đừng trách đây ác”

-         “Còn một cái nữa. Theo em cái này quan trọng nhất đó”

-         “Là gì?”

-         “Là gốc của từ. Mẹ em bảo rằng nhiều khi đọc một đoạn văn không cần biết nghĩa của từ mà chỉ cần nhớ gốc là có thể đoán được nghĩa”

-         “Em ví dụ đi”

-         “Em nhớ gốc ab trong từ abhor có nghĩa là away. Anh nghĩ xem… away nghĩa là xa ra. Đặt trong văn cảnh I abhor you không có nghĩa ghét thì là gì”, QC nhe răng cười.

-         “Nghe cũng có lí…”

Gốc từ trong tiếng Anh tôi đã từng nghe, nhưng chưa bao giờ tôi thử tìm hiểu và học theo cách mẹ QC bảo. Sau này học thử tôi mới biết học cách đó đơn giản hơn nhiều cách học từng từ.

-         “Một ngày anh học khoảng 10 từ. Mỗi từ anh làm theo lời em dặn. Anh bỏ tất cả vào trong 1 cái hộp. Đến cuối mỗi ngày anh bốc lần lượt từng từ rồi nói ra định nghĩa xem có đúng hay không…”

-         “Ừm”

-         “Còn về nghe và nói em sẽ luyện cùng anh cho đến khi em không ở đây nữa…”

Tôi nghe giọng QC hơi nghẹn lại. Ngay cả tôi lúc đầu không muốn em về đây, nhưng bây giờ trước câu nói của em cũng vô tình mường tượng ra cảnh tôi tiễn QC đi. Có lẽ tôi sẽ buồn lắm…

Chap 77:

Cả buổi chiều tôi ngồi học anh văn trong sự giám sát nghiêm ngặt của “cô giáo” QC. Công nhận cách học từ vựng em nói khá là hiệu quả khi vốn từ vựng của tôi được cải thiện rõ rệt sau này. Nhờ sự giúp đỡ của cô bé trong một thời gian ngắn ngủi tôi đã có phương pháp học tiếng anh hiệu quả, nhờ đó tôi đủ điểm IELTS để nộp hồ sơ đi du học ở một ngôi trường khá tiếng tăm. Tôi biết ơn QC rất nhiều.

5h chiều, sau 2 tiếng chăm chỉ luyện công, tôi quyết định không học nữa. Tôi có cái tật cứ học lâu là đầu óc lại xây xẩm, thế mới buồn cười chứ lị. Mẹ tôi bảo đó là bệnh lười mà tôi không tin, tôi nghĩ học cũng phải có giới hạn thì mới vào chứ cứ nhồi nhét không khéo xôi hỏng bỏng không.

-         “Uống gì anh lấy”, tôi hất hàm.

-         “Nhà mình có nước gì?”, QC lấy tay vuốt lông con Miu.

-         “Có nước lọc không đá và có đá”

-         “Thế mà hỏi như nhà hàng bán tạp hóa không bằng”, em nguýt.

-         “Hehe… thế uống gì?”, tôi nhe răng cười.

-         “Có đá đi. Cho em nhiều đá vào. Đang nóng muốn chết”, cô bé ra lệnh.

Nói điều em nhấc con Miu lên rồi xiết vào lòng. Con Miu ngày thường tròn quay như quả bóng, hôm nay gặp QC ôm, thân hình nó bị biến dạng trầm trọng. Tôi sợ QC mà cứ làm thế này kiểu gì cũng sẽ có ngày tôi không còn nhận ra con mèo thân thương của mình. Ấy vậy mà con Miu cứ nằm yên cho em bế, đôi mắt nó lim dim, gương mặt nũng nịu như một chú mèo con đang nằm trong lòng mẹ.

Nhắc đến con Miu tôi mới thấy tội nghiệp nó. Năm nay nó 2 tuổi, tính cả tuổi mụ là 3. Nói chung là đã đủ tuổi làm cha làm mẹ. Nó là con mèo gái. Tôi biết là nó cũng có khát khao làm mẹ như bao con mèo gái khác. Nhưng khổ một điều cả mẹ và tôi rất thương nó, chỉ sợ khi nó bầu bì nó mang con nó đi chỗ khác mà không về nữa, nên cả hai đã đi đến quyết định đau lòng là… đặt vòng năm nó tròn 1 tuổi. Có lẽ đó cũng là lí do tại sao càng ngày nó càng mập và sống như bà tướng trong cái nhà này. Nó thích cá, không có cá đừng hòng nó động vào. Cá mà có xương, nó nhè xương lại. Nói chung, nó là một con mèo “con nhà lính, tính nhà quan”.

Tôi cầm lon nước ngọt ướp lạnh dí vào cánh tay QC. Cô bé giựt nảy người, khiến tôi cười bò.

-         “Lạnh quáaaaaa”, em hét lên rồi cầm lon nước ngọt lao về phía tôi đang đứng.

Tôi xua tay đình chiến.

-         “Thôi thôi! Không chơi nữa”

Câu nói của tôi không những không khiến em bình tĩnh lại mà còn làm cho cô bé càng điên tiết hơn.

-         “Nghịch đã đời rồi bảo không chơi nữa hảaaa”

Tôi ù chạy trong ánh mắt bất lực của QC. Dại gì mà đứng lại. Khi đã chạy đến một chỗ an toàn, tôi quay lại ngó em. Cô bé đứng chống nạnh, mội bặm lại nhìn vừa tức cười vừa đáng yêu. Tôi tự hỏi mình rằng liệu QC có biết em đáng yêu thế nào…

*

**

***

-         “Tối nay em có muốn đi xem lớp anh tập văn nghệ không?”

-         “Có chứ, hihi”

-         “Thật sự là không muốn cho em đi cùng chút nào cả”, tôi tỏ ra suy tư.

-         “Why???”, em trợn tròn mắt.

-         “Vì anh nằm trong đội múa phụ họa. Mà anh tự biết người anh cứng như gì ấy, nên kiểu gì cũng cơ hội cho em thỏa sức mà cười”, tôi giải thích trong khổ sở.

-         “ĐẤY… LÀ… LÍ… DO… TẠI… SAO… EM… MUỐN… ĐI…”, QC nói từng từ một cách rõ ràng và mạch lạc.

-         “Mà thôi! Anh nói thật đấy. Ở nhà đi. Buổi tối ra đường lạnh ghê lắm. Anh không cam lòng thấy em co ro như con mèo hen đâu”, tôi năn nỉ em bằng cái giọng đầy thương cảm.

-         “Anh đừng lo, em chịu khổ quen rồi, bị thêm chút nữa cũng chả chết đâu mà lo…”, em đáp với giọng nửa đùa nửa thật.

-         “Anh kệ em đấy. Lát nữa anh trốn…”

Tôi nói thật chứ không nói đùa, vì lúc nói mặt tôi nhìn rất nghiêm trọng. Không biết sao, nhưng tôi có cảm giác nếu QC cứ nhìn chăm chú, kiểu gì tôi cũng sẽ mất bình tĩnh. Tôi hiếm khi mất bình tĩnh, thế nhưng kiểu nhìn của QC lại khác. Đôi mắt em bình thường rất lạnh, nhưng mỗi khi cười lại tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp lạ thường. Đó là đôi mắt vừa khiến trái tim tôi có thể đóng băng lại, vừa khiến nó có thể tan chảy. Ừm… cô bé sở hữu một đôi mắt đầy cuốn hút…

Biết là tôi không hù, QC cứ kè kè theo tôi. Tôi nhặt rau giúp chị Hà, em nhặt theo. Tôi đi lên tầng, em lên tầng theo. Tôi vào phòng, em đứng ở cửa phòng. Tôi lôi con Cún ra tắm, em cũng định lôi còn Miu ra tắm nhưng bị tôi kịp thời ngăn lại. Đúng là hết thuốc chữa.

-         “Làm gì thế? Đến tối mới đi, sao theo sớm thế?”, tôi nhăn mặt.

-         “Ai biết được anh. Lẩn nhanh như trạch ấy”, em nhe răng cười.

-         “Đồ đaooooooo”

QC chỉ nhún vai. Hết cách, tôi bỏ vào nhà. Cô bé vẫn chưa tha cho tôi.

-         “Anh đi tắm đấy! Định theo vào nhà tắm luôn hả?”

-         “Nếu anh thích”, em nháy mắt.

-         “Em có cần anh quì xuống lạy em không?”

-         “Không. Chỉ cần chút anh cho em đi cùng là được”, QC cười toe.

-         “Bó tay! Rồi! Mà nói trước cười anh là lần sau khỏi đi đấy”, tôi hăm dọa.

-         “Không hứa”, em lúc lắc cái đầu tinh nghịch rồi bỏ vào bếp giúp chị Hà.

Cứ ở cạnh mấy cô gái kiểu này dám có ngày tôi tăng xông mà chết bất đắc kì tử không chừng…

*

**

***

6h45 cơm nước xong xuôi, tôi giục em lên thay quần áo. Chỉ chờ tiếng cửa đóng lại, tôi lao ngay về phòng, vội vội vàng vàng thay quần jeans với áo phông rồi phóng xuống nhà lấy xe của bố. Mọi việc xảy ra trong vòng chưa đầy 1 phút. Tôi mở cửa lao xe đến trường mà không chờ QC…

-         “QC đâu rồi?”, mấy thằng con trai đến sớm thấy tôi đi một mình liền hỏi.

-         “Để ở nhà rồi. Cho đi để mà phá à?”, tôi đáp.

-         “Em họ mày dễ thương thật đấy M ạ”, thằng Long lên tiếng.

-         “Em tao mà”, tôi vuốt cằm.

-         “Con bé có bạn trai chưa?”

-         “Tao cũng không rõ nữa, em tao kín tiếng lắm”

-         “Tao nghe thằng Linh bên lớp toán kể thằng Dũng “bột” đang có ý định tán QC”

-         “Tao thách cả nhà nó đấy”, tôi hừ mũi.

-         “Mày đừng chủ quan. Nó không phải là cái loại “mèo mả gà đồng” đâu. Tốt nhất bảo QC tránh xa nó ra”

-         “Tao nhắc con bé rồi. Đừng lo. Có chết tao cũng không cho nó có cơ hội đâu”, tôi vỗ vai thằng bạn thay cho lời cảm ơn.

-         “Ừ. Tao nhắc thế thôi. Mà đ biết sao 7h rồi mà mới có mấy mống thế nhỉ?”, thằng Long quay đầu nhìn xung quanh.

-         “Biết thế đi muộn muộn chút cho rồi”, tôi bực mình.

Đi muộn thì lúc đấy QC đã chuẩn bị xong, tức là tôi có muốn cũng không trốn được. Tự dưng tôi thấy lương tâm của mình hơi day dứt. Không biết tôi có quá đáng không khi để QC ở nhà như vậy… Ngồi suy nghĩ thêm 10ph, tôi quyết định phóng xe về để đón em. Vừa ra đến cổng tôi gặp ngay 2 xe máy đang đi ngược lại. Tiếng nói cười râm ran, là của nhỏ H, nhỏ L với QC. QC đang ngồi sau xe nhỏ L. Em nhìn thấy tôi, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc…

-         “Mày đi mua cái gì mà QC phải gọi điện cho tao đến đón đó?”, nhỏ L hỏi dò.

-         “À, ừm… tao…”, tôi tỏ ra ấp úng.

-         “Định đi đâu đấy? Lớp mình đến hết chưa?”, nhỏ H tiếp.

-         “Còn vài ba mạng nữa thôi”, tôi để chân xuống đất đẩy ngược xe lại, nhường đường cho 2 nhỏ bạn.

Hình như QC giận tôi. Từ lúc đến, em không thèm nhìn tôi thêm một lần. Tôi như đứa trẻ phạm lỗi mon men đến gần rồi ngồi xuống cạnh em. Tôi không hỏi cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi như vậy cho đến khi cô bé đứng dậy và bỏ đến ngồi trên băng ghế quanh một gốc cây khác. Tôi đứng dậy theo và từ từ tiến đến ngồi cạnh em.

-         “Em có cảm giác là mình đang làm phiền anh”, bất ngờ QC quay sang nhìn tôi.

Tôi không biết đáp trả thế nào mà chỉ biết ngồi im.

-         “Nếu anh trả lời là đúng. Em hứa danh dự ngày mai em sẽ đổi vé để về ngay”, giọng QC đầy chất thép. Sau này ai mà lấy “nhầm” cô bé này chắc là không thét.

-         “Thật ra… anh đang định quay về đón em”

-         “Tại sao không phải đi cùng từ ban đầu mà đi rồi anh mới định quay lại?”, giọng em nhỏ xíu nhưng lại có sức mạnh không tưởng. Tôi ngồi nghe mà muốn toát mồ hôi hột.

-         “… cho xin lỗi đi”

QC không đáp mà em cúi xuống cầm một lá bàng khô lên.

-         “Em nói một lần và chỉ một lần thôi”, QC làm cái mặt nghiêm trọng. “Đây là anh”, em lấy ngón tay chỉ vào cái lá bàng đang cầm. Tôi gật đầu, nuốt nước miếng đánh ực.

-         “Nếu anh mà còn làm em buồn, thì cuộc đời của anh sẽ giống cái lá này”, dứt lời em lấy tay bóp vụn chiếc lá bàng khô nghe rào rạo. Tôi thấy mà sởn hết da gà.

-         “Anh biết chưa?”, em nhấn mạnh. Tôi gật đầu như cái máy.

-         “Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, Nếu mà có lần sau đừng trách sao một người nhân hậu và xinh đẹp như em lại độc ác đến thế…”

Tôi bật cười sau câu nói của cô bé. QC nhìn tôi, em cũng cười theo. Tôi thò tay bứt một chiếc lá bàng tươi và đưa ra trước mặt em.

-         “Nếu mà có lần sau cuộc đời anh sẽ như chiếc là này. Em bóp lại cho anh xem”, tôi nhét chiếc lá vào tay em rồi mím môi cười.

Cầm chiếc lá huơ huơ trước mặt, QC nhún vai.

-         “Với trường hợp này phải vò, phải xé, anh ạ”, nói điều anh làm mẫu cho tôi xem. Ghê hết người.

….

Bất ngờ, cô bé dịu giọng.

-         “Chẳng còn lâu đâu, M à. Em muốn sau khi em rời xa nơi này, mỗi khi em nhớ về chỉ toàn là kỉ niệm đẹp. Hãy giúp em thực hiện điều đó, nhen anh”

QC nhìn tôi, đôi mắt em thật ấm áp. Tôi có thể cảm nhận được cả trái tim, cả tâm hồn của em trong câu nói.

Không hiểu sao tôi lại có cảm giác khi QC ra đi em sẽ rời xa tôi mãi…

Tôi thở dài, đứng dậy và chìa tay ra trước mặt em.

“Đưa tay đây anh kéo dậy …”

Chap 78:

Tôi thở dài, đứng dậy và chìa tay ra trước mặt em.

-         “Đưa tay đây anh kéo dậy …”

QC làm theo lời tôi. Em nhẹ nhàng để bàn tày nhỏ nhắn của mình trong lòng bàn tay tôi…

Khi tôi quay đầu lại, bắt đầu di chuyển cùng đám bạn vào trong một phòng học, tôi vô tình thấy lớp 12 toán. Thì ra lớp đấy hôm nay cũng bắt đầu tập văn nghệ. Và tất nhiên trong đám 12 toán đang đứng có thằng Dũng “bột”. Nó đang nhìn về phía tôi và QC. Bỗng trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng, tôi quàng vai QC và đi ngang qua mặt nó thay cho một lời thách thức. Đáp lại, nó chỉ khẽ nhún vai và tiếp tục nói chuyện cùng đám bạn. Nó là thằng bản lĩnh hơn tôi tưởng…

*

**

***

Hẹn 7h mà 7h30 mới đông đủ. Chịu luôn. Tôi cực kì ghét hẹn hò mà sai giờ thế này. Nó gây cho tôi cảm giác người khác không tôn trọng mình. Đi học hay đi làm ở nước ngoài mới thấy chuyện đúng giờ luôn là điều quan trọng nhất khi hẹn người nào khác. Tôi nói thật, bạn gái tôi chơi giờ cao su mà không có lí do chính đáng, tôi cho nghỉ ở nhà luôn chứ đừng có hy vọng tôi đứng đó đợi…

7h rưỡi, lớp tôi bắt đầu tập. Lớp tôi chia làm 2 nhóm. Một nhóm tập hát, nhóm còn lại tập múa phụ họa. Nhóm tập hát thì do con Phương, lớp phó văn thể mĩ, đảm trách. Còn nhóm múa phụ họa thì do thầy biên đạo, do lớp tôi thuê, phụ trách.

Thầy biên đạo của tụi tôi tuổi chắc tầm 45, tóc hoa râm. Ấn tượng ban đầu về ông thầy này là nhìn hơi bị xăng pha nhớt, phần nhiều là do cách nói chuyện không được “chuẩn man” cho lắm. Mà tôi để ý, những người bóng bẩy kiểu này hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật cực kì thành công.

Đội múa bao gồm 3 nữ và 7 nam. 3 nữ là nhỏ Thủy, nhỏ Hồng và nhỏ Huệ. 7 nam gồm tôi, thằng Khánh, thằng Nhật, thằng Dương, thằng Nam, thằng Tùng và thằng Long. Nói chung đội múa gồm toàn những thằng nhìn được được mà hát như bò rống. Tôi tự nhận thấy mình hát khá nhất trong đám này, bởi vì đối với những thằng còn lại tôi nghe nhỏ Phương nhận xét “nghe tụi mày hát xong, tao không dám nghe lại bài hát đó nữa”. Còn đối với tôi nó chỉ bảo “giọng hát của mày lạ… tao không đủ trình độ để đánh giá”. Ba nhỏ con gái tham gia vào đội múa mỗi đứa một lí do. Nhỏ Thủy với nhỏ Huệ là vì hát không hay bằng mấy đứa còn lại. Còn nhỏ Hồng [chap 25] là vì… có tôi.

Thầy biên đạo múa nói sơ qua về trang phục và nội dung bài biểu diễn.

-         “Tất cả sẽ đội mũ lông chim và mặc trang phục thời Hùng Vương”

-         “Mũ lông chim thì em thấy rồi. Còn trang phục thời Hùng Vương nó như thế nào hả thầy?”, thằng Nhật thắc mắc.

-         “Là mặc khố dát kim tuyến này nọ”, ông thầy nhìn tụi tôi cười.

-         “Hảaaaaa”, cả 7 thằng nhìn nhau, trợn tròn mắt.

-         “Em không mặc đâu, mặc vậy hở hang chết”, thằng Nam nhăn mặt.

-         “Mặc vậy cho nó mát mày”, thằng Khánh cười rũ.

-         “Thôi ba! Tao không muốn ế vợ đâu”, thằng Nam cự lại.

Ông thầy biên đạo nãy giờ cười không ngậm được miệng vào, bây giờ mới tiếp.

-         “Bố anh! Anh mà ế, anh đến nhà tôi, tôi gả con gái tôi cho anh. Được chưa?”

-         “Vậy thôi. Để em khỏi mặc gì lên sân khấu rồi thầy gả con gái thầy cho em luôn, thầy nhé”

Cả đám phá lên cười.

Tôi nãy giờ mải nghe thầy nói không để ý QC xem em ở đâu liền quay đầu lại tìm. Cô bé đang ngồi trên bàn ngay sau lưng, đang nhìn tôi chăm chú. Thấy tôi, em khẽ mỉm cười và phẩy tay ra hiệu cho tôi quay lại tập trung.

Sau khi nói về trang phục, thầy biên đạo nói qua về những thứ mà chúng tôi cần thực hiện. Đại loại là như thế này. Dàn hợp ca sẽ đứng chờ sẵn trên sân khấu. Thằng Hưng từ trong cánh gà bước ra cất lên tiếng hát trong trẻo như một chú chim họa mi.

“Dòng máu Lạc Hồng, bốn nghìn năm Dòng máu đỏ tươi chảy trong tim mình. Nòi giống Lạc Hồng, giống rồng tiên  Nguyện ôm bao đời đất mẹ”

Trong khi đó tôi sẽ là cái thằng cầm cái cờ chạy ra phất phất. Mà tôi cầm thử cái thứ đó rồi. Nặng lòi ra. Phất 2-3 cái là muốn xây xẩm mặt mày. Tôi đã thông báo cho thầy biết về chuyện này. Đáp lại, thầy nhìn tôi với ánh mắt hết sức thương hại kiểu như “nhìn to cao thế này mà có cái cờ cầm cũng không xong”. Tôi chẳng nói chẳng rằng dúi luôn cái cờ vào tay ổng. Ổng cầm xong là không dám nhìn tôi…

Trong khi thằng Hưng solo đoạn đầu, đám tốp ca sẽ nhón chân nghiêng bên này nghiêng bên kia ở đằng sau, thi thoảng sẽ đệm vào “hồ hố hô” mấy phát. Sau đó đến đoạn điệp khúc, tất cả sẽ hát chung. Còn về phần nhóm múa, tôi chủ yếu cầm cờ chạy qua chạy lại, trong khi tụi còn lại múa… chính. Thế đấy. Múa mà cũng múa phụ nữa… Nhiều khi nghĩ lại tôi thấy thương bản thân mình ghê gớm…

Lúc đầu thầy biên đạo chỉ định giao nhiệm vụ chạy và phất cờ cho tôi thôi. Nhưng nghĩ lại một hồi thấy làm thế thì phân biệt đối xử quá nên ổng quyết định cho tôi đến cuối đoạn 1 được bỏ cây cờ sang một bên nhảy nhảy vài cái rồi lại cầm cờ chạy tiếp. Buồn gì đâu…

Sau khi phổ biến xong, đội múa bắt tay ngay vào công việc thiêng liêng của mình. Vì là buổi đầu tiên, cộng thêm chuyện thằng nào thằng nấy người cứng như khúc gỗ, nên mấy thằng con trai bị thầy mắng suốt.

“Anh kia tôi bảo anh múa chứ không phải bảo anh tập võ”

“Anh uốn cái tay cho tôi xem nào, từ nhỏ đến lớn chưa uốn bao giờ à” – “Em có, nhưng hồi mẫy giáo cơ thầy”

“Hai anh làm gì thế? Tôi bảo hai anh dựa lưng vào nhau chứ không bảo nhìn nhau” – “Thầy ơi! Em thấy ghê ghê sao đó” – “Hôm sau còn mặc khố nữa mà sợ ghê hả?”

“Các anh chạy từ từ thôi, sân khấu ngắn lắm, không phải đường đua 100m đâu”

“Đi biểu diễn chứ không phải đi đám ma. Cười lên cho tôi xem”

Ôi thôi đủ cả. Tập văn nghệ mệt nhưng lại rất vui. Thi thoảng có một đứa di chuyển nhầm nên tông phải đứa khác, khiến thằng bị tông quắc mắt “Này! đừng có thấy đây đẹp trai nên lợi dụng nhé”. Ti tỉ thứ.

Một vài lần tôi quay lại đằng sau tìm QC, cô bé vẫn ngồi đó và em chỉ nhìn tôi. Những lần như vậy tôi lại có cảm giác nóng hết mặt và không còn giữ được sự tự tin. Cái cảm giác có một người cứ nhìn chằm chằm mình thật sự không dễ chịu chút nào…

*

**

***

Tập được chừng một tiếng, thầy cho nghỉ giải lao 15 phút. Tôi ngó nghiêng xung quanh tìm cô bé, nhưng QC đã không còn ngồi ở đó. Tôi bước ra khỏi lớp cùng suy nghĩ “chắc em ra ngoài để hóng gió”.

Tôi đi dọc hành lang nhưng mãi vẫn không thấy QC đâu. “Quái! Ở đâu nhỉ”, tôi tự hỏi mình. Vô tình tôi quay mặt ra khoảng sân trường, cô bé đang ngồi một mình dưới một tán cây bàng. Tôi khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào thành tường và đứng nhìn em. Trăng hôm nay không sáng, tôi chỉ có thể ngắm gương mặt của QC lúc mờ lúc tỏ bằng thứ ánh sáng heo hắt phát ra từ một phòng học nào đó. Hình như QC rất tập trung với dòng suy nghĩ của mình. Tôi thấy đôi mắt em như dán chặt vào ánh trăng mãi không rời. Tôi nghĩ cô bé có tâm sự…

Cảnh vật xung quanh yên lặng như tờ. Thi thoảng tiếng một chú dế gáy lên khe khẽ, nhưng rồi lại im bặt như thể không muốn quấy rầy cô bé. Tôi thấy QC cứ nhìn mãi… Mọi thứ lúc mờ lúc tỏ, huyền hoặc và kì ảo như một bức tranh thủy mặc với những tâm sự không thể giãi bày…

Tôi không muốn làm phiền QC. Tôi hiểu rằng dù là ai thì vào một lúc nào đó cũng đều cần một không gian riêng như bây giờ. Tôi khẽ thở dài và rảo bước quay lại phía lớp. Nhưng có một người không hiểu chuyện đấy. Là thằng… Dũng “bột”.

Dù nhìn không rõ, nhưng tôi vẫn nhận ra khi nó sải những bước đầy tự tin và ngồi xuống cách QC khoảng 1m. “Ít ra thì mặt mày cũng không dày đến mức sỗ sàng ngồi sát con gái nhà người ta, Dũng ạ”, tôi nhoẻn miệng cười và lùi ra sau cái cột xem nó định giở trò gì. Tôi cho nó 1 phút. Nói thật, tôi rất tò mò về phản ứng của QC trước thằng “sát gái” trời đánh thánh vật này.

Nó hỏi, QC không đáp. Hỏi đến câu thứ 3, cô bé có quay sang, lườm nó rồi lại ngắm trăng tiếp. QC có cái kiểu im im dửng dưng thế này, hay phết, tôi tự nhủ.

Hết giờ! Tôi lững thững đi lại phía QC và thằng “sát gái” như một kẻ chiến thắng. Tôi ngồi chen giữa em và thằng “trời đánh” rồi chẳng nói chẳng rằng, khoác vai cô bé như đúng rồi. Công nhận thằng này mặt dày. Tôi ngồi như thế mà nó vẫn “cố đấm ăn xôi”.

-         “Mai anh mời em ăn sáng nhé”, giọng nó ngọt như đường làm tôi muốn nhận lời thay cho em.

-         “Mấy giờ? Cho mình đi với”, tôi vuốt cằm. Hồi đó có mấy sợi râu mọc lún phún, vuốt sướng phết.

Thấy tôi trả lời, QC chỉ mím môi cười. Mà cái thằng “mặt dày” kia nó không chịu hiểu, nó muốn “ăn xôi” nên nó “chịu đấm” thêm một phát nữa.

-         “Mai anh chờ em ở canteen lúc 6 rưỡi nhé”

-         “Sớm quá vậy bạn. Lúc đó mình với em mình mới đến trường thôi. 6h35 đi”

Tôi nghiêng đầu nhìn nó trêu ngươi. Tôi muốn xem bị chọc tức thằng “sát gái” sẽ phản ứng thế nào. Thằng này khá hơn tôi tưởng, nó bình tĩnh kinh khủng. Nó không bày tỏ bất cứ thái độ gì khi bị tôi chọc gậy bánh xe. Nó đứng lên, bỏ đi.

-         “Anh đâu phải loại người thích nói xiên nói xỏ đâu?”, chờ thằng “sát gái” đi, QC mới lên tiếng hỏi tôi.

-         “Anh ghét nhất mấy thằng con trai lăng nhăng”

-         “Vì ghét nên anh lấy em ra để trả thù à?”

-         “Em đừng nghĩ thế. Anh muốn chứng minh cái thiện luôn chiến thắng”

-         “Đôi khi anh người lớn, đôi khi anh lại trẻ con đến không ngờ đấy”, giọng QC nhẹ như gió.

-         “Mai đi chứ”, tôi nháy mắt với em.

-         “Sao không? Ăn chùa tội gì không đi. Em cũng muốn xem định nghĩa “sát gái” của anh nó như thế nào. Nhưng anh phải đi cùng em đó”, cô bé nghiêm mặt.

-         “Tất nhiên rồi…”

Sau đó, tôi quay trở lại lớp và tập chừng thêm một tiếng nữa thì thầy giáo cho nghỉ. Buổi tập văn nghệ đầu tiên còn bỡ ngỡ, nhưng lại thật vui. Sờ bụng tôi thấy hơi đói, có lẽ lúc nãy do ăn vội ăn vàng.

-         “Đi ăn hủ tíu gõ không”, tôi rủ QC.

-         “Là cái gì?”

-         “Em chưa ăn hủ tíu bao giờ”, tôi trợn tròn mắt.

-         “Em chưa”

-         “Em phí nửa cuộc đời rồi. Lên xeee!”

-         “Cô ơi! Cho con 2 tô nghe cô… À! Một tô không hành à”

-         “Có ngay!”

Vừa thấy tô hủ tíu bưng ra, tôi đã xoa xoa hai tay vào nhau.

-         “Món này ngon nhất trên đời”, tôi tặc lưỡi.

-         “Anh thì món gì chả ngon”, QC bĩu môi.

-         “Không biết sau này nếu anh rời xa nơi này thì sẽ như thế nào nhỉ. Chắc là nhớ lắm”, bỗng dưng tôi buông một câu tâm trạng. Nhiều lúc tôi hay hâm hâm như thế.

-         “Đúng là không đâu bằng quê hương mình, anh nhỉ”, em khẽ mỉm cười với tôi.

-         “Ừm. Mà thôi ăn đi”, tôi đưa tay giục cô bé rồi chờ xem phản ứng của em thế nào khi ăn miếng đầu tiên.

-         “Wow tuyệt cú mèo”, QC reo lên như đứa trẻ khi thấy mẹ đi chợ về.

-         “Anh chị ơi! Giúp em…”, một đứa trẻ con ăn xin chìa chiếc mũ ra. Đằng sau đó có lẽ là mẹ của em. Đôi mắt của cô ấy đã bị lòa.

Tôi không do dự, móc trong túi ra có tờ 2000 đưa cho cô bé ăn xin nọ. Cô bé rối rít cảm ơn tôi. Khi cô bé định đi, QC đưa tay giữ tay cô bé kia lại. Em ân cần.

-         “Em với mẹ ngồi xuống đi. Chị mời”

Tôi tự thấy mình là người rất hay cho tiền mấy người ăn xin, nhưng chưa bao giờ tôi có suy nghĩ như hành động em vừa làm. Nhìn cách em cư xử với người ta bỗng dưng lòng tôi ríu lại. Tôi khẽ mỉm cười, chống cằm và dương đôi mắt nhìn em một cách thích thú. Em là một người có tấm lòng, QC ạ…

Chap 79: Ngày thứ 4

-         “Hôm nay còn bày đặt quẹt son nữa hả?”, tôi nhíu mày khi thấy môi QC khẽ hồng.

-         “Hẹn hò mà!”, em che miệng cười hích hích.

-         “Sao đi với anh em không tô, mà đi gặp thằng kia em lại tô là thế nào?”, tôi hất hàm.

-         “Bởi vì với anh em chưa bao giờ đẹp, nên có hay không cũng đâu quan trọng gì. Còn đối với người khác em lúc nào cũng kiêu hãnh nhất…”

“Làm sao em biết trong mắt anh em không xinh? Đối với anh, em là cô em gái thật sự đáng yêu đáng yêu…”. Đó là những dòng suy nghĩ của tôi khi QC dứt lời. Từ trong trái tim của mình, tôi muốn nói cho em biết những điều tôi đang chôn giấu. Nhưng khi trái tim chuẩn bị mở lời, nó đã gặp lý trí đứng sừng sững chặn lại bằng một lí lẽ không thể chối bỏ… Tốt nhất, cô bé nên nhận lời khen từ người khác chứ không phải từ tôi.

Trong 12 cung hoàng đạo, QC thuộc cung Thiên Yết, HN là Cự Giải còn tôi là một Song Ngư. Con trai Song Ngư lãng mạn và hơi bị đào hoa, nhưng lại dễ bị cảm xúc chi phối. Con gái Cự Giải là hình mẫu điển hình của phụ nữ gia đình, luôn hy sinh vì người khác và chấp nhận thiệt thòi. Còn con gái Thiên Yết bình thường rất kiêu kì nhưng khi đã yêu lại rất nặng tình… Đó lá những tính nổi bật mà tôi tìm thấy ở tôi và hai cô nàng…

Tôi chưa bao giờ thấy QC trang điểm kể từ lúc tôi nhìn thấy em. Em luôn để mặt mộc. Tôi thích con gái xinh đẹp một cách tự nhiên, còn nếu trang điểm thì chỉ rất nhẹ nhàng như cô bé bây giờ. Một chút son hồng khiến em càng trở nên kiêu hãnh.

-         “Anh ghét con gái trang điểm lắm”, tôi nói bâng quơ.

-         “Cái này em biết”, QC khúc khích cười.

-         “Anh thích con gái để mặt tự nhiên. Trang điểm vào nhìn chả thật gì cả”

-         “Mà em quẹt tí xíu cho nó hồng hồng thôi à. Mà không dễ thương hả?”, QC lấy tay nhéo vào vai tôi.

-         “Chả biết! Không có cảm giác gì hết”

-         “Em diện là vì anh đó”, giọng cô bé có chút hờn dỗi.

-         “Anh không cần em vì anh”

Vừa dứt lời, tôi đã biết đó là lời mình không nên nói. Đôi khi một lời nói dù chỉ vô tình nhưng cũng đủ sức khiến người khác bị tổn thương. Và sự tổn thương ấy sẽ càng thêm chất chồng nếu như nó xuất phát từ người mà bạn đang dành tình cảm thật lòng. Tôi không bao giờ muốn làm đau QC, nhưng tôi lại luôn biết cách khiến tim em nhói lên bằng sự vô tình của mình…

Sau câu nói của tôi cả hai đều im lặng. Đôi ba lần tôi định mở lời nhưng rồi lại thôi. Cô bé là người lên tiếng trước.

-         “Em tin… anh không bao giờ muốn làm tổn thương em cả. Vì vậy anh đừng nói những lời đó. Nó đau muốn khóc đấy…”

-         “Anh… xin lỗi”

-         “…”

-         “QC giận anh à?”, tôi lấm lét hỏi.

-         “Em đã xác định từ đầu rồi… thích người ta em sẽ chịu thiệt thòi. Cái này đã thấm gì”, em trả lời nhẹ tênh.

-         “Thôi mà, anh không cố ý đâu. Cho em mắng một câu rồi bỏ qua cho anh nha…”

-         “Không! Em muốn anh phải day dứt vì câu nói của mình”, cô bé thản nhiên đáp.

-         “Thôi mà. Anh biết lỗi rồi. Từ lần sau không nói linh tinh nữa đâu, hứa đó”

Tôi nói với cái giọng chân thành nhất có thể. QC không trả lời, hay nói đúng hơn là em không thèm trả lời, em chỉ khúc khích cười. Tôi biết cô bé đã không còn suy nghĩ đến chuyện đó nữa…

*

**

***

Đến trường, tôi với QC lên lớp cất cặp sau đó hai đứa đi xuống canteen. Tôi không quên cái hẹn của thằng Dũng. Tôi muốn xem hôm nay nó sẽ xử lí tính huống này thế nào. Tôi là người đang cầm đằng chuôi vì QC đang đứng về phía tôi…

Khi tôi và em vừa xuống đến nơi đã thấy thằng Dũng chờ sẵn. Hôm nay nó vuốt keo theo kiểu đầu chôm chôm nhìn cũng play-dân lắm, nhưng điều đó không mảy may ảnh hưởng đến QC… mặt cô bé lạnh tanh.

-         “Em đúng giờ quá”, nó rót mật vào tai em và không thèm để ý đến sự có mặt của tôi. “Đúng là cái đồ bất lịch sự”, tôi rủa trong bụng.

-         “Vâng”, QC đáp lại

-         “E hèm”, tôi xoa hai tay vào nhau.

-         “Mình vào thôi em”, thằng trời đánh nhỏ nhẹ.

-         “Anh không mời M à?”, QC chau mày.

Nhìn thằng kia lúng túng mà tôi chỉ muốn tấm tắc khen để cho em phổng mũi chơi. Người gì đâu mà hỏi câu ác thế không biết.

-         “À à có chứ”, nó lúng búng trong miệng.

-         “Thật lòng không đó? Không là mình không ăn đâu”, tôi châm lửa vào cái đầu đầy xăng của nó.

Tôi biết thằng kia nó giận tôi sôi gan vì tay nó nắm chặt lắm. Nhưng biết làm sao được, tôi mà không đi chắc chắn QC không đi, lúc đấy người thiệt thòi sẽ là nó.

Nếu tôi là thằng Dũng, tôi sẽ không bao giờ vì một người con gái mà đánh mất đi sĩ diện của thằng đàn ông. Đối với tôi có hai thứ quan trọng hơn tình yêu, đó là mẹ và lòng tự trọng. Người yêu hoặc vợ nếu không chọn người này thì còn có thể chọn người khác, nhưng mẹ thì không bao giờ. Tôi không sẵn sàng đánh đổi lòng tự trọng của mình cho tình yêu của một cô gái. Không bao giờ.

Thằng Dũng không giống tôi… Thật sự tôi không biết mục đích nó làm quen với QC để làm gì, nhưng tôi dám cá một phần be bé trong đó là nó muốn chơi tôi. Được thôi, thích thì chiều.

-         “Thật! Vào đi”, tay nó càng lúc nắm càng chặt… Tôi để ý đến chi tiết đấy, không biết QC có biết hay không.

Thằng Dũng dặn tôi với QC ngồi xuống chờ còn nó chạy đi gọi đồ ăn. Trước khi đi, tôi bảo với nó “mày nhớ gọi một tô đừng có hành”…

QC vẫn giữ thói quen lau đũa và thìa, nhưng lần này có thêm một người nữa. Một lúc sau, thằng Dũng quay lại với hai tô trên một cái khay. Nó ra lệnh cho tôi.

-         “Mày ra quầy lấy đi. Tao bê được có 2 tô thôi”

Cái khay vẫn còn chỗ có thể để thêm một tô nữa, nhưng tôi biết nó cố tình làm như vậy. Nó vô tình mắc phải 2 sai lầm chết người. Thứ nhất, dù có ghét tôi đến tận xương tủy, nhưng việc nó làm như thế này trước mặt QC chứng tỏ sự hẹp hòi của nó. Mà điều đấy là tối kị với người đàn ông trước mặt một người cô gái mình đang có cảm tình. Thứ hai, nó cố gắng tỏ ra ga lăng với em, nhưng nó không biết được rằng tôi là “một cái gì đấy” trong lòng cô bé. Làm tổn thương tôi tức là làm tổn thương em.

Nó đặt một tô trước mặt nó, một tô trước mặt QC rồi đưa ánh mắt nhìn tôi thay cho câu nói “mày có buồn không hả M?”. Tôi chẳng thèm nhìn lại. Khi tôi định đứng lên, QC đã nhấn tôi ngồi xuống. Em lững thững bước đi sau khi buông thõng một câu.

-         “M! Để em làm cho”

Thằng Dũng đỏ bừng mặt mũi, nhanh như chớp nó cũng bật dậy nói với cô bé.

-         “Em ngồi xuống đi, để anh…”

QC không đáp, em vẫn bước đi tiếp. Tôi chẳng buồn nhìn thằng Dũng. Chưa xuất quân mà đã thấy thua thế này thì còn làm ăn được gì.

QC thủng thẳng bước lại với tô bún bò trên tay và lại thủng thẳng đặt xuống trước mặt tôi. Em khẽ mỉm cười lịch sự với thằng Dũng. Nếu tôi là nó, chắc tôi sẽ cảm thấy bị tổn thương ghê gớm và có lẽ tôi sẽ đứng lên mà bỏ đi mất. Để dành được tình cảm của một người mà phải đánh đổi lòng tự trọng của mình liệu có đáng không?

QC ngồi xuống cạnh tôi, còn thằng Dũng ngồi một bên.

-         “Anh mời em đi ăn sáng để làm gì?”, QC rất biết cách bắt đầu một câu chuyện theo chiều hướng bất lợi cho người nghe.

-         “Anh muốn làm quen với em”, thằng Dũng đáp bằng cái giọng ồm ồm.

-         “Để làm gì?”, em nghiêng đầu nhìn nó. Nhưng đó không phải là cách em hay dùng để trêu chọc tôi.

-         “Để hiểu hơn về em”, nó tiếp.

-         “Sau đó?”

-         “Tùy hoàn cảnh”

-         “Vậy anh có muốn biết câu trả lời của em luôn không?”, QC nhìn nó rất nghiêm túc.

-         “Bây giờ thì chưa. Em chưa hiểu gì về anh cả nên đừng quyết định vội vàng”. Đấy là một câu trả lời không tồi, tôi tự nhận thấy như thế.

-         “Vậy em sẽ nói cho anh hiểu về em”, QC chậm rãi.

-         “…”

-         “Em đang thích một người. Không dễ gì để em thay đổi tình cảm của mình”

-         “…”

-         “Cho nên tốt nhất anh đừng hy vọng nhiều. Em không muốn nhìn thấy người ta thất vọng”.

Sau câu nói đó của QC, cả thằng Dũng và tôi đều im lặng. Mỗi người trong chúng tôi đều có suy nghĩ riêng của mình. Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô bé nói ra tình cảm của mình dành cho tôi. Tôi ghét con gái vồ vập, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ QC thuộc loại con gái đó. Chưa bao giờ. Em rất biết cách bày tỏ tình cảm của mình một cách tích cực và đầy kiêu hãnh. Một lần nữa, tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi lặp lại cái suy nghĩ “nếu tôi quen cô bé trước khi tôi quen HN thì sẽ ra sao?”. Bởi vì cả hai đều là những người mà khi gặp rồi chẳng ai nỡ rời xa cả. Tôi là người có được cái diễm phúc khi có được tình cảm của cả hai, cho dù là nhất thời đi chăng nữa… Liệu rằng hạnh phúc có tồn tại mãi hay cũng chỉ như một bông hoa đẹp rực rỡ lúc nở rồi sau đó lụi dần?

Sau lời nói của em, cả 3 không nói thêm được câu nào, tất cả chỉ biết cắm cúi ngồi ăn. Tôi cũng chẳng buồn có suy nghĩ sẽ cho thằng Dũng một bài học vì những gì xảy ra hôm nay là quá đủ đối với nó. Thêm một lần thất bại trước tôi trong chuyện tình cảm rõ ràng là một cú tát quá mạnh vào lòng danh dự của nó. Nhưng chân tình mà nói, tôi cũng chẳng hả hê gì cho cam…

Đôi ba lần, QC gắp thức ăn sang tô của tôi trước ánh mắt… không-biết-phải-miêu-tả-thế-nào của thằng Dũng. Lần cuối cùng, tôi thấy nó hơi nhếch mép cười. Có vẻ nó đã lờ mờ đoán ra quan hệ giữa tôi và QC không giống như những gì nó được nghe…

*

**

***

-         “Nói vậy có phũ quá không QC?”, tôi nhăn mặt.

-         “Phũ là gì?”

-         “Phũ trong phũ phàng ấy”

-         “Haha. Nghe hay thật. Vậy anh phũ em thì sao”, QC nhìn tôi, đôi mắt long lanh.

Chuyên gia hỏi mấy cái câu theo kiểu chọc cái cây vào họng người ta như thế này, đ ai mà trả lời cho được. Tôi vuốt cằm cố gắng tỏ ra ta đây rất là bình tĩnh, nhưng trong lòng tim đập như quay lô tô.

-         “Ai mà dám phũ với QC, liều mạng vậy”, tôi cũng đưa đôi mắt long lanh nhìn em mà chắc là nhìn thấy ghê.

-         “Em không biết nữa. Em lặn lội từ bển về mà người ta cứ thờ ơ lá mơ hoài à”, cô bé nhún vai.

-         “Dẹp! Không đùa nữa. Trả lời anh đi”, tôi nghiêm giọng lại.

-         “Em vẫn từ chối người ta bằng cách đó. Chỉ khác mấy lần trước ở chỗ lần này em nói thật, anh ạ…”

-         “Mình có duyên gặp nhau, nhưng có lẽ không có phận để đến với nhau đâu”, tôi cười buồn xen lẫn xót xa.

-         “Em biết mà M. Vì thế em mới nói rằng anh phải đối xử tốt với em trước khi em quay lại Pháp”

-         “…”

-         “Bởi vì sau đó em không biết là mình còn có thể gặp anh không”

-         “Vì sao?”

-         “Sau này anh sẽ hiểu, M ạ”

Một giọt nước mắt long lanh trên má cô bé. Tôi thấy tim mình như bị hình ảnh đó bóp nghẹt lại.

Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm QC buồn thêm lần nào nữa…

Chap 80:

Một giọt nước mắt long lanh trên má cô bé. Tôi thấy tim mình như bị hình ảnh đó bóp nghẹt lại.

Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm QC buồn thêm lần nào nữa…

Tôi chạy vào lớp xin khăn giấy nhỏ H rồi đưa cho em. Tình cảm QC dành cho tôi, tôi hiểu chứ. Nó vừa ồn ào lại vừa lặng lẽ, vừa dậy sóng lại vừa êm ả, vừa mặn mà nhưng cũng thật xót xa. Chỉ cần tôi đưa tay và nhích một bước chân về phía trước, tất cả mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng liệu tôi có được thanh thản hay không khi chuyện của HN vẫn chưa nguôi ngoai!? Có những điều không muốn cũng phải làm và ngược lại cũng có những điều muốn cũng không được làm là vì lẽ đấy. Thôi thì hãy để cho mọi chuyện thật tự nhiên…

*

**

***

-         “Em làm sao mà mặt trắng bệch vậy QC”, tôi quay sang nhìn em hốt hoảng.

-         “Em chẳng biết nữa. Tự nhiên em thấy chóng mặt quá”, cô bé lấy tay đập đập vào trán rồi úp mặt xuống bàn.

-         “Sao đầu em nóng quá vậy?”

QC không trả lời, em chỉ khẽ lắc đầu. Chắc cô nàng bị trúng gió rồi. Bình thường cô bé nhìn lanh lợi bao nhiêu thì bây giờ ủ dột bấy nhiêu. Nhìn em chẳng khác nào một cô mèo con ăn nhầm phải miếng cá thiu thỉu thìu thiu từ hôm qua. Bỗng dưng tôi thương QC quặn lòng…

Thấy tình hình có vẻ không ổn, tôi xin phép cô giáo cho tôi và nhỏ L đưa QC về. Tôi phải xin thêm nhỏ L vì tôi sợ QC đang mệt, ngồi sau tôi không tỉnh tảo, lúc rồ ga lại ngửa ra phía sau thì đúng là buồn cả làng.

-         “Anh thu dọn đồ đạc cho em rồi. Về thôi”, tôi vỗ nhẹ vào lưng QC.

-         “Em… không… sao… đâu”, cô bé trả lời từng tiếng một cách mệt mỏi trong khi mặt vẫn chưa thôi úp xuống bàn.

-         “Nhìn vậy mà còn nói không sao ư?”

Tôi nhẹ giọng và chẳng nói chẳng rằng khoác luôn tay QC vào phía sau cổ của mình rồi từ từ đỡ cô bé đứng dậy. Đi được vài ba bước, nhận thấy QC không thể bước được nhiều hơn, tôi đành nhờ nhỏ L đỡ QC lên phía lưng để tôi cõng.

-         “Nhìn thì cũng mi nhon mà sao nặng thế hở giời”, tôi cố gắng pha trò.

QC cười hắt phả hơi nóng vào một bên cổ khiến tôi có cảm giác nhột nhột, khẽ rùng mình. Em để hai tay quàng ra phía trước, cằm tựa lên vai tôi, còn đôi mắt thì nhắm nghiền.

Người QC nóng ran, cõng cô bé mà tôi có cảm giác trên lưng mình như có một cục than khổng lồ. Cũng may lúc này trời vẫn còn nắng nhẹ, chứ chờ thêm lúc nữa chắc tôi bỏ của chạy lấy người quá… Đùa vậy thôi, dù trời có 40 độ C chăng nữa, tôi cũng chẳng bao giờ bỏ rơi QC …

Cõng QC ra đến cổng trường tôi gặp bác bảo vệ.

-         “Bạn con bị trúng gió bác ạ. Con xin cô giáo rồi. Chở bạn con về rồi con quay lại”

-         “Ừ bác biết rồi. Đi cẩn thận nhé”

-         “Dạ con cảm ơn bác”

Dứt lời tôi tiếp tục cõng QC ra ngoài cổng và đứng đợi nhỏ L lấy xe ra. Từ lúc tôi đưa xuống, em chẳng nói lời nào có lẽ tại em đang quá mệt. Tôi nhớ tiếng ríu ra ríu rít của QC lúc tôi và em tranh luận về một vấn đề nào đó. Tôi khẽ mỉm cười với dòng suy nghĩ “lúc này QC nữ tính biết chừng nào…”

Bất giác, tôi quay đầu lại nhìn QC… Em đang chăm chú nhìn tôi với đôi mắt biết cười nhưng hơi mệt mỏi.

-         “Giở trò làm nũng anh phải không?”, tôi trêu nhỏ.

-         “Em… muốn… anh cõng em hoài như bây giờ”, em nói vừa buồn nhưng lại vừa vui.

-         “Nặng lắm! Anh sắp gãy lưng rồi”

-         “Hì hì”

-         “…”

-         “Trong cái rủi lại có cái may anh nhỉ!?”, QC thều thào.

-         “Có muốn rủi toàn tập không? Anh quăng xuống đất ngay bây giờ đây này”, tôi vừa cười vừa nói.

-         “Thách đó…”

Tôi giả bộ buông tay, QC la lên, tôi đưa tay giữ lại, em lấy tay đấm vào vai tôi thùm thụp trong tiếng cười không ngớt của tôi. Trêu cô bé lúc nào cũng khiến lòng tôi vui râm ran…

*

**

***

Nhỏ L lấy xe ra. Tôi chở, QC ngồi giữa và nhỏ L ngồi sau cùng. Tôi cẩn thận bảo nhỏ L mặc áo khoác của tôi vào cho em. Lúc tôi chở, QC dựa hẳn đầu vào lưng tôi, tóc em thơm gì đâu… Cầm tay lái mà đầu óc cứ lâng lâng như ở trên mây bởi vì cái hương rất con gái đó. Sự thật là cái mùi đó tự nhiên nó chui vào mũi nên tôi tranh thủ hít được bao nhiêu thì hít chứ tôi không hề làm điều gì có lỗi với lương tâm nhé. Mà các bạn nữ cũng đừng đánh giá đàn ông con trai chỉ vì người ta ngẩn ngơ trước mùi nước hoa nhẹ nhàng của các bạn nhé. Bản năng thôi! Con trai yêu bằng mắt và thích bằng mũi mà…

Về đến nhà, tôi lấy điện thoại gọi cho chị Hà để nhờ chị đến chăm QC.

-         “Chị ơi! QC bị ốm rồi! Chị đến sớm chăm dùm em với”

-         “QC LÀM SAO?”, chị Hà hét lên trong điện thoại.

-         “Bị trúng gió thì phải”, tôi điềm tĩnh trả lời.

-         “CHỊ ĐẾN NGAY! EM LUỘC NGAY CHO CHỊ QUẢ TRỨNG”, chị Hà hét tiếp.

-         “Rồi”

Tôi chưa kịp dứt câu đã nghe tiếng chị dập máy đánh cạch. “Hay thật! Mình bị ốm không biết chị Hà có lo cho như thế này không?”, tôi vừa đi xuống bếp vừa lầm bầm…

Chờ nước sôi, tôi thả quả trứng vào rồi lấy vung đậy lại. Xong xuôi, tôi lên phòng mẹ. QC đang nằm trên giường thiu thiu ngủ, còn nhỏ L thì đang ngồi cuối giường lấy dầu gió xoa vào lòng bàn chân em.

-         “QC sao rồi?”, tôi ngồi xuống đầu giường trong khi tay đưa lên trán cô bé.

-         “Mới ngủ thôi. Trúng gió chắc là không sao đâu. Đừng có lo”, nhỏ L trấn an tôi.

-         “Ừm”, tôi cũng đỡ lo khi thấy trán cô bé bớt nóng. “Sao mày không cởi áo khoác của tao ra cho QC. Giúp tao thay quần áo ở nhà cho em nó đi”, tôi nhìn con L ra lệnh.

-         “Ờ nhỉ! Tao quên khuấy mất… Mày lấy quần áo của QC đưa cho tao rồi ra ngoài đi”

-         “Ra ngoài làm gì?”, tự nhiên não tôi phẳng đột xuất.

-         “Thế muốn nhìn à?”, nhỏ L cố nén cười.

-         “À… không”, tôi trả lời không nhưng đầu gật như cái máy.

-         “Thôi lẹ đi ông tướng”, nhỏ L cười phá lên.

Tôi tìm một cái váy dài màu nho pha màu lam đưa cho nhỏ L. Thấy tôi cứ đứng lì, nhỏ L ra dấu.

-         “Làm gì đó? Ra ngoài! Mauuu”

-         “Ờ ờ”, tôi quay đầu bước đi mà tim đập thình thịch.

Đi được 4-5 bước, tôi bất thình lình quay đầu lại. Nhỏ L vẫn nhìn theo tôi. Con này nó khôn quá thể. Tôi chữa cháy.

-         “Tao muốn nói với mày là nếu có chuyện gì bất trắc mày phải hét lên để tao xông vào liền, biết chưa?”

-         “Thay quần áo thì có chuyện gì được?”, nó xoắn tôi bằng một câu hỏi khó như lên trời.

-         “Biết đã giàu. Ơ đời còn có chữ ngờ mà”, tôi đáp bằng bộ mặt nghiêm trọng.

-         “Rồi, giờ thì ra ngoài đóng cửa lại”, nhỏ L chống nạnh.

Tôi cum cúp làm theo lời nó. Khi cánh cửa vừa đóng lại được tầm 5 giây, tôi nghe tiếng hét từ bên trong

-         “Áaaaaaaa”.

-         “Chuyện gì?”, nhanh như thoắt, tôi đẩy cửa vào.

-         “QC bảo tao hét lên để xem phản ứng của mày nhanh thế nào!?”, con nhỏ vừa nói vừa cười trong khi bên cạnh QC, không biết tỉnh từ lúc nào, đang cười rũ cả lên.

-         “Mày rảnh lắm đúng không?”, rồi tôi quay sang nhìn QC “em hay lắm, ốm kiểu gì mà vẫn còn trêu chọc người khác được cơ mà”

Tôi nói cứng trong khi đang buồn cười muốn chết. Đáp lại, nhỏ L thè lưỡi, còn QC lấy cái gối che mặt lại… cười tiếp. Ghét vãi…

-         “Đùa thôi! Ra đi”

Nhỏ L đứng dậy đẩy vai tôi ra ngoài rồi bấm chốt cái cạch. Tim tôi muốn tan ra theo tiếng “cạch” đấy. Vậy là tôi không có cơ hội được… [mọi người tự điền dùm cái, khó quá].

Tôi lững thững bước xuống cầu thang thì nghe tiếng xe chị Hà dựng ở sân.

-         “Đến nhanh quá vậy”, tôi trợn tròn mắt.

-         “Chị đang đi chợ ở gần đây mà. QC sao rồi M?”

-         “Trúng gió thôi chị. Chóng mặt nên đang nằm nghỉ trên kia”

-         “Để chị xem… Xuống nhà lấy quả trứng với lại đồng bạc cho chị”

-         “Dạ vâng…”

Tôi làm theo lời dặn. Mang lên cho chị Hà xong xuôi, tôi nhìn nhỏ L.

-         “Đi thôi mày, có chị Hà rồi”.

Nhỏ L khẽ gật đầu rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nấn ná nhìn nhỏ L khuất hẳn ra sau bức tường, tôi mới quay sang nói với QC.

-         “Anh đi nhé. Ở nhà ngoan…”

Em khẽ gật đầu ngoan ngoãn và hiền lành như một chú mèo con…

*

**

***

-         “Tao có chuyện này muốn hỏi”, nhỏ L ngồi đằng sau, nói với lên.

-         “Nói đi…”

-         “Mày có chắc là mày sẽ không thích QC không M?”

-         “Sao mày lại hỏi vậy?”

-         “QC dễ thương mà…”, nhỏ L cười hì hì.

-         “Cứ dễ thương là thích à?”, tôi đáp trả.

-         “Đôi khi con người ta không có điều khiển được cảm xúc đâu”

-         “Thì sao?”

-         “Thì mày cũng vậy. Có mà dở hơi mới không thích QC”

-         “…”

-         “Tao không ở trong hoàn cảnh của mày nên tao chỉ nói suy nghĩ của tao, được không?”

-         “Nói đi”

-         “Không ai sống với kỉ niệm cả đời được…”

-         “Nhưng HN vừa mới…”, tôi cắt ngang.

-         “Mày đã bao giờ gặp HN chưa?”

-         “…”

-         “Chưa phải không? Mày có biết mặt mũi ngoài đời của HN như thế nào không?”

-         “…”

-         “Không đúng không?”, nhỏ L nói từng từ một cách rõ ràng.

-         “QC là em họ của HN, L à”, tôi nói buồn.

-         “Đó là vấn đề duy nhất. Tao chỉ muốn nói cho mày biết… đôi khi mày nên nghe theo con tim, đừng có lúc nào cũng lí trí. Lí trí chỉ là thứ mày dùng để đánh giá mọi việc một cách khách quan, chứ không phải là thứ mang đến hạnh phúc cho mày”

-         “Ừm…”

-         “Còn nữa. Mày có một chút tình cảm gì với QC không?”, nhỏ L bắt đầu hỏi cung tôi.

-         “Giờ thì chưa”, tôi nói một câu thật nhất trên đời.

-         “Thật không?”

-         “Thật”

-         “Xạo mày”

-         “Tin hay không thì tùy”

-         “Tao nói xong rồi. Giờ là do mày quyết định hết…”

Nhỏ L dứt lời cũng là lúc chúng tôi vừa đến cổng trường. Những điều nhỏ L nói không phải là tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi đã tìm ra cách giải quyết rồi đấy thôi. Hãy để cho mọi chuyện tự nhiên…

*

**

***

Hết tiết, tôi gọi điện về hỏi thăm chị Hà tình hình của QC. Chị đáp “cô bé chỉ bị trúng gió và chị đã cạo gió cho rồi. Chắc sẽ mau khỏi thôi”. Điều đó khiến tôi an tâm hơn nhiều.

Trưa về, tôi đi với thằng Khánh vì mẹ ở lại họp tổ văn. Về đến nhà, vừa thấy mặt tôi chị Hà đã “sai”.

-         “Cậu ấm! Mang bát cháo này lên cho QC đi”

-         “QC đỡ hơn nhiều không chị?”, tôi vừa hỏi vừa đỡ bát cháo từ tay chị.

-         “Đỡ nhiều rồi. Ăn bát cháo này xong chắc chiều lại bay nhảy ngay thôi”, chị Hà nhe răng cười.

-         “Mà em ấy có tự ăn được không hay…”, tôi toát mồ hôi hột khi nghĩ đến những chuyện sau đó.

-         “Ai biết! Có gì thì M giúp QC đi chứ chị đang dở tay”, chị Hà che miệng cười.

-         “Thôi! Để em nấu tiếp cho, chị lên cho em ấy ăn đi”, tôi giãy nảy.

-         “Em nấu để lát nữa về cô chú mắng cả hai chị em luôn à? Lên đi”, chị lấy hai tay đẩy vào vai tôi rồi tiếp. “Đàn ông phải mạnh mẽ, nhưng sự ân cần cũng quan trọng không kém, hiểu chưa?”

Tôi cum cúp làm theo lời chị. Sau khi thay quần áo xong xuôi, tôi mang bát cháo sang phòng mẹ. QC vẫn đang nằm trên giường, thiêm thiếp ngủ. Cô bé thuộc dạng con gái khi khóc nước mắt nước mũi tè le lá me xấu òm, nhưng khi ngủ thì xinh xắn như một thiên thần. Da trắng hồng, gò mũi cao, bờ môi mọng nước và gò má ửng đỏ với một vài sợi tóc bết vào. Tôi nhẹ nhàng lại gần phía giường, đặt bát cháo lên trên mặt bàn rồi khẽ khàng lay vai em.

-         “QC! Dậy đi em”

Phải chờ đến lần thứ ba, cô bé mới mở mắt.

-         “Em ngủ lâu chưa?”, em lấy tay khẽ dụi mắt.

-         “Chưa. Em hết chóng mặt chưa?”, tôi đưa tay đỡ QC ngồi dậy dựa vào thành giường.

-         “Còn một chút thôi ạ”, QC mỉm cười rồi đưa tay lên bóp trán.

-         “Sống kiểu gì mà đến gió cũng ghét nữa là sao?”, tôi chọc.

-         “Em ít khi bị ốm lắm, chẳng hiểu sao…”

-         “Thế mới bảo…”

Tôi vừa cười vừa múc một thìa cháo đưa lên miệng thổi.

-         “Há miệng ra”, tôi ra lệnh.

Hơi bất ngờ trước hành động của tôi, nên QC ban đầu có vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng khi thấy thìa cháo kê ngang miệng, em cũng chẳng từ chối…

-         “Cháo ngon ghê”, QC tấm tắc khen bằng cái giọng nhỏ xíu.

-         “Lớn rồi mà cứ làm như em bé ấy”, tôi thổi thìa cháo thứ hai trước khi bón cho em.

-         “Hihi. Ốm này thì em ốm hoài cũng được”

-         “Tưởng em không ăn được mới bón cho em, chứ tính hình này thì cũng ổn rồi”

Nói điều tôi nhấn bát cháo về phía cô bé rồi đứng phắt dậy tính bỏ đi.

-         “Anh mang bát cháo xuống nhà đi, em không ăn nữa đâu”, dứt lời QC trườn người, nằm xuống.

Đến giờ làm màu rồi đấy, tôi cười thầm trong bụng.

-         “Ừ! Vậy để anh mang xuống”, tôi cố gắng nhấn mạnh từng chữ trong khi QC vẫn quay mặt vào phía trong, không đáp lại.

-         “…”

Tính thi gan à. Thích thì chiều. Tôi cố tình để tiếng đĩa, bát va vào nhau không chỉ để chứng tỏ sự… không thèm quan tâm của mình mà còn hy vọng tiếng động sẽ làm QC chột dạ mà thay đổi quyết định. Nhưng, lần này cũng như những lần trước, tôi bao giờ cũng là người chịu đầu hàng trước…

Tôi đi thật chậm, chân nện xuống đất ầm ầm và để bát đũa va vào nhau loảng xoảng, nhưng cô bé nhất quyết không quay đầu lại. Người gì đâu mà lì lợm thế không biết. Tôi chờ mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại và một phút sau đó áp tai vào nghe ngóng cũng chẳng thấy gì. Cực chẳng đã, tôi đành chào thua.

-         “Dậy… anh bón tiếp”

Nghe thấy chữ “dậy”, tôi đã thấy QC bật dậy như cái lò xo, ngồi vào vị trí cũ trong khi miệng thì cười toe.

-         “Thử thách làm gì cho khổ vậy anh”, em xát muối vào nỗi đau của tôi.

-         “Anh sợ em chết đói, lăn quay ra đấy thì còn khổ nhau hơn”, tôi bĩu môi.

-         “Chứ không phải anh đang lo cho em à?”, cô bé hấp háy mắt trêu ngươi tôi.

-         “Em bị ảo à? Lo là lo thế nào?”, tôi cốc nhẹ vào trán QC đồng thời nhấn luôn một thìa cháo vào miệng em.

QC vừa trêu tôi vừa cười. Thật đúng là chẳng ra cái thể thống gì…

*

**

***

Buổi chiều trước khi đi học chuyên đề, tôi sang phòng để xem QC đã đỡ nhiều chưa. Em vẫn đang ngủ ngon lành. Tôi đến gần sờ trán em. Đỡ nhiều rồi, tôi nhẹ lòng.

-         “Em xin lỗi chị…”

-         “Em nói gì hả QC?”, tôi nghe không rõ lời nói của QC nên hỏi lại.

Chờ mãi vẫn không thấy cô bé trả lời, tôi chợt hiểu ra thì ra em vừa nói mớ. Tôi quyết định để QC ở nhà để em khỏi hẳn đi đã. Khi tôi vừa định quay đi tôi lại nghe QC nói, lần này đã rõ hơn nhiều.

-         “Khi em về… em sẽ trả M… lại cho chị”

Lời QC không liền mạch nhưng cũng đủ để tôi hiểu nội dung câu nói. Thật sự, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có khi nào QC đang nói về HN? Không lẽ… Không đâu. Chuyện đó không thể xảy ra…

Mặc dù đã tin những gì tôi nghe không phải là sự thật, nhưng sự thật nó vẫn ám ảnh tôi suốt hai tiết đầu buổi chuyên đề chiều hôm đó. Khi đầu óc tôi vẫn còn đang ngập ngụa với mớ suy nghĩ không đầu không đuôi, “người quen” vào tìm. Là thằng Dũng “bột”…

-         “Ra ngoài kia, tao có chuyện hay ho lắm”, nó nhếch mép cười.

Lừng khừng một lúc, tôi cũng quyết định đi ra.

-         “Nói nhanh, tao không có thời gian”, tôi nhìn chằm chằm vào mắt nó.

-         “Bình tĩnh nào. Đi đâu mà vội mà vàng…”, thằng Dũng cười hắt.

Tôi mặc kệ cái thái độ khinh khỉnh đó, quay lưng bỏ vào lớp. Nó giữ vai tôi lại…

-         “QC không phải em họ của mày đúng không M?”, nó nháy mắt.

Chap 81:

Mặc dù đã tin những gì tôi nghe không phải là sự thật, nhưng sự thật nó vẫn ám ảnh tôi suốt hai tiết đầu buổi chuyên đề chiều hôm đó. Khi đầu óc tôi vẫn còn đang ngập ngụa với mớ suy nghĩ không đầu không đuôi, “người quen” vào tìm. Là thằng Dũng “bột”…

-         “Ra ngoài kia, tao có chuyện hay ho lắm”, nó nhếch mép cười.

Lừng khừng một lúc, tôi cũng quyết định đi ra.

-         “Nói nhanh, tao không có thời gian”, tôi nhìn chằm chằm vào mắt nó.

-         “Bình tĩnh nào. Đi đâu mà vội mà vàng…”, thằng Dũng cười hắt.

Tôi mặc kệ cái thái độ khinh khỉnh đó, quay lưng bỏ vào lớp. Nó giữ vai tôi lại…

-         “QC không phải em họ của mày đúng không M?”, nó nháy mắt.

-         “Giờ mới biết à?”, tôi ngửa đầu ra sau làm cái mặt ra vẻ ngạc nhiên.

-         “Chắc chưa muộn nhỉ?”, nó khinh khỉnh.

-         “Biết thì mày định làm gì?”, tôi hếch mặt.

-         “Để tao nói cho lớp mày biết trước để xem lớp mày phản ứng thế nào. Sau đó là… tao càng có lí do để cưa đổ CÔ EM HỌ đáng yêu của mày”, nó cười ranh mãnh.

-         “Đàn ông làm được thì hẵng nói”, tôi đưa tay chỉ vào lớp thách thức…

Thằng Dũng không phải dạng yếu bóng vía, ít nhất là vế đầu tiên. Nó bắt đầu bằng những bước chân đầy tự tin hướng thẳng vào lớp tôi.

-         “Tớ có một tin muốn thông báo cho mọi người thay bạn M”, nó dõng dạc.

Lớp tôi đang ầm ầm như cái chợ vỡ thì bỗng dưng im bặt lại. Tất cả đều hướng ánh mắt lên phía bàn giáo viên.

Trong lớp tôi, có người ghét nó, có người thích nó. Người ghét chủ yếu là con trai, không bằng thì ghét thôi có gì phải lăn tăn. Còn thích đa số là mấy em nữ. Nhìn ngon trai, mà chưa cần quan tâm đến tính cách như thế nào, là thích được rồi. Thật tình mà nói, cái vẻ bề ngoài chỉ là ấn tượng ban đầu, là một lợi thế khiến bạn dễ dàng nhận được lời làm quen từ người khác phái, chứ không phải thứ kết dính hai người lâu dài. Thứ khiến cho tình cảm bền vững, theo tôi, là tính cách và sự hợp nhau. Không ai có thể ở với người không hợp mình. Đó là lí do tại sao khi thích và khi yêu, con trai đa phần chọn con gái dễ thương, xinh xắn, nhưng khi lập gia đình họ lại chọn một cô gái hợp với mình.

Nói thì nói vậy chứ, tôi thà lấy một cô gái đẹp người, đẹp nết còn hơn một cô gái đẹp một thứ, nhưng xấu thứ còn lại. Vợ cũng phải nhìn được một chút, không cần nghiêng nước nghiêng thành, chứ xấu quá nhìn tụt hết cả cảm xúc. Tôi là tôi thương con tôi thôi chứ chẳng có ý gì đâu. Vì vẻ bề ngoài mà nó bị trêu chọc thì thật là tội nghiệp!!!

Quay lại câu chuyện…

-         “Chuyện gì?”, thằng Nhật hỏi.

-         “QC không phải em họ của M…”, nó từ từ với cái giọng đắc thắng.

-         “Chứ là gì?”, thằng Long hỏi lại với cái giọng sững sờ.

-         “Điều đó có quan trọng không?”, nhỏ H, bạn thân tôi, lườm thằng Long.

-         “Sao không hả bạn H? Chẳng lẽ bạn thích sự lừa dối à?”, thằng Dũng làm cái mặt ngạc nhiên.

-         “Chẳng ai thích cả. Nhưng có những chuyện nói chẳng để làm gì”, nhỏ H đanh mặt lại.

-         “Đó là bạn thôi, còn những người còn lại thì sao? Liệu người ta có chấp nhận không?”, nó đảo mắt nhìn xung quanh rồi cuối cùng dừng lại ở nhỏ bạn thân của tôi. Lớp tôi bắt đầu xôn xao.

-         “Chuyện lớp tôi, bạn xen vào làm gì?”, nhỏ H nhíu mày.

Nó không thèm trả lời mà khẽ nhún vai. Nó bỏ đi bỏ lại đằng sau những lời xì xầm không dứt…

Tôi đứng ở ngoài cửa lớp và nghe được hết mọi chuyện. Chuyện này không biết trước thì cũng biết sau. Chỉ có điều nó đến sớm hơn tôi nghĩ. Lúc đi ngang, thằng Dũng vỗ nhẹ vào vai tôi “động viên”. Tôi gạt phăng tay nó ra và chỉ vào mặt nó đầy thách thức. Nó không trả lời, quay mặt bỏ đi…

Tôi từ từ bước vào lớp với một niềm bất an khôn tả. Thật sự, tôi lo cho QC nhiều hơn. Lớp tôi biết, tôi có thể giải thích, nhưng cả trường biết thì sao đây. Người ta sẽ nghĩ gì về em. Chỉ vì tôi QC lặn lội từ một phương trời xa lắc đến để cuối cùng mọi người sẽ có một cái nhìn không hay hay sao!? Người hiểu thì không nói làm gì, nhưng còn những người không hiểu, người ta sẽ thêu dệt câu chuyện lên như thế nào? “Một cô gái dám bỏ nhà theo trai”, “con gái hư”, “con gái gì mà không nữ tính”… liệu QC sẽ đối mặt với chuyện đó ra sao? Ở đây là phương Đông với những định kiến vô cùng khắt khe chứ không phải phương Tây, nơi người ta có cái nhìn phóng khoáng hơn nhiều.

Lòng tôi nặng như đá. Tôi đứng trước lớp bối rối và thất thểu như một phạm nhân đứng trước quan tòa với những chứng cứ không thể chối cãi. Tôi không biết bắt đầu như thế nào với những người bạn thân thiết.

-         “Bọn mày ạ… QC không phải em họ của tao…”, tôi bắt đầu.

Cả lớp im phăng phắc.

-         “Tao… không biết… phải bắt đầu như thế nào…”, tôi ngập ngừng. “QC về đây… là vì tao… hmm… QC… hmm… thích tao… và cô bé muốn tặng tao một bất ngờ…”

Lớp tôi lại xôn xao.

-         “Để cho tao nói hết…”

Như hiểu những gì tôi đang phải trải qua, cả lớp tôi lại im lặng trở lại.

-         “Tao không nỡ để một cô gái bất chấp mọi thứ vì tao phải buồn và thất vọng…”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ…

-         “Ngay từ khi QC đến tao đã nghĩ đến chuyện đuổi cô ấy về, nhưng rồi tao nghĩ lại và không đành lòng…”

Tôi thở dài khi nghĩ đến gương mặt của em.

-         “Còn một lí do đằng sau đó nữa, nhưng cho tao được giữ lại… Tao chỉ xin bọn mày một điều… Đừng bao giờ nghĩ xấu về QC chỉ vì cô bé ấy bỏ lại mọi thứ để đến đây tìm tao… Tội nghiệp lắm…”

Tôi khẽ mỉm cười…

-         “Nói thật, đôi khi tao cũng mong mình đủ bản lĩnh để làm một điều gì đó bất cần giống như QC đã làm cho tao…”

Khi nói điều này, tôi đang nghĩ đến chuyện mình ở bên HN khi cô bé phải chống chọi với tử thần.

-         “Có thể sẽ không thành công đâu, nhưng ít nhất tao biết rằng mình đã cố gắng hết sức mình… Cuộc đời ngắn lắm, tao chỉ không muốn sau này mình phải hối hận vì mình đã không đủ dũng cảm đương đầu với thử thách…”

Mắt tôi ánh lên một niềm cảm xúc dâng trào.

-         “Tao ngưỡng mộ QC vì những gì cô bé ấy dám làm…”

Không hiểu tụi lớp tôi nó ăn nhầm bả gì mà khi tôi dứt lời… một tiếng vỗ tay bắt đầu… kéo theo một tràng pháo tay đằng sau đó.

-         “Điên hả? Vỗ tay cái vẹo gì?”, tôi trợn tròn mắt nhìn thằng Ngọc Anh, thằng bạn bắt đầu cái trò vỗ tay.

-         “Nói hay lắm. Mẹ dạy Văn có khác”, nó cười hì hì.

-         “…”, tôi thở dài.

-         “Thật ra, tụi tao cũng ngờ ngợ rồi, nên có thằng nào tấn công QC của mày đâu”, thằng Khánh cười ha ha.

-         “Mà thằng này số sướng. Được một em dễ thương gì đâu từ trên trời rơi xuống thích. Bó tay”, thằng Long chen vào.

-         “Tao xem QC như em gái thôi…”, tôi giải thích.

-         “Em gái hay em nuôi?”, thằng Nhật giở cái giọng chọc quê tôi.

-         “Khác gì?”, tôi vuốt cằm.

-         “Nuôi xong rồi thịt, con gì chả vậy”, nó cười ha hả.

-         “Có những con nuôi xong, muốn nuôi suốt đời đấy thôi…”

-         “Con gì?”

-         “Con tim người lính trẻ”, thật ra tôi nghĩ đến một con khác, nhưng nói ra thì kì lắm.

-         “Sao đ liên quan gì vậy”, thằng Nhật ngửa mặt lên trời tìm câu trả lời.

Cả lớp cười rần rần.

-         “Lớp mình thì chẳng sao. Còn thầy cô, lớp khác thì sao hả M?”, thằng Ngọc Anh nói thay tôi nỗi lo trong lòng.

-          “Tao đang lo đây. Búa rìu dư luận chẳng biết QC có chống chọi được không”, tôi vò đầu tìm câu trả lời.

-         “Hay là mày bảo QC ở nhà đi”, thằng Khánh đề nghị.

-         “Em ấy không có chịu đâu. Thôi kệ, để về nhà tao nói chuyện thử xem… Dù sao thì… cũng cảm ơn các bạn trẻ đã hiểu cho mình…”

Xem như chuyện trong lớp xong xuôi. Lớp tôi chơi thân với nhau. Tuy rằng đôi lúc có xích mích hay mâu thuân nho nhỏ, nhưng sau đó mọi chuyện lại đâu vào đấy, vẫn luôn biết cách đứng ra bảo vệ nhau khi một thành viên trong lớp gặp chuyện. Tôi cư xử đẹp với tụi nó thì chẳng lí gì tụi nó không đáp lại điều đó cho tôi. Chưa bao giờ tôi bị bạn bè đâm lén hay, chính vì vậy tôi càng tin câu nói “mình đối xử với đời thế nào, thì đời đáp lại mình như thế”. Thật lòng, tôi cảm thấy may mắn vì mình có được những người bạn tốt…

Muốn chơi tôi chẳng đời nào thằng Dũng bỏ qua cơ hội này. Nhưng hình như tôi có cái nhìn hơi khắt khe với nó. Phẩm chất của một thằng đàn ông vẫn còn nguyên trong nó. Nó có thể phũ với con gái, nhưng lại là một thằng chơi đẹp với chiến hữu và ít nhất nó không bao giờ làm mấy cái trò sau lưng người khác. Có lẽ đó cũng là một trong những yếu tố, nó khiến con gái mê mẩn. Công bằng mà nói, nó chẳng phải người xấu, mà đơn giản tôi không thích nó vì quan điểm của tôi và nó quá khác nhau về chuyện tình cảm…

Thằng Dũng không phải là người bô bô cái tin về QC cho cả trường này biết mà là người khác. Nhưng đó là chuyện sau này khi cả trường có buổi cắm trại cuối năm, còn ngay buổi chiều hôm đó thì chưa. Vậy là đến bây giờ chỉ có lớp tôi và thằng Dũng biết chuyện của em. Mọi chuyện chưa tệ lắm, tôi tự trấn an.

*

**

***

Vừa về đến nhà, tôi leo ngay lên phòng để xem tình hình QC thế nào. Chiều nay, chỉ có mình cô bé ở nhà mà em lại còn đang sốt nữa, nên tôi cũng hơi lo. Gõ cửa  mấy lần không nghe thấy tiếng ai trả lời, tôi làm liều đẩy cửa vào. Căn phòng trống huơ trống hoác. Quái! QC đâu rồi nhỉ? Nhà vệ sinh cũng không có ai. Tôi đóng cửa phòng, xuống cầu thang và đi ra phía sau vườn. Không khác với những gì tôi dự đoán, cô bé đang ở sau vườn cùng “lũ trẻ”. “Lũ trẻ” ở đây là con Miu và con Cún nhà tôi.

Cảnh tượng nhìn khá hay ho. Trên chiếc xích đu, QC ngồi giữa, con Cún nằm bên phải, còn con Miu thì nằm bên trái. Vì em quay mặt ra hướng xa nên không thấy tôi. Thi thoảng, cô bé lại đưa tay vuốt ve “lũ trẻ” với một tình cảm rõ rệt. Tôi không nghĩ vì tôi thích chó mèo nên QC thích lây hoặc em nựng chúng để lấy lòng tôi. Người nào yêu thương động vật nhìn cách họ đối xử với chúng là nhận ra ngay. Cụ thể là cách họ cưng nựng và xem chúng như thành viên trong gia đình chứ không phải với suy nghĩ “mèo là để bắt chuột, chó là để trông nhà”. Tôi rất ác cảm với những cô gái vô cảm với nỗi buồn và bất hạnh của người khác. Điều đó cho tôi cảm giác như thể họ đươc sinh ra và lớn lên không phải bằng tình thương của người mẹ. Liệu rằng những cô gái với trái tim băng giá đó có sẵn sàng hy sinh cho con của mình???

Chap 82:

Rất may cho QC, em không thuộc dạng con gái tôi ghét. Không những thế, cô bé sở hữu một đức tính tôi đặc biệt có cảm tình. Đó là sự nhân hậu và quan tâm đến người khác. Thật lòng từ khi QC về đây gặp tôi, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ dành một thứ gì đó cho em, mãi cho đến khi tôi thấy được hành động QC mời mẹ con người hành khất ăn hủ tíu cùng mình. Nó chẳng đáng là bao, nhưng nếu không có tấm lòng thật khó để làm những chuyện như vậy. Bình thường có lẽ tôi đã yêu ngay một cô gái, nhìn ổn ổn, vì hành động đầy tình người đó, nhưng rất tiếc vì đây là em của HN. “Tình cảm phải thật rõ ràng và không nên gây thương nhớ dù là vô tình hay cố tình cho một cô gái mình không dành tình cảm” là quan điểm sống của tôi.

QC vẫn ngồi yên lặng như một bức tượng. Em không nhận ra sự có mặt của tôi mãi cho đến khi con Cún đánh hơi thấy mùi của tôi, nghểnh cổ lên. Thấy tôi, nó phi từ trên xích đu xuống và lao ngay về phía tôi đang đứng. Đuôi nó quay tít, mông đánh hết bên này rồi đến bên kia sành điệu nhìn chẳng khác gì người mẫu đang đi catwalk. Nó bám vào quần tôi, nhảy chồm chồm đòi bế trước ánh mặt thích thú của QC. Tôi đưa tay ôm nó vào lòng và ngồi xuống bên cạnh em.

-         “Khỏi chưa mà ra đây ngồi?”, tôi đưa tay lên sờ trán QC tỉnh queo.

-         “Đỡ nhiều lắm rồi. Sáng nay chắc em bị trúng gió thật”, dứt lời em dành con Cún khỏi tay tôi rồi xiết nhẹ nó vào lòng.

-         “Sao không ở trong phòng cho khỏi hẳn đi?”

-         “Trong phòng bí lắm, em muốn ra đây ngồi”, QC mỉm cười khoe cái núm đồng tiền nhìn duyên tệ.

-         “Ngồi đây một hồi chẳng may gió máy lăn ra đấy là mặc kệ đấy”, tôi làm cái mặt bất cần.

-         “Mặc kệ thật không hay lại lo cuống cuồng lên?”, em nghiêng đầu tinh nghịch.

-         “Cứ thử đi rồi biết”, tôi liếc xéo.

-         “Trêu anh vui ghê”, em cười ha hả.

-         “Tại…”

-         “Tại làm sao?”, QC hấp háy mắt.

-         “Không có gì…”

Tôi im lặng, QC cũng chẳng nói gì. Tôi và em mỗi người rong ruổi một dòng suy nghĩ. Tôi đang bận lòng với những rắc rối xung quanh cô bé, còn em thì sao hả QC?

-         “Mặt anh có vẻ thất thần. Anh đang nghĩ chuyện gì đấy?”, QC đặt con Cún sang bên cạnh.

-         “Không có gì đâu”, tôi lảng tránh ánh mắt của em.

-         “Thật không?”, cô bé nheo mắt.

-         “Thật mà”, tôi cố cười gượng gạo.

-         “Hì. Anh không giỏi nói dối đâu. Nói em nghe đi. Chuyện gì?”, QC hạ giọng ra lệnh.

-         “Không… mà”, tôi lúng túng.

-         “Chuyện về em đúng không?”, cô bé trườn người ra phía trước để nhìn vào mắt tôi.

-         “Ừm”, tôi không thích quanh co.

-         “Người ta nói xấu em hả?”, QC nhíu mày.

-         “…”, tôi lắc đầu.

-         “Hay người ta khen em?”, cô bé nhe răng cười.

-         “Khen thì anh giấu luôn cho rồi”, tự nhiên tôi không thấy vui trước nụ cười của QC.

-         “Anh nói đi…”

-         “Ừm…”, tôi ấp úng. “Lớp anh biết em không phải là em họ của anh rồi…”

-         “Thì sao?”, em tỉnh rụi.

-         “Thì người ta sẽ nghĩ không tốt về em chứ làm sao”, tôi lắc đầu ngán ngẩm trước thái độ dửng dưng của QC.

-         “Em đâu có sợ. Về đây em còn không sợ thì người khác nghĩ xấu em đã là cái gì”, cô bé xoa hai tay vào nhau.

-         “Ngay cả khi người ta dành cho em những lời nặng nề nhất?”, tôi trợn tròn mắt.

-         “Cuộc sống của mình thì mình sống chứ quan tâm đến người khác làm gì hả anh?”

-         “Anh không làm được như em…”, tôi lắc đầu.

Quả thật, tôi đã từng thuộc dạng người không thể đạp trên dư luận mà sống. Tôi ít nhiều bị ảnh hưởng bởi những lời nói không hay ho từ người khác, mặc dù nó sai lè. Ừ thì biết là người ta thêu dệt câu chuyện đấy, nhưng tức thì vẫn tức. Hồi đó còn ngây thơ nghĩ rằng “mình không làm gì thì không ai động chạm đến mình”, nhưng đời mà toàn màu hồng như vậy thì có lẽ đã không có người khổ. Dần dần tôi học được một điều “cây ngay không sợ chết đứng”, chỉ cần mình đừng làm điều gì trái với lương tâm là được, còn người ta nói thế nào, bỏ qua đi.

Tôi thích cái cách suy nghĩ của QC, nhưng tôi biết em chỉ mạnh miệng vậy chứ thật ra cô bé khá nhạy cảm. Người ta đã bảo “người con gái nào càng mạnh mẽ bên ngoài thì bên trong càng yếu đuối” còn gì. Chỉ là họ, những cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ ấy, không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Hoặc QC đã nghĩ đến những vấn đề mình có thể gặp phải khi em về Việt Nam, hoặc em chưa từng nghĩ đến và bản tính của em là “không sợ trời không sợ đất” như những gì em nói, hoặc cũng có thể, như tôi đã nói, QC chỉ mạnh miệng cho sướng mồm thôi chứ cũng dễ bị tổn thương như ai. Tôi nghiêng về cái hoặc thứ ba nhiều hơn. Nhưng những gì em thể hiện sau đó không giống như tôi nghĩ…

-         “Chở em đi ăn vặt đi”

QC cười toe quên sạch những gì tôi vừa nói. Người gì đâu vô tâm, vô tính. Tôi đang lo thay em muốn chết mà ăn với chả uống.

-         “Ăn uống gì! Khỏi xong rồi đi đâu thì đi”, tôi lườm.

-         “Thôi mà! Lấy xe chở em đi. Em còn ở đây mấy ngày nữa à”

Cô bé lay tay tôi kèm theo cái mặt nũng nịu. Tôi… nói thật là… ừm… hơi bị dại gái, nhất là với cái kiểu làm nũng này của QC. Chẳng biết nói thế nào nữa, người tôi cứ bủn hết khi phải nhìn vào cái bộ mặt đó của em…

Thằng Lý trí tát vào mặt tôi một cái rõ mạnh.

-         “Tỉnh lại! Không được để người ta dùng mĩ nhân kế!”.

Thằng Trái tim giữ đầu tôi thẳng lại sau khi đã kịp xoay mấy vòng.

-         “Kệ thằng Lý đi! Nó chẳng biết thưởng thức cái đẹp gì cả. Mày là người chứ có phải là thánh đâu mà không biết rung động trước hành động dễ thương ấy”

Tôi nhìn thằng Tim tí nữa thì ứa nước mắt. Đúng là chỉ có nó hiểu tôi. Tôi gật đầu như cái máy. Khi tôi vừa định lao đi lấy xe thì thằng Lý nó đưa tay ra cản.

-         “Đứng lại thằng này! Mày có còn là một người đàn ông biết phớt lờ trước nữ sắc nữa không hả? Sao mày dễ bị gái dụ quá vậy?”

-         “Tao không biết nữa Lý ơi. Tao không nỡ từ chối QC… Tao…”, tôi lí nhí.

-         “Tao thất vọng về mày quá M à”, thằng Lý khoanh tay, lắc đầu một cách dè bỉu.

-         “Tao hỏi mày. Cớ gì mày không cho thằng này”, thằng Tim chỉ vào tôi đang nước mắt ngắn nước mắt dài “…đi. Hả?”

-         “Đàn ông là phải lạnh lùng, phải biết từ chối dù trong lòng đang thích điên lên, hiểu chưa?”, thằng Lý hét lên.

-         “Lạnh lùng cái con…”, thằng Tim hẩy cái quần về phía trước. Sau đó, tôi và nó cùng lao vào đánh thằng Lý xối xả…

Công nhận sức đề kháng của QC tốt thật. Mới sáng nhìn còn như muốn chết đến nơi, thế mà buổi chiều đã tươi tỉnh lên nhiều. Đó cũng là một phần lí do tôi đồng ý lời đề nghị của em.

-         “Đi nào”, tôi ngoắc QC lên sau khi đã nổ máy.

Lần này cũng như những lần trước, QC ngồi cách xa tôi một khoảng. Tôi hơi vui vui vì hành động dễ thương đấy. Tôi chở em ra ngoài biển. Để quên mọi buồn lo có lẽ biển là nơi hợp lí nhất. Tôi ngồi một chỗ, để mặc QC tung tăng như một cô én nhỏ…

*

**

***

Mặt trời dần khuất sau rặng chân trời. Những tia nắng cuối cùng còn vương vất trên nền cát báo hiệu hoàng hôn đã đến. Sự yên ả của khung cảnh nơi này khiến lòng tôi trùng xuống…

Nhìn em cười mà lòng tôi se lại và hiu hắt như một buổi chiều mưa tầm tã khi tôi nhìn thấy một chú chó nhỏ bị lạc, nấp dưới hiên nhà và đưa ánh mắt tuyệt vọng tìm mẹ của mình. Nó cứ ngồi đó, sủa lên khe khẽ, nỉ non và sầu thảm như một kẻ cô đơn phải một mình chống chọi lại mọi thứ. Đôi lần, tôi thấy nó định vù chạy, nhưng cơn mưa càng lúc càng to khiến cho sự quyết tâm của nó bị vùi dập không thương tiếc.

Lúc đấy, tôi chỉ biết tội nghiệp nó mà không biết, hay nói đúng hơn là không dám, làm điều gì để giúp nó. Đơn giản vì tôi ngại một vài người xung quanh sẽ nghĩ rằng “tôi đang làm một chuyện vô bổ”. Tôi cứ đứng đấy nhìn chú chó nhỏ co ro, nép sát vào thành tường… mãi cho đến khi có một cô bé cấp hai, đứng trú mưa gần tôi, ngồi xuống cạnh nó. Em đưa tay ôm nó vào lòng. Có lẽ em sẽ không thể giúp nó tìm lại mẹ, nhưng ít ra em cũng cho chú chó hiểu rằng nó không còn phải cô đơn thêm…

Bạn ạ! Tôi học được ở cô bé hai điều.

Thứ nhất, nếu bạn làm một điều tốt, đúng với lương tâm, đừng quan tâm người khác nghĩ gì, cho dù điều bạn làm có đi ngược lại số đông đi chăng nữa. Tôi cực kì thích hình ảnh một anh chàng Tây xăm trổ đầy mình ngồi đút cơm cho một ông lão hành khất với tất cả tình cảm của mình khi anh đang du lịch ở Việt Nam. Tôi thấy đó là hình ảnh đẹp nhất về tình người. Thật lòng, tôi ngưỡng mộ anh…

Điều thứ hai tôi học được từ em là “điều ấm áp nhất bạn làm cho người khác là khi bạn ở bên cạnh những lúc họ tuyệt vọng nhất”. Dù bạn chẳng thể giúp họ được gì, nhưng hành động đó của bạn ý nghĩa hơn gấp trăm ngàn lần những gì bạn có thể làm được. Tôi có đọc một bức thư chị gái gửi đứa em trai thi trượt đại học ở trên mạng. Có một chi tiết tôi rất tâm đắc …

“Có thể thời gian tới mọi thứ sẽ tồi tệ với em, đó là cảm giác tội lỗi khi nhìn thấy bố mẹ buồn, sự kỳ vọng của các bác và nhất là khi em nhìn bạn bè liên hoan để đến giảng đường đại học. Em sẽ có cảm giác chán nản. Nhưng em biết không? Trước khi chị biết kết quả thi đại học, chị đang cùng với mẹ xem "Phía đông vườn địa đàng" và khi chị đóng cửa phòng để được khóc, mẹ của chúng ta đã để cho chị khóc thật lâu và sau đó nói với chị: "Con khóc xong rồi ra xem phim với mẹ nhé". Đến bây giờ chị vẫn nhớ câu nói đó của mẹ em à. Cuộc sống cũng giống như bộ phim hay, dù gặp bất cứ chuyện gì thì cũng đừng bỏ dở vì bộ phim vẫn đang tiếp tục chiếu phải không em?”

“Con khóc xong rồi ra xem phim với mẹ nhé”… là câu nói chứa đựng những gì đẹp đẽ và tinh túy nhất. Đó là lời động viên, sự thấu hiểu, sự sẻ chia và ý nghĩa hơn cả là sự vị tha. Bạn có nghĩ trái tim của mình đủ lớn để nói một câu đầy tình thương như thế? Bạn có nghĩ mình đủ lòng trắc ẩn để nghĩ cho người thương yêu trước khi nghĩ về bản thân mình?

Điều tôi học được từ cô bé nhân hậu nọ, tôi sẽ làm với QC. Có lẽ tôi không thể hoàn toàn bảo vệ em khỏi dư luận, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ cho QC hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi em. Không bao giờ…

Chap 83:

Có lẽ tôi không thể hoàn toàn bảo vệ em khỏi dư luận, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ cho QC hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi em. Không bao giờ…

*

**

***

Tôi là người dễ mủi lòng trước lời xin xỏ pha chút nũng nịu của con gái… dễ thương. Tại sao tôi phải dùng dấu ba chấm rồi mới đến chữ dễ thương? Bởi vì tôi cũng bình thường như bao thằng đàn ông khác, thấy con gái xinh xắn dễ thương là mắt sáng như đèn ô tô, hay nói một cách thi ca lịch sự hơn là người biết yêu cái đẹp. Nhưng mỗi người lại có một cách biểu lộ cảm xúc khác nhau. Có người thì sỗ sàng nhảy bổ đến làm quen, xin số điện thoại, có người thì cười tình với cô em xinh xắn kia, nhưng cũng có người thì lại tỏ ra bất cần xem đó là một chuyện rất đỗi bình thường nhưng trong lòng đang gào thét “con cái nhà ai mà khéo đẻ thế không biết”. Tôi thuộc loại ngươi thứ 3, chỉ dám nhìn một cái rồi quay mặt đi, họa hoằn lắm mới để lại một mẩu giấy với số điện thoại của mình.

Để tôi kể một câu chuyện của tôi liên quan đến kiểu làm quen này…

Đợt vừa rồi về Việt Nam đám cưới nhỏ bạn thân. Lúc xếp hàng làm thủ tục có một em nhìn dễ thương hết biết đứng ngay sau. Em này mặt hơi bầu nhìn hiền lành, cao tầm 1m63. Nhưng có hai cái, à không ba chứ, làm tôi lâu lâu cứ phải giả bộ quay đầu ngược lại nhìn cái đồng hồ ở đằng sau ra vẻ ta đây rất quan tâm đến chuyện giờ giấc, cho dù tay tôi đang đeo một cái đồng hồ to đùng. Em này có đôi mắt to, tròn, tuyệt đẹp; mặc cái áo sọc kiểu nhìn cực kì hay ho; và đặc biệt là mái tóc dày, dài được buộc cao nhìn quên sầu. Ờ! Tôi thích con gái tóc dài, nói thẳng ra là thế. Con gái mà tóc dài với khuôn mặt dễ thương nữa thì càng thích. Khổ thế đấy!!!

Nhục một cái, hôm đó tôi ăn mặc nhìn hơi bị Nông Văn Dền mà lúc sau nghĩ lại mới biết, nhưng kiểu ăn mặc chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều, cái này có thể bỏ qua. Nhìn em đó là có cảm tình rồi nhưng tôi không thể chai mặt quay đầu lại hỏi em đó tên gì, số điện thoại như thế nào được. Đó không phải phong cách của tôi, vả lại làm gì thì làm chứ tôi không bao giờ để người khác coi thường mình. Tôi im lặng từ lúc nhìn thấy em ấy cho đến lúc làm thủ tục. Nhưng ông trời lại thương người hiền mọi người ạ! Lúc làm thủ tục, tôi với em ấy làm cùng một lúc ở hai điểm cạnh nhau.

Chị thủ tục hỏi tôi “Em muốn ngồi ở chỗ nào?”. Suy nghĩ khoảng 3 giây, tôi nhìn sang phía bên cạnh dõng dạc “chị cho em ngồi cạnh cô bé này” rồi quay phắt mặt đi với sự lạnh lùng max level. Tôi cười trong bụng “làm quen trực tiếp thì còn nói này nọ được chứ ngồi cạnh nhau chẳng lẽ lại không nói chuyện với nhau”. Chẳng hiểu em này cũng có cảm tình với tôi hay là do tôi hoang tưởng mà từ lúc vào phòng chờ nhìn thấy tôi là em ấy cứ tủm tỉm cười. Tôi chẳng thèm cười lại, quay mặt đi bất cần, nhưng trong lòng đang vui muốn chết.

Lên máy bay, tôi ngồi giữa, em dễ thương ngồi bên trái, em cá mập chân chì- em này không biết từ đâu chui lên- ngồi bên phải. Máy bay cất cánh và cuộc hành trình của chúng tôi bắt đầu…

Thôi! Kể đến đây thôi! Không mất công mọi người lại bảo tôi lan man. Nhở!!!

*

**

***

Quay lại truyện chính…

Điều tôi học được từ cô bé nhân hậu nọ, tôi sẽ làm với QC. Có lẽ tôi không thể hoàn toàn bảo vệ em khỏi dư luận, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ cho QC hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi em. Không bao giờ…

Để QC tung tăng một hồi lâu, tôi mới gọi.

-         “Về chưa em gì đó ơi?”

-         “Chưa. Anh ra đây chơi với em đi”, QC vẫy vẫy cái tay.

-         “Một nam một nữ thì chơi được trò gì?”, tôi bấm bụng cười vì câu hỏi ác hơn con cá thác lác của mình.

-         “Thì chơi trò…”

Em đứng tần ngần một lúc mới ngớ ra ý nghĩa thâm thúy sau câu hỏi của tôi. Cô bé bặm môi, cầm guốc lao về phía tôi đang ngồi.

-         “Giỡn mặt hả?”

Đến nước này tôi cũng chỉ biết cầm dép, vừa chạy vừa la làng trong sự tức tối của QC. Tiếng cười khanh khách của cô bé khiến lòng tôi ấm lạ. Tôi ngơ ngẩn nhìn em như một người xa xứ bỗng dưng tìm lại được hình ảnh quê hương vào một buổi chiều tà. Cảm xúc là khác nhưng sự phấn chấn có lẽ không khác nhau nhiều. Đôi khi trong cuộc sống, chỉ cần những hình ảnh như vậy cũng đủ làm con người ta lâng lâng cả ngày. Và tôi thuộc dạng dễ bị lên mây bởi tiếng cười trong vắt của QC hoặc một hình ảnh đầy nữ tính như HN…

Tôi hay trêu QC và em cũng chẳng hiền lành gì. Nhưng cả tôi và em chẳng bao giờ để bụng hay giận người còn lại vì những lời trêu chọc đó cả, nếu không muốn nói là khá hứng thú. Tôi tự cho phép mình được lưu giữ hình ảnh của QC ở một góc của trí nhớ để khi em đi tôi có thể nhắm mắt, mở cuốn băng đó ra và hồi tưởng lại được. Tôi chắc chắn một điều… khi QC rời nơi này, tôi sẽ nhớ em lắm…

*

**

***

Kể nốt câu chuyện máy bay cái nhỉ…

Lên máy bay, tôi ngồi giữa, em dễ thương ngồi bên trái, em cá mập chân chì- em này không biết từ đâu chui lên- ngồi bên phải. Máy bay cất cánh và cuộc hành trình của chúng tôi bắt đầu…

Vừa cất cánh là em dễ thương đeo tai nghe lăn quay ra ngủ làm cho mọi kế hoạch của tôi đổ xuống sông xuống biển hết sạch. Được cái em này ngủ lúc đầu còn dựa đầu về phía sau, lúc sau không biết là cố tình hay vô tình mà dựa luôn vào vai tôi ngon ơ. Chẳng biết em này dùng nước hoa gì mà người thơm kinh. Haizz, ngửi trúng một phát mà lòng cứ chộn rộn hết cả lên. Thích thì cũng hơi thích thích, nhưng muốn em dễ thương này tỉnh táo để nói chuyện cùng, ai dè…

Trong thời gian em dễ thương ngủ thì em cá mập bắt chuyện với tôi. Phải cái em này nói chuyện vô duyên quá. Con gái gì mà cười to, giọng nói thì vang một góc trời, làm bao lần tôi phát ngượng. Tôi chỉ đáp lại cho có chứ cũng không hứng thú gì mấy.

Em dễ thương tỉnh dậy, dụi dụi mắt, ngó nghiêng nhìn xung quanh và cũng kịp nhận ra nãy giờ em ấy dựa vào vai tôi ngủ ngon lành. Em ấy nhìn tôi có gì đó e dè và hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không dám mở lời xin lỗi. Biết thời cơ đã đến, tôi bắt đầu.

-         “Nãy giờ em…”

Lời nói của tôi chưa dứt, tôi nghe tiếng rầm ở bên phải. Cả tôi và em dễ thương cùng quay sang nhìn. Vừa lúc đó cũng là lúc đầu em cá mập hạ cánh cái phịch ở một bên vai tôi. Thì ra em cá mập ngủ gật không biết trời trăng đất dày gì. Máy bay lắc làm đầu em ấy lắc theo, phát đầu tiên đập vào cửa sổ, phát thứ hai thì vào luôn vai tôi đây. Cảm giác như núi đè, nặng trịch. Không biết sau này chồng em này sẽ như thế nào đây, tội nghiệp thật. Oái oăm hơn cả, máy bay chỉ lắc có hai cái…

Em dễ thương nhìn tôi mím môi cười ra vẻ đồng cảm. Đáp lại tôi cũng chỉ biết cười trừ, tôi muốn nói nhiều mà sao nước mắt cứ nghẹn trong họng không thể cất lời.

Rõ ràng tôi có thể nhẹ nhàng gọi Chân Chì dậy để nghiêng đầu sang phía bên kia, nhưng nghĩ sao lại thôi. Số tôi đi đâu đấy toàn bị gái dựa thôi, không hiểu sao luôn. Nhớ có lần đi xe về nhà, tôi lên trước ngồi trong cùng, lúc sau có một cặp kia lên và em gái xinh xắn ngồi giữa. Lúc xe đi, em gái cứ dựa vào tôi ngủ ngon lành trong khi anh bồ thì ngồi ngay bên cạnh. Tôi cũng định đỡ đầu của em gái sang bên kia, nhưng nghĩ sao lại kệ nhắm mắt ngủ luôn xem như không hay biết gì.

Kể vậy để mọi người hiểu là nếu có ai dựa tôi lúc ngủ, tôi cũng để luôn thế. Và em Chân Chì không phải là ngoại lệ. Tưởng em Chân Chì ngủ một lúc rồi dậy để tôi làm tiếp nhiệm vụ còn dang dở, ai dè em ấy đánh một giấc đến khi máy bay hạ cánh luôn. Bó tay! Tóm lại, tôi chưa nói chuyện cùng Dễ Thương câu nào từ lúc gặp cho đến lúc làm thủ tục xuất cảnh.

Tôi quyết định làm cú chót. Tôi viết số điện thoại của tôi vào một mảnh giấy rồi định lúc lấy hành lí sẽ đưa cho Dễ Thương. Nhưng đúng là “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”, lúc lấy hành lí tìm mãi không thấy Dễ Thương đâu, tôi liền chạy ra ngoài thì thấy em ấy đang đứng ôm người yêu. Nhìn mà buồn hết cả người. Con gái gì đâu vô duyên, ôm nhau giữa đường giữa chợ thế này. Có cho tôi cũng không thèm [nhưng nếu cho thật thì sẽ xem xét lại]. Thế là tạch…

Chap 84: Ngày thứ 5

Buổi tối, ăn uống xong xuôi, tôi gọi mẹ ra đằng sau nhà để nói chuyện.

-         “Có chuyện gì vậy con trai?”

-         “Chuyện về QC mẹ ạ”

-         “Con nói đi”, mẹ tôi ngồi ngay ngắn lại.

-         “Lớp con đã biết chuyện của QC rồi…”, tôi trầm ngâm.

-         “…”, mẹ tôi suy tư.

-         “Hay là mẹ bảo em đừng đến trường nữa”, tôi đề nghị.

-         “Vì sao con lại nghĩ vậy?”

-         “Con không muốn vì con mà QC phải mang tai tiếng này nọ”

-         “Con nghĩ QC sẽ chịu à?”, mẹ tôi mỉm cười.

-         “Dạ! Chắc là không…”

-         “Vậy sao còn bảo mẹ nói em như vậy?”

-         “Vì con nghĩ đó là cách tốt nhất bảo vệ QC…”

Me tôi cười hiền và xoa đầu tôi.

-         “Con trai ạ! Con phải học điều này. Khi con đã quyết định một chuyện gì, đừng bao giờ quay đầu lại, cũng đừng bao giờ hối hận và phải dũng cảm đối đầu với thử thách trên con đường mình đã chọn…”

-         “Nếu dừng lại để làm mọi chuyện tốt đẹp hơn thì sao ạ?”, tôi lí lẽ.

-         “Tùy hoàn cảnh. Nhưng nếu chỉ vì một chút khó khăn mà đã từ bỏ thì hèn lắm. Chịu khổ và chịu hèn thì con chọn cái gì?”

-         “Chịu khổ. Con dù có chết cũng không bao giờ chịu nhục”, tôi khẳng khái.

-         “Phải vậy chứ. Hôm con chở mẹ đến khách sạn gặp QC, mẹ đã nói chuyện với cô bé ấy về vấn đề này rồi”, mẹ nhìn tôi cười.

-         “Mẹ và em ấy nói những gì?”, tôi xoa hay tay vào nhau.

-         “Mẹ đã nghĩ đến điều này ngay từ khi con kể cho mẹ về QC. Và mẹ cũng đã nói chuyện với em rồi”

-         “…”

-         “Khi mẹ hỏi… con không sợ người ta sẽ nghĩ này nghĩ nọ lúc biết chuyện hay sao?”

-         “QC trả lời thế nào ạ?”, tôi chen ngang.

-         “Con bé chỉ cười và lắc đầu thôi. Mẹ tin QC không sợ thật… Lâu lắm rồi mẹ mới gặp một cô gái đầy cá tính như thế”, mẹ tôi gật gù.

-         “Nói là một chuyện, nhưng làm lại là chuyện khác mẹ ạ. Con chỉ sợ đến lúc đó không chịu được… thì tôi nghiệp lắm…”

-         “Đến lúc đấy mẹ sẽ chịu trách nhiệm. Đừng lo. Giờ thì lên kia học bài nhanh…”

Mẹ thơm tôi vào trán trước khi bước đi và bỏ tôi ngồi lại một mình. Nếu mẹ đã nói vậy tôi cũng đỡ lo phần nào, vì dù gì bà cũng từng trải hơn tôi nhiều. Ngồi được một lúc tôi bỏ lên phòng. Lúc đi lên, tôi thấy QC đang ngồi với chị Hà xem phim ở phòng sinh hoạt chung. Cả hai đang xem Hoài Linh cười như được mùa. Thấy tôi, em giả bộ xấu hổ che mặt lại rồi lại bỏ tay ra ngồi cười tiếp. Tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi bỏ vào phòng.

Thú thực, tôi thích cái cách tự nhiên như QC, chí ít là trước mặt tôi. Con gái mà nên nã quá như kiểu xem phim hài đến đoạn buồn cười mà cứ che miệng lại khục khục hoặc không dám cười thì chán chết. Gì chứ xem phim hài mà cười thì thoải mái đi. Đừng có đi qua đám ma mà cứ toe toét hoặc là chỗ đông người cười ầm ầm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh là được.

*

**

***

Hôm nay là thứ 6, ngày thứ 5 QC ở đây và cũng là ngày đầu tiên cô bé phải đối mặt với dư luận. Chuyện QC không phải em họ của tôi, ngoài lớp tôi ra không biết còn ai biết nữa không!? Chuyện này nếu người ngoài biết thì một là do thằng Dũng , hai là do thành viên trong lớp tôi nói ra. Dù là ai cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là nó đã bị lộ ra thôi. Cả QC và tôi đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này…

Đến cổng trường, tôi dừng lại và hít một hơi thật sâu. Tôi có cảm giác từ bây giờ chiếc cổng trường này sẽ như một ranh giới mong manh giữa bình yên và phức tạp. Tôi bước thật chậm như thể muốn lưu giữ những phút giây yên bình càng lâu càng tốt. Gương mặt của tôi đầy tâm trạng. Tôi nghĩ QC cũng sẽ như thế, nhưng không em như ném tôi từ trên đỉnh núi xuống đấy vực. Chưa hả dạ, em còn nhảy xuống đào thêm một cái hố thật sâu nữa rồi vứt tôi xuống tiếp. Nhìn thấy mặt tôi dăm chiêu, QC che miệng cười hinh hích.

-         “Anh làm gì mà mặt cứ như ngỗng… đi vệ sinh vậy”

-         “Em nghiêm túc chút đi. Sắp lên bàn mổ rồi đấy”, tôi nghiêm mặt lại.

-         “Haha. Anh đúng là đồ dở hơi!”

QC nhún vai một cái rồi nhét luôn cái cặp đang ôm trên tay về phía người tôi. Em chậm rãi tiến đến giữa sân trường trong khi tôi bắt đầu lo không biết cô bé này định giở trò gì nữa.

-         “Mọi người ơi! Mình không phải là…”

Tôi chạy đến, lấy tay bịt miệng QC lại rồi kéo em ra một góc.

-         “Làm gì đấy?”, tôi trợn tròn mắt, trong khi hồn vẫn còn đang bay nhảy ở chỗ nào.

-         “Nói sự thật cho mọi người cùng biết”, em nhún vai.

-         “Em bị dở hả? Người ta giấu đi còn chưa xong mà em lại muốn bày ra?”

Tôi nhìn em với ánh mắt chán nản pha lẫn bực dọc. Chẳng lẽ QC không hiểu tôi đang lo cho em thế nào.

-          “Anh à! Em dám làm thì em dám chịu. Em không sợ thì anh sợ cái gì?”

Tôi không trả lời, quay mặt đi, cầm theo cặp của tôi và của QC và bỏ lên lớp.

Trái với những gì tôi nghĩ, QC không đuổi theo tôi, em từ từ bước đi như thể không có chuyện gì xảy ra. Chưa bao giờ tôi ghét cái thái độ hờ hững của em như lúc này. Em không hiểu hay cố tình không hiểu những lo lắng mà tôi đang dành cho em??? Tôi để ý trong trường chưa thấy mọi người xì xào khi tôi và QC đi qua, điều đấy chứng tỏ mới chỉ có lớp của tôi biết chuyện. Thôi thế cũng yên tâm phần nào…

Tôi bước vào lớp, đi về chỗ ngồi, QC đi đằng sau. Nhìn tôi với em mặt đằng đằng sát khí, tụi bạn cũng không ai hỏi han gì. Nhưng trong đám, thằng Tùng có vẻ chưa hiểu chuyện. Nó lăng xăng chạy lại … vừa định mở lời thấy tôi đưa mắt lườm, nó liền rút êm. Lớp vẫn nói chuyện rôm rả, nhưng tôi và QC thì không. Tôi lấy vở ra đọc lại bài cũ trong khi cô bé chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng ai nói với ai lời nào.

Hết tiết 2, tôi đi xuống canteen mua cho QC bịch xoài xanh. Lúc đưa, tôi chỉ đặt trước mặt em rồi bỏ đi chỗ khác. Chiến tranh lạnh diễn ra cho đến giờ ra chơi khi tôi đang ngồi trong lớp tán dóc cùng đám bạn và thấy QC một mình ra khỏi lớp. Chỉ ít phút sau là cảnh tượng không bao giờ tôi muốn nhìn thấy, em đứng nói chuyện với thằng Dũng “bột”. Thật sự, tôi không biết em đang nghĩ gì…

Tôi không biết lí do tại sao em lại nói chuyện với thằng kia, nhưng hình như QC quên một điều tôi ghét thằng Dũng thế nào. Trong một khoảnh khắc khi tôi nhìn ra ngoài cửa và QC nhìn vào lớp, mắt hai chúng tôi chạm vào nhau. Tôi chưa từng thấy cô gái nào có ánh mắt bướng bỉnh và lạnh lùng như vậy… QC không phải là một cô bé gọi dạ bảo vâng, em thuộc tuýp người không quan tâm người khác nghĩ gì và hành động có vẻ bất cần. Đó là mặt trái ở cá tính của QC.

Không phải ai cũng đủ bản lĩnh để áp đặt suy nghĩ của mình lên em. Đối với những cô gái như QC để nói em nghe chỉ có hai cách, một là làm em phục bằng những lý lẽ thuyết phục, hai là làm em sợ… thật sự sợ. Tôi sở hữu một ánh mắt nhìn xoáy vào tâm can người đối diện khiến họ cảm thấy e dè, nhiều người bảo vậy. Tôi ít khi dùng đến nó, nhưng lần này tôi dành nó cho QC.

Tôi nhìn em, không chớp mắt, không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn…

Nụ cười trên môi QC vụt tắt. Em quay trở vào lớp, ngồi xuống cạnh tôi.

-         “Em xin lỗi…”, cô bé rụt rè.

-         “Anh không muốn có lần sau…”, tôi đáp và ngoảnh mặt đi.

Kể từ sau lúc đó, tôi và QC không nói chuyện thêm câu nào. Đôi lần, tôi thấy QC nhìn tôi như muốn nói điều gì, nhưng tôi quay đi… Cái cảm tình tôi dành cho em sứt mẻ đi đôi chỗ khi lần đầu tiên tôi thấy mặt trái ở cái tính bất cần của QC. Tôi nghĩ tôi nên làm cho QC hiểu cái gì cũng cần giới hạn.

Nhìn lại một mối quan hệ, có câu nói “để chiếm được tình cảm của một người con gái cần phải yêu chiều, nhưng giữ được phải khiến người ta nể phục”, Chiều chuộng, quan tâm bạn gái không hề sai trái, nếu không muốn nói con gái rất thích điều đấy. Nhưng không phải vì bạn yêu cô ấy quá mà cô ấy năn nỉ cái gì bạn cũng đồng ý. Hoàn toàn sai lầm. Con gái, ví dụ như đứa em họ tôi, không thích một người đàn ông không có chính kiến. Thương thì thương thật đấy, nhưng em nói gì anh cũng nghe, em năn nỉ cái gì anh cũng mủi lòng… không có chuyện đó đâu!

QC cứ vậy. Em lẽo đẽo theo tôi. Tôi quay lại thì em quay đi hướng khác. Tôi vừa quay đầu ngoảnh đi, em lại theo tiếp. Đến lần thứ n, tôi bước về phía em.

-         “Muốn nói gì?”, tôi khoanh tay trước ngực.

-         “Em muốn nói… xin lỗi”, cô bé lí nhí.

-         “Anh nghe rồi”

-         “Nhưng anh chưa chấp nhận. Em muốn anh chấp nhận”

-         “Anh chưa muốn chấp nhận”

-         “Vậy em sẽ đi theo đến khi nào anh chấp nhận”, QC đan hai tay vào nhau xem chừng rất bối rối.

-         “Thoải mái thôi”, tôi tặc lưỡi.

Khi tôi vừa định bỏ đi, thằng Dũng đã đứng trước mặt tôi.

-         “Mày có cần tao chỉ mày cách không làm đau lòng một cô gái không?”, nó gằn giọng.

-         “Nói thử xem”, tôi xoa cằm.

-         “Mày phải…”

Tôi đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng rồi bỏ đi. Không nghe thấy tiếng chân của QC đi theo, tôi quay đầu lại nhìn. Em vẫn đứng chỗ cũ đối diện với thằng Dũng. Thấy tôi, em liền duổi theo…

*

**

***

Buổi chiều đi học thêm Toán, QC cứ nằng nặc đòi theo tôi, tôi đành đồng ý. Tôi để em đi theo, nhưng lại quyết định giữ một khoảng cách nhất định. Em hỏi, tôi trả lời, không thì thôi. Cô bé lại quên áo khoác. Như một thói quen, tôi lại mặc áo của mình cho QC, trong lúc em nhìn tôi chăm chăm.

Lớp đông, trời nắng, ngột ngạt kinh khủng. Tôi ngồi ngoài cùng sau đó đến QC và hai nhỏ bạn thân. Hết giờ, nhỏ H rủ cả đám đi dạo biển, tôi đồng ý. Vừa dắt xe ra, một tốp khoảng 2-3 thằng trạc tuổi tôi lao lại chặn xe.

-         “Mày là M?”, một thằng nhìn có vẻ gấu nhất lên tiếng.

-         “Ừ”, tôi gật đầu.

-         “Tao muốn nói chuyện với mày một lúc!!!”

Chap 85:

-         “Nói ở đây không được à?”

Thằng này nhìn hổ báo quá làm tôi đâm lo. Cũng chưa biết nó định làm gì, nhưng cái điệu bộ thế này chắc không thuộc dạng “đến để nói chuyện như hai người đàn ông” được. Chuẩn bị tinh thần trước cho nó lành. Tránh voi chẳng xấu mặt nào.

-         “Ở đây đông người quá khó nói chuyện”, nó hơi nhếch mép.

-         “Nói chuyện đàng hoàng thì ở đâu cũng vậy hết”, tôi nhún vai.

-         “Mày sợ à?”, thằng trâu bò lườm tôi.

Nói sợ thì mất mặt quá, mà nói không thì lại dối lòng… Nhưng tôi vẫn quyết định xuống xe.

-         “Chờ anh một chút”, tôi nói với QC đang ngồi đằng sau xe.

-         “Anh đừng đi! Em sợ”, cô bé giữ tay tôi lại.

Tôi lắc đầu, gỡ tay em ra và đi theo thằng trâu bò đến một góc khuất đằng sau tường.

-         “Có thằng bảo mày ngon lắm phải không?”, nó khoanh tay, hếch mặt về phía tôi.

-         “Ai? Nó bảo gì?”, tôi hỏi lại.

Thằng trâu bò không trả lời, nó từ từ tiến lại, nắm cổ áo tôi. Không kịp nghĩ, tôi gạt phăng tay nó ra.

-         “Thích nói gì thì nói, đừng có động tay chân”

-         “Mày cũng bản lĩnh lắm”, nó gật gù. “Hôm nay tao đến để cảnh cáo cho mày biết. Không phải chuyện của mình thì đừng có xía vào. Không lại ân hận đấy”

-         “Chuyện gì?”

-         “Chuyện gì thì tự mày biết”

Nói điều nó bỏ đi vê chỗ hai thằng đệ của nó đang đợi. Tôi đi sau nó. Lúc này, mấy thằng bạn của tôi mới lò dò dắt xe ra. Thấy có biến, thằng Khánh hỏi tôi.

-         “Có chuyện gì vậy mày, M?”

Nó vừa hỏi vừa quay sang nhìn ba thằng đến gây sự với tôi.

Thằng Khánh cao hơn 1m8, to như một con cốt đột. Nó quen biết nhiều, thi thoảng cũng đánh nhau này nọ, còn tôi thì không bao giờ. Hồi nhỏ, tôi đánh nhau nhiều, nhưng đến cấp 2 thì không. Tôi hiếm khi gây sự và làm mất lòng người khác, cộng thêm chuyện đối xử với người khác cũng đàng hoàng, nên không lạ một điều mấy thằng bặm trợn trong trường không bao giờ tìm tôi gây chuyện, nếu không muốn nói ít nhiều tụi nó nể tôi. Vì vậy chuyện có thằng trường khác đến tìm tôi gây sự thật sự khiến tôi hơi hoang mang.

Tôi biết tính thằng Khánh, nó rất nóng tính, tôi có chuyện chắc chắn nó sẽ giúp tôi một tay. Để tránh mấy chuyện không đáng xảy ra, tôi lắc đầu.

-         “Không có gì đâu mày. Chút hiểu lầm thôi”

-         “Thật không?”, nó quay sang nhìn tôi.

-         “Thật mà”, tôi cười trừ.

-         “Ờ… thế thôi. Có chuyện gì thì gọi tao”, dứt lời nó rồ ga, phóng xe đi

Ba thằng đến gây sự vẫn đứng trân trân ở một chỗ nhìn tôi. QC lắc tay tôi giục.

-         “Mình đi thôi anh…”

Tôi vù xe phóng đi…

*

**

***

Không biết tụi này là do ai nhờ đến. Dạo gần đây chỉ có thằng Dũng là có xích mích với tôi, còn lại là không đáng kể. Nhưng nghi thằng Dũng thì cũng không đúng hoàn toàn, tại vì theo tôi biết nó không thuộc dạng số má này nọ vì dù gì nó cũng là con cô giáo giống tôi. Nó chỉ đa tình và thay ngươi yêu như thay áo chứ công bằng mà nói nó thuộc loại đàn ông chơi đẹp và rất biết cách cư xử. Không là nó thì là ai?

Đang vẩn vơ với những suy nghĩ không đầu không cuối, tôi nghe tiếng đập tay vào vai liên tục.

-         “Anh! Cẩn thận kìa”

Khi tôi kịp định thần cũng là lúc tôi thấy trước mặt mình là một chiếc xe máy đang đi ngược đường. Không kịp nghĩ, tôi bẻ tay lái sang một bên để né. Cú né tránh được một cú tông chính diện, nhưng va chạm thì không. Bắp chân tôi bị một thứ gì đấy sắc lẹm quẹt qua, đau nhói. Tôi quay đầu lại thì chiếc xe đi ngược chiều đã phóng đi từ lúc nào.

-         “Em không sao chứ?”, tôi hơi nhăn mặt vì vết thương.

-         “Em không. Anh bị gì à?”, QC hoảng hốt nhìn xuống dưới.

-         “Trời ơi! Chân anh bị thương rồi kìa”, em la lên.

-         “Không sao đâu! Chút thôi mà. Đá bóng anh bị hoài”, tôi trấn an.

-         “Về nhanh đi để em xem thế nào”, giọng cô bé đầy lo lắng…

Dắt xe vào trong nhà, chân tôi hơi tập tễnh, có lẽ vết thương ở chân lúc nãy bây giờ mới cảm nhận được. Đặt được xe vào trong gara xong xuôi, tôi ngồi thụp xuống một cái ghế gần đó. Vén quần lên, vết thương sâu và dài hơn tôi tưởng. Thật ra, đi đá bóng, ngã nhiều, những vết thương kiểu này tôi bị không ít, vì thế chân tay tôi sẹo hơi bị nhiều. Tôi kéo ống quần xuống vừa định bỏ lên tầng để tìm hộp chứa mấy thứ bông băng thuốc đỏ này nọ thì QC đã nhấn tôi ngồi xuống.

-         “Ở chỗ nào? Để em lên lấy cho”, cô bé vuốt tóc mai ra đằng sau.

-         “Chân anh không sao đâu! Em làm như anh là con nít ấy”, tôi xua xua tay.

-         “Em hỏi là anh để ở chỗ nào?”, QC nói nhỏ, đủ nghe, nhưng giọng chắc nịch.

-         “Ở ngăn kéo đầu tiên trong tủ kê tivi ở tầng 2 ấy”, tôi thở dài.

Nghe xong, QC chạy hộc tốc lên cầu thang. Nghe tiếng huỳnh huỵch, tôi nói vọng lên.

-         “Làm gì thế? Chạy từ từ thôi. Vấp cái là đổi phiên bây giờ đấy”

Tôi lắc đầu với mấy cái hành động khi thì trẻ con, khi thì lạnh lùng, khi thì người lớn, khi thì nổi loạn của QC. Cô bé này thuộc dạng cá biệt, không giống với bất kì ai mà tôi từng biết. Kiểu con gái này chắc chắn sẽ có nhiều người thích và cũng không ít người không thích. Tôi nằm ở giữa. Tôi thích con gái nữ tính hơn.

Chờ chừng 5 phút, QC đi xuống với cái hộp đựng mấy thứ đồ y tế trong tay. Em ra lệnh cho tôi.

-         “Cởi quần ra!”

-         “Cái gì?”, tôi trợn tròn mắt.

-         “Hihi nhầm, ý là kéo quần lên”, QC nhe răng cười toe.

-         “Không đùa kiểu đó nha. Đùa kiểu đó có ngày lăn ra mà chết vì đau tim đấy”, tôi nạt.

-         “Em nói nhầm chứ bộ! Ở nước ngoài lâu quá, tiếng việt quên sạch rồi”, QC vẫn chưa thôi cười.

-         “Thôi biết thừa rồi ấy ơi. Biết ấy muốn cái gì rồi”, tôi giễu.

-         “Muốn cái gì?”, lần này QC ko cười nữa, em để mặt có vẻ nghiêm túc.

-         “Muốn cái ấy ấy…”, tôi vừa cười vừa chớp chớp mắt giống cái icon này này ;;). Khổ cái tôi chớp không đều nên nhìn ngu đừng hỏi.

-         “Không đùa nha”, em chống nạnh. Công nhận một điều, con gái chống nạnh nhìn dễ thương cực…

QC ngồi xuống một cái ghế thấp hơn, em duỗi chân tôi ra rồi vén ống quần lên. Nhìn thấy vết thương, em xuýt xoa.

-         “Bị như này mà bảo không sao à?”, cô bé nói với giọng đầy thương cảm.

-         “Bị thế này anh bị hoài. Đá bóng xứt xát là chuyện thường mà”, tôi giải thích.

-         “Anh đúng là…”, QC lườm.

-         “…”

-         “Em chuẩn bị đổ ôxy già đó. Đau thì la lên nha”, em nhướn mắt nhìn tôi, mặt hơi nhăn lại. Tôi có cảm giác người đang chuẩn bị chịu đau là QC chứ không phải là tôi…

Em thấm ôxy già vào bông rồi nhẹ nhàng chấm xung quanh vết thương, sau đó đi dần vào.

-         “Áaaaaaaaa”

-         “Em làm anh đau à?”, em nói với cái giọng tội nghiệp.

-         “Á! Không đau gì hết… Em làm kiểu đó rồi đến khi nào mới xong. Nhìn này”

Nói điều tôi cầm chai ôxy già dí thẳng vào chỗ vết thương và bóp nhè nhẹ. Tôi chủ định cho nó chảy ra chút ít để làm mẫu cho em xem, ai dè nó chảy ra một đống. Xót muốn chết, nhưng tôi phải cắn răng, cắn lợi chịu đau. Đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào.

-         “Xót hả?”, QC nhe răng.

-         “Không”, tôi lắc đầu trong khi mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt.

-         “Thật không?”, em chớp chớp mắt.

-         “Thật”, tôi gật đầu như cái máy để chứng tỏ sự giỏi chịu đựng của mình.

-         “Không thì làm thêm miếng nữa cho nó sát trùng nhen”, em giằng chai ôxy già từ tay tôi rồi nhứ nhứ vào vết thương.

-         “Ây! Xót lắm! Dở hơi quá đi”

Tôi đẩy tay QC ra trong tiếng cười nắc nẻ của cô bé.

Cơn xót qua đi, QC làm nốt phần còn lại. Sau khi rửa sạch vết thương, em lấy thuốc đỏ đổ vào và lấy băng quấn lại. Thật lòng, tôi không biết tình cảm em dành cho tôi nó sâu nặng đến mức nào, nhưng nhìn cái cách em ân cần và tỉ mỉ lúc chăm sóc khiến lòng tôi ấm lạ. Điều quan trọng em dám thể hiện những tình cảm đang chất chứa trong lòng cho tôi hiểu mà không sợ bị tôi từ chối. Đó là một tình cảm chân thành khiến người được nhận phải mềm lòng.

Còn nếu như tôi nói riêng và người khác nói chung không biết trân trọng những điều này thì bạn ạ… họ không xứng đáng với tình cảm của bạn đâu. Tôi, rất may mắn một điều, rất biết cách trân trọng những tình cảm mà người khác dành cho mình. Nếu không thể đáp trả, tôi cũng không bao giờ tìm cách để vùi dập nó. Và đối với QC thì lại càng không…

Tôi vẫn luôn cho mình là một người cực kì may mắn, hầu như trong tất cả mọi chuyện kể cả chuyện tình cảm. Tôi may mắn vì đã gặp được HN, QC và Xide, một cô bé sở hữu một tâm hồn tuyệt đẹp. Điểm chung của những người con gái đó là trái tim biết yêu thương người khác và không hề nhạt nhẽo. Vẻ bề ngoài là thứ ấn tượng ban đầu hấp dẫn người khác giới, không hề sai, nhưng thứ cần để nuôi nấng một mối quan hệ lại là tâm hồn.

Một cô gái đẹp nhưng nhạt toẹt chỉ có thể khiến đàn ông con trai tụi tôi chếnh choáng lúc ban đầu. Càng nói chuyện khoảng cách sẽ tự nhiên lớn dần lên. Rồi đến một lúc nào đó tụi tôi sẽ tự động rút lui. Còn đối với những anh chàng còn ngồi lại thì có hai trường hợp, một là anh ta chỉ xem cô gái đẹp kia như một món đồ trang sức, hai là anh ta cũng vô vị không kém. Những cô gái đẳng cấp, bao gồm nhìn ổn, tâm hồn đẹp, tính cách thú vị và học vấn ngon lành sẽ không bao giờ để ý đến những anh chàng thiếu muối đâu, phải không?

Vì vậy các chàng trai ạ, đừng ngồi đó mà than thở vì sao vẫn cô đơn. Để tìm một người thật sự xứng đáng với mình việc đầu tiên cần làm là phải bồi dưỡng tâm hồn. Nếu tâm hồn bạn không đẹp thì đừng hy vọng nửa kia của mình cũng đẹp. Chắc chắn đấy…

*

**

***

Mẹ tôi về ngay lúc QC vẫn đang băng dở vết thương cho tôi. Thấy vậy, mẹ tôi sốt sắng.

-         “Con đi đứng kiểu gì mà bị thế này?”

-         “Quẹt xe nhẹ thôi mẹ ạ. Không sao đâu”, tôi lắc đầu.

Không thèm quan tâm đến lời tôi nói, mẹ tôi chạy lại gần xoa nắn hết người.

-         “Ba bảy hai mốt ngày, suốt ngày quẹt này quẹt nọ, sẹo lên sẹo xuống”

Mẹ tôi trách trong khi QC ngồi khúc khích cười. Tôi không đáp lại. Mẹ tôi quay sang phía em.

-         “Nó bị quẹt có nặng không con?”

-         “Dạ! Quẹt nhẹ thôi bác ạ”, em lễ phép đáp lại.

-         “Con có sao không?”

-         “Con không sao. Chỉ có anh M bị thôi”

-         “Thằng M nhà bác nó vậy đó con. Hậu đậu lắm”

-         “Mẹeeeeeee! Con hậu đậu lúc nào?”, tôi lấy tay nhéo mẹ.

-         “Và còn trẻ con nữa”, mẹ tôi đổ thêm dầu vào lửa.

-         “Mẹeeeeee!”, tôi lườm.

-         “Nhưng lại rất là tình cảm nhé”, mẹ tôi ghì đầu tôi xuống, thơm chụt cái vào má rồi bỏ đi vào…

-         “Cười cái gì đó”, tôi lườm QC.

-          “Có gì đâu”, em che miệng lại.

-         “Ghét gì đâu, suốt ngày xem mình như con nít”, tôi nhìn vào trong nhà giọng hờn dỗi.

-         “Hihi. Có yêu thì mới vậy chứ”, QC giải thích.

-         “Bình thường thì không sao. Đây làm trước mặt người lạ, rồi còn con gái nữa”

-         “Em thấy chuyện đó quá đỗi bình thường. Mấy chuyện khác thì không biết, nhưng chuyện này em nghĩ người phương Tây tiến bộ hơn hẳn nhé. Thích thì thể hiện là thích. Yêu thì thể hiện là yêu. Chẳng có gì phải giấu diếm. Huống chi đây là người trong gia đình”, QC nghiêng đầu, cười nói.

-         “…”

-         “Vì vậy anh ạ! Em không ngại thể hiện là… mình thích anh”

Cô bé nháy mắt với tôi. Tôi đứng hình mất mấy giây và khá bất ngờ trước cách bắc cầu của em. Tôi rút chân lại và bỏ lên lầu. Tôi không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, nhưng tôi cảm nhận QC đã buồn…

Không quan tâm đến cảm giác của người khác phái là cái thứ dễ gây thất vọng nhất, đồng thời cũng là thứ “dễ gây nghiện” nhất.Thất vọng thì không cần phải giải thích gì nhiều. Đó là cảm giác xảy ra khi mà có chuyện không giống như những gì mình mong muốn. Nhưng còn “dễ gây nghiện” lại khác. Tưởng tượng thử xem “cái gì càng khó đạt được” thì lại càng là động lực kích thích người ta phải đạt được. Càng khó lại càng muốn có. Dễ dàng quá thường không để lại ấn tượng gì nhiều và tất nhiên không thể tạo hứng thú. Tôi đang vô tình gây “thương nhớ” cho QC theo một cách hoàn toàn tự nhiên…

*

**

***

Tôi chẳng biết QC có buồn nhiều vì hành động của tôi buổi chiều không, nhưng buổi tối cô nàng vẫn mè nheo bắt tôi chở đi xem lớp tôi tập văn nghệ.

Hôm nay chân tôi đau nên thày cho tôi ngồi xem. Thành thử trong khi cả lớp đang vật lộn với bài tập thì tôi với QC cười như hoa bên ngoài. Thi thoảng tôi bắt chước giọng thày để dở trò “đâm bị thóc, chọc bị gạo”. Tụi bạn ở trong tức lắm, nhưng cũng ráng nhịn.

Tập tành xong xuôi, tôi đưa QC về. Trên đường về, cô bé bắt tôi phải chở đi vòng biển mà theo lời em là “cho trúng gió chơi”. Đi dạo biển cũng là sở thích của tôi nên tôi cũng không nỡ từ chối. Mà nói thẳng luôn, em không rủ thì tôi cũng sẽ rủ. Tôi bị nghiện mà.

Tôi chở cô bé đi dọc bờ biển. Lúc qua đoạn đường mấy hôm trước tôi với QC bị mắc mưa, em kéo áo tôi nói nhỏ.

-         “Dừng xe lại một chút cho em ngắm biển được không anh?”

-         “Chỗ này ít người quá. Rủi có cướp thì sao?”, giọng tôi rầu rầu.

-         “Thì anh phải chiến đấu để bảo vệ em”, QC nghiêm giọng rồi níu áo không cho tôi đi tiếp.

-         “Đông quá thì chiến đấu kiểu gì? Em phải nhớ một điều là anh không phải là siêu nhân nhé!”, tôi nói với cái giọng mà tôi nghĩ là em hiểu. Nhưng nếu hiểu hoặc không cố tình không hiểu thì chẳng còn là QC nữa.

-         “Lúc có chuyện tự khắc anh sẽ thành siêu nhân thôi. Dừng lại! Ngay!”, em ra lệnh.

Tôi quay dọc quay xuôi thì đúng thật đoạn đường này có mỗi tôi, QC và một chiếc xe dựng cách chỗ tôi đang đứng khoảng 30m. Tôi không biết có mấy người đi cái xe máy tôi nhìn thấy do bởi hàng thông đã che đi, nhưng theo tôi đoán chắc lại là một cặp đôi nào đó đang hú hí với nhau trước một khung cảnh cực kì lãng mạn như thế này. “Thôi thế cũng đỡ lo”, tôi tự trấn an bản thân.

Tôi dựng xe vào một góc rồi ngồi lên bậc đê cùng QC. Cả tôi và em đều quay mặt ra hướng biển. Tôi ngồi cách cô bé tầm nửa mét. Thấy tôi ngồi cách khá xa, QC trợn tròn mắt.

-         “Anh làm gì mà ngồi cách em xa dữ vậy?”

-         “Anh sợ…”, tôi bỏ ngỏ câu trả lời.

-         “Sợ gì?”

-         “Sợ em sẽ lao về phía anh dưới cái khung cảnh lãng mạn như thế này”, tôi đáp với giọng nghiêm trọng.

-         “Thèm vào! Xí”

Cái tiếng xí của QC làm tôi cười mãi không thôi.

-         “Anh làm gì mà ngồi cười hoài vậy?”

-         “Anh đang nhớ đến một kỉ niệm”

-         “Kể em nghe đi…”

-         “Hồi lớp 9 anh vẫn còn nghịch lắm, vẫn là cái thằng đầu têu mấy trò quậy phá trong xóm… Có lần anh rủ cả đám bạn anh đi trêu mấy cặp tình nhân đang tâm sự ngồi ở biển kiểu này này. Cả đám 6 đứa đi chắc phải được ba cái xe đạp đấy… Mỗi khi đi qua, tụi anh lại hét… Chị ơi! Má chị gọi về kìa… Anh ơi! Anh thả chị em ra… hoặc là… Anh đừng cắn chị em nữa…”

-         “…”

-         “Được vài lần, thấy mấy đôi đang cắn nhau, tự nhiên buông ra, tụi anh càng được thể làm tới. Rồi đến một lần tụi anh lặp lại chiêu cũ. Rồi tự nhiên ở trong bụi, thằng cha bị trêu chân đất chạy ra, tay thì cầm dép, lao về phía tụi anh…”

-         “…”

-         “Ba xe chạy ba hướng. không hiểu ông ấy nghĩ kiểu gì mà lại lao theo xe anh. Lúc đó lại đến đoạn lên dốc nữa chứ…”, tôi ngập ngừng.

-         “Rồi sao nữa!!!”, QC giục.

-         “Càng ngày ông ấy đuổi càng gần. Lúc còn tầm 7,8m gì đấy, thằng bạn anh ngồi sau nhìn hoảng quá thế là nó nhảy khỏi xe chạy biến đi chỗ khác. Cuối cùng lão ấy đuổi mỗi mình anh…”

-         “Rồi sao nữa???”, em hối.

-         “Rồi bị lão ấy bắt lại đánh cho đầu to lên chứ sao…”

-         “Ai bảo thích gây chuyện cơ”, QC vừa ôm bụng vừa cười.

-         “Mà tụi bạn của anh chạy nhanh quá thể”, tôi vẫn còn hậm hực.

Khi QC vẫn còn đang chăm chú vào những câu chuyện tôi kể, từ đằng sau một giọng nói bỡn cợt vang lên.

-         “Bé ơi! Đi chơi với tụi anh nha”

p.s: cuối tuần mình sẽ ráng thêm 1 chap dài nữa nhé. Thân!

Chap 86:

Khi QC vẫn còn đang chăm chú vào những câu chuyện tôi kể, từ đằng sau một giọng nói bỡn cợt vang lên.

-         “Bé ơi! Đi chơi với tụi anh nha”

Cả tôi và QC cùng quay lại một lúc. Trước mặt tụi tôi là hai thằng đực rựa, cao cỡ tôi, nhìn to đùng và ăn mặc theo phong cách bả gà. “Đúng là cái tụi chuyên đi trêu gái nhà lành đây mà”, tôi rủa trong bụng. Tôi quay sang nói với QC.

-         “Về đi em! Gió lạnh quá”

-         “Vâng! Em cũng đang định”, QC đứng dậy kéo tay tôi theo.

Hai thằng bả gà chặn tôi và QC lại. Một thằng lên tiếng.

-         “Đi đâu mà vội mà vàng thế cưng? Ở lại nói chuyện với tụi anh chút nào. Nhìn cưng xinh quá!”

Tôi sẽ viết tiếp chuyện xảy ra sau đó theo ba hướng, bao gồm trong mơ, như phim và thực tế.

*

**

***

Tôi xin bắt đầu bằng trong mơ trước…

Tôi kéo QC ra đằng sau và bắt đầu bài thuyết trình về giáo lí làm người cho hai thằng bả gà.

-         “Hai anh ạ! Cuộc sống thật sự không công bằng với tất cả mọi người… Có người sinh ra đã hạnh phúc, có người không được may mắn như thế… Nhưng chúng ta giống nhau ở một điểm là khi sinh ra ai ai cũng đều lương thiện cả… Cuộc đời làm ta thay đổi, nhưng cuộc đời không thể lấy đi hết phần người trong mỗi chúng ta…”

-         “…”

-         “Dù là người xấu nhất thì trong thâm tâm họ vẫn luôn khao khát gạt bỏ mọi lỗi lầm của mình để sống một cuộc đời thanh thản. Đó là phần thiện trong mỗi con người đấy các anh ạ… Các anh không phải người xấu. Nhìn vào đôi mắt các anh tôi thấy điều đấy…”, tôi ngập ngừng trong một niềm xúc động vô bờ.

-         “…”

-         “Vì vậy đừng làm điều gì để sau này mình phải hối hận nhé. Các anh để chúng tôi đi đi…”

Khi tôi vừa dứt lời cũng là lúc tiếng khóc của hai anh bả gà vang lên. Một người vỗ vai tôi nói trong tiếng nấc.

-         “Mình hiểu rồi. Mình cảm ơn bạn đã nói lên những gì mình chất chứa trong lòng. Mình hứa từ giơ trở đi sẽ tu tâm dưỡng tính và trở thành người có ích của xã hội…”

-         “Tôi tin hai anh…”, tôi gật gù.

Sau đó tôi và QC bước ra đi trong ánh mắt rưng rưng xúc động của hai chàng trai trẻ.

Thật là một cái kết có hậu…

*

**

***

Còn giờ là phim…

Tôi kéo QC ra đằng sau và bắt đầu lên tiếng.

-         “Tụi mày không tránh ra, đừng trách bố chúng mày ác”, tôi hầm hè.

-         “Bố mày cứ thích đứng đây đấy, làm gì bố mày?”

Tôi không trả lời mà gạt người thằng đang đứng chặn trước mặt sang một bên rồi kéo QC đi theo.

-         “Đi đâu đấy?”, nhanh như chớp một thằng nắm tay QC kéo lại.

Không kịp nghĩ, tôi tung chân nhắm thẳng vào cổ tay của nó. Bị trúng một đá bất ngờ thằng số 1 không kịp phản ứng. Tay nó bị đá tung lên trời. Nó rên lên đau đớn trong sự phẫn nộ của thằng số 2…

Thằng số 2 đỡ thằng số 1 dậy. Cả hai tiến về phía tôi. Mục tiêu của tụi nó bây giờ là tôi chứ không còn là QC nữa…

Tôi đẩy QC sang một bên trong sự lo lắng tột cùng của em.

-         “Bỏ đi anh! Em sợ…”

-         “Đứng tránh sang một bên đi”

Tôi vuốt cằm rồi bẻ tay răng rắc.

Thằng số 1 lao lên và… ăn trọn một đấm ngay mồm. Tới lượt thằng số 2 là một cú đá hậu không thương tiếc. Rồi đá chẻ, đá ngang, đá vòng cầu… Tất cả các chiêu thức được tôi áp dụng lên hai cái bị bông số 1 và số 2 cho đến khi cả hai đều gục xuống. Và tất nhiên, tôi, nhân vật chính, không bị sứt mẻ miếng nào. Đứng bên ngoài đôi mắt QC long lanh như muốn nói “phải lấy người như anh”.

*

**

***

Hai tình huống tôi nêu ra chỉ là mơ và phim thôi chứ ngoài đời không có chuyện đó đâu, trừ khi bạn là một cao thủ thật sự. Tôi có tập tành võ vẽ chút ít, đủ để tạo phản xạ né một vài đòn cơ bản chứ cao thủ thì chưa bao giờ. Mà trong thực chiến kỹ thuật thôi là chưa đủ, theo tôi cái quan trọng nhất là kinh nghiệm và sự lì đòn. Tôi ít đánh nhau, kinh nghiệm là ít và sự lì đòn lại càng không…

1 vs 1 với cái chân đang bị thương của tôi còn khó chứ đừng nói đến chuyện phải cân cả hai thằng một lúc như bây giờ. Biết là mình yếu thế, tôi liền tìm viện minh. Quay đầu sang trái, tôi hy vọng sẽ tìm được cái xe lúc nãy nhìn thấy, nhưng thật không may nó không còn ở đó nữa. Bất chợt tôi cảm thấy lo lắng thật sự cho QC. Tụi nó đánh tôi, tôi không sợ, nhưng tụi nó động đến em, tôi sợ… Em mà có chuyện gì chắc tôi sẽ ân hận cả đời…

-         “Nếu hai anh đến để trấn tiền thì đây ạ…”, tôi móc trong túi số tiền còn sót lại của mình.

Bất chợt tôi thấy ánh mắt thất vọng của QC. Thật lòng, tôi không biết phải đáp lại ánh mắt đó như thế nào. Tôi tìm cách tránh nó.

-         “Tụi tao không cần tiền, tụi tao chỉ thích con nhỏ bạn gái của mày. Nó xinh quá thể”, một thằng vừa trả lời vừa cười hềnh hệch và không quên đưa tay tay lên định vuốt má em.

QC gạt tay nó sang một bên và ném lại cái nhìn tóe lửa. Em hét lên với tôi.

-         “Anh sợ cái gì chứ! Đồ hèn”

Chưa bao giờ tôi thấy mình hèn đến thế…

-         “Anh xin lỗi! Anh không bảo vệ em được…”, tôi cắn môi.

-         “Mày đi đi! Và bỏ con người yêu của mày ở lại”, một thằng ra lệnh.

-         “…”

Tôi thất thểu bước đi trong ánh mắt đầy tuyệt vọng của QC. Đó là ánh mắt mà cả đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại. Ánh mắt đã nói lên tất cả, kể cả sự bất lực của tôi…

Cả ba bao gồm QC và hai thằng gây sự đều nhìn theo tôi. Khi thấy tôi tập tễnh đi được chừng 2m, hai thằng bả gà quay đầu lại và bắt đầu dở trò.

-         “Thằng người yêu của cưng nó hèn lắm. Để tụi anh bảo vệ…”

Lời nói của thằng số 1 chưa dứt, nó đã ăn trọn một đá ngay hạ bộ của tôi từ phía sau. Bình thường đá bóng tôi sút khá mạnh, nhưng hôm nay tôi chỉ dành nửa lực cho cú đá này. Và cú đá nửa lực của tôi cũng đủ để khiến thằng số 1 gục xuống và lăn lộn trong đau đớn… ”Xong một thằng, giờ còn thằng số 2”, tôi nhủ và không quên đứng thủ thế.

Thấy bạn mình bị đá lén, thằng số 2 quay phắt lại nhìn tôi và từ từ tiến lại gần. 1 đánh 2 đúng là bất khả thi thật, nhưng 1 vs 1 như này tôi nghĩ là mình cầm cự được. Phần còn lại chắc phải nhờ QC bay vào yểm trợ…

Thấy nó lại gần, tôi nuốt nước bọt ừng ực, vì quả thật thằng này to hơn tôi khá nhiều. Vậy mà khi nó tiến lại gần tôi được tầm nửa mét, bất ngờ tôi lại thấy nó hét lên đau đớn trước khi lăn lộn xuống đất như thằng số 1…

Thì ra QC bắt chước tôi. Em đá một quả y chang cho thằng còn lại. Mà tôi tin QC đá không nhẹ đâu vì tôi nghe… rộp một cái. Tôi không biết đó là tiếng… cà dập hay là một thứ âm thanh tương tự. Nếu là trường hợp một thì quả thật đời thằng số 2 quá đen.

Tôi hấp tấp nổ máy…

*

**

***

-         “Sao lúc nãy nói anh nặng lời vậy?”, tôi trách QC.

-         “Em tưởng anh bỏ em lại thật. Hic”

-         “Em dở à. Bỏ lại để mà chết à?”

-         “Vậy sao anh không nhảy vào chiến luôn”, QC thắc mắc.

-         “Nhảy vào để mà chết chùm à? Thứ nhất hai thằng đó nó to hơn anh. Thứ hai chân anh đang bị thương. Bên địch vừa có chất vừa có lượng thì anh đánh bằng niềm tin à?”, tôi ra sức giải thích.

-         “Anh làm em sợ muốn khóc”, cô bé nói với giọng hờn dỗi.

-         “Em mà bị gì anh còn khóc to hơn em đấy. Đâu phải lúc nào dùng sức cũng là hay đâu…”

-         “…”

-         “Mà sao em đá mạnh thế?”, tôi cố nén cười.

-         “Không đá mạnh để anh ăn hành à?”, QC bật cười.

-         “Thật lòng, anh cũng chẳng muốn đánh lén đâu. Bất đắc dĩ lắm mới phải dùng cái trò tiểu nhân này…”, tôi ngập ngừng.

-         “Hì. Đối với hạng đó đánh kiểu nào cũng như nhau cả thôi…”

-         “Em xin lỗi…”, QC ấp úng.

-         “Tại sao?”

-         “Vì em đã nghĩ xấu về anh…”, cô bé khó khăn nói từng chữ.

-         “Anh không nghĩ gì đâu…”

-         “Em cũng hy vọng như vậy…”, QC trả lời pha chút ngượng ngùng.

Mặc dù trả lời “tôi không hề nghĩ gì”, nhưng sự thật là tôi đã nói dối. Trong lòng tôi đang buồn rất nhiều. Tôi buồn vì QC không hiểu tôi thì ít mà buồn vì lời lẽ mình nhận được từ em thì nhiều. Mặc dù đã dặn lòng mình rằng những gì tôi nghe được chỉ là một phàn ứng rất tự nhiên của một cô gái, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật…

Ở trên đời, có hai thứ không bao giờ được làm tổn thương. Đó là cảm xúc của phụ nữ và lòng tự trọng của đàn ông. “Đồ hèn!”… lời nói như một vết dao xé toạc lòng kiêu hãnh của một người đàn ông trong tôi. Đau thật! Cái ánh mắt uất hận của QC lúc tôi quay sang nhìn em. Đấy cũng là chi tiết khiến tôi luôn dặn lòng mình sẽ không bao giờ tôi cho phép nhưng người phụ nữ tôi thương dành cho mình thêm một lần nào nữa…

Về đến nhà, tôi nhận được điện thoại của thằng Ngọc Anh hẹn sáng mai đi mua sào cho buổi dựng trại vào buổi chiều. Cuộc điện thoại làm suy nghĩ của tôi tích cực hơn nhiều thay vì cái cảm giác tồi tệ mỗi khi nghĩ đến chuyện vừa gặp hai thằng du côn.

Nhưng người tính không bằng trời tính, hai hôm hội trại sau đó, một cơ số chuyện bất ngờ xảy ra…

Chap 87:

Hội trại do Đoàn trường tổ chức hàng năm. Đây là dịp để học sinh trong lớp nói riêng và trong trường nói chung có cơ hội gần nhau một cách hợp tình hợp lí nhất. Học sinh mà! Làm gì có chuyện phụ huynh cho phép một lũ giặc được tụ tập lại, không ai quản lí, muốn làm gì thì làm, nhất là vào ban đêm nữa chứ. Chính vì vậy, sự xuất hiện của hội trại đã được chúng tôi ví von như sự xuất hiện của ông bụt trong lúc chúng tôi, những “học sinh ngoan hiền nhất quả đất”, hàng đêm khóc thầm vì sự quản lí gắt gao của những bậc phụ huynh.

Sáng hôm sau, lớp tôi tập trung ở nhà thằng Phương, vì nhà nó rộng nhất và bố mẹ nó cũng thuộc loại dễ nhất. Tất cả đã được phân công nhiệm vụ một cách rõ ràng. Nói là phân công cho nó oai vậy thôi, chứ thực ra cũng chỉ có 2 nhóm, nhóm con trai và nhóm con gái. Nhóm con trai được phân công nhiệm vụ dựng trại, trong khi đám con gái lo phần chuẩn bị “đồ nhắm” vào ban đêm và thức ăn để bán vào buổi tối.

À cho tôi được nói một chút về cái hội trại trường tôi. Hội trại được chia làm ba phần chính, bao gồm hội chợ, văn nghệ quần chúng và hội trại. Trong phần hội chợ, mỗi lớp sẽ chịu trách nhiệm một gian hàng đồ ăn do chính lớp mình đứng tên. Tiền vốn thường là từ quĩ lớp. Cái trò bán đồ ăn này thật sự rất là man rợ. Tôi xin được kể sau cho các bạn nghe. Sau phần hội chợ, bắt đầu từ 5-6h chiều cho đến khoảng 7-8h tối, tất cả các lớp sẽ chung tay dọn dẹp rác để biến sân trường thành sân khấu cho hoạt động tiếp theo, mang tên văn nghệ quần chúng. Văn nghệ quần chúng sẽ diễn ra cho đến 12h đêm. Sau đó, lửa trại sẽ được thắp và cuộc vui mới thật sự bắt đầu.

Đại loại nó là như thế. Giờ tôi xin được bắt đầu luôn bằng việc chuẩn bị của lớp tôi.

Sau khi công việc được phân chia rõ ràng, chúng tôi bắt tay ngay vào công cuộc chuẩn bị. Đám con gái rủ nhau đi chợ mua thịt thà, rau củ các loại. Lớp tôi chọn món, mà theo như giang hồ đồn là dễ làm và cũng dễ kiếm lời, đó là thịt nướng và bò lá lốt nướng [nghĩ đến lại thèm, chẹp]. Trong khi đám con gái gánh vác trách nhiệm bếp núc của “một người vợ tảo tần trong gia đình”, thì tụi tôi, đám con trai, được phân công những nhiệm vụ đòi hỏi cơ bắp nhiều hơn. Tôi để QC theo hai nhỏ bạn thân của tôi.

Từ bé đến lớn, ở nhà, tôi chẳng phải mó tay vào việc gì, vậy mà không hiểu sao hôm nay, khi phải gánh vác trách nhiệm với cả lớp, tôi cảm thấy cực kì phấn chấn. Đó là cái cảm giác thích thú khi có người công nhận những đóng góp của mình. Và tôi nghĩ điều này là cực kì quan trọng trong công việc. Các bạn thử hình dung xem, sau vô vàn những cố gắng, đóng góp, say mê cho một dự án nào đó, cuối cùng tất cả những gì bạn nhận được chỉ là sự im lặng của sếp, vì xem đó là nghĩa vụ của bạn, hoặc không có một sự tưởng thưởng xứng đáng nào. Liệu các bạn còn có hứng thú với những công việc sau này!? Chắc chắn là không đối với tôi. Tôi không bao giờ làm một công việc mà cấp trên không biết trân trong những đóng góp của tôi.

Quay lại chủ đề chính. Tôi với ba thằng nữa lãnh trách nhiệm đi mua sào gỗ. Mấy đứa còn lại, nhóm đi mua lều, nhóm đi mua than để tối nướng thịt, nhóm không có việc thì lo làm xe ôm cho tụi con gái… Nhìn chung, nói là phân công công việc này nọ cho nó quan trọng hóa vấn đề chứ thật ra mấy thứ tụi tôi làm đa phần theo kiểu “thiếu đâu bù đấy”. Tuy mệt nhưng vui cực.

Tôi đi cùng xe thằng Dương, thằng Nam đi cùng xe thằng Tùng. Ban đầu vác mấy cây sào gỗ dài phải 6-7m trên vai, tôi chưa thấy gì, nhưng đi được tầm một đoạn là tôi than trời.

-         “Mỏi vai đếch chịu được ấy. Đổi cho tao tí mày”

Cứ thế, tôi với thằng Dương thay phiên nhau thằng lái, thằng vác cho đến tận trường. Đặt được cái sào vào lớp, cả bốn thằng ngồi thở như thể mới đi cày về.

-         “Tối mà không được giải trại đẹp nhất thì cũng phí của”

Xong xuôi, bốn thằng lếch thếch kéo nhau về nhà thằng Phương. Khi cả đám về đến nơi thì thấy hội còn lại đang ngồi tán phét. Tôi nhảy xuống xe, lên tiếng hỏi thằng Duy.

-         “Ăn chưa mày?”

-         “Chưa! Đang chờ các bố về đây. Rửa mặt mũi rồi vào chiến cơm thôi. Tụi tao mua về xong xuôi cả rồi”

-         “Ăn gì thế?”, tôi tươi rói khi nghĩ đến cái bụng đang biểu tình của mình.

-         “Cơm tấm”

-         “Chuẩn đấy”, tôi búng tay cái tách.

Trước khi đi rửa mặt mũi chân tay, tôi tìm nhỏ H, con nhỏ được giao trọng trách bếp trưởng.

-         “Chuẩn bị xong xuôi chưa mày?”

-         “Thịt cắt rồi ướp iếc đầy đủ rồi. Lát ăn xong ngồi cuốn với lá lốt và xiên que nữa là xong”, nó nháy mắt.

-         “Năm ngoái nhất rồi. Năm nay sao?”, tôi hỏi khó nó.

-         “Yên tâm đi. Có H ở đây là xong hết”, nó vừa khen vừa vỗ ngực.

Cái hành động của nó khiến tôi bật cười. Chuyện gì có thể không yên tâm chứ việc bếp núc tôi rất tin tưởng nhỏ này. Không giống nhỏ L tiểu thư chả biết làm cái gì, nhỏ H được mẹ nó luyện đan từ bé, nên khá là đảm đang. Tối đã có dịp ăn mấy thứ nó nấu và điều đó đã được kiểm chứng. Tuy không ngon đến mức ăn xong phải xuýt xoa, nhưng đồ ăn nó làm công bằng mà nói là rất ổn. Tôi nhận ra một điều, nhỏ H sau này sẽ thuộc tuýp phụ nữ của gia đình, tức là hướng nội chứ không hướng ngoại. Tôi thích mẫu con gái như vậy, luôn luôn đặt gia đình lên trên hết.

Tôi nhớ như in định nghĩa của mẹ tôi “để đánh giá một người phụ nữ có thành đạt hay không người ta sẽ nhìn vào chồng và con của cô ấy”. Ý là một người phụ nữ dù có giỏi giang đến mấy mà chồng và con không ra gì thì không được gọi là thành công trong cuộc sống. Bạn nữ nào đọc truyện tôi viết hãy suy ngẫm về điều này nhé…

*

**

***

Cơm tấm ngon thì khỏi phải bàn rồi, nhưng hôm nay nó còn ngon thêm gấp bốn lần. Hai lần vì cái bụng đang lép kẹp của tôi, thêm hai lần vì niềm vui ăn chung cùng đám bạn. Vừa ăn vừa tám chuyện với những đứa bạn trí cốt còn gì tuyệt bằng. Đó là chưa kể có mấy thằng còn trai còn dành đồ ăn với nhau. Đúng là vui nổ trời. Đứa cười, đứa nói, đứa khua tay múa chân… tất cả tạo thành một bức tranh sôi động, đầy màu sắc và chan đầy kỉ niệm. Tôi nghĩ không chỉ riêng mình tôi mà ai ai cũng có một thời để nhớ như vậy. Ôi mái trường! Ôi những tháng ngày còn sống mãi.

Ăn uống no say, tụi con gái hò nhau vào cuốn thịt và xiên que. Lúc này, chẳng biết làm gì, đám con trai chia thành vài nhóm “đi tìm niềm vui riêng của mình”, nhóm chơi đánh bài, nhóm rủ nhau ra quán làm vài cơ bida, có nhóm lại quyết định đi đá pes. Lúc đầu, tôi định đi đá pes cùng tụi thằng Cương, thằng Nhật, nhưng nghĩ sao tôi lại quyết định đi chọc bida cùng tụi thằng Nam.

Tôi đá pes ổn, nhưng chơi bida thuộc loại gà mờ, nên được bắt cặp với thằng Quỳnh, được mệnh danh là cơ thủ số 1 của khối. Thằng này dân tỉnh nên từ nhỏ đã phải giúp đỡ bố mẹ chuyện đồng áng. Nó kể rằng lúc không có việc gì, nó nằm hít đất cho đỡ buồn. Nên không miểu tả chắc các bạn cũng dễ dàng hình dung hình dáng nó thế nào. Bắp tay nó to bằng bắp chân tôi. Người nó to gấp đôi người tôi. Nói theo một cách so sánh đầy hình ảnh thì là nó khỏe như… một con thú.

Nhào vào chơi, thằng Quỳnh đòi đề ba liền. Và cũng chính “nhờ” nó, tôi được chạy sang đá pes cùng tụi thằng Cương sớm hơn dự định. Chuyện nó là thế này…

Thằng Quỳnh cầm cây cơ lên ngắm nghía một hồi rồi từ từ hạ thấp trọng tâm xuống. Nó kéo cây cơ ra đằng sau và đề một cú cật lực. Với cái lực không-phải-con-người của nó mà cây cơ trúng được trọng tâm thì chắc bi phá ra nhìn sẽ yêu lắm, nhưng thật không may cho chúng tôi khi cơ do thằng Quỳnh xuất ra trúng vào phần dưới của bi cái. Quả bi bay ra khỏi bàn một cách ngạo nghễ và không quên đáp luôn vào mông một anh cởi trần, xăm rồng trên lưng, đang cong người lấy thế cho lượt đánh của mình…

Khỏi phải nói tụi tôi chạy chối chế. Cũng may là anh ấy hôm đó ăn chay, chứ không giờ này chắc tôi cũng chẳng ngồi đây mà viết được mấy dòng này cũng nên.

*

**

***

Chơi bời chán chê, ngó đồng hồ cũng đã 3 giờ chiều, tôi khoát tay kéo đám bạn quay lại trường để bắt đầu dựng trại. Lúc tụi tôi đến nơi mới chỉ có lác đác vài lớp bắt tay vào làm. Nhìn cái trại thấy đơn giản mà công nhận dựng được lên đúng là khác xa so với tưởng tượng.

Cả đám con trai hì hụi cũng phải đến 5 giờ mới xong. Khi tụi tôi vừa kết thúc cũng là lúc đám con gái vừa kéo đến. Vài thằng không tham gia dựng trại có nhiệm vụ ở lại giúp đám con gái nhóm bếp và kê bàn ghế để tạo một gian hàng nho nhỏ. Không khí khẩn trương và tấp nấp hệt như cảnh tượng người ta đi trẩy hội. Mà nói là hội cũng chẳng sai khi tôi quay sang nhìn toàn bộ sân trường với cơ man người là người. Tiếng la ó giục giã, tiếng kê bàn lạch cạch, tiếng gọi nhau í ới, tiếng than kêu lách tách… Tất cả vẫn còn đọng lại trong một thước phim đầy tiếng cười mà tôi đã, đang và sẽ giữ mãi trong một góc nhỏ tâm hồn, vì tôi hiểu rằng những gì đã qua sẽ không bao giờ quay trở lại…

Chap 88:

Nhìn gương mặt đám bạn lúc nào cũng rạng rỡ cho dù đã thấm mệt khiến lòng tôi vui lây. Có lẽ ai cũng hiểu rằng sẽ còn lâu lắm chúng tôi mới lại dịp ở cạnh nhau như ngày hôm nay. Quãng thời gian cắp sách đến trường bao giờ cũng đáng nhớ nhất thì phải…

Nếu có ước muốn cho cuộc đời này Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại Cho bao khát vọng,đam mê cháy bỏng Sẽ còn mãi trong tim mọi người Để tình yêu ước mơ mãi không phai…

*

**

***

Dựng xong cái trại người tôi đầm đìa mồ hôi, tôi nói lại với thằng Phương để phóng xe về nhà tắm táp cho sạch sẽ rồi mới quay lại.

Quay lại trường cũng đã 5h30. Lúc này, các trại gần như đã được dựng xong hết, mùi thức ăn bốc lên nghi ngút. Lớp tôi nằm gần trong cùng, để đến được đó tôi phải đi ngang qua vô số các lớp khác, không ít trong số đó tôi có bạn hoặc là lớp mẹ tôi dạy. Và cái điều mà hai năm trước, năm nào tôi cũng bị, lại xảy ra thêm một lần nữa…

-         “Có khách chúng mày ơi !!!”

Thằng Dũng lớp Hóa la lên như bắt được vàng khi thấy tôi “lơ ngơ như bò đội nón” bước qua gian hàng lớp nó. Khi tôi toan bỏ chạy thì 2-3 thằng không biết từ đâu chui lên đã kịp giữ chặt tôi lại. Bốn thằng ra sức kéo tôi về phía lớp tụi nó.

-         “Chống cự là bụng bự. Cho nên tốt nhất là mày ngoan ngoãn đi cho đỡ nhọc sức”

Thằng Dũng vừa cười hềnh hệch vừa vỗ vỗ vai tôi. Nhìn tôi chẳng khác nào thằng tội phạm bị ba chú công an kéo về đồn. Nhục không để đâu cho hết.

-         “Các em đâu? Có khách sộp đến mở hàng này”, thằng Hải cười nói.

-         “M ăn gì? Để mình lấy”, nhỏ Hà lớp trưởng lớp Hóa rạng rỡ.

-         “À à. Lớp Hà có cái gì?”, tôi bắt đầu run khi nghĩ đến cảnh chặt chém ở mấy mảnh đất du lịch vào mùa lễ tết.

-         “Lớp Hà có gỏi xoài, gỏi bò, gỏi gà và món mì xào cá”

-         “Cho M hỏi ý không phải, mấy cái gỏi gỏi gì đó thì M nghe rồi, sao món mì xào cá nghe chẳng liên quan gì đến nhau vậy?”, tôi thắc mắc.

-         “À. Đây là món gia truyền nhà Hà. Bình thường Hà thấy mẹ Hà làm ngon lắm, nên hôm nay Hà quyết định đem bí kíp này truyền bá cho mọi người”, nhỏ Hà đáp với vẻ mặt rất đỗi tự hào.

-         “Tức là lần đầu Hà làm à?”, tôi nuốt nược bọt đánh ực.

-         “Ừ. Lần đầu. Và M là người đầu tiên có diễm phúc được thử nó đấy”

Chẳng chờ tôi đồng ý, nhỏ Hà dúi luôn một cái hộp giấy mà người ta thường hay đựng cơm vào tay tôi.

-         “10 nghìn. Thu tiền các em”, nhỏ Hà phẩy tay.

-         “M có bảo ăn cái này đâu. M thích gỏi xoài hơn”, tôi khua tay.

-         “Thêm một hộp gỏi xoài cho đại gia đây tráng miệng nhé”, nhỏ Hà quay ra đằng sau ra lệnh.

-         “Tới ngay”, giọng một thằng con trai bắt chước tiểu nhị trong mấy bộ phim tàu cất lên.

-         “Hà ơi! M lấy một hộp thôi. Nãy ở nhà M có ăn sơ sơ rồi. Giờ no ghê lắm”, tôi bịa chuyện.

-         “Thôi M chịu khó. M mở hàng mà mua ít thì kì lắm… Lấy tiền đi các em”, nhỏ Hà lạnh lùng hất mặt ra hiệu cho mấy thằng đang giữ chặt tay tôi.

Cực chẳng đã, tôi đành móc 15 nghìn đưa cho nhỏ Hà và không quên gởi lời mời đầy hàm ý.

-         “Chút nữa Hà với Dũng sang lớp mình, mình mời thịt nướng lớp mình làm nhé”

-         “Ừ chút nữa Hà sang. M cứ về trước đi…”, nhỏ Hà cười tít trog khi miệng tôi đang méo xệch. Nó mà dám sang tôi sẽ nhận nó là má xưng con liền…

Cầm hai hộp đồ ăn, một là cái món mì xào cá lần đầu tiên trong đời nghe thấy, hai là gỏi xoài trên tay. Tôi bước đi mà lòng vẫn còn ấm ức khi nghe văng vẳng đằng xa tiếng thằng Dũng “Đại gia vào mở hàng chúng mày ơi”. Lại thêm một con chim lạc vào chuồng. Thôi kệ! Ít ra cũng có thằng bị lừa giống mình. Dù sao chết chung vẫn còn vui chán.

Khi tôi vẫn còn đang vật vã cố nuốt cục tức vào bụng, một giọng nói con gái mềm mại vút lên từ đằng sau.

-         “Anh ơi! Anh ăn mì xào cá gia truyền của lớp 12 Hóa xong chắc là sẽ khát nước lắm nhỉ. Lớp em bán đủ loại nước trên đời nè anh”

-         “À thật ra thì anh uống nước từ nhà rồi em ạ”, tôi vừa quay lại đằng sau vừa xua tay xem chừng rất tôi nghiệp.

-         “Anh ơi! Anh ăn món gia truyền bên lớp kia xong lẽ nào anh không ủng hộ lớp em… hả anh?”

Cô bé lớp 10 Văn dương đôi mắt long lanh nhìn tôi. Lời chưa kịp dứt, một “dàn đồng ca”, có lẽ đã chuẩn bị sẵn, đứng từ đằng sau đồng thanh nghe một cách ai oán.

-         “Anh ơiiiiiii…”

Nói thật, cái kiểu dùng mĩ nhân kế cộng thêm chiêu kể khổ thế này là tôi chết chắc. Phần vì tính tôi dễ mủi lòng với “những mảnh đời bất hạnh”, phần vì, phần này to hơn hẳn, mấy em 10 Văn dễ thương cực. Cái giọng nũng nịu như muốn nhấn chìm người khác trong mật ngọt như thế đến… Đường Tăng cũng phải đầu hàng chứ đừng nói gì một thằng phát triển tâm sinh lí bình thường như tôi đây.

-         “Em cho anh một ly thôi nhé”, mặt tôi là một hỗn độn cảm xúc giữa thương người và thương mình. Nhiều khi tôi thấy thương bản thân mình ghê gớm.

-         “Vâng! Anh uống nước gì ạ?”, cô bé 10 Văn cười tươi rói.

-         “Em có nước gì? Và… giá cả thế nào”, tôi quyết định hỏi giá trước để nếu có bị chém đi chăng nữa thì chỉ đau thôi chứ không có sốc.

-         “Ở đây tụi em bán nước nào cũng… 5… nghìn… hết”, nói điều em ấy chỉ chỉ lên cái bảng đặt gần đó. Cái bảng được đặt ở vị trí khá là khuất, nhìn mãi mới thấy được. Lớp 10 mà khôn thế không biết…

-         “Sao đắt quá vậy em? Em đi buôn nước hay em đi buôn dao mà sao nghe cái giá xong cổ anh muốn lìa luôn vậy?”

Tôi lấy cái tay xoa xoa cổ trong khi cô bé 10 Văn không thể ngưng cười.

-         “Anh thông cảm đi. Công tụi em mua về làm rồi… dụ khách nữa”, em ấy lấy tay che miệng cười.

-         “Đắt quá! Anh không mua đâu”

Tôi nghĩ lúc đó lời tôi đáp phải là của người đàn ông lạnh lùng nhất hành tinh cũng nên. Nhưng tôi lạnh lùng cũng chỉ được 2 giây khi chiêu cũ lại được các cô bé lớp 10 Văn giở ra. Một dàn các em nữ, mặt mở to long lanh, chắp tay dưới cằm đồng thanh kêu lên.

-         “Anh ơiiiiiii…”

-         “Thôi thôi! Đây! Tiền đây! Lấy cho anh một ly”

Tôi hấp tấp rút tiền từ trong túi ra đưa cho một em đại diện. Tôi sợ tôi mà chờ lâu thêm chút nữa chắc tôi tăng xông chết cũng nên. Đúng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân.

*

**

***

Sau lớp 12 Hóa và 10 Văn là lớp 11 Văn mẹ tôi chủ nhiệm và lớp 11 Lý, đàn em của lớp tôi. Vẫn là cái kiểu hù dọa “bỏ tiền hay bỏ mạng lại” khiến tôi phải quyết định “bỏ của chạy lấy người”. Giờ nghĩ lại vẫn còn sởn da gà.

Cuối cùng, tôi cũng đã về đến trước cửa lớp trong một niềm hân hoan khôn tả. QC nhìn thấy tôi như thấy người ngoài hành tinh.

-         “Anh làm gì mà mặt mày phờ phạc vậy?”

-         “Anh mới bị cướp…”

-         “Xạo quá đi. Anh mà bị cướp thì em thành con kiến”, cô bé bĩu môi.

-         “Thật mà. Huhu. Lúc đi mang 50 nghìn, giờ trong túi còn có 10 nghìn đây này”, tôi làm cái mặt đau khổ.

-         “Hihi. Thật hả. Chuyện thế nào kể em nghe”, QC lay vai tôi.

Trước ánh mắt khẩn khoản của em, tôi từ từ kể lại câu chuyện tôi bị “cướp cạn” thế nào. QC vừa nghe tôi kể vừa khúc khích cười.

-         “Làm gì mà cười hoài vậy?”

-         “Hihi. Lớp anh cũng đâu có hiền lành gì đâu. Anh xem kìa”, nói điều em chỉ tay về phía thằng Quỳnh và thằng Cường đang lôi xềnh xệch một thằng lớp A1 về phái gian hang của lớp tôi.

Tôi nuốt nước miếng đánh ực. Hình như lớp tôi còn dã man hơn nhiều lớp khác. Cảnh tượng xảy ra trước mặt khiến tôi vừa buồn cười lại vừa thương cái thằng bị kéo. Nạn nhân là một thằng bạn thân của hai đứa lớp tôi.

-         “Tao hỏi mày có mua không?”, thằng Quỳnh giơ nắm đấm nhăm nhăm về phía thằng An lớp A1.

-         “Em mua, em mua”, thằng An giơ hai tay trước mặt đầu hàng.

-         “Vì cái tội mày làm tụi tao mất sức, nên tao bắt mày phải trả giá… H! Mày lấy cho thằng này hai xiên thịt”, thằng Quỳnh nháy mắt với nhỏ H.

-         “Có ngay cho anh đẹp trai đây”

Nhỏ H nhanh như thoắt đưa hai xiên thịt đã chín về phía thằng Nam. Thằng Nam là người có nhiệm vụ cầm chai tương ớt xịt vào. Sau đó đến thằng Nhật cầm chai tương nếu khách có nhu cầu. Và cuối cùng là nhỏ Hoa có nhiệm vụ thu tiền. Một dây chuyền buôn bán khá hoàn hảo bắt đầu từ khâu lừa khách, à nhầm nghệ thuật lôi kéo khách hàng chứ, cho đến khâu quản lí thu chi. Tôi không biết cái kiểu chèo kéo thế này chỉ có ở trường tôi hay nó là văn hóa chung của tất cả những trường khác. Đúng là nhất quỉ, nhì ma, thứ ba học trò mà.

Mặc dù lúc đầu có chèo kéo thật, nhưng không thể phủ nhận một điều món thịt nướng lớp tụi con gái phụ trách ngon thật. Bằng chứng là thằng An vừa cắn miếng đầu, nó đã gật gù ra chiều rất vừa ý. Sau khi ăn hết hai xiên bị ép buộc, nó đã tự giác mua thêm một xiên và không tiếc lời khen.

-         “Công nhận lớp mày làm thịt nướng ngon thật Cường ạ. Chẳng bù cho tụi con gái lớp tao cũng làm món này mà ăn thử một miếng, tao tởn đến già luôn”

*

**

***

Sau khi ngồi cùng đám bạn một lúc, QC rủ tôi đi vòng vòng để thử các món của nhiều lớp khác. Lúc đầu, tôi còn chối đây đẩy. Nhưng do em nài nỉ quá nên tôi đành phải chiều theo.

Đi qua ba gian hàng, nhìn mấy món ăn, cả tôi và em không thấy có hứng thú lắm nên cả hai cũng chẳng buồn dừng lại. Đến cái thứ tư, tôi gặp Hoài Anh đang đứng trước gian hàng của lớp mình. Hôm nay, em có nhiệm vụ đứng chào hàng cho lớp 10 Anh. Nhìn thấy tôi, lúc đầu em có vẻ sững sờ, nhưng sau đó cũng khẽ gật đầu chào lại. Tôi đang tính bỏ đi thì QC đã nắm cổ tay kéo thẳng về phía gian hàng lớp Hoài Anh… 

Chap 89:

Tôi đang tính bỏ đi thì QC đã nắm cổ tay kéo thẳng về phía gian hàng lớp Hoài Anh…

-         “Em làm gì vậy QC?”, tôi giằng tay ra khỏi tay em.

Ban đầu có vẻ hơi bất ngờ trước hành động của tôi, nhưng rồi QC đã kịp lấy lại vẻ bình tĩnh.

-         “Đi ăn thôi mà anh. Đi với em. Nào!”, cô bé chìa tay ra trước mặt tôi và nhìn tôi với đôi mắt chờ đợi.

-         “Hết chỗ rồi hay sao mà em lại rủ anh vào chỗ đó”, tôi nhăn mặt nhìn QC rồi quay sang nhìn Hoài Anh với ánh mắt e dè.

-         “Anh đừng lo, không có chuyện gì đâu”, cô bé lắc nhẹ đầu trấn an tôi.

QC bảo yên tâm mà có người tin ngay, thì có hai trường hợp, một là người đó chẳng hiểu gì về em, hai là bị ấm đầu. Tôi không bị ấm đầu và cũng thuộc dạng hiểu về em kha khá qua việc không ít lần méo mặt vì những hành động chẳng giống ai của cô bé, cho nên chuyện tôi không dám tin ngay cũng chẳng phải khó hiểu.

-         “Anh không tin. Em nói có trời mới dám tin”, tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Đúng lúc đó, tôi thấy Hoài Anh đang nhìn tôi có vẻ khó hiểu. Đáp lại, tôi chỉ cười nhạt và kéo QC sang hướng khác. QC cũng chẳng vừa, khi em ngồi thụp xuống và nhất quyết không chịu đi.

-         “Đi anhhhh. Em chỉ muốn ăn thôi. Em nói thật đấy”, em làm cái mặt ngây thơ như thể mình chưa mắc lỗi bao giờ.

-         “Có mà quỉ chứ ngây thơ cái nỗi gì”, tôi rủa thầm.

-         “Sang quầy bên cạnh! Anh nói có nghe không?”, tôi nghiêm mặt lại.

Biết là không thể thuyết phục tôi theo cách này, QC đành ngậm ngùi đứng lên. Nhìn cái mặt bí xị của em tôi vừa thương vừa buồn cười.

Tôi vừa bảo rằng khi QC nói đừng lo mà có người tin ngay thì rất có thể người đó chẳng hiểu gì về em, nhưng trong một tình huống khác nếu nghĩ rằng cô bé dễ dàng bỏ cuộc thì người đó còn chẳng biết gì về em nhiều hơn. Bằng chứng là cái mặt như “bánh bao nhúng nước” được QC giữ nguyên xi bên cạnh tôi một lúc thật lâu và một biểu hiện khác, tôi hỏi gì em cũng chỉ ậm ừ cho xong chuyện. Tôi biết cách giải quyết, chỉ có điều tôi không dám đặt niềm tin vào em trong chuyện này. Nhìn thấy QC như vậy tôi cũng chẳng vui vẻ gì…

-         “Đừng khiến anh phải ân hận vì quyết định của mình đấy”, giọng tôi trùng xuống.

-         “Anh bảo sao?”

-         “Quay lại gian hàng lớp Hoài Anh đi. Không phải em đang chờ đợi điều đó hả?”, tôi nhún vai.

-         “Là anh nói đấy nhé”, QC cười tươi rói đúng như những gì tôi nghĩ.

-         “Anh tin em…”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bé và nói với một âm lượng vừa đủ nghe. Tôi không biết QC có cảm nhận hết được thông điệp từ ba từ đầy sức nặng đó không, nhưng tôi có thể nhận thấy việc em khẽ mỉm cười và gương mặt như dãn ra. Có lẽ, chắc là chỉ có lẽ thôi, trong mỗi hành động của em từ giờ trở đi sẽ luôn đi kèm theo một suy nghĩ “mình làm vậy có bị mang tiếng là thất hứa với anh ấy không!?”.

Tôi cùng em quay lại gian hàng lớp 10 Anh của Hoài Anh. Thấy tôi một lần nữa có vẻ khiến cho Hoài Anh đôi chút bối rối…

-         “Anh ủng hộ lớp em nhé”, cô bé nhìn tôi cười hiền. Sau đó, em khẽ liếc sang phía QC và rất nhanh đánh con ngươi về vị trí cũ.

-         “Lớp bạn có món gì?”, QC là người cướp diễn đàn.

-         “À, ừm. Lớp mình có… gỏi cuốn và bánh tráng trộn”

-         “Anh ăn gì?”, QC quay qua hỏi tôi.

-         “À, ờ… em ăn gì?”, tôi tỏ rõ vẻ lúng túng.

-         “Hoài Anh cho mình 20 cái gỏi cuốn nhé”, QC dõng dạc.

-         “À… vâng… để mình nói bạn mình lấy”.

Tôi bấm tay QC hỏi nhỏ.

-         “Sao em mua nhiều quá vậy?”

-         “Để em mang về cho mấy anh chị lớp anh và…”

-         “Và gì?”

-         “Em muốn thay anh ủng hộ lớp Hoài Anh…”

Bỗng dưng tôi im bặt sau câu trả lời thật lòng của QC. Thật tình mà nói từ khi gặp em, QC đưa tôi đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những khi tôi hy vọng em sẽ làm điều tốt đẹp thì em lại khiến tôi thất vọng, và ngược lại mỗi khi tôi nghĩ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra thì như các bạn thấy đấy, em lại khiến tôi đứng hình vì cử chỉ đẹp của mình…

Cầm túi gỏi cuốn, mà Hoài Anh đưa, đi được một lúc, tôi vẫn còn gật gù. Thấy có điều bất bình thường, QC lên tiếng hỏi ngay.

-         “Anh bị làm sao vậy?”

-         “Sao trăng gì?”, tôi lấy tay quẹt mắt.

-         “Em thấy anh cứ tủm tỉm nãy giờ”, cô bé nheo nheo mắt nhìn tôi.

-         “Hơi bất ngờ vì hành động của em thôi”

-         “Vậy hả?”

-         “Ừ”

-         “Bất ngờ chỗ nào?”

-         “Anh nghĩ em sẽ lên gối và cho Hoài Anh mấy chỏ trước khi túm tóc và dần cho cô bé ấy một trận”, tôi gật gù trước trí tưởng tượng phong phú của mình.

-         “Anh xem phim hành động Mỹ nhiều quá rồi đấy”, QC bật cười.

-         “Dù sao thì… anh cũng hơi hơi thích hành động đó của em”

-         “Chỉ hơi hơi thôi à?”, em nháy mắt.

-         “Chỉ hơi hơi thôi”

Mặc dù rất muốn khen QC một câu cho nó đàng hoàng, nhưng dễ dàng tán dương một người không phải là tính cách của tôi. Tôi rất trân trọng những lời tán thưởng của mình, vì vậy nếu ai hiểu tính tôi người đó sẽ biết được rằng khi tôi khen tức là tôi thật lòng.

*

**

***

Trời bắt đầu nhá nhem tối. Bóng người hiện ra bắt đầu mờ dần. Không khí mỗi lúc một sôi động hơn. Dòng người đi theo thành từng tốp, từng nhóm nhỏ một. Thi thoảng vang lên tiếng cười đùa, xuýt xoa của mấy anh thanh niên choai choai trường tôi khi có một em gái dễ thương từ trường ngoài đi qua. Và trong những lần như vậy, một phần tôi nghe được tiếng nguýt dài cả ngàn dặm của những cô em đó thay cho câu nói “tôi nghiệp mấy cưng trường chuyên, lần đầu mới thấy gái đẹp đây mà”, một phần tôi nghe tiếng cười khúc khích đáp trả, phần còn lại là bỏ chạy.

Công nhận một điều là con trai trường chuyên khổ lắm. Khổ trong cái quyền của một nam thanh niên phát triển tâm sinh lí bình thường được hưởng, mà phái mạnh xướng tên “thưởng thức cái đẹp”. Tôi không bảo con gái trường chuyên ai cũng xí cả, ý tôi là trên mặt bằng chung thì điểm số sắc đẹp của con gái trường tôi nói riêng và trường chuyên nói chung là không được cao cho lắm. Trường càng dân lập, con gái càng xinh. Đời nó thế đấy!

Điều tương tự cũng xảy ra cho dân Bách Khoa mà tôi là một nhân chứng sống…

Chả là trước khi đi du học, tôi học ở khoa điện trường Bách Khoa một năm. Tôi nhớ lớp tôi hồi đó sĩ số hơn một trăm và chỉ có hai bạn là nữ. Cả hai đều nhìn bình thường. Một bạn thì ít nói và nhìn hiền khô, còn một bạn có vẻ năng động và xung phong làm lớp trưởng ngay từ ngày đầu tiên gặp lớp. Con gái Bách Khoa có truyền thống cao giá, đặc biệt là khoa điện, bởi vì xung quanh là vô số những thằng FA, vã thuốc lâu ngày.

Tôi không nằm trong số những thằng vã thuốc vào thời gian đấy, sau này thì hên xui. Vì vậy nên tôi hết sức bất ngờ trước chuyện hai cô bạn bách khoa của tôi có vô số vệ tinh trong lớp. Hiền Khô sau một tháng là có người yêu. Lớp Trưởng thì kén chọn và… vênh hơn. Tôi dùng từ “vênh” để mọi người hiểu tôi không ưa tính cách, mới thiên hạ có chút xíu mà đã không coi người khác ra gì, đấy của Lớp Trưởng, kiểu như “chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng đấy”.

Một lần, tôi phải nộp một cái giấy gì đó cho Lớp Trưởng. Tôi đến và hỏi, cô bạn ấy không thèm nhìn tôi lấy một cái, vừa ghi chép cái gì đấy, vừa hỏi cộc lốc.

-         “Tên?”

-         “M”

-         “Họ tên đầy đủ?”

-         “M”

-         “Bạn có hiểu mình nói gì không? Mình hỏi họ tên đầy đủ cơ mà”, Lớp Trưởng gắt và ngẩng đầu lên nhìn tôi.

-         “Ít ra cũng phải nhìn người ta rồi mới hỏi bạn nhé”, dứt lời tôi đặt tờ giấy xuống bàn rồi ném lại họ tên đầy đủ của mình.

-         “Đúng là cái đồ tinh vi”, Lớp Trưởng bĩu môi.

Tôi không thèm đáp, quay mặt bỏ đi. Tự dưng cô bạn ấy làm tôi ác cảm với mấy đứa con gái kênh kiệu. Tôi quyết định cho Lớp Trưởng một bài học. Và ông trời giúp tôi bằng một cách không thể ngọt ngào hơn.

Đầu năm, trường bách khoa tranh thủ tổ chức các hoạt động thể thao nhằm kết nối sinh viên mới vào trường lại gần nhau hơn. Lớp trưởng của 4 lớp Điện, 1 của Kĩ sư tài năng, 1 của Việt-Pháp sẽ thay mặt lớp đến văn phòng của Hội sinh viên để nghe phổ biến để sau đó thông báo lại cho mọi thành viên trong lớp mình. Cô bạn Lớp Trưởng có mặt ở chỗ họp trước thời gian hẹn khoảng 15 phút và thấy tôi đang ngồi trên một băng ghế phía ngoài cửa. Thấy Lớp Trưởng, tôi khẽ gật đầu chào. Cô bạn nguýt dài.

-         “Chi Hội khoa Điện hẹn lớp trưởng để họp ở đây. Bạn ngồi đây làm cái gì?”

-         “À. Mình chờ bạn mình ấy mà”, tôi đáp.

-         “Hứ”, cô bạn thủng thẳng bỏ vào trong.

Giờ họp bắt đầu bằng lời giới thiệu của anh Hội Trưởng về chi hội và thành tích của khoa các năm trước. Anh kết thúc bằng một câu “Và giờ mời đồng chí M, phó Hội Trưởng khoa Điện, phổ biến cho mọi người về nội dung các môn thể thao trong phong trào năm nay”. Tôi bước từ ngoài vào trong ánh mắt sững sờ và bối rối của cô bạn Lớp Trưởng. Cô bạn không dám nhìn tôi lấy một cái. Kể từ sau vụ đó, Lớp Trưởng nhìn tôi với một ánh mắt hoàn toàn khác và tôi thấy cô bạn cư xử với thành viên trong lớp nhã nhặn hơn nhiều…

Tôi kể chuyện của tôi ở Bách Khoa với hai mục đích. Một là để chứng minh sự thiếu thốn tình cảm của con trai học tự nhiên ở trường chuyên cấp 3 và cao hơn là mấy trường đại học kỹ thuật. Thứ hai là gửi đến những ai tự cho mình là đứng trên thiên hạ mà không biết tôn trọng, không biết lắng nghe người khác thì hãy suy nghĩ lại. “Núi cao có núi cao hơn”. Ý thức về giá trị của bản thân là không hề sai, nhưng tự tung hê và lúc nào cũng cho mình là đúng chỉ là biểu hiện của một kẻ thất bại…

Chap 90:

Lễ hội ẩm thực không chỉ có riêng trường tôi, mà còn có học sinh trường ngoài. Và chuyện một cô bé như con lai có mặt bên cạnh tôi nhận được không ít lời bàn tán và xuýt xoa. Có người tán dương những tưởng sẽ khiến QC tự hào, nhưng không, cô bé làm cái mặt lạnh tanh hết sức khó gần giống như một lời cảnh cáo “các anh đừng cố gắng vô ích, tôi có người trong mộng rồi”. Tôi rất thích thấy QC những lúc như vậy, chẳng hiểu tại sao nữa.

Khi tôi vẫn còn đang mơ màng với những dòng suy nghĩ trên trời dưới đất, tôi dừng ở trước lớp 12 Hóa lúc nào không hay. Một lần nữa, tôi bị tụi 12 Hóa “cướp cạn”. Đúng là một lũ thất đức!!!

-         “A chúng mày ơi! Đại gia ăn ngon quá quay lại ủng hộ tiếp này”, thằng Dũng nhanh như sóc quàng lấy vai tôi khi thấy tôi xuất hiện.

-         “Mày dở à. Cái món mì xào cá gia truyền của bạn Hà tao còn chưa đụng tới kia kìa”, tôi né người để tránh cánh tay của nó đang đặt trên vai mình. Đàn ông đàn ang với nhau mà cứ đụng chạm. Thấy mà ghê.

-         “Thôi M để hộp đó chút nữa ăn nhé. Còn hộp này thì ăn ở đây đi không đói đấy”, nhỏ Hà nói dẻo quẹo và quay đầu sang bên trái, nháy mắt, ra dấu để đứa bạn đưa cho một cái hộp đã được chuẩn bị sẵn.

Bình thường nói chuyện thì tôi biết nhỏ Hà này cũng chẳng hiền lành gì, vậy mà hôm nay tôi biết thêm con nhỏ này rất là cà chớn.

-         “M lạy Hà đấy. Hà tha cho M đi”, tôi nửa đùa nửa thật.

-         “M con trai chịu đói thì không sao, nhưng còn cô bé xinh đẹp này thì sao? Chẳng lẽ M để em ấy bụng lép kẹp như vậy à”

Tôi quay sang nhìn QC nháy mắt rồi giả bộ hỏi.

-         “Em ăn rồi đúng không?”

-         “Em đã ăn gì đâu. Em chờ anh đói muốn chết”, QC nhẹ nhàng rút kíp và thảy quả lựu đạn vào chỗ tôi đang đứng. Em ấy thảy chính xác lắm, vì tôi đang đầy máu, nghe xong là chỉ còn có 10 giọt thôi.

Điên người, tôi bấm tay QC. Người đâu mà đần thế không biết. Đã nháy mắt thế rồi. Bị tôi bấm mạnh, QC la lên.

-         “Á đau em!”

-         “Em ấy chưa ăn mà M cứ ép em ấy nói xạo làm gì không biết”, nhỏ Hà ranh mãnh nhận thấy việc tôi vừa làm liền đổ thêm dầu vào lửa.

-         “Vậy chứ em mua 20 cái gỏi cuốn này để làm gì?”, tôi đưa cái túi đang cầm lên ngang mặt, vừa để cho nhỏ Hà khỏi thấy tôi đang nháy mặt ra dấu cho QC muộn rụng cả lông mi, vừa để chất vấn em.

Mà hình như, QC sinh ra là để vùi dập tôi hay sao ấy…

-         “À! Em mua cho các anh chị lớp anh mà. Em đâu có ý định ăn đâu. Anh cho em ăn thử món gia truyền gì đó của lớp này đi”, cô bé rút dao găm luôn vào đầu tôi cướp đi 10 máu ít ỏi còn lại.

Nhỏ Hà và mấy đứa lớp Hóa nghe thấy thế cười như được mùa.

-         “M kìa! Mua cho em ấy đi”

Hết thuốc, tôi đành bấm bụng móc tiền ra trả…

-         “Nãy em có thấy anh nháy mắt không vậy?”, tôi hỏi QC với ánh mắt bất bình.

-         “Có. Mà em tưởng mắt anh bị ngứa”

-         “Có em ngứa thì có. Hâm!”

-         “Haha…”, QC bật cười.

-         “Tự nhiên cười”, tôi hừ mũi.

-         “Thật ra em cố tình làm vậy”

-         “Để làm gì?”, tôi ngạc nhiên.

-         “Để trêu anh thôi”, cô bé cười hiền.

-         “Trêu được anh em vui lắm hả?”

-         “Nếu không vui thì em đã chẳng làm”

Bỗng dưng, tôi thấy đôi mắt của QC buồn thăm thẳm…

-         “Có chuyện gì?”

-         “Chuyện gì là chuyện gì?”, em hỏi lại nhưng nhìn lảng sang chỗ khác.

-         “Anh có cảm giác em đang có chuyện gì không vui”

-         “Anh lại nhạy cảm quá rồi…”, cô bé cười nhạt.

Tôi nắm chặt hai vai của QC rồi xoay để cô bé đứng đối diện với mình. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của em.

-         “Có chuyện gì? Nói anh nghe”, tôi ra lệnh.

Em nhắm hờ mắt lại và khẽ lắc đầu.

-         “Không sao đâu anh”

-         “Em muốn anh phải năn nỉ em hay sao?”

-         “Dù anh có năn nỉ thì em cũng không nói được đâu”

-         “Nói đi”

-         “Làm ơn…”, cô bé nhìn tôi van nài.

Tôi vội buông vai QC ra…

-         “Em sẽ không sao chứ?”

-         “Điều này trước hay sau nó cũng sẽ xảy ra thôi. Em chỉ không ngờ nó đến sớm hơn em dự tính”

-         “…”

-         “Vì vậy anh ạ… Nếu em mà có thích trêu anh thì cũng đừng thắc mắc gì cả. Em chỉ đang muốn tận dụng tối đa những giây phút hiếm hoi bên cạnh người đó của em thôi…”

Tôi đang định phủ nhận cụm từ “người đó của em”, vì thực chất là tôi chẳng là gì của QC, nhưng nghĩ sao lại thôi. Điều này không giống với tính cách của tôi lắm… rất rõ ràng trong chuyện tình cảm… không thích là nói không thích chứ không có ỡm ờ để người ta hiểu nhầm.

Tôi gật đầu chấp nhận lời thỉnh cầu của QC, bởi tôi biết chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra…

*

**

***

Lễ hội ẩm thực kết thúc với kết quả lớp tôi đứng nhất vì đồ ăn được bán xong sớm nhất. Đây là năm thứ hai liên tiếp lớp tôi dành được giải này. Phần thưởng là một phong bì 50 nghìn thì phải. Khỏi phải nói đứa nào đứa nấy mặt mũi hớn hở, sung sướng vì công sức mình bỏ ra đã được đền đáp. Sau khi chung tay dọn dẹp vệ sinh, cổng trường đã được đóng lại. Bây giờ trong sân trường chỉ còn lại học sinh trường chuyên. 

Lúc này, mọi người được thông báo quay trở lại lớp của mình để nhường không gian sân trường lại cho ban chấp hành đoàn trường. Được thông báo từ trước, các thành viên trong ban chấp hành cùng với một số trai tráng “không xung phong” mỗi người một tay, phụ việc chuẩn bị sân khấu cho văn nghệ quần chúng tiếp đó.

Trước khi văn nghệ diễn ra là màn đốt lửa trại và lớp 11 Lý được giao trọng trách này. Lũ đàn em của tôi chịu trách nhiệm từ khâu chuẩn bị củi cho đến lên lửa. Đúng 9h tối, nhận được lệnh từ cô tổng phụ trách, nhỏ Thảo, lớp trưởng lớp 11 Lý cầm mic tuyên bố lí do. Tất cả mọi thành viên trong trường đứng quây quần thành hình tròn xung quanh đống củi, cùng nín lặng chờ đợi giây phút thiêng liêng sắp đến…

Nếu như pháo hoa là biểu tượng của Năm Mới thì lửa trại lại là biểu tượng của Hội Trại. Tôi không biết các bạn thế nào, nhưng quả thật nghĩ đến thời học sinh điều làm tôi nhớ nhất đó chính là những đêm trắng bên cạnh lũ bạn vào những dịp như thế này. Ngủ bình thường với chăn ấm nệm êm chẳng thể so sánh với “khách sạn ngàn sao” nhưng đầy ắp tiếng cười. Đúng thật, cái gì càng khó khăn đạt được lại càng kích thích người ta, cái gì dễ dàng sở hữu thì chẳng để lại cảm xúc gì. Và chính thời khắc đốt lửa trại mang đến cho chúng tôi nhiều cảm xúc nhất.

Nhỏ Thảo không mồi lửa theo cách bình thường. Nhỏ chỉ tay lên tầng 3.

-         “Hôm nay lớp 11 Lý chúng em xin được thắp lửa trại bằng một cách sáng tạo nhất”

Tất cả cùng hướng theo tay của nhỏ. Bây giờ tôi mới để ý có một sợi dây nối thẳng từ đống củi cho đến tầng 3, nơi có một vài thành viên lớp 11 Lý đang chờ. Sau một cách ra dấu điệu đà của nhỏ Thảo, mồi lửa đã được châm từ đầu dây bên kia. Lửa chạy dọc theo đường dây thừng đã được tẩm xăng và… phừng… lửa trại đã được thắp lên trong tiếng ồ của những người đứng xem và sự reo hò của những thành viên lớp 11 Lý. Thật là một màn dàn dựng ấn tượng!

Sân khấu cho phần văn nghệ cũng khá đơn sơ, chỉ bao gồm những khối gỗ được dùng để làm bục giảng cho thầy cô. Thời tôi còn đi học, vì trường còn nhỏ nên phòng học cho tất cả các lớp sau khi có thêm lớp cận chuyên là không đủ. Do đó, có vài ba lớp phải học trong những phòng được tách ra từ hội trường. Đó là lí do tại sao vẫn còn những lớp phải học cùng với cái bục gỗ tạm thời như vậy. Sau này trường chuyên chuyển đến trường mới đẹp, hoành tráng và cơ sở vật chất hiện đại hơn hẳn, nhưng tôi lại chẳng có cảm giác gì. Có phải cái gì gắn liền với kỉ niệm mặc dù cũ mèm và xấu xí nhưng vẫn khiến người ta hoài niệm hơn?

Nhiều lớp, chủ yếu là lớp 12, nắm tay nhau nhảy nhót, hát hò chung quanh đống lửa. Những giai điệu còn vang mãi…

Về mối tình đầu…

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, Em chở mùa hè của tôi đi đâu ? Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18, Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp, Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ Là bài thơ còn hoài trong vở, Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.

Về thời cấp ba đong đầy kỉ niệm…

Màu phượng hồng, đầy trang lưu bút  Mùa hè ơi, có trở lại bao giờ  Ngồi bên nhau, chuyền tay trang giấy trắng  Kỷ niệm ơi, có lúc nào phai ?  Tuổi học trò, hồn nhiên mơ ước  Từng buồn vui, lắng động lại nơi nào  Mùa chia tay, trường xưa trong ký ức 

Về người thầy…

Khi Thầy viết bảng Bụi phấn rơi rơi Có hạt bụi nào Rơi trên bục giảng Có hạt bụi nào Vương trên tóc Thầy ?

Em yêu phút giây này Thầy em, tóc như bạc thêm Bạc thêm vì bụi phấn Để cho em bài học hay.

Phần văn nghệ chủ yếu được diễn ra xung quanh đống lửa trại mà quên bẵng sự có mặt của cái sân khấu be bé đã được dựng sẵn. Phần văn nghệ đúng là vui nổ trời không uổng công mọi người chuẩn bị và chờ đợi cho sự kiện này…

*

**

***

Tiếng hát của các lớp kéo dài đến tận 11h đêm. Sau đó, ai về lớp nấy và cuộc vui giữa các thành viên trong lớp mới thật sự bắt đầu.

Cũng có nhiều đôi trong trường lại tìm niềm vui bằng cách khác, đó là trốn lớp rủ nhau tìm một góc tâm sự. Ở trong cái hoàn cảnh đó, thật khó để từ chối một cơ hội tuyệt vời hơn thế. Ngày đó học sinh tụi tôi còn ngây thơ lắm chứ không có dạn như con nít bây giờ. Ngây thơ qua cách ngồi cạnh bạn gái là đỏ mặt chứ làm gì có cái kiểu khua môi múa mép, nói cứ như không như học sinh thời này. Do đó việc các bạn trẻ hẹn hò nhau ngay dịp này không thể hợp lí hơn. Hoặc cũng có thể hồi đó tôi ngây thơ thật nên thấy con nít bây giờ lớn quá. Tôi cũng không rõ nữa, tôi chỉ có cảm giác tôi thích cái kiểu ngây thơ, e thẹn của nam học sinh khi tỏ tình với người mình thích ngày xưa hơn…

Tôi là người khai mào cái trò đánh bài uống nước. Nghe đến thế đứa nào đứa nấy môi cũng dài thườn thượt.

-         “Đánh bài uống nước thì mày xuống chơi với mấy em cấp 1 đi nhé”, thằng Khánh khinh khỉnh.

-         “Chứ đánh bài kiểu gì mới trở thành người lớn?”, tôi bắt bẻ.

-         “Đánh bài truth or dare đi”, nhỏ L, bạn thân tôi, lên tiếng.

-         “Là sao?”

-         “Tức là đứa nào bét thì phải chọn một trong hai hình phạt. Truth phải nói sự thật. Còn dare thì phải làm theo điều thằng nhất yêu cầu”

-         “Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Chiến đi…”

Chap 91:

-          “Đánh bài truth or dare đi”, nhỏ L, bạn thân tôi, lên tiếng.

-         “Là sao?”

-         “Tức là đứa nào bét thì phải chọn một trong hai hình phạt. Truth phải nói sự thật. Còn dare thì phải làm theo điều thằng nhất yêu cầu”

-         “Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Chiến đi…”

Lớp tôi sĩ số gần 30 mạng và có 8 đứa tham gia. Những đứa còn lại hoăc là ngồi tâm sự, hoặc là lập sòng khác để đánh bài ăn tiền. Tụi này chơi ghi điểm và chơi nhỏ thôi, hình như là 500 hay 1000 gì đấy. Nói chung đánh chán chê trong vòng 2-3 tiếng đồng hồ thì thằng về nhất ăn được 5000. Cho nên trong thời gian đó chỉ có sòng đánh bài truth or dare là ầm ĩ nhất. Phần vì đông, phần vì vui.

Tám người mà đòi đánh tiến lên là điều không thể, nên thằng Nam mới đưa ra đề nghị là chia theo cặp, hai đứa một cặp. Và nếu cặp nào bét thì sẽ bị cặp nhất cho ăn hành. Nhỏ L với thằng Dương một cặp, nhỏ H với thằng Duy một cặp, nhỏ Thủy với thằng Nam, và tất nhiên QC với tôi.

Ván đầu tiên, nhờ công tôi lên bài nên cặp của tôi về nhất. Cặp nhỏ L với thằng Dương về bét. Theo luật tôi sẽ lo thằng Dương, còn QC lo nhỏ L. Nhìn gương mặt, đang tưởng tưởng đến những điều kinh khủng nhất mà tôi có thể đem lại của thằng Dương, khiến tôi phì cười.

-         “Muốn truth hay dare đây con trai?”

-         “…”, thằng Dương ôm đầu suy nghĩ.

-         “Nhanh lên! Đàn ông gì mà…”, tôi giục.

-         “Nếu tao chọn truth thì mày sẽ hỏi gì M?”, nó đưa ánh mắt thất thần hỏi tôi.

-         “Hên xui!”, tôi làm mặt gian.

-         “Còn dare thì sao?”

-         “Mày có nhanh lên không thằng điên này”

-         “Ok. Tao chọn dare… Và hãy nhớ một điều…”, thằng Dương ngập ngừng. “Mày mà dare không có trái tim đừng trách tao độc ác sau này”, nó đe.

-         “…”

-         “NHANH LÊN!”, lần này đến phiên nó gây áp lực cho tôi.

-         “Rồi! Đơn giản thôi. Ra chỗ đống lửa ngoài kia rồi hét to lên… Mọi người ơi! Tôi bị điên… rồi quay vào đây”

-         “Chơi ác vậy ba”, thằng Dương nhăn mặt.

-         “Có chơi có chịu. Nhanh”, tôi bụm miệng cười trong khi mấy đứa còn lại cười ha hả thành tiếng.

-         “Dare trong lớp mình thôi, làm gì mà cho cả mấy lớp khác biết luôn vậy?”, thằng Dương bắt đầu cảm thấy hối hận vì khi nãy đòi chơi.

-         “Giờ mày có làm không?”, thằng Nam bẻ tay răng rắc.

Cực chẳng đã thằng Dương đành phải làm theo lời thách của tôi. Nhìn cái cách nó đi lò dò, sợ sệt như thể lần đầu đi ăn trộm gà khiến chúng tôi không thể nhịn cười.

-         “Tự tin lên. Bình thường ăn to nói lớn lắm mà?”, tôi trêu.

Đáp lại, nó chỉ đưa nắm đấm ra trước mặt dọa nạt. Từ trại của lớp cho đến chỗ lửa trại chỉ cách khoảng hai chục bước chân mà tôi có cảm tưởng nó dài cả ngàn dặm. Thằng Dương đi được ba bước thì lùi lại ít nhất cũng phải một bước. Nhìn nó đi, thằng Nam thấy sốt ruột thay.

-         “Mày có cần tụi tao bế luôn không? Khiếp! Nhìn như thằng đàn bà, sốt hết cả ruột”, thằng Nam hối…

Cuối cùng, thằng Dương cũng lết được đến chỗ cần đến. Nó quay lại nhìn chúng tôi như để nói lời trăn trối và đứng thẳng dậy hét lên “mọi người ơi! Tôi bị điên”. Chưa hét xong câu nó đã co giò bỏ chạy trong tiếng cười như nắc nẻ của những đứa đang nhìn. Chạy về đến nơi, chưa kịp định thần, thằng Dương đã sắp bài và sóc điên cuồng.

-         “Thằng M! Mày ngồi xuống để tao trả thù”, nó chỉ.

-         “Bình tĩnh! Đã xong đâu. Con L chưa bị gì mà”

Nhắc đến tên mình, nhỏ L giật thót. Nó nhìn QC long lanh.

-         “Em! Hai chị em mình chơi nhẹ nhàng thôi nha. Em nhẹ tay với chị, lát chị sẽ nhẹ tay lại”

-         “Dạ!”, cô bé cười tươi rói đáp lại.

Ngửi thấy mùi không công bằng, thằng Dương tru tréo với nhỏ L.

-         “Ê con kia! Không có chơi trò đó nha mày. Tao với mình cùng team, trong khi tao muối mặt mà mày lại không được à?”.

Rồi nó quay sang phía QC.

-         “Có anh đây. Em đừng có sợ gì hết. Cứ mạnh tay vào cho anh”

Nhỏ L chọn truth. Trước khi chơi, tất cả đã “thề độc” với nhau. Đứa nào chọn truth mà không trả lời đúng sự thật thì sau này sẽ cô đơn cả đời. Đó là dành cho con trai. Còn con gái thì sẽ lấy một thằng chồng vừa lùn, vừa lé, vừa hô lại vừa hói. Nghe không cũng đã thấy muốn chết ngay rồi chứ đứng nói đến chuyện phải ở bên “siêu nhân” như thế cả đời. Hứa là hứa vậy nhưng có trời mà biết khi được hỏi có đứa nào trả lời thật lòng hay không. Về bản thân, tôi tự thấy lương tâm của mình có rất nhiều răng và răng thì lại rất sắc, cho nên cắn rứt chắc sẽ đau lắm. Vì vậy tôi  nghĩ dám chơi dám chịu, nếu tôi thua, tôi sẽ làm theo lời yêu cầu.

Quay lại chuyện nhỏ L chọn truth, tức là phải trả lời một câu hỏi bất kì của QC. Và QC đã không phụ lòng mong đợi của mọi người.

-         “Chị L! Chị kể cho mọi người nghe một chuyện chị cảm thấy hối hận nhất từ trước đến giờ”

Nghe QC hỏi xong, nhỏ bạn thân tôi há hốc mồm. Nó lắp bắp.

-         “Chị tưởng chị em mình đã thỏa thuận với nhau rồi mà QC!?”

-         “Ủa vậy hả? Em định hỏi câu kinh dị hơn nữa cơ, nhưng em lại quyết định hỏi câu này đấy chứ ạ”, cô bé đáp với gương mặt tội lỗi.

-         “Lỡ rồi thì tới luôn đê”, tôi hất mặt về phía nhỏ L.

-         “Khó nhỉ!? Hối hận nhất từ trước đến giờ à?”, nhỏ L gãi đầu. “Thế có người biết hay là chỉ mình chị biết hả em?”, nhỏ L quay sang hỏi QC.

-         “Mình mày biết thì còn gọi gì là hối hận nữa. Nhiều người biết ấy”, thằng Dương vẫn còn tức tối.

-         “Xem nào”, nhỏ bạn tôi nhắm mắt lại để lục lọi lại quá khứ của nó.

Nó từ từ hồi tưởng lại…

Hồi đó mình lớp 4. Mình thích một bạn tên Huy học cùng lớp. Huy học giỏi, xinh trai, nhưng ít nói lắm. Được nói chuyện với bạn ấy là cả ước mơ của mình và nhiều đứa con gái khác. Nhưng Huy lạnh lùng lắm. Đẹp trai với lại học giỏi mà, người ta có quyền.

Rồi một lần đến nhà cô chủ nhiệm học thêm, Huy là người làm xong bài trước nhất. Nộp bài cho cô xong Huy quay trở lại bàn ngồi. Hồi đó mình nhát lắm, chỉ dám nhìn lén Huy với ánh mắt ngưỡng mộ thôi và thầm ao ước có một ngày mình sẽ sánh vai cùng bạn đó. Nhưng đời thật chẳng như mơ…

Huy ngồi trong cùng, trong khi mình ngồi đầu bàn, ngồi giữa là một bạn gái nữa. Khi Huy quay trở lại được tầm 5 phút thì tự nhiên mình ngửi thấy một cái mùi… thật chẳng dễ chịu chút nào. Ngửi được thêm tầm 5 phút nữa, chịu hết nổi mình đứng bật dậy thưa cô.

-         “Em thưa cô. Hình như có bạn nào ị đùn trong lớp ấy ạ. Mùi kinh lắm”

Mình nói đến đây, cả lớp như gỡ bỏ được gánh nặng, lao nhao nói theo.

-         “Đúng rồi đó cô. Tụi em ngửi thấy mà không dám nói”

Bỗng dưng cô giáo mình nghiêm mặt lại rồi chun chun cái mũi để kiểm chứng. Cũng tội cô, hôm đó bị nghẹt mũi.

Tự nhiên mình quay sang nhìn Huy thì thấy Huy cúi gằm mặt xuống, 2 tay cậu ấy nắm chặt lại, đôi mắt nhìn mình tóe lửa. “Ôi lạy thánh Ala! Người đừng phũ với con như vậy chứ. Con còn phải sánh vai với bạn ấy nữa mà”, mình lầm bầm.

-         “Em thưa cô. Hình như em ngửi nhầm chứ chẳng có mùi gì đâu ạ”, mình nhanh trí.

-         “Mùi kinh người ra mà bảo không có gì à”, thằng Long độc ác lấy dao cứ vào tim mình. Mình im như thóc, chứ cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào.

Rồi cuối cùng, bạn Huy cũng bị cô phát hiện ra. Khi cô vừa hỏi “là em hả Huy?”, bạn ấy bật dậy, vừa khóc vừa chạy ra đường. Mình vừa sợ vừa buồn cười. Đó cũng là lần cuối cùng mình nhìn thấy bạn ấy. Ngày hôm sau cả lớp nhận tin Huy chuyển trường…

-         “Nói thật chứ mình mà không đứng dậy thưa cô thì cả lớp còn chết nữa”, nhỏ L nói mà mặt vẫn chưa thôi bần thần.

-         “Mày là cái đứa dã man. Ngửi tí thì chết à”, thằng Nam cười rũ.

-         “Biết làm sao bây giờ. Hồi nhỏ còn cái trò thưa cô nữa. Đứa nào chả vậy. Cứ tưởng là thật thà cô sẽ thương hơn chứ”

-         “Rồi sau này mày có gặp lại nó không?”, tôi tò mò.

-         “Không”

-         “Cũng may”

-         “Sao mà may”, nhỏ bạn tôi thắc mắc.

-         “Gặp lại mày để chui đầu xuống đất à?”, cả đám cười ha hả.

-         “Công nhận tao ân hận thật. Vì mình mà mối tình đầu phải chuyển lớp…”

Nó trăn trở được một câu và hiện nguyên hình ngay ở câu sau.

-         “Tao đếch thể hiểu được. Lớp 4 mà còn ị đùn. Mất hết cả tư cách”, nhỏ L kết thúc trong tiếng cười không dứt của những đứa ngồi nghe.

Ván thứ 2 kết thúc với phần thua thuộc về nhỏ Thủy với thằng Nam. Cặp con L thằng Dương được yêu cầu. Để trả thù cho ván trước, thằng Dương bắt thằng Nam phải múa cột cho cả lớp xem. Thằng Nam người cứng như que củi. Nó ngoáy đến đâu, cả lớp ngồi cười đến đó. Nhìn đúng là chịu hết nổi. Đến lượt mình, con Thủy chọn dare và bị con H yêu cầu tỏ tình với bạn Thanh “đao” lớp Toán. Nghe đến đó, cả lớp tôi ồ lên cười. Gọi là Thanh “đao” vì bạn ấy tên Thanh và nhìn lúc nào cũng ngất ngất, ngất ngất từ vẻ bề ngoài cho đến tính cách. Nhắc đến Thanh “đao” là con gái sợ khóc thét. Ngay đến em Loan công chúa mà còn không chịu được nhiệt thì nhỏ Thủy lớp tôi lắp bắp trong sợ hãi cũng dễ hiểu thôi.

-         “Tao… tao… lạy mày đấy H. Nói yêu cầu khác đi”

Mắt nó chuyển thể từ trạng thái sợ hãi như kiểu vừa bước vào trong nhà tắm thì thấy có con gì mặc áo trắng đang ngửa cổ lên trời cười như phải gió, sang trạng thái long lanh như thể đang chờ đợi quyết định của mẹ sau khi xin tiền tiêu vặt hồi bé. Nhưng tội cho nó khi con H lắc đầu một cách nham hiểm.

-         “Nếu tao tha cho mày thì giang hồ sẽ coi thường tao mất. Làm! Mauuuuuuuu”, nó chỉ tay ra phía cổng trại bày tỏ quyết định của mình là không thể thay đổi.

Nhìn nhỏ Thủy nghe mà như muốn khóc đến nơi khiến tôi vừa thương vừa buồn cười. Để xem nhỏ bạn tôi sẽ làm thế nào đây…

*

**

***

Sự kiện nhỏ Thủy bạn tôi đi tỏ tình với Thanh “đao” là một chủ đề nóng ngay từ khi nhỏ H bắt đầu nói. Và chủ đề đó càng nóng hơn khi nhỏ Thủy phải đi thực hiện “nghĩa vụ”. Trên đường đi từ trại lớp tôi đến trại lớp 12 Toán, nhỏ Thủy mếu máo chỉ trực khóc.

-         “Biết thế tao đã không chơi cái trò này. Huhu”

-         “Ờ! Làm xong đi rồi muốn nghỉ cũng được”, nhỏ L che miệng cười.

Bình thường trong lớp, H, L và Thủy hay chơi với nhau thì tôi cũng biết mà không hiểu sao hôm nay mấy đứa này lại trôn nhau cỡ này. Thôi kệ! Đó là chuyện của bọn nó. Miễn là có kịch xem là vui rồi.

Nhỏ Thủy dừng trước trại lớp 12 Toán mà tim đập thình thịch. Tôi thấy tay nó khẽ rung. Tự nhiên tôi thấy tội nó vì bình thường nhỏ Thủy hiền lành nhất trong ba đứa. Nó giống tôi ở chỗ nghe lời bố mẹ răm rắp cho nên lời dặn “đang học không có yêu đương gì ráo. Sau này đi làm muốn yêu gì thì yêu” của các bậc phụ huynh nó không bao giờ quên. Vậy mà bây giờ lại xảy ra cái chuyện đi tỏ tình kiểu này. Đúng là chỉ có trong mơ.

-         “Tao sẽ nghe lời mày và không bao giờ làm mày buồn nữa đâu, H ơiiiii”

-         “Quá muộn rồi cưng ạ! Chị đã chờ “cơ hội” này quá lâu rồi”, nhỏ H cười toe.

Nhỏ Thủy hít một hơi thật dài khi Thanh “đao” bước từ trong trại ra. Đúng nghĩa từ trong trại luôn!!! Thanh “đao” đi dép tổ ong màu vàng trắng. Thật ra ban đầu cái dép màu trắng, nhưng chắc đi nhiều không rửa nên giờ nó đã chuyển sang màu úa nhìn cũng dân chơi Hố Nai lắm. Áo sơ mi trắng bỏ trong thùng, thùng này được kéo hơi bị cao, chắc tầm trên rốn gì đấy. Răng cửa Thanh “đao” bị mẻ. Nghe đồn là năm lớp 9 đuổi nhau với bạn xong rồi bị vấp, ngã cắm mặt vào cầu thang. Lúc đứng dậy cười thì thấy mát cả họng. Kiểu kiểu thế! Nói chung, gọi là Thanh “đao” cũng không phải ngẫu nhiên gì…

-         “Cậu tìm tớ?”, Thanh “đao” cười nhe cả cả cái răng đã mẻ 1/5.

-         “À ừm…”, nhỏ Thủy đan hai tay vào nhau, không dám nhìn thẳng.

-         “Có chuyện gì không?”

-         “Cho Thủy hỏi là Thanh đao… à… nhầm… Thanh…”

-         “… làm sao?”

-         “… đã… có… người yêu… chưa?”, nhỏ Thủy nói từng từ một cách khó nhọc.  

-         “Tớ chưa. Thủy muốn làm người yêu tớ hả?”, Thanh “đao” hấp tấp hỏi lại.

-         “Không”, nhỏ Thủy tỉnh queo làm cả Thanh “đao” và tụi tôi, đang nấp ở một chỗ kín, chưng hửng.

-         “Vậy mày hỏi làm gì?”, Thanh “đao” bắt đầu tức.

-         “Tớ… hỏi… cho vui thôi”, nhỏ Thủy lắp bắp.

-         “Vui cái này này”, Thanh “đao” hẩy cái quần về phía trước.

Theo dõi từ đầu đến cảnh đó, thằng Khánh đang nấp liền lao ra đứng cạnh khoác vai nhỏ Thủy.

-         “Anh tìm em mãi. Về thôi, lớp đang đợi kìa”, nó đóng vai bạn trai nhỏ Thủy.

-         “Có chuyện gì không?”, thằng Khánh hất mặt về phía Thanh “đao”.

Mặc dù có vấn đề về thần kinh thật, nhưng Thanh “đao” không phải thuộc dạng không biết sợ, nhất là khi gặp một thằng to gấp đôi mình và có máu mặt trong trường nữa. Thanh “đao” lắc đầu.

Nhỏ Thủy thất thểu bước về lớp. Sợ thì chắc là không nhưng có lẽ là hơi sốc trước hành động hơi bị vô duyên của Thanh “đao”. Tôi buồn cười lắm, nhưng không dám cười.

-         “Thôi coi như mày xong việc rồi”, nhỏ H có vẻ đồng cảm.

-         “Ờ… Mà tao không ngờ thằng đó vô duyên thế”, nhỏ Thủy kêu trời.

-         “Thật ra cũng không có gì mà. Chỉ có điều hơi bị tục chút”, thằng Khánh bụm miệng cười.

Hành động của thằng Khánh làm cả đám cười theo. Và cười là không thể dừng lại được. Mặt nhỏ Thủy méo xệch.

-         “Vui lắm hay sao mà cười. Hứ”, nhỏ Thủy nhéo thằng Khánh trút giận.

Bị nhéo thằng Khánh la ỏm tỏi. Điều đó càng khiến chúng tôi cười điên dại hơn…

-         “Thế giờ Thủy có chơi nữa không?”, tôi hỏi.

-         “Ngu sao không? Cùi rồi còn sợ lở nữa hả?”

Và đó là một quyết định thông minh khi ván tới tôi và QC bị đem ra “hành quyết”…

p.s: tuần này mình hơi bận nên mình viết được có 1 chap thôi. Bù lại chap đó cũng dài gấp rưỡi chap thường nhé các bạn. Mong mọi người thông cảm cho mình. Thân!

1

Chap 92+93:

Và đó là một quyết định thông minh khi ván tới tôi và QC bị đem ra “hành quyết”…

-         “Hí hí, thằng M. Tao chờ ngày này lâu lắm rồi”, thằng Khánh vui ra mặt khi biết chuyện tôi là người về bét.

-         “Bình thường tao cũng tốt với mày mà Khánh”, mặt tôi đau khổ thấy rõ.

-         “Chỉ trừ những lúc mày không tốt còn lại lúc nào mày cũng tốt đúng không?”, nó hất hàm.

-         “… hic”

-         “Muốn chọn truth hay dare đây?”

Suy nghĩ một hồi tôi đành phải chọn dare bởi vì nếu chọn truth thì có thể sẽ có rất nhiều bí mật của tôi được đưa ra ánh sáng. Mà tôi lại không hề thích điều đó chút nào. Tôi chọn dare vì một phần tôi nghĩ thằng Khánh sẽ nể tình mà nhẹ tay với tôi. Và tôi đã lầm…

-         “Lâu lắm rồi tao chưa mời mày nước. Hôm nay tao sẽ mời”

-         “Đù… thằng này tốt mày. Bạn bè phải thế chứ”, tôi ngây thơ như một chú thỏ con mà đâu biết sói già gian ác đang mài răng chờ sẵn.

-         “Hôm nay tao sẽ mời mày món nước do tao tự sáng chế. Món nước mang tên… đừng rời xa em”

-         “Nước gì mà nghe kêu vậy ba?”, tôi thắc mắc.

-         “Cứ bình tĩnh. Rồi mày sẽ hiểu tại sao thứ hỗn hợp… à nhầm… thứ nước kì diệu đấy lại có cái tên mĩ miều như vậy”, thằng Khánh ba hoa.

-         “Cái gì? Thứ hỗn hợp?”, tôi bắt đầu ngờ ngờ ra cái thứ nước “thánh” mà nó đề cập đến.

Không đáp, thằng Khánh bắt đầu công việc “sáng chế” của mình. Nó lấy một cái cốc giấy và đổ ít coca vào.

“Uống coca à, sướng thế”, tôi cười thầm.

Nó đổ thêm ít 7-up.

“Hai cái này trộn với nhau uống ngon chán”

Nó đổ thêm chút rượu.

“Rượu pha nước ngọt, chắc cũng không có gì đâu”

Nó đổ thêm chút bò húc

“Nước ngọt pha rượu à? Lạ thế”

Nó đổ thêm chút nước mắm. Đám bạn tôi bắt đầu râm ran cười.

“Thằng này nó đang làm cái quái gì thế này!?”

Nó đổ thêm chút nước tương.

-         “Mày làm cái vẹo gì vậy Khánh?”

-         “Chờ đi rồi biết”, nó mím mội cười.

Nó đổ thêm tương ớt.

“…”, tôi chỉ biết câm nín.

Nó đổ thêm bột canh, bột ngọt, mì chính, mỗi thứ nửa thìa cà phê. Cứ mỗi khi thêm được thứ gì nó lại quay sang nhìn tôi “âu yếm”. Thằng Khánh muốn hành hạ tôi về tinh thần trước khi giết tôi bằng cái thứ hổ lốn đó. Kinh dị, đúng là kinh dị.

Chưa hết, thằng Khánh còn cho thêm vào một thìa súp mà nó mua bên lớp 10 Văn và mấy cọng hành lá…

Xong xuôi, nó trộn đều tất cả mọi thứ lại rồi chìa ra trước mặt tôi.

-         “Uống đi M. Thứ này sẽ giúp mày trường sinh bất tử đấy”, thằng Khánh ôm bụng cười.

Ngó đầu nhìn vào trong cái cốc… tôi chỉ ước là mình chết ngay đi được. Cái thứ thằng Khánh bắt tôi uống nó không còn gọi là nước nữa rồi. Nhìn thật là kinh dị với cái mùi chẳng giống ai.

-         “Hãy nói với tao mày đang đùa đi Khánh”, tôi nhìn nó mà chân tay bủn rủn.

-         “Trẫm không biết đùa bao giờ. Cầm đi, uống một ngụm rồi nói cảm giác cho mọi người biết”, nó nhấn cái cốc hỗn hợp kinh dị đó vào tay tôi…

Bỗng dưng tôi hết sợ. Một tay bịt mũi, một tay cầm cốc nước, tôi làm một hơi hết sạch trong sự ngỡ ngàng của tụi bạn. Tôi để cái mặt tỉnh queo như không có chuyện gì xảy ra. Sợ nhất là cái mùi, nhưng tôi đã bịt mũi rồi còn sợ gì nữa. Nhìn cái mặt tiu nghỉu của lũ bạn tôi phá lên cười.

-         “Định chơi anh à? Chưa đủ trình nhé cưng”, tôi khinh khỉnh.

Đến lượt QC, em chọn truth. Nhỏ Thủy nói chuyện với QC không nhiều bằng nhỏ L và H. Vì không thân lắm, nên nhỏ Thủy bê y chang câu hỏi đã dành cho con L.

-         “Điều gì làm em hối hận nhất hả QC?”, nhỏ Thủy khẽ mỉm cười.

-         “Từ nhỏ đến lớn hả chị?”

-         “Tùy em. Chị muốn hiểu thêm về em”, nhỏ Thủy nhẹ nhàng đáp.

-         “Dạ vâng…”

Em xoa trán suy nghĩ một hồi và bắt đầu…

-         “Em đã từng đốt rác trong thùng rác với hy vọng là làm như vậy sẽ khiến ba mẹ đỡ mất công đi đổ. Và hậu quả là thùng rác cháy ngùn ngụt… May mà anh hai em về kịp không thì cháy nhà cũng nên”

Tôi lắc đầu với cái hành động trẻ con của QC.

-         “Vậy thôi à?”, tôi thắc mắc khi mãi thấy QC không kể tiếp.

-         “Vậy thôi”, em tỉnh rụi.

-         “Trời! Trong khi anh cực khổ muốn chết sao cái thử thách của em nó nhẹ nhàng vậy?”

-         “Chắc tại em là người lương thiện nên ông trời thương em”, QC lè lưỡi.

*

**

***

Chơi thêm một vài ván nữa, tôi nghỉ và bỏ ra ngoài. Ngoài sân, lửa trại vẫn cháy rừng rực. Trăng hôm nay sáng thật. Đã quá 12 giờ đêm nhưng tôi vẫn nghe được tiếng râm ran nhỏ to tâm sự của đôi bạn hoặc nhóm bạn dưới tán cây trên  một vài băng ghế đá nào đó. Tiếng rúc rích cười, tiếng trêu đùa và đôi khi là tiếng cười lanh lảnh khiến cho tôi không thể nghĩ được trời đã quá đêm. Tìm một băng ghế đá trống, tôi đặt lưng xuống. Chưa đầy một phút sau, QC đến và ngồi cạnh bên tôi.

-         “Sao em không ở trong chơi tiếp”

-         “Em với anh là một cặp. Anh nghỉ thì em cũng nghỉ”

-         “Hì…”

-         “Anh này”, QC gõ nhẹ vào vai tôi.

-         “Anh đây”

-         “Em đang giữ một bí mật”

-         “Lại định trêu anh hả?”, tôi cốc vào trán QC.

-         “Về HN… anh có muốn nghe không?”, cô bé nói một cách nghiêm túc.

-         “Người đã không còn anh biết làm gì hả em?”, tôi lảng tránh câu hỏi của QC. Hay nói một cách thẳng thắn, tôi cảm thấy khó chịu khi QC nhắc đến chị của em.

-         “Anh ạ! Đôi khi sự việc mình nhìn và nghe thấy không giống với bản chất của nó… Em cảm thấy quá mệt mỏi khi cứ phải che giấu sự thật này. Chị em xứng đáng nhiều hơn những gì chị ấy đang có”

-         “Ý em là sao?”

-         “Chị em vẫn còn anh ạ. Chị em vẫn còn…”, QC bật khóc nức nở.

-         “Đây là lần thứ bao nhiêu anh nghe điều này rồi hả QC? Anh đâu phải con nít để em muốn nói gì là nói như vậy”.

Mặc dù cố gắng tỏ ra cứng cáp, nhưng trong đầu tôi là một mớ những hỗn độn cảm xúc. Tôi thở dài.

-         “Em nói điều này để làm gì? Sao em cứ phải nói một điều không phải sự thật như vậy”

-         “Em sai rồi! Em sai từ đầu. Em sai vì đã thích anh. Em sai vì không thể giúp gì cho chuyện của hai người. Em sai cả khi HN vẫn còn mà em lại bỏ mặc tất cả chỉ để gặp anh thế này”, cô bé vừa nói vừa khóc.

Với những cảm xúc tôi nhìn thấy ở QC, tôi không nghĩ là cô bé đang nói dối tôi vì một mục đích nào cả.

-         “Kể anh nghe. Anh muốn nghe từ đầu”, tôi chậm rãi.

Tôi cũng không thể hiểu tại sao lúc đó tôi có thể bình tĩnh như thế. Một sự bình tĩnh lạ lùng…

-         “HN… vẫn còn là sự thật”, QC ngửa mặt lên trời để mặc cho những giọt nước mắt lã chã rơi.

-         “Anh không hiểu…”

-         “Anh không hiểu là điều dễ hiểu thôi. Vì mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ. Chị em, HN, không cho mình có quyết định khác”

-         “…”

-         “Anh có nhớ hai cô gái gặp anh hôm anh có tiết thể dục chứ?”

-         “… là em?”

-         “Là em và chị em…”

-         “Anh nghe giọng em lúc đó hơi khác mà. Cả mái tóc nữa…”

-         “Hôm đó em bị viêm họng, giọng hơi khàn khàn. Còn tóc thì thay đổi dễ mà anh”

-         “… tại sao? Tại sao HN không nói đó là cô ấy?”

-         “Chị ấy đã hỏi anh rằng anh có muốn chị ấy bỏ kính ra không còn gì…”

Khung cảnh ngày hôm đó dần dần hiện ra trước mặt tôi như một thước phim quay chậm. Cô bé đó là em, HN của tôi. Vậy là những linh cảm của tôi là hoàn toàn chính xác. Thật không ngờ tôi lại để lạc mất em một cách dễ dàng như vậy…

-         “HN đã về gặp anh rồi. Tại sao cô ấy không…”, tôi bỏ dở câu nói như cái cách tôi đã vuột mất tay em.

-         “Mối lương duyên của HN và anh trắc trở quá…”

Và QC chậm rãi thay chị em kể lại những chuyện đã xảy ra. Những tâm tư tình cảm, những suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng và cả những quyết định trong nước mắt của HN được cô bé chiếu chậm lại với cảm xúc dạt dào. Tôi như không tin vào tai mình… Vì tôi HN đã chịu nhiều thiệt thòi. Vì suy nghĩ cho tôi em đã cắn răng đưa ra những quyết định mà em hiểu sau đó bản thân sẽ khóc rất nhiều. Nợ tiền còn có thể trả được, nhưng nợ tình liệu có trả được hay không!?

*

**

***

Đã bao giờ bạn hỏi bản thân mình tồn tại trên thế giới để theo đuổi điều gì? Đối với bản thân tôi, đó là hạnh phúc. Hạnh phúc của tôi là…

… nhìn thấy gia đình, người thân, bạn bè và người yêu của mình khỏe mạnh.

… gia đình đùm bọc, thương yêu nhau.

… có vài người bạn tâm giao hiểu mình ngay cả khi mình im lặng và sẵn sàng làm mọi thứ vì mình.

… người yêu hợp ý mình.

… một công việc đúng với đam mê.

Đấy, hạnh phúc của tôi chỉ “đơn giản” thế thôi. Tôi tự nhận thấy mình hơi tham lam, nhưng tính tôi là vậy, rất cầu toàn. Tôi hỏi bạn rằng liệu bạn có cảm thấy hạnh phúc khi bạn có mọi thứ, nhưng lại không có bạn bè? Có mọi thứ nhưng người yêu lại chẳng ra gì? Có mọi thứ nhưng lúc nào cũng long đong, lận đận vì vấn đề tài chính? Tất nhiên người ta không phải lúc nào cũng có mọi thứ, được thứ này sẽ mất thứ khác. Sống làm sao để mình cảm thấy hạnh phúc là được.

Hạnh phúc đôi khi là những điều hết sức đơn giản, nó rất khó để có một cái định nghĩa hoàn hảo bởi vì mỗi người có một cách suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

Hạnh phúc của đàn ông thường bao gồm sự thành đạt. Tại sao tôi lại dùng chữ “thường”? Là bởi vì sẽ có những người đàn ông khô khan nghĩ rằng mình chỉ cần lo lắng về vấn đề tài chính mà không cần quan tâm lắm về tinh thần của vợ. Điều đó đúng với những người vợ an phận và xem chồng là chỗ dựa số một, nhưng cho đa số trường hợp còn lại là sai.

Phụ nữ tuyệt đại đa số là nhạy cảm. Phụ nữ dù chững tuổi hay còn ngậy thơ, điều hạnh phúc của họ là những điều rất giản đơn.Ví dụ như những hành động quan tâm đầy tinh tế, những lời động viên và đặc biệt là sự sẻ chia. Tôi không tin có người phụ nữ nào sống cô đơn trên một đống tiền lại cảm thấy hạnh phúc cả. Vì tôi dám khẳng định một điều bất cứ người phụ nữ nào cũng mong muốn yêu thương.

HN của tôi cũng vậy. Em cũng mong mỏi tình yêu như bao người con gái khác, chỉ có điều… nếu phải chọn lựa giữa hạnh phúc của mình và hạnh phúc của người mình thương thì rằng em sẽ là người chọn phần thiệt…

Không dễ để tìm một người biết hy sinh bản thân vì người khác như HN của tôi. Nếu bạn tìm thấy một người như thế thì bạn hãy giữ người đó thật chặt. Trói lại cũng được. Đừng để đến khi người ta đi rồi mới cảm thấy hối tiếc…

*

**

***

Tôi lặng người trước từng lời kể của QC. Tôi vẫn biết HN là mẫu con gái truyền thống, nhưng tôi không thể ngờ sức chịu đựng và sự hy sinh của em lại mãnh liệt như vậy. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của em có lẽ tôi đã gục rồi cũng nên.

-         “Bây giờ HN ở đâu?”

-         “Chị ấy ở Đức”

-         “Em còn liên lạc với HN không?”

-         “Từ khi về đây em không”

-         “Tại sao em lại quyết định khi HN đang như vậy? Em không thương chị em sao?”

-         “Em thương HN thì ai thương em?”

-         “…”, tôi ôm mặt và không biết đáp thế nào.

-         “Con người ích kỉ lắm. Nếu bảo rằng “em yêu anh và em mong muốn nhìn thấy anh hạnh phúc bên cạnh một người con gái khác, người đó không phải là em”, thì đó là câu nói dối dở tệ nhất. Em thà hạnh phúc bên người mình thương trong một thời gian ngắn rồi sau đó bước đi còn hơn là chẳng nhận được gì. Anh đã hiểu tại sao em lại về rồi chứ?”

-         “Em thích anh ở điểm gì? Đẹp trai? Không phải. Anh không thuộc dạng đẹp trai? Giỏi? Ngoài kia còn đầy rẫy người giỏi hơn anh. Tốt? Tốt mà anh lại đi thích Hoài Anh khi anh vẫn còn nhớ đến chị em!?”

QC lắc đầu cười xòa.

-         “Đó là cái cách anh từ chối một cô gái đang dành tình cảm cho mình sao, HM?”

-         “…”

-         “Không tệ chút nào…”

-         “…”

-         “Khi con gái thích một người con trai không có gì là ngẫu nhiên cả. Chắc chắn anh phải có điều gì đó cuốn hút em. Em không thiểu năng đến mức chọn một người vừa xấu người vừa xấu nết để yêu đâu”

-         “Quay lại chuyện của HN đi”

-         “Anh muốn nghe gì nữa?”

-         “Chị ấy… còn… thích anh không?”, tôi ngập ngừng.

-         “Nếu không em đã không dằn vặt mình nhiều như bây giờ”.

QC đã ngừng khóc. Tôi hiểu lí do tại sao cô bé lại bật khóc tức tưởi như vậy. Khi phải kìm giữ một thứ gì đó lâu ngày, đến lúc được giải tỏa, cảm xúc sẽ tự nhiên tuôn trào theo.

-         “Anh còn yêu chị em không?”

-         “Em nghĩ tìm được một người như HN dễ lắm à? Bây giờ tình cảm đó đang đi xuống…”

-         “Tức là anh không còn?”, QC trợn tròn mắt.

-         “Còn chứ, nhưng không nhiều. Anh cần gặp lại chị em đã… Anh muốn nghe HN kể cho anh hơn”

-         “…”

-         “…”

-         “Đã bao giờ anh dành một chút gì đó cho em?”

QC không nhìn tôi mà em hướng ánh mắt của mình lên trên cao, nơi có những vì sao đang lấp lánh…

Tình yêu giống như một thứ thuốc gây nghiện. Khi thăng hoa, nó khiến con người ta bay bổng. Và khi lụi tàn, nó khiến chúng ta kiệt quệ. Tình yêu giống như một liều doping cực mạnh giúp người ta vượt qua những thử thách tưởng chừng như cam go nhất, nhưng đôi khi nó lại khiến những người bị tổn thương mất sạch sức mạnh, ý chí và niềm tin vào cuộc đời. Tình yêu mang đến cho HN một sức mạnh kiên cường để nàng có thể quên mình mà nghĩ cho hạnh phúc của tôi trước nhất, và cũng với sức mạnh ấy QC dám một mình vượt qua cả núi khó khăn để về đây gặp tôi chỉ với một mục đích… có một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trước khi trả tôi về với chị của của em.

Như một cô bạn của tôi đã từng nói “mọi người có thể chê em sao toàn nhìn đời với lăng kính màu hồng, nhưng với e, tình yêu thiêng liêng vô cùng, chỉ có thể vì ta lầm tưởng tình yêu với các cảm xúc gần giống như thinh thích hay cảm nắng… nên mới làm nó mất đi vẻ đẹp mà thôi”. Tôi lặng người đi trước câu nói của cô bạn nhỏ đó. Một câu nói đi ngược lại hoàn toàn với phát ngôn của nhiều cô gái bây giờ “tình yêu đích thực không tồn tại” và “con trai bây giờ đểu lắm”. Tôi phì cười khi nghe được những lời đó, không biết có phải bởi vì xung quanh tôi đa số đều là những thằng bạn luôn đàng hoàng trong chuyện tình cảm hay không!?

Vì vậy tôi xin cam đoan với các bạn nữ là đàn ông con trai tốt vẫn còn nhiều lắm. Nếu muốn sở hữu những chàng trai ấy thì các bạn cũng phải đàng hoàng trong chuyện tình cảm và có niềm tin vào cuộc sống đã. Còn nếu các bạn trả lời rằng “mình rất đàng hoàng và niềm tin mình đặt cả chục năm trời rồi mà vẫn chưa thấy gì cả” thì đến đây gặp tôi, tôi giới thiệu bạn tôi cho. Chúng nó đang ế chỏng ế chơ ngoài kia kìa. Nhưng phải nhanh lên đấy. Chúng nó vật vã sắp chết đến nơi rồi.

Quay lại câu chuyện…

Tôi đáp lời QC bằng những gì tôi đang nghĩ.

-         “Anh… không phải là thánh… mà không biết rung động…”, tôi ngập ngừng. “Nếu như không phải… với chị N trước… anh sợ mình sẽ đáp lại tình cảm của em”.

-         “…”, QC khẽ cười.

-         “Nhưng bây giờ là không thể. Dù HN có còn hay không thì anh cũng không thể đáp lại tình cảm của em”

Tôi nghĩ mình đã phải can đảm lắm mới có thể nói hết câu. Tôi sợ làm phụ nữ buồn. Đó là điểm yếu của tôi. Vì vậy nếu làm một cô gái nào đó tổn thương tôi sẽ day dứt lắm lắm.

-         “Đó là câu trả lời em mong đợi…”, QC cười trong khi nước mắt đã ướt đẫm mi tự bao giờ.

-         “Rồi em sẽ tìm được người xứng đáng hơn anh gấp trăm, gấp vạn lần”, tôi dơ tay lên trời hùng hồn tuyên bố.

Cô bé lắc đầu.

-         “Chỉ cần bằng anh thôi, không cần gấp nhiều lần vậy đâu…”

-         “Ờ ờ… vậy à…”.

Thi thoảng QC làm tôi đứng hình bởi những câu nói thật sự hóc búa.

-         “Em nắm tay anh được không?”, QC nói nhỏ mà tôi nghe như tiếng sấm rền bên tai.

-         “Hả? Em nói gì cơ?”, tôi giả điếc và nuốt nước miếng đánh ực.

-         “Em nói là anh nắm tay em đi”, cô bé bình tĩnh nhắc lại.

-         “Trời ơi tai anh bị làm sao thế này. Chẳng nghe thấy gì hết…”, tôi ôm đầu chạy vù đi…

*

**

***

Tôi không nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau. Chắc tôi lại làm QC buồn rồi. Thôi kệ! Tôi sẽ dỗ em sau, còn bây giờ, tôi muốn dành thời gian suy nghĩ về chuyện HN hơn.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng chuyện tình cảm của tôi lại giống với tiểu thuyết như thế này. Lúc trầm, lúc bổng, lúc ngất ngây, lúc tuyệt vọng, còn tại thời điểm bây giờ là một mớ hỗn độn cảm xúc. Không hiểu sao bây giờ, ngồi nghĩ lại, tôi lại cảm thấy không vui lắm khi nghe cái tin như vậy từ QC. Chắc tại tôi vẫn chưa chắc chắn rằng HN còn là sự thật hay không. Tôi cần thời gian giải đáp thắc mắc này cho mình. Tôi đi vòng quanh sân trường một lúc lâu và không thôi nghĩ về những điều QC vừa nói…      

Bỗng dưng nhỏ L từ đâu xuất hiện ra, giọng nó hốt hoảng.

-         “M ơi! Sang lớp Toán đi. QC đang uống rượu bên đó kìa. Tao nói mà nó không nghe”

-         “Hả???”

Không kịp nghĩ, tôi chạy vù về phía lớp 12 Toán. Đứng chỗ cửa lớp và nhìn vào trong, tôi thấy một cảnh tượng không đẹp mắt chút nào… QC đang ngồi cùng đám thằng Dũng và trong đó chỉ có mình em là con gái. Cả đám đang chơi cái trò quay bút. Đầu bút chỉ trúng ai người đó phải uống một cốc.

Không nói lời nào, tôi lao vào, nhắm thẳng chai rượu đặt ở giữa, tung một cú đá hết sức. Chai bắn vào góc lều đổ tung tóe. Cả đám lớp Toán im thin thít nhìn tôi. Thằng Dũng mở lời.

-         “Mày làm cái đ gì vậy?”, nó đứng lên kênh mặt.

-         “Tao đã bảo là mày tránh xa em tao ra. Mày đ hiểu à?”, tôi đẩy vai, rồi chỉ vào mặt nó.

-         “Vậy thì mày phải hỏi em mày đấy. Tao không phải là người mời”, nó xẵng giọng.

Tôi quay lại đằng sau hỏi QC.

-         “Đúng không?”

Em không trả lời, từ từ đứng dậy, phủi quần và bỏ đi như không có mặt tôi ở đó.

-         “Nãy giờ em tao uống mấy cốc rồi?”, tôi hỏi một đứa không chơi.

-         “Không nhiều đâu. 2-3 cốc be bé thôi”

-         “Sao tụi mày không cản”, tôi trách.

-         “Tụi tao nói nó có nghe đâu”, một đứa giải thích.

-         “Tao biết rồi…”

Tôi bỏ đi trước ánh mắt thách thức của thằng Dũng. Tôi không quan tâm, mối quan tâm bây giờ của tôi là QC. Tôi đuổi theo và giữ vai em lại.

-         “Anh buông em ra đi…”

-         “Em làm sao vậy?”

-         “Em bảo anh buông vai em ra…”

Cô bé ra sức đẩy tay tôi ra khỏi vai em nhưng không thể. Tôi bắt đầu nghe tiếng cô bé khóc dấm dứt… Theo phản xạ tự nhiên, tôi lới lỏng tay và từ từ buông khỏi vai em.

QC ra một góc ghế đá ngồi. Tôi hiểu là bây giờ em không muốn nói chuyện với tôi. Tôi có cảm giác như vậy. Đành lòng tôi nhờ con H ra ngồi cùng em. Tôi không làm gì, chỉ đứng cách một đoạn xa, nhìn cô bé và nhỏ bạn mình tâm sự. Bỗn dưng tôi nghe tiếng QC hát…

Ôi trời! Cô nàng say rồi…

Chap 94:

Ôi trời! Cô nàng say rồi…

QC mắt lờ đờ nhìn tôi.

-         “Anh là ai?”

-         “Anh là M nè QC”, tôi nuốt nước miếng nghe đánh ực.

-         “Anh ở đây làm cái gì?”, cô bé chống nạnh.

-         “Anh đi cắm trại với lớp”

-         “Ai cho anh đi cắm trại với lớp”, cô bé lè nhè.

-         “Mẹ anh cho…”

-         “Ai cho mẹ anh cái quyền đấy! HẢ?”

-         “Thì mẹ không cho con thì cho ai?”, tôi trả lời như một cái máy mà không biết rằng đối với người say… tốt nhất đừng trả lời làm gì cho nó mệt xác.

-         “Tôi không cho mà mẹ anh dám cho à? HẢ?”. Mỗi lần QC “hả” một cái là tim tôi muốn bắn ra ngoài. “Bình thường cũng nhỏ nhẹ lắm mà sao hôm nay nói chuyện như ma nhập thế nhỉ???”, tôi nhủ thầm.

-         “Ờ ờ…”

-         “Thích ờ không? Anh có thích ờ KHÔNG?”

-         “Ừ ừ”

-         “Tôi nói anh phải dạ. Anh không hiểu à?”

-         “À… dạ”. Một điều nhịn là chín điều lành. “Con dở này! Mày mà hết say mày chết với ông”, tôi lẩm bẩm chửi.

-         “Cục cưng ngoan lắm. Để chị hát cho cục cưng nghe nhé”

-         “Ờ… dạ”

Cô nàng hát thật. Không những hát mà còn đứng lên múa phụ họa nữa.

“Hình như trong từng tia nắng có nét tinh nghịch bạn trai”. Chạy chạy sang một bên. Ngửa tay ngang mặt. Nhún.

“Hình như trong từng hạt mưa có nụ cười duyên bạn gái”. Chạy chạy sang bên còn lại. Uốn uốn tay. Nhún.

“Hình như trong từng tia nắng hát lên theo từng tiếng ve

Hình như trong từng hạt mưa có dòng lưu bút đọng lại”

Tôi há hốc mồm trướng những gì mình thấy. Vừa thương em mà lại vừa buồn cười. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một người con gái say. Và mọi chuyện chưa kết thúc ở đó…

Sau khi kết thúc bài “Tia nắng hát mưa”, QC tiếp tục bằng “Lời ru buồn”, một sê-ri tiếng Pháp “nghe hiểu chết liền” và kết thúc bằng “Cho vừa lòng em”… nghe chẳng liên quan gì. Tôi và nhỏ L là khán giả bất đắc dĩ của cô bé. Đôi ba lần, tôi định dừng QC lại, nhưng nhỏ bạn lại ngăn tôi. Con nhỏ bảo.

-         “Đừng, M. Con gái ít khi say lắm. Nhưng khi say là người ta buồn thật đấy”

Thế rồi, tôi lại thôi, lại ngồi xuống một băng ghế gần đó nhìn cô bé. Nỗi buồn của em là do tôi mang lại, vì vậy tôi đáng phải chịu đựng em những lúc như thế này…

Buồn thật. Tình yêu mang đến hạnh phúc khôn cùng và cũng tàn nhẫn đẩy con người ta xuống vực sâu của thất vọng. Hạnh phúc cuối cùng cần cả duyên và nợ vậy mà tôi chỉ có chữ duyên với em. Hẹn kiếp sau… em nhé!

Hạnh phúc phải tìm trong chông gai Tương lai phải tìm trong quá khứ Tình yêu phải tìm trong ba chữ Hai chữ “yêu thương” một chữ “chờ”

Hết hát, QC ngồi kể chuyện. Chuyện về gia đình em. Về bạn bè và cả mấy anh chàng theo em mà em không chịu. Lần này cô nàng không bắt tôi phải nghe như trước khi hát, mà chỉ kể một cách vô thức. Từng câu nói, từng hành động và cảm xúc được em biểu lộ qua gương mặt. Và tôi chăm chú lắng nghe như muốn nuốt từng lời nói của em.

QC kể được một hồi, bất ngờ em gục đầu vào vai nhỏ L ngủ lúc nào không hay.

Đêm hôm đó kết thúc bằng việc tôi kéo chăn lên quá cổ cho cô nàng…

*

**

***

Sáng hôm sau trước khi dỡ trại, ban chấp hành đoàn trường có tổ chức một vài trò chơi nho nhỏ. Tôi không hứng thú lắm nên không tham gia. Lúc cả đám lớp tôi tụ tập ở ngoài sân trường để xem thì tôi ở lại trong trại. QC cũng không đi.

-         “Em tỉnh chưa?”

-         “Dạ rồi anh”

-         “Đêm qua ngủ có ngon không?”

-         “Ngon. Em ngủ chẳng biết trời trăng đất dày gì luôn. Mà không hiểu sao em đau đầu quá…”, cô bé xoa xoa hai thái dương.

-         “Em không nhớ gì thật sao?”, tôi tỏ rõ sự ngạc nhiên.

-         “Thật mà”, cô bé dụi mắt.

-         “Con gái lần sau đừng uống rượu nhé. Dù buồn mấy…”, tôi nói bâng quơ mà không nhìn em.

-         “Vâng, em biết rồi…”

-         “Em dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị về đi”

-         “Dạ vâng anh”

Sau khi dọn xong trại, chúng tôi chia tay nhau ai về nhà nấy. Khi xe tôi chở QC ra khỏi cổng được tầm 10m, bỗng dưng có một người đàn ông bước xuống từ một chiếc ôtô và chặn trước xe tôi. Bị bất ngờ, nhưng tôi vẫn kịp phanh. Tôi lên tiếng.

-         “Có chuyện gì vậy chú?”

Người đàn ông không trả lời và ông cũng chẳng nhìn tôi. Ông nhìn chăm chăm vào QC.

-         “Ba em… đó anh…”, giọng cô bé run run.

*

**

***

-         “Ba em đâu?”, tôi chạy lại khi thấy QC quay lại nhà mình.

-         “Ba em ở khách sạn”, QC ôm mặt như thể trời sắp sập đến nơi.

-         “Sao em lại về đây?”

-         “Em về để dọn quần áo”

-         “Là sao?”, tôi ngạc nhiên.

-         “Ba em mua vé quay lại Pháp rồi. Chiều mai em bay”, cô bé trả lời nhẹ bâng.

-         “Vậy là sáng mai em phải lên lại Sài Gòn?”, giọng tôi bỗng dưng trùng xuống.

-         “Dạ vâng…”

-         “Vé khứ hồi em mua cho cuối tuần sau thì sao?”

-         “Vứt thôi anh”

-         “Vứt?”, tôi trợn tròn mắt. “Vứt tức là vứt tiền đó hả?”

-         “Anh chưa thấy người ta vứt vé xe vé tàu bao giờ à?”

-         “Nhưng đây là vé máy bay. Trời ơi. Bay quốc tế chứ không phải bay nội địa nữa”, tôi ôm đầu tiếc rẻ.

-         “…”, QC quay sang chỗ khác mà không đáp lại.

-         “Thôi không đùa nữa… Ba em nói gì không?”

-         “Ba em chắc là giận lắm. Nhưng không nói gì cả. Chắc là lo cho sự an toàn của em thôi”

-         “Anh thấy ba em không nói gì mà em cung cúc lên xe với ông ấy. Nhìn hãi thật đấy”, tôi vuốt trán.

-         “Ba em chín chắn lắm anh. Chẳng bao giờ quát tháo chỗ đông người đâu…”

-         “Vậy à…”

-         “Chiều nay ba em muốn gặp anh…”, QC đan hai tay vào nhau.

-         “Để làm gì vậy?”, mặt tôi căng thẳng.

-         “Chắc là để nói chuyện thôi ạ”

-         “…”

-         “Anh đừng lo. Có em ba em không làm gì anh đâu”

-         “Ừ…”

Tôi không sợ gặp ba QC và tôi cũng chẳng sợ ba em sẽ làm gì tôi, vì quả thật tôi chẳng làm gì sai cả. Tôi chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng khi biết rằng ngày mai em sẽ đi. Tôi có cảm giác tôi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Không hiểu tại sao tôi lại có suy nghĩ kì lạ như vậy…

Trưa đó mặc dù thấm mệt nhưng tôi cũng chẳng ngủ được. Cứ lăn qua lăn lại thao thức vì cái hẹn chiều nay. Trong đầu tôi hiện ra cả nghìn câu hỏi. Câu hỏi này chưa bay đi, câu hỏi khác đã lao đến.

Không biết chú ấy sẽ hỏi mình những gì…

Không biết chú ấy có mắng QC không…

Không biết QC có buồn không…

Không biết…

Tôi ngủ lúc nào không hay…

*

**

***

QC hẹn tôi 4h, thì 4h kém 15 tôi đã có mặt. Tôi thuộc kiểu người rất coi trọng giờ giấc. Hẹn với tôi mà đi muộn là tôi khó chịu ra mặt. Báo trước thì không sao chứ còn cứ im im bắt tôi đứng chờ thì khi gặp tôi chửi không thương nữa thì thôi. Tôi dễ thì dễ tính thật, nhưng ở kha khá điều tôi rất nghiêm khắc. Bạn tôi có lần nói chuyện mà cứ lơ đãng nhắn tin vớ va vớ vẩn bị tôi rẹt cho một trận xanh mắt mèo. Tôi nghĩ đó là một trong những tính xấu của tôi…

Đến sớm, nhưng tôi không gõ cửa mà chỉ đi qua đi lại ngoài hành lang. Đúng 4h, khi cả kim giây và kim phút bước sang số 12, tôi lấy hết can đảm gõ cửa.

Cốc cốc cốc…

Chờ một lúc, có người ra mở cửa cho tôi. Là QC.

-         “Anh vào đi ạ”, cô bé cười gượng gạo.

-         “Ừm…”

Tôi bước vào trong. Ba QC đang đứng ngoài ban công đốt thuốc. Hình như ông biết tôi vào, nhưng cố tình không quay lại..

-         “Con chào chú…”

-         “…”

-         “Con chào chú ạ”, tôi nhắc lại.

Đến lần thứ hai, ba cô bé mới quay lại. Ông dụi điếu thuốc và từ từ đi về phía tôi.

-         “Con ngồi xuống đi”, ông chỉ tay xuống bộ salon gần đó.

-         “Dạ vâng…”

-         “Con quen con gái chú lâu chưa?”

Bây giờ tôi mới có dịp nhìn rõ ba QC. Đây là một người đàn ông cao, to và bụng không hề phệ, có lẽ do cũng chơi thể thao. Ông có gương mặt chữ điền, râu quai nón, đôi mắt khá sâu và vết thẹo ngắn sau đuôi mắt. Nhìn chung ba QC có vẻ ngoài rất nam tính, đối lập hoàn toàn với nhiều diễn viên Hàn Xẻng bây giờ.

Cho tôi nói ngoài lề một chút. Tôi cực kì dị ứng với cái kiểu đàn ông cute này cute nọ. Nhìn õng à õng ẹo chỉ muốn lăng đá vào đầu. Đàn ông là phải mạnh mẽ, là chỗ dựa cho những người phụ nữ của mình. Sẹo cũng được, sứt răng cũng không sao, càng gai góc càng tốt. Ý tôi là sứt răng vì đánh nhau chứ không phải bị ngã đập mồm vào cạnh cầu thang hay là ăn tham mà cắn phải sạn đâu. Như thế thì buồn lắm. Chung qui lại đàn ông đích thực phải là George Clooney, là Wentworth Miller trong Prison Break, là Jensen Ackles trong Supernatural, là những người khiến phụ nữ khi gặp phải nhủ thầm “anh ấy sẽ là chỗ dựa vững chắc cho mình”, chứ không phải những người mang lại cho chị em cảm giác mình là chỗ dựa chứ không phải người ta.

Ba QC rất có phong thái của một người đàn ông từng trải. Từng cử chỉ, lời nói, sự điềm đạm, chín chắn sẽ khiến những người phụ nữ của ông ấy là mẹ QC và chính cô bé có cảm giác an toàn khi bên cạnh. Còn đối với những người lạ, phong thái của ba em sẽ khiến họ có đôi chút e dè, và tôi không phải điều ngoại lệ.

-         “Con quen QC được bao lâu rồi?”, ông ngồi xuống đối diện với tôi.

-         “Dạ con… cũng mới thôi ạ”, tôi khẽ liếc QC một cái trước khi quay lại nhìn ba em.

-         “Chú không cấm tụi con yêu nhau. Nhưng chú không đồng ý con gái chú lặn lội cả nửa vòng trái đất về gặp con”

-         “Thật ra thì…”

-         “Thì thế nào?”

-         “Dạ không ạ… Chú cứ nói tiếp đi. Con vẫn đang nghe”

-         “Chú đã mua vé cho em rồi. Chiêu mai hai ba con chú sẽ bay”

-         “Dạ con cũng nghe em nói ạ”

-         “Trưa đến giờ hai ba con nói chuyện cũng nhiều”

-         “…”

-         “Chú từng yêu nên chú biết tình yêu nó linh thiêng thế nào”

-         “Dạ…”

-         “Chú đồng ý cho con gái chú ở nhà con thêm một đêm nữa. Tối chú sẽ đến cảm ơn ba mẹ con sau”

-         “Dạ vâng…”

Tôi chỉ biết vâng dạ mà không biết nói gì hơn. Vậy là tôi chỉ còn bên cạnh QC thêm một tối nữa. Mai cô bé sẽ quay lại Pháp…

HẾT PHẦN 4

Chap 95+96:

-        “Hai đứa đi chơiđi, mai QC phải về rồi”, ba QC ra lệnh cho tôi.

Tôi nhìn sang côbé mà chẳng biết nói gì. Trong đầu tôi là một hỗn độn mơ hồ những cảm xúc.Chúng tràn ngập và xô lấn khiến cho tôi cất lời một cách khó khăn.

-        “Đi… nào em”

Cuộc sống là mộtchuỗi những quyết định, có người chọn cho mình lối đi này, cũng có người lại chọncho mình lối đi kia. Tùy hoàn cảnh, tùy hệ tư tưởng và tùy vào hoài bão mà mỗingười có lối đi riêng. Trong tình yêu cũng vậy. Tỏ tình hay không tỏ tình? Giữchặt hay buông tay? Tiếp tục hay đầu hàng? Ai cũng có lựa chọn của riêng mình dẫubiết rằng hạnh phúc cuối cùng có một nửa phụ thuộc vào người còn lại.

Tình yêu chialàm bốn loại, bao gồm đúng người đúng lúc, sai người sai lúc, đúng người sailúc và sai người đúng lúc. Đúng người đúng lúc và sai người sai lúc thì không cầnbàn nhiều vì chúng quá rõ ràng rồi. Nhưng còn hai cái còn lại thì sao? Sai người,đúng lúc là khi người ta mất phương hướng và muốn tìm một người để khỏa lấp khoảngtrống trong tâm hồn. Chỉ có điều người được tìm thấy không phải là người cầntìm, để đến khi người ta tìm thấy một nửa đích thực của mình thì người bị tổnthương nhiều nhất lại chính là người lấp chỗ trống kia. Đúng người sai lúc,theo tôi, còn buồn hơn. Cái suy nghĩ “giá mình gặp người ta sớm hơn thì hay biếtbao nhiêu” là cực kì bức bối. Có người từ bỏ, có người kiên trì và cũng có ngườilại chọn cách được ở bên “người đó” của mình một thời gian ngắn rồi mới từ bỏ.QC là người chọn cách sau cùng… Tiếc một điều cô bé là em họ của HN. Cho dù HNchẳng còn tôi cũng không đáp lại, huống hồ gì…

-       “Em muốn đi đâu?Để anh dẫn đi”, tôi cố cười.

-       “Rủ chị H với chịL chơi bowling đi rồi sau đó đi ăn”, QC cười tươi rói như không có chuyện gì xảyra.

-       “Nhưng anh đãchơi bowling bao giờ đâu”, tôi che mặt vì sự nhà quê của mình.

-       “Ra đó em chỉ. Dễòm à…”

Vậy là mọi chuyệnđã quyết định. Về đến nhà tôi gọi cho hai nhỏ bạn. Được đi chơi ké, tụi nó gậtđầu cái rụp mà không thèm băn khoăn chút gì. Bó tay.

Nhắc đến chuyệnchơi bowling tôi mới nhớ đến một kỉ niệm đau thương của mình. Chuyện là thếnày…

*

**

***

Tôi có một anh bạntên là Dũng. Ông này học chung với tôi ở đại học. Rất thích chọctôi, nhưng đùa lại vô duyên, nên tôi rất ghét. Tôi ghét thì tôi dìm hàng. Thếcho nhanh.

Nghỉ hè, tôi về nhà được 2 tuần, chán, bỏlên thành phố đổi gió. Đang vi vu với đám bạn thì nhận được tin nhắn. “M! AnhDũng này. Anh mới đến SG chiều nay. Anh hỏi thì biết em đang ở trên này. Tốinay đi bowling với anh và bạn gái anh nhé!”. Định từ chối vì cũng chẳng ưa lãonày lắm, nhưng nghĩ sao tôi lại đồng ý vì dù gì chúng tôi cũng học cùng nhau.Tôi chết vì cái tính cả nể này.

Đúng giờ, tôi đến chỗ hẹn, thì đã thấyđôi uyên ương đã chờ sẵn. Ông này được cái đúng giờ. Chào ông ấy xong, tôi quaysang chào bạn gái ông ấy. Giờ mới để ý, bạn gái thằng cha xinh đáo để. Tronglòng phải nói là GATO, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra mình là một thằng đàn ông chânchính không thèm đoái hoài đến nữ sắc Đường tăng, nên chỉ gật đầu chào nhẹ vàquay mặt đi. Con gái mà nhìn thấy hành động ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng “Ôi! Anh ấythật là đàn ông, thật là phớt đời”, nhưng em ấy đâu biết rằng lúc sau chạy songsong với thằng chả, tôi cố gắng đi hơi chậm lại để lâu lâu liếc một phát cho khỏibị phát hiện. Đời bạc thật. Một thằng nhìn như nông dân mới đi cày về lại đangchở một em xinh như mộng ngồi đằng sau. Bình thường đã ghét lão này, thấy cảnhđó tôi càng ghét hơn.

Rồi cũng đến chỗ chơi Bowling. Tôi gửixe xong trước, ra cổng chính chờ. 5 phút sau thấy ổng với con bé xinh xinh đivào cùng. Con bé chắc người thành phố, rất biết ăn mặc, nhìn dễ thương lắm. Lãođi giữa, tôi đi bên trái, con bé đi bên phải. Đi được một khúc tôi thấy mấy ngườiđi ngược lại cứ nhìn vào chúng tôi khúc khích cười. Tôi hoảng. Kiểm tra lại mọithứ… tất cả vẫn ổn. Nhìn sang thằng chả thì tôi mới tá hỏa, ông giời con đang“để cho nó mát”. Tôi nói nhỏ.

-        “Anh Dũng! Cửa sổ kìa”, giọng tôi điềmtĩnh nhất có thể.

-        “Cửa sổ nào em?”, anh ấy vẫn đang bận toetoét cười với em kia.

-        “Cửa sổ của anh ấy!”, tôi tăng volume.

-        “Anh làm gì có cửa sổ nào”

-        “Cửa sổ quần ba kìa, ba ơi”, giọng tôinhư muốn khóc.

Tôi tưởng anh ấy sẽ xấu hổ ôm lấy mặt màvừa chạy vừa khóc lao vào trong toa-let, nhưng tôi đã lầm. Anh ấy rất từ từ kéochiếc khóa lên đơn giản như chuyện người ta đang chỉnh trang lại quần áo. Tôi sữngsờ, bạn anh ấy sững sờ, tất cả mọi người nhìn thấy đều sững sờ, còn anh ấy thìkhông. Thời gian lúc đó như đọng lại, kéo dài tưởng như vô tận. “Đi thôi em”,tôi và em kia bị tiếng nói của anh ấy kéo về thực tại. “Vâng”, cả tôi và e kiatrả lời và cùng đưa tay đẩy cho hai hàm khớp lại. Anh ấy vẫn nói chuyện nhưchưa có chuyện gì xảy ra, tôi và em kia bắt đầu thấy sợ. Ít ra tôi cũng có đồngminh để nếu nhục thì còn chia làm đôi, chứ chịu một mình chắc tôi chết. Hìnhnhư em kia cũng có suy nghĩ giống tôi, nên quay sang nhìn tôi ra vẻ đồng cảm lắm.

Mọi chuyện sẽ dừng lại ở mức tai nạn, nếunhư sau đó mọi chuyện đều tốt đẹp. Nhưng đó đâu phải là đời, đời là phải thậtkhó lường và thật khó kìa.

Sau “tai nạn cho nó mát”, ba người chúngtôi đi vào lấy băng để chơi. Chia làm hai đội. Hai người kia đội xanh, mình tôiđội đỏ. Cô đơn nó khổ thế đấy. Tôi tưởng anh ấy biết chơi cơ, thế mà lại khôngphải các bạn ạ. Đội xanh ném trước, ừ thì đồng ý, trước hay sau thì có quan trọnggì. Anh ấy cầm quả bóng nặng 10kg. Tôi hơi hoảng vì thường thì 5-7kg là vừa, chắcanh ấy khỏe quá nên cầm nặng chắc vừa tay hơn, tôi tự trấn an.

Anh ấy cầm quả bóng lên, dáng dấp có vẻchuyên nghiệp lắm. Tôi đang lo không biết ổng mà cao thủ chắc đội đỏ một thànhviên của tôi thua muối mặt mất. Tim tôi như thắt lại dõi theo bước chạy điêuluyện của vận động viên trẻ thì… hỡi ôi tôi nghe tiếng rầm một cái, kéo theo làmột tràng dài chuông báo động. Vì anh ấy ném quá cao và bóng quá nặng, nên khiđáp xuống, bóng vô tình để lại một lỗ kha khá trên đường băng.

Một đàn các anh bảo vệ chạy đến. Tôi vàem kia chỉ biết câm nín nhìn lão ấy xin lỗi các anh bảo vệ. Buồn cười lắm màkhông dám cười, chỉ dám bặm môi, lấy tay gác trán như kiểu đang giải một bàitoán cực kì hóc búa. Sau 5 phút giải thích là do ném trượt tay thì chúng tôicũng được tha, sau đó nhờ sự xinh xắn và khéo miệng của em kia chúng tôi đượcchuyển sang băng khác. Ơn trời!

Đội xanh tiếp tục là đội bắt đầu, và lạilà anh ấy bắn phát súng đầu tiên. Rút kinh nghiệm từ sai lầm lần trước anh ấychọn bóng nhẹ hơn. Biết rút kinh nghiệm thế là tốt, tôi gật gù. Để chứng tỏ sứcmạnh, tài năng và những rắc rối trước chỉ là tai nạn, cầm quả bóng anh ấy thảyluôn.

Nhưng giời ôi, băng này đang khởi dộng lại,nên khi bóng anh ấy lao đến thì thanh đặt ky vẫn chưa kịp rút lên. Tôi chạytheo ngăn anh ấy mà không kịp. Chuyện gì đến cũng đến, sức mạnh của anh ấy tỉ lệthuận với độ cong của thanh đặt ky. Một lần nữa tiếng chuông báo vang lên. Mộtlần nữa một đàn các anh bảo vệ lao đến làm nhiệm vụ của mình. Tất cả mọi ngườinhìn ba chúng tôi. Tôi và em kia chỉ biết cúi gằm mặt xuống như kiểu vừa làm mộtđiều gì đó bất hợp pháp. Nhục đến thế là cùng. Tôi thề là tôi với em kia chưabiết mặt mũi quả bóng nó như thế nào, thế mà bây giờ chúng tôi ngồi đây vào vaibị cáo trong một vụ án phá hoại.

Trò chơi kết thúc bằng 2 cú ném kinhhoàng của lão ấy trong vòng chưa đầy 10 phút. Anh ấy bị bắt ngồi lại viết kiểmđiểm, trong khi tôi và e kia được thả vì vô can.

Sau đấy vài ngày, tôi nghe tin anh ấychia tay bạn gái mà chẳng hiểu tại sao…

*

**

***

Cũng may lần đầu chơi bowling của tôikhông đến nỗi nào. Chơi được mấy game, cả đám lại rủ nhau đi ăn, vẫn là quán gỏicuốn nước dừa hôm trước bốn đứa đi với nhau. Nhỏ L lên tiếng.

-        “Sao nay tự nhiên tốt tính lại rủ tụitao đi chơi bời ăn uống vậy?”  

-        “…”, tôi nhún vai chẳng đáp.

-        “Mai em đi chị ạ…”, QC cười nhẹ.

-        “Mai em đi đâu?”, nhỏ H bất ngờ.

-        “Mai em phải về lại Pháp”

-        “Sao em bảo cuối tuần sau mà”, nhỏ L tiếp.

-        “Dự định ban đầu là thế… hì… nhưng ba emvề đây chị ạ”, QC thở dài đánh thượt.

-        “…”

-        “…”

-        “…”

Tất cả đều im lặng sau câu trả lời củaem. Mọi chuyện đã quá rõ. Hôm nay là ngày cuối cùng cô bé ở lại đây. Mọi chuyệnđến quá nhanh và đột ngột. Như vẫn chưa dám tin lời QC nói, nhỏ L hỏi lại vớicái giọng pha chút hy vọng.

-        “Sao em không năn nỉ ba em…?”

-        “Hihi. Ba em mà đã quyết thì có trời cản,chị ạ”

Bữa ăn hôm đó khôngvui như hai đứa bạn tôi mong đợi. Tất cả chỉ gói gọn lại trong ba hành động chính:ăn, dặn dò và hẹn ngày gặp lại. Mặc dù chỉ mới gặp nhau được một tuần, nhưngtôi tin hai đứa bạn thân của tôi cũng rất quí QC. Ăn xong, tôi tính rủ hai nhỏbạn đi chơi tiếp, nhưng tụi nó từ chối vì muốn dành thời gian ít ỏi còn lại ởđây của QC cho tôi nhiều hơn.

-        “Muốn đi đâu đâyngười đẹp”, tôi quẩy quả quay sang hỏi QC khi hai nhỏ bạn vừa đi khỏi.

-        “Em không muốnđi đâu hết”

-        “Hở?”

-        “Em muốn ở đây”

-        “…”

-        “Em không muốn về”,cô nàng nói với giọng nghiêm túc.

-        “Về đâu? Về nhàhay về bển?”

-        “Bển mới ghê chứ”,QC ôm bụng cười.

Tiếng cười củacô bé trong vắt như pha lê thảy vào không khi một dư âm khiến người nghe chộn rộn.Nhưng trong miếng pha lê trong suốt đó, tôi vẫn có thể cảm nhận được một thứ cảmxúc không khiến ngươi ta trọn vẹn. Nó giống như một tia sáng mặt trời chợt lóelên ở một khoảnh khắc để sau đó lại mờ dần và tắt hẳn khi cụm mây đen ngòmngang qua. Tiếng cười tiếp nối bằng nỗi buồn ấy cũng giống như quyết định củaQC… thà rằng hạnh phúc trong một thời gian ngắn ở bên cạnh người mình thích cònhơn chẳng bao giờ có được. Lựa chọn là do em và tôi tin không bao giờ cô bé hốihận vì quyết định của mình cho dù mọi chuyện có tệ thế nào.

Tôi chở QC đến mộtnơi thật yên tĩnh. Trước biển, chỉ có tôi và em. Cả hai đều im lặng… Bất chợtcô bé cất tiếng hát

Rightback where we started

Falling apart at the seams

You've tagged your name on my heart

And I sat there and let it bleed

Sweetheart so now this is goodbye

I'mletting you go

You're letting me down

Been caught in your reign and I almost drowned

I'm letting you go, our love's black and blue

How many words does it take

To say I'm through?

I...I...I... I'm, I'm Through

I...I...I... I'm, I'm Through

I...I...I... I'm, I'm Through

I'm through with you..

Tôi nghe câu đượccâu mất nhưng vẫn lờ mờ đoán ra được ý nghĩa của bài hát. Cũng chẳng khó khăngì mấy, người đang buồn có bao giờ hát nhạc yêu đời bao giờ!?

-        “Em sẽ quay lạiđây chứ?”

-        “Chắc không đâu ạ”

-        “…”

-        “Nếu không thậtlòng thì đừng nói ra”

-        “Sao cơ?”

-        “Nếu anh khôngthật lòng muốn em quay lại thì đừng nói. Em thích sự thật dù nó đau lòng hơn làlời nói dối ngọt ngào”

-        “Ừm…”

-        “Anh sẽ tiếp tụcvới HN chứ?”

-        “Anh không biếtnữa”

-        “Anh muốn nhưnglại không đủ can đảm phải không?”, QC kéo lọn tóc ra đằng sau.

-        “Em muốn anh nóithật hay không muốn đau lòng?”

-        “Em đau đủ rồi.Em đang nói chuyện với tư cách một người bạn. Anh cứ nói đi, chẳng sao đâu”

-        “Được thôi…”

-        “Trả lời em đi.Anh sẽ tìm chị ấy chứ?”

-        “Chắc chắn rồi”,giọng tôi chắc nịch.

-        “Và sẽ yêu lại?”

-        “Anh cũng mongđiều đấy”

-        “Vậy được rồi”

-        “…”

-        “Hứa với em làanh sẽ là người yêu tốt chứ?”

-        “Anh mong mình làmđược…”

Tôi đáp lời củaQC với một niềm vui len lỏi như dòng nhựa sống bỗng dưng tuôn chảy ồ ạt ở mộtcái cây khô cằn sau bao nhiêu lâu tàn rụi. Niềm hy vọng len lỏi cả vào trong góckín nhất, nơi tôi đang cố giữ những hình anh còn sót lại của HN, để khơi dậy vàhồi sinh nó. Ngay tại thời điểm đó, tôi đã biết tình cảm mình dành cho em chưahề mai một, mà chỉ lấp ló ở một góc khuất nào đấy, và chỉ cần một niềm tin đủ lớnnó sẽ khẽ khàng bước ra như chưa có chuyện gì xảy ra. Đó là giá trị của tìnhyêu…

*

**

***

Ba QC cho phépem ngủ lại nhà tôi đêm cuối trước hôm em đi. Vả lại ba em cũng muốn em phải trựctiếp cảm ơn ba mẹ tôi vì những ngày em ở nhà tôi. QC vẫn ngủ với mẹ tôi… chắcchắn rồi.

Tôi cứ nghĩ đêmhôm đó mình sẽ khó ngủ lắm, ai dè tôi đã lầm. Với bản tính vô tâm vô ngã, tôi bắtđầu ngáy o o sau một lúc nằm nghĩ ngợi linh tinh. Dù vậy, tôi vẫn nhớ đặt báothức vào lúc 5 giờ, trước nửa tiếng so với lúc ba sang đón em…

Đêm hôm đó, tôicó một giấc mơ kì lạ. Tôi mơ thấy mình đi lạc vào trong một khu rừng đẹp nhưtruyện cổ tích. Tôi cứ đi mải miết mà không thể tìm thấy lối ra. Khi tôi bắt đầuhoảng loạn thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng gọi từ đằng sau.

-        “Này chàngtrai…”

Không phải bụt,vì ông này tuy đầu tóc bạc trắng nhưng nhìn tây lắm. Cũng không phải thiên thầngì, vì tuy mặt tây thật nhưng ông này lại nói tiếng việt rất sõi và còn mặc áothe khăn xếp. Tôi tạm gọi cụ ông là Ange-bụt đi.

-        “Dạ. Cụ gọicon?”, tôi khoanh tay lễ phép đáp.

-        “Đừng gọi cụ,già lắm. Gọi ông thôi”, Ange-bụt nghiêm mặt bảo tôi.

-        “Vâng” tôi líuríu thưa.

-        “Con có muốnthoát ra khỏi chỗ này không?”, Ange-bụt vuốt râu.

-        “Dạ! Nếu con muốnra thì con phải làm theo một điều kiện của ông phải không ạ?”

-        “Sao con biết?”

-        “Con xem phimhoài chứ gì”

-        “Đúng kịch bản rồiđấy”

-        “Điều kiện củaông là gì?”

-        “”

Tôi choàng tỉnhkhi tiếng chuông hẹn giờ réo rắt vang, nhưng tôi không dậy, tôi vẫn nằm và chờđợi. Chẳng biết tôi đang đợi thứ gì!? Chờ QC vào chào tôi hay sao? Không phải…Tôi không biết mình cứ nằm vậy bao lâu mà chỉ nhớ có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếngem bước vào. Cô bé ngồi xuống giường và khẽ vuốt tóc tôi.

-        “Em phải đi đây.Cảm ơn anh vì tất cả…”

Cô bé cúi ngườixuống, nhẹ nhàng thơm lên má tôi rồi đứng dậy, đặt một bức thư ở trên bàn và bướcra ngoài.

Đến bây giờ, tôivẫn không hiểu tại sao mình không dũng cảm ngồi dậy và chào QC một câu trướckhi em đi. Tôi tin là cô bé biết tôi đã thức, nhưng cũng vì một lí do nào đấyem lại giả vờ như tôi vẫn còn đang ngủ. Hình như em cũng sợ sự chia xa như tôithì phải. Tôi đủ mạnh mẽ để dám quay mặt, bước thẳng vào trong phòng chờ vàkhông một lần quay lại đằng sau ngoái nhìn dù biết đằng sau có bao nhiêu ngườithân đang dõi theo. Nhưng rồi sẽ mềm lòng mà quíu chân ngay tức khắc khi có mộtngười bật khóc. Đó là lí do tại sao dù xa nhà cả 5-6 năm trời và về nhà rất nhiềulần, nhưng chưa một lần mẹ dám đưa tiễn tôi…

Khi tiếng cửađóng vang lên, tôi định bật dậy… nhưng rồi lại thôi. Phải cả chục lần như vậy.Và kết quả là tôi vẫn nằm bất động một chỗ mãi cho đến khi mẹ vào và lay tôi dậy.

-        “Sao con khôngtiễn em?”

-        “Con chẳng biếtnữa”, tôi chống tay ngồi dựa vào đầu giường.

-        “Con trai lớn rồichắc làm việc gì cũng suy xét. Mẹ tin con…”, mẹ hiền từ vuốt tóc tôi.

Khi mẹ vừa ra khỏiphòng, tôi đến bên bàn, cầm lá thư của QC lên. Phong bì ở ngoài khá đẹp. Từ từmở bức thư ra, ấn tượng đầu tiên là chữ của em nhìn khá con nít, tròn trĩnh vàrất nắn nót. Chứng tỏ một điều cô bé đã dành mọi tâm tư, tình cảm vào những gìem để trong bức thư…

Anh à,

Khoảng thời gian ở đây tuy không lâu,  nhưng thật sự em rất hạnh phúc cho dù đôi khiem cũng bật khóc vì nhận ra những thứ không phải của mình. Mặc dù vậy em chưabao giờ hối hận vì quyết định của mình. Nếu cho em được quay lại, em vẫn sẽ quyếtđịnh như vậy… về đây, gặp anh và ra đi…

Em biết! Sẽ không ít người xem chuyện em về đây làkhông hay, là thiếu nữ tính, là bốc đồng… em chẳng quan tâm đến chuyện đó.  Em làm theo những gì mình thấy đúng. Lẽ nàolàm theo những gì con tim mách bảo là sai sao anh? Chỉ tiếc một điều, anh khôngphải là chàng trai dành cho em.

Anh biết không! Em chưa bao giờ trách vì anh khôngđáp lại tình cảm của em. Nếu em là anh, em cũng sẽ làm như vậy cho dù anh có mộtchút gì dành cho em chăng nữa. Nếu anh biết em trước, mọi chuyện có thể sẽkhác, và em tin mình sẽ có một cái kết trọn vẹn hơn.

Em thật sự rất trân trọng những ngày ở đây. Em đã rấtvui khi nhận ra rằng chàng trai mình thích đúng với những gì mình tưởng tượng. Anhnhân hậu, không biết làm đau lòng người khác. Anh biết khi nào đúng khi nàosai. Anh là người vô tâm,nhưng anh biết khi nào cần phải quan tâm đến ngườikhác. Và còn rất nhiều những điều khác nữa.

Anh không biết em đã hạnh phúc thế nào những lúc anhquan tâm đến em đâu. Em tin rằng những hình ảnh đó sẽ theo em đến suốt cuộc đờinày. Mối tình đầu! Ôi, ngọt ngào những cũng thật đắng cay.

Cảm ơn anh vì tất cả…

Đã đến lúc em phải trả anh cho HN rồi…

QC.

*

**

***

Sau khi QC đikhoảng một tháng, tôi đã tìm cách liên lạc với HN. Còn về phần QC, thi thoảngtôi cũng có hỏi thăm em. Tưởng rằng tất cả sẽ quay lại với quỹ đạo vốn có,nhưng không…

Sáng hôm QC đi, tôi đến lớp và nhận được rất nhiều trách móc của đám bạn.

-        "Sao QC đi mà không thông báo để anh em làm bữa chiatay. Mày tệ quá"

-        "Cô bé đi tao còn không được thông báo trước, huốngchi tụi mày"

-        "Sao hôm qua đi cùng em ấy mày không rủ anh em đichung luôn cho vui"

-        "Ờ thì..."

-        "..."

-        "..."

Vài tuần sau ngày QC về nước, tôi chủ động hỏi thăm tình hình của em quaemail.

QC,

Em vẫn khỏe chứ? Tình hình họchành của em thế nào rồi? Bạn bè anh bên này vẫn nhắc em suốt. Anh mong mọi sự tốtlành sẽ đến với em.

HM.

Không lâu sau, tôi nhận được thư trả lời.

Em vẫn khỏe. Anh đừng lo. Anhcho em gửi lời hỏi thăm ba mẹ anh nhé. Em có việc phải ra ngoài đây. Khi nào cóthời gian mình nói chuyện sau anh nhé.

Bức thư trả lời của QC khiến tôi hiểu nhiều điều. Trong số đó, điều tôi tâmđắc nhất chính là cho dù tình cảm em dành cho tôi nhiều đến thế nào thì đã đếnlúc em cần có cách cư xử rõ ràng hơn đối với tôi. Hay nói cách khác, tôi là củaHN và cô bé không cho phép mình gây thêm bất kì một sự hiểu lầm nào nữa.

Sự rõ ràng trong tình yêu không phải ai cũng làm được, nhất là đối với nhữngngười đa tình. Thật lòng mà nói, ranh giới giữa có cảm tình và thích mong manhvô cùng. Vì vậy chuyện đang cặp kè với một người mà bỗng dưng vào một hôm đẹptrời lại thích thêm một người khác không phải chuyện hiếm. Nếu như cái người vừanhắc đến ở trên chia tay với người thứ nhất để đến với người thứ hai bằng mộtcâu nói "anh nghĩ mình hợp với cô gái kia hơn. Mình chia tay nhé",thì tôi với tư cách của người thứ hai sẽ buồn, chắc chắn rồi, nhưng vẫn giữnguyên sự trân trọng cho người ta. Nhưng chỉ cần tôi phát hiện ra bạn gái củamình bắt cá hai tay, tôi tin mình dám quay phắt lưng lại, bước đi kiêu hãnh vớisuy nghĩ "cô ấy không xứng đáng với mình". Tôi không hiểu tại sao ngườita có thể yêu nhiều người một lúc được. Chỉ cần yêu một người tôi đã muốn ngộpthở khi không có đủ thời gian để nghĩ đến chuyện khác, huống hồ gì...

Nói thật, tôi rất dị ứng với tuýp người bắt cá hai tay. Rất may trong đám bạncủa tôi đa phần thuộc loại người rất đàng hoàng trong chuyện tình cảm, vì vậykhi nghe nhiều người treo status đại loại như "đàn ông bây giờ đểu lắm"tôi vừa thương vừa tức. Tức vì cái kiểu nói vơ đũa cả nắm, nhưng thương vì tinrằng không phải ngẫu nhiên người ta lại nói như vậy. Tôi phải công nhận một điềuđàn ông bây giờ nhiều người đểu thật. Đểu như vậy mà vẫn mong tìm một người vợtrong trắng, ngây thơ và ngoan ngoãn!? Những suy nghĩ nông cạn như vậy chỉ làmkhổ phái yếu mà thôi. Công nhận phụ nữ sinh ra đã thiệt thòi đủ điều...

Từ xưa, phụ nữ đã chịu thiệt thòi từ cách xã hội nhìn nhận cho đến đối xử.Cũng may thời đại bây giờ, người ta đã có cái nhìn công bằng hơn. Hơn chứ khôngphải là hết. Đó là lí do tại sao tồn tại những tổ chức đấu tranh vì nữ quyền chứlàm gì có tổ chức nào đấu tranh vì nam quyền bao giờ.

*

**

***

Chúng ta, có lẽ, ai cũng đã từng trải qua cảm giác chờ đợi một thứ gì đótrong hy vọng. Là kì thi thành phố, thi tốt nghiệp, thi đại học, là khoảng thờigian chờ kết quả học bổng hay công việc, rất nhiều những sự kiện như thế. Đối vớitôi lần này nó có hơi đặc biệt, bởi vì nó đánh dấu sự hồi sinh của mối tình đầu.

Tôi đã suy nghĩ rất lâu trước khi bắt tay vào viết thư cho HN. Mọi chuyệnkhó khăn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều…

HN,

Khi anh viết những dòng này… thậtsự anh chưa dám tin vào những gì anh được nghe kể. Nếu chuyện HN em vẫn còn làsự thật, anh cam đoan rằng chuyện đó thường xảy ra ở trong giấc mơ nhiều hơn.Chẳng ai có thể tưởng tượng được mối tình học sinh của hai con người cách nhaucả 1/4 trái đất lại mãnh liệt và đầy rẫy những thử thách như vậy. Dù có thànhhay không, anh dám tin một điều mối tình này sẽ đi theo anh đến hết cuộc đời.

Em là một cô gái biết sống vìngười khác, thậm chí chấp nhận thiệt thòi mong rằng người thân của mình sẽ hạnhphúc hơn. Tạm thời anh xem anh là người thân của em nhé.

HN biết không!? Chỉ qua đứctính nêu ở trên, không khó khăn gì để anh có thể tin rằng em là mẫu phụ nữ củagia đình mà đàn ông, con trai tụi anh vẫn luôn hướng đến. Nhưng, nếu người thâncủa em biết rằng vì hạnh phúc của mình mà em phải chịu cực, đối với những ngườibiết nghĩ chắc chắn họ sẽ không cam tâm đâu. Anh vừa nói tạm thời anh đóng vaingười thân của em phải không? Vậy em biết cảm xúc của anh bây giờ rồi chứ?

Nếu đặt anh vào hoàn cảnh củaem, anh cũng sẽ khó xử như em vậy. Nhưng để làm những điều như em, quả thật anhkhông dám chắc mình có đủ vị tha hay không!? Ít ra cho đến bây giờ, anh có thểkhẳng định một điều, anh chọn không nhầm người…

Phong đã đỡ nhiều chưa em? Ba,mẹ, anh trai, chị dâu, bé NHNM và Tun thế nào rồi? Mọi người vẫn ổn chứ? Choanh gửi lời hỏi thăm đến mọi người nhé.

Nếu được, mong em hãy trả lờianh sớm. Anh chỉ muốn biết mọi chuyện vẫn ổn là được rồi. Còn những chuyệnkhác, chúng mình sẽ nói sau.

Anh mong…

Không phải đơn giản để bày tỏ hết tâm tư tình cảm của mình trong một láthư.Điều đó là không và sẽ chẳng bao giờ đủ cả. Tôi chỉ đang cố gắng hết sứcnói cho em hiểu những gì tôi thật sự nghĩ về em. Khen có, trách móc cũng có.Không trách làm sao được khi em cứ nhận hết thiệt thòi về mình mà đâu biết rằngchắc gì tôi đã vui vẻ khi em làm như vậy, và một điều quan trọng hơn thảy là sự day dứt và không dễ chịu khi tôi nhận ra “có ngườisẵn sàng vì mình làm mọi thứ”.Ngoàigia đình, rất khó để tìm một người dám hy sinh vô điều kiện vì mình. Bạn thửnhìn xung quanh xem, có tổng cộng bao nhiêu người như vậy? Chỉ cần một thôi, bạnđã là người may mắn lắm rồi.

Gặp và quen HN là may mắn của tôi. Chưa bao giờ tôi hối hận vì điều đó. Chođến cả sau này, tôi vẫn luôn giữ nguyên quan điểm đó của mình. Và em chứng minhcho điều tôi nghĩ là hoàn toàn có cơ sở…

*

**

***

Một tuần sau ngày tôi gửi lá thư, tôi nhận được câu trả lời. Phong cách điềmđạm và sâu sắc vẫn tồn tại ở một cô gái tôi đã, đang và sẽ dành tình cảm.

Chào anh,

Lâu lắm rồi mình không nói chuyệnvới nhau anh nhỉ? Chắc lí do thuộc về em nhiều hơn. Nếu em vô tình khiến anh buồn,mong anh hãy bỏ qua cho em. Anh hãy tin rằng em không bao giờ muốn điều đó xảyra cả.

Em định chờ Phong khỏi hẳn mớiliên lạc lại với anh nhưng bây giờ Phong gần bình phục rồi, nên em tự thưởngcho mình vậy.

Lý trí và trái tim. Không biếtbao nhiêu lần trong đầu em xảy ra tranh cãi giữa chúng. Ôi! Trái tim bé nhỏ vànon nớt này cũng không ít lần phải bật khóc khi chấp nhận đầu hàng trước lí lẽthuyết phục của lý trí kia. Vậy mà, em vẫn không hối hận anh ạ! Làm được điềugì cho người thân chưa bao giờ khiến em phải suy nghĩ nhiều. Cả anh cũng vậy nữa.Anh nằm trong số những người em thật lòng yêu thương.

Dẫu vậy, sự chọn lựa giữa tìnhvà nghĩa luôn luôn khiến con người ta phải đau khổ. HN em cũng chẳng phải ngoạilệ.

Nếu quay lại gặp anh, Phong sẽkhó qua được. Nếu anh là em, anh có nhẫn tâm làm điều đó không? Em cũng chẳngthể vừa bên cạnh Phong vừa liên lạc với anh được. Anh hiểu điều đó còn tồi tệhơn chuyện em quay về gặp anh, phải không? Hoàn cảnh buộc em phải quyết địnhnhư vậy chứ trong trường hợp này em không làm điều đó vì anh đâu.

Đừng nghĩ em cao thượng sẵnsàng làm mọi thứ, bởi vì đôi khi em tự thấy mình ích kỉ khi muốn bỏ lại saulưng tất cả để quay lại với hạnh phúc riêng của mình. Em chẳng biết nữa anh ạ.Không biết có phải ông trời trước khi ban tặng hạnh phúc, người bắt em phải trảiqua một cơ số những thử thách, giống như thầy trò Đường Tăng phải trải qua 81kiếp nạn trước khi thỉnh được chân kinh, hay không!? Hay người bắt em giống đasố những cô gái hồng nhan khác, thường sẽ bạc mệnh. Nếu như câu nói “hồng nhanbạc mệnh” là sự thật, em chỉ ước mình bớt xinh điđể có một cuộc sống đỡ lận đậnhơn…

Em biết anh đang cố gắng bù đắpvà nối lại mối quan hệ với em. Nhưng hiện tại em cần thời gian. Có rất nhiềuchuyện đã xảy ra. Và bây giờ em chưa sẵn sàng. Có duyên chúng mình sẽ gặp lại.Nhanh thôi…

HN.

Để hiểu hết những gì giấu đằng sau những câu chữ em gửi không phải là điềudễ dàng. Đứng đối mặt để đoán ý người ta đã khó huống hồ là…

Đọc bức thư em gửi, cảm xúc trong tôi lẫn lộn buồn vui. Vui vì chuyện embình an vô sự là sự thật. Buồn vì những tưởng việc em trả lời đồng nghĩa vớichuyện hai chúng tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu, nhưng không phải. Tại sao HN lạichưa sẵn sàng? Tại sao em lại nói là có duyên chúng mình sẽ gặp lại? Chẳng lẽ vẫncòn khúc mắc nào đấy em không thể tỏ cùng tôi? Hay là em nghĩ việc QC về đây đãkhiến tôi thay lòng? Rất nhiều giả thuyết được đặt ra bỗng dưng khiến lòng quyếttâm trong tôi bị chùn bước.

Không được! Chắc chắn là nàng đang thử tôi. Nếu tôi mà bỏ cuộc bây giờ, rấtnhiều khả năng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại em. Nói vậy thôi, làm saomà buông tay dễ dàng được, tôi phải chứng mình cho em thấy tôi thật lòng muốn đếnvới em.

Tôi chưa đáp thư của HN vội mà cứ để vậy. Tôi nghĩ em cần một thời gian ngắnđể suy nghĩ thật. Và tôi có thể chờ…

*

**

***

Tôi lục lại những lá thư HN gửi cho tôi và đoạn nói chuyện giữa hai đứa đểôn lại kỉ niệm cũ trước khi dùng nó làm bàn đạp cho lòng quyết tâm của tôi saunày.

Người ta bảo mối tình đầu thường tuyệt đẹp và khó quên không phải bởi vì nólà mốc son đánh dấu cho lần đầu tiên một người bước vào một mối quan hệ mà bởivì mối tình đầu thường khiến người đó đặt nhiều hy vọng nhất, nhiều ước mơ nhất,không vụ lợi, không đề phòng, chỉ muốn yêu và được đáp lại chân thành.

Nhưng không phải mối tình thứ hai hay thứ ba lại không lãng mạn hay đáng nhớbằng. Không phải như thế. Mối tình nào cũng đẹp, cũng khó quên nếu như người tadám yêu như mối tình đầu. Chỉ có một vấn đề là người đó có sẵn sàng mở lòngmình ra một lần nữa hay không thôi. Những ai đã từng trải qua mất mát sẽ biếttrân trọng những thứ xung quanh mình. Tôi sẽ chứng minh bằng hai ví dụ trướckhi quay lại câu chuyện của mình.

Ví dụ thứ nhất là câu nói “đàn ông trải qua một lần ly hôn là báu vật,nhưng đến lần thứ hai chỉ là đồ bỏ đi”. Bạn thử ngẫm với những người đàn ôngđàng hoàng lại xem, có đúng không!?

Ví dụ thứ hai là khi đứa em họ nhờtôi xem xem trong đám bạn của tôi có ai đàng hoàng để giới thiệu cho nó. Yêu cầuđược đặt ra là có học thức, con nhà lành và nhìn ổn. Cái lí do “nhìn ổn” em tôiđưa ra không phải vì bản thân ẻm mà là “tại vì em phải nghĩ cho con em sau nàychứ”. Thế đấy! Vì thương con mà mong chồng mình đẹp trai. Nghe hoàn cảnh gớm.Ngồi ngẫm một hồi tôi cũng tìm được một anh bạn thỏa yêu cầu của đứa em tôi vàquan trọng hơn cả là anh ấy vẫn thân đơn gối chiếc. Sau khi tôi kể tường tận lýlịch bạn tôi cho đứa em tôi, nó lắc đầu quầy quậy “không ổn đâu anh ơi! 26 tuổimà chưa yêu, chưa cầm tay, chưa hôn ai bao giờ thì có vấn đề đấy”. Tôi ngạcnhiên “vấn đề gì?”. Ẻm thủng thẳng đáp lại “không có chút kinh nghiệm nào yêuđương, mệt lắm. Lấy phải người suốt ngày cứ chăm chăm nghĩ đến công việc… tủi lắm.Vả lại có kinh nghiệm, có mất mát thì người ta mới biết chiều chuộng và gìn giữem hơn”.

Quay lại câu chuyện…

Một kế hoạch được đặt ra để vá lại trái tim tơi tả nơi người con gái củatôi. Khi một tâm hồn đang phải gánh chịu những tổn thương không thể tỏ, yêuthương sẽ là liều thuốc nhiệm màu nhất. Tôi hiểu được rằng chỉ có thứ tình cảmchân thành từ tận sâu trong đáy lòng mới có thể từng bước mang em về lại câuchuyện cổ tích mà em vẫn thường hay kể tôi nghe…

Em mong một thế giới không cònnhững lo toan, nhọc nhằn. Nơi em có thể tìm thấy sự bình yên, qua từng ánh mắt vànụ cười. Là nơi em có thể thả hồn mình thênh thang trong buổi chiều hè lộnggió. Và cũng có thể là nơi em cảm nhận rõ ràng nhất sự âu yếm êm đềm bên cạnhngười thương trong những đêm dài thao thức. Hay cái mơ mộng ngọt ngào về nhữngcon người thật thà bên ruộng lúa tre xanh.

*

**

***

Sự kiên nhẫn của tôi đã được đền đáp.

Nàng: …

Tôi: …

Nàng:ừm…

Tôi: anh đây

Nàng: lâu lắm rồi mìnhchưa nói chuyện anh nhỉ

Tôi: cũng nửa năm rồi thìphải

Nàng: 5 tháng 11 ngày

Tôi: sao…

Nàng: sao em nhớ chínhxác vậy hả?

Tôi: ừ

Nàng:bởi vì em đếm từngngày

Tôi: tội nghiệp em

Nàng: QC kể hết cho anhnghe rồi à?

Tôi: ừ anh biết hết rồi

Nàng:…

Tôi: em đang khó xử lắmphải không?

Nàng: chuyện gì?

Tôi: chuyện QC về đây

Nàng: em thấy bình thườngvì đó là cách em của em bày tỏ tình cảm

Tôi: em phản ứng như thếnào?

Nàng: tại sao anh muốn biết?

Tôi: …

Nàng: anh muốn thấy mặt xấucủa em phải không?

Tôi: anh không…

Nàng: anh có biết là emmuốn phát điên lên khi nghe tin QC về chỗ anh không?

Tôi: …

Nàng: em không phải thánhthần mà vô cảm với mấy chuyện đó

Tôi:anh đâu thể cấm ailàm  điều họ muốn

Nàng: rõ ràng anh có thểtránh mặt

Tôi: ngay cả khi biết côbé ấy là em họ của em và vẫn mặc nhiên tin rằng em không còn trên cõi đời nàysao HN?

Nàng: …

Tôi: hãy thử một lần đặtmình vào vị trí của anh, em sẽ thấy khó xử thế nào

Nàng: ý anh tất cả là lỗicủa em?

Tôi: chẳng ai có lỗitrong chuyện này cả. Tất cả là do hoàn cảnh thôi.

Nàng: tại sao anh liên lạclại với em?

Tôi: đó không phải là thứem chấp nhận thiệt thòi để gieo hy vọng vào nó sao?

Nàng:anh nhầm rồi. Em chẳngthiệt thòi gì cả. Lòng em thanh thản đến lạ.

Tôi:chỉ mình em nghĩ vậythôi. Những người còn lại đều nghĩ ngược lại.

Nàng:anh đang trấn an emphải không?

Tôi: anh chỉ nói sự thậtthôi

Nàng:…

Tôi: …

Nàng:tại sao anh liên lạclại với em?

Tôi: chẳng phải anh trả lờirồi sao?

Nàng: em muốn nghe câu trảlời khác

Tôi: là vì…

Nàng: vì gì?

Tôi: vì em là mối tình đầu,anh muốn đó cũng là mối tình cuối cùng

Nàng: chỉ vậy thôi à?

Tôi: anh nghĩ lí do đó đủnói lên tất cả rồi chứ

Nàng: em muốn nhiều hơn…

Tôi: …

Nàng: tại sao anh lạithích em?

Tôi: haha. Thích cũng cầnlí do nữa hả?

Nàng: nói đi. Em muốnnghe…

Tôi: cái tính nhõng nhẽocủa em vẫn không bỏ được hả?

Nàng: nhanh nào

Tôi: vì em… giống mẫu congái anh thích

Nàng: như thế nào?

Tôi: thì dễ thương, tốttính và con nhà lành

Nàng: anh nói cũng đúng.Em tự thấy bản thân mình xinh đẹp nữa

Tôi: em có nghe nhầmkhông? Anh dùng từ dễ thương chứ không phải xinh đẹp :cười lớn:

Nàng: chỉ là một cách đểanh nói giảm nói tránh thôi, phải không?

Tôi: vẫn sắc sảo lắm

Nàng: chuyện

Tôi: …

Nàng: mình sẽ nói chuyệntiếp khi em sẵn sàng nhé anh

Tôi: bây giờ thì sao?

Nàng: em cần một chút nữađể ổn định và sắp xếp mọi chuyện. Anh có chờ được không?

Tôi: em biết câu trả lờicủa anh rồi còn gì?

Nàng: vậy thì tốt. Giờ emphải đi ra ngoài đây. Chúc anh một ngày tốt lành

Tôi: đi cẩn thận nhé

Nàng: …

Tôi: làm ơn…

Nàng: hì, vâng

*

**

***

========================= QC============================

Tôi đã quay lại cuộc sống bình thường của mình, cuộc sống trước khi về ViệtNam gặp anh. Tôi chỉ cho bản thân mình một cơ hội duy nhất làm theo tiếng nói từcon tim đang quặn lên vì tổn thương, để sau đó quay lại và lắng nghe những phân tích khô khốc nhưng lại đầy tính thuyết phục của khốinão. Người ta bảo tình yêu chẳng có lỗi gì, nhưng tôi lại không nghĩ thế. Yêu nhầm người, đặc biệt là ngườiyêu của người chị mình hết mực yêu thương, là một sai lầm không thể tha thứ.

Nghĩ cũng hay. Nếu anh và chị tôi chả là gì của nhau hoặc thậm chí tôi cũngđược Hân kể cho nghe về anh cũng giống với HN, thì chắc tôi sẽ bỏ qua anh ngay lậptức. Những đoạn hội thoại giữa hai người hay như cái cách HN hạnh phúc mỗi khikể về anh…tất cả những điều đó đã ảnh hưởng đến tôi. Tự nhiên tôi muốn biết đólà người con trai như thế nào mà lại có sức hút với chị tôi nhường vậy. Tôi từng bước tìm hiểu và bỗng nhận ra trái tim mình lạc điệu lúc nàokhông hay.

Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ kéo anh về phía mình. Thật lòng đấy. Tôi về gặpanh chỉ để thỏa mãn lòng ích kỉ và một lần được cảm nhận dư vị của hạnh phúc. Nếuanh ấy đột nhiên dành tình cảm cho tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh giá thấp nhâncách của con người ấy. Nhưng không, anh chứng minh được tại sao mình lại chiếmđược trái tim của chị tôi.

Tôi tưởng ba sẽ giận lắm khi tôi cứ thích làm theo ý mình, nhưng lần nàytôi đã nhầm. Ba kéo đầu tôidựavào vai ông trên suốt chuyến bay và đưa tay lau những giọt nước mắt lăn dàitrên má khi tôi tủi thân và bật khóc. Tôi vòng tay ôm chặt lấy ba khi bờ vaikhông thôi nấc lên từng hồi. Tôi muốn khóc một lần thật to, cạn hết nước mắt đểkhông bao giờ phải buồn vì chuyện này nữa.

Tôi chợt nhận ra một chân lý “tôi và anh không phải để dành cho nhau, vì vậycố gắng làm gì khi mọi chuyện chẳng đi đến đâu”.Sau này nhìn hình ảnh hai ngườiđó nắm tay nhau chắc tôi buồn nát ruột mất. Chắc chắn những lúc đó tôi sẽ tránhmặt. Đành vậy, nếu một thứ nào đó không phải của mình cách tốt nhất là học cáchbuông tay.

Tôi vẫn trách anh một điều “tại sao ngày tôi đi anh không thể chào tôi dùchỉ một câu”. Lẽ nào một hành động nho nhỏ như thế lại khó khăn vậy à!? Vàophòng, đặt lên trên bàn một lá thư, lúc ra tôi đã cố gắng đi chậm nhất có thể,nhưng chờ hoài mà tiếng gọi tôi mong chẳng thấy đâu. Cánh cửa đóng lại như khépluôn giấc mơ ngọt ngào vẫn còn dang dở.

Khi trở về nước, tôi đã chủ động liên lạc với HN. Tôi kể tất cả chuyện tôilàm và cả những suy nghĩ của tôi dành cho anh. Tôi biết ban đầu chị giận tôi,nhưng có lẽ giọng điệu chân thành và một câu nói “em mong chị hãy xem đó như mộtchuyến đi mà em có thể nhớ về trước khi em quay lại với cuộc sống bình thường củamình có được không?” đã khiến cho chị mềm lòng. Không phải HN là một người nhẹdạ và hay yếu lòng trước người khác mà đơn gian bởi vì chị tin tôi, tôi là ngườiđã hứa được thì sẽ làm được.

Lên lại trường sau kì nghỉ đông chan đầy kỉ niệm, tôi co ro trong  chiếc áo bông dài quá đầu gối. Luôn miệngxuýt xoa vì cái rét dưới 0 độ C, tôi xoa hai tay liên tiếp vào nhau mà không đểý đã vô tình đụng vào người trước mặt. Ngẩng mặt lên đang định xin lỗi thì tôinhận ra Jack. Hình như anh đã đợi tôi từ lâu lắm. Nhìn mặt anh có vẻ nghiêm trọngkhiến tôi hơi mất bình tĩnh.

-        “Mình tìm chỗ nào nói chuyện đi”

========================= QC  ============================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro