Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 95+96

|

| |

- "Hai đứa đi chơiđi, mai QC phải về rồi", ba QC ra lệnh cho tôi.

Tôi nhìn sang côbé mà chẳng biết nói gì. Trong đầu tôi là một hỗn độn mơ hồ những cảm xúc.Chúng tràn ngập và xô lấn khiến cho tôi cất lời một cách khó khăn.

- "Đi... nào em"

Cuộc sống là mộtchuỗi những quyết định, có người chọn cho mình lối đi này, cũng có người lại chọncho mình lối đi kia. Tùy hoàn cảnh, tùy hệ tư tưởng và tùy vào hoài bão mà mỗingười có lối đi riêng. Trong tình yêu cũng vậy. Tỏ tình hay không tỏ tình? Giữchặt hay buông tay? Tiếp tục hay đầu hàng? Ai cũng có lựa chọn của riêng mình dẫubiết rằng hạnh phúc cuối cùng có một nửa phụ thuộc vào người còn lại.

Tình yêu chialàm bốn loại, bao gồm đúng người đúng lúc, sai người sai lúc, đúng người sailúc và sai người đúng lúc. Đúng người đúng lúc và sai người sai lúc thì không cầnbàn nhiều vì chúng quá rõ ràng rồi. Nhưng còn hai cái còn lại thì sao? Sai người,đúng lúc là khi người ta mất phương hướng và muốn tìm một người để khỏa lấp khoảngtrống trong tâm hồn. Chỉ có điều người được tìm thấy không phải là người cầntìm, để đến khi người ta tìm thấy một nửa đích thực của mình thì người bị tổnthương nhiều nhất lại chính là người lấp chỗ trống kia. Đúng người sai lúc,theo tôi, còn buồn hơn. Cái suy nghĩ "giá mình gặp người ta sớm hơn thì hay biếtbao nhiêu" là cực kì bức bối. Có người từ bỏ, có người kiên trì và cũng có ngườilại chọn cách được ở bên "người đó" của mình một thời gian ngắn rồi mới từ bỏ.QC là người chọn cách sau cùng... Tiếc một điều cô bé là em họ của HN. Cho dù HNchẳng còn tôi cũng không đáp lại, huống hồ gì...

- "Em muốn đi đâu?Để anh dẫn đi", tôi cố cười.

- "Rủ chị H với chịL chơi bowling đi rồi sau đó đi ăn", QC cười tươi rói như không có chuyện gì xảyra.

- "Nhưng anh đãchơi bowling bao giờ đâu", tôi che mặt vì sự nhà quê của mình.

- "Ra đó em chỉ. Dễòm à..."

Vậy là mọi chuyệnđã quyết định. Về đến nhà tôi gọi cho hai nhỏ bạn. Được đi chơi ké, tụi nó gậtđầu cái rụp mà không thèm băn khoăn chút gì. Bó tay.

Nhắc đến chuyệnchơi bowling tôi mới nhớ đến một kỉ niệm đau thương của mình. Chuyện là thếnày...

*

**

***

Tôi có một anh bạntên là Dũng. Ông này học chung với tôi ở đại học. Rất thích chọctôi, nhưng đùa lại vô duyên, nên tôi rất ghét. Tôi ghét thì tôi dìm hàng. Thếcho nhanh.

Nghỉ hè, tôi về nhà được 2 tuần, chán, bỏlên thành phố đổi gió. Đang vi vu với đám bạn thì nhận được tin nhắn. "M! AnhDũng này. Anh mới đến SG chiều nay. Anh hỏi thì biết em đang ở trên này. Tốinay đi bowling với anh và bạn gái anh nhé!". Định từ chối vì cũng chẳng ưa lãonày lắm, nhưng nghĩ sao tôi lại đồng ý vì dù gì chúng tôi cũng học cùng nhau.Tôi chết vì cái tính cả nể này.

Đúng giờ, tôi đến chỗ hẹn, thì đã thấyđôi uyên ương đã chờ sẵn. Ông này được cái đúng giờ. Chào ông ấy xong, tôi quaysang chào bạn gái ông ấy. Giờ mới để ý, bạn gái thằng cha xinh đáo để. Tronglòng phải nói là GATO, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra mình là một thằng đàn ông chânchính không thèm đoái hoài đến nữ sắc Đường tăng, nên chỉ gật đầu chào nhẹ vàquay mặt đi. Con gái mà nhìn thấy hành động ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng "Ôi! Anh ấythật là đàn ông, thật là phớt đời", nhưng em ấy đâu biết rằng lúc sau chạy songsong với thằng chả, tôi cố gắng đi hơi chậm lại để lâu lâu liếc một phát cho khỏibị phát hiện. Đời bạc thật. Một thằng nhìn như nông dân mới đi cày về lại đangchở một em xinh như mộng ngồi đằng sau. Bình thường đã ghét lão này, thấy cảnhđó tôi càng ghét hơn.

Rồi cũng đến chỗ chơi Bowling. Tôi gửixe xong trước, ra cổng chính chờ. 5 phút sau thấy ổng với con bé xinh xinh đivào cùng. Con bé chắc người thành phố, rất biết ăn mặc, nhìn dễ thương lắm. Lãođi giữa, tôi đi bên trái, con bé đi bên phải. Đi được một khúc tôi thấy mấy ngườiđi ngược lại cứ nhìn vào chúng tôi khúc khích cười. Tôi hoảng. Kiểm tra lại mọithứ... tất cả vẫn ổn. Nhìn sang thằng chả thì tôi mới tá hỏa, ông giời con đang"để cho nó mát". Tôi nói nhỏ.

- "Anh Dũng! Cửa sổ kìa", giọng tôi điềmtĩnh nhất có thể.

- "Cửa sổ nào em?", anh ấy vẫn đang bận toetoét cười với em kia.

- "Cửa sổ của anh ấy!", tôi tăng volume.

- "Anh làm gì có cửa sổ nào"

- "Cửa sổ quần ba kìa, ba ơi", giọng tôinhư muốn khóc.

Tôi tưởng anh ấy sẽ xấu hổ ôm lấy mặt màvừa chạy vừa khóc lao vào trong toa-let, nhưng tôi đã lầm. Anh ấy rất từ từ kéochiếc khóa lên đơn giản như chuyện người ta đang chỉnh trang lại quần áo. Tôi sữngsờ, bạn anh ấy sững sờ, tất cả mọi người nhìn thấy đều sững sờ, còn anh ấy thìkhông. Thời gian lúc đó như đọng lại, kéo dài tưởng như vô tận. "Đi thôi em",tôi và em kia bị tiếng nói của anh ấy kéo về thực tại. "Vâng", cả tôi và e kiatrả lời và cùng đưa tay đẩy cho hai hàm khớp lại. Anh ấy vẫn nói chuyện nhưchưa có chuyện gì xảy ra, tôi và em kia bắt đầu thấy sợ. Ít ra tôi cũng có đồngminh để nếu nhục thì còn chia làm đôi, chứ chịu một mình chắc tôi chết. Hìnhnhư em kia cũng có suy nghĩ giống tôi, nên quay sang nhìn tôi ra vẻ đồng cảm lắm.

Mọi chuyện sẽ dừng lại ở mức tai nạn, nếunhư sau đó mọi chuyện đều tốt đẹp. Nhưng đó đâu phải là đời, đời là phải thậtkhó lường và thật khó kìa.

Sau "tai nạn cho nó mát", ba người chúngtôi đi vào lấy băng để chơi. Chia làm hai đội. Hai người kia đội xanh, mình tôiđội đỏ. Cô đơn nó khổ thế đấy. Tôi tưởng anh ấy biết chơi cơ, thế mà lại khôngphải các bạn ạ. Đội xanh ném trước, ừ thì đồng ý, trước hay sau thì có quan trọnggì. Anh ấy cầm quả bóng nặng 10kg. Tôi hơi hoảng vì thường thì 5-7kg là vừa, chắcanh ấy khỏe quá nên cầm nặng chắc vừa tay hơn, tôi tự trấn an.

Anh ấy cầm quả bóng lên, dáng dấp có vẻchuyên nghiệp lắm. Tôi đang lo không biết ổng mà cao thủ chắc đội đỏ một thànhviên của tôi thua muối mặt mất. Tim tôi như thắt lại dõi theo bước chạy điêuluyện của vận động viên trẻ thì... hỡi ôi tôi nghe tiếng rầm một cái, kéo theo làmột tràng dài chuông báo động. Vì anh ấy ném quá cao và bóng quá nặng, nên khiđáp xuống, bóng vô tình để lại một lỗ kha khá trên đường băng.

Một đàn các anh bảo vệ chạy đến. Tôi vàem kia chỉ biết câm nín nhìn lão ấy xin lỗi các anh bảo vệ. Buồn cười lắm màkhông dám cười, chỉ dám bặm môi, lấy tay gác trán như kiểu đang giải một bàitoán cực kì hóc búa. Sau 5 phút giải thích là do ném trượt tay thì chúng tôicũng được tha, sau đó nhờ sự xinh xắn và khéo miệng của em kia chúng tôi đượcchuyển sang băng khác. Ơn trời!

Đội xanh tiếp tục là đội bắt đầu, và lạilà anh ấy bắn phát súng đầu tiên. Rút kinh nghiệm từ sai lầm lần trước anh ấychọn bóng nhẹ hơn. Biết rút kinh nghiệm thế là tốt, tôi gật gù. Để chứng tỏ sứcmạnh, tài năng và những rắc rối trước chỉ là tai nạn, cầm quả bóng anh ấy thảyluôn.

Nhưng giời ôi, băng này đang khởi dộng lại,nên khi bóng anh ấy lao đến thì thanh đặt ky vẫn chưa kịp rút lên. Tôi chạytheo ngăn anh ấy mà không kịp. Chuyện gì đến cũng đến, sức mạnh của anh ấy tỉ lệthuận với độ cong của thanh đặt ky. Một lần nữa tiếng chuông báo vang lên. Mộtlần nữa một đàn các anh bảo vệ lao đến làm nhiệm vụ của mình. Tất cả mọi ngườinhìn ba chúng tôi. Tôi và em kia chỉ biết cúi gằm mặt xuống như kiểu vừa làm mộtđiều gì đó bất hợp pháp. Nhục đến thế là cùng. Tôi thề là tôi với em kia chưabiết mặt mũi quả bóng nó như thế nào, thế mà bây giờ chúng tôi ngồi đây vào vaibị cáo trong một vụ án phá hoại.

Trò chơi kết thúc bằng 2 cú ném kinhhoàng của lão ấy trong vòng chưa đầy 10 phút. Anh ấy bị bắt ngồi lại viết kiểmđiểm, trong khi tôi và e kia được thả vì vô can.

Sau đấy vài ngày, tôi nghe tin anh ấychia tay bạn gái mà chẳng hiểu tại sao...

*

**

***

Cũng may lần đầu chơi bowling của tôikhông đến nỗi nào. Chơi được mấy game, cả đám lại rủ nhau đi ăn, vẫn là quán gỏicuốn nước dừa hôm trước bốn đứa đi với nhau. Nhỏ L lên tiếng.

- "Sao nay tự nhiên tốt tính lại rủ tụitao đi chơi bời ăn uống vậy?"

- "...", tôi nhún vai chẳng đáp.

- "Mai em đi chị ạ...", QC cười nhẹ.

- "Mai em đi đâu?", nhỏ H bất ngờ.

- "Mai em phải về lại Pháp"

- "Sao em bảo cuối tuần sau mà", nhỏ L tiếp.

- "Dự định ban đầu là thế... hì... nhưng ba emvề đây chị ạ", QC thở dài đánh thượt.

- "..."

- "..."

- "..."

Tất cả đều im lặng sau câu trả lời củaem. Mọi chuyện đã quá rõ. Hôm nay là ngày cuối cùng cô bé ở lại đây. Mọi chuyệnđến quá nhanh và đột ngột. Như vẫn chưa dám tin lời QC nói, nhỏ L hỏi lại vớicái giọng pha chút hy vọng.

- "Sao em không năn nỉ ba em...?"

- "Hihi. Ba em mà đã quyết thì có trời cản,chị ạ"

Bữa ăn hôm đó khôngvui như hai đứa bạn tôi mong đợi. Tất cả chỉ gói gọn lại trong ba hành động chính:ăn, dặn dò và hẹn ngày gặp lại. Mặc dù chỉ mới gặp nhau được một tuần, nhưngtôi tin hai đứa bạn thân của tôi cũng rất quí QC. Ăn xong, tôi tính rủ hai nhỏbạn đi chơi tiếp, nhưng tụi nó từ chối vì muốn dành thời gian ít ỏi còn lại ởđây của QC cho tôi nhiều hơn.

- "Muốn đi đâu đâyngười đẹp", tôi quẩy quả quay sang hỏi QC khi hai nhỏ bạn vừa đi khỏi.

- "Em không muốnđi đâu hết"

- "Hở?"

- "Em muốn ở đây"

- "..."

- "Em không muốn về",cô nàng nói với giọng nghiêm túc.

- "Về đâu? Về nhàhay về bển?"

- "Bển mới ghê chứ",QC ôm bụng cười.

Tiếng cười củacô bé trong vắt như pha lê thảy vào không khi một dư âm khiến người nghe chộn rộn.Nhưng trong miếng pha lê trong suốt đó, tôi vẫn có thể cảm nhận được một thứ cảmxúc không khiến ngươi ta trọn vẹn. Nó giống như một tia sáng mặt trời chợt lóelên ở một khoảnh khắc để sau đó lại mờ dần và tắt hẳn khi cụm mây đen ngòmngang qua. Tiếng cười tiếp nối bằng nỗi buồn ấy cũng giống như quyết định củaQC... thà rằng hạnh phúc trong một thời gian ngắn ở bên cạnh người mình thích cònhơn chẳng bao giờ có được. Lựa chọn là do em và tôi tin không bao giờ cô bé hốihận vì quyết định của mình cho dù mọi chuyện có tệ thế nào.

Tôi chở QC đến mộtnơi thật yên tĩnh. Trước biển, chỉ có tôi và em. Cả hai đều im lặng... Bất chợtcô bé cất tiếng hát

Rightback where we started

Falling apart at the seams

You've tagged your name on my heart

And I sat there and let it bleed

Sweetheart so now this is goodbye

I'mletting you go

You're letting me down

Been caught in your reign and I almost drowned

I'm letting you go, our love's black and blue

How many words does it take

To say I'm through?

I...I...I... I'm, I'm Through

I...I...I... I'm, I'm Through

I...I...I... I'm, I'm Through

I'm through with you..

Tôi nghe câu đượccâu mất nhưng vẫn lờ mờ đoán ra được ý nghĩa của bài hát. Cũng chẳng khó khăngì mấy, người đang buồn có bao giờ hát nhạc yêu đời bao giờ!?

- "Em sẽ quay lạiđây chứ?"

- "Chắc không đâu ạ"

- "..."

- "Nếu không thậtlòng thì đừng nói ra"

- "Sao cơ?"

- "Nếu anh khôngthật lòng muốn em quay lại thì đừng nói. Em thích sự thật dù nó đau lòng hơn làlời nói dối ngọt ngào"

- "Ừm..."

- "Anh sẽ tiếp tụcvới HN chứ?"

- "Anh không biếtnữa"

- "Anh muốn nhưnglại không đủ can đảm phải không?", QC kéo lọn tóc ra đằng sau.

- "Em muốn anh nóithật hay không muốn đau lòng?"

- "Em đau đủ rồi.Em đang nói chuyện với tư cách một người bạn. Anh cứ nói đi, chẳng sao đâu"

- "Được thôi..."

- "Trả lời em đi.Anh sẽ tìm chị ấy chứ?"

- "Chắc chắn rồi",giọng tôi chắc nịch.

- "Và sẽ yêu lại?"

- "Anh cũng mongđiều đấy"

- "Vậy được rồi"

- "..."

- "Hứa với em làanh sẽ là người yêu tốt chứ?"

- "Anh mong mình làmđược..."

Tôi đáp lời củaQC với một niềm vui len lỏi như dòng nhựa sống bỗng dưng tuôn chảy ồ ạt ở mộtcái cây khô cằn sau bao nhiêu lâu tàn rụi. Niềm hy vọng len lỏi cả vào trong góckín nhất, nơi tôi đang cố giữ những hình anh còn sót lại của HN, để khơi dậy vàhồi sinh nó. Ngay tại thời điểm đó, tôi đã biết tình cảm mình dành cho em chưahề mai một, mà chỉ lấp ló ở một góc khuất nào đấy, và chỉ cần một niềm tin đủ lớnnó sẽ khẽ khàng bước ra như chưa có chuyện gì xảy ra. Đó là giá trị của tìnhyêu...

*

**

***

Ba QC cho phépem ngủ lại nhà tôi đêm cuối trước hôm em đi. Vả lại ba em cũng muốn em phải trựctiếp cảm ơn ba mẹ tôi vì những ngày em ở nhà tôi. QC vẫn ngủ với mẹ tôi... chắcchắn rồi.

Tôi cứ nghĩ đêmhôm đó mình sẽ khó ngủ lắm, ai dè tôi đã lầm. Với bản tính vô tâm vô ngã, tôi bắtđầu ngáy o o sau một lúc nằm nghĩ ngợi linh tinh. Dù vậy, tôi vẫn nhớ đặt báothức vào lúc 5 giờ, trước nửa tiếng so với lúc ba sang đón em...

Đêm hôm đó, tôicó một giấc mơ kì lạ. Tôi mơ thấy mình đi lạc vào trong một khu rừng đẹp nhưtruyện cổ tích. Tôi cứ đi mải miết mà không thể tìm thấy lối ra. Khi tôi bắt đầuhoảng loạn thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng gọi từ đằng sau.

- "Này chàngtrai..."

Không phải bụt,vì ông này tuy đầu tóc bạc trắng nhưng nhìn tây lắm. Cũng không phải thiên thầngì, vì tuy mặt tây thật nhưng ông này lại nói tiếng việt rất sõi và còn mặc áothe khăn xếp. Tôi tạm gọi cụ ông là Ange-bụt đi.

- "Dạ. Cụ gọicon?", tôi khoanh tay lễ phép đáp.

- "Đừng gọi cụ,già lắm. Gọi ông thôi", Ange-bụt nghiêm mặt bảo tôi.

- "Vâng" tôi líuríu thưa.

- "Con có muốnthoát ra khỏi chỗ này không?", Ange-bụt vuốt râu.

- "Dạ! Nếu con muốnra thì con phải làm theo một điều kiện của ông phải không ạ?"

- "Sao con biết?"

- "Con xem phimhoài chứ gì"

- "Đúng kịch bản rồiđấy"

- "Điều kiện củaông là gì?"

- ""

Tôi choàng tỉnhkhi tiếng chuông hẹn giờ réo rắt vang, nhưng tôi không dậy, tôi vẫn nằm và chờđợi. Chẳng biết tôi đang đợi thứ gì!? Chờ QC vào chào tôi hay sao? Không phải...Tôi không biết mình cứ nằm vậy bao lâu mà chỉ nhớ có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếngem bước vào. Cô bé ngồi xuống giường và khẽ vuốt tóc tôi.

- "Em phải đi đây.Cảm ơn anh vì tất cả..."

Cô bé cúi ngườixuống, nhẹ nhàng thơm lên má tôi rồi đứng dậy, đặt một bức thư ở trên bàn và bướcra ngoài.

Đến bây giờ, tôivẫn không hiểu tại sao mình không dũng cảm ngồi dậy và chào QC một câu trướckhi em đi. Tôi tin là cô bé biết tôi đã thức, nhưng cũng vì một lí do nào đấyem lại giả vờ như tôi vẫn còn đang ngủ. Hình như em cũng sợ sự chia xa như tôithì phải. Tôi đủ mạnh mẽ để dám quay mặt, bước thẳng vào trong phòng chờ vàkhông một lần quay lại đằng sau ngoái nhìn dù biết đằng sau có bao nhiêu ngườithân đang dõi theo. Nhưng rồi sẽ mềm lòng mà quíu chân ngay tức khắc khi có mộtngười bật khóc. Đó là lí do tại sao dù xa nhà cả 5-6 năm trời và về nhà rất nhiềulần, nhưng chưa một lần mẹ dám đưa tiễn tôi...

Khi tiếng cửađóng vang lên, tôi định bật dậy... nhưng rồi lại thôi. Phải cả chục lần như vậy.Và kết quả là tôi vẫn nằm bất động một chỗ mãi cho đến khi mẹ vào và lay tôi dậy.

- "Sao con khôngtiễn em?"

- "Con chẳng biếtnữa", tôi chống tay ngồi dựa vào đầu giường.

- "Con trai lớn rồichắc làm việc gì cũng suy xét. Mẹ tin con...", mẹ hiền từ vuốt tóc tôi.

Khi mẹ vừa ra khỏiphòng, tôi đến bên bàn, cầm lá thư của QC lên. Phong bì ở ngoài khá đẹp. Từ từmở bức thư ra, ấn tượng đầu tiên là chữ của em nhìn khá con nít, tròn trĩnh vàrất nắn nót. Chứng tỏ một điều cô bé đã dành mọi tâm tư, tình cảm vào những gìem để trong bức thư...

Anh à,

Khoảng thời gian ở đây tuy không lâu, nhưng thật sự em rất hạnh phúc cho dù đôi khiem cũng bật khóc vì nhận ra những thứ không phải của mình. Mặc dù vậy em chưabao giờ hối hận vì quyết định của mình. Nếu cho em được quay lại, em vẫn sẽ quyếtđịnh như vậy... về đây, gặp anh và ra đi...

Em biết! Sẽ không ít người xem chuyện em về đây làkhông hay, là thiếu nữ tính, là bốc đồng... em chẳng quan tâm đến chuyện đó. Em làm theo những gì mình thấy đúng. Lẽ nàolàm theo những gì con tim mách bảo là sai sao anh? Chỉ tiếc một điều, anh khôngphải là chàng trai dành cho em.

Anh biết không! Em chưa bao giờ trách vì anh khôngđáp lại tình cảm của em. Nếu em là anh, em cũng sẽ làm như vậy cho dù anh có mộtchút gì dành cho em chăng nữa. Nếu anh biết em trước, mọi chuyện có thể sẽkhác, và em tin mình sẽ có một cái kết trọn vẹn hơn.

Em thật sự rất trân trọng những ngày ở đây. Em đã rấtvui khi nhận ra rằng chàng trai mình thích đúng với những gì mình tưởng tượng. Anhnhân hậu, không biết làm đau lòng người khác. Anh biết khi nào đúng khi nàosai. Anh là người vô tâm,nhưng anh biết khi nào cần phải quan tâm đến ngườikhác. Và còn rất nhiều những điều khác nữa.

Anh không biết em đã hạnh phúc thế nào những lúc anhquan tâm đến em đâu. Em tin rằng những hình ảnh đó sẽ theo em đến suốt cuộc đờinày. Mối tình đầu! Ôi, ngọt ngào những cũng thật đắng cay.

Cảm ơn anh vì tất cả...

Đã đến lúc em phải trả anh cho HN rồi...

QC.

*

**

***

Sau khi QC đikhoảng một tháng, tôi đã tìm cách liên lạc với HN. Còn về phần QC, thi thoảngtôi cũng có hỏi thăm em. Tưởng rằng tất cả sẽ quay lại với quỹ đạo vốn có,nhưng không...

Chap 97+98

|

| |

Sáng hôm QC đi, tôi đến lớp và nhận được rất nhiều trách móc của đám bạn.

- "Sao QC đi mà không thông báo để anh em làm bữa chiatay. Mày tệ quá"

- "Cô bé đi tao còn không được thông báo trước, huốngchi tụi mày"

- "Sao hôm qua đi cùng em ấy mày không rủ anh em đichung luôn cho vui"

- "Ờ thì..."

- "..."

- "..."

Vài tuần sau ngày QC về nước, tôi chủ động hỏi thăm tình hình của em quaemail.

"

QC,

Em vẫn khỏe chứ? Tình hình họchành của em thế nào rồi? Bạn bè anh bên này vẫn nhắc em suốt. Anh mong mọi sự tốtlành sẽ đến với em.

HM.

"

Không lâu sau, tôi nhận được thư trả lời.

"

Em vẫn khỏe. Anh đừng lo. Anhcho em gửi lời hỏi thăm ba mẹ anh nhé. Em có việc phải ra ngoài đây. Khi nào cóthời gian mình nói chuyện sau anh nhé.

"

Bức thư trả lời của QC khiến tôi hiểu nhiều điều. Trong số đó, điều tôi tâmđắc nhất chính là cho dù tình cảm em dành cho tôi nhiều đến thế nào thì đã đếnlúc em cần có cách cư xử rõ ràng hơn đối với tôi. Hay nói cách khác, tôi là củaHN và cô bé không cho phép mình gây thêm bất kì một sự hiểu lầm nào nữa.

Sự rõ ràng trong tình yêu không phải ai cũng làm được, nhất là đối với nhữngngười đa tình. Thật lòng mà nói, ranh giới giữa có cảm tình và thích mong manhvô cùng. Vì vậy chuyện đang cặp kè với một người mà bỗng dưng vào một hôm đẹptrời lại thích thêm một người khác không phải chuyện hiếm. Nếu như cái người vừanhắc đến ở trên chia tay với người thứ nhất để đến với người thứ hai bằng mộtcâu nói "anh nghĩ mình hợp với cô gái kia hơn. Mình chia tay nhé",thì tôi với tư cách của người thứ hai sẽ buồn, chắc chắn rồi, nhưng vẫn giữnguyên sự trân trọng cho người ta. Nhưng chỉ cần tôi phát hiện ra bạn gái củamình bắt cá hai tay, tôi tin mình dám quay phắt lưng lại, bước đi kiêu hãnh vớisuy nghĩ "cô ấy không xứng đáng với mình". Tôi không hiểu tại sao ngườita có thể yêu nhiều người một lúc được. Chỉ cần yêu một người tôi đã muốn ngộpthở khi không có đủ thời gian để nghĩ đến chuyện khác, huống hồ gì...

Nói thật, tôi rất dị ứng với tuýp người bắt cá hai tay. Rất may trong đám bạncủa tôi đa phần thuộc loại người rất đàng hoàng trong chuyện tình cảm, vì vậykhi nghe nhiều người treo status đại loại như "đàn ông bây giờ đểu lắm"tôi vừa thương vừa tức. Tức vì cái kiểu nói vơ đũa cả nắm, nhưng thương vì tinrằng không phải ngẫu nhiên người ta lại nói như vậy. Tôi phải công nhận một điềuđàn ông bây giờ nhiều người đểu thật. Đểu như vậy mà vẫn mong tìm một người vợtrong trắng, ngây thơ và ngoan ngoãn!? Những suy nghĩ nông cạn như vậy chỉ làmkhổ phái yếu mà thôi. Công nhận phụ nữ sinh ra đã thiệt thòi đủ điều...

Từ xưa, phụ nữ đã chịu thiệt thòi từ cách xã hội nhìn nhận cho đến đối xử.Cũng may thời đại bây giờ, người ta đã có cái nhìn công bằng hơn. Hơn chứ khôngphải là hết. Đó là lí do tại sao tồn tại những tổ chức đấu tranh vì nữ quyền chứlàm gì có tổ chức nào đấu tranh vì nam quyền bao giờ.

*

**

***

Chúng ta, có lẽ, ai cũng đã từng trải qua cảm giác chờ đợi một thứ gì đótrong hy vọng. Là kì thi thành phố, thi tốt nghiệp, thi đại học, là khoảng thờigian chờ kết quả học bổng hay công việc, rất nhiều những sự kiện như thế. Đối vớitôi lần này nó có hơi đặc biệt, bởi vì nó đánh dấu sự hồi sinh của mối tình đầu.

Tôi đã suy nghĩ rất lâu trước khi bắt tay vào viết thư cho HN. Mọi chuyệnkhó khăn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều...

"

HN,

Khi anh viết những dòng này... thậtsự anh chưa dám tin vào những gì anh được nghe kể. Nếu chuyện HN em vẫn còn làsự thật, anh cam đoan rằng chuyện đó thường xảy ra ở trong giấc mơ nhiều hơn.Chẳng ai có thể tưởng tượng được mối tình học sinh của hai con người cách nhaucả 1/4 trái đất lại mãnh liệt và đầy rẫy những thử thách như vậy. Dù có thànhhay không, anh dám tin một điều mối tình này sẽ đi theo anh đến hết cuộc đời.

Em là một cô gái biết sống vìngười khác, thậm chí chấp nhận thiệt thòi mong rằng người thân của mình sẽ hạnhphúc hơn. Tạm thời anh xem anh là người thân của em nhé.

HN biết không!? Chỉ qua đứctính nêu ở trên, không khó khăn gì để anh có thể tin rằng em là mẫu phụ nữ củagia đình mà đàn ông, con trai tụi anh vẫn luôn hướng đến. Nhưng, nếu người thâncủa em biết rằng vì hạnh phúc của mình mà em phải chịu cực, đối với những ngườibiết nghĩ chắc chắn họ sẽ không cam tâm đâu. Anh vừa nói tạm thời anh đóng vaingười thân của em phải không? Vậy em biết cảm xúc của anh bây giờ rồi chứ?

Nếu đặt anh vào hoàn cảnh củaem, anh cũng sẽ khó xử như em vậy. Nhưng để làm những điều như em, quả thật anhkhông dám chắc mình có đủ vị tha hay không!? Ít ra cho đến bây giờ, anh có thểkhẳng định một điều, anh chọn không nhầm người...

Phong đã đỡ nhiều chưa em? Ba,mẹ, anh trai, chị dâu, bé NHNM và Tun thế nào rồi? Mọi người vẫn ổn chứ? Choanh gửi lời hỏi thăm đến mọi người nhé.

Nếu được, mong em hãy trả lờianh sớm. Anh chỉ muốn biết mọi chuyện vẫn ổn là được rồi. Còn những chuyệnkhác, chúng mình sẽ nói sau.

Anh mong...

"

Không phải đơn giản để bày tỏ hết tâm tư tình cảm của mình trong một láthư.Điều đó là không và sẽ chẳng bao giờ đủ cả. Tôi chỉ đang cố gắng hết sứcnói cho em hiểu những gì tôi thật sự nghĩ về em. Khen có, trách móc cũng có.Không trách làm sao được khi em cứ nhận hết thiệt thòi về mình mà đâu biết rằngchắc gì tôi đã vui vẻ khi em làm như vậy, và một điều quan trọng hơn thảy là sự day dứt và không dễ chịu khi tôi nhận ra "có ngườisẵn sàng vì mình làm mọi thứ".Ngoàigia đình, rất khó để tìm một người dám hy sinh vô điều kiện vì mình. Bạn thửnhìn xung quanh xem, có tổng cộng bao nhiêu người như vậy? Chỉ cần một thôi, bạnđã là người may mắn lắm rồi.

Gặp và quen HN là may mắn của tôi. Chưa bao giờ tôi hối hận vì điều đó. Chođến cả sau này, tôi vẫn luôn giữ nguyên quan điểm đó của mình. Và em chứng minhcho điều tôi nghĩ là hoàn toàn có cơ sở...

*

**

***

Một tuần sau ngày tôi gửi lá thư, tôi nhận được câu trả lời. Phong cách điềmđạm và sâu sắc vẫn tồn tại ở một cô gái tôi đã, đang và sẽ dành tình cảm.

"

Chào anh,

Lâu lắm rồi mình không nói chuyệnvới nhau anh nhỉ? Chắc lí do thuộc về em nhiều hơn. Nếu em vô tình khiến anh buồn,mong anh hãy bỏ qua cho em. Anh hãy tin rằng em không bao giờ muốn điều đó xảyra cả.

Em định chờ Phong khỏi hẳn mớiliên lạc lại với anh nhưng bây giờ Phong gần bình phục rồi, nên em tự thưởngcho mình vậy.

Lý trí và trái tim. Không biếtbao nhiêu lần trong đầu em xảy ra tranh cãi giữa chúng. Ôi! Trái tim bé nhỏ vànon nớt này cũng không ít lần phải bật khóc khi chấp nhận đầu hàng trước lí lẽthuyết phục của lý trí kia. Vậy mà, em vẫn không hối hận anh ạ! Làm được điềugì cho người thân chưa bao giờ khiến em phải suy nghĩ nhiều. Cả anh cũng vậy nữa.Anh nằm trong số những người em thật lòng yêu thương.

Dẫu vậy, sự chọn lựa giữa tìnhvà nghĩa luôn luôn khiến con người ta phải đau khổ. HN em cũng chẳng phải ngoạilệ.

Nếu quay lại gặp anh, Phong sẽkhó qua được. Nếu anh là em, anh có nhẫn tâm làm điều đó không? Em cũng chẳngthể vừa bên cạnh Phong vừa liên lạc với anh được. Anh hiểu điều đó còn tồi tệhơn chuyện em quay về gặp anh, phải không? Hoàn cảnh buộc em phải quyết địnhnhư vậy chứ trong trường hợp này em không làm điều đó vì anh đâu.

Đừng nghĩ em cao thượng sẵnsàng làm mọi thứ, bởi vì đôi khi em tự thấy mình ích kỉ khi muốn bỏ lại saulưng tất cả để quay lại với hạnh phúc riêng của mình. Em chẳng biết nữa anh ạ.Không biết có phải ông trời trước khi ban tặng hạnh phúc, người bắt em phải trảiqua một cơ số những thử thách, giống như thầy trò Đường Tăng phải trải qua 81kiếp nạn trước khi thỉnh được chân kinh, hay không!? Hay người bắt em giống đasố những cô gái hồng nhan khác, thường sẽ bạc mệnh. Nếu như câu nói "hồng nhanbạc mệnh" là sự thật, em chỉ ước mình bớt xinh điđể có một cuộc sống đỡ lận đậnhơn...

Em biết anh đang cố gắng bù đắpvà nối lại mối quan hệ với em. Nhưng hiện tại em cần thời gian. Có rất nhiềuchuyện đã xảy ra. Và bây giờ em chưa sẵn sàng. Có duyên chúng mình sẽ gặp lại.Nhanh thôi...

HN.

"

Để hiểu hết những gì giấu đằng sau những câu chữ em gửi không phải là điềudễ dàng. Đứng đối mặt để đoán ý người ta đã khó huống hồ là...

Đọc bức thư em gửi, cảm xúc trong tôi lẫn lộn buồn vui. Vui vì chuyện embình an vô sự là sự thật. Buồn vì những tưởng việc em trả lời đồng nghĩa vớichuyện hai chúng tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu, nhưng không phải. Tại sao HN lạichưa sẵn sàng? Tại sao em lại nói là có duyên chúng mình sẽ gặp lại? Chẳng lẽ vẫncòn khúc mắc nào đấy em không thể tỏ cùng tôi? Hay là em nghĩ việc QC về đây đãkhiến tôi thay lòng? Rất nhiều giả thuyết được đặt ra bỗng dưng khiến lòng quyếttâm trong tôi bị chùn bước.

Không được! Chắc chắn là nàng đang thử tôi. Nếu tôi mà bỏ cuộc bây giờ, rấtnhiều khả năng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại em. Nói vậy thôi, làm saomà buông tay dễ dàng được, tôi phải chứng mình cho em thấy tôi thật lòng muốn đếnvới em.

Tôi chưa đáp thư của HN vội mà cứ để vậy. Tôi nghĩ em cần một thời gian ngắnđể suy nghĩ thật. Và tôi có thể chờ...

*

**

***

Tôi lục lại những lá thư HN gửi cho tôi và đoạn nói chuyện giữa hai đứa đểôn lại kỉ niệm cũ trước khi dùng nó làm bàn đạp cho lòng quyết tâm của tôi saunày.

Người ta bảo mối tình đầu thường tuyệt đẹp và khó quên không phải bởi vì nólà mốc son đánh dấu cho lần đầu tiên một người bước vào một mối quan hệ mà bởivì mối tình đầu thường khiến người đó đặt nhiều hy vọng nhất, nhiều ước mơ nhất,không vụ lợi, không đề phòng, chỉ muốn yêu và được đáp lại chân thành.

Nhưng không phải mối tình thứ hai hay thứ ba lại không lãng mạn hay đáng nhớbằng. Không phải như thế. Mối tình nào cũng đẹp, cũng khó quên nếu như người tadám yêu như mối tình đầu. Chỉ có một vấn đề là người đó có sẵn sàng mở lòngmình ra một lần nữa hay không thôi. Những ai đã từng trải qua mất mát sẽ biếttrân trọng những thứ xung quanh mình. Tôi sẽ chứng minh bằng hai ví dụ trướckhi quay lại câu chuyện của mình.

Ví dụ thứ nhất là câu nói "đàn ông trải qua một lần ly hôn là báu vật,nhưng đến lần thứ hai chỉ là đồ bỏ đi". Bạn thử ngẫm với những người đàn ôngđàng hoàng lại xem, có đúng không!?

Ví dụ thứ hai là khi đứa em họ nhờtôi xem xem trong đám bạn của tôi có ai đàng hoàng để giới thiệu cho nó. Yêu cầuđược đặt ra là có học thức, con nhà lành và nhìn ổn. Cái lí do "nhìn ổn" em tôiđưa ra không phải vì bản thân ẻm mà là "tại vì em phải nghĩ cho con em sau nàychứ". Thế đấy! Vì thương con mà mong chồng mình đẹp trai. Nghe hoàn cảnh gớm.Ngồi ngẫm một hồi tôi cũng tìm được một anh bạn thỏa yêu cầu của đứa em tôi vàquan trọng hơn cả là anh ấy vẫn thân đơn gối chiếc. Sau khi tôi kể tường tận lýlịch bạn tôi cho đứa em tôi, nó lắc đầu quầy quậy "không ổn đâu anh ơi! 26 tuổimà chưa yêu, chưa cầm tay, chưa hôn ai bao giờ thì có vấn đề đấy". Tôi ngạcnhiên "vấn đề gì?". Ẻm thủng thẳng đáp lại "không có chút kinh nghiệm nào yêuđương, mệt lắm. Lấy phải người suốt ngày cứ chăm chăm nghĩ đến công việc... tủi lắm.Vả lại có kinh nghiệm, có mất mát thì người ta mới biết chiều chuộng và gìn giữem hơn".

Quay lại câu chuyện...

Một kế hoạch được đặt ra để vá lại trái tim tơi tả nơi người con gái củatôi. Khi một tâm hồn đang phải gánh chịu những tổn thương không thể tỏ, yêuthương sẽ là liều thuốc nhiệm màu nhất. Tôi hiểu được rằng chỉ có thứ tình cảmchân thành từ tận sâu trong đáy lòng mới có thể từng bước mang em về lại câuchuyện cổ tích mà em vẫn thường hay kể tôi nghe...

Em mong một thế giới không cònnhững lo toan, nhọc nhằn. Nơi em có thể tìm thấy sự bình yên, qua từng ánh mắt vànụ cười. Là nơi em có thể thả hồn mình thênh thang trong buổi chiều hè lộnggió. Và cũng có thể là nơi em cảm nhận rõ ràng nhất sự âu yếm êm đềm bên cạnhngười thương trong những đêm dài thao thức. Hay cái mơ mộng ngọt ngào về nhữngcon người thật thà bên ruộng lúa tre xanh.

*

**

***

Sự kiên nhẫn của tôi đã được đền đáp.

Nàng: ...

Tôi: ...

Nàng:ừm...

Tôi: anh đây

Nàng: lâu lắm rồi mìnhchưa nói chuyện anh nhỉ

Tôi: cũng nửa năm rồi thìphải

Nàng: 5 tháng 11 ngày

Tôi: sao...

Nàng: sao em nhớ chínhxác vậy hả?

Tôi: ừ

Nàng:bởi vì em đếm từngngày

Tôi: tội nghiệp em

Nàng: QC kể hết cho anhnghe rồi à?

Tôi: ừ anh biết hết rồi

Nàng:...

Tôi: em đang khó xử lắmphải không?

Nàng: chuyện gì?

Tôi: chuyện QC về đây

Nàng: em thấy bình thườngvì đó là cách em của em bày tỏ tình cảm

Tôi: em phản ứng như thếnào?

Nàng: tại sao anh muốn biết?

Tôi: ...

Nàng: anh muốn thấy mặt xấucủa em phải không?

Tôi: anh không...

Nàng: anh có biết là emmuốn phát điên lên khi nghe tin QC về chỗ anh không?

Tôi: ...

Nàng: em không phải thánhthần mà vô cảm với mấy chuyện đó

Tôi:anh đâu thể cấm ailàm điều họ muốn

Nàng: rõ ràng anh có thểtránh mặt

Tôi: ngay cả khi biết côbé ấy là em họ của em và vẫn mặc nhiên tin rằng em không còn trên cõi đời nàysao HN?

Nàng: ...

Tôi: hãy thử một lần đặtmình vào vị trí của anh, em sẽ thấy khó xử thế nào

Nàng: ý anh tất cả là lỗicủa em?

Tôi: chẳng ai có lỗitrong chuyện này cả. Tất cả là do hoàn cảnh thôi.

Nàng: tại sao anh liên lạclại với em?

Tôi: đó không phải là thứem chấp nhận thiệt thòi để gieo hy vọng vào nó sao?

Nàng:anh nhầm rồi. Em chẳngthiệt thòi gì cả. Lòng em thanh thản đến lạ.

Tôi:chỉ mình em nghĩ vậythôi. Những người còn lại đều nghĩ ngược lại.

Nàng:anh đang trấn an emphải không?

Tôi: anh chỉ nói sự thậtthôi

Nàng:...

Tôi: ...

Nàng:tại sao anh liên lạclại với em?

Tôi: chẳng phải anh trả lờirồi sao?

Nàng: em muốn nghe câu trảlời khác

Tôi: là vì...

Nàng: vì gì?

Tôi: vì em là mối tình đầu,anh muốn đó cũng là mối tình cuối cùng

Nàng: chỉ vậy thôi à?

Tôi: anh nghĩ lí do đó đủnói lên tất cả rồi chứ

Nàng: em muốn nhiều hơn...

Tôi: ...

Nàng: tại sao anh lạithích em?

Tôi: haha. Thích cũng cầnlí do nữa hả?

Nàng: nói đi. Em muốnnghe...

Tôi: cái tính nhõng nhẽocủa em vẫn không bỏ được hả?

Nàng: nhanh nào

Tôi: vì em... giống mẫu congái anh thích

Nàng: như thế nào?

Tôi: thì dễ thương, tốttính và con nhà lành

Nàng: anh nói cũng đúng.Em tự thấy bản thân mình xinh đẹp nữa

Tôi: em có nghe nhầmkhông? Anh dùng từ dễ thương chứ không phải xinh đẹp :cười lớn:

Nàng: chỉ là một cách đểanh nói giảm nói tránh thôi, phải không?

Tôi: vẫn sắc sảo lắm

Nàng: chuyện

Tôi: ...

Nàng: mình sẽ nói chuyệntiếp khi em sẵn sàng nhé anh

Tôi: bây giờ thì sao?

Nàng: em cần một chút nữađể ổn định và sắp xếp mọi chuyện. Anh có chờ được không?

Tôi: em biết câu trả lờicủa anh rồi còn gì?

Nàng: vậy thì tốt. Giờ emphải đi ra ngoài đây. Chúc anh một ngày tốt lành

Tôi: đi cẩn thận nhé

Nàng: ...

Tôi: làm ơn...

Nàng: hì, vâng

*

**

***

========================= QC============================

Tôi đã quay lại cuộc sống bình thường của mình, cuộc sống trước khi về ViệtNam gặp anh. Tôi chỉ cho bản thân mình một cơ hội duy nhất làm theo tiếng nói từcon tim đang quặn lên vì tổn thương, để sau đó quay lại và lắng nghe những phân tích khô khốc nhưng lại đầy tính thuyết phục của khốinão. Người ta bảo tình yêu chẳng có lỗi gì, nhưng tôi lại không nghĩ thế. Yêu nhầm người, đặc biệt là ngườiyêu của người chị mình hết mực yêu thương, là một sai lầm không thể tha thứ.

Nghĩ cũng hay. Nếu anh và chị tôi chả là gì của nhau hoặc thậm chí tôi cũngđược Hân kể cho nghe về anh cũng giống với HN, thì chắc tôi sẽ bỏ qua anh ngay lậptức. Những đoạn hội thoại giữa hai người hay như cái cách HN hạnh phúc mỗi khikể về anh...tất cả những điều đó đã ảnh hưởng đến tôi. Tự nhiên tôi muốn biết đólà người con trai như thế nào mà lại có sức hút với chị tôi nhường vậy. Tôi từng bước tìm hiểu và bỗng nhận ra trái tim mình lạc điệu lúc nàokhông hay.

Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ kéo anh về phía mình. Thật lòng đấy. Tôi về gặpanh chỉ để thỏa mãn lòng ích kỉ và một lần được cảm nhận dư vị của hạnh phúc. Nếuanh ấy đột nhiên dành tình cảm cho tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh giá thấp nhâncách của con người ấy. Nhưng không, anh chứng minh được tại sao mình lại chiếmđược trái tim của chị tôi.

Tôi tưởng ba sẽ giận lắm khi tôi cứ thích làm theo ý mình, nhưng lần nàytôi đã nhầm. Ba kéo đầu tôidựavào vai ông trên suốt chuyến bay và đưa tay lau những giọt nước mắt lăn dàitrên má khi tôi tủi thân và bật khóc. Tôi vòng tay ôm chặt lấy ba khi bờ vaikhông thôi nấc lên từng hồi. Tôi muốn khóc một lần thật to, cạn hết nước mắt đểkhông bao giờ phải buồn vì chuyện này nữa.

Tôi chợt nhận ra một chân lý "tôi và anh không phải để dành cho nhau, vì vậycố gắng làm gì khi mọi chuyện chẳng đi đến đâu".Sau này nhìn hình ảnh hai ngườiđó nắm tay nhau chắc tôi buồn nát ruột mất. Chắc chắn những lúc đó tôi sẽ tránhmặt. Đành vậy, nếu một thứ nào đó không phải của mình cách tốt nhất là học cáchbuông tay.

Tôi vẫn trách anh một điều "tại sao ngày tôi đi anh không thể chào tôi dùchỉ một câu". Lẽ nào một hành động nho nhỏ như thế lại khó khăn vậy à!? Vàophòng, đặt lên trên bàn một lá thư, lúc ra tôi đã cố gắng đi chậm nhất có thể,nhưng chờ hoài mà tiếng gọi tôi mong chẳng thấy đâu. Cánh cửa đóng lại như khépluôn giấc mơ ngọt ngào vẫn còn dang dở.

Khi trở về nước, tôi đã chủ động liên lạc với HN. Tôi kể tất cả chuyện tôilàm và cả những suy nghĩ của tôi dành cho anh. Tôi biết ban đầu chị giận tôi,nhưng có lẽ giọng điệu chân thành và một câu nói "em mong chị hãy xem đó như mộtchuyến đi mà em có thể nhớ về trước khi em quay lại với cuộc sống bình thường củamình có được không?" đã khiến cho chị mềm lòng. Không phải HN là một người nhẹdạ và hay yếu lòng trước người khác mà đơn gian bởi vì chị tin tôi, tôi là ngườiđã hứa được thì sẽ làm được.

Lên lại trường sau kì nghỉ đông chan đầy kỉ niệm, tôi co ro trong chiếc áo bông dài quá đầu gối. Luôn miệngxuýt xoa vì cái rét dưới 0 độ C, tôi xoa hai tay liên tiếp vào nhau mà không đểý đã vô tình đụng vào người trước mặt. Ngẩng mặt lên đang định xin lỗi thì tôinhận ra Jack. Hình như anh đã đợi tôi từ lâu lắm. Nhìn mặt anh có vẻ nghiêm trọngkhiến tôi hơi mất bình tĩnh.

- "Mình tìm chỗ nào nói chuyện đi"

Chap 99

|

| |

Nhìn mặt Jack hơi nghiêm trọng khiến tôi hơi mất bình tĩnh.

- "Mình tìm chỗ nào nói chuyện đi"

Biết mình không thể từ chối, tôi lẳng lặng bước đằng sau. Jack dẫn tôi đếnmột bóng cây đằng sau trường. Anh ngồixuống và tựa hẳn lưng vào nó. Tôi chỉ biết đứng nhìn. Không cảm xúc, không mộtphản ứng rõ rệt.

- "Em biết anh thích em phải không?", Jack lên tiếng.

- "Dạ..."

- "Em không thể dành cho anh một cơ hội sao?", Jack nắm chặttay đặt lên ngực trái.

- "..."

- "Em có người yêu rồi à?", giọng Jack trùng xuống.

- "Vâng. Em xin lỗi"

Câu trả lời của tôi khiến Jack bàng hoàng. Anh lắc đầu như thể không muốntin lời tôi vừa nói. Tôi chỉ im lặng, tôi muốn Jack hiểu dù thật hay không thìtại thời điểm hiện tại tôi không thể mở lòng với anh.

Khi tôi định bỏ đi, bất ngờ Jack chạyđến và ôm chầm tôi từ phía sau. Tôi hiểucảm giác tê tái của anh lúc này bởi lẽ tôi cũnglà người đãtừng trải qua cảm giác đó... cảm giác làm người thứ ba, chỉ khác một chỗ tôikhông phải là người con gái may mắn trong cặp đôi kia.

Tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát gỡ tay anh ra. Tôibiết trái tim mình cần thời gian để vết thương lành lại trước khi nghĩ đến mộtmối quan hệ nghiêm túc khác. Tôi bước đi như người vô hồn. Tôi đang nhớ M, nhớ đếncồn cào...

Jack chạy vòng ra trước mặt tôi.

- "Nếu em không thể cho anh cơ hội, chí ít em cũng không từchối lời mời đi uống nước với anh chứ", anh khẩn khoản.

- "Uống nước thì được, nhưng nếu hiện tại anh có ý định gìvới em xin anh đừng cố gắng nữa", tôi thẳng thắn.

- "Anh hiểu rồi..."

Đôi mắt của Jack u sầu, khôngmột tia sáng hy vọng...

========================= QC ============================

*

**

***

Người ta nói rằng thời gian làphương thuốc hiệu nghiệm nhất để chữa lành mọi vết thương. Nhưng cũng có nhữngnỗi đau, thời gian chỉ có thể xoa dịu.

Sự mất mát là một trong những nỗi đau tôi muốn nói đến. Hãy thử hình dungvào một ngày ba hoặc mẹ của bạn không còn trên đời, cảm giác của bạn sẽ như thếnào? Bạn mất đi một người sẵn sàng chịu mọi khổ cực để mang đến cho bạn nhữngđiều tốt đẹp nhất, sẵn sàng vì bạn quên đi tuổi thanh xuân, luôn biết cách yêu thương bạn một cách vô điều kiện.

Tôi thương ba mẹ tôi, nhưng tôi không phải là người giỏi bày tỏ tình cảm củamình. Tôi chứng tỏ qua hành động nhiều hơn. Tôi chợt nhận ra mình quá may mắnkhi vẫn còn cả ba lẫn mẹ khi đi viếng ba của một thằng bạn. Nhà nó có hai anhem, nó là anh cả. Ba mất, nó nghiễm nhiên trở thành chỗ dựa cho cả mẹ và em.Khi tôi đến, nó nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ luyến tiếc...

M ạ! Đời người ngắn lắm. Mày sẽkhông thể biết lúc nào người thân của mày ra đi đâu. Ba tao trở bệnh và ra điquá nhanh khiến đôi lúc choàng dậy tao vẫn chưa dám tin là ba tao không còn nữa.Trong bệnh viện tao không tiếc bất cứ thứ gì, miễn sao cho ông cảm thấy dễ chịunhất. Tao chỉ tiếc là trước đây tao không đưa ba đi đây đi đó được nhiều hơn.Giờ tao còn mẹ. Tao sẽ bù đắp cho mẹ thêm phần của ba...

Con người ta đến khi mất đi một thứ quan trọng mới cuống cuồng quay về tìmđể rồi đau đớn nhận ra rằng sẽ không bao giờ có cơ hội nhận lại. Người thân làđiều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Điều đó có nghĩa là tôi không sẵn sànglàm một công việc mơ ước ở trời Âu, nơi mà tôi chỉ có thể thăm ba mẹ một năm mộtlần hoặc có thể là không. Đối với tôi hạnh phúc từ người thân là nền tảng của mọi nguồn hạnh phúc khác.

Sự mất mát người thân là nỗi đau tột cùng, nhưng cũng có những sự ra đi khiếncon người ta hụt hẫng và mất phương hướng như hình ảnh chú cầy vằn Kolo bị lạcmất gia đình sau một cuộc hỗn chiếngiữa hai gia đình nhà cầy để tranh giành lãnh thổ. Dẫu vậy Kolo vẫn còn may mắnvì trong nó vẫn tồn tại một tia hy vọngđểtìm gặp người thân, bởi lẽ nó đã thấm nhuần một chân lý... sự cô độc đối với loàicầy vằn ở Kalahari chẳng khác nào tự sát.

Có những người không được may mắn như Kolo vì khi có chuyện xảy ra, họ mớikịp nhận ra đã quá muộn để cứu vãn mọi thứ...

*

**

***

Tôi và HN nói chuyện với nhau nhiều hơn. Ban đầu, cả tôi và em vẫn còn giữkhoảng cách, nhưng thời gian sau khoảng cách dần dần được chúng tôi thu hẹp lại.Phong đã bình phục và tỏ ra là người biết nghĩ khi không gây phiền phức cho HNnữa. Những tưởng qua bao nhiêu sóng gió, bầu trời sẽ yên bình trở lại, nhưngkhông... đất trời lại nổi cuồng phong như muốn dập tan mọi thứ...

Là một bức thư Sophia, bạn thân của QC, gửi tôi.

HM,

Em không biết phải bắt đầu láthư này như thế nào. Nó thật đau đớn...

Em thân với QC từ những ngày đầu nhập học. Từ khi quen, chưa bao giờem thấy bạn em có tình cảm với ai. Anh là mối tình đầu của nó. Một cuộc tình đầynước mắt...

Khi QC quyết định quay trở vềViệt Nam để gặp anh, nó đã phải đấu tranh rất nhiều. Hai đứa tụi em đã nói chuyệnvới nhau thật lâu. Khi nó vẫncòn đang lưỡng lự giữa điều được và mất, em đã đặt hai tay lên vai, nhìn thẳngvào mắt nó "tao biết điều đó là hết sức khó khăn, nhưng hãy một lần lắng nghenhững gì trái tim của mày lên tiếng". Và bạn em đã quyết định về như anh thấy đấy.Ngày đi nó chờ đợi và hào hứng bao nhiêu thì ngày về nó ủ rũ và bệ rạc bấynhiêu. Qua lời nó kể em biết những thứ cảm xúc trái chiều đó không phải tạichuyến đi không thành công như mong đợi màbởi vì nó đẹp hơn những gì QC có thể tưởng tượng.

Giá mà không có chuyến đi ấythì đã chẳng có chuyện gì xảy ra... Anh không tự hỏi bản thân tại sao 2-3 ngàyhôm nay QC không liên lạc với anh? Đúng rồi, liên lạc làm sao được khi nó chẳngcòn nữa...

QC bị người ta ép uống thuốc ngủ. Một lượng vừađủ khiến cho nó không bao giờ có cơ hội nhìn mặt người khác. Jack, thằng khốn nạn ấy, viết trong lá thư để lại rằng nókhông muốn QC thuộc về một ai khác, rằng nó xin lỗi, rằng nó không còn lựa chọnnào khác. Jack cũng uống thuốc để tự vẫn ngay sau đó.

Gia đình Jack đã đến tạ tội vớiba mẹ QC, nhưng lời xin lỗi đâu thể khiến nó sống lại đâu phải không anh? Mẹ QCngất lên ngất xuống như vẫn chưa dám tin vào những gì đang xảy ra. Nhìn nụ cườitươi rói với lúm đồng tiền của nó trên di ảnh khiến mọi người không khỏi quặnlòng. Đó là một đám tang buồn bã và nghiệt ngã nhất mà em từng biết.

Em chỉ hy vọng một điều kiếpsau cuộc đời của nó sẽ trọn vẹn hơn.

Em đang giữ nhật ký của QC, nóviết về anh nhiều lắm. Em sẽ gửi cho anh.

Đừng trả lời em. Chàoanh.

*

**

***

Ngày... tháng... năm...

HN quen Phong. Hai người thật đẹpđôi. Mừng cho chị. Khi nào mình mới gặp hoàng tử của mình đây!?

Ngày... tháng... năm...

HN bị ốm rồi. Thương chị quá. Nếuchị không qua được chắc mọi người sẽ buồn chết mất. Cố lên nào chị. Chứng tỏcho mọi người thấy chị mạnh mẽ thế nào đi.

Ngày... tháng... năm...

Chị đã chia tay với Phong. Ôi!Mối tình đẹp như vậy mà...

Chị dặn mình không được nói lído cho Phong biết. Mình cảm phúc đức tính nhẫn nhịn của chị nhưng đôi lúc cũngcảm thấy tức thay. Tại sao chị cứ làm khổ mình vậy? Sao không ích kỉ và đỡ nhạycảm đi có phải là dễ sống hơn không...

Ngày... tháng... năm...

Mình tưởng chia tay với Phongxong chị chẳng thể quen ai nữa. Hình như mình lầm. Chị đang có ai ở VN.

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay chị kể cho mình nghe rấtnhiều về con người ấy. Mình có cảm giác không tin tưởng người đó lắm. Làm gì cóchuyện hai người ở xa lắc xa lơ lại yêu nhau được. Chỉ có trong phim thôi.

Ngày... tháng... năm...

HN thích người đó thật lòng.Khó tin thật đấy. Chị vẫn tâm sự với mình về M. À đúng rồi, tên người đó là HM.Tên đẹp đấy. Mong rằng M làngười tốt. Nếu là người xấu chắc chị mình sẽ sốc mà không qua khỏi mất. Cầu trời...

Ngày... tháng... năm...

HN sang Mỹ rồi. Tình hình sứckhỏe của chị không được như mong đợi. Tội nghiệp chị thật. Giá mà mình có thểchia bớt sức khỏe của mình cho HN thì tốt biết mấy.

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay mình và anh trai đượcđi Chicago để chơi với HN. Mình háo hức thật sự. Mình biết có người cũng háo hứckhông kém.

Người anh trai cùng cha khác mẹcủa mình cũng thích chị. Mình thấy HN cũng là người may mắn đấy chứ. Nếu chịqua được ca mổ sắp tới mình tin chị sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này.

Ngày... tháng... năm...

Mình không hiểu tại sao HN lạinghĩ ra trò thử lòng vớ vẩn đấy. Mình có cảm giác bất an trong chuyện này.

Ngày... tháng... năm...

Chị mình sống rồi. Mình muốnhét cho cả thế giới này biết. Mình đang vui mà... sao nước mắt cứ lã chã rơi thếnày...

Ngày... tháng... năm...

Dẫu biết HN không hoàn toànđúng, nhưng mình vẫn không thể tha thứ cho con người kia. Không lẽ đàn ôngkhông có người nào chung thủy cả hay sao. Mình sẽ làm cho ra lẽ.

Ngày... tháng... năm...

Mình bắt đầu bằng những lá thưvà đoạn chat của hai người.

M là người lãng mạn, hình như vậy.Mà con trai lãng mạn thiếu thực tế lắm và còn hay đi lừa con gái nhà lành nữa.Thật không thể chấp nhận được.

Ngày... tháng... năm...

Mình bị sao thế này. Mình đangtìm cách vạch mặt người ta mà sao trái tim của mình cứ nhảy tưng tưng khi nghĩvề chuyệnđó thế này.

Tỉnh lại đi nào, QC!!!

Ngày... tháng... năm...

Lần đầu tiên gặp M ngoài đời.Nói thật là với vẻ bề ngoài đó mình cho 7 điểm là châm chước lắm rồi. Nhưnghành động đỡ đứa nhỏ ăn cắp dậy của M khiến tim mình đập liên hồi.

Mình suy nghĩ lại rồi. Vẻ bềngoài mình cho M 8 điểm.

Không đẹp trai nhưng mang đếncho mình cảm giác tin tưởng. Vậy là quá đủ rồi. Tự nhiên mình ước mình thế vaiHN...

Ngày... tháng... năm...

Phong gặp chuyện. Chị phải quaylại Đức. Mình thương chị nát lòng.Nhưng trong sâu thẳm trái tim mình lại khôngnghĩ vậy.

Mình quá trẻ con và thật ích kỉ.Mình đáng bị nguyền rủa mà. Cuối tuần này, mình sẽ đi rửa tội.

Ngày... tháng... năm...

Mình đã bày tỏ tình cảm củamình với M. QC ơi! Mày đang làm gì vậy?

Ngày... tháng... năm...

Mình muốn về VN một lần, chỉ mộtlần thôi. Sau khi quay lại đây mình sẽ quên sạch, được không hả Nhật Ký?

Liệu M có xứng đáng để mình làmđiều đó không?

Liệu những mất mát của mình anhcó hiểu không?

Liệu người đời sẽ nghĩ thế nàovề mình?

Mình khó nghĩ quá.

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay mình nói chuyện vớiSophia. Lời động viên của cô bạn khiến mình mạnh mẽ hẳn lên.

Mình chưa bao giờ có suy nghĩ sẽgiành anh khỏi tay chị. Mình biết chỗ nào là điểm dừng. Tình yêu thiêng liênglà thật nhưng cũng có những rào cản không thể vượt qua. Hai người yêu nhau cònchẳng thấy đâu, huống chi...

Ngày... tháng... năm...

Mình đã quyết định về VN. Chỉ mộtlần thôi mình muốn sống cho riêng bản thân mình.

Mình đã tự hứa với lòng rồi.Khi quay về đây mình sẽ quên sạch và xem tất cả chỉ là một giấc mơ. Được bên cạnhngười mình yêu cũng là một hạnh phúc mà. Chỉ có điều đối với mình hạnh phúc đókhông kéo dài mãi...

Ngày... tháng... năm...

Máy bay bị trễ ở Hong Kong. Phảichờ thêm 4 tiếng. Không biết người ta bật điều hòa bao nhiêu độ mà rét run. Maylà mình có mang áo khoác theo không thì chết mất.

Mình đang chịu khổ để gặp mộtngười. Không biết sự thiệt thòi của mình có được đền đáp hay không đây!?

Ngày... tháng... năm...

Đứng trước cổng trường anh,mình run thật sự. Sự tự tin của mày đâu rồi QC?

Chị gái của bạn mẹ là giám đốcsở giáo dục thành phố nơi anh đang ở. Do đó chuyện bác ấy nói khó với thầy hiệutrưởng không phải vấn đề gì to tát lắm. Vấn đề bây giờ chi do mày thôi đó QC à.

Haha. Trốn xuống cả gầm bàn khimình nói anh ấy là anh họ của mình nữa chứ. Hài thật đấy.

Mình ức phát khóc khi M trả lờikhông muốn mình về đây, cười mãi trong lòng khi nhận ra anh ấy đang cố gắng bảovệ mình và luống cuống thật sự khi nói chuyện với mẹ của M.

Lúc ở khách sạn mình những tưởngrằng nụ hôn đầu đời của mình sẽ dành cho người mình yêu, nhưng không phải vậy.Bằng cách này hay cách khác M vẫn đủ lý trí để dừng lại ở giới hạn. Làm sao màkhông buồn được... Nhưng quả thật mình rất nể những người đàn ông có bản lĩnh nhưvậy. Và chỉ có những người khiến mình nể mới có thể khiến mình yêu...

Ngày... tháng... năm...

Lần đầu tiên biết cảm giác quaybài nó hồi hộp như thế nào. Tội nghiệp anh Tùng, vì mình mà anh ấy bị cô giáo bắttội quay cóp. Anh ơi! Em xin lỗi anh ngàn lần...

Hôm nay mình đã gặp Hoài Anh.Mình chỉ muốn gặp, nói chuyện thử để xem cô ấy có giống như những gì mình hìnhdung không thôi. M cứ nhấp nha nhấp nhổm như sợ M sẽ gây chuyện. Em cũng biếtnghĩ lắm, anh đừng có lo.

Một đám rủ nhau đi ăn chè. Chè ởVN ngon ghê. Hoặc nếu có không ngon thì mình cũng sẽ nghĩ là nó ngon bởi vì...thôi khỏi nói ra đi. Buồn cười nhất là lúc trêu mình là vợ tương lai khiến anhmặt đỏ như gấc. Yêu gì đâu.

Mưa luôn khiến người ta buồn,nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ. Mưa khiến mình hạnh phúc. Cảm ơn mưa nhé...

Ngày... tháng... năm...

Mình thích cách M quan tâm đếnmình bằng những hành động rất nhỏ. Hạnh phúc của con gái không cần những điềuto tát mà chỉ cần những điều nhỏ nhặt như vậy thôi.

Đánh bài quì, mình thắng như chẻtre, anh bị quì sưng cả đầu gối. Đã thế còn bày trò chạy làng nữa chứ haha. Lớnrồi mà như con nít. Đôi lúc M làm mình mập mờ giữa ranh giới của một người biếtnghĩ và một đứa trẻ không chịu lớn. Dù là phía nào mình cũng hơi hơi thích cả.

Thẩn thơ lên mạng mình bị ấn tượngbởi bốn câu thơ về mối tình đầu. Đọc mà bùi ngùi.

Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp

Nắng đầu mùa bao giờ cũng say

Mối tình đầu bao giờ cũng vậy

Rất đậm đà nhưng rất đắng cay

Ngày... tháng... năm...

Mình cứu cho M một bàn thuatrông thấy trước mặt em Loan "công chúa" hay "khủng long" gì đấy. Đã thế còn lời cái thơm nữa chứ. Hết xẩy!

Kiểm tra 15 phút, mẹ anh cho chọngiữa "Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ" hoặc "Kể về điều day dứt nhất".Mình muốn nói đến điều day dứt nhất của mình bây giờ nhưng mình không thể viếtra. Có thứ gì đó vô hình như bóp nghẹn tim mình lại. Xin lỗi chị nhiều, HN củaem...

Hôm qua mình biết thế nào làquay bài còn hôm nay mình hiểu thế nào là ăn vụng. Tại sao ở Pháp mình không cónhững hoạt động "lành mạnh" như thế này nhỉ. Tuổi học trò! Đáng nhớ quá đi.

Có một thằng nhìn cũng ngontrai đến làm quen. Mình chẳng quan tâm.

M bỏ đi trước không cho mình đixem lớp anh tập văn nghệ. Mình tức phát khóc. Sao anh vô tâm quá vậy...

Ngày... tháng... năm...

Hôm này mình bị ốm. Cảm giác đượcngười mình dành tình cảm quan tâm thật lạ. Giá mà người ta cũng đáp lại thì tốtbiết mấy. Nhưng điều hoàn hảo đó không phải dành cho mình. Buồn thật...

Ngày... tháng... năm...

Mình vừa làm một điều ngu ngốc,đó là thử thách tính sĩ diện của M. Khi anh nhìn mình với ánh mắt như xoáy vàotâm can người khác mình đã thật sự sợ. Đến khi viết những dòng này mình vẫnchưa quên được nó. Nó khiến mình co rúm và rã rời.

Một lần nữa mình sai khi nghĩkhông tốt về M. Tội nghiệp anh, tội nghiệp cả cái thằng ăn trọn một sút giữahai chân nữa. Mình thề với lòng là ăn xong quả đó thằngdê xồm khôngê ẩm một tháng cũng hơi phí.

Mẹ gọi bảo ba đã biết chuyệnmình về VN không phải thăm ông bà và bây giờ ba đã trên đường về... Giông tố sắpđến rồi. Nhưng mình không sợ, mình dám làm mình dám chịu. Mình chỉ tiếc làkhông thể ở đây được lâu hơn.

Ngày... tháng... năm...

Hội trại ở VN thật vui và nhiềutình cảm. Tự dưng mình ước mình được học cấp 3 ở đây quá.

Theo tính toán tối hôm nay ba sẽđến đây. Mình chẳng dám nghĩ nhiều nữa.

Mình đã nói cho M nghe nhữngchuyện anh cần biết. Nhìn ánh mắt anh sáng lên khiến mình vừa vui vừa buồn. Cáigì không thuộc về mình thì mình không bao giờ có được. Điều đó thành chân lí rồithì phải. Hôm nay mình tự cho phép mình đượcbuồn một hôm.

Ngày... tháng... năm...

Ba đã đến. Mình thầm cảm ơn vìba luôn biết cách giữ thể diện cho mình cho dù mình biết ba đang giận mình lắm.

Tối ở lại mảnh đất này cho mìnhcảm giác thật lạ, vừa lưu luyến lại vừa chẳng muốn quay lại. Mình lại mâu thuẫnnữa rồi.

Ngày... tháng... năm...

Tại sao anh không thể nói một lời chào trước khi em đi? Điều đó khó khăn lắm hả anh?

Mình đã khóc không dứt khi nghĩvề chuyện đó. May mà cái ôm của ba đã đã an ủi mình phần nào. Mình không muốnquay lại mảnh đất này nữa...

Ngày... tháng... năm...

Được một tuần rồi. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Cốlên nào QC...

Không biết bây giờ anh đang làm gì!?

Không biết có ai ước rằng được chết một lúc để xemnhững người xung quanh nghĩ gì không nhỉ? Mình đang có suy nghĩ đó.

Ngày... tháng... năm...

Mình nhớ anh, nhớ muốn chết đi được...

Mắt tôi nhòa dần. Tôi chỉ có một mong ước để thời gian quay trởlại. Tôi nợ em, nợ thật nhiều...

Chap 100 + 101 + 102

|

| |

QC đã mất. Điều đó là sự thật. Đôi lần em xuất hiện trong giấc mơ của tôi với nụ cười đượm buồn rồi vụt biến mất... hoang hoải và dở dang hệt như cuộc đời của người thiếu nữ bỗng chốc tan vào hư không.

Sự lỡ dở luôn mang đến cho người ở lại cảm giác day dứt và khó thở, nhất là đối với những người vội ra đi. Tôi không biết khi mình viết những dòng này, ở trên cao, em có đang dõi theo tôi không!? Tôi mong là có vì khi tôi quyết định kể câu chuyện của mình ra, tôi đã muốn nhờ nó gửi đến QC lời xin lỗi chân thành nhất. Nếu thời gian có thể quay lại, tôi chỉ có một ước mong nói lời chia tay trước khi em về Pháp. Điều đó có lẽ sẽ an ủi tôi phần nào.

Khoảng thời gian sau khi nhận tin về QC là khoảng thời gian buồn nhất. Cảm giác mất đi đứa em gái bé bỏng chưa bao giờ là dễ chịu. Dẫu vậy tôi vẫn luôn tin rằng ở một nơi xa xôi nào đó, trong hình bóng của một thiên thần, cô bé vẫn đang thầm bảo vệ những người thân yêu. Dù có giận hay không, tôi cũng dám khẳng định một điều, thiên thần bé nhỏ, đáng yêu đó vẫn đang dõi theo tôi, vì tôi hiểu QC thừa vị tha và tấm lòng để biết nghĩ cho người khác...

Chuyện của QC khiến cho mối quan hệ của tôi và HN đi vào ngõ cụt, không một lối thoát. Cả tôi và em đều hiểu sẽ thật ích kỉ nếu trong hoàn cảnh này cả hai vẫn quyết định tiếp tục mối quan hệ chờ đợi. Cũng dễ hiểu khi cả hai đều chủ động không liên lạc với người kia trong khoảng thời gian đủ dài để mọi chuyện tạm nguôi ngoai.

Thật sự, cảm xúc khi nghe tin từ Sophia lấn át hoàn toàn mọi thứ cảm xúc khác ở cùng thời điểm... kể cả niềm hy vọng đang được nhen nhóm trong chuyện tình cảm kia. Tôi thấy khoảnh khắc đó giống như hình ảnh của ánh trăng đang sáng dần sau lớp sương mờ ảo bỗng nhạt tắt dần khi từ đâu những đám mây đen cuồn cuộn nối đuôi nhau kéo đến.

Người ta vẫn bảo tình yêu nào càng nhiều chông gai, càng nhiều thử thách thì khi vượt qua sẽ càng bền chặt. Nhưng sẽ có những khó khăn mà chỉ cần nhắc đến, hai người sẽ tự hiểu không bao giờ có thể tháo bỏ, giống như dấu đinh để lại trên thân cây, dù bằng cách này hay cách khác thì vết tích đó vẫn tồn tại mãi. Tình yêu của tôi và HN cũng vậy, ở bất kì thời điểm nào tôi cũng đều nhìn thấy một bức tường vô hình ngăn cản, nhưng lần này ở nơi đó lại là vách núi cao ngút.

Thời gian dần trôi. Thấm thoắt đã nửa năm tôi và HN mất liên lạc. Nói mất cũng không phải, mà đơn giản là chúng tôi không ai chủ động nói với ai câu gì. Quả thật, sự ra đi của QC đã thay đổi quá nhiều. Không ít lần, tôi chủ động viết cho em những lá thư rất dài chỉ để bày tỏ sự nuối tiếc của mình trước những chuyện xảy ra. Tôi viết rồi lại xóa rồi lại xóa, không biết bao nhiêu lần như vậy. Và kết quả cuối cùng chỉ là những lá thư còn dang dở, nằm lặng lẽ một góc, không biết bao giờ mới được gửi đi...

*

**

***

Nửa năm sau...

Vì có giải quốc gia, được tuyển thẳng, nên tôi may mắn thoát được kì thi quan trọng nhất của đời học sinh, kì thi đại học.

Cũng không sai khi kì thi đại học lại quan trọng đến nhường vậy. Chuyện tốt nghiệp từ một đại học danh tiếng bao giờ cũng mang nhiều lợi thế hơn so với những trường ở tốp sau trong công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp. Điều này cũng dễ hiểu khi bằng cấp là thứ duy nhất để đánh giá sinh viên tốt nghiệp sau khi ra trường. Còn khi đã bắt đầu đi làm thì kinh nghiệm lại được đánh giá cao hơn.

Cái may mắn trong chuyện học hành của tôi tiếp tục khi tôi có quyền chọn những trường tốp đầu. Tôi chọn Bách Khoa Hà Nội đơn giản vì tôi thích nơi này mặc dù gia đình tôi hầu hết mọi người đều ở trong Nam.

Thật ra, Hà Nội không phải là nơi quá xa lạ khi mà anh cả và họ hàng tôi hầu hết ở ngoài này. Vì phải chuyển công tác, nên bố tôi mới kéo cả nhà vào trong Nam chứ ban đầu không ai trong gia đình tôi muốn đi cả. Tôi thích Hà Nội đa phần là vì mùa đông chứ không phải bởi mùi hoa sữa gì gì đấy. Tôi biết là tôi cũng hơi hơi sến, nhưng sến súa và thơ thẩn đến mức đấy thì chắc là không.

Tôi thích mùa đông vì khi đó tôi được mặc những chiếc áo dày sụ. Và điều quan trọng hơn cả là vào mùa đông thì ăn cái gì cũng ngon, nhất là lẩu với mấy cái thứ đồ nướng. Phải cái mấy thứ đấy toàn là món khoái khẩu của tôi cả. Ngoài ra, hình ảnh hai người ôm nhau để truyền hơi ấm dưới cái lạnh buốt giá luôn là một trong những hình ảnh trữ tình nhất mà tôi có thể nghĩ về tình yêu.

*

**

***

Việc không phải tốn thời gian ôn thi đại học giúp tôi có nhiều thời gian luyện thi IELTS phục vụ cho mục đích du học hơn. Để mang lại kết quả tốt nhất, bố mẹ đầu tư cho tôi lên Sài Gòn ở một trung tâm nổi tiếng. Do tôi không muốn ở nhà họ hàng vì sợ bị bó buộc, nên bố đã tìm và thuê cho tôi một căn phòng be bé gần chỗ học. Cẩn thận hơn, ông còn nhờ hẳn một bác xe ôm nhìn thật thà, chất phác đưa đón tôi đi học hàng ngày.

Ngày chia tay, trong khi mẹ cứ đứng sụt sùi vì lo lắng thì tôi lại khấp khởi trong lòng vì ý nghĩ cuối cùng mình cũng được tự do bay nhảy. Có điều tôi không thể để cái gương mặt hớn hở như thế trước mặt bà nếu không muốn bị mắng là "đồ vô tâm, đồ hời hợt, đồ...". Tôi giả vờ đứng trầm tư, mặt buồn xo, nhưng đầy quyết tâm, rất ra dáng một chàng trai trưởng thành và đã sẵn sàng đương đầu với những thử thách sắp tới.

Cuộc sống tự lập khó khăn hơn tôi tưởng tượng nhiều. Đó không phải là một cuộc sống trong mơ như tôi vẫn hằng ao ước. Căn phòng bé, xập xệ và hơi tối khiến tôi mất cảm tình ngay từ lần đầu tiên bước chân vào. Không còn những bữa cơm nóng hổi với thực đơn theo yêu cầu mà thay vào đó là những bữa cơm nguội ngắt lê la hàng quán đầy xa lạ. Một thằng con trai vốn được cưng chiều từ bé bỗng chốc trở thành người lữ khách đi tìm kiếm tương lai nơi đất lạ xa quê không bạn bè, không người thân. Trải qua những giây phút cô quạnh như vậy, tôi mới cảm hết được tình yêu thương mà bố mẹ dành cho mình.

Tối nào mẹ cũng gọi điện dặn dò và hỏi thăm tôi tình hình thế nào. Lần nào cũng vậy, tôi luôn cố tỏ ra rắn rỏi và rằng mọi chuyện đều tốt đẹp cả. Tôi không muốn để cho mẹ hay những khó khăn mà tôi đang vướng phải, vì tôi dám chắc nếu biết không đời nào mẹ để cho tôi ở một mình như thế. Thế gian này, mẹ nào mà chẳng xót con...

Sự quan tâm, lo lắng từ mẹ đôi khi làm tôi ngộp thở. Mẹ lo cho tôi từ những việc nhỏ nhặt không gọi tên đến những việc quyết định cả tương lai của tôi sau này. Hình như trong mắt một người mẹ, dù có bao nhiêu tuổi chúng ta vẫn luôn nhỏ bé thì phải. Ví dụ như anh họ tôi tuy đã lên chức ông, nhưng vẫn bị bác tôi vác cây đuổi vòng quanh sân vì cái tội say xỉn, bỏ bê vợ con. Yêu thương càng nhiều thì sự kì vọng lại càng lớn, mà điều đó khiến con trẻ ngoan ngoãn và thành đạt hơn không phải lúc nào cũng đúng.

*

**

***

Dần dà, cuộc sống xa nhà cũng dễ chịu hơn khi tôi có thêm vài người bạn học chung lớp luyện thi. Trong số đó tôi thân nhất với một thằng, nhỏ hơn tôi một tuổi, tên Long.

Long là con đại gia. Điều đó dễ dàng được nhận ra qua cách tiêu tiền của nó. Tính Long hào phóng và đặc biệt quí tôi, nên cứ mỗi khi đi đâu, ăn uống gì, nó đều dành phần trả tiền. Nhưng tôi thuộc loại người khá rạch ròi trong chuyện tiền bạc và cũng chẳng muốn mắc nợ ai, nên tôi nói với nó rõ ràng.

- "Chia đều đi, anh cũng đâu có thiếu thốn đâu mà. Mà có thiếu anh cũng chẳng để em trả"

- "Em có thì em trả. Anh khách sáo quá", nó cau mày.

- "Anh biết mày quí anh, nhưng lòng tốt thì phải để dành"

- "Thôi vậy cũng được. Mời được anh khó quá", nó lắc đầu ngán ngẩm.

Chap 101

Không biết người khác như thế nào, thật sự tôi rất hạn chế nhờ vả bạn bè, đặc biệt là bạn thân, mặc dù tôi chắc chắn một điều nếu tôi chịu mở lời bạn tôi sẽ giúp hết mình. Không phải tôi ngại hay sợ gì, mà tôi tâm niệm rằng, bạn bè mình cũng bận đủ thứ trên đời, cho nên nếu cấp thiết lắm mới phiền đến người ta, còn không tự làm cho nhẹ đầu.

Cầm điếu thuốc trên tay, thằng Long rít một hơi thật dài rồi từ từ nhả ra một vòng khói điệu nghệ. Nó đẩy bao thuốc về phía tôi.

- "Hút không anh?"

- "Anh không. Anh mày được cái không rược chè, không thuốc lá", tôi vỗ ngực ra vẻ tự hào.

- "Vậy đi anh. Như em bây giờ bỏ thuốc khó lắm"

- "Sao em không bỏ đi?"

- "Bỏ đâu phải chuyện dễ...", thằng Long ngửa mặt lên trời suy tư. Nó tiếp "... vả lại khi buồn có điếu thuốc cũng thấy nhẹ nhõm hơn"

- "..."

- "Anh được bố mẹ thương lắm phải không?", nó gõ nhẹ điếu thuốc vào cái gạt tàn.

- "Ừ. Nhưng cái gì quá cũng không tốt"

- "Vì sao?"

- "Thương quá thì kèm cặp quá dẫn đến mất tự do. Huống hồ anh mày là con trai nữa"

- "... giá mà anh chia cho em một ít từ sự quan tâm của bố mẹ thì tốt quá", giọng thằng Long đượm buồn...

Long kể khi sinh ra gia đình nó không khá giả như bây giờ. Ba Long làm kĩ sư, còn mẹ làm trong ngân hàng. Lúc đó chị nó mới bước vào lớp 1. Thời đấy, nhà nó có thể thiếu thứ gì chứ tình cảm thì không. Nhưng vài năm sau bằng năng lực, ba nó được đề bạt lên trưởng phòng, rồi phó giám đốc, rồi giám đốc như bây giờ. Lương càng cao, trách nhiệm, thời gian bỏ vào càng nhiều. Không còn những buổi tối cả nhà quây quần bên mâm cơm ấm cúng như ngày nào, mà thay vào đó là những bữa cơm chỉ với ba thành viên. Khoảng cách với chồng công thêm chuyện lên chức khiến cho mẹ nó chẳng còn mặn mà với hai chị em nó...

Tôi không nghĩ ba của Long sai, nhưng tôi nghĩ ba nó là một ông bố không hoàn hảo. Ba nó là một người đàn ông thành đạt khi không bao giờ để ba mẹ con nó phải lo lắng về vấn đề tài chính. Nhưng quả thực với những người như vậy để cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình không phải là vấn đề đơn giản. Không đơn giản không có nghĩa là không làm được, nếu thật sự họ có trách nhiệm với gia đình. Ví dụ cụ thể nhất là chuyện tổng thống Mỹ, Barack Obama, vẫn hàng ngày giúp vợ rửa bát, một cử chỉ đầy yêu thương.

Điều Long kể khiến tôi phải suy nghĩ...

*

**

***

Sau 3 tháng ôn luyện, cầm bằng IELTS đủ chuẩn trên tay mà tôi muốn rưng rưng nước mắt. Phần lớn là vì bằng tiếng anh là cái cuối cùng tôi phải hoàn thành để nộp hồ sơ du học, là thứ sẽ khiến cho tương lai của tôi thênh thang hơn với hoa hồng chờ đợi đằng sau những bụi mận gai đầy thách thức.

Trong thời gian chờ kết quả chính thức, tôi vẫn làm thủ tục học đại học như những đứa bạn đồng trang lứa. Bách Khoa Hà Nội là điểm dừng chân tiếp đó. Có nhiều lí do khiến tôi quyết định học ở Hà Nội chứ không phải Thành Phố Hồ Chí Minh. Một trong số đó là vì HN.

Đã bao giờ bạn đến một nơi vì một người đã thuộc về quá khứ chỉ vì bạn biết rất có thể bạn sẽ thấy họ nơi đó. Mà nếu điều đó có xảy ra thật đi chăng nữa thì chưa chắc bạn đủ dũng cảm để đứng dậy, bước lại gần và mở lời chào. Cái cảm giác kích thích khi vừa mong vừa không mong luôn khiến con người ta háo hức. Tôi nằm trong số đấy. Tôi muốn gặp HN một lần để, sau đó, chính thức cất mọi thứ về em vào trong một góc nhỏ của trái tim...

Tôi đặt chân đến Hà Nội vào một ngày cuối hè. Anh trai ra đón tôi với gương mặt khấp khởi.

- "Đi mệt không em?", vừa nói anh vừa đỡ cái va li trên tay tôi.

- "Bình thường thôi ạ. Em lên máy bay ngủ suốt ấy mà", tôi ngó nghiêng xung quanh xem thử sân bay Nội Bài có gì khác so với lần gần nhất tôi đến.

Cũng không thay đổi nhiều lắm. Taxi với xe ôm nhiều hơn thôi.

- "Em gọi cho mẹ chưa?", ông anh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

- "Em chưa lắp sim vào nữa. Thôi để lát về đến nhà em gọi sau"

- "Cầm điện thoại của anh mà gọi. Tính mẹ hay lo. Em mà không gọi, kiểu gì mẹ cũng lo sốt vó cho mà xem", ông anh dí ngay cái điện thoại vào tay tôi.

Sau khi gọi điện thông báo tình hình để mẹ yên tâm, ông anh bảo tôi chờ rồi ra bãi đỗ lấy xe. Nhìn điệu bộ ung dung, thư thả là đủ để biết anh tôi có tướng làm sếp. Mà thật sự, ông ấy giỏi thật. Chưa tốt nghiệp đại học đã được Bộ Quốc Phòng kí hợp đồng làm việc ngay sau ra trường. Làm được hai năm, anh tôi bỏ việc ra mở công ty riêng với một anh làm chung. Trong ba anh em, ông ấy là anh cả, là người cần cù, nhẫn nại nhất, và cũng là người tôi nể hơn cả.

Vừa vào đến cửa, Ngô, đứa con gái của anh tôi, chạy ra ôm chầm lấy tôi.

- "A! Chú M! Chú M đến này mẹ ơi", vừa ôm ngang lưng tôi, nó vừa nhảy tưng tưng nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười.

- "Ngô nhớ chú luôn à!? Giỏi thế", tôi xoa đầu nó.

- "Nhớ chứ! Chú M đi mua kẹo cho cháu đi", nó nắm tay tôi lôi tuột ra phía cửa.

- "Thôi được rồi. Để chú mua cho", tôi vừa cười vừa gói miếng kẹo cao su đang ăn dở vào trong khăn giấy.

- "Ngô! Để chú lên rửa mặt mũi chân tay đã chứ. Chú mới về mệt, con bắt chú đi mua kẹo cho con ngay là sao?", tiếng chị dâu tôi vọng từ trong nhà dần ra phía cửa.

Con bé cháu tôi sợ mẹ một phép, nghe thấy thế, nó nem nép nhìn mẹ rồi quay sang kéo kéo tay tôi và nói.

- "Nghỉ ngơi xong chú dẫn cháu đi chơi nhé. Cháu nhớ chú lắm", con bé ôm chặt lấy tôi như sợ tôi sẽ bỏ nó đi như khoảng thời gian ba năm về trước...

*

**

***

Ba năm về trước...

- "Mẹ ơi! Con đậu rồi", giọng tôi run lên trong điện thoại lúc thông báo kết quả tuyển sinh vào trường cấp 3, đại học sư phạm Hà Nội.

- "Con mẹ giỏi quá!", mẹ tôi tấm tắc với một chất giọng đầy vẻ tự hào.

- "Một tháng rưỡi nữa là học rồi mẹ ạ. Mẹ cho con về quê ngoại chơi với các em nhé"

- "Ừ! Con ở nhà anh một hai hôm nữa rồi mẹ bảo anh mua vé xe về quê cho"

- "Dạ vâng!"

- "..."

- "Con tắt máy nhé"

- "Này! Con định sẽ học ở ngoài đó thật à?", bỗng dưng giọng mẹ tôi trùng xuống.

- "Dạ! Con muốn được đi thi quốc tế", tôi nói lên giấc mơ của tôi. Đúng là hồi nhỏ, nhìn cái gì cũng đầy màu hồng.

- "Con ở ngoài đó thì ai chăm. Vào đây với mẹ. Học trong này cũng tốt mà..."

- "Con tự lo được. Ở ngoài này còn có anh An, anh ấy sẽ lo cho con được", tôi nói giọng chắc đe.

- "Con cứ suy nghĩ cho kĩ đi! Me dạy đây"

Tắt máy mà lòng tôi đầy hứng khởi với những dự định ấp ủ sắp tới. Tôi sẽ được về thăm ông bà, được đi chơi với những đứa em họ đồng trang lứa, rồi sau đó là khoảng thời gian tôi sẽ tự quyết định cuộc sống của mình mà không có bố mẹ can thiệp vào. Tất cả dần dần hiện lên trong trí tưởng tượng bay bổng của tôi. Khi tôi đang miên man với viễn cảnh như ở thiên đường, Ngô không biết từ đâu chạy đến ôm chân tôi khóc tức tưởi.

- "Chú ơi! Bạn Misa qua đời rồi"

- "Làm sao mà Misa qua đời", tôi cúi xuống đặt hai tay lên vai Ngô.

- "Cháu không biết. Bụng bạn Misa bị rách. Bạn ấy chết rồi phải không chú", con bé vừa nói vừa nấc.

- "Đâu? Dẫn chú đi xem"

Ngô dẫn tôi đến chỗ con gấu bông bị rách một đường ở bụng. Có thể là do con cháu tôi không cẩn thận nên bị vướng vào đâu cũng nên.

- "Misa không sao đâu. Bạn ấy chỉ bị lòi ruột ra ngoài thôi. Để chú làm bác sĩ cứu bạn Misa cho Ngô nhé", tôi nói nhẹ tâng chư thể người ta chỉ bị xước da bình thường vậy.

- "Được không hả chú?", Ngô mếu máo.

- "Được. Chú có nói dối Ngô bao giờ đâu"

- "Vâng", con bé đã dừng khóc nhưng vẫn chưa thôi nấc.

Tôi đi quanh nhà và tìm kim chỉ. Ngô như sợ tôi bỏ trốn, con bé theo tôi như hình với bóng. Tôi lấy ngón tay nhét mấy miếng bông rơi ra từ bụng con gấu rồi bắt đầu. Một tay giữ, một tay cầm kim, tôi tỏ ra lóng ngóng ra mặt. Khâu có cái vết rách chưa đầy 5cm mà tôi mất cả tiếng đồng hồ. Thế nhưng, Ngô luôn tỏ ra nhẫn nại, con bé kiên nhẫn nhìn theo từng khâu của tôi một cách chăm chú. Chắc chắn lúc đó con bé nghĩ tôi là người bác sĩ tài giỏi nhất cũng nên.

Cầm thành quả trên tay, dù không được như mong đợi, tôi cũng cảm thấy vui vui. Tôi đưa Misa cho Ngô.

- "Bạn Misa sống rồi hả chú?"

- "Ừ. Misa sống rồi. Không những thế giờ Misa còn rất là men lì nữa"

- "Men lì là gì hả chú?"

- "Là đàn ông ấy. Ai mà có sẹo ở bụng nhìn cũng men lì hết. Nhất là ở chỗ đó nữa", tôi lấy tay chỉ vào chỗ vừa khâu.

- "Vậy giờ mình gọi bạn ấy là Misa-men-lì nha chú", Ngô reo lên.

- "Ừ! Misa-men-lì"

Chap 102

Ngô rất quấn tôi. Thậm chí nhiều hôm con bé còn đòi bố mẹ sang cho ngủ với chú. Con bé vừa quý mà lại vừa sợ tôi. Quý vì tôi cũng chiều, hay mua quà, hay dẫn đi chơi này nọ vào thời gian trong tuần khi bố mẹ nó chưa đi làm về, nhưng cũng sợ vì mỗi khi làm sai tôi đều làm mặt nghiêm, dạy dỗ nó đàng hoàng. Đôi lần Ngô còn nói với chị dâu tôi "con yêu chú hơn yêu bố mẹ, vì chú thương và hay mua quà cho con".

Mặc dù đã tự dặn lòng, việc tôi ra Hà Nội học rất có lợi cho tương lai của tôi, nhưng chỉ sau khi tôi về quê một tuần, mẹ tôi đã chịu hết nổi vì nhớ tôi. Bố tôi dù là người ít nói cũng phải lên tiếng

- "Con xem làm sao chứ suốt ngày bố thấy mẹ buồn không làm được gì hết. Thế này không ổn đâu. Hay con vào đây học đi"

- "Nhưng học ngoài này tốt hơn cho tương lai của con"

- "Biết là thế. Nhưng con thử nghĩ xem. Con học tốt nhưng có bao nhiêu người học tốt hơn mình. Con có chắc chắn là được đi thi không?"

- "Chưa thử làm sao biết được ạ?"

- "Ngoài đó, anh chị bận việc suốt ngày và nếu có cũng không thể chăm sóc tốt hơn bố mẹ được"

- "Con tự lo được mà"

- "Con nỡ để mẹ mất ăn mất ngủ như vậy?"

- "Con..."

- "Vậy nhé! Bố tắt máy đây"

Làm người thân buồn và thất vọng là điều kinh khủng nhất đối với bản thân tôi. Tuy rằng trong hoàn cảnh này, hai vấn đề tiêu cực đó không liên quan nhiều lắm, nhưng chuyện vì xa khiến mẹ tôi "ngày sầu đêm nhớ" làm tôi mất hết ý chí được học ở đất Hà Thành này. Như tôi đã từng nói "việc đứng trước một người phụ nữ đang có tâm sự luôn khiến tôi có cảm giác không dễ chịu. Họ khiến tôi có cảm giác như chính tôi là người trực tiếp gây ra nỗi buồn ấy". Đến một người phụ nữ xa lạ còn làm tôi đứng ngồi không yên, huống hồ chi là... mẹ mình.

Tôi đã suy nghĩ rất lâu trước khi đưa đến quyết định vào lại trong Nam, ở gần bố mẹ để học tiếp cấp 3. Mặc dù tiếc đứt ruột, nhưng chưa bao giờ tôi ân hận vì quyết định này, đặc biệt là hình ảnh mẹ đón tôi ở sân bay. Vừa bước chân ra ngoài cửa tôi đã thấy mẹ chờ sẵn từ bao giờ. Thấy tôi mẹ lao qua cả khu vực cấm người chờ, bỏ mặc đằng sau tiếng bảo vệ "này chị kia! Ai cho chị vào đây?", bà nắm chặt tay tôi và kéo thật nhanh ra hướng chiếc xe đang chờ. Mẹ sợ tôi sẽ thay đổi quyết định của mình, mà nếu điều đó xảy ra, bà sẽ đau khổ vô cùng...

Tôi không muốn nói thẳng cho Ngô hiểu là tôi sẽ phải xa con bé. Trẻ con khi đã yêu quí ai thì lúc nào chúng cũng muốn được ở bên người đó. Có một chi tiết như thế này là đủ biết Ngô quấn tôi thế nào. Có một hôm, tôi đi chơi. Về đến nhà thấy con bé đang ngồi chơi đồ chơi với mẹ nó nên tôi chỉ chào chị dâu tôi một tiếng rồi lên thẳng phòng. Vừa bước chân vào trong phòng, tôi nghe tiếng Ngô khóc ở dưới nhà, rồi sau đó là tiếng bước chân chạy lên cầu thang và tiếng đóng cửa. Tôi đi xuống hỏi chị dâu tôi xem có chuyện gì thì mới biết, Ngô trách tôi về đến nhà mà không hỏi thăm khiến con bé tủi thân.

- "Chú vào trong Nam mấy hôm thăm ông bà nội rồi lại quay ra đây với Ngô nhé", tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đượm buồn của con bé.

- "Chú vào nhanh nhanh rồi ra ngoài đây chơi với Ngô nhé", con bé mỉm cười rõ tươi.

- "Ừ chú vào mấy hôm thôi. Ngô ở đây phải nghe lời bố mẹ nhé", tôi xoa đầu con bé.

- "Dạ vâng. Cháu lớn rồi chú ạ!"

- "Ngô có gửi lời hỏi thăm gì ông bà nội không để chú chuyển lời cho?"

Ngô quay sang hỏi mẹ nó.

- "Con phải hỏi thăm gì hả mẹ?"

- "Con muốn nói gì với ông bà thì nói cho chú biết"

Ngô quay sang tôi.

- "Chúc ông bà sống lâu trăm tuổi chú nhé"

- "Hết chưa?"

- "Dạ gần hết"

- "Thế còn gì nữa?", tôi phì cười.

- "Dạ cháu... cháu... không biết...", Ngô xấu hổ chạy nấp ở đằng sau mẹ nó.

Vào lại nhà trong Nam, thi thoảng tôi lại nghe anh trai tôi nhắn "cháu Ngô cứ hỏi thăm chú suốt làm anh không biết phải trả lời thế nào", rồi "có hôm anh thấy Ngô khóc, hỏi mãi anh chị mới vỡ lẽ là cháu nhớ chú, còn cầm con gấu bông lên khoe là chú M cứu sống bạn Misa của nó"...

*

**

***

Sau khi tắm rửa, ăn cơm xong xuôi, tôi mượn xe ông anh rồi xin phép đưa Ngô ra bờ hồ ăn kem. Con bé sống tình cảm, ngồi sau mà ôm tôi chắc nịch khiến tôi cũng vui lây. Một cơn gió vô tình lướt ngang qua mang theo một mùi hương đầy thân thuộc... Tôi xoay đầu dáo dác tìm kiếm một thứ gì đó thuộc về mình, nhưng không thể. Hình như cơn gió chỉ muốn gợi lại hình ảnh một người con gái đã từng thuộc về tôi...

- "Sao chú không ăn kem?", Ngô dương đôi mắt long lanh nhìn tôi.

- "À... chú chờ cho nguội rồi chú mới ăn", tôi trêu Ngô.

- "Nguội thì nó chảy hết chứ còn à. Chú ăn đi", Ngô năn nỉ tôi.

- "Ừ để chú ăn. Ngô ăn nữa không để chú mua thêm?"

- "Cháu có. Nhưng chờ chú ăn xong rồi chú với cháu cùng ăn tiếp luôn nhé"

- "Hì hì, ừ", tôi bẹo má Ngô.

Bỗng dưng có tin nhắn vào điện thoại. Tôi nhờ Ngô cầm hộ cây kem rồi cầm điện thoại lên đọc.

- "Anh M nhớ em chứ? Em Hân này"

- "Hân nào nhỉ?", tôi cố tình trêu cô bé.

- "Để quên em nhanh như vậy chỉ có một khả năng là anh mới bị đẩy xuống giếng thôi"

- "Anh đùa đấy! Anh nhớ mà. Sao hôm nay rồng lại hỏi thăm tôm thế này?"

- "Tôm cá gì. Anh đang ở ngoài Hà Nội phải không?"

- "Sao em biết?"

- "Muốn thì dễ thôi có gì khó đâu. Tối mai anh có bận gì không?"

- "Anh không"

- "Tôi mai mình đi uống nước nhé. 7h30 tối, Trà Hoa, 115 Chùa Láng anh nhé"

- "Em đi một mình à?"

- "Dạ vâng"

- "Anh dắt cháu anh theo luôn được không?"

- "Tùy anh"

Cả nửa năm nay tôi và Hân không nói chuyện với nhau, tự nhiên hôm nay Hân hẹn gặp tôi. Không biết có chuyện gì đã xảy ra!? HN và QC nữa, tôi và Hân sẽ đối mặt với nhau như thế nào sau bao nhiêu chuyện xảy ra!? Tôi đã tưởng tượng hết tình huống này đến tình huống khác, nhưng mọi chuyện lại xảy đến theo một cách ít ai ngờ nhất...

*

**

***

Tôi chở Ngô về mà lòng nặng trĩu. Ngồi đằng sau, con bé cứ tíu ta tíu tít kể hết chuyện này đến chuyện kia, nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà hưởng ứng. Tội nghiệp Ngô!

Tối hôm sau, vì anh chị về muộn nên tôi nhận trách nhiệm đi đón Ngô. Do có cái hẹn với Hân hơi sát với giờ Ngô tan trường, nên hai chú cháu ăn ở ngoài cho tiện. Bún chả thường ngày vẫn là món ruột của tôi thế mà hôm nay không còn khiến tôi ngon miệng. Tất cả tâm tư, tình cảm tôi đã dành hết cho cuộc gặp với Hân...

Gửi xe, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Hân.

- "Anh đang đứng trước cổng của quán. Em đến chưa, Hân?"

Chưa đầy một phút sau, có tin nhắn hồi đáp.

- "Em đang ngồi bên trong. Anh vào đi. Bàn cuối cùng, góc bên phải, tầng 1"

Cởi giầy để ở bên ngoài, tôi nắm tay Ngô đi vào. Không hiểu sao, sự hiện diện của con bé khiến tôi đỡ lo hẳn. Lần đầu gặp Hân, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào...

Quán trà không quá rộng song thoáng đãng và khá dễ chịu. Quán chỉ có một tầng và một lửng và có phong cách ngồi bệt đúng chất trà đạo. Do hôm tôi đến là vào giữa tuần nên không đông lắm. Tôi tiến thẳng vào trong theo hướng được chỉ thì thấy một cô bé tóc ngang lưng quay mặt vào phía trong, một tay đang cầm cốc trà nhâm nhi...

Chap 103 + 104 + 105

|

| |

Chap 103:

- "Hân hả em", tôi khẽ mỉm cười mà chưa vội ngồi xuống.

- "Anh ngồi đi", Hân cười đáp lại tôi và chỉ tay vào miếng thảm đối diện.

- "Đây là con anh trai anh. Ngô chào cô đi"

- "Em chào chị"

- "Chú bảo chào cô mà"

- "Nhưng mẹ cháu bảo ai nhìn trẻ gọi là chị hết"

Cả tôi và Hân đều phì cười vì câu lí luận đáng yêu của Ngô.

- "Gọi chị đi! Chị trẻ còn chú M già, Ngô nhỉ", Hân bẹo má con bé.

- "Dạ vâng. Chú M già chị ạ", Ngô toe toét cười. "... nhưng em yêu chú M lắm".

Vừa định đưa tay cốc đầu đứa cháu, nghe xong câu cuối lòng tôi mềm lại. Con bé này sau này nịnh chồng phải biết!

- "Ngô thích uống gì để chị mua cho", Hân nhìn đứa cháu tôi trìu mến.

- "Em thích uống trà bí đao"

- "Để chị lấy trà bí đao cho Ngô nha. Anh thì sao?", Hân quay sang phía tôi.

- "Cho anh trà gừng đi. Anh đang bị viêm họng"

Đến bây giờ, tôi mới có cơ hội nhìn kĩ Hân. Một cô gái không cao lắm, tầm 1m55, nhìn được, không xinh, tóc dài ngang lưng, hơi uốn theo kiểu xù mì.

Là lần đầu gặp, nên tôi và tôi hơi ngài ngại. Sự có mặt của Ngô là quyết định đúng đắn nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Trong lúc chờ trà mang ra, tôi là người bắt đầu câu chuyện.

- "Trời hôm nay đẹp nhỉ"

Đang cầm tách trà trên tay, Hân suýt sặc.

- "Đó là câu anh bắt đầu với một cô gái lạ à?", Hân tủm tỉm cười.

- "Không. Thật ra anh có câu khác hay hơn, nhưng đang phân vân không biết có nên dùng hay không", tôi gõ ngón tay theo nhịp.

- "Câu gì?"

- "Em xinh hơn anh tưởng tượng", tôi nói tỉnh queo.

- "Câu này thì hay thật. Nể anh lắm em mới nhận đấy nhé", Hân nhún vai như thật.

- "Anh chưa nói cho em biết một điều"

- "Điều gì ạ?"

- "Gặp con gái lạ lần đầu anh hay bốc phét lắm"

- "Nhưng có những chuyện là sự thật hiển nhiên và anh việc anh nói thật hay không cũng chẳng ảnh hưởng đâu ạ", Hân gật gù.

- "Ờ thì...".

Đúng lúc tôi đang cứng họng không biết trả lời thế nào thì trà được mang đến. May quá!

Tôi nhấp một ngụm và chuyển chủ đề.

- "Trà ngon đó Hân. Sao em tìm được quán này?"

- "Lớp em hay đến đây. Hơn nữa, nơi này cũng mang nhiều kỉ niệm với em..."

- "Với ai?", tự dưng tôi tò mò.

Hân không trả lời mà chỉ cầm cái thìa nhỏ khuấy quanh cốc. Cô bé ngẩng mặt lên nhìn tôi một cái rất nhanh rồi lại cúi đầu xuống. Không khó để đoán người đó là HN.

- "Không biết cô tình hay vô tình, đến đây lúc nào bạn em cũng chỉ gọi Trà Gừng như anh vậy. Nó hay bảo với em trời đông mà được nhâm nhi li trà gừng thì chẳng còn gì bằng..."

- "Vậy à..."

- "..."

- "Năm sau em thi ngoại thương chứ?"

- "Anh không muốn nói về bạn em sao?", Hân đã ngừng hành động khuấy cốc lại. Cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi.

- "Đã lúc nào anh không muốn đâu...", tôi bỏ ngỏ câu nói.

- "Vậy mình sẽ nói về HN. Được chứ!?"

- "Nhưng anh..."

- "Đó là lí do em muốn gặp anh hôm nay"

- "Vậy thì được"

Tôi ngồi ngay ngắn lại và chờ Hân mở lời trước.

- "Em chưa thấy mối tình nào trắc trở như chuyện của hai người. Thử thách này vừa hết, những tưởng mọi chuyện đã êm thấm thì thử thách khác lại kéo đến. Có bao giờ anh nghĩ anh và bạn em chỉ có duyên mà không có phận không?"

- "... rõ ràng là thế mà", giọng tôi đượm buồn.

- "Phải chi không có chuyện gì xảy ra với QC thì vấn đề có thể được giải quyết đấy. Đằng này..."

- "..."

- "Tại sao anh lại không nói chuyện với HN sau khi có chuyện xảy ra"

- "Anh nghĩ em biết lí do là gì chứ!?"

- "Cho dù là vậy anh cũng có thể nói chuyện với bạn em một lần rồi sau đó làm gì thì làm mà"

- "Anh chờ HN mở lời trước"

- "Tại sao?"

- "Trong chuyện này HN là người quyết định"

- "Quyết định?", Hân nhăn mặt.

- "Ý anh là dễ mở lời hơn"

- "Cả anh và nó đều có chung suy nghĩ. Tại sao hai người lại bảo thủ như vậy?"

- "Vậy em muốn anh thế nào?"

- "Nếu anh là đàn ông tự khắc anh biết phải làm gì?"

- "HN nói với em với em những điều đó à?"

- "Chẳng cần ai nói. Em nghĩ sao thì em nói vậy!"

Đang đến đoạn cao trào thì tiếng Ngô vang lên. Mải nói chuyện, tôi quên hẳn sự có mặt của đứa cháu.

- "Chú ơi! Ngô buồn..."

- "Để chú dẫn Ngô đi... Hân ngồi lại chờ anh xíu nhé", tôi quay lại nói với Hân.

- "Anh để em dẫn Ngô đi. Anh ngồi lại và suy nghĩ về những điều em nói đi"

Không chờ tôi đồng ý, Hân bế bổng Ngô trên tay rồi nhanh thoăn thoắt biến mất sau lớp cửa gỗ.

Ngồi lại một mình, đầu tôi là một sự giằng xé khủng khiếp. Lẽ nào HN cũng chờ tôi mở lời trước? Rồi thì tôi phải bắt đầu câu chuyện như thế nào? Hàng trăm câu hỏi xuất hiện đan xen cùng lúc khiến đầu tôi như muốn vỡ tung... HN bây giờ đang ở đâu? Gặp tôi để nói những điều vu vơ đó liệu có phải là mục đích duy nhất của cuộc gặp ngày hôm nay. Có khi nào...

Tôi bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên phía gác lửng và... khẽ lắc đầu...

Tôi đứng dậy, từ từ bước lên phía cầu thang, tiến lại gần một chiếc bàn chỉ có một cô gái đang ngồi.

- "Chào người quen! Em định ngồi trên đây mãi sao, HN?"

Em không trả lời, vội đứng dậy và vù chạy xuống dưới. Tôi không đuổi theo ngay mà chờ em biến mất sau cánh cửa mới bắt đầu. Chẳng kịp đi giầy, tôi xỏ bừa vào đôi dép đang nằm chỏng chơ trên thềm rồi lao ngay theo hướng em đang chạy.

Mặc dù dư sức để bắt kịp em, nhưng tôi không làm vậy. Tôi vờn em như một chú mèo con say sưa nô đùa với con mồi bé bỏng của mình. Em chạy nhanh thì tôi chạy nhanh, em chạy chậm tôi cũng chạy chậm, lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định. Được một lúc thấy em có vẻ thấm mệt, tôi tăng tốc chạy song song và nghiêng đầu nói.

- "Đã mệt chưa? Mệt thì ngồi nghỉ một lúc rồi mình chạy tiếp"

Em lấy hai tay bịt chặt tai trong khi chân vẫn chưa thôi guồng. "Bướng bỉnh thật", tôi nhanh như thoắt đảo người ra phía trước và ôm chặt em lại.

- "Buông em ra! Buông em ra!", mặc cho em vùng vẫy, tay tôi vẫn không nới lỏng.

- "Đứng yên đi. Em định chạy đến khi nào"

- "Đến khi không còn nhìn thấy mặt anh. Anh không buông ra em hét lên bây giờ đấy"

- "Hét đi để xem người ta làm gì với một cô nàng tự nguyện đứng yên cho người khác ôm thế này", tôi tỉnh rụi.

- "Anh có buông em ra không?", mặt HN ửng đỏ phần vì mệt, phần vì ngại.

- "Không đấy! Làm gì nhau?"

- "Làm gì nhau à!?"

HN dẫm vào chân tôi một cái thật mạnh. Đau thấu trời, tôi ôm chân nhảy lò cò.

- "Đau quáaaaaa! Đồ dã man"

- "Thế là còn nhẹ đấy. Mẹ em dạy ấy hả... là còn phải lên gối rồi chỏ một phát ngay sau gáy nữa rồi mới chạy cơ", cô nàng cười toe.

- "Sao mẹ em độc ác vậy!? Dẫm chân không sao chứ lên gối là nhiều thằng con trai khóc hận đấy", tôi vẫn đứng trên một chân, hai tay ôm chân còn lại.

- "Anh dám nói mẹ em độc ác hả? Để em làm dậm nốt chân kia xem anh đứng bằng cái gì?"

- "Đàn ông con trai nhiều chân. Không có chân này thì đứng bằng chân khác. Lo gì!"

- "Là sao??? Đàn ông cũng có hai chân chứ mấy!?"

- "Ờ thì hai cộng một", tôi cười như điên trước sự ngây thơ hồn nhiên của em.

Đăm chiêu, suy nghĩ một lúc, cô nàng mới vỡ lẽ.

- "Lại còn già mồm nữa. Anh chết chắc!!!"

Nói điều HN hùng hổ chạy đến, nhăm nhe dẫm vào nốt cái chân lành lặn còn lại của tôi.

- "Anh đùa đấy. Cho anh xin mà"

Vừa nhảy về phía trước tôi vừa hét toáng lên. Đằng sau là tiếng cười giòn tan của em...

*

**

***

- "Hai người đi đâu mới về đấy?", Hân lên tiếng hỏi khi thấy tôi và HN cùng bước vào.

- "À không, tụi anh mới đi ra ngoài có chút việc"

- "Việc gì vào giờ này?"

- "Cũng không quan trọng nên mới về sớm thế này", tôi đáp.

Tôi kéo Ngô ra phía trước mặt HN giới thiệu.

- "Đây là Ngô, con anh trai anh... Ngô chào cô đi", tôi lay tay con bé.

- "Cháu chào..."

Chưa nói hết câu Ngô quay sang hỏi tôi.

- "Chú ơi! Cô này trẻ quá, chú cho cháu gọi là chị nhé"

- "Không được! Riêng chị này Ngô phải gọi là cô", tôi liếc em một cái thật nhanh rồi lại quay xuống nhìn Ngô.

- "Không sao! Ngô cứ gọi chị là chị thôi", em cúi xuống vuốt má đứa cháu tôi và không quên ném cho tôi cái nhìn đầy khiêu khích.

- "Dạ vâng! Em cảm ơn chị"

- "Ngô! Chú nói sao!?", tôi nói rất nhẹ nhàng.

- "Cháu chào cô...", con bé lí nhí nói.

- "Em đưa Ngô về giúp anh nhé Hân!"

- "Dạ được"

Tôi cúi xuống vuốt tóc đứa cháu.

- "Chú đi ra đây có chút việc. Chị Hân đưa Ngô về nhé. Ngô ngoan, chút nữa về chú mua kem cho"

- "Cháu muốn đi với chú", Ngô lay tay tôi.

- "Ngô có muốn ăn kem không?"

- "Dạ có"

- "Vậy để chị Hân đưa về nào"

- "... nhưng cháu vừa muốn ăn kem vừa đi với chú"

- "Chọn một thôi"

- "Cháu đi với chú"

- "Hả?", tôi khá bất ngờ trước câu trả lời của Ngô.

- "Thôi anh cho Ngô đi cùng đi. Em giao bạn em cho anh đó. Nó mà có sứt mẻ gì thì đừng trách em", Hân dư dứ nắm đấm về phía tôi.

Chap 104:

- "Ngô lên trước ngồi nè. Ngồi sau chật lắm chú không có lái xe được", tôi giở trò.

- "Dạ vâng", nghe lời tôi Ngô lon ton chạy ra phía trước. Vừa định leo lên xe, đến lượt HN tung chiêu.

- "Ngô ngồi sau cô ôm. Ngồi trước lạnh lắm, về nhà lại viêm họng giống chú M cho xem"

Tôi không hiểu cô nàng ăn gì mà lại nói với cháu tôi ngọt ngào như vậy. Con bé líu quíu nghe theo như thể đang bị thôi miên.

- "E hèm! Ngô! Mẹ bảo là không được ngồi cạnh người lạ mà, có nhớ không!? Nhất là những cô nhìn xinh gái thế này thì càng dễ bị lừa"

- "Anh giỏi thật đấy! Vừa đấm vừa xoa!", HN véo ngay hông tôi một cái đau thấu trời.

Cuối cùng, Ngô ngồi trước, tôi chở và HN ngồi sau cùng. Em ngồi cách xa tôi một khoảng khá xa. Cho dù vậy, tôi vẫn có cảm giác lâng lâng khi tưởng tượng trên xe bây giờ là một gia đình nhỏ. Tôi chạy xe đến con đường sát hồ Tây. Dựng chân trống, khóa cổ xe lại, tôi cùng HN ngồi trên một bậc đá nhìn thẳng ra phía hồ. Cách đó không xa, Ngô chạy lại chơi cùng một đám con nít. Chỗ tôi ngồi khá sáng, nên lần đầu tiên tôi có cơ hội được ngắm cô gái của mình ở khoảng cách rất gần như vậy.

HN cao tầm 1m63. Em sở hữu làn da trắng ngần và gương mặt rất thanh tú, một gương mặt khiến người khác lúc nào cũng muốn được che chở. Ở vẻ đẹp ấy, tôi thích nhất là đôi mắt đượm buồn lúc nào cũng chất chứa cả bầu trời tâm sự. Trong số đấy, tôi dễ dàng nhìn ra quá nửa là dành cho mình...

- "Em về Việt Nam lâu chưa?"

- "Dạ cũng mới", HN đan hai tay vào nhau.

- "Khi nào em quay lại Đức?"

- "Dạ hơn một tuần nữa"

- "Em về một mình hay về với ai?"

- "Em về với ba. Ba đang công tác ở trong Sài Gòn. Xong việc, ba ra ngoài này lại rồi em với ba quay lại kia"

- "Em bắt đầu học lại chưa?"

- "Dạ rồi. Hết hè này em bắt đầu học lại. Nghỉ cả năm trời không biết em có theo kịp đám bạn không đây", em cười nhẹ.

- "HN thông minh mà! Chắc sẽ ổn thôi", tôi trấn an cô bé.

- "Đừng gọi tên em, nghe xa cách lắm"

- "À ừ..."

Giây phút gặp nhau ngoài đời tôi đã đợi chờ cả thế kỉ, có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi hay muốn kể em nghe, nhưng khi ước mơ trở thành hiện thực, tôi như tự biến mình thành tên ngốc.

- "Sức khỏe của em thế nào rồi?"

- "Em vẫn ổn...", câu trả lời ngập ngừng của HN cho tôi biết tôi không nên nhắc đến chuyện này nữa.

- "..."

- "Tại sao anh biết người ngồi trên gác lửng là em?", cô bé lấy một tay vén tóc.

- "Em nhìn anh chăm chú, đến lúc anh ngẩng đầu lên nhìn thì em rụt cổ vào ngay. Làm sao anh không biết cho được"

- "Lỡ em chỉ là một người đang nhìn trộm anh thì sao?"

- "Thứ nhất, anh không lung linh đến mức khiến người khác phải nhìn trộm. Thứ hai, là cảm giác"

- "Em quên mất là giác quan thứ 6 của anh khá nhạy bén"

- "Anh nói cho em lúc nào", tôi tò mò.

- "Là cảm giác..."

- "Chơi mà chơi bắt chước à?"

Cả hai cùng bật cười một lúc. Tiếng cười như muốn xoa dịu nỗi đau chúng tôi cùng trải qua . Đôi mắt của HN đã hết buồn, đôi mắt biếc chứa chan niềm tâm sự đã biết cười trở lại. Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, đọc được niềm vui trong mắt người thương. Ngay tại thời điểm đấy tôi đã dám hứa với lòng mình... tôi nguyện sẽ làm tất cả chỉ để gọi nắng mãi vương trong mắt em ...

Gọi nắng Trên vai em gầy đường xa áo bay Nắng qua mắt buồn lòng hoa bướm say Lối em đi về trời không có mây Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy.

Gọi nắng Cho cơn mê chiều nhiều hoa trắng bay Cho tay em dài gầy thêm nắng mai Bước chân em về nào anh có hay Gọi em cho nắng chết trên sông dài.<p> </p>Thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới, Tôi đưa em về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao, Đời xin có nhau dài cho mãi sau nắng không gọi sầu Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau.

Liệu tôi có cơ hội gọi mãi tên em không!?

Tôi nhắm mắt để cảm nhận từng cơn gió khẽ táp vào mặt. Chúng ở đó, xung quanh tôi và em, vuốt ve, xoa dịu và đang cố gắng lấp đầy khoảng trống mênh mang tồn tại trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi hiểu khi HN còn muốn gặp tức là em vẫn còn tình cảm dành cho mình, vấn đề chỉ là chúng tôi có đủ dũng khí, gạt mọi thứ sang một bên để đến được với nhau hay không!?

- "Em tưởng mình không còn tình cảm với anh, nhưng em đã nhầm. Em muốn đến chỉ để nhìn anh thêm lần nữa. Vậy mà không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh, tim em như muốn ngừng đập..."

HN nói trong vô thức. Khi tôi đang định mở lời thì em đã chặn lại.

- "Cho em nói hết đã, anh nhé! Em không phủ nhận tình cảm của mình dành cho anh. Đến bây giờ cũng vậy. Nhưng có những thứ khi đã qua đi không bao giờ có thể quay lại và có những chuyện xảy ra sẽ ám ảnh người ta đến suốt đời..."

- "..."

- "Em không trách anh về bất cứ chuyện gì đâu. Đừng lo..."

- "Nhưng anh trách anh..."

- "Không! Nếu muốn, hãy trách em ấy, vì em là người làm rối tung mọi chuyện lên"

- "..."

- "..."

- "Mình không thể bắt đầu lại từ đầu sao?", phải rất khó khăn tôi mới đủ dũng cảm nói lến câu đó.

- "Em không thể và em nghĩ là anh cũng thế. Phải không?"

HN nhìn sâu vào mắt tôi. Quả thật, em cảm được cả những điều tôi chôn cất sâu thẳm trong tâm hồn. Em nói không sai! Lương tâm của tôi không cho phép tôi làm điều đấy sau sự ra đi của QC, và em lại càng không. Tôi hỏi chỉ để thỏa mãn sự hiếu thắng trẻ con mặc dù đã có sẵn câu trả lời cho mình. Tôi nghĩ để nói lên được điều đau lòng đó em sẽ không kìm lòng mình được mà bật khóc, nhưng không nhìn em thanh thản đến lạ. Có lẽ, em đã xác định điều này trước khi quyết định gặp tôi.

- "Ừ, anh cũng vậy", tôi đắng lòng khi phải thừa nhận sự thật.

- "Mình vẫn có thể là bạn, đúng không ạ?", HN cố cười trong khi miệng méo xệch.

- "Không! Đối với anh, em chỉ có thể là người yêu hoặc không là gì"

- "Anh muốn em không là gì của anh!?"

- "Ừ. Anh không có nhiều lựa chọn"

- "Vậy là từ mai mình sẽ không còn nói chuyện với nhau nữa...", giọng HN đầy cam chịu.

- "... nó tốt cho cả hai hơn. Vả lại, cả nửa năm nay mình không liên lạc cũng có sao đâu"

- "Anh không, nhưng em thì có...", giọng em như nghẹn lại.

- "..."

- "Mà thôi. Anh nói đúng. Rồi em sẽ ổn thôi... Muộn rồi! Anh đưa Ngô về đi. Em tự về được"

- "Để anh đưa em về trước!"

- "Dạ không cần đâu ạ. Em tự đi được. Từ bây giờ anh không phải lo cho em đâu. Nhớ giữ gìn sức khỏe và phải sống thật tốt anh nhé..."

Dứt lời, HN đứng dậy. Em đi lại chỗ Ngô, thơm một cái vào má con bé, thủ thỉ cái gì đó, quay lại nhìn tôi và bước đi. Lưỡng lự một lúc, tôi đuổi theo và nắm chặt vào một bên cổ tay.

- "Đi! Để anh đưa về", tôi nhỏ giọng.

- "Em tự về được. Anh không phải lo cho em đâu", em cố tỏ ra bướng bỉnh.

Không nói thêm lời nào, tôi kéo tay em đi thẳng về phía chiếc xe đang dựng. Bàn tay tôi từ từ hạ xuống, nắm chặt vào bàn tay của em lúc nào không hay. Dù có là người dưng tôi cũng không bao giờ để cô bé phải tự đi về một mình, huống hồ...

Chap 105:

Ngày thứ nhất...

Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, tôi đã thấy dòng tin nhắn "Em đang ngồi ở Café Phố, 30 Lý Thường Kiệt. Khi nào anh dậy ra đây nhé. Em có chuyện muốn nói. HN".

Thời gian nhắn là lúc 7h sáng, còn lúc tôi đọc là 8h30. Trời đất! Sao tôi ngủ mà không biết trời trăng đất dày gì thế này. Tôi lóc cóc thụ dọn giường chiếu, đánh răng rửa mặt, rồi lao xe đến đểm hẹn. HN vẫn còn ngồi đó. Hôm nay em mặc một chiếc váy dài màu hồng nhìn cực chất. Cô bé phóng ánh mắt ra phía cửa sổ, yên lặng, đắm nhìn hai chú chim sẻ đang vui đùa cùng nhau. Thi thoảng, tôi thấy đuôi mắt em nheo lại, cố nín cười... Đang nước sôi lửa bỏng mà còn chim với chả chóc! Sốt cả ruột!!!

Tôi không đến chỗ HN ngay mà ngồi khuất ở một bàn tối phía trong cùng. Ở vị trí đó, tôi dễ dàng quan sát được tất cả các hành động của cô bé. Cứ năm phút, em lại xem đồng hồ một lần. Sau đó là nhìn trời, nhìn cây, nhìn tất cả những gì có thể nhìn được, làm tất cả những gì có thể làm được, cốt để giết thời gian. Tôi cầm điện thoại lên nhắn "sáng anh bận, không đi gặp em được. Để chiều nhé". Đèn điện thoại sáng, cầm lên, mặt cô bé buồn thấy rõ. Em định nhắn cho tôi cái gì đó, nhưng lại thôi.

Một anh chàng chải chuốt không biết từ đâu đến cạnh em. Anh ta hỏi đại loại như "chào cô em xinh đẹp! Em đang buồn à? Anh ngồi đây để tâm sự với em nhé?". HN không thèm trả lời, em cầm chiếc thìa liên tục khuấy vào đáy cốc. Anh chàng chải chuốt lộ nguyên hình với bộ mặt bánh dày của mình, anh ta vô tư ngồi xuống phía đối diện bất chấp sự thờ ơ của cô bé.

- "Xin lỗi em! Trên đường đi có cô gái kia nhìn cũng sành điệu, mà cứ mặt dày đi xe theo đòi xin số điện thoại của anh riết. Anh đã bảo là anh có người yêu rồi và đang đi gặp cô ấy, mà em ấy vẫn không tha, vẫn cố đấm ăn xôi bám theo anh suốt. Anh phải đi vòng vèo mãi mới cắt đuôi được em ấy. Đúng là cái đồ... Mà ai đây? Bạn em à?"

Tôi đưa tay ra trước mặt anh chàng chải chuốt.

- "Cho hỏi anh đây là bạn của NGƯỜI YÊU tôi à. Chào anh!"

Anh chàng chải chuốt không nói lời nào, tự động đứng dậy, đến quầy tiếp tân tính tiền.

- "Anh thâm thật", HN che miệng cười.

- "May là anh ta còn hiểu. Chứ không là hết thuốc đấy", tôi lắc đầu quầy quậy rồi ngồi xuống đối diện em.

- "Sao anh bảo không đến?"

- "Anh đến lâu rồi. Anh ngồi bên kia", tôi chỉ tay về phía cái bàn lúc nãy mình ngồi. "... muốn xem em kiên nhẫn đến độ nào"

- "Đối với những thứ quan trọng, em chờ cả đời còn được, huống hồ...", HN bâng quơ.

- "...", tôi đứng hình mất mấy giây.

- "Em đùa đấy... Sáng nay Hân đi học, ở nhà một mình buồn quá nên em nghĩ đến anh"

- "Vậy à..."

- "Sao anh ngủ dậy muộn vậy?"

- "Ở nhà mẹ bắt anh dậy sớm lắm. Ra đây không có ai quản nên anh đổ đốn thế đấy", tôi gãi đầu.

- "Thua anh luôn", HN khẽ nhún vai.

- "Tại sao em muốn gặp anh", tôi vào thẳng vấn đề chính.

- "Vì em có điều muốn hỏi"

- "Nói cho anh nghe"

- "Em muốn mình vẫn là bạn trong thời gian em ở đây"

- "Nếu anh không đồng ý thì sao?"

- "Không! Anh sẽ đồng ý", câu trả lời của cô bé lộ rõ vẻ tự tin.

- "Em không sợ à?"

- "Sợ gì cơ?"

- "Sợ mình sẽ khó quên nhau hơn"

- "Dạ không! Em chưa bao giờ muốn quên anh. Điều duy nhất em sợ chỉ là sự nuối tiếc mỗi khi nghĩ về một mối quan hệ"

- "Em suy nghĩ kĩ rồi chứ?"

- "Dạ vâng"

- "Em sẽ không hối hận?"

- "Dạ không..."

HN nhìn tôi buồn lắm. Chưa khi nào tôi đọc ra hết những tâm sự, nỗi niềm, ẩn chứa đằng sau đôi mắt sâu thăm thẳm của em. Có thể nói, ngày đó, tôi chưa đủ từng trải và tinh tế để cảm được những gì mà người con gái của tôi đang nghĩ. Tôi chỉ biết em có tâm sự mà không biết cách chia sẻ để nỗi đau trong em dịu hơn. Thế mới hiểu đàn ông từng trải và hiểu biết có giá trị nhường nào. Thế mới biết tại sao nhiều người vợ cho dù có chồng rất thành đạt vẫn cảm thấy không hạnh phúc. Bởi vì thứ quan trọng nhất đối với họ không phải là tiền mà là sự đồng cảm từ người bạn đời của mình...

- "Anh có thể từ chối nếu điều đó làm phiền anh"

- "Em mâu thuẫn quá! Vừa nãy còn chắc nịch anh sẽ đồng ý mà giờ đã vậy rồi"

- "Em thử lòng anh thôi", HN hất lọn tóc ra đằng sau nhìn rất điệu nghệ.

- "Anh đồng ý với một điều kiện"

- "Anh nói đi"

- "Anh không muốn là bạn. Đã làm thì làm cho chót. Anh muốn là... bạn trai của em", tôi ngập ngừng, giọng ngài ngại.

- "Em tưởng điều đó là hiển nhiên rồi", HN bật cười.

- "Ủa vậy hả...", tôi giả khờ.

- "Chứ còn sao nữa", em vẫn chưa thôi cười.

- "Tức là anh có quyền làm như này..."

Chưa dứt lời, tôi đưa tay chụp lấy bàn tay của em đang đặt trên bàn và nghênh mặt đầy thách thức. Quá bất ngờ trước tình huống vừa diễn ra, cô bé hét lên the thé.

- "Anh làm gì vậy? Mình... mình... chưa tìm hiểu nhau mà"

Mặc dù nói là "hét" cho oai chứ thật ra tính HN giống tôi, không thích phô trương chuyện tình cảm của mình cho thiên hạ biết, âm thanh trong câu nói của em có cao độ chắc chỉ đủ cho mình tôi nghe. Thêm nữa, bình thường với những cô nàng đang bị một chàng trai tán tỉnh bất ngờ nắm tay, 99 phần trăm cô nàng đó sẽ rụt tay lại ngay, đằng này cô nàng của tôi cứ để lì tay ở đó, như kiểu "em đang cố tỏ ra xấu hổ và cho anh thấy là em có chống đỡ một cách yếu ớt, chứ thật ra trong lòng em đang sướng muốn chết". Hết muốn nói!

- "Sao kháng cự kiểu gì mà yếu ớt như thể anh ơi anh đừng bỏ tay ra nha vậy", tôi cố nín cười.

Bị trêu, HN rụt tay lại. Lần này là rụt thật.

- "Anh hay lắm. Hứ"

Mặt cô bé đỏ bừng bừng và quay đi chỗ khác. Tôi kéo ghế, đi sang phía đối diện và ngồi xuống cạnh em.

- "Anh biết những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi thế này không thể kéo dài mãi. Nhưng, anh nguyện như bây giờ và thắt lòng mỗi khi nghĩ đến sau này còn hơn chẳng bao giờ có được. Đời người nếu như không có thăng trầm cảm xúc chỉ là tồn tại, anh muốn mình sống từng giây, từng phút, từng giờ trên cõi đời này...", tôi kéo tay em lại gần phía mình.

- "Khi em về, chắc em sẽ nhớ anh phát điên mất...", đôi mắt to tròn của HN như trực khóc.

- "Đừng nghĩ đến khi về, hãy hưởng thụ những ngày ít ỏi còn lại đi, được không?"

- "Hứa với em một chuyện..."

- "Em nói đi"

- "Khi em đi, chúng mình sẽ trở thành hai người xa lạ. Em sẽ có cuộc sống của riêng em. Anh đừng cố tìm cách liên lạc nếu thật sự anh muốn em thanh thản. Hứa với em điều đó đi"

- "Đừng nhắc đến chuyện đó nữa... được không?"

- "Xem như là một lời chấp thuận nhé... Mình đi ăn đi anh"

- "Bún chả nhé!"

- "Ok. Em thích bún chảaaaaa"

Aristotle đã định nghĩa "hạnh phúc là ý nghĩa, là mục đích của cuộc sống, là sự cố gắng và kết thúc của một đời người". Hạnh phúc chính là khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng ấm áp bên cạnh em. Nếu bây giờ để cho tôi quyết định lại, tôi vẫn sẽ làm như thế, không một chút hối hận...

- "Về nhà em cất xe, rồi mình đi xe đạp nhé", HN tủm tỉm.

- "Hả? Em nói gì anh không nghe rõ"

- "Về nhà em cất xe, rồi anh chở em bằng xe đạp", em thản nhiên nói lại, rõ ràng, rành mạch.

Tôi đưa tay sở lên trán em.

- "Hôm nay trời hơi nắng phải không? Thôi! Ngồi đây nghỉ ngơi chút nữa cho nó trở lại bình thường đã nhé"

- "Anh biết không M. Em vẫn hy vọng bạn trai em có thể hiểu mình. Vậy mà em đã nhầm rồi anh ạ...", cô bé nói với một cái giọng đầy tâm trạng như kiểu mình đang rất bất mạn với cuộc đời ấy. Ghét thế!

- "Anh biết là khi yêu người ta vẫn hay sống ở trển", tôi chỉ lên trời. "... nhưng em biết không... đạp xe ấy, vào buổi trưa ấy, rất là có hại cho người ngồi sau, chứ đừng nói là người ngồi đằng trước. Để tối, anh chở em đi vòng quanh nhà, chịu không?"

- "Thế mới bảo người ta đâu có yêu thương gì mình đâu mà", HN cố thở một cái dài cả thước

- "Có yêu, nhưng để tối đi. Giờ nắng nôi thế này tìm chỗ nào mát mẻ được không?"

- "Về nhà em đi..."

Chap 106 + 107 + 108 + End

|

| |

Chap 106:

- "Em ở một mình trong căn hộ to đùng này à", tôi há hốc mồm khi vừa bước vào cửa.

- "Dạ... Thường em ở nhà một mình. Khi nào rảnh, Hân sang chơi với em. Đến buổi tối thì có bác Lan giúp việc nhà chú em sang ngủ cùng", HN vừa tháo guốc vừa nói với lại.

- "Nhà đại gia có khác. Sang thấy ớn..."

Tôi không khỏi trầm trồ trước căn hộ khá khang trang của gia đình em. Điều tôi thắc mắc hơn thảy là tại sao gia đình em hầu như ở nước ngoài hết mà căn nhà được trang bị khá đầy đủ và khá ngăn nắp.

- "Anh có cảm giác là nhà em thường xuyên có người sang quét dọn phải không?"

- "Vâng. Cứ một tuần chú nhờ bác Lan sang dọn dẹp nhà em một lần. Ba em cũng hay về đây để công tác mà"

- "À! Ra vậy"

- "Vào bếp ăn đi! Em đói quá rồi"

HN kéo cái cột tóc xuống để thả tóc ra. Tự nhiên... tôi thấy em xinh khủng khiếp...

- "Anh làm gì mà đứng như trời trồng vậy...", cô bé nhíu mày.

- "À! Không không. Anh đang suy nghĩ xem mình nên ăn bún bằng tô hay bằng chén..."

- "Anh nói dối dở tệ", HN bật cười. "... anh nằm trong số hiếm hoi được thấy em thả tóc. Cũng không bất ngờ lắm...", em nói với vẻ đầy tự tin.

Ăn uống xong xuôi, HN quay sang nói với tôi tỉnh queo.

- "Giờ em phải ngủ trưa. Em sẽ ngủ ở phòng em và khóa cửa lại. Còn anh, nếu thích, có thể sang phòng anh trai em ngủ hoặc là nằm ghế salon xem tivi thì tùy. Vậy nhé!"

Không chờ tôi trả lời, cô bé thủng thẳng đi về phía phòng mình, đóng cửa và bấm chốt cái cạch. Ghét không để đâu cho hết!

Chán đời, tôi vào phòng anh trai nàng và... đánh một giấc ngon lành, nhưng trong lòng vẫn ấm ức không nguôi...

*

**

***

Mở mắt ra, tôi thấy HN đang nằm bên. Hoảng hồn, tôi kiểm tra lại thì thấy quần áo của mình và "đối tác" vẫn còn nguyên. May quá! Giờ mới để ý, giữa tôi và em là một cái gối ôm to sụ để phân chia lãnh thổ. Con gái thật khó hiểu ...

Khẽ vén lọn tóc phủ trước mặt cô bé sang một bên, tôi đặt một nụ hôn nhẹ vào trán và bất giác mỉm cười. Nhìn em ngủ tôi thanh thản đến lạ. Giá mà giây phút nào bên em tôi cũng có cảm giác bình yên như bây giờ...

Tôi khẽ khàng kéo chăn lên đắp cho HN và nhẹ nhàng trườn xuống giường như sợ em tỉnh giấc. Vừa trườn được nửa đường tôi nghe tiếng rúc rích cười. Biết mình bị trêu, tôi nghiêm giọng.

- "Sao bảo ngủ bên kia mà sang đây làm cái gì?"

- "Em sợ anh bật điều hòa nhiệt độ thấp dễ bị cảm lạnh, em sang để đắp chăn cho anh"

- "Rồi sao không về phòng mà nằm đây luôn?"

- "Để ngắm người em thương và người thương em"

- "Ngắm xong rồi sao không về phòng đi, nằm đây lỡ có chuyện gì rồi sao?"

- "Chuyện gì là chuyện gì?", HN ngây thơ hỏi. Tôi tin là em không biết thật. Giải thích với mấy người này khổ ghê!

- "Thì chuyện... í a ấy", tôi cố gắng nói bóng gió nhất có thể.

- "Chuyện í a là chuyện gì?", em nheo mắt ra chừng khó hiểu.

- "Mẹ đi vắng! Mẹ đi vắng! Ba sang chơi nhà dì í a! Con ngồi con rình con thấy! Con ngồi con rình con thấy! Thấy ba và dì... í a, thấy ba và dì... í a"

Tôi thì hát trong khi cô nàng ôm bụng cười ngặt nghẹo.

- "Anh hay quá ha! Còn dám hát nữa hả?"

Vừa nói cô bé vừa cầm cái gối phang người tôi tới tấp. Tôi đưa tay ôm đầu chống đỡ và giả vờ kêu đau cho em vui, nhưng ngờ đâu cái gối hơi bị nặng đập vào một, hai cái thì không sao, chứ đập vào cả chục cái là đau muốn ngất. Lần này tôi kêu thật.

- "Thôi thôi anh xin. Em đánh đau quá đi"

Tôi đưa tay đỡ và giựt cái gối từ tay em lại. Ai dè giựt mạnh quá làm cô bé mất đà, ngã sóng soài trên giường. Bốn mắt chạm nhau. Không hiểu sao trong lòng tôi bỗng chộn rộn một niềm cảm xúc khó tả. Tôi như không thở nổi và có một khoảng thời gian rất ngắn khi tất cả mọi thứ thuộc về trái tim chi phối từng nơ ron cảm xúc. Đó là lúc cơ thể tôi hành động mọi việc theo bản năng... Tôi đưa tay vuốt ve gò mà đang đỏ bừng của em và từ từ cúi xuống đặt nụ hôn lên trán, lên mắt, lên mũi và cuối cùng là... môi. Khi môi tôi chỉ còn cách môi em 2cm nữa thì tiếng chuông điện thoại của em vang lên kéo tôi về với mẫu người tôn sùng lý trí của hiện tại.

Twenty-five years I'm alive here still Trying to get up that great big hill of hope For a destination

I realized quickly when I knew I should That the world was made up of this brotherhood of man For whatever that means...

What's up của 4 Non Blondes là bài ruột của tôi bỗng dưng hôm nay trở thành một bài nhạc kệch cỡm, làm tụt hết cả cảm xúc của người nghe.

- "Bỏ em ra để em nghe điện thoại của ba nào anh"

HN véo mũi và đẩy tôi sang một bên. Em đi ra khỏi phòng nghe máy và bỏ tôi lại ngơ ngẩn một mình như đứa trẻ vừa bóc vỏ viên kẹo ra định bỏ vào miệng thì bị thằng bạn nó giựt mất

- "Đúng là quân ăn cướp! Không phải ăn cướp thường nữa mà là ăn cướp giữa ban ngày"

Tôi chửi đổng mà trong lòng như muốn chửi thề. Xung quanh đó vẫn văng vẳng điệp khúc... And I say: HEY! yeah yeaaah, HEY yeah yeah. I said hey, what's going on...

*

**

***

Mười phút sau, HN trở lại với bộ mặt tươi rói như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

- "Ba hỏi thăm con gái rồi dặn dò đủ điều. Thương ghê đó anh"

Tôi chả buồn trả lời, quay mặt đi chỗ khác và chùm chăn kín đầu.

- "Anh vẫn còn buồn ngủ à!? Tội nghiệp! Ngủ tiếp đi nhé. Em đi tắm đây"

Sau câu nói là tiếng bước chân ra phía cửa, nhưng chờ mãi không thấy tiếng đóng cửa, tôi kéo chăn xuống, ngóc đầu dậy nhìn. Vừa ngóc đầu dậy, tôi liền thấy HN đang đứng khoanh tay dựa vào một bên tường. Thấy tôi, em cố nín cười.

- "Không nói gì với em là em đi đó nha"

- "Không có gì để nói hết", tôi thả đầu xuống gối và lại kéo chăn quá đầu.

- "Vậy thì tốt! Ngủ ngoan nha anh"

Kéo theo đó là tiếng khép cửa "vô tình". Tôi ức phát khóc với cái kiểu quan tâm "chả liên quan gì đến tình tiết câu chuyện" như thế này. Tôi tung chăn, bật dậy như cái máy.

- "Êêêêêêêê"

- "Có chuyện gì đó anh?", cánh cửa mở ra như đã chờ sẵn.

- "Em vô tư đi như vậy hả?", tôi gào lên.

- "Thì em thấy anh muốn ngủ nên để anh ngủ mà", HN vẫn chưa buông tha tôi.

- "Thôi không đùa nữa, em đi tắm đây", cô nàng hôn gió và bỏ đi thật.

Tôi ngẩn tò te và người như muốn phát điên...

Chap 107:

Ngày thứ hai...

5h sáng, tiếng chuông điện thoại réo rắt, tôi mắt nhắm mắt mở bắt máy.

- "Ai đó?"

- "Dậy đi! Đồ con heo!"

- "Em à? Sao gọi anh sớm vậy", giọng tôi ngái ngủ.

- "Dậy đi tập thể dục với em", giọng HN ngọt ngào thấy sợ.

- "Sáng sớm này ai tập thể dục hả trời!? Nhà quê quá đi"

- "Ừ! Em nhà quê nên em mới tập thể dục, còn anh là người thành phố nên không. Dậy đi đó! Nửa tiếng nữa có mặt ở bờ Hồ không đừng trách em"

Cô bé nói giọng nhẹ nhàng vô cùng, nhưng ẩn chứa đằng sau là một lời đe dọa khủng khiếp. Tôi uể oải gỡ tấm chăn ra rồi lại uể oải vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Những tưởng khi ra Hà Nội sẽ chẳng còn ai ngày ngày dựng dậy sớm, nhưng tôi đã nhầm.

Gửi xe ở công viên, tôi đi thẳng đến chỗ hẹn. Vừa thấy em, chưa nghe khen vì sự "hy sinh cao cả" được câu nào, tôi đã nghe mắng vốn.

- "Muộn 5 phút nhé"

- "Em không cho anh đánh răng rửa mặt hả?"

- "Cho, nhưng vẫn phải đúng giờ"

- "Dậy được là cố gắng lắm rồi đấy", tôi nói với giọng giận dỗi.

- "Nên giờ nhận thưởng đây", nói điều em ngó nghiêng xung quanh xem có ai không rồi thơm vội vào má tôi một cái. Thơm xong, cô bé quay mặt đi đỏ mặt thẹn thùng.

Ban đầu là bất ngờ, nhưng ngay sau đó là cảm giác thích thú lan tỏa. Tôi đứng ngây người trước niềm hạnh phúc giản đơn và vẻ đẹp đầy nữ tính ở người con gái của mình. Cô bé để tóc búi cao làm lộ khuôn mặt sáng ngời. Em mặc áo phông màu trắng cùng chiếc quần thể thao màu đen, chuyên dành cho dân chạy bộ, và đeo đôi giày màu hồng nhìn dễ thương tệ.

- "Làm gì mà đứng như phỗng vậy. Bộ anh chưa thấy con gái chạy bộ bao giờ à", HN khua khua cánh tay trước mặt tôi.

- "Có thấy, nhưng xinh đẹp thế này thì chưa", tôi làm mặt tỉnh rụi.

- "Anh đừng có mà trêu em!", cô nàng lấy tay đánh vào vai tôi một cái. Chả hiểu là đánh yêu đánh ghét mà tôi thấy nàng cứ cười khúc khích. Đúng là con gái, cứ được khen là xoắn hết cả lên.

Trêu qua trêu lại một lúc, HN giục.

- "Chạy cho nóng người đi. Đứng đây hoài chắc chết cóng mất"

- "Thì chạy", tôi chép miệng.

Hà Nội buổi sáng đầu thu có một nét đẹp rất bình dị mà không phải ai sống ở nơi này cũng đủ tinh tế nhận ra và dừng lại chiêm ngưỡng. Đó có thể là hình ảnh người phụ nữ tảo tần gánh hàng rong, cũng có thể là hình ảnh bác xe ôm đội sương đội gió chờ khách. Tôi nhìn thấy ở họ sự hy sinh cao cả và trên gương mặt khắc khổ ánh lên một khát khao cháy bỏng vì tương lai của những người con. Nét bình dị còn được tìm thấy ở những tán cây xào xạc, nghe tiếng gió luồn trong kẽ lá, chợt thấy không gian yên tĩnh lạ thường...

Chạy bên em, tôi cảm nhận được từng hơi thở và cả nét bình yên trong tâm hồn như hình ảnh mặt hồ vào một buổi chiều xuân không gợn sóng. Nó đối ngược hoàn toàn với những đêm đông giông tố vẫn thường xuất hiện mỗi khi tôi chắc chắn mình đã nắm được tay em. Cuộc đời là một chuỗi liên tiếp những bất ngờ mà không ai có thể báo trước và điều duy nhất tôi có thể làm là sống hết mình và như lời Han trong Fast and Furious đã nói "Life's simple. You make choices and you don't look back". Tôi quyết định ở bên HN khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ này và chưa bao giờ tôi cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã làm...

- "Mệt chưa?", tôi đưa khăn cho em.

- "Dạ. Cũng hơi hơi. Lâu lắm rồi mới chạy lại nên đuối đi thấy rõ", vừa nói em vừa cười tươi rói.

- "Anh thấy mặt em đỏ bừng rồi đấy. Hay nghỉ đi, mai mình chạy tiếp", tôi lấy cái khăn và lau những giọt mồ hôi còn sót lại trên trán em.

- "Em ổn. Mình đứng dậy chạy tiếp đi anh"

HN vừa đứng dậy định chạy đi, tôi liền nắm tay cô nàng kéo lại.

- "Đủ rồi! Mai chạy tiếp. Nghe anh!"

- "Dạ..."

Siết chặt tay hơn, tôi kéo HN ngồi xuống cạnh mình.

- "Buông tay em ra đi, người ta nhìn kìa"

Mặt cô nàng đỏ bừng quay đi chỗ khác. Miệng thì nói như vậy, nhưng tay vẫn cứ để yên cho tôi nắm. Chả hiểu!?

- "Người ta là ai? Anh nắm tay chứ có làm gì đâu mà..."

- "Không được. Em ngại lắm"

- "Vậy anh buông tay ra nha"

- "Vâng..."

- "Sao vâng rồi mà giữ tay anh chặt quá vậy", tôi suýt bật cười vì hành động mâu thuẫn của cô bé. Cho nên người ta mới bảo "đừng tin những gì con gái nói" quả không sai.

- "Vì em đồng ý để anh buông tay chứ em đâu có bảo em không giữ tay anh lại", cô nàng nhún vai.

- "Anh vẫn tưởng em hiền. Ai dè em rất biết cách lí sự đấy"

- "Hiền với ai thì được, nhưng nhất quyết không phải với anh", cô nàng chớp chớp mắt.

Tôi vẫn luôn nghĩ HN của tôi là một cô nàng rất nữ tính và đầy e ấp, nhưng có lẽ tôi chỉ đúng một phần. Em cá tính và phá cách hơn nhiều những gì tôi biết. Dẫu vậy hình ảnh về một cô gái nhân hậu vẫn luôn tồn tại trong tôi...

- "Anh chị mua giúp em tờ vé số với"

Một bé gái tầm mười tuổi chìa tập vé số trước mặt chúng tôi. Bé gái nhìn rất dễ thương cho dù quần áo không được tinh tươm cho lắm. Tôi rút trong túi quần một tờ năm nghìn rồi đưa cho cô bé nọ.

- "Cho anh một tờ"

- "Chị có mua không? Anh mua tặng chị luôn đi"

Tôi và HN phì cười trước sự lém lỉnh của bé gái.

- "Chị không mua đâu. Nhưng em đi ăn phở với anh chị nhé"

- "Chị mời em à?", bé gái tỏ ra ngạc nhiên.

- "Ừ chị mời", HN bẹo má đứa nhỏ.

- "Chị... có thể cho bạn em ăn với được không? Sáng giờ nó cũng chưa ăn gì..."

- "Bạn em đâu?"

- "Dạ kia...", bé gái chạy vụt đi và không đầy nửa phút sau nó quay lại cùng một cô bé khác tầm tuổi.

- "Dạ bạn em đây. Anh chị cho bạn em ăn cùng nhé"

Nó vừa nói vừa nín thở như sợ HN của tôi sẽ đổi ý. Tôi thích thú theo dõi câu chuyện, muốn xem nó sẽ đi đến đâu.

- "Đi nào. Mình sang quán phở đối diện bên đường nhé"

- "Dạ...", hai đứa trẻ líu ríu theo sát HN như sợ em sẽ đổi ý.

HN hiểu chuyện, em nắm lấy tay cô bé nọ trấn an.

- "Chị không chạy đi đâu mà em sợ"

Vào trong quán, sau khi đồ ăn được bê ra, hai đứa trẻ ăn uống ngon lành. Chúng thi nhau xuýt xoa về tô phở ngon tuyệt. Mặc dù vậy, sau khi mọi người ăn xong, tôi thấy tô phở của đứa bé đầu tiên vẫn còn quá nửa, nhìn vẻ mặt của em vẫn còn thèm thuồng. Tôi ngạc nhiên hỏi.

- "Anh tưởng em khen phở ngon lắm mà sao tô phở vẫn còn nguyên vậy"

- "Dạ... tại vì...", bé gái nói ngắt quãng.

Đến lúc này, HN cũng quay sang chờ đợi câu trả lời của cô bé .

- "Dạ... tại vì... em muốn để phần cho mẹ em. Mẹ em đang ốm ở nhà ạ..."

Giọng cô bé bùi ngùi khiến cả tôi và HN đều sững sờ.

- "Em cứ ăn hết đi. Lát nữa chị mua cho mẹ em bát khác", em xoa đầu bé gái và cười thật hiền.

Chap 108:

Tôi vẫn luôn có ấn tượng mạnh với những người con gái nhân hậu và biết nghĩ cho người khác. Bé gái bán vé số nhỏ xíu dạy cho tôi một bài học về lòng hiếu thảo. Tôi thừa hiểu cô bé thèm bát phở đó như thế nào, nhưng hình ảnh người mẹ bị ốm xuất hiện trong tâm trí em như một lời nhắc nhở về sự chia sẻ. Không phải ai cũng làm được điều đó, đặc biệt là đa số những cậu ấm cô chiêu tồn tại đầy rẫy trong xã hội, mà con người hướng đến "ăn ngon mặc đẹp" chứ không còn "ăn no mặc đủ" như ngày xưa.

Mẹ dạy tôi một bài học về sự sẻ chia mà mãi đến giờ tôi vẫn khắc ghi nó như hành trang cuộc đời mình. Ngày đó nhà tôi không khá giả, mẹ mua cho tôi một cái bánh bông lan ưa thích. Tôi mân mê nó cả buổi sáng mà không nỡ bóc ra ăn. Nhìn gương mặt thèm thuồng của tôi khiến mẹ tôi vừa buồn cười vừa thương. Cuối cùng, không thể chịu đựng hơn, tôi quyết định ăn. Tôi từ từ, từng bước, bóc từng lớp giấy bóng gói chiếc bánh như sợ rằng nếu mình mạnh tay quá chẳng may làm nát thì ăn sẽ hết ngon. Vừa định cầm chiếc bánh bỏ vào miệng cắn miếng đầu tiên thì bạn mẹ tôi cùng người con trai, trạc tuổi tôi, đến chơi. Mẹ bắt tôi chia bánh cho bạn. Dù tiếc đứt ruột, nhưng tôi cũng dằn lòng nhéo cho thằng đó một miếng. Mẹ lườm tôi.

- "Con cắt một nửa đưa cho bạn"

- "Nhưng...", mặt tôi đầy vẻ nuối tiếc.

- "Mẹ bảo sao, M?", giọng mẹ tôi rất đanh thép.

Tôi mặt nặng mày nhẹ làm theo ý mẹ. Thấy vậy mẹ tôi lườm cho thêm cái nữa. Mặt tôi bình thường trở lại, nhưng trong lòng ghét sự có mặt của thằng kia kinh khủng, đặc biệt lúc nhìn thấy nó nhồm nhoàm ăn như con nhà chết đói chết khát. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Được một lúc sau, bạn tôi sang, mẹ lại bắt tôi chia nửa thêm một lần nữa. Từ một cái bánh, tôi chỉ còn một phần tư. Tôi dỗi, bỏ lại không thèm ăn. Tôi ấm ức đến bật khóc vì nghĩ mẹ quá nghiêm khắc với mình. Khi mọi người về hết, mẹ mới ôm tôi vỗ về, đôi mắt mẹ gần như khóc.

- "Mặc dù rất thương con nhưng mẹ buộc phải làm thế để dạy con cách chia sẻ với người khác. Cho dù sau đó có đến thêm mười bạn thì mẹ vẫn sẽ bắt con chia thêm mười lần..."

*

**

***

- "Đứa bé ngoan quá, anh ạ", HN quay sang nhìn tôi khi hai đứa bé vừa bước đi.

- "Anh mong con gái anh sau này cũng được như cô bé đó", tôi vẫn hướng ánh mắt của mình theo dấu hai đứa nhỏ.

- "Với một người ba có trái tim như anh, em tin con gái anh cũng sẽ ngoan và hiếu thảo như em ấy"

- "Được thêm người mẹ nhân hậu nữa là tuyệt"

- "Rồi anh sẽ tìm được. Tin em đi...", HN chợt cười, giọng cười có vị xót xa.

Tôi không thể nói thẳng ra người mà tôi muốn ám chỉ là em và tôi cũng hiểu em thừa thông minh để cảm những gì tôi đang cô gắng che đậy. Một nốt buồn chợt xuất hiện trong một dòng nhạc vui. Có thể dưới dòng nhạc vui này rất nhiều nốt buồn đang rào đón, nhưng điều đó có quan trọng gì khi cuộc đời vẫn luôn là một bản nhạc đầy bất ngờ. Hãy cứ yêu, mặc kệ ngày mai...

Tôi sinh ra ở miền Bắc và lớn lên ở trong Nam. Khoảng thời gian gắn bó với miền Nam gấp gần chục lần so với quãng đời tôi gắn bó với quê hương. Dẫu vậy, tình yêu với miền Bắc và đặc biệt là Hà Nội vẫn luôn hiện hữu như một dòng suối nhỏ, róc rách, âm ỉ chỉ trực cuộn trào. Tôi rất thích cách ví về tình yêu dành cho Hà Nội và Sài Gòn của một người con miền Nam bị vẻ đẹp gợn buồn của Hà Nội hút hồn. Tác giả viết "tôi yêu Hà Nội như yêu mẹ và yêu Sài Gòn như yêu một cô gái, vì Hà Nội sâu lắng và trữ tình, trong khi Sài Gòn cuồng nhiệt khiến người ta mê mẩn". Đối với tôi, dù Hà Nội có chuyển mình nhiều thế nào, vẫn luôn cho tôi một cảm giác bồi hồi và ấm áp mỗi khi nghĩ đến. Đâu đó có những điều mâu thuẫn với logic thông thường vẫn luôn tồn tại. Có người yêu Hà Nội bởi vì mùa thu dịu dàng với từng cơn gió bãng lãng mang mùi hương qua từng góc phố, cũng có người yêu Hà Nội vì mùi hoa sữa man mác một nỗi lòng, với tôi, dù luôn muốn phủ nhận, nhưng tình yêu Hà Nội gắn liền với hương vị tình đầu mang tên em...

Chúng tôi sánh vai nhau đi dưới những tán cây cổ thụ đang nghiêng mình soi bóng dưới mặt hồ xanh ngắt. Những rặng liễu thướt tha tóc rủ như những cô gái đang chải tóc ven hồ. Tôi giữ tay em lại và buông lời.

- "Em giống cây liễu đang đứng đằng kia"

- "Liễu yếu đào tơ... ý anh là nhìn em yếu đuối hả?", HN dư dứ nắm đấm về phía tôi.

- "Không. Em thấy cái cây đó suốt ngày soi gương không? Ý anh là em điệu!"

- "Anh làm em đau lòng quá...", em để cái mặt buồn thiu.

- "Ê ê anh đùa đấy", tôi lập tức thanh minh.

- "Con gái mà không điệu thì không còn là con gái nữa", giọng cô nàng bắt đầu dỗi dỗi.

- "Biết rồi mà. Anh đùa thôi", tôi nói với giọng ăn năn.

HN đang nghiêm mặt bỗng dưng phì cười.

- "Haha. Trêu anh vui thật"

- "Em đừng làm cái mặt nghiêm trọng đó, anh run lắm luôn"

- "Anh mà cũng biết sợ nữa hả?"

- "Sao không!?"

- "Đối với con trai, điều gì hấp dẫn dẫn nhất ở người con gái", HN chuyển chủ đề.

- "Anh nghĩ là tính cách"

- "Trong lần đầu gặp?"

- "Vẫn là tính cách"

- "Anh chắc chứ!?"

- "Chắc!"

- "Kể cả khi cô gái ấy không xinh như anh mong đợi"

- "Chắc chắn rồi"

- "Em không tin đâu. Em đồng ý là tâm hồn một người con gái là thứ quan trọng nhất để giữ một người đàn ông ở lại, nhưng ngay ở trong lần đầu gặp vẻ bề ngoài mới là thứ quyết định"

- "Ủa vậy hả?", tôi đánh trốn lảng.

- "Anh cứ làm như anh ngây thơ lắm ấy. Nếu em không xinh liệu anh còn thích em không?", cô nàng hỏi một câu khó hơn lên trời.

- "Chắc là... vẫn còn"

- "Sao nghe có vẻ gượng gạo vậy!?"

- "Ờ thì...", tôi gãi đầu.

- "Không có người đàn ông nào dám khẳng định vẻ bề ngoài là thứ thứ yếu hết"

- "Mà sao... tự nhiên em lại hỏi anh câu đó", tôi thắc mắc.

- "Vì em thấy phụ nữ sinh ra đã thiệt thòi đủ điều. Đàn ông lại khác, chỉ cần tài năng là gần như có tất cả"

- "Anh không đồng ý với cả hai điều em nói"

- "Em nghe đây"

- "Thứ nhất, ấn tượng sâu sắc nhất từ một người con gái là cái duyên. Có những em rất xinh nhưng vô duyên, anh cam đoan đa số đàn ông ĐÀNG HOÀNG đều ghét. Trong khi đó có những em nhìn bình thường lại khiến người khác giới muốn gặp lại hoài. Cái duyên nó xuất phát từ tính cách. Tính không ra gì chắc chắn chỉ khiến đàn ông bỏ chạy mà thôi"

- "Vậy còn những cô nàng rất giỏi che đậy thì sao?"

- "Họ có giả tạo cả đời được không?"

- "... được. Chuyển qua ý thứ hai", HN khua khua tay.

- "Đàn ông có tài và có tiền rất thu hút phụ nữ. Nhưng để chiếm được trái tim của một cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết thì tài năng chỉ là điều kiện cần..."

- "Còn điều kiện đủ?"

- "Là nhân cách..."

- "..."

- "Em thấy không tính cách vẫn là thứ quan trọng nhất"

- "Quay lại vấn đề thứ nhất đi. Làm sao anh biết em không phải là người giả tạo?"

- "Vì anh để ý đến cảm xúc khi em giúp đỡ người khác. Ánh mắt trìu mến và đồng cảm từ một cô gái nhân hậu không thể giả vờ. Mà tin anh đi! Một cô gái nhân hậu không thể là người xấu..."

HN hơi bất ngờ trước những điều tôi bộc bạch. Đến khi nhận ra tôi dứt lời, đôi má em liền ửng đỏ, em quay mặt đi không dám nhìn tôi thêm.

Lời khen về tấm lòng em dành cho người khác chưa bao giờ khiến tôi phải suy nghĩ, vì đó giống như một bản năng đã ăn vào tâm hồn em từ những lời dạy của mẹ cha. Tôi cực kì thích ngắm những cô gái khi họ giúp đỡ người khác, điều đó khiến tôi cảm xúc hơn nhiều những khi một cô gái chân dài, xinh như mộng chợt bước ngang. Tôi nhớ có lần khi đi làm về gặp một cô gái đạp chiếc xe đạp và trong giỏ đằng trước là một chiếc hộp giấy đựng đầy thức ăn. Cô gái không hề xinh và cách ăn mặc có vẻ hơi lỗi thời, nhưng nhìn mặt em không ai nghĩ em là người xấu. Đi đến một bãi cỏ hoang cao ngang lưng người, em dừng lại, để chiếc còi lên trên môi và thổi một hơi thật dài. Chưa đầy mười giây sau tiếng cỏ sục sạo là ba chú chó lao ra. Nhìn thấy em, đuôi ba chú chó ngoáy tít như thể điều này vẫn diễn ra hàng ngày. Ngắm gương mặt em trong một niềm thích thú, tôi không còn thấy một cô gái có nhan sắc bình thường mà thay vào đó là một thiên thần nhỏ có nụ cười làm ấm lòng người khác.

Chap 109:

Ngày thứ ba...

Tôi tặng HN một thanh sôcôla đắng. Em bất ngờ ôm chầm lấy tôi.

Nàng bắt tôi đạp vịt một mình trong khi miệng không ngừng huyên thuyên về mọi thứ. Thấy mặt tôi lấm tấm mồ hôi, em thơm vội một cái, khiến mọi mệt nhọc trong tôi đều tiêu tan.

Lần đầu tiên, HN chủ động cầm tay tôi...

Ngày thứ tư...

Xuất hiện trước mặt nàng với ba bông hoa hồng đã được sơn màu xanh. Dù nhìn chẳng giống ai nhưng em vẫn hét lên đầy vẻ thích thú.

- "Anh vẫn nhớ em thích hoa hồng xanh sao? Đây là ba bông hoa đẹp nhất mà em từng nhận được đấy"

HN trổ tài nấu món mì xào cá. Nghe không liên quan gì lắm mà ăn cũng được phết chứ chẳng chơi. Tôi ăn một bát nhỏ rồi xin thêm... bốn bát to nữa.

Ngày thứ năm...

HN dạy tôi khiêu vũ. Lúc đầu đi còn lóng nga lóng ngóng nhưng chừng một tiếng sau tôi đã bắt cặp với em ngon lành. Em nể tôi cực.

Lần đầu tiên, chúng tôi hôn nhau. Một nụ hôn vụng về nhưng đầy cảm xúc...

Ngày thứ sáu...

"Ra ngoài đi. Anh đang chờ trước cửa nhà em này"

Năm phút sau, HN bước ra với bộ dạng ngái ngủ.

- "Sao anh đến mà không gọi em trước"

- "Thế thì còn gì bất ngờ nữa. Anh đem đồ ăn sáng cho em đây"

Vừa nói tôi vừa tự nhiên đẩy cửa vào. Đi ngang qua em, tôi cảm nhận rõ một hương thơm phảng phất. Đúng là con gái, thơm gì mà thơm quá thể...

- "Thương quá vậy! Mua đồ ăn sáng cho em luôn kìa", HN xuýt xoa và ngồi xuống băng ghế cạnh tôi.

- "Em có thể ngồi xích xa anh ra một chút được không?", tôi bị cái hương thơm đầy ma mị của em làm choáng váng.

- "Tại sao?", em ngạc nhiên hỏi như kiểu mình vừa làm điều gì kinh khủng lắm.

- "Em mà cứ ngồi sát sát như này đừng trách anh manh động...", tôi nói mà tim đập lô tô trong ngực.

- "Anh định làm gì em à...", cô nàng chớp chớp mắt và sán lại gần tôi.

- "Anh manh động thật đó, lùi ra đi...", tôi nói mà như muốn khóc.

- "Ứ lùi thì làm sao..."

Càng lúc khoảng cách giữa em và tôi càng gần. Tôi chống đỡ một cách yếu ớt. Nói là chống đỡ cho oai chứ nói thật lúc đó mà nàng có làm gì là tôi mặc kệ luôn ấy.

- "Em thích chứ gì!? Đươc thôi", tôi đột ngột thay đổi thái độ và đứng dậy trong tư thế chuẩn bị cởi áo.

- "Á! Anh làm gì vậy? Em đùa mà", HN giật mình, bật ngược người về phía sau và lấy hai tay che mắt lại.

- "Anh không thích đùa. Thế giờ còn muốn ứ lùi không?", tôi phăm phăm đi về phía em.

- "Không! Hết rồi mà. Anh mặc áo vào đi, thấy ghê quá!!!"

- "Thấy ghê mà có người mắt ti hí kìa", tôi cười sằng sặc.

- "Đứng lại! Anh dám trêu em hả?", HN lao vào tôi cù như điên như dại.

- "Anh biết lỗi rồi! Anh biết lỗi rồi! Tha cho anh..."

*

**

***

- "Cho em ngủ một lát nhé. Tối qua em thức hơi khuya"

- "Ủa?"

- "Đặt đồng hồ cho em. Nửa tiếng sau anh gọi em dậy nhé!"

- "Em không định ăn đồ anh mua à?"

- "Có chứ ạ. Anh đói thì ăn trước đi nhé. Lát dậy em ăn"

- "Vậy thôi. Chờ em dậy rồi anh ăn chung luôn..."

- "Vâng..."

HN về lại phòng. Em thả mình cái phịch xuống giường và nằm ngủ ngon lành. Cô nàng bình thường vẫn dậy sớm mà hôm nay đòi ngủ thêm thì chắc là đêm qua thức khuya thật. Tôi nhìn về phía phòng em thì thấy cửa phòng khép hờ. Như một bản năng, tôi đẩy cửa bước vào...

Kéo chăn đắp chăn cho em, tôi đặt mình xuống cạnh. Ở khoảng cách này tôi có thể nhìn rõ HN của tôi hơn bao giờ hết. Tôi vén lọn tóc đang phủ trước mặt để nhìn em được trọn vẹn hơn.

Bờ vai của HN khẽ động, em kéo sát người tôi lại và dụi đầu vào ngực tôi khóc nức nở. Giây phút đó có lẽ cả đời này tôi cũng không thể nào quên. Sự bất lực và trống trải như một cơn sóng dữ dội cuốn phăng đi tất cả những hạnh phúc nhỏ nhoi còn đọng lại. Tôi như được kéo thẳng xuống mặt đất để đối mặt với một sự thật tàn nhẫn... tôi sẽ xa em mãi...

Tôi cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc chực bật ra, nhưng vẫn không thể cản được những giọt nước mắt đang lăn thành từng dòng trên khóe mắt. Xiết chặt em vào lòng, tôi nói trong tiếng nấc.

- "C... có... an... anh rồi... em... em... đừng... lo..."

HN không đáp, bàn tay em bấu chặt xuống chiếc gối trong một sự xúc động mạnh.

- "Có... phải... em không tốt... nên ông trời muốn... đày đọa... em không... anh"

- "Nếu em còn... không tốt thì... chẳng... ai trên đời này... tốt... cả đâu...", tôi đáp mà tim như muốn nát ra từng mảnh.

Tôi ôm em mãi đến khi cô bé thiếp đi. Có lẽ nào cả đêm hôm qua HN của tôi ngồi khóc một mình... tội nghiệp em...

Ngày thứ bảy...

Tôi quyết định dậy thật sớm, mua bún ở cửa hàng nàng thích nhất và mang đến tận cửa cho nàng. "Chắc cô bé sẽ xúc động mà khóc òa cũng nên", tôi bật cười khi nghĩ đến hình ảnh em cùng với nước mắt, nước mũi nhòe nhoẹt khi ôm lấy tôi.

Sáng sớm Hà Nội lạnh tê người không khiến một thằng con trai thích ngủ nướng như tôi chùn bước. Có lẽ vẻ mặt hạnh phúc của người mình thương luôn tồn tại một thứ sức mạnh vô hình khiến con người ta không thể lí giải. Cầm cặp lồng đồ ăn đứng trước cửa nhà em với một tinh thần phấn chấn lạ thường, tôi bấm điện thoại nhắn tin.

- "Ra mở cửa cho anh nào!"

Chờ hơn một phút, tôi gửi thêm một tin nhắn khác.

- "Sáng rồi! Dậy đi nào công chúa ơi!"

Chờ một lúc không thấy tin nhắn trả lời, tôi bắt đầu cảm thấy lo, nhưng tôi vẫn cố gắng trấn an bản thân bằng một suy nghĩ tích cực "chắc cô bé ngủ say quá cũng nên". Tôi quyết định cầm điện thoại lên gọi cho em.

"Số máy quí khách..."

Tôi tắt máy, bấm gọi lại.

"Số máy..."

Bấm thêm cả chục lần kết quả nhận được vẫn chỉ là tiếng thông báo "thuê bao không thể liên lạc" đầy vô cảm. Bắt đầu trở nên bấn loạn, tôi bấm chuông cửa liên hồi nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là sự im lặng rợn người. Đang định gọi điện cho Hân, tôi vô tình thấy một phong bì thư được giấu rất khéo ở trên một nhánh cây bên trong nhà. Ngoài bìa được ghi rất cẩn thận "Gửi Anh..."

*

**

***

Mười năm sau...

- "Con thấy chú ngồi ở mộ của cô con rất lâu rồi. Chú là bạn của cô con à?", một đứa bé lai Tây rất xinh ngồi xuống giúp tôi dọn cỏ quanh đám mộ.

- "Ừ! Chú là bạn của cô con. Con tên là HNM phải không?", tôi mỉm cười với đứa nhỏ.

- "Làm sao chú biết?", đứa bé quay sang tôi dương đôi mắt to tròn và hỏi với giọng pha lẫn ngạc nhiên.

- "Chú còn biết tên của con là do cô của con đặt nữa cơ", tôi nháy mắt với đứa trẻ.

- "Chú là..."

- "Ừ... chú là HM. Tên của con được đặt theo tên của chú..."

Tôi đã tự hứa với lòng mình, rồi một ngày sẽ đến thăm em. Cũng giống như em đã từng nói... tôi không khẳng định nàng là người con gái tôi yêu nhất, nhưng chắc chắn HN là cái tên luôn khiến tôi khắc khoải mỗi khi nhớ về...

Tôi viết câu chuyện này ra chỉ mong em hiểu tôi trân trọng tình cảm của em đến nhường nào, và thật sự trong sâu thẳm tâm hồn tôi muốn gửi đến cho em và QC lời xin lỗi chân thành nhất.

Thi thoảng trên đường đời tấp nập, tôi vô tình cảm nhận được mùi hương hoa nhẹ nhàng, phảng phất ở đâu đó. Có phải em đã đưa câu trả lời như câu nói "tha thứ là mùi hương violet để lại trên gót chân đã dẫm nát nó". Có phải em vẫn mãi theo từng bước chân của tôi không, HN?

"Anh thương...

Khi anh đọc được những dòng này có lẽ em đang đi đến một nơi rất xa. Em không thể nói anh biết vì em rất sợ cảnh chia ly. Anh hiểu em mà, phải không?

Khi chuyện buồn ập đến, em những nghĩ mình chẳng đủ dũng cảm để gặp lại anh. Sự ra đi của QC khiến trái tim của em nứt nẻ. Em sợ nếu tiếp tục, em sẽ mang tội mất, mà điều đó là không thể nhất là đối với người đã khuất...

Khi về Việt Nam cùng ba, em vô tình biết được anh cũng đang ở đây. Anh không thể hiểu cảm giác của em lúc đó thế nào đâu. Nó là vô số những thứ cảm xúc mâu thuẫn, là vừa mừng vừa sợ, vừa mong vừa không mong, vừa phấn khích nhưng cũng đầy hoang mang. Em muốn gặp lại anh chỉ để nhìn thêm một lần, vì em hiểu mình chẳng còn thêm cơ hội.

Khi nhìn thấy anh, trái tim em như muốn ngừng đập và nó thêm một lần muốn dừng lại khi giọng nói quá đỗi gần gũi với mình được cất lên. Ở anh luôn tồn tại hai thái cực đối lập khiến em vừa muốn gần nhưng lại vừa muốn xa. Đôi lần, em muốn tự tay xóa tất cả những yêu thương mà anh mang lại, nhưng rồi em lại sợ, sợ rằng mình chẳng thể tìm lại, sợ rằng mình sẽ lại khắc khoải và trống trải hệt như những chú chim non mới chào đời không biết mẹ mình còn về hay không...

Em vừa muốn quên vừa muốn không quên anh. Chưa bao giờ em thấy mình thiếu quyết đoán nhiều đến vậy. Từ khi quen anh, em không còn là một cô gái mạnh mẽ và đầy bướng bỉnh như trước, em thấy mình nhạy cảm hơn, dễ bị tổn thương hơn và mâu thuẫn cũng nhiều hơn. Sau này khi nghe tin anh có người yêu không biết em sẽ thế nào nhỉ!? Thất vọng? Chắc có. Vui cho anh? Một chút. Nhưng em dám chắc chắn một điều trái tim nhỏ bé của mình sẽ vỡ ra thành ngàn mảnh khi nghe tin đó. Em chưa dám khẳng định anh là người đàn ông em yêu nhất, nhưng có một điều em dám chắc chắn... anh là người sẽ khiến em nhớ đến suốt cuộc đời này...

Vì vậy anh ạ, người đàn ông luôn khiến trái tim em thổn thức. Đừng nghĩ gì khi em muốn ở bên cạnh anh khoảng thời gian em còn ở Việt Nam. Em có lí do của riêng mình và sau này anh sẽ hiểu...

Em chỉ mong đến khi anh nhận ra điều đó, anh sẽ bật khóc vì em một lần, một lần thôi, một lần là quá đủ để em hiểu tình cảm của anh dành cho em nhiều thế nào...

Cảm ơn anh vì những ngày ý nghĩa vừa qua, những ngày em cảm thấy mình hạnh phúc nhất... được yêu thương và được che chở.

Cho em được nói lần cuối anh nhé... em yêu anh... yêu anh trong từng hơi thở...

Vĩnh biệt anh, người em thương..."

Singapore 18-7-2013

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro