2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là short fic, có tổng cộng 2 chương
____________________

"Ting"

Dải vầng quang nhiệm màu ấy chỉ kéo dài vỏn vẹn vài phút. Như cách phép màu chỉ tới trong một khắc nhỏ nhoi nơi đêm tối.

Và đó là lúc này.

Tin nhắn từ Kim Hyukkyu. Anh gửi cho cậu một bức hình mờ chụp dải cực quang ban nãy cùng dòng tin nhắn.

"See?"

Ồ dưới cùng một bầu trời, dưới một vầng ngân hà, dưới một vũ trụ bao la. Cậu và Kim Hyukkyu đang cùng nhau đứng dưới những vì tinh tú mãi toả sáng trên kia.

Thật là một loại lãng mạn kỳ lạ.

Như thể cậu vừa uống thuốc "liều mạng", Điền Dã gọi thẳng cho Kim Hyukkyu dù chẳng mảy may nghĩ tới việc người kia sẽ bắt máy không.

Điều nhiệm màu tới rồi, Điền Dã không chần chừ được.

Phỏng theo bức ảnh mà Kim Hyukkyu chụp, cậu đoán chắc anh đang cách cậu không xa. Đúng hơn là dưới vầng quang vừa nãy. Lúc tới đây, Điền Dã và mọi người trong các đội tuyển đã được giới thiệu cho một chỗ rất thích hợp để có thể ngắm cực quang.

Điền Dã và Lee Yechan đã định tới đó nhưng trước lúc kịp đặt chân thì dải quang kia đã hiện trên bầu trời đêm mất rồi.

Tít tít tít...

Điền Dã nhìn Lee Yechan. Họ đã là đồng đội với nhau nhiều hơn tất thảy ai, chỉ cần một ánh mắt cũng tự khắc hiểu đối phương đang muốn nói gì.

Lee Yechan bật cười, tay vỗ vỗ vai Điền Dã.

"Điều ước thành thật nhanh quá hở? Đi đi nãy Triệu Lễ Kiệt hẹn tao đi ăn rồi."

Nói rồi Yechan đẩy Điền Dã về phía trước, dụng ý muốn cậu hãy tới với người cậu đã luôn chờ bấy lâu.

Ngân hà này sâu rộng, ta chỉ là một vì tinh tú giữa lòng nhân gian lấp lánh. Nếu đã tìm thấy, xin đừng đành lòng mà buông tay. Chỉ một khắc bỏ lỡ thôi, có thể phải đền bù hơn cả thập kỷ năm ánh sáng chắc mới chỉ lướt qua nhau đôi lần.

"Hello"
(Xin chào.)

Giọng nói trầm ấm vang lên ở bên kia đầu dây, đã rất lâu, rất lâu rồi Điền Dã mới nghe lại. Qua chiếc điện thoại có phần rập rè do sóng truyền.

"Naya, Meiko."
(Là em, Meiko.)

"Yeah, i know."
(Ừ, anh biết.)

"Eodiseyo? Uhm...place has aurora."
(Anh đang ở đâu? Ừm...nơi có cực quang.)

Điền Dã vận dụng hết vốn tiếng anh và tiếng hàn ít ỏi của mình để có thể tra ra được nơi Hyukkyu đang đứng.

"Yes, lái zhèlǐ."
(Phải, tới đây.)

Đêm trời gió rét,

Điền Dã chạy, chạy tới người cậu thương.

Hyukkyu cũng chạy, chạy tới người anh thương.

Và hai người, lần nữa gặp được nhau sau một khoảng thời gian, khi ngưỡng tuổi đang ở giữa số hai và số ba.

Một khoảng thời gian rất dài.

Cậu đã tìm Kim Hyukkyu của cậu, chàng thiếu niên với bao khát vọng hoài bão.

Anh đã tìm Điền Dã của anh, cậu nhóc như học sinh cấp 1 đã luôn nấp sau bóng lưng anh.

Họ lạc nhau cũng đã hơn nửa thập kỷ rồi.

Nhưng dù thế họ vẫn kiếm tìm nhau giữa dải ngân hà này. Dù cho lướt qua đời họ là những vì sao còn lấp lánh hơn, hào nhoáng hơn. Ấy thế họ vẫn đi về hướng của người kia, mãi không quay đầu.

Như những kẻ khù khờ đi tìm lẫn nhau.

Thật may khi cuộc "chinh phạt" chưa chạm ngót ngàn thế kỷ.

"Thời gian mà anh xa em đã lâu hơn thời gian anh ở cạnh em mất rồi."

Kim Hyukkyu nói bằng tiếng trung. Dù câu từ đôi chút lủng củng và phát âm của anh vẫn dở như hạch.

Điền Dã lặng người, cậu bật cười, rất khẽ. Khoé mắt bắt đầu cay nồng, và cứ thế mà lăn dài trên gò má.

Điền Dã của Kim Hyukkyu vẫn thế, vẫn là dáng vẻ như ngày đầu anh thấy tại gaming house của EDG. Nhưng khác cái, đôi mắt em không còn mơ mộng sáng ngời như lúc đó nữa rồi. Điền Dã của Kim Hyukkyu đã trải qua bao cay đắng, trọng trách đội trưởng chắc đã đáy nghiền dấu yêu của anh lắm.

Nhưng khi nhìn thấy Kim Hyukkyu, em như lại lần nữa trở về năm tháng đó. Khoảng thời không em vẫn còn anh bên cạnh, đong đầy như người thân thương.

Anh rời đi chắc để lại bao đắng cay cho Điền Dã lắm nhỉ? Có thể em của anh đã ôm chặt chiếc chăn vẫn còn lưu chút hương của Hyukkyu lúc trời đã tô mảng đen kịt, lúc những vì sao không thể dọi tới em.

Có lẽ em đã khóc.

Rồi chẳng bao lâu, lại kiên cường chiến đấu dù anh chẳng còn ở cạnh. Còn điều gì về anh mà em có thể giữ.

Hyukkyu tiến lại gần Điền Dã, bàn tay thon dài của anh bao trọn lấy đôi tay nhỏ nhắn đang duội những dòng lệ hoen ấm nơi đuôi mắt.

Tay còn lại anh vuốt ve gương mặt của Điền Dã, dấu yêu của anh.

"Iko, don't cry."
(Iko, đừng khóc.)

"I can't."
(Em không thể.)

Nước mắt thi nhau mà tuôn dài trên gương mặt của Điền Dã. Bao uất ức chịu đựng bấy lâu, bao nhớ thương mong chờ suốt từng ấy thời gian lắng đọng qua những giọt lệ mằn mặn, rơi xuống bàn tay gầy guộc kia. Kim Hyukkyu chỉ có thể ôm Điền Dã vào lòng, để cậu gục lên vài mình mà nấc lên từng khẽ.

Tiết trời vùng Iceland vào buổi đêm lại lạnh buốt hơn. Gió thổi lao xao từng tán cây bulô già tuổi.

Dù trời lạnh, rất lạnh nhưng được ôm Điền Dã trong lòng, Hyukkyu cảm thấy ấm lên đôi phần. Chắc do em của anh là một con thỏ bông ấm áp. Kim Hyukkyu thích được dựa vào Điền Dã, ôm em, nằm trên đùi em bởi Điền Dã rất mềm và ấm.

Mùi gió trời dịu nhẹ của đất Vân Nam luôn vờn vởn quanh khứu giác của Hyukkyu. Nó khiến anh nhớ về quê hương, an yên và cánh đồng rộng lớn*.

Giờ đây anh lại được ngửi thấy hương mùi ấy lần nữa. Có lẽ nguyện ước dưới vầng quang lúc nãy đã thành thực. Hoặc là ước mong cả đời của Kim Hyukkyu đã thành hiện thực.

Trời đêm Iceland còn có điều đặc biệt hơn, dải ngân hà với muôn vàn sắc màu của vũ trụ được hiện lên trên khung trời sau tán mây mù.

Kim Hyukkyu ngẩn người trước vẻ đẹp của tạo hoá, anh vỗ nhẹ người đã nín khóc từ lúc nãy nhưng vẫn ôm chặt anh lúc này.

"Iko, look iko."
(Iko, nhìn kìa iko.)

"What?"
(Chuyện gì?)

"Xīngxīng"
(Ngôi sao.)

Điền Dã nhìn lên bầu trời, cậu choáng ngợp. Một vũ trụ với vô nhiệm áng màu, sáng lấp lánh với những ngôi sao và ngân hà.

Thật sự rất đẹp.

Khi Điền Dã mãi nhìn ngắm thế giới bao la nơi vũ trụ ngoài kia.

Kim Hyukkyu nhìn cậu, thế giới của anh.

Từng đợt ánh sáng hiện lên trong đôi mắt đen láy của Điền Dã, Kim Hyukkyu tưởng bản thân quay về ngày cả hai cùng nhìn nhau dưới cơn mưa xanh của Tallahassee.

Trong màn đêm của Tallahassee bang Florida, năm đó, có vị xạ thủ và hỗ trợ nhỏ của mình đứng dưới những vì sao sáng. Bàn tay hai người đã nắm chặt từ thuở nào, như thể chẳng có điều gì ngăn cách được đôi tình nhân nồng thắm.

Ánh mắt em năm đó dành trọn cho anh bao tình cảm của thời niên thiếu. Và anh dành trọn cho em hết thảy sự dịu dàng bấy lâu anh dành dụm.

Đôi ta tìm được nhau nơi cõi trần thế. Yêu nhau như vạn kiếp trước đã bất trùng phùng. Đắm say trong ánh mắt của kẻ kia. Trao cho nhau bao cử chỉ, tình thương và ấm áp.

Có anh và em nơi lòng nhân gian này, ta sưởi ấm cho nhau qua bao mùa lạnh lẽo.

Dù là nắng hạ dù là đêm đông.

Dù là quá khứ dù là tương lai hay ở thực tại.

Vẫn yêu nhau trọn kiếp người, chỉ có cái chết mới chia lìa đôi ta.

Ánh mắt năm anh 19 và ánh mắt của anh bây giờ vẫn hoài thế. Vẫn dành trọn bao nhớ thương và dịu dàng cho dấu yêu của anh.

Có lẽ Iko của anh khi đó và bây giờ cũng chẳng khác nhau là mấy vì những gì nơi đôi mắt của em lúc ở cạnh anh, lúc ta còn là cặp bài trùng hay dưới vũ trụ bao la này, thật cũng chẳng khác nhau là mấy.

Kim Hyukkyu cười, một nụ cười dành cho mỗi dấu yêu của anh.

Và anh nói.

"Iko, iko. Star in your eyes."
(Iko, iko. Vì tinh tú trong mắt em kìa.)

___________________
Cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Dạo này đi học nên chắc không đăng longfic đc đâu mặc dù có viết rồi. Mình sẽ đăng nhiều oneshort hoặc short fic khi bản thân rảnh nhá. Văn phong mình vẫn chưa tốt, vẫn mong bạn có điều gì góp ý thì bình luận cho mình nhe.

Have a nice day.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro