chương 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5: Mất con
Nam tỉnh dậy lúc nửa đêm. Nhìn sang người con gái đang ngủ gục bên cạnh. Anh đưa tay khẽ vuốt tóc cô, Nhi mở mắt, cô vội vàng, luống cuống:
- Anh.... anh có sao không? Đỡ hơn chưa?
Nam kéo cô vào lòng:
- Em giỏi lắm! Dám bỏ chạy, anh thề sẽ không để mất em nữa.
- Em.......
Nhi chưa kịp nói hết câu thì một đôi môi ấm áp ngăn cô lại.
Đêm đó, họ trao cho nhau tất cả...
Nam quyết định ở lại với Nhi. Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của hai người. Ba tháng sau, Nhi có tin vui, Nam bế bổng cô lên trong niềm vui sướng, anh quyết định đưa Nhi về nhà. Dù sao, cô cũng đang mang trong mình giọt máu của anh.
Trên đường đi, Nhi lo âu thấp thỏm, không hiểu sao từ lúc lên xe, cô có một dự cảm không lành. Nam dịu dàng nắm tay cô, anh hiểu nỗi lo lắng của Nhi nhưng đây là điều sớm muộn gì cũng phải đối mặt, anh sẽ cùng cô vượt qua. Bỗng: "kétttttt!"
Chiếc xe thắng gấp rồi lăn xuống vệ đường. Tai Nhi ù đi rồi không còn biết gì nữa.
Tỉnh dậy, xung quanh cô là một màu trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi, đầu nặng chịch, Nhi cố gắng gọi:
- Nam, Nam ơi, anh đâu rồi?
Cô y tá nhỏ nhẹ:
- Cô đừng cử động, vết thương của cô chưa ổn đâu.
- Con tôi, con tôi không sao chứ?
- Xin lỗi cô, đứa bé không còn, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
- Không! Không! Con tôi, con của tôi, trả con cho tôi.
Nhi vùng vẫy. Bất chợt, tiếng khóc, tiếng hét thất thanh đập vào tai cô:
- Nam ơi, mẹ xin con.......hãy tỉnh lại....nhìn mẹ đi con...tôi khổ quá....trời ơi!!!
Nhi gắng gượng đứng dậy:
- Đỡ tôi ra ngoài.
- Nhưng, cô ơi....
- Cho tôi ra ngoài, xin các cô!
Nhi nặng nhọc bước chân ra cửa, cánh cửa mở ra, Nhi sững sờ, Nam nằm trên chiếc băng ca trắng toát, mặt anh xám lại. Cô khuỵu xuống. Mẹ Nam nhìn thấy cô liền vồ đến, liên tiếp đánh vào người cô:
- Con điếm này, mày trả con cho bà. Mày giết mất con tao rồi. Ôi con tôi...
Y tá vội đến can ngăn. Nhi gục xuống, bất tỉnh.
"Chúng ta đã từng yêu nhau chân thành. Đã từng hạnh phúc bên nhau. Chúng ta đã từng có tình yêu thật sự.
Nhưng, cuối cùng tình yêu vẫn thua, thua hiện thực, thua áp lực, thua số phận...."


Chương 6: Trầm cảm


Cô gái ngồi thu lu trong góc giường, đôi mắt vô hồn nhìn ra cái cây màu lá đỏ qua cửa sổ căn phòng.
Nhi sống với căn bệnh trầm cảm đã nửa năm nay. Hàng ngày, cô luôn ngồi ngắm cái cây ấy, việc làm duy nhất với cô.
Ông bác sĩ già lắc đầu rồi buông tiếng thở dài, xót xa cho một người con gái.
Nửa năm sau...
Nhi ra viện, cô trở nên trầm lặng. Con người ta sau khi trải qua quá nhiều biến cố thì cuộc sống vốn đã không còn ý nghĩa lớn lao. Nhi đã nhiều lần tìm đến cái chết. Nhưng ông trời lại để cô sống. Đôi khi, hai chữ "số phận" khiến con người ta vùng vẫy ra sao cũng không tránh khỏi định mệnh.

�����Q�[B�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro