Cô gái không mặt - 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh sau đó, đoàn người đã tới nhà của Chung Dật San.

Bọn họ sống trong một căn hộ hai tầng tại một chung cư cao cấp, diện tích cả hai tầng gộp lại gần 300 mét vuông. Hai người này chỉ là nhân viên công chức bình thường, giá của ngôi nhà này rõ ràng là vượt quá khả năng chi trả của họ.

Từ Mập và điều tra viên đi vào phòng của Chung Dật San ở tầng hai, tiến hành tìm kiếm cẩn thận nhưng không tìm thấy điện thoại di động và cặp sách của Chung Dật San, chỉ tìm thấy laptop của cô bé.

Cảnh sát Vương đang nói chuyện gì đó với cha mẹ Chung Dật San, Chu Hải bảo Từ Mập lấy tất cả nhật ký của Chung Dật San mang đến. Sau khi xem lướt qua một lượt, anh xuống lầu đi tới bên cạnh cảnh sát Vương. Chu Hải tháo găng tay xuống, khẽ vuốt cằm, nhìn cha mẹ Chung Dật San:

- Chúng tôi cần mang laptop và một ít nhật ký của cô bé đi để sử dụng trong quá trình điều tra. Hai vị cứ yên tâm là sau khi kết thúc chúng tôi sẽ trả lại bản gốc nguyên vẹn.

Người mẹ liếc mắt nhìn chồng, không thấy bất kỳ phản ứng ngắn cản nào liền gật đầu rồi nói:

- Quần áo của San San tôi đã chuẩn bị xong, phiền anh đem đi mặc cho con bé! Cảm ơn!

Mọi người rời đi, ngồi trên xe Chu Hải không nói một lời, cảnh sát Vương vẫn cảm thán:

- Haiz! Một thiếu nữ xinh đẹp và đang khỏe mạnh như thế lại chết như vậy. Tiểu Bành và những người khác vừa kiểm tra camera giám sát của chung cư, 12h02 ngày 22 tháng 6, Chung Dật San rời khỏi chung cư bằng một chiếc tãi nhưng không thấy rõ biển số, đoạn phim đã được gửi đến bộ phận kỹ thuật để phân tích rồi. À! Giờ này cũng không còn sớm, chúng ta về họp một chút, ngày mai hãy đến trường.

Từ Mập nhìn Chu Hải, bình thường vào những thời điểm như vậy, Từ Mập đều khá tôn trọng ý kiến của Chu Hải, mặc dù vị trí của anh ta cũng coi như thay quyền tổ trưởng ở tổ 2.

Chu Hải lập tức gật đầu.

- Cũng được, tôi cũng muốn tới đó một lần. Những người bạn thân của cô bé là điểm quan trọng trong việc điều tra. Mặt khác, cảnh sát Vương có thể điều tra một chút về tình hình thu nhập của cha mẹ cô bé không? Hai viên chức sống trong một biệt thự như vậy dường như có chút gượng ép.

Từ Mập Mạp ngồi bên cạnh đưa đầu qua thăm dò:

- Đúng vậy, còn cậu bé tên Trương Dương nữa. Khi đến trung tâm hai đứa bé đi trên một chiếc Cayenne. Theo lời người mẹ thì quan hệ của năm nhà rất tốt. Có khi nào giữa bọn họ có xung đột lợi ích không?

Cảnh sát Vương cười nói:

- Có thể lắm, vừa nãy tôi cũng nghĩ đến vấn đề này! Tôi đã nhắn wechat cho các điều tra viên, bảo bọn họ thử điều tra qua một lần, không chừng tối nay sẽ có tin tức.

~~~~~~~~

8h sáng ngày 24 tháng 6 năm 2014

Đúng giờ hẹn, Chu Hải và Từ Mập đã đến trước cổng trường Nhất Trung. Cảnh sát Vương ở bên kia đường vừa nghe điện thoại vừa giơ tay vẫy vẫy bọn họ. Hai người giơ tay ra hiệu, lập tức chạy tới.

Người gọi điện cho cảnh sát Vương là điều tra viên, anh ta nói tất cả thông tin về cha mẹ Chung Dật San đã được gửi tới, cảnh sát Vương nhanh chóng đưa điện thoại cho Chu Hải xem. Chu Hải nhận điện thoại, trên đó viết:

Cha: Chung Chí Cường, nam, 45 tuổi. Phó bí thư đảng ủy kiêm Phó Cục Trưởng cục đất đai thành phố Đông Nam. Theo thống kê về phương diện tài sản có liên quan cho thấy, số tiền dùng để mua căn hộ của bọn họ chủ yếu là đến từ tiền bồi thường di dời căn nhà cũ của cha mẹ bọn họ.

Mẹ: Lưu Hiểu Yến, nữ, 43 tuổi. Trưởng phòng Quy hoạch Đô thị và Nông thôn của thành phố Đông Nam, nhìn qua chức vụ này không có gì đáng chú ý, tất cả các dự án xây dựng cần phê duyệt đều phải thông qua cơ quan của bọn họ.

Chu Hải thấy những tài liệu này quá hoàn hảo, nhíu mày lại. Xem tài liệu có thể cảm nhận được, dù nơi làm việc của hai người là hai cục khác nhau nhưng lẫn trong đó lại có rất nhiều mối liên hệ.

Chu Hải trả điện thoại lại cho cảnh sát Vương nói:

- Đây là thông tin do cơ quan cung cấp, vẫn nên tìm hiểu kỹ thêm một chút ở các nguồn tin ngoài.

Cảnh sát Vương vặn vẹo hai bàn tay, vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Chúng tôi không đủ người! Có một nhóm khác đang điều tra hung khí, tôi đã phái một điều tra viên đến đơn vị của bọn họ để kiểm tra. Lẽ nào anh cho rằng vụ án 23/6 này có liên quan đến nghề nghiệp của cha mẹ cô bé sao?

Chu Hải lắc đầu một cái:

- Bỏ qua đi, tới trường học trước đã, tôi còn một số nghi ngờ.

Bọn họ đi tới phòng bảo vệ của trường. Cảnh sát Vương phải liên lạc trước nhiều lần, mới được cho vào. Bây giờ nhà nào cũng chỉ có một con nên trường học hết sức cẩn thận, dù vậy cũng không hy vọng có thêm đứa trẻ nào bị ảnh hưởng.

Đây là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh Lỗ Đông, do đó những phụ huynh có chút khả năng ở thành phố Đông Nam, càng là người có tiền lại càng muốn cho con đến đây học, nên việc tùy tiện đưa một đứa bé đi, gia đình của học sinh sẽ rất bất mãn.

Hơn nữa đã gần cuối kỳ, kết quả học tập của mỗi học sinh đều gắn liền với thu nhập của giáo viên, do đó giáo viên cũng không muốn làm lỡ chuyện. Nhưng vụ án không thể không được phá, vị hiệu trưởng Trương kia đành phải bất đắc dĩ đồng ý. Nhưng ông ta có một yêu cầu, cố gắng hết sức giảm thiểu ảnh hưởng đối với học sinh. Nếu cần dò hỏi gì, đều phải hoàn thành trong một ngày hôm nay mà thôi, đồng thời phải có giáo viên của trường ở bên cạnh.

Cảnh sát Vương đồng ý, yên ắng dẫn người đi vào sân trường, theo giáo viên giáo vụ khoa lên tầng hai, hôm nay sẽ tạm thời trưng dụng văn phòng giáo vụ và ba văn phòng liền đó.

Sau khi chờ một lúc, giáo viên chủ nhiệm ôm một chồng sách giáo khoa chạy vào. Nữ giáo viên trung niên hơi mập này vén số tóc đang rối ra sau vành tai, nói với cảnh sát Vương:

- Xin lỗi! Vừa rồi tôi phải thông báo một chút về kỳ thi, không kịp đón mọi người.

Cảnh sát Vương cười, phẩy phẩy tay nói:

- Cô Kim không cần khách khí như vậy, là chúng tôi làm lỡ giờ lên lớp của cô. Có điều, vì thời gian gấp gáp nên phải phiền cô giúp chúng tôi trước, cô mời giúp hai em Trần Thu Thực lớp 11/7 và Vương Du lớp 11/9 đến đây, chúng tôi cần tìm hiểu chút chuyện. Sau đó cũng mời cô ngồi lại đây, chúng tôi muốn hỏi mấy câu.

Cô Kim gật đầu, nâng cổ tay liếc mắt nhìn đồng hồ:

- Được rồi, tôi và chủ nhiệm lớp sẽ chia nhau đi thông báo, như vậy cũng nhanh hơn một chút.

Sau đó cô gọi điện, không đầy năm phút, tiếng gõ cửa truyền tới, hai học sinh, một nam một nữ bước vào.

Trước đó họ đã nhìn thấy Mã Khả Khả và Trương Dương, hai đứa bé đó đúng là tuấn nam mỹ nữ, không ngờ Trần Thu Thực và Vương Du cũng như thế. Chiều cao của Trần Thu Thực đã vượt qua 180cm, thiếu niên để tóc mái thời thượng, che kín hoàn toàn lông mày, đôi mắt hẹp dài hơi rũ xuống, bước vào sau cùng là Vương Du. Cậu thiếu niên Trần Thu Thực chào cô giáo, nhưng chỉ có hành động không lên tiếng gì, còn đút hai tay vào trong túi quần.

Vương Du là một cô bé có vẻ ngoài vui tươi. Con mắt to mang theo một tia hoảng sợ, từ lúc bước vào cửa đã bắt đầu không ngừng nhìn về phía cảnh sát. Hai tay chắp ở sau lưng, sau khi bước vào, hai mũi chân không ngừng chà vào nhau. Bên trên giày da màu trắng có hình vài cánh hoa, theo hành động của cô bé, không ngừng lung lay, cô bé đang căng thẳng. L

Có điều, loại căng thẳng này, không phải là vấn đề. Người bình thường nhìn thấy cảnh sát đều căng thẳng, vì... bộ quần áo trên người họ khiến người khác cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Cảnh sát Vương phân công cho cố vấn và một giáo viên nói chuyện với Vương Du, anh ta nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, còn cảnh sát Bào nói chuyện với Trần Thu Thực, Chu Hải tiến lên một bước:

- Tôi theo cảnh sát Bào nghe ngóng một chút, Từ Mập, cậu ở lại học tập cố vấn đi.

Cảnh sát Vương nghe những lời Chu Hải nói, quay đầu nhìn anh nở nụ cười cảm ơn.

Ba nhóm bắt đầu tìm hiểu riêng, Chu Hải và cảnh sát Bào vào một văn phòng mười mấy mét vuông.

Một giáo viên giáo vụ ngồi trong góc văn phòng.
Mấy người ngồi xuống, nhiệt độ của điều hòa khá thoải mái, không nóng như ngoài trời, cảnh sát Bào cố gắng làm cho khuôn mặt mình trông bớt nghiêm khắc, vỗ vai Trần Thu Thực:

- Học sinh Trần, đến đây ngồi, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút thông tin thôi.

Có điều cậu thiếu niên vẫn không nói tiếng nào, ngồi xuống ghế chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bàn, Chu Hải và cảnh sát Bào ngồi đối diện. Cảnh sát Bào mở sổ ghi chép ra, bắt đầu hỏi:

- Cậu có biết Chung Dật San không?

Lúc này Trần Thu Thực mới dừng đôi chân không ngừng run rẩy lại, giương mắt nhìn hai người:

- Biết.

- Nghe mẹ cô bé nói, mấy đứa là bạn rất thân?

Trần Thu Thực gật đầu:

- Đúng vậy, học chung trường từ hồi tiểu học, cấp hai thì học chung lớp, tụi em từng là bạn cùng bàn nên quan hệ rất tốt.

- Năm người tụi em đều có quan hệ như vậy sao?

Trần Thu Thực gật đầu lần thứ hai.

- Cha mẹ em làm công việc gì?

- Cha em là giám đốc bộ phận xây dựng đô thị của Tập đoàn xây dựng Hoàng Hải. Mẹ là kế toán của tập đoàn.

Trần Thu Thực thay đổi tư thế ngồi, thân thể hơi di chuyển về phía trước, dùng sức nhấp môi một cái, nhìn Chu Hải và cảnh sát Bào.

- Cô ấy... chết thật rồi sao?

Chu Hải gật đầu, ánh nhìn vẫn chưa rời khỏi đôi mắt của Trần Thu Thực:

- Đúng, chết rất thảm. Hoàn toàn không thể nhận dạng, cần phải so sánh DNA với cha mẹ mới có thể kết luận được cô bé có phải Chung Dật San hay không. Do đó chúng tôi cần sự giúp đỡ của em để có thể nhanh chóng bắt được hung thủ.

Trần Thu Thực cắn cắn môi, viền mắt hơi đỏ lên:

- Anh hỏi đi!

Chu Hải chụp tay cảnh sát Bào ngăn chặn câu hỏi thẩm vấn lại.

- Cậu có biết, Chung Dật San có bạn trai không?

Bàn tay đặt trong túi quần của Trần Thu Thực siết thành hình nắm đấm.

- Không biết.

- Không biết, hay không muốn thừa nhận cô bé thích người khác?

Trong nháy mắt, Trần Thu Thực ngước lên, liếc Chu Hải rồi thở dài một tiếng:

- Haiz! Cô ấy thích Trương Dương.

Chu Hải suy xét về câu trả lời trông như chọc thẳng vào vấn đề của Trần Thu Thực. Nhưng thứ cậu bé đưa ra không phải một giải thích chính xác, Chu Hải nhìn cảnh sát Bào một chút.

- Ý em là, việc cô bé thầm mến Trương Dương vẫn tâm sự với em sao?

Trần Thu Thực thở dài một cái nữa, rút hai bàn tay trong túi ra.

- Đúng, cô ấy thầm mến Trương Dương. Nghe nói Trương Dương thích nữ sinh gầy, ba tháng trước cô ấy bắt đầu ăn kiêng giảm béo.

- Trương Dương có bạn gái chưa?

"Rồi."

Chu Hải đưa cho Trần Thu Thực một ly nước, động tác rút tay ra ngoài của cậu bé đã nói rõ rằng cậu không muốn giấu giếm nữa, đây là một biểu hiện tốt.

- Là Mã Khả Khả sao?

Trần Thu Thực ngẩn ra, ngước mắt nhìn Chu Hải:

- Đúng thế. Sao anh biết? Chẳng lẽ anh đã điều tra từ trước?

Cảnh sát Bào lắc đầu, Chu Hải nói tiếp:

- Chiều hôm qua Trương Dương và Mã Khả Khả đã tới trung tâm giám định tư pháp một chuyến. Bọn họ ngồi trên một chiếc Cayenne màu đỏ phiên bản giới hạn và nắm tay nhau khi xuống xe. Mặt khác, giáo viên của các em có thể cho cậu bé nghỉ học như vậy, đúng là quan tâm đặc biệt.

Trần Thu Thực khịt mũi, nhếch mép, trông rất kinh thường:

- Khỏi phải nói! Cha của Trương Dương vừa quyên tặng cho Nhất Trung khu dạy học mới. Các giáo viên đều theo phục vụ bọn họ, xe đưa đón của nhà bọn họ còn được dừng ngay trước cửa phòng học mà.

Cảnh sát Bào trợn tròn hai mắt:

- Ghê gớm vậy sao! Cha cậu bé làm công việc gì?

- Chủ tịch tập đoàn bất động sản Tân Thiên Địa — Trương Chấn Vũ.

Chu Hải không có cảm giác gì, dù sao anh cũng vừa về nước chưa tiếp xúc quá nhiều. Nhưng cảnh sát Bào lại giật mình, hít vào một hơi lạnh lẽo. Nhìn hành động của anh ta, Chu Hải liền hiểu, Trương Chấn Vũ chắc chắn là một người rất nổi tiếng ở Đông Nam.

- Xem ra, Trương Dương nhất định là đối tượng theo đuổi của rất nhiều nữ sinh ở trường này.

Trần Thu Thực gật đầu, Chu Hải hỏi tiếp.

- Vậy em có biết ai không thích Chung Dật San không, người đố kỵ với cô bé hoặc người có mối quan hệ không tốt với cô bé chẳng hạn?

- Đa số nữ sinh ở Nhất Trung đều rất đố kỵ với cô ấy. Dù sao cô ấy và Trương Dương cũng là bạn cùng bàn, bị người ta ném bóng nước trong nhà vệ sinh, đi trên đường thì bị người ta phun mực. Tuy cô ấy không than thở gì với em, nhưng em biết tất cả những việc cô ấy phải chịu đều là vì Trương Dương. Nhưng thực ra đối với mấy nàng công chúa mơ mộng kia thì cô ấy là bia đỡ đạn của Mã Khả Khả.

Xem ra Mã Khả Khả rất giỏi lợi dụng người xung quanh để bảo vệ mình, Chu Hải hỏi Trần Thu Thực tiếp:

- Vương Du cũng thích Trương Dương sao?

Đột nhiên chuyển đề tài về Vương Du như thế, khiến Trần Thu Thực hơi run run, có điều cậu vẫn gật đầu:

- Cô ấy khá bí ẩn. Xưa nay chưa từng nói rõ điều đó. Có điều ánh mắt cô ấy nhìn Trương Dương cũng khá giống với Chung Dật San.

Trần Thu Thực quan sát rất cẩn thận, có lẽ bọn trẻ bây giờ trường thành rất sớm, dù sao trên TV mỗi ngày đều có rất nhiều loại tin tức. Truyện trên mạng toàn là tổng tài bá đạo, còn có văn học vườn trường cái gì đó nữa. Có rất nhiều bạn trẻ mang tâm lý muốn hưởng lạc, bọn họ thường sẽ nhắm tới các thiếu niên thiếu nữ có gia cảnh tốt.

Chu Hải biết, tuy Trần Thu Thực muốn che giấu tình cảm của mình với Chung Dật San, nhưng những thứ vừa nói ra đều rất chân thực.

Đột nhiên Chu Hải hỏi:

- Ngày 22 tháng 6, từ 17h – 22h cậu ở đâu?

Trần Thu Thực thoáng suy nghĩ:

- 14h em trở lại trường, sau 17h thì ở trong phòng học, rồi ăn cơm với các bạn cùng lớp, 22h tụi em tắt đèn đi ngủ.

Chu Hải gật đầu:

- Được rồi! Chúng tôi sẽ kiểm tra nó sau.

Chu Hải liếc nhìn cảnh sát Bào, anh ta gật đầu với Chu Hải.

- Ừ, cứ vậy đi. Nếu sau này có chuyện gì, chúng tôi sẽ liên hệ em sau.

Trần Thu Thực đứng dậy, đút tay vào túi quần lần nữa, quay người bước được hai bước, quay đầu lại.

- Em có thể đến nhìn cô ấy không?

Chu Hải lắc đầu:

- Đợi sau khi vụ án của cô ấy kết thúc, lúc an táng có thể đến nhìn.

Trần Thu Thực không ở lại, quay lưng bỏ đi, nhưng tấm lưng toát ra một vẻ rất bi thương.

Mặc dù không có tiến triển gì đáng kể sau cuộc trò chuyện với Trần Thu Thực. Nhưng anh đã hiểu được mối quan hệ giữa năm người bọn họ và cũng loại trừ sự nghi ngờ đối với Trần Thu Thực.

Hai người quay lại phòng giáo vụ, thấy cảnh sát Vương và giáo viên chủ nhiệm đã nói chuyện xong.

Không đợi Chu Hải hỏi, cảnh sát Vương đã đưa sổ ghi chép cho anh xem.

- Pháp y Chu xem này!

Trong mắt giáo viên, Chung Dật San là một nữ sinh ngoan ngoãn, hoạt bát và thoải mái, kết quả học tập trong top 10 của lớp. Tích cực tham gia các hoạt động, dường như không có ai không thích cô bé.
Có điều, nữ sinh trong lớp đối xử với cô bé khá đặc biệt, không quá ghét nhưng cũng tuyệt đối không thân thiết. Do đó chỉ có Mã Khả Khả là có quan hệ tốt nhất đối với cô bé.

Chu Hải đặt sổ xuống. Hầu như không có bất kỳ manh mối nào từ những thứ này, cũng như không thể điều tra tất cả các nữ sinh trong lớp.

Từ Mập và cố vấn cũng đẩy cửa bước vào, lắc đầu nhìn mọi người.

- Sáng sớm hôm qua Vương Du đã quay lại trường, chủ nhật là sinh nhật bà ngoại cô bé, cả nhà đều ở cùng nhau để chúc mừng. Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ nói, phụ huynh của Vương Du đã gửi tin nhắn xin nghỉ vào thứ bảy.

- Xem ra, tất cả người nhà đều là nhân chứng rồi.

Cảnh sát Vương khua tay.

- Ừ. Đã điện thoại xác nhận qua, gọi hai học sinh khác vào đi.

Mã Khả Khả được đưa tới phòng của Chu Hải và cảnh sát Bào, cô bé bước vào, không ngại cũng không sợ, đi thẳng tới, ngồi xuống chỗ trống đối diện Chu Hải. Cảnh sát Bào mở sổ ghi chép ra:

- Họ và tên?

- Mã Khả Khả.

- Quan hệ giữa em và Chung Dật San là gì?

- Bạn học.

- Ngày 22 tháng 6, từ 16h – 21h em đang ở đâu? Có ai làm chứng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro