chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 1 tháng trôi qua từ ngày ông Lâm Thế Vinh đi công tác. trình độ buôn lậu và ăn hối lộ của ông ta đã đạt tới mức độ tinh vi. Các bảo tàng và công ty dầu khí của gia đình ông ta được sử dụng chủ yếu vào mục đích rửa tiền. Thâu tóm toàn bộ các đường dây xã hội đen mặc dù ông ta đi theo con đường chính trị. Phải nói Lâm Thế Vinh chính là một con cáo già. Nhưng được cái này thì mất cái kia, gia đình Lâm Thế Vinh không hạnh phúc. Vì thói trăng hoa của mình, ông ta có tận 4 đời vợ nhưng chỉ có 3 đứa con. Lâm An Hạo và Lâm An Hoàng là con của người vợ đầu, còn An An là con của người vợ thứ 4. Người ông ta yêu nhất có lẽ là mẹ của An An, mà bà ta đã phản bội ông đi theo nhân tình, và giờ ông ta không lấy thêm 1 bà vợ nào nữa. Lâm Thế Vinh muốn dùng phần đời còn lại để làm bá chủ, làm người quyền lực nhất, dã tâm của ông ta không cho phép có thời gian để bận tâm tới đàn bà.
Lâm An Hạo cũng vậy, dưới sự rèn luyện của cha và trong lòng luôn có mối thù hận mà hắn vô cùng tàn nhẫn. Những gì hắn không có được thì hắn sẽ phá nát. Hắn từng ngủ vụng chộm với chính người vợ thứ 3 của cha mình năm hắn 15 tuổi. Từng tự tay giết chết những kẻ ngáng đường làm ăn của gia đình. Lâm An Hạo là con thú máu lạnh
Lâm An Hoàng vì bệnh tật mà luôn có suy nghĩ lệch lạc. Năm hắn 8 tuổi chính mắt nhìn thấy mẹ ruột bị sát hại, trước khi chết còn bị 5 người đàn ông làm nhục. Nỗi đau trong lòng An Hoàng rất lớn, bao nhiêu năm qua luôn sống trong dày vò sợ hãi.
############################
- An An nhớ ba mẹ, con muốn về nhà, con muốn về quê. Con mơ thấy mẹ con gọi con. Con không thích ở đây, con phải về nhà để đi tới trường. Con không chịu đâu. Mẹ ơi....con muốn về...
- Tiểu thư của tôi ơi, đây là nhà của cô mà. Cô nói nhỏ thôi kẻo các thiếu gia nghe thấy, đến tai ông chủ tôi sẽ bị trách phạt mất thôi
An An khóc nức nở vì nhớ nhà. Dạo gần đây cô bé luôn ngủ mơ thấy ba mẹ đi tìm mình, cô thấy mẹ cô khóc rất nhiều. Cả thằng mập ú nữa, lâu không tới trường cô lo cô bị thầy giáo phạt mất, mập ú cũng không ai chơi. An An gào lên khóc rất lớn. Tiếng khóc của An An làm Lâm Hạo và Lâm Hoàng nghe thấy mà tìm đến. Lâm Hanh nghe An An đòi về làm cậu ta run rẩy sợ hãi vì lo An An đi mất
- An An không được đi đâu, có anh ở đây mà. Em không muốn ở cạnh anh sao, An An muốn bỏ anh sao? An An phải ở đây vĩnh viễn với anh đi mà em. Nhà em ở đây, đây là nhà chúng ta mà.
Lâm Hoàng hoảng loạn, cậu ta lao tới ôm chặt An An, dường như chỉ lo bé con của cậu ta chạy mất. Người Lâm Hoàng run rẩy, 2 mắt đỏ ngầu vì nước mắt, nghe An An nói hắn không còn kiểm soát được hành động của mình. Tâm trí hắn hỗn loạn, bệnh cũ lại tái phát. An An bị ôm chặt, càng cố vùng vẫy thoát thân. Tất cả mọi người xung quanh đều muốn ngăn An Hoàng dừng lại mà cậu ta chỉ có la hét, cảnh tượng hỗn độn chỉ có Lâm An Hạo đứng như chết trân, hắn hét lớn :" tất cả im lặng cho tôi ". Người hầu nhìn nhau ý thức im lặng dừng lại, chỉ còn An Hoàng vẫn ôm ghì An An còn bé con chỉ biết bất lực mà khóc thút thít
- tất cả các người xéo hết ra ngoài
Lâm An Hạo thực sự nổi giận làm người hầu sợ hãi mà lui hết. Đôi mắt dữ tợn nhìn về phía 2 người em mình. Hắn hung tợn tiến tới bóp chặt 2 cái má mũm mĩm của An An quát lớn: " Nói ngay, mày nói với An Hoàng là mày không đòi đi nữa không tao giết chết mày. Nói ". An An sợ hãi, vô cùng sợ hãi, người bé đau đớn vì bị An Hoàng ôm chặt, 2 má đau vì bị An Hạo bóp mạnh :" em không đi đâu... Em không đi...không đi. " lâm An Hoàng lúc ý bình tĩnh lại được, cậu ta cũng khóc làm mắt đỏ ngầu vì lo An An đi mất. Phải gần 3 tiếng sau đó L An Hạo mới dỗ dành được em trai về phòng, bỏ lại An An nhỏ bé trong góc phòng đã khóc vì kiệt sức. Có lẽ sau này khi nhớ lại An An sẽ hiểu mọi chuyện giờ mới là bắt đầu.
Sáng hôm sau, Lâm An An tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Lâm An Hạo ngồi đó chằm chằm nhìn vào mình.
- nghe cho rõ, việc xảy ra ngày hôm qua anh không muốn lặp lại. Từ mai em sẽ phải luôn ở cạnh An Hoàng, chỉ cần An Hoàng phát bệnh thêm 1 lần nữa thôi là mày hiểu chứ. Kể cả ba cũng không ngăn được tao giết chết mày đâu. Đã sống ở đây thì tốt nhất hãy nhớ tới vị trí của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro