chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong eunjung ra thanh toán tiền rồi cả hai cùng đến một nhà hàng dùng bữa trưa. Vừa ăn eunjung vừa nhìn jiyeon, cô đang thắc mắc không biết jiyeon kiểu gì lại là thiên kim đại tiểu thư của một gia đình giàu có được vậy, trong tài khoản còn chưa có đến 10 triệu, chưa kể cách ăn mặc, cách tiêu xài quá bình thường, giản dị. Nếu không nhìn thấy những tấm ảnh jiyeon chụp cùng ông David Pack thì chắc cô đã nghĩ jiyeon khoát lát rồi. Thấy eunjung cứ nhìn mình rồi đâm chiêu, jiyeon ghé sát mặt mình vào mặt eunjung, ánh mắt có chút gian gian (chả biết từ lúc nào cô bé này lại có thói quen cười gian khi nhìn eunjung).

- Chị đang nghĩ gì vậy?

Tự dưng gần nhau như vậy làm eunjung nhớ lại tối hôm kia đụng chạm, cô hơi ngượng nên lùi lại sau ghế.

- Không có gì.

Eunjung chợt nhớ ra một chuyện, không biết jiyeon sẽ xử lý như thế nào, cô quan tâm hỏi jiyeon:

- À mà nếu em ra mắt trước công chúng thì gia đình em sẽ biết luôn đó, em có tính gì không?

- Em nghĩ cũng đến lúc em về nhà rồi.

Chuyện này jiyeon cũng đã dự tính trước, có lẽ sau khi ra mắt phim xong, mọi chuyện ổn thỏa rồi cô sẽ về nhà xin lỗi cha mẹ, dù gì mọi chuyện cũng đã rồi nên chắc họ sẽ tha thứ cho cô thôi. Jiyeon tin rằng nếu mình cố gắng thành công thì cha mẹ sẽ hiểu được quyết tâm của mình.
Sau khi ăn uống chuyện trò xong eunjung đưa jiyeon về nhà. Cả hai cùng xuống xe. Jiyeon bộ dạng hí hửng:

- Cảm ơn chị vì hôm nay nhé.

- Có gì đâu, khách sáo quá.

- Em nghĩ cảm ơn không chưa đủ thành ý.

Vừa nói xong, eunjung chưa kịp trả lời thì jiyeon đã nhanh chân bước lại gần và hôn lên má eunjung rồi cười rất tươi. Eunjung đơ người ra trước hành độngcủa jiyeon, không biết mấy nay con bé này bị gì mà cứ cố ý gần gũi với mình, hay do chính mình có tật giật mình không biết nữa.
Thấy eunjung đứng trơ ra đó, jiyeon đưa tay quơ quơ qua lại trước mặt eunjung, cái miệng chu lên thật đáng yêu:

- Chị ơi.

Eunjung chụp lấy tay jiyeon, gương mặt trở nên nghiêm túc:

- Em sau này đừng làm như vậy nữa, chị không thích đâu.

Gương mặt jiyeon bỗng xìu xuống, cái môi cong lên.

- Đùa thôi làm gì dữ vậy.

Đùa, nghe cái từ “đùa” làm eunjung còn giận hơn, “ta đây là ai mà nhà mi muốn đùa là đùa cơ chứ”.

- Đùa cái gì, mặt tui đâu phải ai muốn hôn là hôn được.

Thấy eunjung căng thẳng quá nên jiyeon cũng sợ, cô hơi cúi mặt, ánh mắt liếc liếc người kia.

- Con gái với nhau mà ngại gì?

Eunjung thấy jiyeon nói cũng đúng, chuyện này rất bình thường mà, sao mình lại nổi cáo lên chứ, đúng là mình có tật nên cứ hay giật mình, cô dịu giọng xuống:

- Ờ, nhưng mà con gái hay con trai cũng không được. Sau này cấm đụng tới chị.

- Xí.

Có vẻ như jiyeon không để tâm đến những lời đe dọa của eunjung, cô còn cả gan chòm người lên hôn thật mạnh vào má eunjung một lần nữa rồi chạy nhanh vào nhà, không quên chúc đại minh tinh: “chị yêu ngủ ngon”.
Eunjung vừa giận vừa thấy buồn cười “Sao con bé có thể xem nhẹ lời nói của mình như thế nhỉ, dám đùa giỡn với mình như vậy, đúng là Belle Pack có khác, không biết sợ ai là gì, thích làm gì cứ làm vậy đó”. Mặc dù mở miệng ra lẩm bẩm như thế nhưng thực lòng eunjung lại rất thích cảm giác được thoải mái vui đùa với jiyeon mà không có khoảng cách gì cả. Cô sờ tay lên má mình, khẽ mĩm cười, cảm giác cứ như cô và jiyeon đang hẹn hò, cô đưa jiyeon về, và jiyeon trao cho cô một nụ hôn để tạm biệt. Ước gì đây là sự thật nhỉ?

- Không được, mày nghĩ gì thế  Ham Eunjung?

Rồi cô tự cốc vào đầu mình, phải lập tức loại bỏ ngay ý nghĩ điên rồ ấy đi trong đầu, cô và jiyeon sao có thể, hai cô gái xinh đẹp như thế sao lại có thể, không được, ngàn lần không được. Dù đã cố gắng nhưng thực tế eunjung không có cách nào gạt đi những suy nghĩ về jiyeon, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi thứ tình cảm khác lạ đang lớn dần lên trong lòng mình đối với jiyeon. Nhưng làm sao có thể trốn tránh một khi trái tim đã trao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro