Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đang làm việc bên cạnh hay ngay cả trước mặt cậu đều là những mớ tài liệu khổng lồ có khi đứng ngoài cửa còn chẳng thể nhìn thấy mặt cậu, cậu đang lu bu với đóng tài liệu thì 1 giọng nói cất lên
-"Đây là hồ sơ về đối tác" thư kí Yoon lên tiếng và đưa cậu 1 tập hồ sơ
-"Anh thấy sao" cậu vừa làm vừa nói với anh
-" Tôi thấy rất ổn hồ sơ rất sạch sẽ " ra là cậu đang hỏi anh về đối tác
-"Uk nếu vậy được rồi, khi nào họ đến"
-"Ùm khoảng 30 phút nữa" anh xem đồng hồ trên tay rồi nói
-"Vậy được rồi "
-"Vậy tôi đi... Da... Daniel này... "anh ấp úng nói
-"Gì" cậu đang bận nên ko để tâm anh lắm
-"Nếu... Nếu người cậu tìm vẫn còn trên đời cậu sẽ như thế nào"
-"Tôi sẽ tìm ra em ấy cho bằng được"
-"Vậy... Vậy tôi đi trước" anh nhanh chóng bỏ đi thật ra hồ sơ đó anh đã thay đổi một chút, lúc đầu đọc anh đã rất sốc chỉ mong Daniel ko biết gì... Anh chỉ là muốn tốt cho cậu nhưng anh sợ cái công việc này sau hôm nay anh sẽ ko giữ được mất
-"Xin lỗi cậu Daniel... Anh chỉ muốn tốt cho cậu... "
Cậu sau khi thư kí của mình rời khỏi thì xem hồ sơ của đối tác, lần này cậu có 1 hợp đồng lớn với 1 công ty nước ngoài đó là công ty Ong thị  công ty này thành lập ko lâu nhưng nhanh chóng nổi tiếng, cậu thật muốn gặp giám đốc công ty người này thật khiến cậu cảm phục vì người này thật có tài năng rất giống cậu và ông cậu nên cậu nghĩ sau cuộc gặp mặt này cậu cũng sẽ có thêm kinh nghiệm, cậu nhìn sơ bộ người giám đốc tên Ong Sungho và vài thông tin về người đó , nhưng có 1 điều cậu ko hiểu đó là trong hồ sơ này ko có ảnh người đó cậu đâm chiêu suy nghĩ từ đó h thư kí cậu rất cẩn thận ko thể mắc những lỗi này đượccậu đang nghĩ có phải anh đang giấu cậu gì ko, cậu đang suy nghĩ thì có tiếng ... Cạch
-"Xin chào tôi là đối tác" cánh cửa mở ra bên ngoài là giám đốc của công ty Ong thị
-" Xin chào mời ngồi" cậu ko đứng lên chỉ tay về cái ghế đối diện vì đống tài liệu dày còn hơn cái bê tông này làm cậu ko thấy được gương mặt người đó ra sao, người đó cũng ko thấy mặt cậu nên cũng ngồi xuống cái ghế đối diện bàn làm việc của cậu. Cậu đứng lên nhìn bản tài liệu mà nói
-"Anh là giám đốc công ty bịch..... Se... Seongwoo... "cậu nhìn lên người đó mà hoảng hồn đó... Đó là anh, ko thể nhầm lẫn được đó là người cậu tìm kiếm hết bao lâu nay giờ lại ở ngay trước mặt cậu
" Da... Daniel" người kia nghĩ thầm ko thể là cậu được, thật ra anh giống cậu lúc coi hồ sơ ko nhìn thấy được hình đối phương về phần tên anh nghĩ trùng tên cũng là chuyện bình thường nhưng thật ra khi đọc được dòng chữ Kang Daniel anh đã rất ngạc nhiên nếu như... Nếu như người đó thật là cậu thì có lẽ anh đã khóc rồi nhưng anh lại cố chà đạp cảm xúc của mình và nghĩ ko phải cậu , nhưng h đây cậu đang đứng trước mặt anh người anh yêu đang đứng trước mặt anh ko thể nhầm lẫn được
-"Seongwoo là... Là em đúng ko... Đúng là em rồi" cậu đi đến và ôm ngay người kia vào lòng đúng là anh đúng là cơ thể này đúng là mùi hương này cậu ko thể nhầm lẫn được
-"Xin lỗi Kang tổng tôi ko phải người cậu nói , phải chăng cậu đã nhầm lẫn tôi với ai rồi" anh lạnh nhạt đẩy cậu ra và nói
-"Seongwoo đúng là em , anh ko thể nhầm được em có biết anh tìm em lâu lắm ko, bảo bối hãy về với anh đi anh sẽ ko để ai đụng vào em đâu , Seongwoo anh yêu em"nói rồi cậu hôn lên đôi môi mỏng của anh đúng là mùi vị ngọt ngào này bao lâu nay cậu đã nhớ nhung người này bao nhiêu, anh đẩy cậu ra nét mặt ko thể bình thản hơn
-"Xin lỗi Kang tổng tôi chợt nhớ có việc hẹn gặp cậu lần khác"anh định rời đi thì cậu nắm tay anh lại
-"Anh hứa sẽ ko ai có thể đụng vào em anh hứa... Seongwoo à anh nhớ em nhiều lắm... Xin em đừng... Đừng đi thời gian qua ko có em anh khó chiệu lắm anh ko thể sống thiếu em..." cánh tay cậu rung rẩy nắm lấy tay anh thật chặt cậu sợ... Cậu sợ nếu bỏ tay ra anh sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt cậu, cậu sợ... Cậu sợ lắm cậu ko muốn mất anh lần nữa.
Ai ai cũng luôn nói Kang tổng là 1 người lạnh lùng nhưng ko, cậu ko thế cậu rất sợ hãi, cậu sợ cô đơn cậu sợ ko có ai bên mình, nhưng thứ cậu sợ nhất là... Mất anh cậu rất sợ , thời gian qua cậu đã sợ hãi thế nào anh có biết, cậu sợ 1 ngày nào đó sẽ ko thể nhìn thấy anh lần nữa
-" Xin lỗi Kang tổng tôi bận việc" anh lạnh lùng hất tay cậu rồi rời đi.
Cậu quỳ xuống mặt đất hét to
-"ONG SEONGWOO tại sao em lại ko nhớ anh ... ngay cả 1 nụ cười em còn ko thể cho anh... Tại sao tại sao hả Seongwoo anh đã làm gì... SEONGWOOOO" cậu gào thét trong đau đớn tại sao anh lại ko nhớ cậu, tại sao lại nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng đó tại sao anh lại làm vẻ mặt lạnh lùng đó với cậu Ong Seongwoo cậu vừa thấy như một người xa lạ anh ko  ấm áp như ngày xưa nữa ko mở miệng ra là gọi tên cậu , Ong Seongwoo h đây với cậu thật xa lạ. Cậu đã rất nhớ anh những lời nói của anh như hàng nghìn con dao đâm thẳng vào tim cậu...
-"Seongwoo anh đau lắm em biết ko, anh đã rất nhớ em nhưng tại sao, tại sao Seongwoo à" cậu dù có chết cậu cũng ko thể ngừng nghĩ về anh cậu thèm khát được ôm anh được hôn lên bờ môi đó được ân cần diệu dàng với anh như ngày xưa... Nhưng anh h đây ko phải Seongwoo mà cậu biết... Ko phải...

Anh chạy nhanh về nhà lên phòng đóng xầm cửa lại, anh quỳ xuống đất ôm đầu khóc. Thời gian qua anh vẫn luôn cố quên đi cậu cố quên nụ cười của cậu cố quên sự ôn du mà cậu dành cho mình cố quên đi hơi ấm mà cậu trao anh, anh ko phải ko yêu cậu nhưng chỉ là anh ko dũng cảm níu kéo tình yêu cậu , anh nhớ đến lời nói của ba cậu anh sợ nếu anh còn níu kéo thì cậu sẽ gặp chuyện nghĩ đến đó anh đã hạ quyết tâm. Những đêm qua anh luôn cô đơn luôn khóc trong bóng tối anh thèm khát hơi ấm kia bao phủ lấy mình mỗi khi buồn anh cần hơi ấm đó , nhưng anh ko thể mỗi khi khóc anh luôn gọi tên cậu, anh biết việc cậu tìm anh lúc đó anh đã khóc rất nhiều anh muốn được gặp cậu muốn được gọi tên cậu muốn được ôm cậu thật chặt và nói Anh YÊU Cậu nhiều lắm nhưng anh ko thể... Trước khi anh rời đi anh đã nghe tiếng cậu gọi mình anh đã cố kiềm nén nước mắt mà ko lao vào ôm cậu thật chặt . Nhớ lại những lời nói của mình anh thật muốn giết chết mình tại sao lại nói thế ... Biết rõ cảm giác của cậu nhưng ko thể an ủi cậu, anh thật muốn giết chết mình ...
-"Daniel... Em hức... Em xin lỗi... Em ko đủ dũng cảm... Hức"anh khóc anh khóc rất nhiều khóc vì cậu khóc vì người anh yêu khóc vì tình yêu mỏng manh của 2 người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro