CHAP 10 - Bạn Bè?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi suy nghĩ của cô quay trở lại hiện tại, chị Tĩnh im lặng thở dài.

Có lẽ để Tân Chỉ Lôi và Tần Lam tự mình quyết định thì tốt hơn?

Dù họ có thể tiến xa đến đâu, dù là bạn bè, người yêu hay người lạ quen thuộc nhất, hãy để họ tự phát triển.

Cô cũng nhìn thấy lòng tốt của Tần Lam đối với Tân Chỉ Lôi

Cô không thể không biết Tân Chỉ Lôi đã gửi thứ gì đó cho Tần Lam. Dù sao Tân Chỉ Lôi cũng rất vô tư và không cố ý giấu cô. Người bạn mà cô tìm được cũng là bạn chung của họ.

Lúc đầu, cô cảm thấy Tân Chỉ Lôi đã đi quá xa và nghĩ đến việc ngăn cô lại, nhưng Tần Lam cũng trả nợ cho cô.

Cách đây một thời gian, Tân Chỉ Lôi ngã bệnh, Tần Lam rõ ràng rất bận rộn, nhưng nàng vẫn bay tới để đi cùng Tân Chỉ Lôi bất chấp mọi sự phản đối, và không rời đi cho đến khi Tân Chỉ Lôi bình phục.

Quân Bình nóng lòng muốn theo kịp những người đang nhảy lên nhảy xuống mỗi ngày, muốn Tần Lam quay lại phim trường càng sớm càng tốt để quay phim.

- "Quân Bình, tôi không thể đi được. Lôi Lôi bị bệnh, tôi phải ở lại với em ấy. Cho dù bây giờ em có đưa tôi đi, tôi cũng sẽ quay lại."

Trong phòng khách khách sạn Tân Chỉ Lôi, Tần Lam bình tĩnh kiên quyết, hôm nay dù Quân Bình có nói thế nào, nàng cũng không thể rời đi.

- "Chị ơi! Chị thật sự rất ấn tượng! Không phải Tân Chỉ Lôi không có người đại diện và trợ lý, còn chị thì sao? Hơn nữa chỉ là cảm lạnh mà thôi! Cũng không phải bệnh nặng!"

Quân Bình tức giận với Tần Lam, đoàn làm phim đã gọi điện cho cô nhiều lần để thúc giục cô. Nếu đoàn làm phim không thúc giục, hoặc nếu Tân Chỉ Lôi bệnh nặng, sao cô có thể không để Tần Lam đến? Nhưng chỉ là cảm lạnh thôi, còn Tần Lam thì sao?

- "Quân Bình, đây không phải là bệnh tật gì cả. Tôi chỉ biết hiện tại Lôi Lôi không được khỏe. Chẳng lẽ tôi sẽ bỏ qua cảm xúc của em ấy chỉ vì em ấy bị cảm sao?"

  Tần Lam cau mày nhìn Quân Bình, nàng biết Quân Bình có ý gì, cũng hiểu tại sao Quân Bình lại như vậy, cho nên nàng lựa chọn lý trí, hy vọng Quân Bình cũng có thể hiểu được nàng.

- "Nhưng bọn chị là bằng hữu, buông công việc đi gặp đã đủ thú vị rồi, chị không cần phải ở chỗ này trì hoãn công việc, Tân Chỉ Lôi nhất định sẽ không đồng ý."

Sau khi hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại, Quân Bình bắt đầu dùng tình cảm và lý trí thuyết phục Tần Lam

- "Đúng, bọn chị là bạn bè, nhưng bạn bè không nên ở đây để đồng hành cùng bạn sao? Công việc quan trọng hơn các mối quan hệ sao? Nếu công việc của mình không còn thì mình có thể tìm lại. Nếu bạn bè của mình không còn thì họ cũng không còn nữa. Đừng nói với chị rằng em vẫn có thể gặp những người mới. Chị không muốn nghe, Tân Chỉ Lôi là người duy nhất đối với chị và không ai có thể thay thế em ấy"

Tần Lam và Quân Bình đã làm việc cùng nhau nhiều năm, nàng biết rất rõ Quân Bình sẽ nói gì tiếp theo, chỉ là nếu mất đi một người bạn thì bạn sẽ không còn nữa, và sẽ có những người bạn mới.

Nhưng họ không phải là bạn bè

Bạn bè là duy nhất và không thể thay thế, huống chi là người yêu?

- "Tần Lam, nói thật cho em biết, hai người thật sự là bạn bè sao?"

Quân Bình bị Tần Lam làm nghẹn ngào, dường như Tần Lam đã im lặng rất lâu, nhưng cô vẫn cần một câu trả lời.

- "Ừ, chỉ là bạn bè thôi."

Tần Lam bình tĩnh nhìn Quân Bình, nàng hiện tại vẫn chưa chuẩn bị thẳng thắn thừa nhận, nàng đối với Tân Chỉ Lôi cũng không tin tưởng bất kỳ ai, kể cả Quân Bình.

Cho dù muốn thừa nhận, nàng cũng phải đợi xử lý xong NĐH mới có tư cách thừa nhận.

- "Lam Lam, hôm nay nhớ kỹ lời nói của chị, hai người là bạn bè."

Quân Bình nhắm mắt lại và từ bỏ tranh luận.

Cô chỉ hy vọng Tần Lam sẽ không hối hận về những gì nàng ấy nói hôm nay

Theo quan điểm của chị Tĩnh, Tần Lam thậm chí còn quan tâm hơn cả chị và trợ lý, và tự mình làm mọi việc.

Sau khi Tân Chỉ Lôi khỏi bệnh, thỉnh thoảng lại nhờ Tần Lãng đưa đồ đến. Những thứ đó rất đắt tiền, có thể thấy Tần Lam rất chu đáo.

Tình cảm của Tần Lam dành cho Tân Chỉ Lôi là gì? Đó có phải là tình bạn? Hoặc tình yêu?

Chị Tĩnh không hiểu nổi cũng không muốn nghĩ ngợi nữa bước tới giúp Tân Chỉ Lôi thu dọn hành lý.

Lúc cô cùng chị Tĩnh và trợ lý bước ra khỏi khách sạn, Tân Chỉ Lôi dừng lại, trầm ngâm nhìn lại, đôi mắt dưới cặp kính râm dài và phức tạp.

- "Chị Chỉ Lôi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tân Chỉ Lôi quay đầu lại nhìn về phía trước. NĐH đang đứng đó trong chiếc áo gió cùng với trợ lý của mình, trên tay cầm một bó hoa

- "Sao cậu lại ở đây? Cậu lại muốn chơi với tôi à?"

Tân Chỉ Lôi mỉm cười bước về phía trước và hồi tưởng lại NĐH. Các trợ lý đứng gần họ nhất để ngăn cản các tay săn ảnh chụp ảnh.

- "Không phải nghe nói chị quay xong rồi sao? Em đến tiễn chị, sau khi chị đi em cũng không biết sẽ chơi với ai."

  NĐH vừa nói vừa giao hoa trong tay cho Tân Chỉ Lôi. Anh cảm thấy hoa rất phù hợp với Tân Chỉ Lôi. Hoa có thể phát triển trong môi trường khắc nghiệt và tượng trưng cho sự kiên trì, bền bỉ và dũng cảm.

- "Cảm ơn."

Tân Chỉ Lôi nhìn hoa trong ngực mình hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nói lời cảm ơn với NĐH.

- "Không sao đâu, Chỉ Lôi tỷ, hãy đi đường an toàn nhé, lần sau có thời gian gặp lại nhé."

Tân Chỉ Lôi ngơ ngác nhìn những bông hoa trong xe, chị Tĩnh muốn nói gì đó nhưng lại không quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

- "chị Tĩnh, em không về Bắc Kinh, chị có thể lấy hành lý về. Nếu Tần Lam tới tìm chị, cứ nói là chị không biết em đi đâu."

  Đến sân bay, Tân Chỉ Lôi đột nhiên mỉm cười đứng dậy rời khỏi phòng chờ.

- "Em đi đâu?"

Chị Tĩnh ngước nhìn Tân Chỉ Lôi. Chị ấy có vẻ không ngạc nhiên.

- "Đi tìm chính mình."

  Bằng cách này, Tân Chỉ Lôi đã rời đi dưới sự giám sát của chị Tĩnh và trợ lý của chị ấy, và một mình bay đến nước ngoài để tìm lại chính mình.

Tần Lam biết ngày quay phim của Tân Chỉ Lôi, nàng kết thúc phim muộn hơn Tân Chỉ Lôi hai ngày, cho nên trước đó bọn họ đã thống nhất Tân Chỉ Lôi sẽ về Bắc Kinh chờ nàng

Nàng nắm chặt thời gian, cảm thấy đã gần đến lúc Tân Chỉ Lôi hạ cánh. Tần Lam gửi tin nhắn WeChat hỏi xem Tân Chỉ Lôi đã đến chưa.

Bên kia điện thoại không có trả lời, Tần Lam cũng không có coi trọng mà cho rằng Tân Chỉ Lôi không nhìn vào điện thoại của mình, tiếp tục nghiêm túc quay phim.

Buổi tối buổi diễn kết thúc đã hơn mười giờ, Tần Lam tắm rửa ở khách sạn, nằm trên giường nghịch điện thoại, vẫn không thấy Tân Chỉ Lôi trả lời.

Bình thường Tân Chỉ Lôi sẽ gửi tin nhắn WeChat cho nàng bất cứ khi nào cô có thời gian rảnh. Hôm nay cô đã hoàn thành dự án vào buổi chiều và dù sao thì cô cũng nên ở Bắc Kinh.

Tần Lam cau mày, bấm vào số điện thoại di động của Tân Chỉ Lôi, nhưng lại nhận được tin nhắn trả lời rằng số bạn gọi không nằm trong vùng dịch vụ.

Có lẽ đã có điều gì đó bị trì hoãn? hãy đợi một lúc nữa.

Tần Lam tự an ủi mình, chờ đợi một ngày quay phim rất mệt mỏi.

Ngày hôm sau, Quân Bình quẹt thẻ vào phòng đánh thức nàng dậy, phản ứng đầu tiên của Tần Lam khi dậy là nhấc điện thoại lên xem Tân Chỉ Lôi đã trả lời nàng chưa, nhưng cô vẫn chưa trả lời, không có gì cả. .

- "Quân Bình, đợi một chút, chị sẽ gọi điện thoại."

  Tần Lam ngăn cản Quân Bình gọi cho thợ trang điểm, đứng dậy đi đến cửa sổ bấm số của Tân Chỉ Lôi lần nữa. Câu trả lời là số bạn gọi không nằm trong khu vực dịch vụ.

Điều gì đó không đúng

Lúc này, Tần Lam cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, Tân Chỉ Lôi sẽ không bao giờ biến mất nếu không có lời giải thích.

- "Quân Bình, đi xin số điện thoại của người đại diện Lôi Lôi."

  Tần Lam đè nén sự bất an trong lòng, dùng tay nắm chặt rèm cửa.

- "Xin chào, xin chào? Bạn là ai?"

Chị Tĩnh đang ngồi trong văn phòng, ngơ ngác nhìn hoa trên bàn. Trước khi rời đi, Xin Zhilei đã yêu cầu cô đặt lên, và cô đã làm như vậy.

- "Tôi là Tần Lam, Tân Chỉ Lôi ở đâu?"

Quân Bình làm việc rất hiệu quả, cuộc gọi từ chị Tĩnh sẽ đến chỉ sau mười phút nữa.

- "Chị Lam, Lôi tử đi vắng, chị có chuyện gì vậy?"

Chị Tĩnh không ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Tần Lam, cũng như không ngạc nhiên khi nhận được sự rời đi của Tân Chỉ Lôi.

- "Đang đi đâu?"

Tần Lam nghiến răng nghiến lợi, buộc mình phải bình tĩnh lại. Nàng trước tiên tìm hiểu xem Lôi Lôi đã đi đâu, như vậy hôm nay nàng sẽ dễ dàng hoàn thành dự án hơn.

- "Tôi không biết."

Chị Tĩnh xoay ghế của sếp nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên trả lời.

- "Sao cô có thể không biết? Tôi không có thời gian tranh cãi với cô đâu, cứ nói cho tôi biết đi?"

  Tần Lam không thể tin lời của chị Tĩnh, nếu Tân Chỉ Lôi không nói cho nàng biết cô đi đâu, cô nhất định sẽ nói cho chị Tĩnh biết, nếu không chị Tĩnh sẽ không để Tân Chỉ Lôi rời đi.

- "Chị Lam, em muốn hỏi chị một câu, chị hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời em nhé."

Chiếc bút ký xoay quanh ngón tay chị Tĩnh vài lần trước khi chị Tĩnh hỏi.

- "Nói đi"

Tần Lam bây giờ không muốn trả lời vấn đề của chị Tĩnh, nàng chỉ muốn biết Tân Chỉ Lôi đã đi đâu, nhưng lại phải trả lời, sợ chị Tĩnh sẽ không nói cho nàng biết.

- "Đối với Tân Chỉ Lôi, chị là ai? Tại sao lại quan tâm cô ấy đi đâu?"

Chị Tĩnh đã có câu trả lời trong lòng, nhưng chị muốn Tần Lam tự mình nói ra

- "......bạn."

Tần Lam dừng một chút, nhưng vẫn lựa chọn nói bọn họ là bạn bè.

- "Thật sao? Không sao đâu chị Lam, em thực sự không biết Lôi tử đã đi đâu. Khi nào em ấy quay lại sẽ quay lại. Chị tự mình đi tìm."

  Cúp điện thoại xong, chị Tĩnh lắc đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Tần Lam, Tần Lam, thật dám nói, hy vọng nàng không hối hận

Nhìn điện thoại bị cúp máy, Tần Lam không kìm được cảm xúc, dùng sức ném điện thoại ra ngoài, đập mạnh vào góc, vỡ thành từng mảnh.

Quân Bình chứng kiến ​​toàn bộ quá trình Tần Lam mất tự chủ, cô im lặng không nói một lời, quay người rời khỏi phòng đi mua điện thoại di động.

Nhưng thật ra cô không nói cho Tần Lam biết, lúc đó cô và Tần Lam đang cãi nhau vì Tân Chỉ Lôi bị bệnh, cô đã nhìn thấy Tân Chỉ Lôi ở cửa phòng ngủ.

Đồng thời, cô cũng không nói cho Tần Lam biết, Tân Chỉ Lôi nghe được câu trả lời của nàng đã bật cười, điều này khiến cô cảm thấy đau lòng.

Kỳ thực Tân Chỉ Lôi biết cô đã nhìn thấy phải không? Vậy là Tân Chỉ Lôi cũng đang chờ câu trả lời đó phải không?

Trong thang máy, Quân Bình suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại di động ra bấm số của chị Tĩnh.

(Còn tiếp...)
===============================
+ Tác giả: 出雾见竹
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 24/03/2024  - 15:31 - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro