CHAP 24 - Bạn thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tân Chỉ Lôi vừa ra khỏi phòng không khỏi vỗ ngực. Cô thật sự không ngờ Tần Lam cũng ăn ở đây, lại đi nhầm phòng mà không ngẩng đầu lên nhìn.

- "Cô sợ cô ấy à?"

Lâm Thư Phương trầm tư nhìn hành động của Tân Chỉ Lôi. Không phải Internet nói rằng họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ sao? Đây có phải là một tình chị em giả tạo nữa không?

- "Không sao đâu. Chúng ta đừng nói về cô ấy nữa. Chúng ta đi dạo và uống chút gì đi."

Tân Chỉ Lôi vô thức né tránh ánh mắt của Lâm Thư Phương và kéo tìm lại chiếc phòng của chính mình một cách chính xác.

- "Chị, chị đã về rồi."

Cô trợ lý nhỏ đang làm việc chăm chỉ nhìn lên và chết lặng. Đây không phải là người phụ nữ giàu có đang theo đuổi chị gái mình sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

- "Xin chào, xin chào."

Lâm Thư Phương hào phóng ngồi ở bên cạnh Tân Chỉ Lôi, mỉm cười chào trợ lý và tài xế.

- "Đang suy nghĩ gì vậy? Đây là bạn cũ. Xin đừng nghe những lời đồn thổi bên ngoài nữa."

      Tân Chỉ Lôi nhìn trợ lý, nhìn Lâm Thư Phương, rồi nhìn mình, với ánh mắt kỳ lạ, cô tức giận gõ nhẹ vào má người trợ lý và bảo cô ấy bớt đọc tiểu thuyết

- "Ôi, ôi, em nhớ rồi, chị ơi, chị gặp rắc rối nhanh quá. May mà chị không làm thế, nếu không chị Tĩnh đã cân nhắc việc đến nhà chị Quân Bình để cầu hôn."

      Trợ lý lè lưỡi, làm trợ lý riêng của Tân Chỉ Lôi, Tần Lam đương nhiên quấy rối cô sao có thể không biết chuyện của Tân Chỉ Lôi và Tần Lam?

- "Chúng ta bắt tay vào công việc thôi. Tôi thấy Bắc Đẩu Thất Hành hiện đang rất nổi tiếng. Tôi dự định đầu tư và chi tiêu ít hơn. nghĩ sao?"

      Uống được ba hiệp, Lâm Thư Phương buông xuống, quay đầu nhìn Tân Chỉ Lôi, hỏi ý kiến ​​của cô.

      Không có gì sai khi các doanh nhân theo đuổi lợi nhuận. Cô ấy muốn đầu tư vì sự nổi tiếng của Bắc Đẩu Thất Hành. Cô ấy cũng muốn Tân Chỉ Lôi nghỉ ngơi và ra ngoài vui chơi.

- "A? có muốn đầu tư ít hơn không? Tôi không nghĩ điều đó là có thể. Đừng nói về việc chúng ta có thể sắp xếp lịch trình cùng nhau hay không. Cho dù chúng ta có thể cùng nhau làm được thì chắc chắn nó sẽ rất nổi tiếng, và Đầu tư chắc chắn sẽ rất nhiều, thu lại không hết."

      Tân Chỉ Lôi bối rối nghĩ về điều đó, thực ra cô cũng không phản đối việc ghi hình một mùa khác, chỉ là cô không biết Tần Lam nghĩ gì, chuyện của họ giờ đã bị mọi người ở Bắc Đẩu Thất Hành biết đến. cô sẽ không thể nghĩ về Hoa Thiếu 5 một cách tự nhiên được.

- "Làm kinh doanh không phải như vậy, chỉ là vấn đề xác suất thôi, cũng không phải là không đáng thử."

      Lâm Thư Phương lắng nghe cẩn thận đề xuất của Tân Chỉ Lôi, suy nghĩ một lúc và cảm thấy điều này khá khả thi.

- "Đừng nói chuyện kinh doanh với tôi, làm tôi đau đầu quá. Chúng ta nói chuyện khác đi."

      Tân Chỉ Lôi ôm mặt, bĩu môi làm bộ với Lâm Thư Phương. Cô không sinh ra để làm ăn. Cô nghe những lời này cảm thấy choáng váng, không chấp nhận nó.

- "Được rồi, vậy chúng ta nói về đi. Khi nào dự định tìm bạn đời? Khi nào dự định kết hôn? Tôi còn đang chờ làm phù dâu."

       Lâm Thư Phương mỉm cười và từ bỏ việc nói chuyện kinh doanh. Là một người bạn cũ, cô biết rõ điều đó. Cô ngay lập tức từ chối công việc kinh doanh. Cô không thể thay đổi ý định.

- "Tạm thời tôi không có ý tưởng gì, chị Tĩnh đã nói với chưa? Tôi vừa mới kết thúc một mối quan hệ, gần đây tôi bận nên không có ý định hẹn hò với ai nữa."

       Khi Tân Chỉ Lôi nghe thấy Lâm Thư Phương đang nói về chủ đề thúc giục hôn nhân giống như mẹ cô, cô hối hận vì đã không để Lâm Thư Phương nói về chuyện kinh doanh.

- "Tôi không nói thế, vậy thì nên nghỉ ngơi thật tốt và chuẩn bị tinh thần trước khi bước vào mối quan hệ tiếp theo. Nếu vội vàng rất dễ tìm nhầm người."

      Lâm Thư Phương nhướng mày, vui vẻ an ủi Tân Chỉ Lôi. Người bạn thân cũ của cô đã độc thân nhiều năm, sau này cô không biết ai đã hái hoa cho mình.

- "Năm nay chúng ta sẽ đón Tết thế nào đây? Mẹ tôi đã bảo tôi đưa một người về cho bà."

       Ngay khi vấn đề này được đưa ra, Tân Chỉ Lôi đang nằm trên bàn, yếu ớt lo lắng. Mẹ cô có bảo cô đưa người về, nhưng người được yêu cầu đón về lại là Tần Lam, nhưng cô và Tần Lam đã chia tay. Cô nên nói gì với mẹ mình?

       Chính Tần Lam đã phải ép mẹ cô chấp nhận mối quan hệ của bà với Tần Lam

       Bây giờ cô đã chủ động tách khỏi Tần Lam, cô là người không biết phải làm gì trong dịp Tết Nguyên đán.

        Kiếp trước cô đã quyết tâm không đối xử tốt với Tần Lam, nhưng kiếp này Tần Lam lại đến đây để đòi nợ

- "Trường hợp xấu nhất, sẽ không quay về. Hoặc là có thể kéo ĐTL và chị Tĩnh về, để mẹ của tập trung vào ĐTL và chị Tĩnh. Vậy thì không cần lo lắng bị ảnh hưởng."

      Lâm Thư Phương không ngần ngại đẩy ĐTL và chị Tĩnh về phía trước để chặn đạn, trong mắt mang theo nụ cười vui tươi và ác độc.

      Bốn người quen nhau đã lâu, thường xuyên đến nhà người khác dùng bữa tối.

     Năm ngoái họ cùng nhau về nhà Tân Chỉ Lôi. Cảnh tượng thật là tuyệt vời.

- "Bốn người các ngươi một người tính là một, khi nào thì kết hôn? Không kết hôn cũng không sao, ít nhất hãy mang người về cho mẹ nhìn xem!"

      Mẹ Tân Chỉ Lôi bước vào, nhìn bốn tên rác rưởi vô dụng trước mặt, từng tên một đều là rác rưởi.

- "Mẹ, con..."

      Tân Chỉ Lôi cố gắng phản bác, cô và Tần Lam còn chưa ở bên nhau, tự nhiên cô đau đầu vì mẹ mình.

- "Mẹ không phải mẹ con, mẹ cũng không phải mẹ con."

- "Tĩnh Tĩnh, trước tiên nói về con đi. Em gái con đã kết hôn rồi. Khi nào con mới kết hôn? Mẹ co lo lắng cho con đến mức mỗi ngày chỉ cần đến góc xem mắt với thông tin của con và ngồi đợi."

- "Thiên Lâm, con, ta nên nói nhiều nhất chính là con. Tại sao con lại nói con đùa giỡn với Lôi Lôi? Chính con đã trì hoãn chính mình! Bằng không bây giờ chẳng phải bọn trẻ đều chạy lung tung sao?"

- "Quên đi, còn con, con thì sao, đừng trốn tránh, còn có thể chạy trốn sao? Con nói con không phải không đủ tư cách, con muốn cái gì cũng không có, tại sao không tìm được? Nhìn xem, Cha con tức giận, con thật sự định xin cha mẹ loại con khỏi gia phả sao?"

- "Tân Lôi, con chính là người khó chịu nhất, con đã nói không quan tâm nam nữ, con có thể mang cho mẹ một người có thể thở được mà thôi! Mẹ hỏi con, năm sau con có thể mang về cho mẹ một người được không? Các chị em xung quanh ngày nào cũng hỏi bao giờ bế cháu."

       Miệng mẹ Tân giống như một khẩu súng máy, vả bốn người đang cúi đầu không nói lời nào trên ghế sofa, không chừa một ai trong số họ.

      Nhưng bà đã lo lắng chết đi được, dù bà đã già như vậy mà vẫn không biết tìm ai? Giá như bốn người họ có thể chơi cùng nhau thì sẽ như đàn chim cùng đàn!

- "Cái gì vậy? Hình như đồ ăn bị cháy rồi. Tôi vào bếp xem."

        Lâm Thư Phương, người không biết nấu ăn, là người đầu tiên rời bỏ ba người còn lại và bỏ chạy.

- "Mẹ nuôi, con trả lời điện thoại và nói chuyện với mẹ sau."

      Chị Tĩnh lấy chiếc điện thoại di động chưa nhận được cuộc gọi từ trong túi ra, giơ lên ​​chạy vào phòng ngủ trốn trong phòng ngủ giả vờ có chút thời gian rảnh rỗi

- "Tôi, tôi, bụng tôi đau quá, tôi cần đi vệ sinh."

       ĐTL bỏ rơi Tân Chỉ Lôi, không để ý đến cái nhìn của Tân Chỉ Lôi về kẻ phản bội, lao vào nhà vệ sinh không chút do dự.

- "Mẹ, mẹ nói hôm nay là Tết Nguyên Đán, sao mẹ lại nhắc đến chuyện này? Hơn nữa, em trai con cũng không phải không có con, ít nhất mẹ không có cháu gái để bế sao?"

       Tân Chỉ Lôi gần như bị ba kẻ không trung thực này chọc tức đến chết. Họ là ai vậy?

- "Chị hai ơi, người mẹ muốn ôm là con của chị"

Sau đó, Tân Chỉ Lôi một mình chịu đựng cơn bão lời nói, và cô cảm thấy tồi tệ khắp người. Vào ngày bắt đầu đi làm và rời nhà, cô đã thầm thề rằng sẽ không bao giờ quay lại ăn Tết vào năm sau.

(Còn tiếp...)
===============================
+ Tác giả: 出雾见竹
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 31/03/2024  - 11:55 - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro