①④ 𝓑𝓸𝓼𝓼

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*9:00 am sáng chủ nhật

Văn Đức còn đang vùi mình trong chăn ấm thì điện thoại cậu réo inh ỏi. Cậu lăn qua lăn lại rồi lấy chăn trùm kín đầu. Điện thoại cậu cứ reo liên tục làm cậu muốn tránh cũng không được.

– A..lô. – giọng cậu ngái ngủ.

– THỨC DẬY ĐI ĐỒ CON HEO LƯỜI!!!!!

Văn Đức giật mình quăng cái điện thoại ra xa, tiếng thằng cha nào mà thanh thót thế không biết. Màng nhĩ cậu muốn bung ra luôn rồi. Văn Đức nhặt cái điện thoại lên áp vào tai.

– Cậu đâu rồi? Lọt xuống bồn cầu rồi hả? Alô.... Alô!

– Sáng sớm anh lên cơn động kinh hả tên khốn đốn? Cái miệng của anh góp phần làm tôi tỉnh ngủ đấy! Có chuyện gì?

– Lập tức thay quần áo rồi đến nhà sách với tôi!

– Giờ này ấy hả? Tôi còn buồn ngủ lắm! Bữa khác đi nha! – Văn Đức chúi đầu vào cái gối định ngủ tiếp.

– Nè! Cậu nên nhớ tôi là boss của cậu đấy nhé! Tôi muốn cậu đi thì cậu phải đi ngay cho tôi. – Trọng Đại nhấn mạnh.

– Vậy cho tôi hai tiếng nữa nha! – Văn Đức kéo cái chăn lên trùm cái đầu lại.

– Tôi đến trước cổng nhà cậu rồi này! Năm phút nữa không có mặt thì biết tay tôi!

"tút...tút...tút"

Văn Đức lật đật bước đên cửa sổ nhìn xuống, tên ác ôn ấy đang dựa lưng vào chiếc xe hơi rồi còn đâu. Cậu đặt cái điện thoại xuống bàn rồi dậm chân bước vào nhà vệ sinh.

.....................................

– Thằng nhóc điên đó làm gì lâu thế không biết? Bực mình thật! – Trọng Đại đút tay vào túi quần nhăn nhó.

– Cái miệng lảm nhảm gì thế? – Văn Đức đứng chình ình sau lưng.

– Đợi cậu lâu quá chứ gì! Lên xe!

Văn Đức lầm bầm trong miệng chửi rủa gì đó rồi mở cửa xe leo lên một cách rất ư là "nhẹ nhàng".

– Nhẹ nhẹ thôi! Cánh cửa sút ra bây giờ! – Trọng Đại trêu.

——————————-

Chiếc xe của Trọng Đại dừng ngay nhà sách tại trung tâm thành phố. Anh và cậu tiến vào bên trong. Trọng Đại đi trước cậu đi phía sau, nhìn đâu cũng thấy sách cậu muốn hoa cả mắt. Thế mà tên ác quỷ kia lựa lựa gì đó rồi quăng cho cậu cầm. Hắn đọc sách trừ cơm á? Cậu cầm gần cả chục cuốn rồi đấy!

– Để xem bài tập ôn thi đại học, sách nâng cao, ..v..v.. Lấy hết luôn cho rồi!

Rốt cuộc là đống sách đã cao hơn cái đầu của Văn Đức. Văn Đức phùng mang trợn má lầm bàm chửi rủa, bỗng cậu nhóc nở nụ cười gian cực kì.

Trọng Đại đi hết chỗ này đến chỗ kia và lấy cả đống sách! Anh cứ việc đưa ra phía sau và sẽ có người cầm. Cứ thế anh đi hết nhà sách và rốt cuộc cũng dừng lại:

– Bấy nhiêu chắc đủ rồi!

Anh quay ra phía sau và nhanh chóng giật mình:

– Hả? Hai cô là ai thế?

Cô gái đó cười tươi:

– Tôi là nhân viên trong nhà sách! Có một cậu kêu chúng tôi đến đây để phụ anh cầm mấy cái này!

"Nhóc Văn Đức lại trốn việc nữa rồi! Đúng là đồ tiểu yêu!" Trọng Đại lầm bầm.

– Hai cô mang mấy cuốn sách này đi tính tiền và gói lại giúp tôi đi!

– Dạ vâng.

Nhiệm vụ cao cả của anh bây giờ là đi tìm nhóc con đó. Nhà sách thì rộng thênh thang biết cậu ta đi đâu chứ. Đúng là phiền phức!

Anh tìm từng ngõ ngách nhưng vẫn chưa tìm ra. Vã cả mồ hôi, nếu tìm hết từng nơi chắc đến tối quá! Mà chắc nhóc đó không hứng thú với mấy cuốn sách này đâu. Vậy nơi mà nó đến chỉ có thể là.....

*Khu truyện tranh:

– Ê nhóc! Ở đây truyện gì hay em chỉ cho anh với!

Văn Đức lân la làm quen với mấy đứa nhóc đang ngồi đọc truyện. Một cậu bé đeo kính cận chỉ tay lên giá sách:

– Anh đọc Doremon đi hay lắm đấy!

– Thế hả?

Văn Đức lấy cuốn truyện rồi ngồi bẹp xuống sàn như lũ con nít. Bọn chúng ngồi xung quanh cậu rồi cười nói vui vẻ. Văn Đức đùa giỡn với bọn chúng rồi kể chuyện này nọ. Cậu có vẻ thích con nít nhỉ? Trông cậu rất vui, cứ cười nói mãi.

– Anh ơi! Anh tên gì thế? – một bé hỏi.

– Anh tên Đức! – Cậu cười híp mí.

– Thế anh Đức có thường xuyên đến đây không? Hay là anh Đức kể chuyện cho tụi em nghe đi!

Cậu đưa tay xoa đầu mấy đứa nhóc ngồi xung quanh rồi hỏi:

– Thế mấy nhóc muốn nghe chuyện gì? Anh không biết nhiều chuyện lắm đâu!

Mấy đứa nhóc nhao nhao lên đòi cậu kể chuyện này chuyện kia. Văn Đức ổn định tình hình rồi cười:

– Thế anh kể nhé! Ngày xửa ngày xưa............

Cậu không biết trong góc có một người đang đỏ mặt vì cậu. Sao lúc cậu ngồi cạnh mấy đứa nhóc cậu lại dễ thương đến thế cơ chứ? Đúng là đốn tim người khác mà! Trọng Đại đưa tay sờ ngực, nhịp tim lại tăng lên rồi. Tên nhóc tiểu yêu này chưa hẳn là đáng ghét lắm!

Anh hắng giọng lấy lại tôn nghiêm:

– E hèm.... Văn Đức! Cậu biết là tôi đi tìm cậu nãy giờ không hả?

Văn Đức quay sang nhìn Trọng Đại rồi cười ngây thơ:

– Thì đó là mục đích của tôi mà! Đi nãy giờ mệt hem?

– Cậu đúng là... Đi theo tôi! – Anh khoát tay.

Văn Đức chia tay mấy đứa nhóc rồi lon ton đi theo Trọng Đại. Bỗng điện thoại trong túi của cậu reo lên, là số của tên Alex khốn kiếp! Văn Đức giả vờ giọng ngọt ngào:

– Em nghe đây!

– Văn Đức hả? Em gặp anh một tí được không? Anh đến Hà Nội rồi!

– Thế anh đến công viên XX chờ em nhé! Em sẽ đến ngay!

Trọng Đại dỏng tai lên nghe ngóng. Không biết nói chuyện với ai mà ngọt ngào thế nhỉ? Anh tò mò muốn biết lắm nhưng mà như vậy thì cũng có hơi vô duyên. Anh giả vờ hỏi bâng quơ:

– Ai gọi cậu thế?

– Anh không cần biết! Tôi đi đây tí nhé! Lát gặp ở quán kem SWEETIE!

– Ê! Khoan!

Văn Đức nói dứt câu thì đã chạy đi làm Trọng Đại gọi với theo mãi. Anh chau mày suy nghĩ, chịu hết nổi rồi! Đi theo thôi! Thế là Trọng Đại bám theo Văn Đức cho thỏa cái tật nhiều chuyện.

*Tại công viên:

Một chàng trai đeo kính trông rất điển trai, mặc áo sơ mi trắng và khoát áo vest bên ngoài trông rất lịch sự đang ngồi chờ ở ghế đá công viên. Từ xa xuất hiện bóng dáng của một cậu bé mặc áo sọc đỏ trắng, quần jean ngắn và đi giày thể thao. Vừa thấy cậu, anh ta đã chạy đến ôm cậu vào lòng.

– Anh nhớ em nhiều lắm Văn Đức à!

Văn Đức nhếch môi cười khinh bỉ rồi giả vờ đặt tay lên lưng anh ta. Định diễn nữa à? Đúng là tên đểu cán.

Trọng Đại ngồi trong xe thấy hai người ôm nhau thì đâm ra tức giận vô cớ. Anh chỉ tức là không thể ra khỏi xe mà đấm vào mặt cái thằng đó một cái.

Cậu từ từ rời khỏi người anh và nở nụ cười với anh:

– Alex à! Thực ra hôm nay em có chuyện muốn nói với anh!

Anh ta cười vui vẻ đưa tay vuốt tóc cậu:

– Em cứ nói đi! Anh đang nghe đây!

– Em muốn chia tay!

Nụ cười trên môi người con trai kia tắt ngấm, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Anh ta nắm chặt lấy tay Văn Đức:

– Em nói gì thế Văn Đức? Em đang đùa phải không?

Văn Đức gỡ tay anh ta ra rồi nói:

– Em không đùa! Thật sự là em không còn tình cảm gì với anh nữa.

Anh ta bắt đầu hoang mang níu kéo tay Văn Đức:

– Đừng đối xử với anh như thế mà! Anh đã làm gì sai sao? Em nói đi anh sẽ sửa đổi!

– Anh không làm gì sai cả, chỉ tại em yêu người khác rồi!

– Em nói gì? – Alex ngạc nhiên. Thật sự anh không tin là có ngày lại bị cậu bỏ rơi, lúc trước cậu mê anh lắm mà.

Văn Đức không trả lời mà lấy điện thoại ra bấm bấm gì đấy rồi gọi điện. Bỗng điện thoại Trọng Đại reo lên:

– Alô.

– Anh à! Anh đến đón em đi! Em đang ở công viên này, nhanh nhá! Em đợi anh đấy! – giọng của Văn Đức ngọt hơn đường.

Nhận thấy sự kì lạ trong giọng điệu của Văn Đức, Trọng Đại hiểu cậu muốn gì nên lập tức đảo xe rồi ngừng trước mặt hai người. Trọng Đại xuống xe rồi tiến đến ôm lấy Văn Đức:

– Em đi đâu lâu thế? Làm anh đợi cả buổi! – Anh trách yêu và hôn lên má cậu một cái.

Văn Đức không ngờ Trọng Đại lại diễn đạt đến như vậy. Tuy có hơi bất ngờ nhưng như thế càng tốt.

– Em đi gặp bạn em! Anh hư quá đi, đợi có tí xíu mà cũng kêu ca nữa. – Văn Đức giả vờ nũng nịu.

Alex bàng hoàng nhìn hai người âu yếm ngọt ngào trước mặt. Cái này nói đúng hơn là bị shock.

– Đây là Trọng Đại! Bạn trai mới của em! – Văn Đức nhìn Alex rồi giới thiệu.

– Hân hạnh được biết anh! – Trọng Đại đưa tay ra.

– Chào cậu. – Alex bắt tay Trọng Đại rồi gượng cười.

Văn Đức quay sang rồi bảo:

– Em có việc rồi! Em đi trước nhé! – cậu khoát tay Trọng Đại một cách âu yếm.

Khi Văn Đức định bước lên xe thì Alex cất tiếng, vẻ mặt hơi bị đau khổ:

– Hai đứa mình vẫn là bạn chứ?

Văn Đức xoay người lại đưa đôi mắt buồn bã nhìn Alex. Làm bạn ư? Lợi dụng cậu nhiêu đó chưa đủ hay sao? Bày đặt cái gì chia tay mà đòi làm bạn. Chưa đánh hắn tại đây đã là may mắn lắm rồi.

Cậu từ từ tiến lại gần anh, lòng Alex nhen nhóm lên một vài tia hy vọng nho nhỏ. Anh hy vọng Văn Đức sẽ đổi ý. Cậu đứng trước mặt anh nở nụ cười hiền, cậu nhón chân lên thì thầm vào tai anh:

– LỘN CÁI BÀN! Giải tán đi ba!

{Alex có ba mẹ là người Việt nhưng sinh ra bên Mỹ nên cũng hiểu tiếng Việt nhe mng}

Văn Đức và Trọng Đại lên xe chạy đi bỏ lại Alex với bộ mặt ngơ ngác. Từ đầu đến cuối chỉ là cậu diễn thôi, cậu không thiết níu kéo loại người như tên Alex đâu. Yêu vì vật chất thì chết đi, sống chi cho chật đất.

Trọng Đại thấy lòng nhẹ nhõm lạ lùng, anh vui nhưng không dám vui ra mặt.

– Thằng đó là thằng nào vậy? – Anh hỏi.

– Bạn trai cũ!

– Chia tay nó thật à?

– Thế chẳng lẽ đùa! Vậy cũng hỏi! – Văn Đức đang bực mình vì bản thân bị lợi dụng trong thời gian qua. Đúng là không thể tha thứ được.

– Ê! Tôi mời cậu đi ăn kem nhé! – Trọng Đại vui vẻ đề nghị.

– Làm gì tự dưng vui thế? Lên cơn nữa à? – Văn Đức đưa đôi mắt đề phòng nhìn anh.

– Thế có đi hay không? – anh gằn giọng.

– Ngu sao không. – Văn Đức cười tươi.

Chiếc xe lướt đi trên đường, và điểm đến là quán kem Sweetie. Liệu hai đứa này có yêu nhau không nhỉ?

24.09.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro