①② 𝓕𝓻𝓮𝓪𝓴𝔂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Sáng hôm sau:

Ánh sáng rọi vào căn phòng của đôi vợ chồng trẻ. Thanh Bình lấy tay che mắt lại vì chói. Như cảm thấy có cái gì lạ lạ, Thanh Bình nhìn sang bên cạnh. Việt Anh và Thanh Bình nằm chung một cái gối, tay Việt Anh vòng sang ôm eo Thanh Bình để ngủ. Cái gối ôm hôm qua cũng chả biết đã bị Việt Anh quăng đi đâu rồi. Tên Việt Anh này nguy hiểm quá nhỉ?

Thanh Bình nằm bất động hồi lâu, muốn tung cho Việt Anh một cước quá đi chứ. Hơi thở của hắn cứ phả vào mặt nó đều đều. Cự ly của cả hai rất gần, gần đến nổi nếu Thanh Bình quay mặt sang thì môi sẽ chạm môi ngay lập tức. Tim Thanh Bình lại đập liên hồi, mặt Thanh Bình hơi nóng nóng. Thanh Bình ngó sang cái đồng hồ bên cạnh. Thôi tiêu rồi!

– Việt Anh! Việt Anh à! Thức dậy đi! – Thanh Bình vỗ vào mặt hắn.

– Hơ.... chuyện gì thế? – Việt Anh dụi mắt ngồi dậy, đưa bộ mặt say ke nhìn xung quanh.

Thanh Bình tốc chăn ngồi dậy chạy vào nhà vệ sinh:

– Nhìn đồng hồ đi rồi biết!

Cái đồng hồ chỉ đúng 8h, Việt Anh chết điếng:

– Thôi rồi!

Lập tức chạy đi thay đồng phục, soạn bừa vài cuốn sách để vào cặp. Cả hai lên chiếc môtô chạy như điên khiến ai cũng phải tránh hết vào lề.

*Tại trường:

– Tên Mạnh Dũng đáng ghét, khó ưa! Báo hại người ta quỳ gối muốn rụng cặp chân luôn.

– Xin lỗi mà! – Mạnh Dũng xụ mặt.

– Sao không trang điểm cho kĩ vào để chiều rồi đi học luôn? Đã dặn bao nhiêu lần là đừng đi trễ rồi mà không chịu nghe. – Tuấn Tài nghiến răng nghiến lợi.

Số là Tuấn Tài và Mạnh Dũng đi trễ nên bị thầy Văn phạt quỳ gối trước cửa lớp. Cậu uất ức vì tại Mạnh Dũng mà cậu mới đi trể. Thầy Văn là người nổi tiếng có tính kỷ luật, đi trễ ngay tiết ông ta thì coi như xui rồi.

– Các em biết không? Hiện nay giáo dục được quan tâm số một ở các quốc gia từ nhỏ đến lớn. Dù sao các bậc thánh nhân cũng đã từng có câu: "Học không bao giờ muộn cả......

– Thế sao em đi trễ thầy lại không cho em vào lớp ạ? – Tuấn Tài ló đầu vào ngắt lời ông thầy làm cả lớp bật cười.

"Hahaha....hahaha"

Ông thầy nổi điên chỉ tay về phía cửa:

– Em quỳ ở đó cho đến hết tiết này cho tôi! Đã đi trể mà còn kiếm chuyện nữa hả?

Tuấn Tài bĩu môi rồi quay ra ngoài. Thiệt tình quỳ như vậy chắc đẹp mặt lắm nhỉ? Đang thở dài ngao ngán thì Thanh Bình và Việt Anh vừa vào đến. Mạnh Dũng nhìn hắn cười gian:

– Đêm qua làm gì mà hôm nay thức trễ thế?

– Làm cái đầu mày! Đi vào lớp không thì bảo? – Việt Anh mắng.

– Con đang bị phạt cha nội ơi!

– Mày quên trường này ai đứng tên à? Nói một tiếng là cho vào ngay thôi mà!

– Thế mà không nói sớm, làm hại quỳ từ sáng đến giờ.

Bốn người kéo nhau vào lớp. Hai tiết Văn đầu có vẻ tạm ổn vì Thanh Bình bận ngủ còn Tuấn Tài thì bận soi gương. Hôm nay có thú vui mới đấy, vừa soi vừa lầm bầm thế này nữa này:

– Ai dám chạm vào mặt ta, ta sẽ giết kẻ đó.

– Hôm nay uống lộn thuốc hả trời? – Mạnh Dũng nhìn Tuấn Tài một cách kì lạ.

*Tiết chủ nhiệm:

Cô giáo chủ nhiêm bước vào lớp mặt mày hớn hở:

– Lớp chúng ta lại có học sinh mới nữa này các em! – cô vẫy tay – Em vào đây đi!

Cả lớp hồi hộp chờ đợi không biết bạn học mới như thế nào. Trai hay trai? Đẹp hay xấu? Bốn người tụi Thanh Bình không hề đếm xỉa mà cứ ngồi làm việc riêng. Một giọng nói con trai cất lên:

– Xin chào các bạn! Mình là Văn Đức. Năm-nay-mình-18-tuổi. Hân hạnh được làm quen. – cố tình nhấn mạnh.

"RẦM"

Bốn đứa bàn cuối té ghế hội đồng, đứa nào đứa nấy mắt mở to hết cỡ mồm thì há hốc. Văn Đức còn nhìn họ cười tít mắt nữa chứ. Việt Anh lẩm nhẩm:

– Ngày tận thế đã qua rồi mà!

– Thằng tiểu yêu đó dám làm hồ sơ giả để vào tận đây học lớp 12 cơ đấy! – Mạnh Dũng toát mồ hôi.

"Chẳng lẽ anh ta muốn bám theo mình sát đít như thế à?" – Thanh Bình nhíu mày nghĩ thầm.

"Nhóc con đó định giành Mạnh Dũng với mình thật sao?" – Tuấn Tài khó chịu lầm bầm.

– Ở sau lưng Tuấn Tài và Mạnh Dũng còn một bàn trống, em ngồi đó một mình nhé! – cô giáo mỉm cười thân thiện.

– Dạ vâng.

Văn Đức cười tươi rồi bước vào chỗ ngồi, thuận mắt nên đá lông nheo với hai vợ chồng em dâu một phát làm cả bọn muốn té chập hai. Kinh khủng! Thiệt là kinh khủng!

Cô giáo xem đồng hồ rồi lắc đầu:

– Hình như còn một em học sinh mới nữa thì phải! Sao trể thế nhỉ?

Buổi học tiếp tục diễn ra. Văn Đức lôi trong balô ra nào là snack, nước ngọt, kẹo,...

Cậu nhóc nấp sau cái lưng to lớn của Mạnh Dũng vừa ăn uống vừa lướt web. Nghe tiếng nhóp nhép phía sau nên Mạnh Dũng tò mò quay lại nhìn, anh nhíu mày nói:

– Ê tiểu quỷ! Em đang làm cái hành động gì thế hử? Tin anh méc... ưm....

Đang nói giữa chừng bị Văn Đức dồn miếng khoai tây chiên dô họng nên im luôn. Bó tay! Anh vừa nhai vừa cười khoái chí:

– Mua ở đâu ngon thế? Cho anh cả bịch luôn nhé! :3

– Anh cứ lấy ăn cho ngoác mồm anh ra luôn cũng được! – cậu nhóc chăm chú vào cái điện thoại hơn là cuộc nói chuyện của Mạnh Dũng.

Tuấn Tài thấy Mạnh Dũng cứ thì thầm ăn uống cùng Văn Đức nên đâm ra bực tức, cậu quay xuống định rủa hai người một trận thì Văn Đức đã đưa cho cậu chai nước hoa quả. Cậu nhóc cười tươi:

– Cho anh này! Không hóa chất, không phẩm màu, không chất độc hại, không gây ô nhiễm môi trường. Ngon lắm!

Tuấn Tài chết trân dưới nụ cười của Văn Đức, sao mà nhóc con đó cười đáng yêu thế nhỉ? Trông chẳng giống tình địch của người khác chút nào. Tuấn Tài đưa tay nhận lấy trong vô thức:

– Cám ơn nha!

Văn Đức cười cười rồi lại ăn uống và say sưa cùng chiếc điện thoại. Bỗng cô giáo reo lên:

– A! Em là học sinh nhận được học bổng đây phải không?

– Dạ vâng là em! – một giọng nói con trai vang lên ở cửa.

Bốn người cũng không đếm xỉa cho mấy, Văn Đức thì khỏi nói úp mặt zô đống đồ ăn luôn.

Cô giáo lại cười tươi:

– Em giới thiệu về mình đi!

– Em là Trọng Đại, em chỉ mới 17 tuổi thôi! Mong được các anh chị giúp đỡ. – Trọng Đại gãi đầu cười cười để lộ hàm răng cực kì đáng yêu làm mấy "chị" nữ trong lớp há hốc mồm.

– Thành tích của em khá lắm nên đã được nhảy cóc lên thẳng lớp 12, lớp chỉ còn mỗi một chỗ ngồi thôi nên em ngồi ở đấy nhé! – cô chỉ về phía bàn của Văn Đức mà cậu nhóc vẫn không hay biết.

– Dạ vâng.

Bỗng cậu nhận ra cái bản mặt của Văn Đức. Hai chân chôn tại chỗ, mắt mở trừng trừng. Thoạt đầu thì muốn chết điếng nhưng rồi cậu lại nở nụ cười ranh ma. Phen này trời giúp cậu rồi, khỏi đi tìm chi cho mệt. Văn Đức đang chăm chú vào cái điện thoại thì có một bóng người xuất hiện trước mặt:

– Có duyên nhỉ?

Một giọng nói vang lên bên tai, nghe cứ như là lời oán trách từ cõi âm ti ấy. Văn Đức ngước lên:

– Ặc...ặc....

Vừa ho vừa vuốt ngực, Văn Đức sặc nước khi gặp lại bộ mặt của kẻ thù truyền kiếp. Cậu chỉ tay vào mặt cậu:

– Anh.... anh.... sao...sao....

– Định hỏi sao tui ở đây phải không?

– Ờ.... ờ. – Văn Đức gật gật cái đầu.

– Tui chết rồi nên hiện hồn về tìm cậu báo thù đấy!- Trọng Đại trừng mắt.

– Hơ...hả? Anh.... anh.... sao .......sao....

– Định hỏi sao tui vào lớp học của cậu chứ gì?

– Ờ... ờ. – lại gật đầu.

– Trời sắp đặt cho tôi gặp lại cậu đấy! Tôi không tha cho cậu đâu, tôi sẽ trả lại cho cậu cả vốn lẫn lời. – Trọng Đại nghiến răng.

– Anh... anh... định... định....

– Định hỏi tôi sẽ làm gì cậu hả?

– Ờ... ờ. – lại gật đầu.

– Cứ chờ đi rồi biết! – quăng cái cặp lên bàn. – Xích qua kia!

Văn Đức siết chặt nắm đấm cắn răng cắn cỏ xích qua một bên. Cô giáo và các anh chị trong lớp đang nhìn nên không được manh động. Phải bình tĩnh cái đã. Cô giáo nghiêm giọng:

– Các em quay lại bài nào!

Mặt Văn Đức nóng phừng phừng, mồ hôi cậu rịnh ra ướt cả trán. Nếu không phải đang trong lớp học cậu dám chắc sẽ tìm một vật thể cứng nào đó để đập chết tên khó ưa trước mặt một lần nữa. Nghĩ lại ngày hôm đó thì cậu lại rùng mình, đưa ánh mắt nhìn cậu ta chằm chằm.

– Nhìn cái gì mà nhìn?

Cậu biết nhóc con này đang nghĩ về cái gì, bất giác mặt cậu cũng đỏ lên ngượng ngùng. Văn Đức nuốt hết trôi mấy bịch bánh, cậu úp mặt xuống bàn.

"Sao số mình khổ quá vậy nè? Đi học mà cũng không yên nữa, gặp lại cái tên biến thái này mình biết làm sao đây? Lần trước lấy gạt tàn thuốc đập đầu hắn chắc hắn không dễ gì tha cho mình đâu. Lần này mình tiêu thật rồi! Hic..hic"

"Reng....reng...reng"

Chuông báo giờ giải lao, cả lớp đều kéo nhau ra ngoài. Trong lớp chỉ còn sáu người: Thanh Bình, Việt Anh, Tuấn Tài, Mạnh Dũng, Văn Đức và Trọng Đại. Trọng Đại lấy cuốn sách ra rồi dán mắt vào đó. Văn Đức bị bốn người lôi lên bàn trên tra khảo.

– Em có quyền giữ im lặng nhưng những gì em nói sẽ là bằng chứng trước tòa. – Mạnh Dũng ấn Văn Đức ngồi xuống ghế giáo viên, bốn người đứng xung quanh.

– Nè! Mọi người định làm gì em thế hả? Có ngon lấy súng ra bắn bỏ em luôn đi. – Văn Đức lè lưỡi thách thức.

Trọng Đại thấy đám người tụi nó lộn xộn thì đâm ra tò mò. Ngoài mặt thì đọc sách nhưng tai thì đang dỏng lên để nghe ngóng.

– Anh nói đi! Anh đã chui lỗ chó vào đây phải không?

"Bốp"

Văn Đức tặng cho Việt Anh một cái tát muốn văng hai con mắt ra ngoài. Cậu réo vào lỗ tai Việt Anh:

– Nghĩ sao mặt này mà chui lỗ chó hả???

Hắn tiếp:

– Vậy anh giải thích đi, anh mới 16 tuổi thôi, lại còn học dốt điển hình nữa, thế mà thằng cha nào can đảm cho anh vào lớp 12 thế hả? – Việt Anh khoanh tay.

"Cái gì? Nhóc con đó mới 16 tuổi thôi á? Vậy là nhỏ hơn mình một tuổi rồi!" – Trọng Đại tròn mắt ngạc nhiên.

– Anh đâu có làm gì đâu! Anh chỉ đem quả bom hẹn giờ gửi đến phòng hiệu trưởng thôi à! Tự dưng cái ổng cho anh học lớp 12 luôn.

– Định vào đây làm gì? – Thanh Bình hỏi.

– Hì hì.... Thì anh muốn đi theo em dâu của anh đấy mà! – Văn Đức nắm lấy cánh tay của Thanh Bình lắc lắc.

"Hả? Em dâu là sao? Mấy người đó có quan hệ với nhau à? Mà khoan sao trông mặt mấy người này quen thế nhỉ? Hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải. Việt Anh thì mình đã biết rồi nhưng còn mấy người kia thì... " – Trọng Đại đưa tay gãi đầu.

Tuấn Tài bỗng nhìn Văn Đức chằm chằm:

– Mà nè! Cậu với Mạnh Dũng thật sự là có gì không?

– Dĩ nhiên là không rồi! Anh nhìn mặt ảnh đi, cho em em còn giận đấy!

– Nhóc con này! – Mạnh Dũng giơ nắm đấm lên hù dọa, vậy mà còn cố lè lưỡi trêu người ta lại mới ghê.

Tuấn Tài nhẹ cả người, cậu lại cảm thấy vui một cách khó tả. Cậu quay sang nhìn Mạnh Dũng cười một cái khiến anh muốn rụng rời. Mới mấy hôm trước cáu gắt, hành hạ anh mà bây giờ lại tươi tắn thế kia, đúng là nắng mưa thất thường.

Cùng lúc đó, Văn Trường và Văn Khang đã xuất hiện ở cửa. Ngày nào giờ này hai đứa cũng đều qua đây hết. Vừa gặp Văn Đức thì Khang đã thốt lên:

– Văn Đức! Em làm gì ở đây?

Cả hai tiến vào bên trong, Trường chỉ vào Đức rồi quay sang hỏi Việt Anh:

– Bộ nó phá nhà hai anh lắm sao mà đi học cũng dắt nó theo vậy?

– Nè! Em nộp hồ sơ nhập học đàng hoàng nhá! – Văn Đức gân cổ lên để biện hộ cho bản thân.

– Ờ phải rồi! Đơn nhập học có tên là Bom Hẹn Giờ, đối tượng nhập học là con trai của Binlađen tên Binlanâu. – Mạnh Dũng châm chọc.

Văn Đức với tay đánh Mạnh Dũng một cái nhưng hụt. Mọi người ôm bụng cười sặc sụa, Văn Đức tức tối nhăn nhó mặt mày. Người ta có làm gì đâu mà cứ chọc ghẹo quài thế không biết. Cậu nhắm mắt nhắm mũi quát:

– Em không phải truyền nhân của Binlađen như anh nói nhá!

– Vậy sao từ nhỏ đến lớn thích chơi bom với lựu đạn không thế? – Việt Anh châm chọc.

– Kệ anh! Miễn sao được học chung với em dâu Thanh Bình là được rồi! – Văn Đức lại cười toe toét ôm lấy cánh tay của Thanh Bình.

Thanh Bình lắc đầu, đúng là con nít vẫn hoàn con nít. Bỗng Mạnh Dũng nhớ ra điều gì đó nên nhìn Văn Đức:

– Lúc nãy em với thằng nhóc mới chuyển vào thì thầm cái gì thế?

Anh khẽ chỉ về phía Trọng Đại đang đọc sách. Văn Đức giật bắn mình đưa đôi mắt đề phòng nhìn Trọng Đại một cái. Cậu kể lại chuyện hãi hùng hôm ấy cho các bậc "tiền bối" nghe.

Trong khi đó Trọng Đại đang dùng điện thoại nhập nhập cái gì đó. Cuối cùng cũng dừng lại đọc đọc rồi nhìn về phía tụi nó.

"Xem nào! Từ trái qua là hai anh em của tập đoàn JJ kiêm tập đoàn đá quý (Mạnh Dũng và Văn Trường), cậu chủ nhỏ của hãng mỹ phẩm ZHC kiêm tập đoàn sản xuất xe ô tô lớn trên thế giới (Văn Khang), tiếp đến là con trai của nhà thiết kế thời trang lừng danh (Tuấn Tài), con trai độc nhất của tập đoàn Nguyễn Thanh lớn nhất Việt Nam và là người sở hữu 10 cái quán bar lớn trong thành phố (Thanh Bình), đứng bên cạnh là.... Thiếu Bang Chủ của Hắc Long Bang lớn nhất thế giới Việt Anh người này thì mình quen, cuối cùng là tiểu yêu đó Văn Đức con trai của chủ tịch tập đoàn Hắc Long lừng danh và là đối tác của ba mình. Sao mấy nhân vật này lại tề tựu ở đây nhỉ? Hèn gì lúc nãy trông mặt họ rất quen."

~!@#$%^^&**@@&++_&|+$#@

– Chuyện là vậy đó! – cuối cùng Văn Đức cũng kể xong câu chuyện.

Văn Khang đưa tay sờ cằm làm mặt nghiêm túc:

– Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuy là biết em biến thái nhưng cũng không ngờ là em lại biến thái đến như vậy.

Văn Khang làm cả đám ôm bụng cười ngặt ngoẽo trong khi cái đầu của Văn Đức đang bốc khói. Văn Trường huých tay Văn Khang:

– Hôm bữa thằng đó chửi nó biến thái bị ăn nguyên cái gạt tàn rồi đấy! Em muốn ăn cái gì mà cười lớn thế hả?

– À..ừm.. anh xin lỗi! – Vai Văn Khang lại run lên vì cố nhịn cười.

– Thôi! Lỡ thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm với người ta, từ từ chờ nó báo thù đi nha các anh không giúp được gì cho em đâu. – Mạnh Dũng vỗ vai Văn Đức.

Cả đám người tản ra làm mặt Văn Đức ngơ ngác như con tê giác. Sao họ lại bình thản thế hả trời? Vậy mà cũng kêu người ta kể lại câu chuyện nữa. Thiệt đúng là bực mình quá! Đang đứng tự kỉ thì thấy Trọng Đại đang nhìn. Trọng Đại giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc ra hiệu cho Văn Đức lại gần.

– Có... có chuyện gì thế? – Văn Đức hỏi.

– Đi mua cho tôi ly cà phê nóng đi! – chăm chú vào quyển sách.

– Tại sao tôi phải đi? – Văn Đức bực bội.

– Nếu không muốn đoạn ghi hình cậu xông vào phòng tôi, đả thương tôi bị tung lên mạng thì đi nhanh đi đừng nói nhiều. – lật sang trang sách khác.

– Mắc... mắc gì tôi phải tin anh?

"Phịch"

Trọng Đại ném cái điện thoại lên bàn, trong đó quay lại ngày hôm đó Văn Đức xông vào khi Trọng Đại vừa mở cửa ra rồi lôi cậu vào trong đóng cửa lại. Một lát sau thì lại đẩy Trọng Đại ra ngoài, một lát sau đó thì cậu nhóc hớt ha hớt hải cầm túi chạy thụt mạng. Thêm một lát sau nữa thì tiếp tân khách sạn phát hiên Trọng Đại bị thương và đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Văn Đức chết điếng, cái này mà giao cho cảnh sát cậu chỉ có nước ngồi tù vì tội hành hung người khác và đột nhập trái phép. Thôi thì số phận đã an bài, Văn Đức lủi thủi bỏ đi mua cafe. Cả đám trông theo bóng của Văn Đức rồi bật cười, Việt Anh nhìn Trọng Đại:

– Ê nhóc! Nhờ em dạy dỗ anh ta giùm tụi anh nhé!

– Chuyện nhỏ! – Trọng Đại nháy mắt.

Thực ra thì Việt Anh và Trọng Đại có gặp nhau vài lần trong mấy buổi tiệc nên cũng biết sơ sơ. Cả đám cứ cười vì thấy lần đầu tiên Văn Đức biết sợ. Thế là Trọng Đại và cái đám trời đánh đó trở thành đồng minh. Họ bắt chuyện rồi làm quen nhau rất nhanh.

..........................................

Văn Đức bưng cốc cafe nóng hổi bốc khói nghi ngút đi đến chỗ của Trọng Đại.

– Của anh nè!

– Để xuống bàn đi. – Trọng Đại ra lệnh.

Văn Đức để ly cafe xuống bàn nhưng vô ý cái cốc ngã ngang. Thế là cafe trong cốc hất vào tay Xiu lan ra ướt cuốn sách trên bàn. Tay và sách bóc khói cùng một lượt. Văn Đức hết sức hốt hoảng đưa tay che miệng không nói nên lời. Trọng Đại vẫn giữ nguyên hiện trường không hề có một chút biểu lộ cảm xúc.

Khẽ đưa đôi mắt giết người nhìn Văn Đức, Trọng Đại vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Văn Đức luống cuống lấy khăn giấy lau cafe, miệng cậu nhóc rối rít:

– Xin lỗi! Anh có sao không?

Trọng Đại chậm rãi giơ tay lên xem xét chỗ da bị cafe vấy lên rồi quay sang nhìn Văn Đức:

– Theo viện nghiên cứu da Nhiệt Đới thì nó trắng hơn hồi nãy một tí!

– Là sao? – Văn Đức ngơ ngác.

– BỊ PHỎNG!!!!! – Trọng Đại hét làm Văn Đức muốn dựng tóc gáy.

Cả đám ngồi nhìn Văn Đức chạy tới chạy lui thì ôm bụng cười mãi không thôi. Trọng Đại được nước nên bắt Văn Đức nào là đi mua thuốc trị bỏng, băng keo cá nhân, ....

Giờ giải lao kết thúc, cuối cùng là tiết kiểm tra. Học sinh đứa thì thảo luận đứa thì chép bài của nhau. Thanh Bình bắt chéo chân rút từ trong đôi bốt ra mảnh giấy ghi đầy chữ. Việt Anh ngạc nhiên nhìn Thanh Bình:

– Vợ cũng xài mấy cái này nữa hả?

Thanh Bình vừa nhìn vừa chép, miệng thì đáp:

– Văn hay chữ tốt không bằng học dốt có phao mà!

Việt Anh cười thích thú nhìn Thanh Bình:

– Vợ iu! Anh không có thuộc bài!

Thanh Bình đẩy tờ giấy bài làm nhích sang bên Việt Anh một tí. Việt Anh biết Thanh Bình sẽ cho hắn xem bài ké mà.

Về phần Tuấn Tài và Mạnh Dũng thì cũng hì hục làm mấy chuyện của "học sinh gương mẫu". Tuấn Tài kéo quần short ống rộng đồng phục lên xem rồi lại chép, chép xong rồi lại xem để chép tiếp. Thì ra ông này chép tài liệu trên đùi.

Mạnh Dũng nhìn một cách đắm đuối quên mất là mình đang kiểm tra.

"Bốp"

– Chùi nước dãi đi! Không làm bài mà lo nhìn cái gì thế hả? – Tuấn Tài khẽ quát sau khi đã cho Mạnh Dũng một cái cốc đầu.

– Hì...hì... Cho coi ké với được không? – Mạnh Dũng cười gian.

– Thì coi đi! Hết giờ bây giờ, nhanh lên! – Tuấn Tài ngồi sát vào Mạnh Dũng rồi kéo cái quần nhích lên tí xíu để lộ dòng tài liệu mà cậu đã kì công ngồi chép cả đêm.

Mạnh Dũng chép thì ít mà nhìn thì nhiều. Đúng thật là...

– Kéo xích lên tí nữa coi hết thấy rồi!

Tuấn Tài đang làm bài cũng cố gắng nhích lên tí xíu nữa. Mạnh Dũng lại lải nhải:

– Vẫn chưa thấy! Lên tí nữa.

Tuấn Tài ngồi bắt chéo chân rồi nhích lên để Mạnh Dũng coi. Cái miệng Mạnh Dũng lại hối thúc:

– Chưa có thấy! Lên nữa đi!

Tuấn Tài bắt đầu nổi cáu, cậu nhìn xuống thấy dòng tài liệu nằm chình ình ở đó thậm chí là cậu đã kéo lên trên xa lắm rồi. Mạnh Dũng hí hoáy viết cái gì đó nên không biết là Tuấn Tài đang nhìn mình. Cậu hiểu Mạnh Dũng đang giở trò gì liền giả vờ cất giọng:

– Thế cởi ra luôn cho dễ thấy nhé!

– Được đấy! Được đấy!

"Bốp"

– Anh coi tài liệu hay là coi "cái kia" hả? – Tuấn Tài quát. Mạnh Dũng thì ôm đầu nhăn nhó khi lãnh nguyên cuốn sách lên đầu.

Bà cô đẩy gọng kính lên rồi chỉ cây thước về phía Tuấn Tài và Mạnh Dũng:

– Hai em kia! Lộn xộn gì đó?

– Dạ không có gì đâu cô ơi! – Mạnh Dũng đáp rồi ra hiệu bảo Tuấn Tài yên lặng.

Tuấn Tài tức tối ngồi xuống làm bài tiếp, cậu giơ nắm đấm ra cảnh cáo anh. Thế nhưng Mạnh Dũng vẫn cứ cà rởn nhăn răng ra cười. Về phần Trọng Đại và Văn Đức thì:

– Anh làm xong rồi á hả?

Trọng Đại gật đầu đặt cây bút xuống bàn. Chưa đầy 10 phút nữa, bài thì nhiều thế cơ mà. Cha này thành tinh rồi! Văn Đức nhìn bài của Trọng Đại chép lia chép lịa. Xiu rống mỏ lên:

– Cô ơi! Văn Đức... ưm...ưm...

Đang méc giữa chừng thì bị Văn Đức nhét cục giấy vào miệng. Trọng Đại tức giận giựt lại tờ giấy làm bài. Văn Đức đạp chân cậu một phát rồi chép bài tiếp. Trọng Đại ôm chân rồi lên giọng đe dọa:

– Cậu đúng là.... Coi chừng tôi đấy! Hừ!

– Thì phải coi chừng chứ! Nếu không anh giựt tờ giấy làm bài lại thì sao? – Văn Đức lè lưỡi trêu .

Cuối cùng cũng hết giờ làm bài, cả đám nộp bài rồi xách cặp ra về. Riêng Văn Đức thì bị Trọng Đại kéo lại. Chờ trong lớp chỉ còn hai người, Trọng Đại vùng vẫy:

– Buông ra coi!

– Cậu định bỏ trốn hả?

– Ai đồn? Tui có nói là bỏ trốn đâu! – Văn Đức đáp.

Bỗng Trọng Đại yên lặng, tay vẫn siết chặt cổ tay của Văn Đức. Bỗng mặt cậu đỏ lên, ánh mắt cậu nhìn ra cửa sổ làm Văn Đức cứ ngẩn ra. Xiu đúng là đẹp trai thật! Gương mặt không tì vết lại thêm đôi mắt to đáng yêu nữa. Hình như có điều gì đó khó nói trong cậu thì phải.

Văn Đức chăm chú ngắm Trọng Đại, cậu cảm thấy trong mình có tí gì đó rung động. Tim cậu cứ nhảy múa tưng bừng. Bỗng Trọng Đại nhìn thẳng vào mắt Văn Đức, miệng cố nặn ra từng chữ:

– Hôm...đó.... cậu... cậu.... thấy gì rồi?

Văn Đức bật cười trong vô thức, Trọng Đại thấy cậu cười thì ngượng càng thêm ngượng.

– Nói đi chứ! Cười cái gì mà cười?

– Anh nghĩ tôi thấy cái gì thì tôi thấy cái đó đấy! – Văn Đức cười gian.

Văn Đức định xách cặp bỏ đi nhưng Trọng Đại đã kéo tay cậu lại:

– Nếu cậu thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm với tôi!

Văn Đức bật cười:

– Cái gì? Chịu trách nhiệm á? Haha....

– Cậu..... – Trọng Đại tức lắm mà không làm gì được.

– Cậu sao con? Cậu đẹp quá phải không?

– Rốt cuộc cậu có chịu trách nhiệm hay không?

– Không bao giờ và đừng mong chờ! – Văn Đức chu mỏ tuyên bố.

Trọng Đại giơ cao cái điện thoại trên tay làm nụ cười của Văn Đức tắt ngấm. Để người ta bắt được thóp rồi còn trả treo được cái gì nữa. Văn Đức gầm gừ:

– Anh ngon lắm! Bây giờ anh muốn sao?

– Sao? Sợ rồi à? Để từ từ tôi suy nghĩ cái đã! Mai gặp! Bye bye....

Trọng Đại cười hài lòng xách cặp đi thẳng để lại Văn Đức ở phía sau với cái đầu như ngọn núi lửa. Đúng là oan gia! Kiếp trước cậu mắc nợ Trọng Đại chăng?

19.09.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro