6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi không thể lý giải được tại sao mình lấy người này mà không lấy người kia, ngoài lý do TÌNH YÊU. Biết lấy người này sẽ rất KHỔ biết lấy người kia sẽ rất HẠNH PHÚC , mà sao vẫn cứ bước đi?


Không, có thể là vội vàng. Có thể chưa hẳn mình đã sai. Hay không thể thay đổi được gì?


Anh đừng đặt ra những câu hỏi ấy với em. Những ngày này, ăn và ngủ là những điều vô cùng khó khăn cho em. Nếu không vì lo sáng mai lên lớp, đám học trò yêu quý và nhạy cảm đăm đăm nhìn vẻ mặt cô giáo thay đổi sẽ thắc mắc, không vì lo mẹ sốt ruột, em đã mặc xác mọi thứ. Em sẽ làm như thế nào nhỉ? Buông xuôi đây. Đang buông xuôi những vẫn cứ phải nhẫn nhịn và chịu đựng, phải gồng mình lên để sống.


Thế mà trong mắt những người xung quanh, em đang là kẻ hạnh phúc.


Ai có biết đâu. Em đã nói rồi, em mới phát hiện ra mình chịu đựng quá tốt. Chỉ là mới gần đây thôi. Không soi gương cũng biết mắt mình mỏi mệt, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Không soi gương cũng biết, phấn son lúc này là vô nghĩa.


Bỗng dưng thèm ngửi thấy mùi nước hoa của anh hôm nào!


Anh đừng lo lắng. Anh đừng suy nghĩ. Như thế không có nghĩa anh là kẻ ĐẦU ĐẤT. Anh nghĩ, anh lo làm em bình yên được đâu. Hãy để em với quyết định của mình. Có thể sẽ là sai lầm. Nhưng có thể đấy là lối đi tốt cho em.

Vì, nếu ngày mai em chết, anh có đến bên em được đâu!


Vì, nếu ngày mai em chết, anh có ở bên em được đâu!


-------_--------_--------_-------

Hai đứa mình mà lấy nhau thì ai chăm sóc cho ai?

Anh nói làm em thừ người ra. Đúng rồi. Em bệnh tật và anh cũng bệnh tật. Trời mà giở chứng thì y như rằng làm em và anh khổ sở. Bất hạnh hay may mắn khi chúng mình không được lấy nhau?


Lúc ấy em lại cười. Nụ cười nhạt thếch. Nhạt như nào em cũng chả biết vì có soi gương đâu mà biết. Nhạt như nước ốc à? Nước ốc còn ngon gấp ngàn lần bia Ken. Thế mà anh lại uống bia, uống rượu như nước lã dù biết lũ đấy làm tình làm tội anh hiện tại và sau này.

***


Em nằm thu lu trong chăn, lấy điện thoại ra. Số máy thứ nhất không liên lạc được. Số máy thứ hai không liên lạc được. Mà còn số nào nữa đâu mà vẫn nghĩ ngợi. Buổi tối hôm nay anh không đi làm, về nhà là tắt điện thoại. Nghỉ cho khỏe. Còn em, chả làm gì hết. Điện thoại để chế độ rung từ mấy tháng trời nay. Sợ cái quái gì đâu. Chẳng qua là khi nào muốn nghe thì nhìn đến nó, không muốn nghe thì đút vào ngăn giữa của cặp sách, ai gọi thì mặc xác họ. Đau tai. Biết đâu cái tai em đang bị đau cũng vì việc nghe điện thoại.

Em nằm thu lu mãi cũng chán. Bật máy tính. Vào Blog. Lượn lờ như bóng ma. Cửa nhà chả biết đã khóa hết chưa. Buổi tối. Đêm. Gần sáng. Em nhìn vào cái đồng hồ bé tí ở góc phải máy vi tính mà muốn đập nát cái điện thoại. Vô tác dụng. Nó và cả em.

***

Em đã khóc. Vì điều gì? Nếu giờ này anh thức cùng em có lẽ anh sẽ lí giải được cho em. Anh bảo em cần phải đi khám sức khỏe trước khi quyết định sinh con. Thế mà em cứ ngần ngừ mãi. Hôm trước quyết định đi, dặn anh ấy vào ngày em được nghỉ thì chở em đi. Rồi thôi. Rồi thoái thác. Cứ cho là có rất nhiều bệnh tật nguy hiểm mà em không khám sẽ hối hận đi. Thì đã làm sao? Dù có thay đổi được điều gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được duy nhất một điều. Là anh và em.


***

Ngày cưới của em. Anh đến. Anh đến như ước mơ của em nhưng lại làm em đau đớn. Em đau đớn vì em không thể nói với anh câu gì. Không thể hôn anh. Không thể nấu một bữa cơm thật ngon cho anh. Những điều mà em đã nghĩ, khi anh đến nhà, em sẽ làm.

***

Em gọi điện. Em nhắn tin. Tất cả đều vô ý nghĩa.

 

***

Bao lần em viết, em quên, em sẽ quên, em sẽ đi. Nhưng đến tận bây giờ vẫn không có điều gì thay đổi. Chỉ có một thứ lớn lên từng ngày. Nó đốt cháy em những ngày không anh, những giờ em ở bên anh ấy.

Cất vào một góc ư? Cất như thế nào? Anh làm tốt ư? Còn em thì không. Không thể.

Ngày mai...


----------_----------_----------_------------

Nói điều gì đó đi...

khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài giông bão

rồi chết đi trong cuộc mưu sinh cơm áo

mà nào có hay...

Những ngày tuyệt vọng

đến nỗi đau cũng để lại dấu vân tay

khi chúng ta chạm vào nhau và thế gian ngoảnh mặt

tại sao không thể đánh đổi cả cuộc đời để yêu một người được


tại sao không?

Nói điều gì đó đi...

khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài bão giông

rồi lạc lối ngay trong thiên đường đã tạo dựng

mà nào đâu biết...

Những ngày hạnh phúc

đến niềm vui cũng dặn ta phải cảm ơn mỗi sớm mai

còn thức dậy và thấy đời mưa nắng

tại sao không thể yêu một người trong tim đến bất diệt

tại sao không?

Chúng ta đã gặp nhau một lần, cùng đi một quãng đường, và yêu nhau đến chừng ấy tháng năm

bấy nhiêu đó đã đủ?

( nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến cuộc đời ta hóa thành tượng đá mất ngủ

chỉ một lần yêu!)

Ngoài giông bão

mọi người có thể đi mà không cần thiết nhìn lại phía sau

bởi ai cũng cần phải sống

nhưng ta không thể nào không ngoảnh mặt

không thể bước đi khi trái tim đã sống bằng nhịp đập trong lồng ngực của một người khác

không thể bước đi khi biết người kia phải đi con đường khác

không thể bước đi khi ý nghĩa cuộc đời ta đã đánh mất

không thể bước đi khi biết rằng ta sống mà hạnh phúc không hơn là được cùng nhau chết

tại sao không thể nắm tay nhau đi trọn một con đường?

Nói điều gì đó đi...

Khi lát nữa ta sẽ thở hơi thở cuối cùng...

Ngoài giông bão

Liệu có bầu trời nào còn dành cho chúng ta không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ký#ức