Anh có nhớ một viên kẹo tên là Tú Đậu không? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# Bởi vì đã hiểu, cho nên bằng lòng.

 Tôi không hiểu bản thân mình, tại sao luôn cảm thấy cô đơn.

 Tôi có thể cảm thấy sự cô độc ẩn sâu trong lòng mình, không có nước mắt, không có âm thanh, chỉ có nỗi đau thầm lặng. Luôn Luôn.

  Tôi tên là Tú Đậu, một cái tên rất dễ thương nhỉ!?

  Hai năm trước, tôi đến Thâm Quyến vì nghe nói Thâm Quyến là một thành phố có thể khiến người con gái trở nên kiên cường. Dù tôi không hiểu rõ hàm ý của câu này nhưng sau khi trải qua những cuộc tình ào ào hỗn loạn, tôi quyết tâm dứt áo ra đi.

  Hai năm rồi, mới biết thành phố này vốn không có tình yêu, càng không cần có tình yêu.

Đây là một kết luận đau lòng và bất lực được tích lũy dần dần từ N lần trải qua đau khổ.

Không có tình yêu, tự nhiên không có khổ đau, tự nhiên sẽ khiến người con gái trở nên kiên cường.

 Hóa ra là như vậy, chỉ là như vậy

 Tôi chuyển công tác mấy lần, không phải vì ông chủ khó tính mà là vì hiếu sắc quá. Ở Thâm Quyến,  những cô gái tìm tiền , tìm nhà, tìm tình yêu như tôi rất nhiều, đều đang dãy dụa.

 Thời gian ở lại công ty hiện nay đang làm là  dài nhất, sắp 1 năm rồi. Tôi không có sở trường gì, chỉ có thể làm văn thư. Hằng ngày, tôi phải động những con số và giấy tờ khô khốc, lòng tôi cũng trở nên khô khốc mất rồi. May mà ông chủ là một người mềm mỏng, không hà khắc. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến tôi ở lại nơi này.

 Anh ấy tên là Trình Viễn, rất trẻ, ngoài 30 tuổi, vô cùng chín chắn. Tôi thích người đàn ông như thế, khiến người ta có cảm giác an toàn.

 Thực ra, tan giờ làm rồi càng chán ngắt. Ở thành phố này tôi không có bạn, trong cái thành phố mà ngay cả tình yêu cũng bị thay thế bởi cuộc tình chóng vánh một đêm này, không có ai muốn lãng phí thời gian cho tình bạn

Lúc hoàng hôn, một mình tôi men theo vỉa hè chầm chậm đi bộ về căn phòng thuê trọ, tự làm một ích đồ ăn sau đó đọc sách, đi ngủ. Dần dần chán ngán việc phải đối mặt với cái thành phố hai năm mà vẫn xa lạ này, chán ngán sự phiêu bạt, chán ngán cô đơn, Tôi muốn tìm cảm giác ấm áp gần gũi.

 Vậy nên, tôi nghĩ đến một người bạn trai. Hai năm nay, anh ấy là một người đàn ông cực kỳ mẫu mực duy nhất tôi cảm thấy có phẩm chất. Anh không giống như những ông chủ tôi từng gặp, đeo một chiếc nhẫn vàng to đùng trên ngón tay chuối mắn.

Ngón tay anh dài và gầy. Ngón tay như thế thích hợp với việc đánh đàn piano, lướt nhẹ trên da thịt đàn bà.

Nghĩ đến đây , tôi mỉm cười, lòng đầy cảm giác ấm áp.

Người đó, là  giám đốc của tôi.

 Cuối cùng tôi quyết định, vì có lần phải ôm một đống giấy tờ từ phòng làm việc của anh, lúc cùng đi ra, anh giơ cánh tay dài từ đằng sau đẩy cửa giúp tôi. Đây là một động tác rất ân cần của người đàn ông. Trong tim tôi phút chốc dâng đầy một dòng nước ấm đã lâu không thấy có.

 Có cần hay không, có thể hay không, bắt đầu? Tôi lặng lẽ nghĩ ngợi rất lâu.

Gõ cửa phòng làm việc của Trình Viễn, tôi nói hết ra những điều  mình đã nghĩ từ lâu ấy, để lại số điện thoại và quay ra.  Tôi sợ phải mệt mỏi vì đối thoại với người khác , huống hồ lại là đưa ra cho giám đốc của mình một lời mời không thể  tưởng tượng nổi như thế.

 Không đi làm nữa, tôi ở nhà chờ điện thoại  của Trình Viễn.

 Bỗng nhiên lại sợ anh gọi điện đến , nghĩ xem , anh gọi đến rồi tôi sẽ nói gì với anh?

 Cứ như vậy, rồi tôi lại cười sự căng thẳng của mình. Làm gì mà giống như một cô học trò mới yêu lần đầu vậy?

 Nghĩ đi nghĩ lại, thôi không cười nữa , rơi vào trạng thái trầm ngâm.

Buổi chiều ngày thứ ba, Trình Viễn gọi điện đến,  khi nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh, tôi đã bắt đầu mỉm cười.

Lúc ấy là 4h chiều, nghe giọng anh hơi khàn khàn, xem ra vì hút nhiều thuốc quá rồi, chắc phải đấu tranh tư tưởng rất lâu mới gọi đến.

"Được" Anh nói. Tiếng nói khàn khàn như nghe rất hay

Tôi ôm ống nghe, áp chặt nói vào tai , dường như sợ sẽ để sót điều gì. Mà thực ra anh cũng chỉ nói có một từ. Chỉ có một từ.

Sau đó, tôi cũng nói "vâng"

Trong điện thoại im lặng một quãng rất lâu. Tôi vẫn nắm chặt ống nghe, ngay cả thở cũng không dám thở to, sợ anh nói điều gì sẽ không nghe thấy.

" Em sẽ không bị tổn thương chứ?" Trình Viễn do dự hỏi tôi trong điện thoại. Không ngờ anh lại dùng một câu hết sức đặc biệt như vậy, đánh bại sự sợ hãi và kiên trì yếu ớt của tôi.

 " Em biết quy tắc của trò chơi". Tôi cắn môi nói khẽ.

" Tan giờ làm anh tới đón em"  Đây là câu thứ của Trình Viễn, câu kết thúc.

 Tôi thích vậy, người đàn ông ít lời có thể có càng nhiều không gian cho người ta ngẫm nghĩ.

 Nhìn cô gái mảnh khảnh trong gương, tôi tỉ mỉ đánh chút phấn hồng.

 Lúc chập tối, Trình Viễn lái xe đến đón tôi. Hai người đều tỏ ra hơi căng thẳng.

Trình Viễn chỉ nhìn tôi một lần lúc mở cửa xe cho tôi, ánh mắt rất phức tạp, còn thì luôn nhìn thẳng về con đường phía trước, không nghiêng đầu sang bên tôi nữa. Tay anh cầm vô lăng dường như rất chặt.

Tôi quay sang nhìn Trình Viễn, Nhìn nghiêng trông rất đẹp, khuôn mặt rất góc cạnh, lông mày rậm hơi xếch, mắt sâu, thêm vào đó là trạng thái trầm tĩnh thường thấy ở anh khiến người ta cảm thấy ở bên cạnh anh rất yên ổn, rất an toàn.

 Chúng tôi tìm được một quán rượu, không khí bên trong đục ngầu, rất đông người, rất phức tạp. Tôi nghĩ đây chính là bầu không khí mà tôi lẫn anh đều cần. Bởi vì có thể che đậy được sự căng thẳng của cả hai.

Anh hút thuốc, tôi muốn xin một điếu, anh ngớ ra một chút rồi đưa tôi. Tôi cười mỉm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro