Chợt thoáng qua chút buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự nhiên thấy lạnh

Tự nhiên chơi vơi

 Bật lên bản nhạc

 Gọi theo chút buồn...

Cứ đến những ngày này, cái thời tiết hanh khô bắt đầu quay trở lại, những cơn gió lạnh bắt đầu rít lên từng cơn, và chúng ta, bắt đầu đón chào một mùa đông nữa. Có lẽ do có một trái tim nhạy cảm chăng? hay là do cái tuổi thơ đẹp đẽ ngày ấy lại cứ làm tôi nao nao một nỗi buồn không tên, khó cất lên thành lời, cứ nhìn về một khoảng trời xa xăm mà tự đưa mình về với những kí ức đẹp đẽ khi còn ở cái tuổi vô âu vô lo, rồi lại tự đày mình vào cả một khoảng không của những tiếng thở dài u uất....

Da bắt đầu nẻ rồi... giờ đây, có lẽ cái niềm vui lớn nhất thế gian là ăn một bữa thật no, rồi lăn lên giường cuộn tròn trong chăn mà ngủ. Ngủ để mà quên đi những dư âm của cuộc sống vội vã hàng ngày, để mà chìm vào những mộng tưởng ảo ảnh mãi mãi chỉ là giấc mơ, để mà một chút thôi, được ấm áp chìm đắm trong những viễn cảnh về một cuộc sống nhiều niềm vui hơn, rời xa khỏi cái đèn vàng đứng cạnh đống sách vở ngổn ngang, rời xa khỏi công việc, rời xa khỏi những lo âu, rời xa khỏi cái xã hội đầy rẫy những thủ đoạn bẩn thỉu....

Nhiều thứ muốn cất lên thành lời, nhiều chuyện muốn có ai đó tự nguyện sẵn sàng nghe mình nức nở thốt ra, nhiều lúc ước có một vị tiên luôn hiện về mỗi lúc ta đau mang tên "Bụt", nhiều lúc muốn người ta hiểu, người ta nghe, người ta biết.... nhưng, rốt cuộc vẫn cứ phải chơ vơ, một mình mà chống chọi, tự chôn vùi tất cả vào sâu trong trái tim, cũng chẳng hiểu sao lại tự khóa nó lại, cất mãi ở đó, rồi tự dưng khóe mắt lại ướt nhòa, rồi cũng một mình ngồi khóc... Khóc rồi cũng quên thôi, khóc rồi cũng lại phải tự mà đứng dậy. "Ngày mai mặt trời sẽ lại lên, một ngày mới lại phải bắt đầu, mọi chuyện rồi sẽ qua, tất cả rồi sẽ tốt", lại vùi mình vào công việc, lại vội vã chạy trên đường, rồi sẽ qua thôi mà..... 

Mùa đông về rồi, tôi nhớ cái nắng rạo rực của mùa hè, nhớ những ngày ấu thơ vui cùng bè bạn dưới cái nắng chan hòa ấy....Biết mình đang buồn, nhưng cứ càng buồn lại càng muốn bật nhạc buồn, thế là lại càng buồn thêm.... biết sao đây, sự ngốc nghếch của một con người nhiều tâm sự....

5.12.2019_Viết cho một trái tim mong manh lẻ loi trong đêm đông lạnh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro