Vương vấn làm chi nữa? Tất cả kết thúc rồi... Tạm biệt "cậu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ta đau, ta buồn, ta biết làm gì đây!? 

Rốt cuộc, cũng chỉ là ngồi đây mà khóc... 

Ôm trong mình những nỗi nhớ niềm thương 

Lặng thinh, thẫn thờ "hoài" giấc mơ vô vọng... 

Chiếc "mặt nạ" tươi cười, vẫn cất giấu trong tim 

Bình minh lên, lại mang, lòng nặng trĩu 

Trăng rọi rồi, muộn phiền tạm theo gió cuốn đi 

Ta lại về với kí ức xưa, những kỉ niệm ngày ấy 

Trong sáng, ngây ngô, thật bình yên nắng tỏa 

Khắc khoải vài khoảnh khắc, tự hỏi nay còn đâu? 

_10.04.2020_

Các cậu vô tâm lắm, có biết không? Trái tim tôi đã dành trọn vẹn những tâm tư, những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất cho cậu.... nhưng cậu thì sao, liệu có từng ngó ngàng tới tôi dù chỉ một lần không? Cái cảm giác của một người bỏ bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu sự mong chờ, lo lắng, chỉ để tìm cho cậu một món quà, chỉ để ao ước rằng cậu sẽ vui, cậu sẽ cảm kích và quan tâm tôi hơn như cái cách mà tôi đã từng hạnh phúc khi cậu tặng tôi một lời chúc, một món quà vậy.... Nhưng rồi sao, cậu chỉ đáp lại tôi bằng hai chữ "cảm ơn" một cách lạnh lẽo và bàng quan, không hơn cũng không kém...

Có lẽ tất cả những mong chờ, ao ước của tôi đều chỉ do một mình tôi tưởng tượng, chưa bao giờ, và có lẽ cũng sẽ không bao giờ có hình bóng của cậu trong giấc mơ tươi đẹp ấy... Có lẽ tất cả những sự quan tâm mà cậu dành cho tôi từ trước đến giờ vốn dĩ cũng chỉ là do tôi tự cường điệu hóa nó lên, để rồi đắm chìm trong những khoảnh khắc hạnh phúc vui đùa nhất thời ấy, chứ thật ra cậu chưa bao giờ "thương" tôi như cách mà tôi đã từng dành cả trái tim để "thương" cậu cả...

Phải chăng tôi chưa từng quen biết các cậu, hay ít nhất các cậu cũng chưa từng quan tâm tôi, thì ít ra, giây phút này đây tôi cũng chẳng phải đơn độc nơi đây để mà chìm đắm trong những khoảnh khắc tươi đẹp ấy, chẳng phải hoài mong một niềm hy vọng mà vốn dĩ đã được định sẵn không bao giờ có cánh cửa cơ hội nào được mở ra...

Thà cô đơn một mình để chịu nỗi đau của sự lạnh lẽo đơn côi, còn hơn là đã từng hạnh phúc mà giờ đây tất cả cũng chỉ là hạt bụi nhẹ trôi cuốn bay theo gió, để lại mình ta vấn vương mãi một nỗi niềm khôn nguôi, sự cô độc giờ đây còn đau hơn gấp vạn lần...

Dẫu sao, tất cả cũng phải qua đi, theo thời gian mà chìm vào lãng quên, di vãng, mỗi chúng ta, mỗi con người, mỗi trái tim đều còn cả một chặng đường dài ở tương lai. Có lẽ, tất cả đến đây cũng nên dừng lại, kết thúc ở đây để không trái tim nào còn phải đớn đau thêm nữa, chỉ là chẳng biết rằng, liệu những kỉ niệm ngày ấy có còn quay về mà làm tâm trí ta nhiều lần nữa thêm day dứt, xao xuyến mà bâng khuâng...

24.05.2020_Sinh nhật "cậu", còn tôi một mình nơi đây - chẳng còn, chẳng có tư cách nào mà chúc mừng "cậu" một cách chính đáng nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro