Tự thức tỉnh bản thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'...rất khó để giúp nếu người được giúp không chịu hợp tác, chỉ mình mới cứu được mình.
Điều mà họ thiếu là nằm thế chủ động để thay đổi cuộc đời. Đối với tôi, nguyên tắc thành công đến từ một đều cơ bản sống trong thế chủ động. Cần gì thì lên tiếng. Muốn gì thì đấu tranh. Kiến thức do học tập. Thành tựu nhờ lao động chẳng có cái gì ở trên đời này tự nhiên mà có. Chủ động lèo lái thì mới có cơ may đưa con thuyền cuộc đời cập bến bờ mơ ước. Dù sóng gió,dông bão xảy ra trên hành trình vạn dặm,có giữ vững bánh lái,cầm chắc tay chèo thì mới đến đất liền. Sống mà không biết tự lấy cứu mình, sống thụ động buông thả,thì cũng như một con bè trên dòng nước lớn để mặc sóng gió xô đâu trôi đó,được chăng hay chớ,rồi sẽ mệt nhoài vì dông bão cuộc đời, cách sống thụ động có nhiều biểu hiện...khuyến khích đọc sách thì lúc đọc thì không. Hướng dẫn xong cũng không biết nói lời cảm ơn. Biết tôi có nhiều sách mà không mở lời mượn. Không bao giờ chủ động trò chuyện cập nhật tình hình. Đợi khi nào tôi hỏi thăm mới lên tiếng. Nếu tôi không hỏi hỏi cũng không biết là em ấy đang gặp khó khăn để tìm cách giúp đỡ. Nguồn lực trong đời không thiếu. Người tốt ở đời rất nhiều,không lên tiếng chẳng ai biết mà giúp. Chẳng xuống nước thì không thể biết bơi. Sống thụ động thì chẳng khác gì đời cây cỏ. Như thế khác nào tự đào hô chôn mình. Sống ở thế chủ động là chủ động học tập,chủ động hỏi han,chủ động giúp đỡ người khác,chủ động gợi ý người khác giúp đỡ mình,chủ động cứu giúp mình...'
"Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?
- rosie nguyễn- "
Khi tôi đọc được đoạn này, trong kí ức tôi bỗng nhỡ lại một cậu bạn học chung lớp của tôi,thời cấp hai ,cậu ta có tên là ' Dương quanh anh' cậu ta khi nào cũng nghĩ học, một tuần chỉ đi học được hai ngày, cậu ta chơi game vào những giờ cúp tiết, thời ấy tôi có khuyên cậu ta, những chẳng là gì! Cậu ta cứ vẫn vậy,tôi không ngừng suy nghĩ ,tại sao cậu ta không thây bản thân tôi tệ sao,với các môn học khi nào cũng thi rớt, cậu ta không chán ngán các con số điểm đó sao? Chẳng nhẽ không một lần cậu ta nghĩ mình có thể đi học không nghĩ buổi nào ? Có thể làm bài điểm cao hơn một chút sao? Nhưng những suy nghĩ của tôi chứ không phải của cậu ta, nên cậu ta vẫn cứ như thế cho đến hết năm cấp hai.
Chỉ có mình mới có thể tự cứu bản thân,dù cho có người giúp mà ngay cả bản thân người đó không muốn cứu lấy mình, sao người ta giúp,mỗi chúng ta không cô đơn một mình,xung quanh ta có rất nhiều người sẵn sàng giúp đỡ, sẵn sàng hi sinh cho chung ta, tại sao chúng ta không thể mở hết đấm toàn năng bản thân chúng ta mà lại muốn trở thành những người trong bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro