Chương 12: Mang ách vào cổ (HẾT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian sau sự kiện Quan Âm Miếu, Lam Vong Cơ quả thực đã nghĩ tới Đạo lữ đại điển, nhưng nếu Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rườm rà, thì y sẽ tôn trọng ý muốn của hắn, tuyệt đối không ép buộc hắn.

Điều Lam Vong Cơ muốn, chỉ cần có Nguỵ Vô Tiện làm người bạn tâm giao mà thôi.

Cho nên một năm sau ngày ấy, khi Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân gọi riêng y đến Hàn Thất, đề nghị tổ chức buổi lễ cho bọn hắn, trong lòng Lam Vong Cơ cảm thấy do dự. Cô Tô Lam thị cực kỳ coi trọng một vài nghi lễ quan trọng, đặc biệt nghi thức của đạo lữ đại điển lại vô cùng phức tạp. Hắn biết Nguỵ Vô Tiện nhất định sẽ cố gắng hợp tác, nhưng càng như thế, thì Lam Vong Cơ lại càng đau lòng.

Ngày đó Lam Vong Cơ trở về Tĩnh Thất làm như không có chuyện gì, qua hôm sau mới nói với Nguỵ Vô Tiện về đề nghị của Lam Hi Thần. Nguỵ Vô Tiện đang ngắm nghía một đôi thỏ bằng gỗ cây hạnh đào dùng để trừ tà hắn mới vừa làm xong. Nghe Lam Vong Cơ nói với hắn là Lam gia muốn tổ chức đạo lữ đại điển cho bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện cười nói.

"Cho nên hôm nay Hàm Quang Quân chính thức cầu hôn với ta đúng không? Được, hai chúng ta cái gì cũng đều đã làm rồi, sau này ngươi không muốn thừa nhận cũng không được. Tiên sinh và Trạch Vu Quân nói như thế nào?"

"Thúc phụ và huynh trưởng nói mấy ngày tới chúng ta có thể bàn bạc, chọn ra một ngày thích hợp trong số mấy ngày họ đã chọn. Còn nữa, ngươi muốn mời ai tới thì chúng ta sẽ cùng nhau viết ra danh sách, ba ngày sau giao cho huynh trưởng. Trước buổi lễ chính thức còn có đủ "tam thư lục lễ", tất cả đều cần đíchh thân ngươi xác nhận, đừng lo lắng, huynh trưởng sẽ ở bên cạnh sẽ hỗ trợ ngươi."

Lam gia biết Nguỵ Vô Tiện cô độc, đặc biệt giao cho Lam Hi Thần làm người thân của Nguỵ Vô Tiện, đi theo phụ giúp hắn.

"Ừ, ta xác thực cũng không có ai ... Tìm Ôn Ninh cũng không thích hợp. Vậy làm phiền Trạch Vu Quân". Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ rằng『Không hổ là Cô Tô Lam thị, lễ nghi chu đáo không qua loa chút nào』.

"Ừm"

Lam Vong Cơ ngồi trước án thư cầm bút lên, Nguỵ Vô Tiện ngồi bên tấm nệm mềm bên cạnh, nhỏ vài giọt nước vào nghiên mực, mài mực.

"Cũng không cần mời nhiều người đến. Danh sách đã có sẵn trong đầu chúng ta rồi. Đóng cửa tổ chức đi, Lam Trạm, ngươi nghĩ sao?"

"Được"

Nguỵ Vô Tiện không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, trên giấy đã hiện ra những dòng chữ đẹp đẽ lưu loát như mây bay nước chảy.

....

Cho dù Nguỵ Vô Tiện chỉ có một mình, Lam gia cũng cẩn thận làm đủ "tam thư lục lễ". Lam Khải Nhân bàn bạc cùng với các trưởng bối Lam gia và quyết định rằng, căn cứ vào tình trạng thực tế của Nguỵ Vô Tiện, miễn cho hắn các loại "sính lễ" phải nộp cho Lam gia.

"Nguỵ Anh, ta ở đây" Lam Vong Cơ ghé vào tai hắn nói.

Lam Vong Cơ quả thật không thể tưởng tượng được, một năm sau khi sự việc ở Quan Âm Miếu kết thúc, Nguỵ Vô Tiện quy quy củ củ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thành thành thật thật sẽ cùng với y trải qua toàn bộ buổi lễ.

Trước lễ thành hôn 14 ngày, tân nhân phải trở về nhà.

Mặc dù Liên Hoa Ổ đã không còn là Liên Hoa Ổ lúc trước, không bao giờ có thể gọi là "nhà" nữa. Nguỵ Vô Tiện nhớ tới lần trước quay trở về Vân Mộng là trước sự kiện Quan Âm Miếu, cùng với Giang Trừng ở trong từ đường chia tay trong buồn bực, đã hơn một năm chưa gặp lại Giang Trừng, cảm thấy cuối cùng cũng phải trở về Vân Mộng một lần, thăm Giang Trừng và các sư đệ xem thế nào.

Một phong thư được gửi đến Vân Mộng, Giang tông chủ cầm bút lên, trực tiếp đáp lại hai chữ "Khỏi cần" ở mặt sau bức thư, rồi sai người suốt đêm đưa thư về Cô Tô.

Hai người quyết định đi tìm Ôn Ninh, và Lam Vong Cơ đích thân nhờ Ôn Ninh, để cho Nguỵ Vô Tiện tạm thời tá túc tại căn nhà nằm ở ngoại thành Cô Tô.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy rằng như vậy cũng đúng, chính mình đã sống qua hai đời, ngoại trừ Lam Vong Cơ, Ôn Ninh là người duy nhất may mắn còn sống sót cho đến nay luôn hoàn toàn tin tưởng hắn. Cười hớn hở mang theo túi càn khôn đến căn nhà nhỏ của Ôn Ninh, hai người chơi bời thoải mái trong mấy ngày. Đến ngày thứ sáu, vừa ăn sáng xong thì thấy Kim Lăng mang theo môn sinh Giang gia ngự kiếm đến ở bên ngoài nhà Ôn Ninh.

Kim Lăng trừng mắt liếc Ôn Ninh một cái, nói mình tới đón Nguỵ Vô Tiện trở về Vân Mộng.

Nghe nói sau khi hai cậu cháu tranh cãi một trận, Giang Trừng quyết định để cho Nguỵ Vô Tiện quay về ở tại Vân Mộng. Tuy rằng Nguỵ Vô Tiện đã không còn ý định này nữa, nhưng nhìn thấy đứa nhỏ Kim Lăng thực lòng đi từ Lan Lăng đến Vân Mộng, lại dẫn người đến Cô Tô đón hắn, nghĩ rằng mấy hôm nay thằng bé hẳn là rất vất vả, dường như lại được nhìn thấy bóng dáng của Giang Yếm Ly.

Lam Vong Cơ lo lắng Nguỵ Vô Tiện một mình đi Vân Mộng sẽ nảy sinh vấn đề, nên kêu hắn dẫn Lam Tư Truy cùng đi, bị Nguỵ Vô Tiện từ chối.

"Tư Truy là người thân cận nhất của ngươi và ta, nhưng họ của hắn là Lam, lại là đệ tử chân truyền của ngươi, được ngươi đối xử như con ruột hơn 10 năm qua. Ta lớn lên ở Vân Mộng, phong thổ nơi đó ta quen thuộc nhất. Lam Trạm, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không rụng một cọng lông nào. Ta chờ Nhị ca ca đón ta quay về Cô Tô. Ngươi cũng đừng quên ta nha".

Không khí gia yến ở Vân Mộng vẫn như thường lệ. Giang Trừng nhìn kỹ Nguỵ Vô Tiện,『người đã làm vợ』một năm trên thực tế, tính tình cũng ôn hoà hơn trước rất nhiều, phát giác thói quen『chỉ cần mở miệng ra là muốn bóp cổ Nguỵ Vô Tiện』kia của chính hắn còn nặng hơn so với lúc trước. Nhìn gương mặt xa lạ này, đối phương càng ôn hoà bao nhiêu thì hắn lại càng muốn cố ý bắt lỗi bấy nhiêu. Hầu hết thời gian Nguỵ Vô Tiện đều tỏ ra chừng mực, mỉm cười.

Trưởng thành rồi. Diện mạo cũng đã thay đổi. Những việc của quá khứ hãy để nó trôi qua. Cũng không cần phải lo lắng về những thứ khác.

Thấy bóng dáng Nguỵ Vô Tiện vừa đến giờ hợi là quay người trở về phòng để đi ngủ, Giang Trừng để tay lên ngực tự hỏi『Lam Vong Cơ rốt cuộc đã cho thằng nhãi này uống canh lú lẫn gì? Sớm như vậy hắn đã có thể trở về đi ngủ?』Người ở Vân Mộng đều là giờ sửu đi ngủ, giờ tỵ thức dậy, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên ngủ không được. Hắn chỉ là không muốn gây thêm phiền toái cho bất kỳ ai thôi.

Đại lễ kéo dài hai ngày, đóng cửa tiến hành.

Trừ những người thân thiết bên trong Lam thị, chỉ mời thêm vài danh sĩ, gia chủ của các đại gia tộc, môn sinh và một ít các tu sĩ chân chính có tinh thần hiệp nghĩa, như La Thanh Dương (Miên Miên) và trượng phu của nàng.

Ngày đầu tiên, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần cùng vài người có vị trí cao của Lam thị tới Vân Mộng, tiểu bối thì có dẫn theo hai người Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, đoàn người trước hết đón Nguỵ Vô Tiện quay về Cô Tô, sắp xếp cho hắn ở trong Hàn Thất.

Ngày thứ hai mới là đạo lữ đại điển. Nguỵ Vô Tiện giờ mẹo thức dậy, tắm rửa, trang điểm, bới tóc, mặc ba lớp trong ba lớp ngoài như cái bánh chưng, đến hoàng hôn cùng Lam Vong Cơ mỗi người cầm một đầu đoạn gấm màu đỏ có hoạ tiết vân văn của Cô Tô Lam thị đi tới từ đường Lam thị, rất nhiều tiểu bối Lam thị chen chúc xung quanh.

Tại sao Lam gia lại nhiều người như vậy? Nhiều Lam lão nhân như thế, ta không phân biệt được ai là ai, làm sao bây giờ nhỉ .... 』Nguỵ Vô Tiện âm thầm cảm thấy lo lắng.

Thực hiện nghi lễ『Tam bái cửu khấu』rất là đoan chính, đã bái thiên địa và cao đường. Nguỵ Vô Tiện cuối cùng đã đạt được ước nguyện, quay trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng Lam Vong Cơ đối mặt bái nhau một lần.

Sau khi được Lam Vong Cơ ẵm trở về Tĩnh Thất, nến đỏ được thắp lên, ánh sáng vui tươi hoà thuận ấm áp chiếu rọi gương mặt của hai người. Sau khi cùng nhau uống rượu hợp cẩn, Lam Vong Cơ dựa vào men say, cùng Nguỵ Vô Tiện náo loạn một trận che trời lấp đất trong Tĩnh Thất.

Qua hôm sau, hai người tắm rửa, trai giới, cấm dục, hai người mặc đồ trắng nghiêm chỉnh đàng hoàng, đeo mạt ngạch vân văn, ở trong từ đường liên tục tụng kinh ba ngày cho tổ tiên Lam gia.

Vào giờ mẹo ngày thứ năm, lần thứ hai Lam Vong Cơ cùng đạo lữ yêu quý đi vào từ đường, nhìn bóng dáng Nguỵ Vô Tiện thành kính quỳ gối trong từ đường bái lạy từng vị tổ tiên, trong lòng cảm động sâu sắc. Ngày ấy, rốt cuộc Lam Vong Cơ đã có thể ghi tên mình bên cạnh tên hắn – Nguỵ Anh, tự là Vô Tiện.

Vào khoảnh khắc đặt bút xuống đó, Lam Vong Cơ đột nhiên nhớ lại một năm trước, sau vụ Quan Âm Miếu, hai người ở tạm "Hồ Tâm Tiểu Trúc" mười ngày, Nguỵ Vô Tiện từng nói với y – lần đó Di Lăng Lão Tổ nhìn thấy Hàm Quang Quân ở Loạn Tán Cương, thực sự giống như thấy ánh sáng. Nguỵ Vô Tiện cũng không biết rằng năm đó, người thiếu niên Vân Mộng ôm hai con thỏ trắng xuất hiện ở cửa sổ Lam Vong Cơ, đã sớm trở thành ánh sáng của Lam Vong Cơ.

Bọn hắn là đêm tối lạnh lẽo hiu quạnh, bùng lên thành ánh sáng trong lòng nhau.

Giờ mẹo ngày thứ sáu, Nguỵ Vô Tiện tới phòng bếp, cùng Lam Vong Cơ tự tay pha trà, đúng giờ thìn, các bậc trưởng bối ngồi xuống. Nghi thức dâng trà cuối cùng, chỉ có Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần tham dự. Suốt quá trình Nguỵ Vô Tiện đều bình tĩnh an nhiên, chỉ có Lam Vong Cơ để ý thấy, khi hắn dâng chén trà tới trước mặt Lam Khải Nhân, cổ tay dường như hơi run rẩy mấy lần cực kỳ khó phát hiện.

Toàn bộ đại lễ đã hoàn thành. Danh chính ngôn thuận, có phần nổi danh.

Ba ngày sau, Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện trở lại bến tàu Vân Mộng, xa xa nhìn thấy cửa cổng Liên Hoa Ổ, lần thứ hai bái tạ ơn dưỡng dục chăm sóc của Giang Phong Miên và Giang Yếm Ly.

Sư tỉ, cuối cùng ta đã hiểu được, hoá ra yêu một người, chính là nắm lấy dây cương và cái ách trong tay đối phương, cam tâm tình nguyện quàng lên người mình』. Nguỵ Vô Tiện chôn hai con thỏ gỗ mà ngày đó hắn cầm trong tay ngắm nghía bên dưới gốc cây năm xưa Giang Yếm Ly đã đỡ được hắn, cũng là gốc cây Lam Vong Cơ đã đỡ được hắn.

[HẾT]

-------------------------------------------

Còn mấy phiên ngoại ngắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro