Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất.

Vào đêm, Biện Bạch Hiền đứng bên cửa sổ ngẩn người, Xán Liệt không biết ở trong sân đang bận việc gì.

Đang nhìn sao Bắc Đẩu trên bầu trời đêm đến xuất thần cũng là lúc, Biện Bạch Hiền nghe Xán Liệt trong sân gọi tên của hắn.

Biện Bạch Hiền không rõ Xán Liệt gọi việc gì, vội vàng chạy ra khỏi phòng đi đến sân, đã thấy người kia đứng tại chỗ, nhìn mình cười đến vui vẻ.

Giống như ngày đó ở bên cửa sổ tươi cười nhét vào tay mình bài thơ, cả người phát ra ánh sáng rực rỡ ngàn dặm mênh mông.

"Làm sao vậy?" Biện Bạch Hiền ôn nhu hỏi.

Lúc này, Xán Liệt mới đem bàn tay giấu sau lưng chìa ra trước mặt.

Biện Bạch Hiền mở to hai mắt ——

Xán Liệt hắn, vì Biện Bạch Hiền mà đem ánh sáng giam vào trong túi.

Chói mắt. Rực rỡ. So với ánh sao cùng ánh trăng còn muốn chân thực hơn.

"Túi ánh tuyết." Xán Liệt nói xong, tươi cười. "Ta vẫn còn nhớ rõ."

Ánh sáng trong lụa trắng trên tay Xán Liệt vừa vặn chiếu vào khuôn mặt người kia, thật giống như là thần tiên hạ phàm.

Hốc mắt bỗng nhiên có chút nóng lên.

"... Không thích sao."

Đại khái hẳn là bộ dáng sững sờ của mình có chút cổ quái khiến Xán Liệt lo lắng, Biện Bạch Hiền vội vàng lấy lại tinh thần, "Không có, không có, là rất thích."

"Ta rất lợi hại phải không."

"Ừm." Biện Bạch Hiền khịt khịt mũi, gật đầu.

"Ngươi mau lấy quyển sách lại đây tranh thủ đọc đi."

"Hảo."

Biện Bạch Hiền quay lại phòng tùy tiện cầm một quyển sách trên bàn rồi chạy ra, thấy Xán Liệt là đang ngồi trên bậc thềm đá trước sân, trong tay mân mê túi ánh tuyết.

"... Nhu tình tự thủy, giai kì như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ."

(Trích trong bài Thước Kiều Tiên của Tần Quan, dịch thơ : 'Nhu tình như nước, hẹn đẹp như mơ, không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô Thước (cây cầu nơi Ngưu Lang Chức Nữ đêm Thất tịch gặp nhau)....'.)

Biện Bạch Hiền nhìn theo ánh sáng trên tay Xán Liệt, nhẹ giọng thì thầm.

"Hiện tại đã hiểu."

"Oa..." Xán Liệt thế nhưng lại sợ hãi than lên, "Nguyên lai thật sự có thể như vậy sao, trước kia lúc ngươi giảng cho ta ta còn không tin đâu. Ai biết này một túi ánh tuyết đơn giản nhưng lại thần kỳ như thế."

Biện Bạch Hiền không có lên tiếng, chính là nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Xán Liệt.

"Về sau nếu ngươi muốn đọc sách buổi tối đều có thể, ta sẽ bắt đom đóm cho ngươiNgươi làm sao vậy?"

Xán Liệt đang nói, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Biện Bạch Hiền vẫn luôn chăm chú nhìn mình.

"Làm sao vậy?" Xán Liệt khó hiểu hỏi lại lần nữa.

Biện Bạch Hiền như trước không có lên tiếng, nhưng ngẩng đầu, chậm rãi tiến lên phía trước.

Ngay sau đó, đôi môi mềm mại đã phủ lên môi của người kia.

Xán Liệt có điểm giật mình, nhưng sau cũng nhanh chóng ôm lấy bả vai Biện Bạch Hiền, đem nụ hôn càng lúc càng sâu.

Quyển sách trong tay Biện Bạch Hiền sớm rơi xuống mặt đất, mà Xán Liệt cũng buông ra túi ánh tuyết trong tay. Vốn là tay Xán Liệt túm chặt giữ lại, nay buông lỏng, mười con đom đóm theo đó bay ra.

Kia một đám đom đóm nhỏ phát ra ánh sáng trong đêm, bay lượn xung quanh hai người, cảnh đẹp như một bức họa đề thơ.

Đom đóm mang theo hào quang bay vào trong bụi cỏ rồi biến mất.

Xung quanh đột ngột tối đen. Biện Bạch Hiền mở mắt ra, sắp nhìn không rõ bộ dáng người trước mặt.

"Chúng ta vào nhà đi."

Bên tai chỉ nghe thanh âm trầm thấp của người kia.

Còn chưa lên tiếng đáp lời, Biện Bạch Hiền liền bị Xán Liệt ôm lấy, bế lên hướng thẳng vào phòng.

Có chút hoảng hốt, Biện Bạch Hiền ôm chặt lấy cổ Xán Liệt, tựa hồ ý thức được chuyện sắp phát sinh, liền cảm thấy một mảnh mờ mịt bất an.

"Xán Liệt..." Biện Bạch Hiền nhẹ giọng kêu tên người kia, cảm thấy có chút bất an ẩn trong giọng nói.

Người kia ngực từng chút từng chút một phập phồng. Biện Bạch Hiền cảm nhận rõ ràng.

Từ bậc thang trước cửa đến bên giường, Biện Bạch Hiền cảm thấy giống như vừa trôi qua một mùa hạ thật dài. Hắn có điểm khẩn trương nhìn Xán Liệt, người kia đem chính mình cẩn thận đặt lên giường.

Biện Bạch Hiền vẫn là như cũ nắm chặt ống tay áo của Xán Liệt, không chịu buông ra.

Tiếng hít thở của Xán Liệt đã trở nên hỗn loạn, nhưng với loại chuyện kia vẫn là lần đầu tiên, có chút mờ mịt, thanh âm khàn khàn mở miệng nói, "Bạch Hiền, đừng sợ."

Dứt lời, cả người cúi xuống, không do dự hôn lên đôi môi hồng nhuận của người dưới thân.

Này vừa hôn liền cảm thấy trong lòng dục thủy cuộn trào như sóng lũ. Môi nhẹ nhàng ma xát cẩn thận, như muốn che chở nâng niu một bảo vật trân quý nhất thiên hạ.

Dứt khỏi nụ hôn, Xán Liệt nhìn người kia một hồi thật lâu, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng trút bỏ xiêm y trên người Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền bị động tác này của Xán Liệt làm cho xấu hổ, mặt xoay hẳn sang một bên. Xán Liệt cũng không dừng lại động tác, thuận thế hôn xuống vành tai Bạch Hiền.

Lần đầu tiên trải qua cảm giác như vậy khiến Biện Bạch Hiền không nhịn được rên rỉ ra tiếng, cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa kích động, thân thể đặc biệt trở nên mềm mại mẫn cảm, không giống như bình thường.

Một lát sau, trên giường đã là xiêm y vương vãi bao quanh người dưới thân, nhìn người kia thân thể trắng nõn như phát ra ánh sáng trong đêm tối, tựa như một bức họa sơn thủy đẹp đẽ, Xán Liệt nhịn không được cảm thấy huyết thể đều như tràn xuống phía dưới trướng đau.

Biện Bạch Hiền tuy là trong lòng an ủi chính mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng chính là vẫn bị những vuốt ve của người kia làm cho e ngại, hắn bất lực cầm lấy tay của Xán Liệt, trong bóng đêm nhìn thẳng vào con ngươi hoa đào.

"Xán Liệt." Giống như là đã đánh mất ngôn ngữ, chỉ nhớ rõ mỗi tên của người kia.

"Thực xin lỗi." Xán Liệt thở hổn hển, hơi thở đã là một mảnh hỗn loạn.

Ngữ khí mang chút hối lỗi khiến Biện Bạch Hiền lắc lắc đầu, "Không cần giải thích."

"Ngươi hẳn sẽ rất đau đi."

"... Sẽ không."

Nói xong, Biện Bạch Hiền đem người trước mặt ôm lấy, chân đặt lên eo Xán Liệt, môi nhẹ nhàng mấp máy bên tai.

"Tất cả cho ngươi."

Cảm nhận được hơi thở ấm áp như đang trêu chọc ở vành tai, tuy là có băn khoăn, Xán Liệt cũng vô pháp khắc chế dục vọng của chính mình. Bàn tay to lớn khẽ vòng xuống sau lưng đối phương, nhẹ nhàng đem cả thân người mảnh khảnh gầy nhỏ nâng lên một chút, cảm giác người dưới thân trở nên cứng ngắc, Xán Liệt hôn nhẹ lên môi đối phương, đồng thời đem dục hỏa một đường vào thẳng trong người kia.

"A——"

Biện Bạch Hiền thất thanh kêu ra tiếng, nơi hậu huyệt bỗng nhiên bị vật thể to lớn tiến nhập khiến hắn nhịn không được đau đớn mà ngẩng mạnh đầu, mồm há to thở hổn hển từng tiếng, tay không tự giác nắm chặt lấy tay Xán Liệt.

"Thả lỏng,... Bạch Hiền, thả lỏng." Xán Liệt thở phì phò, bên trong người kia quá chật hẹp nuốt lấy chính mình cũng khiến hắn chịu không ít khổ sở.

"A...ưm..." Biện Bạch Hiền cắn môi đáp, vẻ mặt kia khiến cho Xán Liệt nhịn không được đau lòng một trận. Xán Liệt cúi người, đem Biện Bạch Hiền hôn xuống một đường từ khóe mắt, chóp mũi đến vành môi.

"Còn đau sao?" Xán Liệt thấp giọng hỏi.

Biện Bạch Hiền sớm vì đau đớn dưới thân mà hai mắt ứa lệ. Nhưng vẫn là lắc lắc cái đầu.

Xán Liệt lấy tay nhẹ nhàng lướt qua da mặt người kia, chậm rãi bắt đầu cử động. Cùng lúc đó, Biện Bạch Hiền thanh âm rên rỉ rất nhỏ tràn ra, đau đớn cùng ham muốn dày vò làm cho hắn sắp không kiềm chế được. Nhưng là thanh âm rên rỉ như giai điệu ngân nga khiến Xán Liệt nổi lên dục hỏa, khống chế không được tăng nhanh chuyển động.

Hắn đại thiếu gia... người luôn được sủng ái, giờ phút này dùng dục hỏa bao lấy dục vọng của chính mình, là chính mình đem đau đớn lẫn trìu mến đồng thời cho hắn.

Bỗng nhiên thật rất muốn ôm hắn.

Xán Liệt không chút suy nghĩ, dựa vào ý niệm, nhấc tay khỏi giường đem người kia ngồi lên đùi của chính mình, hai tay thu hết vào trong ngực. Nhưng là động tác đột ngột này của Xán Liệt tạo ra kích thích thật lớn, dục hỏa của người kia tràn vào càng sâu, Biện Bạch Hiền không khỏi kêu ra tiếng thật lớn.

"Thực xin lỗi," Xán Liệt cuống quýt ôm chặt lấy hắn, cúi đầu cùng hắn hôn môi, "Thực xin lỗi."

"Không, không có việc gì." Biện Bạch Hiền bình ổn hô hấp, đáp lại cái ôm của đối phương.

Xán Liệt như trước có chút lo lắng nhìn hắn.

Biện Bạch Hiền nâng khóe miệng cười cười, ôm lấy bả vai của Xán Liệt, thật thong thả nâng người lên phối hợp.

"Bạch Hiền...." Xán Liệt kêu to tên của hắn, đỡ lấy thắt lưng, hai tay tăng thêm khí lực, liền trừu sáp thật nhanh.

"A...A...A!"

Kịch liệt trừu sáp làm Biện Bạch Hiền giống như chiếc lá mỏng manh đang chống chọi cùng gió bão, bên dưới sắp bị dục hỏa mãnh liệt đâm vào của người kia xé rách. Cả người đổ đầy mồ hôi, hắn gắt gao ôm chặt Xán Liệt, cảm thụ từng đợt dục hỏa của đối phương xâm nhập vào người, lúc thân thể đạt đến cực hạn, thống khổ nhấm nháp cả người hắn liền như bị lấp đầy bởi khoái hoạt không gì so sánh nổi.

Không thể suy nghĩ. Cũng không muốn suy nghĩ.

Thế gian ai khổ sầu bi cùng ta có cái gì quan hệ? Ta chỉ nguyện cùng hắn độc hưởng này mê muội cực lạc triền miên.

Ánh trăng dịu dàng chiếu qua khe cửa thưa thớt, trong không phí phảng phất gió đêm thanh mát.

Mặc dù không có mĩ tửu cùng ánh nến, lại vẫn là đêm xuân nghìn vàng ngập đầy tình ý, khoái hoạt vạn kiếp.

Liền đem kia lễ nghi thế tục lẫn ánh nhìn của người đời ném xuống vực thẳm, cho dù là phải tiến vào băng sơn địa ngục, cũng là chính mình đi cùng người kia, dù phía trước có là hỏa băng vạn tiễn đang chờ đợi, cũng là cùng nhau sinh tử.

—— Không bao giờ chia lìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro