Đèn Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo chân người đi xuôi về thung lũng
Xô gió trời ngược bước phía đồi cao
Chẳng rõ trên vai đã nặng trĩu khi nào
Những thanh âm và nỗi buồn dang dở

Đêm lại lên trên triền đồi đất đỏ
Cho ánh đèn soi rạng rỡ trời đêm
Đèn là ai mà ai cũng là đèn
Bao nhiêu đèn đêm là bấy nhiêu đời sống

Nhưng em ơi, rằng cuộc đời khó nhọc
Đã bao lần gió dữ thổi nghiêng cây
Nhưng anh ơi, rằng đèn vẫn còn đây
Bao nhiêu rừng cây là bấy nhiêu hy vọng

Một đời người là trăm phần sai đúng
Và những lần đèn thắp giữa thinh câm
Ánh sáng mông lung qua con dốc sai lầm
Bao nhiêu người đi là bấy nhiêu lầm lỗi

Anh đi về trên triền đồi nông nổi
Chân lo sợ ghì bước giữa đêm đen
Thắp lên đi, trong tim vẫn còn đèn
Bao nhiêu bàn chân đã gượng mình đứng dậy

Đèn ở đấy, anh ơi đèn ở đấy
Trong đời người, trong khắp nẽo tim anh
Đèn bừng lên giữa một bời bời xanh
Trong hồn anh và hàng trăm hồn nữa

Đèn không sợ gió to như ngọn lửa
Đèn chỉ sợ anh bỏ lỡ đèn thôi
Từ tim anh sáng tỏ một vùng đồi
Đèn theo anh đến cùng trời cuối đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hồ#tho