vietduong121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thiên Minh dâm đãng cười:" Chị không phải nói là không có áo quần thay sao? Em đang giúp chị cởi ra, chỉ cần cởi hết toàn bộ áo quần của chị, lát nữa tắm khẳng định khi tắm y phục sẽ không bị ướt." Nói xong, Trần Thiên Minh lại cười to.

"Không, không, em cởi hết áo quần người ta ra, chị, chị.." Chị Yến nói tới đây thì mặt đỏ như trái hồng chín.

"Không vấn đề, toàn thân chị đâu phải là em chưa nhìn qua, lại còn đã sờ nữa. Hơn nữa, trong phòng chỉ có em và chị, sẽ không có gì đâu. Đồng thời để cho công bằng, em cũng cởi y phục của mình ra, được không?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa tiếp tục cởi quần áo chị Yến.

Chị Yến yếu đuối không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, hơn nữa nàng cũng không có ý muốn phản kháng. Vì vậy chị Yến tránh vài cái thì áo ngực của nàng đã bị Trần Thiên Minh cởi xuống, đôi bạch thỏ của chị Yến lập tức được giải khai, cực kỳ mê người.

"Oa!" Trần Thiên Minh cảm thán kêu lên. Đối với ** căng tròn của chị Yến, do chính mình thường hay sờ nắn, hiện tại hình như càng căng tròn và mềm mại nha. Hắn không tự chủ sờ lên, lập tức cảm giác được sự mềm mại cùng săn chắc của ngực chị Yến.

"Thiên Minh, em đừng làm vậy..." Chị Yến bị Trần Thiên Minh sờ soạng xấu hổ kêu lên. Trước đây, khi trên giường bị Trần Thiên Minh vuốt ve, đã thấy rất xấu hổ, hiện giờ ở tại phòng khách, áo mình đã bị cởi ra, nghĩ đến càng thêm ngượng. Vì vậy nàng đẩy tay Trần Thiên Minh ra, dùng hai tay che lấy bộ ngực.

Trần Thiên Minh cũng không tiếp tục sờ nắn phần trên của chị Yến, hắn đưa tay cởi váy của chị Yến, chỉ trong chốc lát, váy của Yến tỉ đã bị hắn lôi xuống, lộ ra một chiếc quần lót nho nhỏ. Quần lót như siết chặc lấy cặp đùi trắng nõn của chị Yến, làm Trần Thiên Minh vô cùng muốn nhìn vào trong đó. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nhưng Trần Thiên Minh cũng không quá nóng vội, bởi vì, chỉ chút nữa đây là hắn lập tức có thể thấy được. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh hưng phấn lột chướng ngại vật cuối cùng trên người chị Yến.

"Đừng, đừng..." Chị Yến vừa nói, vừa lấy tay giữ quần lót. Bởi vì, hai tay chị Yến bận giữ chặt quần lót không để Trần Thiên Minh kéo xuống, nên phía trên đôi bạch thỏ lại bung ra, đập vào mắt Trần Thiên Minh. Thực sự là được cái này lại mất cái kia!

Trần Thiên Minh thấy chị Yến cố gắng giữ lấy quần lót của mình. Vì vậy quyết định đổi chiến thuật, tấn công phần trên của nàng. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh đưa đầu tới trước, ngậm lấy hạt anh đào trước ngực chị Yến. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"A..." chị Yến như rên rỉ, như hưng phấn mà kêu lên. Bởi Trần Thiên Minh dùng lưỡi liếm lấy hạt anh đào của nàng, lúc đầu còn có chút chống cự bây giờ đã không còn.

Nghe được chị Yến rên rỉ, Trần Thiên Minh đã biết mình thành công. Nhưng hắn cũng không sớm rời trận địa, hắn biết, muốn có thành quả thì phải kiên trì. Vì vậy, hắn liền mút lấy hạt anh đào còn lại của chị Yến.

"Đừng... Thiên Minh...không nên..." Chị Yến lại xuống giọng năn nỉ. Dưới sự khiêu khích của Trần Thiên Minh, nàng đã không còn giữ chặt quần lót nữa, mà nhẹ nhàng ôm lấy đầu Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy thời cơ đã tới, liền nhả miệng ra, nắm lấy quần lót của chị Yến, cố gắng kéo xuống. Hiện tại, đã thấy nơi giữa hai chân chị Yến. Đó là vùng sơn cốc nhỏ nhắn, phong cảnh mê người, làm hắn không kìm lòng được phải ca tụng: Chị, chị thật đẹp!"

Nghe Trần Thiên Minh khen mình, chị Yến mặt càng đỏ hơn, hai tay ôm lấy mặt, xấu hổ không dám nhìn Trần Thiên Minh. Tuy phòng khách không có ai, nhưng ánh sáng đèn vẫn đủ chiếu lên toàn bộ cơ thể nàng, hơn nữa trước giờ chưa bao giờ nàng trần truồng trước mặt người khác ở nơi như thế này, sao lại không xấu hổ cho được? Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt ve nơi làm hắn mê muội, nơi giữa hai chân chị Yến, chị Yến giờ ngày càng lúc càng làm hắn mê muội, sự phong tình của nàng, sự quyến rũ của nàng, đều làm hắn mê muội không thôi. Có người nói qua, tuy đàn ông ham muốn **, tuy vậy, điều chính yêu khi lên giường làm đàn ông động tình nhất, chính là bởi sự thành thục và lẳng lơ, cái này thì thiếu nữ sẽ không thể có được.

Thân thể chị Yến run lên nhè nhẹ, hiện giờ nàng vẫn còn che mặt, trong miệng phát ra thanh âm như rên rỉ lại như kháng nghị.

"Chị, chúng ta cùng đi tắm." Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhanh chóng cởi áo quần mình ra. Như vậy mới thật sự công bình, cả hai người đều trần như nhộng.

Chị Yến qua khe hở nhìn thấy thân thể trần truồng của Trần Thiên Minh, xấu hổ đỏ bừng mặt. Nàng muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, cái giống đực trên thân thể Trần Thiên Minh cũng làm nàng kìm lòng không đặng, thân thể lập tức có phản ứng. Nàng khát vọng cái giống đực trên thân thể Trần Thiên Minh, khát vọng đối với bản thân mình chuyện đó...

Trần Thiên Minh âu yếm ôm lấy chị Yến, đi vào phòng tắm. Đi vào bên trong, chị Yến ôm kín mặt mình, đứng bất động. Không cách nào khác, Trần Thiên Minh cũng đành phải buông chị Yến ra, lấy vòi sen tắm cho nàng

Sau đó, chị Yến cũng buông tay ra, lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, chị giúp em tắm! Chị tắm rồi."

Nghe chị Yến nói thế, Trần Thiên Minh mừng như điên, hắn vui vẻ đưa vòi sen cho chị Yến, nói: "Chị, phiền chị rồi." Nói xong hôn chị Yến một cái. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Chị Yến cầm lấy vòi sen, phun nước lên người Trần Thiên Minh, đầu tiên là phía trên, sau đó phía dưới, đặc biệt bàn tay nhỏ bé của nàng nắm được cái vật cứng rắn phía dưới của Trần Thiên Minh thì khuôn mặt nàng càng đỏ hơn, bàn tay nhỏ bé hình như hơi run. Tuy rằng không phải lần đầu chị Yến nắm lấy cái vật to lớn của Trần Thiên Minh, thế nhưng, mỗi lần nắm lấy cái này, nàng lại hoảng loạn không ngừng, tâm lý luôn dao động rất lớn.

Nhẹ nhàng chuyển động tay phải, tay trái dùng vòi sen phun nước vào Trần Thiên Minh, cái vật thật lớn đó dường như muốn vuột khỏi tay nàng. Vì vậy, nàng không khỏi phải dùng sức, nắm chặt cái vật kia lại.

"A..." Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên. Chị Yến đang cọ rửa phần dưới của hắn, chà xát cho hắn, lúc thì mạnh lúc lại nhẹ làm cho phần dưới của hắn càng thêm cứng rắn.

Chị Yến cũng cảm giác được phía dưới của Trần Thiên Minh càng hùng tráng hơn so với ban nãy, làm cho động tác của nàng ngày càng khó khăn, đồng thời, nắm lấy cái kia, cảm nhận thân thể mình cũng khó chịu, hình như cũng bắt đầu hưng phấn. Vì vậy hai chân nàng phải kẹp chặt vào nhau.

"Chị, thật thoải mái, thật sảng khoái! Chị giúp em xoa nắn nới đó, dùng lực mạnh cũng không sao." Trần Thiên Minh thấy bàn tay bé nhỏ của chị Yến đã di chuyển sang chân mình, lại tiếc nuối mà nói.

Nghe Trần Thiên Minh nói vậy, chị Yến suy nghĩ một chút, sau đó dùng tay hướng về phía dưới cứng rắn của Trần Thiên Minh, tiếp tục giúp hắn tẩy rửa. Nói là tẩy rửa, thực tế là xoa, bàn tay bé nhỏ của chị Yến vừa lên xuống, làm Trần Thiên Minh cắn chặt răng, hơi thở rất gấp.

"Chị, giúp em mút nó, được không?' Trần Thiên Minh bất ngờ nói với chị Yến. Đã một lần Lương Thi Mạn giúp hắn mút lấy nơi đó, hắn hoàn toàn không thể quên. Cho nên hắn muốn được làm lại để tìm cảm giác như trước đây.

"Chị, chị..." Chị Yến nhìn phía dưới Trần Thiên Minh ấp úng nói không ra lời. Mút lấy vật đó, quả là làm khó nàng.

"Thôi không cần đâu chị." Trần Thiên Minh thấy chị Yến bối rối, thất vọng nói.

Chị Yến dừng lại một chút, cúi đầu xuống phía dưới, ngậm lấy phía dưới của Trần Thiên Minh. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"A..."Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên. Chị Yến ngậm lấy phía dưới của hắn, làm cho toàn thân hắn nhiệt huyết dâng tràn, dường như đã lên tới mặt.

Hắn cũng không tự chủ được để Hương Ba Công tự vận chuyển. Kỳ thực tối nay hắn không muốn luyện Hương Ba Công, hắn muốn cùng chị Yến vui vầy cá nước một phen, chứ không vì lý do nào khác.

Thế nhưng, sau khi phía dưới bị chi Yến mút lấy, chân khí trong đan điền hắn tự nhiên vận chuyển, đồng thời hồng quang trong mắt hắn khi ẩn khi hiện

Hắn cảm giác phía dưới cực kì sảng khoái, động tác mới lạ của chị Yến làm hắn cắn răng, một hồi lại há miệng. Phía dưới thì chị Yến lúc khẽ cắn, lúc dùng miệng mút một chút, khiến hắn ngày càng cứng, nhiệt lưu cuồng cuộng chảy nhanh hơn, chân khí vận hành càng mạnh mẽ.

Khi luyện xong một chu thiên, Trần Thiên Minh cảm giác khí lực ngày càng mạnh mẽ, xem ra công lực mình đã khôi phục được chút ít. Hắn nhìn chị Yến ở phía dưới, âu yếm nói: "Chị, được rồi, chị đứng lên đi."

Chị Yến nghe Trần Thiên Minh nói, liền đứng lên, thả lỏng miệng mình, thở dốc như có chút thống khổ. Xem ra lần đầu làm việc này quả thật là chưa quen. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Đột nhiên Trần Thiên Minh ngồi xổm xuống, hôn lấy phía dưới của chị Yến

Chị Yến phát hiện hành vi của Trần Thiên Minh, đã đoán được Trần Thiên Minh muốn làm gì. Vì vậy, nàng kêu lên: "Thiên Minh, không nên, nơi đó bẩn lắm."

Thế nhưng, Trần Thiên Minh làm sao có thể nghe chị Yến nói gì, hắn nhanh nhẹn áp sát lấy phần dưới của chị Yến, hướng vào địa phương thần bí mê người tràn ngập hương thơm, làm cho hắn hưng phấn. Hắn nhẹ nhàng hôn lấy, đồng thời còn dùng đầu lưỡi liếm phía dưới của chị Yến...

"Ưm..." chị Yến vốn định cự tuyệt gì đó, nhưng phía dưới bị Trần Thiên Minh hôn lấy làm cho cả người vô lực, còn có thể nói ra lời gì cự tuyệt.

Đồng thời, vừa rồi mút lấy phía dưới Trần Thiên Minh dục hỏa đã nổi lên, có chút ham muốn. Hiện tại lại bị Trần Thiên Minh kích thích như vậy, càng đặc biệt khó chịu, chưa từng có người nào hôn lấy phía dưới, hiện tại lại có người mút rồi liếm, cảm giác này thật khó có thể hình dung, lại càng khó có thể chịu đựng được. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Thiên...Minh..." Chị Yến cắn răng thốt lên. Phía dưới nhiệt lưu đã truyền khắp thân thể nàng, làm cho nàng xuân tình nhộn nhạo, lộ ra cảm giác ham muốn cái kia. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Chị, làm sao vậy?" Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, hỏi chị Yến.

"Không, không có việc gì." Chị Yến nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không có gì chị gọi làm gì?" Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi.

"Chị kêu cũng không được sao?" Chị Yến e thẹn liếc nhìn Trần Thiên Minh. Kỳ thật, vừa rồi là vì quá hưng phấn nên nàng mới kêu tên Trần Thiên Minh, hiện tại Trần Thiên Minh lại hỏi, chẳng lẽ không xấu hổ mà nói với hắn sao?

"Như thế nào lại không được? Lát nữa chị kêu lớn hơn cũng được." Trần Thiên Minh dâm đãng cười.

Thánh TônMai Kiếm PhongNhân Tôn Nhất Kiếm Truy Phong Nhân Tôn Avatar của Mai Kiếm Phong Cấp độ Nguyên Anh Tiền Kỳ Trong thời kỳ này kim đan sẽ nứt vỡ, sau đó hóa thành một hình người nhỏ xíu trong đan điền, thân hình giống y hệt bề ngoài người tu luyện thu nhỏ lại. Tọa Kỵ Linh Thú Chiêu Sư Linh Thú Ngày gia nhập Jun 2010 Giới tính Nam giới Nơi tu luyện Thập Bát U Minh Binh khí Xạ Nguyệt Phá Thiên A hoàn Thanh nhi

[A hoàn của Mai Kiếm Phong] Đa tạ Đa tạ: 210 Nhận 1,433 lần trong 560 bài Lần cuối giá lâm 54 phút trước 03:41 AM Truyền tấn lệnh Rep Power 3 Mai Kiếm Phong is on a distinguished road Chương 219: Chủ động

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn Nguồn: Vip.vandan

Trần Thiên Minh nói xong, hai tay ôm lấy chị Yến lên, sai đó đem nàng đến bên tường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, tiếp đó vuốt ve phía dưới của chị Yến.

Oa, phía dưới đã chảy thành dòng rồi! Trần Thiên Minh vui mừng nghĩ thầm! Vì vậy, hắn cũng không đợi thêm nữa, hắn liền mở rộng hai đùi của chị Yến, sau đó điều chỉnh phương vị, trực tiếp tiến vào chỗ sâu nhất của chị Yến. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Đừng..." Chị Yến cắn chặt răng hừ một tiếng. Trần Thiên Minh đang cố phun ra, thân thể liên tục ép mạnh vào tường, đặc biệt bên trong rung động, càng làm cho nàng không thể kìm nén nổi tình cảm.

Trần Thiên Minh hiện giờ không hề biết ôn nhu là gì nữa, giờ hắn chỉ thầm nghĩ làm sao đưa chị Yến lên cao trào, làm cho bản thân cũng đạt cao trào. Vì vậy, hắn dùng lực đâm tới chị Yến, dưới sự rên rỉ của chị Yến, hắn nỗ lực bứt lên, động tác càng lúc càng nhanh.... Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"A!" Chị Yến thỏa mãn hét lớn một tiếng, run rẩy một lúc, sau đó ôm chặt lấy Trần Thiên Minh, không hề nhúc nhích.

"Chị, chị đạt cao trào rồi." Trần Thiên Minh thấy như vậy, cũng ngừng động tác của mình lại, ôn nhu hỏi chị Yến.

"Ưm." Chị Yến khẽ trả lời một câu.

"Vậy em làm sao bây giờ đây?" Trần Thiên Minh khổ tâm nói. Phía dưới cứng rắn của hắn còn đang ở bên trong của chị Yến, chị Yến lại ôm chặt hắn, muốn động cũng không động được, cái này thì bản thân mình phải làm sao cho đúng đây!

"Em nhìn đủ rồi chứ!" Chị Yến nói xong, buông tay của mình ra, sau đó liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó ngượng ngùng giật giật phía dưới của nàng.

"A!" Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên. Chị yến chủ động thật là địa chấn, điều này làm cho hắn nảy sinh kích thích trước nay chưa từng có, từng đây đều do hắn chủ động, chuyện gì cũng là tự mình nỗ lực làm, hiện giờ chị Yến đã chủ động, hắn làm sao không mừng như điên cho được? "Chị. Chị tiếp tục động đi!" Trần Thiên Minh thấy chị Yến ngừng lại, tiếc rẻ nói.

"Chị... chị không còn sức nữa." Chị Yến thở phì phò, xấu hổ nói. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Được rồi, em đến đây!" Trần Thiên Minh dũng mãnh nói. Hắn ôm tay trái ôm lấy chị yến, còn tay phải nâng chân trái của chị Yến lên, dùng sức lao tới...

Cuối cùng, Trần Thiên Minh hét to một tiếng, đã tới được thiên đường, đạt được thăng hoa của tình ái.

Qua một lúc lâu, chị Yến mới oán giận nói với Trần Thiên Minh: "Em nhìn mình đi, người ta vốn đã tắm rửa, em lại làm dơ rồi, lại phải tắm thêm một lần nữa."

"Chị, em giúp chị." Trần Thiên Minh cầm vòi sen, giúp chị Yến tắm rửa. Hắn nhẹ nhàng, chậm rãi âm yếm giúp người phụ nữ của mình tắm rửa.

Trần Thiên Minh giúp chị Yến, thì đồng thời chị Yến cũng giúp Trần Thiên Minh. Khi nàng đang kỳ sạch phía dưới của Trần Thiên Minh, thì phát hiện vật đó đang mềm nhũn, được mình vuốt ve kỳ cọ một lúc, hình như đang lại từ từ cương lên. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Thiên... Thiên Minh, sao em vẫn còn muốn à?" Chị Yến ngại ngùng nhìn nơi đó của Trần Thiên Minh, nói.

"Chị, chị hiểu lầm em rồi, không phải là em muốn, là nó muốn." Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nhìn chị Yến nói. Có thể trách hắn sao? Người anh em đã trải qua một phen quyết liệt, đã giải quyết được được vấn đề bức xúc, nhưng chị Yến lại vô ý, lại như cố ý tắm ngay nơi đó của hắn, nơi đó làm sao không có phản ứng cho được? Nếu như không có phản ứng, nơi đó của hắn chắc đã hỏng rồi, đồng thời hắn còn là đàn ông nữa sao? Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Cả hai đều muốn thì có." Chị Yến trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

Sau khi tắm rửa xong, lau khô thân thể, Trần Thiên Minh liền bồng chị Yến đi ra bên ngoài.

"Thiên Minh, em thả chị xuống đi, áo quần của chị còn ở trên ghế sô pha!" Chị Yến chỉ vào mớ áo quần của mình trên ghế sô pha, nói với Trần Thiên Minh.

"Chị, chúng ta đi ngủ, cần gì mặc áo quần, đợi đến ngày mai, em giúp chi mặc, chị không phải chỉ có một bộ áo quần thôi sao? Lát nữa bẩn sẽ không tốt đâu." Trần Thiên Minh dâm đãng nói. Sao hắn có thể buông tha chị Yến dễ dàng như vậy được, một tháng nữa mới có thể trở về, đêm nay không làm hai lần, thì thật có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân, có lỗi với chính mình.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đặt chị Yến nằm lên giường, sau đó hắn cũng nhảy lên giường, bóp nắn bộ ngực sung mãn của chị Yến.

"Thiên Minh, em không phải nói buồn ngủ sao, sao lại còn động tay động chân chứ?" Chị Yến đẩy nhẹ tay Trần Thiên Minh ra, nói.

"Gấp cái gì, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàn, chúng ta không tận dụng đêm nay thật là có lỗi lắm!" Trần Thiên Minh nói.

Chị Yến nhìn lướt qua phía dưới của Trần Thiên Minh, gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, bởi vì, nàng phát hiện phía dưới của Trần Thiên Minh hình như đang cương lên, cứ như lại muốn làm gì nữa. "Thiên... Thiên Minh, em không phải mới làm rồi sao? Sao em... em lại còn muốn nữa?"

"Chị, không còn cách nào khác, bởi vì một tháng nữa em không được gặp chị, không chỉ em nhớ chị, nó cũng muốn chị." Trần Thiên Minh giả vờ bất đắc dĩ nói.

"Thiên Minh, em đi ra ngoài một tháng để làm gì?" Chị Yến đột nhiên nhớ tới Trần Thiên Minh nói muốn đi ra ngoài một tháng.

"Em cùng bọn Lâm Quốc làm một vài vụ kinh doanh nhỏ." Trần Thiên Minh không muốn chị Yến biết, đành phải nói dối nàng.

"Em phải cẩn thận nha." Chị Yến quan tâm nói.

"Em sẽ cẩn thận, bất quá chúng em đi những mấy người, sẽ không có chuyện gì đâu." Trần Thiên Minh an ủi chị Yến. Làm sao có chuyện được? Giờ mấy người bọn họ đều có võ công, hơn nữa cũng không phải đi tìm người khác báo thù, giờ chỉ đi tới Huyền Môn học một chút võ công mà thôi.

"Vậy là tốt." Chị yến gật đầu, nói.

"Chị, không nói chuyện khác nữa, chúng ta tiếp tục đi, phải một tháng sau chúng ta mới ở cùng một chỗ được." Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt ve vú của chị Yến, nó vừa mềm mại vừa đầy xúc cảm, thực sự sờ mãi không chán, dục tình ngóc dậy.

"Ưm..." Chị Yến đỏ mặt đáp, bởi vì nàng ngeh Trần Thiên Minh nói một tháng sau mới gặp lại, trong lòng nàng cũng khát vọng đêm nay Trần Thiên Minh lại làm mình thêm một lần nữa.

"Em tới đây." Trần Thiên Minh thấy chị Yến đồng ý, thích thú kêu lên.

"Em nằm xuống đi, để chị tới." Chị Yến nói khẽ. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Em nằm xuống, chị tới?" Trần Thiên Minh ngây người, hắn không ngờ ngày hôm nay chị Yến lại chủ động như thế, đêm nay mình thực sướng muốn chết.

"Ừ." Chị Yến cúi thấp đầu xuống.

Trần Thiên Minh thấy thế, vội vàng nằm thẳng lên giường, tùy ý chị Yến "xâm lược".

Chị Yến từ từ cúi người xuống, hôn lên ngực Trần Thiên Minh, loại cảm giác ngứa ngáy khoan khoái này truyền từ đầu vú của hắn. Thì ra, cảm giác bị người khác hôn lên đầu vú sướng như thế, xem ra say này hôn lên hai hạt anh đào nhỏ của người phụ nữ mới được. Trần Thiên Minh thầm nói.

Chị Yến hôn xong bên trái, lại đổi bên, đồng thời dùng đầu lưỡi chậm rãi ngậm lấy hôn hít đầu vú của Trần Thiên Minh, vừa nhanh vừa chậm, làm cho Trần Thiên Minh sướng đêm hai chân hơi run.

Hôn xong ngực của Trần Thiên Minh, chị Yến lại tiếp tục hôn lên người hắn. Từ từ, chị Yến hôn xuống phía dưới của hắn. Lúc chị Yên hôn lên rốn của Trần Thiên Minh, liền dừng lại không xuống tiếp nữa. Nàng đầu tiên là dùng đầu lưỡi đánh lên trên rốn của Trần Thiên Minh một vòng theo chiều kim đồng hồ, sau đó lại hôn ngược theo chiều ngược chiều kim đồng hồ.

"A!" Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên một tiếng. Điều làm cho hắn hưng phấn chính là, chị Yến lại vừa hôn hắn, vừa dùng bàn tay nhỏ bé cầm lấy phía dưới cương cứng của hắn, sau đó từ từ xoa bóp.

Trời ạ, thế này không phải muốn mạng nhỏ của ta sao? Trần Thiên Minh trong lòng kêu to. Không ngờ chị Yến luôn lịch sự dịu dàng nhã nhặn, đêm này vì muốn mình hài lòng, lại làm ra hành động như vậy. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh rất cảm động, Nhưng giờ hắn cũng không có thời gian cảm động bởi vì giờ hắn rất hưng phấn.

Đột nhiên, chị yến tiếp tục di chuyển đầu xuống, cắn mạnh phía dưới của Trần Thiên Minh, bắt đầu nuốt vào nhả ra...

"A... chị... sướng quá..." Chị Yến làm lần này đã là lần thứ hai, cảm giác thật khác, đồng thời hôn phái dưới của mình cũng vô cùng thoải mái.

Nghe Trần Thiên Minh "ca ngợi", chị Yến càng dốc sức, cầm lấy vật đó của Trần Thiên Minh, cố sức kích động nó.

"Chị, em yêu người đến chết." Trần Thiên Minh kêu lớn. Chị Yến dịu dàng ít nói lại vì hắn mà làm như vậy, làm sao hắn cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn thật khác biệt, thực sự là kìm lòng không nổi!

"A!"Chị Yến từ từ nhả vật cứng rắn của Trần Thiên Minh ra, sau đó kêu khẽ lên một tiếng. Tiếp đó, nàng ngồi thẳng lên, điều chỉnh vị trí, sau đó nhắm ngay vật đó của Trần Thiên Minh mà ngồi xuống.

"A..." Trần Thiên Minh sảng khoái kêu lên một tiếng.

Chị Yến cắn chặt hai hàm răng, sau đó bắt đầu nẩy lên nhún xuống. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trần Thiên Minh đã nằm lên giường một lúc lâu, đã nhẫn nại không nổi nữa, hắn lập tức ngồi dậy, cầm lấy bộ ngực căng đầy của chị Yến, cũng phối hợp nhịp nhàng chuyển động...

"Thiên Minh, mệt chết chị rồi, chị không còn khí lực cử động nữa, em tới đi!" Chị Yến trượt từ trên người Trần Thiên Minh xuống, sau đó nằm trên giường thở hồng hộc. Hiện giờ chị Yến mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại, đại bạch thỏ trước ngực cũng theo tiếng thở dốc của nàng mà rung chuyển.

"Được, chị, chị mệt rồi, giờ để em tới." Trần Thiên Minh vui vẻ nói. Hắn chờ lời này của chị Yến cứ như đã lâu rồi, hiện giờ, cuối cùng hắn đã có thể phát huy bản lĩnh của mình, sao có thể không vui cho được? Vì vậy, hắn vội vàng trở mình leo lên người chị Yến, tìm được địa phương để mình tiến vào, sau đó đâm mạnh vào.

Chị Yến hai tay cầm tay khăn trải giường, truy ý Trần Thiên Minh hùng dũng như thủy triều "cuộn trào mãnh liệt". Tuy nàng đã cao trào vài lần, thế nhưng dưới động tác có lực của Trần Thiên Minh, từng đợt từng đợt khoái cảm tuôn tràn trong người nàng, làm nàng kìm không nổi rên rĩ, nàng biết, cao trào tiếp theo của nàng rất nhanh nữa sẽ tới.

"Thiên Minh, chị chịu không nổi nữa." Chị Yên vô lực nói. Đương nhiên chị Yến chịu không nổi, không phải sướng nên đổi nói không nổi, mà nàng kiên trì không nổi, muốn đầu hàng hắn, cái lại cảm giác tơi bời này chịu không thấu.

"Ừm, chị, em cùng chị đến thiên đường." Hiện giờ Trần Thiên Minh đã nắm diện một vài kỹ xảo ở phương diện này. Bởi vì lúc này hắn vận khởi Hương Ba Công, chỉ cần hắn triệt tiêu công lực, phương diện này của hắn sẽ không dẻo dai kinh người được như vậy Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"A!" Chị Yến cùng Trần Thiên Minh rốt cuộc cùng nhau đi đến thía đường. Bọn họ ôm chặt lấy nhau, hình như ai cũng không muốn chia lìa.

"Chị, em không nỡ xa chị!" Trần Thiên Minh nhìn chị Yến nói khẽ.

"Thiên Minh, chị cũng không nỡ xa em! Chị rất muốn mỗi tối đều có thể ngủ trong lòng của em!" Chị Yến lo lắng nói. Nguyện vọng này nàng không biết từ lúc nào đã có, nàng chỉ biết, đây là mối tình đầu của nàng, Trần Thiên Minh bình thường bảo hộ nàng không để người khác khi dễ, từ lúc đó nàng đã thích hắn.

Nàng vẫn mong muốn mình gả cho Trần Thiên Minh, nếu như không được, có thể ở bên cạnh để được nhìn hắn cả đời, nàng cũng cảm thấy mỹ mãn, Hơn nữa loại ý niệm này trong đầu nàng càng lúc càng tăng mạnh, càng ngày càng mãnh liệt.

Thánh TônMai Kiếm PhongNhân Tôn Nhất Kiếm Truy Phong Nhân Tôn Avatar của Mai Kiếm Phong Cấp độ Nguyên Anh Tiền Kỳ Trong thời kỳ này kim đan sẽ nứt vỡ, sau đó hóa thành một hình người nhỏ xíu trong đan điền, thân hình giống y hệt bề ngoài người tu luyện thu nhỏ lại. Tọa Kỵ Linh Thú Chiêu Sư Linh Thú Ngày gia nhập Jun 2010 Giới tính Nam giới Nơi tu luyện Thập Bát U Minh Binh khí Xạ Nguyệt Phá Thiên A hoàn Thanh nhi

[A hoàn của Mai Kiếm Phong] Đa tạ Đa tạ: 210 Nhận 1,433 lần trong 560 bài Lần cuối giá lâm 54 phút trước 03:41 AM Truyền tấn lệnh Rep Power 3 Mai Kiếm Phong is on a distinguished road Chương 220: Tôi sớm đã có chuẩn bị

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn Nguồn: Vip.vandan

Ngày thứ hai, chị Yến phải trở về bệnh viện làm việc. Còn Trần Thiên Minh cũng trở về huyện J, thăm ba mẹ của Lưu Mỹ Cầm. Chỉ có thời gian hai ngày, hắn muốn đặc biệt chăm sóc Lưu Mỹ Cầm, an ủi nàng một chút.

Tới ngày thứ ba, Trần Thiên Minh phải đi tìm bọn Lâm Quốc Trương Ngạn Thanh. Sau đó lái xe tới đón bọn họ. Hôm qua Chung Hướng Lượng có gọi cho bọn hắn một cú điện thoại, nói tài xế Tiểu Hạ sẽ lái xe đến đón bọn họ, sau đó mới đưa đến thành phố M hội họp, hắn sẽ đưa bọn Trần Thiên Minh đến Huyền Môn, thuận tiện gặp đồng môn sư huynh đệ. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Ngồi ở trên xe, bọn Trần Thiên Minh rất vui vẻ. Bởi vì rong thời gian này bọn họ cả ngày toàn luyện công, phát hiện võ công của bản thân có tiến bộ nhất định, tuy nói võ công chưa cao cường, nhưng nếu chỉ người bình thường, bọn họ cũng sẽ không để vào mắt. Hiện giờ, nghe Chung Hướng Lượng nói muốn để bọn họ tới Huyền Môn học võ công cao thâm một tháng, làm sao bọn họ không vui vì điều này cho được? "Lão đạo, Huyền Môn thực sự là miếu hòa thượng sao?" Tiểu Tô hỏi Trần Thiên Minh. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, lắc đầu, nói: "Anh cũng không rõ, chắc cũng không khác lắm, bất quá cũng có chút lạ, đại bá hình như cũng là hòa thượng, nhưng hắn lại ăn thịt uống rượu như thường, mà sư huynh ở Huyền Môn, lại có thể kết hôn sinh con gái." Nói xong, hắn lại lắc đầu, khó hiểu. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Lão đại, có thể bên trong Huyền Môn cũng giống như trong TV chúng ta hay xem vậy, có người xuất gia và đệ tử tục gia, mà đại bá chính là hòa thương ăn thịt chó." Trương Ngạn Thanh vừa cười vừa nói.

"Ngạn Thanh, chú dám nói sư tổ như vậy, chú xong rồi, lần sau gặp đại bá nhất định cáo giác với ông ấy." Lâm Quốc cố ý trêu chọc Trương Ngạn Thanh.

"Đừng, anh Quốc, em cũng không phải không biết tình của đại bá, em đang nói sự thực mà, hơn nữa, anh em chúng ta ai lại đi đâm thọc nhau?" Trương Ngạn Thanh ở bên cạnh cầu xin.

"Đã biết tính của đại bá, chú còn dám nói như vậy, hình như ông ấy đối với lão đại tốt một chút, với những người khác đều động tay động chân, chú cũng không nghĩ cho kỹ, với võ công của đại bá, hắn mà động tay động chân, vậy chúng ta thảm rồi!" Lâm Quốc làm vẻ tốt bụng nhắc nhở Trương Ngạn Thanh.

"Em biết, anh Quốc." Trương Ngạn Thanh nói.

"Anh Hạ, anh biết chuyện của Huyền Môn không?" Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi Tiểu Hạ, bình thường hắn luôn ở bên cạnh Chung Hướng Lượng, hẳn là biết một vài điều! Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Biết." Tiểu Hạ đang lái xe liền gật đầu, tiếp tục nói: "Tôi cũng là người của Huyền Môn, Chung Hướng Lượng là sư phụ của tôi."

"Cái gì? Anh cũng thuộc Huyền Môn, sư phụ của chúng tôi cũng là sư phụ của anh?" Lâm Quốc ngay người, nghĩ không ra lái xe suốt ngày không nói chuyện của là người của Huyền Môn.

"Đúng vậy." Tiểu Hạ nói.

"Vậy anh là sư huynh của chúng tôi rồi." Trương Ngạn Thanh vui mừng nói... "Nếu như căn cứ vào thời gian nhập môn trước sau, đúng là vậy." Tiểu Hạ cười nói. "Anh Hạ, anh nói một chút tình hình của Huyền Môn đi." Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hạ. Hắn cũng muốn biết Huyền Môn rốt cục là môn phái kiểu gì, hiểu rõ một chút, vậy đối với mình lại càng thêm có lợi.

"Thì như lời các anh vừa nói, bên trong có người xuất gia, cũng có tục gia đệ tử. Tôi cùng sư phụ đều gia đệ tử tục gia." Tiểu Hạ nói.

"May mà Hạ sư huynh nhắc nhở, nếu không, chúng ta tới nơi đó, ai đó không cẩn thận lại làm người xuất gia, vậy phiền phức rồi." Tiểu Tô vỗ vỗ ngực mình nói.

"Anh Hạ, ở đây có đúng là không ăn mặn, không có ăn thịt." Trương Ngạn Thanh đột nhiên hỏi Tiểu Hạ.

"Đúng vậy, Huyền Môn không ăn mặn, các anh ở đây một tháng phải ăn chay." Tiểu Hạ vừa cười vừa nói.

"Cái gì? Ăn chay cả tháng?" Trần Thiên Minh kinh hãi, hắn thích ăn thịt động vật, nếu như không cho ăn thịt, mới nghĩ cũng đã thấy vô cùng khó chịu. Hiện giờ, nếu một tháng không ăn thịt, thật sự là hại hắn thảm rồi. Đến lúc đó mình sẽ không chịu nổi một tháng, bởi vì không đủ chất dinh dưỡng, mà đi họp. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com "Đúng vậy, người ở Huyền Môn không chỉ ăn chay một tháng, mà bọn họ đã không ăn mặn nhiều năm rồi." Tiểu Hạ nói.

"Ôi, nói như vậy, bọn họ chắc là rất khó khăn, nên không có tiền ăn thịt." Tiểu Tô thở dài một hơi, nói.

"Đều không phải, đây là quy củ mấy trăm năm mà Huyền Môn định ra, người xuất gia phải ăn chay, mà tục gia đệ tử sống ở Huyền Môn cũng phải ăn chay, nếu như ra bên ngoài, sẽ không có quy định này." Tiểu Hạ nói.

"Người xuất gia ra bên ngoài cũng có thể ăn thịt?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hạ.

"Sư tổ là một tình huống đặc biệt." Tiểu Hạ ngượng ngùng nói.

"Vậy đại bá có phải bình thường không ở Huyền Môn, không tuân thủ môn quy, bị người ta kêu là hòa thượng rượu thịt?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Làm sao anh biết? Là sư phụ nói cho anh nghe sao?" Tiểu Tô nghe Trần Thiên Minh nói sư tổ như vậy, không khỏi ngây người.

"Cái này còn cần người khác nói sao? Tất cả mọi người có mắt đều thấy, đại bá là như vậy, không kêu là hòa thượng rượt thịt thì gọi là gì?" Trần Thiên Minh vui vẻ nói, không ngờ mình đoán lại đúng.

"Đúng rồi, anh Hạ, tại Huyền Môn không thể ăn thịt, nhưng ra bên ngoài Huyền Môn có thể ăn chứ?" Trần Thiên Minh dè dặt hỏi. Nếu như có thể được, hắn dự định kêu Tiểu Hạ dừng xe, hắn muốn mua vài cặp vịt gà, để nuôi ở bên ngoài, một ngày ăn một con, mua khoảng 30 con là đủ.

"Tôi cũng không biết, yêu cầu với tục gia đệ tử cởi mở hơn nhiều." Tiểu Hạ nói.

"Vậy anh dừng xe lại một chút, trước khi đến thành phố M, tôi muốn mua ba mươi con gà sống." Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hạ nói.

"Thiên Minh huynh đệ, thời gian không còn kịp nữa, sư phụ đang chờ chúng ta ở bên kia, vả lại anh lại ngang nhiên đem mấy khứ này tới, bọn Lý sư bá của Huyền Môn chắc chắn không cho." Tiểu Hạ nói.

"Em cũng rất thông minh, ngày đó hỏi qua sư phụ, hắn nói không được ăn mặn, cho nên, tôi sớm đã chuẩn bị tốt, đã mua chục lon thịt hộp." Trương Ngạn Thanh đắc ý vô cùng tự hào nói lớn, hình như hắn cũng vì sự thông minh của mình mà vui vẻ.

"Cái gì, chuyện như vậy chú cũng không cho anh biết, cái thằng nhóc này, có phải muốn bị đánh không? Không được, anh nhất định phải phạt chú, phạt chú cho anh một ít hôp." Trần Thiên Minh đầu tiên là giả bộ đang tức giận, sau đó lại âm hiểm mỉm cười.

"Anh cũng muốn một ít." Lâm Quốc vừa nghe, vội ngắt lời nói.

"Tao cũng muốn một ít." Tiểu Tô cũng không chịu thua thiệt, liền nói.

"Đều do mày, đều do mày nhiều chuyện." Trương Ngạn Thanh tát nhẹ vào miệng mình, tức giận tự mắng mình.Lúc đầu nghĩ có một chút thời gian, nên hắn mới mang theo mười lon thịt hộp, chắc hẳn có thể thầm giải quyết được vấn đề thức ăn, chỉ tại hắn cứ ưa chứng tỏ mình thông minh, nói ra hết mọi việc. Ôi, biết trách được ai đây?

"Anh Hạ, bao lâu nữa mới tới Huyền Môn?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hạ.

"Hơn mười giờ." Tiểu Hạ nói.

"Đây cũng là một chiếc xe khá tốt, chúng ta có thể ngồi ở trong xe ngủ một lúc, rồi đánh bài." Trần Thiên Minh âm hiểm cười. Hắn vì sợ cuộc sống một tháng ở Huyền Môn sẽ rất buồn chán, không có gì để chơi, cho nên hắn đã đem theo mình bộ bài tú-lơ-khơ, để phòng lúc buồn chán, cùng ba người Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Tiểu Tô đánh bài. Vừa hay bọn họ có bốn người, có thể chơi tiến lên, thăng cấp và vân vân.

"Lão địa, anh thực thông minh, đã nghĩ ra một chiêu như vậy, em thực sự phục anh." Trương Ngạn Thanh lập tức ngồi bên cạnh Trần Thiên Minh, nịnh bợ. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Đương nhiên rồi, ta là ai chứ! Ngạn Thanh, chú xem anh đại công vô tư cỡ nào, đồ tốt của mình anh đều chia sẻ với mọi người, đến lúc đó chú cũng phải chia sẻ thịt hộp với chúng ta đấy." Trần Thiên Minh tiếp tục cười âm hiểm.

"Được, được mà." Trương Ngạn Thanh nhìn ánh mắt thèm thuồng sáng rực của Trần Thiên Minh với bọn Lâm Quốc, biết không đồng ý cũng không được, đành phải bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Ôi, phải ở Huyền Môn một tháng sao, không có thức ăn ngon, cũng không có người đẹp, (đây là nơi của người xuất gia, lấy đâu ra người đẹp, nếu có thì cũng toàn là sói hoặc là khủng long) một tháng này chắc là vô cùng gian nan. Trần Thiên Minh trong lòng thầm nói.

Tới thành phố M, Tiểu Hạ liền bước xuống mở cửa nhà của Chung Hướng Lượng. Vào nhà của Chung Hướng Lượng, Tiểu Hạ liền dừng xe lại, sau đó móc điện thoại ra, bấm số.

"Sư phụ lập tức đi xuống." Tiểu Hạ quay đầu lại, nói với đám Trần Thiên Minh.

"Ừ." Trần Thiên Minh gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Chung Hướng Lượng cùng tiểu ma nữ Chung Oánh từ trên lầu đi xuống. Xem ra, Chung Oánh cũng đi cùng bố, tiểu ma nữ này bản lĩnh bịa chuyện đặc biệt cao, có thể nói trắng thành đen, đen nói thành trắng, đặc biệt nàng còn có gương mặt khả ái nhỏ nhắn đáng yêu như thiên thần, người không biết không thể không tin lời nàng. Cho nên, Trần Thiên Minh cũng không dám đắc tội, ngày thứ hai cô nàng bịa chuyện, hắn liền lập tức đi đến Lý Trữ một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ thể thao, để mua quà tặng cho cô nàng. Tiểu ma nữ như thế này, hắn không đắc tội nổi! Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Chung Hướng Lượng cùng Chung Oánh lên xe xong, Chung Hướng Lượng liền nói với Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, lái xe đi, chúng ta phải khẩn trương lên."

"Sư huynh, chờ một chút." Trần Thiên Minh vội gọi Chung Hướng Lượng lại, sư huynh vội đến đãng trí sao, Chung Oánh còn ở trên xe, sao hắn không kêu cô nàng xuống, chẳng lẽ muốn đưa cô nàng này tới Huyền Môn, thật là!

"Sao, có chuyện gì? Thiên Minh." Chung Hướng Lượng ngờ vực nhìn Trần Thiên Minh, ba ngày trước không phải hắn đã xử lý tốt mọi chuyện sao? Sao giờ còn có chuyện không hay xảy ra?

"Là Tiểu Oánh đó, cô bé vẫn còn ở trên xe, anh muốn để cô nàng cùng đi sao?" Trần Thiên Minh nhắc nhở Chung Hướng Lượng.

"Đúng vậy, anh muốn cho con bé đi cùng." Chung hướng Lượng gật đầu, nói. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Cái gì?" Trần Thiên Minh hoài nghi có phải mình nghe lầm chăng, Chung Oánh đi vào trong đó nhìn cái gì chứ? Ngắm phong cảnh, hay tham quan du lịch?

"Thiên Minh, em không biết, thực ra Tiểu Oánh cũng học một chút võ công để phòng thân, em biết đó, chúng ta có rất nhiều kẻ thù, hơn nữa đều không phải người tầm thường, Cho nên, anh muốn Tiểu Oánh học một chút võ công, từ hè năm ngoái con bé bắt đầu đến Huyền Môn học võ công. Bởi vậy, các em ở Huyền Môn, có chỗ nào chưa rõ, có thể hỏi con bé! Hơn nữa, thời gian Tiểu Oánh học võ công ở Huyền Môn, còn sớm hơn em nữa!" Chung Hướng Lượng cười nói với Trần Thiên Minh.

Trời ạ! Trần Thiên Minh trong lòng thầm kêu to. Hèn gì ngày đó tại văn phòng làm việc của đoàn ủy mình bắt không được Tiểu Oánh, thì ra cô nàng này thật sự biết võ công! Lại còn cùng bọn họ ở Huyền Môn một tháng, vậy mình thảm rồi, tiểu ma nữ như vậy, nếu mà chơi xỏ ai đó, vậy thì tiêu rồi! Hiện giờ Trần Thiên Minh thực sự có chút cảm giác muốn nhảy khỏi xe.

Thánh TônMai Kiếm PhongNhân Tôn Nhất Kiếm Truy Phong Nhân Tôn Avatar của Mai Kiếm Phong Cấp độ Nguyên Anh Tiền Kỳ Trong thời kỳ này kim đan sẽ nứt vỡ, sau đó hóa thành một hình người nhỏ xíu trong đan điền, thân hình giống y hệt bề ngoài người tu luyện thu nhỏ lại. Tọa Kỵ Linh Thú Chiêu Sư Linh Thú Ngày gia nhập Jun 2010 Giới tính Nam giới Nơi tu luyện Thập Bát U Minh Binh khí Xạ Nguyệt Phá Thiên A hoàn Thanh nhi

[A hoàn của Mai Kiếm Phong] Đa tạ Đa tạ: 210 Nhận 1,433 lần trong 560 bài Lần cuối giá lâm 54 phút trước 03:41 AM Truyền tấn lệnh Rep Power 3 Mai Kiếm Phong is on a distinguished road Chương 221: Ca ngợi

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn Nguồn: Vip.vandan

Chung Oánh thấy dáng vẻ giật mình của Trần Thiên Minh, nàng đi tới ngồi sát cạnh Trần Thiên Minh, cười nói với hắn:"Anh Thiên Minh, không muốn em đến đó cùng anh sao?" Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Muốn, sao lại không muốn chứ?"Trần Thiên Minh nghĩ một đằng lại nói một nẻo. Trước mặt tiểu ma nữ này làm sao mình dám đắc tội? Đắc tội chính là bị thọ tinh treo cổ, còn sống lâu được sao?

"Em thấy thái độ của anh hình như không muốn."Chung Oánh vẻ mặt không tin, chu miệng lên nói.

"Trời ơi, bà cô của tui ơi, em vu oan cũng không nên vu oan anh chứ, không phải anh đã cho em bộ đồ thể dục sao?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.

"Anh còn nói, lễ vật như thế, thật không có thành ý gì hết, lễ vật lần trước xem như không tính." Chung Oánh liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, bộ dáng không chịu.

"Bỏ đi?" Trần Thiên Minh ngây người, nghĩ không được hơn hai nghìn đồng mà không đổi lấy nổi lời cảm ơn chỉ có chử "Bỏ đi", thật là thiệt thòi quá đi!

Đột nhiên, Trần Thiên Minh phát hiện Chung Oánh mặc bộ quần áo thể dục của mình lập tức lấy lòng nói: "Tiểu Oánh, em mặc bộ đồ này thật đẹp! Thật sự là một tiểu thiên sứ." Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Thật không? Anh Thiên Minh." Chung Oánh nghe Trần Thiên Minh khen mình đẹp như tiểu thiên sứ, gương mặt lập tức tươi cười.

"Là thật, ngọc trai cũng không đẹp bằng em." Trần Thiên Minh sợ Chung Oánh không tin, liền vỗ ngực mình, thấy cô nàng vui vẻ, tảng đá trong lòng cũng được tháo xuống.

"Hay lắm, anh Thiên Minh, em cùng mấy người kia chơi đùa." Chung Oánh mỉm cười với Trần Thiên Minh sau đó đi đến chỗ bọn Lâm Quốc.

"Ui, ma tinh rốt cục cũng té roài." Trần Thiên Minh vui vẻ cười. Xem ra, khi ca ngợi con gái, từ xưa tới nay chiêu này đều dùng được, dù là xã hội nguyên thủy hay bây giờ, mặc cho là lão bà tám mươi hay tiểu cô nương, đều thích người ta ca ngợi. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Bất quá khi ca ngơi cũng phải tưởng tượng dựa vào hiện thực, nghìn vạn lần không nên gọi lợn mẹ là mĩ nữ. Bởi vì đối phương ít nhiều cũng biết chính mình thế nào, nói khoa trương quá sẽ làm cho người ta chấp nhận không được. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Tỷ như một tên học sinh hồi đó giờ thi chỉ hơn 20 điểm, nhưng ngươi nói hắn thi đậu, hắn sẽ tin sao? Hắn sẽ bảo người lừa hắn, tất nhiên là mắng ngươi.

Trần Thiên Minh trước đây khi còn học tại tỉnh, phải tới bưu điện lãnh tiền ba gửi. Lúc đó tại quầy có một cô gái đang cúi đầu ghi chép, xuất phát từ sự tế nhị, Trần Thiên Minh nói với cô gái:"Người đẹp, phiền một chút, tôi muốn rút tiền"

Lúc này, cô gái mới ngẩng đầu lên làm Trần Thiên Minh phải giật mình. Bởi vì, trước mặt hắn là một cô gái mắt to, tuy hắn không dám mở miệng nói xấu, nhưng trong lòng hắn đây tuyệt đối một trăm hai chục phần trăm là xấu, là hàng thật giá thật khủng long. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lúc đó, ma nữ cho rằng Trần Thiên Minh giở trò. Vì vậy tức giận đứng lên, chỉ vào mũi Trần Thiên Minh mắng to:"Anh mù sao? Ở đây không có người đẹp!"

Nhìn khủng long mắng mình, Trần Thiên Minh chạy trối chết, hắn biết, cô gái đang muốn giết mình, suy nghị trong lòng, hắn không dám quay lại lấy tiền, hắn chờ ngày thứ hai không có cô gái đó mới dám bén mảng lại lấy tiền. Haizz, chỉ một câu "Người đẹp", Trần Thiên Minh một đêm đó phải ăn mì gói.

Cho nên, Trần Thiên Minh bây giờ cũng biết, khi nịnh hót phụ nữ muốn thu kết quả tốt, phải lớn gan và phát huy tốt trí tưởng tượng phong phú của mình, thi triển hết khả năng của mình, lấy lòng phụ nữ. Thế nhưng, không phải tưởng tượng sáo rỗng, mà phải dựa vào hiện thực tưởng tượng thêm, như vậy mới thu được kết quả tốt. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Ngươi nghĩ, nếu vỗ lên mông mĩ nữ, đó là chuyện sảng khoái cỡ nào, mềm mại và co dãn. Nhưng nếu ngươi vỗ vào chân thì ngươi cứ chờ bị đá bởi mấy người Phi châu chạy nạn! Nghe nói, nơi đó phụ nữ xấu đặc biệt nhiều.

Nhìn mình chỉ tung ra hai ba chiêu là lừa được được Chung Oánh, Trần Thiên Minh cực kỳ đắc chí, không thể hình dung. Lúc này, Chung Hướng Lượng tới bên cạnh Trần Thiên Minh, ngồi ở vị trí Chung Oánh vừa ngồi, nói với hắn: "Thiên Minh, em không nên làm hư tiểu nha đầu này. Vì từ bé được nuông chiều nên mới có tính cách điêu ngoa ngang tàng thế."

"Không có, không có, em đâu có nuông chiều nó đâu." Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng mắng Chung Oánh, vội giải thích.

"Bộ quần áo đệ tặng nó, có phải nó bảo đệ mua không?" Chung Hướng Lượng hỏi.

"Không, hoàn toàn không, là em tự nguyện mà, Tiểu Oánh đáng yêu thế, nên đệ nghị tặng một món quà nhỏ." Nói đối thì nói dối, nhưng Chung Oánh cũng có chỗ dễ thương, chỉ là chuyện nhỏ, coi như tặng lễ vật cho em gái mà thôi.

"Làm đệ phải tốn kém rồi." Chung Hướng Lượng nói thêm.

"Không sao. Sư huynh, anh để anh Hạ tiễn chúng em là được, huynh bận rộn như thế không cần tiễn chúng em đâu." Trần Thiên Minh nói với Chung Hướng Lượng.

"Anh cũng một năm không về Huyền Môn rồi, lần trước về Huyền Môn cũng là thời gian nghĩ hè của Tiểu Oánh, anh cũng muốn về Huyền Môn xem các sư huynh đệ, anh đi có chút việc."Chung Hướng Lượng cười nói.

"Ý, thì ra lai là thế."Trần Thiên Minh giật mình nói.

"Thiên Minh, võ công em ngày đó bị phế đã bắt đầu khôi phục, để anh bắt mạch giup em." Chung Hướng Lượng nói xong cầm lấy tay Trần Thiên Minh, bắt mạch của hắn:: "Ồ, hình như công lực đã rất mạnh rồi"

"Hình như công lực đệ đã gần phục hồi như trước đây."Trần Thiên Minh cười nói, qua một tháng nữa, mình có thể khai đao với Thái Đông Phong rồi, mẹ nó, nhất định phải thịt nó.

"Ta thử xem sao." Chung Hướng Lượng nắm tay Trần Thiên Minh, đẩy công lực truyền qua tay hắn.

Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy bàn tay Chung Hướng Lượng truyền vào một cổ khí lưu cường đại, đè bàn tay hắn xuống. Để chống cự lại luồng khí đó, hắn vận Hương Ba Công, mang thực khí chuyển đến tay, chống lại công lực đè ép của Chung Hướng Lượng.

Chung Hướng Lượng cũng biết Trần Thiên Minh bắt đầu phát công, vì vậy hắn mỉm cười, tiếp tục gia tắng công lực, muốn thử xem Trần Thiên Minh có thể chống được bao nhiêu thành công lực của mình.

Hiện tai Trần Thiên Minh đã vận hết công lực bản thân, chống lại Chung Hướng Lượng. Thế nhưng, công lực Chung Hướng Lượng truyền vào tay càng lúc càng mạnh, hắn cảm giác càng đuối sức, vận hết công lực bản than cũng không thể chống lại công lực Chung Hướng Lượng.

Chung Hướng Lượng nhìn sắc mặt Trần Thiên Minh ngày càng khó coi, biết Trần Thiên Minh đã dùng hết công lực, liền buông tay hắn ra, cười nói với Trần Thiên Minh:"Tốt, Thiên Minh, công lực của đệ mạnh lắm, có thể chống lại năm thành công lực của ta" Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Cái gì? Sư huynh, huynh chỉ dùng có phân nửa công lực? Huynh quá mạnh rồi."Trần Thiên Minh ngạc nhiên, võ công sư huynh quá mạnh, mới dùng nửa công lực mà hắn đã chịu không nổi. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Ha ha."Chung Hướng Lượng nhỏ giọng cười: "Thiên Minh, anh học hơn hai mươi năm mới có công lực như thế này, người học không lâu đã bằng phân nửa của anh, công lực của em không thể xem thường." Chung Hướng Lượng lộ vể ngưỡng mộ. Trần Thiên Minh gặp kỳ ngộ không ngừng, lại còn được đại bá truyền cho mười năm công lực, vẫn là điều mà người luyện võ ước ao. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Em vẫn còn chưa được, vẫn phải . học tập sư huynh." Trần Thiên Minh trước mặt Chung Hướng Lượng không dám lổ mãng, vì hắn là sư huynh mình, tất nhiên võ công phải lợi hại.

"Thiên Minh, em khiêm tốn rồi. Emi cần nhớ kỹ, người mạnh còn có người mạnh hơn, trong xã hội, so với chúng ta thì có rất nhiều người lợi hại hơn chúng ta, nhìn vạn lần không nên kiêu ngạo." Chung Hướng Lượng giảng giải với Trần Thiên Minh.

"Em đã biết, sư huynh" Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Sư huynh, anh nói huyền môn còn bao nhiêu người lợi hại như anh?" Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.

"Nhiều ít ta cũng không rõ, bất quá, vì ta sớm tiếp nhập thế tục, đồng thời do công vụ bận rộn, không có nhiều thời gian luyện công nên anh và sư huynh đệ cũng có khoảng cách. Bởi vậy, Thiên Minh, em phải thường xuyên luyện công, mang võ công sư phụdạy mà luyện cho tốt, tuy sư phụ bình thường hay đùa nhưng chính sự vẫn rất nghiêm túc." Chung Hướng Lượng nói.

"Vâng, em biết." Trần Thiên Minh nói.

"Được rồi, mọi người chú ý, tổng đàn Huyền Môn bên trong núi, nơi đó, điện thoại di động không thể phát sóng, sở dĩ anh muốn nói thế vì các ngươi khi vào núi thì đừng nghĩ có thể gọi điện cho người nhà được." Chung Hướng Lượng đột nhiên nói với bọn Lâm Quốc.

Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói vậy, mang điện thoại ra gọi mấy người thân.

Ngừng lại tại một thị trấn nhỏ, Chung Hướng Lượng tìm một chổ ăn uống, ăn xong mọi người lại lên núi, Tiểu Hạ thì nghĩ ngơi chờ mười mấy tiếng, sau đó cùng Chung Hướng Lượng về thành phố M.

"Sư huynh, còn bao lâu nữa mới lên núi?" Trong lúc ăn Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.

"Với công lực của bọn Lâm Quốc, chỉ cần bốn năm tiếng là tới." Chung Hướng Lượng cười nói. "Cái gì? Còn bốn năm tiếng leo núi nữa sao?" Bọn Lâm Quốc nghe mà ngây người.

"Đúng vậy, các chú không thể phi thân, tất nhiên sẽ chậm, như anh thì chỉ khoảng ba giờ là tới." Chung Hướng Lượng nói.

"Lần trước ba cõng em lên núi mất ba tiếng." Chung Oánh vui vẻ nói: "Bất quá lúc này em muốn leo núi" Nói xong nàng nhìn Chung Hướng Lượng như muốn trưng cầu ý kiến.

"Được, Tiểu Oánh thử đi, để ba khỏi phải mất công cõng con.." Chung Hướng Lượng trìu mến nhìn con gái mình đã mạnh mẽ hơn, vui vẻ nói.

"Sư huynh, Tiểu Oánh đã học khinh công?"Trần Thiên Minh không biết chuyện tình trước đây của tiểu Oánh

"Đúng rồi, tại Huyền Môn đã học rồi."Chung Hướng Lượng gật đầu nói.

Thánh TônMai Kiếm PhongNhân Tôn Nhất Kiếm Truy Phong Nhân Tôn Avatar của Mai Kiếm Phong Cấp độ Nguyên Anh Tiền Kỳ Trong thời kỳ này kim đan sẽ nứt vỡ, sau đó hóa thành một hình người nhỏ xíu trong đan điền, thân hình giống y hệt bề ngoài người tu luyện thu nhỏ lại. Tọa Kỵ Linh Thú Chiêu Sư Linh Thú Ngày gia nhập Jun 2010 Giới tính Nam giới Nơi tu luyện Thập Bát U Minh Binh khí Xạ Nguyệt Phá Thiên A hoàn Thanh nhi

[A hoàn của Mai Kiếm Phong] Đa tạ Đa tạ: 210 Nhận 1,433 lần trong 560 bài Lần cuối giá lâm 54 phút trước 03:41 AM Truyền tấn lệnh Rep Power 3 Mai Kiếm Phong is on a distinguished road Chương 222: Tới Huyền Môn

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn Nguồn: Vip.vandan

"Hèn gì!"Trần Thiên Minh đại ngộ. Nguyên lai Chung Oánh quả thật đã học qua khinh công, trách sao mình không bắt được, xem ra, mình ngoại trừ Hương Ba Công, mọi cái khác đều chưa học, trong một tháng này, nhất định tại Huyền Môn học một ít. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh lại càng thêm nóng lòng chờ mong. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Cơm nước xong, họ bắt đầu leo núi. Vừa bắt đầu, bọn Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh vui vẻ vượt lên trước Chung Hướng Lượng và Trần Thiên Minh, còn bảo bọn họ phải nhanh lên một chút. Thế nhưng, càng về sau đường càng khó đi, qua một lúc sau thì cả bọn Lâm Quốc bắt đầu thở dốc. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Sư phụ, đường còn bao xa?" Trương Ngạn Thanh hỏi Chung Hướng Lượng... "Hiện tại đã đi được hai giờ, chắc còn khoảng ba giờ đi đường nữa." Chung Hướng Lượng nói.

"Đường khó đi quá." Tiểu Tô khổ sở nói. Bởi vì đường núi này căn bản không giống đường, đường lại hẹp, cấy cối chằng chịt, chẳng khác nào không có đường đi.

"Đây chính là lúc rèn luyện các ngươi, hãy cố vận khí đi, như vậy sẽ đỡ mệt hơn." Chung Hướng Lượng cười nói với bọn họ.

Cứ như vậy đi mấy giờ liền, ngoại trừ Chung Hướng Lượng và Trần Thiên Minh, những người khác đều mồ hôi đầm đìa. Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói vận khí sẽ đỡ mệt nên hắn cũng làm thử, quả nhiên không mệt mà lại đi rất nhanh. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Chung Oánh tuy đã học qua khinh công nhưng công lực kém, hiện tại trán đã đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì.

Còn bọn Lâm Quốc thì thảm rồi, mặt khó coi thở như trâu, mổ hôi như tắm. Trương Ngạn Thanh kêu: "Chúng ta có nên nghỉ một chút hay không? Mệt quá rồi!"

"Còn một giờ nữa thôi, các ngươi kiên trì chút là được. Tiểu Oánh còn cố nổi không? Có muốn ba cõng không nè?" Chung Hướng Lượng quan tâm hỏi Chung Oánh.

"Không sao, con tiếp tục được." Chung Oánh khuôn mặt khả ái lại vẫn kiên trì, lắc đầu kiên định nói.

"Lão đại, cõng em chút được không? Cứ thế này, khi đến Huyền Môn thì chân chắc không còn của em nữa." Tiểu tô nhìn Trần Thiên Minh cười khổ.

"Xem chú kìa. Không chịu đựng bằng Ttiểu Oánh nữa. Vậy là thế nào?" Trần Thiên Minh trợn mắt nhìn Tiểu Tô mắng.

"Em mệt mà, Tiểu Oánh không phải đã học khinh công sao? Làm sao giống em được. Còn lão đại, võ công cao cường đi mấy giờ mà không sao hết, em làm sao bằng đây, anh thương em cõng em một tí được không?" Tiểu Tô cầu xin Trần Thiên Minh. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Tiểu Tô, chú có phải là con gái không?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Tô.

"Tất nhiên là không."Tiểu Tô lắc đầu, Lão đại hỏi kì thế, con gái hay không lẽ nào hắn không biết.

"Vậy thì tốt." Trần Thiên Minh nói.

"Lão đại, anh chưa trả lời em?" Tiểu Tô lại năn nỉ.

"Anh đã trả lời rồi đó, anh chỉ hứng thú với con gái, thích cõng con gái, còn đàn ông, chú thỉnh cao nhân khác đi."Trần Thiên Minh cười nói.

"Hầy, không cõng thì thôi, cố thì cố." Tiểu Tô bất đắc dĩ nói

Rốt cục cũng tới tổng đàn Huyền Môn, mấy tòa miếu thờ đã xuất hiện trước mắt. Miếu thờ này có vẻ cổ kính, có vẻ cổ xưa lắm rồi.

"Tới rồi, đây là Huyền Môn." Chung Hướng Lượng chỉ vào miếu thờ phía trước vui vẻ nói.

"Ai, rốt cục cũng tới." Bọn Lâm Quốc thở dài một tiếng, sau đó lăn ra đất thở hồng hộc, Tểu Tô thì đang xoa bóp chân mình.

"Sư huynh, đường thực sự khó đi, lại còn không biết đường nào mà đi" Trần Thiên Minh nghĩ lại đường đi vừa rồi, nếu bảo hắn đi trở về, thì nhất định không nhớ nổi đường, lại còn bị lạc. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Đúng vậy, Huyền Môn chúng ta ở sâu trong núi, trong núi lại có núi, trong rừng lại có rừng, làm cho người ta không thể nào tìm được, bởi thé nên chúng ta tìm được đường là nhờ ám hiệu. Người đã tới một lần, lầu sau thì đường lại khác, tìm không được." Chung Hướng Lượng nói.

"Úi." Trần Thiên Minh cười khổ. Hắn còn tính cứ một hai ngày xuống núi vào thị trấn chơi, hiện tại xem ra không được rồi.

"Đi, chúng ta đi." Chung Hướng Lượng nói với mọi người, sau đó hắn đi tới trước. Trần Thiên Minh kéo bọn Lâm Quốc đứng lên, theo sau Chung Hướng Lượng.

Vao Huyền Môn, có một đệ tử ăn mặc như hòa thượng nói chuyện với Chung Hướng Lượng, sau đó đi vào bẩm báo.

Đi tới phòng như phòng khách, Chung Hướng Lượng quay lại nói với mọi người: "Mọi người ngồi nghỉ một chút, chờ anh một chút, anh đi tìm họ." Chung Hướng Lượng nói xong liền đi vào một gian phòng.

Những phòng này liền nhau, thật giống như những đại đình viện xưa. Mọi người như tiến vào một nơi lộng lẫy, nhìn chổ nào cũng có điểm kỳ quái.

"Lão đại, những cái bình ở đây, có phải là đã có lịch sử mấy trăm năm rồi không?" Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.

"Anh cũng không biết, hay em thử lấy vài cái mang ra ngoài bán thử là biết đúng hay không?" Trần Thiên Minh cố ý chọc Lâm Quốc.

"Đúng, lão đại, nếu quả thật là đồ cổ, chúng ta giàu to rồi." Lâm Quốc vui vẻ nói.

"Anh khinh, dòm lại mình đi, nếu quả thật là chúng ta lấy đồ cổ này, mỗi người Huyền Môn võ công đều cao cường, họ sẽ bỏ qua sao? Sợ lúc đó chưa có tiền đã mất mạng." Trần Thiên Minh đe dọa Lâm Quốc "Đúng đúng." Lâm Quốc nói.

"Chúi ngoài những câu này, còn biết câu khác không?" Trần Thiên Minh nghe Lâm Quốc luôn nói "đúng, đúng" tức giận nói.

"Đúng đúng" Lâm Quốc lại nói.

Trần Thiên Minh hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Quốc, không nói gì nữa, mẹ nó, học Hỗn Nguyên Công một tháng, sao càng học càng ngốc. sao không gọi là ngu ngốc đi, hên mà mình không học. Trần Thiên Minh có chút hả hê trong lòng.

"Chị Tiểu Ny." Chung Oánh reo lên vui vẻ sau đó chạy ào về phía cô gái đang từ bên ngoài đi tới.

"Tiểu Oánh, em tới rồi." Một giọng thanh thúy như chim vàng oanh truyền tới lỗ tai Trần Thiên Minh.

Hắn ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây người. Thì ra cô gái mà Chung Oánh đang ôm, là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ăn mặc trang phục cổ trang, vóc người thon thả, mặt như hoa đào, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ như son. Chỉ có không được hoàn mĩ chổ là ăn mặc trường bào rộng thùng thình, nhìn không thấy được ngực nơi nào, cao hay không cao, tròn hay không tròn. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Ôi, Trần Thiên Minh nghĩ đáng tiếc hơn chính là, người đẹp như vậy, lại là người của Huyền Môn, vì sao biết bao nhiêu nơi không chọn, lại chui vào cái Huyền Môn này, thật sự là đáng giận, nếu đi ra bên ngoài, một trăm đàn ông thì sẽ có 110 người thích.

"Đúng vậy, chị Tiểu Ny, chị nhứ em không? Em thì luôn chờ tới hè để gặp chị, cùng chị học võ công!" Chung Oánh vui vẻ nói.

"Đương nhiên là nhớ em gái đáng yêu rồi, em biết không, chị ở đây buồn muốn chết, nghe sư phụ nói, nghỉ hè em sẽ trở lại, chị luôn trông ngóng!" Người đẹp được gọi là chị Tiểu Ny nói.

"Chị Tiểu Ny, em lần này không chỉ tới một mình, còn mang theo mấy anh trai nữa, chúng mình chơi vui rồi." Chung Oánh vỗ tay cười nói.

"Thật không?" Tiểu Ny nói. Nàng vừa nói vừa nhìn bốn người Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy mĩ nữ nhìn mình, liền triển khai mười phần mị lực của đàn ông tươi cười với nàng. Còn tưởng rằng nơi đây không thể ngắm mỹ nữ, nghĩ không ra Huyền Môn lại có mỹ nữ xinh đẹp thế, đáng tiếc là mỹ nữ lại xuất gia.

"Chào mọi người!" Tiểu Ny lễ phép cười với bọn Trần Thiên Minh.

"Chào em, người đẹp." Trần Thiên Minh mở miệng cười, cố quan hệ tốt với người đẹp, trong một tháng cùng chơi đùa với nàng không, không biết nàng có biếtchơi bài tú lơ khơ không? Bất quá không sao, nếu nàng không biết mình sẽ dạy. Hay nhất là trong một tháng nàng cũng chưa biết chơi, vậy mình có thể dạy một tháng, vậy mình sẽ không buồn chán nữa.

"Anh Thiên Minh, anh đang làm gì? Mặt anh bị chuột rút sao mà bây giờ vẫn cười?" Chung Oánh là con nít quỷ, hình như đã phát hiện sự háo sắc của Trần Thiên Minh.

"Không có gì, anh đang vui mà, anh sẽ có nhiều người cùng tham gia học võ công" Trần Thiên Minh lại nhăn mặt, nghiêm trang nói. Không biết người đẹp Tiểu Ny có học Hương Ba Công không? Không biết có thể cùng mình song tu một chút? Trở về thành phố M có thể cùng nhau luyện Hương Ba Công. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh đã thấy hưng phấn cười thầm trong lòng.

"Ta đại diện Huyền Môn hoan nghênh mọi người đã đến." Một giọng nói từ xa vọng lại.

Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, chỉ thấy một hòa thượng năm sáu mươi tuổi đi tới, cười nói với họ.

"Thiên Minh, anh giới thiệu một chút." Chung Hướng Lượng đứng bên phải hòa thượng nói với Trần Thiên Minh: "Đây là đại sư huynh của chúng ta, Trí Hải sư huynh"

Sau đó hắn chỉ vào một nam nhân khoảng năm mươi và một nữ nhân khoảng bốn mươi nói: "Đây là nhị sư huynh Trí Thâm sư huynh, tam sư tỷ Trí Tĩnh sư tỉ."

Trần Thiên Minh nhìn qua hai người đại sư huynh và nhị sư huynh, sau đó liền tỉ mỉ quan sát tam sư tỷ Trí Tĩnh. Tuy rằng Trí Tĩnh ăn mặc cùng tiểu Ny giống nhau, nhưng không giấu được vẻ thành thục của nữ nhân, khuôn mặt vẫn đẹp dù có vết tích của năm tháng, nhưng nghĩ lại, lúc Trí Tĩnh còn trẻ, nhất định là nữ nhân phi thường xinh đẹp. Đáng tiếc lại xuất gia. Lòng Trần Thiên Minh thầm nói.

Chung Hướng Lượng chỉ vào hai thanh niên đi theo nói với Trần Thiên Minh: "Đây là đồ đệ của Trí Hải đại sư huynh: Lý Quân; dây là đồ đệ của Trí Thâm nhị sư huynh Bàng Chí Dũng." Chung Hướng Lượng nhìn quanh một chút, chỉ vào Tiểu Ny nói: "Đây là đồ đệ của Trí Tĩnh sư tỷ Ngả Tiểu Ny. Bọn họ đều là tục gia đệ tử, các chú phải kết thân với họ." Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Cái gì? Người đẹp Ngả Tiểu Ny là đệ tử tục gia?" Trần Thiên Minh trong lòng vui vẻ kêu lên. Thật tốt quá, Ngả Tiểu Ny không phải là người xuất gia, có thể đeo đuổi, có thể kết hôn sinh con có thể luyện một chút công phu đặc thù. Trần Thiên Minh ngày càng vui vẻ, xem ra lần này đi Huyền Môn rất hay. Bởi vì có thể cùng mỹ nữ luyện công, chuyện đó sảng khoái biết chừng nào! Hơn nữa vừa nghe sư huynh nói, Ngả Tiểu Ny là đệ tử của tam sư tỷ, là chất nữ của sư phụ, không biết Huyền Môn có quy định gì không... vãn bối nhất định phải nghe lời tiền bối?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro