vietduong130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 359.

Vạn cổ kinh vương!

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ.

Dịch : lieu.

Nguồn: www.tangthuvien.com.

Chân Không Đại Thủ Ấn vừa xuất ra, hàng tỉ ngôi sao trên bầu trời, thậm chí là cả ánh sáng của dòng ngân hà khổng lồ cũng bị đông kết lại, không cách nào chiếu được xuống mặt đất.

Tràn ngập khắp cả đất trời là âm thanh của những tiếng phạm xương, toàn bộ đại thiên thế giới tựa như bị biến động, hoá thành chốn niết bàn trang nghiêm, tất cả những tồn tại vô hình lẫn hữu hình đều bị giam cầm, tất cả những dòng khí lưu dường như bị một lực lượng bí ẩn nào đó hút sạch, cả bầu trời chẳng khác nào một môi trường chân không.

Uy lực đến mức độ như thế này, thậm chí ngay cả bản thân Hồng Dịch cũng phải thầm giật mình.

Từ sau khi rời khỏi vùng núi tuyết của Bắc Quốc cho đến nay, hắn đã mang môn đạo thuật Chân Không Đại Thủ Ấn luyện đến đại thành, chín vòng hào quang viên mãn, sinh ra Bất Hủ Nguyên Thần, trong đó mơ hồ nắm bắt được hàm nghĩa của hai chữ "Vị Lai".

Quá khứ bất biến, còn tương lai cũng bất hủ (bất diệt).

Bất biến cùng bất hủ, hỗ trợ lẫn nhau mà thành, tựa như giống nhau mà lại không giống nhau.

Bất hủ nghĩa là không biến mât, thế nhưng cũng không phải là bất biến, không thay đổi; mà là có thể từ từ trở nên mạnh mẽ, hoặc có lẽ cũng có thể từ từ suy yếu đi, và ngay tại khoảnh khắc đạt cực điểm sẽ chuyển thành sự cường đại, hoàn thành một vòng tuần hoàn của sự cường thịnh.

Bất biến chính là đạo tâm chân như, còn bất hủ là lực lượng của đạo thuật.

Hai chữ bất hủ chính là phù hợp với đạo lý biến hoá linh hoạt của tương lai.

Tương lai là sự chuyển động không ngừng, chỉ có bất hủ, bất diệt mới có thể nắm giữ được sự linh động bất biến của tương lai, nếu không, bản thân sẽ không bao giờ tới được tương lai.

Không nói đến sự lĩnh ngộ đối với sự bất diệt của thời gian, mà chỉ cần nắm bắt được, nhận thức được lực lượng của thời gian, Hồng Dịch cũng cảm giác được sự cường đại của Chân Không Đại Thủ Ấn, hơn nữa so với uy thế mà thái tử Dương Nguyên thi triển trước đây còn mạnh hơn gấp ba, bốn lần!

Nói cách khác, hiện giờ nếu như thái tử Dương Nguyên cùng hắn đều vận dụng Chân Không Đại Thủ Ấn giao chiến, Hồng Dịch tin chắc rằng mình tuyệt đối sẽ đập chết hắn như đập chết một con ruồi.

Dung hợp phân thân của Minh Thần cùng linh lực của nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt, lúc này uy lực của Chân Không Đại Thủ Ấn đã đạt tới một mức khó có thể tưởng tượng nổi.

Hai cỗ lực lượng này thực sự là những chân thần từ trong hương hoả tín ngưỡng mà sinh ra ý thức.

Hễ là những chân thần sinh ra được ý thức thì chẳng khác nào quỷ tiên đã vượt qua lôi kiếp, là một loại tồn tại có tính biến hoá về lực lượng. Chân Không Đại Thủ Ấn mà thái tử Dương Nguyên thu thập được chẳng qua chỉ là loại linh lực vô thức, chỉ là lực lượng của giả thần, nhiều lắm cũng chỉ là một thứ công cụ.

Nếu như nói chín vòng hào quang của thái tử Dương Nguyên tương đương với lực lượng của chín đại quỷ tiên thông thường, vậy thì chín vòng hào quang của Hồng Dịch hiện giờ đã tương đương với chín cường giả quỷ tiên đã vượt qua một lần lôi kiếp.

Ngày rộng tháng dài, nếu như hắn chiếm được bộ Vị Lai Vô Sinh kinh chân chính thì lúc đó Chân Không Đại Thủ Ấn của hắn hoàn toàn có thể chống lại Cửu Hoả Viêm Long của Mộng Thần Cơ.

Đệ nhất đạo thuật công kích của Đại Thiện Tự há có thể bình thường được sao?

- A!

Một tiếng than sợ hãi phát ra, nương theo tiếng than sợ hãi là một thiếu xinh đẹp tuyệt vời hiện ra trên bầu trời. Thiếu phụ này mặc váy xanh, ở hông có một dải tua màu tím bó trọn lấy vòng eo thon thả của nàng.

Dáng người của thiếu phụ này có thể nói vô cùng cân đối, đường nét cơ thể tuyệt đẹp, bớt một chút thì gầy, thêm một chút thì béo, cực kỳ hoàn mỹ. Nhất là làn tóc mây vấn cao, trong lúc sửng sốt hàng mi thanh mảnh để lộ ra một thứ phong vận đặc biệt, mang theo nét vô cùng quyến rũ của tiên nữ chốn hồng trần.

Thiếu phụ kia, vào lúc này hoàn toàn bị đóng băng trong không gian, toàn bộ cơ thể bị lực lượng của Chân Không Đại Thủ Ấn trói buộc, trên khuôn mặt lộ ra sự khiếp sợ cùng vẻ lo lắng đến cực độ, rồi lại toát lên một sự kiều diễm quốc sắc thiên hương khiến cho bất cứ ai nhìn thấy lập tức sinh ra một cảm giác không nỡ tàn nhẫn làm tổn thương, càn rỡ bẻ hoa.

- Không hổ danh là tông chủ của Dao Trì phái, một nữ tử mà ngay cả Hồng Huyền Cơ cũng không quản được cái dây lưng quần của mình (cái này tự hiểu).

Hồng Dịch vừa nhìn thấy thiếu phụ này, lập tức nhận ra nàng là Dao Thanh Tuệ, tông chủ Dao Trì phía, cũng từng là tình nhân của Hồng Huyền Cơ, hơn nữa còn sinh cho Hồng Huyền Cơ hai nữ nhi, đều là hạng người tài hoa hơn người, một người là quỷ tiên, một người là võ đạo thánh giả.

Vốn lẽ đạo thuật của thiếu phụ Dao Thanh Tuệ này đã là quỷ tiên nhiều năm, tuy rằng còn chưa vượt qua lôi kiếp, thế nhưng nàng ta tu luyện Thái Âm Thiên Sinh Thần Chương đã hơn mười năm, thần niệm vững chắc, có thể khống chế tốt tinh thần. Hồng Dịch cũng từng nhìn thấy nàng ta một lần, lúc đó trên khuôn mặt của nàng ta phảng phất vừa có tiên khí vừa có khí tức của phàm trần.

Thế nhưng hiện giờ, nàng ta bị Chân Không Đại Thủ Ấn mãnh liệt tập kích, đóng băng ngay tại chỗ, thần niệm bản thân biến hoá, sinh ra sự sợ hãi giống như người thường.

Trong nháy mắt, thiếu phụ với vẻ quyến rũ tới cùng cực bị biến thành một thiếu phụ diễm lệ rất bình thường, khí tức tiên nữ hoàn toàn bị quét sạch.

Tiên nhân cũng có những tình cảm như người thường, chẳng qua chỉ là mỗi khi một tạp niệm sinh ra liền lập tức bị tiêu diệt, khó có thể bị người khác nắm được.

Còn hiện giờ Dao Thanh Tuệ vừa lộ ra trạng thái cảm xúc này liền bị Chân Không Đại Thủ Ấn đông kết lại, giống như hình ảnh ngưng đọng lại trên gương, không thể cử động, để cho Hồng Dịch có thể thưởng thức được.

Ngắm nhìn một tiên nữ, một thiếu phụ tuyệt đẹp đang hoảng sợ, Hồng Dịch cũng không khỏi cảm thán một câu, lúc này hắn mới hiểu được vì sao đến cả Hồng Huyền Cơ cũng không quản được cái thắt lưng quần của mình.

- Chân Không Đại Thủ Ấn, đông kết thời không (thời gian, không gian), ngưng tụ thần niệm, cũng giống như Trụ Cực thần chung của Thái Thượng đạo. Thế nhưng trong đó lại có sự khác biệt rất nhỏ. Trụ Cực thần chung thâm sâu tựa như biển lớn, còn Chân Không Đại Thủ Ấn lại tựa như ngục tù. Một khi xuất ra, so với đạo thuật chân chính của Thái Thượng đạo, có khi còn vượt hơn một bậc, tiếc là ta còn chưa có được trọn bộ Vị Lai Vô Sinh kinh.

Sau khi thi triển ra Chân Không Đại Thủ Ấn, đóng băng linh hồn của Dao Thanh Tuệ lại, khiến cho ngay cả từng khối thần niệm của nàng ta không thể chuyển động được, Hồng Dịch không nén nổi phải cảm thán trước khuôn mặt tuyệt vời với khí chất tựa như tiên nữ giáng trần của người thiếu phụ này, ngay sau đó liền mang Chân Không Đại Thủ Ấn so sánh với Trụ Cực thần chung.

Hai môn đạo thuật này cùng là đóng băng thời gian, không gian, khiến cho thần niệm dừng chuyển động. Thế nhưng Trụ Cực thần chung của Thái Thượng đạo có tính chất giống hệt sóng nước nơi đáy biển, còn Chân Không Đại Thủ Ấn lại chẳng khác nào một cái lồng giam.

Người chìm vào biển khơi, nói thế nào thì nói cũng chịu lực cản cũng như sự trói buộc của nước biển, cho dù lực lượng có trở nên cường đại đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không thoát khỏi lực cản của dòng nước. Đây chính là đạo thuật của Trụ Cực Chuông, cho dù là cao thủ chín lần lôi kiếp, dưới sự vây hãm của Trụ Cực Chuông, ít nhất trong một khoảnh khắc thần niệm cũng bị trói buộc, khó có thể vận chuyển được.

Đương nhiên, lực lượng của cao thủ chín lần lôi kiếp cũng không hề bị ảnh hưởng lâu bởi sự trói buộc này.

Còn Chân Không Đại Thủ Ấn lại là một cái lồng giam, tuy rằng có thể đông kết thần niệm của người khác, khiến cho thần niệm không thể vận chuyển, thế nhưng chỉ cần lực lượng của đối phương đủ cường đại là có thể phá vỡ lồng giam, thoát ra bên ngoài. Phá được đạo thuật cũng là không còn chịu sự trói buộc nữa.

Tuy nhiên hiện giờ Dao Thanh Tuệ đương nhiên không có đủ lực lượng để phá vỡ Chân Không Đại Thủ Ấn.

Trừ phi là hạng cao thủ như Thiên Xà vương hay Thiên Long đạo chủ thì mới có thể làm được điều này.

- Vị cao nhân đang ẩn nấp giữa không trung kia, ngươi đã đạt tới cảnh giới như vậy rồi thiết nghĩ không cần lén lút nữa, hãy lộ diện đi. Văn Hương giáo Thiên Hương quyển, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Hồng Dịch sau khi thi triển ra Chân Không Đại Thủ Ấn, đóng băng Dao Thanh Tuệ ngay tại chỗ, thế nhưng tiếp theo hắn cũng không dám buông lỏng, bởi lẽ làn hương khí vừa rồi không phải là đạo thuật của nàng ta, rõ ràng trên bầu trời còn có một nhân vật cực kỳ cao minh đang ẩn nấp.

Hồng Dịch nói xong những lời này, trong hư không lập tức không tản ra bất cứ thứ hương khí nào nữa, tựa như làn hương thoang thoảng ban nãy hoàn toàn chưa từng tồn tại vậy.

Hồng Dịch cố gắng hết sức tìm kiếm thế nhưng cũng không có kết quả.

Đối với việc này Hồng Dịch cũng không cố nữa, chỉ nói một cách rất chậm rãi.

- Thiên Hương chia làm âm dương, âm dương lưu chuyển giữa mênh mang mù mịt mà viên cực. Nhân đạo chia làm chính tà, hình dạng của chính tà; dùng mắt để nhìn, phân biệt đẹp xấu, đẹp là chính, xấu là tà; dùng mũi để ngửi, phân biệt thơm thối, thơm là chính, thối là tà.

Từ trong miệng hắn niệm ra một đoạn kinh văn, đó chính là kinh văn trong Nhân Hương quyển của Nguyên Phi. Đây là đoạn kinh chính đạo khai tông, thuật lại một cách rõ ràng sự thần bí của Thiên Hương Tam Quyển.

- Hả?

Một âm thanh từ nơi cực xa truyền đến, âm thanh này luẩn quẩn bên ngoài vùng không gian bị Chân Không Đại Thủ Ấn đóng băng, cũng không tiến nhập vào bên trong.

Ánh mắt của Hồng Dịch khẽ động, Chân Không Đại Thủ Ấn liền thu lại, sau đó biến thành chín vòng hào quang, ngưng tụ sau gáy.

Cùng lúc đó, nữ quỷ tiên Dao Thanh Tuệ đang bị trói chặt giữa không trung liền vùng mạnh một cái, khôi phục lại lực lượng, nét biểu tình sợ hãi của một thiếu phụ lập tức biến mất. Rất dễ nhận thấy nét biểu cảm tiêu cực vừa rồi lập tức bị trừ bỏ, nhanh chóng trở về với diện mạo xuất trần phiêu nhiên của tông chủ Dao Trì phái, một quỷ tiên cường đại.

Chân Không Đại Thủ Ấn vừa thu lại, thanh âm từ nơi cực xa truyền đến lập tức to lên rất nhiều. Trong âm thanh có mang theo từng làn hương thơm, khiến cho người ta cảm thấy giống như đang đứng giữa rừng thông, tiếng thông reo trong vắt mang theo làn hương thơm của thiên nhiên lại vừa pha khí tức của son phấn.

- Không ngờ công tử lại biết được đoạn kinh văn bí mật của Thiên Hương Tam Quyển? Không biết cuốn Nhân Hương Quyển này có phải đang nằm trong tay của công tử phải không?

Thanh âm mang theo hương khí từ rất xa truyền đến, quanh quẩn trong không gian. Từng từ từng chữ mang theo mùi hương tiến nhập vào từng khối thần niệm trong linh hồn của Hồng Dịch, thế nhưng ngay lập tức linh hồn của hắn liền bộc phát ra một loạt tia sáng rực rỡ ngăn cản lại, khiến cho đạo tâm của Hồng Dịch không bị ảnh hưởng.

Hai câu đối thoại, chính là một trận giao đấu.

- Tất nhiên là nằm trong tay ta.

Hồng Dịch thừa nhận.

Vốn dĩ Nhân Hương Quyển hiện giờ đang nằm trong tay Nguyên Phi, thế nhưng âm thanh kia lại thâm sâu khó dò, bằng vào đạo thuật của Hồng Dịch không ngờ lại không phân biệt được thanh âm kia từ đâu truyền đến. Từ đó có thể thấy được đạo thuật của đối phương e rằng vô cùng cao thâm, thuộc hàng tuyệt đỉnh cao thủ như Thiên Xà vương, Thiên Long đạo chủ, thậm chí còn có chút thần bí khôn lường.

Đối mặt với một nhân vật như vậy, tự nhiên Hồng Dịch không thể khiến cho Nguyên Phi gặp tai hoạ.

Loại nhân vật cấp bậc như thế này, nếu như Hồng Dịch liều mạng, bằng vào nhân tiên phân thân, Chân Không Đại Thủ Ấn, đánh một trận toàn lực, thậm chí có thể chiếm được thế thượng phong. Thế nhưng nếu như đối phương nhất quyết không chịu lộ diện, sử dụng một ít thủ đoạn, đạo thuật thần bí thì cũng đủ khiến cho Hồng Dịch không thể nắm bắt được.

Dù sao bản thể của Hồng Dịch, tu vi mới trải qua một lần lôi kiếp, sự lĩnh ngộ đối với thiên địa vũ trụ còn rất rất xa mới bằng được những cường giả độ qua ba, bốn lần lôi kiếp.

Nói một cách đơn giản, đối với Hồng Dịch, khi giao đấu với những hạng cao thủ như vậy, chiến thắng thì không có khả năng, thế nhưng muốn trốn thoát lại rất đơn giản

- Nếu như ở trong tay công tử, công tử cần phải giữ thật chắc, không thể đánh mất. Đạo thuật công tử tu luyện chính là bí điển của Đại Thiện Tự, trong cuốn Nhân Hương Quyển kia cũng có tương thông với lễ nghi của phật pháp, đối với tu vi của công tử rất có ích.

Thanh âm tiếp tục truyền đến, từng câu từng lời tản ra hương thơm thoang thoảng rồi lại biến thành mùi hương thanh tịnh tự nhiên của hoa sen, không nhiễm hồng trần, tựa như một sự linh hoạt kỳ ảo của thiện lý phật tính.

Hồng Dịch nghe được những lời này liền khẽ cau mày, mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng giống như hoa sen, cảm thụ được sự linh hoạt kỳ ảo trong thiện lý phật tính. Hắn lập tức biết được rằng, đạo thuật của người đang nói đã đạt tới cảnh giới vạn pháp quy nhất, tuỳ ý thi triển.

Mùi hương thoang thoảng của hoa sen là biểu đạt của phật tính, đó cũng là vì sao đức phật đều ngồi trên đài sen.

- Xin hỏi cô nương là ai?

Hồng Dịch cất cao giọng hỏi?

- Công tử cảm thấy rất hiếu kỳ về ta sao? Thật ra ta cũng vô cùng hiếu kỳ đối với công tử. Tuy nhiên hiếu kỳ chẳng qua cũng chỉ là hiếu kỳ, mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

- Không cần phí sức tìm hiểu làm gì. Hôm nay ta vận dụng Thiên Lý Truyền Âm thuật, cũng không phải là muốn đối địch với công tử, mà là muốn hiểu thêm về đạo thuật của công tử. Không nghĩ tới tu vi công tử lại cao thâm đến như vậy, Chân Không Đại Thủ Ấn lại đạt tới cảnh giới cửu cửu quy nhất, nguyên thần bất hủ. Chỉ bằng vào chiêu thức này đã xứng đáng trở thành cường giả truyền thuyết. Đó là chưa kể đến công tử còn một vài lực lượng ẩn dấu bên trong.

Âm thanh kia ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:

- Ta ngày hôm nay cùng công tử gặp gỡ, thứ nhất là muốn hiểu biết về đạo thuật của công tử, thứ hai là muốn nhắc công tử một chuyện. Trong chuyện tranh đoạt ngôi vị chưởng môn Chân Cương môn, Bạch Viên vương tuy đoạt được chức môn chủ, thế nhưng dù sao căn cơ còn quá yếu, nếu như đột ngột mà chết, Chân Cương môn ắt sẽ lập tức đại loạn.

- Cái gì?

Hồng Dịch hơi chấn động toàn thân, sau đó nói.

- Chẳng lẽ còn có kẻ định ám sát Bạch Tử Nhạc? Bạch Tử Nhạc nắm giữ Thiên Cương Bắc Đẩu lệnh, lại nhận được lực lượng do chín đại thái thượng trưởng lão truyền cho, hiện đang tu luyện trong Cương Đấu Thế Giới. Đạo thuật bản thân hắn lúc này đột tiến, kể cả là ta muốn đánh bại hắn cũng vô cùng khó khăn, huống chi hắn còn đang ở trong Đấu Cương Thế Giới, ai có thể làm gì được hắn?

- Có người ngay cả thân thể của nhân tiên còn có khả năng chém chết, huống chi là một Bạch Tử Nhạc? Công tử tự thu xếp ổn thoả đi.

Sau khi nói xong, thanh âm cùng hương thơm liền biến mất, không còn lưu lại chút vết tích gì.

Hồng Dịch biết người này đã ẩn tàng, cũng không hỏi nhiều, thần hồn hạ xuống, trở lại Quan Tinh lầu.

Cùng lúc đó, Dao Thanh Tuệ cũng hạ xuống, nàng cũng là do thần hồn hoá thành, không phải là bản thể, thế nhưng lại giống như in, so với thể xác thật sự thì không có chút gì khác biệt.

Dao Thanh Tuệ sau khi hạ xuống, bỗng nhiên từ thư phòng phía trên của Quan Tinh lầu truyền đến hai giọng nói.

- Mẫu thân!

Hai tỷ muội Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như chạy ra đón.

- Không nghĩ tới Dao Trì phái lại giống như sân khấu thế này?

Hồng Dịch thấy cảnh như vậy, trước tiên cũng không nói gì, chỉ quay lại, bước vào trong thư phòng, ngồi xuống chiếc ghế sau bàn, sau đó nhìn Dao Thanh Tuệ rồi mới nói.

Thư phòng của Quan Tinh lầu vô cùng tao nhã, là nơi để người đọc sách sau khi quan sát thiên văn xong, trong lòng có cảm ngộ, trở lại thư phòng để ghi lại.

Nếu như trên Quan Tinh lầu không có giấy bút, lỡ khi trong lòng sinh ra cảm ngộ, không kịp ghi lại, đến khi xuống dưới lầu thì cảm ngộ dần biến mất, điều này rất bất lợi đối với việc nghiên cứu học vấn. Tuy nhiên muốn làm như vậy thì cũng chỉ có những gia đình giàu sang mới có khả năng.

- Đó là một tiền bối của ta. Người vừa mới thi giải xuất thế.

Dao Thanh Tuệ sau khi vào trong thư phòng, đưa mắt nhìn Hồng Dịch một lúc lâu rồi mới nói.

- Mộng Băng Vân có một nhi tử thật giỏi, đạo thuật của ngươi quả thật là kinh thiên động địa, kinh động bách thánh. Thất phu vi bách thế sư, nhất ngôn vi thiên hạ pháp. Hai câu này đúng là có thể khiến bách thánh rung động.

- Dao Trì phái tông chủ cũng là một nhân vật thanh cao xuất trần, vì sao bằng vào thân phận quỷ tiên cao quý lại gả cho một kẻ vô tình vô nghĩa như Hồng Huyền Cơ, hơn nữa lại còn sinh cho hắn hai nữ nhi? Chấp nhận làm một phụ nữ không danh phận?

Hồng Dịch lãnh đạm nói.

- Ngân hán điều điều, lưỡng tình nhược thị cửu trường , hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ (*)? Danh phận đối với quỷ tiên mà nói, hoàn toàn không đáng đề cập đến.

Ánh mắt của Dao Thanh Tuệ chợt loé lên.

- Huống chi, Huyền Cơ, về văn võ đều là kinh tài tuyệt diễm, nếu không vì sao mẫu thân của ngươi lại rơi vào lưới tình?

- Thì ra Dao Trì tông chủ cũng là một tài nữ.

Hồng Dịch cả kinh. Từ trong câu nói thanh lệ của Dao Thanh Tuệ, Hồng Dịch cảm nhận được sự tài hoa bức người của nàng.

Thảo nào một nữ tử như vậy lại khiến cho Hồng Huyền Cơ bị thu hút.

- Theo những gì ta được biết, ngươi tuy rằng văn chương kinh động bách thánh, thế nhưng học vấn chân chính lại không bằng phụ thân của ngươi. Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi (**), có ai là không xúc động? Đối với người tinh thâm học vấn mà nói, một, hai câu tuyệt diệu cũng không đáng là gì. Lập đức, lập công, lập ngôn, đó mới chân chính là đại học vấn gia. Một đại tông sư cần phải viết sách lập thuyết, khai sáng học phái của chính mình. Huyền Cơ viết Lý Thư, Tây Minh, Trung Thư cùng các loại thư tịch khác, đều là tự lập thành một hệ phái riêng biệt, phóng mắt khắp cả thiên hạ này, không một ai có thể bằng người.

Đôi mắt của Dao Thanh Tuệ dán chặt vào Hồng Dịch, nói.

- Ồ? Quả nhiên là một tài nữ, nói rất có đạo lý.

Hồng Dịch nghe câu này của Dao Thanh Tuệ, một hồng nhan tri kỷ của Hồng Huyền Cơ nói, liền cảm nhận được sự lợi hại từ trong ngôn ngữ của đối phương. Từng từ từng chữ đâm thẳng vào tim, tuy rằng không bằng đạo thuật thế nhưng lại công kích vào đạo tâm, không chút nhân nhượng.

Một hai câu văn chương, thi từ thần kì cũng không đáng là gì. Muốn trở thành một đại học vấn gia chân chính thì phải sáng tác kinh văn, lập ra học phái của chính mình.

Mấy năm gần đây Hồng Huyền Cơ chuyên tâm nghiên cứu học vấn, sáng tác ra Lý Thư cùng một loạt thư tịch khác, phát hành khắp thiên hạ. Tuy rằng Hồng Dịch bằng vao uy thế bách thánh tề minh có thể tạm thời chống lại, thế nhưng nếu như hơn mười năm sau, hắn vẫn không để lại thư tịch gì cho thế nhân, không khai sáng học phái, như vậy chắc chắn sẽ bị người đời lãng quên, không thể sánh ngang với Hồng Huyền Cơ được.

- Đạo thuật là văn chương. Ngày xưa, khi thượng cổ đại thánh tạo ra chữ viết, bầu trời đổ mưa máu, quỷ thần than khóc. Văn tự vừa xuất hiện, quỷ thần liền biết kêu lên sợ hãi, biết cất tiếng khóc than. Lý Thư của Huyền Cơ truyền bá khắp thiên hạ, được người đời ca tụng, đã trở thành "Tử" (Tử trong chư tử, thượng cổ thánh hiền) của đại phái Lý học. Ngươi sao có thể so sánh được với chàng?

Dao Thanh Tuệ lại nói, ánh mắt nhìn Hồng Dịch, vẫn không hề xê dịch chút nào.

- Tài nữ đúng là tài nữ, từng từ từng chữ đâm thẳng vào đạo tâm của ta.

Hồng Dịch thản nhiên nói.

- Chẳng qua là gần đây ta có sáng tác một áng văn, hiện mới viết được đoạn mở đầu, chưa hoàn toàn đầy đủ. Ngươi là một tài nữ, vậy thử đọc qua một chút, xem xem đoạn mở đầu kinh thư này của ta, rốt cuộc so với Lý Thư của Hồng Huyền Cơ cái nào hơn? Có thể được truyền tụng cho vạn thế được được không?

- Ồ? Kinh thư được truyền tụng vạn thế, ta thật sự muốn xem đoạn mở đầu của bản kinh thư này.

Dao Thanh Tuệ cười cười, nhưng bên trong lại mang theo một chút châm chọc, mỉa mai.

Viết kinh thư, truyền lưu thiên hạ, đạo lý khai tông lập phái, so với đạo thuật độ lôi kiếp thì còn khó khăn gian nan hơn rất nhiều.

Hồng Dịch lại không quan tâm đến chuyện đó. Hắn đứng dậy cầm bút lông, trải giấy lên mặt bàn, trầm tư một lúc, sau đó viết một chữ "Dịch" (易) lên trang giấy.

- Dịch kinh? Ngươi tên là Hồng Dịch, bản kinh thư này chẳng lẽ gọi là Dịch kinh sao? Đừng chọc cười thiên hạ như thế chứ?

Dao Nguyệt Như nhìn Hồng Dịch đặt tên cho bản tác phẩm kinh thư của mình là Dịch kinh, không khỏi cười lên một tiếng.

Hồng Dịch sau khi nghe xong cũng không hề để bụng. Gần đây đúng là hắn có chút lĩnh ngộ đạo lý, muốn làm một quyển kinh thư, truyền lưu thiên hạ. Hắn tên là Hồng Dịch, tự nhiên bản kinh thư này phải gọi là Dịch Kinh rồi.

Tuy nhiên hắn chỉ mới nghiền ngẫm ra đoạn mở đầu với hơn mười chữ. Phần bên dưới cũng chưa làm ra, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn viết ra cho nữ tài nhân Dao Thanh Tuệ thưởng thức bình phẩm.

Thậm chí hắn còn muốn Dao Thanh Tuệ sau khi xem qua xong, nói cho Hồng Huyền Cơ biết.

Hồng Dịch vung tay, nét bút vẽ lên trang giấy trắng.

Chú thích.

(*) Tác giả mượn hai câu thơ trên trong bài thơ Thước Kiều Tiên của Tần Quán.

Chương 360.

Chương 359: Kháng Long Hữu Hối (1)

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ.

Dịch : Poisson.

Biên dịch : lieu

Nguồn: www.tangthuvien.com.

Ảo diệu! Ảo diệu!

Nghiền ngẫm đôi chút rất lý thú!

Hy vọng tại hạ ngộ tiếp đượcchương sau, nếu được tối nay sẽ thêm 1 chương nữa!

- Đây là kinh văn gì?

Ngay lúc Dao Thanh Tuệ, Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như, ba mẹ con cùng nhau tập trung ở trong thư phòng Quan Tinh lầu. Khi nhìn Hồng Dịch viết kinh thư, lúc đầu các nàng còn tưởng rằng Hồng Dịch vừa đặt bút sẽ viết ra một câu dạng như "Thất phu nhi vi bách thế sư. Nhất ngôn nhi vi thiên hạ pháp" (2).

Nhưng mà các nàng lại không có nghĩ tới Hồng Dịch lại viết vài con số vô cùng đơn giản.

Sơ cửu, cửu nhị, cửu tam, cửu tứ, cửu ngũ (3), năm nhóm từ này rất bình thường, nhìn vào cũng không biết để làm gì

- Đây là cũng gọi là kinh văn sao?

Dao Nguyệt Như lắc đầu, đang muốn cười lạnh, trào phúng vài câu, lại nghe thấy Hồng Dịch nâng bút trầm ngâm, miệng thở dài nói:

- Cửu ngũ chí tôn, cửu ngũ chí tôn, càn (4) đạo biến hóa, quả thực là đến cửu ngũ, cũng là cấp bậc của thượng cổ thánh hoàng. Trước đây, thượng cổ thánh hoàng, mỗi một người đều là cửu cửu chí tôn. Cho tới thời trung cổ, chư tử đem thánh hoàng danh hiệu tước đoạt bốn bậc. Rồng bay quá cao, nhất định sẽ phải hối hận. Kháng long hữu hối! Kháng long hữu hối"

Nói rồi, tại thời điểm sau khi viết xong "cửu ngũ", Hồng Dịch cũng không hề viết tiếp "cửu lục", mà lại viết thành "thượng cửu", "kháng long hữu hối".

Khi "kháng long hữu hối" - bốn chữ này vừa hiện ra dưới nét bút, nằm ở ngay sau chữ "cửu ngũ", đột nhiên, ba mẹ con Dao Thanh Tuệ chấn động toàn thân, kết hợp với những lời nói của Hồng Dịch, dường như họ cảm nhận được một thứ gì đó.

Cửu ngũ!

Kháng long hữu hối!

Những cụm từ tầm thường này được viết ra, kết hợp với câu nói của Hồng Dịch - "Cửu ngũ chí tôn", "Thượng cổ thánh hoàng", "cửu cửu chi sổ" - đột nhiên toả ra một cỗ hàm nghĩa thần bí.

Cỗ hàm nghĩa thần bí này, chỉ bằng một vài dòng kinh văn, thế nhưng lại tựa như thấu đáo thông triệt sự huyền bí của thượng cổ thánh hoàng, sự biến ảo từ cửu cửu chí tôn cho đến cửu ngũ chí tôn!

- Cửu ngũ chí tôn, kháng long hữu hối, bay quá cao nhất định sẽ hối hận. Chẳng lẽ thượng cổ thánh hoàng đã bay quá cao sao?

Dao Thanh Tuệ lặng lẽ nhắc tới. Đột nhiên trong lúc đó, chấn động toàn thân:

- Chẳng lẽ ngươi thấu hiểu được sự huyền bí của thượng cổ thánh hoàng cùng trung cổ chư tử?

Hồng Dịch nhưng cũng không trả lời Dao Thanh Tuệ. Ngay phía sau Thượng Cửu. Kháng Long Hữu Hối lại tiếp tục viết tiếp một dòng:

- Dụng cửu. Kiến quần long vô thủ. Cát! (5)

- Rồng bay lên quá cao, về sau, khi quay lại sẽ hối hận, chính là kháng long hữu hối. Đây không phải là chuyện tốt. Kế tiếp chính là quần long vô thủ. Thiên hạ đại loạn. Ngươi vì sao lại nói đây là tốt lành!"

Quần long vô thủ. Thiên hạ không có người đứng đầu. Đó là cùng đại loạn. Nhưng Hồng Dịch lại viết tốt lành!

Thiên hạ không có người đứng đầu, đó là việc tốt lành!

Dao Thanh Tuệ cũng là tài nữ đương thời, nếu không cũng không được Hồng Huyền Cơ nhìn trúng.

Kinh văn do Hồng Dịch viết, nàng xem qua dường như cũng miễn cưỡng hiểu được một ít, suy nghĩ đôi chút, liền cảm nhận được sự huyền ảo thượng cổ, trung cổ, thánh hoàng, chư tử như đang cuồn cuộn xuất hiện!

- Cửu ngũ chí tôn đã lên tới cực hạn, có thể nói là phi long tại thiên (6)!

Hồng Dịch vẫn như cũ không có hồi đáp lại lời của nàng, nhấc bút viết tiếp bốn chữ Phi Long Tại Thiên ở phía sau Cửu Ngũ.

Bốn chữ này, khí tức hào hùng, quả nhiên là giống như một con rồng bay lên không trung, công đức viên mãn. Phối hợp với cụm từ "Kháng Long Hữu Hối, Quần Long Vô Thủ, Cát" ở ngay phía sau Cửu Ngũ.

Dao Thanh Tuệ dường như là thấy được một con rồng thật sự bay vút lên trời cao, khi công đức viên mãn, lại muốn tiếp tục bay lên, nhưng sau đó bắt đầu hối hận, tuy nhiên lại không còn kịp nữa, cuối cùng thì quần long vô thủ (ví với đám đông không có người chỉ huy), thiên hạ đại cát.

Sau khi Hồng Dịch viết xong cửu ngũ, thượng cửu, dụng cửu, thì đối với sơ cửu, cửu nhị, cửu tam, cửu tứ nhưng không đi bổ sung, chỉ là ở phần đầu viết một cái "Càn" tự.

Sau đó, tại phần cuối viết đạo:

- Thiên hành kiện! Quân tử dĩ tự cường bất tức! (7)

Mười chữ này sau khi viết xong, không riêng gì Dao Thanh Tuệ, mà ngay cả hai nàng Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình đều cảm giác được thế nào là "quân tử".

Cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận đựơc đoạn kinh văn do Hồng Dịch sáng tác ra quả thậ vô cùng huyền ảo khó lường, bác đại tinh thâm!

- Rồng chính là quân tử, quân tử chính là rồng. Thượng cổ thánh hoàng cũng không phải là tự nhiên mà độc chiếm thiên hạ, đó là quân tử nhường ngôi cho quân tử. Trong thiên kinh văn này, ta chia đạo của người quân tử làm năm đạo. Đạo thứ năm chính là cửu ngũ chí tôn, phi long tại thiên! Quân tử giáo hóa (giáo dục cảm hoá) thiên hạ. Bốn đạo phía trước là người quân tử, bằng vào những phẩm đức chính trực, nhân ái, dũng khí, trí tuệ, mà từng bước, từng bước bay vút lên trời cao. Ngươi nói Hồng Huyền Cơ là quân tử, vậy đem thiên kinh văn này của ta đưa cho hắn, để đọc thử. Xem xem kinh văn của hắn có thể vượt qua được của ta hay không?"

- Thiên kinh văn (thiên: một đoạn văn gồm cả phần mở đầu và kết thúc hoàn chỉnh) này chẳng qua là đoạn mở đầu. Trong đó ta đã lý giải đạo lý từ thời thượng cổ, phẩm đức tựa như rồng của người quân tử, hơn nữa trong đó còn bao hàm cả sự huyền bí của thượng cổ thánh hoàng, trung cổ chư tử. Sau này, ta hoàn thiện bản kinh văn này, đến lúc đó để xem xem Hồng Huyền Cơ có thể áp chế được ta nữa hay không?

Hồng Dịch viết xong sau đó, đem trang giấy này đưa cho Dao Thanh Tuệ.

Đây là đoạn mở đầu của một thiên kinh văn, chỉ có một vài nét chữ đơn giản, nhưng thần bí, hùng hồn. Không có sự hoa lệ của thơ văn, nhưng lại bao hàm khí tức "Kinh" "Điển" chính tông, không thẹn là kinh văn lập phái.

Càn chính là bầu trời.

Đoạn mở đầu của bản kinh văn này chính là đưa ra cách lý giải của Hồng Dịch về sự biến hoá của thiên đạo.

Hiện giờ Hồng Dịch muốn Dao Thanh Tụê làm người đưa tin, mang đoạn kinh văn này của mình đưa cho Hồng Huyền Cơ xem. Để xem xem kinh văn của Hồng Huyền Cơ có thể làm tốt hơn mình hay không!

Đây là một chiêu hai dụng ý, từ nữ tử Thiên Hương thần bí ban nãy, Hồng Dịch biết được rằng có người sẽ gây bất lợi với Bạch Tử Nhạc, hơn nữa người đó rất có thể chính là Hồng Huyền Cơ. Hồng Dịch hiện giờ không cách nào đến ngăn cản được, chỉ có thể nói bóng nói gió, dùng văn chương chiến đấu, phân tán sự chú ý của Hồng Huyền Cơ.

- Được, ta sẽ đem đoạn mở đầu của kinh văn này của ngươi đưa cho Huyền Cơ xem.

Dao Thanh Tuệ thần sắc ngưng trọng tiếp lấy trang giấy này, giống như là mang theo một bảo bối vô cùng quan trọng.

Nàng là tông chủ một phái, quỷ tiên cảnh giới, siêu thoát phàm tục, nên cũng cảm nhận được đoạn kinh văn này của Hồng Dịch đã đưa ra những lý giải đối với thiên đạo, thượng cổ thánh hoàng, hơn nữa trong đó còn tựa hồ ẩn chứa một vài thứ kinh nghĩa khác.

Sơ cửu, cửu nhị, cửu tam, cửu tứ, cửu ngũ, thượng cửu, dụng cửu - những ngôn từ này đều so với "Thái Âm Thiên Sinh Thần Chương" còn muốn thâm ảo khó lường.

- Ôi! Thượng cổ thánh hoàng, trung cổ chư tử chi đạo đều ở bên trong nhất thiên kinh văn này. Quân tử nhập vào rồng, quân tử như rồng !

Hồng Dịch đột nhiên cất tiếng thở dài, chỉnh sửa lại chiếc nón bạc trên đầu, cao giọng ngâm nga:

- Long đức nhi ẩn, bất dịch hồ thế, bất thành hồ danh, độn thế vô muộn"(8)

Trong lúc đang hát vang, đột nhiên chín vòng hào quang chợt lóe lên, hóa thành một cái bàn tay lớn, mãnh liệt đem Dao Thanh Tuệ, Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như đẩy đi ra ngoài, bay thẳng một đường. Ước chừng đẩy đi ra mấy ngàn dặm, ba mẹ con mới hạ xuống dưới, còn bàn tay của Chân Không Đại Thủ Ấn lại bay trở về.

Hơn nữa, ngay tại thời điểm khi bàn tay Chân Không Đại Thủ Ấn bay trở về, liền bắn ra một khối thần niệm trong suốt óng ánh, loé lên những tia điện mang chói mắt, sau đó cấp tốc bắn thẳng vào giữa mi tâm của vị tông chủ Dao Trì phái Dao Thanh Tuệ.

- Mẫu thân!

Dao Nguyệt Đình biến sắc.

- Không sao! Hắn đây là cho một quả ý niệm của cao thủ lôi kiếp lần thứ hai sau khi luyện hóa, coi như trả thù lao về việc ta đưa kinh văn cho Hồng Huyền Cơ. Người này pháp lực cao cường, lại càng thấu đạo sự lĩnh ngộ đối với đạo thuật từ xưa đến nay, hơn nữa còn loáng thoáng thông một vài điều huyền bí của thượng cổ thánh hoàng, trung cổ chư tử. Một khi hiểu thấu được những thứ này, chỉ sợ rằng muốn đạt được thành tựu dương thần cũng không phải không có khả năng."

Dao Thanh Tuệ nói:

- Đi, chúng ta quay về Ngọc Kinh!

Ba mẹ con mãnh liệt vung tay lên, cùng nhau thi triển đạo thuật bay vút lên bầu trời, sau đó lập tức đến bên Ngọc Kinh Thành, biến mất trong Võ Ôn Hầu phủ.

Võ Ôn Hầu phủ.

Lang Huyên thư ốc.

Hồng Huyền Cơ đang ngồi bất động cạnh cửa sổ, ánh sao trên bầu trời chiếu xuống, xuyên qua khung cửa, khi đến gần thân thể của hắn liền dừng lại bên ngoài, rồi khẽ phiêu bồng theo nhịp hô hấp của hắn.

Trăm huyệt khiếu quanh thân hắn đều có sự tương hỗ, giao hoà với hàng tỉ ngôi sao trên bầu trời.

Ánh sáng rực rỡ của sao trời tựa như dòng nước, thấm vào bên trong hơn trăm huyệt khiếu của hắn, vào lúc này, cơ thể con người cùng đất trời đã hình thành một mối liên hệ vô cùng chắc chắn.

Nếu có người thấy Hồng Huyền Cơ lúc này, sẽ cảm thấy cực kỳ kinh hãi, tựa hồ Hồng Huyền Cơ nếu như đứng dậy, khẽ nhấc tay, động chân, lập tức thể dễ dàng rời khỏi thế giới này, đi tới một cái thế giới khác.

Toàn thân cùng ánh sao giao hòa, trong lúc đó, bỗng nhiên Hồng Huyền Cơ đứng lên, mở mắt nói:

- Thanh Tuệ, ngươi đã tới rồi bên ngoài, vì sao còn chưa vào?

Kẽo kẹt!

Cánh cửa thư phòng một chút bị mở ra, Dao Thanh Tuệ tiến vào trong.

- Nguyệt Như, Nguyệt Đình đâu?

Hồng Huyền Cơ hỏi.

- Không phải vì hai đứa mà nàng xuất môn tìm kiếm sao?

- Bọn chúng không gặp phải chuyện gì cả, ngược lại, thiếp còn mang đến cho Huyền Cơ chàng một thiên kinh văn, chàng thử đọc qua đi.

Nói xong, Dao Thanh Tuệ cầm trên tay kinh văn đưa cho Hồng Huyền Cơ.

- Kinh văn.

Sau đó Hồng Huyền Cơ đứng đậy tiếp nhận, ánh mắt sáng lên, trải giấy ra, đặt trên mặt bàn. Đập vào mắt hắn là hai chữ "Dịch kinh" khá lớn, ngay lập tức hàng lông mày của hắn nhíu lại mãnh liệt..

Tiếp theo, hắn nhìn thấy bảy mục, sơ cửu, cửu nhị, cửu tam, cửu tứ, cửu ngũ, thượng cửu, cửu dụng. Dưới bảy mục này là hàng chữ : phi long tại thiên, kháng long hữu hối, thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức.

Ngay lập tức sắc mặt kịch liệt biến đổi!

Răng rắc!

Một khối ngọc đen vô cùng trân quý dùng để chặn giấy lập tức bị hắn nghiền nát thành bột phấn.

- Càn đạo biến hóa! Càn đạo biến hóa đều nằm trong cửu ngũ. Chỉ bằng mấy câu mà nó viết ra được tất cả! Ta còn gì để viết nữa đây! Tiểu súc sinh!

Sắc mặt Hồng Huyền Cơ như nhỏ máu, đỏ bừng giống như kẻ say rượu. Từng cỗ lực lượng khổng lồ từ trên cơ thể của hắn bất chợt truyền ra bên ngoài khiến cho cả mặt đất rung lên từng hồi, chẳng khác nào động đất.

- Huyền Cơ, chàng có biết thiên kinh văn này là do con trai chàng, Hồng Dịch, viết sao?

Dao Thanh Tuệ thấy được thần thái của Hồng Huyền Cơ, trong lòng biết Hồng Huyền Cơ đã nhận ra tới thiên kinh văn này là do Hồng Dịch viết.

Hồng Huyền Cơ chỉ ngồi xuống, không trả lời. Ánh mắt nhìn chằm chằm kinh văn trên bàn, hai ngón tay kẹp lấy, đột nhiên vung lên ném tới ngọn đèn dầu, cháy sạch hết.

- Ôi!

Dao Thanh Tuệ tiếc nuối kêu một tiếng.

- Thanh Tuệ, nàng đi ra ngoài đi!

Hồng Huyền Cơ sau khi ngồi xuống, lạnh lùng nói.

Dao Thanh Tuệ nghe xong, sắc mặt sửng sốt, đưa mắt nhìn Hồng Huyền Cơ, dường như có chút giật mình, nhưng vẫn là quay người bước ra bên ngoài.

- Phù!

Sau khi Dao Thanh Tuệ ra ngoài, Hồng Huyền Cơ sắc mặt đỏ hồng, sau đó bất thình lình phun ra một ngụm máu tươi.

Ngụm máu tươi này cực kỳ thơm, khi phun trên mặt đất, dưới ánh lửa chớp động, loé ra chút màu tử kim.

- Huyền Cơ, chàng sao vậy? Chàng là nhân tiên! Sao lại bị thổ huyết như vậy!

Đúng lúc này, Dao Thanh Tuệ đột nhiên từ cửa đi đến.

- Đi ra ngoài!

Con ngươi của Hồng Huyền Cơ co rút lại, cả người dường như là thư thái hơn rất nhiều. Ánh mắt càng trở nên lấp lánh, chẳng khác nào thâu tóm hàng tỉ ngôi sao trên bầu trời vào trong hai mắt. Phun ra một ngụm máu, tựa như hắn phun ra được thứ gì đó tích tụ lâu ngày trong lòng.

- Không thể khiến cho ngươi tâm phục, vậy chỉ còn dùng phương diện sức mạnh để loại bỏ ngươi. Đây cũng là cách làm của thượng cổ thánh hiền.

Hồng Huyền Cơ thở dài lẩm bẩm nói, cũng không để ý tới Dao Thanh Tuệ.

- Huyền Cơ, đây là lần đầu tiên thiếp thấy chàng như vậy. Từ trước đến giờ, chàng đều nắm chắc mọi chuyện trong tay, hiện giờ con trai của chàng đã thoát khỏi sự nắm giữ của chàng rồi.

Dao Thanh Tuệ lại lắc lắc đầu đi ra ngoài.

- Người đâu!

Khi Dao Thanh Tuệ đi rồi, Hồng Huyền Cơ cất giọng gọi.

Lập tức một thị vệ vội vàng tiến vào, quỳ trên mặt đất.

- Hiện giờ thái giám truyền ý chỉ của hoàng thượng đã ở ngoài phủ đệ bốn dặm, ngươi ra cửa đợi sẵn, nói rằng hôm nay ta luyện công có chút vấn đề, không thể đến nội cung gặp hoàng thượng, mời thái giám trở về!

Trong lúc Hồng Huyền Cơ ngồi trong thư phòng, toàn bộ động tĩnh trong Ngọc kinh thành đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Đây chính là dựa vào đôi tai, đôi mắt cũng như sự linh cảm của bản thân mà Hồng Huyền Cơ bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được bất cứ sự việc nào diễn ra trong Ngọc kinh thành.

- Dạ!

Thị vệ này nhìn Hồng Huyền Cơ, sau đó đưa mắt nhìn vết máu trên mặt đất, hơi kinh hãi, nhưng cũng không nói gì thêm, lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

- Thiên kinh văn này, đúng là cảm ngộ của tên tiểu súc sinh kia sao? Ta không tin! Càn đạo biến hóa! Càn đạo biến hóa, cửu ngũ chi sổ, phi long tại thiên, kháng long hữu hối. Thiên kinh văn này nếu như quả thật để cho hắn làm ra toàn bộ thì sẽ khiến cho trời long đất lở đến mức nào đây! Đáng tiếc! Ta cho rằng, bằng vào tu vi của bản thân, tiểu súc sinh kia cũng chỉ có thể làm được một đoạn mở đầu mà thôi. Nhưng, tại sao chỉ là một đoạn mở đầu đã thấu đáo đến như vậy được? Mộng Băng Vân, nàng có mưu mô gì đây? Vì sao lại như vậy?

Đôi mắt Hồng Huyền Cơ xoay chuyển mãnh liệt, cuối cùng cũng bắn ra sát ý sắc bén cùng với quyết tâm quyết giết chết Hồng Dịch!

Lúc này, Hồng Huyền Cơ cuối cùng đã động sát tâm với Hồng Dịch.

- Dường như đoạn mở đầu của thiên kinh văn này đúng là nói ra sự huyền bí của thượng cổ thánh hoàng, trung cổ chư tử, cửu ngũ chi sổ, quân tử như rồng. Tài hoa của Hồng Dịch không thể tưởng tượng được.

Dao Thanh Tuệ ra khỏi Võ Ôn Hầu phủ, ra ngoài Ngọc Kinh thành.

Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình trông thấy, mẫu thân của mình từ Ngọc Kinh thành đi ra, hiện lên dưới ánh sao trời, không nhịn được liền chạy ra nghênh đón.

- Dao Thanh Tuệ, tài hoa của Hồng Dịch không thể nào tưởng tượng được, hay là ngươi làm a hoàn mài mực trải giấy cho chàng đi? Ta nghĩ nếu có một ngày Hồng Huyền Cơ nhìn thấy hồng nhan tri kỷ của mình làm nha hoàn mài mực cho con hắn, đi theo con của hắn đọc sách, chắc chắn ý niệm trong đầu ngưng trệ vô cùng, tu vi khó mà tiến thêm nữa.

Đúng lúc này, đột nhiên, thân ảnh của một nữ tử hiện ra từ một góc tường.

- Ai!

Dao Thanh Tuệ xoay người lại liền thấy Thiện Ngân Sa.

-------------------------------------------------

Chú Giải:

Poisson huynh chú thích khá đầy đủ, tuy nhiên có một số chỗ tại hạ bổ sung thêm để độc giả hiểu rõ hơn về cách diễn giải của tác giả.

(1) Kháng Long Hữu Hối - rồng bay lên cao quá, sẽ có hối hận. Câu này là lấy từ trong Kinh Dịch (quẻ Càn).

Bổ sung: Thượng cửu, Kháng Long Hữu Hối.

Dịch: Hào trên cùng, dương: Rồng lên cao quá, có hối hận.

Giảng: hào dương này ở trên cao của quẻ , cương kiện đến cùng rồi, như con rồng bay lên cao quá, không xuống được nữa, nếu vẫn còn hành động thì sẽ có điều đáng tiếc, vì lẻ thịnh quá thì tất suy, đầy thì không được lâu, (doanh bất khả cửu).

Văn ngôn : giảng thêm: Hào 5 địa vị rất quí (vì ở trên cao hơn hết) nhưng không có ngôi, cao mà không có dân (vì hào 5 là vua mới có dân), các người hiền ở dưới mình mà không giúp đỡ mình (vì hào 3 tuy ứng với hào 6 nhưng lại ở nội quái, mà giữa hào 3 và hào 6 có hào 5 là vua làm chủ hào 3 rồi) cho nên hào 6 mà họat động thì tất có điều phải ăn năn.

(2) Thất phu làm muôn đời sư, một lời làm thiên hạ pháp. Đây là một câu nổi tiếng của Tô Đông Pha.

Theo diễn giải của người dịch thì nó có nghĩa là "người có thể làm thầy của mọi người (thánh nhân) là người mà mỗi một câu của người đó đều có thể làm chuẩn mực (pháp tắc) cho thiên hạ". Còn theo dịch giả Lieu thì có nghĩa là: kẻ thất phu làm thầy của muôn đời, một lời nói là mẫu mực của thiên hạ.

(3) Cửu ngũ - ở đây có hai nghĩa, nghĩa thứ nhất - hào thứ 5 trong một quẻ kinh dịch là dương. Còn nghĩa thứ hai là ngôi vua. Trong chương này có chỗ thì nên hiểu là nghĩa thứ nhất, nhưng có chỗ nên hiểu theo nghĩa thứ hai. Lưu ý là cửu ở trong sơ cửu, cửu nhị, cửu tam, cửu tứ, cửu ngũ, cửu lục, dụng cửu, thượng cửu có nghĩa là dương chứ không phải là chín.

Bổ sung:

Mỗi quẻ trùng trong bát quái gồm hai quẻ đơn, quẻ đơn, ở dưới gọi là nội quái, quẻ ở trên gọi là ngoại quái. Ví dụ quẻ Thiên Phong Cấu thì Thiên, tức Càn là ngọai quái, Phong tức tốn là nội quái.

Mỗi quẻ trùng gồm sáu hào, đánh số từ dưới lên: hào 1 gọi là Sơ, hào 2 gọi là nhị, hào 3 gọi là tam, hào 4 gọi là tứ, hào 5 gọi là ngũ, hào trên cũng không gọi là lục mà gọi là thượng.

Hào thượng

Hào 5 _ _ Quẻ trên là Khôn :địa (Ngọai quái)

Hào 4 _ _

Hào 3 __ Quẻ dưới là Càn: Thiên (Nội quái)

Hào 2 __

Hào Sơ __

(4) Càn - có nghĩa là thiên/trời trong Kinh Dịch.

(5) Dụng cửu. Kiến quần long vô thủ. Cát! - Dùng hào dương. Thấy bầy rồng không có đầu. Tốt lành!

(6) Phi long tại thiên - rồng bay trên trời. Cũng vay mượn từ trong Kinh Dịch (quẻ Càn). Có lời truyền là tên Thăng Long được đặt dựa trên hào này.

Bổ sung: Nguyên văn hào năm: Phi long tại thiên, lợi kiến đại nhân.

Dịch: Hào 5, dương: Rồng bay trên trời, ra mắt kẻ đại nhân thì lợi.

Giảng : Hào 5 là dương ở vị (ngôi) dương cao nhất trong quẻ lại đắc trung (ở giữa ngọai quái), như vậy là có đủ những điều tốt,vừa cao quí vừa chính trung. Nó lại được hào 2 ở dưới ứng với nó, mà hào 2 cũng cương kiện, đắc trung như nó. Nó là hào tốt nhất trong quẻ , cho nên ví nó với con rồng bay trên trời, và ngôi của nó là ngôi chí tôn (ngôi vua).

Chữ đại nhân (người có tài đức) trỏ cả hào 5 lẫn hào 2: hai đại nhân ở hai hào đó nên gặp nhau, hợp lực với nhau thì có lợi.

Văn ngôn giảng thêm rất rõ và hay về bốn chữ lợi kiến đại nhân: "đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu; nước chảy xuống thấp, lửa bén tới chỗ khô; mây bay theo rồng, gió bay theo cọp, thánh nhân xuất hiện mà vạn vật đều trông vào (...) Mọi vật đều theo loài của nó" (Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu; thủy lưu thấp, hỏa tựu táo, vân tòng long, phong tòng hổ, thánh nhân tác nhi vạn vật đổ (...) các tùy kỳ loại dã).

(7) Thiên hành kiện! Quân tử dĩ tự cường bất tức! - Trời dịch chuyển mạnh mẽ! Người quân tử luôn tự cường phấn đấu vươn lên không ngừng nghỉ.

(8) Long đức nhi ẩn, bất dịch hồ thế, bất thành hồ danh, độn thế vô muộn. Câu này hình như là của Khổng Tử. Đại ý nói là người quân tử như rồng ẩn, không vì thế sự mà thay đổi chính mình, không có bị danh lợi ảnh hưởng mà nói mình thành hay bại, sống ẩn cư mà không biết phiền muộn, thế nhân không ai hiểu mình cũng không thấy buồn. Đây là hào tiềm long trong quẻ Càn của Kinh Dịch, ý muốn nói là chưa tới thời, nên người quân tử nên ẩn cư, giữ vững ý chí của mình và nên cẩn thận khi hành sự.

Bổ sung

Trong Văn Ngôn hào sơ cửu quẻ Càn nói: «Long đức nhi ẩn giả dã .» (Đức của rồng là ở ẩn). Đức của quân tử là đức của tiềm long: Khi ẩn cư, ý chí và tiết tháo không bị đổi dời vì cuộc đời ô trọc (bất dịch hồ thế), tu dưỡng không phải để cầu mong cái hư danh ở đời (bất thành hồ danh), lánh đời nhưng an nhiên tự tại chứ không hề sầu muộn (độn thế vô muộn), dù không ai biết đến mình cũng chẳng phiền muộn (bất kiến thị nhi vô muộn), việc xứng ý thì thi hành, việc không xứng ý thì không thi hành (lạc tắc hành chi, ưu tắc vi chi), ý chí đã kiên định nên không gì có thể khuynh đảo được (xác hồ kỳ bất khả bạt). Như thế mới xứng là rồng ẩn trong đời (tiềm long dã )

Chương 361.

Thăm dò thực lực!

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ.

Dịch : lieu.

Nguồn: www.tangthuvien.com.

- Ta trợ giúp Bạch Tử Nhạc đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn, đánh bại Vô Địch hầu, từ đó khiến cho Kiền đế Dương Bàn cùng Hồng Huyền Cơ muốn liên thủ giết chết Bạch Tử Nhạc. Khi đó Chân Cương môn lập tức đại loạn, vĩnh viễn không bao giờ khôi phục lại được, cuối cùng khó tránh khỏi kết cục giống như Đào Thần đạo. Trong khi đó toàn bộ Nguyên Đột quốc cũng sẽ trở thành một đất nước phụ thuộc vào Đại Kiền. Không biết đoạn mở đầu thiên kinh văn "Càn Đạo Cửu Ngũ" của ta có thể khiến cho tâm của Hồng Huyền Cơ trở nên bất ổn, tạm thời buông tha Bạch Tử Nhạc mà quay sang đối phó ta hay không?

Bầu trời đầy sao, dòng ngân hà lấp lánh lộng lẫy toả sáng giữa đêm khuya.

Sau khi tiễn Dao Thanh Tuệ, Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như đi, Hồng Dịch trở về Quan Tinh lầu trong Thuý Viên tại Vinh Châu quan sát thiên văn. Hắn đã ngồi đây ngắm nhìn những vì tinh tú tranh nhau chiếu sáng suốt một canh giờ, chưa từng đứng dậy.

Hắn đang suy nghĩ một vấn đề.

Đồng thời hắn cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức.

Một thiên kinh văn Càn Đạo Cửu Ngũ vừa rồi gần như khiến hắn tiêu hao một lượng cực lớn tinh thần. Tuy rằng chỉ có vài câu, vài chữ, thế nhưng đã là lĩnh ngộ đối với đạo người quân tử, đối với thiên đạo mà cả một đời đọc sách, tu đạo của hắn, từ đó mà kết tinh thành từng câu từng chữ trong thiên kinh văn vừa rồi.

Đạo của thượng cổ thánh hoàng, đạo của trung cổ chư tử, tất cả đều được dung hợp vào trong đó.

Đời người đọc sách có ba việc lớn.

Lập công!

Lập đức!

Lập thuyết!

Việc cuối cùng cần phải làm, việc quyết định xem bản thân có được lưu truyền thiên cổ hay không chính là lập thuyết!

Hồng Dịch tuy rằng đoạt danh trạng nguyên, văn chương kinh động bách thánh. Thế nhưng nếu như không sáng lập một phái học thuyết, không sáng tác một bộ sách lưu truyền khắp thiên hạ thì sớm muộn gì cũng không tránh khỏi kết cục bị lãng quên trong dòng lịch sử.

Chính vì thế mà Hồng Dịch nghĩ đến việc viết một tác phẩm kinh điển khiến cho trời đất phải rung chuyển.

Bộ kinh điển này phải dung hợp tất cả các hệ kinh văn từ cổ xưa cho đến nay, trên có thiên văn, dưới có địa lý, bao quát đất trời, dùng ngôn ngữ của thiên đạo để nói đến sự biến hoá của kiếp người, đúc kết thành vạn cổ kinh vương!

Thế nhưng khi thực sự đặt bút viết, Hồng Dịch mới biết được rằng, để làm một bản kinh thư quả thật gian nan biết mấy.

Bằng vào tri thức sách vở cũng như tu vi đạo thuật của Hồng Dịch, chỉ mới làm một đoạn mở đầu, trình bày đạo cửu ngũ, quân tử như rồng, nói lên phẩm đức không ngừng phấn đấu vươn lên của người quân tử, mà đã tâm cùng lực kiệt như vậy rồi, không cách nào chống đỡ được tiếp.

Lúc đầu Hồng Dịch còn cho rằng, bằng vào lực lượng của bản thân đã có thể thông thiên, thế nhưng khi viết bản kinh thư này, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy bản thân còn tích luỹ chưa đủ.

Một câu trong đạo cửu ngũ, "quân tử như long, tự cường bất tức" cũng đã bao hàm tất cả sở học bình sinh của hắn. Nói một cách đơn giản, hiện giờ hắn chỉ đủ sức để viết ra một câu như vậy mà thôi.

Cuộc đời này của Hồng Dịch chính là "Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức".

- Thiên hành kiện, quân tử không ngừng vươn lên, không ngừng trở nên mạnh mẽ.

Hồng Dịch lẩm bẩm nói. Lúc này linh cảm của hắn suy kiệt vô cùng, sức sáng tạo tổn hao, không thể nghĩ tiếp được nữa.

Đột nhiên, Hồng Dịch từ trong thư phòng đứng dậy, đốt một nén hương , rồi rửa sạch tay chân, sửa sang lại áo mũ. Sau đó hắn quay về phía những chòm sao đang lấp lánh rực rỡ trên bầu trời, lúc này không biết trong lòng hắn đang tồn tưởng đại đạo gì, chỉ thấy hắn quỳ xuống lạy một lạy.

Ngay tại toà Quan Tinh lầu này, Hồng Dịch dâng hương, rửa tay, sửa sang áo mũ, đối mặt với những vì tinh tú lộng lẫy, đối mặt với thiên đạo sâu xa khó lường mà bắt đầu quỳ lễ cúng bái.

- Thiên đạo trên cao. Hôm nay, Hồng Dịch ta thành tín cúng bái, gột rửa tâm niệm.

Hồng Dịch tiến hành ba quỳ chín lạy, rồi cất giọng nói thật to.

- Dịch nguyện (nguyện ở đây hiểu theo nghĩa nguyện vọng, mong muốn) mỗi một người trong thiên hạ, đều là chân long. Dịch nguyện người người trong thiên hạ, đều là bậc quân tử. Dịch nguyện mỗi một người trong thiên hạ đều tự cường bất tức (không ngừng cố gắng, không ngừng vươn lên). Hôm nay tế lên trời cao. Dịch nguyện làm một bộ kinh văn. Thay bách thánh chư tử lập ngôn, đứng đầu quần kinh (hệ, nhóm kinh văn). Thực vậy, bộ kinh văn này, một mình Dịch không thể hoàn thành được. Một ngày nào đó, Dịch sẽ triệu tập người trong thiên hạ, đại hiền trong thiên hạ, hiền lương trong thiên hạ, tề tụ về dưới một mái nhà, tập hợp điển tịch khắp thiên hạ; tập hợp những tác phẩm xuất sắc nhất của đạo, phật, nho. Việc này tuyệt đối sẽ không bắt chước Dương gia Đại Kiền mà độc chiếm điển tịch thiên hạ, giấu diếm trong thư khố, xuyên tạc Võ Kinh, biến chất Đạo Kinh, ngu hoá người trong thiên hạ.

- Thiên đạo trên cao thấu hiểu tâm của Dịch. Dịch nguyện khắp cả thiên hạ, sau khi đọc qua bộ kinh thư này, người người đều như rồng, người người đều tự cường bất túc. Nếu như trong lòng Dịch có tạp niệm, tham lam công lao lợi ích của thiên đạo, nguyện bị nhân thần tru diệt, quỷ tiên lãng quên, bị trời đất diệt vong.

Sau khi nói xong, Hồng Dịch lại tiến hành ba quỳ chín lạy, rồi mới đứng dậy sửa lại y phục.

Trong ánh mắt của hắn lúc này liên tục lấp lánh, bắn ra những tia sáng đầy vẻ trí tuệ.

Đột nhiên, ở giữa mi tâm của hắn, một khối thần niệm bất thình lình tuôn ra. Khối thần niệm này, trong lúc hắn vừa mới hướng lên bầu trời cúng bái, liền trở nên rực rỡ, bắn ra những tia sáng chói loà. So với nguyên gốc trước đây, ánh sáng càng thêm rực rỡ lộng lẫy, tựa hồ trải qua việc cúng bái thiên đạo vừa rồi, Hồng Dịch đã tự gột rửa tín niệm của bản thân, tiến hành một sự rửa tội cường đại nhất từ trước đến giờ.

Sau đó, bốn ngàn tám trăm khối thần niệm của Hồng Dịch đều đồng loạt xuất ra bay lượn giữa không trung.

Mỗi một khối thần niệm đều toả sáng rực rỡ, tranh huy cùng với ánh sao trời.

Bốn nghìn tám trăm khối thần niệm này, vừa tuôn ra liền mãnh liệt bay vút lên bầu trời, trông chẳng khác nào trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện bốn nghìn tám trăm ngôi sao.

Những khối thần niệm không khác gì tinh tú này vừa bay lên trời liền nhằm thẳng về phía Ngọc kinh thành, cấp tốc bay đi.

- Không biết lần thăm dò này của ta và Ngân Sa có thể dò xét ra con bài còn chưa lật của Kiền đế Dương Bàn cùng Hồng Huyền Cơ hay không? Xem xem bọn họ còn ẩn dấu điều gì nữa không. Đến khi đó mới có thể dặn dò Bạch Tử Nhạc phòng bị cẩn thận, bằng không, với bản lĩnh của đôi quân thần thâm sâu khó dò này thì khó lòng mà đề phòng được.

Hồng Dịch sau một lượt cúng bái thiên đạo, sửa sang lại tín niệm, gột rửa linh hồn, thần niệm trở nên thanh khiết, liền điều hoà lại trạng thái tinh thần của bản thân, thi triển đạo thuật tới uy lực lớn nhất từ trước đến giờ.

Lần này hắn bay về Ngọc kinh chính là muốn xem xem thực lực của đôi quân thần Hồng Huyền Cơ và Kiền đế kia, rốt cuộc thâm sâu đến mức nào.

Vừa rồi,khi nữ tử thần bí tràn ngập hương thơm kia nói rằng có người muốn ám sát Bạch Tử Nhạc. Hồng Dịch liền nghĩ đến đôi quân thần Hồng Huyền Cơ và Kiền đế Dương Bàn.

Giết được Bạch Tử Nhạc, nguyên khí của Chân Cương môn lập tức tổn thương trầm trọng, dẫn đến kết cục giống như Đào Thần đạo, Nguyên Đột quốc trở thành một nước phụ thuộc. Tuy rằng phụ thuộc vào một đế quốc như Đại Kiền thì có lợi cho xã tắc giang sơn, thế nhưng cũng chỉ làm cho thế lực của hoàng thất Đại Kiền càng thêm lớn mạnh mà thôi, làm cho Dương gia lớn mạnh thêm mà thôi. Huống hồ Bạch Tử Nhạc còn là ân nhân của hắn, không thể không cứu.

Hơn nữa, sau này khi mọi việc ở Nguyên Đột thu xếp ổn thoả, chu đáo, phế bỏ việc dùng binh đao tiến nhập Đại Kiền. Đó cũng là lúc Bạch Tử Nhạc cùng Hồng Dịch đàm luận về chuyện Ngọc thân vương lên ngôi hoàng đế.

Kiền đế Dương Bàn, người này Hồng Dịch không cách nào hiểu rõ. Một ngày nào đó Chân Cương môn nếu như xảy ra biến động, Đại Kiền sẽ động đao binh với Nguyên Đột. Hai quốc gia chém giết. Tuy rằng quốc gia hiện giờ đang ở thời hưng thịnh, thế nhưng vô luận là hưng thịnh hay suy vong thì chỉ có bách tính thiên hạ là khổ.

Còn nếu như Bạch Tử Nhạc nắm chức môn vị, Hồng Dịch phụ trợ Ngọc thân vương thượng vị, lặng lẽ sát nhập, cả hai quốc gia đều hoà thuận tương giao.

Về công là như thế. Về tư, Hồng Dịch tự nhiên là không muốn đôi quân thần Kiền đế Dương Bàn và Hồng Huyền Cơ có cơ hội tiếp tục tăng cường thực lực.

................

Bên ngoài Ngọc kinh thành.

Thiện Ngân Sa lặng lẽ xuất hiện sau lưng ba mẹ con Dao Thanh Tuệ, Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như, nhẹ nhàng nói.

Dao Thanh Tuệ xoay mạnh người lại, lạnh lùng nói.

- Ngân Sa vương!

- Đúng vậy! Ta chính là Ngân Sa vương!

Ngân Sa nhìn Dao Thanh Tuệ rồi nói.

- Hồng Dịch tài hoa hơn người, tu vi cũng cao thâm khó lường. Ngay cả là ta, suốt cuộc đời này cũng hiếm thấy người nào như vậy. Thế nhưng ta đường đường là tông chủ một phái, là đại quỷ tiên, vì cớ gì lại phải làm a hoàn mài mực nâng bút cho hắn? Điều này hình như quá mức cuồng vọng rồi! Chẳng lẽ ngươi cho rằng làm việc này sẽ khiến cho đạo tâm của Huyền Cơ không thông suốt? Đối với việc này, người như Huyền Cơ hiểu rõ hơn ta nhiều lắm.

Dao Thanh Tuệ vẫy tay một cái, trong thoáng chốc, ánh trăng liền ngưng tụ thành một tấm khiên ánh sáng bao phủ quanh người nàng.

Đây chính là môn đạo thuật Thái Âm Huyền Tinh Thần Thuẫn của Dao Trì phía.

- Đừng nói lời thừa thãi. Hãy xem ta bắt ngươi trở lại đây.

Thiên Ngân Sa cười một tiếng rạng rỡ. Sau đó năm ngón tay bất thình lình co lại thành trảo, phía sau gáy nhất thời hiện lên tám vòng hào quang ánh sáng, rồi ngưng tụ lại thành hình dạng một bàn tay có kích cỡ to như một chiếc quạt hương bồ, lăng không công kích về phía trước.

- Chân Không Đại Thủ Ấn. Cẩn thận!

Dao Thanh Tuệ biến sắc.

Hai canh giờ trước, nàng vừa mới nếm thử uy lực Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch, có thể nói hiện giờ trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi không thôi. Nàng ta mãnh liệt vung tay lên, lập tức một tia sáng rực rỡ hình bán nguyệt phóng thẳng về phía Chân Không Đại Thủ Ấn. Thế nhưng trong chốc lát liền bị Chân Không Đại Thủ Ấn đánh bay.

- Thiên Hương cao nhân, vẫn không xuất hiện sao?

Một chưởng sau khi đánh bay Thái Âm Huyền Tinh Thần Thuẫn, Chân Không Đại Thủ Ấn của Thiện Ngân Sa uy thế không giảm, lại tiếp tục lao về phía trước.

Dao Nguyệt Như đột nhiên bước lên một bước, vòng dây xích quấn quanh hông bỗng tựa như độc xà bắn ra, đâm thẳng vào lòng bàn tay của Chân Không Đại Thủ Ấn. Lập tức một chùm ánh sáng tuôn ra, cùng lúc ấy, năm ngón tay của Dao Nguyệt Đình kết thành một thứ ấn quyết, trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một khối tinh quang, đầu tay chợt rung lên, khối tinh quang liền bay ra.

Rầm!

Khối cầu ánh sáng kia khi chạm vào Chân Không Đại Thủ Ấn, vừa muốn phát nổ thì bất thình lình dừng lại, sau đó lại bay vào trong tay của Thiện Ngân Sa.

- Thái Âm thần lôi? Thần Tiêu đạo của ta chính là lão tổ tông chơi với sấm sét. Ngươi dùng lôi pháp đối phó với ta thì làm được gì?

- Thật sao?

Đúng lúc này, đột nhiên trong không gian vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm, văng vẳng lan truyền đến trước mặt Dao Nguyệt Đình.

Bồng.

Một bàn tay hiện ra, ngón tay co lại, nhẹ nhàng búng một cái, va chạm trực diện với Chân Không Đại Thủ Ấn.

Một cử động co ngón tay lại vừa thi triển, không khí lập tức chấn động, vang lên ông ông ông tựa như tiếng sấm rền. Trong khoảnh khắc đó, đệ nhất đạo thuật công kích của Đại Thiện Tự, Chân Không Đại Thủ Ấn, không ngờ lại hơi tán loạn, tiếp đó biến thành tám vòng hào quang, ủ rũ ngưng tụ lại phía sau gáy Thiện Ngân Sa.

- Đạn Chỉ Kinh Lôi của Tạo Hoá đạo! Hồng Huyền Cơ!

Ngân Sa khe khẽ run lên, nhìn khoảng không vắng lặng không một bóng người phía trước Dao Thanh Tuệ, liền cất giọng nói.

- Quả nhiên không hổ danh là nhân tiên, khí tức không thoát ra ngoài, hợp nhất cùng đất trời. Ngay cả tu vi của ta mà cũng không thể nhìn thấy hình thể của ngươi. Bằng vào thân thủ này, vừa rồi ngươi hoàn toàn có khả năng áp sát tập kích ta. Vì sao lại không lén lút ra tay?

Người xuất hiện phía trước Dao Thanh Tuệ chính là Hồng Huyền Cơ. Thế nhưng lúc này Thiện Ngân Sa chính là thần hồn xuất xác, về cơ bản không thể nhìn thấy hình thể của Hồng Huyền Cơ khi đã thu liễm khí tức.

- Thiện Ngân Sa ngươi còn không đáng để ta đánh lén!

Thanh âm của Hồng Huyền Cơ từ khoảng không phía trước Dao Thanh Tuệ truyền tới.

Nương theo sự dao động trong sóng âm của hắn, Thiện Ngân Sa cuối cùng cũng nhìn thấy hình thể của vị thái sư Đại Kiền này hơi chút hiện ra trong nhận thức của bản thân.

Một thân cẩm y, hai tay trống không, đứng thẳng dưới ánh sao trời, tựa như vua trong chúng thần, thống trị cả đất trời. Đôi bàn tay trong suốt, trắng như bạch ngọc kia hiện đang nắm giữ một thứ lực lượng đáng sợ nhất trên thế giới này.

- Ngân Sa vương. Ngươi vừa từ trong hoàng cung đi ra. Chắc hẳn là ngươi đưa cho Hương Hồ vương chí bảo của Băng Phách đạo, Băng Phách Chân Kinh cuùng Băng Phách Nguyên Châu, đồng thời ngươi cũng muốn dò la chút bí mật của nội khố Đại Kiền phải không?

Hồng Huyền Cơ hơi phóng chút ít khí tức ra bên ngoài, sau đó thần sắc tựa như gỗ đá, nói.

- Không sai. Ngươi biết sao?

Thiện Ngân Sa khanh khách cười, rồi nói tiếp.

- Vốn ra cho rằng sẽ dẫn dụ được Thiên Hương thánh nữ đến, không ngờ người đến lại là ngươi.

- Yêu nghiệt!

Hồng Huyền Cơ phun ra hai chữ.

- Hồng Dịch đang ở đâu. Bảo nó đến đây gặp ta!

- Thái sư Đại Kiền thật uy phong. Gia trưởng gia tộc thật uy phong. Nhưng đối với ta mà nói, những điều này chẳng đáng một xu. Yêu tiên là vương giả, tu luyện từ mấy trăm năm trước đây. Lúc ta còn tu hành, Hồng Huyền Cơ ngươi còn chưa sinh ra. Tốt nhất đừng giở uy phong trước mặt ta.

Thiện Ngân Sa lại cười, nói tiếp.

- Tuy nhiên ân oán giữa hai phụ tử các ngươi, lần trước tại mộ phần của Mộng Băng Vân nơi Tây Sơn tựa hồ chưa được giải quyết triệt để thì phải. Chẳng lẽ lần này muốn ở ngoại thành Ngọc kinh chấm dứt một lần sao?

- Nếu Hồng Dịch không xuất hiện, ta chỉ còn cách bắt giữ ngươi, buộc nó phải xuất đầu lộ diện.

Hồng Huyền Cơ vừa nói, khí tức lập tức thu liễm. Trong ánh mắt của Thiện Ngân Sa, vị thái sư Đại Kiền kia liền biến mất.

Gần như không có thời gian để suy nghĩ, thân thể của Thiện Ngân Sa lập tức phóng vọt lên bầu trời.

Thế nhưng, ngay trong chớp mắt khi nàng vừa bay lên bầu trời, đột nhiên liền cảm thấy những ngôi sao trên không trung sáng rực lên một cách kì dị. Sau đó một chiếc bánh xe cực lớn xuất hiện trên đỉnh đầu, mãnh liệt đè xuống dưới. Bằng vào đạo thuật hiện giờ của nàng, không ngờ lại không xông qua được, cứ thế mà bị áp bách đè xuống bên dưới.

Đây chính là quyền ý của Chư Thiên Sinh Tử Luân!

Về sau lại càng kinh khủng hơn, Thiện Ngân Sa liền cảm giác rằng hàng ti tỉ vì sao trên bầu trời dường như giao hoà tương hỗ với bánh xe quyền ý kia, tất cả áp lực của sao trời đều tập trung phía trên bánh xe pháp luân, sức nặng của nó giờ này chẳng khác nào một toà núi khổng lồ.

- Hồng Huyền Cơ, thực lực của ngươi so với ngày đó tại Tây Sơn lại cường đại thêm không ít.

Thiện Ngân Sa từ trong miệng phun ra vài từ.

Bỗng nhiên, từ phía cực cao trên bầu trời, một cây bạch cốt trường mâu bất thình lình xuất hiện, vô thanh vô tức, mãnh liệt đâm thẳng xuống dưới. Va chạm trực tiếp với Chư Thiên Sinh Tử Luân.

Rắc rắc rắc rắc!

Trong tiếng nổ vang, cây bạch cốt trường mâu kia phát nổ tung toé. Áp lực của Chư Thiên Sinh Tử Luân thoáng chốc suy yếu đi rất nhiều.

Thần niệm của Thiện Ngân Sa liền chớp động, bay vút lên không trung.

- Tiểu súc sinh. Ngươi còn dám đến gặp ta sao?

Hồng Huyền Cơ cũng không hề xuất thủ tiếp, chỉ đứng trên mặt đất, nhìn trăm ngàn đốm sáng tựa như sao trời hạ xuống, dần dần ngưng tụ thành hình dáng một người.

Đây chính là Hồng Dịch từ Thuý Viên tại Vinh Châu, sau khi cúng bái thiên đạo, gột rửa tâm thần xong liền chạy tới nơi này.

Hồng Dịch cũng không ở trên không trung, mà hạ xuống mặt đất. Thể hiện rằng hắn hoàn toàn không sợ Hồng Huyền Cơ.

- Phụ thân đại nhân? Đoạn văn ta viết thế nào? Không biết phụ thân đại nhân có đồng ý cho phép ta viết tiếp thiên kinh văn này nữa không? Đạo càn thiên, đạo cửu ngũ, đạo quân tử như long mà ta trình bày không biết có lọt vào pháp nhãn của đại gia Lý học như phụ thân hay không?

Hồng Dịch vừa hạ xuống mặt đất liền nhìn Hồng Huyền Cơ, chắp tay sau lưng. Sau đó quay sang Dao Thanh Tuệ nói.

- Dao Thanh Tuệ, ngươi từng nói ta không bằng Hồng Huyền Cơ. Không biết sau khi ngươi đưa thiên kinh văn của ta cho hắn đọc, phản ứng của hắn như thế nào?

Dao Thanh Tuệ nhìn thấy ánh mắt của Hồng Dịch bắn tới, liền khẽ cụp mi mắt xuống.

- Tên nghịch tử kia, ngươi cũng muốn viết sách lập thuyết hay sao? Chỉ là thứ chó má mà thôi. Hoàng thượng hạ thánh chỉ sai ngươi xuất kinh, đến binh doanh vùng biên giới. Vì sao giữa đêm khuya ngươi dám trở lại Ngọc kinh. Hơn nữa còn kết bè với yêu nghiệt? Gây loạn nơi hâu cung? Ngươi cùng Nguyên Phi thông đồng với nhau, chẳng lẽ cho rằng ta không biết sao?

Hồng Huyền Cơ nhìn Hồng Dịch, đột nhiên rạng rỡ cười to một tiếng.

Đây là thứ biểu tình mà Hồng Huyền Cơ luôn dùng đối với thuộc hạ của mình, còn với Hồng Dịch, hắn chưa bao giờ cười như vậy cả.

- Xem ra kinh văn do ta viết không tệ cho lắm. Phụ thân đại nhân cuối cùng đã buông thả sự cố kỵ duy nhất trong lòng, hoàn toàn muốn giết chết ta rồi. Xem ra tâm chướng của phụ thân đại thân đã được tiêu trừ hoàn toàn. Võ công đột tiến. Hôm nay, ở nơi này, ta chúc phụ thân đại nhân sớm có ngày tiến vào cảnh giới phấn toái chân không.

Nhìn thấy Hồng Huyền Cơ lộ ra biểu cười đầy rạng rỡ, trong lòng Hồng Dịch đã xác định rõ ràng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mà nói.

- Niên niên tuế tuế hoa, tuế tuế niên niên nhân bất đồng (*). Phụ thân muốn giết ta, ta lại chưa từng có ý nghĩ giết chết ngươi. Trong lòng thầm nghĩ ngày đó ngươi gặp ta trước mộ phần của mẫu thân, chẳng qua chỉ là sự hiểu lầm mà thôi. Quân tử cũng khó tránh sai lầm, biết sai mà sửa. Đó chính là việc thiện lớn ngang trời, không gì sánh bằng. Con người vốn không phải là thánh hiền? Ai có thể không phạm sai lầm? Ngày hôm nay ta viết thiên kinh văn về đạo Cửu Ngũ này, để cho Dao Thanh Tuệ đưa cho phụ thân đại nhân xem, chẳng qua cũng chỉ là để ngươi nhìn văn chương ta thế nào mà thôi, khiến phụ thân đại nhân hiểu rõ đạo của người quân tử. Phụ thân đại nhân cần gì suy nghĩ cực đoan đến như vậy, vứt bỏ lời ước hẹn với mẫu thân, động sát tâm với ta?

- Ta không sai!

Hồng Huyền Cơ nghe Hồng Dịch nói. Thế nhưng, thật kỳ lạ, lại không mắng mỏ, chỉ hờ hững nói.

- Ta vốn cũng không muốn giết ngươi. Tất cả đều là ngươi từng bước, từng bước, bức ta phải giết ngươi. Ngươi cùng mẫu thân của ngươi đều như vậy, đều từng bước, từng bước mà dồn ép, bức bách ta.

Chú thích.

(*) Niên niên tuế tuế hoa tương tư.

Tuế tuế niên niên bất đồng.

Năm qua năm lại, hoa vẫn thế.

Năm đến năm đi, người đâu còn như xưa.

Hai câu tuyệt diệu trong bài thơ Đại Bi Bạch Đầu Ông ( Thương thay lão đầu bạc hay còn có tên khác là Vịnh lão đầu bạc) của Lưu Hy Di.

Lưu Hy Di 劉希夷 (651-679), tự Diên Chi 延芝, người Nhữ Châu 汝州 (nay thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc). Đỗ tiến sĩ năm Thượng Nguyên II (675) đời Đường Cao Tông (Lý Trị). Không rõ hành trạng. Ông có dáng dấp thanh tuấn, thích nói khôi hài, giỏi đàn tỳ bà, tính tình phóng túng. Thơ ông có lời bi ai, cổ kính, nhưng không mấy người biết.

Về sau, Tôn Dục soạn tập "Chinh thanh", trích dẫn nhiều thơ ông, người ta mới thưởng thức, khen ngợi. Tác phẩm có "Văn tập" (10 quyển); "Thi tập" (4 quyển). Ông cũng thường làm những bài ca hành trường thiên, đặc biệt là thơ khuê tình ai oán, trong đó nổi tiếng nhất là bài "Bạch đầu ông vinh", cậu ông là Tống Chi Vấn rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro