Chapter I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhật Kí, đây có lẽ sẽ là những lời nói cuối của tôi trong chiếc máy ghi âm này, tôi sẽ tổng hợp lại tất cả những gì đã và đang xảy ra .Tôi tên Ninh. Năm nay 23 tuổi và từng sống cùng gia đình nhà dì Hạnh. Gia đình tôi có gia cảnh khá đặc biệt, mẹ tôi mất năm tôi mới bắt đầu biết đi, bố tôi là 1 tướng quân trong quân đội, ông hay phải ở căn cứ và chẳng mấy khi về nhà. Lúc bệnh dịch xảy ra thì tin tức về bố tôi cũng bặt vô âm tín. Dì Hạnh là vợ hai của bố, người đã cưu mang tôi sau khi bố tôi bỏ đi. Tiền chu cấp của nhà nước và cả ngôi biệt thự này đều do bố tôi làm ra. Gia đình dì cũng chỉ có 2 mẹ con, con trai dì là Sơn, lớn hơn tôi 1 tuổi nhưng phải gọi tôi bằng anh. Chúng tôi lớn lên như anh em ruột
Tôi thuộc tuýp người hướng nội, tôi thích đọc sách và xem phim nhiều hơn là ra ngoài hoạt động. 70% thời gian trong ngày tôi dính liền với máy tính và gõ phím liên tục. Còn Sơn, cũng không quá khi gọi nó là trẻ trâu. Sơn thì thường xuyên đi bar, nhậu nhẹt đàn đúm. Nó có 1 hình xăm con hổ ở bắp tay dường như để tượng trưng cho cái tình huynh đệ vớ vẩn gì đó của nó. Hồi cấp 3, nó có 1 lần chém nhau, bị công an bắt cả đám. Đến giờ Sơn vẫn đang thụ án.
Ít lâu sau, thảm hoạ xảy ra. Bệnh dịch lan tràn chóng mặt. Chính phủ nhiều quốc gia nhanh chóng khủng hoảng. Con người ở khắp mọi nơi giết chóc lẫn nhau, từng xã hội sụp đổ, nền văn minh biến mất, quân đội cùng những tuyến phòng thủ dần tan rã theo chính quyên. Tất cả những gì ta biết về thế giới này giống như tàn tro bay theo gió!! Bấy giờ, liên minh 3 nước Bắc Mỹ (NAU) ít bị bệnh dịch tàn phá nhất, đã liên minh với tàn dư quân đội các nước trên thế giới cùng nhau "dọn dẹp" và cứu lấy nền văn minh nhân loại. Nhìn thấy Đông Nam Á với nhiều sự hi vọng và vị trí tốt để xây dựng căn cứ, họ đã đổ bộ lên các tỉnh phía Nam việt nam, cho các tiến sĩ cùng sĩ quan tới và học tiếng bản địa. Họ liên quân với các cánh quân do các binh sĩ Việt Nam đứng đầu, mở các chiến dịch xây dựng và lập nên vành đai đại thành Đông La, bao gồm từ các tỉnh Nam bộ và 1 phần địa phận nước Lào, nơi người ta được cứu sống, xây dựng lại quân đội của người sống sót với trợ giúp của Liên Minh.
Bệnh dịch xảy đến, tôi đã bỏ học khi mọi thứ ngoài kia trở nên hỗn loạn. Tôi cùng dì Hạnh sống trong khu biệt thự. Trong 1 đêm nọ, dì đã bị nhiễm bệnh sau khi bị chó nhà hoá dại cắn lúc cho nó ăn ở ngoài sân. Tôi đã đau khổ tột cùng, tới mức gần như trầm cảm. Tôi giam mình trong nhà, sống "cố thủ" với đống nhu yếu phẩm dự trữ từ trước... Ngoài ra, còn có hàng đống bộ đàm, radio với mớ dây dợ rắc rối mà tôi không biết cách sử dụng. Tôi viết sách, vẽ tranh, chơi game, xem phi, và làm những việc thật vô nghĩa khác. Tôi đã tự tách mình với bên ngoài trong 1 thời gian khá dài. Điều đó đã dẫn tới nhiều hệ luỵ
Trở lại hiện tại, chúng tôi đang rảo bước trên con đường cao tốc vắng vẻ, tôi đang trên đường rời Hà Nội về Bắc Ninh. Hai bên của con đường là những cánh đồng lúa úa tàn bỏ hoang, chúng chết ngắt từ bao giờ. Trời nắng chang chang, xung quanh không một bóng người, chỉ có xác của mấy chiếc xe ô tô, đống bao cát của quân đội dựng lên từ hồi chiến. Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi do đeo cái balo to xù, trong đó là những thứ giúp tôi sống sót và cũng đủ để chạy trốn, đầu đội cái mũ lưỡi chai, mặc cái quần bò cũ nát và khoác 1 chiếc áo chống nắng.. và người bạn duy nhất vẫn đi cùng tôi là Annabelle, thiếu uý quân đội Liên Minh gặp nạn.. Cô ấy cũng chính là người cho tôi hay về tình hình thế chiến hiện tại
Bỗng từ phía trước có tiếng xột xoạt phát ra từ sau chiếc xe ô to con đang bốc cháy. Annabelle giật mình, rút trong túi ra khẩu súng lục, cô sẵn sàng nổ súng và ra hiệu cho tôi lùi lại.. Tôi rút trong túi ra 1 con dao để phòng thân.. Và rồi, như để trêu ngươi sự cảnh giác của hai chúng tôi, một con mèo chạy qua.. Và cũng thật là khó tin khi thấy một con mèo ở đây! Các loài động vật đi hoang rất khó có thể sống sót mà không bị trở thành mồi ngon cho đám thây ma
Tôi gặp Annabelle trong 1 vụ tai nạn, và vụ tai nạn đó cũng đã đưa tôi đi xa tới mức này. Hôm đó, khi đang xuống hầm tìm kiếm thức ăn trong kho chứ nhu yếu phẩm đã cạn kiệt, căn nhà bỗng dưng rung lên dữ dội tưởng như sắp sụp xuống, khiến tôi ngã ra đất. Tôi bước ra và thấy chiếc máy bay trực thăng của quân đội đã rơi xuống và làm sập bức tường của nhà, thứ đã bảo vệ tôi khỏi bệnh dịch suốt 1 thời gian dài. Tôi dò xét trong máy bay, và thấy chỉ có 1 cô gái sống sót, đó là Annabelle. Annabelle là một cô gái tóc vàng, buộc ra phía sau, trông không xinh đẹp như trên phim nhưng thực sự cũng không tệ lắm. Với tính cách được quân ngũ hoá lâu năm, Annabelle vô cùng cứng rắn trong lối sống và làm việc. Những nỗi lo về vẻ ngoài như bao phụ nữ khác không còn là thứ mà cô thèm để tâm tới. Nhiều khi đi ngủ, thậm chí là chung phòng với tôi, Annabelle cũng không ngần ngại .... cởi trần. Tôi cũng chẳng dám tọc mạch, hay thậm chí bình luận gì về điều đó. Annabelle hiểu tiếng việt và sẽ chẳng ngần ngại đánh cho tôi rụng hết chỗ ngô trong mồm..
Hôm đó, Tôi đã cứu và đưa cô xuống nơi ẩn náu an toàn khỏi những kẻ nhiễm bệnh gần đó bị thu hút bởi vụ nổ...Annabelle đã sửa được chiếc Radio, chúng tôi bắt được sóng của nhóm lính người Việt đào ngũ. 3 ngày sau, vết thương của Annabelle đã đỡ, lương thực và nhu yếu phẩm cạn kiệt, chúng tôi quyết định cuốn hành lý ra đi. Tìm gì ư? Tôi cũng không rõ. Có lẽ là cố gắng sống sót cho tới khi thần may mắn có thể từ thây ma khỏi lại bệnh và mỉm cười với chúng tôi, cho chúng tôi tìm lại hi vọng ở nơi chiến trường
Mọi thứ bây giờ thật tồi tệ. Nhưng ít ra tôi cũng cảm thấy cũng bớt cô đơn, lạnh lẽo phần nào khi biết mình không phải kẻ duy nhất bị bỏ rơi ở cái thành phố Thủ Đô đổ nát này.. Đích đến hiện giờ vẫn mù mịt, nhưng với Annabelle kề bên, tôi thấy trở nên an toàn và vui hơn hẳn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro