vietphuong tru tien

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đỉnh Thanh Vân sơn.

Từ thành Hà Dương nhìn về phía nam sẽ thấy đường nét lừng lững của ngọn núi ấy. Dáng núi in lên bầu trời, vòi vọi hùng vĩ, tự cổ đã là nơi thần tiên ẩn hiện, đến thời nay thì trở thành đệ nhất danh sơn. Sau trận chiến Tru Tiên - Tứ Linh Huyết Trận, có một luồng khí đỏ luôn ngưng tụ trên đỉnh núi này, khí bốc lên tới tận trời, càng tăng thêm vẻ thần tiên hư ảo.

Nhưng hôm nay, khí đỏ trên đỉnh Thanh Vân có phần kém sắc hơn ngày thường, do bị lấn át bởi những màn kiếm khí rực rỡ bên dưới nó.

Ấy là vì, hôm nay Thanh Vân môn - đệ nhất môn phái của chính đạo thiên hạ - mở cửa tuyển chọn đệ tử.

Hồi 1 - Treo đầu dê, bán thịt chó

Thanh Vân môn không hẳn rộng lớn về quy mô, nhưng nhờ các thế hệ môn nhân đều là nhân vật kiệt xuất, có vai trò lớn trong việc ổn định đại cục thiên hạ, nên mau chóng trở thành đệ nhất môn phái của chính đạo. Đến giờ giang hồ vẫn truyền tụng về danh tiếng của những người này.

Nổi tiếng nhất trong số đó là ký danh đệ tử Trương Tiểu Phàm, biệt danh Quỷ Lệ. Chẳng ai rõ y trở lại môn phái tự khi nào, cũng không ai tường tung tích hiện nay của y. Nhưng những điều ấy đều không đáng nói, đáng nói là chẳng ai biết bản lĩnh của y giờ cao tới đâu, chỉ biết bình sinh y chưa từng chiến bại. Ngay cả Lâm Kinh Vũ, người học cao hiểu rộng nhất Thanh Vân môn cũng chỉ nói được rằng tới nay Trương Tiểu Phàm mới xuất gậy có ba lần. Những người buộc y phải dùng đến Phệ Hồn đều là hào kiệt tiếng tăm một thuở, nhưng đều mất mạng khi y tuốt gậy ra.

Nổi tiếng thứ hai là Tăng Thư Thư, nho nhã điềm đạm nhất trần đời, mà phong lưu tài hoa cũng nhất trần đời. Thanh kiếm trong tay y tuy không chứa sức mạnh thần bí khó lường như Phệ Hồn bổng của Trương Tiểu Phàm, nhưng cũng rất ít đối thủ. Y phụng mệnh các thủ tọa đời trước chưởng quản Thanh Vân môn, các trưởng lão hiện thời đều là hạng quái nhân kỳ quặc đến cực điểm, nhưng đối xử với y lại vô cùng tôn trọng. Tăng Thư Thư rất ít khi rời Thanh Vân môn, song danh tiếng trên giang hồ mỗi ngày một vang dội, gần như đã theo kịp Trương Tiểu Phàm. Điều khiến y nổi tiếng nhất lại không phải võ công, mà là phong thái ôn hòa nhã nhặn. Tài nữ Yểu Thương có soạn cuốn "Chất Nghi phổ" phẩm bình các nam tử trong thiên hạ, trong đó xếp Tăng Thư Thư lên hàng đầu, dù nàng chưa từng gặp y. Nhưng ai nấy trên giang hồ đều hết sức tin tưởng bảng vàng của "Chất Nghi phổ".

Ở dãy Thập Vạn Đại Sơn có một môn phái chính đạo là Phần Hương Cốc, Cốc chủ có đại đồ đệ siêu quần tên là Vô Nhân Mục. Người này so kiếm với anh tài võ lâm, liên tục đả bại hơn ba mươi cao thủ, làm dấy lên khắp giang hồ một cơn cuồng phong tàn sát, nhưng vừa gặp Tăng Thư Thư là vứt kiếm chịu thua, mặc dù Tăng Thư Thư vẫn chưa tuốt kiếm khỏi vỏ. Những người chứng kiến trận tỉ thí lúc đó đều nói họ Tăng khuất phục Vô Nhân Mục không phải bằng tài kiếm mà bằng phong thái. Trên đời có lẽ còn người giỏi kiếm hơn Tăng Thư Thư, nhưng về phong thái, tuyệt nhiên không ai vượt y được hết.

Thanh Vân môn là nơi xuất thân của bao nhiêu hào kiệt như thế, chẳng trách bậc cha mẹ nào cũng hi vọng gửi gắm con tới đây học hành. Nhưng sáu mươi năm Thanh Vân môn mới khai giảng một lần, mỗi lần chỉ thu nạp ba đệ tử, mỗi đệ tử đều do thủ tọa thời trước là Tăng Thúc Thường đích thân lựa chọn. Có điều mấy năm gần đây Tăng Thúc Thường bế quan tu luyện, rất ít xuất hiện, trách nhiệm tuyển chọn chắc sẽ rơi lên vai Tăng Thư Thư.

Quy tắc rất đơn giản, chưởng môn sẽ đặt ra cho mỗi đứa bé đến dự tuyển một câu hỏi, qua đó quyết định hình thức sát hạch nó, nếu nó vượt qua thì được vào Thanh Vân môn. Nghe ra thì đơn giản như vậy, nhưng số người thi đỗ ít ỏi vô cùng. Nói đâu xa, đại hội tuyển chọn năm nay đã tiến hành được ba ngày, học trò dự tuyển hơn ba trăm người, nhưng chưa một ai qua được sát hạch.

Hôm nay đúng tết Đoan ngọ, mùng Năm tháng Năm.

Vầng dương vừa lên, thời tiết oi ả, nền trời xanh ngắt trải rộng bao la, đây đó trong vắt không một gợn mây.

Cổng lớn mở toang, trong môn có một khoảng sân rộng mênh mang, lúc này đông nghịt trẻ con đến ứng thí và cha mẹ chúng. Giữa sân có một đài cao dựng bằng những thân gỗ lim đồ sộ, trên đài đặt một dãy mười mấy chiếc ghế, đều đang bỏ trống. Ai nấy khiếp sợ trước uy thế của Thanh Vân môn nên đều không dám lớn tiếng, cả khoảng sân rộng im phăng phắc.

Trong thinh lặng bỗng vang ra ba tiếng khánh trong trẻo, cùng lúc, trên đài gỗ lim dậy lên một sắc xanh lục. Những tấm ván lát dường như hồi sinh, màu xanh lan dần trên thân chúng, rồi bật tanh tách ra những cành nhánh tươi non! Cành nhánh vươn lên mỗi lúc một cao, một dài, kết thành một chiếc cầu xanh khổng lồ trên không, màu xanh rung rinh khắp không gian, tỏa ra hơi mát, vượt trên những đầu người, nối vào cửa đại điện nguy nga của Thanh Vân môn.

Mọi người đều ồ lên kinh sợ. Thình lình một bóng áo trắng tụ lại như mây trên chiếc cầu xanh, rồi thong thả bước ra đài cao. Người đó mỉm cười gật đầu chào cử tọa bên dưới đài. Vừa đón nụ cười của y, ai nấy bỗng thấy khí nóng hầm hập tiêu tan cả. Bởi vì nụ cười của y như gió mát, chỉ trong tích tắc đã tràn ra khắp khoảnh đất rộng lớn này. Dưới đài có người kinh ngạc kêu lên:

- Tăng Thư Thư! Chính là Vân tụ kiếm Tăng Thư Thư!

Tăng Thư Thư đứng trên đài cao, mỉm cười điềm đạm. Cây cầu xanh đơm lá rậm rạp, dường như tải cả nét rạng rỡ từ nụ cười của y, tiếp tục tỏa rộng ra, mong thu nhận được thêm nhiều ánh sáng.

Vạn vật trong trời đất vốn có quy luật riêng, gió không thổi vì sự ấm lạnh, hoa không nở vì sự khen chê, nhưng khi bóng dáng ung dung kia xuất hiện, phong hoa tuyết nguyệt thảy đều đánh mất tôn nghiêm, cùng dâng hết mình cho một lần rực rỡ, chỉ mong được y đẹp dạ ngoái nhìn.

Mọi người dưới đài như say như mê, đều vọng trông dáng áo trắng ấy. Có người không nhịn được buột khen ngợi:

- Chả trách Vô Nhân Mục không xuất kiếm đã phải nhận thua, thiên hạ có ai đua tranh được với Tăng Thư Thư đâu kia chứ?

Chúng nhân thảy đều tấm tắc tán đồng. Đúng quá! Thanh kiếm nào đủ sức phạt đứt nụ cười rạng rỡ, sát khí nào đủ sức xóa mờ phong thái tao nhã kia?

Chỉ trong tích tắc, trên cầu lại hiện lên thêm vài người nữa, ai nấy rảo chân bước về phía võ đài. Mọi người đành miễn cưỡng rời mắt khỏi Tăng Thư Thư, vì họ đều biết, Thanh Vân đại hội sắp bắt đầu rồi. Sau vòng tuyển chọn ba ngày qua, các bậc cha mẹ đã nhận ra những người này đều là trưởng lão của Thanh Vân môn, con cái họ nếu may mắn đỗ sát hạch thì sẽ được dìu dắt dưới tay các trưởng lão này. Vì vậy, ai nấy cùng mang tâm trạng rối bời, nhìn cho kỹ từng bậc sư phụ tương lai.

Đột nhiên, một giọng già nua vang lên:

- Thư Thư, ngươi vẫn thích mấy cái trò màu mè này nhỉ!

Tăng Thư Thư ngẩng đầu lên cười, nho nhã xá dài một cái:

- Tôn phụ, người đích thân ra tuyển chọn à?

Màu xanh rợn ngợp đột ngột rút hết cả lại, khí biếc tản bạt đi xa, chỉ trong phút chốc đã tan loãng hết. Nhiều tia xanh lóe ra trong không trung như rồng phượng bay lượn. Mọi người hào hứng ngó trông, chỉ thấy đài cao phút chốc khôi phục lại dáng hình gỗ lim như cũ, và chính giữa đài, phía trước Tăng Thư Thư, xuất hiện một lão nhân.

Lão ta rất cao lớn, vẻ người uy nghiêm, nhưng lại mặc một tấm áo rách rưới, tà áo chỉ dài đến đầu gối, để lộ hai bắp chân gày gò và đôi bàn chân thô xỏ giày cỏ. Tóc râu lão rối bù, rõ ràng đã lâu chưa cắt chải, gần như che kín cả khuôn mặt. Ánh mắt lờ đờ dường chưa tỉnh ngủ, tay cầm một quyển sách dày cộp, thi thoảng lật giở vài trang, lẩm nhẩm mấy câu. Mải đọc, hồn lão như để đi đâu, không nghe thấy cả câu Tăng Thư Thư nói.

May mà lão tự tỉnh lại cũng nhanh, cười ha hả bảo:

- Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy hôm nay xảy ra việc không hay, lòng dạ cứ bồn chồn, bèn đến xem thế nào.

Nụ cười của Tăng Thư Thư tươi như ngày nắng, dáng vẻ ung dung như mây trắng trên trời:

- Thanh Vân môn vô địch thiên hạ, ai dám đến đây gây chuyện chứ?

Y chưa dứt lời, đột nhiên có giọng già cả vang lên:

- Thúc Thường còn được. Tăng tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng rồi đó!

Giọng nói không lớn lắm, nhưng xoáy vào tai người nghe chói lói như chuông.

Tăng Thư Thư nhướng đôi mày kiếm:

- Kẻ nào vậy?

Y giơ tay lên, kiếm khí phụt ra chặn đứng giọng nói phiêu phất kia rồi lao đi lùng, chỉ nháy mắt đã tìm thấy chỗ phát ra tiếng nói và nhấc thủ phạm lên. Người đó mặt mày kinh hãi, mình mặc bộ áo lụa là, mặt phị tròn xoe, hiển nhiên là một tay tiểu thương làm ăn phát đạt.

Tăng Thư Thư cau mày, lại nghe giọng kia vang lên lần nữa:

- Thúc Thường, ngươi đối xử với bằng hữu ngày xưa như thế đấy hả?

Trong tích tắc, kiếm khí như thiểm điện đã tìm đến nơi phát tích tiếng nói. Nhưng hóa ra mười bốn chữ trên lại phát ra từ miệng chín người, những người này đều đứng lẫn trong đám đông, chỉ là những bậc cha mẹ rất bình thường, hoàn toàn không có dáng vẻ của người luyện huyền công.

Trong đại hội tuyển học trò này, lẽ nào lại có nhiều cao thủ trà trộn vào thế ư?

Cung mày của Tăng Thư Thư mỗi lúc một rúm lại. Tăng Thúc Thường giở loạt soạt mấy trang sách, điềm đạm nói:

- Ra đi! Bao nhiêu năm không gặp, các ngươi càng lúc càng bê bối, lại đi trêu bọn trẻ con. Bảo trước kẻo trách ta không nhắc nhở, con ta đây rất nóng tính, nếu để y thi triển Vân Tụ kiếm, tiêu diệt hết thủ hạ của ngươi thì đừng có tìm đến ta mè nheo.

Giọng già nua nọ bật cười, mọi người cảm thấy ánh dương bỗng ảm đạm đi, trên nóc Thanh Vân môn xuất hiện một vầng mây trắng rộng đến hơn một mẫu, mang theo ánh sáng lạnh rân rân, thoắt một cái đã trôi tuốt lên đỉnh Thanh Vân. Đám mây trắng rất đặc, trông giống một ngọn núi tuyết khổng lồ, nhiều mảng tuyết lớn thi thoảng bay lên, rồi lấp xấp đổ xuống sườn núi.

Lại nhìn kỹ hơn một chút, thì những mảng tuyết ấy trông không giống tuyết, mà nhang nhác đám thiên ma cưỡi lên quầng sáng chói chang, liên tục bay qua bay lại, tạo thành một thế giới ma vực rối rắm bùng nhùng. Trong thế giới ấy chỉ có một màu sắc, chính là màu trắng toát. Màu trắng đó như biết nhân giống, cứ từ núi tuyết tỏa rộng ra, dần dần nhuộm hết mọi vật xung quanh thành màu trắng bao la tinh khiết.

Đằng sau núi tuyết, bỗng nổi lên một mặt trời đỏ khổng lồ, đỏ tới mức như vừa nhuộm máu tươi. Thi thoảng có một luồng sáng từ mặt trời đó phát ra, ánh loang loáng, hệt như tia chớp chói lòa, thiêu đốt hết mọi thứ trong đất trời.

Núi tuyết vọng ra giọng già nua:

- Thúc Thường, đám bạn cũ chúng ta đến thăm ngươi đây.

Tăng Thúc Thường lắc lắc đầu:

- Mấy lão yêu quái xuất hiện, tức là chả có chuyện gì hay ho. Hồi ký danh đệ tử của ta còn ở nhà thì chẳng thấy tên nào trong số các ngươi bén mảng, đợi nó đi vắng, các ngươi lại dẫn xác tới. Nói đi, tìm lão đầu tử có việc gì?

Giọng già nua đáp:

- Chúng ta biết ngươi vẫn canh cánh một chuyện, vì thế mang cái này đến cho ngươi.

Một luồng sáng phóng ra khỏi núi tuyết, rớt xuống đài cao. Đó là một chiếc hộp ngọc, trên dán đầy những ký hiệu đủ hình đủ kiểu, nắp đậy rất chặt, không rõ bên trong chứa vật gì.

Tăng Thúc Thường biến sắc:

- Nếu có vật này, khí đỏ trên núi ta đây có thể xuyên sâu xuống hòa làm một với chân hỏa trong lòng đất. Từ đây thiên địa hợp nhất, âm dương giao hòa, cho dù ngươi mang Thập Vạn Đại Sơn tới, và Phổ Nhật mang cả Tu Di Sơn lại thì cũng chưa chắc xô đổ được núi Thanh Vân. Thế mà ngươi bằng lòng cho lão phu ư?

Núi tuyết cười lớn:

- Tất nhiên ta không bằng lòng, nhưng nếu không dùng tới vật này thì làm sao lung lạc ngươi được? Ba chúng ta đã luyện đến Cực Cấp tiên thể, tuy rằng tu vi vẫn chưa đồng đều, nhưng chẳng ai tiêu diệt ai được ai, vì vậy mấy trăm năm nay, Thanh Vân, Phần Hương, Thiên Âm là ba trụ của chính đạo. Có được vật này, tu vi của Thúc Thường ngươi sẽ áp đảo được hai chúng ta, đối với ngươi kể như trăm cái lợi mà chẳng có cái hại nào. Ngươi bảo vệ trung nguyên bao nhiêu năm nay, luôn nói là mưu cầu hạnh phúc cho bá tính Thần Châu. Vậy Thượng Quan Tuyết ta lấy tu vi hơn hai ngàn năm ra đảm bảo, trong ba mươi năm tới, Phần Hương sẽ không tính đường mở rộng vào trung nguyên, được chưa?

Chúng nhân nhất tề run sợ, có người không nhịn được thảng thốt kêu:

- Thượng Quan Tuyết thượng nhân? Cốc chủ Phần Hương Cốc?

Trong núi tuyết vang lên một âm thanh rổn rảng như gươm giáo giao nhau:

- Phổ Nhật ta cũng sẽ răn bảo tử đệ, trong ba mươi năm không phạm vào trung thổ.

Mọi người lại một lần nữa khiếp đảm kêu lên:

- Khổ Già vương Phổ Nhật tôn giả? Người được Thân Độc và Phọc La Víu đồng thời phong làm Bồ tát cứu nước?

Tăng Thúc Thường giãn đôi mày dài:

- Mấy cái tên quái vật các ngươi đưa ra quà cáp hậu hĩnh như thế, tất có điều kiện gì đây, nói rõ xem!

Núi tuyết im lặng một chốc, rồi thong thả nói:

- Ta chỉ đề nghị ngươi một việc, một việc mà ngươi nhìn vào có khi thấy bé tẻo teo. Đó là, đợt này ngươi đừng thu đồ đệ nữa!

Tăng Thúc Thường lần đầu tiên rời mắt khỏi cuốn sách, ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao?

Núi tuyết tỏ ra ngập ngừng, tựa hồ không muốn nói, rồi tựa hồ lại muốn thuyết phục Tăng Thúc Thường:

- Bởi vì Phật tổ giáng dụ ngôn rằng, nếu năm nay ngươi thu đồ đệ thì mặt đất sẽ sụt xuống, nhân gian chìm trong lũ lụt.

Tăng Thúc Thường phá lên cười:

- Ghê gớm thế cơ à?

Mặt trời đỏ nghiêm giọng:

- Đừng nghi ngờ! Trong số các đồ đệ ngươi sắp thu nạp, có một kẻ theo định mệnh là sẽ bắt đầu ma kiếp, khai mở trùng trùng tù ngục để phóng thích Vạn Ma vương. Lúc đó không chỉ Phần Hương cốc và Thiên Âm tự rơi vào trầm luân, mà ngay cả Thanh Vân môn cũng sụp đổ. Còn chúng sinh thiên hạ thì chìm trong khổ nạn chưa biết bao giờ nguôi. Thúc Thường, hãy tin vào sự từ bi của Phật tổ!

Tăng Thúc Thường mỉm cười, lắc lắc quyển sách trên tay:

- Nhưng sách ta không viết như thế. Thanh Vân môn chỉ chiêu nạp hiền tài thiên hạ, chỉ rèn luyện tinh anh thế gian, không phải là tôi con của Phật tổ nào cả. Phổ Nhật, ta đã nói từ lâu rồi, Phật của ngươi căn bản là không cứu được ngươi.

Núi tuyết lạnh lùng nói:

- Thúc Thường, ngươi đừng quên, Phật tổ dạy rằng, tên ma đầu đó sẽ xuất thế. Ngươi chỉ dựa vào đám khí đỏ này thì không áp chế được nó đâu.

Tăng Thúc Thường cười bảo:

- Nếu có thêm cái hộp, khí đỏ sẽ áp chế được nó, vậy lời Phật dạy của ngươi chẳng phải là không linh rồi sao?

Núi tuyết hừ một tiếng, những mảng tuyết do mây trắng hóa thân quanh mình nó lập tức xoáy lên ào ào. Những mảng tuyết lớn như cái chiếu, nháy mắt cùng biến thành vô số pháp thân Kim cương mắt trợn trừng, miệng gầm gào ầm ầm lao xuống.

Vầng mặt trời đỏ đằng sau núi tuyết cũng rống lên giận dữ, rồi phình to ra. Chỉ trong khoảnh khắc, một cơn sóng đỏ lòm trải khắp vòm không, hợp cùng muôn ngàn mảng tuyết rầm rộ giáng xuống.

Đôi mắt lờ đờ của Tăng Thúc Thường cuối cùng cũng ánh lên nét nghiêm trang. Lão nhè nhẹ phất tay, khí đỏ lãng đãng trên Thanh Vân sơn rùng rùng chấn động, ngẩng lên nghênh đón mây tuyết và vầng mặt trời máu.

Một trận chiến sắp bắt đầu! Trận chiến giữa ba tuyệt đại cao thủ mà tu vi đã vượt ngưỡng tưởng tượng của thế nhân từ lâu

______________________-

KẾT CỤC NÀO CHO TRU TIÊN

Posted by Alex on February 27 2006

Tru Tiên - khi mở đầu đã hàm ý con người không thể nào chống lại được số mệnh. "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu! Thế gian này vốn chẳng có thần tiên!" Trời đất đối với vạn vật đều công chính vô tư, không để cho ai thành 'tiên' siêu thoát trần thế, trường sinh bất tử! Ai có thể thành tiên, ai muốn tham thấu bí ẩn của vũ trụ, ai mong giành lấy quyền định đoạt của tạo hoá, người đó đều không thoát khỏi lưới trời. Truyện nói thế gian này vốn không có thần tiên, chính là vì kẻ nào muốn thành tiên, trời đất nhất định sẽ tru diệt kẻ đó.

Kiếm tên 'Tru Tiên', là thanh cổ kiếm mà Thanh Diệp tổ sư có được từ Huyễn Nguyệt Động, lai lịch không rõ ràng. Thân kiếm trông tựa đá, ai có thể dùng đá mà luyện nên kiếm thần? Kiếm là lợi khí tiên gia, pháp bảo phục ma, sao lại gọi 'Tru Tiên', chứ không gọi là 'Tru Ma Kiếm'? Trước mặt 'Tru Tiên' tất thảy những đại ma đầu vô địch thiên hạ đều chỉ như trẻ con, chẳng chịu nổi lấy một đường chém. Có kiếm này, lẽ ra những giống tà ác đã bị huỷ diệt như khói tiêu mây tán từ lâu rồi chứ, tại sao vẫn còn chuyện chính tà giao chiến với nhau suốt mấy vạn năm?

Truyện tên 'Tru Tiên', chẳng phải trỏ riêng vào thanh cổ kiếm, mà còn ngụ ý, tru diệt người nào tu luyện thành tiên. Tôi cảm thấy trong truyện này có bốn người đủ tư cách đó: Phổ Trí, Vạn Kiếm Nhất, Quỷ Vương, và Trương Tiểu Phàm. Số mệnh của họ thật bi thảm.

Phổ Trí là cao tăng đắc đạo, cả đời chỉ làm việc thiện, thế mà tay nhuộm máu tanh, rồi chết đi trong hối hận và đau đớn, đức hạnh đạo hạnh gì cũng đều chảy tuột mất hết, lại còn hại cả đời tên đồ đệ yêu, chỉ vì nung nấu phương cách làm sao cho trường sinh bất tử, mong rằng có người kế tục thực hiện được tâm nguyện đó của mình.

Vạn Kiếm Nhất anh hùng cái thế, bị mưu hại bởi chính những người mình yêu thương bảo vệ mà chẳng có ai đứng ra nói hộ một lời, cuối cùng trở thành một lão đầu tử tối tăm hắc ám, Thương Tùng cũng chỉ vì ông ta mà biến ra kẻ phản nghịch vô sỉ.

Quỷ Vương chân tình chân tính, hùng tài đại lược, lại phải chịu số kiếp chôn vợ chôn con (lời Chu Nhất Tiên), thành ra cả đời cô độc. Vợ ông ta đã vì con gái Bích Dao mà chết, Bích Dao có lẽ lại vì cứu Trương Tiểu Phàm mà chết chăng? Quỷ Vương trở thành ma đầu, kết cục nhất định cũng rất bi thảm.

Cuối cùng là Trương Tiểu Phàm. Trong mình hắn hợp đủ cả Phật - Đạo - Ma, lại lấy được Thiên Thư, có lẽ chỉ mình hắn là tu luyện thành tiên. Hắn vì bản tính quật cường mà được truyền Phật pháp, vì tính thiện lương mà được truyền Đạo thuật, song lại vì chuyện cha mẹ chết thảm mà đầu nhập ma giới, chúng bạn xa lánh, sư trưởng bỏ rơi. Những điều ấy chẳng phải sở nguyện của hắn, hắn chỉ muốn được sống bình thường, thế mà lại bị số phận đùa cợt một cách bất công. Thiên địa đã bất nhân, hắn quyết định phải kình chống! Trong bốn người đó, Trương Tiểu Phàm có đủ điều kiện để thành tiên, vì vậy mà 'Tru Tiên' nhất định sẽ tru diệt hắn.

Thiênđịa sẽ nhờ tay ai tru tiên, tru sát Tiểu Phàm đây? Chỉ có hai người đủ khả năng, đó là Lục Tuyết Kỳ với thanh Thiên Gia, và Lâm Kinh Vũ với thanh Tru Tiên.

Lục Tuyết Kỳ vốn là Cửu Thiên Tiên Tử, lạc xuống phàm trần. Trước bảo khố của Thiên đế, trong giờ phút trời xoay đất chuyển, nàng đã bị đẩy vào con đường chết, nhưng trên khuôn mặt nàng, không hề lộ vẻ thương tâm hay sợ hãi. Trước mặt Quỷ Lệ, không, trước mặt Trương Tiểu Phàm trẻ trung năm xưa, nàng đột nhiên bật cuời. Nụ cười xanh xao chứa đựng nét dịu dàng chưa từng có, trong tiếng gió gầm rít, đôi môi nàng khe khẽ hé mở, ngưng thần nhìn người đứng bên cạnh mình. Nàng thốt lên bốn chữ, xuyên qua gió tanh, xuyên qua máu tươi, và như xuyên qua thời gian tuế nguyệt, thời gian mười năm đằng đẵng, đến lướt vào tai hắn, lay động đến cõi lòng sâu kín của hắn.

"Chàng, trở về nhé..." Trong cái đêm trăng vằng vặc từng không, dưới thần quang lam sắc ưu tư của Thiên Gia, nàng nói: "Nếu có thể, ta tình nguyện từ bỏ tất cả, cùng chàng đi đến nơi chân trời góc bể." Trên núi Thanh Vân, nàng đột nhiên xoay mình, quay lưng lại tất cả mọi người trong Ngọc Thanh Điện, hướng về không gian hùng vĩ rộng lớn trải ra ngoài cửa, hướng về phía xa chân trời xanh vô tận, hướng về một nơi nàng chưa từng biết tới! Khoảnh khắc ấy trong lòng nàng mang tâm tình gì? Trên Ngọc Thanh Điện, nàng nói khẽ, nhưng dứt khoát như chém đinh chặt sắt: "Ta không bằng lòng!" Người con gái ấy, sao có thể từ khước, sao có thể rời bỏ, mà muốn từ khước, muốn rời bỏ liệu có được chăng? Thiên Gia và Phệ Huyết Châu vốn đã là kẻ thù, tám trăm năm trước đã vậy, tám trăm năm sau cũng thế, đó là số mệnh của họ. Nàng có thể chết vì hắn, nhưng không thể thoát được sự định đoạt của số mệnh ấy. Cuối cùng nàng vung thanh kiếm lên, cũng chính là vì hắn. Người đau khổ nhất có lẽ chính là nàng.

Lâm Kinh Vũ,đệ tử ưu tú của Thanh Vân Môn, truyền nhân xuất sắc của Vạn Kiếm Nhất, tư chất tuyệt thế, trọng nghĩa trọng tình, là người anh em đích thực của Trương Tiểu Phàm, bất kể hắn là ma, hay là tiên, "Cho dù sau này phải đối địch nhau, y vẫn mãi mãi là huynh đệ của ta!" Đây mới là một nam tử chân chính, bằng hữu chân chính . Nhưng y và Trương Tiểu Phàm hình như cũng đã bị số phận quy kết một cảnh trái ngang, hồi nhỏ chỉ vì nhất thời tức khi mà đã suýt giết chết Trương Tiểu Phàm, cuối cùng khiến Tiểu Phàm gặp phải Phổ Trí, 'Tru Tiên' theo đó mà bắt đầu. Xem ra người vung thanh 'Tru Tiên' lên trảm đoạn nhiếp hồn, chính là y.

Không biết Tiêu Đỉnh (hoặc là số mệnh) sẽ an bài thế nào, nhưng tôi cảm thấy Tiểu Phàm nhất định sẽ dung hợp được cả Phật - Đạo - Ma mà thành tiên, song hắn lại đầu nhập ma giáo, mê muội đánh mất bản tính ban đầu, không phải vì mình, mà vì người khác. "Chính nghĩa cái gì? Chính đạo cái gì, đều là các người lừa dối ta cả. Cả đời ta khổ sở cố gắng, rồi chịu tội chết cũng chỉ vì muốn giữ bí mật cho lão, nhưng, ta thì bị coi là cái gì...". Từ lúc người yêu và người anh em của hắn vung Thiên Gia, Tru Tiên lên, dù có muốn vì người yêu, vì người anh em mà tận diệt, thì đối với hắn mà nói, đó chưa chắc đã là một sự giải thoát. Đây chính là cái giá phải trả cho sự chống đối số mệnh, kẻ nào muốn thành tiên, trời tất sẽ tru diệt.

Còn một người nữa, không thể không nhắc tới, Bích Dao. Nàng là một người tính cách thuần tuý, sống vì người yêu, chết vì người yêu, mãi mãi tươi đẹp như thế, không bao giờ để lòng gợn một chút oán khí. Tôi đoán rằng, Bích Dao nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng rồi sẽ phải chết đi, chết dưới tay cha nàng, có lẽ để cứu Tiểu Phàm lúc đó trở mặt thành thù với Quỷ Vương. Âm linh nơi cửu u, thần ma nơi thiên giới, hãy lấy máu ta, hiến cho sự hi sinh... Vĩnh viễn rơi xuống diêm la, chì vì tình, chết mà không hối hận. Nàng không oán không hận, trong tất cả mọi người, nàng là người hạnh phúc nhất.

Đột nhiên cảm thấy bi ai, vì Tru Tiên, vì Tiểu Phàm, vì Tuyết Kỳ, vì Bích Dao, vì Kinh Vũ, vì trời đất này rốt cục vẫn là trời đất, vì người yêu cuối cùng vẫn phải phân li. Tất cả chúng ta, chỉ là sô cẩu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro