12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cún Con cứng đơ hồi lâu, khiến June có cảm giác cô đang nghiêm túc suy nghĩ.

Cô đem June ôm vào lòng, giống như bảo bối trân quý, sau một lúc, mới nói với June. "Chị bật đèn đi."

"Chị không bật. " June rất nhanh đã trả lời ."Muốn bật thì em tự bật."

June đè vai Cún Con lại, thay đổi tư thế, khóa ngồi ở trên người đối phương, tay sờ soạn lung tung, còn chưa chạm tới chỗ cần chạm liền bị Cún Con bắt được.

"Em sao lại dễ thẹn thùng như vậy?" June bị Cún Con bắt lại tay, cũng không ngại ngùng gì, chỉ hỏi tiếp. "Chị cũng đã tới tìm em, em lại toàn ra sức từ chối, có phải em không muốn hay không?"

"June." Cún Con đột nhiên gọi tên của nàng.

June bỗng có dự cảm không tốt, chính nàng cũng không rõ là cái gì, nhưng cũng không rảnh suy nghĩ sâu xa.

Cún Con kêu tên nàng xong lại không nói tiếp, hai người đều im lặng trong phút chốc, June ôm lấy vai Cún Con, lại cùng cô hôn nhau miệt mài.

Nàng nằm nhoài trên người Cún Con, cắn môi cô, nàng nóng đến không chịu nổi, đem áo của mình cởi ra, lại kéo áo của Cún Con.

Tiếng hít thở gấp rút của Cún Con vang lên bên tai June, y như xuân dược của nàng vậy, khiến nàng không thể suy nghĩ, toàn thân đều kêu gào muốn người này.

Lần này lúc June sờ đến vòng 1 của Cún Con, cô không ngăn cản, June cởi áo ngoài rồi đến áo ngực của Cún Con, rồi tự cởi của mình.

Cún Con đặt tay trên eo June, dần dần dùng lực nắm chặt. June thả lỏng tay, ôm cổ cô, tuyên bố với Cún Con. "Đừng gọi tên thật của chị, nghe xa cách quá!"

Cún Con nghe lời nàng, gọi. "Junie!"

June lúc này kéo quần của Cún Con xuống, bất ngờ nàng bị cô ôm, đè lên giường.

Cún Con nhận lại quyền chủ động, đem June đè xuống chăn đệm. Tay cô rất lớn, ngón tay cái đặt bên rốn June, tay bóp lấy eo nàng, khí lực cô cũng không hề nhỏ, mạnh mẽ lại cẩn thận vuốt ve trên người June, từ cổ, ngực, đến bụng dưới cùng xương hông.

June thần trí dần mơ hồ, mặc cho Cún Con muốn làm gì thì làm.

Thời khắc cuối cùng, Cún Con không có bất kỳ báo trước nào đột nhiên dừng lại.

"Làm sao vậy?" June chờ hô hấp bình phục một chút, hỏi cô.

Cún Con không lên tiếng, cô buông June ra, ngồi dậy.

Nàng có chút không hiểu ra sao, nằm ở trên giường, cùng Cún Con trầm mặc một lúc, tâm đang nhảy lên kịch liệt dần bình tĩnh lại.

"Junie, chị có nhận thức được mình đang làm gì không?" Cún Con đột nhiên hỏi nàng.

June không biết ý của Cún Con là gì, dừng một chút mới hỏi. "Làm tình?"

Sau đó không đợi Cún Con nói chuyện, nàng lại hỏi. "Em không muốn à?"

"Không phải." Cún Con ở trong bóng tối sờ soạng một trận, tìm được áo của June, kéo tay nàng để nàng ngồi dậy, một lần nữa đưa quần áo cho June mặc.

Mặc lại quần áo xong Cún Con lại đưa tay vuốt tóc nàng, dừng lại khoảng ba, năm giây, đến gần, hôn một cái lên mặt June, sau đó rời đi.

"Em đi bật đèn." Cún Con nói.

View mở đèn.

Ánh đèn khách sạn rất nhu hòa, June theo phản xạ nhắm mắt một chút, thời điểm mở ra, View Benyapa thấy sắc mặt June Wanwimol tái nhợt hẳn đi.

Thần sắc June kỳ thực không có biến hóa lớn, chỉ là ý cười hoàn toàn biến mất, thân thiết bỗng biến thành lạnh nhạt.

Nàng vẫn chưa kịp phản ứng, yên lặng nhìn View, mặt không đổi sắc nhìn đối phương rất lâu. Đôi môi nàng mấp máy mấy lần, View cảm giác được nàng muốn nói gì đó, nhưng từ đầu đến cuối June vẫn không nói gì.

View ngồi ở chỗ không quá xa June, bình tĩnh cùng bất an chờ đợi phán quyết từ nàng.

June bỗng nhiên đứng lên, nàng nhìn thấy nhà vệ sinh bên tay phải, đi vào, tay kéo cửa di chuyển một chút, không đóng toàn bộ cửa lại.

Không bao lâu sau, View nghe thấy bên trong truyền ra tiếng June nôn khan.

View trên chuyến bay sớm nhất, từng nghĩ tới vô số phản ứng của June sau khi biết sự thật.

Cô cho là mình nghĩ tới tình huống xấu nhất, vạn vạn không ngờ tới June lại có phản ứng này.

Một lát sau, June đi tới trước cửa nhà vệ sinh, đem cánh cửa đóng chặt, lại có tiếng nước mơ hồ truyền tới, June đang tắm.

Nàng tắm rất lâu, so với thời gian gặp View còn lâu hơn.

June đến sáu giờ mới ra ngoài, quần áo mặc chỉnh tề, nàng mở cửa, một luồng hơi nước ấm áp lan ra. Đôi môi June rất đỏ hồng, không giống như vừa khóc, có thể là bởi vì ói ra, cho nên mắt mới đỏ lên.

View nhìn June, nhưng nàng lại không nhìn cô, đem chiếc áo khoác lúc hai người thân thiết ném xuống đất nhặt lên, mặc vào, mặc đến kín kẽ.

"Tôi đi trước." June cúi đầu nói, cái gì cũng không hỏi.

Lần này trên người nàng biểu cảm gì cũng không có.

View nhìn June, da dẻ bên ngoài lộ ra, do tắm rửa đến đỏ lên, đốt ngón tay giống như bị trầy da.

"Chị đặt vé chưa?" View hỏi.

"Lên xe sẽ đặt." June nhàn nhạt nói.

"Junie-" View mới kêu một tiếng liền bị June cắt ngang.

"-Vẫn nên gọi đúng tên nhau thì hơn!" June giống như một chữ cũng không muốn nhiều lời với View, nàng mang giày, bước nhanh ra cửa.

Lúc đi đem theo một cái va-li, đặt ở cạnh cửa, nhìn qua là biết được nàng đã chuẩn bị ở Settle cùng Cún Con trải qua mấy ngày ngọt ngào, lúc chuẩn bị hành lý mất ba giờ đồng hồ, lại ở đây không tới ba tiếng đồng hồ liền chuẩn bị ra về.

View không nhịn được đuổi theo kéo tay June, June phản ứng rất lớn, co rúm lại đẩy View ra, nàng nắm thật chặt tay xách va-li, View phát hiện tay June đang phát run.

Cả người nàng đều phát run.

View cảm nhận được June dường như không có lý do nào ở lại đây nữa, liền duỗi tay nắm lấy tay nàng, nói. "Em đưa chị đi!"

"Không cần, cô buông ra!" June bỗng lớn tiếng với View, nàng đẩy View hai lần, đẩy không ra, liền ngẩng mặt lên nhìn.

Trong mắt June đầy nước, âm thanh khàn khàn, căn bản không có cách nào khống chế nổi tâm tình của mình, cũng không muốn khống chế.

View vẫn không chịu buông tay, June không thể rời khỏi tầm mắt của cô. Cô sợ June lập tức có chuyện.

"Cô buông tha cho tôi đi!" June nói, lưng nàng dán vào tường, bỏ qua ý nghĩ phản kháng, nhẹ giọng khẩn cầu View.

"Buông ra cho tôi đi!" June lại nói.

Nước mắt của nàng nhỏ trên tay View còn nóng hổi.

View không phải chưa từng thấy người khác khóc, sống nhiều năm như vậy không thể chưa từng thấy người khác khóc.

Nhưng View trước đây không biết tại sao người khác lại khóc. Cô cảm thấy khóc là một chuyện cực kì không cần thiết, nếu có vấn đề thì tốt nhất nên nghĩ biện pháp, khóc chính là nhu nhược vô năng.

Thì ra trước nay không phải thế.

June khóc, là vì nàng đang đau lòng, vì nàng rất hối hận.

Trong một vạn phương pháp kết bạn, View dùng phương pháp sai nhất. Mà trong một vạn người có thể cùng June kết bạn, View là tệ nhất.

Vừa nãy June nói View đem đèn bật lên mà làm như sinh ly tử biệt, View lại cảm thấy đúng là như sinh ly tử biệt, ít nhất so với lúc này còn tốt hơn.

Sinh ly tử biệt vẫn chưa phải hoàn toàn tuyệt vọng, ai gặp hoàn cảnh đó còn có thể hi vọng.

Khi đèn chưa bật lên, View còn có thể ảo tưởng, cô còn có thể mơ. Nước mắt cùng chống cự của June giống như vách đá từ trên không trung bỗng nhiên rơi xuống, một cái lại một cái rơi xuống. Sau khi từng chút may mắn, hy vọng viển vông trong lòng View sụp đổ, June liền sẽ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro