15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã vào mùa mưa.

Tối hôm thứ tư đó, mưa có giảm một chút, nhìn qua chỉ là mưa nhỏ. Thứ năm June không có tiết, ngủ thẳng tới chín giờ, đi xuống lầu xem, mưa đã tạnh, bước đi không có chướng ngại gì.

June Wanwimol không đi học cũng không ăn đồ gì ngon, đến cửa hàng bánh mì đầu đường, mua một đống bánh mì mềm về nhà, đọc sách nguyên một ngày.

Cửa sổ nhà nàng không phải dạng trong suốt, từ bên trong không nhìn thấy tình huống bên ngoài, đến sáng thứ sáu, June vừa mở cửa sổ liền thấy bên ngoài mưa dữ dội khiến không gian ngợp một màu trắng mờ ảo, sấm chớp vài lần, đường xá ngập lụt.

Mưa vẫn còn rơi, buổi chiều June có tiết, nhìn thấy cảnh trước mắt có hơi bối rối, tự nhủ thế này thì làm sao đi học được. Đóng cửa sổ, June nhanh trí, mở laptop xem email và trang web chính thức của nhà trường, không phát hiện thông báo nghỉ học thì rất thất vọng, vừa muốn đóng trang web, thì hiện thông báo nhắc nhở có một mail mới.

Nàng lập tức lên tinh thần, nhấn vào mail chưa đọc, đuôi thư là của trường như mong muốn, nhưng mà người gửi lại là View Benyapa.

View gửi thư cho nàng, hỏi June là chiều nay nàng có tiết phải không.

Nghĩ đến bóng lưng bước từng bước trong mưa của View ngày hôm qua, June có chút mềm lòng, không có block địa chỉ email của View, mà cũng không có ý định trả lời, coi như không nhìn thấy, xóa thư ngay.

Giấc mộng của June chính thức tuyên bố tan biến vào lúc 12 giờ trưa, nàng không nhận được mail mới nào cả, vẫn phải đi học, đành phải mang đôi ủng mà nàng đã mua từ rất lâu kia vào, lại khoác thêm một chiếc áo chống gió rất lớn có kèm mũ, nàng đội mũ lên rồi bung dù, sau đó đi xuống lầu.

June mở cửa, một chiếc xe BMW màu đen rất lớn đã đứng ở trước lầu. Chờ June đi ra ngoài, cửa sổ xe liền hạ xuống, quả thật là View Benyapa.

View mang khẩu trang y tế, rất tự nhiên nói với June. "Đi thôi."

Giọng nói còn có chút khàn khàn.

June rất muốn hỏi cô, có phải là khuya hôm qua lúc đi theo mình rồi về nhà bị cảm phải không, nhưng lại nghẹn không nói, cũng không chào hỏi, làm như không thấy đi thẳng vào trong mưa, cẩn thận từng li từng tí lội về phía trước.

Còn đi chưa được mấy bước, phía sau June truyền đến tiếng đóng cửa xe, June không quay đầu lại, sau khi nghe tiếng ho của View, cũng biết con cún cứng đầu ấy xuống xe đi theo rồi.

June đi bộ gần nửa con phố, nghe thấy View ở phía sau nàng ho chừng bảy lần, thực sự không chịu nổi, xoay người lại, trừng View cách đó ba mét. Cô thấy nàng quay người lại liền đứng yên, cũng nhìn June xuyên qua màn mưa rơi.

Hai người đối diện vài giây, June thở dài, quyết định thỏa hiệp một lần, đi tới. Nàng tới trước mặt View, View vẫn không động, June đành lấy tay đẩy nhẹ View một cái, nói với cô. "Được rồi, lên xe đi!"

Lúc này View mới cùng June trở về lấy xe.

Trong xe rất ấm áp, khác xa với bên ngoài vừa lạnh vừa ẩm ướt, June ngồi xuống, liếc nhìn View, không nhịn được nhỏ giọng nói với cô. "Đã bị cảm còn khoe với chả khoang!"

View khởi động xe, không lên tiếng, June còn nói. "Buổi tối lái xe đi theo không phải rất giỏi hả, xuống xe đi theo làm cái gì?"

View ho một tiếng, yên lặng lái xe. Có mưa lụt nên tốc độ xe hơi chậm, nhưng nhà June cũng không xa, mười phút đã đến trường. June đã lười suy nghĩ tại sao View biết hôm nay nàng học ở đây, lạnh nhạt nói cảm ơn với View, lúc chuẩn bị xuống xe, View cuối cùng cũng mở miệng. "Em ở dưới lầu chờ chị, tan học đưa chị về."

June chịu View luôn rồi, nhẹ nhàng khuyên một câu. "Cô vẫn nên về nhà dưỡng bệnh đi!"

View không trả lời, xem chừng là không định về rồi, June sợ đến muộn, không nói thêm nữa, đi học trước.

Hai tiếng sau đi xuống lầu, June không ngoài ý muốn nhìn thấy View ngồi ở chỗ đợi tầng dưới. View trên đùi để một cái vi tính xách tay, bên cạnh còn có Mint Thishar, hai người đang nói chuyện.

Vừa thấy June xuống dưới, View đưa máy vi tính đưa cho Mint ngay, rồi đeo khẩu trang lên, đứng dậy, đi đến chỗ June.

Người View cao gầy, mặc một chiếc áo khoác khá xịn, đôi mắt cứ đặt yên trên người June không hề rời đi giây nào, chân bước nhanh đến làm cho June nhớ lại lần đầu nhìn thấy View.

Lần đầu tiên June đến lớp học đã thấy View đầu tiên, nàng cảm thấy View rất xinh đẹp. Sau đó nàng cứ hay đến hỏi View, muốn cùng cô làm quen một chút, nhưng View lại không muốn để ý đến nàng.

June suy nghĩ cả mấy tháng trời, không tìm được người trò chuyện, buổi tối cứ nằm trằn trọc khó ngủ, nghĩ không ra chính mình sai ở chỗ nào.

"Junie, mưa quá lớn!" View đi tới trước mặt June, nhẹ nói như sợ lớn tiếng sẽ dọa đến nàng, giải thích tại sao mình lại đợi.

Trong lòng June có chút phức tạp, hơn nữa View quá gần rồi, nàng không thoải mái nên lui về sau một bước.

View nhìn thấy động tác của June, ngẩn người, lại nói với June. "Chỉ là đưa về thôi..."

View sinh bệnh nên khi nói chuyện giọng khàn khàn, có chút đáng thương, cuối cùng June vẫn ngồi lên xe View.

Nhìn View cài dây an toàn, June lạnh lùng nói. "Cảm ơn."

June không muốn lại cùng View dây dưa dài dòng. Vả lại cũng không phải mỗi người đi học đều lái xe, luôn có biện pháp đến trường.

Vì View bệnh, June lại là người dễ mềm lòng, một câu "Một lần cuối cùng" chặn ở bên mép, quay đầu nhìn vẻ mặt xanh xao của View, nghẹn mười phút vẫn không nói ra.

"Sắp có bão." View nhìn về phía trước, bỗng nhiên mở miệng. "Cuối tuần chắc sẽ có thông báo nghỉ học."

Một lát sau, June mới đáp lại. "Vậy à?"

"Trong nhà chị có trữ đồ ăn chưa?" View hỏi June.

June suy nghĩ một chút, nói thật. "Có một ít bánh mì."

"Giờ đi mua đi!" View dừng xe, chuẩn bị chuyển hướng, thấy June có vẻ do dự, cô còn nói. "Em cũng có đồ muốn mua, tiện đường đưa chị đi luôn."

June suy nghĩ một chút, cảm thấy thật sự cần đến siêu thị một chuyến. "Cảm ơn. Làm phiền cô rồi."

"Không phiền!" View đáp.

Trong xe an tĩnh hồi lâu, lúc nhìn thấy bảng hiệu siêu thị ở xa xa, View đột nhiên lên tiếng, nói với June. "Lần chị đi mua sắm kia, đáng lẽ em nên chủ động chở chị về!"

"Nhìn chị xách nhiều đồ như vậy, em vẫn muốn giúp chị, cho nên đứng ở nơi đó chờ chị..."

June đã không còn muốn nghĩ tới mấy thứ này nữa, cũng không muốn tiếp tục nghe View nói. Chỉ nghe vài câu, trong lòng June đã tràn đầy chua xót với khó chịu, nhưng nàng không mở miệng ngăn lại, View sẽ không dừng nói.

"Chị nói gì em đều nghe thấy được, em không cười chị..." View nói rất nhẹ nhàng, lại rất vụng về, cô nói rất chậm, thật giống sợ June giận dỗi, lại giống như đang tìm từ. "Chị cũng biết, chị gửi tin nhắn thoại cho em, em yêu thích còn không kịp, sao có thể cười chị được?"

So với nửa tháng trước, giữa June và View thiếu đi một cánh cửa gỗ trong khách sạn, nhiều hơn một bầu trời mưa ngoài xe.

View ngồi cạnh June, lúc tắt đèn bọn họ cách nhau rất gần, bật đèn lại không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau.

June cảm thấy mĩ nhân này thật rất xấu xa, tâm cơ rất nặng, bề ngoài đàng hoàng, trên thực tế lại đang lợi dụng sự mềm lòng của nàng. Chỉ cần cho View một cơ hội bé xíu thôi, là cô có thể bắt được June, lay động quyết tâm của nàng.

"Lần về nhà đó, em quyết tâm, lần sau nhất định sẽ không để chị tự mình gánh hết, tới giúp chị xách túi thôi cũng được!"

View dừng xe ở bãi đậu. "Đến rồi."

Cô ghé lại gần, giúp June cởi dây an toàn, gần tới mức khiến June vô ý thức nhắm mắt lại. Nhưng rất nhanh, View lại lễ phép lui ra.

Mỗi người tự mở cửa, đi vào màn mưa.

_._

Trong siêu thị rất nhiều người làm cho June cảm thấy như là ngày tận thế tới.

Rất nhiều kệ hàng đều trống không, trong xe mua sắm của mỗi người đều nhét đầy tới nỗi muốn tràn ra, sau mỗi cái quầy thu ngân đều xếp một hàng dài.

June đẩy một cái xe mua sắm, nhìn thấy người ta chen lấn nhau thì hơi sợ hãi, View tiếp xe mua sắm từ trong tay nàng, ôn nhu nói. "Đi theo em."

Vốn dĩ June xã giao cách View có vài bước, người đến từ phía sau thật sự là quá nhiều, June bị chen đến không cách nào duy trì khoảng cách xã giao nên không quan tâm nữa, đi sát bên View đến mức cánh tay chạm cánh tay.

June đến siêu thị đột xuất, không có ghi những vật cần mua nên nhất thời không biết nên mua gì, trong phòng nàng không thể bật lửa, đứng ở khu bột yến mạch năm phút đồng hồ, mua khoảng chừng mười loại yến mạch khác nhau rồi đi mua một đống đồ ăn vặt với đồ uống.

View thì không như vậy, cô mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trong đó có không thiếu những món June mơ ước đã lâu nhưng không thể mua.

Trong lòng June rất hâm mộ lại giả vờ không thèm để ý.

"Chị chỉ mua những thứ này?" View hỏi nàng.

June gật đầu, nàng thấy chân mày đối phương hơi chau lại, ánh mắt View có chút không đồng ý, nhưng cũng không nhiều lời, khiến June thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ mua xong không đi lung tung mà đi tính tiền, xếp hàng hai mươi phút mới ra ngoài. View không để June mang đồ, nhờ June giúp cô mở cốp sau, sau đó để đồ vào.

Mưa lớn hơn hồi bọn họ đi vào, màn mưa dày đặc.

Lên xe, điện thoại View vang lên, cô lấy ra liếc mắt nhìn, nói với June. "Thông báo nghỉ học."

June "Ồ" một tiếng, lại gần xem, tạm thời được nghỉ thứ hai và thứ ba.

"Thứ tư không biết như thế nào." June ngẫm lại. "Nghỉ học thì khi nào mới bù nhỉ?"

"Không có bù." View nói.

June suy nghĩ một lát, rất rầu rĩ nói. "Vậy thì nghỉ ít thôi..."

View nghe vậy hình như có ý muốn cười, bị June liếc thấy.

Cô không lái xe về phía đại học T mà đi vòng qua một đầu khác nội thành. June nhìn cảnh bên ngoài không giống như là đường về trường, thắc mắc hỏi View. "Cô còn muốn mua gì nữa hả?"

View "Ừ" một tiếng, cũng không nói muốn mua cái gì.

Ngồi xe người khác không có quyền lên tiếng, June yên lặng không nói gì nữa. Không lâu sau, June nhận ra View lái xe đến một nơi nhìn rất quen, dừng ở một cửa tiệm.

Là tiệm bánh mà hôm sinh nhật nàng, nàng đã xếp hàng để mua.

Có lẽ bởi vì bão sắp tới, cũng có lẽ vì đã khai trương khá lâu, tiệm bánh ngọt này không đông khách như lần trước June đến, nhìn xuyên qua cánh cửa trong suốt, trong cửa hàng bất quá chỉ có ba đến năm người.

"Chị chờ một chút." View nói. "Em đi mua."

Nói xong liền xuống xe, June gọi cô lại.

View quay đầu lại nhìn June, chui vào xe tránh mưa, hỏi. "Sao thế?"

"Cô..." June không biết phải hỏi thế nào, quanh co nửa ngày. "Cô mua cho mình hả?"

View nghiêm túc nhìn June, June không dám đối diện với cô, trong lòng nhanh chóng suy đoán vài loại khả năng View sẽ nói, còn phối hợp nghĩ ra lời từ chối khéo.

"Em mua cho chị!" View chọn loại đơn giản nhất.

June liền nói. "Không cần, tôi không ăn."

Ánh mắt View lập tức ảm đạm, June bỗng nhiên có chút bối rối, nàng nghĩ mình không phải là nói quá trực tiếp đấy chứ, thế là bồi thêm một câu. "Tôi cũng chỉ ăn ngày sinh nhật, lúc thường không ăn."

"Thế à?" View nói.

June vừa định nói đúng, View lại nói tiếp. "Em cho là lần trước chúng ta hẹn trở về dẫn chị đi ăn bánh ngọt, là bởi vì chị muốn ăn."

Giọng View rất trầm, mang theo tiếng khàn.

June nhìn cô, cảm giác áy náy vô duyên vô cớ bốc lên.

"Em nói rồi, chị cứ ngồi ở trong xe chờ, em đi xếp hàng!" Căn bản là View không thể lay chuyển.

Cổ họng June như bị chặn lại, trong lòng rất xót rất đau. Bởi vì bọn họ xác thực từng nói muốn tới đây, bất đồng chính là bây giờ June muốn bỏ qua, View lại không muốn.

View là đang nhắc nhở June một sự thật, đèn đã mở.

Trong khoảng thời gian cực ngắn, cô ngang ngược diễn đi diễn lại những biểu hiện, hành động của Cún Con cho June xem, ngang ngược muốn June tiếp thu, mỗi một từ Cún Con nói đều là View nói, mỗi một cái ước định đều do View thực hiện.

Dù cho June không muốn, View vẫn muốn June nghĩ đi nghĩ lại tất cả những chi tiết đó, một lần lại một lần.

June nhìn View, một chữ cũng không nói nên lời.

Một lát sau, June rất nhẹ hỏi View. "Tôi được nói chưa?"

"Chị nói đi." View một mực chắc chắn.

June đành nói. "Vậy cô đi mua đi."

View xuống xe, chạy vút qua làn mưa vào trong tiệm, June xuyên qua cửa sổ xe và cửa kính nhà hàng nhìn cô.

Dáng vẻ View chọn mua bánh ngọt ở trước quầy thật giống dáng vẻ trong lớp của cô, nghiêm túc thận trọng, hết sức chuyên chú, June nhìn mà muốn cười, cũng rất muốn khóc.

June không mang điện thoại, không xem được thời gian, nhưng nàng cảm thấy thời gian View chọn lựa bánh ngọt còn lâu hơn thời gian cô phân tích kịch bản.

Cuối cùng View cũng trả tiền đi ra, nhấc theo một cái hộp đóng gói đẹp đẽ, mở cửa xe rồi ngồi lại ghế tay lái.

Một luồng hơi lạnh theo cô tiến vào, đánh tan cái nóng hừng hực trong không khí.

"Tiệm này có rất nhiều vị. " View đưa hộp cho June, nàng cầm lấy.

"Em cũng không biết chị thích gì..." View còn nói. "Ông chủ nói cái này là bánh số lượng có hạn, thế nên mua cái này."

June mở ra nhìn thử, là một cái bánh rất xinh, trên đỉnh xếp một vòng dâu tây, hồng hồng tím tím, có vẻ rất ngon. Nàng đóng hộp lại, đặt ở trên đùi, nói cảm ơn.

View không đi chỗ khác nữa, an phận đưa nàng về nhà. June định tự mình xách đồ, View không cho, cô nói June cầm cái bánh ngọt rồi mở cửa là được, thế nên hai người đi vào chung, lên lầu, View đưa đồ cho June trước cửa phòng, xoay người rời đi, cũng không nói muốn đi vào.

June nhìn View vừa ho khan vừa bước đi được mấy bước, không nhịn được gọi cô lại. "View!"

Tiếng gọi rất nhẹ nhưng View nghe thấy được, cô ngừng bước chân, quay người lại nhìn June, hỏi sao thế.

"Không ăn bánh ngọt à?" June hỏi View.

View nói. "Chị ăn đi, em không làm phiền."

View không phải là khách khí với June, cô đi xuống lầu thật đấy. June vào phòng để bánh ngọt lên bàn, sau đó tới trước cửa sổ mở một khe nhỏ, định nhìn xuống lầu xem View khi nào thì đi.

Nàng đã chờ mười phút, xe View vẫn chưa đi. Bên ngoài mưa không ngừng, dưới đường lụt đang dâng. Nàng không hiểu, View nếu không vào cửa thì ở dưới lầu làm gì.

June cảm thấy mình như một cái máy tính kiểu cũ sắp bị đào thải, đang xử lý số liệu vô cùng phức tạp.

Trong thời gian đặc biệt này cần phải đối xử với View làm sao cho thích hợp, nàng tốn quá nhiều thời gian để xử lý, quá trình suy nghĩ chuyển đi chuyển lại hơn trăm lần, quanh co vòng vèo, mà kết quả không sai, cũng không tới mức quá vô lý.

June đóng cửa sổ lại, rón rén đi xuống lầu, đi tới tầng dưới cùng, lại tiến lên vài bước liền thấy View đưa lưng về phía nàng, cô đang ho.

Bên ngoài trời tối sầm, trong hành lang không có tí ánh sáng, coi như là View trốn chỗ cầu thang, như thế cũng thật mất mặt học bá mĩ nhân này quá.

"View!" June gọi cô.

View nghe thấy tiếng của June hình như hơi giật mình, quay đầu lại nhìn nàng.

Vốn June tính hỏi cô có phải là gỗ đá không, cuối cùng vẫn như cũ nhịn xuống nói. "Làm gì thế?"

"Còn chưa muốn đi..." View ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói.

June cảm thấy bản thân không có cách nào để View lại dưới lầu, liền nói. "Ngã bệnh tắm mưa mà được à, không bằng lên phòng ăn bánh!"

View theo June lên lầu, lại một lần nữa đi vào cửa nhà June. Hình như View xung khắc với nhà June, hoặc thẳng thắn mà nói thì bản thân cô xung khắc với nàng, cô mới vừa đưa tay đóng cửa lại, đèn nhà June tách một cái tối đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro