19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối tình của View Benyapa và June Wanwimol, nếu như tính từ ngày June yêu cầu View thay đổi chính mình đến hôm June về lại quê nhà, thì tổng cộng là năm mươi sáu ngày.

Chuyến bay của June chạng vạng sáu giờ rưỡi cất cánh, View ở trường còn có việc, ít nhất phải nửa tháng nữa mới có thể đến thăm nàng.

Buổi tối một ngày trước đó, View đến nhà June, hai người thu dọn hành lý của nàng đến hai giờ sáng, giữa lúc đó View có về nhà một chuyến, cầm cái vali to đùng của mình đến cho June để đồ.

Nguyên nhân là vì đầu tiên, June có chút bệnh lề mề, vẫn luôn kéo dài không chịu thu dọn, còn nhớ lộn ngày về nhà, bị View nhắc nhở mới như tỉnh giấc chiêm bao; thứ hai, sau khi June đến Bangkok thì mua một đống đồ mà View phán là phế vật, đặt ở góc nhỏ trong phòng, xếp chồng lên có thể cao đến vô cùng vô tận.

Vừa mới đầu June cực kỳ bướng bỉnh, không cho View nhúng tay, cô ngồi yên trên giường nhìn nàng sắp xếp nửa tiếng đồng hồ. June nhét từng đống từng đống đồ mình mua vào vali, nhét đầy hết cả nửa cái vali. 

View chỉ chỉ giá áo giản dị một bên, hỏi nàng. "Junie, quần áo chị cũng mang về hết hả?"

"Mang chứ!" June đứng quạt quạt tay, trả lời View.

Nàng hôm nay mặc áo ngắn, tay vừa nhấc liền lộ ra nửa đoạn eo, trên eo đều là dấu hôn View để lại.

June nghỉ ngơi một hồi, phát hiện ánh mắt View không đúng, nhìn xuống dưới, lập tức thả tay, kéo vạt áo xuống, hỏi View. "Hỏi cái này làm gì?"

View đột nhiên đứng lên, June sợ cô xằng bậy liền lui về sau một bước, lắp ba lắp bắp nói. "Chị mới xếp được một phần mười thôi đó!"

Mĩ nhân nhỏ hơn kia trông thon thả kì thực rất khỏe, mỗi khi ân ái đều tính bằng giờ đồng hồ, số lần chinh phạt chiến thắng không bao giờ dưới 3. Mà sau đó di chứng View để lại cho June đều là nhức mỏi triền miên, thêm cả cái bệnh lười biếng thích ỷ lại nũng nịu của nàng thì chắc chắn phải dời ngày bay mất thôi. Vì vậy June đưa nắm đấm thủ thế, View không ngoan thì cứ một đấm ngất là xong.

"Vali chị đã đầy một nửa luôn rồi." View cố nuốt xuống cơn buồn cười, may là hôm qua đã cùng June triền miên một đêm, tạm xem như đã đủ chỉ tiêu mới chịu tha cho nàng. Cô cầm lấy một cái hộp chất đống bên kia của June mở ra xem, hỏi June. "Một cái dây chuyền nhỏ như vậy không thể ném hộp đi sao?"

"Không được." June có chút OCD, vật nào cũng phải đặt trong hộp của nó.

View lắc đầu. "Mấy cái này chị để lại em chuyển phát nhanh về cho!"

June ngẫm lại cũng có đạo lý, liền tiếp nhận hỗ trợ của View, lôi hết đống đồ xếp mất nửa tiếng ra.

"Nhiều quá đi mất!" June nhìn căn phòng gần như chưa hề đụng tới của mình, trong lòng trào lên tuyệt vọng, cuối cùng cũng hối hận mình bắt đầu thu dọn quá muộn, nàng nhìn đồng hồ, đã 2 giờ chiều, có chút bất lực mà quay đầu nhìn View, hỏi cô. "Làm sao bây giờ?"

View vén ống tay áo lên. "Để em giúp chị!"

Sự thực chứng minh, View Benyapa miệng nói lý luận phong phú, kinh nghiệm thực tiễn lại thiếu sót, càng giúp càng loạn.

June chỉ là mua quá nhiều vật nhỏ lung tung dẫn đến hành lý cực kỳ nhiều, năng lực sắp xếp và thu dọn hành lý vẫn có, thế mà tiểu thư Benyapa đến quần áo cũng không gấp được.

June nhìn quần áo View gấp cho nàng, càng rầu rĩ, nói với View. "Au~, em đừng làm nữa! View tiểu thư vẫn nên ngồi chơi đi!"

Rồi June hôn View một cái, hôn bay hết nét không vui trên mặt View, Cún Con liền ngoan ngoãn quẫy đuôi nghe lời.

Hai người khó khăn khổ sở càn quét sạch căn phòng một lần, nhét cho vừa hai cái vali lớn, những đồ còn lại View sẽ giúp June chuyển phát nhanh về, hai người lên xuống tầng mất hai chuyến, bỏ đồ lên xe View, đến nhà cô.

Dọn đồ quá hao tâm tốn sức, mười một giờ giữa trưa ngày thứ hai June mới bị View gọi dậy, hai người ra ngoài ăn cơm xong là đã đến lúc View phải tiễn June đi rồi.

Lúc tạm biệt hai người ôm nhau một hồi, View nắm chặt tay June, nàng cũng không muốn bảo cô buông ra, qua vài giây, View vẫn đành nới lỏng tay.

Cô hôn trán June, nói. "Trở về Phuket ngoan ngoãn chờ em!"

June "Ừm" một tiếng, nhìn View. "Biết rồi!"

Thừa dịp chính mình còn chưa quá buồn vì ly biệt, nàng xoay người rời đi.

June ngồi trên máy bay về Phuket, cảm thấy thời gian một năm này như giấc mộng, vừa dài vừa ngắn.

Nàng mở mang kiến thức, thu liễm tính khí, mơ mơ hồ hồ quyết định tương lai, từ hai mươi ba tuổi đến hai mươi bốn tuổi xảy ra rất nhiều chuyện, lại giống như cái gì cũng không thay đổi.

Người nhà June cùng ra sân bay đón nàng, em trai và nàng ngồi ở ghế sau, tràn đầy phấn khởi hỏi hết cái này đến cái kia, tâm trí June chợt lóe lên hình ảnh View buông tay bảo nàng ngoan ngoãn chờ cô lúc rời đi, chậm rãi trả lời.

Để June nói về khoảng thời gian ở đại học T, nàng có thể nói cả ngày, nói về sinh hoạt của nàng ở Bangkok, lại không biết nên nói từ đâu. Bởi vì không vui không thể nói, vui cũng không thể nói, còn lại chẳng có gì.

Về trường, June bận rộn ngoài dự liệu.

Sau khi chào hỏi xong, nàng liền bị giáo sư túm vào lớp học làm trợ giảng. Nàng là người địa phương, trường cách nhà ba chuyến bus. June quen ở một mình, không muốn ở ký túc xá, mỗi ngày qua lại giữa nhà và trường, đi sớm về trễ, sinh hoạt cũng trở lại bình thường.

View cũng bận rộn, thời gian trò chuyện cũng hiếm có.

Chiều chủ nhật, Jame phải về trường, vừa vặn cha mẹ June đều đi công tác, June cũng không phải đến lớp, em trai liền ép June buổi trưa dẫn nhóc ấy ra ngoài ăn cơm.

Hai chị em đến một nhà hàng mới mở gần trường Jame, đang đợi đến lượt, June đột nhiên nhận được tin nhắn của View.

"Ở trường à?" View đột nhiên hỏi nàng.

June nhìn em trai ngồi bên một cái, trả lời. "Đang đi ăn bên ngoài."

"Cùng bạn?" View lại hỏi.

June trả lời. "Em trai."

Qua một phút, View nói. "Gửi định vị cho em."

June tâm khẽ nhảy, điện thoại di động thiếu chút không cầm được, nàng nói với em trai đi gọi điện thoại, tới chỗ ít người, gọi cho View.

View nhận rất nhanh, June nghe thấy từ chỗ View truyền tới tiếng của cảng hàng không, tâm trạng vốn bình tĩnh bỗng chốc như bị nước nóng phủ kín, hỏi View. "Em đến đây rồi?"

"Ừm." View nói. "Đến rồi."

"Cũng không thèm nói với chị?" June giận dỗi. "Vốn có thể tới đón em mà..."

"Kiểm tra đột xuất!" View đùa. "Xem chị có ngoan không..."

Jame ra tìm June, kêu nàng một tiếng. "Chị, có bàn rồi!"

June vội vàng nhỏ giọng nói với View đã có bàn, cúp máy, rồi gửi định vị cho View.

Người phục vụ dẫn bọn họ ngồi vào một cái ghế dài bốn người ngồi, lúc bày bộ đồ ăn thì June cản lại, nói lấy thêm một bộ, Jame "Ồ" một tiếng, lộ ra nụ cười ranh ma. "Chị, có phải bạn trai chị sắp đến không?"

June gượng cười, đáp. "Có một người bạn của chị sắp tới, bạn học chung ở đại học T."

"Nam hay nữ thế?" Jame tra hỏi nàng.

"Nữ." June nói.

Jame đầu tiên là thất vọng vài giây, sau lại hỏi nàng. "Đẹp gái không?"

June suy nghĩ một chút, thừa nhận. "Đẹp."

"Chị cũng không nói chị ở Bangkok có bạn học xinh gái nhá!" Jame vỗ bàn.

View đến nhanh hơn June tưởng, đồ ăn còn chưa lên hết, nhân viên phục vụ đã dẫn cô tới đây.

Vốn Jame đang nói chuyện trường học với June, mắt vừa nhìn thấy View, liền đột nhiên cấm khẩu, June quay đầu lại, View đứng cách chỗ nàng nửa mét, đang nhìn nàng.

View ăn mặc thoải mái hơn lúc ở trường, áo thun ôm cùng quần thể thao, mặc không khác lúc ở nhà lắm, nhìn qua tính công kích cũng không hiển hiện ra mạnh như bình thường. Nhưng trước giờ dù View chỉ mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù không trang điểm cũng đã xinh đẹp hơn người, June có lẽ đã quen mắt nhưng những người khác thì không khỏi quay đầu nhìn mĩ nhân một cái cho thỏa.

Bốn mắt tương giao, tim June như co lại, mới bừng tỉnh phát hiện quả thực có chút nhớ cô, thậm chí cũng không ít hơn View nhớ June bao nhiêu.

View gật đầu chào với Jame, ngồi xuống bên cạnh June, cầm hóa đơn lên nhìn một chút.

June nói với cô. "Chị và Nong Jame tùy tiện gọi mấy món, em ăn không đủ thì gọi thêm."

View không khách khí hỏi người phục vụ lấy thực đơn, June ghé lại gần cô nhìn nhìn, nhớ ra còn chưa giới thiệu, liền nói với em trai. "Tuy là bạn học của chị nhưng nhỏ hơn chị hai tuổi, tên View Benyapa."

Nghe thấy June giới thiệu, View rời tầm mắt khỏi thực đơn, quay đầu nhìn June một cái, June có chút chột dạ, bèn nói thêm. "Là người mà chị có quan hệ tốt nhất!"

"Chị chẳng nhắc tới chị ấy gì cả!" Jame đùa giỡn trách June, quả thật đã khiến cho người bạn học xinh đẹp kia có chút không vui thể hiện lên trên mặt.

View đột nhiên nói chen vào, hỏi Jame. "Chị ấy chưa từng nói về tôi sao?"

Jame trả lời View. "June chẳng nhắc tí gì về chuyện lúc đi trao đổi, rõ keo kiệt!"

June đang tính lên tiếng, bàn tay đặt phía dưới liền bị View nắm lấy. Tay View rất nóng, lực cũng không lớn, chỉ nhẹ nhàng đem bàn tay nửa khép của June mở ra, sau đó lồng vào thật chặt. Ngón cái của cô miết mạnh lên mu bàn tay nàng, vừa khiến June nóng người vừa muốn cười thật lớn.

"Chị ấy đúng là rất keo kiệt!" View phụ họa Jame, mắt liếc nhìn June tỏ vẻ chán ghét lại không thành, ngược lại chỉ ngập tình ý. "Vé ngày về chỉ rẻ hơn vé sau đó 5 ngày có bảy mươi bath, chị ấy lại muốn mua vé về sớm hơn! Đúng là tuyệt tình quá đáng!"

June muốn giải thích, muốn nói View sao lại thù dai như vậy, là giáo sư của nàng giục nàng không có chuyện gì thì nhanh chóng về, cũng không phải nàng keo kiệt, thế nhưng tay bị View bọc lại, tim của nàng đập nhanh quá mức, mở miệng cũng nói không nên lời, chỉ muốn nhanh nhanh tìm cái phòng tối không người, có thể thỏa thích ôm ấp hôn hít với View.

Ba người mỗi người một suy nghĩ mà nói chuyện phiếm hồi lâu, nhìn thời gian không sai biệt lắm, View cùng June đưa Jame đi về trường.

Nhà hàng cách trường không xa, buổi chiều là lúc học sinh cấp ba trở lại nhiều nhất, Jame một đường bắt chuyện mấy lần, cười híp mắt giới thiệu với mấy đứa bạn. "Bạn học của chị tớ!"

Đám nhóc ban đầu thấy June xinh đẹp đã lao nhao, nhìn thấy View càng không khách khí hò hét. June bật cười khi thấy Jame hất mặt tự hào, chỉ có View lén lút bĩu môi, cánh tay quấn quanh eo nàng giữ chặt như sợ ai cướp mất.

Sau khi tiễn Jame vào trường, View cúi đầu hỏi June. "Bây giờ đi đâu?"

"Chị vốn định về nhà... " June nói, lại hỏi View. "Em tới đây tính nghỉ ngơi ở đâu?"

"Ở nhà ngoại." View nói. "Nhà ngoại của em làm ăn ở đây."

"Ừm." June gật gật đầu, không hỏi nhiều.

June biết rất ít về gia đình View. Nàng chỉ mới thấy mỗi bằng tốt nghiệp trung học của View ở Bangkok, học một trường tư nhân có tiếng.

"Chị không nói gì cho người nhà sao?" View cùng June đi trên vỉa hè, cô đi phía ngoài, cánh tay dán vào June, đột nhiên hỏi nàng. June quay đầu nhìn cô, View còn nói. "Em đã nói rồi."

View dùng ngữ khí bình thản nói ra tin tức có phần dọa người, June khiếp sợ nhìn cô, lúc băng qua đường đạp hụt một bước, thiếu điều trẹo chân, View đỡ cánh tay June, kéo nàng dậy, ngữ khí rất bất đắc dĩ nói. "Junie, chị đi đứng cẩn thận chút chứ! Đau lòng em!"

June đỏ mặt, qua đường xong liền dừng lại, kéo View đến bên tường thấp, hỏi cô. "Em nói với họ như thế nào?"

"Nói em có người yêu." View nhìn June chớp mắt, bình thản vô cùng. "Đối tượng là nữ."

June ngơ ngác nhìn cô, View có lẽ bị biểu cảm của June chọc cười, khẽ mỉm cười với nàng, còn nói. "Junie, cùng đi đến cùng đi!"

View nhìn June, ánh mắt rất bình tĩnh, cô không phải người biết nói chuyện, có lẽ bởi vì từ nhỏ đến lớn đều không cần lo nói nhầm, rất nhiều lúc lười để ý cảm nhận của người khác.

June cảm thấy hẹn hò với View giống như sờ đá qua sông vậy, yêu thích là yêu thích, dù chính cô cũng không biết đối phương có thể vì dòng nước chảy quá xiết quá mãnh liệt mà buông tay biến mất hay không. Dù sao chờ kỳ nghỉ hè kết thúc, View lại phải về đại học T học tiếp năm thứ tư. June không biết View có chuẩn bị học sâu hơn không, hai người có thể tiếp tục nữa hay không còn chưa biết được, giờ nói gì cũng quá sớm.

"Chị vẫn chưa nói với người nhà..." June không muốn trốn tránh đề tài, liền nói thật với View.

"Em biết." View vuốt ve mặt June. "Junie, em không để ý đâu!"

Rất nhiều người lúc nói "Không để ý" trong lòng lại nghĩ khác, nhưng June biết View nói "Không để ý" chính là không để ý, điều này trái lại càng làm trong lòng June chua xót và hốt hoảng. Nàng không khỏi nghĩ, nếu như hôm nay gọi điện thoại nói thật cho ba mẹ, ba mẹ có thể từ nơi khác gấp gáp trở về đánh nàng hay không.

"Ba mẹ em nói thế nào?" June hỏi View, định lĩnh giáo kinh nghiệm.

"Không nói gì." View nói.

June nhớ đến View hỏi nàng đi đâu, suy nghĩ một lúc, nói. "Nếu không thì đến nhà chị ngồi đi, Phuket cũng không có chỗ nào chơi được."

Bọn họ bắt xe về nhà June.

Nhà June ở tầng năm, là tầng cao nhất khu nhà này. Bọn họ chuyển đến nhiều năm rồi, mẹ June thích sạch sẽ, trong nhà coi như đơn giản sạch sẽ. June mở cửa, có chút mất tự nhiên cầm dép lê đưa cho View. "Ba mẹ chị đều đi công tác, mẹ chị cuối tuần trở về, ba chị thì tuần sau mới về."

View đi dép của mẹ June, cùng June đi vào, nhìn nhìn bốn phía, hỏi. "Phòng chị ở đâu?"

"Tầng hai. " June nói. "Chị dẫn em đi xem."

Bọn họ cùng nhau lên tầng, trước cửa một căn phòng treo cái bảng gỗ nhỏ, viết "Jame", June giới thiệu. "Đây là phòng em trai chị."

Đi qua một phòng không lớn, cửa mở một nửa, June thấy View liếc mắt nhìn, liền đẩy mạnh cửa để View tham quan."Phòng em trai chị luyện đàn và học tập."

Cuối hành lang là phòng June, nàng mở cửa, kéo View vào.

Phòng June to gấp ba nơi ở của nàng ở Bangkok, bàn học và giá sách đặt ở góc, giường đặt bên cửa sổ sát đất, ngăn cách bằng một cái tủ đầu giường, trên đất trải thảm trải sàn màu be, ráp trải giường là màu hồng. June vừa định kéo ghế cho View ngồi, đột nhiên nghe được phía sau "Cạch" một tiếng, View khóacửa phòng nàng lại.

June quay đầu lại, mở to mắt nhìn View, nhỏ giọng nói. "Đã nói ba mẹ chị không về, em khóa cửa làm gì?"

View chân dài, đi hai bước liền đến trước mặt June, không đợi nàng phản ứng lại liền ôm lấy nàng, ấn nàng lên giường.

June lưng rơi xuống chăn, cánh tay bị View cố định, View mặt cách nàng không tới mười cm, nói."Phòng ngừa vạn nhất!"

Hôn được mới có cảm giác thực sự gặp lại nhau.

View ấn tay June lại, hôn June như lúc còn ở nhà cô.

Rèm cửa sổ trong phòng chỉ kéo có một tầng mỏng, ánh sáng ngập tràn căn phòng, June bị View cởi đến cái gì cũng không còn.

June vốn đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng xe chạy ngoài đường, mở mắt ra, cảm thấy trong phòng sáng quá, nhỏ giọng nói. "View, chị muốn kéo rèm lại."

"Không, kéo rồi!" View cự tuyệt, cúi người hôn June. "Junie, em muốn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro